Lao Tù Ác Ma
|
|
Quyển 3 - Chương 27: Chán chường
Người hầu xếp đầy những món ăn tinh xảo trên bàn ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi từ trong phòng đi ra ngoài thì đi tới sảnh bên ngoài biệt thự, rút một điếu thuốc ra hút, sau đó mới vào chỗ ngồi trước bàn ăn, cả một ngày chưa ăn uống gì, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm không đụng đũa mà lại rót cho mình một ly rượu, chất lỏng cay nồng nóng bỏng chảy vào đốt cháy lục phủ ngũ tạng, gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt hờ hững tịnh tọa, một hồi lâu, mại rót cho mình một ly rượu.
Chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu vào rồi, lúc này Diệp Mạc mới từ trên lầu đi xuống, có vẻ như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, giọt nước theo cần cổ trắng nõn chảy vào trong áo. Tay Diệp Mạc vịn lấy cầu thang, vẻ mặt lạnh lùng như băng, trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, gương mặt lạnh lùng ấy thật sự rất xa lạ.
Cậu ta đã từng khúm núm, ở trước mặt hắn hoảng sợ run rẩy, hắn đã từng đem cậu ta mang tặng cho người khác, ép cậu ta đến mức đường cùng phải tự sát, đánh cậu ta, làm nhục cậu ta. Sau khi nói với cậu ta, hắn muốn lấy mạng Diệp Thần Tuấn, cậu ta bỗng trở nên mạnh mẽ cứng cỏi, thậm chí đối với hắn quyết tâm cá chết lưới rách, đối đầu với hắn đến cùng. Nhưng giờ khắc này, cậu ta giống như một cái xác không hồn, bất kể có gặp đả kích lớn bao nhiêu hay thậm chí là bị người khác cưỡng bức, cậu ta cũng đều chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Không giống như một đứa trẻ sau một đêm trưởng thành, mà là giống một người già từng trải nhìn thấu sự đời.
Nếu như nói Diệp Mạc từng ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm là ra vẻ cứng cỏi, như vậy hiện tại, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, trái tim Diệp Mạc đã triệt để mất đi cảm giác sợ hãi rồi, khoảng không gian bao trùm lên thế giới của cậu ta là một màn đêm u ám, cậu ta đã hoàn toàn buông xuôi chán chường, cho dù hắn có dùng cách gì mạnh mẽ giam giữ cậu ta ở bên cạnh, cậu ta cũng sẽ không thuận theo hắn. Thế nên thống khổ, hắn so với nam nhân này còn sâu hơn.
Từ lúc mới bắt đầu, mục đích của hắn vốn dĩ rất đơn giản, ở trên người nam nhân này giảm bớt nỗi nhung nhớ đối với Diệp Mạc, tìm kiếm loại cảm giác thanh khiết mỹ hảo giống như của Diệp Mạc, nhưng giờ khắc này, cậu ta lạnh lẽo vô hồn, Tiếu Tẫn Nghiêm cái gì cũng không thể cảm nhận được, năm đó giam cầm Diệp Mạc, là bởi vì hắn yêu Diệp Mạc sâu tận xương tủy, thế nên bất kể Diệp Mạc nghĩ như thế nào, hắn cũng đều không buông tha. Nhưng “Diệp Tuyền” này lại không giống như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm rất rõ ràng, cậu ta đối với hắn chỉ là thế thân của Diệp Mạc, hơn nữa hiện tại, Lạc Tần Thiên đã vứt bỏ cậu ta, khiến tâm cậu ta nguội lạnh, không còn giống như Diệp Mạc, hắn cũng chẳng còn cảm nhận được khí tức ôn hòa bi thương mỹ hảo thuộc về Diệp Mạc từ trên người cậu ta nữa.
Giết cậu ta?! Bởi vì cậu ta là con trai Hạ Hải Long? Bởi vì cậu ta muốn cứu Diệp Thần Tuấn mà lừa gạt hắn? Kỳ thực… không nỡ, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận điều đó.
Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu, nhìn kỹ Diệp Mạc, Diệp Mạc vẻ mặt lãnh đạm, giống như xung quanh đều là không khí, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, không nói một lời, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị động, cậu lúc này cái gì cũng không muốn nghĩ tới, hiện tại cậu đang cực kỳ đói bụng, thế nên chỉ muốn ăn thật no.
Nếu đã không chết được, vậy thì cứ tiếp tục sống, còn sống thế nào, điều đó không đáng quan tâm…
“Ăn xong, cậu có thể đi.” Tiếu Tẫn Nghiêm uống ly rượu, hờ hững nói “Cậu có thể tiếp tục cuộc sống như trước.”
Diệp Mạc dừng đũa, ngẩng đầu lên, không rõ là đang trào phúng, hay là đang xem thường, khóe miệng hơi cong, nở nụ cười “Cảm ơn, Tiếu tổng.”
Đột nhiên siết chặt ly rượu trong tay, Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, nỗ lực khắc chế tâm tình, giọng điệu của Diệp Mạc thể hiện rõ là cậu chẳng sợ gì cả, chẳng có gì đáng quan tâm đối với cậu nữa.
Quả thực, hiện tại Diệp Mạc chính là mang thái độ có thể chịu chết bất cứ lúc nào, thậm chí còn hận Tiếu Tẫn Nghiêm không lập tức dùng súng bắn chết mình.
“Diệp Tuyền, nghiêm túc trả lời tôi một vấn đề.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nghiêm lại, cả người cũng ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Mạc, trịnh trọng hỏi “Làm sao cậu biết được chuyện của tôi và Diệp Mạc.”
Động tác của Diệp Mạc rõ ràng cứng đờ lại trong thoáng chốc, mặc dù rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng, nhưng vẫn để lại cho Tiếu Tẫn Nghiêm quá nhiều nghi hoặc, ít nhất khiến cho hắn xác định, quả thực nam nhân này có bí mật không thể cho ai biết được.
“Cái này có quan trọng không? Cho dù tôi có nói, Diệp Mạc của anh cũng không trở lại được.” Thanh âm của Diệp Mạc rất bình tĩnh, cúi đầu dùng muỗng uống canh, tâm tình che dấu dưới hàng lông mi dài mảnh. Đây là một bí mật nhất định cậu sẽ mang theo trong bụng đến lúc chết, mãi mãi cậu cũng sẽ không nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm, mãi mãi hắn sẽ không biết.
Cậu nói bí mật này ra với Lạc Tần Thiên, cho rằng anh ấy là người duy nhất có thể hiểu được cậu, cậu thật sự cần có người hiểu cậu để cậu có thể chia sẻ, thế nên ngay đêm Lạc Tần Thiên xuất hiện, cậu đã liều lĩnh nói ra. Thế mà kết quả, lại buồn cười đến cực điểm.
Ở trên thế giới này, không ai biết cậu là ai? Cậu dùng lớp da của Diệp Tuyền lừa gạt cả thế giới, rồi cả thế giới lãng quên con người thật của cậu, sẽ không có ai biết được trong lòng cậu chua xót cô độc như thế nào, với thân thể xa lạ này.
Một thân xác khác, một linh hồn khác, ký ức chen lẫn với ký ức của chủ nhân cũ, bị dày vò giống như người tâm thần phân liệt, Diệp Mạc từ lúc chiếm cứ thân thể này, vẫn cứ phải chịu đựng như vậy, chỉ là, không ai biết.
“Thật sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm lắc nhẹ ly rượu trong tay, sắc mặt âm trầm, giống như đang lẩm bẩm.
Kỳ thực hắn đã sớm tiếp nhận cái chết của Diệp Mạc rồi, chỉ là, trong lòng vẫn có một loại kích động mãnh liệt không tên, khiến cho hắn vào cơn mộng nửa đêm luôn cảm nhận được Diệp Mạc đang ở bên cạnh hắn, gần đến nỗi đưa tay ra là có thể chạm tới. Chính bởi vì như vậy, hắn mới rơi vào tỉnh trạng lúc mơ lúc tỉnh, bức thiết cần đến một thế thân.
Thế nên hắn đối với “Diệp Tuyền”, quả thực, có một chút gì đó gọi là tình yêu chân thành.
“Vậy tôi đổi vấn đề.” Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục gằn giọng nói “Tối hôm qua, cậu tuyệt vọng muốn chết, rốt cuộc là vì Lạc Tần Thiên, hay là vì tôi?” Vấn đề này hắn tối hôm qua đã hỏi, hắn muốn biết đáp án, lý do, ngay cả hắn cũng không rõ nữa.
Diệp Mạc làm như không nghe rõ câu hỏi của Tiếu Tẫn Nghiêm, đặt đũa xuống, dùng khăn ăn trong tay lau miệng, lạnh nhạt nói “Tôi no rồi.”
Thật ra Diệp Mạc không ăn được nhiều lắm, chỉ là, cậu thực sự không thể tiếp tục ngồi lại nữa, cậu đã buộc chính mình không tiếp tục suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm lại luôn gặn hỏi mãi, hắn chỉ nghĩ là cậu vừa gặp đã nhất kiến chung tình với Lạc Tần Thiên, không biết được rằng cậu đã yêu Lạc Tần Thiên suốt 7 năm trời.
Khởi tử hoàn sinh, để rồi bị vứt bỏ, loại đả kích này, cậu vẫn là tiếp tục chống đỡ, hay là nên đi cảm tạ Tiếu Tẫn Nghiêm đây? Ở bên cạnh hắn, cậu chính là chết không ra chết, sống không ra sống.
Diệp Mạc từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh nhạt nói “Cám ơn đã khoản đãi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc đang xoay người rời đi, từng bước chân lưu loát dứt khoát tựa hồ như mỗi một bước đều đạp vào tâm của hắn, hắn trước giờ không biết được nội tâm của bản thân lại mềm yếu như vậy, rốt cuộc là từ khi nào, chính mình bắt đầu cảm nhận được nỗi thống khổ bi phẫn muốn hung hăng đập phá mọi thứ xung quanh, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng vô cùng.
Quả nhiên, hắn vẫn là không thể từ bỏ được nam nhân này, bởi vì không cam lòng, bởi vì không muốn vậy.
Khi Diệp Mạc đi tới cửa phòng ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mở miệng, âm thanh nặng nề “Tôi sẽ đối xử ôn nhu với cậu giống như Diệp Thần Tuấn, vậy nên cậu đừng chống cự khi tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu” Nói cách khác, sẽ không đánh cậu, làm nhục cậu, càng sẽ không để cậu rơi vào tuyệt vọng, chỉ cần có thể đến gặp cậu.
Giống như đang trần thuật, nhưng trong giọng nói lộ ra loại thanh âm ti cung mà cầu (hạ thấp mình để cầu xin) lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến nay Tiếu Tẫn Nghiêm dùng đến, hắn nhiều năm máu lạnh vô tình giết chóc không chùn tay, giờ khắc này lại vì một nam nhân mà không tiếc thả xuống uy nghiêm quân vương. Kỳ thực hắn có thể giam cầm cậu ta như năm đó giam cầm Diệp Mạc, bởi vì hắn có năng lực này, thế nhưng, sau khi mất đi Diệp Mạc, hắn mới chậm rãi cảm thấy hối hận, nếu như năm đó không phải vì phẫn nộ mà hành hạ dằn vặt Diệp Mạc, nếu như hắn ôn nhu cưng chiều Diệp Mạc, có thể, cho dù cậu ta không yêu hắn, cũng sẽ quen thuộc sự tồn tại của hắn. Lúc trước bởi vì thù hận che mờ đôi mắt, hắn đã làm ra quá nhiều chuyện tàn nhẫn đối với Diệp Mạc, cậu ta chung quy cũng chỉ là một thân thể người bình thường đơn bạc gầy yếu, tại sao hắn lại tàn nhẫn như vậy…
Diệp Mạc dừng chân, nhưng không quay đầu lại, lãnh đạm mở miệng “Anh muốn sao cũng được! Tôi vẫn ở ngay thành phố X, anh muốn lấy mạng tôi, tôi sẽ đứng trước mặt anh, anh muốn thượng tôi, tôi cũng sẽ chủ động cởi sạch quần áo mở chân ra, thê nên, anh không cần phí sức tìm thủ đoạn đối phó tôi.”
Hình tượng của Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc cắm rễ quá sâu, thế nên cậu chẳng thể nào hiểu được nhu tình trong lời của Tiếu Tẫn Nghiêm, cũng mất đi cảm giác muốn đánh trả lại.
Thật ra, Diệp Mạc đã không còn hận Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu đã lòng lặng như mặt nước hồ, năm đó cho rằng hắn giết chết Lạc Tần Thiên nên mới thù hận hắn như vậy, nhìn thấy hắn tâm kế thủ đoạn hại người không chơp mắt nên mới ghê sợ hắn như vậy, hiện tại, Lạc Tần Thiên không chết, cậu không có vết thương nào trên người, tính mạng cũng không bị hắn nắm trong lòng bàn tay nữa. Chỉ là, hồi ức bị hắn dằn vặt thành tàn phế, giam giữ tiêm độc vào khiến cậu như xác chết di động kia, làm cho Diệp Mạc khó có thể thuyết phục chính mình tiếp nhận Tiếu Tẫn Nghiêm.
Khi Diệp Mạc đi ra khỏi biệt thự thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện không có bất kỳ người nào đi theo, mới xác định, Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự buông tha chính mình.
Sắc trời đã tối, gió mát lạnh rung, Diệp Mạc không gọi taxi, yên tĩnh đi ở ven đường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thành phố X thường hay có mưa, giờ khắc này trên bầu trời nhìn không thấy một ngôi sao, Diệp Mạc ngửa mặt lên, đờ người ra nhìn bầu trời đen kịt.
Kỳ thực cuộc sống của cậu không có thay đổi gì, Tiếu Tẫn Nghiêm buông tha cậu, thế giới của cậu vẫn giống như trước, không có Lạc Tần Thiên, vẫn là chỉ có một mình cậu, chỉ là, tâm quá mệt mỏi rồi, không có khí lực tạo dựng mơ ước đến tương lai, ít nhất là khó có thể khôi phục lại sự tích cực lạc quan như lúc trước, thậm chí ngay cả nụ cười cũng mang theo chua xót bi thương.
Diệp Mạc trở lại nhà lúc trước, bởi vì cứ nghĩ sẽ rời đi không quay trở lại nữa, thế nên bên trong mọi thứ đều đã được Diệp Mạc lau dọn sạch sẽ không một hạt bụi.
Trằn trọc suốt một đêm, kết quả lại trở về.
Diệp Mạc trực tiếp nằm nhoài trên ghế salông liền bắt đầu ngủ, cậu chỉ muốn ngủ thôi, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Cứ như vậy, qua hai ngày rồi ba ngày, Diệp Mạc vẫn chán chường nằm ru rú trong nhà, đói bụng thì nấu mì ăn liền nhét tạm vào bụng, ăn xong lại tiếp tục nằm ì trên salông, cứ như vậy, trên bàn bên cạnh salông đều là hộp mì ăn liền.
Vì tránh có người quấy rầy, Diệp Mạc lấy pin điện thoại di động ra quăng vào một xó, giống hệt như đã hoàn toàn tách rời bản thân với thế giới bên ngoài. Nhiều ngày sau, chuông cửa bị người nào đó liên tục nhấn vào, Diệp Mạc lúc này mới thiếu kiên nhẫn ngáp dài một cái, uể oải bước ra mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, Lê Cửu liền bị bộ dạng tóc tai rối tung quần áo nhếch nhác dọa cho phát sợ, hét lên quái dị, sau đó dùng lực lắc lắc vai Diệp Mạc, tựa hồ như muốn xác định Diệp Mạc có còn tỉnh táo hay không.
Lê Cửa trực tiếp xông vào bên trong nhà, mùi mì ăn liền dày đặc khiến cậu ta ghê tởm phát nôn, vừa mắng chửi Diệp Mạc vừa mở tung hết toàn bộ cửa sổ ra cho bay bớt mùi, xoay người phát hiện, Diệp Mạc lại lấy một tấm chăn bọc người lại lười biếng nằm trên salông bắt đầu ngủ.
“Đệt! Con mẹ nó cậu đến cùng bị gì vậy hả?” Lê Cửu quát ầm lên, đem Diệp Mạc từ salông lay lay kéo dậy, hận không thể vả cho Diệp Mạc hai bạt tai.
“Ồn ào quá!” Diệp Mạc mắt nhắm mắt mở, phiề phức đẩy tay Lê Cửu ra, mệt mỏi nói “Tôi chết rồi! Cậu cút đi!”
“Mẹ nó! Cậu tỉnh dậy cho tôi cái coi!” Lê Cửu phẫn nộ quát một tiếng, đưa tay tát tát mặt Diệp Mạc.
|
Quyển 3 - Chương 28: Diệp Nhã trở về
Lê Cửu tha Diệp Mạc từ phòng khách lê lết tới phòng tắm, mở vòi hoa sen ra xả xuống người Diệp Mạc, Diệp Mạc đang buồn ngủ tựa vào vách tường, bị nước lạnh dội vào người như vậy, trong nháy mắt rùng mình một cái, rốt cuộc tỉnh lại, giơ một tay tay lên che nước từ vòi sen đang xối xả đổ xuống, mắng to “Mẹ nó, dừng lại coi!”
“Tiên sư nhà cậu, tắm cho sạch đi, cả người nổi mốc lên hết cả rồi kìa!” Lê Cửu cố tình bịt mũi lại, vẻ mặt chán ghét nói. Cậu chẳng hiểu vì sao Diệp Mạc lại trở thành như vậy, hỏi Lâm Tả Kha thì Lâm Tả Kha cũng chỉ lắc đầu không nói. Quan hệ của Lê Cửu cùng Diệp Mạc không được tính là anh em tri tâm chí thân, nhưng nhìn Diệp Mạc bộ dạng lôi thôi chán chường như vậy, Lê Cửu cảm thấy thật sự thương hại.
Bị dội nước lạnh đến thấu xương, lúc này Diệp Mạc mới chống đỡ tay lên tường đứng dậy, mặt tối sầm lại giật lấy vòi sen từ trên tay Lê Cửu, thấp giọng khó chịu nói “Tôi tắm, cậu đi ra ngoài đi.”
“Cậu tắm cho sạch vào, nhân tiện cạo luôn râu trên mặt cho sạch sẽ sáng sủa một chút đi, nhìn cậu như ông già mắc bệnh nan y ấy, tôi đi nấu mì cho cậu, lẹ lên một chút cho tôi nhờ.”
Lê Cửu nói xong, bình tĩnh quay người rời khỏi phòng tắm, một Tiểu Tuyền như vậy, khiến cho Lê Cửu cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Diệp Mạc tắm rửa sạch sẽ, đánh sạch răng, đứng trước gương uể oải cạo râu, ý thức thanh tỉnh lại nhiều rồi, nhưng đại não vẫn không muốn hoạt động.
Lê Cửu không làm việc nhà, cũng không quét dọn sạch sẽ dùm Diệp Mạc, sau khi thanh lý xong cái salông rồi tới cái bàn thì đem rác quét dồn hết vào một góc nhà, dù sao cậu tới nơi này chả phải làm lao công cho Diệp Mạc, đơn giản là thấy thương hại nên nhất thời nổi lòng tốt lên thôi. (Jian: tính e này hay =)) tham tiền cũng tham ra mặt, tốt cũng tốt có chừng, chả bày đặt thánh mẫu =)))
“Cậu lấy nhầm đường thành muối đổ vào đấy hả, khó ăn muốn chết!” Diệp Mạc cau mày, nhăn mày nhăn mặt mà nhai trong miệng.
Tuy rằng sau khi chỉnh đốn lại, Diệp Mạc nhìn qua không còn lôi thôi nhếch nhác nữa, nhưng trên gương mặt gầy gò vẫn hiện ra vẻ tiều tụy, khiến cho Lê Cửu không đành lòng phát hỏa.
“Cậu nên tự biết điều đi, đây là lần đầu tôi nấu ăn, không độc chết cậu đã là may phước cho cậu lắm rồi. Con mẹ nó tôi chắc bị khùng rồi, chạy tới nơi này làm giúp việc không công cho cậu.” Lê Cửu cả giận nói.
Có lẽ là do Diệp Mạc đang cực kỳ đói bụng nên chẳng thèm để ý tới Lê Cửu mà cúi đầu tiếp tục ăn mì, không nói gì nữa.
“Nói coi, sao mấy ngày nay cậu lại trốn chết ở trong nhà vậy hả?” Lê Cửu bắt chéo hai chân, tựa vào ghế salông nghiêm trang hỏi “Cậu có biết tôi thiếu điều tưởng cậu bị Tiếu Tẫn Nghiêm giết chết mất xác rồi không?”
Diệp Mạc im lặng không lên tiếng, mãi đến tận khi ăn được hơn một nửa mới ngẩng đầu lạnh nhạt nói “Nấu thêm một tô nữa đi, ăn không đủ.”
“….”
Lê Cửu dĩ nhiên không rảnh đi nấu cho Diệp Mạc ăn nữa mà trực tiếp kéo Diệp Mạc ra khỏi nhà, tới một nhà hàng hạng trung gọi đồ ăn.
Diệp Mạc hiển nhiên đại não vẫn còn đang lười hoạt động nên chẳng tập trung, Lê Cửu đưa menu tới trước mặt Diệp Mạc mãi một lúc sau, Diệp Mạc mới hơi giật mình nhận lấy.
Gọi món ăn xong, Diệp Mạc khoanh tay nằm ườn trên bàn, uể oải nói “Chừng nào đồ ăn bưng ra thì gọi tôi, tôi ngủ một lát.”
Rầm! Lê Cửu đập mạnh lên bàn, tức muốn nổ mắt quát “Con mẹ nó cậu rốt cuộc bị cái gì vậy hả?!! Muốn chết thì đi chết đi!”
Diệp Mạc bị tiếng đập bàn làm chấn động ù tai, một lần nữa dựa vào trên ghế, thiếu kiên nhẫn ngoáy ngoáy tay “Ồn ào cái gì? Người ta nhìn kìa!”
“Cậu còn biết mất mặt hả?!” Lê Cửu vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
“Cậu không cần phải để ý đến tôi.” Diệp Mạc lạnh nhạt nói “Mấy ngày nay tôi rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
“Tôi mặc xác cậu! Tôi mặc xác cậu chết đói trong nhà không ai biết!”
“Chết đói cũng được.” Diệp Mạc hờ hững đáp, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem xét, nhiều ngày tích lũy như vậy, bên trong đúng là có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, Diệp Mạc tùy tiện mở ra.
Diệp Mạc lúc trước dự định ra đi không lời từ biệt, thế nên trong công ty không ai biết cậu muốn rời khỏi, ở trong mắt bọt họ, Diệp Mạc là đột nhiên mất tích nên trong hộp thư có cái đến từ đồng nghiệp, có đến từ Diệp Thần Tuấn…
Chỉ chốc lát sau, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn tới, hương vị thức ăn nhanh chóng kích thích vị giác của Diệp Mạc, Diệp Mạc để điện thoại xuống bàn, bắt đầu động đũa.
“Tiểu Tuyền, cậu thay đổi rồi.” Lê Cửu đột nhiên nói.
Diệp Mạc cắm cúi ăn, đầu cũng chẳng nhấc lên.
“Tôi không biết nói đạo lý to lớn gì nên không cổ vũ được cậu, tôi chỉ muốn để cậu biết, cho dù cậu đã trải qua chuyện gì, chỉ cần cậu chưa chết thì cậu nhất định phải tiếp tục sống.”
“Cậu nhiều lời quá.”
“Tôi cho cậu biết, Diệp Tuyền!” Lê Cửu rốt cuộc trở nên nghiêm túc “Cho dù cậu có chết rồi, Trái Đất vẫn sẽ quay, cậu nghĩ cậu làm ra bộ dạng cả thế giới đều vứt bỏ cậu thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy cậu thật đáng thương sao?”
Diệp Mạc không nói gì thêm, tiếp tục dùng cơm, Lê Cửu bị thái độ thờ ơ của Diệp Mạc làm cho tức giận tới mức ăn chẳng thấy ngon miệng, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chằm chằm Diệp Mạc, hận không thể nhìn thấu xem rốt cuộc Diệp Mạc đang nghĩ cái gì.
Lê Cửu vốn rất ít khi quan tâm tới những người được gọi là bạn bè của mình, ở trong mắt cậu, những kẻ đó chẳng đáng tin, bởi vì chính cậu cũng là một người như vậy, bạn bè là để lợi dụng, vì vậy cậu biết, những người đó chẳng đáng để cậu phải móc tim móc phổi mà quan tâm đến.
Cậu quan tâm Diệp Mạc, bởi vì trong mắt cậu, Diệp Mạc đúng thật là một con người thiện lương đơn thuần, ít nhất cậu ta sẽ không biết tính kế lợi dụng cậu, một người anh em như vậy, cả đời này có thể tìm được mấy người. Vậy nên Lê Cửu mới để tâm đến Diệp Mạc như thế.
“Mai cậu đi làm đi, cậu vẫn là tinh anh của MY mà, Diệp đại tổng giám đốc có thể vẫn đang ngóng trông cậu trở lại đấy.”
“Thần ca…” Động tác Diệp Mạc dừng lại một chút, trong mắt rốt cuộc đã hiện lên tia sáng, nhỏ giọng nói “Anh ấy… hi vọng tôi trở lại sao?”
“Anh ta có liên lạc với tôi, hỏi tôi bây giờ cậu đang ở đâu, lúc đó tôi cứ nghĩ là cậu đi rồi, thế nên tôi nói với anh ta là cậu đã rời khỏi thành phố X.” Lê Cửu thành thật nói. Nếu không phải là Lâm Tả Kha nói cho Lê Cửu biết Diệp Mạc rời đi không thành, Lê Cửu sẽ không nghĩ tới chuyện tìm đến nhà Diệp Mạc nhấn chuông cửa.
Diệp Thần Tuấn có tìm đến nhà của Diệp Mạc, chẳng qua lúc đó Diệp Mạc đang ngủ như chết, hoặc có thể là cậu chẳng buồn nhấc chân đi ra mở cửa, thế nên Diệp Thần Tuấn mới nghĩ là Diệp Mạc không có ở bên trong nhà, điện thoại lại gọi không được, Diệp Thần Tuấn lúc này mới tìm đến bằng hữu mà Diệp Mạc quen biết hồi làm công ở Kim Nghê là Lê Cửu để hỏi thăm.
Lê Cửu bịa chuyện Diệp Mạc ra nước ngoài giải sầu, Diệp Thần Tuấn lúc này mới không tiếp tục hỏi thăm nữa. Thế nhưng Diệp Mạc không từ mà biệt vẫn khiến cho Diệp Thần Tuấn cảm thấy bất an.
“Một nhân viên không có trách nhiệm như tôi, chắc MY chẳng cần tới nữa.” Diệp Mạc ngữ khí rất nhẹ, trong con ngươi đen láy tràn ra ưu thương, biểu hiện không còn lạnh lẽo cứng ngắc như trước nữa.
“Mặc kệ thế nào cũng được, cậu đi mà làm việc kiếm tiền đi, tôi không có nuôi không cậu đâu.” Lê Cửu trợn tròn mắt, rồi trào phúng nói “Mà nếu như cậu chỉ cần ngày ba bữa mì tôm no bụng thì không làm việc cũng được.”
“Diệp Mạc buông mi mắt xuông, nhẹ giọng nói “Lê Cửu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi, sợ là chẳng có tinh lực để suy nghĩ bản thân muốn theo đuổi cái gì nữa.”
“Con mẹ nó, có phải cậu bị người ta hấp diêm tập thể rồi không hả? Thế nên mới chán chường ra như này!” Lê Cửu lại lần nữa quát tháo “Cậu ngủ tiếp đi, ngủ tới chết thúi ở trong nhà luôn!”
“….”
“Mà không phải cậu có một cô bạn gái sao? Hay là tôi tìm cô ta đến an ủi cậu một chút?”
“Bạn gái nào?” Diệp Mạc cau mày nói.
“Thì là cái cô gái mà trước đây cậu hay tới bệnh viện thăm nom đấy, cô nàng hỏi thăm một vòng mới tìm được tôi, liền hỏi tôi cậu đang ở đâu?”
“Diệp… Diệp Nhã?” Diệp Mạc giật mình nói “Cô ấy đến thành phố X?”
“Diệp Nhã?” Lê Cửu nghi hoặc nói “Sao cô ấy cũng mang họ Diệp?”
“Có phải hiện tại cô ấy đang ở thành phố X không?” Diệp Mạc tinh thần
|
Quyển 3 - Chương 29: Nhất định phải sống sót
Lê Cửu nhìn thấy cuối cùng tinh thần Diệp Mạc cũng phấn chấn lên, lập tức nói “Hôm qua cô ấy đến tìm tôi, hiện giờ chắc vẫn còn ở thành phố X.”
“Cậu biết cô ấy đang ở chỗ nào sao?” Diệp Mạc đứng lên, tư thế giống như chuẩn bị rời đi.
“Đệt! Trọng sắc khinh bạn! Tôi thật lòng khuyên cậu một câu, còn không sánh được…”
“Được rồi, sau đó tôi mời lại cậu là được chứ gì.” Diệp Mạc ngắt lời Lê Cửu đang oán giận, cầm cái áo đang khoát trên ghế khoác lên người, tiếp tục nói “Cho dù thế nào thì cũng cám ơn cậu hôm nay đã nói nhiều như vậy, tôi sẽ tỉnh lại, gặp lại sau!”
“….Ơ đậu má!”
………..
Trong điện thoại di động của Diệp Mạc có hai cái sim, một cái là sử dụng với thân phận Diệp Tuyền, một cái khác là vì Diệp Nhã mà sử dụng chính thân phận thật sự của mình, là thân phận anh trai thật sự của Diệp Nhã cùng Diệp Nhã trò chuyện.
“Ca, rốt cuộc anh cũng chịu nghe điện thoại của em, em cứ tưởng anh quên mất em rồi chứ. Tốt quá rồi! Cuối cùng em cũng được nghe giọng của anh.”
“Anh… dạo này thật sự quá bận nên…”
Diệp Nhã chỉ có mỗi một mình Diệp Mạc là người thân, thế nên Diệp Mạc đối với Diệp Nhã là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất. Cô bé không thể mất đi Diệp Mạc, cũng giống như Diệp Mạc không thể mất đi cô em gái duy nhất này.
Mặc dù cả thế giới đều vứt bỏ hai anh em họ, thì sợi dây tình thân ràng buộc giữa Diệp Mạc và Diệp Nhã chính là một ngọn đèn soi sáng đường đi cho bọn họ.
Diệp Mạc nghe được tiếng của Diệp Nhã, trên khuôn mặt lãnh đạm rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười tươi sáng.
“Diệp Tuyền là bằng hữu của anh, ở thành phố X có khó khăn gì thì có thể đến nhờ vả cậu ấy, tin tưởng cậu ấy là tốt nhất.”
“Nhưng em không liên lạc được với anh ấy, ca, anh Diệp Tuyền có phải là chê em phiền phức không nhỉ?” Diệp Nhã thận trọng hỏi.
“Không có đâu, mấy ngày trước cậu ta…chắc là bận gì đó, giờ hết bận rồi.”
“Vậy em có thể đi tìm anh Diệp Tuyền sao? Lúc trước em nằm viện, anh ấy luôn chăm sóc em, em muốn gặp mặt anh ấy nói lời cám ơn.”
“Ha ha, em không cần khách khí với cậu ta đâu, cứ xem cậu ta là anh trai giống như anh là được.”
“Ừm, em cũng cảm thấy anh Diệp Tuyền rất giống anh.”
………..
Diệp Tuyền không trở về nhà mà mượn xe của Lê Cửu trực tiếp chạy đến khách sạn đón Diệp Nhã, bỏ lại Lê Cửu ở cửa tiệm khiến cậu ta tức giận mắng chửi một trận.
Diệp Mạc lo lắng Diệp Nhã ở khách sạn không được an toàn nên đặc biệt đem Diệp Nhã đến ở trong nhà mình, nói đó là nhà của anh trai Diệp Nhã trước đây ở.
Vì ca ca của cô chứ luôn miệng nhấn mạnh sự tín nhiệm đối với Diệp Tuyền, thế nên Diệp Nhã đơn thuần cũng không suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ mang hành lý chất lên xe, dọc đường đi hào hứng nói với Diệp Mạc rất nhiều chuyện.
Diệp Mạc mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng thì gật gù, cùng em gái ở bên nhau hạnh phúc như vậy khiến cho u ám trong lòng Diệp Mạc như đã rút bớt đi phần lớn.
Giống như Lê Cửu đã nói, chỉ cần cậu không chết, thì nhất định phải tiếp tục sống, Diệp Mạc không có cách nào lập tức nhiệt huyết sôi trào, thế nhưng cậu chỉ biết là, vì Diệp Nhã, cậu không thể tiếp tục chán chường nữa.
Tiếu Tẫn Nghiêm không đánh gục được cậu, Lạc Tần Thiên, càng sẽ không!
Đi tới trước cửa nhà, Diệp Mạc mới nhớ tới bên trong chưa có quét dọn gì hết, trước đó Lê Cửu chỉ mới dồn hết rác đẩy vào một góc nhà, thế nên trong phòng khác nhìn qua vẫn rất là hỗn loạn.
“Anh vẫn ở nhà của anh trai em giúp cậu ta trông nhà, giờ em về đây ở, anh vừa vặn chuyển đi.” Diệp Mạc mở cửa, quả nhiên là một đống ngổn ngang.
“Cái này… còn chưa kịp quét dọn…” Diệp Mạc lúng túng nói, cậu vốn là một chàng trai ưa sạch sẽ, cảnh tượng như vậy thật làm cho Diệp Mạc khó có thể tin nổi đây là kiệt tác của cậu, chả trách mà Lê Cửu bị dọa cho sợ hết hồn như vậy.
“Không sao, để em dọn cho.” Diệp Nhã nở nụ cười trong sáng, đặt rương hành lý xuống xăn tay lên vào việc.
Diệp Nhã trời sinh tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã quét dọn cho phòng khách trở nên sạch sẽ bóng loáng.
Diệp Mạc đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo bỏ vào rương hành lý, chuẩn bị buổi tối đi ra ngoài ở, mặc dù anh trai em gái ở cùng một chỗ là chuyện rất bình thường, thế nhưng dù sao hiện giờ thân phận của cậu cũng là Diệp Tuyền, không nên để cho Diệp Nhã hiểu lầm.
“Mấy bữa nay anh Diệp Tuyền không đi ra ngoài sao?” Quét ra nhiều hộp mì tôm với túi thức ăn nhanh như vậy, Diệp Nhã rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
“Cái này… tại lấy văn kiện ở công ty đem về làm, bận rộn suốt mấy ngày… thế nên….”
“Anh Diệp Tuyền thật không biết quý trọng thân thể a, ăn nhiều thứ này không tốt đâu.” Diệp Nhã nghiêm túc nói “Sức khỏe là trên hết, có sức khỏe mới làm việc được chứ.”
Diệp Mạc hiểu rất rõ Diệp Nhã, vừa bắt đầu thuyết giáo là kiểu gì cũng sẽ thao thao bất tuyệt, bất kể là ai, con bé cũng có thể thao thao bất tuyệt.
“Được được được, lần sau anh nhất định sẽ chú ý!” Diệp Mạc cười vò vò đầu Diệp Nhã.
Động tác như vậy, khiến cho Diệp Nhã có chút thất thần, bởi vì anh trai cô trước đây cũng sủng nịch vuốt tóc cô y như vậy.
“Anh Diệp Tuyền thật giống anh trai em a” Diệp Nhã cười nói.
“Thật sao? Vậy ở trong lòng em, anh trai em là người như thế nào?” Diệp Mạc bật thốt lên, kỳ thực chỉ là tùy tiện mà hỏi ra một chút thôi.
“Anh trai em rất lợi hại đó!” Hai mắt Diệp Nhã như phát sáng, lần thứ hai thao thao bất tuyệt, khen ngợi anh trai mình, giống như thần tượng mà trong lòng mình ngưỡng mộ nhất “Bất cứ cái gì cũng không thể đánh gục được anh trai của em, đúng rồi đúng rồi, anh trai em từng là tinh anh ở Hoàng Sát đó, hơn nữa anh em nói rằng muốn trước khi 30 tuổi sẽ mở được công ty của mình với một sân khấu, còn muốn giúp em tổ chức một buổi độc diễn đàn violon, thế nên em nhất định phải nỗ lực, cùng anh trai em đạt được sự nghiệp của chính mình…”
Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một cô bé chỉ mới 16, 17 tuổi, đối với mơ ước về tương lai của mình toàn bộ đều tràn ngập màu hồng tươi đẹp, đối với anh trai của mình, cũng chỉ có ước mơ cùng ngưỡng mộ sâu sắc, bởi vì còn chưa nhìn thấy được tất cả những gì mà Diệp Mạc đã trải qua, thế nên ở trong lòng Diệp Nhã, chỉ cần cô với anh trai mình cùng nhau nỗ lực, tương lai nhất định vô cùng rạng rỡ.
Diệp Mạc không hề nghĩ tới, ở trong lòng Diệp Nhã, mình lại vĩ đại đến như vậy, cứng rắn không thể phá vỡ đến như vậy.
“Diệp Nhã, nếu như anh trai em nghe được lời em nói, nhất định sẽ cực kỳ vui sướng.” Diệp Mạc nhẹ giọng mở miệng, cậu không thể nói ra được giờ khắc này cậu có cảm giác gì, trải qua bao nhiêu cay đắng thống khổ như vậy, cậu không còn kiên định nữa, tưởng như muốn gục ngã buông xuôi, nghe được lời này của Diệp Nhã, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục mê man như trước nữa.
“Ha ha, nhất định không được nói với anh trai của em đó, đừng để cho ảnh quá đắc ý mà vênh váo.” – Diệp Nhã che miệng cười cười.
Ánh sáng mặt trời của Diệp Nhã là do Diệp Mạc bảo hộ, thân thế đáng thương, mang bệnh đốt tiền, tất cả đều là nhược điểm gây tự ti gánh nặng trong lòng Diệp Nhã, thế nhưng, cô vẫn kiên cường cứng cỏi đối diện với cuộc sống, bởi vì cô biết, anh trai cô vẫn sẽ ở bên cạnh bảo hộ cô, ở bên cô cùng nhau đối mặt với cuộc sống.
Cô không phải là một người vẫy vùng mà sống, cô có ước mơ, có kế hoạch cho tương lai của mình, có cả anh trai ruột của mình luôn ở bên cạnh mình…
Diệp Mạc sau khi rời khỏi nhà thì vào ở trong một khách sạn, bỏ ra thời gian cả một buổi tối nằm đờ ra đối diện với trần nhà, tâm tư hỗn loạn rốt cuộc đã từ từ thông suốt trở lại, từ trong tâm trạng uể oải chầm chậm lấy lại sinh lực.
Cậu nhất định phải tiếp tục sống, vì Diệp Nhã, và vì chính bản thân mình.
Ngày hôm sau, Diệp Mạc đưa Diệp Nhã đi chơi khắp nơi ở thành phố X. Trong ký ức của Diệp Nhã đa phần là thời gian nằm trên giường bệnh, cô sợ mình sẽ trở thành gánh nặng, không ít lần buông xuôi muốn ngừng dùng thuốc, Diệp Nhã như vậy khiến cho Diệp Mạc vô cùng đau lòng.
Hiện tại, giai đoạn khó khăn nhất đã qua, Diệp Nhã khôi phục lại sức khỏe như trước, Diệp Mạc nhận ra, mình vẫn chưa bị ép vào tuyệt cảnh, cho dù có gian nan thống khổ như thế nào đi chăng nữa, ông trời vẫn chừa lại cho cậu một tia nhân từ.
Sau khi đưa Diệp Nhã về, Diệp Mạc ôm lấy điện thoại di động, xoắn xuýt trằn trọc cả buổi, cuối cùng mới dám mở số điện thoại của Diệp Thần Tuấn ra.
|
Quyển 3 - Chương 30: Làm ở đâu?
“Tiểu Tuyền, em gầy đi đấy”
Trong tiệm cà phê yên tĩnh, Diệp Thần Tuấn mặc thường phục màu trắng, sắc mặt vừa thương xót vừa ôn nhu nhìn Diệp Mạc ngồi ở phía đối diện, thanh âm nhẹ nhàng hư ảo, giống như đang ẩn chứa đau lòng rất lớn.
Tai nạn xe ở nước ngoài kia vẫn chưa gây ảnh hưởng lớn gì đối với Diệp Thần Tuấn, ở thời khắc mấu chốt, Tiếu Tẫn Nghiêm đã kịp lúc ngăn cản được Phục Luân, thế nên mới đúng lúc cứu được tính mạng Diệp Thần Tuấn.
Ở thời khắc cuối cùng, Diệp Thần Tuấn tỉnh táo lại, chạy ra khỏi xe khắp lao xuống vách núi, trong quá trình đó, đầu đã bị thương nên hôn mê rất lâu.
Thật ra là do Phục Luân thủ hạ lưu tình, bỏ không đủ liều lượng thuốc, bởi vì hắn không muốn mất đi một đối thủ của Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Có lẽ là dạo này khẩu vị không được tốt.” Diệp Mạc gượng gạo cười hai tiếng, cúi đầu uống cà phê.
Diệp Thần Tuấn rất muốn hỏi chuyện liên quan tới đoạn video lúc ở chỗ Phục Luân xem được, anh rất muốn biết quan hệ của cậu với Phục Luân là như thế nào, bởi anh thực sự không có cách nào liên hệ được điểm chung giữa Diệp Tuyền trong đoạn băng ghi hình kia cùng với người con trai tràn ngập bi thương đang ngồi ngay trước mắt mình.
Nhìn khuôn mặt gầy gò của Diệp Mạc, Diệp Thần Tuấn lại thực sự không đành lòng mở miệng hỏi.
Khi Diệp Thần Tuấn xem xong đoạn video kia, trong lòng thực sự rất tức giận, nhưng khi chân chính đối diện với Diệp Mạc, hết thảy mọi nghi kỵ ác liệt của anh đều tan thành mây khói. Anh yêu người con trai này, bất luận có quá khứ như thế nào, Diệp Thần Tuấn vẫn tin tưởng, những biểu hiện ra sự thiện lương tốt đẹp trong sáng của người này trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy cho tới nay tuyệt đối đều là thật lòng.
Phần tinh khiết trong sáng kia, vẫn luôn tồn tại.
“Tiểu Tuyền, em nhớ kỹ” Diệp Thần Tuấn ôn nhu mở miệng, thật lòng nói “Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Thần ca đều đứng về phía em.”
Không tính là tình ý kéo dài, nhưng cũng để cho Diệp Mạc cảm động, muốn khóc.
“Thần ca, cảm ơn anh!” Diệp Mạc nhỏ giọng nói.
“Vậy ngày mai em đi làm lại đi! Vị trí trợ lý của em vẫn để trống đấy!” Diệp Thần Tuấn khẽ cười nói, nỗ lực phá vỡ bầu không khí trầm thấp này.
“Được!” Diệp Mạc ngẩng đầu, lộ ra nụ cười “Em nhất định sẽ nỗ lực.”
Diệp Mạc tuy rằng nhìn qua đã tươi sáng hơn một chút, thế nhưng trong mắt Diệp Thần Tuấn, Diệp Mạc so với lúc trước đã nói ít đi rất nhiều, thật giống như đối với tất cả mọi thứ xung quanh chẳng còn một chút thái độ tích cực nào, nhìn qua giống như cảm thấy thế giới này thật tù túng bức bách.
Rốt cuộc mấy ngày nay Diệp Mạc đã phải trải qua những gì, Diệp Thần Tuấn không biết, nhưng anh so với bất kỳ người nào cũng đều hy vọng Diệp Mạc có thể khôi phục lại sức sống như lúc trước. Hiện tại nhìn Diệp Mạc trầm mặc ít lời như vậy khiến cho anh cảm thấy rất đau lòng.
Vì không muốn khiến cho Diệp Mạc cảm thấy áp lực nên Diệp Thần Tuấn có ý định giảm thiểu khối lượng công việc cho Diệp Mạc, nhưng Diệp Mạc không hề muốn như vậy chút nào, cậu không chỉ không chấp nhận ý tốt của Diệp Thần Tuấn, trái lại còn tăng ca hằng đêm, mãi đến khi Diệp Thần Tuấn ôm quyết tâm “Em tăng ca, anh cùng em.”, cùng tăng ca với Diệp Mạc suốt mấy đêm liền, Diệp Mạc mới chịu thua bắt đầu làm việc với cường độ bình thường.
Nhưng chính là nhờ kiểu tiết tấu bận rộn như vậy khiến cho đại não Diệp Mạc không nhàn rỗi mà suy nghĩ vẩn vơ đến những chuyện khác, tâm tình từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, nụ cười trên mặt cùng bắt đầu tăng tần suất.
Kỳ thực, tuyệt vọng cũng không hoàn toàn đến từ hiện thực, có nhiều lúc, nó sinh ra từ bên trong nội tâm, chỉ cần củng cố tường tâm vững chắc, Diệp Mạc tin rằng, chính mình cũng có thể không gì xuyên thủng.
“Sao hả? Đêm nay lại định tăng ca à?” Diệp Thần Tuấn đi vào văn phòng của Diệp Mạc cười nói đùa “Lẽ nào đêm nay anh lại phải ở lại thức đêm làm việc?”
“Không đâu, nửa giờ nữa là xong rồi.” Diệp Mạc nghĩ là Diệp Thần Tuấn đang oán giận cậu làm liên lụy đến anh phải thức đêm, liền vội vàng khoát tay nói “Không phải, 20 phút nữa là được. Thần ca, anh về trước đi, tối nay không cần đưa em về.”
“Như vậy sao được, em là nhân viên của anh, ông chủ chăm sóc nhân viên là chuyện nên làm mà.” Diệp Thần Tuấn tiếp tục trêu chọc “Hơn nữa em lại là nhân viên tốt nhất của MY, đối xử với em thiên vị một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Cái đó…” Mỗi lần Diệp Thần Tuấn trêu chọc Diệp Mạc như vậy, Diệp Mạc đều sẽ chỉ biết ngây ngốc không biết nên phản bác thế nào.
“Vậy tối nay Tiểu Tuyền tự mình xuống bếp vì ông chủ này làm một bữa ăn ngon được không?” Diệp Thần Tuấn biết Diệp Mạc sống một mình nhưng rất ít khi ăn ở bên ngoài, thế nên đoán tay nghề nấu ăn của Diệp Mạc không tồi.
Ăn thức ăn em ấy tự tay xuống bếp nấu cho mình, quan hệ giữa hai người sẽ có thể tăng nhanh như gió. Diệp Thần Tuấn đã nghĩ như vậy.
“Xuống… xuống bếp?” Diệp Mạc há miệng “Ý Thần ca là…”
“Sao? Tiểu Tuyền không muốn Thần ca tới chỗ em làm khách?” Diệp Thần Tuấn cau mày, cố ý làm ra biểu tình thất vọng.
“Không có đâu!” Diệp Mạc bật thốt lên, tiếp đó lại nhỏ giọng “Chỉ là không… không có chuẩn bị gì hết. Hay là tối nay Thần ca hãy tới đi, em hiện tại lập tức đi mua đồ ăn”
Diệp Thần Tuấn nhẹ nhàng nở nụ cười “Được!”
(Jian: anh Thần soái ca vẫn chưa từ bỏ theo đuổi Mạc Mạc à =))))))
………………………
Diệp Mạc tan việc thì vội vàng chạy tới siêu thị, hiện tại Diệp Thần Tuấn là nam nhân mà cậu tin cậy nhất, tôn kính nhất, Diệp Mạc dĩ nhiên không muốn để cho Diệp Thần Tuấn thất vọng, mang theo mấy túi nguyên liệu nấu ăn đã chọn lựa cẩn thận trở về nhà trọ, cậu lập tức bắt tay vào nấu ăn.
Đã rất lâu không tốn tâm tư chuẩn bị làm một bàn thức ăn như vậy, Diệp Mạc lo lắng tay nghề của mình bị thụt lùi, thế nên toàn bộ quá trình đều hao tốn rất nhiều sức lực, cảm giác so với việc thức trắng đêm làm việc còn vất vả hơn.
Diệp Mạc nhìn vào bàn đã xếp lên mấy món ăn, thỏa mãn nở nụ cười, khẽ nhỏ giọng ca hát, tiếp tục bận rộn nấu nướng, từ giờ tới khi Thần ca tới còn khoảng một tiếng, vừa vặn nấu xong món cá.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Diệp Mạc nghĩ là Diệp Thần Tuấn tới sớm, vội vã thả công việc trong tay xuống chạy ra mở cửa.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Diệp Mạc vốn dĩ đang mang tâm tình vui vẻ vui sướng, lập tức trở nên lạnh nhạt, không có quá nhiều do dự, Diệp Mạc mặt không chút cảm xúc mở cửa.
Tiếu Tẫn Nghiêm ban đầu không hề nghĩ rằng Diệp Mạc sẽ mở cửa cho mình, thậm chí còn đã tự chuẩn bị trong đầu lời đe dọa bắt cậu mở cửa, nhưng khi thấy cửa được mở ra, tâm trạng của Tiếu Tẫn Nghiêm theo đó cũng sáng sủa hơn.
Bất kể nam nhân này có chán ghét hắn đến cỡ nào, rốt cuộc cậu ta vẫn mở cửa cho hắn vào nhà.
Có thể điều này đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, quá mức kỳ lạ, thế nhưng hắn không cách nào phủ nhận khát vọng trong lòng, muốn khắc chế cũng không được.
Hắn lần nữa tự nói với chính mình, tên Diệp Tuyền này không đáng để hắn phải để tâm, luân hãm quá sâu, người thống khổ sẽ chỉ là chính mình. Thế nhưng, khi an tĩnh, cậu ta lúc ẩn lúc hiện giống như hợp nhất lại với Diệp Mạc mà hắn yêu nhất, ăn sâu vào trong máu thịt của hắn, làm sao cũng không thể xóa bỏ được.
Vẻ đẹp trẻ con ngây thơ của cậu ta, thuần khiết, bi thương của cậu ta khiến hắn không thể chờ đợi được, muốn chạm vào, hôn lên môi.
Hắn sợ rằng cậu ta sẽ giống như Diệp Mạc năm đó, không ngừng muốn chạy trốn, thế nên hắn mới không dám lựa chọn phương thức lưu lại Diệp Mạc giống năm đó để lưu lại Diệp Tuyền bên cạnh mình.
Hắn, muốn thử vì cậu ta mà ôn nhu. Đem ôn nhu hắn chưa kịp cho Diệp Mạc toàn bộ dành cho cậu ta, chỉ hy vọng cậu ta có thể mang đến cho hắn một phần vẻ đẹp giống như Diệp Mạc vậy.
Chỉ đơn giản thế thôi!
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn kỹ Diệp Mạc, ngũ quan lạnh lùng nhìn qua có chút tiều tụy.
Nam nhân này gầy đi nhiều quá.
“Không hoan nghênh tôi đi vào sao?” Đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ nhướng, lạnh nhạt nói.
Diệp Mạc không nói gì cả, mặt không chút cảm xúc mở rộng cửa, quay người đi vào.
“Muốn làm ở đâu? Ngay nơi này? Hay là khách sạn? Tôi còn có hẹn, không có thời gian đâu!” Diệp Mạc thanh âm lưu loát chẳng chút ngập ngừng, bình tĩnh nói một mạch, giống như là đang nói đến một chuyện chả liên quan đến mình vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhất thời không phản ứng kịp với ý tứ trong lời nói của Diệp Mạc, Diệp Mạc xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Vậy ở đây đi, anh muốn ở trên giường, hay là trên ghế salông.”
Diệp Mạc lãnh đạm nói, cúi đầu bắt đầu cởi cúc áo ra.
Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này mới phản ứng được, trong nháy mắt, giống như là bị tước đoạt đi hô hấp, tức giận siết chặt bàn tay, trái tim cũng giống như bị đâm mạnh đau nhói mất một lúc.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhẫn nhịn bạo phát kích động trong lòng, lạnh lùng nói “Con mẹ nó, cậu cho rằng tôi tìm đến cậu, chỉ để làm loại chuyện này sao?!”
|
Quyển 3 - Chương 31: Thay đổi dần
Diệp Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn hờ hững “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tiếu Tẫn Nghiêm toàn thân căng cứng, tức giận đến mức cả người run lên, nhanh chân bước đến phía trước, không nói lời nào, ôm lấy Diệp Mạc vào trong lồng ngực, nâng gương mặt gầy gò của Diệp Mạc lên mạnh mẽ hôn xuống, đầu lưỡi trơn trợt trong thoáng chốc cấp tốc công thành đoạt đất trong khoang miệng Diệp Mạc, thậm chí không để cho Diệp Mạc có cơ hội hô hấp.
Gương mặt Diệp Mạc vì thiếu khí mà rất nhanh chóng đỏ bừng, nghẹt thở thống khổ, khiến cho cậu không có cách nào tiếp tục máy móc tiếp nhận xâm lược của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc chống hai tay lên lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm đẩy ra, cuối cùng cũng lấy lại được tự do
Lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn trong trạng thái chập trùng kịch liệt, ôm chặt lấy eo Diệp Mạc không buông ra, cúi đầu trừng mắt nhìn Diệp Mạc.
Hô hấp của Diệp Mạc trở lại đều đặn, đầu hơi cúi gằm xuống không thấy rõ nét mặt, thanh âm lành lạnh thấp giọng nói “Anh trực tiếp vào đề đi, tôi không phối hợp được trò hôn môi này với anh.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nắm lấy dưới cằm Diệp Mạc một lần nữa nâng lên, buộc Diệp Mạc phải nhìn mình “Ai nói cậu phối hợp không được.”
Vừa dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, động tình ôn nhu hôn xuống.
Quá mức uyển chuyển triền miên, Tiếu Tẫn Nghiêm đuổi theo đầu lưỡi của Diệp Mạc theo bản năng muốn né tránh, khiêu khích, trêu chọc, tay vòng lấy eo Diệp Mạc vững chắc ôm sát vào, chỉ có trong vòm miệng, đang không ngừng tranh đoạt.
“A….. ưm….”
Trong lúc lơ đãng, vài tiếng hừ nhẹ thoát ra nơi khóe miệng Diệp Mạc, Diệp Mạc lần thứ hai đẩy Tiếu Tẫn Nghiêm ra muốn tách rời khỏi, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm một cái tay gắt gao giữ chặt lấy sau gáy Diệp Mạc. Rất nhanh, hai chân Diệp Mạc đã bắt đầu run lên, gần như muốn nhũn ra, Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức không ngừng cố gắng đòi hỏi, đầu lưỡi rất có kỹ xảo cướp đoạt chiếm giữ lấy khoang miệng Diệp Mạc, vài sợi chỉ bạc từ bên khóe miệng Diệp Mạc chảy xuống, Diệp Mạc rốt cuộc không chống đỡ nổi, thân thể không giữ vững được trọng tâm sắp trượt ngã xuống dưới, Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm chuẩn xác thời cơ, hơi khom người xuống đem Diệp Mạc sắp mềm nhũn người quỵ ngã xuống ôm lấy vào lòng.
Vào thời khắc này hết thảy mọi động tác dừng lại, ám muội phát tán không nói ra được thành lời, Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Mạc, cúi đầu thâm tình nhìn kỹ Diệp Mạc.
Là loại thâm tình chưa từng thấy…
Bởi vì một trận dây dưa triền miên ban nãy mà trên gương mặt Diệp Mạc đã xuất hiện những điểm ửng đỏ, sắc mặt sớm không còn lạnh nhạt lãnh đạm như trước nữa.
Có thể là cảm thấy chuyện vừa nãy rất mất mặt, Diệp Mạc nhíu lại đôi lông mày thanh tú, nhướng môi, đầu quay phắt sang một bên. Cứ như một đứa trẻ đang giận dỗi
Tiếu Tẫn Nghiêm cười thầm trong lòng, nhẹ nhàng buông Diệp Mạc ra, lợi dụng lúc Diệp Mạc không hề phòng bị mà ở bên khóe miệng Diệp Mạc lén vụng hôn trộm một cái chóc.
“Tôi sẽ bỏ qua chuyện cậu đã lừa tôi, thế nên cậu cũng có thể bỏ qua những chuyện tôi đã gây ra cho cậu. Thế nên, hãy để tôi theo đuổi cậu.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm nghe vào cực kỳ êm tai, mang sắc thái ôn hòa dịu dàng, lại giống như tiếng vọng truyền từ đáy biển sâu, bên trong trầm thấp ẩn chứa vài phần mùi vị đầu độc lòng người.
Diệp Mạc vẫn không hiện ra vẻ mặt gì, điều duy nhất cậu có thể cảm giác được chính là, Tiếu Tẫn Nghiêm có vẻ như sẽ không lại tàn nhẫn đối với mình.
Nhưng đây chỉ là Diệp Mạc tạm thời cho rằng mà thôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm tuy rằng rất muốn tiếp tục nữa, nhưng nghĩ tới nếu bản thân mình vội vàng gấp gáp quá sẽ chọc trúng vảy ngược của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm nhịn xuống kích động, buông Diệp Mạc ra, động tác ôn nhu xoa xoa mái tóc Diệp Mạc.
“Tin tưởng tôi, tôi sẽ không tiếp tục làm ra chuyện khiến cho cậu hận tôi.”
Hứa hẹn như vậy, Diệp Mạc thật không chịu đựng nổi, càng không muốn biết có bao nhiêu thật giả trong lời hứa hẹn đó.
Cậu không muốn để cho bên trong đầu óc của chính mình bị cừu hận tràn ngập, thế nên cậu đã không còn hận Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ dùng vô cảm lãnh đạm mà chống đỡ tất cả. Nếu có thể tiếp tục bình đạm mà sống tiếp, tất cả những gì Tiếu Tẫn Nghiêm muốn gây ra trên người cậu, cậu đều lãnh cảm đồng ý chấp nhận.
Tiếu Tẫn Nghiêm không tiếp tục nói thêm gì nữa, lúc cảm nhận được bầu không khí giữa hắn và Diệp Mạc đã từ từ dần trở nên hòa hoãn, liền xoay người rời đi khỏi nhà trọ.
Hiện tại, hắn chỉ tiến một chút thôi rồi sẽ dừng lại, sau đó hắn sẽ tăng dần bước tiến. Từ từ thật chậm rãi để người con trai này chấp nhận chính mình.
Tiếu Tẫn Nghiêm cảm giác mình đã đổi tính quá nhiều, nếu là như trước đây, hắn thế nào cũng chẳng thể tin nổi, chính mình lại đi hỏi thuộc hạ, làm thế nào mới có thể chiếm được trái tim một người?
Chậm rãi từ từ mà tiến dần ư? Từ khi nào hắn lại trở nên kiên trì như vậy!
Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm rời đi, Diệp Mạc vẫn đứng ngây tại chỗ, đưa tay sờ sờ môi mình, đáy mắt ẩn chứa một tia phức tạp.
Cậu không muốn cùng Tiếu Tẫn Nghiêm dây dưa, cũng không muốn bị hắn yêu. Bị tình yêu của ác ma quấn lấy, mãi mãi cũng sẽ không đoán trước được tương lai sẽ ra sao. Có muốn né tránh trốn chạy rồi cuối cùng cũng không thoát khỏi được, giống như số mệnh đã an bài vậy!
Nhưng là dây dưa quá sâu, đến mức cho dù Diệp Mạc có lãng quên toàn bộ thế giới, cũng sẽ không thể lãng quên được sự tồn tại của Tiếu Tẫn Nghiêm!
Lúc Diệp Thần Tuấn đến gõ cửa thì Diệp Mạc mới từ trong suy nghĩ về Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn hồn trở lại, hai tay vỗ vỗ mặt của mình cho tỉnh táo, Diệp Mạc trong mắt hiện lên tia cười bước ra mở cửa.
Bữa ăn này của Diệp Thần Tuấn cùng Diệp Mạc diễn ra trong yên bình, vừa ăn vừa cười nói tán gẫu.
Diệp Thần Tuấn không nghĩ tới tay nghề bếp núc của Diệp Mạc lại xuất sắc như vậy, hào phóng khen không tiếc lời, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra thông báo.
Đã từng thông báo một lần rồi, Diệp Thần Tuấn để cho Diệp Mạc thời gian suy nghĩ trong khi anh ra nước ngoài, đợi anh trở về hãy cho anh câu trả lời, thế nhưng hiện tại, Diệp Thần Tuấn lại không dám hỏi, vì lo lắng sau khi nhận được kết quả không như ý muốn, về sau anh sẽ chẳng còn cơ hội nào.
Diệp Mạc tiễn Diệp Thần Tuấn đến dưới lầu, đột nhiên bị Diệp Thần Tuấn ôm lấy, một lúc rất lâu, Diệp Mạc không phản kháng lại, nhưng vẫn có chút căng thẳng cùng hổ thẹn.
Bởi vì, cậu không thể nhận lấy tình yêu của Diệp Thần Tuấn được, ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Chờ cho đến khi Lạc Tần Thiên triệt để rời khỏi thế giới của cậu, biến mất trong trái tim cậu, khi đó cậu mới có thể để cho một người khác tiến vào thế giới của mình.
Trong cuộc sống mỗi ngày đều có những chuyện khác biệt xảy ra, đối với Diệp Mạc mà nói, điều duy nhất không như thế chính là vào mỗi đêm, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ đúng giờ nhấn chuông cửa nhà cậu.
Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không làm cái gì với Diệp Mạc cả, chỉ là cùng ăn bữa cơm tối, bất luận là bữa tối Diệp Mạc làm món gì đi chăng nữa, hắn cũng đều ngồi trước bàn ăn cùng với Diệp Mạc ăn vài miếng, Diệp Mạc không chủ động mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tìm cách gợi ra chủ đề nào đó để trò chuyện hoặc là hỏi ngược lại Diệp Mạc để cậu nói với hắn mấy câu, có khi ăn xong, còn có thể ở trên giường của Diệp Mạc nằm nghỉ một lúc, sau đó mới rời đi.
Nhiều lần nhiều lần, lặp đi lặp lại như vậy, Diệp Mạc rốt cuộc bắt đầu không còn tiếp tục mãi giữ im lặng không nói một lời nữa, nhưng vẻn vẹn chỉ là ở mỗi lần ra mở cửa thì, chủ động nói một câu “Sao anh lại đến nữa!”
Diệp Mạc vừa đem cơm tối bưng lên bàn, chuông cửa liền vang lên, không cần nhìn qua lỗ mắt mèo trên cánh cửa Diệp Mạc cũng biết đó là Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Mạc mở cửa, vừa định buồn bực nói một câu, liền trông thấy Mạnh Truyền Tân đứng ở cửa, Mạnh Truyền Tân đang đỡ lấy Tiếu Tẫn Nghiêm cả người nồng nặc mùi rượu chân đứng không vững
“Diệp tiên sinh, làm phiền phụ tôi một tay, đêm nay Tẫn ca uống say rồi, trước khi say rượu, Tẫm ca đã ra lệnh cho tôi đưa đến chỗ cậu.”
Diệp Mạc cau mày “Tôi hầu hạ hắn không nổi, anh đưa hắn về đi.” Nói rồi, Diệp Mạc làm động tác muốn đóng cửa lại, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đẩy Mạnh Truyền Tân, mắt mở một nửa, hai tay vươn ra nhào đến ôm chặt lấy thân thể Diệp Mạc.
Diệp Mạc bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt chút nữa té ngã.
“Diệp tiên sinh, Tẫn ca đành phải phiền cậu rồi, tôi ở khách sạn kế bên, có tình huống gì khẩn cấp thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức chạy tới. Vậy, nhờ cậu!
“Này! Anh quay lại coi!
Diệp Mạc gấp đến độ la lớn, nhưng Mạnh Truyền Tân đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Cả người Tiếu Tẫn Nghiêm tựa cả vào Diệp Mạc, đầu khoát lên trên vai Diệp Mạc, nghiêng mặt nhẹ nhàng hít vào, có lẽ là ngửi được hơi thở quen thuộc khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm trực tiếp đem mũi kề sát vào làn da trên cái cổ Diệp Mạc.
Tiếu Tẫn Nghiêm bám chặt vào không buông tay, Diệp Mạc hết cách, chỉ có thể đành giữ nguyên tư thái như vậy mà tha Tiếu Tẫn Nghiêm thả xuống trên giường.
Tiếu Tẫn Nghiêm tửu lượng rất tốt, say đến mức thành ra như vậy nhất định là đã uống vào rất nhiều rượu. Cồn thiêu đốt trong bụng, huống gì quanh năm uống rượu xã giao khiến bao tử của Tiếu Tẫn Nghiêm trở nên rất yếu, nhìn sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm trắng bạch ra, Diệp Mạc bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi tìm thuốc.
|