Fanfic VKook | Cuộc Hôn Nhân Ép Buộc Phần 2
|
|
Chap 30 Taejung im lặng, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Taehyung liền xoa đầu: - Hỏi chơi thôi chứ chú biết cháu không trả lời được đâu! - Cậu Chủ à! Ai lại đố một thằng bé 6 tuổi câu hỏi hóc búa như vậy chứ, tôi còn không biết huống hồ.... - Đúng vậy! Hahaha..... - Acid Deoxyribo Nucleic! Tiếng cười của hai người lớn tắt hẳn, thay vào đó là hai gương mặt há hốc không thể nào ngạc nhiên hơn được nữa. Anh tài xế xém lạc tay lái, còn Taehyung thì nhìn thằng bé như sinh vật lạ. Gương mặt ngây thơ cười, Taejung không hề biết bản thân đã làm người đối diện phải bất ngờ như thế nào. Taehyung xanh mặt nhìn nó: - Sao....sao....con lại biết? - Có lần con xem trên tivi, thế là nhớ đến bây giờ luôn! - Chú thực sự lấy làm ngưỡng mộ với chỉ số IQ của con đấy nhóc à! Hana quay lại kể: - Ở trong lớp, mỗi một mình Taejung biết đọc và biết viết thôi đó ạ! Còn nữa, cậu ấy tính toán nhanh hơn cả máy tính nữa. - Cái gì? Thật không? - hai người lớn đồng thanh. - Dạ thật! - Ôi trời! Đẹp trai mà còn thông minh nữa, bama con chắc hãnh diện về con lắm! Taejung ngẫm nghĩ rồi nói: - Umma con thì chắc là như vậy nhưng còn ba con thì.... - Tới nơi rồi! Xuống xe thôi! - giọng của chú tài xế cắt ngang khiến Taejung bỏ lỡ đoạn quan trọng. Ba của Hana bế cô bé lên rồi tiến vào bên trong, Taehyung dắt tay Taejung đi phía sau. - Cậu chủ! Tôi và con bé đi mua sắm ít đồ! Khi nào ăn xong cứ gọi cho tôi! - Được rồi! Anh đi đi! Cha con của Hana vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Bỗng dưng cậu bé thắc mắc tại sao mình lại không có ba và hiện giờ đang rất muốn có ba. Đôi mắt nhỏ cụp xuống buồn bã, bỗng Taehyung cúi xuống nhấc Taejung lên bế trên tay. - Như thế này cho khỏi lạc nhé! Ta lên tầng trên ăn kem thôi! Bỗng thằng nhóc nhìn Taehyung không chớp mắt, nó cảm thấy rất mến người chú này. Cái cảm giác giống như nó được ba bế trên tay vậy. Niềm vui của một thằng nhóc lên 6 đơn giản chỉ là như thế thôi. Taejung bỗng cười tinh nghịch: - Chú ơi! Chú đẹp trai quá à, lại còn cao nữa! Con ngưỡng mộ chú ghê! - Sau này lớn lên chắc chắn con sẽ giống như chú thôi với điều kiện là phải ăn thiệt nhiều vào! - Vâng. Con biết rồi! Mà chú bế con thế này con thấy thích lắm! Taehyung mỉm cười rồi bước đi tiếp, mấy cô nhân viên trầm trồ không ngớt: - Xem hai cha con nhà đó kìa! Đẹp trai quá đi! - Đúng vậy! Họ giống nhau như khuôn đúc!
|
Chap 30 Taejung im lặng, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Taehyung liền xoa đầu: - Hỏi chơi thôi chứ chú biết cháu không trả lời được đâu! - Cậu Chủ à! Ai lại đố một thằng bé 6 tuổi câu hỏi hóc búa như vậy chứ, tôi còn không biết huống hồ.... - Đúng vậy! Hahaha..... - Acid Deoxyribo Nucleic! Tiếng cười của hai người lớn tắt hẳn, thay vào đó là hai gương mặt há hốc không thể nào ngạc nhiên hơn được nữa. Anh tài xế xém lạc tay lái, còn Taehyung thì nhìn thằng bé như sinh vật lạ. Gương mặt ngây thơ cười, Taejung không hề biết bản thân đã làm người đối diện phải bất ngờ như thế nào. Taehyung xanh mặt nhìn nó: - Sao....sao....con lại biết? - Có lần con xem trên tivi, thế là nhớ đến bây giờ luôn! - Chú thực sự lấy làm ngưỡng mộ với chỉ số IQ của con đấy nhóc à! Hana quay lại kể: - Ở trong lớp, mỗi một mình Taejung biết đọc và biết viết thôi đó ạ! Còn nữa, cậu ấy tính toán nhanh hơn cả máy tính nữa. - Cái gì? Thật không? - hai người lớn đồng thanh. - Dạ thật! - Ôi trời! Đẹp trai mà còn thông minh nữa, bama con chắc hãnh diện về con lắm! Taejung ngẫm nghĩ rồi nói: - Umma con thì chắc là như vậy nhưng còn ba con thì.... - Tới nơi rồi! Xuống xe thôi! - giọng của chú tài xế cắt ngang khiến Taejung bỏ lỡ đoạn quan trọng. Ba của Hana bế cô bé lên rồi tiến vào bên trong, Taehyung dắt tay Taejung đi phía sau. - Cậu chủ! Tôi và con bé đi mua sắm ít đồ! Khi nào ăn xong cứ gọi cho tôi! - Được rồi! Anh đi đi! Cha con của Hana vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Bỗng dưng cậu bé thắc mắc tại sao mình lại không có ba và hiện giờ đang rất muốn có ba. Đôi mắt nhỏ cụp xuống buồn bã, bỗng Taehyung cúi xuống nhấc Taejung lên bế trên tay. - Như thế này cho khỏi lạc nhé! Ta lên tầng trên ăn kem thôi! Bỗng thằng nhóc nhìn Taehyung không chớp mắt, nó cảm thấy rất mến người chú này. Cái cảm giác giống như nó được ba bế trên tay vậy. Niềm vui của một thằng nhóc lên 6 đơn giản chỉ là như thế thôi. Taejung bỗng cười tinh nghịch: - Chú ơi! Chú đẹp trai quá à, lại còn cao nữa! Con ngưỡng mộ chú ghê! - Sau này lớn lên chắc chắn con sẽ giống như chú thôi với điều kiện là phải ăn thiệt nhiều vào! - Vâng. Con biết rồi! Mà chú bế con thế này con thấy thích lắm! Taehyung mỉm cười rồi bước đi tiếp, mấy cô nhân viên trầm trồ không ngớt: - Xem hai cha con nhà đó kìa! Đẹp trai quá đi! - Đúng vậy! Họ giống nhau như khuôn đúc!
|
Chap 31 - Đẹp một lúc cả hai người như thế sao? Thật là hiếm thấy! Taejung hãnh diện hỉnh cả mũi, cậu nhóc tỏ ra khoái chí khi người khác nghĩ cậu có một người ba đẹp trai. Không hiểu sao lại thấy thích quá cơ! - Làm ơn cho ly kem sôcoola, nhiều sữa! - bất ngờ Taehyung và Taejung đồng thanh khiến chị phục vụ ngơ ngác. Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau: - Chú/con cũng thích ăn kem sôcoola hả? - đồng thanh tập 1. - Loại nhiều sữa ấy! - đồng thanh tập 2. - Và phải là ly lớn nữa. - đồng thanh tập 3. Chị phục vụ vừa ghi lại vừa mỉm cười: - Sẽ có kem cho quý khách ngay! Hai người thật giống nhau. Taejung đong đưa hai chân nhìn ra cửa kính, Taehyung liền cất tiếng hỏi: - Taejung! Umma con là người thế nào? - Umma con sở hữu thân hình có những đường cong mềm mại và rất thu hút, umma đẹp hơn cả người mẫu nữa! - cậu nhóc hỉnh mũi khoe khoang. - Phải không đó? Còn gì nữa? - Umma trẻ lắm, lại rất thương con! - Ừm thế nên con phải ngoan biết không? - Taehyung lại xoa đầu thằng bé mỉm cười. - Vâng. Mà chú này! Có phải ai cũng có ba không? Taehyung gật đầu: - Tất nhiên rồi! Ai cũng đều có ba hết! Thế còn Taejung thì sao? Ba của con là người như thế nào? Cậu nhóc hơi buồn, đưa mắt nhìn xuống chân khẽ đáp: - Dạ....thực...sự...con không có.... - Kem của quý khách đây ạ! Lại một lần nữa cuộc nói chuyện bị gián đoạn ngay khúc quan trọng. Chị phục vụ đặt hai ly kem hoành tráng lên bàn khiến Taejung liếm mép thích thú: - Oa! Trông ngon quá! - Thế thì ăn mau đi! Taejung ăn say sưa đến nổi kem dính đầy mép, Taehyung bật cười vì trông thằng nhóc quá đáng yêu. Đưa tay cầm khăn giấy lau miệng cho thằng bé, Taehyung ước gì mình có một đứa con trai kháu khỉnh như thế. Một bóng đen nép sau bức tường đứng cách họ không xa. Người đó rời đi nhanh chóng. Ai vậy ta??? ........................................... Taehyung lại bế Taejung xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa hỏi: - Kem ngon không? - Dạ rất ngon ạ! - Còn 20′ nữa là umma cháu đến đón đấy! Ta khẩn trương về nhanh thôi. Liên lạc với anh tài xế, chiếc xe lăn bánh nhắm thẳng hướng nhà trẻ ban sáng. Xe dừng lại, Taehyung mở cửa xe cùng thằng bé bước xuống: - Hôm nay con thấy vui không? - Dạ vui lắm ạ! Cám ơn chú nhiều nha! - Tuần sau chú về Mĩ rồi, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu. - Taehyung buồn bã thông báo. - Sao thế ạ? Cháu không chịu đâu, cháu thích chú rồi chú không được đi như thế! - Taejung đưa tay ôm lấy chân Taehyung. Đưa tay xoa đầu thằng nhóc, tự dưng lần đầu tiên Taehyung nhận ra cảm giác chia tay sao mà buồn đến thế.
|
Chap 32 Đưa tay xoa đầu thằng nhóc, tự dưng lần đầu tiên Taehyung nhận ra cảm giác chia tay sao mà buồn đến thế. - Chú còn nhiều việc cần giải quyết nên phải quay về! Ngoan nào! - Cháu không chịu đâu! Hic...hic... - thằng bé bỗng sụt sùi trông phát tội, con nít khi mến ai rồi thì cảm xúc sẽ rất khó tả. - Chú ghi lại số điện thoại cho cháu nhé! Nếu muốn đi ăn kem nữa thì gọi cho chú, được không? Ngoan nín đi nào! - Taehyung đưa tay lau nước mắt trên gương mặt siêu baby kia. Taejung nhanh tay cất tờ giấy vào balô, sau đó vội nhìn đồng hồ rồi bảo: - Thôi chết! Umma cháu sắp đến rồi! Chú đi nhanh đi kẻo umma cháu bắt gặp cháu nói chuyện với người lạ thì sẽ bị mắng đấy! - Ok. Vậy chú đi nha! Bye bye! Taehyung và thằng nhóc vẫy tay với nhau rồi leo lên xe, ló đầu ra ngoài cửa kính Taehyung dặn: - Nhớ gọi điện thoại cho chú nhé! - Vâng. Tạm biệt chú! Chiếc xe vừa lăn bánh đi thì từ xa đã có một chiếc môtô trắng lao đến và thắng két lại trước mặt Taejung. Jungkook tháo mũ bảo hiểm rồi nhìn theo chiếc xe đang chạy đi ở trước mặt cách một đoạn khá xa: - Ai thế? Taejung nhanh trí đáp: - Là gia đình của bạn con, họ vừa đón bạn ấy về! - Sao nước mắt nước mũi tèm lem vậy nè? Bị gái bỏ à? - Jungkook lấy khắn giấy lau mặt cho thằng nhóc, thuận miệng nên trêu. - Không phải mà! Umma này kì ghê! - Taejung nhăn nhó tỏ vẻ không đồng ý. Hai mẹ con lên xe trở về nhà ngay lúc đó. ............................................. *Tại một nơi cách đó không xa: - Cái gì? Kim Taehyung dành thời gian để đi ăn kem với một thằng nhóc à? - Vâng ạ. - Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang lừng danh thế giới mà sao thằng đó lại rảnh rỗi đến như vậy nhỉ - Tôi nghĩ Taehyung và thằng nhóc đó có thân thích nên mới đi ăn cùng nhau. - Được rồi! Tiếp tục theo dõi Taehyung cho ta! - Dạ vâng thưa Bang Chủ! *Buổi tối tại nhà Jungkook: Thay xong bộ quần áo ngủ, Jungkook leo lên giường nằm cạnh con trai như mọi khi. Đưa tay lướt lướt chiếc điện thoại, Jungkook quay sang hỏi: - Taejung! Tối nay con muốn nghe nhạc hay muốn umma kể chuyện? Thằng bé không đáp chỉ nhích sang nằm lên cánh tay của umma nó, gương mặt nhỏ nhắn xinh trai ngước lên: - Con muốn nói chuyện với umma cơ! - Chuyện gì ấy nhỉ? Taejung chu mỏ, gương mặt nghĩ ngợi, bàn tay vòng sang ôm lấy eo umma: - Tại sao con không có ba giống các bạn hả umma? Tim Jungkook như muốn ngừng đập khi giọng nói non nớt ấy hỏi thế. Vết thương lòng lại nhói lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi rồi. Khẽ vuốt tóc con, Jungkook đang cố tìm ra một câu trả lời đúng nghĩa nhưng Jungkook nên đáp làm sao đây? Jungkook đã từng muốn quên Taehyung, muốn xóa đi tất cả quá khứ liên quan đến Taehyung nhưng làm sao có thể trong khi phiên bản thu nhỏ của Taehyung cứ ngày ngày qua lại trước mặt Jungkook cơ chứ? Hôn lên tóc con, đôi mắt Jungkook bắt đầu đỏ hoe, nơi sống mũi cay xè. - Umma xin lỗi con! Thấy giọng nói umma có chiều thay đổi, cậu nhóc lập tức cuốn quýt lên: - Không! Con chỉ hỏi thế thôi, con không cần ba nữa, con chỉ cần umma, mỗi mình umma thôi! Umma đừng khóc mà! Nyy: khi nào có biến thì gia đình nhà Vkook sẽ gặp nhau nha. Mà truyện này gần hoàn rồi. Hóng thì vote và cmt cko tui
|
Chap 32 Đưa tay xoa đầu thằng nhóc, tự dưng lần đầu tiên Taehyung nhận ra cảm giác chia tay sao mà buồn đến thế. - Chú còn nhiều việc cần giải quyết nên phải quay về! Ngoan nào! - Cháu không chịu đâu! Hic...hic... - thằng bé bỗng sụt sùi trông phát tội, con nít khi mến ai rồi thì cảm xúc sẽ rất khó tả. - Chú ghi lại số điện thoại cho cháu nhé! Nếu muốn đi ăn kem nữa thì gọi cho chú, được không? Ngoan nín đi nào! - Taehyung đưa tay lau nước mắt trên gương mặt siêu baby kia. Taejung nhanh tay cất tờ giấy vào balô, sau đó vội nhìn đồng hồ rồi bảo: - Thôi chết! Umma cháu sắp đến rồi! Chú đi nhanh đi kẻo umma cháu bắt gặp cháu nói chuyện với người lạ thì sẽ bị mắng đấy! - Ok. Vậy chú đi nha! Bye bye! Taehyung và thằng nhóc vẫy tay với nhau rồi leo lên xe, ló đầu ra ngoài cửa kính Taehyung dặn: - Nhớ gọi điện thoại cho chú nhé! - Vâng. Tạm biệt chú! Chiếc xe vừa lăn bánh đi thì từ xa đã có một chiếc môtô trắng lao đến và thắng két lại trước mặt Taejung. Jungkook tháo mũ bảo hiểm rồi nhìn theo chiếc xe đang chạy đi ở trước mặt cách một đoạn khá xa: - Ai thế? Taejung nhanh trí đáp: - Là gia đình của bạn con, họ vừa đón bạn ấy về! - Sao nước mắt nước mũi tèm lem vậy nè? Bị gái bỏ à? - Jungkook lấy khắn giấy lau mặt cho thằng nhóc, thuận miệng nên trêu. - Không phải mà! Umma này kì ghê! - Taejung nhăn nhó tỏ vẻ không đồng ý. Hai mẹ con lên xe trở về nhà ngay lúc đó. ............................................. *Tại một nơi cách đó không xa: - Cái gì? Kim Taehyung dành thời gian để đi ăn kem với một thằng nhóc à? - Vâng ạ. - Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang lừng danh thế giới mà sao thằng đó lại rảnh rỗi đến như vậy nhỉ - Tôi nghĩ Taehyung và thằng nhóc đó có thân thích nên mới đi ăn cùng nhau. - Được rồi! Tiếp tục theo dõi Taehyung cho ta! - Dạ vâng thưa Bang Chủ! *Buổi tối tại nhà Jungkook: Thay xong bộ quần áo ngủ, Jungkook leo lên giường nằm cạnh con trai như mọi khi. Đưa tay lướt lướt chiếc điện thoại, Jungkook quay sang hỏi: - Taejung! Tối nay con muốn nghe nhạc hay muốn umma kể chuyện? Thằng bé không đáp chỉ nhích sang nằm lên cánh tay của umma nó, gương mặt nhỏ nhắn xinh trai ngước lên: - Con muốn nói chuyện với umma cơ! - Chuyện gì ấy nhỉ? Taejung chu mỏ, gương mặt nghĩ ngợi, bàn tay vòng sang ôm lấy eo umma: - Tại sao con không có ba giống các bạn hả umma? Tim Jungkook như muốn ngừng đập khi giọng nói non nớt ấy hỏi thế. Vết thương lòng lại nhói lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi rồi. Khẽ vuốt tóc con, Jungkook đang cố tìm ra một câu trả lời đúng nghĩa nhưng Jungkook nên đáp làm sao đây? Jungkook đã từng muốn quên Taehyung, muốn xóa đi tất cả quá khứ liên quan đến Taehyung nhưng làm sao có thể trong khi phiên bản thu nhỏ của Taehyung cứ ngày ngày qua lại trước mặt Jungkook cơ chứ? Hôn lên tóc con, đôi mắt Jungkook bắt đầu đỏ hoe, nơi sống mũi cay xè. - Umma xin lỗi con! Thấy giọng nói umma có chiều thay đổi, cậu nhóc lập tức cuốn quýt lên: - Không! Con chỉ hỏi thế thôi, con không cần ba nữa, con chỉ cần umma, mỗi mình umma thôi! Umma đừng khóc mà! Nyy: khi nào có biến thì gia đình nhà Vkook sẽ gặp nhau nha. Mà truyện này gần hoàn rồi. Hóng thì vote và cmt cko tui
|