Đại Địa Chủ
|
|
Chương 43: Bổn Vương thấy được Sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng.
An Tử Nhiên tỉnh dậy vào giờ Tỵ (9-11h), ánh sáng tràn ngập làm hắn phải nheo mắt lại, bình thường chưa tới giờ Thìn (5-7h) hắn đã dậy, tối hôm qua quả nhiên vẫn rất mệt mỏi.
Âm thanh ‘Chi nha’ (tiếng mở cửa) từ gian ngoài truyền vào, vừa quay đầu đã thấy Phó Vô Thiên một thân hắc y đang đi tới, từ biểu tình không nhìn ra y đang nghĩ gì, nhưng tư thế đi đứng thoải mái lại tố cáo tâm tình thư sướng của y hiện tại, đối lập là thân thể mình có chút bủn rủn, trong lòng hắn trỗi lên một sự mất hứng khó hiểu.
“Vương phi, tỉnh.”
Phó Vô Thiên đi tới, theo sau y là hai nha hoàn, trên tay là đồ rửa mặt, sau khi đặt xuống thì bị y vẫy lui.
Hai nha hoàn phi thường tự giác, trong lúc đi lại thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
An Tử Nhiên nhìn Phó Vô thiên đi đến bên bồn rửa mặt, đem khăn mặt vắt khô, sau đi về phía hắn, An Tử Nhiên không để y kịp mở miệng đã nói:”Ta tự mình tới.”
Dứt lời liền rời giường, trên người đã ăn mặc thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình tiết cảnh xuân chợt lộ gì gì đó, An Tử Nhiên cường ngạnh lấy khăn lông từ tay Phó Vô Thiên, bắt đầu rửa mặt.
Phó Vô Thiên lẳng lặng nhìn Vương phi nhà mình lộ ra thần sắc quật cường.
An Tử Nhiên biết Phó Vô Thiên đang nhìn hắn, tận lực xem nhẹ đạo ánh mắt qua lại trên người, hắn dùng thời gian nhanh nhất để rửa mặt, sau đó đổi một bộ y phục mới.
Y phục lấy từ một trong hai cái rương Cát Khiêm An mang đến biệt việt hôm trước, tất cả đều được làm theo kích cỡ của hắn, so với y phục trước đây còn tốt hơn, mặc vào cảm giác thực mềm mại thoải mái, không phải vậy thì hắn đã chẳng ngần ngại ném chỗ y phục này vào góc phòng, còn về phần vì sao Phó Vô Thiên biết kích cỡ y phục của hắn, An Tử Nhiên cũng không muốn biết.
Lấy ra một bộ cẩm y lam sắc thêu hoa văn ám tử từ trong rương, An Tử Nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên:”Ta muốn thay y phục, có thể phiền toái Vương gia ra ngoài một lát hay không?”
“Vương phi, chúng ta là phu thê.” Phó Vô Thiên thong dong trần thuật.
An Tử Nhiên khẽ nhướn lông mày, không chút hoang mang đáp trả:”Giữa phu thê cũng cần có riêng tư.”
Phó Vô Thiên không ngờ hắn có thể phản bác, Vương phi của y tài ăn nói không tồi a, chịu thua mà gật đầu:”Vương phi nói rất có đạo lý, bổn Vương ra ngoài chờ ngươi.”
Nhìn theo bóng dáng y rời đi, An Tử Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn vì y lần này lại dễ dàng nói chuyện như vậy.
Hắn phát hiện, càng tiếp xúc với Phó Vô Thiên lại càng không hiểu con người này, đôi khi ngươi cho rằng y đang làm khó ngươi, thì đột nhiên y lại trở nên vô cùng dễ thương lượng, đôi khi thì lại mang theo thái độ cường ngạnh không để người ta phản kháng.
Hắn đột nhiên có chút hối hận về quyết định lúc trước. (Giờ này thì đã quá trễ để hối hận rồi.)
Vứt bỏ suy nghĩ muộn màng gì đó ra khỏi đầu, An Tử Nhiên cởi bỏ giá y nặng trịch trên người, đem y bào đồng dạng thiết kế phức tạp mặc vào, khi mới tới đây, hắn đã từng vì cách mặc y phục mà đau đầu, trình tự rối rắm, khi là thắt nút, khi lại luồn dây, y phục trong trong ngoài ngoài một đống lớn, rất trói buộc.
Nghe được âm thanh mành va chạm vào nhau phát ra, Phó Vô Thiêm xoay người.
Đầu tiên nhìn đến là An Tử Nhiên nhẹ nhàng khoan khoái trong y bào màu lam, nhưng tổng thể lại bị tóc của hắn phá hủy.
Thiếu niên hiển nhiên không am hiểu búi tóc, hắn đây chỉ là búi thành một bó, rồi dùng phát cô cố định mà thôi, thủ pháp vụng về, một vài sợi tóc hỗn loạn rủ xuống dọc theo gò má, bộ dáng này là không thể ra ngoài gặp người.
Phó Vô Thiên kéo tay hắn trở lại.
An Tử Nhiên không nói chuyện, nhìn ánh mắt Phó Vô Thiên dừng lại trên tóc hắn, là biết y ghét bỏ hắn búi tóc không tốt.
Điểm ấy hắn không thể không thừa nhận, hắn không thể tự xử lý tóc của mình.
So với tóc dài, hắn kỳ thực càng thích tóc ngắn, nếu không phải tóc ngắn quá mức khác lạ, mà cũng không biết làm thế có ảnh hưởng gì không, thì hắn đã sớm đem tóc cắt ngắn.
Phó Vô Thiên ấn hắn ngòi xuống trước gương, tùy tay tháo xuống búi tóc khiến tóc xõa xuống, y cầm lược chải lại tóc cho hắn, đừng nhìn y là cái võ nhân hai tay quen dùng đao thương, Phó Vô Thiên thực chất là một người thận trọng, mười mấy năm sinh hoạt tại quân doanh đã rèn luyện y có thể tự mình làm mọi việc.
An Tử Nhiên qua gương đồng vàng chỉ nhìn thấy hai tay y đùa nghịch trên đỉnh đầu hắn.
Phó Vô Thiên rất cao, gương đồng tuy lớn nhưng cũng không chiếu được thân ảnh y, An Tử Nhiên chỉ có thể nhìn thấy chính mình trong gương.
“Tốt rồi.” Âm thanh thuần hậu của Phó Vô Thiên đánh gãy những suy nghĩ miên man của hắn.
An Tử Nhiên thu hồi lực chú ý nhìn vào gương, thấy bản thân trong gương hắn không khỏi run lên một chút.
Phó Vô Thiên không đem tóc hắn buộc gọn hoàn toàn, một phần thả trên bả vai, phát cô cũng không phải cái hắn dùng lúc nãy, mà trở thành phát cô nạm bảo thạch hợp với y phục trên người, bảo thạch léo lên quang hoa, nhìn qua đặc biệt tinh xảo, làm khuôn mặt của hắn càng thêm tuấn tú.
“Vương phi thật dễ nhìn!”
Phó Vô Thiên hạ thấp thân thể, gương mặt anh tuấn rốt cuộc hiện lên trong gương đồng.
An Tử Nhiên phục hồi tinh thần, lập tức nghiêng đầu qua một bên, đứng lên đi đến chỗ rèm che rồi mới quay lại nói với Phó Vô Thiên vẫn đang đứng trước gương:”Còn không đi mau?”
Phó Vô Thiên theo lời đuổi kịp.
Vương phi, bổn Vương đã nhìn thấy mạt hồng hồng không được tự nhiên trên mặt ngươi a. ~(‾▿‾
|
Chương 44: Bữa sáng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phụ mẫu Phó Vô Thiên qua đời nắm y mười tuổi.
Phụ thân y Phó Khiếu cả đời chinh chiến sa trường, thành trên sa trường bại cũng tại sa trường, mà mẫu thân y cũng là một kỳ nữ, không như những nữ tử dịu dàng, tính cách bà vô cùng hào sảng, nghe nói bà không phải là con dân Đại Á, Phó Khiếu năm đó mang bà từ quan ngoại trở về, không lâu sau hai người thành thân.
Phó Khiếu hàng năm sinh hoạt tại quan ngoại, thê tử của hắn cũng đi theo, sau khi Phó Khiếu chết, bà cũng không lưu luyến, công đạo lại mấy câu rồi đi theo trượng phu.
Việc này đều là trước khi An Tử Nhiên gả vào Phó Vương phủ nghe được.
Hiện giờ, Phó Vương phủ cũng chỉ còn hai người Phó Vô Thiên và Phó lão Vương gia, ngày đầu tiên sau khi thành thân là phải dâng trà cho trưởng bối, phụ mẫu Phó Vô Thiên đã mất, chỉ có thể kính trà lão Vương gia.
Xuyên qua hành lang, hai người đi tới đại đường.
Phó lão Vương gia đã dậy từ sớm, lúc này đang ngồi trên chủ vị uống trà nóng do hạ nhân dâng lên, đại đường trống rỗng cũng chỉ có lão Vương gia và hạ nhân bên người.
Nhìn hai người tiến vào, lão Vương gia lập tức đặt chén trà xuống, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào họ.
Trông thấy bộ dáng này của ông, An Tử Nhiên có trực giác lão Vương gia đang bị vây trong trạng thái đầu óc mơ màng, có thể khiến lão Vương gia đồng ý để tôn tử thú một nam nhân, chỉ sợ Phó Vô Thiên đã lợi dụng tình trạng này mà xuống tay, nếu như không có trạng thái này, hắn không tin lão Vương gia sẽ đồng ý. An Tử Nhiên nhận lấy chén trà từ tay hạ nhân, bưng tới trước mặt lão Vương gia:”Tổ phụ, thỉnh dùng trà.”
Phó lão Vương gia cười tủm tỉm tiếp nhận tách trà, uống liền một hơi, xong xuôi mới nói:”Tôn tức (cháu dâu) của ta thật ngoan.” Sau đó thì đưa cho hắn một bao lì xì mỏng manh, phân lượng tựa hồ không nặng, An Tử Nhiên mãi sau mới biết bên trong là một tờ ngân phiếu vạn lượng, vừa ra tay đã rất hào phóng, thực sự làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
An Tử Nhiên tận lực xem nhẹ câu tôn tức kia, mặt không đổi sắc tiếp nhận lì xì, nói một tiếng cảm ơn.
Phó Vô Thiên cũng kính trà, lão Vương gia đối với tôn tử hiển nhiên sẽ không nhiệt tình như vậy.
Đợi bọn họ đứng dậy, An Tử Nhiên liền nghe thấy lão Vương gia dùng ngữ khí đắc ý nói với tôn tử:”Vô Thiên à, không uổng phí tổ phụ đem Cực Thiên túy lấy ra, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, nghe hạ nhân nói các ngươi hôm qua làm đến thực kịch liệt, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngươi phải chú ý chút, đừng làm tôn tức của ta mệt chết.”
Cực Thiên túy?
Chẳng lẽ là rượu hôm qua hắn uống.
An Tử Nhiên lập tức nhìn về phía Phó Vô Thiên, chỉ thấy y nói:”Tổ phụ, tôn nhi biết đúng mực.”
Phó lão vương gia lại lo lắng nói: “Ngươi nếu biết đúng mực, thì hôm qua tôn tức nhi lại kêu lớn như vậy, đừng cho là ta không biết, ngươi hôm qua nhất định gây sức ép không nhỏ cho tôn tức, nếu không buổi sáng hắn như thế nào lại dậy muộn, nhất định là do ngươi.”
An Tử Nhiên còn chưa nghe xong mà đã có xúc động muốn đào một cái hố rồi nhảy vào.
Tối hôm qua sau khi khôi phục lý trí hắn chỉ biết bản thân lại bị Phó Vô Thiên hãm hại, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng việc này lại từ miệng Phó lão Vương gia nói ra, nhất thời cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, bất quá hắn vẫn luôn cho rằng rượu là do Phó Vô Thiên chuẩn bị, không nghĩ đầu xỏ gây tội lại là lão Vương gia, là hắn đã nghĩ oan cho y rồi.
Hắn phát hiện lão Vương gia chính là ngẫu nhiên sẽ mất đi một phần ký ức, nhưng mặc kệ là mất trí nhớ trước hay sau, đầu óc vẫn dùng rất tốt, thế nhưng còn biết vì tôn tử tranh thủ phúc lợi. Bất quá An Tử Nhiên không biết bởi vì hành động này của lão Vương gia, hắn mới thoát được kiếp nạn động phòng, nếu không hôm qua sẽ không chỉ đơn giản là hỗ trợ. (Có ai thấy anh công rất thâm hiểm không?)
“Tổ phụ, tôn nhi lần sau sẽ chú ý.”
Phó Vô Thiên vô cùng bình tĩnh, lão Vương gia sau khi mất trí khi nói thường không hay suy xét lắm.
An Tử Nhiên trừng y một cái, không có lần sau đâu.
Phó lão Vương gia không nhận ra ‘sóng ngầm mãnh liệt’ giữa họ, vô cùng vui vẻ mang theo tôn tử cùng tôn tức đi ăn điểm tâm, bữa sáng của Vương phủ không có gì đặc biệt xa xỉ, cùng An gia không khác biệt nhiều lắm, đều là cháo, trứng gà, bánh bao cùng bánh nướng áp chảo.
An Tử Nhiên cũng không ngoài ý muốn, tính tình người ở đây đều rất chân thật, so với những kẻ luôn minh tranh ám đấu thì tốt hơn nhiều, sớm đã biết họ không phải người chú trọng vẻ ngoài.
Phó Vô Thiên thả vào trong bát hắn một chiếc bánh bao cùng bánh nướng áp chảo, cháo vừa mới múc ra từ trong nồi, nóng hầm hập, hương thơm lan tỏa, chỉ mới nhìn thôi là đã muốn ăn ngay.
An Tử Nhiên không nói chuyện, ngược lại thấy lão Vương gia cầm một chiếc bánh nướng nhìn hắn cười tủm tỉm, do dự chốc lát rối gắp cho Phó Vô Thiên một chiếc bánh, biểu tình phi thường miễn cưỡng, bất quá lại được một câu cám ơn từ y.
Bữa sáng tiếp tục, ba người đều không nói chuyện.
Phó Vô Thiên là một người trưởng thành, lượng cơm ăn khá nhiều, liên tục ba chiếc bánh nướng cùng bốn chiếc bánh bao mới dừng lại, sau đó y tự tay lột hai quả trứng gà, đem một quả để vào trong bát An Tử Nhiên.
“Có tôn tức quên tổ phụ.”
Bên tai vang lên âm thanh oán giận của lão Vương gia.
Âm cuối đặc biệt kéo dài.
An Tử Nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy lão Vương gia đang ai oán nhìn họ, trong bát hắn là một quả trứng gà đã được lột vỏ, là Phó Vô Thiên để vào đi, hắn vừa mới mơ hồ nghe được một câu chính mình lột, khóe miệng hơi run rẩy, liền đem trứng gà trong bát mình chuyển vào bát ông.
“Vẫn là cháu dâu tốt.” Phó lão Vương gia lập tức vui vẻ ra mặt.
Phó Vô Thiên vô cùng bình tĩnh tiếp tục lột vỏ trứng gà cho An Tử Nhiên, việc bất công tiếp tục diễn ra.
Phó lão Vương gia nghiến răng nghiến lợi ăn trứng gà.
Một đôi tổ tôn ấu trĩ!
An Tử Nhiên âm thầm cho ra kết luận này.
Phó Vô Thiên đột nhiên nhượng hạ nhân lấy thêm một chén cháo nữa, đây là chén thứ hai, bất qua trước đó hắn đã ăn một cái bánh nướng, một bánh bao cùng một quả trứng gà, thực sự đã no rồi, lên tiếng ngăn y lại:“Không cần.”
“Ngươi còn đang trong giai đoạn trưởng thành, nên ăn nhiều một chút.“ Phó Vô Thiên bất vi sở động.
An Tử Nhiên nói:“Ta đang giảm béo.”
Thể trọng của hắn còn chưa đạt yêu cầu, đặc biệt là gương mặt anh nhi phì phì, mỗi lần soi gương đều cảm thấy đặc biệt chướng mắt, cho nên việc giảm béo vẫn phải tiếp tục.
Phó Vô Thiên nhìn hắn, cao thấp đánh giá một hồi, cuối cùng dừng lại trên mặt hắn:“Vương phi, bổn Vương vẫn thích bộ dáng thịt thịt của ngươi, khi sờ lên xúc cảm rất tốt, cho nên không cần giảm béo.“
Vì những lời này của y, quyết tâm giảm béo của An Tử Nhiên lại càng thêm vững vàng.
Bánh bao
Bánh bao
Bánh nướng áp chảo
Bánh nướng áp chảo
Cháo
Cháo
333
Trứng gà
Trứng gà
|
Chương 45: Tâm tư của Hoàng gia Ăn xong điểm tâm, Phó Vô Thiên đi theo lão Vương gia đến thư phòng.
An Tử Nhiên nhân lúc rảnh rỗi liền để hai nha hoàn mang nước sáng nay đưa mình đi quanh Vương phủ, thời gian kế tiếp hắn sẽ ở trong này, liền tính về sau sẽ rời đi, nhưng cũng không thể để người ta xem thường; cứ việc hắn đã gả đi, nhưng vẫn là đương gia của An gia, hắn bị xem nhẹ thì sẽ ảnh hưởng đến An gia. Hai nha hoàn là do Phó Vô Thiên an bài, nghe được hắn muốn đi dạo quanh Vương phủ liền nơm nớp lo sợ đi theo sau.
Hạ nhân của Vương phủ tuy tố chất không tồi, nhưng An Tử Nhiên đã quen Hoa Lan cùng Thu Lan hầu hạ bên người, hắn không quen việc có người xa lạ bên cạnh, nghĩ muốn tìm Phó Vô Thiên nói chuyện một chút, có thể hay không đem các nàng tiếp vào Vương phủ.
Vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đi tới phụ cận phòng bếp.
An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, khi đang chuẩn bị xoay người rời đi, âm thanh bàn tán của đám hạ nhân tụ tập tốp năm tốp ba truyền đến, đều là một đám thừa hơi, nội dung đàm luận là về hắn và Phó Vô Thiên.
“Ta còn chưa thấy qua Vương gia ôn nhu như vậy bao giờ, Vương phi quả nhiên rất được sủng ái.”
“Các ngươi không biết chứ, tối hôm qua thời điểm ta bê rượu đi qua hành lang, đúng lúc nghe được âm thanh kia, quả thực là tiêu hồn, ta chỉ nghe thôi mà cũng thấy xấu hổ.”
Cả đám trong lòng ngầm hiểu vụng trộm cười cợt.
“Hừ, để xem, Vương phi cho dù được Vương gia sủng ái thì cũng chẳng có gì giỏi giang cả.”
Nha hoàn đứng sau chợt lên tiếng cười lạnh.
Vài cái nha hoàn khác hai mặt nhìn nhau:”Hỉ Mai, ăn có thể ăn bậy nhưng cũng không thể nói lung tung.”
Hỉ Mai không thèm quan tâm khuyên bảo, đắc ý cười:”Ai bảo các ngươi là ta nói lung tung, ta đây chính là đang nói thật, Vương phi cho dù được sủng ái, nhưng chung quy hắn chỉ là một nam nhân, Vương gia tương lai vẫn phải nạp thiếp nối dõi tông đường, hơn nữa, các ngươi để ý xem trong số những tân khách đến dự tiệc hôm qua, có nhìn thấy Thánh Thượng cùng các vị Hoàng Tử không?”
Nàng nói có tình có lý, cả đám nhất thời không biết nói gì.
Tuy Hoàng Đế đã đồng ý cho Phó Vô Thiên thú một nam nhân làm Vương phi, cũng đem tên của An Tử Nhiên đưa vào từ đường, nhưng cũng không có nghĩa Hoàng Đế thật sự tiếp thu cái chất tức này (vợ của cháu – nhưng không phải là cháu nội), vì vậy trong yến tiệc hôm qua, những Hoàng thân quốc thích đến tham dự có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có vài vị Hoàng Tử, số còn lại thì sai người đem lễ vật có hơn cũng nói vài câu chúc phúc mà thôi, một bóng người đều không thấy, như vậy là đủ để thuyết minh thái độ của họ.
Hai nha hoàn vẻ mặt sốt ruột, không ngờ có kẻ chán sống dám ở đây bàn luận về Vương phi, đặc biệt là cái kêu Hỉ Mai kia, các nàng không biết Vương phi có tức giận hay không, chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn; một bên cầu mong Vương phi rời đi, một bên hy vọng đám rỗi hơi kia không cần nói nữa.
“Vương phi?”
Nha hoàn do dự một chút vẫn là gọi hắn một tiếng.
Âm thanh của nàng làm kinh động đám lắm mồm đó, tất cả lập tức quay đầu nhìn qua, khi nhìn đến nhận vật được đàm luận đang đứng trên hành lang, mặt thoáng chốc trắng bệch.
Mặt Hỉ Mai cũng nhợt nhạt hẳn.
Dù cho Thánh Thượng có không thích Vương phi như thế nào, nhưng Vương gia sủng ái Vương phi cũng là sự thật, buổi sáng ai cũng nhìn thấy Vương gia săn sóc Vương phi như thế nào, ngay cả trứng cũng tự tay lột cho hắn.
Nếu chuyện này rơi vào trong tai Vương phi, nàng hoàn toàn có thể đoán được kết cục bị quét ra khỏi Vương phủ của bản thân trong tương lai.
“Đi thôi.” An Tử Nhiên ánh mắt đạm bạc lướt qua trên người các nàng, dứt lời liền xoay người bỏ đi, những người vẫn luôn quan sát hắn không nhìn ra được điều gì, rốt cuộc có tức giận hay không, càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hai cái nha hoàn vội vàng theo sau.
Chuyện này không mất nhiều thời gian liền rơi vào trong tai Phó Vô Thiên, căn bản không cần An Tử Nhiên lên tiếng, thân là chủ nhân Vương phủ, nếu ngay cả chuyện phát sinh trong Vương phủ mà cũng không biết thì y đã quá vô dụng rồi, bất quá Hỉ Mai cũng không có bị đuổi ra khỏi Vương phủ, chỉ là công việc từ hầu hạ lão Vương gia chuyển thành quét dọn nhà xí cho hạ nhân, loại việc nặng thế này theo lệ thường hay để cho nam nhân làm.
Hạ nhân ở Đại Á cũng phân chia cấp bậc, đặc biệt là tại phủ quan to quý nhân. Đều chia thành thượng phó cùng hạ phó, thượng phó công việc tương đối nhẹ nhàng, đều là hầu hạ bên người chủ tử, có thể thường xuyên đi theo chủ nhân ra ngoài; hạ phó lại chuyên làm những việc nặng nhọc, tỷ như chẻ củi nấu nước vân vân. Hỉ Mai lập tức bị giáng cấp từ thượng phó thành hạ phó, lấy việc dọn dẹp nhà xí mà sống, chênh lệch quá lớn, trong lòng nhất thời không thể tiếp thu được, hơn nữa nàng làm người tương đối cay nghiệt lại tiện miệng, thường xuyên nói xấu sau lưng người khác, nhân duyên trong Vương phủ cũng rất kém, một khi bị giáng cấp, mọi người nơi nơi đều nhìn nàng mà chê cười, so với việc đem đuổi ra khỏi phủ còn làm nàng khó chịu hơn.
Cho nên mới nói, ngu ngốc cũng phải có mức độ.
Hoàng Đế không thích Vương phi là một chuyện, quan trọng là Vương gia sủng Vương phi, những người nói xấu sau lưng Vương phi đều không có kết cục tốt, nếu để chuyện này xảy ra, không phải đang ám chỉ Vương gia vô năng, ngay cả Vương phi của mình cũng không bảo hộ được sao?
Sau chuyện này, không còn hạ nhân nào dám ở sau lưng chủ tử nhàn thoại nữa.
Nhưng qua chuyện này An Tử Nhiên biết được một chuyện.
Ngày hôm đó tuy cùng Phó Vô Thiên bái đường, nhưng hắn không biết những Hoàng thân quốc thích kia, cho nên không biết những Hoàng Tử Hoàng Tôn ai đến dự ai không cũng không lạ.
Vừa là trong dự kiến, cũng là ngoài ý muốn.
An Tử Nhiên chưa từng rối rắm qua, ngược lại còn âm thầm thở phào một hơi.
Hoàng Đế không thừa nhận Vương phi là hắn, về sau nếu muốn chạy trốn liền dễ dàng, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Thời điểm ăn trưa, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nói chuyện tiểu bao tử cùng hạ nhân vẫn còn tại biệt viện An gia, hắn muốn đem một vài hạ nhân tiến Phó Vương phủ, Phó Vô Thiên đồng ý, buổi chiều liền bồi hắn trở về một chuyến.
“Đại thiếu gia?” Tô quản gia đối với việc An Tử Nhiên mới gả đi một ngày liền quay về cảm thấy thực kinh ngạc, bất quá nghĩ lại nơi đây là một trong những chỗ nghỉ ngơi của An gia, cũng không tính là về nhà liền bình thường trở lại, sợ là Đại thiếu gia không yên lòng Nhị thiếu gia.
Tô quản gia vội vàng tiếp đón hai vị chủ tử, bởi vì có Phó Vô Thiên ở, ông biểu hiện tương đối câu nệ.
An Tử Nhiên hỏi:”Khi ta không ở, có chuyện gì phát sinh hay không?”
Tô quản gia lắc đầu, sau đó lại gật đầu:”Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là Nhị thiếu gia khóc nháo không ngừng cả đêm qua, nhũ mẫu cũng không làm gì được, cố tình Đại thiếu gia lại không có ở đây, Nhị thiếu gia khóc đến mệt mới ngủ thiếp đi, mọi người đều nói là ngài ấy biết Đại thiếu gia không ở nên mới khóc.”
An Tử Nhiên trầm ngâm.
Đều nói tiểu hài tử rất có linh tính, những lời này dùng trên người An tiểu bao tử là rất phù hợp.
“Vương phi.” Phó Vô Thiên đột nhiên chậm rì rì kêu hắn một tiếng, đợi hai chủ tớ đều nhìn qua y mới nói tiếp:”Ngươi hiện tại gả vào Phó Vương phủ, An gia chỉ còn lại một mình đệ đệ ngươi, nếu đem hắn cho tam phòng thiếp thất chiếu cố, Vương phi hẳn cũng không an tâm, vì vậy bổn Vương có một đề nghị.”
Không cần hỏi, An Tử Nhiên đã biết y muốn nói cái gì.
Để cho nhóm người Vương Tình Lam chiếu cố là không có khả năng, nếu không tương lai hắn nhất định nhiều thêm một đệ đệ tâm thuật bất chính căm ghét đại ca là hắn đến cực độ, dĩ nhiên là chỉ có thể đem tiểu bao tử nuôi dưỡng bên người.
Giống như Phó Vô Thiên nói, hắn đã gả tiến Vương phủ, hơn nữa không biết sẽ rời đi lúc nào, giao cho nhũ mẫu chiếu cố cũng không yên, bởi vậy hắn chỉ có thể đem tiểu bao tử tiếp vào Vương phủ, chỉ cần Phó Vô Thiên đồng ý, vẫn đề này buổi sáng hắn cũng đã nghĩ tới, không ngờ Phó Vô Thiên lại chủ động nói ra.
Hai người rất nhanh liền đạt thành hiệp nghị.
Tô quản gia thấy vậy, vội vàng nhắc đến một chuyện trọng yếu không kém khá:”Đại thiếu gia, tiếp sau là ngày ngài hồi gia, ngài xem…” Bọn họ rời khỏi An Viễn Huyền cũng được một thời gian, Đại thiếu gia gả vào Vương phủ, cũng là thời điểm ông hồi An gia, chỉ sợ Tô Tử không chống đỡ nổi, bên kia vẫn còn Đại lão gia luôn mơ ước tài sản An gia.
Từ Quân Tử thành về An Viễn Huyền cũng mất một ngày một đêm, nếu đi nhanh thì chỉ cần một ngày, cho nên ông sẽ xuất phát trước.
An Tử Nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên lập tức săn sóc nói:”Bổn Vương trở về cùng ngươi.”
Việc này cứ thế quyết định.
|
Chương 46: Tiểu tiểu thê đệ (Em vợ) Từ biệt viện An gia trở lại Vương phủ, An Tử Nhiên thuận tay mang theo một cái bánh bao, Phó Vô Thiên thì tất bật chuẩn bị cho vương phi nhà mình hồi môn, sợ không kịp ngày sau trở về An gia, nếu hôm nay xuất phát, ngày mai hẳn là có thể tới An Viễn Huyền, nhưng sẽ phải trụ tại bên ngoài một đêm.
An Tử Nhiên liền quyết định sáng mai xuất phát.
Tuy đồ vật phải chuẩn bị không nhiều lắm, nhưng hiện giờ trời đã tối, có xuất phát thì lúc đó vẫn phải trụ một đêm bên ngoài.
Phó Vô Thiên tự nhiên là nghe lời hắn, vừa mới thành thân mà đã qua đêm bên ngoài, y không thích, nếu như đen đủi, Vương phi đòi hai cái phòng, y lại phải mặt dày mày dạn kiếm cớ ngủ cùng phòng, làm thế nào cũng bất lợi.
Phó lão Vương gia biết ý định của hai người, lập tức hứa hẹn với tôn tử cùng tôn tức sẽ trông coi Vương phủ chu đáo, chờ họ trở về thì ngay cả một cọng cỏ cũng không thất thoát.
Phó Vô Thiên căn bản không tin lời này, lão Vương gia từ sau khi sinh bệnh ngoại trừ việc nói không suy nghĩ thì còn có thêm chứng tăng động, mỗi ngày sẽ chạy loạn chọc phiền toái khắp nơi, năng lượng dư thừa tuyệt đối không giống một lão nhân gia đã qua sáu mươi, cho nên ngày hôm sau khi ra cửa, y phải gọi đại quản gia lại phân phó trông chừng kỹ lưỡng lão Vương gia.
Phó Vương phủ tổng cộng có hai vị quản gia, Lý quản gia chỉ là phó, không phải chủ sự.
Đại quản gia là một nam nhân trung niên mang ria mép, so với Tô quản gia thì nhỏ hơn một chút, nhưng tươi cười thì lại không như người bình thường, so với Lý quản gia còn có uy lực hơn, bất quá đây cũng không phải lần đầu tiên An Tử Nhiên trông thấy hắn.
Hôm qua thời điểm bái đường cùng Phó Vô Thiên, An Tử Nhiên trông thấy vị quản gia này đứng bên người lão Vương gia, lúc đó cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, sáng nay đại quản gia lại có việc ra ngoài, vì vậy hiện tại mới coi như chính thức gặp mặt.
“Vương gia xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng kĩ lão Vương gia.” Phó Dịch gật đầu cười nói, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, so với việc nói hắn là hạ nhân Phó Vương phủ thì chi bằng nói hắn là trưởng bối của Phó Vô Thiên, kì thực từ việc hắn mang họ Phó là có thể thấy, địa vị của người này ở Vương phủ không phải chỉ đơn giản là hạ nhân.
An Tử Nhiên nghe nói, tiệc cưới của hắn cùng Phó Vô Thiên là do một tay vị này sắp xếp.
Lúc này, Phó Vô Thiên lại nói:”Mặt khác còn phải phiền quản gia chiếu cố đệ đệ của Vương phi, tiểu tiểu thê đệ của bổn Vương còn chưa đủ bốn tháng, phiền ngươi để tâm nhiều hơn.”
Tiểu tiểu thê đệ?
An Tử Nhiên kinh ngạc với sự cẩn thận của y, hắn vốn cũng đang chuẩn bị nói về chuyện này, nhưng khi nghe đến mấy chữ tiểu tiểu thê đệ, hắn đột nhiên có loại cảm giác 囧, da mặt Phó Vô Thiên quả nhiên không phải dày bình thường, thúc ngựa cũng chẳng theo kịp.
( 囧 (jiǒng): có nghĩa là âu sầu, đau khổ, chẳng biết làm sao… trong chữ 囧, nét 八 nhìn giống đôi mắt đang ủ rũ, 口 thì giống cái miệng. Nghĩa gốc của từ 囧 đó là ánh sáng, nhưng trong tiếng Hán hiện đại thì từ 囧 được sử dụng với ý nghĩa đầu tiên nhiều hơn)
“Về điểm ấy xin Vương gia cứ yên tâm.” Phó Dịch từ hôm qua đã nghe nói về chuyện này, biết hôm nay Vương gia muốn bồi Vương phi hồi gia, đã sớm an bài xong xuôi.
Phó Vô Thiên tin tưởng đại quản gia sẽ chiếu cố An Tử Minh cẩn thận, sở dĩ nói ra là để Vương phi có thể an tâm lên đường mà thôi.
Sau đó họ ngồi trên xe ngựa ly khai Quân Tử thành, xuất phát hướng về phía An Viễn Huyền.
Trên xe ngựa có dấu hiệu của Phó Vương phủ, mọi người ở Quân Tử thành cơ hồ đều nhận ra, nhưng một khi đã ra khỏi đây thì chưa chắc, người nơi khác không biết, căn bản sẽ chẳng nhận ra.
Bất quá xe ngựa vô cùng xa hoa, chỉ nhìn bên ngoài là đã đủ biết chủ nhân không phải là người bình thường, không gian bên trong rất lớn, đủ để bốn năm người trưởng thành ngồi thoải mái, tốc độ vô cùng nhanh, so với xe ngựa hắn đi lúc trước còn nhanh hơn vài lần, theo tốc độ này thì không cần đến tối là có thể trở về An Viễn Huyền.
An Tử Nhiên xốc lên màn che nhìn mấy con ngựa đang kéo xe, da lông màu nâu, tư thế hiên ngang oai hùng, vừa thấy đã biết không phải loại ngựa tầm thường, ngựa tốt như vậy lại dùng để kéo xe? Rất phung phí của giời!
Phó Vô Thiên nhìn An Tử Nhiên ngồi xa y, hắn vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi:”Vương phi đang nhìn gì vây?”
An Tử Nhiên thu hồi ánh mắt:”Ngựa tốt như vậy mà ngươi cũng có thể mang ra kéo xe.”
Phó Vô Thiên vui vẻ nói:”Ngựa dù tốt đến đâu cũng không trọng yếu bằng việc Vương phi về nhà, ngựa phổ thông chạy không đủ nhanh, trên đường đi sẽ bị trì hoãn, thời gian cũng dài hơn.”
An Tử Nhiên nghe được không khỏi nhìn y một cái, dĩ nhiên là vì hắn. Phó Vô Thiên thản nhiên mặc hắn đánh giá.
An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt, sự cẩn thận của y làm hắn có chút cảm động, những việc hắn không chú ý y đều để tâm, nhưng y càng như vậy, quyết tâm rời đi của hắn càng kiên định, hắn lo mình sẽ bị vây hãm, lực hấp dẫn của nam nhân ôn nhu thực khó cưỡng lại, ngay cả khi đối phương có giới tính giống hệt hắn.
Giữa trưa.
Xe ngựa dừng lại ở một quán trà, Phó Vô Thiên hạ lệnh nghỉ ngơi.
Lần này trở về người đi theo cũng không nhiều, bên An gia chỉ có hắn, Tô quản gia cùng hai hạ nhân, Phó Vô Thiên chỉ dẫn theo hai thủ hạ là Cát Khiêm An và Thiệu Phi, bất quá Phó Vô Thiên để đại quản gia chuẩn bị không thiếu lễ vật, nhét đầy một thùng xe, khi đoàn xe dừng lại khiến không ít người chú ý.
“Vài vị khách quan muốn dùng điểm tâm gì, tiểu điếm đơn sơ, mong khách nhân thông cảm.” Tiểu nhị lộ vẻ mặt tươi cười đi tới, nhìn quần áo đẹp đẽ quý giá trên người liền biết nhất định là người có thân phận địa vị, lo họ ghét bỏ nơi này đơn sơ nên lên tiếng trước, là một người tinh tế.
Phó Vô Thiên nhìn về phía An Tử Nhiên:”Phu nhân muốn ăn cái gì?”
Lời nói ra, ánh mắt tiểu nhị lập tức dừng lại trên người An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên sắc mặt âm trầm.
Hắn không trả lời, Phó Vô Thiên để tiểu nhị lấy một bình trà, mang một chút bánh bao và điểm tâm nhỏ lên, tiểu nhị lập tức vâng dạ, rời đi như bỏ chạy.
An Tử Nhiên mặt không đổi sắc nói:”Không cần gọi ta là phu nhân.” Gọi Vương phi hắn còn có thể tự ép chính mình chịu đựng, nhưng hiện tại không phải là ở trong Quân Tử thành, người khác không biết quan hệ phu thê của họ, hắn cũng không muốn cho người khác biết.
“Phu nhân hi vọng bổn Vương gọi ngươi là gì?” Phó Vô Thiên hỏi ngược lại.
An Tử Nhiên dừng lại, hắn tương đối hy vọng Phó Vô Thiên gọi hắn An công tử, nhưng hiển nhiên không có khả năng.
Phó Vô Thiên trêu ghẹo nói:”An thiếu thì sao?”
An Tử Nhiên bình tĩnh liếc y:”Nếu ngươi thích, ta cũng không để ý.”
Phó Vô Thiên lập tức sửa miệng:”Đùa thôi, về sau bổn Vương liền kêu ngươi Tử Nhiên.”
An Tử Nhiên đen mặt.
|
Chương 47: Nông dân Quán trà phi thường đơn sơ, mái lợp cỏ, phía trước đặt vài bộ bàn ghế, mọi người khi đi qua nếu thấy khát hoặc đói bụng đều có thể dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy khách nhân cũng tương đố nhiều.
Khi đã thỏa mãn lòng hiếu kì, những ánh mắt đặt trên người An Tử Nhiên liền thu hồi, âm thanh bàn tán tiếp tục vang lên, thỉnh thoảng giọng nói của tiểu nhị vang lên xen lẫn những tiếng đàm luận, trà và điểm tâm rất nhanh được dọn lên, tiểu nhị lần này cũng không dám nhìn loạn nữa.
Mặt trời giữa trưa mùa xuân cũng thực gay gắt.
Một vài nông dân ăn mặc mộc mạc dắt theo hài tử đột nhiên xuất hiện trong quán trà.
Đại nhân mang theo bao lớn bao nhỏ, sắc mặt không tốt lắm, dắt tiểu hài nhi đi vào quán trà, có người đến, tất cả theo bản năng liếc nhìn họ một cái.
Cuộc đối thoại của hai nam tử ngồi cạnh khiến An Tử Nhiên chú ý.
“Khắp nơi đều là tai họa, đầu năm nay đùng là không dễ sống.” Một nam tử xuyên áo tang thô ráp vẻ mặt đỏ rực đem cái chén trên tay đặt mạnh xuống bàn, âm thanh phát ra không nhỏ.
Người ngồi cùng bàn lập tức nói:”Ngươi vì cớ gì biết những người kia là đang đi tị nạn?”
Nam tử nói:”Ngươi ba năm không trở về đương nhiên là không biết, nơi này là Xương Châu, muốn tới Phong thành nhất định phải đi qua đây, mà Xương Châu là địa phương nào? Là nơi thường xuyên phát sinh thiên tai, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ xảy ra một hai lần, không phải lũ lụt thì là hạn hán, năm trước xảy ra lũ lớn, rất nhiều đất vườn cùng thôn trang bị nhấn chìm, lũ lụt cũng cuốn trôi nhiều người, họ không thể không di chuyển đến nơi khác.”
Người kia gật gật đầu, hắn cũng đã nhớ tới. Lại nói:”Phong thành là địa phương gần Xương Châu nhất, muốn rời khỏi nhất định phải đi qua Phong thành, bất quá năm nay vẫn chưa thấy nghe nói gì về việc Xương Châu xảy ra thiên tai, còn những dân chúng kia làm sao lại xuất hiện ở đây?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Nam tử vuốt cằm:”Đại khái lo lắng ngày sau sẽ bùng nổ thiên tai, cho nên di chuyển đi trước, chuyện này năm ngoái cũng xảy ra.”
“Rời đi sớm một chút âu cũng tốt.”
“Đúng vậy, dân chúng Xương Châu rất nhanh đều sống không nổi nữa, Hoàng thất cũng không biết…”
Người kia nhanh chóng ‘hư’ một tiếng, thấp giọng nói:”Dân chúng không được phép nghị luận về Hoàng thất, ngươi muốn chết à.” Nói xong còn cố ý nhìn mấy người An Tử Nhiên, nói không chừng là người từ Quân Tử thành tới.
Nam tử biết điều ngậm miệng.
Một nông dân kêu tiểu nhị lấy một bình trà, khi nước trà vừa mang lên, lập tức lấy ra lương khô mang trên người, lương khô tự làm, để được tương đối lâu, chỉ là có chút khô cứng, hắn phân biệt đưa cho thê tử cùng nhi tử mỗi người một khối, sau đó uống nước trà mà nuốt xuống, lương khô không dễ ăn, hai cái đại nhân thỉnh thoảng còn nhăn mi, tiểu hài tử thì hoàn toàn ăn không vô, người phụ nữ thấy vậy liền hỏi tiểu nhị một cái bát, sau nghiền nát lương khô trộn với nước, đợi khi mềm mới tiếp tục cho hài tử ăn.
Tiểu hài tử không ăn vô thứ này, ánh mắt nhìn chằm chằm vài cái bánh bao nóng hầm hập trên bàn Tô quản gia.
Tô quản gia xót xa nhìn tiểu hài tử đói bụng xanh xao vàng vọt, nhận thấy tầm mắt hắn, tâm nhất thời mềm nhũn, liền đem ba cái bánh bao dư trên bàn cho hắn.
Tiểu hài tử lúc đầu còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị bánh bao hấp dẫn, dưới sự kinh ngạc của cha nương lập tức chạy tới, cầm bánh bao nóng hầm hập chạy về, vô cùng hiếu thuận mà mang bánh bao cho cha nương hắn.
Hai phu thê ánh mắt đều lên men.
Một gia đình khác hâm mộ nhìn qua, họ là người cùng thôn, tay cũng cầm lương khô, tiền trên người không nhiều lắm, vì để tiết kiệm chút tiền, nhanh chóng tới Phong thành, dọc đường đi họ đều ăn lương khô tự làm.
Tâm đồng tình của Tô quản gia bùng phát, lập tức hỏi ý kiến nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên cũng không do dự, gọi tiểu nhị lại ghé vào tai hắn nói mấy câu, Tô quản gia hiểu ý, nhờ tiểu nhị lấy chút bánh bao, sau đó tự mình đưa cho nhóm nông dân.
“Phu… Tử Nhiên, ngươi đối Xương Châu cảm thấy hứng thú.”
Phó Vô Thiên phi thường tự giác nuốt nột từ ‘nhân’ chưa kịp nói ra vào cổ họng, thay xưng hô mới, cũng đúng lúc nghe được Vương phi nhà y để Tô quản gia đi hỏi thăm sự tình Xương Châu, y khá ngạc nhiên.
An Tử Nhiên nói:”Không có gì, chỉ là hỏi thăm chút thôi.”
Thấy hắn không nói, Phó Vô Thiên cũng không hỏi nữa.
Một lát sau, Tô quản gia trở lại, ông đem mười mấy cái bánh bao cấp cho hai gia đình nông dân, được sự cảm kích của họ, sau đó chỉ cần ông hỏi, họ đều trả lời.
Một khắc sau, đoàn xe tiếp tục lên đường. (1 khắc =15 phút)
|