Đại Địa Chủ
|
|
Chương 214: Thành thân Sùng Minh năm thứ 29, đầu tháng tư
Không trung lơ lửng nhiều tầng mây trắng, được dương quang sáng lạn chiếu xạ mà tỏa sáng lấp lánh.
Sáng sớm, Phó Vương phủ được bao phủ trong không khí vui mừng, tiệc cưới mà mọi người mong đợi hồi lâu rốt cuộc tới.
Tiếng chiêng tiếng trống kinh thiên động địa dẫn đến Trịnh gia, hai chữ ‘hỉ’ đỏ trên cửa đặc biệt nổi bật, tân nương được hỉ bà dẫn ra.
Phó Dịch mặc tân lang phục màu đỏ đã đứng ngoài cửa lớn, dáng người đĩnh bạt tựa thanh tùng, mặt mày như sơn thủy họa, thanh tú sâu sắc, chung quanh không biết có bao nhiêu người kinh sợ tròn mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy tân nương, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nhu hòa. Mỉm cười, đi nhanh về phía trước cầm lấy tay tân nương từ tay hỉ bà.
“Oa!” Tân nương phát ra tiếng kinh hô nhẹ, nhanh chóng bị ồn ào xung quanh bao phủ, gương mặt trang điểm nhẹ ửng hồng.
Tuy rằng không hợp lễ nghi, nhưng không ai nói gì, hỉ bà thậm chí cười đến giống đóa cúc, cùng nha hoàn cười trộm.
Phó Vương phủ, mọi người chờ đến nôn nóng cuối cùng cũng nghe được tiếng chiêng trống của đội đón dâu, giương mặt thoáng chốc vui mừng lên.
Chu quản gia chạy nhanh trở về báo, “Vương gia, Vương phi, đội đón dâu đã trở lại!”
Lão Vương gia như bị lửa thiêu mông đứng ngồi không yên, nếu Phó Vô Thiên không ngăn lại thì ông thiếu chút nữa lao ra. Nguyện vọng 21 năm sắp được thực hiện, khó trách lão Vương gia sẽ kích động như vậy. Tất cả mọi người đều hiểu cho ông, còn cho rằng lão Vương gia coi Phó Dịch là thân sinh nhi tử mà đối đãi.
“Họ vào được!” Chu quản gia hô một tiếng, kinh hỉ chạy ra ngoài.
Tân lang anh tuấn nắm tay tân nương chậm rãi đi trên thảm đỏ, tựa như đôi bích nhân trời sinh, nhất cử nhất động lôi kéo ánh mắt mọi người, gió nhẹ thổi qua vạt áo, hình ảnh tựa như bước ra từ bức họa.
“Thật hâm mộ!” Vì tham dự ngày thành thân của Phó Dịch, Thiệu Phi cùng Quản Túc gấp gáp trở về. Thấy vậy, Thiệu Phi lập tức lộ vẻ hâm mộ, nếu hắn không thành một đôi với Quản Túc, đây cũng là chuyện quan trọng nhất nhân sinh của hắn.
Quản Túc liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Ngươi nếu thích, về sau chúng ta cũng có thể thành thân.”
Thiệu Phi quay đầu, ghét bỏ đánh giá hắn, “Ngươi quá cao, nào có tân nương cao hơn tân lang, quá không hài hòa.” (Himeko: Ô hô hô, Tiểu Phi muốn ở trên.)
“…… Ta có một biện pháp giải quyết.” Quản Túc đột nhiên nói.
“Cái gì?”
Quản Túc nói: “Ta làm tân lang, ngươi làm tân nương, như vậy sẽ hài hòa, ngươi không phải rất chờ mong thành thân sao, cứ như vậy đi.”
Mặt Thiệu Phi đỏ bừng, hình như hắn đã không cẩn thận tự đào hố chôn mình.
Việt Thất đứng cạnh nghe đối thoại của họ, cười đến bả vai run run.
Bái đường xong, ăn rượu mừng xong, một đám người ồn ào muốn nháo động phòng. Lão Vương gia một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông đứng trước cửa phòng, rất có tư thế ai dám nháo con của ông động phòng, ông sẽ liều mạng với kẻ đó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật sự cho rằng Phó Dịch là thân sinh nhi tử của lão Vương gia, lúc trước Vương gia thành thân, không thấy lão Vương gia tích cực như vậy.
“Tân nương da mặt tương đối mỏng, chúng ta không nên nháo động phòng thì hơn. Chúng ta đi uống rượu, đêm nay không say không về.” Quản Túc biết chút nội tình lập tức dời lực chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người đều rất phối hợp, lập tức phụ họa rời đi, chỉ còn lại An Tử Nhiên, Phó Vô Thiên cùng lão Vương gia.
“Hai đứa còn chưa đi?” Lão Vương gia trừng mắt tôn tử cùng cháu dâu, chẳng lẽ hai đứa này cũng muốn nháo tiểu thúc động cmn phòng (Himeko: tác giả viết thế, không phải tui chế đâu)? Không có cửa đâu, vất vả lắm mới có ngày này, hiện tại ông rất hy vọng sang năm có thể ôm tiểu tử trắng trẻo mập mạp.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên hai mặt nhìn nhau.
Phó Vô Thiên bất đắc dĩ nói: “Tổ phụ có phải quá đại kinh tiểu quái?”
Lão Vương gia không dao động. An Tử Nhiên bật cười, hiện tại lão Vương gia giống hệt như hồi còn bệnh, giống như lão ngoan đồng, đại khái chính ông cũng không biết bộ dáng mình hiện tại.
“Vương gia.”
Nghe thấy hắn gọi, Phó Vô Thiên xoay người, nhìn ý cười tromg mắt hắn lập tức biết hắn muốn nói gì, “Được, chúng ta đi thôi, Vương phi.”
Nhưng trước khi đi, hắn lại nói một câu, “Tổ phụ đừng thủ mãi ở đây, tiểu thúc cùng thẩm thẩm nếu biết sẽ thẹn thùng, có trưởng bối canh giữ ngoài cửa, nếu hại họ không làm được thì nguyện vọng của tổ phụ cũng đừng mơ được thực hiện.”
An Tử Nhiên trợn mắt há hốc mồm.
“Tiểu tử thúi, nói nhăng cuội cái gì?” Lão Vương gia quay đầu lại nhìn cửa phòng, lập tức vung nắm tay muốn tấu hắn.
Phó Vô Thiên nói xong cũng kéo Vương phi của hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lão Vương gia không đuổi kịp, lại bị tôn tử nói cũng thấy ngượng ngùng, nghĩ chắc không ai dám đến nháo động phòng, ông không khỏi chột dạ rời đi.
Tình huống bên ngoài không giấu được đôi tân phu thê trong phòng, đặc biệt là câu của Phó Vô Thiên, Phó Dịch dở khóc dở cười. Hắn nhìn Trịnh Quân Kỳ đội khăn trùm đầu đỏ, đôi tay đặt trên đùi khẩn trương nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có chút đỏ ửng.
Phó Dịch nhịn không được bật cười, một đống tuổi rồi mà vẫn giống tiểu tử hai mươi mấy, chính hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, tâm tình khẩn trương lại chờ mong mày, lần đầu tiên hắn được thể nghiệm trong bốn mươi mốt năm qua.
Trịnh Quân Kỳ làm sao không khẩn trương, đây là bước ngoặt lớn trong nhân sinh của nàng, có thể gả cho nam nhân mà mình yêu, nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
Rũ mắt, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt. Bàn tay thon dài của nam nhân duỗi tới chậm rãi vén khăn, tiếng trái tim đập thình thịch có thể nghe rõ ràng. Khi khăn được nhấc lên, Trịnh Quân Kỳ nâng mắt nhìn người trong lòng anh tuấn bất phàm, đôi mắt sáng ngời phản chiếu thân ảnh của nàng.
“Quân Kỳ.” Phó Dịch nhẹ nhàng gọi, thanh âm ôn nhu đến có thể tích ra nước.
Trịnh Quân Kỳ ngượng ngùng rũ mắt.
Phó Dịch chậm rãi cúi người, “Nàng hôm nay, thật đẹp!”
Trịnh Quân Kỳ lập tức đỏ mặt, nàng trang điểm không đậm, bởi vì chất da của nàng không tồi nên thoạt nhìn cũng không có quá lớn khác biệt, chỉ là bởi vì hôm nay là ngày nàng thành thân, gương mặt ửng đỏ, đuôi lông mày cũng như nhiễm một tia phong hoa.
Phó Dịch rót hai ly rượu, đưa một ly cho nàng. Tửu lượng của Trịnh Quân Kỳ còn tính có thể, nhưng uống xong chén rượu giao bôi, nàng đã thấy say, ngửi mùi rượu còn tàn lưu trong ly, vẻ mặt say mê.
“Đây là rượu gì, thật thơm!”
Phó Dịch lấy đi chén rượu trong tay tiếp nhận, “Rượu này gọi là Cực Nhật Túy.”
“Cực Nhật Túy?” Trịnh Quân Kỳ không rõ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã mông lung.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Dịch trở nên thâm thúy, đặt hai chén rượu lên bàn mới ngồi lại bên người nàng. Vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đột nhiên ngả ra, Phó Dịch vội vàng đỡ lấy.
Trịnh Quân Kỳ ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tướng công còn chưa trả lời ta.”
Phó Dịch vuốt mặt nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Cực Nhật Túy là rượu để trợ hứng ngày thành thân, tác dụng của nó đối với nữ quả nhiên vẫn quá lớn, mới một ly đã say.”
“Trợ hứng?” Trịnh Quân Kỳ lại nghe được một từ nàng không rõ, trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.
“Không hiểu không sao, ta dạy nàng.” Phó Dịch ôm eo nàng.
Trịnh Quân Kỳ lại đột nhiên đẩy hắn ra, “A, đừng tới gần ta, nóng quá.” Người nàng mềm như bông, căn bản không lay động Phó Dịch mảy may, ngược lại bị hắn ôm đến càng chặt.
Phó Dịch không nghĩ tới đêm tân hôn, tân nương sẽ biến thành con ma men, như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng quá khẩn trương. Cởi xuống mũ phượng trên đầu nàng, lại cởi giá y đỏ hoa lệ treo trên bình phong, hắn quay đầu lại nhìn tân nương nằm trên giường không ngừng kéo quần áo, tâm cảnh của hắn cũng bị ảnh hưởng, ly rượu kia trong cơ thể hắn cũng bắt đầu phát huy công hiệu.
Sớm biết vậy thì không nên để lão Vương gia chuẩn bị, Phó Dịch có một chút hối hận, lại nhanh chóng ném ý niệm này đi, tên đã lên dây không thể không bắn.
Phó Dịch nằm cạnh Trịnh Quân Kỳ đã không còn tỉnh táo, da thịt dần lộ ra, hoạt sắc sinh hương.
Lão Vương gia đi rồi lại quay lại. Ông nhìn phòng tân hôn không có động tĩnh gì, trong lòng thực lo lắng, sợ họ không thành công, liền nghĩ thử đi qua xem sao. Bỗng có người đột nhiên chắn trước mặt.
“Tổ phụ muốn đi đâu?”
Lão Vương gia nhìn tôn tử ôm tay vẻ mặt cười như không cười, lập tức chột da, khụ một tiếng, “Thì ra con ở đây, bổn vương đang muốn tìm con, đi theo ta.”
Phó Vô Thiên nhìn bóng tổ phụ chạy trối chết, cười nhạo một tiếng.
|
Chương 215: Son phấn Một tháng sau
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lại đi Xương Châu một chuyến, chỉ năm ngày sau đã trở lại, xưởng công binh cùng xưởng của Trịnh gia đều đang xây dựng, An Tử Nhiên vì thế đưa Hà sư phó đến Xương Châu. Về sau Xương Châu sẽ là đại bản doanh của Trịnh gia, Trịnh Quân Kỳ đã quyết định đặt trọng tâm sự nghiệp ở Xương Châu.
Khí hậu ở Xương Châu ngoài dự đoán thích hợp cho bông sinh trưởng, tuy kém A Lí Hương nhưng từ các phương diện có thể suy ra, bông ở Xương Châu sẽ không quá kém.
Trước mắt, Dệt Tâm xưởng mang hạt giống bông đến với bá tánh Xương Châu, nhưng kỳ thật chỉ có mấy chục người, bảy tám tháng nữa khi bông chín rộ, khi đó khẳng định sẽ làm càng nhiều người hứng khởi trồng bông, đến lúc đó sẽ hấp dẫn thương nhân tới Xương Châu làm xưởng.
Thương nhân tề tụ ở Xương Châu chính là lúc Trịnh gia sinh ý cuồn cuộn, nhưng đây chỉ là một nguyên nhân, chân chính là vì tiện cho kế hoạch sau của An Tử Nhiên.
“Thẩm thẩm, đây là sổ sách của Trịnh gia ở Xương Châu, sáng nay được gửi tới.” An Tử Nhiên đưa một quyển sổ thật dày cho Trịnh Quân Kỳ
Bởi vì Trịnh gia chỉ có nàng quản lý, thân thích không phải không có, nhưng đã lâu lắm không lui tới, họ cũng không biết tin về Trịnh gia ở Quân Tử Thành, lúc trước khi Trịnh Quân Kỳ cùng Phó Dịch thành thân, Trịnh gia cũng không mời thân thích ở Phượng Thành, cho nên sau khi Trịnh Quân Kỳ gả chồng, Trịnh gia vẫn như cũ là nàng quản.
Trịnh mẫu cũng không có dị nghị, dù mang cả Trịnh gia làm của hồi môn cho nữ nhi bà cũng cao hứng, Phó Vương phủ có thanh danh tốt, Trịnh gia có thể khởi tử hồi sinh cũng nhờ Phó Vương phủ, huống chi, Phó Vương phủ chưa chắc đã cưới Trịnh Quân Kỳ vì xưởng của Trịnh gia.
“Cám ơn.” Trịnh Quân Kỳ tiếp nhận sổ sách, rất tự nhiên nói câu cảm ơn. An Tử Nhiên gật gật đầu không nói gì, tình huống này đã không phải lần đầu tiên.
Nàng gả vào Phó Vương phủ đã hai tháng, khoảng thời gian này đã đủ để hiểu sinh hoạt của Phó Vương phủ là thế nào, quy củ không có nhiều, đều là làm theo ý thích, nàng thực thích sinh hoạt thế này.
Nàng đã cho rằng gả làm vợ người ta thì phải ở trong phủ giúp chồng dạy con, đây là sinh hoạt của rất nhiều nữ nhân sau khi gả chồng, nàng cũng sớm chuẩn bị tâm lý. Kết quả hoàn toàn trái ngược, lão Vương gia không quy định nàng nhất định phải ở trong phủ, thậm chí để nàng tiếp tục quản lý Trịnh gia.
Trịnh Quân Kỳ còn phát hiện phu quân của nàng và An Tử Nhiên còn bận hơn nàng, đặc biệt là An Tử Nhiên, mới gả vào Vương phủ được một ngày, hắn liền như trút được gánh nặng ném việc quản lý tất cả nhưng việc vặt trong Vương phủ cho nàng, tưởng tượng đến hắn lúc ấy thở phào một hơi, nàng lại có chút dở khóc dở cười.
Trịnh Quân Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nhìn về phía An Tử Nhiên đang hơi rũ đầu nói chuyện với Phó Vô Thiên: “Đúng rồi, Tử Nhiên, ta có một việc muốn nhờ.”
Hai người dừng nói chuyện. Phó Vô Thiên bưng chén trà uống một ngụm, rồi đưa một ly trà khác tới bên miệng Vương phi. An Tử Nhiên cúi đầu uống, sau đó nhìn về phía Trịnh Quân Kỳ.
“Chuyện gì vậy?”
Thích ứng hai tháng, Trịnh Quân Kỳ mỗi lần thấy họ tú ân ái, luôn có cảm giác sáng mù đôi mắt, nàng rất hâm mộ hai người, nếu phu quân cũng có thể săn sóc lãng mạn giống Vô Thiên thì tốt rồi.
“Ta nhớ An gia bán gạo?”
An Tử Nhiên gật gật đầu.
“Là thế này, ta cần một ít gạo thượng đẳng, không phải vì ăn, cho nên không cần gạo tím và gạo đen, còn muốn một ít ngô.”
“Mấy thứ đó, ở Quân Tử Thành hẳn cũng mua được?” An Tử Nhiên nghi hoặc nói.
“Có thể mua ở Quân Tử Thành, nhưng ta muốn gạo mới thượng đẳng, hơn nữa số lượng khả năng sẽ nhiều một ít.” Trịnh Quân Kỳ cũng cảm thấy như vậy có điểm phiền toái, nhưng có vài tiệm gạo ở Quân Tử Thành hay trộn nhiều loại gạo với nhau, còn trộn gạo cũ với gạo mới, không thể cam đoan chất lượng, nàng chưa từng tiếp xúc với phương diện này nên lo lắng sẽ làm lỗi.
An Tử Nhiên không hỏi nàng muốn làm cái gì, liền nói: “Lát nữa con sẽ viết thư cho Tô quản gia, để ông ấy gửi loại gạo tốt nhất, mỗi loại cần bao nhiêu?”
“Tạm thời một loại một trăm cân đi.”
Buổi chiều, Phó Dịch trở về, Trịnh Quân Kỳ kể lại, cũng giải thích tác dụng của gạo.
“Nàng muốn mở một cửa hàng bán son phấn?” Phó Dịch cảm thấy bất ngờ khi nàng đột nhiên có ý tưởng này, hắn biết Quân Kỳ không tinh thông trang điểm, cũng rất ít khi bán son phấn, không rõ nàng như thế nào đột nhiên có hứng thú.
An Tử Nhiên rốt cuộc biết thẩm thẩm vì cái gì muốn tìm gạo mới. Nếu hắn không đoán sai, gạo mới phỏng chừng là để nghiền thành trang phấn, trang phấn có thể cải thiện màu da, gạo càng tốt thì trang phấn có hiệu quả càng cao.
“Thẩm thẩm, son phấn ở Quân Tử Thành có lực cạnh tranh rất lớn, thẩm thẩm nắm chắc có thể thành công sao?” An Tử Nhiên không phải không muốn dùng tri thức kiếp trước để mở tiệm son phấn. Trước kia vì làm nhiệm vụ mà hắn bị một đồng nghiệp nữ lôi đi học hoá trang, nên cũng biết lịch sử của nghề này.
Hắn cuối cùng không làm là bởi hắn thật sự thích không nổi thứ này, hắn không thích thân cận với nữ giới, hơn nữa có lịch sử đen nên không phát triển về phương diện này.
Nói thật, thị trường son phấn ở Đại Á vẫn rất rộng mở, hắn không hiểu lắm ngành sản xuất son phấn ở Đại Á, nhưng nữ giới đều muốn làm đẹp, chỉ cần hiệu quả tốt một chút là họ sẽ đuổi theo như xua vịt.
Trịnh Quân Kỳ tự tin nói: “Tất cả mọi người đều có mặt nên ta cũng nói thật. Ngày hôm qua, ta ở trên phố cứu một thiếu niên bị thương, hình như là có người đuổi giết hắn, hắn nói người đuổi giết hắn là huynh đệ kết bái của cha. Nhà hắn bán son phấn, lại còn là gia truyền, rất nổi danh ở Vân Châu. Tên huynh đệ này kết bái giao hảo với cha hắn kỳ thật vì công thức tổ truyền, chẳng qua cha hắn rất cẩn thận, cho dù là huynh đệ kết bái cũng không tiết lộ. Người nọ thẹn quá thành giận, thuê sát thủ giết cả nhà hắn, muốn bức bách cha hắn giao ra.”
“Cha hắn đã sớm nhận ra huynh đệ kết bái này không tốt, nhờ người đưa nhi tử ra khỏi Vân Châu, đáng tiếc vẫn bị phát hiện. Hắn một đường trằn trọc trốn tới Quân Tử Thành, bởi vì ta cứu hắn một mạng nên hắn muốn báo ân. Nhưng hắn có một yêu cầu, hy vọng ta có thể giúp hắn báo thù, người kia cũng sản xuất son phấn.”
Nói xong, Trịnh Quân Kỳ liền phát hiện ba người đều đang nhìn mình, “Nhìn ta làm cái gì?”
Phó Dịch cười nói: “Câu chuyện thật xuất sắc.”
Trịnh Quân Kỳ cho rằng hắn đang chê cười, kỳ thật chính nàng cũng không nghĩ sẽ gặp được loại chuyện này, bởi vì nàng cũng không rõ hắn có nói thật không, nên tạm thời để hắn ở tại An gia tửu lầu.
“Cách phối chế hắn cho ta là thật, sáng ta đã thử qua, trang phấn cùng phấn mặt hiệu quả thật sự tốt.”
“Một khi đã như vậy, cứ làm những gì nàng muốn, nhưng thân phận của thiếu niên kia vẫn cần xác minh, chuyện này giao cho Vô Thiên đi.”
Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu, nàng không phải nữ nhân không có đầu óc nên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thiếu niên kia, vốn dĩ cũng muốn nhờ Vô Thiên hỗ trợ.
“Thẩm thẩm, ngoài làm trang phấn, có phải nên làm thêm phấn mặt.” An Tử Nhiên châm chước nói.
Trịnh Quân Kỳ nghe vậy, vỗ đầu nói: “Đúng rồi, còn phải tìm nguyên liệu làm phấn mặt, hình như là một loại hoa gọi là Hồng Lam Hoa?”
(*)紅藍花: hoa này tên tiếng Anh là Saffflower, giống hoa kế, cánh hoa làm thành màu nhuộm đỏ hoặc vàng.
Chuyện như vậy thường xảy ra, tuy muốn làm nhưng rất nhiều chuyện còn chưa nắm rõ. Phó Dịch bật cười lắc đầu, ánh mắt nhìn phu nhân có sự sủng nịnh không dễ phát hiện, hắn cảm thấy Tử Nhiên có khi còn biết nhiều hơn nàng.
Ngày hôm sau, Trịnh Quân Kỳ giao cách điều phối cho An Tử Nhiên, thiếu niên kia nói ra cách làm phấn mặt cùng trang phấn, mỗi loại lại có năm sáu cách chế. Thiếu niên từ nhỏ đã theo cha học chế tác son phấn, cho nên bao nhiêu cách phối chế đều đã ghi tạc trong đầu, nếu hắn không nói, Trịnh Quân Kỳ buộc hắn cũng vô dụng.
Hôm sau, Tô quản gia đưa gạo tốt thượng đẳng tới. Trịnh Quân Kỳ lập tức mang đến xưởng, đó là xưởng thuê tạm thời, son phấn được thử nghiệm xong rồi nói tiếp.
An Tử Nhiên không nhúng tay chuyện này, chỉ giúp tìm những công cụ chế tác son phấn rồi không hỏi đến.
Thời gian tiếp theo, hắn ngoài xem sổ sách thì ngẫu nhiên sẽ cùng Phó Vô Thiên tiến cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó lại thuận đường đi thăm Sùng Minh Đế, nghe nói mấy ngày hôm trước đã có chuyển biến tốt.
Hôm nay, mọi người đều ở nhà, cơm nước xong mới dời bước đến đại đường. Chu quản gia bỗng vội vội vàng vàng vọt vào, “Vương gia, việc lớn không tốt.”
|
Chương 216: Anh túc Sùng Minh năm thứ 29, ngày 11 tháng 6
Hoàng cung có biến. Đại hoàng tử suất lĩnh quân đội tư nhân xông vào hoàng cung muốn bức Sùng Minh Đế thoái vị, nhưng kế hoạch của hắn không thành công.
Nhị hoàng tử sớm có phòng bị, hắn trực tiếp mang theo ý chỉ của Sùng Minh Đế điều động cấm vệ quân trong hoàng cung, Đại hoàng tử xông vào tẩm cung lập tức trở thành ba ba trong hũ. Một hồi cung biến tới vô thanh vô tức, kết thúc cũng phi thường mau, mọi người biết được thì chuyện đã kết thúc từ bao giờ.
Đại hoàng tử hoàn toàn mang ý định được ăn cả ngã về không. Hắn biết nếu tương lai Phó Nguyên Thành kế vị thì nhất định sẽ không bỏ qua hắn. Hơn nữa, với thế cục trước mắt, hắn cũng không có nửa phần cơ hội. Hắn cùng Phó Nguyên Dương lần lượt thất thế, Sùng Minh Đế hiện tại đã rất coi trọng Phó Nguyên Thành, nếu không có gì bất ngờ, hắn rất có thể đã viết sẵn chiếu thư giả. Chờ đợi kết cục, còn không bằng chủ động xuất kích, bắt lấy cơ hội xa vời kia.
Quân đội tư nhân hắn đã bồi dưỡng rất lâu, dựa vào tiền tài của Trưởng Tôn gia. Nhưng bởi vì bồi dưỡng quân đội hao phí tài lực quá lớn, cho nên nhân số cũng chỉ có hai ngàn người.
Nhị hoàng tử cảm thấy tiếc nuối nhất trong lần cung biến này chính là Trưởng Tôn gia không hề tham dự, Phó Nguyên Võ hoàn toàn tự mình đơn độc hành động, thậm chí không báo cho Trường Tôn Thành Đức, vì vậy không thể xử luôn Trưởng Tôn gia, phi thường đáng tiếc.
Muốn đưa hai ngàn người vô thanh vô tức tiến vào hoàng cung là không có khả năng. Nhị hoàng tử điều tra mới phát hiện, Hoàng Hậu Trường Tôn Thiên Phượng chíng là tòng phạm, nàng lợi dụng thân phận lót đường cho nhi tử, nội ứng ngoại hợp.
Sùng Minh Đế biết chuyện này thì giận dữ, ra ý chỉ đem Hoàng Hậu biếm lãnh cung. Hắn cũng bởi tức giận nên bệnh tình tăng thêm, lại hôn mê.
Sự tình nhanh chóng lan truyền.
“Phó Nguyên Võ vì sao phải đi đường cực đoan như vậy?” An Tử Nhiên sau khi nghe xong khó hiểu hỏi, đội quân hai ngàn người nói thật là cực kì ít, dù hắn có bức vua thoái vị thành công thì cũng không làm hoàng đế được mấy ngày, bởi vì khi Úc Bá Phi mang theo đại quân biên quan, hắn chính là con cá trong chậu.
Phó Vô Thiên chống cằm, không chút để ý nói: “Đại khái là chó cùng rứt giậu đi.” Từ một hoàng tử cao cao tại thượng ngã xuống trở nên nghèo túng, Phó Nguyên Võ tâm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận kết cục này, huống chi nếu kết cục cùng là chết, hắn khẳng định sẽ lựa chọn được ăn cả ngã về không.
“Hắn vì sao lại lựa chọn như vậy đều không liên quan đến chúng ta.”
An Tử Nhiên cảm thấy bên trong khẳng định có nội tình, nhưng đúng như Phó Vô Thiên nói, xác thật chẳng liên quan gì đến họ.
Địa lao của hoàng cung âm khí nặng nề, từ xưa tới nay đều giam giữ thần tử phạm vào trọng tội, tới thời của Sùng Minh Đế, tội thần càng nhiều, nhưng chưa từng xuất hiện hoàng tử bị nhốt tại địa lao, có thể nói Phó Nguyên Võ là người đầu tiên.
Tiếng nước theo góc tường âm u nhỏ giọt tí tách, vang vọng trong địa lao tối tăm yên tĩnh, nơi nơi tràn ngập hơi thở tuyệt vọng, ngục tốt cũng không muốn ở trong địa lao áp lực này.
“Thịch thịch thịch…” Bước chân như tiếng trống đánh vào tim chợt vang lên.
Một người theo bậc thang đi xuống, đi qua vài nhà tù tử khí trầm trầm, đi đến nhà tù cuối cùng, người trong ngục giam cuộn tròn lại, dơ bẩn chật vật, cơ hồ nhìn không ra diện mạo. Khi người đó thấy rõ người tới, vẻ mặt lập tức trở nên hung mãnh.
“Phó Nguyên Võ, làm tù nhân tư vị thế nào?” Người tới đột nhiên mở miệng, ngữ khí cùng thái độ mang theo một ngạo mạn cùng coi khinh không thể bỏ qua.
Phó Nguyên Võ giãy giụa, hắn muốn xông lên xé rách khuôn mặt kia, nhưng tay cùng hai chân bị xích sắt khóa lại hạn chế tự do, làm hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nhười hắn nhất căm hận ở trước mặt diễu võ dương oai.
“Phó Nguyên Thành! Ta muốn giết ngươi!”
“Giết ta? Ngươi đã đánh mất mọi cơ hội.” Phó Nguyên Thành dang tay, vẻ mặt quỷ dị dị thường, không còn ôn tồn lễ độ ngày thường hay bày ra trước mặt người khác, còn có vẻ máu lạnh.
Phó Nguyên Võ trừng mắt, “Phó Nguyên Thành, ngươi đừng tưởng rằng có Triệu gia sau lưng là ngươi có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ giống ta, từ trên cao ngã xuống!”
Phó Nguyên Thành khẽ cười một tiếng, đôi mắt phản quang, “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Muốn biết vì sao ngươi lại rơi xuống nước này sao?”
“Ngươi có ý gì?” Phó Nguyên Thành bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, nghe ra ẩn ý trong lời nói.
Phó Nguyên Thành tới gần một chút, hạ giọng nói: “Bởi vì ta thu mua quản gia trong phủ của ngươi, buộc hắn mỗi ngày hạ dược ngươi, mỗi ngày một chút, nó không phải độc dược, nhưng còn hơn cả độc dược, nó sẽ làm cảm xúc của ngươi trở nên ngày càng không ổn định, tính tình cũng ngày càng táo bạo, ngày càng đa nghi, cuối cùng phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.”
“Phó! Nguyên! Thành!” Đồng tử Phó Nguyên Võ tuôn ra tơ máu đỏ, gân xanh trên trán cùng cổ giật giật, xích sắt bị lôi kéo không ngừng phát ra tiếng va chạm, đôi tay cùng hai chân đều chảy máu, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất.
Phó Nguyên Thành không để ý nói tiếp: “Dược vật này rất khó tìm, ta cũng tìm thật lâu, cuối cùng mới tìm thấy ở quốc gia khác, có người gọi nó là anh túc.”
Phó Nguyên Võ liều mạng lôi kéo xích sắt.
“Còn có một việc.” Trước khi đi, Phó Nguyên Thành đột nhiên nhớ ra.
“Ta phải cảm tạ ngươi, nhờ ngươi làm phụ hoàng tức giận đến bệnh tình tăng thêm, ta không cần phí sức nữa.”
Phó Nguyên Võ khó có thể tin trừng lớn đôi mắt, “Phó Nguyên Thành, ngươi đang nói cái gì, phụ hoàng bệnh nặng, đều là do ngươi làm hại?”
Phó Nguyên Thành cười nói: “Đừng làm vẻ mặt đó, phụ hoàng và chúng ta vốn không có bao nhiêu tình phụ tử, đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tịch. Hơn nữa ta tin tưởng, nếu ta không ra tay, ngươi cũng nhất định sẽ ra tay. Phụ hoàng ngồi trên bảo tọa đã lâu, đã sớm mất đi tư cách, trong lòng ngươi không phải cũng nghĩ như vậy sao?” Hắn thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng nếu không phải phụ hoàng bức, hắn cũng sẽ không làm như vậy, hắn suốt đời mong muốn làm hoàng đế thống nhất thiên hạ, cho nên hắn không chờ được.
Nói xong, Phó Nguyên Thành đi luôn, mặc cho Phó Nguyên Võ rống kêu thế nào cũng không có người lại đáp lại.
Sùng Minh Đế tỉnh lại một lần, mở miệng câu đầu tiên chính là hạ chỉ xóa bỏ tên của Đại hoàng tử ra khỏi từ đường, hơn nữa ba ngày sau xử tử. Hoàng Hậu bị biếm lãnh cung vĩnh viễn. Trưởng Tôn gia tuy tránh được một kiếp nhưng vĩnh cửu bị cấm làm quan trong triều.
Trường Tôn Thành Đức từ quan sau khi sự kiện phát sinh vài ngày, mang theo Trưởng Tôn gia rời Quân Tử Thành. Quân Tử Thành là đại bản doanh của Trưởng Tôn gia, lần này rời đi, sản nghiệp của gia tộc sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Đối với đứa con trai này, Sùng Minh Đế không có cảm tình gì, khi hạ chỉ xử tử cũng không chút do dự, thậm chí không gặp lại lần nào. Mấy lần chịu kích thích lớn, các thái y đều nói Sùng Minh Đế không thể chịu thêm kích thích gì nữa, nếu không long thể sẽ ngày càng kém.
Phó Nguyên Võ bị hành hình trước đại môn hoàng cung. Ngày đó, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vừa lúc ra khỏi hoàng cung, ngày thường rất ít có bá tánh tới gần nơi này, hiện tại lại chen đầy, toàn bộ sân hành hình chật như nêm cối.
Trên đài, Đại hoàng tử mặc tù phục xám, giam trong địa lao nhiều ngày, hắn nhợt nhạt như người chết, ánh mắt trống rỗng vô thần, như cái xác không hồn.
Trước khi hành hình, Phó Nguyên Võ đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một câu. “Phó Nguyên Thành, ngươi nhất định sẽ không có kết cục…”
‘Phập’ một tiếng, chưa kịp nói hết, máu vẩy ra, giây tiếp theo, đầu hắn rơi xuống đất, đám người vây xem vang lên tiếng kinh hách.
Đường đường là hoàng tử, sinh ra trong muốn vàn sủng ái, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, không ai có thể ngờ, người chứng kiến hắn từng bước một đi tới thổn thức không thôi, tính cách của Đại hoàng tử tuy không tốt lắm nhưng không phải loại người cực đoan.
Chỉ tiếc, ngoài An Tử Nhiên, không ai hoài nghi hắn bị hạ dược.
Anh túc xác thật là một thứ cực kỳ hi hữu, rất nhiều người cả đời cũng chưa nghe qua, hơn nữa không nhất định có tên anh túc, mỗi nơi lại có cách gọi khác nhau. Thứ này cũng không thường thấy, lại còn bị cấm nên trên thị trường không thể xuất hiện.
“Vương gia, Nhị hoàng tử không bình thường.” An Tử Nhiên chỉ nhìn là biết Đại hoàng tử trúng dược vật nào đó, khó trách sẽ làm ra những truyện cực đoan, người biết đến dược vật này không nhiều lắm nên nhân vật như Trường Tôn Thành Đức cũng bị giấu giếm.
Phó Vô Thiên xoay người, “Quan tâm làm gì.”
An Tử Nhiên ngẫu nhiên sẽ bị thái độ vô tâm của hắn làm cho thực vô ngữ, tốt xấu gì tên này cũng là thành viên hoàng thất.
|
Chương 217: Diêu Thời Vũ Phó Nguyên Võ chết, Tam hoàng tử liền hoàn toàn án binh bất động. Kết cục của Phó Nguyên Võ thời thời khắc nhắc nhở họ không bước lên vết xe đổ, nhưng họ cũng không thể trơ mắt nhìn Phó Nguyên Thành bước lên ngôi vị hoàng đế.
Hơn nữa, Tam hoàng tử cùng Úc gia vẫn cảm thấy Phó Nguyên Võ chết quá mức không thể tưởng tượng. Họ đã từng là đối thủ, tục ngữ nói, nhất hiểu biết mình không ai hơn đối thủ, họ không đặc biệt hiểu Phó Nguyên Võ, nhưng biết hắn không phải loại không màng đại cục, được ăn cả ngã về không, dưới tình huống không nắm chắc mà bức vua thoái vị, thuần túy là tìm chết, cho nên họ hoài nghi Phó Nguyên Thành đã làm gì đó với Phó Nguyên Võ.
Úc Chính lo lắng Tam hoàng tử cũng sẽ xảy ra chuyện nên trong khoảng thời gian này hạn chế hành động của hắn, không cho hắn ra ngoài, tiến cung cũng có người đi cùng.
Đại hoàng tử soán vị không ảnh hưởng đến bá tánh Quân Tử Thành. Đại khái là bởi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất nhiều người thậm chí chưa kịp phản ứng đã kết thúc, cho nên cũng không có nhiều cảm tưởng, mọi người vẫn sinh hoạt bình thường.
Ba ngày sau, Điểm Trang Các của Trịnh Quân Kỳ khai trương.
Chính như tên gọi, Điểm Trang Các kinh doanh đồ trang điểm và các loại vật phẩm dành cho nữ giới. Điểm Trang Các nằm trên đoạn đường đẹp, mỗi ngày sớm hay muộn đều có rất nhiều người đi qua, già trẻ gái trai, kết bè kết đội, quan trọng nhất chính là, phụ cận còn có nam quán cùng thanh lâu.
Bất luận là thanh lâu hay nam quán, cả nam lẫn nữ đều cần trang điểm, mỹ mạo là cần câu cơm của họ cho nên nhu cầu với đồ trang điểm đều rất cao, bởi vậy phụ cận cũng có không ít cửa hàng bán son phấn.
Điểm Trang Các khai trương thu hút rất nhiều sự chú ý, có người đã chuẩn bị thăm dò.
Nhu cầu tiêu thụ tăng cao, lực cạnh tranh cũng càng lúc càng lớn. Vì đoạt khách hàng, các thương nhân đua nhau giảm giá, kéo theo đó là chất lượng son phấn giảm sút, có phấn mặt còn trộn thêm chất độn nên không sạch sẽ, màu sắc nhợt nhạt, chất lượng không khả quan.
Tuy nhiên, các phu nhân hoặc cô nương gia cảnh giàu có thông thường sẽ không mua loại hàng rẻ này. Cửa hàng son phấn chân chính có danh khí cũng sẽ không bán son phấn kém chất lượng.
Trịnh Quân Kỳ nghe theo kiến nghị của An Tử Nhiên, ba ngày đầu khai trương sẽ ưu đãi mua hai tặng một. Bởi vì Điểm Trang Các vừa khai trương, không có danh khí, đa số khách hàng vẫn sẽ chọn mua đồ ở cửa hàng mình quen, cứ như vậy, son phấn ở Điểm Trang Các tốt đến mấy cũng sẽ không có người biết, cần rất nhiều thời gian mới nổi danh.
Mua hai tặng một không lỗ vốn nhưng lợi nhuận rất ít, không phải không có thương nhân nghĩ tới hoạt động ưu đãi, nhưng đa phần chỉ bán những đồ dùng đơn giản. Phó Vương phủ không thiếu bạc nên không sao cả, dù sao về sau khẳng định sẽ kiếm được nhiều hơn.
Có hoạt động ưu đãi này, không ít người đi qua Điểm Trang Các đều hiếu kỳ đi vào. Thương phẩm rực rỡ muôn màu, có dầu bôi tóc, tinh dầu tắm, phấn mặt, hương phấn v.v…, đa dạng chủng loại, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Không bao lâu, cửa hàng lác đác lưa thưa bây giờ cơ hồ đã chật ních.
Có người thích mắt liền mua thử vài loại, người giàu có dứt khoát mua hai kiện. Cũng có người do dự, bởi vì giá cả trong Điểm Trang Các không hợp túi tiền của một số người.
“Xin hỏi có gì cần hỗ trợ sao?” Tiểu Ninh thấy hai khách nhân vẫn luôn bồi hồi ở một chỗ, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn chằm chằm hàng hóa bày trên ngăn tủ, rõ ràng rất muốn mua, rồi lại bởi nguyên nhân nào đó mà chưa hạ quyết tâm, Tiểu Ninh lập tức tiến lên hỏi.
Cả hai đều là cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, có thể do thường xuyên làm việc ở ngoài trời nên màu da không tốt lắm, nghe vậy tức khắc liếc nhau một cái, một cô nương do dự mở miệng. “Chúng ta muốn mua hương phấn, nhưng giá của nó hơi đắt.”
Tiểu Ninh nghe ra các nàng muốn mua hai hộp để được tặng một nhưng vẫn do dự, liền cười nói: “Như vậy đi, ta có một kiến nghị, hai người góp tiền mua hai hộp hương phấn, một hộp được tặng có thể chia đều, hoặc là mua một hộp để dùng chung, nhưng ta kiến nghị hai người dùng thử hương phấn rồi lại suy xét.”
Hai cô nương nhìn nhau, lại cảm thấy kiến nghị này không tồi. “Cám ơn đã đề nghị.”
“Không khách khí.” Tiểu Ninh biết các nàng sẽ mua, nhanh chóng quay ra ‘giúp đỡ’ các khách hàng khác.
Nàng là một trong năm công nhân mà Trịnh Quân Kỳ lựa chọn, miệng thực ngọt, tư duy linh hoạt. Các nàng có năng lực thuyết phục khách hàng hạ quyết tâm mua son phấn, nhờ biểu hiện xông xáo nên được chọn.
Ngày khai trương đầu tiên, Điểm Trang Các bán ra không ít son phấn, cơ bản đều nhờ hoạt động mua hai tặng một. Tuy không kiếm được nhiều, nhưng sau khi mọi người dùng thử, danh khi tự nhiên sẽ tăng lên, thiếu niên khi giao công thức cho Trịnh Quân Kỳ đã nói chắc như đinh đóng cột như vậy.
Ngày hôm sau, Phó Vô Thiên phái người điều tra thân phận của thiếu niên. Hắn nói thật. Thiếu niên tên là Diêu Thời Vũ. Diêu gia ở Vân Châu xác thật là thế gia kinh doanh son phấn lớn nhất.
Son phấn của Diêu gia vẫn luôn được hoan nghênh, ngoài Vân Châu, nơi nào cũng có bóng dáng son phấn của Diêu gia. Làm ăn quá phát đạt nên không thể tránh khỏi bị người ghen ghét, nhiều năm qua các loại thủ đoạn nhằm vào Diêu gia ùn ùn không dứt. Nhưng Diêu gia vẫn như tùng bách đứng thẳng, bởi vì chất lượng son phấn của Diêu gia không phải giả, hơn nữa có một số loại son phấn chế tác bằng công thức tổ truyền, hiệu quả bỏ xa son phấn của các cửa hàng khác.
Chính những công thức tổ truyền này đã mang đến họa sát thân cho Diêu gia.
Tỷ như Ngọc Ngưng Các đột nhiên quật khởi ở Vân Châu. Ngọc Ngưng Các cũng bán son phấn, năm trước vẫn là một cửa hàng không có tiếng tăm gì, năm nay đột nhiên xuất ra các loại son phấn chất lượng không tồi. Nhờ đó, Ngọc Ngưng Các trở thành đại lý son phấn lớn nhất Vân Châu, nhanh chóng mở thêm nhiều chi nhánh.
Chủ nhân của Ngọc Ngưng Các chính là hung thủ giết hại Diêu gia. Công thức tổ truyền của Diêu gia tuy không rơi vào tay hắn nhưng các công thức nhỏ khác hiệu quả cũng không tồi, đủ cho Ngọc Ngưng Các tỏa sáng rực rỡ.
Vài công thức nhỏ đã có thể mang cho Ngọc Ngưng các lợi nhuận kếch xù, có thể tưởng tượng được những công thức tổ truyền kia sẽ còn hơn thế nữa, cho nên người kia mới không từ bỏ, vẫn luôn phái người đuổi giết Diêu Thời Vũ. May mà Diêu Thời Vũ mạng lớn, một đường chạy trốn tới Quân Tử Thành mới bảo trụ được mạng nhỏ.
Quân Tử Thành nằm dưới chân thiên tử, thế lực phức tạp, không cẩn thận đắc tội thế lực lớn nào đó thì trăm cái Ngọc Ngưng Các cũng không dậy nổi.
Ngày hôm sau, Trịnh Quân Kỳ cùng Diêu Thời Vũ mang theo một phần son phấn về Phó Vương phủ. Diêu Thời Vũ vừa thấy bảng hiệu đã cảm thấy choáng váng, vào đến đại đường cũng chưa thể phản ứng lại.
“Tử Nhiên, đây chính là son phấn bán ở Điểm Trang Các.” Trịnh Quân Kỳ lấy ra mấy hộp son phấn, mỗi một đều được thiết kế tỉ mỉ, vẻ ngoài đẹp cũng rất quan trọng.
An Tử Nhiên yên lặng không nói gì, “Thẩm thẩm, ta không cần.” Hắn không phải nữ nhân, dùng son phấn làm gì, truyền ra thì hắn cũng không cần thể diện.
An Tử Nhiên yên lặng không nói gì, “Thẩm thẩm, ta không cần.” Hắn không phải nữ nhân, dùng son phấn làm gì, truyền ra thì hắn cũng không cần thể diện.
Trịnh Quân Kỳ nở nụ cười, biết ngay hắn sẽ nói vậy mà, “Không cần cũng cầm lấy, có thể tặng cho nha hoàn, Thu Lan cùng Xuân Lan đều không tồi. Ta giới thiệu một người, hắn chính là Diêu Thời Vũ.” Vừa nói vừa đẩy Diêu Thời Vũ đang đứng ngốc ra phía trước.
Thiếu niên rốt cuộc sực tỉnh, thấy hai đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, dọa hắn giật mình.
Trịnh Quân Kỳ không chê cười, giới thiệu: “Diêu Thời Vũ, đây chính là Vương gia, bên cạnh là Vương phi.”
Diêu Thời Vũ nằm mơ cũng không ngờ người cứu hắn là người của Phó Vương phủ, hơn nữa hắn hiện tại đang mặt đối mặt với chiến thần trong truyền thuyết. Chiến thần là thần tượng của hắn từ nhỏ đến lớn, đến bây giờ cũng không thay đổi, nghĩ vậy, tâm tình thoáng chốc kích động, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
“Thảo… thảo dân bái kiến Vương gia, Vương phi.” Diêu Thời Vũ nơm nớp lo sợ quỳ xuống, hắn chỉ là bình dân, tính cách được cha mẹ dưỡng khá tốt, không kiêu ngạo ương ngạnh, lần đầu tiên nhìn thấy ngườin tôn quý, tức khắc cảm thấy khẩn trương.
An Tử Nhiên nghe thôi đã cảm thấy đầu gối rất đau, quỳ thật dùng sức.
|
Chương 218: Trang điểm Từ khi được Trịnh Quân Kỳ dẫn đến Phó Vương phủ, Diêu Thời Vũ biết mình gặp được quý nhân. Hắn không hề biết, Trịnh Quân Kỳ đưa hắn về Phó Vương phủ sau khi đã điều tra quan sát, xác nhận Diêu Thời Vũ chỉ là thiếu niên bản tính thuần lương.
Phụ thân của hắn Diêu Thiên Tường tuy là thương nhân, nhưng Diêu gia có quy định rõ ràng, cho dù làm ăn lớn đến đâu thì tương lai cũng không thể làm ra chuyện hại người hại mình, cho nên Diêu gia ở Vân Châu vẫn luôn rất có danh tiếng. Là nhi tử của Diêu Thiên Tường, Diêu Thời Vũ cũng được dạy dỗ rất khá, khiêm tốn có lễ, tính cách ôn hòa, vì tuổi không lớn nên vẫn còn mang theo rộng rãi lạc quan của tuổi trẻ, tuy còn chút bi thương tan cửa nát nhà nhưng đã thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Diêu Thời Vũ thuộc loại hay nói, nhưng khi gặp An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, hắn không đề cập một chữ đến cừu hận. Ngồi một hồi, Trịnh Quân Kỳ mới tiễn Diêu Thời Vũ đi. Trịnh Quân Kỳ để Diêu Thời Vũ ở tại Trịnh gia. Trịnh gia không có nhiều người, cả tòa nhà to như vậy, có người ở cùng Trịnh mẫu nàng cũng yên tâm.
Hai người đi rồi, An Tử Nhiên cất son phấn trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng, hắn nhìn Phó Vô Thiên đang an tĩnh uống trà, đột nhiên cầm lấy một hộp phấn mặt, nghiêm trang hỏi: “Vương gia, có hứng thú không?”
Phó Vô Thiên nhìn thấy vẻ mặt gian xảo không có ý tốt của hắn, thiếu chút nữa bị sặc, uống xong mới cười như không cười nói: “Không thể tưởng tượng được Vương phi còn có ham mê này.”
An Tử Nhiên đùa nghịch hộp phấn mặt trên tay, tưởng tượng ra mặt Phó Vô Thiên mà trang thêm phấn má hồng, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, hắn hình như ngày càng không có tiết tháo, “Chỉ đùa một chút thôi.”
Phó Vô Thiên chống cằm, đôi mắt đen chứa đầy ý cười nhìn hắn chăm chú, “Bổn vương không ngại Vương phi hoá trang cho bổn vương xem.”
“Nga, thật đáng tiếc, ta để ý.” An Tử Nhiên tùy tay ném hộp phấn mặt vào túi, mấy thứ đó vẫn là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Bỏ mặc Phó Vô Thiên, An Tử Nhiên đi gặp đệ đệ.
Tiểu bao tử đã ba tuổi. Ba tuổi ở rất nhiều gia đình đã không còn oa oa gào khóc đòi ăn, đa số đã bắt đầu học chữ, tiểu bao tử cũng không ngoại lệ. Nhưng An Tử Nhiên không bắt bé ngày nào cũng phải học, vui chơi cũng rất quan trọng. Thời thơ ấu phải có hồi ức tốt đẹp mới gọi là thời thơ ấu.
“Ca ca ~” Tiểu bao tử thấy ca ca tới, lập tức ném quả cầu trong tay nhào tới, ngửa đầu, miệng ngọt ngào gọi.
Đùi phải bị tiểu bao tử gắt gao ôm, An Tử Nhiên thấy nặng đến cơ hồ không nhấc chân nổi, khom lưng bế bé lên. “Tiểu béo đôn, có ngoan ngoãn nghe lời không.” An Tử Nhiên vỗ vỗ mông bé.
“Có ~” Tiểu bao tử gật gật đầu, cánh taycủ sen vòng qua cổ ca ca. Thời gian được gặp ca ca mỗi ngày không nhiều nên mỗi lần gặp mặt, bé đều sẽ dính lấy ca ca, dính đến gắt gao, khi ca ca phải đi đều sẽ dính một hồi mới lưu luyến bỏ ra.
Nhìn hai huynh đệ, Thu Lan cùng Xuân Lan nhìn nhau cười một cái. Tuy hai huynh đệ tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng khi họ ở cùng nhau lại rất có cảm giác ấm áp, nhìn ra được họ có quan hệ huyết thống.
“Đại thiếu gia, khi ngài không ở, Nhị thiếu gia cũng rất ngoan. Sáng nay, Nhị thiếu gia đều đã hoàn thành bài tập phu tử giao cho.” Thu Lan cười nói.
An Tử Nhiên nói: “Vất vả các ngươi.”
Thu Lan cùng Xuân Lan cười nói: “Đây là chúng ta nên làm.”
An Tử Nhiên đưa túi son phấn cho các nàng, “Vì cám ơn các ngươi tận tâm tận lực chiếu cố Tử Minh, còn có… nương của ta, có chút đồ tặng cho các ngươi.”
Thu Lan cùng Xuân Lan lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thấy An Tử Nhiên nghiêm túc, hai người liền không chối từ, vui sướng nhận lấy. “Cám ơn Đại thiếu gia.”
Các nàng vẫn quen gọi An Tử Nhiên là Đại thiếu gia. Người ở Vương phủ đều gọi là Vương phi, chỉ có các nàng không thay đổi xưng hô, An Tử Nhiên cũng không sửa lại nên vẫn luôn kéo dài đến bây giờ, hiện tại đã quen. An Tử Nhiên ngồi một hồi rồi đi. Tiểu bao tử lưu luyến không rời bắt lấy ống quần hắn, bàn tay mũm mĩm không chịu buông, đôi mắt ngập nước ngước nhìn không chớp mắt.
“Tử Minh, ca ca ngày mai lại đến. Buổi tối không thể chơi quá muộn, phải nghe Thu Lan tỷ tỷ cùng Xuân Lan tỷ tỷ. Ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm cùng ca ca ăn cơm sáng, biết không?”
“Ân…” Tiểu bao tử không tình nguyện lên tiếng.
An Tử Nhiên đi rồi, Thu Lan liền ôm tiểu bao tử lên ghế trên. Hống tiểu bao tử, nàng rất có kinh nghiệm, thấy bé ảo não gục đầu, không cấm cười an ủi: “Nhị thiếu gia, đừng ủ rũ, hôm nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai mở mắt ra là có thể thấy ca ca.”
Tiểu bao tử vừa nghe có thể thấy ca ca, lập tức gật gật đầu, “Ta nhất định đi ngủ sớm.”
Thu Lan vuốt đầu bé, “Tốt.”
Ngày hôm sau, sắp đến giờ cơm sáng, An Tử Nhiên tự mình tới đón tiểu bao tử. Hắn dậy tương đối sớm, tiểu bao tử vẫn còn ngủ trong ổ chăn. Nhưng bé ghi nhớ lời Thu Lan nói ngày hôm qua, vừa nghe thấy tiếng người đã tỉnh, mở mắt ra quả nhiên thấy ca ca, lập tức cao hứng vỗ tay. Thu Lan cùng Xuân Lan bưng nước ấm đi vào.
An Tử Nhiên ôm tiểu bao tử lên, đang muốn nói chuyện, ngẩng đầu lại bị Xuân Lan dọa sợ. “Xuân Lan, ngươi…”
Xuân Lan còn tưởng Đại thiếu gia muốn khen nàng đẹp, không cấm lộ vẻ thẹn thùng. Thu Lan bất đắc dĩ bật cười, sáng nay nàng cũng bị Xuân Lan dọa. Nàng không ngờ Đại thiếu gia lại tặng các nàng son phấn, lại còn là son phấn từ Điểm Trang Các của Phó phu nhân.
Các nàng cũng nghe nói đến Điểm Trang Các. Khi lên phố hai ngày trước, các nàng nghe được không ít cô nương nói đến, nghe nói son phấn của Điểm Trang Các chất lượng không tồi, hôm nay được tặng, hẳn là Phó phu nhân mang về Vương phủ.
Có không ít thứ, hai người chia nhau cũng có rất nhiều. Xuân Lan hôm nay đã gấp không chờ nổi dùng thử. Nói thật, Xuân Lan một chút kỹ thuật cũng không có, phấn má hồng có màu rất đậm, vừa nhìn là biết cơ hồ không trộn thêm chất độn, cho nên nếu không cẩn thận thoa, hai má đỏ đậm nhìn thực quỷ dị. Xuân Lan thoa hết toàn bộ má, kết quả trông khác gì mông khỉ.
“Oa ô……” Tiểu bao tử bị dọa sợ, vội vàng vùi đầu trong lòng ngực ca ca.
An Tử Nhiên dở khóc dở cười. Xuân Lan vẫn chưa nhận thấy có gì không đúng, chỉ cảm thấy phản ứng của mọi người rất kỳ quái. Khi bốn người tới đại đường, tạo hình ‘kinh diễm’ của Xuân Lan cũng rất được chú ý, một đám đều thấy buồn cười.
“Con khỉ từ nơi nào chạy ra vậy?” Trịnh Quân Kỳ bật cười, An Tử Nhiên quả thực tặng son phấn cho hai nha hoàn, chỉ là không nghĩ tới sẽ thu được kinh hỉ lớn như vậy, một khuôn mặt không tồi cứ như vậy bị đạp hư.
Xuân Lan rốt cuộc nhận ra, tức khắc ủy khuất.
Trịnh Quân Kỳ bảo nha hoàn lấy hộp trang điểm tới, nàng chuẩn bị ăn sáng xong liền trực tiếp đến Điểm Trang Các, đề nghị: “Vẫn còn thời gian, hay là sửa lại?”
Xuân Lan đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại do dự: “Nhưng… Nhưng nô tì không biết.” Nàng nếu biết trang điểm thì sẽ không biến mình thành con khỉ.
Trịnh Quân Kỳ có chút khó xử, bởi vì nàng cũng không biết. Khi còn ở Trịnh gia, nàng đều nhờ nha hoàn hỗ trợ, hơn nữa, thông thường đều trang điểm khá nhạt, bởi vậy không cần kỹ thuật gì, nàng cũng không học tử tế.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
An Tử Nhiên nghe đối thoại của các nàng, trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Cuối cùng, Thu Lan nhận mệnh đứng ra. Nàng cũng không am hiểu lắm, dù sao thì mình là nha hoàn, không thể trang điểm quá mức hoa hòe lộng lẫy, nhưng một chút cơ sở vẫn có thể.
Hai đống phấn đỏ trên mặt Xuân Lan được tán đều, khuôn mặt lại mang theo sắc hồng nhuận. Xuân Lan cầm gương soi, quả nhiên đã khá hơn nhiều. “Cám ơn Thu Lan.”
Khi Phó Vô Thiên cùng lão Vương gia đến, bữa sáng đã được bày lên. Phó Vô Thiên nhìn một vòng, tầm mắt dừng trên mặt Xuân Lan hai giây, hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng vậy?”
“Không có a!” Trả lời là Trịnh Quân Kỳ, các nàng không nói đề tài gì cao hứng nên không hiểu sao hắn lại hỏi vậy.
An Tử Nhiên đột nhiên ‘khụ’ một tiếng. Phó Vô Thiên quay đầu nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên đặt một chén cháo đến trước mặt hắn, “Ăn sáng trước.”
Phó Vô Thiên tựa lĩnh hội thâm ý của hắn, liền không hỏi lại.
|