Lao Tù Ác Ma
|
|
Quyển 3 - Chương 17: Dược hiệu?
Trò chơi? Diệp Mạc vừa nghe đến từ này, trong đầu tự nhiên hình dung lại những biểu diễn thấp hèn Diệp Tuyền thường làm ở trước mặt Phục Luân, Phục Luân ung dung bắt chéo chân ở trên ghế salong tràn ngập hứng thú nhìn Diệp Tuyền ở trước mặt hắn cởi từng kiện quần áo xuống, mở chân ra làm những động tác đáng xấu hổ.
Diệp Tuyền vì yêu hắn nên cam tâm tình nguyện trở nên thấp hèn, nhưng Diệp Mạc thì không.
Gần như xuất phát từ bản năng, lúc Phục Luân cúi đầu kề môi đến, Diệp Mạc cấp tốc gỡ tay Phục Luân ra từ trên ghế đứng lên bước ra xa vài bước cùng Phục Luân duy trì khoảng cách hai, ba mét, tràn ngập khúc mắc nhìn Phục Luân.
“Xin lỗi tiên sinh, tôi nghĩ nên nói thật ngay với ngài” Diệp Mạc thật lòng mở miệng nói, cậu chợt nghĩ thật ra cậu căn bản chẳng cần thiết phải ở trước mặt tên đàn ông này giả vờ làm Diệp Tuyền, như vậy sẽ chỉ làm cho cậu rơi vào hiểm cảnh không lường trước được “Thật ra tôi không phải Diệp Tuyền, ngài nhận lầm người rồi,:
Phục Luân nghe xong Diệp Tuyền nói, chỉ thoáng nhíu nhíu mày “Ý cậu từ lúc vừa bước vào đến giờ cậu chỉ đang giả vờ làm Diệp Tuyền mà thôi?”
“Phải!” Diệp Mạc không hề đổi sắc mặt.
“Ha ha” Phục Luân cười lớn, xoay người ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó chỉ vào vị trí đối diện hờ hững nói “Bảo bối nhi, ngồi xuống đi.’
Diệp Mạc bị một tiếng gọi bảo bối nhi này mà toàn thân nổi da gà, có chút phát tởm lướt trên khuôn mặt “Tôi còn có việc, kính xin Phục tiên sinh thả người.”
Nếu như Diệp Mạc đoán không nhầm, bây giờ cậu có tự tiện đi về phía cửa ra, hai tên bảo tiêu kia của Phục Luân sẽ không dễ dàng để cậu rời khỏi, dĩ nhiên Phục Luân cũng sẽ không tin vào những lời cậu vừa nói, dáng vẻ của cậu với Diệp Tuyền giống nhau như đúc, cho dù có là anh em sinh đôi cũng không giống nhau đến như thế, muốn thuyết phục Phục Luân tin mình, sợ là đang nằm mơ giữa ban ngày.
“Chỉ mới có mấy tháng, không nghĩ tới em lại trở nên như vậy, là nghe lời ai thế, thật làm cho tôi thất vọng đấy.” Phục Luân lắc đầu một cái, nhìn qua thật giống như là dáng vẻ đang rất thất vọng.
Diệp Mạc biết thủ đoạn của Phục Luân so với Tiếu Tẫn Nghiêm không hề thua kém, đáy mắt mãnh liệt không bỏ qua cho bất kỳ sự phản kháng nào dù nhỏ như hạt cát, dĩ nhiên càng không thích thứ đã từng thuộc về mình đột nhiên xuất hiện hành vi tương tự như phản bội.
“Cậu đang nghĩ giá trị hiện tại của bản thân bất phàm lắm nên mới muốn rũ sạch quan hệ với tôi à?” Thân hình Phục Luân lười biếng tựa trên ghế, một tay nhàm chán đùa giỡn chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Mạc, không lộ ra bất kỳ tức giận nào, chỉ là ở trong mắt Diệp Mạc, vẻ mặt càng bình tĩnh sẽ càng ẩn giấu cơn sóng thần dữ dội.
Phục Luân xác thực không nghĩ tới khi bản thân hắn bỏ rơi Diệp Tuyền thì quân cờ này lại thuận lợi gây chú ý đến Tiếu Tẫn Nghiêm, còn trên danh nghĩa trở thành người yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm, ngay cả Phục Luân hắn cũng không điều tra ra Diệp Tuyền lại là cháu trai đích tôn của Diệp Trọng Quang, càng không nghĩ tới Tiếu Tẫn Nghiêm lại lợi dụng điều này mà từng bước không đánh mà thắng chiếm đoạt tất cả giang sơn Diệp Trọng Quang lúc còn sống dốc sức gầy dựng, sau đó lại cùng Diệp Tuyền dây dưa không rõ, Phục Luân khá hiểu rõ tính tình của Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn ta đối với tên Diệp Tuyền này đã động tình.
Phục Luân tuy rằng bỏ rơi Diệp Tuyền, thế nhưng không hoàn toàn bỏ mặc không cho người dám sát Diệp Tuyền, thế nên khi Diệp Tuyền bắt đầu cùng Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp xúc, Phục Luân lần nữa tìm thấy giá trị lợi dụng ở Diệp Tuyền, Tiếu Tẫn Nghiêm mật thiết giám thị Diệp Tuyền, còn Phục Luân mật thiết giám thị toàn cục, chính là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau.
Bất kể là Tiếu Tẫn Nghiêm hay là Diệp Thần Tuấn hay là Lạc Tần Thiên vừa mới xuất hiện đều có hứng thú đối với Diệp Tuyền, Phục Luân làm sao lại không hưng phấn cho được, tên Diệp Tuyền này đối với hắn răm rắp nghe lời, huống gì hắn còn đang nắm giữ cha ruột của cậu ta, cậu ta có thể không nghe lời hắn sao? (Jian: nguyên dàn harem công hoành tráng =)))
Chỉ là Phục Luân không thể biết được, Diệp Tuyền này không phải là con người nhu nhược lúc trước, thân thể Diệp Tuyền đã sớm chứa một linh hồn khác, thế nên Phục Luân không hề biết Diệp Mạc bức thiết muốn rời xa Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ nghĩ rằng cậu ta hiện tại đang coi trọng Lạc Tần Thiên hơn nên mới muốn gạt Tiếu Tẫn Nghiêm sang một bên rời khỏi thành phố X.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi.” Diệp Mạc lạnh nhạt nói “Tôi biết anh không tin lời của tôi, nhưng đây là sự thật, Diệp Tuyền yêu anh sâu sắc đã chết rồi, cho dù anh có xem tôi là cậu ta đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không thể giống như Diệp Tuyền ấy lấy lòng quyến rũ anh được, thế nên anh mau thả tôi ra đi, ngày hôm nay của chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, huống gì Lạc gia tộc không phải dễ trêu vào.”
Lạc gia tộc quả thực không phải dễ trêu, ngay cả Tiếu Tẫn Nghiêm có ngứa mắt Lạc Tần Thiên đến cách mấy cũng không dám một đao chặt đứt mối quan hệ hợp tác giữa đôi bên, có thể nhìn ra Lạc gia tộc là một thịt mỡ to đến thế nào, thế lực của Phục Luân đúng là rất lớn, nhưng đối lập với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, thế lực của Phục Luân chủ yếu ẩn hiện trong bóng tối, còn Tiếu Tẫn Nghiêm bất luận trắng đen đều ăn thông.
Diệp Mạc dùng thế lực của Lạc gia tộc để hù dọa Phục Luân, kỳ thực chỉ là do vô ý, có thể là vì gấp gáp muốn rời đi nên mới không giữ mồm giữ miệng phạm vào điều tối kỵ, cũng giống như Tiếu Tẫn Nghiêm, loại đàn ông như Phục Luân ghét nhất người khác dùng thế lực khác ra trấn áp dù dọa mình, đối với họ đây là vũ nhục cùng miệt thị.
Khuôn mặt Phục Luân vẫn ung dung mỉm cười thong thả từ trên ghế đứng lên, chẳng hiểu vì sao Diệp Mạc luôn cảm thấy dưới đáy mắt Phục Luân luôn ẩn giấu một luồng lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Xem ra tôi quả thật không thích hợp ôn nhu.” Phục Luân nói thầm như đang lầm bầm lầu bầu, bước tới trước chiếc bàn làm từ bạch ngọc, từ bên trong một cái rương nhỏ màu đen lấy ra một ống chích, bơm vào một chút chất lỏng từ bên trong cái bình nhỏ.
Phục Luân quay lưng lại với Diệp Mạc vì thế Diệp Mạc không biết Phục Luân đang làm gì, chẳng qua cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, bỗng nhiên nhớ tới danh xưng bạo quân mọi người đặt cho Phục Luân, trong nháy mắt, Diệp Mạc không rét mà run.
Phục Luân thỏa mãn nhìn vào ống chích nhỏ bé trong tay một chút, mặt không biết sắc thu vào tay áo, xoay người nhìn Diệp Mạc cười cười.
“Cậu vì Lạc Tần Thiên cùng nhau lén lút leo lên du thuyền này, Tiếu Tẫn Nghiêm không biết sao?” Phục Luân vừa nói vừa bước về phía Diệp Mạc.
Diệp Mạc vừa nghe, toàn thân liền cảm thấy lạnh lẽo, người đàn ông này không định đi báo với Tiếu Tẫn Nghiêm đấy chứ?
“Đêm nay trên du thuyền có một buổi thịnh yến, tới lúc đấy Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ tham gia, Lạc Tần Thiên không nói cho cậu biết à?” Phục Luân nói nhẹ như mây gió nhưng khiến cho Diệp Mạc cực kỳ chấn động, hoảng loạn, nếu như thịnh yến đêm nay Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ tham gia, tại sao Tần Thiên lại không nói cho cậu biết chứ?
Diệp Mạc không ngừng tự an ủi mình, có thể là Tần Thiên nghĩ rằng chỗ nguy hiểm nhất định là chỗ an toàn nhất…. hoặc cũng có thể, là anh ấy quên thôi.
Phục Luân ngay lúc Diệp Mạc đang thất thần đã đi tới trước mặt Diệp Mạc, đem thân thể gầy nhỏ của Diệp Mạc bao phủ ở bên trong bóng tối của mình.
“Anh… anh muốn làm gì?” Diệp Mạc tràn ngập đề phòng nhìn Phục Luân, người đàn ông này thực sự trông rất anh tuấn mê người, giống như một quý tộc Anh quốc, rất khó khiến cho người khác tưởng tượng được bên trong hắn có bao nhiêu tàn ác “Tôi cho anh biết, trên hành lang có camera, tôi đi vào phòng anh đã được quay lại rồi, chắc chắn Lâm Tả Kha chẳng mấy chốc sẽ phái người tìm tới nơi này, anh không được làm xằng!”
Lúc trước Lâm Tả Kha đã đáp ứng Tần Thiên giúp đỡ che giấu cậu, lấy tính cách đầy nghĩa khí của Lâm Tả Kha, chắc chắn sẽ phụ trách tới cùng sự an toàn của cậu, cậu tin rằng Lâm Tả Kha biết người đàn ông ở gian phòng này nguy hiểm như thế nào, cậu đi vào lâu như vậy không thấy ra, Lâm Tả Kha khẳng định đã bắt đầu hoài nghi.
“Lá gan không nhỏ a, Diệp Tuyền.” Phục Luân trong lúc hàn ý cười đã càng lúc càng tiến sát về phía Diệp Mạc, lúc Diệp Mạc định lùi về phía sau thì Phục Luân nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo Diệp Mạc, bước tới vài bước đem Diệp Mạc chống đỡ ở trên cửa, lúc Diệp Mạc đang còn ngơ ngác kinh hoàng, ống chích bé nhỏ từ bên trong ống tay dịch tiến về lòng bàn tay, động tác một mạch không hề dừng lại lấy một giây, Phục Luân đem kim chích vào giữa mạch máu bên trong cổ tay.
Đột nhiên cảm thấy đau nhói khiến Diệp Mạc trong nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thiên tân vạn khổ giãy giụa cố gắng từ bên trong vòng vây của Phục Luân trốn thoát, một tay ôm lấy nơi vừa bị tiêm vào, ánh mắt căm giận lại khủng hoảng nhìn Phục Luân “Anh tiêm vào cái gì cho tôi vậy?!”
Phục Luân giơ lên ống chích trong tay, tà mị nở nụ cười “Yên tâm, tôi không nỡ để em chết đâu, tác dụng của thuốc chỉ có 12 tiếng thôi.”
|
Quyển 3 - Chương 18: Dược hiệu!
Diệp Mạc căn bản không thể ngờ được Phục Luân lại bất ngờ tiêm vào người cậu thứ thuốc không tên, sự tình xảy ra quá mức đột ngột khiến cho Diệp Mạc đại não đang trống rỗng không kịp phòng bị đã bị tiêm thuốc vào trong cơ thể.
Ầm một tiếng, hai đầu gối Diệp Mạc vô lực quỳ xuống trên mặt đất, thân thể mềm nhũn không cử động được, vô lực nhấc mi nhìn Phục Luân “Là thuốc tê?”
Phục Luân đi đến trước mặt Diệp Mạc, khom người ngồi xuống ở trước mặt Diệp Mạc, tay nhẹ nhàng nhấc lên cái cằm trắng nõn của Diệp Mạc, khẽ cười nói “Đây chỉ là tác dụng phụ thôi”
“Rốt cuộc là thứ gì?” Diệp Mạc nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nhìn chằm chằm Phục Luân, trong lòng thì lại lo sợ, chắc không phải là loại thuốc đó chứ, có điều không phải là uống vào sao, tiêm vào cũng được à?
“Tôi chỉ muốn đêm nay đặc sắc một chút.” Phục Luân khẽ cười nói, tay thân mật sờ lên khuôn mặt Diệp Mạc “Tôi nhớ khi đó em vì muốn lấy lòng tôi mà liều mạng bảo dưỡng khuôn mặt này, hiện tại nhìn qua vẫn thật xinh đẹp động lòng người
Diệp Mạc không tránh khỏi cảm giác căm ghét, nhắm mắt lại để mặc bàn tay Phục tùy tiện vò vuốt khuôn mặt của mình.
“Xem ra 30 vạn tôi cho em đều dùng vào bảo dưỡng khuôn mặt này” Phục Luân tùy tiện nói một câu khiến cho Diệp Mạc trong thoáng chốc đã rõ số tiền 20 vạn Diệp Tuyền giấu đi kia hóa ra là Phục Luân cho cậu ta.
Diệp Mạc mở mắt ra, vì tư thế đang quỳ khuất nhục mà tức giận, nhưng lại không thể bạo phát dữ dội, không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nói “Phục Luân, rốt cuộc anh muốn làm trò gì?”
Phục Luân chăm chú dùng ngón cái miết lên làn môi Diệp Mạc, thấy Diệp Mạc hơi há miệng liền đưa ngón tay thăm dò vào bên trong miệng Diệp Mạc, chạm đến đầu lưỡi ướt át của Diệp Mạc khiến cậu giật mình bất thình lình khép mạnh hàm răng lại, may mà Phục Luân phản ứng nhanh rụt tay về, bằng không có thể ngón tay đã bị Diệp Mạc cắn đứt.
“Thật là tàn nhẫn a” Phục Luân không tức giận, trái lại ý cười càng nồng, vỗ nhẹ mấy cái lên gò má Diệp Mạc, cười nhẹ nói “Suýt nữa tôi quên em hiện tại đã có Tiếu Tẫn Nghiêm, Lạc Tần Thiên và Diệp Thần Tuấn làm chỗ dựa, đã sớm không còn biết cái gì gọi là sợ sệt nữa.”
Diệp Mạc chẳng muốn cùng gã đàn ông trước mắt tranh luận cái gì nữa, căm phẫn quay mặt về phía khác không nhìn Phục Luân, trong lòng chỉ mong Lâm Tả Kha phát hiện bất thường nhanh một chút.
Thái độ xem thường của Diệp Mạc khiến khuôn mặt Phục Luân thoáng biến sắc, tiếp đó thanh âm thâm trầm lộ ra tàn độc, một tay mạnh mẽ kéo mặt Diệp Mạc lại ép cùng mình đối diện, nở nụ cười có chút khủng bố “Nói đi nói lại, Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Thần Tuấn hiện tại lại thêm một Lạc Tần Thiên đều đã thượng qua cậu rồi chứ?”
Phục Luân quả nhiên đã khiến cho sắc mặt Diệp Mạc trở nên quẫn bách, nhưng ở đáy mắt Phục Luân lại lý giải thành cậu đang xấu hổ, Phục Luân hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng người lên, ở trên cao nhìn xuống Diệp Mạc đang quỳ ở trước mặt mình “Em không phải luôn khao khát người thượng em là tôi à?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải Diệp…. Anh làm gì?!!” Diệp Mạc vẫn còn chưa nói hết lời đã sợ hãi phát hiện Phục Luân đang tháo thắt lưng ra, sau một tiếng dát đạt tiếp theo liền có tiếng kim loại ma sát của khóa quần kéo xuống.
“Làm gì sao?” Phục Luân thỏa mãn nhìn vẻ mặt hoảng loạn sợ hãi của Diệp Mạc, khẽ cười nói “Đương nhiên là thực hiện nghĩa vụ của em, đừng nói với tôi chỉ mới mấy tháng em đã quên cách em từng dùng miệng phục vụ tôi rồi đấy.”
Diệp Mạc chỉ cảm giác cơn buồn nôn khó chịu đang dâng lên đến cổ họng, bị Phục Luân nắm tóc kéo mặt ngẩng lên, cậu gắt gao mím chặt môi lại, loại hành vi nhục nhã này có giết chết cậu cậu cũng sẽ tuyệt đối không làm, lúc trước Tiếu Tẫn Nghiêm chính là khi độc nghiện trong cậu tái phát hành hạ cậu mà uy hiếp ép buộc cậu làm chuyện như vậy, cuối cùng cậu lựa chọn cách nhảy lầu.
“Mở miệng ra!” Phục Luân cuối cùng hơi không giữ kiên nhẫn được nữa, tên Diệp Tuyền trước mắt này thay đổi thực sự quá lớn nằm ngoài dự liệu của hắn, Diệp Tuyền thật sự vốn dĩ nên vứt bỏ hết tôn nghiêm ở trước mặt hắn nhiều lần khẩn cầu.
Cảm nhận được thứ kia tiến gần tới tựa hồ muốn mạnh mẽ kịch liệt tấn công vào, cảm giác sỉ nhục dâng lên đến đại não, Diệp Mạc hét lớn một tiếng “Anh dám đi vào tôi liền cắn đứt nó!”
Sự kháng cự của Diệp Mạc cuối cùng cũng có chút tác dụng, Phục Luân thả tay đang nắm tóc Diệp Mạc ra, có chút mất hứng chỉnh lại y phục, Diệp Mạc vẫn còn chưa hết sợ hãi, trái tim vẫn nhảy không ngừng.
Diệp Mạc cảm giác chân rốt cuộc lấy lại chút tri giác, vừa định thử đứng lên, đột nhiên Phục Luân một tay túm lấy cổ áo Diệp Mạc nhấc cả người cậu lên, bóp mạnh lấy hai gò má Diệp Mạc, mạnh mẽ dán chặt môi vào.
Vẫn là động tác tới đột ngột khiến Diệp Mạc không hề kịp phòng bị, cậu liều mạnh đánh đấm lên người đối phương, nhưng lại càng khiến nụ hôn thô bạo càng thêm sâu sắc nồng nhiệt.
Phục Luân thực sự không nghĩ tới chỉ mới qua có mấy tháng mà hai mảnh bờ môi này lại trở nên mềm mại như vậy, giống như hương vị của một viên kẹo đường ngọt ngào, ma sát giãy giụa càng cho Phục Luân cảm thấy mới mẻ thích thú, đối phương càng không tự lượng sức cố gắng phản kháng càng khiến cho hắn ham muốn. Tiếu Tẫn Nghiêm cũng nghĩ như vậy và cả Phục Luân cũng như vậy.
Phục Luân ép sát Diệp Mạc chống đỡ trên tường, vốn chỉ định trêu chọc cậu một chút, không ngờ càng lún càng sâu, dục vọng bồng phát làm cho hắn chợt muốn cậu ta thuộc về mình, cậu ta vốn dĩ là người của hắn.
Nụ hôn vương vít từ miệng trượt dần xuống cằm rồi xuống đến dưới cái cổ, Diệp Mạc liều mạng nện đánh vào người Phục Luân nhưng Phục Luân lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
“Ưm… thả ra…” Diệp Mạc gào thét nhưng ở chữ “thả” thanh âm trở nên khàn yếu cuối cùng chữ “ra” không thuận lợi phát ra được, trong nháy mắt, Diệp Mạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn há miệng gào thét thì hoảng hốt phát hiện ra mình không thể phát ra được bất kỳ thanh âm nào.
Chuyện gì thế này?
Gần như trong nháy mắt, Diệp Mạc liền bối rối liều mạng há miệng muốn phát ra tiếng nhưng giống hệt như người câm, chỉ có thể phát ra những tiếng “ân a” không rõ lời.
Sức mạnh tứ chi đã được khôi phục, đúng như Phục Luân nói, gây tê thân thể trong ngắn ngủi chỉ là tác dụng phụ của thuốc, còn tác dụng thực sự của nó chính là làm mất âm thanh.
Diệp Mạc đã đoán được tác dụng của thứ thuốc tiêm vào người cậu, nhưng cậu làm thế nào cũng nghĩ không ra tại sao Phục Luân lại muốn để cậu trong vòng 12 tiếng không phát ra được âm thanh, lẽ nào chỉ muốn thỏa mãn thú vui kỳ quặc của hắn?
“Xem ra dược hiệu đã phát tác.” Phục Luân đột nhiên ngẩng đầu thỏa mãn nở nụ cười, đem Diệp Mạc còn đang liều mạng phát ra tiếng đột nhiên ôm lên, xoay người hướng về chiếc giường đi đến “Tuy rằng không nghe thấy thanh âm của em thì rất đáng tiếc, có điều tôi vẫn muốn biết tôi so với Tiếu Tẫn Nghiêm ai có thể khiến em thỏa mãn hơn.”
Cảm nhận được nguy hiểm sắp phát sinh, Diệp Mạc gần như tuyệt vọng bởi cậu có cố gắng cách mấy vẫn không thể phát ra được tiếng nào, Diệp Mạc chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ thù hằn nhất từng nhát từng nhát cắt chém Phục Luân.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa cùng tiếng bảo tiêu truyền đến “Phục gia, Lâm tiên sinh sai người đến truyền lời bảo là muốn cùng ngài nói chuyện một hồi.”
Phục Luân dừng tay lại, đoán được Lâm Tả Kha đây là muốn cứu nam nhân đang trong lồng ngực mình ra ngoài, liền ôm Diệp Mạc để xuống, chân Diệp Mạc vừa mới chạm đất lập tức cùng Phục Luân duy trì một khoảng cách, tiếp đó liều mạng xoa yết hầu tựa hồ muốn phát ra một chút thanh âm.
“Nói cho ông chủ Lâm chờ ta 5 phút” Phục Luân quay về phía cửa, thanh thanh lạnh lùng nói một câu, ngoài cửa liền không còn tiếng động nào nữa.
Phục Luân rất hứng thú nhìn động tác ngây thơ của Diệp Mạc, khẽ cười nói “Tác dụng của loại thuốc này rất cao, cậu có cố gắng cách mấy cũng thế thôi, có điều dược hiệu không quá 12 tiếng, không có thuốc giải, cậu chỉ có thể chờ đợi.”
Diệp Mạc vừa tức vừa giận, cậu tin lời Phục Luân nói, người đàn ông này lưu lại ở trong ký ức của Diệp Tuyền là một kẻ thích những trò âm mưu quỷ kế, sau đó lặng lẽ ẩn ở trong bóng tối những kẻ trúng chiêu tàn sát lẫn nhau máu chảy thành sông.
|
Quyển 3 - Chương 19: Yêu như giun dế
Phục Luân cũng không ngăn cản Diệp Mạc rời khỏi phòng, nhưng đối với những chuyện vừa xảy ra vừa nãy, Diệp Mạc không biết với tình huống hiện tại cậu nên đi tìm Lâm Tả Kha vì giải cứu cậu mà giờ này có lẽ đang cùng Phục Luân nói chuyện, hay là đi tìm Tần Thiên báo cho anh biết sự xuất hiện tối nay của Tiếu Tẫn Nghiêm, tìm cách tránh né tai mắt của hắn.
Nhưng Diệp Mạc cho dù có tìm được người để cứu viên nhưng cậu cũng không có cách nào thuận lợi mở miệng được, bản thân có lẽ chỉ có thể như lời Phục Luân nói, chờ đợi đến khi dược hiệu hết tác dụng.
Dưới sự giúp đỡ của một nhân viên, Diệp Mạc thuận lợi trở về phòng của mình, khóa kỹ cửa phòng lại, thầm nghĩ từ giờ cho đến khi du thuyền đi tới chỗ cần đến, có đánh chết cậu cũng sẽ không rời khỏi phòng này, nhưng Diệp Mạc vẫn nơm nớp lo sợ lỡ như Phục Luân nói với Tiếu Tẫn Nghiêm chuyện cậu đang trốn ở chỗ này, lấy tính cách của Tiếu tẫn Nghiêm, sợ là dùng tính mạng của toàn bộ người trên du thuyền để uy hiếp cậu phải lộ mặt ra cũng không có gì lạ.
Lúc này Diệp Mạc mới chợt phát hiện ra, bất kể chính mình có trải qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng cậu vẫn là sự tồn tại không thể kháng cự.
Lạc Tần Thiên ở thành phố X bàn chuyện làm ăn quả thực có tác dụng quấy nhiễu, ít nhất Tiếu Tẫn Nghiêm đã đem sự chú ý tập trung trên người anh, trong khi đối với việc tìm kiếm Diệp Mạc vẫn không có tin tức.
Có thể làm cho Diệp Tuyền tách khỏi tai mắt của hắn mà biến mất ở thành phố X, ở trong đầu Tiếu Tẫn Nghiêm suy luận điều tra từng sự việc một, Diệp Thần Tuấn vẫn còn đang ở trong bệnh viện, thế nên không thể là hắn ta, hắn đều đã điều tra những kẻ giao thiệp làm ăn với Diệp Tuyền có thế lực ở thành phố X, hiện tại có vẻ như Diệp Tuyền chỉ có thể là trốn đi cùng Lạc Tần Thiên chỉ mới quen biết tối hôm qua.
Sau thái độ mập mờ của Lạc Tần Thiên tựa hồ đã ám chỉ cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết hắn ta sẽ trợ giúp Diệp Tuyền, chỗ ở khách sạn hiện tại của Lạc Tần Thiên đã bị hắn bí mật điều tra, hơn nữa cho người giám thị nghiêm mật, thế nên nơi che giấu Diệp Tuyền tuyệt đối không phải là khách sạn, nhất định Diệp Tuyền đang ở riêng một chỗ bí mật nào đó, có vẻ như chỉ có một khả năng, Lạc Tần Thiên đã nhờ một người khác có thế lực tham gia vào chuyện này, Diệp Tuyền có khả năng đang trốn ở chỗ người đó.
Muốn rời khỏi thành phố X, ở các cửa ra đều có ghi chép cùng quản chế, thế nên Diệp Tuyền nhất định sẽ chọn phương pháp rời đi mà không để lại bất kỳ dấu vết gì, nghĩ tới đây, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nhớ tới hai năm trước Diệp Mạc lúc chọn cách cùng Lạc Tần Thiên bỏ trốn, phương tiện giao thông chính là một thuyền hàng tư nhân không cần xác thực tên đăng ký.
Linh quang lóe lên trong đầu Tiếu Tẫn Nghiêm, cấp tốc cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh “Lập tức phái người đến cảng khẩu bí mật điều tra, bất kể thuyền bè nhỏ to nào trên biển rời đi đều không được phép bỏ qua!” (Jian: cũng thông minh gớm =)))
Đặt điện thoại xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm thở nhẹ một hơi, cả người tựa vào ghế xoay, quay một cái hướng về bên ngoài cửa kính sát đất, gương mặt không chút cảm xúc nhìn lên bầu trời, lặng im một hồi lâu, khóe miệng hơi nhếch lên một tia độ cong.
Hắn không nghĩ tới bản thân đối với chuyện Diệp Tuyền đột nhiên biến mất lại phản ứng mãnh liệt như vậy, thật giống như lúc trước khi Diệp Mạc chạy trốn, bản thân vừa điên cuồng giận dữ, đồng thời lại vừa sợ hãi, sợ rằng nam nhân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, nếu không thể vào đúng lúc này nỗ lực nắm giữ cậu ta, đời này có lẽ hắn sẽ không có cách nào có được một phần ấm áp trong lòng mình.
Tiếu Tẫn Nghiêm thừa nhận hắn quả thật có chút đem Diệp Mạc cùng Diệp Tuyền gộp lại thành môt, thế nhưng giờ khắc này hắn không muốn phân ra rõ ràng như vậy, hắn ở trên người Diệp Tuyền tìm thấy được cảm giác của Diệp Mạc, điều này so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn.
Việc điều tra các thuyền bè ở cảng khẩu tương đối khó khăn, không thể nào tra ra được danh sách toàn bộ người lên tàu, chỉ có thể dùng phương pháp suy đoán rồi loại trừ, nghĩ rằng Diệp Tuyền nếu rời đi bằng thuyền thì sẽ chọn một cái tàu hàng nhỏ, thế nên thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu lục soát từ những thuyền nhỏ trước, thậm chí có vài người trực tiếp leo lên ca nô đuổi theo những tàu hàng đã lái đi từ lúc sáng sớm.
Trình Tử Thâm bởi vì chuyện này nên đặc biệt ở phòng làm việc của Tiếu Tẫn Nghiêm bàn luận hàn huyên rất lâu, làm người thầy, người bạn tốt lâu năm của Tiếu Tẫn Nghiêm, địa vị của Trình Tử Thâm trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm giống như Hạng Vũ, thỉnh thoảng Tiếu Tẫn Nghiêm còn gọi Trình Tử Thâm một tiếng ca, trọng lượng dĩ nhiên cao hơn bọn người Tây Uy Cường một bậc.
“Trình ca, tôi biết anh muốn nói gì, tôi cũng rất rõ ràng anh em dưới trướng đối với cách làm của tôi có dị nghị, nhưng Diệp Tuyền này, tôi sẽ không buông tay!” Ngón tay Tiếu Tẫn Nghiêm dập tắt điếu thuốc ở gạt tàn trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp “Trên đời này thứ tôi muốn không có nhiều.”
Quả thực hắn đã có quá nhiều thứ, những thứ mà hắn muốn hiện tại không có nhiều, vì thế bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải có cho bằng được.
“Tại sao cậu cứ để bụng một đứa con trai không hề yêu cậu như vậy, lẽ nào cay đắng cậu nhận từ trên người Diệp Mạc vẫn còn cảm thấy chưa đủ à?” Ngôn ngữ Trình Tử Thâm có chút kích động, nhưng sắc mặt vẫn giữ thái độ hòa hoãn, Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng tất cả mọi người đều là bậc quân vương không thể xâm phạm, ở trong lòng Trình Tử Thâm cũng như vậy.
Một Diệp Mạc đã thay đổi Tiếu Tẫn Nghiêm quá nhiều rồi, tất cả mọi người đều cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm là người không gì có thể xuyên thủng lại dễ dàng bị một nam nhân tầm thường như vậy bức đến phát điên mất đi khống chế, thậm chí hướng đi cực đoan không còn tỉnh táo sáng suốt.
Những ngày đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được trên người Tiếu Tẫn Nghiêm lúc nào cũng có thể bạo phát cơn giận điên cuồng, lại mang tâm trạng vừa nặng nề vừa ưu thương, những khi Diệp Mạc chạy trốn bị tóm về, Tiếu Tẫn Nghiêm giống như dã thú mất đi khống chế điên loạn vung quyền cước hận không thể xé nát Diệp Mạc.
Bởi vì Diệp Mạc đều là trước tiên dùng nhu tình lừa gạt Tiếu Tẫn Nghiêm, sau đó sẽ quẳng một nhát dao lạnh lẽo vào người Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ vậy thôi những lần nào cũng có thể lừa gạt được hắn thành công, lúc giận đến mất đi lý trí làm Diệp Mạc bị thương phải nhập viện cấp cứu, Tiếu Tẫn Nghiêm giống như một kẻ chỉ trong một đêm già đi 10 tuổi, ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu lẳng lặng hút thuốc, không có bất kỳ biểu lộ gì.
Hắn không vì Diệp Mạc mà mất đi lãnh thổ, hắn cao cao tại thượng ngay thời điểm tinh thần suy sụp nhất vẫn ở trên thương trường đại sát tứ phương.
Hắn quyền lực như thần linh, nhưng lại yêu như giun dế.
Hắn đem Diệp Mạc giam cầm ở biệt thự, mỗi ngày đều không thể chờ đợi được đến giờ tan tầm, dẹp hết các buổi xã giao mà cấp tốc trở về nhà ngay, nhưng lại đứng ở ngay trước cửa phòng Diệp Mạc hồi hộp một hồi lâu, suy nghĩ thật kỹ trước những lời muốn nói, sau đó mới đẩy cửa mà vào.
Hai bên tình nguyện mới là tình yêu, một người đơn phương yêu mến là ngu ngốc, là tưởng bở, huống gì tình yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm không vĩ đại, hơn nữa còn ích kỷ hẹp hòi, thế nên kết cục hai người đều làm tổn thương lẫn nhau.
“Lần này sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.” Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài, giống như đang nói với Trình Tử Thâm, cũng giống như là đang nói với chính bản thân mình.
Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn bởi vì hắn sẽ không để cho cậu ta có cơ hội chạy trốn, cũng sẽ không để cho cậu ta có cơ hội chết.
Tiếu Tẫn Nghiêm rất rõ ràng hắn đối với Diệp Tuyền đã có một nửa tình yêu như đã dành cho Diệp Mạc, thế nên hắn cảm thấy nếu dùng cách giữ lại Diệp Mạc để giữ lại Diệp Tuyền, có thể đến một ngày nào đó, sự tồn tại của Diệp Tuyền sẽ dập tắt được nỗi nhớ nhung dai dẳng của hắn đối với Diệp Mạc.
Trình Tử Thâm thở dài, dường như biết không thể khuyên bảo nổi Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, chỉ bình tĩnh nói “Đừng vì tìm kiếm nam nhân kia mà quên mất thịnh yến đêm nay trên du thuyền, thân phận của cậu đặc biệt tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, thế nên nhớ sắp xếp thêm nhiều bảo tiêu một chút đấy…
|
Quyển 3 - Chương 20: Cậu ta không dám
Không phát ra được tiếng nào là một chuyện vô cùng khổ sở, loại thuốc này của Phục Luân khiến cho Diệp Mạc ngay cả hắng giọng cũng tắc nghẹn, cho dù Diệp Mạc có dùng cách gì đi nữa thì cổ họng cũng giống như đã bị phế bỏ chẳng làm gì được.
Diệp Mạc rất muốn gửi tin nhắn nói cho Lạc Tần Thiên, nhưng lại sợ sẽ thành dây dẫn lửa khai hỏa cuộc chiến giữa Phục Luân với Lạc Tần Thiên, loại tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, có đi mách tội với ai cũng đều phản tác dụng, huống gì còn không hoàn toàn chắc chắn Phục Luân không dám xuống tay với mình.
Hắn ta biết hiện giờ cậu đang liều mạng trốn tránh Tiếu Tẫn Nghiêm nữa…
Nhớ tới thuốc có tác dụng trong vòng 12 tiếng, Diệp Mạc liền vội vàng tìm vài tờ giấy A4, gấp nhỏ lại vừa lòng bàn tay, ở trên viết mấy lời chuẩn bị để bất cứ tình huống nào cần thiết phải dùng tới lời nói mà không thể nói được, Diệp Mạc sẽ dùng đến tờ giấy này để đơn giản khái quát ý mình muốn nói.
Màn đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, trên chiếc du thuyền to lớn xa hoa đã lên đèn sáng rực rỡ lung linh tuyệt đẹp, ánh sáng phát ra từ du thuyền nhiều tầng này cực kỳ rạng rỡ chói mắt chiếm cứ vị trí trung tâm cảng khẩu, xa xa nhìn tới phảng phất trông như một viên dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng xa mỹ mê hoặc làm người ta say mê ngưỡng mộ, sợ là khắp thế giới cũng khó tìm được một chiếc du thuyền hoành tráng xa hoa hơn chiếc du thuyền này của Lâm Tả Kha.
Bắt đầu lác đác có những chiếc xe riêng đắt tiền đậu nơi cảng khẩu, đủ loại nam nữ hào phú ăn mặc sang trọng cao quý cử chỉ tao nhã khoác tay đi thành từng cặp đôi cười nói chậm rãi đi hướng về phía du thuyền.
Kiểu thịnh yến ở du thuyền trên biển như vậy đã được tổ chức liên tục mấy năm nay, tụ tập các nhân vật có máu mặt từ các nơi trên thế giới, không chỉ đơn giản là để các phú hào trò chuyện hay bày các trò chơi tiêu khiển mà còn gần giống như một phương thức thương thuyết hợp tác ngầm tạo thành một thị trường thương mại lớn cùng nhau bành trướng và phát triển thế lực.
Du thuyền của Lâm Tả Kha hội tụ đủ yếu tố để làm một nơi như vậy, chỉ là so với chiếc du thuyền này, điều khiến nhiều người quan tâm hơn đó chính là xuất hiện của thương nhân đứng đầu thành phố X có uy tín cực cao đối với công chúng, Tiếu Tẫn Nghiêm.
Chiếc du thuyền này sẽ xuất phát từ cảng khẩu thành phố X chạy một đêm đi đến nơi cần đến, trong lúc đó buổi thịnh yến sẽ được diễn ra, sau khi du thuyền tới đích sẽ ở lại đấy một đêm, tiếp đó sẽ di chuyển chậm vòng lại trong một ngày để mọi người trên du thuyền nghỉ ngơi trò chuyện hoặc chơi các trò chơi tiêu khiển, Tiếu Tẫn Nghiêm theo lời mời của Phục Luân đã lên du thuyền sớm hơn một canh giờ.
Quan hệ của Phục Luân của Tiếu Tẫn Nghiêm bề ngoài thì xưng huynh gọi đệ, bên trong bóng tối âm thầm tranh đấu kịch liệt, dĩ nhiên ngoài mặt tất cả mọi người đều cho rằng Phục Luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm kết bái huynh đệ.
Tiếu Tẫn Nghiêm muốn mạng của Phục Luân, còn Phục Luân muốn cướp đi tất cả của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm lên du thuyền gây nên một trận náo động không nhỏ, bởi ngoài những tin tức trên tạp chí hoặc các phương tiện truyền thông thì Tiếu Tẫn Nghiêm rất hiếm khi tham dự những loại thịnh yến hội họp như vậy, thế nên rất ít người có thể được nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm người thật ở một khoảng cách gần như vậy, tự nhiên khiến cho người ta có một cảm giác kính sợ cùng sùng bái hướng về người đàn ông kia, những cô gái càng đối với nam nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm để chê bai kia càng điên cuồng hơn, mỗi người trang phục lộng lẫy xinh đẹp bên dưới khuôn mặt yêu kiều trang điểm tỉ mỉ là cố gắng kiềm chế hết mức kích động, người phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm đi cùng Lâm Nhu Nhân cũng bị những cô gái kia dùng ánh mắt ghen tỵ thiêu đốt.
Tiếu Tẫn Nghiêm theo một nhân viên dẫn đến một gian phòng ở lầu ba của du thuyền, một mặt tường của gian phòng là cửa sổ sát đất to lớn nhìn ra bao quát rõ ràng không gian phòng khách lớn bên dưới lầu một là nơi thịnh yến diễn ra.
“Hiếm thấy thật, tôi nhớ anh rất ít khi đúng hẹn như vậy.” Phục Luân tựa vào ghế trước bàn bày ra một bữa cơm Tây thịnh soạn nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới.
Thấy rõ bên trong gian phòng chỉ có duy nhất một mình Phục Luân, Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc vung nhẹ tay lên về phía sau, Mạnh Truyền Tân gật đầu trầm giọng trả lời một câu, tiếp đó xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Tiếu Tẫn Nghiêm hướng đi tới trước bàn, cởi áo khoác âu phục ra khoát lên trên ghế dựa, tiện tay tháo một cúc áo nơi cổ tay áo ra, sau đó ngồi xuống.
“Cậu ta ở đâu?” Tiếu Tẫn Nghiêm vừa ngồi xuống liền lạnh lùng mở miệng.
Phục Luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đơn độc gặp mặt như vậy là vì Phục Luân đã nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết hiện tại Diệp Tuyền đang ở đây, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm mới lên thuyền sớm hơn một canh giờ, lời nói của Phục Luân khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí cho rằng không phải Diệp Tuyền chạy trốn khỏi mình mà là bị Phục Luân bắt giữ, loại suy đoán này khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn, bất kể thế nào, nam nhân mà hắn muốn hiện tại đang ở trên du thuyền này.
Phục Luân nhẹ nhàng nở nụ cười “Tẫn Nghiêm, huynh đệ chúng ta đã hơn nửa năm không gặp mặt nhau, sao vừa gặp liền không nói lời khách sáo một chút vậy.”
Tiếu Tẫn Nghiêm tựa người vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực nhìn Phục Luân, vẻ mặt ung dung lạnh lùng đối mặt với Phục Luân “Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút, nam nhân kia ở trong tay cậu đối với tôi không có bất kỳ tác dụng uy hiếp nào được đâu.”
Quả thực là không có tác dụng uy hiếp được hắn, bởi hắn có muốn Diệp Tuyền, nhưng không phải là tình yêu giống như dành cho Diệp Mạc, như vậy đối với Diệp Tuyền, lý tính của hắn lấn áp cảm tính, cho dù có mất đi cậu ta thì cũng không tạo ra cơn sóng lớn gì ở trong thế giới của hắn.
Phục Luân không có bất kỳ vẻ thất vọng nào, bởi hắn cũng biết rõ Tiếu Tẫn Nghiêm là một tên đàn ông máu lạnh tàn nhẫn như thế nào, hắn cũng tin tưởng Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Tuyền chẳng qua chỉ là có hứng thú và muốn chiếm đoạt, không có quá nhiều cái gọi là ái tình chân chính. Phục Luân đưa tay lên rót cho mình một ly rượu đỏ, không nhanh không chậm khẽ cười nói “Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, không ngờ anh đối với tôi lại có thâm ý đề phòng, thực ra chỉ là thủ hạ của tôi ngẫu nhiên nhìn thấy cậu ta cùng Lạc thiếu gia của Lạc gia tộc cùng nhau lên thuyền, biết anh đối với nam nhân này vẫn có chút hứng thú nên mới có lòng tốt thông báo cho anh thôi.”
“Hóa ra cậu lại có lòng tốt đến thế.” Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười một tiếng “Chỉ là tôi rất tò mò, sao cậu lại biết được tôi đối với Diệp Tuyền cảm thấy hứng thú? Còn nữa, sao cậu lại biết rõ tôi đang tìm kiếm cậu ta nhỉ?”
Sắc mặt Phục Luân quả nhiên trùng xuống, khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhếch lên, tiếp đó âm trầm nói “Theo dõi là một chiến lược không tồi, ít nhất có thể biết người biết ta, chỉ là đặt cược sai chỗ sợ sẽ mang lại hậu quả không thể tưởng tượng được.”
Phục Luân lần thứ hai lộ ra vẻ mặt tươi cười “Tôi chỉ là người đứng ngoài xem thôi mà, ván này, vai chính vai phụ cũng đều không phải tôi.”
“Vậy sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhàn nhạt đáp một tiếng, xoay ánh mắt nặng nền nhìn xuống cảnh tượng nơi đại sảnh, giống như thuận miệng mà hỏi ra “Cậu ta hiện tại đang ở đâu?”
Vẫn cứ nghĩ là do Phục Luân bắt giữ cậu ta, không nghĩ tới đúng là cậu ta tự ý bỏ trốn.
Hiện tại hết thảy đều rõ ràng Diệp Tuyền vì muốn bỏ trốn nên đã lợi dụng mối quan hệ của Lạc gia tộc cùng Lâm Tả Kha mà lén lút ẩn nấp ở bên trong chiếc du thuyền này, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn biết lúc này Diệp Tuyền đang đắc ý vì có thể chạy trốn thành công hay là đang sợ hãi thấp thỏm lo vì sợ bị hắn phát hiện đây.
“Phòng khách hạng trung tầng năm” Phục Luân nói “Lâm Tả Kha đã hứa với Lạc Tần Thiên sẽ đem nam nhân kia an toàn đưa đến nơi cần đến, với tính cách của Lâm Tả Kha, chắc anh cũng tự biết nếu như hắn ta đã hứa như vậy rồi thì đương nhiên sẽ không dễ dàng để anh mạnh mẽ mang cậu ta đi đâu.” Phục Luân giống như cố tình nhấn mạnh mà đem tên của Lạc Tần Thiên và Lâm Tả Kha thêm vào.
“Mạnh mẽ mang đi?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhếch miệng âm hiểm cười lên một tiếng “Xem ra cậu đang rất chờ mong tôi làm sao gây ra sóng gió ở trên du thuyền này?”
“Đúng là rất chờ mong.” Phục Luân không chút nghĩ ngợi mà rất trực tiếp mở miệng đáp lời, theo đó nhún vai cười cười “Bởi vì tôi không muốn bỏ qua bất kỳ đoạn nào trong màn kịch hay của anh.”
“Là bởi vì không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hạ bệ tôi chứ nhỉ?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười gằn, trong rất nhiều đối thủ của hắn, không thể nghi ngờ Phục Luân chính là đối thủ nguy hiểm nhất, bề ngoài hắn ta nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng vẻ mặt càng bình thản tĩnh lặng bao nhiêu lại càng ẩn chứa âm mưu thủ đoạn to lớn bấy nhiêu.
Phục Luân không phản bác lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói, bởi vì quả thực hắn rất chờ mong màn kịch này diễn ra, thế nhưng Phục Luân rất nhanh cũng dời đi đề tài này, hai bên đều biết đối phương có bao nhiêu ác liệt tàn nhẫn nên không cần thiết phải ngay tại đây gây ra xung đột không cần thiết “Cậu ta là con trai của Hạ Hải Long, anh không sợ bị cậu ta cắn ngược lại một cái sao?”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc ly rượu đỏ lên, không uống mà chỉ lắc nhẹ trong tay giống như đang trầm tư chuyện gì đó, hồi lâu mới trầm giọng nói “Cậu ta không dám.”
Diệp Mạc ở trong phòng đứng ngồi không yên, cứ nhớ tới Phục Luân là Diệp Mạc liền cảm thấy một trận run rẩy, nếu như hắn không nói sai thì có lẽ giờ này Tiếu Tẫn Nghiêm có khả năng đã ở trên chiếc du thuyền này rồi, còn nữa, có khi Phục Luân cũng đã nói chuyện cậu đang ở trên chiếc du thuyền này cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết.
Diệp Mạc nhấn chuông thông báo trong phòng, rất nhanh liền có một nhân viên gõ cửa, Diệp Mạc nắm lấy tờ giấy trong lòng bàn tay vừa viết xong đi tới mở cửa ra.
“Diệp tiên sinh cần gì sao?” Nhân viên lộ ra nụ cười khách sáo tiêu chuẩn.
Diệp Mạc cầm lấy tờ giấy trên tay giơ lên, trên đấy có viết rất rõ ràng: Xin hỏi đêm nay có phải du thuyền có buổi thịnh yến không?
Nhân viên xem xong tờ giấy nghi hoặc nhìn Diệp Mạc, có vẻ như không hiểu vì sao Diệp Mạc lại không mở miệng nói chuyện mà lại đi viết lên giấy, nhưng vẫn rất khách khí đáp lại “Vâng thưa tiên sinh.”
Diệp Mạc vô cùng lo lắng, tiếp tục rút ra một tờ giấy khác đưa đến trước mắt nhân viên, mặt trên viết: Xin hỏi tổng giám đốc Hoàng Sát Tiếu Tẫn Nghiêm liệu có tham gia buổi thịnh yến này không?
“Nửa giờ trước Tiếu tổng đã lên du thuyền.”
Người nhân viên lễ phép cung kính nói một câu khiến Diệp Mạc bỗng nhiên biến sắc hoàn toàn, vội vàng rút ra một tờ giấy khác, viết: Hiện giờ Lâm tiên sinh có rảnh không, tôi muốn gặp anh ta.
“Thật sự xin lỗi Diệp tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đang trò chuyện với khách, nếu như ngài có chuyện gì khẩn cấp, tôi có thể đưa ngài đến chính sảnh tìm ngài ấy.”
Diệp Mạc vội vã lắc đầu một cái, lúc này mà đi ra ngoài, cơ hội chạm mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm thực sự quá lớn, mà bây giờ vẫn còn chưa xác định được Tiếu Tẫn Nghiêm có biết mình đang ở đây hay không, Diệp Mạc không có dại mà đi tự chui đầu vào lưới.
Phiền anh tùy tiện đưa một chút thức ăn đến đây giúp tôi.
Diệp Mạc lấy ra tờ giấy cuối cùng, nhân viên mỉm cười cúi đầu nói một câu “Chờ một chút” Sau đó thì liền rời khỏi đấy.
Người nhân viên vừa đi, Diệp Mạc lập tức co quắp ngồi ở trên giường hoang mang lo sợ, cùng Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên một chiếc du thuyền như vậy, khả năng có thể đụng mặt nhau thực sự quá nhiều.
Diệp Mạc đoán có lẽ giờ này Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định hận đến mức không thể đem cậu ra mà chém thành muôn mảnh lột da tróc thịt, lỡ như mà bị phát hiện, nói không chừng bi kịch của hai năm trước sẽ tái hiện lại, Diệp Mạc tin tưởng Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn toàn có năng lực này.
Diệp Mạc cầm điện thoại di động lên cấp tốc gửi cho Lạc Tần Thiên một tin nhắn: Tần Thiên, nhanh trở về một chút đi, Tiếu Tẫn Nghiêm đang ở trên chiếc du thuyền này, em sợ hắn đã biết em đang ở đây.
Gửi xong tin nhắn, Diệp Mạc càng thêm đứng ngồi không yên, trong lòng suy đoán nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự đã biết cậu đang ở đây, thế chắc hẳn cũng đã biết rõ cậu đang ở phòng nào rồi, vậy cậu giờ cứ ngồi ở đây một chỗ chẳng phải là đang chờ chết sao?
Diệp Mạc cắn môi một cái, cầm lấy bộ tóc giả hồi sáng với một cây bút cùng mấy cái thẻ giấy cẩn thận từng chút một mở cửa đi ra ngoài.
Nhân viên sau khi rời đi, ở hành lang chuyển hướng đi, gọi điện thoại.
“Tiếu tổng, cậu ta quả thực đang ở gian phòng kia… Là… chỉ có một mình cậu ta… Ngài yên tâm, thuộc hạ đã lén đính ở góc áo của cậu ta thiết bị định vị rồi…”
|
Quyển 3 - Chương 21: Ai dám ngăn cản!
Diệp Mạc giống như đi ăn trộm, đội bộ tóc giả lên đầu, vừa bước đi vừa khẽ cúi thấp đầu, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn cực kỳ giống như đặc vụ trong phim hành động.
Mỗi người lên du thuyền đều sẽ được phát cho một khối huy chương nhỏ bằng kim loại màu trắng bạc đính ở trước ngực, loại huy chương này có hình dạng đặc biệt khó có thể làm giả, dùng để đánh dấu phân biệt xem có phải là khách ở trên du thuyền này không, Lâm Tả Kha dĩ nhiên cũng có cho Diệp Mạc một cái, thế nên việc đi lại của Diệp Mạc ở trên du thuyền xem như là không có gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Du thuyền thực sự quá to lớn, có rất nhiều hành lang đường nối, thế nên Diệp Mạc liền tìm một nhân viên trên du thuyền xin một cái bản đồ để dễ dàng biết được lối đi.
Diệp Mạc cũng không định sẽ lập tức rời khỏi du thuyền, chỉ là muốn chờ Lạc Tần Thiên trở về, cân nhắc tới mối quan hệ của Phục Luân cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc cũng không dám lập tức trở về gian phòng, mặc dù Lâm Tả Kha là chủ nhân của chiếc du thuyền này, nhưng với thủ đoạn cùng năng lực của Tiếu Tẫn Nghiêm, một khi hắn đã ra tay, sợ có khi thần không biết quỷ không hay cậu bị hắn giết chết từ lúc nào mà chẳng có ai phát hiện ra.
Lầu hai của du thuyền có phòng ăn cơm Trung Hoa, cách bày trí tương đối cổ điển, xung quanh mỗi bàn ăn lớn đều có dùng một tấm bình phong in hình hoa mai ngăn cách, ở bên trong dùng cơm, vừa bí mật vừa phong nhã. Đương nhiên, Diệp Mạc chỉ là để canh chừng người khác.
Để nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới phòng chắc chắn là ăn không nổi, Diệp Mạc chỉ muốn trước tiên ở đây lấp đầy bụng, sau đó sẽ nhắn tin cho Lạc Tần Thiên biết vị trí hiện tại của mình ở trên du thuyền. Diệp Mạc gọi mấy món ăn bắt đầu dùng bữa.
Vừa mới động đũa chưa được 5 phút đã nghe thấy âm thanh có người đẩy cửa đi vào, vọng đến tiếng bước chân trầm ổn, Diệp Mạc phát hiện có người đi vào ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mình, chỉ cách nhau một tấm bình phong bằng vải mỏng.
Diệp Mạc cũng không có quá để ý, lục tục đã có người tới đây dùng cơm, trùng hợp ngồi ở bên cạnh cậu, điều này cũng chẳng có gì là lạ. Đương nhiên, nếu như Diệp Mạc mà biết được nam nhân ngồi sát vách cậu chính là Tiếu Tẫn Nghiêm, đoán chắc chẳng cần đến 1 giây cậu sẽ vắt chân lên chạy nhanh.
Để thoát thân!
Ở trong tiềm thức của cậu, bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt được, chẳng khác nào rơi vào tay thân chết! Mỗi khi đang ở trong hy vọng tươi sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ khiến tuyệt vọng mãnh liệt kéo tới dập tắt tia hy vọng của cậu. Huống gì lần này, chính cậu đã đùa giỡn với hắn trước!
Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi ngồi xuống, mở ra màn hình điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên một vệt cười âm hiểm, trên màn hình điện thoại di động hiện lên vị trí của Diệp Mạc qua thiết bị định vị, khoảng cách của cả hai lúc này không quá hai mét.
Trong thoáng chốc, Tiếu Tẫn Nghiêm thực sự rất muốn ngay lập tức xé nát đi bức màn bình phong ngăn cách hắn và Diệp Mạc, sau đó đứng trước mặt cậu ta với khuôn mặt hung dữ, hay là, trước tiền không cần nói gì nhiều mà dùng ngay nắm đấm chào hỏi, đánh cho cậu ta một trận gục xuống đất, sau đó mới bắt đầu tra hỏi.
Vào thời khắc này, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên phát hiện, hắn đã không còn cảm giác quá mãnh liệt về việc tra hỏi Diệp Mạc của hắn hiện đang ở đâu nữa rồi, có lẽ là ở trong lòng hắn, hắn đã tin tưởng, Diệp Mạc thực sự đã chết rồi.
Ngay cả nam nhân kia làm sao biết được chuyện của hắn với Diệp Mạc, hắn thậm chí cũng không muốn đi truy cứu nữa…
Tách một tiếng, Tiếu Tẫn Nghiêm đánh cái bật lửa mang theo bên người, ở trên tấm bình phong lặng lẽ đốt thành một cái lỗ nhỏ. Tấm màn bình phong này được làm từ tơ tằm nên không dễ gì cháy, ngọn lửa chỉ chạm vào trong nháy mắt, thần không biết quỷ không hay.
Chỉ nhìn thấy được gò má Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không khỏi cười hanh một tiếng, vì để trốn tránh mà chọn cả việc đội tóc giả lên đầu! Cũng thật là nổi bật rồi đấy. Có vẻ như đang cực kỳ đói bụng, mà ăn uống cũng… thô tục!
Tiếu Tẫn Nghiêm cứ nghĩ rằng trong khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân kia, hắn sẽ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, vì bị lừa dối, bị lường gạt. Nhưng, lúc này mới phát hiện ra, thứ hắn muốn, kỳ thực chỉ là, cậu ta có thể ở bên cạnh hắn. Không phải là bởi vì yêu, chỉ là bởi vì có cậu ta ở bên, hắn liền sẽ cảm thấy, cậu ta đang tồn tại.
Thật ra yêu cầu của hắn vẫn rất đơn giản, bất kể là nhằm vào Diệp Tuyền, hay là Diệp Mạc. Nếu như, cậu ta chịu ở lại bên cạnh hắn, như vậy có phải cả hai sẽ không phải chịu bất cứ thống khổ nào rồi không.
Kỳ thực ngay cả Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không hiểu rõ, điều khiến cho cả hai khổ sở, không phải là Diệp Mạc không chịu ở lại bên cạnh hắn, mà chính là, người Diệp Mạc yêu, không phải là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn!
Luôn có thể ở lúc nhìn kỹ vào Diệp Tuyền lại nhớ tới Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí còn có loại ảo giác, Diệp Tuyền chính là được Diệp Mạc đã chết phái tới trả thù hắn, lặp lại những việc cậu ta đã làm khi còn sống, từng lần từng lần một dằn vặt hắn.
Diệp Mạc ăn có chút vội vàng, tựa hồ như đang không có thời gian, ánh mắt sáng quắc đến từ mặt bên, Diệp Mạc căn bản không có chú ý tới. Tiếu Tẫn Nghiêm hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào ghế, rất hứng thú nhìn xuyên thấu qua bức màn kia quan sát Diệp Mạc, muốn tính sổ, cũng nên chờ đến khi cậu ta ăn no đã. Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn biết, đến bước đường cùng, phản ứng của Diệp Tuyền sẽ như thế nào? Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Hay là chấp nhận chịu chết?
Tấm bản đồ đặt ở bên cạnh bàn bị Diệp Mạc không cẩn thận chạm phải làm rơi xuống đất, Diệp Mạc đang uống canh, trực tiếp ngậm lấy cái muỗng mà khom người cúi xuống tìm kiếm, kết quả tấm bản đồ nhẹ nhàng thông qua khe hở bên dưới tấm bình phong bay qua phía đối diện. Diệp Mạc hơi nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, rất không tình nguyện từ trên ghế đứng lên, ngồi chồm hỗm cúi xuống đi kiếm, tay thò qua khe hở phía dưới bức màn quơ quào tìm kiếm lung tung phía đối diện.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thấy cánh tay thò qua, không khỏi nở nụ cười, rất nhanh sau đó, Diệp Mạc đã tìm thấy được tấm bản đồ, cùng lúc Tiếu Tẫn Nghiêm cũng bắt lấy cái tay kia.
Diệp Mạc cả kinh, theo bản năng thu tay lại, nhưng căn bản không giằng lại được quái lực đáng sợ của Tiếu Tẫn Nghiêm, mạnh mẽ bị kéo, ngay cả đứng dậy cũng đứng không được.
Diệp Mạc không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục liều mạng thu tay trở về, nếu như không phải bởi vì sớm không thể phát ra được âm thanh nào thì Diệp Mạc đã sớm to tiếng mắng cho một trận. Tên khốn nạn nào lại bày trò tẻ nhạt như vậy, bộ hay ho lắm hay sao?
Ngay cả gào thét cũng không làm được, Diệp Mạc tức tối tới đỏ cả mặt, trong cơn tức giận, liền trực tiếp kéo giật tấm bình phong sang một bên.
Vốn dĩ là đang trong tư thế ngồi xổm, Diệp Mạc có lùi thấp lại một đoạn, lúc đang giận đùng đùng mà ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hết thảy mọi vẻ mặt đều đông cứng lại, ở trong vòng 3 giây đồng hồ, Diệp Mạc cứ ngỡ rằng, cậu đang nằm mơ.
Khóe miệng phát ra tiếng cười gằn, Tiếu Tẫn Nghiêm ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Diệp Mạc, loại phương tự đột nhiên gặp mặt này, sợ là dù là ai cũng đều không thể lập tức có phản ứng lại được, huống gì người Diệp Mạc nhìn thấy, là người mà chính mình ngàn phòng vạn trốn, Tiếu Tẫn Nghiêm.
Leng keng một tiếng, cái muỗng trong miệng Diệp Mạc lanh lảnh rơi xuống đất, cũng là một tiếng này đã đem Diệp Mạc sực tỉnh lại. Một giây sau, Diệp Mạc giống như thú điên giãy dụa cánh tay bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt lấy, dùng cánh tay còn lại liều mạnh đánh xé Tiếu Tẫn Nghiêm.
Phản ứng như vậy, khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm bất ngờ.
Hắn liền biết, nam nhân này sẽ không dễ dàng chịu khuất phục hắn như vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm động tác nhanh nhẹn, nắm lấy cánh tay đang giương nanh múa vuốt kia của Diệp Mạc, cùng với cổ tay của cánh tay kia đang bị hắn nắm chặt, toàn bộ túm lấy nhấc lên, cả hai người đều đứng lên, chỉ có điều, Diệp Mạc chỉ có mũi bàn chân là chạm hờ mặt đất.
Mặc dù như vậy nhưng Diệp Mạc vẫn thuận lợi đạp cho Tiếu Tẫn Nghiêm mấy đá, mãi đến khi bị Tiếu Tẫn Nghiêm một phát nhấn xuống mặt bàn, Diệp Mạc vẫn không ngừng quẫy chân đạp đá.
Nếu như có thể phát ra âm thanh, Diệp Mạc tuyệt đối kêu to cứu mạng! Nơi này là địa bàn của Lâm Tả Kha, chỉ cần có nhân viên phục vụ thông báo cho Lâm Tả Kha một tiếng, Tiếu Tẫn Nghiêm tự nhiên sẽ kiêng kị một hai phần.
Vốn dĩ vì không biết thế nên mới kinh hoảng, hiện tại đột nhiên đối mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy, Diệp Mạc trái lại trong lòng bỗng dưng không còn cảm thấy run sợ như trước. Nếu như lần này không có cách nào thoát thân thành công, vậy thật không bằng đi chết.
Nửa người bị ép ở trên mặt bàn, giữa hai chân bị một chân Tiếu Tẫn Nghiêm chèn vào khiến Diệp Mạc không thể nhúc nhích, chỉ có thể đơn giản mím môi đem đầu ngoảnh sang một bên.
Kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm nhướng lên, một tay nắm lấy dưới cằm Diệp Mạc, mạnh mẽ kéo về phía chính diện.
“Cậu nói là tôi nên hỏi cậu trước, hay là đấm cho cậu hai quyền trước?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm trầm thấp, cúi người mở miệng, mặt ở khoảng cách gần áp sát dần từ phía trên Diệp Mạc.
Đối diện với ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc có chút hoảng hốt, liền vội vàng hướng tầm mắt về hướng khác. Bởi vì không nói được nên phản ứng của Diệp Mạc lộ ra tư thế quật cường đến cùng.
“Nhìn tôi!” Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng một câu, gần như muốn nghiền nát xương dưới cằm Diệp Mạc.
Diệp Mạc hơi há miệng, thống khổ nhắm mắt lại, nhưng ngay cả thanh âm khổ sở cũng đều không phát ra được.
Tiếu Tẫn Nghiêm thấy bộ dạng đánh chết cũng không mở miệng của Diệp Mạc, trong lòng cảm thấy rất giận dữ, ngón trỏ không báo trước hướng về giữa hai môi Diệp Mạc mạnh mẽ chen vào, thô bạo dùng sức, mãi đến tận khi khéo léo bắt lấy được đầu lưỡi ướt át của Diệp Mạc.
Diệp Mạc bị dọa cho sợ, ngón tay Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên còn có xu thế tiếp tục duỗi ra, dưới tình thế cấp bách, Diệp Mạc mạnh mẽ cắn răng, Tiếu Tẫn Nghiêm mặc dù đúng lúc thu tay lại nhưng vẫn bị Diệp Mạc cắn ra máu.
“Mẹ nó, cậu là chó à?!” Đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm nhảy nhảy, sắc mặt đã biến ám trầm không ngớt, thích thú ban đầu sớm tan thành mây khói, phẫn nộ nhìn Diệp Mạc lúc nãy vẫn là một mặt quyết tuyệt, tay không chút do dự đưa lên.
Nghĩ là một cái tát sẽ giáng xuống, Diệp Mạc theo phản xạ định nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau buốt nhói ập đến, nhưng sau một hồi lâu, vẫn không có động tĩnh, lúc này mới cẩn thận từng chút một mở mắt ra.
Tay Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn giương lên ở không trung, chỉ là nắm lại thành hình quả đấm, trên mặt vừa lộ ra biểu hiện căm hận, lại vừa không đành lòng.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, nắm đấm chứa đầy sức mạnh kia rơi xuống trên mặt bàn bên đầu Diệp Mạc, chấn động mạnh khiến cả cái bàn rung động một hồi.
Diệp Mạc mang theo sợ hãi nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này, không biết có phải là cậu đang gặp ảo giác hay không mà Diệp Mạc cảm thấy, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm trông rất thống khổ.
“Theo tôi trở về!” Ở bên trong ngạc nhiên cùng nghi ngờ của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm không báo trước thốt lên một câu như vậy, thanh âm trầm lạnh, nghe vào như là mệnh lệnh không thể làm trái.
Có lẽ bởi vì căng thẳng mà lòng bàn tay Tiếu Tẫn Nghiêm toát ra hơi nóng, Diệp Mạc cảm thấy cơ thể Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này rất nóng, giống như là… lên cơn sốt cao vậy.
“Làm sao? Không muốn?” Tiếu Tẫn Nghiêm nắm lấy khuôn mặt Diệp Mạc đến méo mó, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Mạc “Cậu cho rằng sau khi bị tôi phát hiện, cậu vẫn có thể thuận lợi rời đi?”
Diệp Mạc nhếch miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng ra đến miệng chỉ là thanh âm hơi thở.
“Con mẹ nó, cậu thật sự cho rằng chỉ một Lạc Tần Thiên liền có thể mang cậu rời đi?” Tiếu Tẫn Nghiêm gần như muốn bóp nát cái cổ Diệp Mạc.
Vừa nhắc tới Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc lập tức liều mạng lắc đầu, cậu sợ nhất chính là Tiếu Tẫn Nghiêm đem hết thảy mọi tội đổ hết lên đầu Lạc Tần Thiên để tính toán.
Thấy phản ứng kịch liệt của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm càng căm tức hơn, nam nhân này có thể nói chuyện yêu đương với Diệp Thần Tuấn, cũng có thể cùng Lạc Tần Thiên nhất kiến chung tình. Tại sao? Tại sao chỉ đối với riêng hắn là trốn tránh thật xa?
“Tôi hiện tại liền mang cậu rời khỏi thuyền, tôi con mẹ nó ngược lại muốn xem thử xem, ai dám ngăn cản!”
Tiếu Tẫn Nghiêm rất ít khi mất đi khống chế, từ khi bước vào thế giới trắng đen lẫn lộn, hắn chính là một tên đàn ông cực kỳ lý tính, cho dù ngay vào lúc thời khắc nguy cấp nhất, hắn cũng có thể thong dong phân tích, trấn định giải quyết.
Trở nên mất lý trí cực đoan như vậy, ngay cả chính hắn cũng không ngờ tới…
Tiếu Tẫn Nghiêm đem Diệp Mạc vác lên trên vai, nhưng bởi vì thân thể đột nhiên thất lực mà để Diệp Mạc từ trên vai trượt xuống, chân Diệp Mạc vừa chạm xuống đất liền cấp tốc hất tay Tiếu Tẫn Nghiêm, nhanh chân chạy ra cửa.
“Đứng lại!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên sống lên một tiếng, vừa mới nhấc chân chuẩn bị đuổi theo, trước mắt đột nhiên trở nên choáng váng.
Dùng tay chống lên mặt bàn, Tiếu Tẫn Nghiêm kiên trì lắm mới không ngã xuống, nhưng cảm giác choáng váng quay cuồng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc Diệp Mạc chạy ra đến cửa, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có đuổi theo, mà là gục đầu xuống mặt bàn, giống như đang ngủ vậy…
|