Đại Địa Chủ
|
|
Chương 383: Thách đấu
Uyển Cảnh sòng bạc không nằm trong địa bàn của ba thế lực lớn, mà ở phía sau Vô Danh phố, chiếm cứ một khối đất cực lớn, nghe nói còn lớn gấp hai Tử Y Môn. Có hai tầng hầm, nhưng người thường không thể đi xuống. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên mất nửa canh giờ đi tới đi lui trong Độc Trấn giống phú thương vừa tới nơi này, sau đó mới đến Uyển Cảnh sòng bạc. Hai người quần áo hoa lệ, vừa thầy là biết có tiền, hấp dẫn lực chú ý của một số người. Nhưng người như họ mỗi ngày đều có, cho nên những người đó chỉ nhìn thoáng qua liền không có hứng thú thu hồi ánh mắt. Tầng thứ nhất là đại đường, khí thế ngất trời. Có rất nhiều khách, thua tiền thì kêu to, thanh âm hỗn tạp cơ hồ muốn thủng màng nhĩ, cái gọi là tiêu kim quật cũng không phải hư danh. Khách đánh cuộc chơi ở đại đường thông thường đều là người thường, tài sản mấy ngàn lượng cơ bản sẽ lên lầu hai. Hai người không muốn ở lâu tại đại đường chướng khí mù mịt này, trực tiếp lên lầu hai, không ngoài dự kiến bị ngăn lại. Phải đi đăng ký mới được cho phép đi lên. Sau khi lên thì đi sang bên trái đổi một ít trù mã*. Không thể không nói, trù mã này hơn phân nửa khả năng là học Thiên Long sòng bạc. Từ khi Thiên Long sòng bạc đẩy ra đủ thứ mới lạ, rất nhiều sòng bạc đều mô phỏng theo. Vừa rồi ở đại đường, họ cũng đã thấy mấy trò chơi gốc của An Tử Nhiên, có vẻ rất được hoan nghênh. (*)籌碼: chính là chip ở sòng bạc hiện đạiHai người đổi 500 lượng bạc thành chip loại 10 lượng, tổng cộng 50 chip. Có người dẫn họ tới một nơi nhỏ hơn đại đường vài lần, bày hơn mười chiếu bạc, mỗi bàn đều có người, nhưng an tĩnh hơn lầu một rất nhiều. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên triều đi tới chiếu bạc gần nhất, tương đối ít người, có bốn khách đánh cuộc. Bài giấy hẳn truyền tới Độc Trấn chưa được bao lâu. Họ tò mò nên chơi tương đối nhiều, quan trọng nhất là, bài lưu hành không lâu cho nên họ liền cho rằng khả năng gian lận không cao. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liếc nhau, đi qua ngồi ở bên trái nhà cái. Một chiếu bạc có sáu khách đánh cuộc, vừa đủ. Vài vị khách liếc họ một cái, có chút không để bụng, ngay sau đó ra hiệu cho nhà cái chia bài. Họ chơi bách gia nhạc (baccarat), đơn giản hơn toa ha (stud) và đức châu Poker (Texas hold’em) nhiều. Bình thường là bốn người một bàn, nhưng nghe nói tài sản càng phong phú thì chơi càng thú vị, cho nên chủ yếu thiết lập tại tầng hầm. Nhà cái là người của Uyển Cảnh sòng bạc, tương đối chuyên nghiệp. Nhìn nhà cái thuần thục trộn bài, mọi người sôi nổi đặt cược. Phó Vô Thiên ném 1 chip, An Tử Nhiên ném 5 chip, dẫn tới những người khác đều liếc nhìn. Cách chơi baccarat không giống 21 điểm (blackjack), đây cũng là họ học từ Thiên Long sòng bạc. Dùng nhiều bộ bài, thông thường từ 3 đến 8 bộ, không tính Joker, mỗi bộ có 52 lá bài. Nhà cái trộn bài, sau đó chia cho khách đánh cuộc từ trái sang phải, mỗi người hai tấm. 10, J, Q, K tính là 0 điểm. Khách đánh cuộc cộng điểm hai tấm bài trong tay. Điểm cao nhất là 9, thấp nhất là 0. Nhà cái theo trình tự chia cho mỗi người hai là bài, sau đó ra hiệu cho họ lật bài. Phó Vô Thiên lật bài, 10 và 5, chỉ có 5 điểm. An Tử Nhiên vận khí không tồi, hai lá 4, có 8 điểm. Những người khác vận khí không tốt lắm, thấp nhất là 0 điểm, cao nhất là 6 điểm. Nhà cái nhìn một vòng, lật bài của mình, 7 điểm. Trừ An Tử Nhiên, mấy người còn lại đều có điểm thấp hơn. Trên chiếu bạc tức khắc vang lên tiếng khách đánh cuộc chửi thầm. Vị khách có 6 điểm cược 100 lượng, trực tiếp bị nhà cái thu. An Tử Nhiên thắng 50 lượng. Lượt 2, Phó Vô Thiên lại thua 20 lượng, An Tử Nhiên lại thắng. Vận khí của hắn tựa hồ ngày càng tốt, cược 100 lượng lại thu về gấp bội. Liên tục ba lượt, hắn thắng càng nhiều, 500 lượng đã biến thành gần 1000. Khách ngồi cùng bàn vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Tới lượt thứ 4, Phó Vô Thiên rốt cuộc làm ra hành động làm mọi người bất ngờ. Hắn cược tất cả, tổng cộng 440 lượng. Nhà cái và khách đánh cuộc khác nhìn hắn, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa. Họ đã thấy nhiều loại khách này, người mới chơi lại có tiền thông thường đều như vậy. Thua mãi thua mãi, rồi không tin mình xui xẻo đến vậy liền dứt khoát cược tất cả, kết quả cuối cùng là thua sạch. Không ai nhắc nhở hắn. Mình thua, lại thấy người khác cũng thua thì trong lòng mới thoải mái. Hơn nữa, bạn hắn đã thắng lớn, hai người ít nhất là không lỗ vốn. Nhà cái bình tĩnh lại, mời những người khác đặt cược. Lúc này, An Tử Nhiên lại chỉ cược 5 chip, thoạt nhìn rất cẩn thận. Nhà cái chia bài, lại lật bài. Các người chơi lật bài của mình, rồi lập tức nhìn qua Phó Vô Thiên, đều chờ mong hắn thua. Hắn lật hai lá bài, và mọi người trợn tròn mắt. 9 điểm? Nhà cái giật giật mí mắt. Hắn cúi đầu nhìn 8 điểm của mình, vốn tưởng rằng có thể một lưới thu hết, kết quả…… Gia hỏa này vận khí cũng thật tốt quá, thua ván nhỏ rồi thắng một ván lớn. Lại nhìn An Tử Nhiên, hắn có 0 điểm. Khách đánh cuộc ồ lên một tiếng, điểm chú ý từ Phó Vô Thiên chuyển qua An Tử Nhiên. Họ cho rằng Phó Vô Thiên dựa vào vận khí, nhưng An Tử Nhiên thì khác. Như thể hắn đã đoán trước kết quả, nên cược thì cược, không nên cược thì cược ít, quả thực tà môn. Có hai vị khách dứt khoát không chơi, nhìn họ chơi. Nhà cái tâm thần không yên bắt đầu lượt thứ 5. Hắn thấy An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đồng thời cược hết tất cả, tay run lên, sợ mình lại thua thêm 2000 lượng. Tuy rằng so với số tiền sòng bạc thu vào mỗi ngày khẳng định chỉ là thịt muỗi, nhưng thịt muỗi cũng là thịt. Bài được chia. Hai vị khách khác còn tò mò điểm số của họ hơn cả điểm số của mình, lật bài xong thì lập tức nhìn họ. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên cũng dứt khoát lật bài. Mọi người lần thứ hai há hốc mồm. Lần này không phải bởi vì điểm số cao, mà bởi vì điểm của họ chỉ có lần lượt là 3 điểm và 4 điểm, không khỏi thổn thức. Lần này thua chắc a! Nhà cái hưng phấn đến đỏ mặt, điểm thấp như vậy, tỉ lệ thắng là rất lớn. Nhưng khi hắn lật bài của mình, nhìn điểm số, tươi cười trên mặt thoáng chốc cứng lại. Các khách đánh cuộc khác cũng trừng lớn đôi mắt. Vận khí kiểu gì đây, nhà cái 0 điểm. Một vị khách nhìn bài của mình, hắn cũng thắng. Nhà cái sắc mặt tái nhợt bồi ra hơn 2000 lượng. Kế tiếp, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đại phát thần uy, như thần bài bám vào người, 500 lượng ban đầu đã biến thành hơn một vạn lượng. Nhà cái thua đến run tay, rốt cuộc khiến cho sòng bạc chú ý. Một nam nhân trung niên họ Trương đi tới. Mỗi tầng đều có người quan sát, hắn chính là người phụ trách tầng thứ hai. “Hai vị công tử vận may không tồi, không biết có hứng thú đi xuống tầng ngầm. Nơi đó không khí tốt hơn, số lượng chơi cũng lớn hơn, tin tưởng có thể làm hai vị càng vừa lòng, càng lưu luyến quên về.” Hắn nói rất hấp dẫn, nhưng người có tự chủ đã phần sẽ cự tuyệt, bởi vì xuống tầng hầm rất có thể sẽ thua không còn mảnh khố. Mục tiêu của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên là tầng hầm. Họ muốn dẫn ra người đứng sau sòng bạc thì chỉ thắng hai vạn lượng thôi tuyệt đối là không đủ. “Dẫn đường đi.” Phó Vô Thiên đứng lên, An Tử Nhiên theo sát. Trương Siêu lập tức sai người cầm chip giúp họ, sau đó dẫn hai người xuống tầng hầm. Họ không đi qua tầng một mà trực tiếp đi từ lối đi riêng, hai bên thắp đèn dầu. Đi đến một nửa đã cố thể nghe thấy tiếng động. Trước khi vào, Trương Siêu đưa cho họ hai tấm mặt nạ. Phú thương từ ngoài tới đều không muốn bị thấy gương mặt thật, cho nên thông thường sẽ mang mặt nạ, hắn nghĩ hai người cũng vậy. Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên trực tiếp đeo lên, như thế xác thật tiện hơn một ít. Khách ở tầng hầm rõ ràng nhiều hơn trên lầu hai. Mặt nạ rất có hiệu quả, ẩn giấu thân phận, khi đánh bạc cũng không bị nhìn thấu suy nghĩ. Ở đây có người thắng nên cười ha ha, có người thua nên mồ hôi lạnh chảy ròng, lại vẫn không cam lòng, tiếp tục đánh cuộc. Chỉ số ít có thể lấy lại vốn, đại bộ phận đều táng gia bại sản. Ở đây cơ bản là khách đánh cuộc đấu với nhau, tất nhiên cũng có thể yêu cầu đánh cuộc với sòng bạc. Trương Siêu chuẩn bị giao họ cho người nơi này, bên tai liền vang lên tiếng. “Nghe nói quý sòng bạc có không ít dân cờ bạc xuất sắc, chúng ta muốn chơi với quý sòng bạc, hẳn là có thể đi?” Trương Siêu quay đầu, thấy đối phương cười như không cười, trong lòng rùng mình, đột nhiên có cảm giác đối phương tới thách đấu.
|
Chương 384: Môn khách
Hôm nay, tầng hầm của Uyển Cảnh sòng bạc náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào, nguyên nhân là sòng bạc đã 5 năm chưa từng xuất hiện người vô cớ gây sự hoặc thách đấu, có thể nghĩ. Chỗ dựa cường đại phía sau Uyển Cảnh sòng bạc thật sự làm nhiều người không dám động, bởi vì ngoài Tử Y Môn, hai thế lực khác nghe nói cũng có phần, cho nên trừ phi tình huống không rõ, bình thường sẽ không ai dám đi khiêu khích Uyển Cảnh sòng bạc. 5 năm trước có một đám người từ ngoài đến, tự cho là rất lợi hại. Họ đều là trộm cướp, có chút bản lĩnh, vì bị quốc gia nào đó truy nã đến không còn chỗ ẩn thân, cuối cùng không thể không chạy trốn tới Độc Trấn. Khi đó Độc Trấn tuy thần bí nhưng còn không lợi hại và nguy hiểm như hiện tại, mà những người đó tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản, căn bản không nghĩ Uyển Cảnh sòng bạc có thể trở thành tiêu kim quật duy nhất của Độc Trấn, sao có thể sẽ không có chỗ dựa. Họ không biết sống chết khiêu khích, hậu quả chính là bị phơi thây, sau đó ngũ mã phanh thây ném tới bãi tha ma, cuối cùng bị chó hoang ăn đến chỉ còn lại xương. Từ đó về sau, không còn ai dám gây sự với Uyển Cảnh sòng bạc. Chuyện này vẫn luôn được người ở Độc Trấn treo ở bên miệng, có thể nghe được ở bất cứ đâu. Rất nhiều người mới tới chính là nghe được chuyện này nên mới không dám quá kiêu ngạo. Sau mấy năm, đột nhiên lại xuất hiện hai người không biết sống chết tới thách đấu, tất cả mọi người đều ôm tâm tính xem kịch vui, ngồi chờ họ bị ngược. Phó Vô Thiên khẩu xuất cuồng ngôn, cao tầng của sòng bạc đã biết nhưng cũng không để ý lắm. Cuồng vọng trước mặt họ cuối cùng chỉ có một kết quả. Được chỉ đạo, Trương Siêu giả mù sa mưa tươi cười mời hai người đến một chiếu bạc. Vẫn là baccarat, là yêu cầu của Phó Vô Thiên. Baccarat đứng đầu ở rất nhiều sòng bạc, dễ hiểu lại không phức tạp, rất nhiều tay mới đều thích chơi. Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên không phải người đầu tiên có yêu cầu chơi với môn khách của sòng bạc. Có yêu cầu như vậy đa phần là tay mới, môn khách sòng bạc mời đến vừa chơi vừa dạy cách chơi. Nhưng tình huống này rốt cuộc không nhiều, cho nên sự tồn tại của môn khách càng giống như tạo uy thế, gặp được tình huống đặc thù mới ra tay. Thấy Trương Siêu muốn giới thiệu môn khách, người quen hắn lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, người không quen lập tức thấy tò mò. “Môn khách này là ai?” Uyển Cảnh sòng bạc chia cấp bậc cho môn khách, xếp hạng càng sao thì thực lực càng mạnh. Trước mắt, trừ người đứng đầu tương đối thần bí, các môn khách khác đều xuất hiện tương đối thường xuyên, nhưng không phải ai cũng nhận mặt. “Hai người này xui xẻo rồi.” Có người vui sướng khi người gặp họa nói. “Chẳng lẽ là người đứng đầu?” “Sao có thể, hai người này hẳn là lần đầu tiên tới đây, mặt mũi họ còn chưa lớn đến có thể mời người đứng đầu.” “Vậy rốt cuộc là ai?” “Biết Đồng Thủ Thành sao?” Đối phương sửng sốt, lập tức gật đầu, “Đương nhiên biết, Đồng Thủ Thành đứng thứ hai, nhưng ta nghe nói hắn cũng không thường xuất hiện.” “Chỉ có thể trách hai người kia xui xẻo. Sòng bạc chuẩn bị lấy họ mài đao, giết gà dọa khỉ, lại một lần kinh sợ mấy người không biết an phận đó, cho nên mới để Đồng Thủ Thành ra tay. Ta đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh họ đánh cuộc tính mệnh minf.” “Mặt mũi không đến nỗi nào, không ngờ lại không có đầu óc như vậy.” “Đúng vậy.” …… Khi họ nói chuyện, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đã ngồi ổn. Đồng Thủ Thành là nam nhân tướng mạo xấu xí, nhưng hắn lại có một đôi tay đẹp trắng tinh như ngọc, ngón tay thon dài, rõ ràng là được tỉ mỉ chăm sóc. Cạnh chiếu bạc có vài mảnh vụn li ti màu trắng, có thể đoán ra hắn sửa móng tay không lâu trước đó. Chú ý tới tầm mắt của họ, Đồng Thủ Thành sắc mặt bình tĩnh gật đầu. Biết họ muốn chơi baccarat, hắn lấy ra 5 bộ bài mới. Kỹ thuật của hắn thuần thục rất có đẳng cấp, vừa nhìn đã biết là cao thủ. Phương thức trộn bài của Đồng Thủ Thành thiên hướng hoa lệ, rất giống An Tử Nhiên thường thấy đời trước. Xong xuôi, Đồng Thủ Thành ra hiệu đặt cược. Hai người tuy đi cùng nhau nhưng vẫn đặt cược riêng. Phó Vô Thiên cược một nửa số chip, An Tử Nhiên như cũ chỉ ra 50 lượng. Thấy vậy, Đồng Thủ Thành âm thầm nhíu mày. Người này lượt đầu tiên đã nắm chắc như thế, làm hắn không đoán ra dụng ý, hơn nữa hắn đeo mặt nạ, không thể quan sát nét mặt. Tự hỏi xong, Đồng Thủ Thành quyết định tạm thời án binh bất động, trước nhìn xem tình huống lại nói. Bài đến tay hai người. An Tử Nhiên cúi đầu, ngón tay nhấc lên góc bài. Điểm số quả nhiên không cao, lập tức lật lên. Đồng Thủ Thành nhìn hắn một cái. Người trẻ này cũng không thể khinh thường. Nếu hắn biết An Tử Nhiên có thể đoán trước bài của mình là nhờ Phó Vô Thiên, đại khái sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng. Hai người không có giao lưu, Phó Vô Thiên làm thế nào nói cho hắn bài xấu hay đẹp đây? Này đại khái phải quy công cho hai người càng thuần thục ăn ý, nói ra chỉ sợ chính hắn cũng sẽ không tin. Phó Vô Thiên cũng lật bài. Lượt đầu tiên đã cầm 9 điểm, trừ phi Đồng Thủ Thành cũng 9 điểm, nếu không hắn sẽ thua 5000 lượng. Mọi người nhìn về phía Đồng Thủ Thành, xem dân cờ bạc xếp thứ hai sẽ có biểu hiện thế nào. Đồng Thủ Thành sắc mặt bất biến lật bài. Chỉ có 8 điểm. Rất cao, nhưng vẫn thua. Mọi người ồ lên một tiếng. Mới bắt đầu đã thua 5000 lượng, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng không phải một khởi đầu cát lợi. Đồng Thủ Thành cầm lấy một chip 5000 lượng ném cho Phó Vô Thiên, lại thu hồi 50 lượng của An Tử Nhiên. Đều là số 5, lại chênh lệch rất nhiều. Lượt tiếp theo, hai người đều lựa chọn cược 5 chip, đại khái là yêu sâu sắc số 5. Biết mình sẽ thua, cược ít ít là được. Lật bài, nhà cái quả nhiên thắng. Đồng Thủ Thành đã xác định mình gặp cao thủ, hơn nữa là một đấu hai, cục diện bất lợi với hắn. Thấy hắn trở nên nghiêm túc, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ăn ý liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút ý cười. Họ chơi baccarat là có mục đích, đơn giản lại tiện, đặt cược bao nhiêu là quyền ở mình. Quan trọng nhất là, Phó Vô Thiên có bàn tay vàng mà họ tuyệt đối không thể thắng, Đồng Thủ Thành muốn thắng trừ phi gian lận. Kế tiếp mấy lượt, hai người đều không thua, trên chiếu bạc thực mau có hai đống chip lớp. Thắng thập phần thuận lợi giống như hai người đều biết mình thắnhg thua lúc nào. Từ một vạn biến thành mấy chục vạn, hai người tựa hồ không biết khách khí và hạ thủ lưu tình có ý gì. Sắc mặt Đồng Thủ Thành đã không còn thong dong như lúc mới bắt đầu, chỉ có thể dùng tái nhợt để hình dung. Bàn tay cũng run nhẹ. Khách vây xem khó có thể tin nhìn họ. Đồng Thủ Thành lợi hại như vậy còn không đối phó được, họ là người sao? Hơn nữa, Đồng Thủ Thành thua dứt khoát như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thua thảm như vậy từ khi trở thành môn khách của sòng bạc. Nếu không phải Đồng Thủ Thành là dân cờ bạc thành danh nhiều năm, mấy năm nay cũng có không ít thành tích, nói không chừng sẽ có người hoài nghi hắn bị đánh tráo, hoặc là thực lực của hắn là giả. Mọi người ba hoa chích choè suy đoán, lại không biết Đồng Thủ Thành có khổ nói không nên lời. Bất luận dân cờ bạc thành danh nào hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một ít thủ đoạn, Đồng Thủ Thành càng không cần phải nói. Bài giấy chỉ mới xuất hiện, nhưng không đại biểu hắn sẽ không biết gian lận. Vì thích ứng các cách chơi mới, hắn và các môn khách khác đã luyện tập cả ngày lẫn đêm, rất nhiều người đều biết. Nhưng gian lận cũng phải có điều kiện. Nếu đối thủ thực lực cao hơn mình, tỉ lệ gian lận thất bại sẽ tăng. Vạn nhất bị vạch trần trước mặt mọi người, danh dự của sòng bạc cũng sẽ chịu liên lụy, hắn không dám mạo hiểm. Đây là một băn khoăn trong lòng hắn. Băn khoăn thứ hai, nói ra chỉ sợ không ai sẽ tin tưởng, nhưng xác thật có tồn tại. Đó chính là, hắn bị nam nhân cao lớn này chặn lại. Mỗi lần hắn muốn gian lận, ánh mắt đối phương sẽ dừng trên tay hắn. Cặp mắt sâu thẳm kia tựa như có thể phát hiện tất cả, như hắn chỉ cần động một chút, đối phương đều biết hắn muốn làm gì. Bị một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, dù có nắm chắc, hắn cũng không dám thử. Chỉ khí thế đã có thể ngăn chặn hắn, sao có thể không làm hắn kinh hãi. Hắn đã hiểu mình không phải đối thủ của hắn. Khi trước mặt Phó Vô Thiên chất đống hơn 100 vạn lượng, Đồng Thủ Thành rốt cuộc không thể không dừng tay. “Xin lỗi, có thể nghỉ tạm một chút hay không.” Phó Vô Thiên nhìn hắn, gật đầu nói: “Có thể.” Đồng Thủ Thành thở nhẹ một hơi, nhìn họ thứ lỗi, xoay người vội vàng đi vào bên trong, còn có mấy người cũng rời đi theo hắn.
|
Chương 385: Đệ nhất dân cờ bạc
“Một đêm làm giàu, cuối cùng cũng được thể nghiệm.” An Tử Nhiên nhàm chán nghịch đống chip, nhìn về phía Phó Vô Thiên, trong giọng nói mang theo ý cười nồng đậm. Chung quanh nhiều người như hổ rình mồi, Phó Vô Thiên lại coi họ không tồn tại, đột nhiên tới gần An Tử Nhiên, động tác thân mật, gần gũi như sắp hôn lên vành tai, làm người chung quanh trừng lớn đôi mắt. Quan hệ của hai người tựa hồ không giống như họ tưởng tượng. Người ở đây đều có lịch duyệt, nhanh chóng hiểu ra họ có thể là quan hệ đó, trong mắt không phải không có kinh ngạc. Một đôi tình nhân đến Uyển Cảnh sòng bạc thách đấu, này vẫn là lần đầu tiên. Lại nói tới Đồng Thủ Thành. Hắn vừa tiến vào phòng, lập tức bị mấy người phụ trách đề nghi vấn. Một đôi tình nhân đến Uyển Cảnh sòng bạc thách đấu, này vẫn là lần đầu tiên. Lại nói tới Đồng Thủ Thành. Hắn vừa tiến vào phòng, lập tức bị mấy người phụ trách đề nghi vấn. Uyển Cảnh sòng bạc đã thật lâu không thua những hơn 100 vạn lượng. Không chỉ thua nhiều, còn bị đối phương ép tới gắt gao. Họ đều biết thực lực của Đồng Thủ Thành, không thể tạo thành thế cục nghiêng về một phía như vậy. Tất cả đều không muốn tin tưởng. “Rốt cuộc là chuyện thế nào, ngươi nhanh nói.” Đồng Thủ Thành thở ra một hơi, nói thẳng: “Họ là cao thủ chân chính, ta không phải đối thủ của họ, thực xin lỗi.” Mấy người lộ vẻ khiếp sợ. Người có thể làm Đồng Thủ Thành nói ra những lời này không có mấy ai, ở Uyển Cảnh sòng bạc cũng chỉ có người duy nhất đứng trên hắn. “Thật sự không có biện pháp khác sao?” Trương Siêu chưa từ bỏ ý định hỏi. Sòng bạc ra chuyện như vậy, họ cũng không thoát được trách nhiệm. Đồng Thủ Thành lắc đầu, “Ta đã tận lực.” Người phụ trách lầu 2 nói: “Xem ra chỉ có thể chờ hắn. May mắn chúng ta đã đề phòng trước, phái người đi mời Đường lão bản, tin tưởng Đường lão bản sẽ đưa hắn đến.” ‘Hắn’ đương nhiên là chỉ Viên Thông, cây trụ trấn thủ Uyển Cảnh sòng bạc, uy vọng cao hơn Đồng Thủ Thành. Hơn nữa, hắn là người duy nhất chơi thấu tất cả các loại bài bạc, toàn bộ Độc Trấn nghe nói không có ai là đối thủ của hắn. Rất nhiều người không biết, Viên Thông không phải môn khách bình thường. Môn khách chỉ làm thuê cho sòng bạc, ứng phó những người tới gây sự, hoặc là những người thực lực không tồi tới để cuốn tiền, nói ngắn gọn chính là duy trì cân bằng ở sòng bạc, cam đoan sòng bạc có thể luôn được kiếm tiền. Người còn chưa tới, sòng bạc lo lắng hai người sẽ rời đi trước, vì thế phái người đi ra phục vụ An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, đưa lên điểm tâm và nước trà. Hai người thế nhưng không lo lắng sòng bạc có thể hạ độc, trước mặt mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không biết còn tưởng rằng họ tới làm khách. Đường Chấn Trung tốc độ không chậm. Không chờ bao lâu, họ từ một lối đi khác đi vào tầng hầm. Đường Chấn Trung là nam nhân trung niên hơn năm mươi tuổi tướng mạo thường thường, đặt ở trong đám người là có thể lập tức quên. Bộ dạng phú thương bình thường, bụng to, da dày thịt béo, sắc mặt còn tính hồng nhuận. Mọi người nhìn thấy nam tử đi sau hắn, sôi nổi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trương Siêu đứng ra kể lại mọi chuyện. Nói đến đoạn bị đối phương thắng hơn 100 vạn lượng, họ đều cẩn thận nhìn Đường Chấn Trung. Quả nhiên, Đường lão bản sắc mặt trở nên thập phần khó coi. “Đã thăm dò thân phận của họ?” Đường Chấn Trung âm trầm hỏi. “Hai người đều là gương mặt mới, hẳn là mới đến Độc Trấn, rất có thể không biết bối cảnh của Uyển Cảnh.” Tân nhân mới có khả năng phạm sai lầm này. “Ta thấy chưa chắc.” Viên Thông đột nhiên mở miệng. Trương Siêu hỏi: “Giải thích thế nào?” Viên Thông lại không trả lời hắn, mà nhìn về phía Đồng Thủ Thành đứng ở một góc, “Nói tình huống khi ngươi chơi với họ xem.” Đồng Thủ Thành không để ý ngữ khí ra lệnh của hắn, đúng sự thật nói lại cảm thụ của mình và quá trình. Hắn vì tư tâm, muốn tìm cơ hội để xem có thể phá giải áp lực Phó Vô Thiên tạo cho hắn, cho nên mới để thua hơn 100 vạn. Hắn không nói, cũng không có người nhận thấy tâm tư của hắn, bao gồm Viên Thông. “Theo những gì Đồng Thủ Thành nói, hai người không phải tầm thường, tâm tư hẳn tương đối tinh tế, không thể chưa biết gì cả đã chạy đến sòng bạc kiếm tiền, cho nên họ nhất định biết Uyển Cảnh sòng bạc là nơi nào. Vậy mà còn dám tới, khẳng định là có mục đích.” Viên Thông phân tích. Tất cả mọi người đều thực tin phục. Đường Chấn Trung hỏi: “Ngươi cảm thấy họ có mục đích gì?” Viên Thông lắc đầu, “Đối nghịch với Uyển Cảnh sòng bạc không có lợi với họ, nhưng trước mắt manh mối không nhiều lắm, đoán không ra.” Đường Chấn Trung đi đi lại lại vài vòng, dặn dò, “Mặc kệ là mục đích gì, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là ngăn cản họ tiếp tục thắng, hơn nữa lấy lại hơn 100 vạn lượng. Các ngươi cũng đi chuẩn bị, ta hiện tại sẽ phái người đi điều tra họ, nếu nhằm vào sòng bạc, làm họ ‘ở lại’ luôn đi.” ‘Ở lại’ hiển nhiên không có nghĩa tốt. Nét mặt Đường Chấn Trung dữ tợn làm mặt hắn vốn nhiều mỡ thoạt nhìn càng khó nhìn. Mọi người không dám có dị nghị, lập tức làm theo. …… Phó Vô Thiên đang nói chuyện phiếm với An Tử Nhiên, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập tức chạm vào tầm mắt Viên Thông. Tựa hồ đoán được chính là người này, khóe miệng gợi lên ý cười thú vị chờ mong. Viên Thông tựa hồ không ngờ đối phương nhạy bén như vậy, trong lòng không cấm rùng mình, thu lại tâm coi khinh. Khi Viên Thông đứng ở vị trí nhà cái, những người khác rốt cuộc được thấy đệ nhất dân cờ bạc của Độc Trấn trong lời đồn. Được thấy đệ nhất dân cờ bạc ra tay, hôm nay tới đây dù thua cũng không lỗ. Mọi người hưng phấn. Viên Thông từ khi xuất đạo đến bây giờ chưa từng bại trận, nhiều năm qua đã sớm bị truyền đến vô cùng kì diệu, cho nên không ai cho rằng hắn sẽ thua. Viên Thông quét mắt qua đống chip trước mặt Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, một đống nhiều gấp đôi đống còn lại, đến bây giờ còn chưa dừng, khả năng tới kiếm tiền khá lớn. Rất gan dạ sáng suốt, chính là như vậy mới vui. “Kế tiếp Viên mỗ sẽ thay chỗ, hơn nữa, lấy thân phận khách đánh cuộc, không có vấn đề đi?” Phó Vô Thiên không kéo ra khoảng cách với An Tử Nhiên, nhếch chân lên bắt chéo, động tác lưu manh lại bị hắn làm ra có khí phách hồn nhiên thiên thành, trong áhh mắt của mọi người không chút nào để ý nói: “Trên danh nghĩa cá nhân hay là Uyển Cảnh sòng bạc?” “Uyển Cảnh sòng bạc.” “Vậy không thành vấn đề.” Biết rõ đối phương nói lời khách sáo, Phó Vô Thiên lại rất sảng khoái cho hắn đáp án mà hắn muốn. Viên Thông trong lòng lại không mấy cao hứng. Đối phương sảng khoái như vậy, chỉ có thể thuyết minh họ căn bản không e ngại sòng bạc. Gọi tới một người khác tới làm nhà cái, Viên Thông ngồi đối diện Phó Vô Thiên. An Tử Nhiên lần này không gia nhập, mọi người cũng không cảm thấy gì. Viên Thông lấy thân phận khách đánh cuộc tham gia, tốt nhất là một chọi một, một đấu hai sẽ có phần không công bằng. Nhà cái là một nhân viên bình thường ở Uyển Cảnh sòng bạc. Hắn rộn bài xong thì ra hiệu cho họ đặt cược. Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn Viên Thông, tùy tay ném ra một khối chip 10 lượng, khối chip 10 lượng duy nhất mà hắn có hiện giờ. Viên Thông nhướn mày, ngay sau đó bảo nhà cái chia bài. Lượt đầu, hắn thắng. Lượt hai, Phó Vô Thiên, nhưng Viên Thông bỏ bài. Nói đến bỏ bài, đây cũng là từ Thiên Long sòng bạc truyền ra tới, chủ yếu có lợi cho sòng bạc, không ngờ họ có một ngày sẽ gặp phải chiêu số mà mình chế ra. Khi cảm thấy mình sẽ bại, bỏ bài có thể giảm bớt tổn thất, phải tiến hành trước khi lật bài. Kế tiếp, mọi người nhìn hai bên không ngừng bỏ bài. Liên tục qua 25 lượt, hai người tựa hồ ngày càng nghiêm túc, mọi người phát hiện không khí thay đổi, lập tức không còn vẻ nhàm chán buồn bực, cảm thấy cuộc vui chân chính tới. Viên Thông sắc mặt không tốt lắm. Hắn phát hiện đối phương có bí mật, với hắn thì đây không phải tin tốt, bởi vì hắn cũng có bí mật tương tự, cho nên phải xem bản lĩnh của ai lớn hơn. Người có trí nhớ tốt sẽ có lợi thế hơn khi chơi mấy trò này. Họ có thể nhớ kỹ thứ tự các lá bài khi nhà cái trộn bài, sau đó phán đoán mình sẽ thắng hay thua. Viên Thông có trí nhớ rất tốt. Hắn có thể trong nháy mắt nhớ kỹ mấy chục bài tẩy, đây là bí quyết của hắn, cũng là nguyên nhân hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn chơi giỏi hơn những người khác. Hắn không ngờ, Phó Vô Thiên thế nhưng cũng có trí nhớ siêu tốt. Qua 25 lượt, hiện tại họ chỉ có thể nhìn xem ai nhớ càng nhiều. Nhà cái chia bài lâu như vậy, lòng bàn tay đã sớm ra mồ hôi. Hai người đều quá lợi hại, áp lực lên hắn cũng không nhỏ, lần thứ hai lau mồ hôi. “Thỉnh đặt cược.” Lúc này, Phó Vô Thiên lại không dứt khoát lúc trước. Viên Thông phát hiện ra dị thường, đôi mắt nhanh chóng hiện lên dị sắc. An Tử Nhiên đứng phía sau cúi đầu ở bên tai hắn dò hỏi một câu. Phó Vô Thiên dừng một chút, do dự lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại khó coi, hiển nhiên cũng sắp đến cực hạn, hoặc là đã đến cực hạn. Một lát sau, chỉ thấy hắn luôn mãi do dự, đột nhiên đẩy ra 50 vạn lượng. Số lượng lớn tức khắc làm người chung quanh phát ra tiếng kinh hô. Lúc trước cũng không thấy người này đặt cược lớn như vậy. Viên Thông thấy thế, rũ mi nhanh chóng che dấu cảm xúc không cẩn thận tiết lộ trong mắt. Không ai phát hiện.
|
Chương 386: Áp lực và thắng bại
Viên Thông đại biểu cho Uyển Cảnh sòng bạc, nếu thua, không chỉ tên tuổi sẽ mất, danh dự của sòng bạc cũng sẽ bị hao tổn, cho nên hắn mỗi một ván đều cần phải thận trọng. Hành động của Phó Vô Thiên làm chúng nhân cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng nhịn không được nhìn về phía Viên Thông. Hắn rốt cuộc có chấp nhận thách đấu không, đối phương lần này có vẻ rất tự tin. Viên Thông không lập tức đặt cược. Hắn do dự. Rốt cuộc tới cao trào. Liên tục sau 25 lượt, tất cả mọi người biết thời khắc quyết định thắng bại tới. Khi mọi người cho rằng hắn sẽ không theo, Viên Thông như hạ một quyết định trọng đại, theo Phó Vô Thiên đặt 50 vạn. Không khí lập tức sục sôi. Im lặng thì thôi, ra tiếng kinh người. Tiếng nói khẽ xung quanh càng thêm vang dội, giống như bầy chim nhỏ tụ bên nhau ríu rít. Thấy vậy, Đường Chấn Trung không cấm nhăn mày. Hắn tin tưởng Viên Thông, nhưng đối phương cũng không đơn giản, cơ hồ không phân cao thấp với Viên Thông, như vậy kế tiếp thắng bại sẽ khó liệu. Viên Thông nếu thua, đối phương sẽ thu về hơn 200 vạn lượng. Đây không phải số lượng nhỏ, Uyển Cảnh sòng bạc mỗi ngày hốt bạc cũng không thể làm lơ. “Đường lão bản, có nên nhắc hắn?” Trương Siêu vừa thấy vẻ mặt hắn liền biết suy nghĩ trong lòng trong lòng hắn, thấp giọng kiến nghị. Đường Chấn Trung lại lắc đầu, “Nhìn xem đi, Viên Thông không phải không có đầu óc.” Nhà cái tay càng run hơn. Hắn chưa từng làm chủ ván bài nhiều tiền cược như vậy, tất cả mọi người tập trung lên hắn, áp lực rất lớn. “Chia bài đi.” Lần này mở miệng là Phó Vô Thiên, vẻ mặt của hắn tuy rằng cực lực khống chế, nhưng cẩn thận vẫn có thể phát hiện hắn đã có chút sốt ruột, cũng không biết là giả bộ hay là thật. Nhà cái nỗ lực trấn định, chia bài. Phó Vô Thiên nhấc góc bài lên xem, một lá 10 cùng một lá 8. Điểm khá cao, tỷ lệ thắng rất lớn, tự tin lật lên. Tiếng bàn tán xung quanh tức khắc lớn hơn nữa. Người của sòng bạc vừa thấy là 8 điểm, trên mặt đều có chút sốt ruột, trong lòng đều cầu nguyện Viên Thông nhất định phải có được 9 điểm, kia chính là 50 vạn lượng, không phải 5 vạn lượng. Tầm mắt mọi người đều đặt lên hai lá bài của Viên Thông, hô hấp đều không tự giác ngừng lại, không dám thở mạnh. Viên Thông nhìn đối phương nhíu mày, đột nhiên cười, một bàn tay lật hai lá bài, “Xin lỗi, chỉ nhiền hơn ngươi một chút.” Kỳ tích rốt cuộc xuất hiện. Thắng bại cũng rốt cuộc định ra. Nhà cái kiềm chế tâm tình kích động, đẩy 50 vạn của Phó Vô Thiên sang trước mặt Viên Thông. Thắng lợi này rất có ý nghĩa, sẽ càng thêm có lợi cho các lần sau. Đường Chấn Trung, Trương Siêu và mấy người phụ trách cũng hung hăng nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Đường Chấn Trung, mừng đến sắc mặt rốt cuộc hồng nhuận trở lại, nói vài câu quả nhiên không nhìn lầm người. Thật may mắn hắn vừa rồi tin tưởng Viên Thông, dù không thể lấy lại toàn bộ, có thể giảm bớt tổn thất cũng là một công lao lớn. Phó Vô Thiên sắc mặt khó coi, An Tử Nhiên ở bên tai an ủi hắn. Thất bại một lần cũng không nên thất vọng. “Lại đến!” Phó Vô Thiên đẩy An Tử Nhiên ra, động tác tựa hồ có chút lực, An Tử Nhiên lui ra sau hai, ba bước. (Himeko: này hai người, có cần diễn sâu đến vậy ko)Nói xong hắn đặt cược 20 vạn. Ít đi một chút, thoạt nhìn có vẻ cẩn thận hơn, nhưng mọi người lại nhìn ra được hắn sợ thua, nhưng lại không cam lòng thua 50 vạn, cho nên muốn nhìn xem có thể kiếm về một chút. Một hành vi tự tin không đủ. Loại người này họ đã thấy nhiều, không bị ngược một trận thì sẽ cho rằng mình thiên hạ vô địch, quả thực ngu xuẩn đến cực điểm. Đối mặt với Viên Thông tự tin tràn đầy, Phó Vô Thiên không hề nghi ngờ lại thua. Hiện tại hắn còn lại 80 vạn lượng, đã thua mất gần một nửa. Viên Thông đã bảy phần tin tưởng ký ức của đối phương đã mất. Lập tức thua 70 vạn lượng, phú thương bên ngoài tới không mấy ai có quyết đoán như vậy. Cơ hồ đã có thể xác nhận họ tới để kiếm một số tiền lớn, nếu là vậy, đương nhiên phải thắng đủ tiền mới có thể rời đi. Bây giờ thua những 70 vạn lượng, trong lòng không cân bằng, Viên Thông có thể hiểu được. Vì chưa bao giờ thua, nên lòng tự trọng mới cao đi. “Còn muốn tiếp tục sao?” Viên Thông nhìn Phó Vô Thiên đối diện sắc mặt âm trầm đến cực điểm, cười khẽ hỏi. Lời nói nghe có vẻ không có vấn đề gì, kỳ thật lại là đang khiêu khích đối phương. Thu tay bây giờ tương đương với chạy trốn, nếu Phó Vô Thiên có kiêu ngạo, như vậy hắn có chín phần sẽ vì mặt mũi mã tiếp tục chơi. Phó Vô Thiên thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt mờ mịt gió lốc thịnh nộ, nét do dự và giãy giụa chợt lóe qua trên mặt. Hắn cho rằng không ai phát hiện, lại bị Viên Thông xem đến rõ ràng, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đương nhiên muốn tiếp tục.” Viên Thông cười, hắn biết đối phương tuyệt đối sẽ không cam lòng. Tươi cười trên mặt không duy trì được bao lâu đã phải khựng lại. Phó Vô Thiên đẩy hết 80 vạn lượng còn lại ra. Hành động lớn mật làm tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ. Liên tục thua 70 vạn, không phải nên cẩn thận một chút, thế nhưng còn dám được ăn cả ngã về không? Nam nhân này có phải điên rồi. Nếu thua, hơn 100 vạn lượng họ thắng được sẽ trả lại hết cho sòng bạc, nếu là họ, khẳng định sẽ lựa chọn mang 80 vạn lượng rời đi, tốt hơn là mất cả gốc lẫn lãi. Viên Thông lại không nhẹ nhàng như khác người tưởng. Hắn tuy rằng rất muốn thắng tất cả tiền trong tay đối phương, nhưng hắn cũng có cực hạn. Nó đã tới rồi, ký ức của hắn đã có chút hỗn loạn mơ hồ, không thể chuẩn xác phán đoán. Từ bỏ? Lần sau chỉ sợ không có cơ hội này. Không buông tay? Hắn chỉ nắm chắc một nửa. Làm sao bây giờ? Hiện tại lâm vào tiến thối lưỡng nan biến thành mình, Viên Thông có chút không cao hứng. Hắn cho rằng mình nắm giữ toàn cục, xem ra đối phương không mất lý trí như hắn dự triệu, dám dùng chiêu này để nhiễu loạn phán đoán của hắn. Thấy ánh mắt khoái ý của Phó Vô Thiên, sắc mặt trầm xuống. “Các hạ tựa hồ có chút do dự, chẳng lẽ không dám tiếp?” Phó Vô Thiên như đã lấy lại tự tin, trả cho Viên Thông ánh mắt khiêu khích. Sóng ngầm mãnh liệt, ngày càng kích thích. Viên Thông không muốn bị nhìn thấu sự thật đã đến cực hạn, đột nhiên cười một tiếng, “Hành động của các hạ thật ngoài dự kiến của Viên mỗ. Thua 70 vạn lượng mà vẫn quyết đoán như vậy, Viên mỗ bội phục.” “Dù sao tiền này là ta kiếm được từ quý sòng bạc, thua ta cũng không mệt.” Phó Vô Thiên không để bụng cười nói. Viên Thông không dễ phát hiện nhíu mày, ngữ khí thoải mái nói: “Xem ra các hạ đã có chuẩn bị tâm lý, như vậy Viên mỗ từ chối thì bất kính.” “Đừng nói quá sớm, ai thua ai thắng còn không nhất định đâu.” “Vậy nhìn xem đi.” Nhà cái bị kích thích vài lần, hiện tại đã bình tĩnh lại, động tác thuần thục chia bài. Mọi người nhìn xem bên này, lại nhìn bên kia. Ván này liên quan đến sòng bạc có thể lấy lại tất cả tiền cược, vãn hồi mặt mũi, nếu thành công, Viên Thông tuyệt đối sẽ trở thành truyền ký. Hai bên lại không vội mở bài. Tim đập dường như chậm lại vài lần, nhưng mỗi nhịp giống như trống trận gõ vang bên tai. Ở thời khắc khẩn trương này, tất cả mọi người không dám chớp mắt một chút. “Viên tiên sinh, thỉnh.” Phó Vô Thiên chỉ nhìn một lá bài, rồi để Viên Thông mở bài trước. Mấy lần trước đều là hắn đi trước, lần này đến phiên Viên Thông trước cũng không quá. Viên Thông hiển nhiên cũng biết, dù sao cũng không quan trọng, dứt khoát lưu loát lật lá thứ nhất. Là 5, vậy lá bài thứ 2 chỉ có thể thấp hơn 5, nếu không thì cơ hội thắng không cao. Mọi người nín thở. Viên Thông nhấc lên một góc, con số 2 đập vào mắt, hơi nhíu mày rồi lại giãn ra. 7 điểm. Người của sòng bạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ suất thắng khá cao. Mọi người lập tức chuyển tầm mắt qua Phó Vô Thiên. Hoặc là hoà, hoặc là thắng. Phó Vô Thiên lúc trước đều trực tiếp lật bài, hiện tại hắn lại cố tình cúi đầu nhìn thoáng qua, trên mặt không có biểu hiện. Mọi người rất sốt ruột rồi, hắn mới chậm rì rì lật ra. Con số trên đó xuất hiện, chung quanh vang lên tiếng kinh hô. Thế nhưng là một lá 9. Thế nhưng là một lá 9. Là thứ 2 chỉ có thể là 8, 9, 10, J, Q, K mới có thể thắng. Cơ suất không cao lắm. Không khí trong sòng bạc lại trở nên căng thẳng. Viên Thông mặt ngoài không thấy gì, bàn tay đặt trên đùi chậm rãi nắm lại. Không ai rõ tâm tình của hắn hiện tại, nếu hắn không đoán sai, lá bi thứ hai hẳn là…… Một trong ba lá J, Q, K. Trong lòng vừa nghĩ vậy, đã thấy Phó Vô Thiên lật một góc lá bài thứ 2. Đúng như sở liệu, là một quân K, tuy không thấy rõ, nhưng ba là J, Q, K có hoa hình ảnh minh họa khác biệt, tương đối dễ suy đoán. Thua…… Bàn tay Viên Thông đặt dưới bàn nắm lại thật chặt rồi thả lỏng, bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Thắng hai thua một, không chỉ không thể lấy lại tiền cược, còn để mất 10 vạn lượng.
|
Chương 387: Sóng ngầm mãnh liệt
Viên Thông thua rồi. Bốn chữ quanh quẩn trong lòng mọi người. Ban đầu hắn chiếm cứ thượng phong, một lát sau đã ngã xuống đáy, đừng nói sòng bạc, khách khứa vây xem cũng cảm thấy tiết tấu chuyển biến quá nhanh. Mọi người nhìn về phía Viên Thông sắc mặt âm trầm đến có thể hóa thực thể. Thanh danh của hắn quá lớn, mọi người vẫn nhịn không được nghị luận. Viên Thông được xưng đệ nhất dân cờ bạc chưa bao giờ bị đánh bại của Độc Trấn thế nhưng bại bởi một nam nhân lạ mặt. Tuy rằng nam nhân cũng thua, nhưng dù sao cũng là người không có tiếng tăm gì, mọi người chỉ nghị luận vài câu, căn bản sẽ không quá mức chú ý. Nhưng Viên Thông thì khác, thanh danh của hắn đặt ở đó, thua có thể làm mọi người đàm luận thật lâu. “Viên tiên sinh, đa tạ.” Tâm tình Phó Vô Thiên rạng rỡ như bầu trời sớm mai, sáng sủa như ngày sau bão, trong xanh đến một mảnh mây cũng không thấy. Nét cười trong mắt Viên Thông thập phần chói mắt. Hắn bị lừa? Viên Thông từ đầu tới đuôi đều chú ý vẻ mặt của hắn, vui mừng kích động hiện lên trong nháy mắt không lừa được người. Ban đầu hắn có hoài nghi Phó Vô Thiên cố tình thua, cố ý giả bộ hỗn loạn mất lý trí, kỳ thật là vì mai phục hắn. Nhưng cũng có lỗ hổng. Nếu Phó Vô Thiên biết trước điểm của hắn không tốt, căn bản không cần đặt cược lớn như vậy. Hắn vừa rồi chỉ thắng được 10 vạn lượng, lãng phí sức lực chỉ vì 10 vạn lượng, hắn không tin. Hai người kia kiếm được hơn 100 vạn lượng còn chưa thỏa mãn, 10 vạn lượng chỉ đủ nhét kẽ răng. Còn có, trên đời không có nhiều người có được trí nhớ siêu cường. Hắn đã từng tham gia tụ hội do một phú thương gia tài bạc triệu tổ chức, được mời đến tất cả đều có trí nhớ tương đối cường hãn. Lúc ấy còn có thi đấu, hắn trổ hết tài năng, tuy không đoạt giải quán quân nhưng cũng đứng thứ ba. Hai người đứng đầu rất thần bí, hắn không quen, nhưng hai người đều không phải nam nhân trước mắt, bởi vì một người là nữ, người còn lại là nam nhân khá thấp bé. Viên Thông tự nhận rất có thực lực, trừ hai người kia thì tuyệt sẽ không bại bởi những người khác, cho nên hắn không cho rằng trí nhớ của đối phương sẽ tốt hơn hắn. Hắn cho rằng khả năng bị lừa tương đối cao. Xác định điểm này, Viên Thông biết kế tiếp chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác. Đánh bạc không phải trò chơi mù quáng. Dân đánh bạc tinh thông lão luyện đều biết kiên nhẫn và tự chủ đều rất quan trọng, nếu không, kỹ thuật cao siêu mà lại để vẻ mặt cùng ngôn ngữ cơ thể tiết lộ thông tin, thì chỉ có đường bị đối phương nghiền áp. Hiện tại, xác suất thắng bại của họ ngang nhau. “Viên tiên sinh, còn muốn chơi sao?” Phó Vô Thiên dùng tư thái thắng lợi hỏi, cũng giống như Viên Thông ván trước nữa, thật có thể nói là là phong thuỷ phiên chuyển. Viên Thông biết hắn muốn khiêu khích mình, càng như vậy thì hắn càng trấn định, kế tiếp phải xem ai bản lĩnh lớn hơn, hắn vẫn rất tự tin vào bản thân. “Trò hay vừa mới bắt đầu, Viên mỗ sao sẽ ở thời khắc quan trọng này rời khỏi.” “Vậy tiếp tục đi.” Phó Vô Thiên nhìn đống chip như một ngọn núi nhỏ trước mặt, tự hỏi nên đặt cược bao nhiêu. Hắn hiện tại có hơn 160 vạn lượng, trải qua hai lần kích thích, hắn hiện tại đã không còn kích động, tự nhiên không thể giống như vừa rồi cược tất cả. Nghĩ nghĩ, hắn cuối cùng vẫn ném ra 10 vạn lượng. Thấy hắn ngày càng cẩn thận, Viên Thông có chút không hài lòng. Cứ tiếp tục như vậy, hắn muốn thu về hơn 100 vạn lượng từ tay đối phương chắc sáng mai cũng không xong. Hắn tức khắc nghĩ ra một kế. “Cứ chơi như vậy không dứt tựa hồ không thú vị, Viên mỗ có một đề nghị, không biết các hạ có can đảm nghe?” Câu hỏi bất thình lình nhảy ra thoáng chốc hấp dẫn mọi người. Họ sôi nổi nhìn về phía Viên Thông, đều rất hiếu kì hắn sẽ đưa ra đề nghị gì. Họ kỳ thật đang không chờ nổi hy vọng có thể nhanh lên phân ra thắng bại. “Viên tiên sinh dám nói, tại hạ tự nhiên dám nghe.” Phó Vô Thiên thong dong nói. “Các hạ quả nhiên sảng khoái.” Viên Thông vỗ tay cười to, “Kia Viên mỗ liền nói, chúng ta chơi đến bây giờ cũng sắp 30 ván, cứ chơi như vậy không có kết quả, cho nên kiến nghị của ta là, không bằng dùng một lần giải quyết, sao nào?” Phó Vô Thiên dựa lưng vào ghế dựa, mặt lộ vẻ trầm ngâm. Dùng một lần giải quyết chính là cược hết tất cả, đối hắn mà nói cũng không có lợi. Hắn hoàn toàn có thể từ từ tới, dù thua mấy ván cũng sẽ không mất nhiều, nhưng nếu thắng là có thể kiếm gấp bội, còn thua thì vịt nấu chín liền bay. “Chỉ là đề nghị của Viên mỗ, nếu các hạ không có tin tưởng, hoàn toàn có thể cự tuyệt, Viên mỗ sẽ không cưỡng cầu.” Viên Thông thấy hắn do dự, không thèm để ý cười một tiếng. Phó Vô Thiên sao sẽ nhìn không ra đối phương cố ý khiêu khích hắn. Trừ nam nhân không cốt khí, nếu không thì bị kích như vậy ai nấy đều sẽ đáp ứng. Nhưng hắn không phải loại mặc người bày bố. “Viên tiên sinh đề nghị xác thật không tồi, ta thật ra muốn đáp ứng, bất quá con người ta có chút thê quản nghiêm, từ trước đến nay chỉ nghe nhà ta nói, nếu hắn đáp ứng, ta liền đồng ý.” Viên Thông không ngờ hắn lại da mặt dày, nhíu mày nhìn về phía đứng người trẻ tuổi đứng cạnh. Hắn cự tuyệt thì nam nhân không tính mất mặt lắm. Nghĩ đến đây, sắc mặt không cấm trầm trầm, hắn tính sai. Phó Vô Thiên cười cười, quay đầu nhìn về phía An Tử Nhiên, “Thân ái, ngươi cho rằng ta có nên tiếp thu?” An Tử Nhiên nhìn lại, trò đùa dai cùng quỷ kế trong ánh mắt thâm thúy kia, hắn thật sự muốn châm nến cho họ. Mọi người vảnh tai. Tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ không đáp ứng. Chuyển biến tốt liền thu, đây là bài học xương máu của đại đa số dân cờ bạc thâm niên. Cứ việc không mấy ai có thể chân chính làm được. An Tử Nhiên lộ vẻ do dự. Đây là lựa chọn rất khó khăn, một bên không muốn bị thua sạch, một bên lại không muốn nam nhân của mình mặt, áp lực của hắn cũng rất lớn. Tất cả mọi người đều nhìn ra được, đổi lại là họ, khẳng định sẽ cự tuyệt. An Tử Nhiên cúi người nhỏ giọng nói: “Ngươi có nắm chắc sao?” Phó Vô Thiên khựng lại, “Một nửa.” Nói xong lại cầm tay hắn, ôn nhu cười nói: “Nhưng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.” An Tử Nhiên cười cười, “Vậy tiếp thu đi.” Đám người kinh hô, rốt cuộc lại có trò hay có thể mong đợi, rốt cuộc chờ tới đại cao trào. Viên Thông nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, nam nhân này trong lòng kỳ thật cũng muốn đánh cuộc một phen, nếu không sẽ không vòng vo nhiều. Chiêu thức thật xinh đẹp, nếu người này ở lại Độc Trấn, ngày sau thanh danh chỉ sợ còn lớn hơn hắn. “Hai vị quả nhiên sảng khoái, vậy bắt đầu đi, các hạ có thể đặt cược.” Phó Vô Thiên đẩy toàn bộ chip ra. Mọi người tham lam nhìn đống chip to đùng trên chiếu bạc. “Nơi này có 165 vạn lượng, ta bù thêm 35 vạn lượng, cộng 200 vạn lượng, dám sao?” Một câu kinh người. Viên Thông sắc mặt biến đổi, nhanh chóng nhìn lại. Đối phương có vẻ cực kỳ tự tin, đây là biểu hiện giả dối, hay là hắn thật sự nắm chắc? Nhưng nếu có nắm chắc, lúc trước không cần thiết diễn nhiều làm gì. Hay là hắn muốn nhiễu loạn sự phán đoán của hắn? Suy nghĩ của Viên Thông tức khắc rối loạn một chút, may mà hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, đi đến nước này rồi, đã không có đường lui. Đường Chấn Trung hiển nhiên cũng biết điểm này. Kắn kỳ thật không muốn đánh cuộc lớn như vậy, nếu thua thì hắn không đảm đương nổi, nhưng lại không thể để đối phương mang đi những 165 vạn lượng. Trong lòng thiên nhân giao chiến, hắn cuối cùng vẫn không phái người ngăn cản Viên Thông. Trong đám người, chỉ có một người nhăn mặt nhìn xem, chính là Đồng Thủ Thành. Hắn luôn cảm thấy nơi nào quái quái. Viên Thông nói: “Tự nhiên không thành vấn đề, nhưng các hạ lấy ra 35 vạn lượng để chúng ta nhìn xem.” Phó Vô Thiên không nói gì thêm, trực tiếp từ trong lòng ngực móc ra một chồng ngân phiếu. Độc Trấn rất gần biên quan Đại Á, cho nên ngân phiếu của Đại Á ở chỗ này cũng dùng được. Sòng bạc phái người tới giám định. “Như thế, ta theo.” Viên Thông nói với nhà cái: “Chia bài đi.” Nhà cái chà xát lòng bàn tay, chia bài cho họ. Viên Thông lật mở lá đầu tiên, rõ ràng là lá 10, thật là không khéo. Hắn nhìn về phía Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên cũng lật mở một tấm, trùng hợp là hắn cũng có một lá 10. Hiện tại chỉ dựa vào lá thứ hai. Khả năng gì cũng có thể xảy ra, hai bên đều cẩn thận. Phó Vô Thiên cong lên khóe miệng: “Cùng lật?” Viên Thông gật đầu: “Được.” Nhà cái đếm đến ba, hai người đồng thời ném lá bài trong tay xuống chiếu bạc. Mọi người chỉ hận có thêm một đôi mắt. Khi nhìn kỹ, họ thoáng chốc trợn tròn đôi mắt. Kết quả này thật là không ai dự đoán được…… Một lá 1 cùng một lá 2. Thật là quá hố người, nhưng thắng bại đã phân ra. Viên Thông thế nhưng lại thua rồi!! Hai người xa lạ, lấy đi từ Uyển Cảnh sòng bạc những 400 vạn lượng, thật là xưa nay chưa từng có. Uyển Cảnh sòng bạc từ khi xây dựng đến bây giờ chưa từng phát sinh chuyện như vậy. Tin tức lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai truyền khắp Độc Trấn.
|