Fanfic ChanBaek | Tên Ngốc Như Em Đã Có Tôi Ở Đây Rồi
|
|
"Bạch Hiền đừng sợ nữa, nín đi thôi, có Xán Liệt ở đây rồi."
Mở Đầu Tài xế của Phác Xán Liệt tới thật đúng lúc, anh bế Bạch Hiền ngồi lên xe trước rồi đến mình ngồi lên sau. Nhìn vẻ mặt của Bạch Hiền như sắp khóc đến nơi, anh tàn nhẫn buông vài câu chửi mắng dành cho cậu.
"Thằng ngốc này, bị người ta đánh thì nên chạy đi, khóc lóc chẳng giải quyết được gì cả."
Biện Bạch Hiền bị người khác mắng liền òa lên khóc như trẻ con, mếu máo nhìn Phác Xán Liệt.
"Xán..Xán Liệt cũng..cũng đánh Hiền Hiền đau mà, còn..còn không cho Hiền Hiền chạy nữa."
Phác Xán Liệt ngây ngốc nhìn vật nhỏ ngốc nghếch cãi lại, anh thở dài. Thật ra anh làm vậy với cậu là có lí do mà.
"Chỉ mình Phác Xán Liệt này được bắt nạt cậu, còn những đứa khác chạm vào cậu tôi liền không tha."
|
Chương 1: Tên ngốc Biện Bạch Hiền sinh ra đã là một tên ngốc. Cậu sống trong một gia đình nghèo, mặc dù như vậy, cậu vẫn được đi học bình thường. Biện Bạch Hiền đến trường dù rất chăm chỉ nghe giảng nhưng bộ não nhỏ bé của cậu không chịu khó tiếp thu nên có những bài giảng cậu chẳng hiểu thầy đang nói về vấn đề gì. Thành tích của Bạch Hiền luôn đứng gần cuối lớp, mỗi kì thi đến như là một ác mộng với cậu, vì lúc đó chẳng những phải học ngày học đêm mà kiến thức còn rất khó, nhà trường luôn phải sắp xếp cho cậu một bài thi riêng. Điểm của Bạch Hiền chỉ vừa tầm đủ để lên lớp, mẹ cậu thấy vậy rất buồn phiền nhưng chẳng thể làm được gì, vì vốn dĩ bà biết khả năng thiếp thu của đứa con mình rất kém, nếu như bắt nó phải học thật giỏi không thua kém ai thì chỉ thêm gây áp lực cho nó. Ngoại hình của Bạch Hiền cũng không hẳn là tệ hại như đầu óc của cậu, mà ngược lại cậu rất khả ái. Bạch Hiền luôn giữ một gương mặt non nớt ngây ngô như trẻ con, đôi mắt xinh đẹp ẩn dấu dưới lớp kính tròn dày cộp. Từ tiểu học cho đến cao trung Bạch Hiền luôn luôn bị người khác bắt nạt. Đã mười bảy tuổi rồi mà lời nói ngờ nghệch như trẻ con, nghĩ gì nói đấy. Bạch Hiền cực kì nhút nhát nên mỗi khi có ai dọa cậu đều sợ đến bật khóc. " Trả Hiền Hiền đi, hức..cuốn tập của Hiền Hiền." Bạch Hiền kiễng chân cố nhảy cao nhưng vẫn chẳng với tới được quyển tập của mình đang trên tay người kia. Một lần nữa gốc mắt lại đỏ ửng, long lanh những hạt lệ đang trực chờ tuôn ra, vậy mà người kia vẫn chịu không đưa cậu quyển tập. "Trả cho Hiền Hiền, trả Hiền Hiền đi mà." "Tự nhảy lên mà lấy, thằng ngốc." Người kia vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, tay giơ cao quyển tập. Bỗng nhiên... quyển tập trên tay người kia bị Phác Xán Liệt lấy xuống, anh tùy tiện giở vài trang rồi đưa đến trước mặt Bạch Hiền, hai mắt cậu ửng đỏ nhìn anh. Bạch Hiền ngây ngốc nở nụ cười vui vẻ, đưa tay nhận lấy quyển vở từ Xán Liệt. Bỗng dưng anh rụt phắt tay lại, đem quyển tập ấy cuộn tròn rồi đánh mạnh lên đầu cậu, sau đó ném ra ngoài cửa sổ. "Xán Liệt...cậu quá đáng." Bạch Hiền hai tay ôm đầu, mất thăng bằng ngã phịch xuống đất. Cậu ngẩng mặt lên nhìn Xán Liệt, đôi mắt đen tròn phản chiếu lại hình ảnh của anh thật mơ hồ. Cả phòng học cười ồ lên, Phác Xán Liệt cũng vậy, anh nhếch môi nhìn Bạch Hiền. Xán Liệt được việc càng làm tới. Anh nắm lấy cổ áo Bạch Hiền đẩy mạnh vào tường khiến đôi vai nhỏ gầy gò của cậu đau nhói. "Ừ, đúng vậy. Tôi quá đáng, tôi đểu cáng như vậy đấy, cậu định làm gì tôi?" Xán Liệt nói thầm, cái mũi thẳng tắp của anh gần như sắp chạm đến tai của cậu rồi. Hơi nóng của Xán Liệt lan tỏa khiến Bạch Hiền rùng mình, nổi hết da gà. "Hiền Hiền sợ, hư...oa oa." Bạch Hiền òa khóc. Xán Liệt buông lỏng cổ áo cậu, có chút thỏa mãn, lạnh lùng quay lưng bước đi. Cả phòng học cười nhạo không ngừng, hơn nữa còn phỉ báng cậu thậm tệ. Bầu không khí đang nhốn nháo thì có tiếng chuông reo, ai nấy đều tản ra đi về chỗ ngồi, Bạch Hiền cũng đứng dậy lấy tay áo chùi nước mắt nước mũi nhầy nhụa trên mặt rồi ngồi vào bàn học của mình. Chiếc bàn gỗ nhỏ chi chít những vết bút trắng viết lên, ngoài ra còn có những vết dao dọc giấy rạch trên mặt bàn. Tất cả đều là lời lăng mạ Bạch Hiền. Ông thầy giáo khó tính bước vào lớp khiến mặt ai cũng hầm hầm chẳng muốn nhìn. Đứng trên bục giảng còn cằn nhằn đủ điều, xong mới ngồi xuống ghế bắt đầu dạy học. "Hôm nay tôi lên lớp giảng dạy, cũng như thu vở bài tập của các anh chị để kiểm tra xem các anh chị có làm bài tập tôi giao không. Lớp trưởng đứng dậy thu vở bài tập tất cả cho tôi, ai không làm tự giác đứng lên khỏi phí thời gian của lớp." Quyển tập vừa nãy bị Xán Liệt ném ra ngoài chính là vở bài tập về nhà của Bạch Hiền. Tối qua cậu đã thức cả đêm để hoàn thành xong đống bài tập ấy vậy mà cả giờ công sức như đem ra ngoài biển cho cá ăn. Bạch Hiền sợ hãi đứng dậy, hai tay run run đan vào nhau. "Bạch Hiền? Tôi biết là đầu óc anh chậm chạp nhưng lại không nghĩ là anh lại lười biếng như vậy. Bài tập về nhà tôi giao không thèm làm, vậy anh coi tôi là cái gì hả?" Thầy nói gần như là quát lên. Gương mặt nhăn lại hiện rõ vẻ cáu gắt, nhìn thật kinh khủng. Bạch Hiền phản đối, nhìn thầy lắc đầu. "Hiền Hiền không coi thường thầy. Bài tập của thầy tối qua Hiền Hiền đã làm nhưng..." "Không có nhưng nhị gì hết, tôi đi dạy cả chục năm nay rồi chưa bao giờ thấy học sinh nào lười biếng như anh cả. Đi ra ngoài đứng, đừng học tiết của tôi nữa, nếu anh muốn chơi như vậy thì tôi cho ra ngoài chơi." Bạch Hiền xụt xịt cúi mặt xuống đất, lặng lẽ đi ra khỏi lớp. Cậu khóc lóc đi về phía sân sau của trường. Ở đó, Bạch Hiền ngồi bệt xuống một gốc cây ngẫu nhiên khóc đến độ sưng đỏ cả hai mắt, miệng không ngừng mấp máy "Xán Liệt ngốc, Xán Liệt ngốc, tại cậu mà Hiền Hiền bị mắng, tất cả đều tại Xán Liệt cậu..hức." "Tôi làm sao cơ?" Bạch Hiền nghe thấy có tiếng người giật mình ngẩng cao đầu, trước mặt cậu là một tên cao to sừng sững, cái bóng của anh che khuất cả cái bóng của cậu. Bạch Hiền sợ rằng Xán Liệt đã nghe thấy hết những lời cậu nói ban nãy nên hai cẳng chân duỗi thẳng muốn chạy trốn anh. Không ngờ Xán Liệt nhanh chân hơn, nắm lấy tay Bạch Hiện kéo cậu áp sát vào bờ tường khu nhà Khoa Học Tự Nhiên. Xán Liệt ấn mạnh bàn tay nhỏ bé của Bạch Hiền vào tường khiến các khớp tay của cậu tím xanh lên. "Tôi hỏi lại một lần nữa, tôi làm sao?" "Xán Liệt...là, là đồ ngốc" [Bốp] Bạch Hiền bị Xán Liệt đánh rơi cả kính. Lực tay của anh thật mạnh, khiến Bạch Hiền không đứng vững mà ngã nhoài xuống đất. Anh lại tiếp tục nắm lấy cổ áo cậu, tay nắm chặt hình cú đấm giơ trước mặt cậu. "Này tên nhóc, cậu thử nói lại tôi nghe xem." "Tại Xán Liệt mà Hiền Hiền bị thầy mắng, còn bị thầy đuổi ra khỏi lớp nữa, sao lại đánh Hiền Hiền đau..hức" Bạch Hiền không hiểu sao mình lại can đảm đến mức có thể nói ra những lời như vậy. [Bốp] Một cú đấm nữa rơi xuống bên má trái của cậu, lần này đau hơn lần trước, máu mũi Bạch Hiền chảy xuống, nhỏ từng giọt trên bàn tay Xán Liệt đang nắm chặt cổ áo cậu. Bạch Hiền đau không dám mở miệng nói nữa, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào gương mặt Xán Liệt mờ mờ ảo ảo sau giọt lệ còn đọng lại trên con khóe mi. "Này, sao cậu lại ngốc như vậy hả?" Bạch Hiền nghe rõ từng câu nói của Xán Liệt. Cậu rụt cổ lại vì sợ. Anh sẽ bẻ gãy xương của cậu sao, anh sẽ đánh cậu nát nhừ như cháo hay sao? Cái đầu ngốc nghếch của cậu thành thật gật đầu trả lời câu hỏi của Xán Liêt, còn chắp hai tay cầu xin anh. "Xán Liệt đừng bẻ gãy xương Hiền Hiền, đừng đem Hiền Hiền làm cháo. Hiền Hiền...Hiền Hiền xin lỗi, đừng..đừng đánh Hiền Hiền nữa mà." Nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, bỗng dưng anh lại có một chút cảm động. Xán Liệt buông cậu ra, quay lưng bỏ đi như lúc trước. Càng ngày, anh lại càng không hiểu được bản thân mình đang làm cái quái gì nữa.
Bạch Hiền đứng dậy phủi nhẹ những hạt cát nhỏ dính trên quần áo, vừa nhặt cặp kính cận từ dưới đất lên đeo vừa xoa bên má vừa bị đánh đau. Cậu tự nhắc mình lần sau phải tránh mặt Xán Liệt vì anh bảo không thích cậu lờ vờ trước mặt, mà nếu có gặp mặt anh thì phải chạy thật nhanh nếu không sẽ bị đánh đau như hôm nay. Bạch Hiền móc từ trong túi quần ra những đồng tiền lẻ nát bươm đi đến phòng y tế mua một ít băng-gô dán lên chỗ bị Xán Liệt đánh. Số tiền ít ỏi đấy là bữa sáng ngày mai của cậu, xem như cậu phải nhịn ăn sáng rồi, Bạch Hiền khóc thầm trong lòng. Bạch Hiền bị thầy đuổi ra khỏi lớp nên chẳng dám về, cậu đi loanh quanh ở sân sau, nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, nhìn đến chán thì mỏi chân quá ngồi bệt xuống đất. Bạch Hiền rảnh rỗi ngó nhìn những con kiến đang nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài trên mặt đất, cho dù cậu có cố gắng tách một con ra khỏi đó thì chúng vẫn trở lại hàng của chúng. Bỗng dưng cậu ủy khuất. "Mình muốn có người xem mình là bạn..." Bạch Hiền nói nhỏ, trong lòng không khỏi bùi ngùi xót xa. Từ trước đến giờ chỉ toàn thấy người xấu đi bắt nạt cậu không à, chẳng thấy ai tốt với cậu cả. Ngoại trừ Xán Liệt, anh là người quá đáng nhất mà cậu từng biết, luôn trêu trọc cậu đến khi cậu khóc sưng đỏ mắt đỏ mũi mới tha, còn đánh cậu rất đau nữa. Bạch Hiền hỏi sao ông trời thật bất công với cậu, cho Xán Liệt đầu óc thông minh, gia đình có tiếng, có điều kiện; cho anh cơ thể cường tráng khỏe mạnh, cho anh bao nhiêu là bạn, thế mà lại chẳng cho cậu cái gì cả. Nghĩ tới đây Bạch Hiền bắt đầu sụt sịt, cái tính ngốc nghếch tự ái về bản thân mình bắt đầu dâng lên cao, làm cho mọi thứ xung quanh đều trùng xuống một màu ảm đạm. Tiếng chuông reo kéo cậu thoát khỏi không gian buồn tẻ ấy, chỉ trong một khắc cậu như biến thành một con người khác, dù đầu óc vẫn là của một Bạch Hiền ngốc nghếch nhưng con người ngây ngô vui vẻ lại không còn nữa, thay vào đó là một mảng trầm ngâm âm u đến lạ. Bạch Hiền không muốn như vậy, cậu phải sống thật vui vẻ lên, không bao giờ có cái suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa. Biện Bạch Hiền một lần nữa đứng lên phủi quần phủi áo rồi lon ton chạy lên lớp lấy cặp sách đi về. Tới hành lang Bạch Hiền có thấy Xán Liệt nên vội vã trốn sau bờ tường, nhưng nhìn lại Xán Liệt được bao nhiêu cô gái vây quanh nên chắc chắn sẽ không nhìn thấy mình đâu, Bạch Hiền được cơ hội liền chạy một mạch vào lớp thu dọn đồ đạc vào cặp sách rồi đi về. Phác Xán Liệt đứng đằng xa nhìn thấy cậu lon ton đeo cặp sách vừa chạy nhảy vừa hát hò liền bật cười, đám con gái gần đó nhìn thấy liền hét toáng lên. "AAA Xán Liệt cười đẹp quá", "Anh đẹp trai thật đấy, cười lên càng đẹp"...
...
Biện Bạch Hiền ngây ngô vừa chạy nhảy vừa hát, những giai điệu ngâm nga không rõ lời nhưng nghe thật êm tai. Bạch Hiền còn mải hát nên không chú ý nhìn đường, bỗng chợt đâm phải cái gì đó khiến cậu ngã nhoài xuống mặt đất. "Ai ui đau quá." Cậu xoa xoa đầu. "Thằng kia, đứng dậy xem nào, mày đụng phải tao mà còn ngồi đấy ăn vạ hả?" Chất giọng trầm khàn như dọa người khiến Bạch Hiền bắt đầu run rẩy sợ hãi. Khi cậu ngẩng cao đầu có chút chói mắt vì ánh mặt trời nhưng một phần lại bị che khuất bởi người nào đó. Đứng trước mặt cậu là một tên cao to sừng sững như Phác Xán Liệt, cơ mà không phải là Xán Liệt, hình như là học sinh trường khác, vì Bạch Hiền chưa từng gặp qua người này ở trường. Cậu vội vã đứng dậy theo như lời tên kia nói, nhưng đứng lên rồi mới để ý là hắn không đi một mình mà còn dẫn thêm cả hai người nữa ở phía sau, giống như là đàn em của hắn vậy. "A..Hiền Hiền xin lỗi vì đụng phải anh, là do Hiền Hiền không chú ý, thực xin lỗi. Anh có bị làm sao không?" Một tên đàn em của hắn xong lên nắm lấy cổ áo của Bạch Hiền gằn giọng nói to. "Mày đùa hả mày, mày biết mày đụng phải ai không mà chỉ xin lỗi rồi bỏ đi dễ dàng như vậy à. Đây chính là đại ca Ngô Thế Huân, người từng một mình chống trọi với cả ba mươi người, kết cục bọn họ đều nằm xuống vũng máu, ngoan ngoãn thì bỏ tiền ra mà bồi thường cho anh không thì liệu hồn nghe chưa con." Bạch Hiền ngây ngốc nghe từng lời tên đàn em đó nói. Ngô Thế Huân sao, người này là ai vậy? "Nhưng...Hiền Hiền không có tiền." Tên đàn em tức giận quát ầm lên. "Sao mày dám." Tên đàn em giơ nắm đấm đọa đánh, cậu sợ hãi nhắm chặt mắt. Chờ một lúc nhưng lại không thấy đau, thay vào đó lại là một cảm giác mềm mại tựa như gối ôm vậy. Cậu mở mắt nhìn, dường như cảm thấy mình đang dựa vào lồng ngực của ai đó, mùi hương quen thuộc xộc lên mũi khiến cậu nhận ra ngay. Phác Xán Liệt đến đúng lúc tên kia đang định đánh Bạch Hiền, liền nhanh tay ôm cậu vào lòng. Anh bắt được nắm đấm của hắn rồi bẻ gập xuống. Tên đàn em đau đớn rụt tay lại, mặt mày nhăn nhó vì tức giận hét lớn. "Mày là thằng khốn nào?"
"Tao là Phác Xán Liệt."
...
|
Chương 2: Anh hùng cứu nam nhân "Mày là thằng khốn nào mà lại dám xem vào chuyện của bọn tao?"
"Tao là Phác Xán Liệt."
"Hmn..Phác Xán Liệt?"
Ngô Thế Huân đứng nhìn tên đàn em của mình đang làm trò hề cho thiên hạ coi liền lên tiếng khi nghe Xán Liệt nói. Hắn vỗ vai tên đàn em ý muốn nói lùi về phía sau nhưng thực chất là dạy cho nó một bài học, đôi vai gầy của nó bị hắn bóp đến đau. Tên đàn em sắc mặt nhăn nhó liền ngoan ngoãn trở thành cún con nghe theo lời Thế Huân.
Ngô Thế Huân bước lên trước, mặt đối diện với ánh mắt hoài nghi lạnh lùng của Phác Xán Liệt - ánh mắt sắc bén tưởng như có thể giết chết bất cứ kẻ thù nào nhìn chằm chằm vào mắt anh. Ngô Thế Huân cũng vậy, hắn có hơi ngẩn người ra nhưng lập tức lấy lại dáng vẻ oai phong bí hiểm giống như của một tên sát thủ nguy hiểm. Hắn nhếch môi cười lên tiếng.
"Đã lâu không gặp, tao nên gọi mày bằng cái tên nào nhỉ?
Phác Xán Liệt hay...Park Chanyeol?"
Phác Xán Liệt có hơi ngạc nhiên nhìn Thế Huân, nhưng ánh mắt của anh lại thay đổi, từ hoài nghi đến như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
Bạch Hiền lén lút nhìn ánh mắt của anh mà không ngừng run rẩy tay chân, cậu chưa bao giờ thấy anh như vậy, kể cả khi anh tức giận ánh mắt của anh vẫn còn ngưng đọng lại một chút "dịu dàng" Nhưng bây giờ ánh mắt ấy hoàn toàn là muốn giết người.
"Tùy mày thôi, Oh Sehun."
Phác Xán Liệt cũng trao cho Thế Huân một nụ cười nhếch môi khinh bỉ, tên rẻ rách thối nát này vẫn còn sống hay sao?
"Mày vẫn như vậy nhỉ, ánh mắt như muốn giết người khi nhìn thấy tao. Mà khoan...cái thằng rác rưởi của xã hội như mày thì sao chạm một ngón tay vào tao được."
Ngô Thế Huân cười lớn, đó như là một lời nhục mạ tinh thần dành cho đối phương - chiêu thức đầu tiên của riêng hắn để hành hạ một con mồi.
Phác Xán Liệt nổi máu điên định vung tay đập nát cái bản mặt vênh váo của Ngô Thế Huân nhưng chợt cảm thấy như vạt áo của mình đang bị ai đó nắm lấy giật nhẹ. Biện Bạch Hiền đôi mắt rưng rưng nhìn Xán Liệt, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ mình anh nghe thấy.
"Xán Xán, Hiền Hiền sợ.."
Đúng như lời nói của Bạch Hiền, Xán Liệt cảm thấy thân người nhỏ bé của cậu đang run bần bật. Phác Xán Liệt nghĩ nên đưa cậu về nhà trước rồi tính sổ với Ngô Thế Huân sau liền rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho tài xế nhà anh đến. Xong rồi lạnh lùng quay đi bỏ mặc Thế Huân ở đó, bỏ ngoài tai những lời chửi mắng của hắn, cuối cùng Xán Liệt cũng chỉ nói một câu nhưng không quay lại đối mặt với Thế Huân.
"Ờ."
...
Tài xế của Phác Xán Liệt tới thật đúng lúc, anh bế Bạch Hiền ngồi lên xe trước rồi đến mình ngồi lên sau. Nhìn vẻ mặt của Bạch Hiền như sắp khóc đến nơi, anh tàn nhẫn buông vài câu chửi mắng dành cho cậu.
"Thằng ngốc này, bị người ta đánh mà cứ ngồi đấy khóc lóc thôi à. Cậu không biết chạy trốn đi sao, mà nếu giờ trong tay cậu còn tiền thì cậu cứ đưa hết cho bọn nó thôi hả."
Biện Bạch Hiền bị người khác mắng liền òa lên khóc như trẻ con, mếu máo nhìn Phác Xán Liệt.
"Xán..Xán Liệt cũng..cũng đánh Hiền Hiền đau mà, còn..còn không cho Hiền Hiền chạy nữa."
Phác Xán Liệt ngây ngốc nhìn vật nhỏ ngốc nghếch cãi lại, anh thở dài. Thật ra anh không cố ý đánh cậu đau như vậy.
"Chỉ mình Phác Xán Liệt này được bắt nạt cậu, còn những đứa khác động đến cậu tôi liền không tha."
Bạch Hiền hiểu sai ý nghĩa câu nói của Phác Xán Liệt, tưởng rằng anh sắp đánh cậu lần nữa lại òa lên khóc.
"Aiss, thằng ngốc này. Thôi không nói đến chuyện này nữa, trả lời tôi, nhà cậu ở đâu."
"Nhà Hiền Hiền ở gần sân vận động, trong cái ngõ nhỏ nhỏ đằng kia kìa."
Bạch Hiền chọc chọc vào cửa kính xe, Phác Xán Liệt liền bảo tài xế rẽ ngang qua chỗ đó đưa Bạch Hiền về.
Ngôi nhà Bạch Hiền đang ở chỉ lớn bằng một phần ba ngôi biệt thự anh đang ở, Xán Liệt thầm nghĩ nhà cậu nhỏ như vậy mà vẫn chui được vào trong đấy hay sao.
Biện Bạch Hiền tự mở cửa xe ô tô đi xuống, chẳng may bị ngã đập đầu xuống đất. Phác Xán Liệt thấy liền hốt hoảng đỡ cậu dậy, trong lòng chửi mắng sao tên này lại có thể hậu đậu đến thế. Xán Liệt sờ qua thấy trán cậu có chút sưng, liền bảo tài xế đi mua thuốc. Sau một lúc, anh cầm tuýp thuốc bôi lên chỗ sưng, Bạch Hiền đau đớn nước mắt chảy ào ra như suối, miệng mấp máy rên khẽ.
"Thằng ngốc này, cậu đúng là đại ngốc. Biện Bạch Hiền đại ngốc." Vừa mắng, vừa dán băng gô lên chỗ vừa bôi thuốc thật cẩn thận.
Phác Xán Liệt dịu dàng dẫn cậu vào tới tận trong nhà để phòng tránh cậu xảy ra những việc ngu ngốc nữa. Xong việc anh lạnh lùng quay đầu đi, Bạch Hiền nói với theo.
"Cảm ơn Xán Liệt..."
Phác Xán Liệt làm như không nghe thấy lời cảm ơn của cậu, chân vẫn tiếp tục bước lên xe.
Phác Xán Liệt ngồi trên xe nhìn về một hướng xa xăm mà nghĩ ngợi.
"Tên Ngô Thế Huân đó..."
Xán Liệt môi mấp máy tên gọi của người kia, nhưng rồi lại thôi không nói nữa. Trong đầu anh hiện lên từng mảng kí ức rời rạc dần nối liền lại bởi những sợi dây của quá khứ.
...
Biện Bạch Hiền ngốc nghếch nhìn chiếc xe hơi của Xán Liệt dần khuất sau bờ tường của khu nhà trước mắt rồi mới mở cửa vào nhà.
"Hiền Hiền chào mẹ, Hiền Hiền mới đi học về!"
Bạch Hiền ngoan ngoãn lễ phép chào người mẹ đang đứng nấu ăn trong bếp. Bà nghe thấy con mình chào liền đáp lại.
"Ừ Bạch Hiền, thay quần áo rồi đợi ba về ăn cơm nghe con."
"Vâng ạ."
Cậu tí tấp chạy lên phòng thay quần áo rồi lại chạy xuống ôm bà từ đằng sau.
"Mùi của mẹ rất thơm, Hiền Hiền thích nhất mùi này."
Bạch Hiền cười khúc khích rồi cựa cựa cái mũi nhỏ vào vai mẹ. Bà quay lại đưa hai tay lên má Bạch Hiền véo nhẹ.
"Aigu! Cái thằng này lúc nào cũng chỉ biết nịnh nọt mẹ thôi à"
Bạch Hiền lắc đầu.
"Không, Hiền Hiền nói thật, Hiền Hiền không nịnh."
Bà mỉm cười tít mắt nhìn thằng con ngốc nghếch của mình, nhưng nụ cười ấy lại chìm hẳn khi nhìn thấy những vết tím bầm trên gương mặt của cậu cùng với những miếng băng gô dán xiên xẹo trên đó.
"Bạch Hiền, con làm sao thế này, mặt con sao chi chít những vết thương thế này. Con có bị sao không?"
Gương mặt phúc hậu của bà lộ rõ vẻ đau thương, thằng con của mình bị như vậy cũng là không ít, nhưng hình như càng ngày những vết thương đó càng dày đặc. Ánh mắt bà trùng xuống lộ rõ vẻ đang lo lắng bất an. Bạch Hiền ngốc nghếch nhưng lại nhận ra những điều này, tình thương của mẹ đối với cậu mà nói không gì sánh bằng, Bạch Hiền không muốn nói thẳng ra sự thật rằng mình bị bắt nạt vì sợ mẹ sẽ lo lắng mà lại chuyển cậu đi trường khác.
Từ nhỏ đến lớn Bạch Hiền luôn bị bắt nạt ở trường, mẹ cậu thấy vậy nên luôn chuyển cậu đi từ trường này sang trường khác. Nhưng dù có chuyển đi đâu cũng vẫn vậy, Biện Bạch Hiền vẫn luôn là một tên đại ngốc và luôn bị người khác chê cười và bắt nạt. Cậu không có để tâm điều đó, điều cậu để tâm là mẹ cơ, để chuyển đi từ trường này sang trường khác mất rất nhiều tiền và thời gian, điều đó luôn khiến mẹ Bạch Hiền đau đầu, nhưng...bà vẫn cứ cố chấp vì mong muốn Bạch Hiền được sống ở một môi trường tốt hơn.
"Không sao đâu mẹ, Hiền Hiền không cẩn thận đi đứng bị ngã."
Bạch Hiền híp mắt cười như để bà an tâm.
"Thằng con ngốc nghếch này, lần sau nhớ đi đứng cẩn thận, con mà có làm sao thì sao mẹ sống nổi."
"Vâng, Hiền Hiền đã nhớ rõ."
Bà nhìn gương mặt trẻ con của cậu mà bất giác thở dài.
"Con ra ngoài chơi đi, nhớ cẩn thận đấy."
Bạch Hiền mỉm cười gật gật đầu rồi chạy bén ra ngoài.
Bầu trời hửng đỏ ánh chiều tà trộn lẫn bầu không khí vội vã của Bắc Kinh nhộn nhịp. Người người tới tấp bước đi qua lại lướt qua nhau, người nhìn điện thoại, người ơ thờ đứng chờ đèn xanh. Nhìn những tòa nhà cao chọc trời dần bật đèn điện sáng choang, ô cửa hình vuông của các tầng nhà hiện lên những bóng người ngồi làm việc miệt mài.
Bạch Hiền đi dạo quanh đường phố tấp nập, những bước chân khẽ nhón lên rồi đáp nhẹ xuống như vừa đi vừa nhảy. Cậu nhìn lên bầu trời và những tòa nhà cao tầng kia, chợt nghĩ rằng mọi người ngồi trong đó làm việc chắc cực lắm, ngoài ra còn phải sử dụng đầu óc hai tư trên hai tư không biết mệt. Bạch Hiền chẳng thích như vậy chút nào, sau này cậu chỉ muốn làm một nhân viên quèn của một quán cà phê nào đó.
Lúc tan học Bạch Hiền hay đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ, trên biển có chữ CAFE to đùng cùng những đường nét trang trí thanh mảnh hài hòa, Bạch Hiền hay tò mò ngó đầu vào ngắm nhìn qua khung cửa kính trước cửa. Cậu nhìn thấy những con người ở đó, gương mặt họ thanh thản ngồi đọc những quyển sách dày cộp, trầm ngâm mà tâm tư sự đời, cùng với cốc cà phê nghi ngút khói trắng bay bổng trên không trung, an nhiên đến lạ. Bạch Hiền nhìn thấy những nhân viên mặc đồng phục đều màu trắng đen giống nhau, gương mặt luôn bừng tỉnh sức sống mà nhàn nhã pha những cốc cà phê ngọt đắng khác nhau, rồi bưng ra cho khách. Ai cũng đều giữ một cái phong độ bình thản mà sống chậm rãi với đời, mặc kệ nhịp sống vội vã ngoài kia, kể cả khách lẫn nhân viên phục vụ.
Bạch Hiền nhìn như vậy mà ngưỡng mộ quá chừng, ước mơ nhỏ nhoi của cậu thật khác xa với những ước mơ viển vông khác trên đời. Một nhân viên, một quán cà phê nhỏ bên đường, một sự an nhiên yên tĩnh, mà chậm rãi quan sát cuộc đời.
...
Từ nhỏ Bạch Hiền đã có thói quen dậy sớm, sáng nay cũng không phải ngoại lệ. Cậu mau chóng ăn sáng rồi lon ton tới trường, trước đó còn không quên lễ phép chào bố mẹ một tiếng.
Vẫn một khúc ngâm nga không lời êm tai, vẫn dáng đi ngây ngô trong sáng của một đứa con nít; bầu trời khi ấy vẫn trong lành, ánh nắng khi ấy vẫn dịu êm. Tất cả đều giống như đang trong một vòng luân hồi lặp lại, hết ngày này lại qua ngày khác không thay đổi, giống như một cái máy photocopy. Chỉ khác rằng hôm nay Bạch Hiền không chạm mặt tên Ngô Thế Huân đó, cậu bình yên bước đi trên những thềm gạch được lát gọn gàng đẹp đẽ, dù trông nó chả mới mẻ gì.
Bạch Hiền đi tới hành lang chợt thấy mọi người kéo nhau chạy vào trong lớp học, trên mặt ai cũng nở một nụ cười rộng toác đến mang tai. Thường ngày vẫn là như vậy nhưng hôm nay điều này có hơi "dị thường" hơn, Bạch Hiền ngơ ngác vẫn bình thản bước tới trước cửa lớp đang đóng mở cửa ra.
Rầm!!!
Bạch Hiền bị một thứ gì đó từ trên đầu rơi xuống, vừa ướt vừa cứng.
Cậu bị một cái xô nước lớn đổ xuống đầu, ngay khi cậu kéo cánh cửa lớp học.
"A...đau!" Bạch Hiền xoa đầu đau đớn.
Có vẻ như đây lại là một trò đùa nghịch của mọi người. Bạch Hiền ướt sũng từ đầu đến chân, người không khỏi run cầm cập, trên đầu còn sưng đau do bị xô nước rơi đập xuống. Cả phòng học như được xem một vở kịch hài mà cười ầm lên, giống như mọi ngày.
Bạch Hiền đáng thương ôm thân mình nhỏ bé đứng dậy đi về chỗ, khóe mắt ửng đỏ như sắp khóc. Cậu nhìn thấy Phác Xán Liệt đang nằm bò trên bàn của cậu mà ngủ gật, Bạch Hiền ngơ ngác nhìn xung quanh như thể đang hỏi rằng chỗ ngồi của Xán Liệt bị sao mà lại ngồi chỗ của mình. Cậu khẽ lay nhẹ người Xán Liệt, dùng giọng nhỏ nhẹ đánh thức anh.
"Xán Liệt ơi...đây là chỗ của Hiền Hiền."
Phác Xán Liệt vì bị lay động mà tỉnh giấc, sắc mặt có vẻ không dễ coi cho lắm. Anh nhíu mày, hai mắt còn đang lờ đờ chưa tỉnh giấc.
"Hiền Hiền không có chỗ ngồi."
Phác Xán Liệt khó chịu vì bị đánh thức, còn cậu thì cứ lải nhải bên tai. Anh đứng lên quát lớn, chống tay ép sát cậu vào bờ tường cuối phòng học.
"Này thằng nhóc, cậu có muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi cậu làm tôi thức giấc không?"
Phác Xán Liệt giơ nắm đấm lên như một lời hăm dọa.
"Ơ...hức, chỗ của Hiền Hiền mà..."
Biện Bạch Hiền mếu máo nói nhỏ, nước mắt đã trào ra thành một mảng ướt sũng gương mặt. Cậu vừa bị xô đập mạnh vào đầu, bây giờ lại sắp bị đánh đòn. Ông trời đúng là không thương cậu.
Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng mít ướt lôi thôi của cậu. Mới sáng sớm chưa gì đã ướt như con chuột lột. Bất kể nhìn thế nào cũng biết rằng Bạch Hiền lại là một con chuột bạch để cả lớp đem ra đùa nghịch hết trò này đến trò khác, lần này hình như lại là một "phát minh" mới của bọn nó rồi.
Phác Xán Liệt thả lỏng bàn tay kia xuống, đôi mày giãn ra, anh chẳng nói gì nữa, chỉ khoác cho Bạch Hiền cái áo khoác của mình rồi lẳng lặng quay lưng về chỗ. Bạch Hiền ngơ ngác nhìn anh.
Cái này...là gì vậy.
...
Phác Xán Liệt nghĩ có phải do mình điên rồi chăng, tự nhiên đem áo khoác cho cái tên ngốc nghếch kia, còn...lo lắng cho nó nữa chứ. Không phải, không phải, tôi không bị gay, chẳng qua là nhìn cái bộ dáng nhếch nhác ướt đẫm của nó khiến mình không vừa mắt, muốn nó khoác cái áo vào thôi.
Xán Liệt ngụy biện cho hành động của mình, anh tự nói trong đầu, chẳng ai nghe cả.
Tiếng chuông vang cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Một lát sau, ông thầy khó tính bước vào lớp, bọn học sinh như mọi ngày, chạy nháo nhào về chỗ ngồi của mình.
Ông thầy khó tính cầm cái thước sắt gõ hai nhát vào mặt bàn khiến cả lớp im lặng rồi bắt đầu lên tiếng
"Hôm nay, lớp chúng ta có học sinh mới chuyển từ trường khác về."
Dáng người cao to bước chầm chậm vào lớp, đôi mắt tuấn tú liếc một cái qua lớp học, miệng bất chợt nhếch lên như khinh bỉ.
Tiếng mọi người bàn tán xôn xao.
"Thằng này là con nhà giàu à? Nhìn cái tướng nó đi kìa, thấy ghét, hứ"
"Uôi cao thế, đẹp trai nữa. Mày biết gì không? Tao nhất định sẽ cưa đổ ảnh."
"Thằng này không phải dạng vừa đâu, tốt nhất đừng lên dây dưa vào nó."
Ông thầy khó tính nghiêm mặt quát lớn.
"Cả lớp trật tự, còn anh này giới thiệu bản thân mình với cả lớp đi."
Chất giọng trầm trầm vang lên, rõ mồn một trong không gian yên ắng của cả lớp như đang chờ đợi sự phán xét của một phiên tòa cấp cao vậy.
"Chào mọi người, tôi là Ngô Thế Huân, mong mọi người giúp đỡ."
Thế Huân nhìn thẳng xuống phía Phác Xán Liệt đang ngồi trợn tròn mắt nhìn hắn, gương mặt như không tin nổi điều này có thể xảy ra. Hắn bước xuống, nhìn thấy một chỗ trống dưới Bạch Hiền liền đi tới yên vị đặt mông xuống đó. Xong xuôi hắn quay sang nhìn Xán Liệt, một bên mày nhướng lên như kiểu thách thức đối phương.
"Chào 'người bạn cũ thân yêu' "
...
|
Chương 3: Seoul trở về Bắc Kinh Ngô Thế Huân nhướng một bên mày, giở thói khiêu khích đối thủ.
"Chào "người bạn cũ thân yêu"."
Xán Liệt chưng ra bộ mặt không ưa gì tên này, nghe hắn nói vậy anh không kìm nén được chửi tục.
"Câm cái miệng mày lại. Thằng chó này, sao mày lại ở đây?."
Đúng như Thế Huân nghĩ, hắn đã khiêu khích thành công con mồi, giờ chỉ cần châm chọc một chút nữa thôi.
"Sao lại nói như vậy, "người bạn hiền" của tôi, chúng ta...đã từng rất thân nhau mà"
Thế Huân nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt để lộ tia giả tạo.
Phác Xán Liệt nổi điên đứng thẳng dậy, chạy đến nắm chặt cổ áo Thế Huân, tay kia giơ thành nắm đấm.
"Mày mà còn mở mồm ra một lần nào nữa thì coi chừng tao đấy, thằng chó này."
"Rồi mày định làm gì tao."
Bốp
Phác Xán Liệt "tặng" cho Thế Huân một cú đấm ở má.
Ông thầy khó tính vội vã chạy xuống, khổ sở tách hai con người to lớn kia ra.
"NÀY, DỪNG LẠI. Tôi bảo DỪNG LẠI."
"Hai anh nghĩ đây là cái chợ à, mà muốn đánh nhau thì đánh. Dừng lại ngay cho tôi."
Cả lớp ngồi nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt, chẳng ai dám nói nửa lời, phần vì sợ ông thầy giáo, phần cũng vì sợ Phác Xán Liệt.
Ngô Thế Huân cúi mặt xuống, bỗng nhiên lại phì cười.
"Có vẻ như...mày vô dụng hơn lúc trước rồi, đến đánh đấm còn nhẹ nhàng như vậy."
Phác Xán Liệt đã điên lại còn điên hơn.
"Mày nói gì cơ?"
"Tao nói cú đấm của mày như gãi ngứa vậy."
"Aiss, thật là, thằng ranh con này."
Ông thầy khó chịu lên tiếng.
"Hai anh mà còn làm loạn nữa thì CÚT ra khỏi lớp cho tôi."
Bạch Hiền nhìn thấy Xán Liệt lửa giận đùng đùng, cậu cảm thấy hơi sợ hãi nhưng nghĩ lại, Xán Liệt cũng đã giúp cậu nhiều lần, mẹ Bạch Hiền bảo nếu mình được ai đó giúp đỡ thì mình cũng phải giúp đỡ lại người ta.
Bạch Hiền rụt rè đến cạnh Xán Liệt, cầm nhẹ cổ tay áo của anh giật giật.
"Xán Liệt, đừng...đừng giận nữa."
Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền rồi lại nhìn sang Thế Huân, đem nỗi tức giận trong lòng bỏ đi.
Ông thầy khó tính mặt có vẻ hậm hừ không làm gì được, cơ bản là do Phác Xán Liệt là một tên thiếu gia nhà họ Phác, nhà vừa giàu lại vừa có quyền. Ông thầy chỉ dám nói này nói nọ chứ chẳng dám làm to mấy cái chuyện kiểu này lên. Suy cho cùng, Ngô Thế Huân cũng là một tên thiếu gia, dòng dõi cũng chẳng kém Phác Xán Liệt là mấy. Hai tên này mà có xảy ra đánh nhau thì chẳng ai dám xen vào.
Ngô Thế Huân mặt dày vẫn an nhiên ngồi lại xuống chỗ ngồi của mình, hắn nghĩ, hóa ra...thằng ngốc nhỏ con yếu đuối này cũng có khả năng đặc biệt như vậy.
Bạch Hiền cũng ngoan ngoãn về lại chỗ ngồi của mình, còn hơi quay đầu lại phía đằng sau, cậu bắt gặp ngay ánh mắt của Ngô Thế Huân - điềm tĩnh, sâu thẳm nhưng cũng dọa người. Thế Huân nhìn Bạch Hiền, khuôn miệng kéo lên nở nụ cười thân thiện, nhưng Bạch Hiền lại cảm thấy sợ nên quay phắt đầu lại, làm như mình chưa nhìn thấy gì cả.
Tiết học ngượng ngùng cứ thế trôi qua nhàn nhã.
Lúc tan học, khi cả lớp đều về gần hết chỉ có mình Bạch Hiền và Thế Huân ở lại. Bạch Hiền thì cũng tại vì ngốc nên bị bắt ở lại để trực nhật thay, ngày nào cũng vậy. Còn Thế Huân thì đang dọn dẹp lại tập sách vở trên bàn, nhưng đó chỉ là cái cớ để ở lại muộn hơn.
Bạch Hiền khổ sở lau bảng, những vết phấn trắng được thầy viết ở trên cao cậu không với tới, đành ra cứ nhảy lên nhảy xuống như con ếch. Thế Huân từ sau đập mạnh tay lên bảng khiến Bạch Hiền bất giác giật mình mà quay đầu lại.
"Có gì đâu mà sao cậu run quá vậy. Sợ tôi à?"
Bạch Hiền thành thật gật đầu.
Thế Huân nâng cằm Bạch Hiền lên, đối diện ánh nhìn của hắn.
"Theo tôi thấy thì cậu có vẻ thân thiết với Xán Liệt nhỉ." Hắn nở nụ cười gian tà
"Đến mức nó còn nghe theo lời của một thằng ngốc nữa mà."
Thế Huân dừng lại một lúc.
"Nếu đã như vậy thì, cách duy nhất để khiến nó thấy đau là..."
"Thế này nhỉ?"
Thế Huân đánh mạnh vào bụng của Bạch Hiền. Cậu kêu đau đớn, hai tay ôm bụng tì vào bảng ngã xuống, mắt hiện lên một tầng nước.
"Đó là dành cho cú đấm vừa nãy."
Thế Huân ngồi xuống, tay nâng cằm Bạch Hiền.
"Khóc rồi à, đau lắm sao?"
Bạch Hiền gật gật đầu.
Thế Huân tiếp tục giơ nắm đấm lên, Bạch Hiền sợ hãi nhìn nắm đấm của hắn, nước mắt chảy dọc xuống gương mặt nhỏ bé đáng thương.
"Đừng..đừng đánh nữa, đau lắm..hức."
Thế Huân mặt vẫn lạnh tanh, tay nắm cổ áo Bạch Hiền ném xuống bàn khiến lưng cậu đập mạnh vào cạnh bàn.
Nhìn thấy hắn đến gần, cậu cố lết thân xác yết ớt gầy còm lùi về phía sau. Miệng không ngừng khóc lóc cầu xin hắn đừng đến đây.
Phác Xán Liệt ra net ngồi từ đầu buổi học cho đến giờ, mới nhớ ra còn để cặp trên lớp liền chạy về trường lấy. Chạy đến hành lang thì nghe thấy tiếng nức nở cầu xin phát ra từ phía lớp mình, Xán Liệt nhận ra ngay đó là tiếng của Bạch Hiền. Bước chân chạy càng nhanh đến đứng trước cửa lớp.
Ngô Thế Huân nghe thấy tiếng người nên quay đầu lại, sớm đã nhận được một cú đấm của Xán Liệt, máu mũi liền chảy ra. Anh nhìn bộ dạng của Bạch Hiền biết ngay là cậu vừa bị đánh, liền mất kiểm soát, đánh đập Thế Huân như tên điên.
Máu chảy rất nhiều, vậy mà Thế Huân cũng chẳng kêu la gì.
Bạch Hiền thấy vậy bò đến liền ngăn Xán Liệt lại. Vì sợ hãi mà gương mặt ấy thấm đẫm nước mắt, trở nên hồng hào.
"XÁN LIỆT, đừng đánh nữa. Cậu đánh người ta chảy máu rồi kìa, Xán Liệt hức..hức."
Bạch Hiền gào lên, giọng như lạc hẳn tông vì khóc quá nhiều. Cậu nghĩ cách này sẽ được, vì lần nào Xán Liệt cũng nghe lời cậu.
Nhưng lần này,
Xán Liệt không nghe lời cậu nữa rồi.
Anh càng ra tay mạnh hơn, Bạch Hiền cản không được, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ. Cậu kiệt sức mà ngất xuống.
Trong mơ Bạch Hiền thấy một ai đó đang gọi tên cậu, rất nhiều lần.
...
Khi tỉnh dậy Bạch Hiền vẫn còn cảm thấy đau ở những chỗ bị Thế Huân đánh. Nhưng điều kì lạ là, đây không phải cái chăn nhỏ hình mấy con gấu ngộ nghĩnh của cậu, đây cũng chẳng phải cái giường cứng ngắc mà cậu hay nằm. Bên cạnh giường còn có một người đàn ông cao lớn, là Phác Xán Liệt. Trong một khắc, Bạch Hiền cảm thấy hơi rùng mình mà ngồi thẳng dậy, cầm cái chăn lui về góc giường.
"Xán Liệt đã làm gì Hiền Hiền rồi."
Phác Xán Liệt phì cười vì hành động trẻ con của Bạch Hiền, anh tiến đến chỗ cậu.
"Đừng...đừng tới đây. Hiền...Hiền Hiền biết đánh nhau đó."
Bạch Hiền trưng ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, đôi mắt nhắm chặt, tay đấm loạn xạ.
Phác Xán Liệt nắm lấy hai cổ tay Bạch Hiền ấn vào tường, chất giọng trầm quyến rũ vang lên.
"Thằng ngốc này, ai muốn làm gì cậu hả?"
Bạch Hiền từ từ mở mắt ra, cậu biết là mình lỡ lời nói lung tung nên thoáng chốc hai má đỏ bừng vì ngượng.
"Còn đau không? Chỗ bụng ấy. Tôi đã bôi thuốc và băng bó cho cậu rồi"
"C..còn nhưng nhưng không sao cả, mà đây là đâu vậy."
"Nhà tôi."
"Nhà..của riêng Xán Liệt á?"
Bạch Hiền trợn tròn mắt nhìn Xán Liệt.
Anh thở dài.
"Ừm, nhà của tôi."
"Vậy..vậy còn bố mẹ của Xán Liệt đâu, Xán Liệt đuổi họ đi rồi hả."
Khóe mắt Bạch Hiền dần ửng đỏ.
"Ngốc à, họ ở nhà khác."
Xán Liệt cốc nhẹ vào đầu Bạch Hiền.
"Woaa, nhà Xán Liệt đẹp quá, nhiều đồ nữa."
Bạch Hiền nhìn xung quanh căn phòng của anh, miệng thành thật nhận xét. Bất giác chân như muốn đứng dậy đi loanh quanh đâu đó.
"Ay ui, đau quá."
Bạch Hiền nói nhỏ, tay đỡ bụng của mình.
Phác Xán Liệt nhìn thấy, trên mắt xuất hiện một tia thương cảm, nhưng cũng là uất hận.
"Mẹ kiếp tên Ngô Thế Huân đó..."
Bạch Hiền nhớ lại cả câu chuyện trước đó, còn một chi tiết mà cậu luôn thắc mắc tới giờ, quen miệng hỏi.
"A, Xán Liệt."
"Hửm."
"Hôm đó, lần đầu tiên gặp Thế Huân, sao cậu ấy lại gọi Xán Liệt là Park Chanyeol vậy, hôm nay còn gọi Xán Liệt là người bạn cũ đã từng thân thiết nữa."
Bộ trước đó hai người quen nhau sao?"
Bạch Hiền thấy sắc mặt Xán Liệt dần đen xì, cậu nghĩ mình đã hỏi chuyện không nên hỏi. Bạch Hiền cúi đầu xin lỗi anh.
"A, Hiền Hiền xin lỗi...Hiền Hiền không được thế, xin lỗi Xán Liệt."
Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền rồi trầm ngâm một lúc, cuối cùng lại nói ra.
"Mùa đông năm 2007, tôi lần đầu tiên gặp tên Ngô Thế Huân. Lúc đó tôi khoảng mười, mười một tuổi. Do một số chuyện công việc nên cả nhà tôi đều phải chuyển sang Hàn Quốc ở, khi đó tôi có tên là Park Chanyeol, còn tên Thế Huân kia là Oh Sehun."
"Tôi gặp hắn tại một trường cấp Hai ở Seoul...
Mùa đông năm 2007, bầu trời Seoul bị che lấp bởi những tầng mây dày đặc, không khí ở nơi ấy còn lạnh hơn ở Bắc Kinh. Park Chanyeol ngồi bên cạnh cửa sổ của lớp học, mơ hồ nhìn về một phía, trong đầu suy ngẫm nhiều chuyện.
Park Chanyeol được chuyển đến Hàn Quốc mà không báo trước, nên không kịp học ngôn ngữ ở nơi đó. Khi được bố mẹ gửi tại một trường chọn ở Seoul, anh chỉ ngồi một mình trong một góc lớp học, ngày nào cũng chỉ đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. Trong đầu luôn luẩn quẩn những câu hỏi.
Họ là ai, họ đang nói những gì vậy?
Mình không hiểu.
Cô đơn quá, mình ghét cái cảm giác này..
Oh Sehun khi đó là một tên nhà giàu, kiêu ngạo, tất nhiên là học chung lớp Chanyeol. Hắn luôn là tâm điểm, là sự chú ý của cả lớp, vì nhiều tiền, vì giỏi giang tuấn tú. Nhưng hình như, mọi người tiếp cận hắn, cười đùa thân thiện với hắn...chỉ vì tiền thì phải. Sehun cũng biết điều này, nên hắn càng ngày càng lợi dụng sức mạnh của đồng tiền, khiến mọi người quỳ xuống dưới chân hắn như một con thú vậy. Nhưng một phần nào đó trong con người hắn, lại cảm thấy xơ xác, trơ trọi, yếu mềm như một cành cây già cỗi.
Hắn đã quan sát Chanyeol được một thời gian dài, hắn cũng thấy có hứng thú với tên học sinh mới chuyển đến này. Một ngày nọ, hắn đến gần Chanyeol với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
"안녕, 너 새로운 학생 이니?"*
(*): Chào, cậu là học sinh mới chuyển đến hả?
Chanyeol ngơ ngác nhìn hắn, anh nghĩ thầm, cậu ấy đang nói cái gì vậy.
Sehun nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Chanyeol mà bật cười.
"À, quên mất, cậu là người Trung Quốc mà nhỉ."
Sehun đưa tay ra chào Chanyeol.
"Chào cậu, tôi tên là Oh Sehun, rất vui được làm quen với cậu."
Chanyeol nghe hiểu tiếng, mặt rạng rỡ tươi cười, bắt tay Sehun.
"Ừ, chào cậu, tôi không ngờ là tiếng Trung của cậu giỏi thế."
"Nếu cậu muốn, tôi có thể dạy cậu tiếng Hàn. Nhưng ngược lại, tôi muốn cậu làm bạn của tôi."
Lúc đầu Chanyeol hơi khó hiểu, nhưng lại gật đầu đồng ý.
Từ lúc đó Chanyeol chỉ gần gũi với một mình Sehun, mặc dù hắn có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm Chanyeol luôn bảo anh rằng vì chúng ta là bạn, nên rất nhanh chóng, tình bạn của Chanyeol khiến anh quên đi mọi tật xấu của Sehun.
Nhưng Sehun chưa bao giờ coi Chanyeol là bạn cả, từ đầu hắn chỉ muốn có thêm một món đồ chơi mới. Và đúng như hắn nghĩ, món đồ chơi này thú vị hơn những món khác nhiều.
Sehun với Chanyeol gắn bó với nhau gần bốn năm trời, bốn năm là thời gian quá dài cho một thứ đồ chơi, cũng đến lúc hắn chán với món đồ chơi này rồi.
Trong một buổi chiều muộn ở trường, Oh Sehun đang nói chuyện với một tên to con lớp bên cạnh, nghe chừng hắn là đại ca của một băng đảng nào đó.
"...
"Mày đã rõ kế hoạch rồi đấy, cứ chặn đường đánh nó cho tao, đánh thậm tệ vào. Tiền bao nhiêu tao đưa đủ cho mày rồi đấy. Tao chán việc cứ phải giả tạo làm bạn với nó rồi.."
Sehun cười lớn.
"Mà nó cũng ngu nữa, nó tin tưởng tao, nó luôn coi tao là thằng bạn chí cốt của nó trong mấy năm qua. Thằng dơ bẩn như vậy mà lại muốn làm bạn của tao, đã đến lúc dập tắt cái suy nghĩ mơ mộng ảo tưởng của nó đi rồi."
Sehun nhếch môi khinh bỉ.
"Đúng là thằng đần."
Chanyeol đứng sau cửa lớp nghe thấy hết mọi chuyện, trên tay vẫn đang cầm hai chai nước ngọt lạnh vừa mới mua về.
Vậy là, sau tất cả, tôi chỉ là một trò cười cho cậu thôi sao.
Thằng chó khốn nạn này...
Chanyeol hậm hực quay lưng bỏ đi, hai chai nước bị bóp nát dưới chân khiến nước ngọt trong lon chảy tràn ra.
Sehun nghe thấy tiếng động liền ra ngoài cửa lớp, nhìn hai lon nước ngọt bị bóp nát ở dưới mặt đất. Trên môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
"Chúng ta có một con chuột tọc mạch ở đây này."
Chanyeol đi đến cổng trường liền nhìn thấy Sehun đứng dựa vào tường, hắn nhìn thấy anh liền nở nụ cười đi đến gần.
"Chào người bạn của tôi, chúng ta cùng đi về n..."
Sehun bị Chanyeol đấm mạnh đến ngã nhoài xuống mặt đất. Tiếp tục hắn nhận được nhiều cú đánh khác từ Chanyeol.
"Người bạn ư? Mày có bao giờ coi tao là bạn không vậy? Hay tao chỉ là một món đồ chơi cho mày đùa nghịch, đến chán rồi lại vứt đi."
Chanyeol nắm mạnh cổ áo của Sehun áp hắn vào tường.
"Mày được lắm thằng chó này, suốt mấy năm qua tao luôn coi mày là bạn, luôn đối tốt với mày, nhưng hóa ra, tao lại đem niềm tin đặt vào sai người, mà trước giờ, tao luôn khăng khăng là đúng đắn."
Chanyeol đấm mạnh vào mặt Sehun. Nhìn hắn xơ xác hết cả, mặt mũi tím bầm, máu cũng chảy xuống, khuôn mặt tuấn tú giờ chỉ còn lại những vết thương.
"Nhìn mày bây giờ như vậy cũng đáng lắm thằng chó ạ. Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa, mà tao cũng chẳng rảnh để lượn lờ trước mặt mày đâu."
Nói rồi Chanyeol quay lưng bỏ đi.
Đúng như lời Chanyeol nói, từ sau ngày hôm ấy anh không xuất hiện ở trước mặt Sehun nữa.
Ngồi trên chiếc ghế của mình, Sehun nhếch môi.
"Đúng là một món đồ chơi thú vị..."
Bạch Hiền yên lặng ngồi lắng nghe Xán Liệt kể từ đầu cho đến cuối. Anh ngừng lại một lúc, thấy ánh mắt cậu có vẻ buồn liền trêu chọc một câu.
"Này, đây là cậu đang nhìn tôi với ánh mắt thương hại đó hả?"
Bạch Hiền vẫy tay.
"Không, không phải đâu, chỉ..chỉ là Hiền Hiền buồn vì câu chuyện của Xán Liệt thôi."
"Nhưng...nhưng ít nhất Xán Liệt cũng đã từng có một người bạn."
Bạch Hiền ngượng ngùng nói nhỏ, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi rồi.
"Hiền Hiền..Hiền Hiền cũng muốn có một người bạn."
Xán Liệt nhìn Bạch Hiền một lúc, rồi lại đưa tay lên xoa xoa đầu cậu.
"Này tên ngốc, nếu như bây giờ có ai bắt nạt cậu, thì cứ nói cậu...là của Phác Xán Liệt tôi nhé."
|
Chương 4: Kẻ điên Bạch Hiền ngây ngốc nhìn anh, cậu là của Phác Xán Liệt sao, là bạn, là người nhà, hay là...người yêu?
"Hiền Hiền là của Phác Xán Liệt sao?"
Xán Liệt nhìn Bạch Hiền một lúc như không hiểu ý cậu đang muốn nói ở đây là gì, chợt lại lắc đầu cười thầm, anh xoa đầu Bạch Hiền nói.
"Là bạn, là bạn của Phác Xán Liệt."
"Mà đây là cậu ngốc thật hay giả ngơ thế.", anh trêu cậu, nụ cười của anh càng dịu dàng thêm.
Bạch Hiền phồng má phụng phịu nói, "Tại Xán Liệt nói không có đầu có đuôi nên Hiền Hiền mới hỏi lại, chứ Hiền Hiền không có ngốc, chỉ là não không chịu tiếp thu thôi."
Xán Liệt nhìn điệu bộ giận dỗi của cậu lại tức cười, hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, "Thế thì có gì khác nhau hả. Cậu cãi lại thì có ích gì, ai trên cái đất Bắc Kinh này cũng biết cậu là tên ngốc rồi."
Bạch Hiền như bị Xán Liệt chơi một vố, không nói được gì đành tức giận đánh vào lồng ngực anh mấy cái.
Xán Liệt nghiêm giọng "Cậu giận dỗi cái gì chứ, đừng quên rằng ông đây là ân nhân cứu cậu khỏi cái tên Ngô Thế Huân đó đấy nhé."
Bạch Hiền bĩu môi, cúi đầu, "Vâng, Hiền Hiền xin lỗi, cảm ơn Xán Liệt đã bôi thuốc và băng bó cho Hiền Hiền, còn cho Hiền Hiền nằm giường êm."
Sau câu nói của Bạch Hiền, Xán Liệt chẳng nói gì thêm nữa, anh chỉ nhìn cậu một lúc lâu rồi lại xuống giường, lôi cái laptop ra ngồi trên bàn xem. Bạch Hiền thấy vậy tính tò mò lại nổi lên, liền lẽo đẽo đến cạnh ghế sofa xem anh xem cái laptop.
Từ trước tới giờ Bạch Hiền chỉ có một cái Tivi quèn trong phòng khách để xem, mà chỉ xem được có vài ba kênh thời sự, tin tức chán ngắt. Cậu biết có các loại máy tính điện thoại cảm ứng hiện đại được ra đời ở xã hội bây giờ, thường thì đi qua những cửa hàng bán mấy cái đồ hiện đại như vậy cậu chỉ dám đứng ở ngoài nhìn vào chứ không dám mua, vì nó rất đắt, vả lại cậu cũng chẳng cần thiết mấy. Nếu có cơ hội được mua thì Bạch Hiền vẫn muốn mua, nhưng cậu biết là cơ hội đó chẳng bao giờ xảy ra đâu nên cũng chẳng muốn hi vọng gì nhiều.
Xán Liệt thấy Bạch Hiền đến gần liền nghi ngờ hỏi, "Cậu còn đau mà sao không nằm trên giường nghỉ đi, ra đây làm gì?"
Bạch Hiền ngó lơ câu trả lời của anh, mắt cứ dán vào cái laptop màu bạc trắng anh để trên bàn hỏi, "Đây là...máy tính à?"
"Cậu không biết?", anh nhìn cậu như bằng ánh mắt kì thị, giống như đang nhìn con người từ ngoài hành tinh xuống Trái Đất vậy.
Bạch Hiền vội lắc đầu, "Không, không phải, Hiền Hiền biết đây là cái máy tính, chỉ là chưa bao giờ được nhìn nó gần sát như vậy thôi."
Xán Liệt vẫy tay ý bảo cậu ngồi cạnh anh, Bạch Hiền thấy thế cũng lon ton đến ngồi cạnh. Xán Liệt thấy cậu ngồi xa như vậy liền kéo sát vào gần mình, Bạch Hiền nhìn anh rồi lại cúi đầu ngượng ngùng đỏ mặt.
Xán Liệt ngồi giảng dạy cho cậu mọi thứ về máy tính được một lúc thì cậu lại ngáp dài ngáp ngắn, cơ bản là có quá nhiều thứ cậu không hiểu, mọi thứ mới lạ muốn học đều thật rắc rối.
"Xán Liệt ơi, Hiền Hiền muốn về nhà.", Bạch Hiền giọng ngáp ngủ như trẻ con nũng nịu đòi mẹ.
"Được, tôi tiễn cậu về.", Xán Liệt với tay lấy cái điện thoại gọi cho tài xế đến trước cổng nhà anh, rất nhanh đã nghe thấy tiếng còi xe.
Khi Bạch Hiền ra ngoài mới để ý là trời đã tối, bầu trời về đêm huyền ảo pha lẫn chút màu đỏ sẫm của ánh chiều để lại. Đèn đường trải dọc con đường từ nhà Xán Liệt ra đến tận ngoài thành phố đông đúc đều được thắp sáng, trở thành một con đường giống trong cổ tích. Đáng tiếc rằng Phác Xán Liệt chẳng phải là chàng hoàng tử ngồi trên con tuấn mã, Biện Bạch Hiền cũng chẳng phải là nàng công chúa xinh đẹp nhất trần gian này.
...
Bạch Hiền theo Xán Liệt bước lên ghế sau ngồi, lần này cậu cẩn thận hơn, vì không muốn phải ngã đập đầu xuống đất nữa. Xán Liệt ngồi cạnh cậu chẳng nói gì. Bầu không khí im ắng cứ thế cho đến khi về tới nhà Bạch Hiền.
"Tới rồi.", Xán Liệt lên tiếng, lắc lắc Bạch Hiền còn đang mơ ngủ.
Bạch Hiền uể oải mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài rồi sau đó mới mở cửa bước ra. Cậu vừa mới bước đến trước cửa đã có một vòng tay ôm chặt cậu vào lòng.
Là mẹ cậu.
Bà giả vờ trách mắng, "Thằng con hư này, mày đi đâu mà sao giờ này mới về?"
Bạch Hiền gãi đầu cười, "Mẹ, Hiền Hiền đi cùng bạn chút thôi mà, Hiền Hiền xin lỗi mẹ."
Bà buông thõng cánh tay mình ra, định hỏi han Bạch Hiền này nọ nhưng ánh mắt khựng lại trên người Xán Liệt, bà hỏi cậu, "Đây là?"
Bạch Hiền nhìn thấy, cầm tay Xán Liệt kéo đến trước mặt mẹ mình nói, "Mẹ, đây là Phác Xán Liệt. Cậu ấy học cùng lớp Hiền Hiền, cậu ấy tốt lắm, cậu ấy chở Hiền Hiền về đó."
Bạch Hiền híp mắt cười nhìn Xán Liệt đang ngẩn người ở đó, rồi anh cũng lên tiếng, "Vâng, chào bác ạ."
Bà nhìn qua gương mặt của Xán Liệt, trong đầu thầm khen ngợi chàng trai này rất tuấn tú, cao ngều ngệu, lại còn có tài xế riêng đưa đón, đúng là con mình có mắt nhìn người. Bà mỉm cười phúc hậu, vội cúi chào, "Ồ, cảm ơn cháu đã đưa Bạch Hiền nhà ta về nhé. Khổ thân thằng bé nó sinh ra đã khù khờ ngốc nghếch, nếu mà nó xảy ra chuyện gì thì ta không sao sống nổi. Cảm ơn cháu nhiều lắm."
"À, nếu cháu không vội có thể vào nhà ta uống trà một chút."
Xán Liệt ngẫm một lúc rồi gật đầu trả lời, "Được ạ, vậy phiền bác rồi."
Bà cười, "A không, không có gì. Bạch Hiền, con dẫn bạn vào nhà đi."
Xán Liệt đồng ý cũng chỉ để thỏa mãn cái sự tò mò đột nhiên trỗi dậy đùng đùng trong con người anh, ngoài ra cũng là để giết thời gian, vì bây giờ anh cũng chẳng có gì để làm. Xán Liệt theo sau Bạch Hiền vào trong nhà, bây giờ anh đã hiểu vì sao ánh mắt cậu nhìn cái laptop của mình như nhìn vật lạ từ trên trời rơi xuống. Trong nhà nhìn quanh chỉ có mỗi cái Tivi là đồ hiện đại, nhưng hình như nó đã được sử dụng lâu lắm rồi. Nhà cậu rất nhỏ, còn hơi "cổ kính" nữa. Từ lúc đi vào đến giờ Xán Liệt cứ nhìn lên trần nhà lo sợ, xi măng đã bị bục nát hết cả rồi, nên có thể sẽ rơi sập xuống đầu bất cứ lúc nào.
"Cháu dùng thử trà đi.", bà cười, tay bưng một cốc trà nghi ngút khói để trước mặt anh.
Xán Liệt nhìn màu sắc của trà không mấy dễ uống, thôi thì người ta đã có lòng rồi mình uống cho họ vui vậy, anh tự nhủ. Tay cầm tách trà nhỏ lên uống một phát ực.
"Woa...", Xán Liệt trợn tròn xoe mắt nhìn tách trà cạn trong tay, mùi vị của trà rất đặc biệt, nó như mùi vị của...niềm hạnh phúc (?).
(?): Chẳng biết dùng từ gì để tả nữa :P so rỳ
"Trà ngon không?", bà hỏi, ánh mắt mong đợi một câu trả lời từ phía Xán Liêt.
"Rất ngon ạ, là loại trà ngon nhất cháu từng uống.", Xán Liệt khẳng định, dù anh từng nếm các loại trà cao cấp đắt tiền nhưng đúng là không loại trà nào có hương vị đặc biệt như trà mẹ Bạch Hiền làm.
Bà cười nhẹ, "Hợp khẩu vị của cháu là ta vui rồi."
Xán Liệt cũng cười theo, anh đưa mắt nhìn chỗ cầu thang dẫn lên tầng trên, bỗng tò mò muốn tham quan xem căn phòng của Bạch Hiền như thế nào, anh hỏi bà, " Phòng Bạch Hiền ở đâu thế ạ, cháu muốn xem một chút."
Bạch Hiền ngồi bên cạnh đọc truyện tranh chợt giật mình.
Bà chỉ tay chỗ cầu thang dẫn lên trên rồi nói, "Phòng nó ở trên đó, nếu cháu muốn Bạch Hiền có thể dẫn cháu lên xem. Bạch Hiền đưa bạn lên đi con."
Bạch Hiền lắc đầu, "Không mẹ, phòng Hiền Hiền đang bừa bộn lắm, không được đâu."
Bạch Hiền chưa nói hết câu Xán Liệt đã chen ngang, "Vậy cháu xin phép." Anh cúi đầu lễ phép rồi bước thẳng đến cầu thang.
Bạch Hiền hốt hoảng lẽo đẽo chạy theo sau, "Không mà, phòng Hiền Hiền "kinh" lắm, đừng xem mà." Cậu chưa nói hết câu anh đã đứng trước cửa phòng cậu vặn tay nắm cửa mở ra rồi. Thực chất căn phòng của Bạch Hiền không bừa bộn như cậu nói, nó khả nhỏ nhắn ấm cúng, nhưng đối với một thanh niên mười bảy tuổi thì căn phòng này khá là...trẻ con. Giấy dán tường in hình gấu bông nhỏ, chăn ga gối nệm cái gì cũng in hình mấy con nhân vật hoạt hình mà trẻ con hay xem; trên bàn có mấy quyển truyện tranh nhảm nhí. Xán Liệt đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nhìn Bạch Hiền đang đứng khép nép cạnh anh, gương mặt đỏ bừng.
"Cậu có vẻ thích mấy con nhân vật đó nhỉ?", anh cười châm chọc cậu.
Bạch Hiền ngượng tới nỗi chẳng thể cãi lại một câu, vì đúng là như vậy. Cậu thích mấy con gấu bông nhỏ, thích mấy con cún nhỏ mà cậu cho rằng chúng nó thực dễ thương.
Xán Liệt bước vào phòng, anh nhìn thấy một mảnh vải màu vàng bị kẹt ở tủ quần áo, liền lấy tay kéo ra.
Một chiếc quần sịp hình con vịt màu vàng.
"Aaa, Xán Liệt không được đụng linh tinh.", Bạch Hiền chạy nhanh đến giật lấy cái quần sịp của cậu, đỏ mặt tức giận.
Cậu ta...đáng yêu thật.
Trong đầu Xán Liệt bỗng nhiên hiện lên dòng chữ ấy, anh lắc đầu xua tan cảm giác kì cục vừa nãy. Xán Liệt nghĩ thầm, không phải là rung động đấy chứ, làm sao có thể...
Mình càng ngày càng lạ.
"Cháu cảm ơn bác đã cho cháu uống trà, vậy cháu xin phép ra về.", Xán Liệt cúi đầu chào hỏi lễ phép rồi quay lưng ra về.
"Cháu đi cẩn thận.", bà ở đằng sau nói với theo. Đợi khi xe hơi rời khỏi tầm mắt, bà quay sang nói với con trai, "Con có cậu bạn tốt thật đấy. Ai guu Bạch Hiền của mẹ đúng là có mắt." Bà cười rồi vào trong nhà. Còn cậu thì chẳng biết trời đất ở đâu cả, mặt vẫn đỏ vì chuyện ban nãy.
Không biết, cậu ấy có thấy mình kì quái không nhỉ?
...
"Chào mẹ, Hiền Hiền đi học nha.", Bạch Hiền vẫy tay chào rồi chạy lon ton trên đường. Cậu đi ra khỏi ngõ thì thấy một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước mặt, từ đầu thì Bạch Hiền không nghĩ là nó đợi mình nên cứ ung dung đi tiếp, nhưng đi được một đoạn mới phát hiện ra chiếc xe hơi cứ đi theo mình, còn bíp còi inh ỏi. Cậu dừng lại nhìn với vẻ mặt khó hiểu.
"Tên "Ô Tô Mặt Đen" kia, đừng đi theo Hiền Hiền nữa, về nhà đi, xùy xùy.", cậu xua tay đuổi đi.
Bỗng nhiên xe hơi mở cửa, người bước ra từ đó lại là Phác Xán Liệt, anh nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu.
"A, là Xán Liệt, hê-nhô.", Bạch Hiền vẫy tay cười với anh.
"Tôi không biết là cậu đã ngốc tới mức nào rồi. LÊN XE.", anh lấy tay xoa bóp một bên thái dương, một tay chống thắt lưng, đôi mày vẫn nhíu lại thành một hàng, tức giận nói.
"Sao..sao lại mắng Hiền Hiền." Cậu nhìn anh với vẻ khiếp sợ, hai khóe mắt dần đỏ lừ.
"Haizz, tôi đưa cậu đi học, nhanh lên xe.". Xán Liệt không kiên nhẫn chờ đợi nữa, liền kéo tay cậu đi cùng mình ngồi lên xe.
"Xán Liệt..đau tay.", Bạch Hiền bĩu môi.
Anh nghe thấy vội buông lỏng bàn tay ra, không để ý là từ lúc lên xe cứ nắm chặt cổ tay cậu. Xán Liệt quay mặt đi, giả vờ bình thản như không có gì. Chỉ có một thứ duy nhất không thể bình thản được, ở trong lồng ngực của Xán Liệt, nó đang đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Kể từ phút giây đó, tôi chính thức trở thành kẻ điên.
...
|