Cậu Bạn Cùng Tên
|
|
Cậu Bạn Cùng Tên Tác giả : luongvilac Nguồn: kenhtruyen.com
Chập 1: trường mới và cuộc chiến lớp trưởng …
WL, ngày đầu tiên năm học mới.
- Các bạn, các bạn biết gì chưa? Giọng của nhỏ Thy vang lên lanh lảnh làm cả lớp đang ồn ào nhốn nháo phải im lặng quay lại nhìn nó. Nó cảm giác như mình vừa thu hút được mọi người nên làm ra cái vẻ mặt vênh váo, ở dưới lớp mấy đứa thấy nó không nói gì bắt đầu nhốn nháo la hét cả lên. - Nói đi. - Chuyện gì thế?? - Bình tĩnh, bình tĩnh nào mọi người. nó vẫn đang rất thản nhiên. Chuyện là … mình mới nghe được thông tin là lớp mình sẽ có thành viên mới đó. Sau khi nghe được thông tin này cả lớp bắt đầu nhốn nháo trở lại, ai cũng băn khoăn không biết là ai sẽ vào lớp 11 văn này nữa. cả lớp ồn ào bàn luận là thế, duy chỉ có 1 người duy nhất vẫn ngồi im, úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Sau bao năm hắn vẫn không thay đổi. Hắn là Bạch Vũ Lạc. Nam sinh đẹp trai nhất trường WL, thành tích học tập đáng nể, luôn đứng đầu trường, năm ngoái hắn đảm nhiệm chức lớp trưởng.
7:00. Reng … reng … - Chào tất cả các em. Cô giáo chủ nhiệm vui vẻ chào cả lớp. Các em nghỉ hè vui chứ? - Dạ vui cô. Cả lớp đồng thanh trả lời. - Các em sẽ vui hơn nữa trong năm học này. Cô có 1 bất ngờ lớn dành cho các em. - Bất ngờ gì vậy cô? Nhỏ Ly lên tiếng. ở dưới lớp bắt đầu có những tiếng xì xầm. - Bất ngờ cô dành cho các em đó là, lớp chúng ta sẽ có thêm 1 thành viên mới. các em đồng ý để bạn đó vào lớp mình chứ? Cô nói với ra ngoài cửa. Vào đi em. Bước vào lớp lúc này là một cậu bé có dáng người nhỏ nhắn nhưng dễ thương giống như 1 cô bé. Cậu ta có 1 nước da trắng mà bất cứ cô gái nào cũng ao ước có được. Cô giáo chủ nhiệm tươi cười bước đến gần cậu học sinh mới chuyển đến. - Em giới thiệu về mình cho cả lớp biết đi. Bây giờ nó mới lý nhí lên tiếng: - Chào các bạn, mình tên là Trần Vĩnh Lạc, rất vui được học chung cùng mọi người. nó chào xong nở 1 nụ cười thật tươi khiến cho mấy cô gái ở dưới lớp thẩn thơ. ở dưới lớp có những tiếng sầm sì “cùng tên luôn kìa”, “đẹp trai giống nhau nữa chứ”. - Vĩnh Lạc em ngồi bên cạnh Vũ Lạc nhé. Nghe cô giáo chủ nhiệm nhắc đến tên mình nhưng hắn vẫn không ngước mặt lên nhìn, vẫn nằm ngủ trên bàn 1 cách ngon lành. Nó đi về chỗ ngồi theo sự chỉ dẫn của cô giáo. Nó vừa ngồi xuống bàn, mấy nữa sinh bên cạnh đã bắt đầu hỏi han và xin số điện thoại của nó. Cô giáo chủ nhiệm lại lên tiếng: - Các em trật tự nào. Chúng ta đang bắt đầu năm học mới, do vậy cô cần một đội ngũ ban cán sự. Có em nào ứng cử hay đề không? Cả lớp im lặng chuyển ánh nhìn qua hắn, bởi năm ngoái hắn là lớp trưởng. lúc này hắn cũng đã ngồi dậy, nãy giờ nằm nghe mấy bạn nữ khen người mới đến đẹp trai, xin số điện thoại của nó, hắn cảm thấy hơi khó chịu và tức thế nào ấy vì địa vị hotboy của hắn sắp bị lung lay, đột ngột hắn cười nhếch mép, giơ tay lên. - Vũ Lạc, em ứng cử hay đề cử ai? Hắn từ từ đứng dậy, miệng nở một nụ cười quyến rũ chết người, nó cũng ngước mắt nhìn hắn, bởi nó thấy thái độ của hắn hơi lạ. - Dạ thưa cô. Em nghĩ là chúng ta nên để bạn mới đến làm lớp trưởng ạ. Nghe hắn nói xong cả lớp ồ lên kinh ngạc, nó cũng thế, 1 học sinh mới chuyển đến mấy phút sao lại làm lớp trưởng được chứ? Mà tính nó rất nhát nên nó nghĩ rằng lớp trưởng không phải là chức vụ dành cho nó, nghĩ vậy nó liền giơ tay đúng dậy. - Dạ thưa cô, em nghĩ là em mới đến, nên không thể đảm nhận trọng trách này được ạ, theo em nghĩ là nên để lớp trưởng cũ tiếp tục đảm nhận vị trí này ạ. Với lại năng lực em không đủ cô ạ. Nói xong nó ngồi xuống. hắn quay sang nhìn nó rồi đứng dậy tiếp - Dạ thưa cô, cô có thể cho cả lớp biết thành tích học tập của bạn Vĩnh Lạc được không cô? Cô giáo lục trong cặp 1 lúc rồi lấy ra bảng điểm của nó, cô phải nhìn lại 2, 3 lần để khẳng định mình không nhìn nhầm rồi mới lên tiếng. - Điểm của bạn ấy gần như là tuyệt đối, nhỉn hơn của Vũ Lạc tí xíu. Cô quyết định thể này. Vũ Lạc em vẫn sẽ làm lớp trưởng, còn Vĩnh Lạc thì em sẽ là lớp phó. Lớp chúng ta đồng ý không nào? - Dạ vâng ạ. Cả lớp đồng thanh dạ. - Vậy tốt rồi, tí hết giờ 2 em lên phòng giáo viên gặp cô nhé. 2 đứa nó cùng đồng thanh dạ, rồi đứng lên chào cô. Hắn nhìn qua nó rồi nói như chỉ đủ cho 1 mình hắn nghe “ rồi cậu sẽ biết tay tôi”, nó loáng thoáng nghe hắn nói gì đó nhưng nó không quan tâm vì tính nó hồi giờ là thế rồi. nó nghe những tiếng xì xầm bên cạnh nó “lớp trưởng với lớp phó đẹp trai và học giỏi quá”, “ôi, chết mất, sao anh nào cũng đẹp trai và học giỏi thế nhỉ?”… nó lắc đầu lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học tới...
|
Reng … rengggggg…… Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, nó xếp sách vở lại bỏ vào ba lô rồi đúng dậy bước ra khỏi lớp. hắn cũng bước đi theo sau nó. 2 người đi cùng nhau nhưng chẳng có nói với nhau câu nào cả. Nó muốn nói chuyện với hắn lắm nhưng lại không dám, bởi nó sợ vẻ mặt của hắn, ngày đầu tiên đi học đã không như nó nghĩ và tưởng tượng. nó và hắn đang đứng trước phòng giáo viên. Cô giáo thấy 2 đứa nó liền lên tiếng: - 2 em đến rồi à? - Dạ. nó cuối đầu chào cô. - Cô cần 2 em giúp cô quản lý lớp, bởi cô ít có cơ hội gặp lớp, nếu trong lớp có xảy ra chuyện gì thì 2 em phải nói ngay cho cô biết nhá. - Dạ vâng ạ. Nó và hắn cùng trả lời. - Chỉ nhiêu đó thôi. Các em về đi. À khoan đã, cho cô số điện thoại của 2 em để cô liên lạc. Nó và hắn đọc số cho cô chủ nhiệm rồi xin phép cô ra về. khi ra đến cổng trường nó quay lại nhìn hắn: - Chào cậu nhé. Mai gặp cậu. Hắn không nói gì, nhìn nó 1 cái rồi bỏ đi. Nó lắc lắc đầu rồi cũng vui vẻ đi về. Hôm nay là buổi đầu tiên đi học nên chẳng có bài tập gì, sau khi xem qua 1 lần bài vở cho chuẩn bị cho buổi học ngày mai hoàn tất, nó mở máy online facebook, nó nhận thấy có rất nhiều lời mời kết bạn gửi cho nó, và đều nói là học cùng lớp với nó. Sau khi xác nhận những lời mời kết bạn, nó đọc vài status của bạn bè cũ rồi tắt máy. Không biết làm gì nên nó lôi mấy cuốn tiểu thuyết đã đọc rồi ra đọc lại. nó có 1 sở thích giống như của con gái đó là đọc tiểu thuyết, nhiều lúc nó ao ước cuộc sống này như một cuốn tiểu thuyết thì sẽ hay biết bao sẽ rất đẹp và lãng mạn, nhưng cũng đôi khi nó lại nghĩ rằng nếu như cuộc sống này như cuốn tiểu thuyết thì sẽ buồn lắm bởi lẽ đa phần những cặp yêu nhau trong tiểu thuyết rất ít được chung sống bên nhau. nó tự cười với bản thân mình vì những ý nghĩ điên rồ đó. Sau khi ăn trưa xong hắn lên phòng của mình mở máy tính lên, hắn cũng online facebook, hắn tìm thấy facebook của nó, nhưng hắn không gửi lời mời kết bạn cho nó, không hiểu sao hắn cảm thấy ghét nó, có phải là nó dễ thương hơn hắn, học giỏi hơn hắn không? Bao năm qua chưa từng có ai có thể vượt qua được Bạch Vũ Lạc cả. trong mắt mọi người hắn luôn hoàn hảo luôn là số 1, nên sự xuất hiện của nó đã làm cho vị trí của hắn lung lay. Hắn xuất thân trong 1 gia đình giàu có, ba hắn là 1 doanh nhân thành đạt, tuy công việc của ông bận rộn thế nhưng ông vẫn luôn dành thời gian cho hắn. Còn mẹ của nó là một bác sĩ giỏi, bà cũng thường xuyên vắng nhà nên việc hắn ở nhà 1 mình thường xuyên là dễ hiểu. Hắn còn có 1 chị gái, nhưng chị gái hắn đang du học bên Úc, học xong 11 này hắn cũng đi qua Úc du học. Buổi học đầu tiên không có bài vở gì cả nên online xong hắn leo lên giường đi ngủ.
[color=yellow]Chập 2: ngũ quỷ xuất hiện…
Nó đã học với lớp mới được gần 1 tuần rồi, với sự hòa đồng của mình nên việc nó làm quen gần như hết tất cả các bạn trong lớp là 1 điều tất yếu. Thế nhưng có 1 điều không thay đổi đó là nó và hắn vẫn không nói chuyện với nhau dù ngồi cùng bàn và cùng là ban cán sự.
Giờ giải lao …. Chuông reo lên báo hiệu giờ giải lao, nó đang ngồi lấy sách vở cho môn tiếp theo ra thì Tử Khôi đến chỗ nó. - Này, đi căng tin không Vĩnh Lạc? Tử Khôi rủ nó. - Thôi cậu đi đi, tớ lười lắm. nó từ chối lời mời của Khôi. Thế nhưng Khôi không chịu thua nhất quyết kéo nó đi cho bằng được, cuối cùng nó cũng chịu thua cậu bạn dai như đỉa này. Trong lớp mới có lẽ là nó chơi thân nhất với Khôi và nhóm ngũ quỷ. Trong 1 lần đi học về, xe nó bị tuột xích nó không biết phải làm thế nào thì Khôi đi ngang qua thấy nó đang loay hoay với chiếc xe nên đã giúp nó mang xe đi sửa, thế là trong thời gian đợi sửa xe 2 đứa trò chuyện với nhau và thân nhau từ đó. - Này, bọn tớ ở đây này. Tiếng của 1 nhóm học reo lên khi thấy Khôi và nó tới căng tin, đó là nhóm bạn của Khôi, trước đây là “tứ quỷ” nhưng nay thêm nó nữa nên thành “ngũ quỷ”. Ngoài Khôi và nó thì nhóm đó còn có Gia, Linh, Nhã nữa. đi với bọn này lúc nào nó cũng chỉ biết cười vì bọn nó toàn cãi nhau chí choét, thỉnh thoảng lại dánh cả nhau nữa nhưng nó cảm thấy vui vì được ở bên cạnh đám bạn này. Bước vào lớp thấy hắn chưa vào nó ngồi xuống lấy sách vở ra đọc bài, 1 lúc sau hắn chạy vào, người toàn mồ hôi, nhưng nó chẳng quan tâm đến hắn, vẫn chúi đầu vào quyển sách. Nó rời mắt khỏi quyển sách khi có tiếng nói nhẹ nhàng của đứa con gái bên cạnh: - Uyên mua nước cho Lạc nè, cậu uống đi. Thì ra là Uyên lớp nó, hoa khôi của khối 11, nó nghe nhóm ngũ quỷ bảo nhau rằng hắn đang cặp với nhỏ. Nó nhìn nhỏ Uyên thấy cô bé thật dễ thương, cô bé có nước da trắng, má lúm đồng tiền, đặc biệt là có chiếc răng khểnh mỗi khi cười trông nhỏ rất duyên, xung quanh nhỏ có rất nhiều vệ tinh thế nhưng nhỏ vẫn chỉ quan tâm mỗi mình hắn. Thấy hắn vẫn im lặng cô bé biết là mình nói không rõ ràng vì có 2 người tên giống nhau ngồi 1 bàn nên cô bé nói lại: - Tớ mua cho cậu đó Vũ Lạc. - Cảm ơn cậu nhé. Hắn nhận lấy chai nước rồi cười 1 cái với Uyên, vẫn là cái nụ cười quyến rũ chết người ấy. sau khi nhận được nụ cười của hắn Uyên quay trở về với đám bạn của mình. Còn nó thì sau khi vô tình được xem đoạn phim tình cảm Hàn Quốc đó thì nó lại tiếp tục chúi đầu vào quyển sách đang đọc dở. Không hiểu lý do vì sao bất giác nó lại mỉm cười, hắn vô tình nhìn qua thấy nó cười và môi hắn tự nhiên cũng vẽ một nụ cười. chẳng ai biết 2 đứa cùng tên cùng bàn này bị sao cả…
|
Chập 3: sao chổi chiếu trúng…
- Cả lớp đứng!!! Giọng của hắn vang lên, cả lớp đứng dậy chào thầy giáo dạy Hóa học. - Mời các em ngồi. Cả lớp lúc này ai cũng chăm chú xem lại bài để kiểm tra bài cũ, bởi thầy này cực kỳ khó tính, dù là 1 lớp toàn học sinh giỏi thế nhưng cũng đã có khối người bị điểm kém môn này vì những câu hỏi hóc búa thầy đặt ra. Cả lớp bây giờ ai cũng lo sợ cả. - Mời em Trần Vĩnh Lạc lên bảng. Nó thở dài rồi tiến lên bục giảng, ở dưới lớp có rất nhiều tiếng thở phào nhẹ nhỏm. Nó cầm phấn và bắt đầu giải bài tập thầy cho, khi xem lại 1 lượt tạm ổn nó bảo thầy làm xong rồi, và thầy cho nó về chỗ, trong lúc đi xuống nó cảm giác như bị chao đảo và nó bị ngã xuống đất, nhiều tiếng cười khúc khích vang lên, có cả giọng của hắn, nó đúng dậy xuống chỗ ngồi, hắn nhìn qua nó với cái cái cười nhếch mép rồi nói: - Lớn vậy rồi mà còn té. Thật là xấu hổ mà. Nói rồi hắn lại cười. Bài làm của nó hoàn toàn đúng nên thầy cho nó điểm 10 cột kiểm tra miệng, bất chợt hắn giơ tay, đứng dậy. - Dạ thưa thầy, bài làm của bạn giống hoàn toàn như sách tham khảo tổng hợp những bộ đề thi học sinh giỏi quốc gia, tất cả các bước đều giống nhau, cách cân bằng phương trình cũng thế, thầy không tin em có thể chứng minh cho thầy xem. Cả lớp nghe hắn nói đều ồ lên một cách đầy kinh ngạc, có những tiếng xì xầm ở dưới lớp, rồi tiếng lật sách, duy chỉ có 1 cô bé kính cận chăm chú chép bài giả của nó vào vở. - Cậu có nghĩ là Vĩnh Lạc sao chép không? Khôi hỏi Gia ngồi bên cạnh mình. - Mình nghĩ là không, 1 học sinh gần như đạt điểm tuyệt đối lại đi sao chép được chứ. Gia trả lời với Khôi. Linh và Nhã ngồi bàn dưới cũng khẳng định: - Tuy mới chơi với cậu ấy nhưng tớ tin là cậu ấy vô tội. Nó hoàn toàn sốc khi nghe hắn nói, thật sự là nó chưa từng đọc qua bài tập này ở sách tham khảo và nó hoàn toàn tự làm bài tập đó dựa theo kiến thức nó được học. Nó từ từ đứng dậy: - Dạ thưa thầy, em không có. Em hoàn toàn tự làm ạ. Thầy giáo cũng rất ngạc nhiên khi thấy nó có thể làm được bài tập đó, bởi đó là bài tập rất khó dành cho kỳ thi học sinh giỏi quốc gia, thầy bước xuống chỗ hắn cầm quyển sách lên đọc, vừa đọc thầy vừa ngó lên bảng để so sánh. Thầy bỏ quyển sách xuống quay qua nhìn nó và quay lên bục giảng. - Bài làm của em hoàn toàn giống như trong quyển sách. Em đã sao chép. Em sẽ bị điểm không cho cột kiểm tra miệng, đồng thời em sẽ phải viết 1 bản kiểm điểm về hành vi gian lận này. - Thưa thầy, em … em… em không …không có ạ. Nước mắt nó bắt đầu rơi. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, còn hắn thì rồi nhếch mép cười. cả tiết học nó chẳng tập trung gì cả. Hết tiết, Ngũ Quỷ vây quanh hỏi han nó. - Cậu không sao chứ? Linh lên tiếng. - Tớ không sao. Tớ không sao chép. Tớ tự làm theo những gì thầy cô dạy, các cậu tin mình không? - Bọn mình tin cậu mà. Khôi lên tiếng khẳng định, những người còn lại thì gật đầu tán thành. - Học sinh đạt điểm gần như tuyệt đối mà gian lận kìa. Đó là nhóm Phong, Lý, Dũng. Nhóm này chuyên quậy phá trong lớp, trong bọn này chỉ có mỗi phong là học giỏi còn 2 đứa kia toàn là đi theo làm tay sai cho Phong, bởi vì nhà cậu rất giàu. - Các cậu nói gì? Nhã lên tiếng hỏi Phong. - Tôi đang nói đứa nào vừa té trong lớp và sao chép bài kìa, nói xong bọn chúng cười hô hố. Khôi bực mình định lên đấm cho bọn chúng mỗi đứa 1 đấm nhưng lại bị nó kéo áo lại, Khôi quay lại nhìn, nó lắc đầu như muốn nói rằng “bỏ đi”. Thế là cả bọn bỏ đi, chúng đi ra khỏi cửa rồi mà vẫn còn nghe những tiếng hô hố của chúng. - Tái sao cậu khong cho tớ đánh bọn chúng? Khôi ấm ức. - Đánh bọn họ cậu sẽ bị kỷ luật mình không muốn vì mình mà cậu bị thế. Với lại tớ không có làm thì sợ gì chứ. Nó nói với Khôi. - Nhung …. Khôi chưa kịp nói gì thì có tiếng nhỏ Ân ở ngoài cửa lớp nói với vào:“ Vĩnh Lạc, cô giáo chủ nhiệm gọi cậu lên phòng giáo viên gặp kìa”. Nó đứng dậy đi, cả bọn định đi theo nhưng nó bảo không sao nên cả bọn đều ở lại. Nó gặp cô giáo chủ nhiệm giải thích và cô tin rằng đó là 1 sự trùng hợp, bởi cô biết tính và khả năng của nó. - Cô tin em. Nhưng chứng cứ rõ ràng cô không giúp gì được em cả. thầy ấy có cái lý của thầy đó em à. - Dạ, em biết ạ. - Em hiểu là tốt rồi. sắp tới trường ta sẽ tổ chức cuộc thi điền kinh, em cầm thông báo về phổ biến cho lớp nhé. - Dạ. em xin phép. - ờ. Thôi em về lớp đi. Nó đứng dậy chào cô rồi quay bước đi, cô giáo gọi với lại: - Vĩnh Lạc này, cô biết em là một vận động viên điền kinh rất cừ, vậy nên em hãy tham gia nhé. - Hả?? phải mất 15s nó mới hiểu cô nói gì. Dạ, em sẽ suy nghĩ. Chào cô ạ.
Lớp 11 Văn. - Các bạn. Các bạn trật tự cho mình phổ biến cái này tí. Dường như chẳng ai nghe lời nó cả. Bực mình quá nó đập tay xuống bàn cái rầm, lúc này mọi người mới im lặng quay lên nhìn nó. Tên Phong lên tiếng: - Kẻ sao chép có gì muốn nói à? Nó im lặng 1 lúc rồi lên tiếng. - Sắp tới trường sẽ tổ chức cuộc thi điền kinh, bạn nào muốn tham gia thì đến chỗ mình đăng kí nhé. Hôm nay là thứ 2, hạn cuối là thứ 4 nhé. Nói xong nó bước xuống lớp, lúc đi về chỗ nó lại có cảm giác như sắp ngã, đúng lúc này có 1 người đi ngang qua, nó vội chụp lấy tay người bên cạnh đó, nhưng người đó lại chính là hắn, hắn đẩy nó ra làm nó ngã xuống đất. Cú đẩy khá mạnh làm nó ngã mặt nó tiếp xúc với mặt sàn, thấy nó ngã như vậy mọi người trong lớp bắt đầu cười lên, hắn đứng nhìn nó ngạc nhiên 1 chút rồi hắn bỏ đi ra ngoài, bọn Phong, Lý, Dũng là cười to nhất, bọn chúng hú lên “ lại té nữa kìa, 17 tuổi mà té như con nít lên ba” kèm theo đó là điệu cười ha ha. Thấy nó bị thế Khôi, Linh, Nhã, Gia chạy lên dìu nó dậy, may mà nó ngã nhẹ nên không bị thương chỗ nào nặng.
|
Khôi và Gia dìu nó về chỗ ngồi, cả bọn lo lắng lên tiếng hỏi thăm: - Cậu có sao không? Có thấy đau ở đâu không? Nhã lo lắng hỏi han. - Tớ không sao. Ngã nhẹ thôi mà. Nó cười để cho bọn bạn yên tâm. - Này, sao cậu lại té hoài vậy. trước giờ có đâu. Khôi hỏi. - ờ, tớ không hiểu sao nữa, chắc là do tớ hơi mệt thôi mà, nghỉ ngơi xíu là khỏe đó mà. - Không sao thật chứ? Linh nghi ngờ lên tiếng. - ừ. Tớ không sao mà. Các cậu về chỗ đi, sắp vào lớp rồi đó. - ờ. Bọn tớ về đây. Có gì nói với bọn tớ nhá. Gia căn dặn nó giống như nó là 1 đứa trẻ, nó gật đầu mỉm cười, bọn bạn kéo nhau về chỗ ngồi, cả 4 đứa cùng thở dài lắc đầu, chỉ trong vòng 1 buổi sáng mà có khối chuyện xảy ra với nó. Chắc là nó bị sao chổi chiếu trúng rồi. Những tiết học sau vẫn trôi qua 1 cách bình lặng.
|
Chập 4: sự thật phơi bày…
Chập 4.a: người tốt truy tìm bằng chứng…
Tan học nó về nhà, ăn trưa xong nó lên phòng nằm dài trên giường. Nó cảm thấy khá buồn vì bị điểm không môn Hóa Học dù là kiểm tra miệng, điểm không này sẽ kéo điểm nó xuống. Suốt cả buổi học cho đến giờ nó cử thắc mắc không hiểu vì sao kết quả của nó lại giống như kết quả của sách tham khảo đến vậy. Sau khi lăn lộn 1 hồi trên giường nó ngồi dậy mở máy check mail của bạn bè cũ gửi. Sau khi check mail xong nó ghé qua facebook 1 xíu, nó dạo 1 vòng face thấy không có gì hay nên nó định out, chưa kịp out thì có tin nhắn gửi đến cho nó: - trái tim của mưa: còn buồn không?? - Vinhlac: hơi hơi. Cậu học lớp tớ à. - trái tim của mưa: ờ, học cùng lớp. chắc cậu không biết tớ đâu nhỉ?? - Vinhlac: không để avar. Tớ chịu - trái tim của mưa: hì. Nói chuyện với cậu sau nha. Tớ bận tí. Pye. - Vinhlac: ờ. Chào cậu.
Nó cũng tắt facebook, lấy sách vở ra học bài nhưng những gì xảy ra lúc sáng làm nó không thể nào tập trung được.
Hôm nay ba mẹ hắn lại vắng nhà hắn lại phải ăn cơm 1 mình, hắn ghét cái cảnh phải ăn cơm 1 mình này lắm, hắn nhớ lúc trước còn chị hắn ở nhà 2 chị em ăn cơm cùng nhau rất vui vẻ, thế nhưng giờ chỉ còn mình hắn trên bàn ăn. Ăn trưa xong hắn lên phòng, hôm nay hắn cảm thấy vui vui vì hắn đã vạch mặt được sự giả tạo của Vĩnh Lạc, hắn sẽ không cho ai cướp vị trí số 1 kia của hắn cả. Suy đi nghĩ lại hắn cũng không thể hiểu vì sao nó dễ dàng té thế, chẳng lẽ nào nó bị bệnh mất thăng bằng. Hắn tự đánh vào đầu mình 1 cái vì đi lo chuyện không đâu. Cứ mãi suy nghĩ hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thư viện trường WL
- Dạ cô ơi, cho cháu hỏi, sách tham khảo “ tổng hợp các bộ đề thi học sinh giỏi cấp quốc gia môn hóa” ở đâu ạ? - ở bên kia kìa cháu. - Dạ, cháu cảm ơn ạ. Cô bé cảm ơn xong đi lại ngay kệ để tìm cuốn sách. Cô lật ngay bài tập lúc sáng thầy giáo cho và cách giải cũng giống hoàn toàn như Vĩnh Lạc làm. Thế nhưng cô thấy nó khác khác thế nào đó. Cô bé nghĩ là mình cần đối chiếu kỹ hơn 2 đáp án này. Nghĩ vậy cô lại ngay chỗ quầy mượn sách hỏi: - Dạ cô cho cháu mượn cuốn sách này. - Em cho cô mượn thẻ nào. - Dạ, đây ạ. - Nguyễn Diệu Quỳnh Lê. Tên em hay thật đó, người cũng dễ thương nữa. - Dạ. nhỏ mỉm cười thân thiện với cô giáo quản lý thư viện. À, mà cô này. Sách này là do giáo viên trường mình sưu tầm vậy chắc là không có bán ở ngoài đâu đúng không cô? - Đúng rồi em, không có ở ngoài đâu, hiện giờ thư viện trường mình cũng chỉ có 10 cuốn thôi, các em thi học sinh giỏi Hóa Học hay mượn lắm nên sách này chỉ mượn được 2 ngày rồi trả em à. - Dạ cô này, tất cả các học sinh mượn sách đều có tên ở đây đúng không cô? - Đúng rồi em - Cô có thể cho em mượn xem thử được không ạ? - ừ, được thôi em. Cô bé dò 1 lúc không thấy tên Vĩnh Lạc mượn sách, chỉ có mỗi Vũ Lạc mượn 2 ngày trước và mới trả lúc sáng cuốn sách đó. Cô bé càng tin chắc hơn Vĩnh Lạc vô tội. Cô bé trả lại cuốn sổ cho cô quản thư rồi chào cô ra về. Về nhà Lê lật lại bài tập lúc sáng giải trên lớp, cô bé tròn xoe mắt khi so sánh 2 kết quả với nhau.
|