(Chuyển Ver) Ly Hôn Rồi Sủng
|
|
Chap 30: Kết Cục (1) Jung Jumi nằm trong phòng bệnh, mấy ngày nay đối với tin tức bên ngoài đều nằm trong ý muốn của cô ta.
Giở một chút trò vặt, ly gián Jungkook và Taehyung, cho dù không có được hắn cô ta cũng nhất quyết không để Jungkook có được.
Trợ lý Vãn đứng bên cạnh cô ta đưa một cốc nước ép, sau đó mở ti vi.
"Người tôi cần...là cậu ấy, không phải Jung Jumi."
Trên ti vi, người Taehyung bê bết máu nhưng vẫn ôm Jungkook chặt trong lòng, đôi mắt tỏ ra khí thế bức người hòa cùng sự kiên định, đĩnh đạc nói ra những lời đó.
Trái tim Jung Jumi hung hăng bị đánh một quyền, chỉ một buổi sáng cô ta không xem tin tức đã xảy ra chyện gì thế này. Taehyung hắn ta vậy mà bất chấp tai tiếng bất lợi cho mình mà dám tuyên bố trước truyền thông tin tức này sao?
Hiện tại dư luận đều đứng về phía Jung Jumi này, hắn lại đi tuyên bố như vậy chẳng khác nào tự lấy dao gạch mặt mình. Cho mọi người biết hắn ta là kẻ phụ bạc, có thể yêu đương không kiên định, có vị hôn thê nhưng lại âm thầm cùng vợ trước qua lại.
Không, Taehyung không phải là một người có thể làm việc mà mình không có lợi được!
Cô ta không tin! Cô ta không tin!
Hắn có lòng tham không đáy, chỉ muốn nước chửng đối phương mà đem về cho mình lợi ích lớn nhất.
Hắn ta sẽ không bao giờ vì một người nào mà làm tổn hại đến mình.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Sớm muộn gì đám chó săn cũng mò đến đây hỏi về quan hệ của cô và Kim tổng như thế nào?"
Jung Jumi tức giận gạc đổ cả đĩa trái cây bên cạnh.
"Nếu đã vậy thì cùng chết đi!"
Nếu đã vậy cô ta liền muốn phá hủy hết tất cả của bọn họ.
"Năm năm trước Jungkook cậu ta không đấu lại tôi, thì năm năm sao cậu ta cũng đừng mong được sống yên thân."
"Tiểu thư, chuyện cô sai người đẩy Jungkook xuống cầu than ở trung tâm thương mại hình như bên phía Taehyung đang cho người tra lại."
"Ha ha ha, tra đi, cho dù anh ta có lật tung cả thế giới này lên cũng không tìm được hắn ta. Kẻ có lòng tham không đáy thì làm sao có thể khiến tôi tin tưởng, mà muốn tôi tin tưởng, trừ phi đó là người chết!" Trong mắt Jung Jumi nổi lên vẻ nham hiểm, dung nhan xinh đẹp của cô ta nhưng tựa như loài rắn độc không tâm phế.
"Taehyung chắc cũng không ngờ một đoạn ghi âm mà tôi chỉ động tay một chút thì đã dễ dàng đuổi được Jungkook tự nguyện rời đi. Năm đó, tôi hỏi anh ta yêu Jungkook không, anh ta không dứt khoát trả lời không yêu mà vô cùng lưỡng lự, lúc tôi hỏi anh ta có yêu tôi không. Cậu có biết anh ta đã nói thế nào không?"
Bị Jumi hỏi, trợ lý Vãn thoáng rùng mình, tiếng cười của cô ta lúc này vô cùng rùng rợn, như muốn xé nát tất cả mọi thứ trước mắt của cô ta.
"Ha ha ha ha, anh ta nói: Tôi yêu...có lẽ là một người khác, không phải cô."
Trợ lý Vãn lại nhìn Jung Jumi đang lắc lắc ly nước trong tay, đôi mắt của cô ta nát tan hòa cùng bi phẫn.
"Anh ta gạt ai chứ? Ngoài Jungkoo ra thì anh ta còn có người khác nào nữa chứ? Anh ta lúc đó nghĩ mình đối với Jungkook là nhất thời sao? Dối trá! Anh ta chính là muốn lừa gạt tôi, lừa gạt người khác, cũng là tự lừa gạt chính bản thân anh ta mà thôi. Nhưng cũng may, Jumi tôi đã nhận ra tâm tư không yên ổn của anh ta đối với Jeon Jungkook, nhanh tay chặt đứt sợi dây nối kết mỏng manh giữa hai người bọn họ. Taehyung sau đó liền yêu cầu ly hôn với Jungkook. Ha ha ha...đều như tôi mong muốn."
Trợ lý Vãn thở dài.
"Chỉ là, tôi lại thua ông trời một ván, Tehyung trước giờ đối với tôi luôn chủ động đến gần nhưng cũng không có chạm qua tôi, thế mà anh ta lại để Jungkook mang thai con của mình. Tôi làm tình nhân đứng trước mặt cậu ta khiến cậu ta đau lòng nhưng thật ra, chồng của cậu ta đến hôn môi tôi còn chưa có. Taehyung anh ta chẳng qua chỉ muốn dùng tôi làm con cờ để chọc tức Jeon Jungkook mà thôi..."
Jung Jumi càng nói, thống khổ càng lan tràn đậm đặc, duy chỉ có nước mắt là không nhỏ xuống, nụ cười trên môi cô ta nhìn thật châm chọc và mỉa mai.
"Tôi đúng thật là ngốc, nhìn thấu tất cả nhưng vẫn chấp nhận làm một quân cờ, với ý nghĩ anh ta rồi sẽ hồi tâm chuyển ý. Thế nhưng khi tất cả cố gắng của tôi sắp thành công, thằng nhóc Kim TaeWo cùng baba của nó lại đánh hận quay về, phá nát tất cả. Tôi hận, hận Jeon Jungkook, càng hận thằng nhóc đó. Mầm móng tai họa như nó năm đó tôi lại ngu ngốc buông tha dễ dàng nên mới có ngày, nó quay về cắn lại tôi."
"Hừ...nhưng mà Jeon Jungkook cậu ta còn non kém lắm, cư nhiên lại mang thai lần thứ hai con của Taehyung trong khi mối quan hệ của chúng tôi chưa rõ ràng. Với điều này thôi đã có thể chỉnh chết cậu ta rồi, một thằng nhóc Kim TaeWo hay nhiều hơn nữa thì dù muốn nhận tổ quy tông với nhà họ Kim cũng không dễ dàng a. Giới kinh doanh trọng nhất là uy tín và thanh danh, mà nếu tin Taehyung có con riêng không chỉ một đứa, rồi mang về nhà họ Kim, trong khi đó vị hôn thê như tôi lại đau khổ thành toàn đến tuyệt vọng mà tự sát, thì tai tiếng này ai gánh nổi đây? Nhà họ Kim, chết chắc."
Trợ lý Vãn không khỏi gật đầu, tán thành: "Tiểu thư, cô thật cao tay."
"Hừ, một lần giả tự sát này của tôi không phải con đường thoái mà là đòn phản kích trí mạng cho Jungkook. Taehyung muốn bảo vệ cậu ta? Anh ta có thể ngăn cản được dư luận sầm sì thứ gì sau lưng mình sao? Nếu đã không có được thì tôi cũng phải phá nát, tôi yêu anh ta nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để anh hạnh phúc với một người khác. Tâm tư của tôi hằng ấy năm dành cho anh ta thà hủy đi chứ không thể để nó bị chà đạp."
______________
"Đáp án như vậy, các người đã hài lòng chưa?" Taehyung nhàn nhạt hỏi, vẫn ôm Jungkook ở trong ngực, liếc nhìn màn hình kết nối với máy quay. Mà chiếc máy quay này chuẩn xác đặt trong phòng bệnh của Jung Jumi đang ở.
Đám phóng viên câm như hến, kinh ngạc không gì bằng.
Taehyung thì không mấy quan tâm, tiếp tục vờn vờn khuôn mặt phúng phính, đáng yêu của bảo bối trong lòng. Nhìn xem, khi mang thai Jungkook béo lên không ít, nhưng thế nào nhìn cũng thật dễ nhìn, càng nhìn càng thích.
Ngón tay của cậu cũng múp míp, mềm mại như tay em bé vậy, trông xinh xinh, áp lên mặt thật tốt.
Còn Jungkook trong ngực hắn lại thoáng rùng mình, ai đắc tội với hắn quả không thể sống tốt. Liếc một cái cũng biết trợ lý Vãn bên cạnh Jung Jumi từ lâu đã trở thành người của Taehyung hắn rồi.
Máy quay được đặt chính xác như vậy mà ngay cả Jung Jumi cũng không chút nghi ngờ, từng cái nói ra tất cả thì chỉ còn lại người thân cận nhất cạnh cô ta hiện giờ giở trò thôi.
Chiêu này của Taehyung quả nhiên thâm hiểm, không cần phiền phức đi tìm chứng cứ, mà để tự con mồi chui vào rọ. Dù không đủ buộc tội cô ta trước pháp luật đi nữa thì cũng đã để cô ta chìm vào đáy cốc của dư luận. Sự nghiệp của cô ta đến đây cho một nốt nhạc nữa để kết thúc thôi.
Nhưng người cao ngạo như Jung Jumi sẽ chịu nổi tai tiếng này sao? Cô ta thà chết còn hơn bị sĩ nhục, kinh khủng nhất đời cô ta là vậy.
Taehyung quá hiểu điều này, nên hắn mới muốn giày vò, từng chút từng chút một, khiến đối phương sống còn bi thảm hơn chết.
Cũng may lúc trước cậu ngược tâm của hắn, hắn không có để bụng. Nếu không với bản tính không nhân tính, tình người của hắn, thì cậu chết thê thảm hơn Jung Jumi là cái chắc.
Thấy Jungkook rùng mình một cái, Taehyung khẽ nhíu mày, lạnh lắm sao? Hắn đem cậu ôm chặt hơn, hôn khẽ lên cánh mũi của cậu...
"Kim tổng, ngài ưu ái đối với Jungkook như vậy, nhưng trước đó cậu ấy từng nói quan hệ của hai người chỉ như người lạ, ngài giải thích như thế nào?" Đám phóng viên hoàn hồn, quay lại chính sự.
Taehyung cũng không có gì để giấu giếm: "Người có thai, rất hay giận dỗi. Cậu ấy vất vả mang thai lần thứ hai cũng chỉ vì tôi, lúc trước cũng không thể nuông chiều nên bây giờ cậu ấy có chút tùy hứng cũng không thể trách được."
"Lần thứ hai?Kim tổng, ý ngài là hiện tại trước đó ngài và Jeon thiếu gia đã có chung một đứa trẻ?" Một phóng viên tinh ý, bắt được trọng điểm.
Taehyung hất cằm vào màn hình lúc nãy, "Chẳng phải trong đoạn video vừa rồi, Jung tiểu thư đã nói rất rõ rồi sao? Năm năm trước, chúng tôi đã có một đứa con trai, nó tên Kim TaeWo. Đương nhiên, hai tiểu bảo bối trong bụng Jungkook và anh trai nó là sẽ nhanh chóng là con hợp pháp cùng giá thú của chúng tôi."
Jungkook trợn tròn mắt, chớp hai cái, cố tiêu hóa lời Taehyung nói.
"Bảo bối, em tùy hứng nhiều rồi. Lần này cũng để anh tùy hứng một lần đi. Tuần sao chúng ta tái hôn nhé!" Taehyung nhìn Jungkook không nhanh không chậm phun ra câu này, tất cả đám phóng viên ồ lên kinh ngạc. Jungkook cứng đờ nhưng Taehyung nghĩ nghĩ gì đó lại nói.
"Em từ chối cũng được, miễn sao đến lúc đó phải có mặt ở lễ đường với anh là được rồi. Lần này chúng ta nhất định phải tái hôn thật rồi."
"Xoảng"
Hình ảnh đang đẹp đẽ và lãng mạn cứ như lời tỏ tình thế kỷ bị một câu nói này của hắn phá nát.
Taehyung! Cụ nhà anh! Lãng mạn một lần cho trọn vẹn cũng không được sao?!
|
Chap 32: Kết Cục (2) Sau vụ việc đoạn video ở phòng bệnh của Jung Jumi, Taehyung cũng không tiếp thêm bất cứ buổi phóng vấn nào nữa, chủ yếu là muốn tu dưỡng sức khỏe nhanh một chút để kết hôn.
Hôm nay, đang được Jungkook bồi cho ăn cháo dinh dưỡng, thì Mộc Dương đến thăm.
Jungkook rót một cốc nước, đem đến, mời anh.
"Kim tổng, anh khỏe?" Mộc Dương theo lẽ hỏi.
"Ừ."
"Lần này đến thăm Kim tổng cũng sẵn tiện chào tạm biệt em, Jungkook, anh sẽ sang định cư ở Mỹ." Mộc Dương nở nụ cười nhìn về phía người con trai ngồi cạnh bên Taehyung.
Chuyện này có chút đường đột khiến Jungkook không biết phản ứng như thế nào, có một cảm giác trống trạc trong lòng. Tựa như cảm giác một người anh trai của mình sắp đi xa, sẽ không thường được gặp anh nữa, có chút buồn bã, có chút không đành lòng...
"Thật ra lần này trở về chính là muốn thu xếp chút giấy tờ, thủ tục. Cũng là chờ đáp án cuối cùng của em, nhưng mà xem ra Kim tổng rất cao tay, tâm tư của em anh ta đều có được...anh cũng không thể cưỡng cầu gì thêm."
Lần trước đến Kim gia tìm Jungkook, nhìn ra tâm tình cậu vì Taehyung mà hỗn loạn không yên, anh đã đạt được mục đích.
Thời còn đi học, Jungkook là người vô ưu vô sầu, trong mắt cậu tự do và vui vẻ mới là quan trọng nhất, chưa từng vì ai hay bất cứ điều gì xung quanh mà quá bận tâm, hay làm ảnh hưởng đến cậu.
Sau đó, cậu trai nhỏ của anh tốt nghiệp, anh cũng đã ra trường được một năm. Chỉ là đột nhiên cậu cùng Taehyung kết hôn, nhanh chóng không chờ đợi bất cứ điều gì ngăn cản. Nhanh đến nổi tâm ý của anh dành cho cậu còn chưa kịp bày tỏ, nhanh đến nổi ngay cả tình cảm cậu dành cho mình thế nào anh cũng chưa hiểu được.
Cho đến khi Taehyung và cậu ly hôn, hai người mới trùng hợp gặp lại.
Năm năm, Tiểu Bảo Bảo ra đời rồi lớn lên nhưng Jungkook đối với tâm ý của anh cũng chỉ duy trì ở mức tình bạn. Thế rồi Taehyung lại xuất hiện, anh đồng ý đóng vai diễn chồng sắp cưới của cậu để hắn từ bỏ.
Thế nhưng người đàn ông họ Kim kia lại cường ngạnh kéo được cậu trở về bên mình, Mộc Dương anh làm sao có thể chấp nhận. Thế rồi một lần nữa Jungkook và Taehyung tiếp tục xảy ra sự cố, Taehyung thế nhưng lại tìm đến anh, nói với anh: Cả hai chúng ta mỗi người đều còn một cơ hội. Hoặc là anh được, một là tôi. Một tháng sau nếu cậu ấy chấp thuận cùng anh rời đi, thì cứ xem tôi như chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà ngay lúc Mộc Dương anh cứ tưởng sự chờ đợi bấy lâu của mình cũng được đền đáp thì lại nhận ra Jungkook vốn không đặt tâm tư lên người mình. Đêm đó cuối cùng cậu lại không nỡ rời đi, dù lúc đó cậu đang cho rằng Taehyung và Jung Jumi vẫn đang ở cùng nhau cậu cũng bất chấp mình đau khổ mà trở lại.
Hôm sau đó, anh đến Kim gia, mục đích duy nhất chính là xác định tâm tư của Jungkook có thực sự đặt lên người đàn ông đã gây cho cậu biết bao đau khổ.
Và mục đích đó khi đạt được dẫu có bao nhiêu tàn nhẫn cùng chua xót nhưng anh vẫn thấy hài lòng, ít ra cuối cùng anh cũng có một đáp án rõ ràng, không cần khù khờ đeo đuổi một sự vô vọng không dứt khoát.
Anh không phải người cao thượng, nhìn người yêu mình hạnh phúc thì sẽ hạnh phúc. Không phải là nam phụ dân quốc của những cuốn tiểu thuyết, bộ phim. Mộc Dương anh cũng thấy không cam tâm, cũng thấy khó chịu nhưng mà...tình cảm của anh dành cho cậu phải chăng cũng pha chút tình thân làm chủ đạo.
Vì quá quen thuộc nên mới luyến tiếc không nỡ rời xa, hoặc là chưa quá sâu đậm đến chết đi sống lại nên không nhất thiết phải cưỡng cầu.
Nhưng chẳng qua cuộc sống này đâu phải chỉ có tình yêu, đối với anh, niềm vui là một sự tự nhiên xảy đến, và không phải nhất định chỉ khi có tình yêu thì mới có được sự ngất ngây. Tuổi trẻ của anh còn có tham vọng, sự nghiệp, địa vị, danh vọng...thế nên không thể đinh ninh phụng bồi và bảo vệ một mình nó.
Đi đến cuối cùng, người đã có tất cả những điều trên như Taehyung hắn mới khát cầu một tình yêu của riêng cuộc đời.
Không phải anh suy nghĩ quá tiêu cực hay thực vụng, mà vì đứng trên đỉnh cao Taehyung mới thấy lạnh lẽo và cô độc, thế nên hắn nhận ra chân ái của cuộc đời mới là hạnh phúc.
Nhưng còn Mộc Dương anh, dù thế nào cũng muốn một lần cảm giác sự cô độc và lạnh lẽo đó ra sao? Một tình yêu đích thực rồi sẽ đến, không thử thì anh sợ mình sẽ hối hận và nuối tiếc, anh không muốn nuối tiếc.
Taehyung nhìn bảo bối nhà mình vì câu nói của Mộc Dương liền không có tâm tình cho mình ăn nữa thì rất không vui.
"Anh đói!"
"Anh ăn hai bát cháo rồi, ngồi yên một lát đi." Jungkook liếc nhìn Taehyung xong liền tiến về phía của Mộc Dương, anh cũng đứng lên dang tay...
"Chồng em còn ở đây, hai người thử ôm nhau một cái cho anh xem?" Taehyung vội lên tiếng, lành lạnh, chua chua.
"Nhỏ mọn..." Jungkook khẽ mắng một tiếng, Mộc Dương cũng bất đắc dĩ cười, đổi thành động tác xoa đầu cậu.
"Được rồi, Kim tổng lần này là của anh chân ái, tôi cũng không nên thất lễ. Sau này Jungkook mong anh chăm sóc thật tốt, hôn lễ của hai người nếu kịp tôi sẽ về tham dự." Nói đoạn, Mộc Dương lại nhìn sang Jungkook: "Tiểu mập mạp kia chốc nữa sẽ vào thăm, thằng bé vẫn rất tốt, em không cần bận tâm. Chỉ là ông bà nội Kim quá dễ dàng tin nó, sau này nó lẽn ra ngoài cũng như công khai đi dạo công viên, Kim tổng nên chú ý."
"Em biết rồi, Mộc Dương ca, em sẽ rất nhớ anh."
"Cái này anh thật không dám nhận." Mộc Dương khẽ liếc sang sắc mặt đen như nhọ nồi của ai kia đang tự ăn cháo. "Nhưng mà sau này nhớ chăm sóc tốt bản thân, cả hai bảo bối trong bụng nữa. Bảo bối ngoan, không cần buồn, anh đi rồi sẽ về thăm em mà."
Cuộc hội ngộ nào cũng phải đến giờ phút chia ly. Nhẹ nhàng như thế, Mộc Dương rời đi khỏi bệnh viện, không vướng bận, cũng chẳng có đau buồn nhiều nhất cũng chỉ là chút luyến tiếc chưa kịp phai tàn...
"Người ta đi được nữa tiếng rồi nhìn cái gì nữa, chồng của em mới mãi mãi ở bên em đó."
"Giấm chua, em đang buồn đó!" Jungkook gào lên.
Taehyung hậu tri hậu giác phát hiện cậu cư nhiên kêu mình bằng: Giấm chua?
"Anh không phải là giấm chua! Anh rất thơm!"
"Vậy mà từ nãy đến giờ em nghe nồng nặc toàn mùi giấm, chia tay một chút anh cũng nhỏ mọn không vui, phân bua cái gì với anh ấy hả?" Jungkook liếc mắt nhìn người nào đó nằm trên giường, bộ dạng biếng nhác, vô dụng cộng thêm đáng ghét.
"Em là vợ anh, tên nào ôm cũng không được! Anh còn chưa có khỏe, em không chăm anh ăn, còn để ý người khác thế nào, em quá đáng!"
"Anh gân cổ lên cãi như thế mà bảo mình không có sức tự ăn, anh bắt em chăm cái gì? Anh đang ghen vô lý thì có!"
Nghe cậu nói, Taehyung liền ủ rũ nằm xuống, bộ dáng không đủ hơi sức nói chuyện.
Nhưng giả tạo vô cùng đó!
"Anh yêu em, anh ghen, cũng là sai sao?" Giọng nói của hắn hoàn toàn vô lực, như gió lướt qua nhành hoa, dễ tan biến.
Jungkook cảm thấy toàn thân run rẩy, thế nào cũng thấy quen thuộc.
Đúng, chính là bộ dạng này, biểu xảm này thằng nhóc ú mập Tiểu Bảo Bảo đã lừa gạt cậu mấy năm, rằng nó rất ư dễ thương, yếu đuối ngây thơ và vô hại.
Hừ, hóa ra chính là phiên bản thu nhỏ của Kim tổng tài. Ngay cả bộ dạng cũng không sai biệt, một size lớn cậu dùng để yêu, ôm size nhỏ cậu dùng để thương.
Hóa ra toàn là hàng khống, chỉ được bề ngoài, thật chất đều phúc hắc như nhau. Một trước một sau củng bộc lộ bản chất.
"Được, là em không đúng, anh đừng "yếu đuối" nữa."
"Anh đói..."
What?!!!!!!!!!
Jungkook nhìn phần cháo mình đem đến đã sắp cạn kiệt, mình hắn vẫn luôn miệng ăn. Đói là thế nào?
Không phải là đói theo kiểu kia chứ?
"Bại hoại! Đây là bệnh viện đó, anh kêu đói thế là sao?! Em đã nói không được là không được!!!"
"0.0" Taehyung ngớ người. Hắn muốn ăn thôi tại sao bị phản đối kịch liệt thế, ăn thêm cũng là bại hoại à?
"Nhưng mà anh muốn...."
"Muốn cái gì? Anh giữ chút hình tượng đi, em không muốn bị người khác nói là loại người thèm khát tới vậy đâu. Em có thai gần 6 tháng rồi!!!"
Hình như cậu và hắn không cùng chung mạng phát sống thì phải.
"Khụ khụ...cái đó...anh là muốn kiểu ăn không tốn năng lượng, chứ không phải kiểu ăn tốn năng lượng em nghĩ..."
"Bộp"
"Đi chết đi! Em không ở trên đâu, mất thể diện quá!"
Thì ra, cậu vẫn dùng khác dây mạng nhà hắn.
Nữa giờ sau.
"Ăn táo không?"
Gật đầu.
Jungkook đút cho Taehyung một miếng táo.
Tên này bị thương ở đầu rồi chạm mạch sao? Sao ăn khủng khiếp quá vậy, lại còn lười biếng nữa. Xem bộ dạng lạnh lùng của Kim tổng kìa, rõ ràng là con sâu lười, lăn tới lăn lui.
Công ty thì không thèm quản, ở đây cách hai tiếng lại muốn ăn. Lúc trước không ăn còn uống rượu nên mới bị xuất huyết dạ dày, bây giở muốn ăn bù thì ăn nhưng ăn thế cậu nuôi không nổi a...
"Nhà họ Jeon lắm tiền thế, em nuôi chồng vài hôm cũng không chịu nổi à. Sau này cưới anh về nhà rồi, tiền của anh em quản hết, đảm bảo vụ làm ăn này có lời..."
"Thật không?"
"Tất cả tài khoản đều lấy mật mã là ngày sinh của em. Đương nhiên, Kim TaeWo, tất cả các ngân hàng của Kim thị đều cấm vận một mình con. Con biết được cũng không rút được đâu, lăn ra đây đi."
Taehyung vừa ăn miếng táo vừa nhếch mày nói. Ánh mắt không suy suyển.
"Hic hic...cha à, người có sao không, Tiểu Bảo Bảo nhớ nhớ cha nhiều nhiều..."
Tiểu Bảo Bảo vẫn còn là một cục tròn vo, trắng trẻo từ đâu không biết lăn đến bên chân Taehyung, hai tay hai chân ngắn tủn câu chặt lấy đùi cha nó, đôi mắt ngập nước, đớt đát cùng non nớt, chu chu môi nói.
|
Chap 32: Đại Kết Cục (End) Vào một ngày đẹp trời nào đó, trên bãi biển rãi đầy hoa tươi, chú rể đẹp trai mặc lễ phục màu trắng, giày trắng, găng tay trắng và ngồi trên chiếc xích đu màu trắng.
Đôi môi xinh đẹp của hắn khẽ nở nụ cười, dung nhan càng trở nên đẹp đẽ.
Trước sự trầm trồ của quan khách, cậu từ từ bước ra. Bụng bầu sáu tháng được ẩn sau chiếc vest cưới thanh lịch, quả thật trông thật đẹp! mắt to tròn nhẹ nhàng đi về phía hoàng tử của lòng mình.
"Bảo bối, nuôi anh hai tuần, năm năm sau gặp lại anh lần thứ hai, cũng sắp sinh con cho anh lần hai, đám cưới này cũng không phải lần thứ nhất, nhưng mà người em yêu là một, là riêng và là duy nhất, chính anh. Taehyung, hôm nay đứng trước mọi người em thật sự đợi không nổi nữa, muốn lập tức cưới anh về nhà, làm ông xã của em, để em yêu thương, để em có thể hằng ngày nhìn thấy. Không biết, anh có nguyện ý nắm tay em hay không?"
Nhìn người đứng trước mặt mình, đưa bàn tay phải mủm mĩm nhưng không kém phần đẹp trai về phía mình. Không hiểu sao hai tai của Taehyung thoáng cái dựng đỏ.
À, cái kia...toàn bộ tài sản của anh bây giờ đều do em giữ. Nếu anh không đồng ý có phải sẽ bị đá ra đường ngủ không? Đương nhiên, trước mặt nhiều nhà báo phóng viên cùng các cổ đông của công ty thì hắn sẽ không dám hỏi như vậy.
"Anh không muốn dong dài vì anh cũng đã không kịp đợi nữa rồi. Anh đồng ý!"
Hả!!!
Cả hội trường cằm rơi đều xuống đất.
Dễ như vậy đã cưới được tổng tài của tập đoàn Kim thị à?
Jungkook mỉm cười đưa tay nâng tay chú rể của mình lên, Taehyung thuận thế đứng dậy kéo Jungkook vào lòng, cúi đầu.
"Khoan đã....."
Một âm thanh xé ngang một đoạn phim đẹp, tất cả mọi người cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Dấu bước chân giẫm trên bãi cát dài ngày càng gần.
Tất cả mọi người tham dự lễ cưới đều kinh ngạc nhìn người kia...
Tiếng xì xào vang lên, đưa mắt nhìn nhau nghi hoặc.
"Cha, ba ba...à, cái đó hai người còn chưa trao nhẫn, theo kịch bản thì hai người đã đốt cháy giai đoạn rồi."
- Thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Kim.
- Thằng nhóc xinh đẹp đó chính là tiểu thái tử trong truyền thuyết sao?
- Trời ạ, xinh đẹp quá đi mất. Bắt mắt quá đi...
Không ít người tán thưởng trước bộ dạng yêu nghiệt kia của Tiểu Bảo Bảo làm nó vô cùng đắc chí, lăng quăng đi về phía ba mẹ mình.
Taehyung hung hăng trừng mắt nó một cái, thật ra không ai để ý sao? Trên tay Kim Taehyung, chúng ta năm năm nay vốn có một chiếc nhẫn hắn thường đeo ở ngón áp út bên tay phải, nhưng từ khi hắn tuyên bố tái hôn với Jungkook trước truyền thông. Lượn một cái, chiếc nhẫn kia đã được đeo vào ngón áp út tay trái.
Ngay cả Jungkook cũng không biết, tại vì lúc ở cùng cậu hắn luôn tháo ra, lúc đến công ty mới đeo vào. Tránh cậu lại trêu chọc hắn, với cả đeo nhẫn thế cũng tránh được không ít ong bướm xung quanh.
Ai mà chẳng nhớ clip Jungkook đánh Jung Jumi ở quán bar cơ chứ. Chọc vào đàn ông của cậu có khi chết không kịp ngáp.
Nhưng hôm nay thế nào hắn lại quên tháo ra, mà thằng nhóc béo lùn nhà hắn lại cư nhiên phát giác, chơi sốc hắn một mẻ.
Cha à, chậc chậc, nếu để bên ngoài biết được cha gấp cưới vợ đến không chịu được mà lén chơi trò đeo nhẫn cưới để khoe khoang với người của công ty thì sẽ vui lắm đây.
Taehyung cắn răng, âm thầm mở găng tay ra, muốn tháo nhẫn xuống...
"Bảo bối, không cần đâu, anh xem..."
Lúc này Jungkook lại giơ bàn tay trái của mình lên, "Nhẫn cưới của năm năm trước hay năm năm sau em chỉ nguyện đeo một lần, nếu thay thế một cặp nhẫn khác thì cũng chỉ là lần thứ hai, chẳng giống cảm giác ban đầu em chờ đợi nữa rồi!"
Tiểu Bảo Bảo nhìn vào ngón áp út tay trái của ba ba mình, là cùng kiểu với nhẫn trên tay Taehyung, nó bất đắc dĩ thở dài.
Hai vợ chồng nhà này đúng là kém tiền đồ, ly hôn rồi mà nhẫn cưới cũng giữ lại, năm năm sau lại đem ra dùng, không sáng tạo và chấm phá tý nào.
"Kim TaeWo, kẻ ngoại tộc như con mà cũng dám giở trò với cha sao, hừ." Taehyung đắc ý nhìn Tiểu Bảo Bảo, nghiền từng chữ.
May mắn thay, vợ yêu của hắn lần này bảo vệ được chút tâm tư nhỏ bé này của hắn rồi.
"Bảo bối, em đối với anh có phải rất tốt không?" Jungkook chu môi hỏi.
"Quả thật rất rất tốt, sao này em nhất định phải bảo vệ anh khỏi nanh vuốt của thằng nhỏ kia a..."
"Em hứa!"
Sau đó Jungook kéo mạnh Taehyung về phía mình, trước mặt quần chúng hôn hắn ngấu nghiến.
........
"Ha ha ha...hí...thích thật...ha ha..."
Taehyung nửa đêm bị đạp lọt giường thì lòm còm ngồi dậy. Nhìn người nằm trên giường bệnh của mình đang nhắm nghiền mắt mà miệng cười không khép lại được.
Jungkook chìm trong giấc mộng hôn lễ vui đến không chịu được, nhưng đôi tay theo thói quen sờ sờ bên cạnh. Lúc này Taehyung lại bò lên giường, Jungkook sờ trúng người hắn, liền lếch mình lại gần, giơ tay giơ chân khoác lên người hắn ôm chặt. Chân chính xem hắn là cái gối ôm của mình.
Jungkook sau đó lại muốn xoay người, liền bị hắn chụp tay lại. Nhưng chân của cậu còn nhanh hơn, gác lên eo của hắn, tay không ôm được thì gác lên mũi hắn, thi thoảng lại chà tới chà lui, rồi nắm hẳn lấy tóc của hắn, giật giật.
"Taehyung khốn kiếp, em cưới anh về rồi thì anh phải biết nghe lời, mau đi nấu cơm..."
"Taehyung...mau lau nhà, giặc đồ, rửa bát, chăm con..."
"Ha ha, chén không lau khô hả? Hôm nay không được ăn cơm...hi hi...sợ sao? Hả, còn dám cãi...cút xuống nhà kho ngủ cho em...."
"Hả, khóc rồi à? Hi hi hi hi....trời ơi, anh dễ thương quá..."
Trên đầu Taehyung chạy đầy hắc tuyến. Thật ra trong giấc mơ cậu hắn đã trở thành cái bộ dạng quỷ quái gì rồi?
Nhưng sao hắn có cảm giác bất an quá vậy? Sống lưng đều đổ đầy mồ hôi, trời ạ, cuộc sống sau khi được cậu cưới về sẽ thê thảm như vậy a?
Taehyung nuốt nước bọt nhìn Jungkook, cậu nhỏ này chưa chi đã mơ tới chuyện sau này làm sao hành hạ hắn. Nhưng mà ai biết được, thế nhưng hắn lại thích cảm giác bị ngược này a.
Càng nghĩ càng thấy vui, thì ra cậu cũng gắp gáp muốn đem hắn về nhà như vậy a. Taehyung xoay người ôm lấy Jungkook, mắt dần chìm vào giấc ngủ.
Không, vẫn thiếu.
"Chụt!"
Vẫn là một ngày đẹp trời nào đó, có một hôn lễ sa hoa diễn ra. Kịch bản trong giấc mơ của Jungkook thế nhưng lại trở thành hiện thực.
Trong câu chuyện cổ tích này của mình cậu là nhân vật chính, dẫu quá trình không diễn ra một cách đầy mơ mộng như câu chuyện thời ấu thơ nhưng cuối cùng theo cách của cậu cổ tích vẫn là một happy ending cho cậu và cho Taehyung.
______________
Tôi nhìn thấy em vào một ngày đẹp trời...nhưng khoảng thời thanh xuân của em cũng chỉ dừng lại mãi mãi ở tuổi 18 đó....sau này nữa...tôi không còn gặp lại em của thanh xuân.
Jung Jumi ở trước ống kính đã trở thành kẻ nực cười, đáng ghê tởm nhất. Sự nghiệp của cô ta từ đó cũng đã chôn vùi theo tội lỗi mà cô ta từng tạo nên.
Mặc dù không bị truy tố hình sự, bởi nhà họ Jung che chở nhưng thanh danh của cô ta cũng chẳng còn, nhà họ Jung cũng lâm vào thời kỳ khủng hoảng cùng sa sút. Để củng cố thế lực và giữ danh tiếng trên thương giới, họ Jung đành xóa tên cô ta ra khỏi gia tộc.
Lang thang trên từng con đường vắng, không còn ai nhận ra một siêu mẫu đã từng lẫy lừng.
"Các người hận tôi, các người chán ghét tôi, tôi cũng hận, chán ghét các người...vì chưa từng ai biết rốt cục ước mơ của tôi là gì, tôi từng muốn gì..."
"Đời này vĩnh biệt, đời sau mở mắt...tôi không muốn phải sống mệt mỏi như thế này nữa...ha ha...tôi xinh đẹp, tôi tài giỏi, được người người ngưỡng mộ nhưng tôi lạnh lẽo và cô độc..."
Jung Jumi vừa đi vừa lẩm bẩm, không ai biết cô ta nói gì, cho rằng cô ta là kẻ điên nên chỉ cố tránh xa thật xa.
"Đời này vĩnh biệt thế nên để đời sau mở mắt đi...lần sau mở mắt tôi sẽ không sống mệt mỏi như vậy nữa...hi hi..."
"Oành"
"Oành"
"Oành"
Giữa giao lộ một mùa đông lạnh lẽo, tuyết phủ mặt đường, phủ lên làn máu tươi của một con người....
Sau một tháng định cư ở Mỹ, Mộc Dương liền trở lại thăm Jungkook. Nhưng chỉ ở lại hai ngày anh đã phải hối hả trở về vì công việc.
Đi dạo trên con phố tấp nập sắn đường đến phi trường, Mộc Dương lại bị một người va trúng.
"Cô à, cô không sao chứ?"
"Ư...tôi không sao?" Cô gái ngẩn đầu lên, Mộc Dương nhìn thấy khuôn mặt kia thì thoáng kinh ngạc.
Lúc một người đàn ông cầm chổi long gà đuổi đến, nắm lấy tóc cô gái: "Con quỷ xấu xí này, còn dám ăn cắp bánh mì của ông, ông cho mi chết! Chết này! Chết này!"
Ông ta dùng chổi muốn quất vào người cô gái, Mộc Dương không nhịn được liền tiến một bước lên: "Ông chủ, đừng đánh, bánh này bao nhiêu, tôi trả?"
Ông chủ nhìn Mộc Dương ăn mặc chỉnh chu thì thét bừa một giá, sau khi lấy được tiền thì không quên nguýt cô gái kia một cái trước khi rời đi.
Cô gái nép sau lưng anh thấy người kia đi rồi mới len lén ló mặt ra. Trên khuôn mặt xinh đẹp có một vết sẹo rất dài, trên người cô còn mặc một bộ đồ bệnh nhân nhưng cũng lắm lem bùng đất.
"Ở đây không thích hợp với cô nữa rồi, hay là cùng tôi rời đi thật xa."
Mất hết ký ức cũng tốt, ngây thơ một chút cũng tốt, bị hủy dung cũng chẳng sao.
Mọi người đều oán trách một Jung Jumi thâm hiểm, điêu ngoa nhưng thanh xuân tươi đẹp của cô đã từng thật lòng đặt lên một người có ai trả lại được. Chính Mộc Dương anh thời tuổi trẻ cũng chỉ hướng về một người con trai, nhưng vẫn là vô vọng, thì cớ gì chẳng thấu hiểu cho Jung Jumi.
Thanh xuân của Jumi thì Taehyung thời niên thiếu là Taehyung tuyệt vời nhất.
Nhưng Jung Jumi mãi của sau này mới Jung Jumi tuyệt vời nhất.
Giữa những con người tuyệt vời nhất của bọn họ cách nhau một tuổi trẻ.
Có chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân.
Có chạy thế nào...cũng không thắng nổi...thanh xuân...
Thế nên cô đã kiếm tìm trong vô vọng, bởi Taehyung tuyệt vời nhất mà cô ta luôn khát cầu chỉ tồn tại ở tuổi thanh xuân. Thanh xuân của cô qua rồi, phần người kia đã không còn là tuyệt vời nhất trong mắt của cô nữa, chỉ là cô ngộ nhận vẫn còn.
Thế nên một lần này nữa có thể nhìn ánh mặt trời, cô không cần phải cố gắng nổ lực vì danh vọng, tiền tài của gia tộc, không cần đứng trên thương trường xô bồ chém giết không đao kiếm, không cần mỉm cười giả tạo trước ống kính thị phi, cũng không cần đeo đuổi mà sống mệt mỏi như vậy nữa rồi.
Thế nên, mau đi thôi...
Trên con phố đông người ấy, Mộc Dương nắm tay cô gái kia tiếp tục bước đi, về phía một chân trời thật xa...
___Hoàn chính văn____
|
Ngoại Truyện 1: Vợ Chồng Nhà Kim Tổng Mùa đông tiếp tục tràn về thành phố, như là một đợt cao trào cuối cùng để rồi luyến tiếc nhường chỗ lại cho mùa xuân.
Jungkook đến nay bụng bầu cũng đã hơn tám tháng, chuyện là dạo này không hiểu sao cậu lại có tính đa nghi.
Ngồi trong nhà cũng cảm thấy bất an, thả Taehyung ra đường lại sợ hắn bị hồ ly tinh dụ dỗ. Nhưng mà sau khi tái hôn tính khí Taehyung ngày càng tốt hẳn, rất nuông chiều cậu, vô cùng dịu dàng và chu đáo, nhưng phải nói đó chỉ là đối với một mình Jungkook thôi. Ở công ty hắn vẫn như diêm la tái thế một thân cao ngạo lạnh lùng.
Công ty đều đồn ầm cả lên, ai chả biết tổng tài Kim thị này không sợ trời, không sợ đất mà giỏi nhất là sợ vợ.
Hôm nay, Taehyung có một dự án lớn cần ký hợp đồng. Đối tác là nữ nhưng thể nào cũng đòi gặp mặt ở phòng tổng thống khách sạn QQ.
Vì có đem theo trợ lý nên Taehyung cũng chẳng thấy có gì là bất tiện, dù sao cũng đâu phải mình hắn đi gặp đối phương.
Thế nhưng, trong khi đang bàn bạc trợ lý mà nữ đối tác kia mang theo lại đột nhiên kêu khó chịu, theo lẽ Taehyung đành sai trợ lý của mình đưa người kia ra ngoài, đến bệnh viện.
"Thật ngại quá, Kim tổng, để anh phải chê cười rồi!" Nữ đối tác tên Dina yêu kiều cười nói.
"Không sao, chúng ta tiếp tục đi."
"Ưm...bàn thế này thì nhạt nhẽo quá, có thể kêu một chai rượu mang lên không?"
Taehyung gật đầu, dù sao cũng là dự án lớn, đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng gì.
Phục vụ mang rượu vang lên liền trở ra ngoài, Taehyung muốn rót rượu thì Dina cũng giơ tay ra trùng hợp chạm vào tay hắn, nhưng cô ta lại không chịu buông ra, mà đá mắt về hắn cười thẹn thùng.
Taehyung khẽ dùng sức giật tay ra, mặt lạnh rót rượu vào ly. Dina cầm ly, nhấp một chút.
"Rượu cũng đã uống rồi. Chúng ta tiếp tục thôi."
"Kim tổng, không vội, người ta còn chưa cùng anh uống một chút mà." Dina đứng dậy, lắc eo đi về phía Taehyung, ngồi trên gác tay của ghế sofa, khoát tay lên vai hắn.
Taehyung nhíu mày, khó chịu ngồi xa ra một khoảng. Dina lại như kẹo cao su dựa hẳn lên người hắn, khỏi nói cô ta ăn mặc sexy, cả thân mình cứ rung lắc dán bộ ngực khủng vào tay hắn cọ sát tới lui, Taehyung đột nhiên có một suy nghĩ.
Buồn nôn.
"Kim tổng...sao lại lạnh nhạt như vậy chứ, dự án có cần phải bàn nữa sao? Chứ cần anh gật đầu, em thế nào cũng ưng thuận...đừng nói là một chữ ký, ký mười bản như vậy còn được nữa là..."
"Cô Dina, xin cô tự trọng."
"Hứ, đàn ông các anh ngoài mặc luôn nói vậy. Nhưng khi dâng tận miệng rồi chẳng người nào lại bỏ qua. Anh nhìn xem, em đẹp không?"
Dina trắng trợn đứng trước mặt Taehyung thoát y.
"Cạch" một tiếng, Jungkook vác bụng bầu tám tháng đi tìm chồng, trớ trêu thay đúng ngay khách sạn thuộc tập đoàn Jeon thị mà bọn họ còn dám làm loạn.
Lúc này cậu thấy chính là Taehyung ngồi trên ghế sofa đường hoàng không chớp mắt, Dina trần trụi đứng trước mắt hắn mời gọi.
Thấy người đột nhiên xông vào là Jungkook, bất giác Taehyung cảm thấy bầu trời hôm nay tan nát. Hắn muốn đứng lên giải thích thì Dina kia còn không biết điều kêu lên.
"Cậu là ai? Mau cút ra ngoài!" Dina hốt hoảng lấy áo che thân lại. "Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Đem con điên xấu xí này cút đi cho tôi! Các người làm việc thế nào vậy hả?!"
Dựa theo kịch bản này thì theo mấy tháng trước Jungkook đã một mạch bỏ đi. Nhưng đó là chuyện đã từng, còn hôm nay.
"Soạt"
Jungkook cầm ly rượu trên bàn hất vào người cô ta. Mấy vệ sĩ Jungkook đem tới giữ chặt cô ta, rồi chụp mấy tắm hình để áp chế cô ta không dám manh động.
"Tôi là ai? Dám đi quyên rũ chồng người khác cũng không xem vợ anh ta là ai! Hồ ly tinh như cô cũng ngốc quá đó!"
Dina trừng mắt nhìn người đàn ônh vô cùng hung dữ trước mặt cư nhiên là người vợ trong truyền thuyết của Taehyung sao?
"Bà xã..."
"Anh đứng đó cho em!" Jungkook gừ vào mặt Taehyung. Sau đó quay lại Dina: "Dám cướp chồng chế, còn hung dữ? Trừng này! Trừng này!"
"Á, buông tôi ra. Tôi sẽ kiện các người!"
"Ha, kiện đi! Hôm nay không lột da con hồ ly tinh này, chế đây không phải họ Jeon."
.
..
...
Kim gia.
"Anh đi đi! Anh cút khỏi đây!"
"Bà xã, em phải tin anh!" Taehyung muốn tiến lên ôm cậu nhưng Jungkook như con nhím xù lông, vừa khóc vừa ném đồ về phía hắn.
"Anh bảo tôi tin anh thế nào? Cô ta đứng trước mặt anh không mảnh vải, anh nhìn đến không chớp mắt càng không phản kháng! Anh chê tôi xấu xí, chán chê rồi phải không! Tôi biết mà! Tôi biết mà! Đàn ông các người chẳng ai tốt cả! Tôi chỉ có béo một chút anh đã đi tìm ong bướm bên ngoài! Anh chê tôi hung dữ phải không? Nhưng tôi có ăn thịt anh bao giờ, tôi có làm gì ai đâu mà anh chán ghét!"
Cậu không làm gì ai hết? Nhưng mà Dina lúc nãy lúc bị đưa đi như con gà bị vặt trụi lông vậy!
Taehyung âm thầm lau mồ hôi lạnh, không xong rồi, tối nay thể nào hắn cũng phải ngủ ngoài đường.
Hắn phải vớt vác, phải tìm cách được ở lại nhà, nếu không với tình hình không tiền, không thẻ lại không xe này, hắn nhất định sẽ chết cóng.
"Kookie, chẳng phải em từng nói chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau sao?"
"Có đồ ngốc mới tin tưởng, trong tình yêu thất bại đầu tiên chính là ngu ngốc đặt niềm tin tuyệt đối! Tôi lúc đó cũng chỉ là nói theo kịch bản thôi!"
Hả?!
Ba nốt nhạc trầm trôi qua.
Taehyung ôm gối đi ra ngoài, Tiểu Bảo Bảo đang cằm trái táo từ cầu thang đi lên.
"Cha, phòng khách đều bị ba ba cho người lấy hết nệm giường rồi. Người không cần đi tìm đâu, vô dụng thôi." Nó chu môi nói, e dè giấu trái táo yêu dấu của mình ra sau lưng, một hai ba, chân còn nhanh hơn đếm chạy đến phòng của mình.
"Véo"
"Rầm" một tiếng đóng cửa lại, bỏ lại Taehyunh đứng ngoài ngoài cửa vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay giữa không trung chưa kịp chạm vào cánh cửa.
" Ba ba bảo là không được tàng trữ và chứa chấp cha dưới bất cứ hình thức nào, nếu không sẽ không được ăn táo nữa. Tiểu Bảo Bảo là vô tội a, tuy rất thương cha nhưng...hu hu hu...hic hic...lực bất tòng tâm, cha phải giữ gìn sức khỏe đó...hic hic...ực..."
Phải, tiếng khóc nghe thật thê lương, nhưng Taehyung còn nghe hòa vào đó tiếng cắn và nuốt miếng táo ngon lành. Nó rất thương cha, nhưng mà vẫn thích táo của nó hơn chứ gì?
Kim TaeWo! Nhớ đó!
Nữa khuya.
Taehyunf lót ổ chăn nằm trước cửa phòng ngủ của mình và cậu, hắn biết Jungkook đã đổi mật mã khóa cửa phòng.
Hắn là ai chứ? Kim Taehyung tổng tài của Kim thị còn cần người khác cho phép mới được vào phòng sao? Hắn vẫn cứ ngang nhiên đi vào đó! Cậu dám cản sao? Hứ!
"Cạch"
Taehyung khẽ khàng lấy thẻ ngân hàng đẩy chốt khóa cửa sổ ra.
Quá là thành công!
Hắn lấy gối và chăn ném vào trước, may rằng đây chỉ là tầng hai, leo trèo khá thuận tiện. Taehyung thò một chân dài chạm được sàn nhà, cảm nhận xem có chướng ngại vật nào không. Hí hửng vì không có, mới cho thêm chân còn lại vào, hắn dùng hai ngón tay bóp mũi để không phát ra tiếng thở mạnh, lại rón rén đóng cửa sổ lại, ôm chăn gối của mình lên.
Quái lạ, đóng cửa sổ lại rồi sau sống lưng của hắn lại rờn rợn thế này! Taehyunf quay đầu lại.
"Bịch"
Hai chân phản xạ không điều kiện liền quỳ xuống đất, hai tay nắm tai!
"vợ à! Anh biết sai rồi, nhưng bên ngoài lạnh lắm, anh không ngủ được. Em đừng đuổi anh ra ngoài mà, anh sợ lạnh lắm!!!"
Hắn đúng là không cần người khác cho phép mới được vào phòng. Tuy nhiên người này của hắn không nằm trong top những người khác đó.
Vợ của hắn là Jungkook! Vợ của hắn mang thai hai bảo bối, vợ là cục cưng của nhà họ Kim. Nếu cậu không vui, ba mẹ hắn sẽ lột da, ăn sống hắn.
Vợ của hắn không vui hắn sẽ phải bò ra đường ngủ đó!
Taehyung khẩn khiết, tha thiết cùng đáng thương nhìn Jungkook đang đứng đó chống eo.
Cậu nhìn chồng mình ôm chăn gối, đầu tóc hỗn loạn, mặc áo ngủ chấm bi màu trắng sữa, long lanh đôi mắt nhìn mình, vô cùng đáng thương và tội nghiệp thì im lặng ba giây.
"Lăn ra ngoài."
"Không, anh sai rồi, nhưng em đừng đuổi anh mà." Taehyung gào lên, sống chết ngồi dính vào sàn nhà. Tuyệt đối không thể bị đuổi khỏi phòng.
"Ra ngoài lấy cho em cốc nước, em khát."
"Hả?" 123 Taehyung liền bừng tỉnh, đứng dậy chạy ra ngoài.
Vạn tuế!
Vạn tuế!
Vạn vạn tuế!
"Vợ, em đỡ khát chưa?" Sau lưng Taehyung dường như mộc thêm một cái đuôi, thậm chí đang ngoe nguẩy lắc lắc vì được đại xá.
"Tránh ra, không được ôm!"
"Vợ, anh lạnh quá! Nhưng mà em không thích anh liền không ôm hả? Đừng giận nữa...hắt xì! Khụ khụ khụ..."
Taehyung rất biết điều, ngồi sang một bên, cơ thể hơi run. Jungkook nhìn ông xã, chắc hẳn vừa rồi ở ngoài trời tuyết lâu như vậy nên bị nhiễm lạnh rồi.
"Đồ ngốc, ai bảo anh leo trèo ngoài đó cơ chứ?" Cậu giả vờ không quan tâm hắn, nhưng vẫn mở chăn ra, chùm qua người hắn.
Taehyung mừng thầm, quả nhiên chiêu giả dạng yếu đuối này luôn có hiệu quả. Hắn liền lòn người vào chăn, nằm cạnh Jungkook, đưa tay ôm lấy cậu.
"Đã chạm qua người khác thì đừng chạm vào em!"
"Đã thế thì anh càng phải chạm, vì căn bản anh đâu có đụng vào cô ta đâu."
"Cô ta nào?"
"Thì Dina đó."
"Sao anh biết em là đang nói Dina mà không phải người khác?"
Ách!
"Anh rõ ràng là có tật giật mình mà!" Jungkook giận dỗi nhích ra.
"Tiểu tổ tông của anh ơi, cái đó...chậc..." Taehyung vò đầu, á khẩu không biết giải thích thế nào. "Bây giờ anh còn nghèo hơn một nhân viên bình thường trong công ty nữa, không tiền, không nhà, không xe, tất cả đều do em quản lý thì làm gì có ai thèm chồng của em nữa. Muốn ăn một bữa ở nhà hàng mà không nằm trong việc tiếp đãi khách hàng cho công ty thì anh cũng không có tiền trả, thế thì đi tìm phụ nữ bằng cách nào đây?"
"Em không có nói anh đi tìm phụ nữ, mà là bọn họ muốn bắt anh để đem về nhà bao nuôi! Mà anh nói thế là sao, ý anh là em độc tài, quản lý tài sản của anh nên anh không thể đi tìm phụ nữ, còn nếu cho anh thoải mái thì anh sẽ đi tìm liền à? Vậy anh đi đi! Em trả thẻ, trả chìa khóa xe lại cho anh, em mới không thèm nhìn anh nữa!"
"..." Taehyung lần này liền biết khôn, tốt nhất vào thời khắc này hắn nên căm miệng. Vợ của hắn nói là đúng, hắn không được cãi, cãi vợ chính là đại họa diệt thân.
"Sao không nói gì vậy?" Jungkook thấy Taehyung nằm im, giả chết thì đẩy đẩy hắn.
"Anh biết sai rồi, nên vợ nói rất đúng! Là anh không tốt!"
"Anh rõ ràng là đang giả tạo!" Jungkook sau khi nói đã, còn được hắn vuốt đuôi tất nhiên tâm tình sẽ tốt lên. Chồng của mình ngoan như vậy đúng là thích thật mà. Nhưng dẫu sao cũng bỏ lại một câu làm bậc thang cho mình leo xuống.
"Em thấy đàn ông các người ai đứng trước mặt vợ không giả vờ vuốt đuôi thì cũng là ở sau lưng ăn vụng tám đời trước."
"Anh thề, so với bọn đàn ông cặn bã đó anh tuyệt đối chỉ có một mình em thôi!"
"Lời này ai không nói được, quê mùa chết đi. Hơn nữa, em bỗng nhiên sực nhớ, lần đó ở cái hội quán chết tiệt kia, lúc em tới anh rõ ràng là chuẩn bị ôm hôn Jung Jumi, thậm chí là ôm cứng ngắc không buông nữa kìa!"
Hả?!!!
Ôm cứng ngắc không buông? Hắn có sao?
Jungkook liếc nhìn Taehyung, hẳn là hắn không nhớ gì đi. Cũng tốt, dễ cho cậu trêu hắn một chút.
"Đúng vậy a, sau đó cũng may là em đến kịp. Đẩy cô ta sang một bên, lôi anh về nhà, nhưng anh có biết không, anh đó, chê em ú mập, một hai liều mình giữ thân cho Jung Jumi. Không cho em chạm vào."
"Rồi...rồi sao nữa?"
"Tất nhiên là động vật giống đực các người bị khiêu khích chịu không nổi trước nhan sắc quyến rũ như em đây, sau đó nổi thú tính! Đàn ông các người chính là không đáng tin như vậy, giây trước nói không cần, giây sau đã không chịu nổi điên cuồng làm loạn! Thế nên, em có ngốc mới đi tin anh!"
Taehyung khóe môi giật giật, nín cười sắp đau cả ruột, nhìn vợ múp míp nhà mình không chớp mắt nói khoe khoang nhan sắc của bản thân.
Hắn nhớ rõ ràng là cậu chủ động mà? Sao bây giờ lại biến thành hắn nổi thú tính?!
Có điều, bây giờ tuyệt nhiên không được gân cổ lên cãi lại. Nếu không hắn đi ăn mài là cái chắc.
"Hình như em bỏ qua một chi tiếc quan trọng, đúng rồi. Tên biến thái này, thật ra lúc đó anh sờ cái gì trên người em vậy hả?"
"Cái gì cơ?"
"Thì chính là cái mà anh táy máy..." trong đùi của em!
Ực! Jungkook nuốt nửa câu sau vào bụng! Tên biến thái trước mặt, nếu nói quạch ra như thế chắc chắn hắn sẽ lại suy nghĩ xấu xa rồi làm chuyện không đứng đắn với cậu. Tốt nhất là nên im lặng.
Taehyung đương nhiên biết Jungkook đang nói vấn đề nào, lúc đó chính là hắn sợ mình nhầm lẫn Jung Jumi và Jungkook nên nhất quyết không chịu cho cậu thay quần áo, nhưng sau đó lại tìm được cái kia nên hắn mới xác nhận bản thân không phải đang mơ, nhưng cái kia là cái gì à...
"Vợ, thứ nhất lúc đó không phải ông xã đang giữ thân cho Jung Jumi mà là thề chết giữ vốn liếng cho em đó! Ông xã sợ bản thân nhận lầm người phụ nữ kia là em nên ông xã mới cự tuyệt như vậy."
"Thế làm sao anh lại nhận ra đó là em?" Jungkook nhíu mày, hỏi hắn.
"À, cái vấn đề thứ hai này muốn giải thích hơi có chút bất tiện."
"Sao vậy?"
"Bởi vì bây giờ anh có cho em xem em cũng xem không được."
"Tại sao chứ? Mắt em vẫn nhìn rõ mà?"
Thì chính là vợ của hắn, ở trên đùi phía trong gần chỗ kia có một nốt ruồi son nhỏ, vừa khuất tầm mắt của cậu. Nếu không chú ý thì e là Jungkook thật chất cũng không biết.
Còn vì sao hắn biết à?
Đơn giản, hắn làm sao có Tiểu Bảo Bảo thì chính là lần hắn biết được Jungkook có nốt ruồi kia.
Lúc trước Jungkook cho rằng một đêm năm năm về trước hai người là mê loạn mới có nhóc con, nhưng sự thật là ai biết hắn cố tình.
Say rượu sao? Ha ha ha.
Không hề! =))))
Nói cái gì Tiểu Bảo Bảobchính là sự ưu đãi cuối cùng mà ông trời tặng cho mối lương duyên của hai người họ. Thử hỏi không có con người làm chất xúc tác thì lấy đâu ra may mắn.
Hắn mới không tin vào ông trời, hắn chỉ tin vào bản thân mình và tình yêu của hắn thôi!
Nhưng ai bảo lúc đó hắn lại nghĩ Jungkook nhất định không để bản thân mang thai con của hắn, nên đã bỏ qua thời gian năm năm tuổi trẻ của hai người. Lại nói lời tổn thương cậu nữa. Hay tại hắn kêu ngạo, không tin mà thách thức ông trời nên có quả báo đó, ai biết lại sinh ra thằng con trời đánh, quậy hắn long trời lở đất.
Chỉ có vợ của hắn đến giờ vẫn ngây ngô không biết gì.
Nhưng như vậy cũng tốt, hai bí mật này để hắn giữ làm của riêng cũng thật thích đi.
"Này, anh nói gì đi. Làm thế nào em không thể thấy vậy?" Jungkook chớp chớp mắt nhìn Taehyung đang tủm tỉm cười một mình trông ngáo ngáo.
"À, em đã khuya rồi. Phải ngủ đủ giấc mới tốt cho hai bảo bối, khi nào thích hợp anh sẽ cho em cảm nhận được sự cảm nhận của anh."
Jungkook nghe hắn nói, đầu óc mờ mịt. Cái gì là cảm nhận được sự cảm nhận của hắn?
"Thật không?"
"Thật."
"Anh đảm bảo phải cho em biết đó, nếu không em sẽ giận anh chết luôn."
"Tất nhiên, anh đảm bảo!" Anh chỉ sợ lúc đó em không chịu cho anh chỉ em cảm nhận thôi.
Cứ như thế chuyện của Dina đã bị đá bay ra sau ót không nhớ gì nữa.
|
Ngoại Truyện 2: Kim Gia Tam Thiếu Lại là một ngày đẹp trời nào đó.
"A...đau quá!!!"
"Taehyung! Anh là tên khốn kiếp! Nếu nếu được anh em sẽ tẩn cho anh không thể ra đường!!! A....đau quá!!!"
Jungkook ở trong phòng sinh không ngừng thét gào, dọa đánh dọa giết ai kia.
Ở ngoài này, ba mẹ Jeon và Kim cũng như gà mái đẻ thấp thỏm đi tới đi lui. Thật ra sau khi ra nước ngoài, Jungkook sinh Tiểu Bảo Bảo đến khi đem nó trở về nhà họ Jeon cũng là nữa năm sau đó. Ba mẹ Jeon tuy chăm thằng bé từ nhỏ nhưng cũng chưa từng chứng kiến con mình hạ sinh.
Ba mẹ Kim thì càng thê thảm hơn, đứa cháu nội vàng đầu lòng đến mấy tháng gần đây mới gặp lại, chứ nói gì đến lúc mới lọt lòng đâu.
Jungkook nuôi như trứng mỏng hôm nay đi sinh hai tiểu bảo bối mà còn hồi hộp hơn lúc sinh ba nó.
Tiểu Bảo Bảo nhìn bốn ông bà của mình cứ bay qua, bay lại, trong lòng của nó cũng thầm cảm thán.
Chết rồi! Ba ba sắp sinh, mà nó cứ như sắp xổ số vậy đó!
Sao càng ngày nó càng có cảm giác bất an. Hai bảo bối, anh thương, hai em phải là tiểu công chúa nha.
Kim HoonJin lấy điện thoại gọi thêm cuộc gọi thứ N lần:
"Cái thằng chết tiệt, vợ mày sinh mà giờ này mày còn chưa đến là sao? Mày ở đâu hả?!"
Taehyung vừa đáp chuyến bay trở về từ Canada nhận được điện thoại Jungkook sinh trước ngày dự sinh 3 ngày. Hắn đã quăng bỏ luôn hành lý lại sân bay, điên cuồng bắt xe đến bệnh viện.
Khổ nổi ngay giờ cao điểm lại kẹt xe, bây giờ hắn phải làm sao à?
Tất nhiên là: "Chạy theo em ở phương trời xa...lắm em ơi người ơi tình ơi..." (Lyric 1)
Chạy bộ được 5 km cuối cùng cũng đến nơi...quần áo tóc tai đều rối tung rối mù thấm ướt mồ hôi.
"Trời ơi, đến rồi kìa!" Kim phu nhân kêu lên.
"Jungkook đâu?"Taehyung thở hào hển hỏi, mẹ Jeon thấy con rể đẹp trai của mình biến thành bộ dạng tua tòng, áo vest ngoài đã biến mất, áo sơ mi trắng cởi mất hai nút, cà vạt cũng tưa tải sợi ngoài, sợi trong túi áo. Bà không khỏi xót, lấy một chai nước khoáng và một cái khăn sạch đưa cho hắn.
"Hu hu hu, Taehyung anh là tên đáng ghét!!! Làm đau chết người ta rồi!!!"
Lại là tiếng Jungkook gào lên.
Lúc này một y tá từ trong đi ra, Taehyung liền tiến lên, "Tôi là chồng của cậu ấy, tôi có thể vào không?"
"Anh là Taehyung phải không?"
"Đúng vậy."
"Được, được...anh nên vào liền đi! Anh là người cần vào nhất đấy!" Vị nữ y tá kia liền vui mừng kêu lên, trời ạ, lần đầu thấy người đi sinh mà mắng chồng mình nhiều thế đấy.
Taehyung được y tá kia dẫn vào phòng sinh, nhưng trước khi đi vào không quên đánh mắt tặng cho Tiểu Bảo Bảo một cái nhìn "thân thiện". Tiểu Bảo Bảo nhìn cha của mình, sau đó giơ bàn tay trắng trẻo lên đếm số lần mình đã chơi xấu Taehyung.
Đếm xong, nó thấy thê thảm rồi, lần này nó đành cược một ván vậy.
Jungkook đang thở hổn hển, vừa nhìn thấy ông xã đến liền gào lên:
"Hu hu hu, ông xã em đau quá à...em bé còn chưa chịu ra nữa, em mệt lắm..."
Bác sĩ trợ sinh cho cậu nghệch ra.
Ủa, lúc nãy mắng chửi dữ lắm mà, sao bây giờ người thật xuất hiện lại trở thành thế này vậy?
"Được rồi, ngoan...cố gắng thêm chút nữa hả, ông xã đến với em rồi này..."
"A..."
"Chuyển dạ nữa rồi đấy, mau lên...Kim phu nhân, cậu tập trung dùng sức vào." Bác sĩ hô lên, các y tá bên cạnh cũng khẩn trương hơn, Taehyung ngồi xổm bên giường của Jungkook, nắm chặt tay cậu.
"Em yêu, cố lên..."
"A...Taehyung!!!"
Ở bên ngoài bốn ông bà nội ngoại ngay ngắn ngồi thành một hàng, có Taehyung đến rồi, họ không cần lo nữa.
Sau một hồi vất vả, chiến đấu gian lao. Bên trong phòng không biết thế nào nhưng ở đây bốn người đang vui vẻ đặt tên, đoán xem là trai hay gái.
"Tôi cá là hai tiểu công chúa! Hô hô hô..." Kim Phu nhân che miệng cười lên. Ôi bao nhiêu quần áo mua sẵn, toàn mua đồ con gái không đấy.
"Tôi lại nghĩ là một trai một gái cơ." Jeon JungSeok lại nêu cao tư tưởng của mình. Phải như vậy để có thêm một đứa kế nghiệp nhà họ Jeon chứ.
"Giề chứ, hai tiểu công chúa cơ, bà nhà tôi đoán phải trúng!" Kim HoonJin bênh vợ nhà.
Jeon JungSeok không chịu, lôi bà xã của mình vào tranh luận khí thế.
Tiểu Bảo Bảo nãy giờ đứng ở một góc, co ro người lại, chổng mông cúi đầu hai tay chấp vái trời đất!
Trời ạ! Nó thích em gái nha!
Em gái!
Em gái!!
Em gái!!
"Oa oa oa oa..."
"Thấy chưa, là tiếng bé gái khóc đấy!" Kim HoonJin kêu lên.
Ô mèo!
Jeon JungSeok nhìn thông gia mà cạn lời.
Jeonphu nhân đúng lúc thấy cửa phòng sinh mở ra, Jungkook và hai bảo bối được chăm sóc y tế được đưa ra.
Mọi người liền nhào lên, muốn bế cháu, hỏi thăm Jungkook, xom tụ và đông vui.
Lúc này người cuối cùng từ phòng sinh bước ra, so với lúc mới tới đây còn thê thảm hơn. Tóc đã biến thành kiểu chẻ năm năm, chỗ xù chỗ xẹp, trên mặt đầy vết cào, bên má còn có một dấu răng đáng sợ...chật vật không chịu nổi.
Khỏi nói, Kim HoonJincũng biết đây là tác phẩm của người nào đó đáng yêu. Mặc xác con trai, lo cháu nội và Jungkookie trước đã.Kim phu nhân cũng không hơi sức đâu lo cho thằng con trai lớn đầu, dẫu sao cũng là vợ con của nó, bị cắn vài miếng thịt cũng có chết đâu.
"Cái giề, sao lại thế này!!!"
Bốn người kia sau khi biết giới tính của hai tiểu bảo bối vừa ra đời liền kêu lên.
Taehyung cũng không mấy quan tâm, mà việc đầu tiên là đi đến chỗ Tiểu Bảo Bảo, chiễm chệ ngồi xuống ghế, kéo tay con trai lại.
Xoay tròn thằng bé vài cái quan sát, ngắm nghía, Tiểu Bảo Bảo béo lùn bị xoay đến xoay lui cũng không có phản kháng, khuôn mặt sữa phụng phịu.
Taehyung sau đó lại bế nó đặt lên đùi, đưa tay véo véo cái má bánh bao đầy thịt, xoa xoa tóc rồi hôn một cái thật kêu lên mặt Tiểu Bảo Bảo.
"Bảo bối, nói cho con tin vui. Con được hai em trai."
Nói xong Taehyung lại ôm nó vào trong lòng, ghì chặt cục bột mềm nhỏ, đắc thắng.
Tiểu Bảo Bảo ở trong lòng Taehyung từ lâu đã bị rút hết hơi sức, như quả bông bóng xẹp, ỉu xìu mặc cho cha chọc ghẹo.
Thôi toi rồi! Thiên a...sao lại đối xử với Tiểu Bảo Bảo con như vậy?
Chẳng những là một đứa, mà còn có hai lận cơ.
Tài sản của nó ở nhà họ Kim vốn không được vững chắc, nay ở nhà họ Jeon cũng sắp bay xa rồi....
"Chạy theo em ở phương trời xa lắm em ơi người ơi tiền ơi...chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn...." (Lyric 2)
Hic hic hic....
Hic hic....
Hic...
________
Một năm + rưỡi sau....
"Ya ya ya..."
"Ya ya ya..."
Hai tiểu bảo bối Kim TaeYin và Kim TaeLin lẫm đa lẫm đẩm đi về phía anh trai mình, Tiểu Bảo Bảo đang ngồi ăn táo, thấy hai em trai đã thức, nó liền giả chết nằm bệch xuống đất.
"Oa oa oa..."
"Oa oa oa..."
Hai đứa bé đồng thời khóc lên, Taehyung từ trên lầu chạy xuống, liền thò tay nắm đầu Tiểu Bảo Bảo ngồi dậy.
Hai bảo bối nhỏ thấy anh trai mở mắt liền nín khóc, nhanh như chóp lếch lại đu lên người Tiểu Bảo Bảo, mỗi đứa ngồi trên một bên đùi của anh trai. Tiểu Yin Yin đưa tay giật trái táo trong miệng anh trai ra, sau đó đưa sang cho Tiểu Lin Lin cạp cạp vài cái, rồi há miệng tự mình cạp cạp một cái.
Hai đứa vui vẻ cười thích chí, Tiểu Yin Yin đứng dậy, ôm cổ Tiểu Bảo Bảo rồi giật giật tóc nó, "Ya ya ya...Linn...ya ya..."
Dường như Tiểu Lin Lin hiểu được anh trai song sinh đang gọi mình, nó liền nhét quả táo trở lại vào miệng Tiểu Bảo Bảo, rồi cố gắng đứng dậy, cùng ôm cổ Tiểu Bảo Bảo với anh trai, nhưng lại nhanh chóng thích thú giật giật tóc anh cả hơn.
"Nha...a...a..."
Taehyung ngồi trên ghế sofa thấy cảnh tượng vẫn thường xuyên diễn ra này thì vô cùng vui vẻ. Không hiểu tại sao, hai Tiểu bảo bối từ lúc sinh đến giờ mỗi lần nhìn thấy Tiểu Bảo Bảo đều thích chí, bám dính lấy nó không buông. So với Jungkook là ba ba thì tụi nó càng thích ở chung với anh trai của mình hơn.
Chỉ có Tiểu Bảo Bảo là khổ thân, trước kia nó vẫn bảo không thích có em trai, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Hai thằng bé kia liền dính lấy nó, chỉ là bà nội Kim và ba ba Jungkook của nó luôn cho hai tiểu bảo bối mặc đồ công chúa, làm hai thằng nhóc xinh như hai nàng bạch tuyết bước ra từ truyện cổ tích. Tiểu Bảo Bảo muốn cáu cũng không cáu được.
Lúc nào cũng bị tụi nó xem là thú nhồi bông, sờ tới sờ lui cũng thật bất tiện nha. Trên bàn ăn có bao nhiêu thức ăn, không chịu ăn. Nhưng miễn là Tiểu Bảo Bảo nó gắp cái nào thì Tiểu Yin và Tiểu Lin đều nháo lên khóc phải ăn cái nó vừa gắp.
"Linn...Lin...ăn, ăn..." Tiểu Yin gắp từ chén của Tiểu Bảo Bảo một con tôm, chòm người bỏ vào chén Tiểu Lin.
"Ya ya....Yin...nè...." Tiểu Lin lại chòm người, gắp miếng trứng cuộn Tiểu Bảo Bảo đang cầm bằng đũa, bỏ vào chén Tiểu Yin.
Đó! Tức nhất chính là một đứa Tiểu Yin gắp không chỉ cho một mình nó, mà còn quan tâm thò đũa vào bát anh cả gắp luôn cho đứa Tiểu Lin còn lại. Kết quả, bát thức ăn của Tiểu Bảo Bảo bị hai anh em nó chia cho nhau, ăn sạch.
Đi đâu hai tụi nó cũng dẫn nhau theo ăn hiếp Tiểu Bảo Bảo này.
Ô ô ô ô...
Jungkook lúc này cũng từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy ba đứa con trai của mình lại ở chung một chỗ, cậu không khỏi thở dài...
Đi đến, bên cạnh giải vây cho Tiểu Bảo Bảo, tách Tiểu Yin để vào lòng Taehyung, rồi bản thân ôm Tiểu Lin rồi xuống cạnh hắn.
"Còn không mau chạy?" Taehyung nhìn Tiểu Bảo Bảo mệt đứt hơi ngồi dưới đất, ra hiệu. Tiểu Bảo Bảo bừng tỉnh đại ngộ co chân chạy trốn mất hút.
"Anh xem, vì sao hai tên quỷ nhỏ này lại thích Tiểu Bảo Bảo như vậy cơ chứ? Ngay cả ba ba của chúng như em cũng ganh tỵ nha."
Taehyung bế thóc con trai lên trước mặt, tặc lưỡi chọc nó.
"Ya...a...ha ha...a...ya..." Tiểu Yin thích chí cười, đưa tay muốn ôm cổ hắn, Taehyung liền thuận theo ý nó. Rồi hắn lại quay sang, điểm vào mũi Tiểu Lin, thằng bé liền chọp ngón tay cha đưa vào trong miệng cắn mấy phát.
"Em thấy như vậy không tốt sao?"
"Không phải là không tốt, nhưng mà cũng đâu có em trai nào lại đeo bám anh trai mình nhiều như vậy cơ chứ?"
"Thì cứ xem như khắc tinh của thằng nhóc mập lùn kia tới rồi!" Taehyung xếch mày, hả hê nói.
Kim TaeWo chính là khắc tinh của Taehyung hắn, mà hai tiểu bảo bối này chính là khắc tinh của Kim TaeWo.
Tính ra, hai con trai nhỏ này chính là hai vì bảo hộ cho hắn đi. Hành cho thằng nhóc lớn chết đi sống lại!!!
"Hư, nhưng em không chịu đâu!" Jungkook lắc đầu, chu môi nhìn ông xã. Taehyung đành thở dài, lấy điện thoại ra. Mở thư viện ảnh đưa ra trước mặt hai nhóc con.
"Tiểu Yin, Tiểu Lin con thương ai nhất?"
Hai thằng bé nhìn nhìn, chỉ vào hình Jungkook. Cậu mừng rỡ, nhưng chúng nó lại nhanh chóng chỉ vào hình Taehyung, hắn thấy hơi vui vui, nhưng nhìn kỹ lại Tiểu Yin lại lia lịa chọp lấy hình Tiểu Bảo Bảo, rồi giơ lên cho Tiêu Lin xem.
"Ya ya...an...an..."
Hai đứa không biết nói cái gì a với ăn, sau đó bò xuống khỏi người ba mẹ, nắm tay nhau lật đật chạy đi.
Khỏi cần nói cũng biết tụi nó đi đâu.
"Jungkook, em không muốn cũng phải chấp nhận thôi."
"Hu hu hu..." Jungkook nhào vào lòng Taehyung ăn vạ, lúc nãy tụi nó chỉ vào hình hắn chắc là vì tụi nó nhận nhầm tưởng hắn là Tiểu Bảo Bảo thôi.
Ở đây hai cậu nhóc đã tới được phòng Tiểu Bảo Bảo, len lén đi vào rồi nhanh chống bò lên giường, Tiểu Yin mò mò chăn, giở lên, Tiểu Lin liền chui vào.
Sau đó hai đứa nhắm cho mình một chân của Tiểu Bảo Bảo ôm lấy.
"Lại nữa, tại sao không về phòng ngủ đi?" Tiểu Bảo Bảo nhớ rõ bản thân đã trùm chăn kín mít rồi mà.
"Ya ya ya...."
"Ya ya ya..."
Hai đứa nhóc cùng nhau cười vui vẻ, thân thể đều tròn mủm mỉm bò lên tìm anh trai. Đứa đưa chân gác lên bụng Tiểu Bảo Bảo, đứa đưa tay ôm cổ nó, muốn nhắm mắt ý tứ muốn đi ngủ với anh cả.
"Ai là Tiểu Yin?"
Hai đứa cùng giơ tay lên.
"Thế ai là Tiểu Lin?"
Hai đứa cùng giơ chân lên.
"..."
Tiểu Bảo Bảo thật sự sắp cạn lời với tụi nó. Đi tắm, cũng là sống chết phải nó tắm cho, kết quả để tụi nó vào bồn, bơi qua bơi lại, Tiểu Yin tắm trước, tắm xong hỏi ai là Tiểu Lin, nó lại giơ tay, thế là chạy lăn quăng một hồi.
Tiểu Yin tắm ba lần, còn Tiểu Lin vẫn còn lội nước.
Sau này mới phát hiện, sau tai trái của Tiểu Lin có một nốt rồi nhỏ, từ đấy công việc tắm cho hai tên quỷ nhỏ mới dễ dàng hơn.
Tiểu Bảo Bảo bất lực thở dài, nằm yên cho hai tên kia gác. Nửa đêm, thể nào cũng lôi đầu nó dậy đòi đi vệ sinh cho xem.
"Ya ya ya...."
"Ya ya ya...."
_________
Năm hai bảo bối được ba tuổi, ngày đầu tiên đi nhà trẻ.
"Ô ô ô ô....."
"Ô ô ô ô....."
Lúc Taehyung và Jungkook đến đón, hai thằng bé vừa nhìn thấy liền khóc lên sướt mướt....
Taehyung vội bước lên, ôm lấy hai tiểu bảo bối: "Sao vậy, có nhớ ba mẹ không?"
"Nhớ anh....anh Tiểu Bảo...."
"Anh Wo không đón....ô ô ô...."
Hai thằng bé lại mếu máo khóc lên, cả một ngày nay chưa thấy Tiểu Bảo Bảo, tụi nó liền tủi thân. Bây giờ ra về muốn thấy anh cả cũng không được, biểu sao không buồn cho được.
Jungkook thở dài, "Hai con ngoan đi, anh Tiểu Bảo Bảo còn đang ở trường nên không đến đón được, đừng khóc nữa...tối nay ba ba bảo anh ấy cho hai đứa ngủ chung."
"Thật sao?" Tiểu Yin mắt liền sáng rỡ.
"Ừm...Hai bảo bối ngoan nào, nếu anh các con không cho, cha liền tống cổ nó ra ngoài đường ngủ." Taehyung cũng đồng ý với vợ mình. Trấn an con trai.
"Thôi...thôi, anh ra đường ngủ vậy Tiểu Lin cũng phải theo anh ra đường đi ngủ, anh ở đâu Tiểu Lin ở đó."
"Ya ya ya...hồi đó giờ Tiểu Yin cũng chưa ngủ ngoài đường bao giờ nha, chắc vui lắm, Tiểu Yin cũng phải đi theo anh Bảo Bảo..."
Jungkook thầm nghĩ: Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó chắc?
Một hôm.
"Xoảng xoảng"
"Kim TaeYin!"
"Kim TaeLin !"
Là tiếng của Jungkook gào lên. Trời ơi, chai nước hoa của cậu mới mua không dám dùng bị tụi nó lôi ra xịt xịt xịt và đá đá đá.
Bễ!
Sau đó là tiếng chạy ịt đụi của hai anh em nào đó. Tiểu Bảo Bảo năm nay đã tám tuổi, cao lên không ít, nó vừa bước vào nhà thì bỗng dưng từ đâu có hai cục bột xông đến, quấn vào chân nó.
Jungkook hầm hừ từ trên lầu đi xuống, đằng đằng sát khí.
Hai thằng bé múp míp, lùn tủn nấp sau chân anh cả, ló đầu ra quan sát, bốn mắt to tròn linh hoạt không ngừng chớp chớp.
"Anh...cứu...cứu mạng...." Tiểu Yin ôm chân Tiểu Bảo Bảo cứng ngắc, chết sống cũng không buông ra.
"Tiểu Lin sợ...sợ quá..." Tiểu Lin run lẩy bẩy ôm siết không kém Tiểu Yin.
"Ba ba, người có gì bình tĩnh nói đã." Nhìn vẻ mặt của ba ba, Tiểu Bảo Bảo cũng âm thầm nuốt nước bọt. Liếc xéo hai tên quỷ nhỏ suốt ngày chỉ gây họa rồi tìm nó cầu cứu.
"Lần này ba ba nhất quyết sẽ không tha cho tụi nó đâu! Mới bây lớn đã phá đến giở luôn nóc nhà, sau này lớn lên thì còn có thể như thế nào nữa! Hai đứa ra đây cho ba ba!"
"Hu hu hu....anh ơi, Tiểu Yin vô tình thôi mà..." Một đứa kêu oan.
"Tiểu Lin thấy chai đó lạ lạ, thơm thơm....muốn đem cho anh mà..." Một đứa chân chó nịnh bợ.
"Đừng hòng dụ người, hai đứa mau lăn ra đây." Jungkook trừng hai đứa con trai quỷ quái, lại nhìn sang Tiểu Bảo Bảo: "Nếu con không buông, ba ba sẽ xử lý luôn con để trừ nợ cho tụi nó đó."
"Hu hu hu...đừng làm anh Bảo Bảo đau..." Tiểu Lin hát.
"Thương anh mà....Ba ba đừng như vậy..." Tiểu Yin phụ họa.
"Nếu không thì hai đứa lăn ra đây, anh Bảo Bảo sẽ không sao, bằng không thì..."
"Nhất định phải như vậy sao?" Tiểu Yin lại hỏi.
Jungkook quả quyết gật đầu. Tiểu Yin và Tiểu Lin thấy vậy liền buông chân Tiểu Bảo Bảo ra, rồi nhanh chóng lùi lại, đẩy anh cả về phía ba ba: "Ba ba, vậy người lấy anh ấy trừ nợ đi."
Tiểu Bao Bảo: "..."
Vậy mà lúc nãy thề sống thề chết bảo làm tất cả đều vì nó cơ đấy.
____________
"Hu hu hu....."
"Hic hic hic...."
Nhà trường của Tiểu Bảo Bảo tổ chức cho học sinh ưu tú đi trải nghiệm thực tế một tuần ở Singapore, hôm nay là ngày xuất phát. Hai bảo bối nhỏ tử đêm qua đã khóc đến tê tâm liệt phế, cả đêm ngủ với anh trai mà không ngừng nghỉ thuyết giáo, cầu xin, níu kéo.
Sáng hôm nay lại cứ đu lên người Tiểu Bảo Bảo không chịu buông ra.
"Tiểu Lun không chịu đâu....hu hu hu...anh đừng đi....Tiểu Lin sẽ ngoan ngoan mà..."
"....hic hic...hic....hư hư hư...." Tiểu Yin ngồi một bên cũng đang cắn ngón tay, nước mắt ròng ròng nhìn Tiểu Bảo Bảo, đáng thương vô hạn mong anh trai xiu lòng.
"Anh chỉ đi có một tuần thôi, khi về sẽ mua quà cho." Tiểu Bảo Bảo dỗ dành, nhưng hai cậu nhóc nói thế nào cũng không chịu.
Chuyện là trước đó nó đã bí mật nói cho Taehyung và Jungkook nghe về chuyến đi. Nhưng không hiểu sao hai tên nhóc này lại len lén vào phòng lúc nó đang xếp hành lý, thế là ầm một cái biết nó sắp đi.
Dụ dỗ bảo rằng là chỉ sắp quần áo cho gọn gàng mà tụi nó lại rất thông minh. Không tin là không tin mà!
Taehyung đành phải cường ngạnh bế hai bảo bối lên, "Bảo bối. Ngoan đi, đừng khóc nữa, các con phải tập cho quen, sau này anh cả cưới chị xinh đẹp rồi thì cũng phải sống riêng với các con thôi."
Tiểu Yin bên phải nhìn Tiểu Li bên trái, hai bảo bối hít hít mũi nhỏ suy nghĩ về lời cha nói.
Sau đó không nhanh không chậm, Tiểu Lin lại lên tiếng.
"Vậy sau này anh đừng cưới chị xinh đẹp, cưới Tiểu Yin và Tiểu Lin... cũng xinh đẹp mà..."
Tiểu Yin đồng tình ra sức gật lia, gật lịa.
Jungkook, Taehyung và Tiểu Bảo Bảo hạn hán đến sa mạc lời.
Taehying cuối cùng vuốt vuốt trán.
"Thôi được rồi, cũng lâu lắm rồi gia đình chúng ta chưa đi du lịch, thôi thì bay đến Singapore một chuyến đi!"
"Ya ya ya...."
"Tiểu Yin và Tiểu Lin lại có thể ở bên cạnh anh Bảo Bảo rồi vui quá...."
Hai cậu nhóc lại nhảy xuống ôm lấy chân Tiểu Bảo Bảo thích thú cười. Tiểu Bảo Bảo nhìn hai đứa em bất lực thở dài, xem ra ngày tháng sau này thể nào nó cũng không thể thoát khỏi ma trảo của hai tên quỷ nhỏ này rồi.
"Tối nay Tiểu Yin ôm chân đi, Tiểu Lin ôm cổ cho." Tiểu Yin đưa tay tính tới chuyện tối nay đi ngủ.
"Không, hôm qua Tiểu Lin đã ôm chân rồi, hôm nay phải ôm cổ cơ." Tiểu Lin chu môi không chịu, giơ ngón tay lên đếm số ngày mình đã ôm chân.
Tiểu Bảo Bảo bị tụi nó lắc qua lắc lại, đu tới đu lui trên người để chọn tư thế và vị trí tốt. Trái tim từ lâu đã không thuộc về nơi này, nhìn xem, vợ nó là ai còn chưa biết, nhưng biết trước được một đều là đến lúc cưới được bà xã thì Kim TaeWo này đã bị hai em trai luộc hết xương.
Jungkook nhìn ba đứa con trai suốt ngày như vậy thì không khỏi buồn cười, dựa vào lòng ông xã.
"Ông xã, tôi nay anh muốn ôm chân hay ôm cổ?"
Taehyung nhướng mày: "Anh muốn ôm cả người em!"
"Háo sắc!"
Taehyung cười phá lên, tiếng cười cười hạnh phúc và thõa mãn về một gia đình hạnh phúc của riêng bản thân mình....
____________
[Góc nhỏ ba ba và con trai cả]
Tiểu Bảo Bảo còn nhớ một đêm hai năm về trước, lúc mỗi vật đã chìm vào giấc ngủ. Taehyung vào phòng của nó, hai tiểu bảo bối ôm chân mình từ lâu phì phò.
Taehyung nhẹ nhàng đắp chăn cho ba đứa con trai, lúc sắp rời đi hắn lại cúi hôn lên trán con trai cả, khẽ thầm thì: "Cha thật không muốn con sớm phải lao chiến trường xô bồ này, con đường trở thành chủ nhân nhà họ Kim của con định sẵn sẽ gặp nhiều sóng gió, thiệt thòi, hy sinh cho gia tộc và các em. Nên bây giờ cha chỉ mong con có một tuổi thơ tươi đẹp như bao đứa trẻ khác, chuyện sau này cứ để sau này mới tính đi...bảo bối, ngủ ngon."
Thật ra Tiểu Bảo Bảo biết, cha mình vì không muốn gây áp lực nặng nề lên người mình mới luôn nói không cho nó kế thừa sản nghiệp. Nhưng đối với người con trai cả như nó thì trọng trách đối với Kim gia vốn là một thứ vận mệnh, không cách nào thay đổi. Chỉ có thể chấp nhận và tiến lên, không được lùi bước. Lòng tham là vô tận nhưng phải biết cách thao túng kẻ khác phục tùng, và Kim TaeWo sẽ làm được.
"Sau này lớn lên con muốn làm gì?"
"Con muốn trở thành chủ nhân của Kin gia, ông chủ Kim thị. Ông hoàng của giới kinh doanh!"
"Được, ta hậu thuẫn cho con."
|