Cậu Bạn Cùng Tên
|
|
chập 23 (tiếp):
Hắn leo lên giường đắp chăn, nhắm mắt lại, những gì xảy ra lúc chiều hiện rõ trong đầu của hắn, không thể nào xóa được. khẽ thở dài 1 cái. - Còn đau không? Nó hỏi. - Sao cơ? Hắn ngạc nhiên. - Sao ba lại đánh? - Cậu muốn biết. - Cậu nói tớ sẽ nghe. - Ba đã biết tớ là gay. - Nên đánh cậu hả? - ừm. tớ thấy thất vọng. - rồi ba cậu sẽ hiểu và yêu thương cậu nhiều hơn. - Tớ chỉ cần ba hiểu thôi. - Mẹ cậu thì sao? - Mẹ tớ ủng hộ tớ. - Vậy tốt rồi. còn có tớ ủng hộ và bên cạnh câu nữa. - Hả? sao cơ? - Ngủ đi. Khuya rồi. - ờ, nhưng tớ.... hắn ngập ngừng. - sao??? - Tớ có thể ôm cậu ngủ không? - Không.... - Cậu ngủ đi. Hắn thất vọng. - Tớ nói là không thành vấn đề.
Nó mỉm cười còn hắn thì ngạc nhiên, hắn không ngờ nó có thể đồng ý cho hắn ôm ngủ. hắn quay người ôm lấy nó. Mùi hương cơ thể nó tỏa ra, hắn thấy thật thư thái, mọi muộn phiền gần như tan biến đi.
Nó nằm trong vòng tay của hắn, nó thấy thật ấm dù ngoài trời vẫn đang mưa lạnh. Không biết kiếp trước nó sống thế nào mà kiếp này nó lại có 1 người bạn như hắn. nó thấy kiếp này không sống hoài sống phí, nó thấy mãm nguyện vì ông trời đã cho nó biết thế nào là gia đình, là thế nào tình bạn bè, thế nào là tình yêu, như vậy là quá đủ rồi, còn mong gì nữa chứ. Nó nhẹ nhàng xoay người lại phái hắn, áp mặt vào ngực hắn, nghe rõ từng nhịp đập của trái tim. Nhẹ nhàng đặt lên môi hắn 1 nụ hôn chỉ là 1 cái chạm môi nhẹ nhưng cũng làm cho cả 2 cảm thấy thật ngọt ngào.
Hôm nay nó làm cho hắn đi từ hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Hắn thật sự không thể tin rằng nó đã hôn hắn, là nó chủ động. hắn đang cảm thấy rất hạnh phúc, nếu như đây là cái giá phải trả cho việc ba hắn biết rõ về con người thật của mình, hay sự trả giá cho 2 cái tát kia thì hắn hoàn toàn chấp nhận.
Cả 2 dần dần chìm vào giấc ngủ, trong giấc ngủ hắn nghe có ai đó nói rằng “tớ yêu cậu Vũ Lạc” và hắn cũng mỉm cười đáp lại “tớ đợi câu nói này từ rất lâu và tớ luôn mãi yêu cậu”.
Tỉnh giấc thức dậy, hắn nghĩ rằng tối qua mơ gặp nó, được ôm nó ngủ và hôn nó. Nhưng nhìn căn phòng hắn thấy thật lạ, không phải là phòng của hắn. vậy là chuyện hôm qua là thật chứ không phải là mơ thế nhưng nó đâu rồi? sao không có ở bên cạnh. Từ từ xuống giường, hắn bước ra ngoài phòng khách nhưng cũng không thấy ai cả, hắn bước ra ngoài sân thấy mọi người ở ngoài này, nó đang ôm lấy Vĩnh Cơ khóc nức nở. hắn nghĩ chắc có lẽ Vĩnh Cơ và ba nó phải về thành phố X. nó buông Vĩnh Cơ ra từ từ đến gần ôm lấy ba nó. ông cũng không cầm được nước mắt trong hoàn cảnh thế này. Ôm lấy nó thật chặt nói khẽ vào tai nó: “ba sẽ nhanh trở lại với con, đợi ba nhé”. Nó gật đầu lia lịa. từ từ buông ba nó ra. Nó ngồi đó nhìn 2 cha con Vĩnh Cơ bước đi.Vĩnh Cơ ngoái đầu nhìn nó, vô tình thấy hắn, cậu vội vàng chạy đến chỗ hắn và nói: - Nhớ giặt sạch bộ quần áo cho tôi đó. tôi sẽ trở lại. - Tôi sẽ giặt sạch đợi cậu trở lại. - Nhớ đó. - Sẽ nhớ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. - Cảm ơn anh. Thay tôi chăm sóc anh tôi nhé. - Tôi hứa. - Chào anh. - Chào cậu. 2 người bước đi, nó, hắn, mẹ nó cứ đứng nhìn theo cho đến khi nóng 2 người hoàn toàn khuất bóng.
Ăn sáng xong hắn trở về nhà. Mẹ và nó phải đến bệnh viện để kiểm tra. Mấy hôm rồi nó không gặp bác sĩ Trương thế nhưng hôm nào anh cũng gọi điện nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của nó. không biết sau bao nhiêu thời gian anh đã quên nó chưa? nó không muốn anh cứ mãi giữ lấy bóng hình, dành tình cảm cho nó mà bỏ quên những người thật sự xứng đáng ở xung quanh anh. Nó hy vọng anh có được 1 tình yêu mới, 1 hạnh phúc, bởi lẽ anh xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc đó. - Chào bác sĩ. Mẹ nó vừa thấy bác sĩ Trương bước vào phòng đã cúi đầu chào, anh cũng lịch sự chào lại. - Chào 2 mẹ con. Hôm nay anh sẽ kiểm tra định kì cho em. - Dạ. nó gật đầu. Kết quả kiểm tra bình thường, tình trạng của nó hiện giờ đang rất ổn định, nhưng có thể xấu đi bất cứ lúc nào. bác sĩ Trương dặn dò nó đủ thứ điều, nó chỉ ậm ừ cho chuyện, bởi giờ đây trong đầu nó đang suy tính chuyện khác. - Chị còn thắc mắc gì nữa không? Bác sĩ Trương hỏi. - Dạ không, cảm ơn bác sĩ. Mẹ nó lên tiếng. - À, không có gì à. - Vậy mẹ con tôi xim phép đi trước. - À vâng. chào chị. - Đi thôi con. Bà thúc giục nó. - Đợi đã mẹ, con có chuyện muốn hỏi bác sĩ. Mẹ có thể ra ngoài trước được không? Nó lên tiếng. - Mẹ không thể ở lại ư? bà hỏi lại. - Con hỏi bác sĩ vài chuyện riêng tư thôi mẹ, không có gì đâu. - Vậy nhanh con nhé. Nói rồi bà bước đi ra ngoài. Còn lại mình anh và nó. thấy nó có vẻ khó nói, anh lên tiếng: - Có chuyện gì thế nhóc? - Em muốn hỏi anh 1 việc. - Em nói đi. - Với tình trạng của em lúc này, nếu như em hiến tủy thì có được không anh? - Hiến tủy? em định hiến tủy cho Vĩnh Cơ? Bác sĩ Trương vô cùng ngạc nhiên vì quyết định của nó. - Dạ, đúng. Anh trả lời em đi. - Em suy nghĩ kỹ chưa? - Dạ rồi ạ. - Dựa vào kết quả mới kiểm tra lúc nãy thì tình trạng của em đang tạm ổn. nếu như hiến tủy thì tỉ lệ sẽ 50/50 - 50/50 là sao anh? - Có nghĩa là em vẫn có thể sống thêm vài tháng nữa. cũng có em sẽ... - Ra đi trong lúc phẫu thuật. Anh không nói gì mà chỉ gật đầu khẳng định. Anh đã đoán trước được việc này bởi anh quá hiểu tính cách của nó, anh biết nó có thể hy sinh mình vì người khác chính vì vậy mà anh không lấy làm ngạc nhiên, không hiểu sao anh thấy buồn, anh chẳng còn 1 tí tâm trạng nào nữa cả. thật sự tình cảm anh dành cho nó vẫn nguyện ven như lúc đầu chưa hề thay đổi. dù cho anh biết rằng nó mãi mãi không thuộc về anh. Anh biết giờ có nói gì thì cũng không thay đổi được quyết định này của nó. - Mẹ em biết chưa? anh hỏi. - Em chưa nói, nhưng nếu kết quả xét nghiệm tủy phù hợp em sẽ nói sau. - Em đã quyết định. - Dạ. - Vậy khi nào sẽ làm xét nghiệm. - Ngay bây giờ. - Bây giờ? Anh ngạc nhiên. - Dạ. không được hả anh? - Không. Được chứ. - Em ra nói với mẹ đi. Anh chuẩn bị đây. - Dạ. Bước ra khỏi phòng bệnh, nó thấy mẹ đang ngồi ở ghế đợi. nó đi đến cạnh bà. - Mẹ. - Xong rồi hả con. Chúng ta về thôi. - Dạ chưa, bác sĩ nói cần phải thêm 1 xét nghiệm nữa. nó thấy tội lỗi khi nói dối. - À, vậy con vào làm đi. Bà không nghi ngờ gì cả.
Nó và anh bước ra khỏi phòng xét nghiệm, anh nhìn nó lo lắng: - Em ổn chứ? - Dạ không sao, khi nào có kết quả anh. - Thứ 2 tuần sau em, có anh sẽ báo. - Dạ vâng. cảm ơn anh nhiều lắm. - Không có gì, em về đi. Mẹ đang đợi. - Dạ.
Nó cùng mẹ rời khỏi bệnh viện, trong long nhoen nhóm lên 1 niềm tin, 1 hy vọng, em nó sẽ được cứu sống...
|
Chập cuối: con chết, mọi người có quên con không???
Part 1: kết quả.
Về đến nhà, nó lẳng lặng lăn chiếc xe về phòng, khó nhọc bước qua chiếc giường, rồi nhẹ nhàng nằm xuống mắt nhắm chặt. giờ đây, nó chỉ mong 1 điều duy nhất đó là tủy phù hợp với Vĩnh Cơ. Nếu như tủy thích hợp thì dù cho có rơi vào trường hợp kia nó vẫn chấp nhận. nó thà chấp nhận mạo hiểm để cứu Vĩnh Cơ thoát khỏi lưỡi hái của tử thần còn hơn là cứ e dè không dám mạo hiểm để rồi cả 2 đều không thể thoát cái từ mà người đời vẫn sợ không dám nhắc đến “cái chết”. “Hiding from the rain and snow Trying to forget but I won't let go Looking at a crowded street Listening to my own heart beat
So many people all around the world Tell me where do I find someone like you girl...” Chuông điện thoại đổ dồn, nó vẫn nằm im không buồn nhúc nhích, khẽ đưa tay tìm chiếc điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi nhưng mắt vẫn nhắm chặt. - A lô... - A lô, anh hả? sao nghe máy chậm thế? Làm em lo quá. Anh không sao chứ? Đầu dây bên kia lo lắng hỏi dồn. - Vĩnh Cơ à. Anh không sao. Tại anh ngủ quên đó mà. nó nói dối. - Sao anh lại ngủ giờ này? Anh thấy không khỏe chỗ nào à? Cậu bé vẫn không thôi lo lắng. - Không có. Em khỏe không? Đã đến bệnh viện chưa? thế nào? Nó nghe đầu dây bên kia thở dài. - Sẽ có thôi anh à. - Em đừng buồn. em là cậu bé tốt bụng đáng yêu, nên ông trời sẽ mang may mắn đến cho em mà. - Em thì sao cũng được. chỉ mong anh được khỏe thôi. Cả 2 cùng im lặng, thật sự nó chẳng biết nói gì khi nghe Vĩnh Cơ nói thế. - Ngốc à. Dù thế nào, anh vẫn để em được sống. - Sống hay chết đối với em lúc này không còn quan trọng nữa anh à. Việc khiến em bận tâm lúc này là làm sao có thể bên anh và ba nhiều hơn.
Có cái gì mặn mặn vừa thấm vào mỗi của 2 thế kia. Bệnh tật đã khiến con người ta trưởng thành hơn rất nhiều. đáng lẽ ở cái lứa tuổi 15 kia cậu chỉ học và vui chơi thôi, thế nhưng 2 thứ đó đã là thứ quá xa xỉ đối với cậu và cả người anh của mình. Nhiều lúc cậu ngẫm nghĩ và tự hỏi rằng liệu có phải là giấc mơ hay không? Nếu đúng là giấc mơ thì giấc mơ này thật đáng sợ, bởi 1 lẽ nó làm cho những con người trong giấc mơ này đã rơi lệ rất nhiều. nhưng cậu cũng thừa biết rằng đó hoàn toàn là thực, 1 thực tại đau lòng. - Em đừng nói như thế. Rồi em sẽ khỏe lại sẽ được ở bên ba bên mẹ mỗi ngày. - Dì khỏe không anh?? - Mẹ khỏe em à. - Nói chuyện với anh sau nhé. Em đi qua phòng mẹ 1 tí. - Chào em. Nhớ giữ giữ gìn sức khỏe. mong sớm gặp em. - Anh cũng thế nhé.
Thời gian vẫn cứ làm công việc của nó, vẫn cứ trôi qua thật nhanh dù con người có muốn hay không. Hôm nay đã là thứ 2 rồi, là ngày mà nó sẽ biết được kết quả tủy của mình có phù hợp với Vĩnh Cơ không? Chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy vô cùng hồi hộp. vừa hồi hộp nhưng cũng đầy lo lắng. bởi nó sợ, sợ kết quả không như ý nghĩ. Không. Nó lập tức gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu của mình và trấn an: - Mình và Vĩnh Cơ là anh em, nhất định tủy sẽ phù hợp. nhật định như thế.
Cốc! cốc! cốc!............. Nghe tiếng gõ cửa nó ngoái đầu về phía cửa cố nói to: - Mẹ vào đi. Bưng trên tay là 1 ly sữa, bà đặt xuống trước mặt con trai mình: - Uống sữa nào con trai. - Dạ. ngoan ngoãn cầm ly sữa từ từ uống cạn, đặt chiếc ly lại vị trí cũ từ từ lên tiếng: Con muốn ra ngoài sân ngồi tắm nắng tí mẹ à. - Nhưng... bà ấp úng. - Con không sao đâu. nắng sớm tốt mà mẹ. - Không sao thật chứ? Chỉ sợ con bị sốt thôi. - Dạ không đâu mẹ, con muốn ra ngoài hít thở không khí. Bà nhẹ nhàng đỡ nó ngồi vào chiếc xe lăn, đẩy đi ra ngoài sân, 1 cảm mát dễ chịu mát lạnh đang xâm lấn vào trong người nó, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác tuyệt với này.
Nhìn thấy nó như thế bà cũng thấy an tâm phần nào. dạo này sức khỏe của nó cũng ổn định, không thường xuyên ngất như trước nữa, như không muốn làm ảnh hưởng đến con trai mình bà nhẹ nhàng trở vào nhà dọn dẹp phòng. trong lúc lấy quần áo bẩn đi giặt tờ giấy trong túi quần nó rơi ra, nhặt lên xem thử bà như không còn đứng vững nữa, cảm giác như đất dưới chân mình đang sụt lở. dụi dụi mắt đọc lại lần nữa để khẳng định là không đọc nhầm, nhưng những dòng chữ trên mảnh giấy kia vẫn không thay đổi, chúng vẫn ngoan cố nằm trên đó để chống lại sự hy vọng duy nhất là nhầm lẫn của người khác. Gấp tờ giấy lại, để lên bàn, bà thẩn thờ bước ra ngoài thì có tiếng nói phát ra: - Mẹ...
Mải mê đắm mình vào tự nhiên đến khi mở mắt ra nó chẳng thấy mẹ đâu nữa, chỉ thấy con lu lu đang nằm thu mình ở mái hiên, rồi thỉnh thoảng những cơn gió thoáng qua làm rung động những chiếc lá cây. Bất chợt lại nhớ đến hắn, không biết hôm giờ hắn thế nào rồi? đã làm lành với gia đình chưa? sao hắn không đến thăm mình? Chẳng lẽ hắn đã quên rồi ư? cứ thế chẳng biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà chẳng ai giải đáp được cho nó lúc này. Mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại, nó chờ tiếng chuông điện thoại đổ lên nhưng chiếc điện thoại kia vẫn im lìm trong tay. “Hiding from the rain and snow Trying to forget but I won't let go Looking at a crowded street Listening to my own heart beat
So many people all around the world Tell me where do I find someone like you girl...” Vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, nhưng khi nhìn vào màn hình nó thấy có 1 chút thất vọng: - A lô. - ...... - Có, các cậu qua đi. - .............................. - Không cần đâu. tớ không muốn ăn gì. - ................................ - Tí gặp nhé.
Không phải là cuộc điện thoại mong chờ mà là Ngũ Quỷ hỏi có nhà không để qua chơi, dạo này sắp thi nên bọn nó cũng ít có cơ hội gặp nhau hơn trước. thế nhưng nó không hề trách bọn bạn bởi nó biết 1 điều, trong sâu thẳm đáy lòng mọi người đều dành cho nó 1 niềm thương mến, hờn trách gì nữa chứ? Như vậy là đã quá mãn nguyện rồi.
“Hiding from the rain and snow Trying to forget but I won't let go Looking at a crowded street Listening to my own heart beat
So many people all around the world Tell me where do I find someone like you girl...” Chuông điện thoại lại reo, vội vàng nhìn vào màn hình xem ai gọi nhưng hình như cũng chưa phải là cuộc điện thoại nó chờ: - Anh nghe. - Anh hả? sao lúc nãy em gọi anh không được? - Anh nghe điện thoại của bạn. sao em? - Mai em sẽ qua chỗ anh - Thật sao? - Dạ, mai được gặp anh rồi. - Anh vui lắm. - Em cũng vậy. em đi chuẩn bị đây, anh nghỉ đi. - Chào em. - Chào anh nhé.
Nó thấy vui, Vĩnh Cơ lại đến thăm, thế nhưng ngay lập tức nụ cười kia vụt tắt, vậy là không có tủy thích hợp cho Vĩnh Cơ. Tội nghiệp cho cậu bé. Càng lúc nó càng khao khát tủy của mình phù hợp với cậu bé hơn. Như nghĩ ra điều gì nó vội vàng quay chiếc xe lăn đi vào nhà. Cố gắng hết sức lăn chiếc xe lên đến hiên, nó thở hổn hển, vội vàng lăn xe chạy về phòng, mẹ nó đang cầm trên tay tờ giấy tự nguyện hiến tủy hôm trước viết. vậy là mẹ đã biết, nó sững người. đúng lúc đó bà quay lưng bước đi, nó thấy nước mắt bà rơi: - Mẹ... Bà không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn nó, 1 ánh mắt thật sắt là lạnh, cảm giác lạnh buốt ở sóng lưng. Suốt 17 năm qua, đây là lần đầu tiên bà nhìn nó như thế. Bất chợt thấy sợ, nó lùi chiếc xe lăn lại 1 tí, mặt cúi gằm không dám ngước nhìn. - Tại sao không nói với mẹ? - Con xin lỗi. - Không phải cứ làm gì sai đều xin lỗi là được đâu.
Sai ư? chẳng lẽ nào nó đã sai khi quyết định thế này. Không. Không hề. đó là em trai mà, hy sinh cho Vĩnh Cơ thì sai gì chứ? - Con sai?? - Con có nghĩ đến mẹ khi đưa ra quyết định này không? Bà nức nỡ. - Con xin lỗi. thật sự xin lỗi mẹ. nhưng con không còn sự lựa chọn nào khác. Em ấy cũng không còn nhiều thời gian nữa. nó cũng khóc. - Tại sao con không vị kỷ, không vì bản thân mình 1 tí, nếu như con như vậy có lẽ mẹ đã không đau lòng thế này. - Mẹ à. con biết là con có lỗi với mẹ nhiều lắm. nhưng con không thể đứng nhìn em ấy đang từng ngày rời xa chúng ta, rời xa cuộc sống này. - Nhưng còn mẹ. con không quan tâm đến cảm xúc của mẹ à? - Con biết, mẹ là một người mẹ hiền từ. nếu là mẹ trong trường hợp này mẹ cũng sẽ làm như thế đúng không? - ....................... bà im lặng, nó vừa nói đúng vào tâm lý của bà. - Em ấy thật ngây thơ và hồn nhiên mẹ à, em ấy còn quá ư là trẻ, mới 15 tuổi thôi. có lẽ đây là sự sắp xếp của ông trời. đã vậy tại sao chúng ta không nghe theo sự sắp đặt đó. - Nhưng con sẽ.... - Con biết điều đó, nhưng chẳng thà hy sinh 1 người để cứu lấy 1 người, còn hơn là cả 2 đều ra đi. Ông trời cũng không quá tàn nhẫn đâu mẹ à. ông ấy đã để cho em ấy 1 cơ hội sống, 1 niềm hy vọng, chỉ cần khi nào hy vọng chưa tắt thì sẽ còn sự sống. - Mẹ sẽ sống thế nào khi không có con bên cạnh?? - Không đâu mẹ. con sẽ mãi luôn bên mẹ dù cho mẹ có nơi đâu. - Mẹ thật sự bị con thuyết phục, cả đời này có 1 điều làm mẹ không bao giờ tiếc nuối, con biết là gì không? Bà bước đến gần, quỳ gối, ôm nó vào lòng, cả 2 khóc lóc thảm thiết. - Là gì vậy mẹ? - Đó là việc sinh ra con. Dù cho ông trời đang muốn cướp con đi nhưng mẹ vẫn luôn thầm cảm ơn ông trời đã mang 1 đứa bé tuyệt vời đến cho mẹ. con thật sự là đứa trẻ đến từ thiên đường. Nó ôm lấy bà chặt hơn. Có lẽ lúc này mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, bởi hành động yêu thương kia đã nói lên tất cả mọi điều...
|
chập cuối: part 1:
Ting ting....ting ting........................................ Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, rời khỏi nó bà đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đang rơi chạy ra mở cửa. nó ngồi đó, lau đi những giọt nước mắt. nó thấy vui vì mẹ đã biết chuyện này và ủng hộ việc làm đó. bây giờ chỉ chờ kết quả của bệnh viện. Nó định lăn chiếc xe ra ngoài để xem ai đến, nhưng vừa kịp đi thì đã nghe tiếng xôn xao, ầm ĩ ngoài cửa. chẳng cần nhìn mặt cũng đủ biết là ai đến. tiếng bước chân càng lúc càng gần. - Định ra đón bọn tớ hả? tốt ghê. Nhã lên tiếng. - Tưởng bở. tôi chỉ ra xem thử đồ điên khùng nào đến thôi. nó đùa cợt. - Đồ điên khùng hả??? Linh và Nhã cùng hỏi lại. - ừm. sao hôm nay tôm đến nhà tép thế này? Nó hỏi. - lâu quá không gặp nhớ ấy mà. Linh bảo. - chị cho em 2 chữ bình yên, nghe nổi cả da gà. Nó tếu táo. - Sao lại phũ phàng thế??? Linh làm ra bộ mặt thảm sầu. cả bọn cùng cười vang. - Cậu vẫn khỏe chứ? Khôi hỏi. - Trước khi các cậu đến đây tớ khỏe. - Ý là sao hả thằng nhỏ kia? Gia hỏi. - Tự hiểu đi. Top ten của lớp hết mà. - Chém ít thôi mọi người. giờ phải xử cái này chứ. Lê lên tiếng. - Cái gì thế? Nó tò mò. Lúc này Khôi chạy ra ngoài mang vào 1 giỏ trái cây thật lớn. nó thắc mắc: - ở đâu thế? - Bọn này cướp được đó. Gia nói. - ở đâu? - hỏi làm gì? Có ăn là được rồi. Linh trả lời. - thì để bữa khác đến cướp nữa chứ chi.
Thế là cả bọn lại cười. cả đám đang vui vẻ ăn trái cây thì Khôi hỏi:
- Vĩnh Lạc này,... - Hả? sao cơ? Nó dừng ăn hỏi lại. - Vũ Lạc dạo này có đến thăm cậu không? - Không. Sao thế? Có chuyện gì à? Cả bọn nhìn nhau rồi lắc đầu. - Không. Không có gì đâu. bọn tớ chỉ hỏi vậy thôi mà. Lê chống chế. - Đừng giấu. nói đi. - Thì... cậu ấy mấy hôm rồi không đến lớp. Gia đáp. - Thật hả? - Đúng thế. Cậu có liên lạc với cậu ấy không? Linh hỏi. - Không, tối cậu ấy chỉ nhắn tin chúc mình ngủ ngon rồi thôi, không nói gì nữa. Cả bọn lại im lặng, mỗi người lại suy nghĩ 1 hướng. thấy không khí im lặng quá Nhã lên tiếng để phá tan không khí này: - Trái cây ngon quá. - Tớ mua mà sao lại không ngon chứ? Linh giành. - Sao bảo cướp. Nó hỏi. - Tin thật hả? Linh cười. - Chứ sao. Người thật thà mà. - Nghe mà mắc ói. - Vậy thì ói đi.
Nhìu lúc nó thấy thật may mắn vì trong cuộc đời mình gặp được những người bạn tuyệt vời như thế này. Những người lúc nào cũng an ủi động viên quan tâm chăm sóc nó. còn mong gì hơn thế này cơ chứ? Nhìn thấy ai cũng vui vẻ cả. nó không nỡ phá đi không khí tuyệt vời này, thế nhưng đã hứa là sẽ không giấu nhau bất cứ điều gì nên nó quyết định lên tiếng: - Các cậu này, mình... mình... nó cứ ấp úng. - Cậu cảm kích chứ gì? Không cần đâu, tớ biết mà. Gia vừa nhai miếng ổi vừa nói. Mọi người nhìn nó rồi gật đầu như tán thành ý kiến của Gia rồi lại tiếp tục công việc của mình. - Không phải đâu. - Vậy là chuyện gì? Khôi cảm nhận được nó có điều khó nói. Cả bọn lúc này cũng yên lặng chờ đợi nó nói. - Tớ... tớ... quyết định hiến tủy cho Vĩnh Cơ. “Xoảng”. con dao trên tay Lê vừa rơi xuống đất. mọi người lặng yên, chưa 1 ai có phản ứng gì cả. hình như việc này là quá sức tưởng tượng với họ. não của họ xử lý kịp thông tin vừa nghe thấy, Khôi lên tiếng: - Hiến tủy ư? rồi cậu sẽ thế nào?? - .................................................. im lặng. - Sao lúc nào cậu cũng chỉ biết nghĩ cho người khác không vậy? đến bao giờ cậu mới biết nghĩ đến mình. Gia bực dọc. - Tớ... tớ không còn sự lựa chọn nào khác. - Nghe này Vĩnh Lạc, rồi em cậu sẽ có tủy thích hợp mà. cậu làm thế mẹ cậu sẽ đau lòng lắm đó. Linh phân giải. - Không kịp nữa rồi. sức khỏe Vĩnh Cơ cũng đang rất yếu nêu cứ chần chừ đợi đến lúc có tủy tớ e rằng thằng bé cũng không còn đủ sức để cấy tủy. trong khi lúc này đây tớ có thể cứu sống thằng bé. - Nhưng sẽ nguy hiểm cho cậu. cậu biết tình trạng của mình chứ? Nhã nói. - Tớ biết. nhưng đâu phải hiến tủy tớ sẽ không sống được nữa, tớ sẽ đợi đến ngày các cậu vào đại học mà. - Đồ ngốc. lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác. Linh trách móc. - Mẹ cậu biết rồi chứ? Lê hỏi. Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, mà cũng chẳng biết đó là cái gật đầu hay chỉ là hành động cúi mặt nữa. - Khi nào có kết quả? Khôi hỏi. - Sớm nhất sẽ là hôm nay. - Hôm nay ư? Khỏi hỏi lại. - ừm. ở thành phố kia Vĩnh Cơ vẫn chưa có tủy thích hợp. mai Vĩnh Cơ sẽ quay lại đây thăm tớ. - hãy hứa với tớ là cậu không được có chuyện gì đâu đó. Linh nói. - Tớ hứa. nó gật đầu.
Cả bọn xúc động chẳng nói nên lời. chẳng biết từ bao giờ mọi người đều lo lắng cho nó nữa? nhưng ai cũng biết rằng mình quan tâm đến nó là thật lòng, chẳng tính toán lợi dụng. bên ngoài cánh cửa kia có 1 người đang khóc. đang cảm động vì tình bạn cao đẹp của tuổi học trò. Giọt nước mắt của hạnh phúc tự hào khi có 1 đứa con trai thật sự hiểu chuyện.
Ngũ Quỷ ở chơi với nó thật lâu đến khi chiều tối mới ra về. ăn tối xong nó không xem ti vi như mọi hôm mà trở về phòng nằm nghỉ. Hôm nay chẳng hiểu sao nó thấy mệt trong người. lấy điện thoại xem thử có tin nhắn cuộc gọi nhỡ nào không thì thấy có 2 tin nhắn: 1 của hắn, 1 của bác sĩ Trương. Vội vàng mở tin nhắn của hắn ra thấy vẻn vẹn chỉ có 3 chữ “mình nhớ cậu”. lưỡng lự có nên nhắn lại cho hắn không nhưng nhớ ra những gì lúc chiều Ngũ Quỷ nói nên nó trả lời ngay “cậu đang ở đâu? dạo này không thấy cậu đến”. xong nó mở tin nhắn của bác sĩ Trương “chưa có kết quả nhé em. Sáng mai 9h mới có. Chúc em tối vui vẻ”. nó nhắn lại cho anh “dạ, em cảm ơn anh. Tối vui vẻ nhé anh”. Rồi nó ôm điện thoại lên ngực khẽ nhắm mắt thả cho tâm hồn mình bay đi đâu đó.
‘tít tít... tít tít” tiếng chuông tin nhắn đưa nó trở về thực tại, nó thấy hồi hộp và nghĩ trong bụng rằng là tin nhắn của hắn, nhưng không, không phải của hắn mà của anh “em có mệt không? Nhớ giữ sức khỏe. mai gặp nhé em”. Nó trả lời “dạ. hẹn mai gặp anh”. Vẫn để điện thoại trước ngực chờ đợi tin nhắn của 1 ai kia thế nhưng đợi mãi chẳng có âm thanh nào vang lên và ngủ quên lúc nào không hay. trong giấc mơ nó gặp hắn. hắn ngồi ở chiếc ghế ngắm nhìn nó. đưa tay dụi dụi mắt, vẫn thấy hắn ngồi đó. nó biết mình không hề mơ, ngồi chồm dậy ôm lấy hắn, đúng là hắn rồi, hơi ấm đó, mùi hương đó, hơi ấm và mùi hương mà nó luôn lưu giữ nhớ nhung. Bỏ hắn ra, nó hỏi: - Cậu đến đâylúc nào? - Lúc cậu đang ngủ say. - Sao không đánh thức tớ dậy. - Nhìn cậu ngủ thật đáng yêu. Nghe nói thế mặt nó bất chợt đỏ bừng. - Cậu trông tiều tụy quá. Có chuyện gì à? - Không, làm gì có chuyện gì? - Tớ vẫn muốn cậu tự nói ra. - Không có gì thật mà. - Thôi, cậu về đi chứ kẻo khuya. - Cậu giận à? - Không có. - Vậy sao thái độ cậu lạ vậy. - Không đâu. - Tớ xin lỗi. cậu lạnh lùng thế tớ không chịu được. - Xin lỗi vì điều gì? - Vì đã dối cậu. hôm giờ tớ đi lang thang không về nhà. - Và không đến trường. - ................................ hắn im lặng. - Tại sao? - Hả? tại sao gì? - Tại sao lại làm thế? Mẹ cậu vẫn bên cậu mà. - Tớ cảm thấy có lỗi. không dám đối diện với mẹ. - Cậu thật ngốc. - Tớ có thể ở lại đêm nay không? - Nếu như cậu hứa mai sẽ về nhà. - Tớ hứa. Nó và hắn leo lên giường tắt điện, 2 người nằm nói chuyện với nhau rất lâu sau mới đi ngủ.
Sáng thức giấc nó thấy khó chịu vì có cái gì đó ôm lấy mình không thể cử động được. nhìn sang bên cạnh mới nhớ là hôm qua hắn đã ngủ ở phòng nó. nhìn hắn ngủ thật yên bình, đưa tay vẽ nhẹ lên mặt hắn như muốn ghi nhớ lại từng đường nét trên khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng hôn vào môi hắn 1 cái. Chỉ là 1 cái chạm mối nhẹ nhàng nhưng đủ làm cho nó đỏ bừng mặt. - Hôn lén phải trả tiền. - Cậu dậy từ khi nào? nó ngượng ngùng. - Từ khi có ai đó vẽ lên mặt tớ. - Cậu giả vờ ngủ? - Không có. - Tớ ghét cậu rồi.
|
chập cuối: part 1 (tiếp)
Quay lưng qua phía bên kia không nhìn mặt hắn nữa. hắn thấy thế cũng quay về phía lưng nó, nhẹ nhàng trườn qua người nó. lúc này khuôn mặt 2 người rất gần nhau, cả 2 cùng thở nhanh và gấp, rồi 2 khuôn mặt kia từ từ tiến lại gần nhau. Đột ngột nó lên tiếng: - Tớ chưa đánh răng. - Không sao. - Thật chứ. Nó chưa dứt lời thì đôi môi đã bị chặn bởi 1 đôi môi khác. 2 người hôn nhau nồng cháy chiếc lưỡi của hắn luồn lách khám phá mọi ngóc ngách trong miệng nó, tay của hắn rời khỏi lưng nó chuyển dần vào trên trong lớp áo kia, hắn cảm nhận được sự mềm mịn làn da của nó. xoa xoa tấm lưng mềm mịn kia hắn hôn nó 1 cách điên cuồng đến khi nó không chịu được nữa vì thiếu oxi vội đẩy hắn ra và thở gấp: - Cậu không sao chứ? - Không ... sao. - Xin lỗi vì tớ không thể kìm chế được. - Tớ đi đánh răng. Hắn phụ giúp nó ngồi vào chiếc xe lăn rồi đẩy nó vào toilet. Hắn rời khỏi phòng.
Xong mọi việc nó trở ra thì không thấy hắn đâu nữa, thấy mảnh giấy trên bàn nó lăn xem đến lấy và mở ra xem, “tớ đi trước nhé. Cảm ơn về buổi sáng ngọt ngào cậu dành cho tớ. tớ sẽ về nhà và đi học. gặp cậu sau nhé”. Nó nghĩ lại những gì đã xảy ra sáng nay, vô thức đưa tay lên môi và mỉm cười.
Ăn sáng xong nó cùng mẹ đến bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm. - Chào 2 mẹ con. Vừa thấy họ Bác sĩ Trương đã chào. - Chào bác sĩ. Cả 2 cùng cúi đầu. - Chúng ta đi thôi. - Đi đâu ạ? Nó hỏi. - Đi xem kết quả xét nghiệm. anh cũng chưa biết kết quả thế nào. - Dạ. Mẹ nó đẩy chiếc xe lăn theo bác sĩ Trương, nó thấy trong người thật sự hồi hộp. chẳng biết kết quả thế nào đây. liệu ông trời có chịu cho Vĩnh Cơ 1 cơ hội sống?
Cốc... cốc .... cốc.................... - Vào đi. Giọng 1 người đàn ông vang lên. - Chào bác sĩ Lưu. - A, bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương đưa tay về phía mẹ con nó giới thiệu với bác sĩ Lưu: - Đây là chị Trần và Vĩnh Lạc. Rồi anh quay qua phía mẹ con nó: - Còn đây là bác sĩ Lưu, người đã trực tiếp phân tích kết quả cho Vĩnh Lạc. - Chào bác sĩ. Bà lịch sự cúi đầu, ông bác sĩ cũng cúi đầu đáp lễ. - Kết quả thế nào bác sĩ Lưu? bác sĩ Trương hỏi. - Chúng tôi đã tiến hành phân tích rất kĩ. Cậu bé này với Vĩnh Cơ là 2 anh em và kết quả tủy của họ là...
Nó thấy như ai đó bóp ngạt lồng ngực của mình không thể nào thở được nữa, mặt tái xanh, người run lên. thấy biểu hiện của nó như thế bác sĩ Trương lo lắng hỏi: - Em có sao không? Vẫn ổn chứ? - Em không sao. Em chịu được. Lúc này bác sĩ Lưu nói tiếp: - Kết quả chúng tôi nhận được đó là... không phù hợp dù cho họ có là anh em. - Không phù hợp??? cả ba cùng lên tiếng. - Đúng. Tủy không phù hợp nên Vĩnh Lạc không thể cấy ghép tủy cho cậu bé kia. Chúng tôi rất tiếc. - Có nhầm lẫn gì không hả bác sĩ? Nó hỏi. - Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi.
Không phù hợp ư? nó thấy như mọi thứ xung quanh đang sụp đổ. bao nhiêu hy vọng đều đặt vào kết quả này, vậy mà... tại sao chứ? Tại sao ông trời lại không cho anh em nó 1 con đường sống? tại sao của phải bắt anh em nó phải ra đi, rời bỏ thế giới này? Chẳng lẽ hết cách rồi ư? cha không được, mẹ cũng không được, giờ đến niềm hy vọng duy nhất là nó mà cũng đã bị dập tắt. nghe tin này Vĩnh Cơ sẽ thế nào đây. nó không còn nhìn thấy gì nữa, nó không thể thở được, đưa tay lấy ôm lấy ngực thở hổn hết, nó bắt đầu không biết gì nữa cả, chỉ còn nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi của ai đó “Vĩnh Lạc, Vĩnh Lạc”...
|
Chập cuối:
Part 2: ai trong đời không 1 lần chết...
Nó ngất xỉu, mọi người vội vã đưa nó vào phòng cấp cứu, mặt ai cũng đầy lo lắng. cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, mẹ nó ở ngoài lo lắng thấp thỏm không yên cứ đi qua đi lại thỉnh thoảng đến gần cánh cửa lắng nghe thử bên trong có động tĩnh gì không, nhưng mọi thứ vẫn cứ im lìm. Trái ngược hẳn với không khí bên ngoài, bên trong phòng cấp cứu mọi người ai cũng tất bật, tình hình nó rất nguy kịch, có thể sẽ không qua khỏi. trong 1 giây phút nào đấy, có 1 người đã rơi nước mắt khi đang cấp cứu cho nó... Nó thấy mình đi lang thang trên 1 con đường đầy hoa dại, nhưng chẳng biết đó là nơi nào cả, nó cố gắng kiếm tìm 1 người quen thuộc nhưng không có ai, bỗng nhiên nó thấy hắn, hắn đứng đó mỉm cười thật tươi, nó vội vàng chạy đến ôm lấy hắn, nhưng sao chẳng thể ôm được hắn vào lòng. Quay lại nhìn phía sau, nó thấy hắn đang ôm 1 người khác. Là Uyên. Chẳng phải hắn nói là yêu nó sao, sao giờ lại đi cùng Uyên, nó gào thét nhưng hắn chẳng nghe được. nhìn 2 người bằng ánh mắt thù hận, nó bỏ chạy đi thật nhanh, nơi phía cuối con đường nó thấy Vĩnh Cơ đứng đó. lúc này đây nó đang cần lắm cậu bên cạnh. Nhưng cậu không thể nghe lời gọi kia. Nó vẫn gào thét trong sự bất lực. cậu quay lưng bước đi, bỏ lại nó trong nỗi sợ tột cùng. Rồi nó nhìn thấy Khôi, Linh, Gia, Nhã, Lê vui cười bên nhau, nó đứng đó chẳng ai nhìn thấy cả, nó như 1 cái bóng vô hồn. đột nhiên nó trở nên hoảng loạn vô cùng. Nó quay nhìn mọi thứ xung quanh, cả ba mẹ nó cũng không nhìn thấy. mọi người vẫn cứ đứng đó, vui với niềm vui mới mà chẳng ai còn nhớ đến nó nữa. uất ức, bất lực, nước mắt nó tuôn rơi. Nó bỏ mặc mọi thứ chạy đi thật nhanh. Chẳng muốn ở lại nơi đây 1 giây phút nào nữa cả. Giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ứa ra như tắm, nó chẳng thể nào cử động được, xung quanh đầy dây nhợ. - Con tỉnh rồi. mẹ lên tiếng. - Anh tỉnh rồi à. Vĩnh Cơ hỏi thăm. - Cậu tỉnh rồi, là tiếng của hắn. Nó đưa mắt nhìn mọi người, muốn thốt lên rằng con không sao nhưng cổ họng chẳng thể nói được, cứ ú ớ mãi. Bất lực. nước mắt ứa ra. Chưa bao giờ nó cảm thấy mình vô dụng như lúc này, muốn hỏi thăm ba và Vĩnh Cơ về lúc nào, muốn hỏi hắn sao không ở trường mà lại chạy đến đây khi đang giờ lên lớp, muốn nói với mẹ rằng sẽ không sao đâu đừng lo lắng nữa, nhưng giờ đây những điều đó là không thể. Đưa mắt nhìn mọi người khắp 1 lượt như muốn hỏi về tình trạng của mình. Bác sĩ Trương dường như hiểu nên lên tiếng: - Em vừa mới tỉnh dậy. sức khỏe vẫn còn đang rất yếu, đừng có cố gắng. rồi em sẽ nói được trở lại thôi mà.
Nó cảm thấy không còn 1 chút sức lực nào trong người cả. sự mệt mỏi đang xâm lấn trong người, nhẹ nhàng khép mi lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. nơi bờ mi kia vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa kịp khô đi.
- Bác sĩ, con trai tôi sao thế? Bác sĩ Trương vội vàng chạy đến chỗ nó, kiểm tra tình trạng của nó. 1 lúc sau anh quay sang nói với mọi người: - Em ấy ngủ rồi, mọi người nên ra ngoài, tránh làm ồn nhé.
Bác sĩ Trương bỏ ra ngoài, anh không muốn mọi người thấy giây phút yếu đuối này của mình, ba mẹ nó cũng chạy đi theo, chỉ còn lại Vĩnh Cơ và hắn ở lại. hắn đứng đó, nhìn nó nằm trên giường thỉnh thoảng nhăn mặt, hay rên rỉ vì căn bệnh mà lòng đau như cắt. hắn ước giá như có thể chịu đựng thay nó, để nó có được 1 giấc ngủ ngon. Nhìn nó xanh xao và gầy gò quá. Bất giác nước mắt lăn dài trên má. Đưa tay lau đi giọt nước mắt, hắn cắn môi thật chặt ngăn không cho tiếng khóc bật thành tiếng.
Vĩnh Cơ đứng đó ngây dại, cứ ngỡ về anh em đoàn tụ sum vầy vui vẻ bên nhau, ai ngờ chưa đến nhà đã nhận được điện thoại từ Dì báo là nó bị ngất, tình hình nguy kịch, 2 cha con vội vàng chạy vào viện ngay. Chẳng lẽ thần chết sắp đưa anh cậu đi thật sao? Ông trời tại sao tạo ra căn bệnh oái ăm kia chứ. Bao ngày qua cậu thấy mệt mỏi và buồn vì không có tủy thích hợp cho mình càng lúc cậu càng sợ cái chết hơn, cậu chưa muốn chết, cậu còn quá trẻ để sống để tận hưởng mọi thú vui trên đời này. Nhưng biết làm sao đây, khi mọi ngã đường đều bế tắc, cậu chỉ còn biết đứng đó đợi chết mà thôi. khẽ đưa mắt nhìn qua Vĩnh Lạc, cậu thấy lòng tan nát, mới mấy hôm không gặp vậy mà nó ốm đi rất nhiều, nhớ lại lúc mới gặp nhau, tuy đã bị bệnh nhưng nó vẫn mập dễ thương rất nhiều, giờ thì tiều tụy quá. Mà cũng đúng làm sao không tiều tụy được cơ chứ, khi mà căn bệnh luôn theo bên cạnh, thần chết luôn rình rập chỉ cần 1 chút sơ hở thôi là sẽ mang nó đi ngay lập tức. cậu cảm thấy ngột ngạt quá, nên bước ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe tiếng nói của Bác sĩ Trương.
Thấy bác sĩ Trương bước ra ngoài, ba mẹ nó vội vã theo ra cùng, họ muốn biết rõ hơn tình hình của nó, bởi với linh cảm của 1 người cha người mẹ họ cảm nhận được có cái gì đó tồi tệ đang sắp sửa xảy ra. - Bác sĩ đợi đã. Bà gọi với lại. Nghe gọi anh dừng bước, quay lại phía ông bà: - Chị có điều gì à? - Thưa bác sĩ, tình hình của con trai tôi sao ạ? Bà lên tiếng. - Thật sự mà nói thì chúng tôi chẳng thể nào đoán trước được bệnh của em ấy, nó tiến chuyển không theo dự đoán của chúng tôi, nhưng tất cả đều biết 1 điều..... anh ngập ngừng. - Là điều gì, thưa bác sĩ? Cả ông và bà cùng lên tiếng hỏi. - Hôm qua em ấy ngất đi, chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ tình trạng của em ấy, cộng với tình trạng của em ấy tỉnh dậy lúc nãy chúng tôi đoán rằng em ấy đã mất đi khả năng nói và đi đứng, não của em ấy đã bắt đầu ngừng hoạt động, hay nói 1 cách khác..... anh e dè nhìn 2 người. - Không sao, xin cậu cứ nói. Ông lên tiếng. - Nói 1 cách khác, em ấy đang rất yếu, có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào, em ấy đang dần dần rơi vào hôn mê, lúc nãy không phải là em ấy ngủ, mà là em ấy bị hôn mê đấy. - Vậy sao không làm cho nó tỉnh dậy?? ông to tiếng. - Tất cả mọi loại thuốc đối với cậu ấy đều vô hiệu, chúng ta đành trong chờ vào phép màu mà thượng đế mang đến. - Vậy khi nào nó sẽ tỉnh? Bà hỏi trong nước mắt. - Điều đó phụ thuộc vào ý thức và nghị lực của cậu ấy, để xem cậu ấy có đủ sức mạnh quay về gặp mọi người hay không. - Có nghĩa là....... ông lưỡng lự. - Vâng, đúng thế. Bác sĩ Trương gục đầu nói khẽ.
Anh cúi đầu chào rồi quay bước đi thật nhanh, anh thật sự không thể kìm nén thêm 1 giây phút nào nữa, nếu cứ đứng đó chắc anh sẽ bật khóc trước mặt mọi người, chạy nhanh lên sân thượng nơi có từng cơn gió thổi mát rượi, anh lấy trong túi áo ra gói thuốc lá, cầm điếu thuốc châm lửa. anh là người rất ghét ai hút thuốc lá, với lại là 1 bác sĩ anh thừa biết tác hại của thuốc lá mang lại, nhưng lúc này đây anh cần 1 đến nó, chỉ có thuốc lá mới làm cho anh bớt đi đau buồn. Nghĩ lại chuyện hôm qua anh thấy sợ, sợ sẽ không cứu được nó, nhưng may sao anh đã 1 lần nữa giành nó trở về. nhưng giờ đây nó đang đứng mấp mé ranh giới giữa sự sống và cái chết, ranh giới đó mỏng manh biết ngần nào. anh vẫn cứ ngồi đó, vẫn cứ châm từng điếu thuốc, từng cơn gió thổi mạnh vào mặt, làm tóc anh rối xù lên. Anh cứ thả hồn mình vào từng làn khói thuốc, bất chợt giật mình vì có giọng nói phát ra: - Là bác sĩ mà anh không biết tác hại của thuốc lá sao? Anh quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói kia đầy ngạc nhiên.
Cậu mở cửa định bước đi ra ngoài chứ không thể nào chịu được sự ngột ngạt trong căn phòng này nữa. đưa tay lên vặn chốt của định bước ra ngoài thì cậu nghe cuộc trò chuyện của ba, dì mình cùng với bác sĩ Trương. Cậu vừa nghe điều gì kia, anh cậu đang bị hôn mê ư? có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại ư? không đâu. chắc là bác sĩ nhầm lẫn đây mà, làm sao có thể cơ chứ? Chắc chắn là nhầm rồi. cậu đứng đó run rẩy đôi chân như muốn ngã quỵ. cậu thấy bác sĩ Trương bước đi thật nhanh, tay đưa lên như đang lau đi nước mắt, còn Dì của cậu thì ngã quỵ xuống đất, ba cậu phải ôm lấy bà, cậu chỉ còn nghe tiếng nức nở của bà, cùng với tiếng thở rất dài của ba mình. Nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại cậu bước đi theo cái bóng dáng của người mặc áo bluose kia. Đến sân thượng lặng lẽ đứng nhìn nam nhân kia trầm tư hút thuốc nghĩ ngợi, định quay bước trở xuống vì lạnh thế nhưng thấy anh vẫn cứ đốt thuốc liên tục, cậu tiến lại gần và lên tiếng: - Là bác sĩ mà anh không biết tác hại của thuốc lá sao? Anh quay lại tìm chủ nhân của câu nói này và ngạc nhiên khi thấy Vĩnh Cơ. Cậu từ từ tiến lại gần phía anh. - Việc gì anh phải đày đọa mình như thế? - Có phải anh bất tài vô dụng lắm không? Nhìn Vĩnh Lạc đau đớn như thế mà không có cách nào giúp được, anh đúng là vô dụng mà. - Không phải lỗi ở anh. Có chăng là ông trời thích đày đọa con người mà thôi. - Nhưng anh là bác sĩ, anh đứng nhìn cậu ấy dần xa mình 1 cách bất lực. - Em hiểu cảm giác của anh lúc này. Nhưng em cũng hiểu anh trai của em, em biết anh ấy không muốn anh buồn như thế này đâu. - Vĩnh Cơ này, có khi nào em oán trách cuộc đời, oán trách ông trời không? - Vì lý do gì?? - vì làm cho Vĩnh Lạc bị bệnh, em cũng bị bệnh. - Nếu nói không là nói dối anh à. em không có cao thượng như anh trai của em. Nhiều lúc em oán trách ông trời sao lại tạo nên bi kịch này chứ? Nhưng rồi nhận ra rằng có oán trách cũng không thay đổi được gì cả, thế nên chấp nhận thực tại và sống tiếp. - Mất Vĩnh Lạc em có buồn không? - Sẽ chẳng bao giờ quên anh ấy. anh ấy sẽ luôn sống mãi trong tim của những người từng tiếp xúc với anh ấy, em tin thế. - Anh cũng thế. - Anh vứt thuốc đi kìa, anh có biết là người ngửi khói thuốc sẽ bị ảnh hưởng nặng hơn người hút không? Anh nghe cậu nói thế vội vứt điếu thuốc đi, không phải anh không biết điều đó mà là vì nói chuyện với cậu anh thấy tâm trạng khá hơn nhiều rồi. anh nhận ra cậu giống hệt nó, tính cách, cách nói chuyện đều rất giống. Anh và cậu ngồi nói chuyện rất lâu mới trở xuống.
Những ngày sau đó vẫn như thế, nó vẫn mê man. Bạn bè trong lớp thường xuyên vào thăm nó, đặt biệt là Ngũ Quỷ, dù cho bận rộn thế nào đi chăng nữa thì ngày nào cũng ghé qua chỗ nó 1 lần. vào ngắm nhìn 1 lúc rồi cả bọn lủi thủi bước ra về mà lòng ai cũng man mác buồn.
Hắn ở bên nó mọi lúc trừ những giờ học lên lớp. hắn muốn những lúc nó tỉnh đều nhìn thấy mình, muốn ở bên nó, cùng vượt qua giây phút này. Hôm nay chỉ có hắn và mẹ nó ở lại, mấy hôm rồi bà chẳng ngủ tí nào cả, mà có ngủ cũng chẳng ngủ được, cứ nhắm mắt lại là những cơn ác mộng lại kéo đến. đã rất nhiều lần bà giật mình tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa vì cơn ác mộng bà thấy nó rời xaba, tỉnh dậy nhìn sang thấy nó vẫn nằm đó bà yên tâm hơn rất nhiều. bà và hắn, 2 người ngồi đó, theo đuổi những ý nghĩ khác nhau, thấy bà tiều tụy đi rất nhiều hắn lên tiếng: - Cô để cháu ở với Vĩnh Lạc, cô đi nghỉ tí đi cho khỏe. - Cô không ngủ được cháu à. cứ nhắm mắt lại là ác mông kéo đến bao lấy cô. Cô sợ lắm. - Không sao đâu cô. Do cô mệt mỏi quá nên vậy đấy, cố gắng chợp mắt tí cho khỏe cô. Vĩnh Lạc đã có cháu lo. - Vậy cháu trông Vĩnh Lạc giúp cô, cô đi ra ngoài dạo tí. - Dạ vâng ạ.
|