Đại Địa Chủ
|
|
Chương 209: Xưởng công binh Qua hai năm xây dựng, hiện giờ Xương Châu đã trở thành khu phát triển kinh tế trọng điểm, kinh tế lạc hậu giờ đây đang từng chút từng chút đuổi kịp Hồng Châu, tuy rằng vẫn kém nhiều, nhưng theo thời gian, Xương Châu nhất định có thể giống Phượng Thành phát triển trở thành nơi sản xuất vải bông chính yếu.
Từ khi hạt giống bông đến tay bá tánh Xương Châu, đồng ruộng hoang phế một lần nữa xanh tươi trở lại. Nông dân gieo hạt giống xuống, không bao lâu đã nảy mầm, mấy tháng nữa là có thể thu hoạch, đến lúc đó lại bán bông cho Dệt Tâm xưởng, họ sẽ có thu nhập.
Dệt Tâm xưởng bán hạt giống với điều kiện, bông thu hoạch được sẽ chỉ bán cho Dệt Tâm xưởng, nếu tự ý bán cho những người khác thì sẽ tính là vi ước, phải bồi thường. Đương nhiên, Phượng Thành cũng vậy, hạt giống không bán vô điều kiện, bông thu hoạch được chỉ có thể bán cho họ, đến lúc đó An Tử Nhiên sẽ phái người đi Phượng Thành thu mua bông. Vì tránh phiền toái, hắn chuẩn bị xây dựng Dệt Tâm xưởng ở Phượng Thành.
Phượng Thành là nơi khởi nguyên của sợi gai, nơi nghề dệt rất phát triển, cửa hàng buôn bán vải bố lại rất ít vì cơ hồ rất nhiều hộ gia đình đều có thể tự dệt vải bố. Nơi đó có rất nhiều xưởng dệt, một khi sản lượng vải bố giảm xuống, thế tất sẽ có rất nhiều xưởng bị bỏ trống, nhưng kế hoạch này phải đợi mấy tháng sau mới có thể thực hiện.
Tin An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về nhanh chóng lan truyền khắp An Bình sơn trang. Thiệu Phi nhảy ra đầu tiên, thấy An Tử Nhiên liền muốn nhào tới, bị Quản Túc bắt lấy cổ áo kéo về.
“Làm gì mà kéo ta?” Thiệu Phi khó chịu bão nổi với Quản Túc, trước mặt nhiều người như vậy kéo tới kéo đi như cái túi, hắn cũng có sĩ diện.
Quản Túc bất đắc dĩ, chẳng lẽ muốn hắn nói, nếu không kéo Thiệu Phi lại thì lát nữa chân Vương gia rất có thể sẽ đáp lên người hắn? Đến lúc đó ít nhất cũng phải nằm trên giường hai ngày.
“Có chuyện thì nói, không nên động thủ động cước.” Đáng tiếc Thiệu Phi không thông minh, không thể lĩnh ngộ sóng điện não hắn truyền tới, ngược lại hừ hừ, sau đó kể lể ủy khuất với An Tử Nhiên.
“Vương phi, từ khi ngài cùng Vương gia rời Xương Châu, ta cùng Quản Túc bận đến chân không chạm đất, mười lăm phút nghỉ ngơi cũng không có, mỗi ngày ăn cơm còn phải bảo trì cảnh giác, bằng không lúc nào cũng sẽ có sự cố xảy ra, ngài nhìn xem, mặt ta đã chẳng còn chút thịt nào.”
An Tử Nhiên tả hữu xem xét hắn một lần, sao hắn lại cảm thấy còn béo hơn một chút?
“Ba bữa ngươi ăn cái gì?” Phó Vô Thiên đột nhiên mở miệng.
Thiệu Phi sửng sốt, phản ứng lại thì lập tức hưng phấn nói: “Còn có thể ăn cái gì, chính là bánh bao màn thầu, bánh nướng áp chảo linh tinh, còn có dưa muối, không thể thanh đạm hơn.” Hắn nói liến thoắng, Quản Túc không kịp ngăn cản.
“Vương gia, Vương phi, kỳ thật cái kia……”
Quản Túc muốn cứu vãn, Phó Vô Thiên lại không cho hắn cơ hội. “Vậy mấy ngày kế tiếp ngươi cứ ăn như vậy đi, nhìn xem có thật sự sẽ càng ăn càng…” Phó Vô Thiên trên dưới đánh giá hắn một lần, vẻ mặt thong dong, “Nếu hiệu quả không tồi, về sau nói không chừng có thể đề xướng.”
Thiệu Phi trợn mắt há hốc mồm.
Quản Túc che trán yên lặng vô ngữ. Tên ngốc này, loại lời này chỉ cần đối chiếu với sắc mặt hồng nhuận của hắn thì chắc sẽ không ai tin tưởng, càng đừng nói muốn gạt Vương gia cùng Vương phi, thuần túy là tìm chết!
Ngày hôm sau, bốn người ăn sáng xong liền đi đến đại đường bàn chính sự.
Một nha hoàn rót trà cho bốn người rồi tự giác rời đại đường. An Tử Nhiên phát hiện nhiều gương mặt xa lạ từ khi đến sơn trang ngày hôm qua, không giống hạ nhân của sơn trang trước đây, những người này động tác cử chỉ đều thực quy củ, cơ hồ không kém hạ nhân trong Phó Vương phủ.
Tựa nhìn ra nghi hoặc của hắn, Quản Túc giải thích: “Một tháng trước, Phó quản gia đưa tới mấy hạ nhân đã huấn luyện, cho nên ta đuổi việc một phần hạ nhân trong sơn trang, sau đó bổ khuyết vào.”
“Đúng đúng đúng, còn có cái gì Vũ, chúng ta bắt lỗi rồi đuổi nàng ra khỏi sơn trang. Vương gia cùng Vương phi không thấy được, lúc ấy có không ít người giúp nàng cầu tình, nhưng nha hoàn thân nhất với nàng, hình như là Tiểu Hồng lại không. Ta cảm thấy nữ nhân này đầu óc có vấn đề, nàng lúc ấy cầu chúng ta đừng đuổi việc nàng, còn nói cái gì công. Tiền công nguyện ý giảm phân nửa.” Thiệu Phi tranh công thét lên.
Quản Túc nói: “Là Kha Vũ.”
“Đúng, là Kha Vũ.”
An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Nàng phạm lỗi gì sao?”
Thiệu Phi lập tức căm giận giải thích: “Không biết đầu óc nữ nhân này có vấn đề gì, từ khi Vương phi cùng Vương gia về Quân Tử Thành, nàng trao đổi việc quét tước chủ viện với một nha hoàn. Nha hoàn kia vì muốn công việc nhẹ nhàng liền đáp ứng. Sau đó, Kha Vũ mỗi ngày đều tích cực chạy đến chủ viện quét tước.”
“Tích cực không tốt sao?” An Tử Nhiên không để bụng.
“Nàng tích cực đương nhiên là tốt. Vấn đề là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, Vương phi không biết đâu, Kha Vũ yêu thầm ngài, trước còn nói cái gì hy vọng ngài bị Vương gia vứt bỏ, sau đó nàng có thể cùng ngài song túc song phi.”
An Tử Nhiên nhíu mày, “Trọng điểm đâu?”
“Trọng điểm chính là nàng muốn ở nơi có hơi thở của Vương phi, nếu ta không phát hiện thì còn không biết nha hoàn này lại cổ quái biến thái như vậy.” Thiệu Phi chỉ cần tưởng tượng đến nàng ôm cái chăn Vương phi từng đắp vào trong ngực, còn lộ vẻ say mê, hắn liền không nhịn được cánh tay nổi đầy da gà, thật là quá biến thái, không ngờ cô nương thanh thuần xinh đẹp như vậy sẽ có một mặt này. Cảm tình của nàng hắn vĩnh viễn không thể hiểu được.
Phó Vô Thiên mặt vô biểu tình tản ra hàn khí, “Đồ trong chủ viện có thay đổi không?”
Quản Túc nói tiếp: “Đuổi nàng ra khỏi sơn trang rồi đổi hết, bao gồm cả bàn ghế, tất cả đều đổi mới. Đồ cũ tất cả đều tặng.”
Sắc mặt của Phó Vô Thiên hơi hòa hoãn chút, mặc cho ai nghe được vợ mình bị người nhớ thương như vậy đều sẽ không có sắc mặt tốt. Nếu Kha Vũ chưa bị đuổi khỏi An Bình sơn trang, hắn tất sẽ không để yên cho nàng, “Về sau nếu lại xuất hiện nha hoàn thế này, trực tiếp đuổi việc.”
“Vâng, Vương gia.”
An Tử Nhiên tuy rằng cũng rất ghê tởm loại chuyện này, nhưng nếu đã qua rồi hắn cũng không có hứng thú truy cứu, coi như nàng chưa từng xuất hiện là được.
“Có một việc ta muốn bàn bạc.”
Lực chú ý của ba người đều bị hấp dẫn, mỗi lần An Tử Nhiên đề chủ ý đều là liên quan đến kiếm tiền, tuy rằng thương nhân đều là thế, ba câu không rời kiếm tiền, nhưng chủ ý của hắn rõ ràng có thể kiếm đồng tiền to.
Phó Vô Thiên đột nhiên nhớ ra Vương phi của hắn từng lộ ra nụ cười cổ quái ngày Việt Thất trở về. Trực giác nói cho hắn cái này có liên quan đến chuyện sắp tới.
An Tử Nhiên trong mắt hiện lên một tia tinh quang, ngón tay đặt ở trên mặt bàn như vẽ cái gì, mấy người chỉ nghe thấy hắn nói: “Ta muốn mở xưởng công binh.”
Xưởng là nơi sản xuất thủ công nghiệp, nhưng thêm chữ ‘binh’ vào liền không bình thường. Xưởng công binh ở Đại Á đa số là của quân đội, xưởng công binh tư nhân chiếm không đến hai phần.
Xưởng công binh của quân đội chủ yếu sản xuất đồ dùng phục vụ cho chiến tranh, tỷ như đao, thương, giáp v.v… người quản lý chính là Binh bộ. Thương nhân muốn mở xưởng công binh tư nhân cần phải có văn kiện được Binh bộ phê duyệt mới có thể mở, nếu không sẽ không đủ tư cách, nếu bị điều tra ra là sẽ bị niêm phong.
Hắn thành công làm ba người còn lại cảm thấy chấn động. Ngay cả xưởng công binh cũng muốn có một chân, trên thế giới này chỉ sợ không có gì hắn không dám làm.
Xưởng công binh không làm ăn bình thường, đơn đặt hàng chủ yếu của họ đến từ quân đội Đại Á. Nhưng những đơn đặt hàng đó cơ hồ đều nằm trong tay Binh bộ, cũng chính là cái gọi là tự sản tự tiêu. Xưởng công binh tư nhân bởi vì không lấy được đơn đặt hàng nên chỉ có thể sản xuất mấy dụng cụ cắt gọt bình thường.
Nếu An Tử Nhiên chỉ mở xưởng công binh tư nhân bình thường, họ tuyệt đối sẽ không tin. Với tình huống của Đại Á hiện tại, trừ phi sản xuất dụng cụ cắt gọt hàng ngon giá rẻ, nếu không, muốn chiếm đầu to trên thị trường là không có khả năng. Tiền cảnh phát triển tương lai không rộng lớn tuyệt đối không thể là mục tiêu của An Tử Nhiên.
“Chờ ta làm ra thành phẩm mọi người sẽ biết, hiện tại sẽ bán cái nút. Chuyện này cần phải bảo mật tuyệt đối.”
Không cần hắn nói, cả ba người đều sẽ không hé răng.
An Tử Nhiên chuyển qua ánh mắt Phó Vô Thiên, “Vương gia, chuyện xưởng công binh phải phiền toái ngài. Vì che dấu tai mắt, giai đoạn trước có thể chế tạo dụng cụ cắt gọt.”
Nếu là xưởng công binh tư nhân, Binh bộ nhất định sẽ hỏi rõ ràng xưởng công binh chuẩn bị sản xuất dụng cụ cắt gọt gì, xác định sẽ không tự chế tạo chiến giáp mới phê chuẩn. Nhưng đây chỉ là nhằm vào bình dân bá tánh, thành viên hoàng thất không bị hạn chế, họ có thể tự sản xuất, chỉ cần đăng báo là được.
“Bổn vương nhất định sẽ làm Vương phi vừa lòng.” Phó Vô Thiên cam đoan.
|
Chương 210: Miên giáp Úc Chính là Binh bộ Thượng thư, nhưng xưởng công binh tư nhân không cần ông tự mình phê chuẩn.
Có rất nhiều xưởng công binh tư nhân ở Đại Á, cơ hồ trải rộng khắp cả nước, Úc Chính không thể hì hì phê chuẩn hết nên đổi thành một phương thức khác. Tỷ như phú thương ở Xương Châu muốn mở xưởng công binh tư nhân chỉ cần xin quan phủ ở địa phương là được, nhưng vẫn phải được tri phủ đồng ý mới có thể thông qua.
An Tử Nhiên muốn mở ở Xương Châu nên cần Xương Châu tri phủ phê chuẩn.
Xương Châu tri phủ vẫn là Hoàng tri phủ. Bởi vì tình hình hạn hán ở Xương Châu nên không quan viên nào muốn đến Xương Châu đảm nhiệm chức tri phủ. Người bị điều tới đây hơn phân nửa là phái trung lập, hoặc là không muốn dựa vào phe phái nào, cũng hoặc là đắc tội ai đó.
Vị Hoàng tri phủ này còn tính may mắn, nhậm chức được một năm thì gặp được An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, nếu không thì hai năm nữa, hắn sẽ bước lên vết xe đổ của mấy Xương Châu tri phủ trước, bị biếm đến địa phương nào đó làm huyện lệnh nho nhỏ.
Chính vì thoát được một kiếp, Hoàng tri phủ rất cảm kích Phó Vô Thiên. Xương Châu dần tốt lên, không phải không có phe phái tới mượn sức hắn, nhưng hắn không dám đáp ứng lung tung, không ai rõ hơn hắn sức ảnh hưởng của Phó Vô Thiên ở Xương Châu.
Vị Vương gia này tuy không được đương kim thánh thượng yêu thích, nhưng lại có được năng lực ngay cả thánh thượng cũng không thể làm gì. Nếu có thể được hắn quan tâm, dù không bình bộ thanh vân thì ít nhất cũng có thể an an ổn ổn sống cả đời. Hoàng tri phủ dã tâm không lớn.
Phó Vô Thiên tìm tới, Hoàng tri phủ không nói hai lời trực tiếp đồng ý. Ngày hôm sau, hắn viết một phong đưa gửi tới Quân Tử Thành, báo cáo với Binh bộ rằng Xương Châu mở mấy xưởng công binh, người mở xưởng cũng viết ở phía sau.
Mấy việc nhỏ này đương nhiên sẽ không trình đến trước mặt Úc Chính, mà giao cho một quan viên trẻ Úc gia đề bạt lên. Quan viên trẻ không chút để ý nhìn thoáng qua rồi dùng con dấu chu sa đóng lên.
Sau này, khi xưởng công binh của An Tử Nhiên nổi danh, phong thư hàm mới bị Úc Chính phát hiện, quan viên trẻ bị phê bình xấu hổ đến thiếu chút nữa đi tự sát.
Quyết định xong, An Tử Nhiên nhờ Quản Túc đưa tới mấy chục cân bông, sau đó kéo Phó Vô Thiên vào phòng làm cu li.
Thế giới này trước kia không có bông nên cũng không có cái gọi là miên giáp, bởi vậy chiến giáp của binh lính đều là giáp sắt, ngoài chút ít vải dệt thì đa phần đều dùng sắt nguyên khối làm thành, cực kỳ nặng.
Giáp sắt quá bí bức, mùa hè mặc vào sẽ giống như ngồi trong lò nung, mùa đông cũng không thể chống lạnh, có nhiều binh lính đã chết vì hai nguyên nhân này mà chết nóng hoặc chết rét.
Cứ việc biết khuyết điểm nghiêm trọng của giáp sắt, binh lính vẫn chỉ có thể mặc vào để bảo mệnh, bởi vì không mặc, họ sẽ chết nhanh hơn.
An Tử Nhiên phải chế miên giáp từ bông. Miên giáp chống lạnh rất tốt, cũng rất thông thoáng, quan trọng nhất chính là, miên giáp làm tốt còn có thể đao thương bất nhập. Có 3 ưu điểm này, miên giáp nếu không được hoan nghênh thì tên hắn sẽ viết ngược.
“Vương phi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Phó Vô Thiên nhìn Vương phi của hắn nhúng bông vào nước ướt nhẹp, sau đó dùng cây gậy đập đập. Đập được vài cái, Vương phi nhét gậy gỗ vào tay hắn, bảo hắn làm theo.
Phó Vô Thiên đập vài cái, cái bàn bị đập bang bang vang, rốt cuộc không chịu nổi, ‘oanh’ một tiếng vỡ nát. Người bên ngoài nghe thấy còn tưởng bên trong bạo phát đại chiến, hạ nhân đi qua cũng giật nảy mình, Thiệu Phi cũng thiếu chút nữa vọt vào, may mà Quản Túc kịp giữ chặt.
“Quản Túc, ngươi nói Vương gia và Vương phi có phải đánh nhau hay không a?” Thiệu Phi tò mò hỏi, lúc trước Vương phi nói dùng bông để chế tác thứ gì, nhưng nghe tiếng vang này lại thấy không giống, không khác gì đánh nhau.
Quản Túc liếc hắn một cái, “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
Thiệu Phi gãi gãi đầu, “Ta không biết mới hỏi ngươi.”
“Dù có đánh nhau thì cũng là đánh theo phương thức khác.” Quản Túc đột nhiên ý vị thâm trường mà nói. (Himeko: Đầu óc nhà ngươi thật đen tối.)
Thiệu Phi nghe không hiểu, đang muốn truy vấn, cửa phòng lại mở ra, An Tử Nhiên từ bên trong đi ra, theo sau là Phó Vô Thiên xách theo một cây gậy. Thiệu Phi trên dưới đánh giá họ một lần, xác thật không giống đánh nhau.
“Vương gia Vương phi vừa rồi rốt cuộc làm cái gì, sao có tiếng động lớn như vậy?” Thiệu Phi chạy đến trước mặt họ, lập tức gấp không chờ nổi hỏi.
An Tử Nhiên không trả lời, lại bảo Quản Túc tìm người làm một cái giường đá để trong viện. Chỉ có giường đá mới có thể thừa nhận lực đạo của Phó Vô Thiên, bằng không hắn đập vài cái hỏng một cái bàn thì không kiếm đâu ra bàn cho hắn đập, điểm này là hắn thiếu suy xét.
Quản Túc không hỏi nhiều như Thiệu Phi, dù sao sau này sẽ biết. Hắn lập tức phân phó, ngày hôm sau, giường đá làm xong. Giường đá rất nhiều xưởng chế tác đá đều có, cho nên không cần đặc biệt định chế, nhưng vận chuyển có chút phiền toái, thuê rất nhiều người mới nâng lên được.
Buổi chiều, An Tử Nhiên lại bắt Phó Vô Thiên dùng gậy gỗ đập bông tẩm nước, đến khi bông bị ép thành tấm mỏng mới dừng lại, sau đó lại bắt đầu với lớp bông thứ hai, cứ lặp đi lặp lại gần một canh giờ.
Phó Vô Thiên không mở miệng kêu mệt, trán cũng chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, vẫn là An Tử Nhiên săn sóc, bảo hắn dừng lại.
“Vương gia, nghỉ ngơi một chút đi.” An Tử Nhiên dùng tay áo giúp hắn lau mồ hôi.
Phó Vô Thiên ném xuống gậy gỗ, lắc lắc cánh tay hơi tê mỏi, “Trình độ này chưa thể làm khó bổn vương. Năm đó ở biên quan, bổn vương đã làm nhiệm vụ khó và lâu hơn thế này.”
Phó Khiếu không chỉ là tướng quân nghiêm túc, còn là người cha nghiêm khắc. Đối với nhi tử duy nhất, hắn không chỉ không ưu đãi, còn nghiêm khắc hơn so binh lính bình thường, người khác mỗi ngày chỉ cần hoàn thành lượng nhất định là có thể nghỉ ngơi, Phó Vô Thiên phải hoàn thành gấp đôi.
Ban đầu, Phó Vô Thiên mỗi ngày đều phải làm đến nửa đêm. Phó Khiếu lại chưa từng lưu tình, chỉ có Phó Vương phi ngẫu nhiên sẽ đau lòng nhi tử, nhưng nàng phản đối cũng không hiệu quả.
An Tử Nhiên nói với Quản Túc: “Những người đó đã tìm chưa?”
Quản Túc trả lời: “Thưa Vương phi, đã tìm đủ, ta đã đưa các nàng đi nghỉ ngơi, lúc nào cũng có thể gọi các nàng tới.”
“Tạm thời chưa cần.” An Tử Nhiên giao mấy tấm bông ép đã làm xong cho hắn, “Ngươi mang mấy thứ này đến xưởng hồ vải, cứ hồ bình thường. Còn Thiệu Phi, ngươi đến chỗ thợ nguội mua mấy chục tấm sắt, không cần quá lớn, lớn… như vậy là được.” An Tử Nhiên dùng tay ước lượng.
Thiệu Phi nhìn rồi gật gật đầu, “Vương phi yên tâm, ta nhất định sẽ làm xong.”
Hai người lập tức làm theo. An Tử Nhiên muốn nhiều tấm sắt, lò rèn không dự phòng nhiều nên cần chút thời gian. Thiệu Phi chỉ mang về hơn mười tấm, còn lại thì đại khái chiều mai có thể lấy.
Đại đường
An Tử Nhiên đứng sau Phó Vô Thiên giúp đấm bả vai, vất vả hắn một canh giờ. Ép bông đúng là phí sức lực, nhưng xưởng công binh dựng nên sẽ không cần tự mình làm nữa.
Phó Vô Thiên nhắm mắt hưởng thụ Vương phi hầu hạ, ngày thường đều là hắn hầu hạ Vương phi, lần này trái lại, cảm giác thực không tồi, một lát sau, Phó Vô Thiên đột nhiên hỏi: “Vương phi dùng mấy tấm bông ép đó để làm quần áo sao?”
An Tử Nhiên dừng tay, có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn hắn, “Sao Vương gia đoán được?”
“Vương phi nhờ Quản Túc tìm mấy người hiểu thêu thùa, ngoài làm quần áo thì còn có thể làm gì?” Phó Vô Thiên nói.
An Tử Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, thêu thùa và làm quần áo là hai việc khác nhau, người biết thêu thùa đa số đều biết làm quần áo, nhưng biết làm quần áo lại không nhất định hiểu thêu thùa. Thêu thùa kỳ thật là một môn nghệ thuật tinh tế. Bông ép thành một tấm mỏng, sau khi hồ sẽ trở nên cứng, khâu vá sẽ khá khó.
“Coi như ngài đoán đúng, nhưng ta không phải làm quần áo bình thường, mà là một thứ gọi là miên giáp.”
Phó Vô Thiên bỗng nhiên mở to mắt, “Miên giáp?”
An Tử Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt chợt lóe qua ý cười, “Chính là thứ Vương gia nghĩ.”
Tuy rằng chưa từng thấy, nhưng Phó Vô Thiên kết hợp tấm sắt cùng tấm bông ép tưởng tượng ra dáng vẻ của miên giáp.
“Như thế, bổn vương nhất định phải chính mắt kiến thức.” Đôi mắt Phó Vô Thiên hơi tỏa sáng, thanh âm nồng đậm chờ mong. Hắn đánh mười mấy năm, không ai rõ hơn hắn khuyết điểm của giáp sắt, mặc dù có không ít binh lính nhờ giáp sắt bảo trụ tánh mạng, nhưng cũng có rất nhiều bởi vì giáp sắt mà chết.
An Tử Nhiên nói: “Vương gia đừng cao hứng quá sớm, ta cũng chỉ biết đại khái thôi, còn phải thí nghiệm mới làm ra được.” Hắn chỉ là biết nguyên lý của áo chống đạn, nhưng trước kia nghe đồng nghiệp nói qua, miên giáp tương tự áo chống đạn, nhưng dù tương tự, có chi tiết vẫn phải mình cân nhắc mới được.
“Bổn vương tin tưởng Vương phi.”
Himeko: Minna có biết hồ quần áo không, hôm nay tui mới biết cái này. Thêm bột hồ khi giặt gần xong để quần áo cứng, dễ ủi, tránh bị cháy khi ủi.
|
Chương 211: Văn kiện khẩn cấp Trên danh nghĩa của Dệt Tâm có một xưởng thêu, công nhân ở đó đều là nữ nhân am hiểu thêu thùa. Có người đã gả chồng, cũng có cô nương chưa xuất giá.
Xưởng thêu mở ra sau khi vải bông xuất hiện. Lúc ấy có rất nhiều người tới báo danh, vì ưu tiên lựa chọn người am hiểu thêu thùa nên mỗi công nhân đều có thật tài thật học, đồ án các nàng thêu ra rất được hoan nghênh.
Ba người Quản Túc tìm tới là chọn từ xưởng thêu, bởi vì An Tử Nhiên yêu cầu công nhân giỏi nhất, tốt nhất là biết các loại châm pháp. Trong ba người có một phụ nữ trung niên đã thành thân, hai người còn lại đều là cô nương trẻ, bởi vì nhà nghèo nên họ từ nhỏ đã học thuê thùa rồi làm đồ vật mang đi bán, dần dà, thủ pháp ngày càng cao thâm.
Bởi vì miên giáp phải được bảo mật tuyệt đối nên ba người được tách ra. Quản Túc để các nàng ở ba phòng riêng, giao tấm bông ép cứng bang bang cho các nàng rồi mới nói yêu cầu.
Ba người không biết mấy thứ này để làm cái gì, mặc dù có chút thần bí, nhưng chuyện càng thần bí, càng không muốn người biết thì các nàng càng không dám động vào, bởi vậy Quản Túc bảo các nàng làm gì thì các nàng làm cái đó, không ngừng thử các loại châm pháp.
Bởi vì không phải tùy tiện khâu là thành miên giáp, cách khâu khác nhau sẽ mang lại hiệu quả khác nhau, nếu cách khâu đúng thì sẽ không khác gì cơ chế của áo chống đạn, thông qua sợi đứt gãy, kết cấu vải thay đổi để hấp thu động năng, đây chính là hiệu quả mà tầng tầng sợi vải bền chắc mang đến.
Ba người không hiểu thứ này, nhưng có An Tử Nhiên ở bên cạnh đại khái chỉ điểm, các nàng nhanh chóng hiểu ra nên làm thế nào. Thử tất cả các loại châm pháp, bởi vì khâu xong lại dỡ ra rất phiền phức, An Tử Nhiên lại tìm người chế thêm bông ép. Ngày hôm sau, thành phẩm ra đời.
“Đây là cái gì?” Thiệu Phi nhảy đến, tò mò nhìn mấy tấm vải trắng dày làm thành quần áo trên bàn, chỉ có nửa người trên, nhưng thoạt nhìn có phần xưa cũ.
“Quần áo mà ba nữ tử kia làm, có thể gọi nó chiến giáp.” An Tử Nhiên chậm rãi nói.
Thiệu Phi quay đầu nhìn hắn, “Cái gì? Chiến giáp?” Nói xong liền cầm lấy một kiện, cảm giác nhẹ hơn chiến giáp chân chính quá nhiều, làm hắn rất khó tin thứ này chính là chiến giáp, tùy tiện dùng chủy thủ (Himeko: dao găm) đâm phỏng chừng sẽ rách, chứ đừng nói là trên chiến trường địch nhân dùng đao thương sắc bén.
An Tử Nhiên sớm đoán được hắn sẽ không tin, thần sắc bình tĩnh. “Trên lý luận, nó xác thật là chiến giáp, yêu cầu cách may vá chính xác, nếu không hiệu quả sẽ giảm rõ rệt, trước mắt đây chỉ là sản phẩm thí nghiệm mà thôi, ta cần thử để xác định loại nào mới là chính xác, ai có chủy thủ?”
Quản Túc rút ra chủy thủ đưa cho hắn.
An Tử Nhiên tiếp nhận rồi lại đưa cho Phó Vô Thiên, “Vương gia, phiền ngài dùng sức đâm vào miên giáp.”
Phó Vô Thiên không nói hai lời rạch trên một tấm miên giáp ra một cái lỗ to, hắn dùng sức theo lời Vương phi nói, tuy không giống như cắt đậu hủ nhưng xem vẻ mặt của hắn là biết hiển nhiên thực nhẹ nhàng.
Thiệu Phi nhìn sắc mặt mọi người, sau đó nhìn Quản Túc. Quản Túc nhìn lại hắn.
“Tiếp tục với tấm thứ hai, dùng lực đạo tương đồng.” An Tử Nhiên không thất vọng, vẻ mặt bình tĩnh giơ tấm miên giáp thứ hai tới trước mặt Phó Vô Thiên.
“Roạc!” Tấm thứ hai vẫn bị rách, còn rách lớn hơn tấm thứ nhất, hiển nhiên cũng là sản phẩm thất bại.
Tấm thứ ba tốt hơn một chút nhưng cũng rách tận 20cm, đến tấm thứ tư và thứ năm, vết rách ngày càng nhỏ, đặc biệt là tấm thứ năm, chỉ có 10cm.
Thấy vậy, Thiệu Phi cùng Quản Túc cũng đi lên thử. Sức của họ không lớn bằng Phó Vô Thiên vết rách không lớn, nhưng hai người lại rất hưng phấn, bởi vì không phải sức ai cũng bằng Vương gia. Lực cánh tay của Vương gia ở trong quân doanh vẫn luôn là đệ nhất, mười mấy năm qua chưa có người đuổi kịp.
“Vương phi, miên giáp không chỉ nhẹ, còn có thể giữ ấm cùng phòng đao thương, về sau không phải là có thể thay thế giáp sắt sao?” Thiệu Phi cảm thấy tinh thần phấn chấn, thân là binh lính trong quân doanh, hắn cũng từng mặc giáp sắt lên chiến trường, cảm giác ấy hắn đến bây giờ vẫn chưa quên.
An Tử Nhiên thấy hắn hưng phấn, khóe miệng cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Hiện tại chỉ là bán thành phẩm, miên giáp chân chính còn có thể phòng cung tiễn.”
“Quá tuyệt vời, quá lợi hại!” Thiệu Phi tưởng tượng đến miên giáp về sau có thể thay giáp sắt, hắn liền có xúc động muốn trở về quân doanh.
“Đừng cao hứng quá sớm.” An Tử Nhiên nói: “Miên giáp tốt cho binh lính nhưng những người đó chưa chắc đã muốn đổi.”
Thiệu Phi nghe không hiểu.
Phó Vô Thiên phụ họa: “Vương phi nói không sai. Quân đội Đại Á có hơn trăm vạn binh, tuy không thể mỗi người lính đều có được một bộ giáp sắt nhưng binh lính đến biên quan đánh giặc cơ bản đều có một bộ, đây là số lượng khổng lồ, với người nào đó mà nói, có thể vớt nước luộc lại càng lớn.”
Tham quan là sinh vật tồn tại trong bất cứ triều đại nào, Đại Á cũng không ngoại lệ, đặc biệt là thời kì Sùng Minh Đế trị vì, tham ô gian thần ùn ùn không dứt. Ba phe phái vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, các loại thủ đoạn cũng ùn ùn không dứt, thủ đoạn gom tiền cũng không ít hơn, bởi vậy cứ cách một đoạn thời gian sẽ có tham quan bị tố giác xét nhà.
Miên giáp xuất hiện sẽ chắn đường tài lộ của người nào đó, những người này khẳng định sẽ tận hết sức lực ngăn cản. Hơn nữa, nếu Sùng Minh Đế biết xưởng công binh này là của Phó Vô Thiên, nói không chừng lực cản sẽ lớn hơn nữa.
“Chuyện này về sau suy xét cũng không muộn, miên giáp còn hoàn thành, hiện tại nói chuyện đó còn quá sớm.” An Tử Nhiên vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này, Thẩm quản gia đột nhiên vội vã đi vào, “Vương gia, Quân Tử Thành gửi đến văn kiện khẩn cấp.”
Ánh mắt Phó Vô Thiên ngưng lại, “Mang lại đây.”
Thẩm quản gia lập tức đưa văn kiện khẩn cấp tới tay hắn, sau đó tự giác rời khỏi đại đường.
“Văn kiện khẩn cấp?” An Tử Nhiên giao miên giáp cho Quản Túc xử lí, thuận miệng hỏi.
Phó Vô Thiên nhăn mi, “Là tiểu thúc viết, Hoàng Thượng bệnh nặng, tính mạng treo trên sợi dây.”
“Đang yên đang lành sao lại bệnh nặng, tiểu thúc có nói nguyên nhân?” An Tử Nhiên nhớ tới Ngô thái y trước kia từng nói, Sùng Minh Đế thân thể kém là bởi túng dục quá độ, nhưng không có bệnh hiểm nghèo, Sùng Minh Đế kỳ thật còn có thể sống thêm mười năm nữa.
“Không có việc gì, sự tình khẩn cấp, xem ra chúng ta nên trở về.” Phó Vô Thiên nhanh chóng nói.
An Tử Nhiên gật gật đầu, miên giáp đã gần hoàn thành, kế tiếp chỉ cần chờ ba nữ tử làm ra miên giáp hắn muốn là được.
“Quản Túc, Thiệu Phi, xem ra chuyện bên này vẫn phải phiền các ngươi.”
Thiệu Phi vỗ vỗ ngực cam đoan: “Vương phi cứ việc yên tâm giao cho ta, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
An Tử Nhiên yên lặng nhìn hắn một cái, “… Vậy nhờ ngươi.” Kỳ thật hắn muốn giao phó cho Quản Túc, thấy thế nào Quản Túc cũng đáng tin cậy hơn Thiệu Phi, nhưng thấy Thiệu Phi nhiệt tình, hắn cũng không đành lòng đả kích.
Buổi chiều, hai người thu thập rồi lên đường về Quân Tử Thành. Thiệu Phi cùng Quản Túc đứng trước cổng sơn trang nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Vương gia cùng Vương phi tới không đến nửa tháng đã phải rời đi. Thiệu Phi đột nhiên có chút cảm khái, vì thế thở dài một hơi.
Quản Túc lắc đầu bật cười: “Có cái gì mà thở dài?”
Thiệu Phi hơi hơi lắc lắc mặt, “Ta đột nhiên nhớ ra hình như chúng ta đã thật lâu không về Quân Tử Thành, tuy sinh hoạt nơi này mỗi ngày đều rất phong phú, nhưng không phồn vinh như Quân Tử Thành, cảm giác có chút không thú vị.”
Quản Túc còn tưởng hắn muốn nói gì, quả nhiên là đầu óc đơn giản tứ chi phát đạt. So với Quân Tử Thành bắt đầu dậy sóng, hắn lại cảm thấy Xương Châu không tồi. Xương Châu hiện tại tương đối lạc hậu, nhưng với xu thế phát triển hiện tại, không tới 5 năm là có thể hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa, nhiều thêm xưởng công binh, về sau khẳng định sẽ càng náo nhiệt.
Có lẽ là nét khinh bỉ trên mặt Quản Túc quá rõ ràng, Thiệu Phi lập tức phát hiện, khó chịu hô: “Uy, vẻ mặt này của ngươi là sao? Cảm thấy ta không có chí lớn sao?”
Quản Túc trầm mặc một lát, “… Không có chí lớn hình như không phải dùng như vậy.”
“Ngươi mặc ta dùng thế nào, dù sao ngươi xem thường ta có phải không?” Thiệu Phi một chút cũng không thấy xấu hổ khi dùng sai thành ngữ.
“Tuyệt đối không có.” Quản Túc lập tức giơ tay, đánh trống lảng: “Đúng rồi, buổi sáng ngươi có phát hiện có gì đó không đúng?”
“Cái gì không đúng?” Thiệu Phi hồi tưởng, căn bản không cảm thấy chỗ nào không đúng.
Quản Túc nghĩ nghĩ, “Bỏ đi, có thể là ta nghĩ sai.” Hắn không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của Thiệu Phi, nhưng mặc kệ Vương gia cùng Vương phi vì sao lại gọi Phó quản gia là tiểu thúc, đối với họ đều không có ảnh hưởng.
|
Chương 212: Truy thê Sùng Minh năm thứ 29, ngày 21 tháng 3, chỉ còn nửa tháng là đến ngày thành hôn của Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ.
Không khí trong Quân Tử Thành náo nhiệt bao nhiêu, bầu không khí ở hoàng cung lại áp lực bấy nhiêu. Lúc này, Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ rốt cuộc được giải trừ cấm túc.
Nhưng khi hắn được tự do, thế cục trong hoàng cung đã thay đổi. Hiện giờ, toàn bộ triều đình đều bị Nhị hoàng tử khống chế, ngay cả Tam hoàng tử cũng thất thế. Úc gia không thể không điệu thấp hành sự, Trường Tôn Thành Đức cũng từng biện lý do sinh bệnh không vào triều sớm, nhưng họ cũng không muốn Nhị hoàng tử phát triển an toàn.
Khoảng thời gian trước truyền ra tin quan hệ của Triệu gia cùng Nhị hoàng tử không hòa hợp, tựa hồ là bởi chuyện biên quan, cụ thể thì rất ít ai biết.
Trước đó không lâu, Tam hoàng tử đã trở lại. Ba thế lực cạnh tranh lại tề tụ, không khí thoáng chốc trở nên vi diệu.
Đại hoàng tử một lần nữa vào triều. Có lẽ là bởi vì ưu thế của Nhị hoàng tử ngày càng rõ ràng, hai ngày trước hắn trên triều nói năng lỗ mãng, làm Sùng Minh Đế tức giận, kết quả ngày hôm sau truyền ra tin Sùng Minh Đế đổ bệnh nặng. Khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên thu được tin tức đã là ngày thứ ba, khi họ trở về, chuyện này đã qua đi bốn ngày.
Xe ngựa dừng trước cổng lớn của Phó Vương phủ. Phó Dịch cùng lão Vương gia đã ở đại đường chờ họ. Chuyện này trọng đại, họ không thể không chút để ý như trước kia, nếu Sùng Minh Đế băng hà, tân đế đăng cơ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đại Á.
“Tiểu thúc, tình huống cụ thể thế nào?” Phó Vô Thiên tiếp nhận ly trà Vương phi rót, uống một ngụm, không nhanh không chậm hỏi, so với những người khác đang gấp gắp, hắn có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Phó Dịch đưa một tờ giấy cho hắn, “Bệnh tình của Hoàng Thượng đều viết trên đó, nhưng tất cả đều vô dụng, thái y nói là cấp giận công tâm.”
Phó Vô Thiên cầm lấy nhìn thoáng qua, “Cấp giận công tâm không đến mức bệnh tình nguy kịch đi?”
An Tử Nhiên duỗi cổ nhìn, đích xác đều là lý do vô dụng.
“Đương nhiên, Chu thái y cùng vài vị thái y thay thế Ngô thái y chẩn trị cho Hoàng Thượng, sau khi thương lượng thì đưa kết luận, họ nói có thể là cấp giận công tâm làm những tai hoạ ngầm trong cơ thể đều bộc phát, hiện tại tình huống có chút nguy cấp.” Phó Dịch nói.
Phó Vô Thiên tùy tay vò tờ giấy, “Bốn ngày trước, Phó Nguyên Võ nói cái gì?”
Phó Dịch nhìn về phía lão Vương gia. Lão Vương gia ở trên triều có nhân mạch, phát sinh chuyện gì, ông cơ bản đều có thể biết ngay lập tức, cho nên ông biết rõ ràng nhất.
“Phó Nguyên Võ thất thế, có người tố giác những chuyện hắn đã làm trong quá khứ, đều là sự thật bất lợi với hắn. Trùng hợp là Trường Tôn Thành Đức ngày đó bởi vì sinh bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi, lão đông tây này trước lấy cớ xin nghỉ không vào triều sớm, kết quả thật sự ứng nghiệm. Trường Tôn Thành Đức tuy đã dặn dò Phó Nguyên Võ không nên cứng đối cứng với Nhị hoàng tử, nhưng tiểu tử kia tính cách táo bạo, bị người của Nhị hoàng tử kích vài câu liền mất lý trí, nhục mạ triều thần, nhục mạ Sùng Minh.”
“Đại hoàng tử hẳn không phải không có đầu óc như vậy?” An Tử Nhiên nghi hoặc hỏi. Đại hoàng tử tính tình không tốt, hơn nữa trời sinh tính đa nghi, nhưng hẳn không ngu đến mắng Sùng Minh Đế, mắng một lời tương đương với tự mình chặt đứt cơ hội bước lên ngôi vị hoàng đế, một hoàng tử lớn lên trong hậu cung hoàng thất lục đục, sao có thể không có đầu óc?
Lão Vương gia hừ hừ: “Chuyện này phỏng chừng có huyền cơ, Phó Nguyên Võ khả năng bị phe Nhị hoàng tử tính kế, hơn nữa chính hắn cũng không phát hiện.”
An Tử Nhiên cân nhắc, nói: “Tổ phụ, Đại hoàng tử ngày đó ở trên triều cụ thể có phản ứng gì?”
Nghe nói như thế, lão Vương gia hồi ức lại: “Cụ thể phải không? Nghe nói hắn lúc đó trông rất phấn khởi, lỗ tai, cổ đều đỏ lên, vẻ mặt hung dữ, tròng mắt không ngừng chuyển động, tay cũng run rẩy, cả người thoạt nhìn tựa như điên khùng, đại khái là vậy, có vấn đề gì?”
An Tử Nhiên thấy ba người đều đang nhìn hắn, liền nói ra phán đoán của bản thân, “Con cảm thấy Đại hoàng tử rất có thể đã trúng dược vật. Dược vật này kích thích hệ thần kinh, khiến thần kinh của hắn trở nên mẫn cảm dễ hưng phấn. Bản tính của Đại hoàng tử đã đủ táo bạo nên càng dễ dàng bị kích thích, khi đối phương kích hắn, hệ thần kinh vận hành nhanh hơn bình thường, hắn chưa kịp phán đoán tứ chi đã làm ra phản ứng, cho nên mới làm ra những hành động ngày thường sẽ không làm.”
Phó Vô Thiên, Phó Dịch cùng lão Vương gia không chớp mắt nhìn hắn.
“Nhìn con làm gì?” An Tử Nhiên nói xong, rốt cuộc nhận ra mình đã nói lỡ.
“Hệ thần kinh là cái gì?” Phó Vô Thiên nhìn hắn, danh từ chưa bao giờ nghe nói tới.
Phó Dịch cùng lão Vương gia cũng chờ hắn giải thích.
An Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng, “Hệ thần kinh… Chính là đầu óc của mỗi người…” Thứ này đặc biệt phức tạp, giải thích rõ ràng sẽ chỉ sinh ra càng nhiều vấn đề, hắn không ngốc đến tất cả đều nói ra, cho nên nói đại khái.
Phó Vô Thiên ôm hai tay, “Có ý gì?”
An Tử Nhiên không lập tức trả lời, hắn nhìn Phó Dịch cùng lão Vương gia vẻ mặt bình tĩnh đạm định, bị ba đôi mắt nhìn chăm chú, xác thật có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ liền châm chước giải thích: “Cái kia… Chính là thứ trong đầu, con gọi nó là hệ thần kinh, cảm thấy thính giác khứu giác thị giác đều dựa vào nó mà phản ứng.”
Phó Dịch khẽ cười, nói: “Hệ thần kinh phải không? Từ này thật thú vị.”
An Tử Nhiên khô cằn cười một tiếng, “…Tùy tiện suy nghĩ vớ vẩn, không cần để ý.”
“Bổn vương lại cảm thấy, Vương phi tùy tiện suy nghĩ vớ vẩn cũng rất có lý.” Phó Vô Thiên cười cười nhìn hắn, thấy thế nào cũng cảm thấy đặc biệt có thâm ý.
Lão Vương gia không để ý tới họ, nói thẳng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện này cũng cần điều tra. Phó Vương phủ tuy không tham dự tranh đoạt ngôi báu nhưng khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy, cần phải nhanh chóng làm chuẩn bị.”
“Vâng, tổ phụ.” Phó Vô Thiên đáp.
Mặc kệ Phó Nguyên Võ có bị người thiết kế hãm hại hay không, từ khoảnh khắc hắn nói ra những lời đại nghịch bất đạo, trừ phi mưu triều soán vị nếu không thì đừng mơ đến ngôi vị hoàng đế. Nghe nói Trường Tôn Thành Đức bởi vậy tức giận đến bệnh tình tăng thêm, nhưng vẫn là cố gắng tiến cung muốn gặp Hoàng Thượng, chỉ là không thể, bởi vì Sùng Minh Đế không muốn thấy ông.
Còn Tam hoàng tử, bởi vì chiến bại ở biên quan mà mất đi mấy vạn binh lính, sau khi trở về đã bị Sùng Minh Đế cấm túc, bước lên vết xe đổ của Đại hoàng tử.
Buổi sáng, An Tử Nhiên đi ra ngoài thị sát sản nghiệp của hắn, ở trở về trên đường trùng hợp gặp Phó Vô Thiên từ hoàng cung trở về. Sùng Minh Đế bệnh nặng, hắn nên đi thăm.
“Vương gia, Hoàng Thượng bệnh thế nào?” An Tử Nhiên thuận miệng hỏi.
Phó Vô Thiên nắm tay hắn, hai người bước chậm trên đường phố. Mặt trời nghiêng bóng phía Tây, ánh chiều tà chiếu vào hai người kéo ra chiếc bóng thật dài, “Từ đêm qua hôn mê đến bây giờ, thái y cũng bó tay, vẫn tận lực cứu giúp, nhưng khi ta rời đi thì gặp một người.”
An Tử Nhiên quay đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của Vương gia nhà hắn, “Nhị hoàng tử?”
Phó Vô Thiên cười ra tiếng, “Vương phi thật thông minh.”
“Cái này rất dễ đoán, quan hệ của Triệu gia cùng Nhị hoàng tử đã có cái khe, tuy rằng tin này chưa được chứng thực, nhưng hiện tại người sẽ tìm Vương gia cũng chỉ có hắn, hai người nói chuyện gì?”
“Vẫn là đề nghị lần trước, hắn đã không chờ được nên hỏi ta muốn đáp án.” Phó Vô Thiên nắm thật chặt tay hắn, trên mặt lại không có một tia khẩn trương.
An Tử Nhiên dừng bước. Phó Vô Thiên cũng dừng lại, xoay người nhìn Vương phi của hắn càng thêm tuấn tú, thiếu niên năm nay mười tám đã khác so với lần đầu tiên gặp nhau, hiện giờ càng thêm giống thanh niên thành thục cơ trí.
An Tử Nhiên hơi dời tầm mắt, “Vương gia, đáp án đâu?”
Phó Vô Thiên đột nhiên tiến đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đặt trán lên trán hắn, thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: “Bổn vương nghĩ giống Vương phi.”
An Tử Nhiên đột nhiên cười một tiếng, “Vương gia như thế nào biết ta suy nghĩ cái gì?”
“Bởi vì…… Bổn vương là nam nhân của Vương phi.”
An Tử Nhiên đẩy hắn ra, “Tìm chết a!”
Phó Vô Thiên cười cầm tay hắn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
An Tử Nhiên đột nhiên nói: “Đã từng có ai nói Vương gia là một đại nam nhân rất buồn nôn chưa?”
Phó Vô Thiên cười, “Chưa từng có.”
An Tử Nhiên nói: “Hiện tại đã có, động tác ngẫu nhiên của Vương gia làm ta buồn nôn đến nổi da gà, sao trước kia ta không nhìn ra ngài là dạng người này nhỉ?”
Phó Vô Thiên nghe ra lời hắn nói chứa chút buồn bực, thất thanh cười nói: “Bởi vì bổn vương cưới Vương phi rồi học được.”
“Thật hay giả? Học ai?” An Tử Nhiên không tin tưởng nhìn hắn.
“Học trong sách.”
“… Sách gì?”
“Tên sách là ‘Truy thê một trăm lẻ tám chiêu’.” (Himeko: aww)
“……” An Tử Nhiên câm nín.
Phó Vô Thiên không hiểu phản ứng của hắn, “Có vấn đề gì?”
An Tử Nhiên yên lặng nhìn hắn, “…… Ngài giấu sách chỗ nào?” Hắn chưa từng thấy Vương gia xem loại sách này, thư phòng cùng phòng ngủ đều không có.
“Khụ, thư phòng, giấu ở sau kệ sách.”
Hoá ra là ngăn tủ ngầm, hắn chưa bao giờ biết có thứ này. An Tử Nhiên ném xuống một câu rồi quay ngoắt đầu đi luôn, “Ấu trĩ quỷ.”
Phó Vô Thiên cười trừ, vội vàng đuổi theo.
|
Chương 213: Tìm tra Ngày thứ hai, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tiến cung, không phải vì thăm Sùng Minh Đế mà là vấn an bà cố. Bà cố và Sùng Minh Đế là tổ tôn, hắn bệnh nặng, bà cố cũng rất lo lắng, gần nhất vẫn luôn ngủ không tốt.
Ma ma chiếu cố Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cứ như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi, nên tìm người truyền tin đến Phó Vương phủ, hy vọng họ có thể tiến cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu.
Bước lên bậc thang thật dài, họ gặp Đại hoàng tử khuôn mặt tiều tụy.
An Tử Nhiên còn nhớ rõ khí phách hăng hái trước kia của hắn, cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn người khác luôn mang theo cảm giác miệt thị. Hiện giờ, ngắn ngủn mấy tháng, hắn đã rơi khỏi thang trời, chỉ nhìn thấy trên người hắn sự táo bạo cùng suy sút, ánh mắt tối tăm của kẻ thất bại.
“Phó Vô Thiên, trong lòng ngươi hiện tại nhất định đang cười nhạo bổn vương đúng không?” Khi hai người sắp đi qua, Phó Nguyên Võ đột nhiên chắn trước mặt họ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, hắn còn nhớ rõ mình đã thề, hiện tại hắn nghèo túng, tin chắc Phó Vô Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo hắn.
“Cười nhạo ngươi? Bổn vương sao phải cười nhạo ngươi?” Phó Vô Thiên nâng mắt, nhìn Phó Nguyên Võ đứng cao hơn họ sáu bậc thang, ánh mắt lại có cảm giác cười như không cười, trong mắt Phó Nguyên Võ thì chính là cười nhạo hắn.
Phó Nguyên Võ lạnh lùng nói: “Nhìn bổn vương thất thế, ngươi dám nói ngươi trong lòng chưa từng vui sướng khi người gặp họa sao?”
Phó Vô Thiên nói: “Bổn vương chưa từng cười nhạo ngươi.”
“Ngươi đang nói dối!” Phó Nguyên Võ một chữ cũng không tin, Phó Vô Thiên không cười nhạo hắn? Thiên hạ hồng vũ, hắn mới không tin!
“Ngươi cũng chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.”
“Ngươi hiểu lầm ý bổn vương.” Phó Vô Thiên ôm hai tay, cười đến quỷ dị. An Tử Nhiên thấy vậy, cảm thấy lời hắn muốn nói khẳng định còn đậm tính đả kích hơn cười nhạo Phó Nguyên Võ, đáng tiếc Phó Nguyên Võ căn bản không phát hiện.
Phó Vô Thiên nắm tay Vương phi của hắn đi tiếp, khi đi qua Phó Nguyên Võ, hắn nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi, còn không có tư cách bị bổn vương cười nhạo.”
Đồng tử Phó Nguyên Võ co rụt lại, “Phó Vô Thiên!!”
Phó Vô Thiên nói xong liền nắm tay Vương phi của hắn đi luôn.
Đúng lúc này, Phó Nguyên Võ đột nhiên vươn tay phẫn nộ túm lấy cách tay Phó Vô Thiên, muốn kéo Phó Vô Thiên xuống, lại quên sức mình căn bản không thể lay động Phó Vô Thiên khí lực cường tráng.
Khi bị túm lấy cánh tay, Phó Vô Thiên theo phản xạ thoát ra, Phó Nguyên Võ bước hụt, cơ thể lảo đảo. Khi hắn muốn túm áo Phó Vô Thiên lấy lại thăng bằng, vải dệt mềm nhẵn lại trượt qua đầu ngón tay.
Phó Nguyên Võ lăn xuống từ mấy chục bậc thang.
“Trời ơi, có người ngã xuống.” Cung nữ thái giám đi qua nhìn thấy, sợ tới mức hét lên, hấp dẫn sự chú ý của cấm vệ quân.
Đội cấm vệ đuổi tới, Phó Nguyên Võ đã quỳ rạp trên mặt đất sinh tử không rõ.
Đội trưởng thấy Đại hoàng tử hôn mê bất, vội vàng đỡ hắn đến Thái Y Viện, Đại hoàng tử tuy thất thế nhưng họ không thể mặc kệ. Đội trưởng lại hỏi cung nữ thái giám đầu đuôi nguyên do, khi biết người có mặt lúc đó là Phó Vương gia, do dự một chút rồi không truy cứu nữa, không cần hỏi cũng biết khẳng định là Đại hoàng tử khiêu khích Vương gia, tám phần là tự làm tự chịu.
Thăm bà cố xong, hai người thay đổi tuyến đường đi thăm Sùng Minh Đế. Bệnh tình của Sùng Minh Đế vẫn vậy, vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng nhờ Thái Y Viện thay phiên chiếu cố, trước mắt mạng già vẫn cầm cự được, không có chuyển biến xấu, còn có thể vượt qua hay không thì phải xem chính hắn.
Thăm hỏi qua, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên rời hoàng cung, từ đầu tới cuối cũng chưa từng để ý Phó Nguyên Võ. Ngày hôm sau họ mới biết tin, Phó Nguyên Võ gãy chân phải, may mà chữa trị đúng lúc nên không nguy hiểm, nhưng mấy tháng tới hắn phải chống gậy đi lại, hoặc ngồi xe lăn.
Trường Tôn Thành Đức biết chuyện, không chỉ không giúp cháu ngoại lấy lại công bằng, lại còn răn dạy hắn một đốn, tại thời khắc mấu chốt này càng phải mượn sức Phó Vô Thiên mới đúng, còn đi trêu chọc hắn, đội trưởng cấm vệ đội cũng biết Phó Nguyên Võ khiêu khích Phó Vô Thiên, ông sao có thể không biết, hơn nữa nhiều cung nữ chứng kiến như vậy, tùy tiện tìm một người hỏi đều nói là Đại hoàng tử túm lấy Phó Vương gia.
“Ta rất thất vọng về con.” Trường Tôn Thành Đức đứng bên cửa sổ, Phó Nguyên Võ ngồi trên giường, bóng dáng ông ngày càng câu lũ, tóc bạc cũng ngày càng nhiều.
Phó Nguyên Võ lại không hiểu ý ông, hắn chỉ biết hiện tại hắn thất thế, ngôi vị hoàng đế càng ngày bỏ xa hắn, nhưng ông ngoại còn quở trách hắn, “Ông ngoại, con đã không còn đường lui, Phó Nguyên Thành sẽ không bỏ qua con.”
Trường Tôn Thành Đức xoay người, ánh mắt đốt đốt nhìn hắn: “Con muốn làm gì?”
Phó Nguyên Võ như không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, ánh mắt hung tợn nói: “Nếu phụ hoàng không thích con, con cũng không cần phải tôn kính hắn, thứ thuộc về con, tuyệt đối sẽ không nhường cho người khác, người khác cũng mơ tưởng cướp đi.”
“Nguyên Võ!” Trường Tôn Thành Đức biết hắn khẳng định muốn làm chuyện điên rồ, lập tức quát hắn tỉnh lại, “Con muốn kéo mẫu hậu, kéo cả Trưởng Tôn gia xuống nước sao?”
Phó Nguyên Võ đã không nghe thấy gì, vẻ mặt điên cuồng: “Chẳng lẽ ông ngoại cũng cho rằng con sẽ thất bại sao? Không thử sao biết?”
Trường Tôn Thành Đức thất vọng nhìn hắn, “Nếu thử mà kết quả vẫn là thất bại thì sao, con không cảm thấy lúc đó mình sẽ hối hận vì kéo tất cả mọi người đi cùng sao?”
Phó Nguyên Võ không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn đã nói lên đáp án. Trường Tôn Thành Đức nhắm mắt lại, lui ra sau một bước, dựa vào cửa sổ, “Ta đã biết, nếu con muốn làm, ta sẽ không ngăn, nhưng cũng sẽ không giúp, tự con giải quyết cho tốt đi.”
Vế trước vừa làm Phó Nguyên Võ lộ ra một tia vui sướng, vế sau khiến sắc mặt hắn lập tức khó coi, không có ông ngoại duy trì, kế hoạch của hắn sẽ rất khó thành công.
“Ông ngoại!” Phó Nguyên Võ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng gọi.
Trường Tôn Thành Đức liếc hắn một cái liền rời đi. Với ông mà nói, cháu ngoại lên làm hoàng đế đương nhiên có lợi với Trưởng Tôn gia, nhưng tuổi tác ngày càng cao, ông không có can đảm đánh cuộc, quá nhiều thứ phải băn khoăn, đã không thể quyết đoán như khi còn trẻ.
Lần đánh cuộc này phần thắng cũng không lớn, nếu đại giới là toàn bộ Trưởng Tôn gia, ông tình nguyện không đánh cuộc. Hơn nữa, thế cục trong triều ông đã nhìn rõ, nếu không đoán sai, chỉ sợ Nhị hoàng tử đã cùng người kia đạt thành hiệp nghị.
Ngày hôm sau, Trường Tôn Thiên Phượng thu được tin từ Trường Tôn Thành Đức, nàng mặt vô biểu tình thiêu hủy tờ giấy. Giấy cháy gần hết, Phó Nguyên Võ chống gậy từ bên ngoài đi vào, nhìn tro rơi trên mặt đất, không biết nghĩ đến cái gì, mặt hắn xanh mét.
“Mẫu hậu, có phải ông ngoại đã nói cho ngài?”
Trường Tôn Thiên Phượng nhìn vẻ mặt nhi tử phẫn nộ rõ ràng, nàng không thể hiểu được vì cái gì nhi tử sẽ biến thành thế này, thất bại thì cũng phải một lần nữa đứng lên, mà không phải giống như bây giờ, một chút bộ dạng của đế vương tương lai cũng không có.
“Con không nên trách ông ngoại, trên lưng ông ngoại là toàn bộ Trưởng Tôn gia, ông ấy cần suy xét cho cả Trưởng Tôn gia.”
“Có phải mẫu hậu cũng không ủng hộ con?” Phó Nguyên Võ tối tăm nói.
Trường Tôn Thiên Phượng đứng lên, đi đến trước mặt hắn, duỗi tay sờ đầu hắn, từ ái nói: “Sao có thể, mẫu hậu chỉ có một nhi tử, không ủng hộ con thì ủng hộ ai, con là tất cả của mẫu hậu, con muốn làm gì, mẫu hậu đều sẽ ủng hộ đến cùng.”
Phó Nguyên Võ nghe thế lại sửng sốt, hiển nhiên cũng cho rằng mẫu hậu nghĩ giống ông ngoại, vì bảo trụ Trưởng Tôn gia mà ngăn cản hắn.
“Mẫu hậu, cám ơn.” Phó Nguyên Võ đột nhiên ôm lấy Trường Tôn Thiên Phượng.
Trường Tôn Thiên Phượng vuốt đầu hắn, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, mẫu tử ta nói gì cám ơn.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Mẫu hậu chờ.”
Mấy ngày sau, Phó Nguyên Võ yên lặng xuống, không còn nào loạn nữa, muốn thực hiện kế hoạch thì bước đầu tiên là phải dưỡng thương, nếu không thì không thể làm được gì, cho nên kế tiếp mấy tháng hắn chỉ có thể nhẫn nại.
Tam hoàng tử cũng không có gì tin tức, làm hoàng cung mấy ngày nay vẫn luôn tràn ngập trong gợn sóng mãnh liệt, tưởng chừng sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào biến mất trong nháy mắt.
Ba ngày sau, An Tử Nhiên thu được bồ câu đưa thư từ Quản Túc, miên giáp rốt cuộc được chế tạo thành công, ngoài ra còn có người mang miên giáp thành phẩm đến.
|