Đại Địa Chủ
|
|
Chương 378: Hết thuốc chữa
Lâm triều kết thúc, Phó Vô Thiên trở lại Phó Vương phủ. An Tử Nhiên chỉ nói kết quả thẩm vấn, không nói quá trình. Phó Vô Thiên biết về mấy hình phạt là do ám vệ nói. Có lẽ chỉ có hắn không cảm thấy bất ngờ. Biết họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, An Tử Nhiên viết ra hết những hình phạt mà mình biết. Tàn khốc nhất đương nhiên là Mãn Thanh thập đại khổ hình, Phó Vô Thiên đọc mà còn khen ngợi không thôi. Hình phạt huyết tinh như vậy, An Tử Nhiên biết nhất định sẽ hợp với hắn. Từ lần đầu tiên thấy Phó Vô Thiên giết người, hắn đã biết phu quân của hắn có khẩu vị siêu nặng. “Vương phi lần trước sao không lấy ra?” Phó Vô Thiên nhớ tới lúc trước bức cung cung nữ, Vương phi lúc ấy không tỏ vẻ gì cả. Nếu có mấy thứ này, nàng khẳng định đã sớm đầu hàng. An Tử Nhiên nhìn hắn mang vẻ ủy khuất, cảm thấy không thể hiểu được: “Lần trước lại không phải ta đi thẩm vấn, hơn nữa Vương gia lúc ấy không phải nói có thể từ từ tới, nàng không nói cũng không sao, ta đây còn xen tay vào làm gì.” Phó Vô Thiên há hốc miệng, dở khóc dở cười: “Là bổn vương sai, bổn vương sẽ nhớ kỹ giáo huấn.” An Tử Nhiên cho hắn một ánh mắt ‘ngươi biết là được’. Phó Vô Thiên thấy vậy, đột nhiên phát hiện Vương phi tựa hồ bại lộ một chút thuộc tính ngạo kiều mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện. Họ thành thân đến bây giờ đã hơn bốn năm, gần như lúc nào cũng ở bên nhau, thời gian quá đủ để hiểu biết một người. Nhưng Phó Vô Thiên hiện tại mới phát hiện, Vương phi của hắn thuộc loại đã hiểu thì càng muốn hiểu nữa, tựa như một vò rượu mạnh thơm nồng, càng uống càng nghiện, uống say tỉnh lại thì lại gấp không chờ nổi muốn say. Bên tai đột nhiên có một hơi thở thành thục liêu nhân, nam nhân vị trầm ổn lại mê người, An Tử Nhiên cảm thấy tai hắn nhất định đã nhuộm màu hồng phấn. Quay đầu, cánh môi cọ qua mặt đối phương, ngẩng đầu liền thấy Phó Vô Thiên cười như không cười, ánh mắt ái muội, lập tức cảm thấy không khí giữa họ trở nên nguy hiểm. Hắn vẫn luôn biết Phó Vô Thiên là nam nhân anh tuấn nam sắc tràn đầy no đủ. Đời trước hắn nhất định sẽ không tin mình sẽ có một ngày nhìn một nam nhân đến nhập thần, phải biết rằng hắn khi đó chính là thẳng nam. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, trái tim đập nhanh tựa hồ quấn lên cảm giác rung động rung mình. Thật là hết thuốc chữa! An Tử Nhiên ở trong lòng thở dài một hơi. Hắn không phải loại người do dự, vì thế quyết định thuận theo trái tim, vòng tay ôm cổ Phó Vô Thiên, “Vương gia, không khí tốt đẹp như vậy, không làm chút gì sao?” Đôi mắt hơi nheo lại. Đôi mắt ngày thường sạch sẽ mát lạnh giờ phút này có chút say mê, tràn ngập sự hồn nhiên. Phó Vô Thiên đồng tử co rụt lại, đè nén hưng phấn run run nâng tay vuốt ve gương mặt hắn, cúi đầu thành kính hôn lên đôi môi. Chỉ trong khoảnh khắc, ôn nhu hóa thành đoạt lấy, bá đạo giống đế vương tuần tra đã lãnh địa thuộc về mình. Không ngờ sẽ dẫn phát thú tính của nam nhân, An Tử Nhiên phải há to miệng, nước miếng không kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống cổ. An Tử Nhiên chỉ còn lại có một ý niệm. Đây là tự làm tự chịu sao? Phó Vô Thiên buông ra hắn, hắn mới kinh ngạc phát hiện nụ hôn này có chút dài, nhịn không được trợn trắng mắt. Năng lực hít thở của hắn thật đúng là không tồi, tiện nghi hắn. Phó Vô Thiên mắt rất sáng, tươi cười mang theo ý vị thực hiện được, hai tay ôm hắn bắt đầu hạnh kiểm xấu sờ soạng. Bên ngoài trời sáng trưng, nhưng không thể ngăn cản hơi thở tình dục ngo ngoe rục rịch trong phòng. Tuy rằng không phải lần đầu bạch nhật tuyên dâm, nhưng là lần đầu tiên động tình đến tận cùng, cũng là lần đầu tiên An Tử Nhiên hoàn toàn phóng túng. Hai người không xuất hiện trên bàn cơm, mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Nhưng họ vẫn là lần đầu tiên thấy hai người rõ ràng rất tự hạn chế lại làm ra hành động rõ ràng như vậy. Lão Vương gia nhìn hai tiểu oa nhi hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ kỳ quái vì sao các ca ca đều không xuất hiện, khụ một tiếng, “Ăn cơm đi.” “Tổ phụ, không chờ ca ca sao?” An Tử Minh chớp mắt nhìn lão Vương gia, trong ánh mắt cất giấu tràn đầy nghi hoặc. Đô Đô cũng nhìn ông. Thấy lão Vương gia xấu hổ, vợ chồng Phó Dịch cười thầm không thôi. “Không cần chờ, họ đều là người lớn, biết đúng mực, đói bụng sẽ biết tìm đồ ăn. Các ngươi đang ở tuổi lớn, phải đúng giờ ăn cơm.” Lão Vương gia không thể nói rõ, chỉ có thể nghẹn ra một câu dạy bảo. An Tử Minh dù sao cũng là tiểu hài tử, được giải thích thì không tiếp tục truy vấn nữa. Hơn nữa lão Vương gia rất có uy, ông mà vừa, cả hai cơ bản không dám lắm miệng. Đô Đô cũng làm theo An Tử Minh, Tử Minh ca ca không hỏi, bé cũng không nghi ngờ thêm. …… Ngày hôm sau, tờ giấy liệt kê hình phạt truyền tới tay mấy đội trưởng đội cấm vệ. Còn chưa xem xong, tay đã run run, tờ giấy rơi xuống đất. Cmn, là ai phát minh hình phạt? Bởi vì là từ tay Phó Vô Thiên truyền ra, cho nên tất cả mọi người đều quy cho hắ. Thế cho nên mỗi khi thấy Phó Vô Thiên, vẻ mặt họ sẽ sinh ra biến hóa mỏng manh, tứ chi cũng sẽ theo bản năng tránh đi. Quá tàn nhẫn. Mà mỗi lần gặp loại chuyện này, Phó Vô Thiên buổi tối sẽ ôm An Tử Nhiên nói ‘Vương phi, bổn vương lại thay ngươi nhận một lần gạch đá’, coi đây là lấy cớ làm chuyện vô liêm sỉ. Ban đầu còn có hiệu quả, lần thứ ba đã bị đá xuống giường. (Himeko: Ha, cười vào mặt!)Phó Nguyên Phàm cũng có một phần, là Lạc Cổ Nguyệt tự mình dâng lên trước mặt hắn. Từ khi có giác ngộ, Phó Nguyên Phàm bắt đầu duy trì thói quen thời khắc nắm bắt mọi chuyện xảy ra xung quanh. Đại Hắc là Thống lĩnh cấm vệ quân, nghe ngóng được tương đối nhiều chuyện nên thường thường sẽ báo cáo chuyện gì đó. Kết quả, cái tên Lạc Cổ Nguyệt thường xuyên bị nhắc tới. Lạc Cổ Nguyệt người này không thích an phận. Hắn có dã tâm, không phải dã tâm muốn quyền khuynh thiên hạ, chỉ thích đùa giỡn một số người trong lòng bàn tay, nhìn xem họ nghĩ như thế nào, kết quả có đi ngược lại dự đoán của hắn, đây là thú vui của hắn. Trong triều có không ít quan viên bị hắn chơi nhưng giận mà không dám nói gì. Nhưng đắc tội quá nhiều người, thường xuyên có quan viên kéo tên Lạc Cổ Nguyệt vào sổ đen, cho nên Phó Nguyên Phàm hiện tại nhất đau đầu chính là Lạc Cổ Nguyệt, nhưng hắn lại có công, không thể kéo hắn khỏi chức Phó thống lĩnh. Cũng may Lạc Cổ Nguyệt không phải vẫn luôn như vậy. Nhưng hắn an phận rồi, Phó Nguyên Phàm vẫn không yên tâm, ngẫu nhiên sẽ phái Đại Hắc đi hỏi thăm, lần này cũng không ngoại lệ. Phát hiện Lạc Cổ Nguyệt ngày hôm qua không ra ngoài, nghe nói đang nghiên cứu thứ gì, có vẻ rất si mê, Phó Nguyên Phàm lo lắng hắn sẽ lại làm ra chuyện gì không tốt, liền tìm cớ gọi người đến Ngự thư phòng. Lạc Cổ Nguyệt cũng rất dứt khoát, biết Phó Nguyên Phàm vẫn luôn rất ‘quan tâm’ hắn, liền dâng thứ mình nghiên cứu cho hắn xem. Phó Nguyên Phàm xem xong, tức khắc không thể bình tĩnh, “Lạc Phó thống lĩnh, đang yên đang lành ngươi nghiên cứu hình phạt làm gì. Không thể phủ nhận, những hình phạt huyết tinh tàn khốc xác thật sẽ rất hữu dụng, nhưng Lạc Phó thống lĩnh, trẫm cho rằng ngươi có thể làm chuyện càng có ý nghĩa, tỷ như tuyển chọn nhân tài bổ sung chỗ trống trong cấm vệ đội.” Lạc Cổ Nguyệt nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên cong lên một độ cung vi diệu, dùng ngữ khí hài hước phun ra mấy chữ: “Bẩm Hoàng Thượng, đây là hình phạt Quận Vương phát minh.” Phó Nguyên Phàm nghẹn họng. Đường ca phát minh? Vừa định nói không có khả năng, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của đường ca lại cảm thấy thực bình thường. Đúng lúc này, Đại Hắc đúng lúc đi vào giảm bớt xấu hổ, “Hoàng Thượng, Quận Vương và Vương phi tới.” Vừa dứt lời, An Tử Nhiênvà Phó Vô Thiên đã xuất hiện trước cửa. Hai người trước nay vào Ngự thư phòng không cần chờ cho phép. “Đường ca đường phu như thế nào tới?” Phó Nguyên Phàm trong mắt có vui sướng, nhưng hắn hiện tại đã biết khắc chế hành vi, trước kia hắn sẽ đứng lên gấp không chờ nổi đi xuống. Đại Hắc dọn ra hai trương ghế dựa, phục vụ thập phần chu đáo. Lạc Cổ Nguyệt bị bỏ qua mà tỏ ra vài phần đáng thương, bất quá đại khái chưa chắc đã có ai cảm thấy vậy. Lạc Cổ Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, sau đó ôm tay đứng một bên, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã, vẻ mặt luôn như có như không lộ ra một tia tà khí, như chuẩn bị xem diễn. Phó Nguyên Phàm cũng mặc kệ, Lạc Cổ Nguyệt chỉ thích làm theo ý mình, trói buộc hắn có khi sẽ còn phản tác dụng. Nhưng hắn dung túng Lạc Cổ Nguyệt cũng là có nguyên nhân, từ khi hắn lên làm Phó thống lĩnh, cấm vệ đội đã nghiêm khắc tự hạn chế hơn trước kia. Nếu không có năng lực, với tình huống hiện tại, hắn sẽ không cho một người khó có thể khống chế trở thành Phó thống lĩnh.
|
Chương 379: Độc Trấn
An Vu Chi và Độc Hạt Tử sa lưới là do An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên bí mật tiến hành, Phó Nguyên Phàm xong việc mới biết được, nhưng hắn cũng không để ý. Lạc Cổ Nguyệt đi rồi, ba người liền bàn chuyện này. Căn cứ vào lời khai của An Vu Chi, nam nhân dạy nàng thuật nhiếp hồn hẳn là có thân phận địa vị không thấp ở Tử Vi Quốc, thông qua hắn rất có thể sẽ tìm ra bí mật không tưởng, nếu không Độc Hạt Tử sẽ không kích động như vậy. “Đường ca, nam nhân này có thể có quan hệ với Vi Thuận Khánh hay không?” Phó Nguyên Phàm nhớ tới đại sự xảy ra vào năm Sùng Minh thứ 28, lúc ấy cực kỳ oanh động. Vi Thuận Khánh là người thừa kế mị tộc, mị thuật của hắn có giống thứ mà An Vu Chi sử dụng? Nhiếp hồn thuật xác thật tồn tại, nhưng nó không lợi hại như mị thuật. Có nghe đồn, nhiếp hồn thuật là mị thuật diễn hóa ra. Mị tộc là chủng tộc rất kỳ quái, với tâm kế cùng bản lĩnh của hoàng đế Tử Vi Quốc, hẳn sẽ không bỏ qua trợ lực lợi hại này, nam nhân kia có quan hệ gì với mị tộc cũng không kỳ quái. Phó Vô Thiên cho hắn một ánh mắt tán thưởng, xác thật tiến bộ rất nhiều, “Có quan hệ với Vi Thuận Khánh hay không thì còn cần khảo chứng, nhưng có thể khẳng định, nam nhân kia nắm giữ thứ có lợi với chúng ta.” Phó Nguyên Phàm trong lòng vui vẻ, “Vậy An Vu Chi có nói làm thế nào mới có thể liên hệ với hắn?” Phó Vô Thiên nhìn về phía Vương phi của hắn. An Tử Nhiên nói: “An Vu Chi chỉ là quân cờ râu ria, chuyện quan trọng sẽ không nói cho nàng. Nàng chỉ biết là Độc Hạt Tử đã từng hẹn gặp nam nhân kia vào nửa tháng sau.” “Địa điểm?” “Một trấn nhỏ độc lập nằm ở biên cảnh Hồng Diệp, họ sẽ gặp mặt ở đó, còn liên hệ thế nào thì không biết.” Phó Nguyên Phàm nhướn mày. Bốn chữ trấn nhỏ độc lập này đúng là như sấm bên tai. Độc Trấn, vùng đất không người quản, nói cách khác, không có quan phủ, không có quốc gia, không có bất cứ nhân tố ngoại lai ước thúc, hoàn toàn là một cá thể độc lập. Không phải Hồng Diệp không muốn đưa Độc Trấn vào phạm vi quản hạt, trên thực tế đã từng nhiều lần phái quân đội tới, nhưng Độc Trấn giấu mình trong núi non quanh năm mây mù lượn lờ, cho nên rất ít có người biết cửa ra vào Độc Trấn. Quân đội nhiều lần bất lực trở về, bởi vì quân phí quá lớn mới không thể không từ bỏ. Bởi vì địa thế, Độc Trấn chậm rãi tụ tập một đám người hung thần ác sát hoặc tội phạm bị truy nã. Nghe nói bên trong tranh đấu rất lợi hại, không có thực lực thì rất khó sinh tồn trong Độc Trấn. “Không biết phương pháp liên lạc, dù tìm được Độc Trấn cũng không có cách nào.” Phó Nguyên Phàm không lo lắng đường ca đi nơi đó sẽ gặp nguy hiểm. Thả đường ca ở Độc Trấn, nguy hiểm có khi lại là người ở Độc Trấn. “Cho nên chỉ có thể xuống tay từ Độc Hạt Tử.” Phó Vô Thiên ôm tay, nghe thì tựa hồ có chút bó tay không biện pháp, ngữ khí và thái độ lại như đã định liệu trước. Từ lần thẩm vấn trước, An Tử Nhiên không tới đại lao nữa, cho nên không biết tiến trình thế nào rồi. “Có kết quả sao?” Phó Nguyên Phàm gấp không chờ nổi hỏi. Phó Vô Thiên dùng ngữ khi có chung vinh dự nói: “Hình phạt mà Vương phi phát minh sao có thể sẽ vô dụng, nữ nhân kia căn bản không thể chịu được phải mở miệng. Sớm biết như thế, cần gì phải hy sinh một chân.” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt tươi cười thập phần ác liệt. Phó Nguyên Phàm ngây ngẩn cả người. Hắn hình như vừa nghe được một bí mật có điểm khó có thể tiêu hóa, chuyển mắt qua đường phu. Thanh niên thanh quân sâu sắc đoan đoan chính chính ngồi, bất luận gần hay xa đều có thể cảm nhận được hơi thở ôn nhuận thanh tĩnh trên người hắn. Đường phu tao nhã xuất sắc như vậy, lại là người phát minh những khổ hình đó? Hắn nghe thấy tiếng thứ gì nát. Nếu sinh hoạt ở thời hiện đại, hắn nhất định sẽ biết đó là tam quan. “Nàng nói gì?” Phó Nguyên Phàm nuốt nuốt nước miếng, gian nan hỏi. Phó Vô Thiên cười, “Nam nhân kia thân phận thật không tưởng……” … Nửa tháng không dài cũng không ngắn, nhưng vì Độc Trấn cách Quân Tử Thành có chút xa, cho nên ngày hôm sau, Phó Vô Thiên và ám vệ Phó Vương phủ bí mật lên đường. Vì Độc Trấn nguy hiểm đầy rẫy, Phó Vô Thiên không muốn Vương phi đi cùng, An Tử Nhiên tự mình yêu cầu mới đồng ý. Cây trụ không ở, an nguy của Quân Tử Thành hoàn toàn dựa vào Lạc Cổ Nguyệt và cấm vệ quân. Phó Vô Thiên trước khi rời đi đã giao cho Lạc Cổ Nguyệt một nhiệm vụ. Phó Nguyên Phàm biết thì đã muộn, họ đã rời Quân Tử Thành một ngày, đuổi theo là không có khả năng. Phó Nguyên Phàm lần đầu tiên đen mặt sau khi lột xác, đặc biệt là khi Lạc Cổ Nguyệt ngậm một mạt cười giả tạo xuất hiện trước mặt, tâm tình càng thêm khó chịu. “Chuyện này chờ đường ca trở về, trẫm sẽ nói với hắn, ngươi trở về làm phận sự của ngươi đi.” “Khó mà làm được.” Lạc Cổ Nguyệt hơi nghiêng đầu, độ cung khóe miệng thấy thế nào đều như đang ấp ủ chuyện gì không tốt, “Thuộc hạ không dám từ chối nhiệm vụ Quận Vương đã giao. Hay là nói, Hoàng Thượng lệnh cho thần về sau chỉ nghe ngài, có thể làm lơ mệnh lệnh của Quận Vương?” Dọn ra tòa núi lớn Phó Vô Thiên, Phó Nguyên Phàm tức khắc á khẩu không trả lời được, vốn đang ôm một chút hy vọng, hiện tại đã hoàn toàn vô vọng. Sớm biết rằng Lạc Cổ Nguyệt sẽ như vậy, hắn lúc trước nên ra oai phủ đầu, hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đã không thể không nhận mệnh. “Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất làm việc trong phận sự của ngươi, nếu……” “Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Quận Vương!” Lạc Cổ Nguyệt cắt ngang, vẻ mặt cười như không cười, ngữ khí luôn cho Phó Nguyên Phàm cảm giác nguy hiểm. Phó Nguyên Phàm đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ không nên quá mức cường ngạnh ra lệnh, hiện tại có vẻ đã khơi lên hứng thú ghê tởm của người này. Đường ca a đường ca, trẫm thật sự không cần Lạc Cổ Nguyệt dạy. Phó Nguyên Phàm quyết định chờ đường ca trở về nhất định phải nói với hắn vấn đề này. …… Độc Trấn núp trong núi non, lại thêm mây mù gia tăng khó khăn và tỉ lệ nguy hiểm. Người may mắn có lẽ có thể tìm được, người bất hạnh hoặc là bị lạc trong núi, hoặc là bị dã thú giết. Chỉ có số ít người có thể đi ra, nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều người muốn tiến vào Độc Trấn. Lỗ Lỗ sơn là ngọn núi nằm phía ngoài cùng và lùn nhất trong rặng núi, có một trấn nhỏ, muốn vào núi tìm kiếm Độc Trấn thì cần thiết đi qua nơi này. Chậm rãi, Sơn Trấn phát triển lên, trên đường phố tùy ý có thể thấy người muốn tìm được Độc Trấn, cũng có một số người tìm không thấy vẫn luôn bồi hồi trong trấn. Ngày 11 tháng 9, Sơn Trấn lại tới một đám người thần thần bí bí. Gần hai mươi người tiến vào một khách điếm chuẩn bị nghỉ chân. Nhân số không ít, nhưng ở Sơn Trấn lại rất bình thường, không nói mỗi ngày, mỗi tháng ít nhất có đến 10-20 chi đội ngũ lớn ra vào Sơn Trấn. Tiểu nhị lập tức tiếp đón họ. Người tới nơi này tuyệt đại đa số đều là họ không thể trêu vào. Những người này chính là Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Họ vừa đến, đại đường lập tức trở nên chen chúc. Vừa ngồi xuống, họ đã cảm giác được rất nhiều tầm mắt đánh giá xem kỹ dừng trên người, nhưng đại bộ phận đều mau chóng dời đi. Tiểu nhị nhanh chóng mang đồ lên, “Khách quan chậm rãi dùng.” Phó Vô Thiên rót hai ly trà, cười tủm tỉm nói với An Tử Nhiên: “Phu nhân, thỉnh dùng trà.” An Tử Nhiên mịt mờ trừng hắn một cái, nếu không phải không muốn bại lộ thân phận, hắn sẽ không cho Phó Vô Thiên gọi hắn phu nhân. Phó Vô Thiên gọi đến thập phần thuận miệng, vẻ mặt dường như rất hưởng thụ. An Tử Nhiên nâng chung trà lên ngửi ngửi. Hương trà phác mũi, không tính trà ngon cực phẩm nhưng cũng không quá kém, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau một lát mới đưa ra nghi hoặc muốn hỏi từ lâu. “Vì sao Độc Trấn nguy hiểm như vậy mà vẫn có rất nhiều người muốn đi?” “Bởi vì Độc Trấn nguy hiểm, nhưng nghe đồn cũng là thế ngoại đào nguyên.” Phó Vô Thiên nói nhỏ trả lời. “Thế ngoại đào nguyên?” An Tử Nhiên nhướng mày. “Cái gọi là thế ngoại đào nguyên là đối với loại người cùng hung cực ác. Nghe đồn Độc Trấn tụ tập tài phú, nơi đó có một sòng bạc quy mô khổng lồ, bao nhiêu người ở nơi đó một đêm làm giàu, cũng có rất nhiều người ở nơi đó táng gia bại sản. Lưu lượng tiền tài lưu thông lớn đến có thể so được với thuế má mỗi năm của một nước. Nhưng bởi vì nó thập phần thần bí, không có hậu thuẫn là không có khả năng đứng vững, cho nên có người nói Độc Trấn cất giấu bảo tàng phú khả địch quốc.” Tiền tài và quyền lực là căn nguyên tội ác. Con người sa đọa thường thường đều vì liên quan đến hai thứ này. Dục vọng sai sử họ mạo hiểm, cho nên dù biết tới Độc Trấn thì tỉ lệ tử vong sẽ rất cao, những người đó vẫn sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đã là Đại Á đệ nhất phú, An Tử Nhiên không hứng thú với tài phú, nhưng hắn có thể hiểu được. Nghỉ ngơi xong, mọi người lần thứ hai lên đường, mục tiêu là Độc Trấn bí ẩn. Trước đó, họ giải quyết không ít người trộm theo dõi. Người bồi hồi ở Sơn Trấn phần đông là muốn đục nước béo cò, tìm không thấy Độc Trấn liền muốn xuống tay với những gương mặt mới.
|
Chương 380: Thủ thuật che mắt
Dãy núi địa thế không đặc biệt gập ghềnh. Bởi vì là đường trong núi, cho nên loanh quanh lòng vòng rất nhiều, cộng thêm mây mù tràn ngập, không có người quen dẫn đường là sẽ dễ dàng bị lạc. Nhưng chỉ thiên thời địa lợi thôi thì chưa đủ để Độc Trấn bí ẩn đến mức làm nhiều người tìm không thấy, nhân hòa cũng rất quan trọng. Có người nói lối vào Độc Trấn che dấu trong núi, cũng có người nói giấu trong lòng đất, hoặc giấu ở trong nước, hoa hoè loè loẹt, càng nói càng thái quá. Dù giấu ở nơi nào, cho đến nay, người có thể tìm được còn không có mấy ai. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rời Sơn Trấn, tiến vào phạm vi mây mù bao phủ. Đi theo đoàn của họ cùng tiến vào còn có hai, ba mươi cá nhân, không bao lâu đã nhìn không thấy một bóng người. Số lượng này kỳ thật vẫn là ít, bởi vì ngày cao điểm nhất có tới hơn trăm người tiến vào tìm Độc Trấn. Ở đây có nửa tháng là sương mù dày đặc, tỉ lệ tử vong và bị lạc đều lên cao gần một nửa, rất ít người sẽ lựa chọn trong khoảng thời gian này đi vào, trừ phi là liều mạng, hoặc là có nắm chắc biết lối vào ở nơi nào. Phó Vô Thiên lựa chọn đi vào ngày sương mù dày nhất. Bởi vì họ thoạt nhìn không giống ngốc tử, cho nên đa số người đều cảm thấy họ có thể là biết cái gì, bởi vậy ngày thường đi vào chỉ có mười mấy người, hiện tại gia tăng gấp đôi. Đáng tiếc người nhiều cũng vô dụng, Phó Vô Thiên đã giải quyết một phần, số còn lại đã lại trong sương mù dày đặc. “Độc Hạt Tử nói, tiến vào rồi đi thẳng, nhìn thấy ngọn núi thứ 7 thì rẽ phải……” “Không sợ nàng gạt chúng ta sao?” An Tử Nhiên hài hước nói. Độc Hạt Tử không phải nữ nhân bình thường, dùng khổ hình mới có thể bức nàng mở miệng, ý chí lực rất kiên định, cho nên có khả năng là nói dối. Phó Vô Thiên không phủ nhận, lại có một ám vệ đi theo họ phía sau nói, “Hồi Vương phi, chúng ta lặp lại xác nhận nhiều lần, nàng vẫn kiên trì cách nói ban đầu. Lúc ấy ý chí lực của nàng đã sụp đổ, ý thức cũng rất mơ hồ, nếu nói dối, hẳn là không có khả năng chuẩn xác lặp lại nhiều lần.” An Tử Nhiên gật gật đầu, “Vậy trước đi theo chỉ dẫn của nàng.” Sương mù dày đặc chỉ là rào cản thứ nhất, bên trong còn có nguy hiểm khác không biết tên, tỷ như dã thú, tỷ như đầm lầy…… Không ai biết trong núi vì sao sẽ xuất hiện một mảnh đầm lầy, nhưng xác thật có người tận mắt nhìn thấy người bị đầm lầy nhấn chìm. Lộ tuyến Độc Hạt Tử nói ra có mấy chỗ trùng với mấy nơi nguy hiểm. Có sói sống thành đàn, vì sương mù dày đặc che lấp, đàn sói bất luận ngày đêm đều sẽ lui tới, là mối đe dọa lớn nhất trong núi. Bởi vì bốn phía đều là núi cao, không có đường vòng để né qua bầy sói, cho nên họ biết rõ là ổ sói cũng phải xông vào. Nhưng vận khí của họ tựa hồ không tốt lắm, gặp phải thời gian bầy sói hoạt động. Chém giết phân nửa bầy sói, mọi người mới thoát ra. “Người bình thường nếu gặp loại chuyện này, chắc sẽ hoài nghi Độc Hạt Tử chỉ sai đường.” Phó Vô Thiên không sao cả cười nói. Vừa rồi hắn đại khai sát giới, tay không vặn gãy cổ sói, lâu rồi không được vui sướng tràn trề giết chóc như vậy. Hắn ở trên chiến trường cũng chỉ đứng chỉ huy, hiện tại có vẻ đã câu ra tâm giết chóc. An Tử Nhiên nghe vậy liền nói: “Con đường phỏng chừng sẽ không sai, sai chính là phương pháp.” Ổ sói tám phần là Độc Trấn nhìn trúng trước khi xây dựng, nhưng nếu nguy hiểm như vậy, ra vào sẽ rất phiền toái, cho nên hẳn là có một con đường khác, chỉ là Độc Hạt Tử không nói ra mà thôi. Lúc sau không phải gặp thứ nguy hiểm gì, họ cuối cùng đi tới một chỗ đất bằng tương đối rộng lớn, bốn phía mơ hồ có thể thấy ngọn núi cao lớn mờ ảo trong mây. May mắn là sương mù đã không dày lắm, tầm nhìn ở vào khoảng hơn 10m. Căn cứ vào vị trí ngọn núi, An Tử Nhiên phán đoán ra có một mảnh đất bằng. Hai ám vệ đi trước dò đường. Đi hơn mười mét, bóng hai người dần biến mất. Ước chừng mười lăm phút sau, trong không khí đột nhiên vang lên tiếng gió, hai ám vệ một lần nữa xuất hiện, nhưng giày dưới chân họ lại dính đầy bùn đất lầy lội, cao gần cẳng chân. “Bẩm Vương gia, phía trước có đầm lầy, không có khả năng tồn tại thị trấn.” Không cần nói cũng đoán được, xác thật có lời đồn trong núi có một mảnh đầm lầy, hẳn chính là ở phía trước. Nơi nơi là sương mù, lại có đầm lầy, thấy thế nào cũng không giống như có người sinh sống chứ đừng nói là thị trấn lớn. “Chúng ta bị Độc Hạt Tử lừa.” Một ám vệ nói. Mọi người nhìn về phía Phó Vô Thiên, hiện tại chỉ có thể để Vương gia quyết định. Phó Vô Thiên lại nhìn về phía An Tử Nhiên, trên mặt không có một chút sốt ruột, ngược lại cười khanh khách nói: “Nếu bổn vương không đoán sai, Vương phi nhất định có biện pháp đúng không.” An Tử Nhiên sắc mặt bất biến: “Dùng cái gì thấy được?” Không phủ nhận cũng không thừa nhận. “Trước khi xuất phát, Vương phi sai Chu quản gia đi tìm mấy thứ, chẳng lẽ không phải chuẩn bị cho lúc này sao?” Phó Vô Thiên nói. An Tử Nhiên cười khẽ, ngay sau đó lấy đồ trong bao ra. Một thứ giống cái mâm, bên trong có khắc mấy đường vẽ kỳ lạ, trên có một que sắt sơn một đầu xanh một đầu hồng. Khi hắn lấy ra, que sắt nhanh chóng chuyển động. Chưa ai từng thấy thứ kỳ quái này. “Thứ này là kim chỉ nam, que sắt này gọi là kim la bàn, nó có thể chỉ ra phương hướng chính xác.” An Tử Nhiên vừa nói xong, kim la bàn đã dừng lại, chỉ về phía trước, nói cách khác, lộ tuyến là đúng. Bởi vì đầm lầy nguy hiểm, gặp phải tình huống này, phần đông sẽ cho rằng Độc Hạt Tử lừa họ, đây mới là mục đích chân chính của nàng. “Phía trước là đầm lầy, tùy tiện đi qua sẽ rất nguy hiểm.” Phó Vô Thiên không truy vấn nguyên lý của kim chỉ nam, hắn tin tưởng phán đoán của Vương phi. Ám vệ nghe vậy cũng đè xuống tâm tư. An Tử Nhiên không để bụng nói: “Nếu ta không đoán sai, diện tích đầm lầy hẳn sẽ không quá lớn, hoặc là giả.” “Vương phi căn cứ vào đâu?” “Có thể dựa vào mặt đất. Tầng đất cứng rắn khô ráo, hiển nhiên không thường xuyên có mưa, mà đầm lầy là bởi vì tầng đất mềm, hoặc có lá, hàng năm tích nước đến cơ hồ đạt tới bão hòa mới hình thành.” “Bổn vương nhớ xung quanh đầm lầy nên có sinh vật sinh trưởng dưới nước hoặc thích nước.” Nhưng trong phạm vi hơn 10m, họ căn bản không thấy một gốc cây thực vật, đều là đất đá vàng. Mọi người liếc nhau, nghĩ tới bốn chữ “dấu người tai mắt”. Đầm lầy cũng có thể làm ra, Độc Trấn thật là hao tổn tâm huyết. Xác định xong, mọi người liền đi theo phần đất cứng rắn, đi vòng qua đầm lầy giả, tới chân một ngọn núi cao ngất. An Tử Nhiên nhìn kim chỉ nam, “Độc Trấn hẳn là sau tòa núi này.” “Vương phi, kim chỉ nam rốt cuộc dùng thế nào, vì sao có thể xác định phương hướng?” Phó Vô Thiên rốt cuộc hỏi ra tiếng lòng của ám vệ. “Ám vệ thẩm vấn Độc Hạt Tử đã nói, Độc Hạt Tử nói lỡ về một hiện tượng, có người đã từng may mắn tìm được lối vào Độc Trấn, nhưng là do bị một lực hút kéo đi, bị phát hiện bị giết ở nơi khác……” Hiện tượng này truyền lưu đã lâu, vì không tìm ra nguyên nhân, cho nên vẫn bị bịt kín một tầng sương thần bí. “Vương phi biết nguyên nhân?” Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm hắn. An Tử Nhiên nâng kim chỉ nam trong tay: “Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, nhưng hiện tại đã được chứng minh rồi.” Độc Hạt Tử kỳ thật muốn gia tăng gánh nặng tâm lý cho họ, lại không ngờ đã bị An Tử Nhiên tìm được dấu vết, cởi bỏ thủ thuật che mắt, tìm được Độc Trấn. “Lực hút đó đến từ vật bằng sắt trên người họ, cùng từ trường bên ngoài sinh ra Độc Trấn cho nhau hấp dẫn từ lực, cho nên họ mới cảm thấy bị kéo đi. Kim chỉ nam có thể sinh ra cộng minh từ trường, chính là nguyên lý này. Còn nữa, đao kiếm của các ngươi nhớ phải có chuẩn bị.” Mọi người cái hiểu cái không, nhưng nghe Vương phi là không có sai. Vì thế, ám vệ buộc chặt kiếm trên người, sau đó liền biết quyết định của mình là đúng.
|
Chương 381: Tử Y Môn
Dãy núi quả nhiên ngăn cách Độc Trấn thành một thế giới độc lập, nhưng bởi vì tính truyền kỳ của nó, cho nên mỗi tháng đều có người ra vào. Độc Trấn không bài xích người từ ngoài đến, bởi vì người bên trong đều đã từng là người từ ngoài đến. Chỉ cần có bản lĩnh tìm được Độc Trấn, ngươi có thể đi vào. Ngươi lúc trước nghe đồn tìm được Độc Trấn mà lại bị giết chỉ do vận khí xui xẻo một chút, gặp phải người thích giết chóc mà thôi. Đoàn người nhanh chóng tìm được cổng vào. Che lấp trong sương mù, bị cố tình giả dạng có cùng màu và bề ngoài với núi đá, không nhìn cẩn thận là sẽ bỏ qua. Cổng vào ước chừng rộng 3m, cao 2m, tới gần là có thể cảm thấy một sức hút tác động lên đao kiếm. Cũng may đã có chuẩn bị, sức hút cũng không lớn lắm, cho nên ảnh hưởng không lớn. Đi thêm 10m, rốt cuộc nhìn thấy ngọn đèn dầu trên vách đá. Ánh đèn hơi chớp động, phía trước vẫn là một mảnh tối tăm, như miệng hổ chỉ chờ họ đi vào. Càng vào sâu thì bên trong càng rộng mở, có thể lên đến 10m. Phía trước là lối ra, hai bên có hai bóng người đứng thẳng. Tới khi khoảng cách chỉ còn lại không đến 2m, hai người mới kinh ngạc phát hiện ra họ. Giây tiếp theo, hai người thu hồi vẻ kinh ngạc, sửa thành kiêng kị cùng cảnh giác. Người sinh hoạt ở Độc Trấn đều có tính cảnh giác rất cao, đây vẫn là lần đầu tiên đối phương tới gần như vậy mới phát hiện, có thể thấy được những người này đều không đơn giản, lập tức thu hồi sự coi khinh. Một người lập tức đứng ra ngăn họ lại. “Từ từ, mỗi người vào trấn đều cần thiết giao phí, đây là quy định.” Thu phí là một thủ đoạn kiếm tiền của một vài nhân vật lớn trong Độc Trấn, nhưng bởi vì Độc Trấn có nhiều thế lực, cho nên mỗi thế lực thay phiên nhau thủ một thời gian. “Bao nhiêu?” Giọng nói hơi khan khan vang lên, tạo cho hai người áp lực vô hình, không khỏi âm thầm kinh hãi. Chỉ tiếc bởi vì áo đen che lấp, họ không thấy rõ diện mạo của nam nhân này. Yết hầu của gười nọ lăn một vòng, “Mỗi người một lượng bạc.” Hai mươi lượng bạc ngay sau đó từ phía sau ném ra, người nọ duỗi tay tiếp, vẻ mặt tức khắc vặn vẹo một chút, vội vàng giấu mu bàn tay run rẩy ra sau. Chờ họ đi rồi, hắn mới vươn lòng bàn tay đỏ hồng, đau muốn chết, thổi một hồi mới nói với đồng bạn: “Những người này thoạt nhìn đều rất lợi hại, nhanh báo cho lão đại.” Mặc kệ có thể mời chào hay không, chuẩn bị tâm lý là cần thiết. Đi trong sương mù dày đặc lâu như vậy, họ rốt cuộc về tới xã hội nhân loại. Đường phố rộn ràng nhốn nháo như bao thành trấn khác, muốn nói có cái gì khác nhau, người nơi này đại đa số đều mang theo sát khí, người thường chỉ chiếm số ít. Độc Trấn tuy là thị trấn, nhưng lớn hơn họ tưởng tượng, xa xa là núi non bị một tầng mây mù bao phủ, bao quanh Độc Trấn, hình thành một thế giới độc lập. Ở gần lối ra vào có ba cửa hàng bán bản đồ Độc Trấn. Ba cửa hàng của ba thế lực khác nhau, trên bảng hiệu đều có dấu hiệu. Những cửa hàng có những dấu hiệu này cơ bản sẽ không có người dám gây sự, nhưng bởi vì đại biểu cho các thế lực khác nhau cho nên cạnh tranh rất kịch liệt. Vì tiện hành sự, Phó Vô Thiên phái một ám vệ đi mua bản đồ. Ám vệ đi tới cửa hàng gần nhất, nện bước nhanh đến nam tử muốn chào hàng ở cửa hàng bên cạnh chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn theo. Bản đồ rất đắt, công bằng mà nói, cả ba cửa hàng đều bán giá giống nhau. Ám vệ mua một tấm bản đồ vẽ tương đối kỹ càng tỉ mỉ. Tấm bản đồ 30*30 mà những mười lượng. Cũng may không phí tiền, ngoài các con phố ở họa Độc Trấn, phạm vi của ba thế lực lớn cũng có, số ít là trung lập, không thuộc phe nào cả. Cả ba kiềm chế lẫn nhau. Xem qua, sắc trời đã tối, mọi người tùy ý tìm một khách điếm. Họ có thể phát hiện khá nhiều người bồi hồi xung quanh. Nhưng họ không động thủ cho nên tất cả mọi người đều không để ý đến, nên làm gì thì vẫn làm cái đó. Đột nhiên có một đám nhân vật thần bí mục đích không rõ, rất khó không bị chú ý, ba thế lực lớn đều muốn biết họ tới làm cái gì. Sáng hôm sau, họ đi tới những khu vực vô chủ, trong đó có Vô Danh phố tương đối nổi danh. Nơi đó có một nửa là cửa hàng, có một nửa là khu dân cư, có không ít kẻ thực lực mạnh mẽ lại không muốn gia nhập vào thế lực nào. Nghe nói rất nhiều tin tức có thể nghe nghóng ở đây. Tiến vào Vô Danh phố, người theo dõi họ lập tức thu hồi móng vuốt, tìm được nơi họ đặt chân liền trở về báo cáo. Vô Danh phố lớn hơn đường phố bình thường, có đoạn kéo dài sang địa bàn của thế lực khác nên vẫn luôn bị tranh chấp, nhưng vẫn tương đối hoà bình. Đánh dấu địa bàn trên bản đồ kỳ thật không đúng lắm, nếu mua cả ba tấm bản đồ thì sẽ phát hiện một vấn đề, phạm vi của ba thế lực đều có nơi giao nhau. Đó là những nơi thường xuyên sẽ bùng nổ sự kiện lớn. Hiểu biết một phen, thấy Mặt trời sắp xuống núi, mọi người lại về Vô Danh phố, tìm kháck điếm tương đối ít người ở lại. “Chư vị khách quan muốn ăn cơm hay nghỉ chân?” Chưởng quầy cười ha hả đi tới, ánh mắt đảo qua, sắc mặt lại không có một tia biến hóa. “Cả hai, phiền toái chưởng quầy.” Trả lời hắn chính là An Tử Nhiên. Thanh âm ướt át làm chưởng quầy nhướn mày, sau đó mới gọi tiểu nhị tới. Khách điếm tương đối nhỏ, không có nhã tọa hay ghế lô, đều thống nhất ăn ở đại đường. Đương nhiên cũng có thể mang về phòng ăn. Vì người nhiều, đại đường tức khắc không còn chỗ ngồi. Một vài người muốn tới ăn cơm thấy vậy lại yên lặng lui ra ngoài. Người ở Vô Danh phố phần lớn không có bối cảnh chỗ dựa, ở chỗ này phát sinh ẩu đả, kết quả rất có thể sẽ bị đánh hội đồng. Dùng bữa xong, vài ám vệ lặng lẽ rời khách điếm, còn lại thì trở về phòng làm bộ nghỉ ngơi. An Tử Nhiên cởi áo đặt lên bàn, “Độc Trấn quả nhiên rất áp lực.” Một đường đi tới, họ chịu nhiều ánh mắt chú mục đến có thể bằng một tháng nhận được ở Quân Tử Thành, thậm chí có hơn phân nửa ánh mắt là mang theo sát khí. Phó Vô Thiên giúp hắn mát xa cánh tay, động tác nhẹ nhàng, “Với năng lực của Vương phi, không đến mấy ngày hẳn là có thể quen.” An Tử Nhiên gật gật đầu. Vài ám vệ sau nửa đêm mới trở về. Hôm sau, ăn xong bữa sáng, vài ám vệ đứng ngoài thủ, còn lại tụ tập trong phòng. An Tử Nhiên bày bản đồ lên mặt bàn, bắt đầu thương thảo kế hoạch. “Mục tiêu của chúng ta là Tử Y Môn. Căn cứ vào tình báo, thủ lĩnh của Tử Y Môn chính là nam nhân chúng ta đang tìm. Tử Y Môn được thành lập nhằm mục đích bồi dưỡng sát thủ cùng với các loại nhân viên tình báo cho Tử Vi Quốc. Phá Tử Y Môn đồng nghĩa với chặt một cánh tay của Tử Vi Quốc, bởi vậy chuyện này chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Các ngươi nói xem tối hôm qua phát hiện cái gì.” Phó Vô Thiên nhìn về phía ám vệ tối hôm qua ra ngoài thám thính. “Tử Y Môn tương đối điệu thấp, rất ít tham dự tranh đấu, nhưng thực lực lại là mạnh nhất. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất sẽ nhất minh kinh nhân, thường thường có thể tạo được hiệu quả làm kinh sợ, cho nên hai thế lực lớn khác đều không hy vọng trực diện đối kháng Tử Y Môn.” Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Không khó suy đoán, Tử Y Môn chuyên môn bồi dưỡng sát thủ và nhân viên tình báo, mỗi người đều là chọn lựa kỹ càng, quy định hoàn chỉnh kỷ luật nghiêm minh, độ đoàn kết cao hơn hai thế lực còn lại, họ kiêng kị Tử Y Môn cũng là đương nhiên.” An Tử Nhiên nhíu mày nói: “Như vậy muốn làm họ tan rã khó khăn rất cao.” “Thuộc hạ đi tới Tử Y Môn, còn chưa tới gần cũng đã phát hiện rất nhiều cao thủ ẩn núp, thập phần nghiêm ngặt.” Một ám vệ nói. “Có thấy thủ lĩnh Tử Y Môn?” “Không thấy, nghe nói hắn không thường xuất hiện, rất nhiều chuyện đều là giao cho những người khác đi làm.” Phó Vô Thiên hơi suy tư liền nhanh chóng tóm tắt, “Ba ngày nữa là ngày Độc Hạt Tử và người nọ hẹn gặp. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là hắn, Tử Y Môn cũng phải giải quyết. Thời gian không nhiều lắm, cho nên chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp nhất lao vĩnh dật. Ai có kiến nghị gì không?” Chúng ám vệ hai mặt nhìn nhau, bảo họ động thủ thì dễ, bắt họ tự hỏi thật là có chút vấn đề. “Giả trang người nọ thì thế nào?” An Tử Nhiên mở miệng nói. Phó Vô Thiên quay đầu, trong mắt tươi cười nhiệt liệt, “Vương phi luôn có thể nói ra tiếng lòng bổn vương.” Ám vệ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dời tầm mắt.
|
Chương 382: Đột nhập
Uyển Cảnh sòng bạc chính là tiêu kim quật lớn nhất Độc Trấn, quy mô của nó còn lớn hơn Thiên Long sòng bạc, nghe nói có một bộ phận của sòng bạc xây phía dưới mặt đất. Tên nghe có vẻ văn nhã chi khí, nội bộ thì không biết thế nào. Khách lui tới Uyển Cảnh sòng bạc ngoài người ở Độc Trấn ra thì còn có một bộ phận là từ ngoài đến. Những người này đều là phú thương, là dê béo cho sòng bạc kiếm tiền. Vì xây dựng Độc Trấn cùng sòng bạc, thông thường là sòng bạc phái người ra bên ngoài đưa họ vào. Mấy chuyện này không liên quan đến họ. Uyển Cảnh sòng bạc tuy rằng có danh khí, nhưng vẫn kém Thiên Long sòng bạc. Mục tiêu của họ là lão bản của sòng bạc, cũng chính là thủ lĩnh Tử Y Môn. Căn cứ vào lời khai của Độc Hạt Tử, hắn là lão bản chân chính duy nhất của Uyển Cảnh sòng bạc, mỗi tháng đều được chia một số tiền lớn. Số tiền này hắn dùng để chi tiêu cho Tử Y Môn. Bồi dưỡng một tổ chức khổng lồ tiêu phí rất lớn. Dù sau lưng có Tử Vi Quốc chống đỡ, nhưng cũng không có khả năng mỗi năm đều chi ra một số tiền lớn như vậy, nếu địch quốc thám tử phát hiện rồi thuận tiện dây dưa, Tử Y Môn rất có thể sẽ bại lộ. Đương nhiên, hoàng đế Tử Vi Quốc cũng có thể lấy bạc từ tư khố của mình, nhưng bạc dùng nhiều thì cũng có ngày hết, huống chi không có đế vương nào muốn móc tiền túi ra, cho nên Uyển Cảnh sòng bạc có thể chính là thủ đoạn kiếm tiền của họ. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên. Uyển Cảnh sòng bạc xuất hiện đã hơn mười lăm năm, nhưng Tử Y Môn lại là thành lập mười năm trước, khẳng định đã xảy ra chuyện gì. Trở lại chuyện chính, Uyển Cảnh sòng bạc chính là nơi Độc Hạt Tử cùng thủ lĩnh Tử Y Môn ước định gặp mặt. Còn có ba ngày, họ cần thăm dò rõ ràng Uyển Cảnh sòng bạc. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Ám vệ của Phó Vô Thiên có người chuyên đi lấy tình báo, hơn nữa năng lực không thể kém bộ môn tình báo của Tử Y Môn. Ám vệ kia cũng biết thuật dịch dung, không giống thuật dịch dung của An Tử Nhiên. Hai loại thuật dịch dung đều có sở trường. Thuật dịch dung của ám vệ có ưu điểm ở tính chân thật và bí ẩn đều tương đối cao, không dễ lộ tẩy. Một tấm mặt nạ có thể đeo một tháng không cần thay, mà thuật hoá trang của An Tử Nhiên lại không cách nào làm được điểm này, gặp nước là trôi hết, nếu có tình huống bất ngờ thì sẽ không kịp hóa trang. Từ góc độ lâu dài thì có vẻ kém, nhưng thuật dịch dung của An Tử Nhiên cũng có ưu điểm, đặc biệt là với những nhiệm vụ thời gian ngắn lại thiếu hụt tài liệu hoặc nhân lực, tựa như lúc trước họ dịch dung lẻn vào Quân Tử Thành. Ám tỏ vẻ, hắn tuyệt đối không thể dịch dung cho tất cả mọi người, vật liệu hạn chế chính là một nguyên nhân rất quan trọng, cho nên khi hắn biết An Tử Nhiên có một loại thuật hoá trang thần kỳ, mỗi lần thấy đều sẽ lộ ra ánh mắt nhiệt liệt chờ đợi. Nhưng bởi vì hắn là ám vệ tình báo, cho nên chỉ mới gặp An Tử Nhiên hai lần, hơn nữa đều chỉ xem từ xa. Lần này được tiếp xúc rất gần, hắn không chút do dự bày tỏ tâm tình. An Tử Nhiên: “……” Tổng cảm thấy ám vệ này nhìn hắn ánh mắt rất kỳ quái. Đột nhiên, có một người đột nhiên đập một cái lên vai hắn, động tác thuần thục không chút nào ướt át bẩn thỉu, hiển nhiên đã làm rất nhiều lần. Ám đau kêu lên một tiếng, lại không oán giận, hiển nhiên đã biết là ai. Chính là thủ lĩnh Đao Phong, một nam tử khuôn mặt tục tằng cương nghị, chiều cao tương đương Phó Vô Thiên. Ám vệ đội dưới sự dẫn dắt của hắn trước nay không cần Phó Vô Thiên nhọc lòng, là người vững vàng ổn định có thể tin tưởng. “Xin lỗi, Vương phi, tiểu tử này ngứa miệng mà thôi.” An Tử Nhiên nhìn Ám giận mà không dám nói lại có điểm ủy khuất, nhiều ít hiểu ra, không cấm cảm thấy buồn cười. “Ngươi có phải muốn học hoá trang?” Lời vừa ra khỏi miệng, đôi mắt Ám tức khắc sáng lên như thắp bóng đèn cao áp. Hắn định mở miệng, lại thoáng thấy Đao Phong mặt không có biểu cảm, lại ngậm miệng, dùng sức gật gật đầu bày tỏ quyết tâm. An Tử Nhiên nhớ tới Thiệu Phi, tính cách của Ám và Thiệu Phi có điểm tương tự. Hắn còn tưởng rằng ám vệ đều là người rèn luyện đến thiếu hụt thất tình lục dục. “Có thể dạy ngươi, nhưng phải chờ tới khi chuyện lần này kết thúc.” Thiệu Phi cũng muốn học, nhưng bởi vì chiến tranh cho nên vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại mỗi người đều có nhiệm vụ, cơ hội càng thêm xa vời. Ám vệ chỉ nghe lệnh Phó Vô Thiên, cho nên đại bộ phận thời gian đều có thể tiếp xúc. Ám kích động đến đỏ mặt, nhưng nghĩ đến thân phận, và cả thủ lĩnh đang đứng cạnh như hổ rình mồi, hắn thu gọn văn chương lênh lánh thành một chữ, “Rõ.” Đáng thương oa! An Tử Nhiên nhìn ra tính cách hắn, lại thấy hắn như vậy, càng cảm thấy thú vị, lại nói vài câu mới rời đi. Đi được một khoảng, hắn quay đầu lại liền thấy Đao Phong vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn, Ám rũ đầu, nhìn qua rất có vài phần đáng thương. Sinh hoạt của ám vệ thoạt nhìn không buồn tẻ như hắn tưởng tượng. Nhưng hắn đại khái minh bạch Ám vì sao phải che dấu tính cách, nếu biểu hiện không đáng tin cậy, rất có khả năng sẽ bị hoài nghi năng lực. Ám vệ cũng là người, có lẽ về sau có thể nói với Phó Vô Thiên cho họ một kỳ nghỉ. An Tử Nhiên đang suy xét phúc lợi cho ám vệ, Ám đã lẻn vào Uyển Cảnh sòng bạc. Vì không có thời gian, cho nên không thể chậm rãi thẩm thấu, chỉ là đánh cuộc khách hoạt động phạm vi hữu hạn, cho nên hắn chỉ có thể giả trang thành người làm bên trong. Ám sờ soạng một vòng Uyển Cảnh sòng bạc, lại hỏi thăm một ít tin tức, ngày hôm sau liền trở lại. Hắn trước sau không thể nhìn thấy thủ lĩnh Tử Y Môn. “Uyển Cảnh sòng bạc tuy rằng được đồn có mấy lão bản, nhưng thuộc hạ nghe được, có mấy người cơ hồ chưa từng lộ mặt ở sòng bạc, chỉ trừ một người tên Đường Chấn Trung. Hắn là người phụ trách của sòng bạc, vì thời gian quá ngắn cho nên không thể biết hắn có phải chỉ là tấm mộc hay không.” “Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp kia.” An Tử Nhiên ý vị sâu xa nhìn về phía Phó Vô Thiên. Y tâm hữu linh tê chớp mắt với hắn. Ám đột nhiên nhớ tới Vương phi cũng mở sòng bạc, bản thân Vương gia cũng có thể coi là cao thủ, nếu họ đến Uyển Cảnh sòng bạc…… Hắn đột nhiên có xúc động muốn châm nến cho lão bản của Uyển Cảnh sòng bạc. Buổi chiều, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên dịch dung rồi tới Uyển Cảnh sòng bạc. Họ sẽ không đi lâu cho nên tạm thời không cần dùng đến mặt nạ. Đi gặp thủ lĩnh Tử Y Môn mới cần dùng. Ám quan sát toàn bộ quá trình, càng xem càng ngạc nhiên, không hề che dấu. Hắn lần trước không đi cùng họ, chỉ nghe đồng đội kể lại, đây là lần đầu tiên được nhìn tận mắt. Cơ hồ mỗi người xem An Tử Nhiên hoá trang đều sẽ là phản ứng này, những người khác đã thấy nhiều không trách. Khi hoàn thành, hắn và Phó Vô Thiên nghiễm nhiên thay đổi một khuôn mặt khác, tuy rằng không thay đổi hoàn toàn, nhưng người không quen họ sẽ không dễ liên tưởng đến, bởi vì Độc Trấn không có mấy ai biết mặt họ. Họ đi rồi, Ám nói thầm với Đao Phong, “Thật là thần kỳ thuật, ta nhất định phải học.” Ám cảm thán, trong lòng sinh ra cảm giác hướng tới mãnh liệt. Nếu có thể học thuật hóa trang của Vương phi, hắn thu thập tình báo cũng sẽ càng thêm dễ dàng. Đao Phong mặt không đổi sắc đả kích: “Ngươi biết dùng phấn mặt sao?” Ám vẻ mặt cứng đờ. Đao Phong nhìn hắn một cái, xoay người đi. Thuật hoá trang có thể khó hơn thuật dịch dung của ám vệ, bởi vì nó không chỉ yêu cầu người thực hiện tận dụng các hiệu quả của son phấn, còn phải hiểu được các loại thủ pháp. Ám biết Đao Phong ám chỉ, cho nên cảm xúc mới hạ xuống. Hắn nhìn ra được thủ pháp của Vương phi rất cao minh, hơn nữa cũng rất nắm chắc hiệu quả của son phấn, cho nên thứ hắn phải học nhất định sẽ rất nhiều. Thời gian sẽ không ngắn, nhưng nghĩ đến các quốc gia đang đánh giặc, cảm xúc lại càng hạ xuống. Đao Phong quay đầu lại liền thấy trên người hắn như bị bao phủ một tầng bóng ma “cuộc đời của ta đã lâm vào một mảnh hắc ám”, khóe miệng giật giật, đi tới. “Tiểu tử thúi, nhiệm vụ còn chưa kết thúc đã nghĩ xa như vậy. Nếu làm chậm trễ nhiệm vụ, Vương gia xử phạt ngươi, đến lúc đó cũng đừng nghĩ học thuật hoá trang của Vương phi.” Sau đó nhéo tai túm hắn ra ngoài. Một đường đều là tiếng Ám đau kêu oa oa. “Ngao ô…… Ta sai rồi ta sai rồi…… Nhẹ chút……” Các ám vệ khác sôi nổi lắc lắc đầu. Gia hỏa này tám phần lại ngứa miệng, biết rõ thủ lĩnh thích nhìn hắn nhận sai, lại vẫn tự động đưa tới cửa, ngốc hết thuốc chữa.
|