Đại Địa Chủ
|
|
Chương 219: Vui quá hóa buồn Ăn sáng xong, hai người bước chậm trên đường phố.
Phó Vô Thiên hỏi lại chuyện trước bữa sáng, hắn đã thấy rõ vẻ mặt kỳ quái của Vương phi, chuyện liên quan đến Vương phi hắn đều rất hứng thú. An Tử Nhiên hồi tưởng lại, lại thấy buồn cười.
Phó Vô Thiên cúi đầu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
An Tử Nhiên vì thế đơn giản kể lại một lần, bao gồm cả Thu Lan giúp Xuân Lan trang điểm. Các nàng không lau bớt phấn trên mặt, lại còn tán đều phấn mặt ra. Phấn mặt đậm màu như vậy chỉ cần một chút là được, nhưng Xuân Lan không biết trang điểm nên dùng không ít, Thu Lan lại tán đều phấn mặt nên cả khuôn mặt Xuân Lan trở nên hồng toàn bộ. Sắc mặt hồng nhuận, nhưng hồng nhuận quá mức.
An Tử Nhiên rất muốn cười điểm này. Hắn cho rằng nữ giới ai cũng muốn đẹp, hẳn đều rất am hiểu trang điểm mới đúng, nhưng ba người kia lại một chút cũng không hiểu, rõ ràng rất khó coi, lại còn tưởng mình trang điểm rất đẹp.
An Tử Nhiên có chút không hiểu, trình độ hoá trang ở đây thật sự lạc hậu vậy sao? Hay trình độ thẩm mỹ của mọi người không cao?
“Vương phi cảm thấy rất khó coi?” Phó Vô Thiên nghe xong liền hỏi.
An Tử Nhiên tựa nghe ra lời hắn ý tại ngôn ngoại, không cấm dừng bước, xoay người nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Vương gia cảm thấy Xuân Lan như vậy đẹp?”
“Còn có thể xem.” Phó Vô Thiên chọn một đáp án đúng trọng tâm. Hắn có cảm giác Vương phi rất khinh bỉ kỹ thuật trang điểm như vậy, để tránh bị Vương phi khinh bỉ, hắn không trực tiếp trả lời đẹp.
Nhưng hắn không biết, đáp án này trong lòng An Tử Nhiên đã đủ kỳ quái, bởi vì hắn thật sự cảm thấy không đẹp chút nào, nhìn quen kỹ thuật trang điểm thần kỳ của thế kỷ 21, lại nhìn kỹ thuật trang điểm ở thế giới này, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – thảm không nỡ nhìn.
“Vương phi tựa hồ rất không vừa lòng?” Phó Vô Thiên thấy lông mày hắn hơi chu lên, liền thử hỏi.
An Tử Nhiên rất không vừa lòng, nhưng không thể nói hắn biết trang điểm, hơn nữa trang điểm đẹp hơn rất nhiều. Hắn không muốn ai biết hắn một nam nhân mà lại biết trang điểm, bởi vì một khi bị lộ ra thì khẳng định sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề.
“Không có, Vương gia nhìn lầm rồi.” An Tử Nhiên ném xuống những lời này rồi bước nhanh hơn.
Hắn càng như vậy, Phó Vô Thiên càng cảm thấy có dị, lại còn liên quan đến trang điểm. Nhưng chỉ số thông minh của hắn cao cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Thật lâu không tới sòng bạc, An Tử Nhiên quyết định hôm nay đến sòng bạc nhìn một cái.
Ba mươi phút sau, hai người xuất hiện ở sòng bạc Thiên Long. Sòng bạc Thiên Long khai trương đã hơn một năm, bài giấy cùng mạt chược đã rất phổ biến, đặc biệt là bài giấy, đủ loại cách chơi được nghĩ ra. Các sòng bạc cũng học theo, nhưng rất nhiều dân cờ bạc vẫn thích đến sòng bạc Thiên Long.
Tuy vẫn là mấy trò đáng bạc thường thấy, nhưng sòng bạc Thiên Long rất chú trọng nội thất. Bên trong sòng bạc được trang hoàng lóa mắt, sạch sẽ, không ít dân cờ bạc đến vì điều này.
Vừa vào từ cửa sau, hai người thấy một người quen bị Dạ Vũ đuổi ra, người này chính là Phó Nguyên Phàm.
Phó Nguyên Phàm trước vẫn luôn bị mẫu phi cưỡng chế không cho tùy ý xuất cung. Hắn bị nghẹn đến tàn nhẫn, rốt cuộc cũng có cơ hội chuồn êm. Nhưng bởi vì vận khí tồi tệ của hắn, cơ bản là chơi mười thua chín, bởi vì trước cũng từng thua, hiện tại còn nợ sòng bạc năm ngàn lượng.
An Tử Nhiên không muốn nhìn hắn thua tiếp, nhờ Dạ Vũ trông chừng, nếu Phó Nguyên Phàm còn tới thì đừng cho hắn đánh cuộc. Phó Nguyên Phàm đương nhiên không chịu, vì thế túm hộ vệ Đại Hắc mặt dày mày dạn xông vào. Dạ Vũ không phải có ăn mà không làm, nhiều lần bắt được hai người họ.
“Đường ca, đường… phu.” Phó Nguyên Phàm xoay người thấy An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, lập tức bỏ Dạ Vũ chạy đến trước mặt họ, tươi cười lấy lòng.
Hai người đi thẳng vào bên trong. Vừa đi, Phó Vô Thiên vừa hỏi: “Ngươi không phải bị mẫu phi cấm túc sao? Sao lại tới đây?”
Phó Nguyên Phàm vội vàng đuổi theo, mặt không đổi sắc nói dối, “Ta hiện tại tự do.”
An Tử Nhiên hỏi: “Ngươi hiện tại nợ sòng bạc bao nhiêu?”
Tươi cười trên mặt Phó Nguyên Phàm cứng lại, vẫn là năm ngàn lượng, bởi vì Dạ Vũ không cho hắn đánh cuộc, hắn vừa xuất hiện, còn chưa kịp chơi đã bị tóm.
“Không trả hết nợ, về sau Dạ Vũ ngày nào cũng sẽ chặn ngươi.” An Tử Nhiên hiểu rõ nhìn hắn một cái, tuy rằng hắn không thiếu chút bạc này nhưng cũng sẽ không dung túng. Đường đường Lục hoàng tử mà lại ham đánh cuộc, nếu bị Lan phi biết, về sau phỏng chừng ngày nào cũng sẽ tự mình trông hắn.
Phó Nguyên Phàm đen mặt.
Sòng bạc Thiên Long có một lầu các không mở ra với người ngoài. Hội viên của sòng bạc đều biết đó là tầng lầu dành riêng cho chủ nhân của sòng bạc. Có rất nhiều người từng hiếu kì muốn lên, nhưng mỗi khi họ tới gần đều bị người ngăn lại, đến bây giờ vẫn không ai biết chủ nhân của sòng bạc là ai.
An Tử Nhiên đi lên lầu các từ cửa sau. Lầu các rất cao, có thể nhìn ra rất xa.
Đây là lần đầu tiên Phó Nguyên Phàm đi lên, nhìn cái gì cũng ngạc nhiên. Hắn đã sớm nghe nói đến tòa lầu các này, nhưng bởi vì vẫn luôn không gặp được đường ca đường phu nên vẫn luôn chỉ giới hạn trong nghe nói mà thôi.
“Đường ca đường phu, ta về sau có thể đi lên sao?” Phó Nguyên Phàm rất thích cảnh sắc nơi này, có thể quan sát đường phố. Hoàng cung không phải không có lầu các cao, nhưng quá xa, căn bản không nhìn tới.
An Tử Nhiên do dự một chút liền gật gật đầu, rất nhiều người đã biết Phó Nguyên Phàm có quan hệ mật thiết với sòng bạc, để hắn đi lên cũng không có vấn đề. Phó Nguyên Phàm kinh hỉ kêu một tiếng.
Ngắm phong cảnh xong, Phó Nguyên Phàm liền lấy ra một bộ bài, muốn chơi cùng An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên. Bộ bài hắn mua từ trước, lần này xuất cung cũng mang theo. Bởi vì đã chơi cũng Đại Hắc rất nhiều lần nên bộ bài thoạt nhìn hơi cũ.
An Tử Nhiên dứt khoát đổi cho hắn một bộ mới.
Phó Nguyên Phàm cười trộm, hắn cố ý lấy ra để đường ca hoặc đường phu đổi bộ mới cho hắn. An Tử Nhiên sao có thể không rõ tiểu tâm tư của hắn, nhưng một bộ bài không đắt lắm, hắn không keo kiệt đến tính toán chi li một bộ bài.
Hứng lên, ba người liền chơi đấu địa chủ.
Phó Nguyên Phàm một tay cầm hơn mười tấm bài, ném bốn tấm ra, động tác phi thường hào khí, vẻ mặt rất vui sướng, “Ba tấm K cùng một tấm 3, có hay không?”
Hắn cho rằng sẽ không ai có thể áp hắn, một cái tay khác lại ngo ngoe rục rịch rút ra mấy tấm. Vừa định đánh ra, An Tử Nhiên đánh ra ba tấm A cùng một tấm 4, Phó Nguyên Phàm tức khắc suy sụp.
An Tử Nhiên làm như không nhìn thấy vẻ mặt hắn, bình tĩnh ném ra một đôi sáu, “Đến phiên ngươi.”
Phó Nguyên Phàm không thể không thu hồi mấy tấm bài trong tay, lại lấy ra một đôi mười, địa chủ sợ nhất là nông dân không ngừng ném bài mà mình lại không có.
Phó Vô Thiên không có, An Tử Nhiên lại ném ra một đôi Q. Phó Nguyên Phàm thấy vậy, ngũ quan trực tiếp nhăn thành một cục, ba tấm K cùng ba tấm A đi rồi, một đôi Q liền rất lớn, trừ phi hắn bỏ ra đôi 2. Do dự một chút, hắn cảm thấy mình hẳn sẽ không xui xẻo như vậy, liền đánh ra một đôi 2, trên tay còn một tấm K, cho nên hắn xác định họ không có.
Quả nhiên, Phó Vô Thiên qua, An Tử Nhiên cũng qua. Phó Nguyên Phàm lập tức đánh ra năm tấm bài trong tay, 8 9 10 J Q. Đây là tấm Q cuối cùng, cho nên hắn tin tưởng hai người kia không thể chặn hắn.
“Thế nào, có hay không? Có hay không?” Phó Nguyên Phàm đắc ý chớp chớp mắt với hai người, thậm chí giơ giơ hai tấm bài còn lại trong tay. Thấy hai người lắc đầu, hắn lập tức đánh ra một tấm 6, tấm còn lại đương nhiên chính là K, hắn còn rất hào phóng bày ra cho họ xem.
“Ha ha, ta thắng.”
Có câu nói gọi là vui quá hóa buồn, chính là để hình dung Phó Nguyên Phàm hiện tại. Hắn vừa ngửa đầu cười to, Phó Vô Thiên đã đánh ra bốn tấm 5. Tên ngu Phó Nguyên Phàm này, từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện tấm 5 nào, hắn lại không hoài nghi có ai giữ tất cả bốn tấm 5 trong tay.
“Bom.”
Giọng nói bình tĩnh thốt ra chữ có hiệu quả tương đương tạc Phó Nguyên Phàm đến thất điên bát đảo. Tiếng cười đột nhiên im bặt, hắn cúi đầu nhìn, bốn tấm 5 nằm chỉnh tề trên bàn, vẻ mặt vặn vẹo.
“Sao sao sao… Sao có thể?”
“Sao lại không?” Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hắn, ném ra một đôi 3.
Phó Nguyên Phàm tức giận muốn xé quần áo, nhưng hắn nhanh chóng tự an ủi mình: “Dù có bom, chỉ cần hai người đánh lẻ, ta vẫn có phần thắng.”
Đúng lúc này, An Tử Nhiên ném ra một đôi 9, trong tay chỉ dư lại một tấm. Vận khí của hắn quá kém, trong tay cầm K cũng thua, có thể thấy được hắn đánh cuộc kém đến không tin được.
“A a a! Ta không chơi!” Phó Nguyên Phàm tức muốn hộc máu rống lên, vì cái gì kết cục của hắn luôn là bi kịch?
“Sớm đã nói ngươi không thích hợp đánh bạc, thua đừng chơi xấu. Vương gia, thu thù lao.” An Tử Nhiên thu hồi bộ bài.
Phó Vô Thiên lập tức vén tay áo lên chuẩn bị búng trán. Với lực đạo của hắn, cái búng này không thể nhẹ rồi, “Thua thì phải chịu.”
Phó Nguyên Phàm chạy mất dạng. Đại Hắc cười đến rung cả vai.
|
Chương 220: Tự mình báo thù Điểm Trang Các khai trương đã được nửa tháng, cơ hồ 80% người dùng thử đều đã thành khách quen.
20% còn lại là có liên quan đến Ngọc Ngưng Các. Ngọc Ngưng Các làm ăn càng lúc càng lớn, hai tháng trước cũng đã mở rộng tới Quân Tử Thành. Nhưng họ lại không trực tiếp mở cửa hàng ở Quân Tử Thành.
Diêu Thời Vũ chạy trốn tới Quân Tử Thành, trốn đến mất dạng. Đối với người kia, hắn là một tai họa ngầm cực lớn, nếu không thể giải quyết thì người kia sẽ phải ngày ngày sống trong bất an.
Nếu Diêu Thời Vũ chỉ là một tiểu quỷ bình thường, hắn sẽ không phải lo lắng đề phòng như vậy. Nhưng Diêu Thời Vũ lại nắm giữ công thức tổ truyền của Diêu gia, cho nên hắn rất sốt ruột, lo lắng bị Diêu Thời Vũ phát hiện Ngọc Ngưng Các, bởi vậy lựa chọn hợp tác với một thương nhân.
Ngọc Ngưng Các cung cấp son phấn, lợi nhuận thu được chia đôi. Tuy không thu được nhiều bằng tự mình bán, nhưng có thể bước chân vào thị trường khổng lồ Quân Tử Thành, Ngọc Ngưng Các cũng kiếm được rất khả quan. Qua một thời gian, họ có thể tự mình mở cửa hàng son phấn.
Vốn dĩ đây là bí mật, nhưng Phó Vô Thiên khi điều tra đã đào ra được chuyện này, mới biết Ngọc Ngưng Các hợp tác với Ngọc Đường Các ở Quân Tử Thành.
Ngọc Đường Các không có địa vị gì lớn, ở Quân Tử Thành chỉ thuộc hàng trung. Nhưng từ khi hợp tác với Ngọc Ngưng Các, sinh ý tốt lên ba bốn lần, mỗi ngày đều có khách nhân ra ra vào vào không dứt.
Điểm Trang Các khai trương tạo thành nguy cơ cho Ngọc Đường Các. Họ vốn tưởng đó chỉ là một cửa hàng son phấn bình thường, nhưng Điểm Trang Các lại rất đông khách, hơn nữa giá cả thấp hơi một chút nên Ngọc Đường Các bị mất một ít khách hàng.
Thấy Điểm Trang Các ngày càng làm ăn được, một lần ngẫu nhiên, nhân viên của họ nghe thấy vài khách hàng bàn tán rằng son phấn của hai cửa hàng có hiệu quả và hương vị giống nhau. Một nhân viên chạy đến Điểm Trang Các mua một hộp phấn mặt.
So sánh ra, họ phát hiện bất luận là màu, mùi hay hiệu quả đều không khác biệt lắm. Ngọc Đường Các cho rằng Ngọc Ngưng Các cũng cung cấp son phấn cho Điểm Trang Các, làm trái với điều kiện hiệp ước, vì thế quyết định tính sổ Ngọc Ngưng Các.
“Chuyện này không có khả năng, ta chỉ cung cấp son phấn cho Ngọc Đường Các. Ta còn chẳng biết Điểm Trang Các mà ngươi đang nói đến.” Nam nhân lập tức trả lời, thái độ không có vẻ chột dạ nên Ngọc Đường Các cũng không thể không hoài nghi có phải trùng hợp hay không.
“Nhưng ta đã so sánh hai loại phấn mặt với nhau, còn có hương phấn, dầu bôi tóc, mùi hương cùng hiệu quả đều giống nhau, điểm này phải giải thích thế nào, nếu ngươi không cung cấp son phấn cho Điểm Trang Các, chẳng lẽ chính ngươi mở sao?”
Nếu hắn có thể tự mình mở thì sẽ không tìm Ngọc Đường Các hợp tác rồi. Nam nhân nhanh chóng nghĩ tới Diêu Thời Vũ, tiểu quỷ này sao có thể có bản lĩnh trong một thời gian ngắn mở một cửa hàng son phấn?
“Chuyện này ta sẽ điều tra.”
“Ta sẽ chờ tin tức của ngươi, hy vọng ngươi có thể mau chóng cho ta hồi đáp.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình đến Quân Tử Thành. Chuyện này dù ngươi không truy cứu, ta cũng nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Bên kia, Trịnh Quân Kỳ đang nghĩ cách kéo thêm khách hàng, lợi nhuận kếch xù thu được từ son phấn làm nàng muốn mở rộng Điểm Trang Các. Nhưng nàng cũng phát hiện son phấn của Ngọc Đường Các và của Điểm Trang Các cơ hồ là giống nhau, chẳng qua giá cả của Ngọc Đường Các cao hơn.
Có nên lại giảm giá xuống một chút?
“Thẩm thẩm?”
Giọng nói của An Tử Nhiên đột nhiên xuất hiện trong đầu, Trịnh Quân Kỳ hoảng sợ, sực tỉnh lại, thấy An Tử Nhiên mắt cũng không chớp nhìn nàng, vội vàng thu hồi vẻ mặt, “Tử Nhiên gọi ta?”
An Tử Nhiên nói: “Chủng loại mặt hàng trong Điểm Trang Các không nhiều, thẩm thẩm có tính đẩy ra mặt hàng mới không?”
“Vấn đề này ta có nghĩ tới, nhưng có chút phiền toái. Diêu Thời Vũ một lòng muốn báo thù, trước hắn đã nói hắn có thể giao công thức tổ truyền của Diêu gia cho ta, nhưng muốn ta giúp hắn báo thù. Tử Nhiên cũng biết loại chuyện này ta không giúp được, cho nên ta đề nghị chia một nửa lợi tức mỗi tháng của Điểm Trang Các cho hắn, nhưng hắn cự tuyệt, tựa hồ khăng khăng muốn báo thù.”
“Vậy thẩm thẩm nói cho hắn, muốn báo thù thì tự mình mở cửa hàng son phấn. Nếu son phấn Diêu gia thật sự có hiệu quả không tồi, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối có thể mở rộng đến Vân Châu, đối đầu với Ngọc Ngưng Các, sau đó nhìn nó từng bước từng bước bị diệt vong, đó mới là điều nên làm. Nếu dùng thủ đoạn cực đoan, trả giá bằng tính mạng mình thì một chút cũng không có lời. Hơn nữa, thâm cừu đại hận chỉ có tự mình báo mới có thể hả giận!” An Tử Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Trịnh Quân Kỳ ngơ ngác nhìn hắn.
An Tử Nhiên nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Trịnh Quân Kỳ vội vàng lắc đầu, xem ra Tử Nhiên cũng loại người có thù tất báo.
Ngày hôm sau, Trịnh Quân Kỳ truyền lại nguyên văn lời của An Tử Nhiên cho Diêu Thời Vũ. Hắn sửng sốt hồi lâu, dòng nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt rơi xuống, thật lâu cũng không nói chuyện. Đến chiều, Diêu Thời Vũ mới chạy đến Điểm Trang Các tìm nàng, nói ra quyết định của hắn.
Hắn quyết định tự mình báo thù, nhưng hắn chưa từng tự mình mở cửa hàng son phấn, kinh nghiệm không nhiều lắm, cho nên hắn muốn hợp tác với Trịnh Quân Kỳ. Hắn có thể giao công thức của Diêu gia cho nàng, bao gồm cả công thức tổ truyền, nhưng muốn được chia 4 phần lợi nhuận. Chỉ có mượn sức Phó Vương phủ, hắn mới có thể nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện, nếu hắn tự làm, có thể qua 4, 5 năm cũng chưa thành công.
Trịnh Quân Kỳ đã sớm muốn hợp tác. Chia ra 4 phần lợi nhuận cho hắn cũng không sao, hắn yêu cầu một nửa nàng vẫn sẽ đồng ý, rốt cuộc phối phương chính là sinh mệnh, không có phối phương, hết thảy đều là nói suông.
Sau khi quyết định, họ bắt đầu thu xếp, chậm rãi làm phong phú mặt hàng trong Điểm Trang Các, đồng thời còn chế ra công cụ trang điểm, tỷ như mi bút linh tinh. Mấy thứ này đương nhiên không phải tùy ý có thể thấy ở trên mấy quán ven đường. Trịnh Quân Kỳ ghi nhớ lời An Tử Nhiên, từ ban đầu đã quyết định đi theo hướng cao cấp.
Thanh danh của Điểm Trang Các dần lan tỏa, kéo theo là cái tên Trịnh Quân Kỳ. Ngày càng nhiều người biết Điểm Trang Các là do phu nhân của nghĩa tử của Phó lão Vương gia mở. Những đối tượng Trịnh Quân Kỳ kết giao trước đó là thương nhân, hiện tại biến thành các phu nhân ở Quân Tử Thành.
Vì thế, Trịnh Quân Kỳ cũng bắt đầu chú trọng vẻ ngoài. Chỉ là trình độ của nàng chỉ ngang với Xuân Lan, khi nàng xuất hiện trước mặt mọi người, Phó Dịch trước nay trầm ổn cũng bị sặc cháo.
“Vẻ mặt này của mọi người là sao?”
An Tử Nhiên bị sặc dữ nhất. Trịnh Quân Kỳ nghĩ rằng kỹ thuật mình rất khá, nhưng trong mắt người chuyên nghiệp như An Tử Nhiên, kiểu trang điểm chỗ này chấm một chút, chỗ kia điểm một chút hoàn toàn không có trình độ kỹ thuật quả thực không xong đến tột đỉnh.
Một khuôn mặt dễ nhìn cứ như vậy bị huỷ hoại!
“Thẩm thẩm.” Phó Vô Thiên vừa vỗ nhẹ lưng Vương phi, vừa nói với Trịnh Quân Kỳ, “Lần sau đừng vẽ.”
Trịnh Quân Kỳ bị đả kích, vẫn hỏi: “Vì cái gì?”
Phó Vô Thiên một chút cũng không cho nàng mặt mũi, “Bởi vì rất khó xem.” Lần trước Thu Lan trang điểm giúp Xuân Lan còn chấp nhận được, phản ứng của hắn không lớn như vậy. Nhưng trình độ của thẩm thẩm hiển nhiên kém hơn Thu Lan, không khác gì Xuân Lan.
“Quân Kỳ, ta cũng cảm thấy nàng không trang điểm vẫn đẹp hơn.” Phó Dịch bật cười lắc đầu. Hắn thấy chỉ nữ nhân không tự tin mới trang điểm. Hơn nữa hắn không hy vọng thơm má được cả một miệng phấn, đây là tư tâm của mỗi nam nhân với nữ nhân của mình, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng hắn không dám nói rõ. (Himeko: ở thời nay, câu này có còn áp dụng được không?)
Trịnh Quân Kỳ thở ra một hơi, “Mọi người cho rằng ta thích sao? Kỳ thật ta cũng thích không trang điểm đậm, cảm giác thật sự không thoải mái. Nhưng ta hiện tại là chủ của Điểm Trang Các, mỗi ngày đều gặp rất nhiều phu nhân, ta cũng muốn chú ý bề ngoài a!”
Nàng nói đích xác có lý, Phó Dịch tức khắc khó khăn, suy nghĩ một chút mới đề nghị: “Bằng không tìm người hiểu trang điểm, nhờ họ dạy?”
“Chủ ý không tồi.” Trịnh Quân Kỳ lập tức phụ họa, “Nhưng tìm ai đây, ta không quen ai như vậy cả? Chẳng lẽ đi tìm hỉ bà?”
Hỉ bà là người hỗ trợ trang điểm cho tân nương ngày xuất giá. Trịnh Quân Kỳ xuất giá cũng mời một hỉ bà. Ngày đó, hỉ bà trang điểm không tồi, nhưng nào có ai lại đi học trang điểm với hỉ bà?
“Tiểu thúc, thẩm thẩm……” An Tử Nhiên bất đắc dĩ lên tiếng.
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy hắn ho nhẹ một tiếng, “Con biết có một người biết. Ăn sáng xong lại nói.”
Mọi người có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời hắn ăn xong rồi nói tiếp.
|
Chương 221: Tỉa lông mày Ở thế kỷ 21, trang điểm có thể nói là một hình thức nghệ thuật, một bữa thịnh yến dành cho thị giác, sự thần kỳ đạt tới một loại mỹ cảm chấn động.
Nhưng ở thời cổ đại mà các phương diện đều lạc hậu, muốn tinh thông hoá trang rất khó. Mọi người chỉ có thể dùng son phấn đơn giản che đi tì vết trên mặt, hoàn toàn không thần kỳ đến độ có thể biến nam thành nữ.
Đây chỉ là một nguyên nhân. Gương đồng mờ mờ, tầm nhìn không tốt. Trong phòng An Tử Nhiên cũng có gương đồng, nam nhân không cần đến gương nhiều như nữ nhân nên hắn chưa bao giờ để ý, nhưng hắn thấy muốn nhìn rõ các chi tiết trên mặt là rất khó.
Thẩm thẩm biến mặt mình thành mặt mèo, hắn tuy rất câm nín nhưng cũng thực thông cảm cho nàng.
Ăn sáng xong, bốn người đến đại đường. Trịnh Quân Kỳ rất hứng thú với người mà Tử Nhiên nhắc tới. Nàng cho rằng An Tử Nhiên hẳn là không hứng thú với phương diện này, không có tiếp xúc gì mấy, không ngờ hắn có người quen trong nghề.
“Tử Nhiên, nhanh giới thiệu người kia, nàng rốt cuộc là ai?” Mới vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đã gấp gáp mở miệng, nàng thấy người thông thạo trang điểm đều là nữ.
An Tử Nhiên không lập tức trả lời, chậm rì rì uống ngụm trà, “Thẩm thẩm cho con xem hộp trang điểm.”
Trịnh Quân Kỳ lập tức lấy hộp trang điểm ra.
An Tử Nhiên mở ra. Hộp trang điểm của Trịnh Quân Kỳ đầy đủ mọi thứ: hương phấn, bông tơ, bông dặm phấn, gương đồng (Tác giả: còn thiếu gì không ⊙?⊙), nhíp, trâm cài đầu, phấn mặt, châm y, vân vân và mây mây. Trước kia, Trịnh Quân Kỳ sẽ không mang nhiều như vậy, nhưng từ khi mở Điểm Trang Các, nàng cũng học các phu nhân khác, nhét cho đầy hộp trang điểm của mình.
Nhưng hắn không chịu nổi, mấy thứ thượng vàng hạ cám trộn lẫn, căn bản không tách ra phân loại, một phần là do hộp trang điểm chỉ có hai tầng, đồ vật quá nhiều, hai tầng căn bản không đủ dùng.
“Làm sao vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy hắn nhăn mày, không rõ nguyên do hỏi.
An Tử Nhiên lắc đầu nói: “Thẩm thẩm, có thời gian làm hộp trang điểm lớn một chút. Hộp trang điểm nhỏ như vậy, nếu người khác nhìn thấy nó bừa bộn thế này, nhất định sẽ cho rằng thẩm thẩm là người rất lôi thôi.”
Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu, có lý.
An Tử Nhiên bày hết gương đồng, mi bút, hương phấn, phấn mặt, bông dặm phấn ra bàn. Hành động của hắn tức khắc làm Trịnh Quân Kỳ cảm thấy nghi hoặc, đây là muốn dạy nàng nên bày thế nào sao? Lại nói, Tử Nhiên sao biết mấy thứ này?
An Tử Nhiên cầm lên hộp hương phấn. Hương phấn làm từ ngô, ngô có tính hơi tính, thoa lên sẽ không dễ bị tróc ra. Đồ dùng thời cổ không toàn diện bằng đời sau cho nên không thể chuẩn bị đầy đủ hết.
“Làm gì vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy An Tử Nhiên đi tới gần nàng, hoảng sợ, theo phản xạ ngồi sâu vào ghế, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
“Đừng nhúc nhích.” An Tử Nhiên thấp giọng quát.
Trước dùng khăn lau sạch mặt nàng (Himeko: tẩy trang), sau đó dùng bông dặm một ít trang phấn bắt đầu thoa lên.
Trang phấn có thể che đậy tì vết, làm đều màu da nên chất phấn cần tinh tế, hơn nữa không thể vón cục, nếu không mặt sẽ trở nên gồ ghề lồi lõm. (Himeko: đây là tích hợp kem nền và kem che khuyết điểm hử?)
Cảm nhận được tay An Tử Nhiên đang ở trên mặt nhích tới nhích lui, Trịnh Quân Kỳ không dám thở mạnh. Một nam nhân tới gần giúp nàng hoá trang, nàng chưa từng thể nghiệm loại chuyện này, đầu óc nháy mắt biến thành hồ nhão.
Hai nam nhân ngồi nhìn khi thấyAn Tử Nhiên lấy ra đồ hoá trang đã mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, họ không thể ngờ được An Tử Nhiên biết hoá trang, hơn nữa có vẻ rất tinh thông. Hai người lại phát hiện một mặt mà An Tử Nhiên không muốn ai biết.
Phó Vô Thiên rốt cuộc biết tại sao Vương phi lúc trước khi nói đến hoá trang lại có vẻ kỳ quái như vậy. Một nam nhân lại biết hoá trang, xác thật là một chuyện kỳ quái, khó trách Vương phi không muốn bị ai biết.
An Tử Nhiên làm rất nhanh, khi hắn xoay người để lộ mặt Trịnh Quân Kỳ chỉ có trang phấn, hai người đồng thời lộ vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc có thể thở mạnh, nàng đã sắp nghẹn chết. Khuôn mặt thoa phấn lại không có cảm giác lắc mạnh một chút là trang phấn sẽ rơi xuống, cảm giác như không có gì cả. Nàng ngẩng đầu, thấy Phó Vô Thiên cùng Phó Dịch đang nhìn chằm chằm.
“Thế nào?” Trịnh Quân Kỳ có chút khẩn trương hỏi.
Phó Dịch đột nhiên khụ một tiếng, “Thật xinh đẹp.” Hắn không ngờ Tử Nhiên có thể biến thê tử trở nên xinh đẹp như vậy, tuy rằng hắn không để ý thê tử đẹp hay không, nhưng này cũng coi như một loại kinh diễm.
Trịnh Quân Kỳ cảm thấy hắn phản ứng rất kỳ quái, không tin, lập tức cầm lấy gương đồng đặt bên cạnh. Qua gương, nàng có cảm giác đang nhìn một người xa lạ, chỉ một chút trang phấn đã làm màu da thoạt nhìn tinh tế hơn, còn tố nhã thanh đạm, quả thực không thể tin được.
“Tử Nhiên thật là lợi hại, có phải như vậy là được rồi?” Trịnh Quân Kỳ kinh ngạc vạn phần, chỉ sử dụng trang phấn đã làm nàng khá nhìn hơn các phu nhân kia.
An Tử Nhiên cầm mi bút cùng cái nhíp đi tới, “Còn chưa được, để con họa xong lại nhìn hiệu quả. Kế tiếp là lông mày. Hình dáng lông mày quyết định khí chất, rất quan trọng. Bước này có thể sẽ hơi đau, thẩm thẩm nhịn một chút.”
Trịnh Quân Kỳ còn nghi hoặc vì sao lại đau, lông mày đột nhiên bị nhổ, ai u một tiếng, nàng chưa từng sửa lông mày, bị đau đớn nhất thời không chịu được.
“Từ từ, chờ… chờ một chút.” Trịnh Quân Kỳ vội vàng ngăn cản An Tử Nhiên, che lông mày yên lặng rơi lệ, vì biến xinh đẹp mà phải chịu đau, nàng tình nguyện không cần.
“Không sao chứ?” Phó Dịch quan tâm hỏi, thê tử kêu thảm như vậy, hắn cũng có cảm giác thật sự rất đau.
Phó Vô Thiên lại không bày tỏ gì, ánh mắt vẫn luôn dán lên người Vương phi, nhìn nhất cử nhất động của Vương phi không chớp mắt.
An Tử Nhiên đứng đắn nói: “Thẩm thẩm, lông mày của thẩm thẩm có điểm thô, giống lông mày của nam nhân, mặc dù có thần nhưng không nhu mĩ. Khi đặt mình trong một đống nữ nhân, thẩm thẩm sẽ phát hiện mình giống nam nhân.”
Trịnh Quân Kỳ, Phó Dịch: “……”
Phó Vô Thiên ‘xuy’ một tiếng cười ra.
Một lát sau, Trịnh Quân Kỳ yên lặng bỏ tay xuống, suy yếu nói: “Tiếp tục đi, ta chịu được.”
Phó Dịch tức khắc câm nín.
Kế tiếp, sau những tiếng hít khí không ngừng, An Tử Nhiên rốt cuộc tỉa xong, cặp lông mày thô tráng đã gầy đi một nửa.
Trịnh Quân Kỳ dùng gương đồng kiểm tra, toàn thân đều choáng váng, này này này…… Này cũng quá khó coi!
Phó Dịch nhìn cũng có chút buồn cười. Trịnh Quân Kỳ lộ ra vẻ mặt khó coi, sớm biết vậy thì không tỉa lông mày, bị đau mà lông mày vẫn khó coi như vậy, nàng sao dám ra ngoài nữa.
“Thẩm thẩm, Vương phi còn chưa hoạ mi.” Phó Vô Thiên bắt chéo nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của thẩm thẩm, liền đoán được nàng đang nghĩ cái gì, nữ nhân ai cũng yêu cái đẹp.
Nghe vậy, Trịnh Quân Kỳ mới phát hiện An Tử Nhiên buông cái nhíp rồi cầm lấy hộp trang phấn, thoa một chút lên lông mày, một lát sau mới bắt đầu vẽ.
Mi bút (Himeko: chì kẻ mày) làm từ thạch đại, cũng có tên thạch mặc (*), nữ nhân đều dùng thứ này để vẽ lông mày.
(*)石墨: đá graphite
Mới được tỉa xong, hai bên mày đều hồng hồng, mi bút có chút thô ráp nên có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được. Vẽ xong, An Tử Nhiên không lấy gương cho nàng xem, trực tiếp lấy phấn mặt, ở thế kỷ 21 gọi là phấn má hồng.
Thoa phấn mặt là theo sở thích cá nhân, nếu thích đậm thì thoa nhiều một chút, nhưng trong mắt An Tử Nhiên thì không khác gì mông khỉ, chỉ người diễn kịch mới thoa nhiều như vậy. Hơn nữa thoa phấn mặt chủ yếu vì làm mình có huyết sắc, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng thoa một chút, có khí sắc tốt là được.
Cuối cùng là son môi, son môi có dạng sáp, thứ này bình thường chỉ nhà có tiền mới có thể dùng, nhà nghèo thường chỉ cần giấy hồng, nhấp một chút là được.
Toàn bộ cần ba mươi phút. Tốc độ của An Tử Nhiên đã rất mau, một nữ tử trang điểm một canh giờ chắc cũng chưa xong.
Hắn trực tiếp đưa gương đồng cho nàng, “Được rồi.”
Trịnh Quân Kỳ không lập tức xem, nàng nhìn về phía Phó Dịch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn xem có được không, lại phát hiện hắn đang không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia kinh diễm.
“Đẹp, đẹp sao?”
Phó Dịch kinh ngạc cảm thán một tiếng, “Đẹp vô cùng.”
Tâm tình của Trịnh Quân Kỳ thoáng chốc trở nên vi diệu.
|
Chương 222: Oanh động Lại một ngày mới đến, Điểm Trang Các vẫn như mọi ngày đúng giờ mở cửa, chẳng mấy chốc đã có mấy phu nhân ra ra vào vào. Người làm vội đến chân không chạm đất, miệng nói không ngừng, vẫn luôn như vậy đến khi Trịnh Quân Kỳ tới.
Trịnh Quân Kỳ như thường lệ tới Điểm Trang Các kiểm tra. Gần đây nàng đang cân nhắc mở một Điểm Trang Các nữa. Từ khi Diêu Thời Vũ mở lòng hơn, hắn đã không còn có vẻ tử khí trầm trầm, trên người mang huyết hải thâm thù, trở nên ngày càng ra sức. Vì được dạy chế tác son phấn từ nhỏ, tri thức hắn có được thậm chí còn nhiều hơn mấy vị sư phó thâm niên lâu đời, cho nên Trịnh Quân Kỳ dứt khoát giao một phần công việc cho hắn.
Diêu Thời Vũ cũng không làm nàng thất vọng. Làm buôn bán quan trọng nhất là chữ tín, mà khách hàng sợ nhất là thương nhân không thành thật. Diêu Thời Vũ khi còn nhỏ không lúc nào không bị nhắc nhở, cho nên son phấn của Diêu gia chưa bao giờ có hàng kém chất lượng, cũng sẽ không vì ham chút lợi tức mà dùng nguyên liệu thay thế.
Diêu Thời Vũ nghe xong lời Trịnh Quân Kỳ truyền lại từ An Tử Nhiên, đặc biệt để bụng khi chế tác son phấn, nguyên liệu đều là tốt nhất, đong đếm tỉ lệ cũng tự mình giám sát, thức khuya dậy sớm, không thấy ai tích cực hơn hắn.
Hiện tại, Diêu Thời Vũ đang chế tác son phấn sử dụng công thức tổ truyền của Diêu gia. Công thức tổ truyền mang lại hiệu quả còn tốt hơn son phấn bán ở Điểm Trang Các, cho nên Trịnh Quân Kỳ tính toán tách ra. Chờ Diêu Thời Vũ sản xuất đủ số lượng cần thiết, nàng sẽ mở một Điểm Trang Các nữa, chỉ bán loại son phấn này. Son phấn cao cấp như vậy, giá cả khẳng định sẽ không hề thấp, kẻ có tiền bình thường có thể sẽ không mua nổi.
“Phu nhân có gì cần giúp sao?” Tiểu Ninh bận đến quay cuồng đột nhiên nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp toàn thân lộ ra hơi thở cao quý đi vào, vội vàng đi lên. Trí nhớ của nàng không tệ, vị phu nhân khí chất xuất chúng như vậy nếu đã tới thì nàng không thể không nhớ, cho nên vị phu nhân này hẳn là lần đầu tiên tới Điểm Trang Các.
Phu nhân lại nghịch ngợm chớp chớp mắt với nàng, “Tiểu Ninh không nhận ra ta sao?”
Tiểu Ninh đơ ra trong chốc lát, giọng nói này rất quen thuộc, nhưng nàng xác định mình chưa từng gặp phu nhân này.
Phu nhân thấy vẻ mặt nàng là biết nàng thật sự không nhận ra, cười ra tiếng, nói, “Quả là thần kỳ, Tiểu Ninh còn không nhận ra, quả nhiên không phải ảo giác của ta.”
Tiểu Ninh rốt cuộc có phản ứng, miệng há lớn, “Phu… phu nhân?” Mới một ngày không gặp mà sao phu nhân đã thay đổi lớn như vậy, này này…… Căn bản là hai người a!
Trịnh Quân Kỳ nhấp môi khẽ cười nói: “Còn không phải là phu nhân ta.”
Tiểu Ninh che miệng, “Phu nhân, chuyện gì đã xảy ra, sao ngài…” Trở nên xinh đẹp như vậy? Nàng làm ở Điểm Trang Các được một thời gian, có trang điểm hay không, trang điểm dày hay mỏng nàng có thể nhìn ra, nhưng phu nhân trang điểm rõ ràng rất mỏng, lại thay đổi nhiều như vậy, quả thực không thể tưởng tượng.
“Ta dùng chính son phấn của Điểm Trang Các chúng ta đấy.” Trịnh Quân Kỳ càng thêm tự tin. Buổi sáng sau khi được Tử Nhiên trang điểm, nàng liền nghĩ đến điểm này, trước nàng còn nghĩ làm thế nào mới có thể đoạt khách của Ngọc Đường Các, hôm nay cơ hội đã tới rồi.
Khoảng thời gian trước, Ngọc Đường Các thấy khách hàng dần chuyển sang Điểm Trang Các, mấy ngày hôm trước đã bắt đầu giảm giá, giảm xuống ngang bằng với Điểm Trang Các. Một phần khách hàng là khách quen của Ngọc Đường Các, để tránh phiền toái liền quay lại Ngọc Đường Các.
Trịnh Quân Kỳ không muốn giảm giá để kéo khách, hành động này sẽ chỉ làm giá trị của son phấn bị giảm, không tốt cho phát triển về sau, cho nên vẫn luôn giữ đúng giá.
Phu nhân được gả vào Vương phủ, nghiễm nhiên trở thành đối tượng lui tới của rất nhiều phu nhân. Vì lấy lòng phu nhân, một vài phu nhân sẽ thường xuyên đến Điểm Trang Các mua son phấn, nhưng ngàng son phấn vốn lắm cạnh tranh, các nàng mua về chưa chắc đã dùng.
Son phấn ở Điểm Trang Các có chất lượng tốt nhưng vẫn có không ít đối thủ. Các quý phu nhân ở Quân Tử Thành kỳ thật đều mua son phấn ở một nơi cố định, giá cả ở đó thậm chí còn cao hơn Điểm Trang Các. Điểm Trang Các nếu muốn nổi tiếng, các nàng còn cần nỗ lực hơn.
Những người khác cũng đã chú ý tới Trịnh Quân Kỳ. Khi Tiểu Ninh thốt lên, những người khác đều không tin, kể cả các khách đang xem son phấn. Các nàng đều biết Trịnh Quân Kỳ, phu nhân này xinh đẹp như vậy, sao có thể là Trịnh Quân Kỳ diện mạo bình phàm, nhưng chính nàng đã chủ động thừa nhận, họ biết đây không phải ảo giác.
Mọi người lập tức mồm năm miệng mười bàn tán, không thể tin được một người sẽ có biến hóa lớn như vậy.
“Ngươi thật là Trịnh Quân Kỳ?” Đúng lúc này, một phu nhân đột nhiên mở miệng, ngữ khí rõ ràng mang theo hoài nghi cùng ghen ghét.
Lời vừa nói ra, Điểm Trang Các không khỏi an tĩnh một chút. Trịnh Quân Kỳ đã gả chồng, lại còn gả cho Phó Vương phủ, người bình thường nên gọi nàng Phó phu nhân, trực tiếp gọi tên là không phải phép, nhưng câu tiếp theo khiến không khí ở Điểm Trang Các hoàn toàn đình trệ.
“Trịnh Quân Kỳ ta biết không xinh đẹp như vậy, khuôn mặt của nàng ta bình bình phàm phàm, căn bản không có gì đặc biệt. Ngươi không phải giả mạo chứ, ai da, tuy rằng rất nhiều người đều ghen ghét Trịnh Quân Kỳ được gả cho một nam nhân tốt, nhưng muốn giả trang người ta cũng đừng chạy đến Điểm Trang Các a.”
Phu nhân trang điểm thật dày, môi cũng tô đỏ đậm, khi cười đặc biệt khó coi, tướng mạo có vài phần chanh chua.
Mấy nha hoàn tức giậ muốn đuổi nàng đi. Còn không phải là ghen ghét phu nhân được gả vào Phó Vương phủ, hiện tại lại xinh đẹp, có bình dấm trong lòng cũng có thể hiểu.
Trịnh Quân Kỳ là người từng trải, đương nhiên sẽ không tức giận với lời nói của một phu nhân còn chẳng biết tên, phu quân của nàng nói, người khác nghĩ như thế nào đều không liên quan đến họ, chỉ cần đừng gây hại đến họ, thích nói thế nào thì nói.
“Vị phu nhân này, ngốc hay không không quan trọng, ngốc đến không có thuốc chữa thì đừng ra ngoài để bị mất mặt xấu hổ, ngươi về sau vẫn đừng tới Điểm Trang Các, ta sợ bệnh của ngươi sẽ lây sang khách của ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Phu nhân tức giận đến môi run run, trừng lớn đôi mắt khó tin nhìn chằm chằm Trịnh Quân Kỳ, cũng dám nói với nàng những lời này?
Trịnh Quân Kỳ hơi mỉm cười, “Nghe không rõ thì đành thôi, ta nói chuyện không thích nói lần thứ hai, nếu tai ngươi thật sự có vấn đề, kiến nghị ngươi đi tìm đại phu nhìn xem, nga, đúng rồi, thuận tiện kiểm tra đầu óc, có bệnh thì không thể để lâu, miễn làm nguy hại đến người xung quanh.”
Chung quanh tức khắc vang tiếng cười trộm. Lời này quá độc.
Trịnh Quân Kỳ cảm thấy thực sảng khoái, nàng đã thật lâu không độc miệng như vậy, đặc biệt là sau khi gả chồng, nàng đã tự nhủ phải làm một nữ nhân hiền lương thục đức.
Phu nhân nhịn đến mặt đỏ bừng, thấy những người khác cũng đang chê cười nàng, ném xuống một câu ‘ai thèm tới Điểm Trang Các của ngươi, về sau dù mời bổn phu nhân cũng không tới ’, rồi tức muốn hộc máu quay đầu, nàng muốn chế nhạo Trịnh Quân Kỳ, ai ngờ lại thành bị chế nhạo.
Chuyện này tựa như gợn sóng trên mặt hồ, chưa đi được xa đã lắng xuống, thay thế là lời đồn về Trịnh Quân Kỳ.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn…… Nhanh chóng, sự biến hóa của nàng được các phu nhân truyền tai nhau, ai cũng biết Trịnh Quân Kỳ dùng son phấn của Điểm Trang Các rồi trở nên thập phần xinh đẹp, người quen biết nàng cũng thiếu chút nữa không nhận ra.
Tuy rằng vẫn có rất nhiều người không tin, nhưng không thể phủ nhận Điểm Trang Các từ ngày đó buôn bán càng tốt, không ít người đều nghe danh mà đến, tuy đa phần chỉ muốn nhìn xem Trịnh Quân Kỳ có thật sự giống lời đồn dùng son phấn nhà mình rồi trở nên xinh đẹp hay không.
An Tử Nhiên biết ngay giúp thẩm thẩm hoá trang rồi nhất định sẽ biến thành như vậy. Thẩm thẩm vì quảng cáo cho Điểm Trang Các, mỗi ngày trước khi ra ngoài đều sẽ nhờ hắn trang điểm. Không phải vì làm mình xinh đẹp, mà bởi vì nàng nghiễm nhiên biến mình thành người mẫu quảng cáo, chỉ cần nàng hoá trang rồi đứng ở Điểm Trang Các, khách hàng nhìn thấy đa số đều sẽ kinh ngạc cảm thán vạn phần.
Hiện tại, cơ hồ 90% khách hàng nhìn thấy Trịnh Quân Kỳ đều lựa chọn mua một phần trở về, trong đó trang phấn, phấn mặt cùng mi bút được bán nhiều nhất. Mi bút bán chạy cũng nhờ đôi lông mày đen vô cùng xinh đẹp của Trịnh Quân Kỳ.
An Tử Nhiên bây giờ cứ nhìn thấy thẩm thẩm đều sẽ theo phản xạ có điều kiện muốn trốn.
|
Chương 223: Người quen
Tiết tấu sinh hoạt hiện giờ của Trịnh Quân Kỳ chính là buổi sáng tự tin tràn đầy rời Phó Vương phủ, buổi tối tươi cười đầy mặt trở về. Tươi cười sáng lạn ai cũng không ngăn được.
Từ khi An Tử Nhiên giúp nàng trang điểm, Điểm Trang Các lại nhận được rất nhiều đơn đặt hàng. Còn xinh đẹp, nàng thấy dùng son phấn để làm mình trông xinh đẹp căn bản không có tác dụng gì, đẹp nữa cũng không phải mình, cho nên vừa về đến Vương phủ, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tẩy trang.
Điểm này làm lão Vương gia cùng Phó Dịch đều vừa lòng. Họ chưa bao giờ để ý xấu đẹp, xinh đẹp chỉ là một loại trang sức, nội tâm tốt đẹp mới là điều kiện chọn vợ của họ.
Lão Vương gia lần đầu tiên thấy con dâu trang điểm thì bị hoảng sợ, ông còn tưởng nữ nhân xa lạ nào xông vào phủ, đến khi con dâu mở miệng mới nhận ra. Thuật trang điểm thần kỳ ngay cả lão Vương gia đều ngạc nhiên không thôi, những người khác có thể nghĩ.
“Tử Nhiên cùng Vô Thiên đâu?” Trịnh Quân Kỳ và Phó Dịch cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn, chỉ thấy lão Vương gia cùng tiểu bao tử, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lại không thấy bóng.
Tiểu bao tử không thấy ca ca nên có chút không vui, bĩu môi nãy giờ, lão Vương gia nói chuyện cũng không để ý tới, ngồi trên ghế cao, đôi chân ngắn nhỏ không ngừng vung vẩy.
Lão Vương gia lo bé sẽ ngã nên thường thường liếc mắt để ý, thấy con dâu hỏi thì trả lời: “Hai đứa sáng sớm đã ra ngoài, hình như là có chuyện gì.”
Trịnh Quân Kỳ không hoài nghi. Phó Dịch lại cảm thấy không đơn giản như vậy, hôm nay thê tử còn chưa tìm Tử Nhiên hoá trang, tám phần là hắn đã chạy đi tị nạn.
“Thật đáng tiếc, ta vốn có chuyện muốn bàn với Tử Nhiên, thôi, chờ hai đứa về rồi nói.” Trịnh Quân Kỳ nghĩ đến quyết định sáng nay, may mà chuyện này không nóng nảy.
Phó Dịch thuận miệng hỏi: “Quân Kỳ, nàng hôm nay không chuẩn bị hoá trang ra ngoài sao?”
Trịnh Quân Kỳ lắc đầu, “Hôm nay không làm, cảm giác rất không thú vị.”
Tuy có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng cảm thấy trang điểm khiến nàng trở nên có chút không còn là mình, mỗi lần đều làm nàng có cảm giác đeo mặt nạ đi ra ngoài. Nàng lo lắng mỗi ngày trang điểm, về sau không trang điểm thì sẽ không dám ra cửa, hơn nữa trang điểm nhiều cũng không tốt cho da, còn không bằng dành thời gian bảo dưỡng làn da.
Ngày hôm qua khi gặp Diêu Thời Vũ, nàng cũng đã nhắc tới điểm này. Son phấn quan trọng, nhưng có nhiều nữ nhân vẫn hy vọng có đồ bảo dưỡng chăm sóc làn da, mà không chỉ đơn thuần che đi tì vết trên mặt.
Phó Dịch nghe vậy liền nhẹ nhàng cười.
An Tử Nhiên sáng sớm cùng Phó Vô Thiên rời Vương phủ có một phần vì trốn Trịnh Quân Kỳ, nguyên nhân chân chính là vì tiến cung.
Quân Tử Thành thoạt nhìn không khí thực náo nhiệt, trên thực tế sóng ngầm mãnh liệt. Việc Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ bị xử trảm đến bây giờ vẫn còn nóng hổi, rất nhiều người bàn luận chuyện này. Còn có không ít người đàm luận Sùng Minh Đế băng hà thì ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, đa số đều cảm thấy là Nhị hoàng tử.
Sùng Minh Đế ngã bệnh, Nhị hoàng tử thay thế hắn xử lý chính sự. Nhị hoàng tử muốn mượn sức Phó Vô Thiên, cho nên hứa hẹn nếu Phó Vô Thiên chịu giúp, hắn sẽ giao trả lại binh quyền. Vì chứng minh thành ý, hắn công nhiên mời Phó Vô Thiên tham dự chính sự.
An Tử Nhiên không thể tham gia, tách khỏi Phó Vô Thiên thì đi đến Từ Minh cung thăm Thái Hoàng Thái Hậu, nói chuyện một lúc mới rời đi. Hắn đang đi, chỗ rẽ phía trước đột nhiên có thanh âm làm hắn theo bản năng dừng bước.
“Đây là chén thuốc cho Hoàng Thượng?” Giọng nói của một thái giám lớn tuổi truyền vào ốc nhĩ, mang cho hắn cảm giác quen thuộc, hình như nghe thấy ở đâu rồi.
“Hồi Chu tổng quản, đây là chén thuốc cho Hoàng Thượng, vừa sắc xong. Thái y nói Hoàng Thượng phải uống khi còn ấm.” Cung nữ tức khắc trả lời.
“Đưa cho ta, các ngươi đi xuống làm việc đi.” Thái giám tiếp nhận chén thuốc.
Hai cung nữ không dám phản kháng, giao xong chén thuốc liền lui.
An Tử Nhiên từ sau cây cột đi ra, đi qua chỗ rẽ chỉ kịp thấy bóng lưng thái giám, hắn nhớ ra vì sao lại cảm thấy giọng thái giám này quen thuộc. Hắn nhớ bên cạnh Sùng Minh Đế có hai thái giám, một là Vương Bình, bởi vì liên quan đến việc quốc sư Vi Thuận Khánh phản loạn, dù hắn xem như vô tội, nhưng vẫn bị xử trí. Chu Thành này là Phó tổng quản thái giám, hắn bởi vì địa vị thấp hơn Vương Bình, lại không có tiếp xúc với Vi Thuận Khánh, cứ thế được thăng chức.
An Tử Nhiên cảm thấy quen không phải vì điều này, mà là khi Sùng Minh Đế ban thưởng An phủ cho An gia, lúc ấy chính Chu Thành mang theo một đám cung nữ muốn xếp vào An phủ, lại bị Phó Vô Thiên dọa chạy.
An Tử Nhiên không để việc này trong lòng. Lang thang gần một canh giờ lại về tới Nghị sự nội các, thủ vệ đều biết hắn là Vương phi, không ai dám cản, chỉ cần hắn không xông vào là được. Vì trốn thẩm thẩm, An Tử Nhiên lại làm mình nhàm chán hơn, sớm biết vậy thì không tiến cung cùng Phó Vô Thiên, hắn đi loanh quanh mấy sản nghiệp cũng được.
Khi hắn đang nhàm chán ngắm trời xanh mây trắng, một tiếng nói uy nghiêm ẩn chứa lửa giận đột nhiên giống như sấm sét vang lên.
“Đứng lại!”
An Tử Nhiên lập tức nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên gương mặt rõ ràng đang tức giận nổi giận đùng đùng đi về phía hắn, không phải Phó Nguyên Phàm thì ai. Người đang đuổi theo hắn là Lan phi, mẫu phi Ổ Lan Chỉ của Phó Nguyên Phàm.
Lan phi tuy là nữ nhân nhưng nện bước không chậm hơn Phó Nguyên Phàm. Thấy mình sắp đuổi kịp nhi tử, Phó Nguyên Phàm lại đột nhiên tăng tốc, Lan phi khó thở, rốt cuộc bất chấp hình tượng hô to.
“Không đứng lại thì con cũng đừng nhận ta làm mẫu phi.”
Bị uy hiếp, Phó Nguyên Phàm rốt cuộc đi chậm lại. Lan phi lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, “Con muốn ta tức chết hay sao?”
Phó Nguyên Phàm không kiên nhẫn: “Mẫu phi, con chỉ muốn đi tìm hắn lý luận mà thôi, hắn không cho chúng ta thăm phụ hoàng thì thôi, lại còn muốn hạn chế tự do của chúng ta, dựa vào cái gì? Còn chưa ngồi lên vị trí kia đã coi mình… ưm…”
Lời còn chưa nói xong, Lan phi đã sợ hãi che miệng hắn lại, hạ giọng nói: “Lời này con oán giận với mẫu phi thôi, ở trước mặt người khác tuyệt đối không thể nói. Con đã không còn là trẻ lên ba, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bây giờ trong cung nơi nơi đều là cơ sở ngầm của hắn, nói sai một câu con cũng đừng nghĩ tới ngày lành.”
Phó Nguyên Phàm trợn trắng mắt, nhưng cũng thỏa hiệp. Lan phi thấy hắn đã bình tĩnh lại liền buông tay.
Phó Nguyên Phàm định mở miệng, thoáng thấy An Tử Nhiên đứng cách đó không xa, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời, lập tức vẫy vẫy tay, “Đường phu!”
An Tử Nhiên quay đầu, làm bộ không quen biết.
Lan phi theo tầm mắt nhi tử thấy An Tử Nhiên mang vẻ mặt đạm nhiên, khuôn mặt hiện lên thần sắc phức tạp, nàng không phải không biết nhi tử khá thân với Phó Vương phủ.
“Mẫu phi về trước đi, con cam đoan tuyệt đối sẽ không đi tìm hắn, được rồi chứ?” Phó Nguyên Phàm nhịn xuống xúc động chạy tới chỗ An Tử Nhiên, bắt đầu tiễn Lan phi.
Lan phi sao lại không biết tâm tư của hắn, nhưng không ngăn cản hắn tiếp xúc với Phó Vương phủ, thời khắc mấu chốt, nói không chừng hai mẹ con họ có thể dựa vào Phó Vương phủ sống sót như đi trên băng mỏng trong hoàng cung, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Phó Nguyên Phàm lập tức gấp không chờ nổi chạy đến trước mặt An Tử Nhiên, “Đường phu sao lại ở chỗ này?”
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn. Phó Nguyên Phàm hắc hắc cười, biết mình hỏi vấn đề ngu ngốc, liền nói sang chuyện khác: “Đường phu, ta thấy đường ca phải nửa canh giờ nữa mới ra, mỗi lần họ thảo luận chính sự, không mất hai ba canh giờ là sẽ không kết thúc, có muốn đi cùng ta, ta có thể mang đường phu đi dạo hoàng cung?”
“Hoàng cung có gì hay.” An Tử Nhiên dùng ngữ khí bình tĩnh nói lên hắn không có hứng thú với hoàng cung, tuy rằng hoàng cung rất lớn, cảnh vật cùng kiến trúc đều rất nhiều, nhưng quá mức âm u lại khuyết thiếu nhân khí, phỏng chừng rất nhiều nơi đều có người chết.
Phó Nguyên Phàm đành thôi.
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi vừa rồi cãi cọ với mẫu phi chuyện gì?”
Phó Nguyên Phàm như tìm được tri âm, không chút do dự bắt đầu phun nước đắng, “Còn không phải vì Phó Nguyên Thành bắt đầu muốn khống chế chúng ta. Đường phu còn nhớ lần trước chúng ta chơi bài ở gác mái của Thiên Long không, ba ngày sau, ta muốn xuất cung tìm ngươi và đường ca, thủ vệ lại không cho ta đi, nói là lệnh của Phó Nguyên Thành, không cho ta xuất cung. Mẫu phi không hy vọng ta và hắn xung đột nên ta nhịn. Sau vài lần muốn xuất cung đều bị ngăn cản, ta mới hiểu Phó Nguyên Thành muốn giam lỏng ta trong cung, ta một hơi muốn chạy đi tìm hắn.” Nghĩ đến chuyện này, Phó Nguyên Phàm lại tức giận không thôi, hắn không có suy nghĩ nào khác, chỉ cảm thấy Phó Nguyên Thành ngày càng không thể nói lý.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. An Tử Nhiên nhẹ nhàng mím môi.
|