Đạo Tình SamHoon Version
|
|
CHƯƠNG 53: CẢNH SÁT Đám Kim Samuel còn chưa kịp lên xe, từ xa có tiếng còi hụ cảnh sát dồn dập, đèn xe cảnh sát nhấp nháy hướng về phía bọn họ. Jihoon lập tức dừng bước quay đầu nhìn. Trong khi đó, Kim Samuel và Phác Vũ Trấn không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục đi về phía xe ô tô của họ. Thấy Jihoon nhìn xe cảnh sát bằng ánh mắt kinh ngạc và đầy hiếu kỳ, Hoàng Ưng lên tiếng nhắc nhở: "Đi đi, có gì đáng xem đâu chứ?" Jihoon đưa mắt về phía Kim Samuel, hắn đã đứng ngay trước cửa xe, đôi mắt nhìn cậu lạnh lùng, còn Phác Vũ Trấn ngồi vào chiếc xe bên cạnh. Jihoon tiếp tục đi đến chỗ Kim Samuel, vừa quay đầu nhìn đội xe cảnh sát đang lao tới. Không biết một hàng xe xuất hiện từ lúc nào chặn ngang đường không cho xe cảnh sát đi qua. Hồng Ưng tiến lên phía trước đối phó với cảnh sát. Còn ở bên này, đèn ô tô vẫn chiếu về phía chiếc máy bay đang được tháo dỡ một cách nhanh chóng. "Đứng lại, không được lên xe, đứng lại ngay!". Một người cảnh sát xuống xe, bay qua hàng xe chắn đường lao về phía Kim Samuel. Anh ta vừa chạy vừa hét lớn. Jihoon theo phản xạ đứng tránh sang một bên, để người cảnh sát phi đến chỗ Kim Samuel mà không gặp bất cứ chướng ngại nào. Lúc này, cậu thật sự hiếu kỳ muốn chứng kiến cuộc đụng độ giữa nhà buôn vũ khí và cảnh sát. "Đứng lại! Nói mau! Các anh đang làm gì ở đây? Máy bay đâu rồi, chiếc máy bay quân dụng biến đi đâu rồi?" Dáng người đàn ông cao lớn vụt qua chỗ Jihoon, lao thẳng về phía Kim Samuel. Kim Samuel không hề để ý đến anh chàng cảnh sát, chỉ cau mày nhìn Jihoon. Jihoon biết Kim Samuel nhìn ra ý đồ của cậu, vì vậy cậu cười giả lả đồng thời bước về phía hắn. "Cậu cảnh sát này, cậu đã dùng sai từ rồi. Đừng mở mắt đã ăn nói bậy bạ như vậy chứ". Thái Hiền đứng bên cạnh Kim Samuel nở nụ cười dịu dàng. Có điều, ngữ khí lạnh lùng của anh ta không thích hợp với vẻ mặt ôn nhu kia. Jihoon bước đến bên Kim Samuel, đưa mắt đánh giá người cảnh sát. Anh chàng này còn rất trẻ, chỉ tầm ngoài hai mươi là cùng. Anh ta có gương mặt khá baby. Jihoon không khỏi cảm thấy khâm phục người cảnh sát trẻ tuổi to gan dám hò hét ra lệnh Kim lão đại. Anh chàng cảnh sát quay đầu về phía sân golf. Lúc này, dưới ánh đèn xe chiếu sáng, chiếc máy bay biến mất toàn toàn chỉ còn lại khu đất trống. Jihoon cũng đưa mắt nhìn theo anh ta. Cậu giật mình khi không thấy bóng dáng chiếc máy bay. Từ lúc cậu xuống máy bay đến giờ mới chỉ tầm mười phút, chiếc máy bay quân dụng loại hình lớn bốc hơi ngay trước mắt. Jihoon cảm thấy cậu như đang xem một bộ phim hành động gay cấn. "Nói đi, các anh giấu chiếc máy bay đi đâu rồi. Kể từ lúc nó bay vào không phận của thành phố, chúng tôi đã theo dõi nó. Chúng tôi biết nó hạ cánh ở khu vực này, sao bây giờ lại không thấy đâu cả?". Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi tức giận hét lớn với Kim Samuel. Thái Hiền sa sầm mặt, cất giọng lạnh lùng: "Cậu có mắt để làm gì hả? Máy bay ở đâu ra? Lẽ nào chúng tôi cất dấu thứ đồ lớn như vậy? Câm miệng ngay cho tôi. Một tên cảnh sát tép riu dám xông vào nơi ở tư nhân của chúng tôi. Nếu cậu không có lệnh khám xét thì đừng trách chúng tôi không khách sáo". Kim Samuel thấy Jihoon đến bên cạnh, chỉ liếc xéo người cảnh sát rồi lập tức lên xe. Loại cấp bậc như anh chàng cảnh sát này bình thường không có tư cách gặp hắn, để ý đến anh ta chỉ tổ hạ thấp thân phận của hắn. Bây giờ hắn có việc quan trọng cần giải quyết, không có tâm trạng bận tâm đến loại tôm tép kia. Anh chàng cảnh sát vừa giơ tay định tóm Kim Samuel vừa nạt nộ: "Nói đi, các anh rốt cuộc là ai mà dùng cả máy bay quân dụng. Chúng tôi phát hiện có hai máy bay quân dụng bay đến đây, trong khi chúng tôi không nhận được bất cứ thông báo ngoại giao nào. Các anh là ai hả...". "Tôi cảnh cáo cậu, hãy đem ra chứng cứ trước khi mở miệng. Chúng tôi không có thời gian chơi trò bắt cướp với cậu". Thái Hiền ra tay nhanh như tia chớp. Anh ta chỉ bằng một động tác vặn tay đã khiến cổ tay của anh chàng cảnh sát trẻ tuổi bị trật khớp. "Nếu không có lệnh khám xét thì biến khỏi nơi này cho tôi". Tiếp theo hành động của Thái Hiền, Hoàng Ưng đứng đằng sau người cảnh sát trẻ tuổi túm lấy cổ áo anh chàng ném anh ta sang một bên. Kim Samuel ngồi lên xe nhíu mày nhìn Jihoon đang mải theo dõi trò vui. Jihoon bị Hoàng Ưng đẩy mạnh, quay người liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Kim Samuel. Cậu cười hihi rồi lên xe ngồi xuống cạnh hắn. "Tôi sẽ kiện các anh đánh cảnh sát. Các anh...". "Vị tiên sinh này. Đối với sự việc đột phát, chúng tôi có tư cách hành động trước báo cáo sau. Bây giờ, chúng tôi sẽ khám xét sân golf của các anh. Nếu các anh ngăn cản, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội làm gián điệp và xâm nhập trái phép. Nếu các anh không cản trở thì hãy phối hợp với chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội gây trở ngại cho cảnh sát, che dấu phần tử khả nghi". Anh chàng cảnh sát mặt baby còn chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông lạnh lùng. Jihoon nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặt mũi sáng sủa tinh anh vừa đỡ anh chàng baby đứng dậy vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng Ưng. "Nếu các anh không tìm thấy thứ gì, các anh sẽ ăn nói thế nào với chúng tôi? Các anh đừng quên, các anh đã lục soát nơi này một lần rồi. Nếu lần này các anh vẫn không tìm ra thứ gì, dù các anh là người của Cục An ninh quốc gia cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt". Hồng Ưng không biết đi tới từ lúc nào, cất giọng đanh thép. "Nếu chúng tôi không tìm thấy thứ gì, chúng tôi sẽ..." Không đợi người đàn ông nói hết câu, Thái Hiền ngồi ở vị trí tay lái lập tức nổ máy phóng xe đi mất, bỏ lại đám cảnh sát và Hồng Ưng ở phía sau. Jihoon thấy vậy nhăn mặt, đây mới thực sự là hành động ngạo mạn. Mấy chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cách đó không xa. Phác Vũ Trấn không đợi Kim Samuel lên tiếng, lập tức phát lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Phác Thiên Mẫn. Kim Samuel nghe xong nhíu mày, im lặng nhìn Jihoon.
|
CHƯƠNG 53: CẢNH SÁT Đám Kim Samuel còn chưa kịp lên xe, từ xa có tiếng còi hụ cảnh sát dồn dập, đèn xe cảnh sát nhấp nháy hướng về phía bọn họ. Jihoon lập tức dừng bước quay đầu nhìn. Trong khi đó, Kim Samuel và Phác Vũ Trấn không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục đi về phía xe ô tô của họ. Thấy Jihoon nhìn xe cảnh sát bằng ánh mắt kinh ngạc và đầy hiếu kỳ, Hoàng Ưng lên tiếng nhắc nhở: "Đi đi, có gì đáng xem đâu chứ?" Jihoon đưa mắt về phía Kim Samuel, hắn đã đứng ngay trước cửa xe, đôi mắt nhìn cậu lạnh lùng, còn Phác Vũ Trấn ngồi vào chiếc xe bên cạnh. Jihoon tiếp tục đi đến chỗ Kim Samuel, vừa quay đầu nhìn đội xe cảnh sát đang lao tới. Không biết một hàng xe xuất hiện từ lúc nào chặn ngang đường không cho xe cảnh sát đi qua. Hồng Ưng tiến lên phía trước đối phó với cảnh sát. Còn ở bên này, đèn ô tô vẫn chiếu về phía chiếc máy bay đang được tháo dỡ một cách nhanh chóng. "Đứng lại, không được lên xe, đứng lại ngay!". Một người cảnh sát xuống xe, bay qua hàng xe chắn đường lao về phía Kim Samuel. Anh ta vừa chạy vừa hét lớn. Jihoon theo phản xạ đứng tránh sang một bên, để người cảnh sát phi đến chỗ Kim Samuel mà không gặp bất cứ chướng ngại nào. Lúc này, cậu thật sự hiếu kỳ muốn chứng kiến cuộc đụng độ giữa nhà buôn vũ khí và cảnh sát. "Đứng lại! Nói mau! Các anh đang làm gì ở đây? Máy bay đâu rồi, chiếc máy bay quân dụng biến đi đâu rồi?" Dáng người đàn ông cao lớn vụt qua chỗ Jihoon, lao thẳng về phía Kim Samuel. Kim Samuel không hề để ý đến anh chàng cảnh sát, chỉ cau mày nhìn Jihoon. Jihoon biết Kim Samuel nhìn ra ý đồ của cậu, vì vậy cậu cười giả lả đồng thời bước về phía hắn. "Cậu cảnh sát này, cậu đã dùng sai từ rồi. Đừng mở mắt đã ăn nói bậy bạ như vậy chứ". Thái Hiền đứng bên cạnh Kim Samuel nở nụ cười dịu dàng. Có điều, ngữ khí lạnh lùng của anh ta không thích hợp với vẻ mặt ôn nhu kia. Jihoon bước đến bên Kim Samuel, đưa mắt đánh giá người cảnh sát. Anh chàng này còn rất trẻ, chỉ tầm ngoài hai mươi là cùng. Anh ta có gương mặt khá baby. Jihoon không khỏi cảm thấy khâm phục người cảnh sát trẻ tuổi to gan dám hò hét ra lệnh Kim lão đại. Anh chàng cảnh sát quay đầu về phía sân golf. Lúc này, dưới ánh đèn xe chiếu sáng, chiếc máy bay biến mất toàn toàn chỉ còn lại khu đất trống. Jihoon cũng đưa mắt nhìn theo anh ta. Cậu giật mình khi không thấy bóng dáng chiếc máy bay. Từ lúc cậu xuống máy bay đến giờ mới chỉ tầm mười phút, chiếc máy bay quân dụng loại hình lớn bốc hơi ngay trước mắt. Jihoon cảm thấy cậu như đang xem một bộ phim hành động gay cấn. "Nói đi, các anh giấu chiếc máy bay đi đâu rồi. Kể từ lúc nó bay vào không phận của thành phố, chúng tôi đã theo dõi nó. Chúng tôi biết nó hạ cánh ở khu vực này, sao bây giờ lại không thấy đâu cả?". Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi tức giận hét lớn với Kim Samuel. Thái Hiền sa sầm mặt, cất giọng lạnh lùng: "Cậu có mắt để làm gì hả? Máy bay ở đâu ra? Lẽ nào chúng tôi cất dấu thứ đồ lớn như vậy? Câm miệng ngay cho tôi. Một tên cảnh sát tép riu dám xông vào nơi ở tư nhân của chúng tôi. Nếu cậu không có lệnh khám xét thì đừng trách chúng tôi không khách sáo". Kim Samuel thấy Jihoon đến bên cạnh, chỉ liếc xéo người cảnh sát rồi lập tức lên xe. Loại cấp bậc như anh chàng cảnh sát này bình thường không có tư cách gặp hắn, để ý đến anh ta chỉ tổ hạ thấp thân phận của hắn. Bây giờ hắn có việc quan trọng cần giải quyết, không có tâm trạng bận tâm đến loại tôm tép kia. Anh chàng cảnh sát vừa giơ tay định tóm Kim Samuel vừa nạt nộ: "Nói đi, các anh rốt cuộc là ai mà dùng cả máy bay quân dụng. Chúng tôi phát hiện có hai máy bay quân dụng bay đến đây, trong khi chúng tôi không nhận được bất cứ thông báo ngoại giao nào. Các anh là ai hả...". "Tôi cảnh cáo cậu, hãy đem ra chứng cứ trước khi mở miệng. Chúng tôi không có thời gian chơi trò bắt cướp với cậu". Thái Hiền ra tay nhanh như tia chớp. Anh ta chỉ bằng một động tác vặn tay đã khiến cổ tay của anh chàng cảnh sát trẻ tuổi bị trật khớp. "Nếu không có lệnh khám xét thì biến khỏi nơi này cho tôi". Tiếp theo hành động của Thái Hiền, Hoàng Ưng đứng đằng sau người cảnh sát trẻ tuổi túm lấy cổ áo anh chàng ném anh ta sang một bên. Kim Samuel ngồi lên xe nhíu mày nhìn Jihoon đang mải theo dõi trò vui. Jihoon bị Hoàng Ưng đẩy mạnh, quay người liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Kim Samuel. Cậu cười hihi rồi lên xe ngồi xuống cạnh hắn. "Tôi sẽ kiện các anh đánh cảnh sát. Các anh...". "Vị tiên sinh này. Đối với sự việc đột phát, chúng tôi có tư cách hành động trước báo cáo sau. Bây giờ, chúng tôi sẽ khám xét sân golf của các anh. Nếu các anh ngăn cản, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội làm gián điệp và xâm nhập trái phép. Nếu các anh không cản trở thì hãy phối hợp với chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội gây trở ngại cho cảnh sát, che dấu phần tử khả nghi". Anh chàng cảnh sát mặt baby còn chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông lạnh lùng. Jihoon nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặt mũi sáng sủa tinh anh vừa đỡ anh chàng baby đứng dậy vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng Ưng. "Nếu các anh không tìm thấy thứ gì, các anh sẽ ăn nói thế nào với chúng tôi? Các anh đừng quên, các anh đã lục soát nơi này một lần rồi. Nếu lần này các anh vẫn không tìm ra thứ gì, dù các anh là người của Cục An ninh quốc gia cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt". Hồng Ưng không biết đi tới từ lúc nào, cất giọng đanh thép. "Nếu chúng tôi không tìm thấy thứ gì, chúng tôi sẽ..." Không đợi người đàn ông nói hết câu, Thái Hiền ngồi ở vị trí tay lái lập tức nổ máy phóng xe đi mất, bỏ lại đám cảnh sát và Hồng Ưng ở phía sau. Jihoon thấy vậy nhăn mặt, đây mới thực sự là hành động ngạo mạn. Mấy chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cách đó không xa. Phác Vũ Trấn không đợi Kim Samuel lên tiếng, lập tức phát lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Phác Thiên Mẫn. Kim Samuel nghe xong nhíu mày, im lặng nhìn Jihoon.
|
CHƯƠNG 54: GIÁO HUẤN HAY LÀ QUAN TÂM Jihoon tươi cười nhìn Kim Samuel. Trên người cậu vẫn mặc bộ đồ cái bang tua rua rách nát. Lúc mới thấy Jihoon khi cậu từ trên máy bay xuống, ánh mắt Kim Samuel hơi nhíu lại, Jihoon lập tức phát hiện cậu còn chưa kịp thay quần áo tử tế. Lúc đó, Jihoon toát mồ hôi lạnh, vì đây đúng là sơ suất nghiêm trọng. Tưởng rằng sự xuất hiện của mấy người cảnh sát khiến Kim Samuel quên mất vụ này. Bây giờ thấy Kim Samuel nhìn mình bằng ánh mắt không tán đồng, Jihoon chỉ còn cách cười lấy lòng Kim Samuel. Kim Samuel đánh giá Jihoon một hồi, đột nhiên nắm lấy bàn tay Jihoon rồi xoa nhẹ lên vết bầm tím trong lòng bàn tay cậu: "Đây là bản lĩnh của cậu?" Jihoon giật bắn mình bởi câu hỏi của Kim Samuel. Bắt gặp tia nộ khí trong ánh mắt hắn, Jihoon cất giọng đầy ấm ức: "Ý anh là gì? Tôi đã giúp anh một việc lớn. Không thưởng cho tôi thì thôi, anh còn tức giận gì chứ?" Nghe vậy, Thái Hiền đứng sau Kim Samuel liền trừng mặt nhìn Jihoon. Hoàng Ưng đứng chếch đối diện Jihoon lắc đầu, mở miệng nói câu gì đó không thành tiếng với Jihoon. Chứng kiến cảnh Thái Hiền và Hoàng Ưng chỉ biết có Kim Samuel còn không coi ai gì đối xử với Jihoon như vậy, Phác Vũ Trấn liền bật cười ha hả. Sau khi nhìn khẩu hình của Hoàng Ưng, trán Jihoon rịn đầy mồ hôi. Thần sắc Kim Samuel càng lạnh lùng hơn, hắn siết chặt tay Jihoon giơ lên cao hơn một chút. Jihoon trong chốc lát làm ra vẻ rất đáng thương. Cậu giơ tay đến trước mặt Kim Samuel: "Bà già đó hành động nhanh quá. Lão đại, tôi vì anh mới bị thương đấy nhé". Nếu Hoàng Ưng không nhắc nhở, Jihoon thật sự không biết Kim Samuel muốn hỏi đến vết thương của cậu. Tên Kim Samuel này quan tâm đến cậu? Jihoon cảm thấy vàng từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn, mặc dù hiện thực đang bày ra trước mắt cậu. Kim Samuel vẫn không có bất cứ biểu cảm nào trước bộ dạng đáng thương của Jihoon, đáy mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn đột ngột vặn mạnh cổ tay Jihoon, khiến cậu đau đến mức kêu thét lên. "Một bà già mà cậu cũng không có bản lĩnh đối phó, còn để bị thương. Cậu giỏi thật đấy". Kim Samuel trước đó vốn tiềm ẩn sự không hài lòng với Jihoon. Bị cậu đụng chạm đến, hắn liền bộc phát cơn giận dữ, càng dùng sức bóp chặt tay Jihoon. Jihoon vốn nghĩ Kim Samuel không thèm quan tâm đến vết thương của cậu nên cậu rất kinh ngạc khi được Hoàng Ưng nhắc nhở. Trước bộ dạng giận dữ của Kim Samuel, Jihoon ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Kim Samuel dịu dàng an ủi hoặc ôm cậu vỗ về, chắc chắn Jihoon sẽ tưởng trời đất đảo lộn. Nhìn vẻ mặt Kim Samuel lúc này, Jihoon thở phào nhẹ nhõm. May mà Kim Samuel vẫn là Kim Samuel, không đến nỗi gây shock cho cậu. "Tại tôi không để ý, không biết bà ta sẽ giẫm lên". Jihoon đột nhiên cảm thấy khả năng chịu đau của cậu tăng lên nhiều. Bị Kim Samuel vặn tay như vậy, mặc dù vẫn buốt nhưng không còn đau đớn như trước. Nghe câu này, sắc mặt Kim Samuel càng tệ hơn. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: "Không chú ý? Cậu dám nói câu không chú ý với tôi. Tai cậu, mắt cậu để làm gì hả?" "Tôi...tôi..." Đối diện với vẻ mặt đáng sợ của Kim Samuel, Jihoon lắp bắp mãi cũng không thể nói thành câu. Trước khi hiểu rõ ý của Kim Samuel, cậu nghĩ mình nên giữ im lặng thì hơn. Nhìn bộ dạng oan ức của Jihoon, Kim Samuel càng cảm thấy lửa bốc trên đầu. Hắn vung tay ném mạnh Jihoon sang một bên, cất giọng giận dữ: "Hãy nhốt cậu ta vào Hắc Lao". Cả người Jihoon bị quăng về phía Thái Hiền. Thái Hiền liền giơ chân chặn đằng sau lưng Jihoon, giúp cậu khỏi bị ngã xuống đất. Thấy Kim Samuel chỉ mỗi chuyện cỏn con đã ra lệnh đưa cậu đến trại tập trung của Phác Vũ Trấn, Jihoon lập tức hét lớn với Kim Samuel bất chấp cơn giận dữ của hắn: "Tôi không đi, tôi không muốn bị mất mạng". "Mất mạng? Cậu còn biết là mất mạng? Cậu không chú ý, thì không phải đi Hắc lao mà mất mạng từ lâu rồi. Đưa cậu ta ra ngoài, ngày mai giải đi cho tôi. Có chết cũng không thể làm mất mặt tôi". Kim Samuel tỏ ra tức giận thật sự, không cho Jihoon một cơ hội giãi bày. Jihoon đổi sắc mặt định xông lên tranh cãi với Kim Samuel. Thái Hiền đứng đằng sau giữ chặt lưng áo Jihoon rồi kéo cậu xềnh xệch ra ngoài mặc cho cậu phản kháng. Phác Vũ Trấn bất giác mỉm cười. Hóa ra nguyên nhân khiến Jihoon muốn đi xem Hắc lao là do Kim Samuel từng uy hiếp cậu. "Cậu còn nói lăn lộn trong nghề nhiều năm có chút danh tiếng, thế mà cậu chẳng học được cách trông mặt đoán lời gì cả. Vào lúc này rồi cậu vẫn muốn tranh cãi với lão đại?". Thái Hiền nhanh chóng kéo Jihoon ra ngoài cửa. Đến nơi không có người, anh ta thả Jihoon và nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực. Jihoon cau mày đáp: "Tôi có tranh gì đâu. Tôi chẳng làm gì sai cả. Tại sao anh ta lại bắt tôi đi Hắc lao?" Nhìn vẻ mặt tức tối của Jihoon, Thái Hiền lắc đầu lên tiếng giải thích: "Cậu chẳng hiểu gì cả? Cậu không biết trên chốn giang hồ, không chú ý đồng nghĩa với mất mạng hay sao. Hôm nay cậu may mắn đi cùng Phác Vũ Trấn lão đại nên đối phương không dám làm gì cậu. Nếu sau này lão đại hoặc người khác không ở bên cậu, cậu không chú ý sẽ có kết cục như thế nào? Nếu những người gây chuyện với cậu hôm nay là kẻ thù của cậu, muốn lấy mạng cậu, liệu cậu có còn cơ hội đứng đây hay không? Nếu gót giày giẫm xuống tay cậu đổi lại là dao hay là súng, cậu thử nói xem kết quả sẽ như thế nào? "Không chú ý", ba từ này tuyệt đối không thể tồn tại trong thế giới của chúng tôi". Thái Hiền hắng một tiếng rồi nói tiếp: "Những người sống trên giang hồ như chúng tôi cần phải thận trọng, luôn cẩn thận. Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương còn chưa đủ, lúc nào cũng phải tâm niệm phải cần cẩn thận hơn nữa. Không chú ý? Nếu chúng tôi không chú ý, không biết chết bao nhiêu lần rồi, còn có thể ở đây đắc ý hay sao?" Jihoon ngây người khi nghe Thái Hiền nói một hơi dài. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ, cuộc sống trước đây của cậu không cần phải thận trọng. Nhịn bộ dạng thẫn thờ của Jihoon, Thái Hiền bất giác thở dài: "Hôm nay lão đại tức giận, lên tiếng dạy bảo cậu cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, liệu lão đại có nổi cơn lôi đình hay không? Tôi còn tưởng cậu là người thông minh, không ngờ cậu lại hồ đồ như vậy". Nghe những lời của Thái Hiền, Jihoon nghiến răng không lên tiếng. Thái Hiền lắc đầu: "Con người của lão đại không quan tâm đến người khác, cũng không biết thể hiện thái độ quan tâm. Nhưng lão đại tuyệt đối không tệ bạc với người của lão đại. Tôi tưởng cậu đi theo lão đại một thời gian, ít nhất cũng biết tính lão đại chứ". Jihoon bóp trán nói khẽ: "Dù tôi có làm sai, lão đại cũng không thể bắt tôi đi Hắc lao. Làm vậy khác nào muốn lấy mạng tôi?" Thái Hiền mỉm cười: "Cậu có bản lĩnh vượt qua chốn hắc lao hay không, trong lòng lão đại biết rõ hơn ai hết. Lần này lão đại chỉ là cảnh cáo cậu mà thôi. Lão đại muốn cậu sau này chú ý hơn, làm gì cũng không được chủ quan". Thái Hiền nói tiếp: "Có điều bắt cậu đi Hắc lao không phải muốn lấy mạng cậu. Hắc lao là nơi rèn luyện con người. Nếu cậu có thể rời khỏi nơi đó bình an, ba từ "không chú ý" cả đời này sẽ không còn liên quan gì đến cậu. Dù sau này cậu có gây chuyện với người không nên gây chuyện, hay có kẻ nào đó muốn tính sổ với cậu, thì phải xem hắn có năng lực tiêu diệt cậu hay không. Đi hắc lao chỉ tốt cho cậu mà thôi. Dù lão đại và chúng tôi có ở bên cạnh bảo vệ cậu, cũng không thể bằng cậu rèn luyện bản lĩnh tự bảo vệ mình". Jihoon nghe xong liền chớp chớp mắt, nhìn về phía Kim Samuel lúc này đang cau mày nói chuyện với Phác Vũ Trấn. Cậu quay đầu mỉm cười: "Bảo vệ? Hình như kể từ lúc gặp lão đại, toàn là tôi cứu anh ta thoát chết". Thái Hiền liền gật đầu: "Biết rồi. Cậu là phúc tinh của lão đại và chúng tôi được chưa. Để tôi kêu người đưa cậu đi nghỉ ngơi". Jihoon biết không có mệnh lệnh của Kim Samuel, Thái Hiền tuyệt đối không dám làm theo ý mình. Cậu lập tức mở miệng: "Tôi còn chưa ăn cơm nữa. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối chưa có gì vào bụng". Thái Hiền nhăn mặt: "Ý cậu là Phác lão đại không cho cậu ăn cơm đúng không?". Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Jihoon, anh ta liền vẫy tay gọi người đến: "Cơm nước đã chuẩn bị cho cậu từ lâu. Cậu đúng là người chỉ biết đến ăn, không hiểu lão đại thấy cậu đặc biệt ở điểm nào?" Jihoon cười híp mắt với Kim Samuel ở trong phòng khách. Sự việc ngày hôm nay coi như xong. Cậu thấy Kim Samuel và Thái Hiền nói đúng, là cậu quá bất cẩn. Vận may rồi cũng có ngày dùng hết, sau này cậu cần phải dựa vào bản lĩnh của mình và hành sự cẩn thận hơn mới được.
|
CHƯƠNG 54: GIÁO HUẤN HAY LÀ QUAN TÂM Jihoon tươi cười nhìn Kim Samuel. Trên người cậu vẫn mặc bộ đồ cái bang tua rua rách nát. Lúc mới thấy Jihoon khi cậu từ trên máy bay xuống, ánh mắt Kim Samuel hơi nhíu lại, Jihoon lập tức phát hiện cậu còn chưa kịp thay quần áo tử tế. Lúc đó, Jihoon toát mồ hôi lạnh, vì đây đúng là sơ suất nghiêm trọng. Tưởng rằng sự xuất hiện của mấy người cảnh sát khiến Kim Samuel quên mất vụ này. Bây giờ thấy Kim Samuel nhìn mình bằng ánh mắt không tán đồng, Jihoon chỉ còn cách cười lấy lòng Kim Samuel. Kim Samuel đánh giá Jihoon một hồi, đột nhiên nắm lấy bàn tay Jihoon rồi xoa nhẹ lên vết bầm tím trong lòng bàn tay cậu: "Đây là bản lĩnh của cậu?" Jihoon giật bắn mình bởi câu hỏi của Kim Samuel. Bắt gặp tia nộ khí trong ánh mắt hắn, Jihoon cất giọng đầy ấm ức: "Ý anh là gì? Tôi đã giúp anh một việc lớn. Không thưởng cho tôi thì thôi, anh còn tức giận gì chứ?" Nghe vậy, Thái Hiền đứng sau Kim Samuel liền trừng mặt nhìn Jihoon. Hoàng Ưng đứng chếch đối diện Jihoon lắc đầu, mở miệng nói câu gì đó không thành tiếng với Jihoon. Chứng kiến cảnh Thái Hiền và Hoàng Ưng chỉ biết có Kim Samuel còn không coi ai gì đối xử với Jihoon như vậy, Phác Vũ Trấn liền bật cười ha hả. Sau khi nhìn khẩu hình của Hoàng Ưng, trán Jihoon rịn đầy mồ hôi. Thần sắc Kim Samuel càng lạnh lùng hơn, hắn siết chặt tay Jihoon giơ lên cao hơn một chút. Jihoon trong chốc lát làm ra vẻ rất đáng thương. Cậu giơ tay đến trước mặt Kim Samuel: "Bà già đó hành động nhanh quá. Lão đại, tôi vì anh mới bị thương đấy nhé". Nếu Hoàng Ưng không nhắc nhở, Jihoon thật sự không biết Kim Samuel muốn hỏi đến vết thương của cậu. Tên Kim Samuel này quan tâm đến cậu? Jihoon cảm thấy vàng từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn, mặc dù hiện thực đang bày ra trước mắt cậu. Kim Samuel vẫn không có bất cứ biểu cảm nào trước bộ dạng đáng thương của Jihoon, đáy mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn đột ngột vặn mạnh cổ tay Jihoon, khiến cậu đau đến mức kêu thét lên. "Một bà già mà cậu cũng không có bản lĩnh đối phó, còn để bị thương. Cậu giỏi thật đấy". Kim Samuel trước đó vốn tiềm ẩn sự không hài lòng với Jihoon. Bị cậu đụng chạm đến, hắn liền bộc phát cơn giận dữ, càng dùng sức bóp chặt tay Jihoon. Jihoon vốn nghĩ Kim Samuel không thèm quan tâm đến vết thương của cậu nên cậu rất kinh ngạc khi được Hoàng Ưng nhắc nhở. Trước bộ dạng giận dữ của Kim Samuel, Jihoon ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Kim Samuel dịu dàng an ủi hoặc ôm cậu vỗ về, chắc chắn Jihoon sẽ tưởng trời đất đảo lộn. Nhìn vẻ mặt Kim Samuel lúc này, Jihoon thở phào nhẹ nhõm. May mà Kim Samuel vẫn là Kim Samuel, không đến nỗi gây shock cho cậu. "Tại tôi không để ý, không biết bà ta sẽ giẫm lên". Jihoon đột nhiên cảm thấy khả năng chịu đau của cậu tăng lên nhiều. Bị Kim Samuel vặn tay như vậy, mặc dù vẫn buốt nhưng không còn đau đớn như trước. Nghe câu này, sắc mặt Kim Samuel càng tệ hơn. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: "Không chú ý? Cậu dám nói câu không chú ý với tôi. Tai cậu, mắt cậu để làm gì hả?" "Tôi...tôi..." Đối diện với vẻ mặt đáng sợ của Kim Samuel, Jihoon lắp bắp mãi cũng không thể nói thành câu. Trước khi hiểu rõ ý của Kim Samuel, cậu nghĩ mình nên giữ im lặng thì hơn. Nhìn bộ dạng oan ức của Jihoon, Kim Samuel càng cảm thấy lửa bốc trên đầu. Hắn vung tay ném mạnh Jihoon sang một bên, cất giọng giận dữ: "Hãy nhốt cậu ta vào Hắc Lao". Cả người Jihoon bị quăng về phía Thái Hiền. Thái Hiền liền giơ chân chặn đằng sau lưng Jihoon, giúp cậu khỏi bị ngã xuống đất. Thấy Kim Samuel chỉ mỗi chuyện cỏn con đã ra lệnh đưa cậu đến trại tập trung của Phác Vũ Trấn, Jihoon lập tức hét lớn với Kim Samuel bất chấp cơn giận dữ của hắn: "Tôi không đi, tôi không muốn bị mất mạng". "Mất mạng? Cậu còn biết là mất mạng? Cậu không chú ý, thì không phải đi Hắc lao mà mất mạng từ lâu rồi. Đưa cậu ta ra ngoài, ngày mai giải đi cho tôi. Có chết cũng không thể làm mất mặt tôi". Kim Samuel tỏ ra tức giận thật sự, không cho Jihoon một cơ hội giãi bày. Jihoon đổi sắc mặt định xông lên tranh cãi với Kim Samuel. Thái Hiền đứng đằng sau giữ chặt lưng áo Jihoon rồi kéo cậu xềnh xệch ra ngoài mặc cho cậu phản kháng. Phác Vũ Trấn bất giác mỉm cười. Hóa ra nguyên nhân khiến Jihoon muốn đi xem Hắc lao là do Kim Samuel từng uy hiếp cậu. "Cậu còn nói lăn lộn trong nghề nhiều năm có chút danh tiếng, thế mà cậu chẳng học được cách trông mặt đoán lời gì cả. Vào lúc này rồi cậu vẫn muốn tranh cãi với lão đại?". Thái Hiền nhanh chóng kéo Jihoon ra ngoài cửa. Đến nơi không có người, anh ta thả Jihoon và nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực. Jihoon cau mày đáp: "Tôi có tranh gì đâu. Tôi chẳng làm gì sai cả. Tại sao anh ta lại bắt tôi đi Hắc lao?" Nhìn vẻ mặt tức tối của Jihoon, Thái Hiền lắc đầu lên tiếng giải thích: "Cậu chẳng hiểu gì cả? Cậu không biết trên chốn giang hồ, không chú ý đồng nghĩa với mất mạng hay sao. Hôm nay cậu may mắn đi cùng Phác Vũ Trấn lão đại nên đối phương không dám làm gì cậu. Nếu sau này lão đại hoặc người khác không ở bên cậu, cậu không chú ý sẽ có kết cục như thế nào? Nếu những người gây chuyện với cậu hôm nay là kẻ thù của cậu, muốn lấy mạng cậu, liệu cậu có còn cơ hội đứng đây hay không? Nếu gót giày giẫm xuống tay cậu đổi lại là dao hay là súng, cậu thử nói xem kết quả sẽ như thế nào? "Không chú ý", ba từ này tuyệt đối không thể tồn tại trong thế giới của chúng tôi". Thái Hiền hắng một tiếng rồi nói tiếp: "Những người sống trên giang hồ như chúng tôi cần phải thận trọng, luôn cẩn thận. Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương còn chưa đủ, lúc nào cũng phải tâm niệm phải cần cẩn thận hơn nữa. Không chú ý? Nếu chúng tôi không chú ý, không biết chết bao nhiêu lần rồi, còn có thể ở đây đắc ý hay sao?" Jihoon ngây người khi nghe Thái Hiền nói một hơi dài. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ, cuộc sống trước đây của cậu không cần phải thận trọng. Nhịn bộ dạng thẫn thờ của Jihoon, Thái Hiền bất giác thở dài: "Hôm nay lão đại tức giận, lên tiếng dạy bảo cậu cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, liệu lão đại có nổi cơn lôi đình hay không? Tôi còn tưởng cậu là người thông minh, không ngờ cậu lại hồ đồ như vậy". Nghe những lời của Thái Hiền, Jihoon nghiến răng không lên tiếng. Thái Hiền lắc đầu: "Con người của lão đại không quan tâm đến người khác, cũng không biết thể hiện thái độ quan tâm. Nhưng lão đại tuyệt đối không tệ bạc với người của lão đại. Tôi tưởng cậu đi theo lão đại một thời gian, ít nhất cũng biết tính lão đại chứ". Jihoon bóp trán nói khẽ: "Dù tôi có làm sai, lão đại cũng không thể bắt tôi đi Hắc lao. Làm vậy khác nào muốn lấy mạng tôi?" Thái Hiền mỉm cười: "Cậu có bản lĩnh vượt qua chốn hắc lao hay không, trong lòng lão đại biết rõ hơn ai hết. Lần này lão đại chỉ là cảnh cáo cậu mà thôi. Lão đại muốn cậu sau này chú ý hơn, làm gì cũng không được chủ quan". Thái Hiền nói tiếp: "Có điều bắt cậu đi Hắc lao không phải muốn lấy mạng cậu. Hắc lao là nơi rèn luyện con người. Nếu cậu có thể rời khỏi nơi đó bình an, ba từ "không chú ý" cả đời này sẽ không còn liên quan gì đến cậu. Dù sau này cậu có gây chuyện với người không nên gây chuyện, hay có kẻ nào đó muốn tính sổ với cậu, thì phải xem hắn có năng lực tiêu diệt cậu hay không. Đi hắc lao chỉ tốt cho cậu mà thôi. Dù lão đại và chúng tôi có ở bên cạnh bảo vệ cậu, cũng không thể bằng cậu rèn luyện bản lĩnh tự bảo vệ mình". Jihoon nghe xong liền chớp chớp mắt, nhìn về phía Kim Samuel lúc này đang cau mày nói chuyện với Phác Vũ Trấn. Cậu quay đầu mỉm cười: "Bảo vệ? Hình như kể từ lúc gặp lão đại, toàn là tôi cứu anh ta thoát chết". Thái Hiền liền gật đầu: "Biết rồi. Cậu là phúc tinh của lão đại và chúng tôi được chưa. Để tôi kêu người đưa cậu đi nghỉ ngơi". Jihoon biết không có mệnh lệnh của Kim Samuel, Thái Hiền tuyệt đối không dám làm theo ý mình. Cậu lập tức mở miệng: "Tôi còn chưa ăn cơm nữa. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối chưa có gì vào bụng". Thái Hiền nhăn mặt: "Ý cậu là Phác lão đại không cho cậu ăn cơm đúng không?". Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Jihoon, anh ta liền vẫy tay gọi người đến: "Cơm nước đã chuẩn bị cho cậu từ lâu. Cậu đúng là người chỉ biết đến ăn, không hiểu lão đại thấy cậu đặc biệt ở điểm nào?" Jihoon cười híp mắt với Kim Samuel ở trong phòng khách. Sự việc ngày hôm nay coi như xong. Cậu thấy Kim Samuel và Thái Hiền nói đúng, là cậu quá bất cẩn. Vận may rồi cũng có ngày dùng hết, sau này cậu cần phải dựa vào bản lĩnh của mình và hành sự cẩn thận hơn mới được.
|
CHƯƠNG 55: ĐỒNG MINH HOÀNH TRÁNG Ăn một bữa ngon lành, mọi sự mệt mỏi đều tan biến, cả người Jihoon vô cùng tỉnh táo. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có nhiều người và xe lặng lẽ đi lại trong bóng đêm. Phía xa xa có hai chiếc máy bay trực thăng từ trên không trung hạ cánh xuống giữa sân. Sau khi có dịp ngồi trên chiếc máy bay quân dụng của Phác Vũ Trấn, Jihoon không còn cảm thấy kinh ngạc khi hai chiếc máy bay trực thăng lọt vào tầm mắt. Những người có tiền mua máy bay trực thăng cũng không có gì là lạ. Còn đối với Kim Samuel và Phác Vũ Trấn, đó chỉ là món đồ chơi nhỏ. Đưa mắt về mấy chiếc xe cảnh sát ở đằng xa, Jihoon bất giác lắc đầu. Do trước đây cậu làm nghề không minh bạch nên cảnh sát đối với cậu là sự tồn tại tương đối nhạy cảm, Jihoon không thể có cảm tình với họ. Mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt lăn bánh, Jihoon biết bọn họ không tìm ra thứ gì khả nghi. Nếu chuyện cỏn con này Kim Samuel cũng không đối phó nổi, hắn không thể nào ngồi ở vị trí lão đại lâu như vậy. Jihoon vô tình nhìn về phía máy bay trực thăng, phát hiện có hai người đàn ông từ trên máy bay bước xuống một cách vội vã. Mặc dù Jihoon cách đó khá xa nhưng do cậu ở vị trí trên cao lại có ánh đèn chiếu sáng nên Jihoon có thể nhìn rõ. Hai người đàn ông vừa xuống máy bay, một người mặc thường phục còn một người mặc quân phục. Hai người đàn ông đi theo Hồng Ưng vào phòng khách. Jihoon đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cậu nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía phòng khách, nơi có Kim Samuel và Phác Vũ Trấn. " Kim lão đại, Phác lão đại! Hai người có ý gì vậy?". Jihoon nấp bên ngoài cửa phòng, vừa ngồi xổm xuống liền nghe thấy một tiếng nói phẫn nộ vọng ra. "Ra đi". Giọng nói vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc của Kim Samuel đột nhiên truyền đến tai Jihoon. Jihoon sờ lên chóp mũi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Ưng không biết đứng ở cửa từ bao giờ. Jihoon bất giác nhíu mày. Cậu ở ngoài nghe trộm, Kim Samuel biết là cậu nên cho cậu vào sao? Hoàng Ưng trừng mắt nhìn Jihoon rồi đứng tránh sang một bên để Jihoon đi vào trong. Jihoon nhún vai, cậu vốn không phải là người có tính tò mò. Hiếm khi cậu có hứng thú nghe trộm người khác nói chuyện, ai ngờ bị bắt ngay tại trận. Xem ra mấy hành động lén lút không thích hợp với cậu. Jihoon chỉnh đốn lại quần áo, theo Hoàng Ưng đi vào trong. Thấy Jihoon đi vào, Kim Samuel nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cậu dám đi nghe trộm, đúng là làm mất mặt hắn. Jihoon bắt gặp ánh mắt hung dữ nhưng không xuất hiện tia sát khí của Kim Samuel, cậu liền mỉm cười với hắn rồi ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Kim Samuel. Hai người đàn ông ngồi đối diện Kim Samuel và Phác Vũ Trấn tuổi tác không lớn không nhỏ, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi. Người đàn ông mặc quân phục ngồi gần chỗ Jihoon nên cậu có thể nhìn rõ. Jihoon không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người này là tướng quân mang quân hàm thượng tướng. Còn người mặc thường phục ngồi bên cạnh, phía dưới lộ ra đuôi áo. Jihoon giật mình khi phát hiện đuôi áo đó cũng là quân phục. Tuy nhiên, cậu không nhìn ra quân hàm của người đó. Người đàn ông này và viên thượng tướng kia ngồi ngang hàng nên Jihoon đoán, cấp bậc của ông ta chắc chắn không phải là nhỏ. Ngẫm đi nghĩ lại, Jihoon hiểu ra tại sao cậu đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hai vị tướng quân của đất nước này đi máy bay trực thăng đến dinh thự của Kim Samuel, Jihoon không muốn tò mò cũng không được. Xem ra, thế lực của Kim Samuel và Phác Vũ Trấn lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của cậu. "Người của tôi". Kim Samuel lãnh đạm thốt ba từ đơn giản giải thích với hai người đàn ông đối diện. Sau khi nghe câu nói của Kim Samuel, ánh mắt của hai người đàn ông đối diện mất đi vẻ cảnh giác. Jihoon hiểu ý của Kim Samuel khi giới thiệu cậu với đối phương. Đối phương có chức vị không thấp, Kim Samuel lại trực tiếp giới thiệu cậu, để họ làm quen với cậu. Nghĩ đến đây, Jihoon bất giác nhăn mặt. Sau này, việc thoát khỏi Kim Samuel sẽ ngày càng khó khăn hơn. Nếu toàn thế giới đều biết cậu là người của hắn, thì cậu còn biết trốn đi đâu? Người đàn ông mặc quân phục đảo mắt qua Jihoon rồi quay sang Kim Samuel nói giọng phẫn nộ: "Kim lão đại. Hôm nay anh có ý gì? Hai chiếc máy bay quân dụng tự nhiên bay đến đây. Rốt cuộc các anh định làm gì?" Kim Samuel bình thản trả lời người đàn ông mặc quân phục: "Tôi vội quá, không có ý gì khác". Người đàn ông mặc thường phục nghe Kim Samuel nói vậy thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm tôi phải bay thẳng từ nước ngoài về đây". Người mặc quân phục liền gật đầu: "Không có ý gì khác là được rồi. Các anh bay qua đây một cách lộ liễu như vậy, tôi nhận được tin báo không thể không xử lý. Hai vị lão đại, sau này nếu hai vị đến Australia xin hãy thông báo trước. Các anh đột nhiên nhập cảnh, khiến hạ cấp của tôi trở tay không kịp, còn tưởng là kẻ địch xâm nhập. Bây giờ, cả cục An ninh quốc gia của chúng tôi ở trong tình trạng náo loạn, như chuẩn bị chiến tranh đến nơi". Phác Vũ Trấn liền cười lớn: "Ai bảo các ngài đều là những người vô cùng bận rộn, muốn liên hệ với các ngài không biết phải qua bao nhiêu kênh. Mượn tuyến hàng không quân dụng của các ngài là phương thức thông báo cho các ngài nhanh nhất". Gương mặt người đàn ông mặc thường phục hoàn toàn nhẹ nhõm, ông ta tựa người vào thành ghế sofa. Jihoon thầm nghĩ, hóa ra máy bay của Phác Vũ Trấn đến đây bằng đường hàng không quân dụng, thảo nào trên đường đi không gặp trở ngại, chỉ bị cảnh sát đuổi đến cửa. Những mối quan hệ ngầm quả là phức tạp. "Nhưng thưa ngài Cục trưởng, cấp dưới của ngài hành động nhanh quá đi. Cả hai lần đều xông tới đây gây khó dễ cho chúng tôi". Hồng Ưng đứng sau Kim Samuel, nhìn người đàn ông khoác quân phục bằng ánh mắt bình thản. Vị Cục trưởng phẩy tay: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý vụ này, các anh đừng lo". Hồng Ưng mỉm cười: "Chúng tôi không lo. Có hai vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết" Người đàn ông mặc thường phục nghe vậy cười ha hả: "Hồng Ưng nói không sai. Việc cỏn con này chẳng đáng gì, các anh đừng bận tâm. Nhưng cấp dưới của tôi hành động nhanh chứng tỏ năng lực không tồi. Mong hai vị lão đại đừng gây khó dễ cho bọn họ". Hồng Ưng cười lớn: "Nếu chúng tôi gây khó dễ cho bọn họ, liệu họ có thể an toàn trở về? Bọn họ có hành động nhanh, có năng lực hay không đều không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng tôi. Chỉ vì nể mặt hai vị nên chúng tôi mới không động đến họ. Có điều, ngài cục trưởng tốt nhất nên quản thúc bọn họ. Hai ngày tới chúng tôi còn có chút việc cần làm, hy vọng bọn họ sẽ không đến gây phiền nhiễu. Đừng để đến lúc đó người vô tội bị liên lụy". Cục trưởng cục an ninh nghe Hồng Ưng nói vậy liền mỉm cười gật đầu: "Được, được thôi. Điều này tuyệt đối không thành vấn đề. Vừa rồi chúng tôi đã phê bình họ nghiêm khắc. Sau này chắc chắn họ sẽ không tới đây làm phiền các vị. Nếu họ còn không nghe lời tôi và tự ý hành động. Các vị không cần nể mặt tôi, muốn xử lý thế nào cũng được". Hồng Ưng gật đầu: "Có câu này của ngài cục trưởng là được rồi". Người đàn ông mặc thường phục bị cục trưởng cục an ninh cướp lời, liền hắng giọng rồi quay sang Kim Samuel: "Vậy hai vị đến đây vì việc gì mà vội vàng như vậy? Có cần chúng tôi giúp gì không, dù sao đây cũng là đất nước của chúng tôi". Phác Vũ Trấn gật đầu: "Tôi cũng vừa có ý đó". Người mặc thường phục lên tiếng: "Chỉ cần trong khả năng của chúng tôi, các anh cứ đề xuất". Cục trưởng cục An ninh cũng gật đầu. Kim Samuel lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đối diện. Hắn đan mười ngón tay đặt trên đùi, cất giọng từ tốn: "Tôi muốn biết các ngài có mua vũ khí trong khoảng thời gian này hay không?" Cục trưởng cục An ninh lập tức đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Đất nước chúng tôi từ trước đến nay luôn mua vũ khí từ hai vị. Kim lão đại nói vậy là có ý gì?" Kim Samuel phất tay: "Không có ý gì cả. Tôi có một lô hàng bị đánh tráo, nghe nói lô hàng này được bán sang Australia". Kim Samuel vừa dứt lời, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lộ vẻ thâm trầm ngờ vực. Cục trưởng cục An ninh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi người đàn ông mặc thường phục: "Bộ trưởng, thời gian gần đây có tin tức gì của đối thủ không? Chúng bắt đầu hành động rồi à?" Người đàn ông mặc thường phục được gọi là Bộ trưởng nhíu mày đáp: "Không thấy có tin chúng có hành động bất thường. Nhưng nếu địa điểm hàng đến là Australia, chắc chắn người mua ở bên này. Đúng là chỉ bọn chúng mới có thực lực và dã tâm mua lô hàng đó. Chúng giỏi thật đấy, dám qua mặt chúng ta. Nếu hôm nay Kin lão đại và Phác Vũ Trấn lão đại không truy đuổi đến đây, chúng tôi còn chẳng biết gì". Thấy thần sắc của hai vị quan chức quân đội có vẻ nghiêm trọng, Kim Samuel cất giọng lạnh lẽo: "Tôi không có hứng thú với việc nội chính của các ngài. Tôi chỉ muốn biết đối phương là ai? Nơi nào là nơi có khả năng đón hàng nhất? Còn nữa, hãy mở con đường đặc thù của các anh cho chúng tôi, tôi cần dùng một số thứ". Ông bộ trưởng và Cục trưởng liếc nhìn nhau mà không lên tiếng. Phác Vũ Trấn thấy vậy mỉm cười: "Chỉ là một con đường đặc biệt thôi mà. Các ngài phải biết lô hàng này có trị giá hơn 40 tỷ đô la, toàn là vũ khí loại hình mới. Nếu rơi vào tay đối thủ của các ngài, tôi tin mảnh đất yên bình như Australia rồi cũng sẽ thay đổi hoàn toàn". "Hơn 40 tỷ. Mẹ kiếp, nhiều như vậy sao?" Cục trưởng cục An ninh vừa la lớn vừa vung nắm đấm về phía trước. Ông bộ trưởng nhìn Kim Samuel và Phác Vũ Trấn, gật đầu nói: "Không thành vấn đề. Các anh cần mở con đường đặc biệt nào thì cứ đề xuất. Các anh không mang quân bị tới, chúng tôi có thể chuẩn bị cho các anh. Về vấn đề vừa đề cập, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận rồi cho các anh câu trả lời chắc chắn". Bộ trưởng nói xong, Cục trưởng cục An ninh lập tức tiếp lời: "Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa cho các anh. Có điều, nhân cuộc truy đuổi lô hàng lần này, mong hai vị lão đại tiêu diệt gọn đối phương". Kim Samuel nói lãnh đạm: "Nếu đối phương chỉ là người mua vũ khí, chúng tôi sẽ không đắc tội họ. Dù là người khác hay bản thân tôi, tôi chỉ là nhà buôn vũ khí, chỉ biết chuyện buôn bán, tuyệt đối không can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước các ngài. Chuyện nội chính của các ngài, các ngài hãy tự giải quyết". Cục trưởng cục An ninh cau mày. Ông bộ trưởng ngồi bên cạnh liền đặt tay lên vai Cục trưởng, nói với Kim Samuel: "Chúng tôi hiểu. Việc nội bộ của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự xử lý. Đúng rồi, Kim lão đại, cuối năm chúng tôi định mua một lô hàng của anh. Anh cũng biết thế giới này phát triển rất nhanh, có một số thứ không theo kịp thời đại thì không được đâu. Kim lão đại thấy thế nào?" Kim Samuel gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi có thể giảm giá 20% cho các ngài. Còn những việc khác các ngài tự xem xét, tôi sẽ không hỏi nhiều". Hai vị quan chức nghe xong lộ vẻ vui mừng rõ rệt. Kim Samuel nói sẽ giảm 20% cho bọn họ, coi như đáp lại việc họ giúp đỡ lần này. Còn về khoản tiền chênh lệch không phải là nhỏ, họ muốn nuốt hết hay làm gì, hắn sẽ không can thiệp. Nghe qua cũng có thể thấy, hai vị quan chức được hưởng lợi lớn từ vụ mua bán. "Chúng tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho các anh". Ông bộ trưởng và Cục trưởng liền đứng dậy, cười nói vui vẻ. Kim Samuel gật đầu thay câu trả lời. Phác Vũ Trấn mỉm cười chào tạm biệt: "Hai vị đi nhé". Hai vị quan chức cao cấp nhanh chóng đi ra cửa và khuất dạng trong chốc lát. "Lợi hại thật. Các anh rốt cuộc định làm gì? Đối phương không phải kẻ tầm thường". Jihoon bước lại gần Kim Samuel và Phác Vũ Trấn, gương mặt cậu vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc. Con đường đặc biệt là thứ gì? Qua lời nói mang đầy hàm nghĩa của hai người đàn ông được gọi là Bộ trưởng và Cục trưởng đó, con đường đặc biệt này không phải là chuyện nhỏ. Lại còn quân bị nữa chứ, Kim Samuel không đưa quân bị sang bên này, họ tự nguyện cung cấp cho hắn. Không hiểu Kim Samuel và Phác Vũ Trấn định làm gì? Chỉ là việc tìm lại một lô vũ khí, có cần thiết phải chuẩn bị như sắp đi tiêu diệt cả một đất nước thế kia không? Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ngờ vực của Jihoon, Phác Vũ Trấn bất giác tựa người vào thành ghế sofa, môi nhấp một ngụm rượu vang: "Truy đuổi vũ khí, lẽ nào cậu không biết sao?" Jihoon lườm Phác Vũ Trấn, khiến anh ta bật cười ha hả: "Đối phương quả thực không phải nhân vật tầm thường. Một người là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, một người là Cục trưởng Cục an ninh quốc gia. Trong khi đó, kẻ có khả năng mua lô vũ khí trị giá 40 tỷ đô la cũng tuyệt đối không phải thế lực nhỏ. Thời gian đối với chúng tôi vô cùng cấp bách, không thể bố trí lực lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, chúng tôi cần mượn thế lực của bọn họ. Nếu biết Kim Samuel đem cả một chiến hạm từ châu Âu sang bên này, e rằng không chỉ có đất nước này mà cả thế giới kinh động ấy chứ". Jihoon nghe Phác Vũ Trấn nói chuyện thản nhiên, còn Kim Samuel và Hồng Ưng vẫn vô cảm như thường lệ, cậu bất giác than thầm. Không thể tưởng tượng nổi thế lực của Kim Samuel lớn đến mức nào. Quan hệ với loại người như hắn, Jihoon thấy mình gần phát điên. Kim Samuel đưa mắt nhìn Jihoon, thấy gương mặt để lộ cảm xúc phức tạp, hắn cất giọng lạnh lùng: "Thu dọn đồ. Ngày mai người của Phác Vũ Trấn sẽ đưa cậu đi Hắc lao". Jihoon toát mồ hôi lạnh khi nghe giọng nói đều đều không cao không thấp của Kim Samuel. Cậu quay sang đối mặt hắn: "Không chú ý là lỗi của tôi. Phạt tôi đi Hắc lao thì hơi quá. Dù sao tôi cũng có công lấy được con chíp. Kim lão đại, anh sẽ thưởng gì cho tôi. Theo tôi được biết, Kim lão đại là người thưởng phạt công minh". Gương mặt Kim Samuel càng băng giá hơn. Phác Vũ Trấn và Hồng Ưng ở bên cạnh đều tập trung bốn con mắt về phía Kim Samuel và Jihoon với vẻ vô cùng hứng thú. Kim Samuel cau mày hỏi Jihoon: "Cậu muốn thưởng gì?" Jihoon tiến lên một bước, càng sát gần Kim Samuel: "Tôi không đi Hắc lao, đây phần thưởng tôi muốn". Nghe Jihoon nói vậy, Kim Samuel từ từ tựa ra ghế sau, chậm rãi nhả từng từ một: "Cậu to gan thật". "Tôi chưa từng nói tôi gan nhỏ bao giờ". Jihoon tỏ ra không nhượng bộ. Mặc dù Thái Hiền nói Kim Samuel chỉ có ý dạy bảo cậu nhưng con người hắn vô cùng đáng sợ, hắn sẽ ném cậu đi Hắc Lao thật sự cũng không biết chừng. Một khi vào chốn hắc lao, dù Jihoon không mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ trầy da tróc vẩy. Không còn cách nào khác, cậu phải mạnh dạn tranh thủ giành lấy lợi ích của mình. Thấy Jihoon trừng trừng với mình, ánh mắt không hề lộ một tia sợ hãi, Kim Samuel cất giọng lạnh lùng: "Hôm nay tôi sẽ bỏ qua, không thưởng cũng không phạt cậu. Nhưng nếu cậu còn để tôi một lần nữa nghe ba từ đó, cậu cũng không cần đi Hắc Lao báo danh, tôi sẽ trực tiếp cho cậu thấy, cậu không chú ý sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào". Jihoon nghe xong thở phào nhẹ nhõm, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Phác Vũ Trấn cười vui vẻ: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Samuel bỏ qua cho người khác. Cậu trai nhỏ, hãy cố lên. Tôi thật sự muốn biết sau này Samuel còn thay đổi như thế nào. Samuel bắt đầu biết quan tâm đến người khác, đúng là chuyện hiếm có". "Phác Vũ Trấn, anh ngứa da rồi phải không?". Kim Samuel cất giọng lạnh lùng, không chứa sự phẫn nộ hay chỉ trích nhưng khiến người nghe có thể cảm thấy thái độ không hài lòng của hắn. "Đi thôi". Kim Samuel đứng dậy, một tay ôm eo Jihoon đưa cậu bước đi. Jihoon liếc nhìn người bên cạnh, không nói một lời nào ngoan ngoãn đi theo hắn. Lúc này, tốt nhất không nên làm trái ý Kim Samuel, dù Jihoon không muốn rời khỏi đây một chút nào. Màn đêm nhanh chóng qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu trên mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động. Hải phận quốc tế, ba con tàu loại hình lớn rẽ sóng tiến về Australia. Mỗi con tàu nặng hàng trăm tấn, dáng vẻ nặng nề như không thể nặng hơn, giống như sắp bị chìm xuống biển đến nơi. Bên cạnh ba con tàu này là mấy chiếc tàu chở dầu bình thường. Tuy nhiên, đối với những người trong nghề như Kim Samuel, chúng tuyệt đối không phải là tàu chở dầu thông thường. Tầu chở dầu chỉ là vỏ bề ngoài, còn bên trong chúng chính là quân hạm (tàu của quân đội). Đám Kim Samuel ở trong một chiếc quân hạm do Bộ trưởng quốc phòng cung cấp, theo dõi hệ thống định vị toàn cầu của Bộ quốc phòng. Các thông số và hình ảnh dần hiện trên màn hình rõ mồn một, từ tốc độ, phương hướng, khoảng cách... "Chắc là mấy con tàu đó". Phác Vũ Trấn chăm chú nhìn màn hình, gật đầu lên tiếng. Tin tức Bộ quốc phòng cung cấp nhất định không sai. Kim Samuel gõ nhẹ ngón tay lên bàn điều khiển ở phòng thuyền trưởng. Nhìn mấy con tàu trên màn hình, hắn cau mày nói: "Đừng quên những lời của Phác Thiên Mẫn" Phác Vũ Trấn im lặng một lát: "Tôi biết. Có điều, chúng ta phải quan sát thêm mới có thể kết luận. Chúng ta không có nhiều thời gian. Vấn đề danh dự là tử huyệt của chúng ta, chúng ta không thể để bị mất mặt". Kim Samuel trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: "Cử người đi lục soát". Phác Vũ Trấn lập tức quay đầu truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ. Hồng Ưng dẫn đầu đám người của Phác Vũ Trấn lên một chiếc tàu ngầm trang bị hiện đại do Bộ quốc phòng vừa điều đến. Chiếc tàu ngầm lặn xuống dưới mặt nước lao về phía ba chiếc tàu lớn khả nghi. Kim Samuel và Phác Vũ Trấn đứng trong phòng thuyền trưởng, chăm chú theo dõi cảnh thuộc hạ của bọn họ trên tàu ngầm lặng lẽ xâm nhập vào ba chiếc tàu lớn. Họ không rời mắt khỏi màn hình, gương mặt lộ vẻ thận trọng chưa từng có. Người mua lô vũ khí chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Do lô hàng của Kim Samuel được bán đi Trung Đông, căn bản không cần dùng đến quân hạm. Vì vậy, lô hàng không thể nào nằm trên quân hạm. Ba chiếc tàu lớn nhất định do Phác Thiên Mẫn chuẩn bị để chở hàng. Nhìn qua cũng có thể thấy, trị giá số hàng trên tàu không chỉ là con số 40 tỷ mà có thể lớn hơn nhiều. Lô vũ khí có trị giá lớn như vậy, đến bộ quốc phòng của đất nước này còn chưa từng đặt mua bao giờ. Có thể suy đoán, đối phương không hề đơn giản. Cộng thêm những lời nói từ Phác Thiên Mẫn, vụ mua bán của bà ta càng trở nên nguy hiểm hơn. " Phác Thiên Mẫn đã đến Australia rồi". Phác Vũ Trấn lên tiếng. Kim Samuel không thay đổi sắc mặt khi nghe Phác Vũ Trấn thông báo. Phác Thiên Mẫn không phải đồ ngốc. Một khi phát hiện con chíp biến mất, bà ta có thể suy đoán bị mất ở nơi nào, rơi vào tay ai. Phác Thiên Mẫn vội đến Australia không phải chuyện lạ. Do Phác Thiên Mẫn không có máy bay quân dụng như Kim Samuel và Phác Vũ Trấn, bà ta tới muộn hơn hai người bọn họ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. "Hãy giám sát Phác Thiên Mẫn. Bà ta chẳng là gì cả, nhưng người hợp tác với bà ta không phải nhân vật đơn giản". Kim Samuel nói lạnh lùng. Phác Vũ Trấn gật đầu: "Tôi đã cử người giám sát ngay từ đầu rồi". Phác Thiên Mẫn và Phác Vũ Trấn có thế lực ngang hàng trong nội bộ Mafia. Phác Vũ Trấn hợp tác vớiKim Samuel nhiều năm. Phác Thiên Mẫn cũng không vừa, tìm một đối tác không nhỏ. Phác Thiên Mẫn và Phác Vũ Trấn đều không phải là nhà sản xuất vũ khí, mà chỉ phụ trách giao dịch tiêu thụ. "Lão đại, mọi người đã lên tàu". Từ chiếc tàu ngầm, Hồng Ưng lên tiếng bẩm báo. Kim Samuel gật đầu: "Hãy tiến hành giám sát, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào". "Vâng, thưa lão đại. Hồng Ưng hiểu rõ". Hồng Ưng là người từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn trọng, lại có Thái Hiền ở bên cạnh, Kim Samuel tương đối tin tưởng năng lực của hai người. Hắn cất giọng đều đều: "Lấy cho tôi một ly trà". Không nghe thấy tiếng trả lời, Kim Samuel cau mày vừa định quay lại, một ly trà nóng đưa đến trước mặt hắn. Kim Samuel cầm lên uống một ngụm: "Ai pha?". Vừa nói, hắn vừa quay người về phía sau. Một thuộc hạ của Phác Vũ Trấn đứng sau Kim Samuel cúi đầu đáp: "Là thuộc hạ". Kim Samuel đảo mắt quanh phòng thuyền trưởng: " Park Jihoon đâu?" "Thuộc hạ không biết ạ. Thuộc hạ không thấy cậu ấy". Anh chàng thuộc hạ vừa nói vừa đứng sang bên cạnh Phác Vũ Trấn. Phác Vũ Trấn mở miệng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình: "Chuyện gì vậy? Park Jihoon chẳng phải đi theo anh sao?" Thần sắc của Kim Samuel càng trở nên lạnh lẽo, hắn cất cao giọng: "Đi gọi Hoàng Ưng đến đây cho tôi". "Lão đại, tìm tôi có việc gì?" Hoàng Ưng ở khoang sau phụ trách quan sát mặt biển và tình hình dưới đáy biển. Nghe nói Kim Samuel tìm anh ta, anh ta liền vội vàng chạy lên phòng thuyền trưởng. " Park Jihoon đâu rồi?" Kim Samuel tối sầm mặt hỏi Hoàng Ưng. Từ lúc đi khỏi khu biệt thự, Jihoon luôn ở bên cạnh hắn. Khi lên tàu Kim Samuel còn nhìn thấy cậu. Sau đó, do mải theo dõi tin tức trên màn hình, Kim Samuel không để ý đến Jihoon, giờ mới phát hiện cậu đã biến mất. Kim Samuel biết Jihoon tuyệt đối không có bản lĩnh bỏ trốn, vậy cậu đang ở đâu? Hoàng Ưng vội lên tiếng: " Park Jihoon bị say sóng, nên tôi để cậu ấy ra khoang sau nghỉ ngơi rồi ạ". Ban đầu Hoàng Ưng không biết Jihoon bị say sóng. Nhưng lúc chuẩn bị tách tàu, anh ta nhìn thấy gương mặt tái mét của Jihoon, mới biết trong người Jihoon khó chịu. Lúc đó, Kim Samuel đang tập trung tinh thần quan sát tình hình nên Hoàng Ưng mới không báo cáo. Nghe Hoàng Ưng nói vậy, gương mặt Kim Samuel hơi giãn ra. Hắn ra lệnh Hoàng Ưng: "Đưa cậu ta lên đây". "Vâng ạ". Không cần Hoàng Ưng dặn dò, một người thuộc hạ biết tính Kim Samuel chạy ngay xuống khoang dưới tìm Jihoon. "Báo cáo lão đại, không thấy đâu ạ. Trong khoang không có một ai, trên tàu cũng không tìm thấy người". Một lát sau, người vừa chạy đi quay lại bẩm báo. Kim Samuel nghe xong sắc mặt khó coi đến mức đáng sợ. Hoàng Ưng liền gọi người phụ trách đến hỏi: "Anh điều hết người ở khoang sau lên tàu ngầm rồi à?" Đối diện với gương mặt đáng sợ của Kim Samuel và Hoàng Ưng, người phụ trách bất giác run rẩy: "Tôi điều đi hết rồi ạ. Tôi..." "Shit! Samuel, mau xem đi". Người phụ trách còn chưa nói dứt lời, Phác Vũ Trấn đột nhiên chửi thề. Cùng lúc đó, Hồng Ưng trên chiếc tàu ngầm gửi tin đến: "Lão đại, rốt cuộc trên đó cử bao nhiêu người xuống đây. Tại sao bây giờ lại thừa ra một người?" Kim Samuel nhanh chóng quay người nhìn lên màn hình. Dưới đáy biển, có một thân hình đeo đồ lặn biển cố gắng leo lên một trong ba con tàu lớn. Nhìn động tác vụng về của người đó, nếu không có bình dưỡng khí và máy đẩy, không biết người đó sẽ bị chìm từ lúc nào. Người đó bám lấy đáy tàu như con giun đất, động tác chậm chạp đến mức rốt ruột, bộ dạng thảm thương không thể tả nổi. Lúc này, gương mặt Kim Samuel chỉ còn đọng lại sự phẫn nộ. Ly trà trong tay hắn bị bóp vỡ tan tành. Kim Samuel ném mạnh mảnh vỡ sang một bên, cất giọng đầy giận dữ với Phác Vũ Trấn: "Nơi này giao cho anh". Vừa nói, hắn vừa sải bước rộng về phía khoang dưới. Thân hình quen thuộc ở trên màn hình vừa rồi, ngoài Jihoon ra còn ai ? ------------------------------------------------------- - Chương này dài quá, nếu có edit sai cái gì đó thì mọi người để lại cmt để Trúc sửa lại nhaa !! Cám ơn mọi người rất nhiều ~~
|