Đại Địa Chủ
|
|
Chương 53: Truân lương (đầu cơ tích trữ lương thực) Phương Quân Bình cùng Trịnh Bích cuối cùng cũng không thể chiếm được tiện nghi gì từ chỗ An Tử Nhiên.
Bất quá các nàng sẽ không thật sự cam chịu ăn cháo hoa dưa muối, vẫn chưa chết tâm đi tìm Vương đầu bếp, nhưng hắn đã sớm ngứa mắt mấy kẻ này, hiện có An Tử Nhiên làm chỗ dựa, lưng liền thẳng hơn nhiều, nói chuyện cũng cứng rắn.
Bốn người không có biện pháp, đành phải lấy tiền riêng để hạ nhân ra bên ngoài mua đồ ăn, liên tiếp mười ngày, các nàng lại không chịu ăn nhẹ, kết quả mười ngày này số tiền bỏ ra còn nhiều hơn số tiền tiêu vặt hàng tháng mấy lần, không có tiền tiêu vặt vài tháng, Phương Quân Bình là người đau lòng nhất, nàng còn bị khấu trừ thêm một tháng so với Trịnh Bích.
Lại nói tình huống An Thường Đức bên kia.
Vừa mới qua một ngày, mã phu tốc độ có mau hơn nữa thì hẳn chỉ mới đến Vĩnh Châu không lâu.
Sau khi biết kế hoạch của họ, An Tử Nhiên cũng không quá sốt ruột, mặc kệ họ sử dụng thủ đoạn gì để đối phó hắn cùng An gia, hắn cũng không cần vắt óc nghĩ biện pháp ứng phó, không cần nhảy vào vũng bùn này.
“Đại thiếu gia, lão nô đã dựa theo ý ngài phân phó đi xuống.” Tô quản gia vừa từ bên ngoài bôn ba trở về liền đến thẳng chỗ An Tử Nhiên, sự tình trọng đại, cho nên ông phải đích thân đến từng nơi một.
“Vất vả rồi, Tô quản gia.”
An Tử Nhiên cho Hạ Lan mang cho ông một chén trà.
Tô quản gia tiếp nhận uống liền một hơi:”Đại thiếu gia quá lời rồi, lão nô tuyệt không vất vả, nếu không còn chuyện gì khác, lão nô xin phép lui xuống.” Mấy ngày nữa khả năng họ sẽ còn vất vả hơn.
An Tử Nhiên gật gật đầu.
“Vương phi, trong hồ lô của ngươi lại bàn thuốc gì vậy?” Phó Vô Thiên hai ngày nay vẫn đeo bám An Tử Nhiên như hình với bóng, đợi Hạ Lan rời đi cũng mở miệng.
An Tử Nhiên cũng không tính lừa y, thực lực hiện giờ của hắn không thể làm được, cho nên cuối cùng vẫn phải nhờ sức Phó Vô Thiên:”Lúc trước ở quán trà ven đường gặp được nong dân, họ là thôn dân Nhất Bình trấn Xương Châu, địa phương kia thường xuyên phát sinh thiên tai, hiện giờ mới tháng tư mà hạn hán đã xảy ra, nhưng tất cả vẫn phải chờ người điều tra cặn kẽ đã.”
Phó Vô Thiên nháy mắt hiểu được tính toán của hắn, trong mắt lóe lên tình tự thú vị:”Cho nên Vương phi tính toán truân lương?”
An Tử Nhiên gật gật đầu:”Đúng vậy, An Viễn Huyền tuy không phải là nơi dân chúng Xương Châu bắt buộc phải đi qua để đến Phong Thành, nhưng hai nơi cách nhau không xa, hàng năm phát sinh thiên tai, một ít thương nhân tham lợi ở Xương Châu đều tại thành trấn phụ cận truân lương, An Viễn Huyền cũng nằm trong số đó.”
An Thường Phú sở dĩ hướng nông dân thu địa tô kếch xù, có thể nói thiên tai ở Xương Châu cũng là một nguyên nhân, cho nên gia tài của An gia phân nửa là do đầu cơ trục lợi trong thiên tai.
“Như vậy, ý tưởng của Vương phi là?” Phó Vô Thiên không ngại học hỏi.
An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn y một hồi, muốn nhìn xem liệu y có nghĩ hắn tính toán truân lương nâng giá cả thu lợi nhuận không, nhưng đáng tiếc là chẳng thu được gì từ vẻ mặt kia.
“Phái người đi Xương Châu điều tra, nếu ta đoán đúng, có lẽ sẽ dự phòng trước được, mà đối với ngươi cũng có chỗ tốt.”
Câu nói sau cùng mang theo một tia ám chỉ.
Thông minh như Phó Vô Thiên, lúc này liền hiểu rõ những lời phía sau hắn chưa nói tiếp.
Dự phòng thiên tai không phải là một chuyện đơn giản, nhìn trong lịch sử Đại Á cũng chưa có tiền lệ thành công nào, hơn nữa không cần nói chuyện dự phòng, chỉ chuyện xảy ra sau đó cũng là vấn đề lớn, Hoàng Thất mỗi lần đều là để thiên tai xảy ra xong mới ra tay cứu trợ, sau đó lại phát sinh chuyện quan viên ăn chặn tiền trợ giúp thiên tai, tuần hoàn như thế, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, cơ bản là chẳng có biện pháp dự phòng gì hết, cho nên Xương Châu mới có thể thường xuyên xảy ra thiên tai như vậy.
Phó Vô Thiên trên người chiến công hiển hách, hơn nữa nếu có công lao cứu tế thiên tai, về sau ngay cả Hoàng Đế lão tử muốn xuống tay với y cũng phải suy xét vài phần.
Y mặc dù là chiến thần Đại Á, nhiều năm qua bảo hộ lãnh thổ Đại Á không bị kẻ thù xâm phạm, nhưng chân chính muốn để dân chúng ghi tạc trong lòng còn chưa đủ, trừ phi là cứu họ từ trong gian nguy, tự tay kéo họ ra từ trong bùn lầy, như thế ấn tượng mới có thể càng sâu sắc.
Phó Vô Thiên vui mừng phát hiện Vương phi dù mới gả tiến Phó Vương phủ nhưng cũng đã vì y mà suy nghĩ. Thật đáng mừng!
An Tử Nhiên thấy y biểu tình khác thường, liền hỏi:”Ta đang bàn chính sự với ngươi, ngươi lại đang suy nghĩ linh tinh cái gì?”
Phó Vô Thiên sung sướng nói:”Bổn Vương đang nghĩ, may mắn là muội muội ngươi đào hôn, nếu không thì bổn Vương còn phải tốn công nghĩ biện pháp thú ngươi vào Phó Vương phủ.”
An Tử Nhiên vẻ mặt hắc tuyến.
Lời này không khỏi quá thành thực rồi, nhưng mà hắn một chút cũng không cảm thấy có gì may mắn hết!
|
Chương 54: Thu mua lương thực Kế hoạch truân lương của An Tử Nhiên phân phó đi xuống, mấy người Phùng trưởng quầy dù có nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.
Họ đã lăn lộn trong nghề hơn hai mươi năm, ngay cả chưởng quầy dưới trướng An Thường Phú trong thời gian ngắn nhất cũng là năm sáu năm, nhớ năm đó An Thường Phú vì trục lợi trong thiên tai, đã sai khiến họ cùng nhiều mễ thương (thương nhân buôn gạo) tiếp xúc, hiện giờ An Thường Phú đã mất, những mối làm ăn kia đều còn được họ nắm giữ trong tay.
Mua lượng lớn lương thực khẳng định sẽ khiến người khác chú ý, nhưng với tình huống của An gia thì không.
Trước đó, An gia đã trải qua một lần cải cách lớn.
Không chỉ miễn nợ cho dân chúng An Viễn Huyền, hơn nữa còn quy định lại lợi tức mượn lương, dĩ vãng cao đến dọa người, làm nông dân mỗi khi mượn lương là mang nợ buồn thiu, nhưng hiện tại chỉ còn một phần mười so với trước đây. Bởi vậy nhiều nông dân vì không mua nổi gạo, mà lúa nước trong ruộng vẫn chưa đến thời gian thu hoạch nên không có gạo ăn thập phần vui sướng, nhờ vậy sau đó lại xuất hiện một loạt người lũ lượt đi mượn lương, lương thực cụ thể cho mượn bao nhiêu chỉ có An Tử Nhiên mới biết.
Nhưng điểm tốt nằm ở chỗ mọi người đều biết các cửa hàng lương thực của An gia cũng không còn nhiều gạo dự trữ cho lắm.
An Tử Nhiên để mấy người Phùng trưởng quầy mượn danh nghĩa bổ sung kho gạo quang minh chính đại nhập hàng.
Một cử động kia không những không làm các mễ thương chú ý, ngược lại còn tranh thủ được sự đồng tình cũng thương hại của họ, kết quả này quả thực làm mấy người Phùng trưởng quầy giật mình.
Phùng trưởng quầy không khỏi nghĩ đến cuộc đối thoại với Trần lão bản mấy hôm trước.
“Lão Phùng a, từ sau khi An Thường Phú qua đời, An gia rơi vào tay thiếu đông gia kia thì ngày càng sa sút, ngân lượng kiếm vào thì ít, ngược lại thất thoát ra ngoài lại nhiều, ta cảm thấy lo lắng cho ngươi a!” Trần lão bản của cửa hàng gạo Đại Quảng cười tủm tỉm đối Phùng trưởng quầy nói.
Phùng trưởng quầy cũng chỉ cười cười mà không nói lời nào.
Họ không có quyền can thiệp vào quyết định của thiếu đông gia, chỉ cần đúng hạn phát tiền công cho, họ liền không có bất cứ dị nghị gì, huống hồ quyết định của thiếu đông gia thoạt nhìn quả thực gây tổn thất đến lợi ích của An gia, nhưng nếu từ góc độ phát triển lâu dài, ngược lại đối với An gia lại trăm lợi mà không có một hại.
Trần lão bản cho rằng hắn hơi động tâm, lại an ủi khuyên giải nói:”Phùng trưởng quầy, An gia đã bắt đầu tụt dốc, tiếp tục ở lại sẽ không có tiền đồ gì, so với việc bị một đứa con nít ranh sai sử, sao không đến đây hỗ trợ ta, ngươi là một nhân tài, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Đa tạ Trần lão bản nâng đỡ, chính là Phùng mỗ đã làm tại An gia hơn hai mươi năm, nhất thời có chút luyến tiếc a.” Phùng trưởng quầy cảm khái nói.
Trần lão bản cười lớn:”Ta nói là cái gì, Phùng trưởng quầy không cần lo lắng, ngươi hãy suy nghĩ thêm, Đại Quảng của ta luôn hoan nghênh ngươi.”
“Phùng mỗ sẽ hảo hảo suy xét, đúng rồi, không biết Trần lão bản có thể bán cho ta nhiều hay ít gạo?” Phùng trưởng quầy nói xong liền lảng sang chuyện khác, không đợi Trần lão bản lên tiếng đã hít sâu một hơi, vẻ mặt buồn rầu:”Thiếu đông gia cho chúng ta mỗi người một hạn định, nếu một lần thu gom không đủ, Phùng mỗ lại phải chạy đến những chỗ khác nữa.”
Trần lão bản do dự suy nghĩ một chốc:”Phùng trưởng quầy cần bao nhiêu?”
Phung trưởng quầy nhẹ nhàng lật sổ.
Trần lão bản ánh mắt nheo lại, lộ ra sự giả dối của gian thương:”An thiếu đông gia khẩu vị thực lớn đi, liệu hắn có nuốt trôi được không?”
Phùng trưởng quầy bất đắc dĩ nói:”Nói thực, Phùng mỗ đã không đoán được thiếu đông gia là đang suy tính gì, nhưng mà ý hắn đã quyết chúng ta cũng chỉ có thể làm theo.”
Trần lão bản cũng không nghĩ nhiều, trong mắt họ từ sau khi An Tử Nhiên tiếp nhận An gia đã làm ra không ít chuyện hoang đường, hiện tại thu mua lương thực khắp nơi, số lượng lớn đến dọa người, hắn chỉ nghĩ An Tử Nhiên tuổi còn quá trẻ, không có ánh mắt quyết đoán, về phần chuyện xảy ra ở Xương Châu, hắn đến giờ vẫn chưa thu được tin tức phong phanh nào, tự nhiên sẽ không hướng phương diện kia suy nghĩ.
“Được rồi, vậy ta nể mặt Phùng trưởng quầy.”
Luyến tiếc hài tử không bộ được lang (ham lợi nhỏ thì không thu được lợi lớn), vì để đả động Phùng trưởng quầy suy nghĩ việc chuyển đến Đại Quảng, Trần lão bản quyết định giúp hắn gom đủ số lượng kia, Đại Quảng là cửa hàng gạo lớn nhất Vạn Sơn Huyền, số lượng kia hắn vẫn có thể gom được.
Phùng trưởng quấy lộ ra thần sắc vui mừng:”Vậy đa tạ Trần lão bản.”
Trần lão bản tủm tỉm cười nói:”Chỉ cần Phùng trưởng quầy hảo hảo suy xét đền nghị của ta là được.”
Phùng trưởng quầy gật gật đầu:”Phùng mỗ nhất định sẽ suy xét kĩ càng.”
Phùng trưởng quầy thanh toán một nửa tiền đặt cọc, ngân lượng là do An Tử Nhiên từ trong hầm lấy ra, đều là bạc nén trắng lóa, tích lũy nhiều năm, dùng để mua lương thực thì dư dả, Trần lão bản cũng cam đoan nội trong mười ngày sẽ đưa gạo đến An Viễn Huyền.
Lúc đi khỏi cửa hàng gạo Đại Quảng, Phùng trưởng quầy quay đầu nhìn lại, tươi cười trên mặt đã biến mất.
Trần lão bản hào phóng như vậy là nằm trong dự liệu của hắn, miệng nói nhìn trúng hắn, trên thực tế là nhìn trúng những mối làm ăn trong tay hắn, có ai mà không biết An Thường Phú năm đó vì tìm kiếm tài phú mà khơi thông không ít mối làm ăn, hiện tại An Thường Phú đã chết, người biết những mối làm ăn đó chỉ còn mấy vị trưởng quầy và Tô quản gia.
Phùng trưởng quầy làm việc tại An gia lâu nhất, An Thường Phú không bạc đãi hắn, tuy sự tín nhiệm không bằng Tô quản gia, nhưng cũng không kém nhiều lắm, cho nên trong tay hắn nắm giữ không ít, hơn nữa đều là những mối tốt nhất.
Trần lão bản đánh hảo bàn tính, đêm hắn thu về tay chẳng khác nào nắm được những mối làm ăn đó.
Phùng trưởng quầy trong lòng thực rõ ràng, nếu thiếu đông gia vẫn còn là cái mập mạp vô dụng kia, hắn khẳng định sẽ suy xét đề nghị của Trần lão bản, nhưng hiện tại thiếu đông gia so với lão gia trước kia còn có tiền đồ hơn, hắn muốn quan sát thêm, về sau nếu thực sự xảy ra vấn đề gì, tái rời đi cũng không muộn.
Những trưởng quầy khác không được thuận lợi như hắn.
Không phải họ không thu mua được lương thực, mà là những cửa hàng có thể cung cấp một lượng lớn như Đại Quảng không nhiều.
Chuyến buôn bán lần này, mặc kệ là cửa hàng nào cũng sẽ lưu lại đường lui cho mình, hiển nhiên không có khả năng bán ra toàn bộ, cho nên vài vị trưởng quầy chỉ có thể tự mình xuất mã.
Bất quá những chuyện này để nói sau.
Ngày đó sau khi nói chuyện cùng Phó Vô Thiên, Cát Khiêm An liền phụng mệnh đến Xương Châu. Nhưng lần này không phải là trị tai, chỉ là điều tra mà thôi, giống như An Tử Nhiên nói, Thiệu Phi không phải người cẩn thận, cho nên chỉ có thể giữ hắn ở lại sai vặt.
Sau cơm trưa, An Tử Nhiên nghỉ ngơi một hồi liền chuẩn bị xuất môn.
Phó Vô Thiên từ sau khi trở về An Viễn Huyền cùng hắn liền triệt để biến thành một kẻ chơi bời lêu lổng, chưa từng thấy y xử lý qua bất cứ một công vụ gì, làm cho mấy người Phương Quân Bình còn thầm bàn tán y hóa ra cũng chẳng phải thương nhân lớn gì, bất quá từ sau khi bị An Tử Nhiên sửa gáy, các nàng cũng biết điều an phận hơn.
An Tử Nhiên không đem quá nhiều lực chú ý đặt trên người các nàng, ngược lại Vương Tình Lam thì không thể không để mắt, nữ nhân này rất thông minh, hắn hoài nghi nguyên nhân An Tử Nhiên thực chết có liên quan đến nàng, nhưng lại không có chứng cớ, hắn chỉ có thể để Tô quản gia để mắt đến nàng nhiều hơn.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
Phó Vô Thiên đi bên cạnh hắn, Thiệu Phi thì nhắm mắt đi sau.
An Tử Nhiên kéo tay áo, sau mới trả lời:”Đi xem đất vườn.” Trừ bỏ đất đai cho nông dân thuê, An gia cũng có không ít ruộng đất, tất cả đều thuê người chiếu cố, trừ bỏ một bộ phận trồng gạo tẻ, những ruộng khác đều trồng gạo nếp, gạo nếp giá cả so với những loại khác cao hơn, nhiều gia đình phú quý thường sử dụng.
An Thường Phú rất xem trọng điều này, cho nên mỗi tháng đều đi tuần tra ruộng hai ba lần, nhìn đến lúa mọc tốt mới yên tâm.
Cuối cùng từ một người đi biến thành ba người.
|
Chương 55: Cống mễ (Gạo cống) An Viễn Huyền là một trong những tiểu huyền của Hồng Châu, mà Hồng Châu lại nổi tiếng với gạo hương. (Huyền là một đơn vị hành chính)
Tuy An Viễn Huyền diện tích không lớn, nhưng đất đai phì nhiêu, nguốn nước dồi dào, khí hậu và chất đất tốt hơn so với các thị trấn khác, là một địa phương thích hợp để gieo trồng lúa nước, bởi vậy cũng thích hợp trồng các loại trân phẩm như cống mễ cùng hắc mễ (gạo đen)
Cống mễ là một chủng loại trân quý, nhân lực và tài lực cần để gieo trồng không phải là điều mà một gia đình bình thường có thể thừa nhận, cho nên cả An Viễn Huyền sản lượng cũng không nhiều lắm, sản lượng cống mễ của An gia chiếm đến gần một nửa, bất quá tuy sản lượng không đáng kể, nhưng loại cống mễ này mang lại cho An gia tài phú vượt xa những thứ khác.
An Tử Nhiên cũng phải xem qua sổ sách mới biết.
Cống mễ của An gia không phải dùng để mua bán, tất cả đều là để tặng.
Cống mễ là loại gạo chất lượng tốt nhất đã trải qua sự tuyển chọn tinh tế, bề ngoài trong sáng giống trân châu, ban đầu chủ yếu dùng để tiến cống cho Hoàng Đế.
Bất quá về sau sản lượng cống mễ ngày càng nhiều, một ít quan lại quyền quý cũng bắt đầu ăn cống mễ.
Cống mễ của An gia là vì lấy lòng những người này mà tồn tại, An Thường Phú dùng chúng để mở đường phát tài, hiệu quả không tồi, có thể thấy An gia thu về địa tô kếch xù, trục lợi nhờ thiên tai, mà vẫn an an ổn ổn đến hiện tại không phải không có đạo lý, tuy An Thường Phú thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng hắn vẫn là một địa chủ thành công.
Hiện giờ mới là tháng tư, đa số lúa vừa mới cấy, cách thu hoạch một đoạn thời gian nữa.
Bất quá không phải tất cả lúa đều thu hoạch cùng lúc, loại ngắn hạn chỉ cần bảy mươi ngày là có thể thu hoạch, loại này tực xưng ‘Cứu công cơ’ hoặc ‘Hầu hạ gấp’.
Tuy nghe tên là biết chất lượng gạo không cao, nhưng hoàn toàn là loại dân chúng An Viễn Huyền trồng phổ biến nhất.
Hồng Châu bốn mùa khí hậu ấm áp, rất ít khi có tuyết rơi.
Nhưng năm nay lại xuất hiện một trận đại tuyết, tuyết phủ trắng ruộng đồng, nguyên bản lúa chỉ cần qua mấy tháng nữa là có thể thu hoạch thì chết đến phân nửa, số còn lại tuy ngoan cường sống sót, nhưng lượng thu hoạch phỏng chừng sẽ không cao.
Đó là lý do mà nhiều người tất tả đi mượn lương.
Một vòng tuần tra, lúa nước phát triển khá tốt.
Tuy cũng có thiệt hại, nhưng do xử lý kịp thời, cho nên phạm vi hao tổn không lớn.
An Tử Nhiên không có nhiều hiểu biết về lúa nước, cho nên chỉ nhìn qua một hồi, mất nửa canh giờ, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chuẩn bị trở về.
Ngay tại thời điểm họ chuẩn bị tiến vào trong phạm vi An Viễn Huyền, một thanh âm gào khóc vang lên khiến mọi người chú ý.
Chính giữa đường, một phụ nhân quỳ gục, hai mắt dại ra nhìn vào ruộng.
Tiếng khóc phát ra từ một nông dân đứng trong ruộng, trước mặt hắn là một đầu ngưu, đứng im không nhúc nhích, nhìn qua có vẻ là đầu ngưu này xảy ra vấn đề, chung quanh tụ tập nhiều người, nhỏ giọng nghị luận.
“Nhà Chu lão hán thật quá xui xẻo, mấy ngày nữa là tới ngày thu hoạch, ngưu thế nhưng bệnh chết, không có ngưu thì cày ruộng thế nào a, chỉ còn nước chờ chết đói a!”
“Thật đáng lo, mấy mẫu đất nhà họ nhận làm thuê vì đại tuyết mà hủy không ít, vốn đã thực xui xẻo, hiện tại đến ngưu cũng chết, năm nay phải qua thế nào, nhà họ còn ba cái tiểu hài tử chờ ăn đâu.”
“Xem ra năm nay họ chỉ có thể hướng An gia mượn lương.”
“Ai…”
Tại An Viễn Huyền cơ hồ mỗi nhà đều có ngưu, để mua một đầu ngưu, họ táng gia bại sản, thậm chí không ngại hướng An gia mượn ngân lượng, kết quả nợ nần như cầu tuyết lăn mãi, càng lăn càng lớn, đến cuối cùng vô pháp hoàn trả, nếu không phải về sau An Tử Nhiên miễn nợ cho họ, một số người có khi còn phải bán con trả nợ.
Hiện tại mới tốt lên một chút, bọn họ liền mua một đầu ngưu để phụ bớt công việc, đầu ngưu này còn quan trọng hơn cả tính mạng của họ, hiện tại chết, họ như bị rút đi nửa cái mệnh.
“Thiếu đông gia đến.”
Không biết ai phát hiện ra An Tử Nhiên đứng cách đó không xa, đột nhiên hô lớn.
Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn lên người hắn, bao quát cả phu thê Chu lão hán, Chu lão hán lập tức ngừng khóc, hắn kì thực chưa lão, năm nay chỉ mới ba mươi tuổi, chính là bề ngoài thoạt nhìn giống như bốn mươi, vì vậy mọi người đều gọi hắn là Chu lão hán.
An Tử Nhiên đi tới, nhìn ngưu trong ruộng, tháng tư thời tiết bắt đầu ấm lên, hiển nhiên không có khả năng bị lạnh chết, duy chỉ có một khả năng là bệnh chết, loại sự tình này quả thực vô phương.
Nhìn thiếu đông gia nhăn mi, trên mặt phu thê hai người liền nhiễm một mảnh u sầu, vốn nghĩ thiếu đông gia không thu địa tô kếch xù nữa, toàn gia có thể tốt lên, không ngờ ngưu lại chết, toàn gia giờ chỉ còn nước chờ chết.
“Chu lão hán, phu thê các ngươi không cần ngưu cày ruộng, tự mình động thủ thì có thể làm bao nhiêu mẫu?” An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi.
*Một mẫu (亩/畝) bằng khoảng 667 m² hay 16 phương trượng (mỗi phương trượng bằng khoảng 11,111 m²). Khoảng 16 mẫu bằng một hecta sau này*
Chu lão hán ngẩng đầu lộ ra hốc mắt hồng hồng, hắn không biết thiếu đông gia vì cớ gì lại hỏi như vậy, nghĩ nghĩ liền đáp:”Nếu phu phụ chúng ta hai người chịu khó, đến thời điểm cấy mạ, hẳn là có thể canh tác được năm mẫu.”
An Tử Nhiên trầm ngâm một hồi:”Như vậy, ta nghĩ các ngươi nên đem mười mẫu nhận thầu sửa thành sáu bảy mẫu, vụ sau thu hoạch, các ngươi cũng không cần lo lắng về thức ăn cho ngưu và chuyện chăn thả, thời gian dư thừa có thể gieo trồng những loại cây khác, tỷ như rau đậu, cây nông nghiệp khác, như vậy tổn thất sẽ ít đi một chút.”
Phu thê Chu lão hán ngây ngẩn cả người, bọn họ không nghĩ tới có thể làm như vậy a.
Một đầu ngưu cày ruộng hiển nhiên là nhanh hơn so với họ, nhưng chăn nuôi cũng vô cùng phiền toái, tỷ như phí dụng thức ăn gia sức, tổn thất do bệnh chết ngoài ý muốn.
Nếu làm theo những gì thiếu đông gia nói, không chừng có thể bù đắp được tổn thất do mất đi ngưu, Hai phu phụ nhất thời mặt mày tràn ngập hy vọng. Dĩ vãng họ rất ỷ lại vào ngưu, cũng không nghĩ quá biện pháp này.
Người vây xem cùng bừng tỉnh đại ngộ, quả thực có thể làm như vậy, không phải nhà nào cũng có thể mua ngưu cày ruộng, một số ít nhưng gia đình nghèo liền ăn cơm cũng không đủ no, nhưng Hồng Châu là quê hương của lúa nước, nhiều người chưa từng nghĩ việc trồng một loại cây khác.
“Thiếu đông gia, chúng ta nhận làm mười mẫu ruộng.” Chu lão hán đột nhiên ấp úng, bọn họ lúc trước nhận thầu thời gian là năm năm, hiện tại mới là năm thứ hai, để ruộng hoang phế thì rất đáng tiếc, nhưng tối trọng yếu, trước kia đông gia mặc kệ họ có để hoang phế đất vườn hay không, đều thu địa tô.
An Tử Nhiên biết hắn muốn nói gì:”Các ngươi yên tâm, vài mẫu ruộng còn lại, nếu không có dị nghị, ta sẽ nhờ người chiếu cố, còn địa tô thì vẫn thu theo số ruộng các ngươi làm được.”
Phu phụ hai người không nói hai lời liền đồng ý, dù sao ngưu chết, hai người cũng không thể chiếu cố nhiều ruộng như vậy, huống hồ nếu không có thiếu đông gia nhắc nhở, bọn họ cũng không nghĩ đến việc trồng một loại cây nông nghiệp khác, chờ thu hoạch, nói không chừng có thể mang ra chợ bán, ngẫm lại, họ cảm thấy ngưu chết cũng không phải việc gì quá tai hại.
“Vương gia, Vương phi thật có khả năng.” Thiệu Phi nhìn toàn bộ sự việc không nhịn được lên tiếng. Phó Vô Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm An Tử Nhiên không rời, nghe được lời này liền dùng ngữ khí kiêu ngạo nói:”Ngươi cũng không xem đó là Vương phi của ai.”
Thiệu Phi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, hắn nhất định nghe lầm rồi, tướng quân sao có thể kiêu ngạo như vậy, y rõ ràng vẫn luôn là kẻ cuồng ngạo không coi ai ra gì cơ mà.
Không quá lâu, đề nghị của An Tử Nhiên liền truyền ra khắp An Viễn Huyền.
Những hộ không có ngưu sôi nổi noi theo tình huống nhà Chu lão hán, sau phát hiện hiệu quả thực không tồi, hơn nữa An gia tại phương diện này thu địa tô không cao, một ít hộ nghèo khó ngày càng tốt lên.
Mức sống của An Viễn Huyền nhờ vậy được đề cao một chút.
|
Chương 56: Chứng cớ An Thường Đức bên kia rất nhanh có động tĩnh.
Lần này người tới trừ bỏ Tiền Hữu Hảo còn nhiều thêm hai tâm phúc của Giang Trung Đình.
Tuy trong thư An Thường Đức khẳng định đối phương chỉ là một cái thương nhân, nhưng họ vẫn không yên lòng, vì vậy cẩn thận tái điều tra lại, hơn nữa Giang Trung Đình mặc dù là quan, nhưng cũng không thể lập tức xuống tay với An gia.
Hiện tại, thanh danh của An gia tại An Viễn Huyền không hề thua kém Trương Huyện lệnh.
“Mấy ngày nay, bên An gia có động tĩnh gì không?” Tiền Hữu Hảo sau khi vào cửa liền không chút khách khí ngồi lên chủ vị trong đại đường, nghiễm nhiên mang một bộ dáng chủ nhân, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất ổn.
An Thường Đức lấy lòng hắn còn không kịp, lại càng không dám ho he gì.
An Thường Đức vội đem những gì mình nghe được nói ra:”Tiền đại nhân, An gia gần đây không có biến hóa gì lớn, mà muốn nhắc đên cũng chỉ có một chuyện, thời gian trước, rất nhiều dân chúng An Viễn Huyền hướng An gia mượn lương, đại khái gạo tồn kho không còn, cho nên hôm qua chúng thu mua một lượng lớn lương thực.”
“Theo ta được biết, cũng sắp đến thời điểm thu hoạch lương thực, vào lúc này lại thu mua nhiều lương thực như vậy liệu có phải chúng đang ngấm ngầm âm mưu điều gì?” Chuyện này Tiền Hữu Hảo đã nghe nói, nhưng hắn suy xét tương đối cẩn trọng.
An Thường Đức nghĩ nghĩ:”Hẳn là không đâu, năm nay diện tích hoa mầu thiệt hại do thiên tai nhiều hơn so với mọi năm, liền tính đến lúc thu hoạch, lương thực An gia thu vào cũng thiếu.”
Tiền Hữu Hảo gật gật đầu, coi như tiếp thu cách giải thích này.
An Thường Đức cười cười nói:”Như vậy, Tiền đại nhân chuẩn bị đối phó An gia thế nào?”
Tiền Hữu Hảo nghe vậy khinh miệt liếc nhìn hắn:”An gia hiện tại được lòng dân chúng, thủ đoạn trước kia đã không còn thích hợp, chúng ta càng không thể tùy tiện dùng một lý do bắt An Tử Nhiên, hắn tuy tiếp quản An gia chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cũng không làm ra nhược điểm gì, vì vậy chúng ta chỉ có thể xuống tay từ phía An Thường Phú.”
“Này…” An Thường Đức biểu tình kinh ngạc:Nhưng là hắn đã chết rồi làm sao có thể…”
Tiền Hữu Hảo không kiên nhẫn nói:”Hắn đã chết, nhưng những hành vi mờ ám trước đây của hắn chắc chắn vẫn còn lưu lại chứng cớ, chỉ cần tìm ra những chứng cớ này, quan phủ hiển nhiên có thể danh chính ngôn thuận xuống tay.”
An Thường Phú vốn chẳng phải là một thương nhân trong sạch, chuyện phạm pháp làm qua không thiếu, muốn từ phương diện này xuống tay với An gia thì quả thực dễ dàng, đến lúc đó ngay cả cái nam nhân đến từ Quân Tử thành muốn can thiệp vào cũng vô phương, ai có gan chống đối lại luật pháp, trừ phi y muốn vì một cái nam thê mà hủy hoại chính mình.
“Quả là một biện pháp tốt.” An Thường Đức càng nghĩ càng thấy đúng là kế hay.
Tuy không thể trực tiếp nhằm vào An Tử Nhiên, nhưng chỉ cần chứng minh tài sản An gia là do An Thường Phú dùng thủ đoạn phi pháp tích lũy thành là quan phủ có thể quang minh chính đại tịch biên.
Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, hoàn toàn không nghĩ đến sau khi quan phủ tịch biên gia sản An gia, hắn chỉ là một cái tú tài không có chỗ dựa, muốn từ trong tay quan phủ lấy đến tài sản là chuyện không thể, bảo hổ lột da chính là một canh bạc (Ý chỉ kẻ mơ tưởng những chuyện nguy hiểm, khó khăn không có khả năng trở thành hiện thực).
Ba người Tiền Hữu Hảo nhìn An Thường Đức vẻ mặt hưng phấn, trong mắt tràn ngập trào phúng, chỉ là một cái tú tài, cũng không biết lượng sức mình.
Mỗi người một tâm tư, chẳng ai nghĩ đến toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đã lọt vào tai người khác không sót một chữ.
Thẳng đến khi một loạt tiếng bước chân truyền tới, nam tử mới lặng lẽ rời đi.
******
Tô quản gia đi vào thư phòng, lần này không có nhìn đến Phó Vô Thiên luôn ngây người tại đây, cả phòng an an tĩnh tĩnh, chí có An Tử Nhiên đang cặm cụi viết lách:”Đại thiếu gia, lại có tin tức.”
An Tử Nhiên ngẩng đầu:”Tình huống sao rồi?”
“Bọn chúng muốn thu thập chứng cứ phạm tội của lão gia lúc trước.” Tô quản gia biểu tình có chút phức tạp, ông đi theo lão gia đã nhiều năm, là người được lão gia tín nhiệm nhất, cho nên hành vi lúc trước của lão gia ông đều biết, nếu bị lũ người kia tìm được chứng cớ, An gia sẽ gặp bất lợi lớn.
An Tử Nhiên trầm mặc không nói.
Tô quản gia biết Đại thiếu gia đối với một số sự tình của An gia vẫn là chưa nắm rõ, lo hắn hiểu nhầm liền vội giải thích:”Đại thiếu gia, năm đó lão gia quả thật làm không ít chuyện sai lầm, nhưng tuyệt đối không đến mức diệt môn, điều này lão nô xin dùng tính mạng để cam đoan, lão nô là đang lo lắng bọn chúng sẽ ngụy tạo chứng cớ, khiến sự tình biến thành không thể vãn hồi.”
“Ta hiểu được, chuyện đã qua có nói nữa cũng không có tác dụng.”
Tô quản gia nghĩ hắn thực sự không để trong lòng, liền hỏi:”Vậy tiếp theo nên làm như thế nào?”
An Tử Nhiên gõ gõ mặt bàn, tiếng vang trầm ngâm như buộc vào lòng người, một lúc sau mới lên tiếng:”Mặc kệ chứng cớ thế nào, đối với An gia đều bất lợi, không thể để chúng lấy cớ nhằm vào An gia.” An gia còn nhiều việc chưa giải quyết, hắn không muốn lại phát sinh thêm rắc rối.
“Lão nô sẽ để cho A Dạ tiếp tục giám thị bọn chúng, nếu họ phát hiện chứng cớ gì liền đoạt lấy.”
“Không ổn!” An Tử Nhiên lắc đầu:”Chuyện này rất trọng yếu, A Dạ có thể tín nhiệm hay không còn chưa rõ, phải tìm một người đáng tin cậy ra tay, hơn nữa đối phương phải có võ công.”
Theo bản năng, trong đầu Tô quản gia hiện lên một thân ảnh.
Đúng lúc này Phó Vô Thiên nhàn nhã đi tới.
Chủ tớ ánh mắt nhất thời dừng lại trên người y.
Phó Vô Thiên tuyệt không ngoài ý muốn, y ở bên ngoài đã nghe được họ nói chuyện:”Nếu Vương phi tín nhiệm bổn Vương như vậy, xem ra bổn Vương chỉ có thể đích thân xuất mã mới có thể xứng đáng với sự tin tưởng của ngươi.”
An Tử Nhiên khóe miệng mỉm cười:”Vương gia, ta chỉ muốn mượn dùng thủ hạ của ngươi mà thôi.”
Phó Vô Thiên thở dài:”Thật đáng tiếc!”
An Tử Nhiên mặt không đổi sắc:”Tuyệt không đáng tiếc!”
“…Vương phi thật vô tình.”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
|
Chương 57: Hung thủ giấu mặt Chỉ chớp mắt, An Tử Nhiên hồi môn đã được bảy ngày.
Như bình thường sau khi hồi môn đều phải trở về phu gia, nhưng chính là không ai dám đề cập đến vấn đề này, ngay cả là Phó Vô Thiên, y không nói gì, Tô quản gia mừng còn không kịp càng không muốn nhắc đến, ông nguyện ý Đại thiếu gia ở luôn tại An gia.
Đương nhiên cũng có những kẻ ước An Tử Nhiên rời đi càng nhanh càng tốt.
Còn năm ngày nữa là đến tháng năm.
Nói cách khác vài người Phương Quân Bình còn phải dùng tiền riêng thêm năm ngày nữa. Giữa trưa hôm nay mấy kẻ nhàn rỗi hiếm khi xuất hiện trên bàn cơm.
Trịnh Bích vừa bước vào liền đối hạ nhân la lối:”Các ngươi mau mau dọn cho ta một cái bàn lại đây, hôm nay ta cùng Phương di nương, thêm hai tiểu thư sẽ ăn ở đây.”
Thời điểm bàn dọn xong, các nàng phái nha hoàn bày biện những đồ ăn mua bên ngoài lên, bởi vì thời gian dài, đồ ăn đã nguội đi nhiều, nhưng bộ dáng thập phần tinh xảo, trong đó có vịt nướng là món nổi tiếng của An Viễn Huyền, bên ngoài phủ một lớp mật, phi thường ngon miệng, giá cả hiển nhiên không rẻ, những họ gia đình bình thường hiếm khi được ăn.
Bàn ăn của họ được sắp xếp đối diện An Tử Nhiên.
Hai bàn so sánh, một bên đồ ăn nhìn qua thực đơn giản.
An Tử Nhiên đối với việc ăn uống không quá để tâm, cũng không kiêng ăn, hôm nay bởi vì muốn ăn nhẹ, nhượng Vương đầu bếp làm đồ ăn đều không có dầu mỡ.
Trịnh Bích vốn muốn hiệu quả như vậy, lập tức đắc ý cười nói:”Tử Nhiên a, hôm nay như thế nào lại ăn uống đơn giản vậy, liệu có phải An gia không còn thứ gì ăn nữa, cần Tam di nương phân cho ngươi chút đồ ăn?”
“Nương, người nói gì vậy, thân thể hắn béo ú như vậy, nên ăn cơm rau dưa vẫn hơn.” An Khả Tâm trào phúng.
“Ai nha, là tại ta đãng trí, thiếu chút nữa thì quên mất điểm này.” Trịnh Bích vỗ vỗ đầu, sau đó quay sang cười nói với An Tử Nhiên:”Tử Nhiên a, Tam di nương liền không mời ngươi ăn nữa, miễn cho phá hủy thân thể a, nếu như vậy ta liền có tội, Tam di nương là không thể gánh nổi trách nhiệm này a.”
Phó Vô Thiên đột nhiên đối An tử Niên nói:”Các nàng vẫn luôn lắm điều như vậy sao?”
An Tử Nhiên mặt không đổi sắc gắp một đũa rau xanh, ăn xong mới từ tốn trả lời:”Thói quen liền hảo.”
Đây không phải là lần đầu tiên hắn cùng các nàng ngồi chung bàn cơm, mấy ngày đầu tiên hắn tới đây, các nàng so với quạ đen còn ầm ĩ hơn, khi đó còn hơn một Vương Tình Lam, ba nữ nhân tựa ngàn con vịt quang quác bên tai hắn không ngừng.
Phó Vô Thiên trong mắt lộ ý cười:”Vất vả rồi.”
An Tử Nhiên gật gật đầu:”Đúng là rất vất vả.”
Vương Tình Lam ngồi đối diện biểu tình cứng đờ, nàng biết đám người Trịnh Bích chuẩn bị ra đại sảnh dùng cơm, cho nên mới ra cùng, mục đích tự nhiên là xem kịch hay, cũng không ngờ trò hay vừa diễn, nàng lại bị đám ngu dốt kia liên lụy, bị người ngầm trào phúng một phen, nhưng lại không thể nói gì.
Vương Tình Lam biết điều nói lảng sang chuyện khác:”Tử Nhiên a, kỳ thực Tứ di nương vẫn luôn muốn hỏi ngươi, Tử Minh sao không trở về cùng ngươi, hắn mới được năm tháng, giao cho người ngoài chiếu cố tốt sao? Nếu có gì sơ suất chúng ta cũng không kịp lo liệu, hay là đem đón hắn trở về đi.”
An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Vương Tình Lam có chút thiếu tự nhiên, tổng cảm thấy ánh mắt hắn có điểm sâu xa, đang lúc nàng muốn lên tiếng để giảm bớt loại cảm giác này, An Tử Nhiên chậm rãi rời tầm mắt.
“Không cần, tiếp trở về ta càng không yên lòng.”
Vương Tình Lam không nghe ra ý tứ trong lời hắn, theo bản năng nói:”Có gì mà phải lo lắng, nếu ngươi không có thời gian, Tứ di nương có thể hỗ trợ.” Những lời này mới là mục đích thật sự của nàng ta.
Anh nhi giống như một tờ giấy trắng, đặt bên người không chỉ có thể nuôi dưỡng tình cảm sâu đậm, ngươi càng dễ dàng điều khiển suy nghĩ của hắn, nếu giao An Tử Minh cho nàng chiếu cố, trong tay không khác nàng có một khối kim bài, đặc biệt là khi An Tử Nhiên đã gả ra ngoài, tương lai An gia nhất định do An Tử Minh kế thừa.
Lời của nàng cũng làm Phương Quân Bình cùng Trịnh Bích tâm động.
Vương Tình Lam đánh chủ ý gì, chỉ cần là người có óc đều đoán ra.
Nhưng thật sự đơn giản như vậy sao? Cũng không nghĩ đến An Tử Nhiên không bao giờ tính toán đem An Tử Minh cho các nàng chiếu cố, đừng nói An tử Minh là cái nam hài, cho dù là nữ hài cũng không thể, ý tưởng của Vương Tình Lam hiển nhiên là nằm mơ giữa ban ngày.
Ánh mắt của hắn đảo qua ba nữ nhân, thản nhiên nói:”Không cần, ta chẳng muốn tương lai nhìn đến đệ đệ ta ngã chết trong tuyết chết lúc nào cũng không biết.”
Ba người biếu tình thoáng chốc cứng ngắc, đặc biệt là Vương Tình Lam.
Vương Tình Lam thẹn quá hóa giận, đôi mắt đẹp trừng lớn:”Ngươi nói gì vậy? Chẳng nhẽ ta còn muốn ám hại Tử Minh sao? Hãm hại mạng người, huống chi vẫn là một anh nhi, ta đây không đảm đương nổi, ngươi không nguyện ý ta cũng không buồn nói gì hơn, bữa cơm này các ngươi chính mình ăn đi.” Dứt lời liền đùng đùng bỏ đi.
Nàng vừa đi, bốn phía nhất thời an tĩnh lại.
Trịnh Bích nguyên bản vì lời hắn nói ra tức giận không thôi ngoái ý muốn im lặng, Phương Quân Bình từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên ăn tương đối nhanh, một hồi liền giải quyết xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thẳng đến khi đã đi xa, Phó Vô Thiên đột nhiên ý vị sâu xa nói:”Vương phi, ngươi có hay không tìm được người mình muốn?”
An Tử Nhiên trong lòng chợt nảy, rất nhanh liền hiểu được, quả nhiên không thể gạt y điều gì, y trừ bỏ cái bí mật kia, chỉ sợ không điều gì không biết, nghĩ vậy liền sảng khoái nói:”Hiện giờ vẫn chưa có sơ hở, vô pháp xác định là ai.”
Điều này thực ngoài dự liệu của hắn, đối phương che dấu rất giỏi, tựa hồ từ sau khi hắn tỉnh lại liền chui vào vỏ, hắn không phải chưa từng điều tra, hắn cũng đã hỏi những hạ nhân An Tử Nhiên tiếp xúc qua hôm đó, nhưng mối người đều không rõ ràng, hơn nữa đều không nói dối, sau hắn liền xuống tay từ mấy thiếp thất, kết quả liền phát hiện ai cũng có chỗ đáng ngờ.
“Cần bổn Vương hỗ trợ sao?”
An Tử Nhiên ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía trước:”Không cần, ta sẽ tự mình đem hung thủ trảo ra.” Giấu giếm thế nào cũng sẽ có ngày lòi đuôi, chỉ cần ‘Nàng’ đối An gia không buông ý đồ, bất quá thực sự phải suy xét chuyện đem tiểu bao tử tiếp trở về.
“Vương phi.” Phó Vô Thiên đột nhiên dừng bước.
An Tử Nhiên theo bản năng dừng lại hỏi:”Có chuyện gì?”
Phó Vô Thiên bỗng nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn lần đầu tiên lộ rõ ý cười, chói lóa nhượng người ta có cảm giác không thể mở mắt, An Tử Nhiên hơi có chút hoảng hốt, bên tai liền vang lên thanh âm của y:”Vương phi, bổn Vương tựa hồ không có đất dụng võ, lần sau nên làm bộ nhu nhược một chút, bổn Vương để ngươi mượn bả vai dựa vào được không?”
An tử Nhiên khẽ nhếch khóe miệng, quyết tâm không thèm để ý đến y, bả vai thì không cần, nhưng người thì cần, bất quá không phải hiện tại, chờ đến lúc thực sự cần đến y, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.
“Ngươi đi theo ta.”
An Tử Nhiên đột nhiên bắt lấy tay y, vội vã kéo về phòng.
Phó Vô Thiên cúi đầu nhìn bàn tay nắm lấy y, chú ý đến hướng hai người đi không phải là thư phòng, ban ngày không đi thư phòng mà lại về phòng? Biểu tình nhất thời trở nên sâu xa:”Vương phi, ngươi muốn đưa bổn Vương đi đâu?”
An Tử Nhiên hồ nghi quay đầu nhìn y một cái, như thế nào lại cảm thấy thanh âm của y mang theo một tia hưng phấn? Bất quá hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, nói:”Ngươi không phải kêu ca không có đất dụng võ sao, ta hôm nay liền dùng ngươi một chút.”
Vừa dứt lời, Phó Vô Thiên lộ ra một biểu tình vi diệu đầy chờ mong.
An Tử Nhiên trong lòng cũng cảm thấy thập phần vi diệu.
Tổng cảm giác Phó Vô Thiên đang não bổ một sự việc kỳ quái gì đó mà hắn không biết.
*Có ai đoán được người hại An Tử Nhiên bản gốc không?*
|