Fanfic VKook | Càng Yêu Càng Đau
|
|
[VKook] Càng yêu càng đau! Chap 11 Anh nắm lấy tay Jungkook, giữ cho cậu không bị rơi xuống vực thẳm sâu hút dưới kia. Anh nhìn cậu, bàn tay lại nắm chặt hơn, cố kéo cậu ra khỏi nơi đó. Thế nhưng, nhìn anh, cậu lại cười, cái nụ cười đáng yêu như thiên thần ấy khiến anh có cảm giác bất an. Tại sao, tại sao cậu ấy lại buông tay anh ra, để bản thân mình rơi xuống vực sâu kia chứ. Khoảnh khắc cậu buông tay anh ra, Taehyung như chết lặng đi, miệng không ngừng gọi cậu: - Không, không, em không được đi, không được! _________________ - Không! Taehyung choàng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại khắp gương mặt. Xộc thẳng vào mũi anh là mùi thuốc, đập vào mắt là một màu trắng xóa. Bấy giờ, anh mới cảm giác được sự đau đớn trên đầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại ở đây? Sau vài phút, anh mới chợt nhận ra không phải chỉ có anh ở trong căn phòng này. Jungkook đang gối đầu lên cạnh giường của anh, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi đang ngủ say. Anh cứ thế nhìn cậu. Gương mặt của cậu vẫn đáng yêu như vậy, làn môi hồng khiến người ta chỉ muốn hôn, cả đôi má phúng phính đáng yêu nữa, cứ thế này để anh ngắm cả ngày cũng chả sao. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao nỗi niềm. Jungkook chợt tỉnh dậy, thấy vẫn còn Taehyung chưa tỉnh, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa rửa mặt, cậu vừa lẩm bẩm: - Cái tên này, anh bảo là không thích bệnh viện kia mà, vậy thì mau tỉnh lại đi chứ, đồ con lợn ham ngủ! - Tôi nghe thấy hết đấy! Jungkook giật bắn mình nhìn ra cửa. Anh đứng đó, với cái vẻ kiêu ngạo thường thấy, khoanh tay đứng nhìn cậu. Ôi dáng đứng thật đẹp nha ! Anh tựa lưng vào tường, khoanh tay để trước ngực, ánh mắt hướng về phía xa xăm nào đó. Ai đó hãy kéo cậu ra khỏi đây đi, cậu sắp lao đến anh rồi đấy. - Tôi muốn về nhà! - Nhưng anh chưa khỏe hẳn ... - Em đã biết tôi ghét bệnh viện mà còn muốn để tôi ở lại? Jungkook nghe thế cũng chẳng nói câu gì cãi lại, đành đi ra ngoài xin giấy phép xuất viện. Trước khi đi, cậu đưa cho anh một gói đồ. Cậu rời đi, anh nhanh chóng lấy đồ trong đấy ra. Là một chiếc áo phông trắng cùng một chiếc quần jeans ống rộng một chút. Anh mỉm cười. Hóa ra thằng nhóc này đã bắt đầu chú ý đến gu ăn mặc của anh rồi đấy. Jungkook bước vào phòng. Đập vào mắt cậu là cảnh tượng muốn làm cho người ta xịt cả máu mũi. Anh chỉ mới mặc chiếc quần jean, để lộ thân hình sáu múi socola vạm vỡ, cool ngầu. Từ bao giờ mà anh đi tập gym vậy? Thấy Jungkook nhìn không chớp mắt, Taehyung muốn trêu cậu một chút, nhưng với bộ mặt vô cảm bình thường. Anh cầm cái áo đi đến trước mặt cậu, cố tình đứng gần hơn một chút để cậu cảm nhận được từng múi bụng của mình. Anh đã phải tập luyện rất vất vả mới có được đấy. Anh chìa cái áo ra: - Cái này không vừa! - Sao lại không vừa? Em nhớ rõ ràng là size này mà! Jungkook nghe thế liền chộp lấy cái áo, không ngừng ướm thử vào người mình. Taehyung sai rồi, anh quá sai lầm khi trêu ghẹo con người này rồi. Nhìn cậu xem, đáng yêu hệt như một đứa con nít với cái mỏ cứ chu chu lên giận dỗi, khiến anh phải kiềm chế lắm mới không lao đến ôm cậu, mới không phủ xuống làn môi anh đào kia một nụ hôn đến nghẹt thở. Để chấm dứt tình trạng này, anh vội giật lấy cái áo: - Lần sau mua phải cẩn thận hơn đấy! Anh mặc vào rồi. Jungkook thoáng thấy gương mặt của anh đỏ, nhưng cậu nhìn lại mình đi, mặt cậu khác gì quả cà chua đâu chứ. Sau một lúc, anh quản lí đến đưa cả hai về lại kí túc. Các fan hâm mộ lẫn phóng viên đứng bên ngoài quá đông khiến Taehyung và Jungkook chật vật lắm mới ra đến xe. Trong đám đông hỗn độn ấy, tim cậu chợt đập nhanh hơn bình thường. Kim Tae Hyung đang nắm lấy bàn tay cậu, hơi ấm của anh như xóa tan cái lạnh của Seoul đầu mùa đông. Cái nắm tay này, cậu không muốn bỏ ra, vì cậu biết rằng sau hôm nay, mọi chuyện sẽ lại về đúng quỹ đạo của nó. Cậu cứ thế, nắm chặt lấy bàn tay anh, tham lam muốn giữ nó cho riêng mình. Trong khoảnh khắc đó, có một người khẽ cười. ~~~ Hơi ngắn ạ :((
|
[VKook] Càng yêu càng đau! Chap 12 - Hyung ... Jungkook cất tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt trên xe. Tiếng kêu của cậu rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu ấy. Cậu sợ mình sẽ đánh thức Taehyung mất, nhưng có chút chuyện cậu cần phải làm cho ra lẽ. Những tưởng anh sẽ không nghe, cậu cụp mắt xuống quay về ghế, nhưng thanh âm trầm ấm ấy lại vang lên một cách nhẹ nhàng: - Gì hả? Jungkook ngạc nhiên. Trong suốt mấy tháng qua, anh đều phớt lờ cậu, thậm chí xem cậu như người vô hình vậy, ấy vậy mà hôm nay, anh lại trả lời cậu. Tuy câu trả lời có vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng cậu vẫn dấy lên một niềm vui kì lạ. Đánh bạo đi đến ngồi cách anh một ghế, cậu quay sang nhìn anh: - Hyung, sao lúc đấy hyung lại làm vậy? - Gì cơ? - Thì ... chuyện cái sân khấu ý ... - Không nhớ! Câu trả lời của anh như vậy khiến cậu cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa. Lủi thủi quay về ghế ngồi ban đầu ( cách Taehyung 2 hàng ghế), Jungkook buồn bã nhìn ra phía cửa kính. Cậu chìm vào trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Anh thật sự rất khó đoán, lúc trước cũng vậy, và bây giờ cũng vậy. Thói quen khi suy nghĩ của Jungkook là chu mỏ phồng má một chút cực đáng yêu, và bấy giờ cậu trông cực kì dễ thương với cái mà các thành viên cho là " Aegyo vô tình" ấy. Khoảnh khắc này đã được một người nhìn thấy. Lúc về đến kí túc, Jungkook và V lại bị vây quanh bởi fan hâm mộ đang lo lắng cho vết thương trên đầu của V, và lại càng lo lắng hơn khi nhìn thấy miếng băng to đùng trên đầu anh. Theo bản năng khi bị dồn ép, Jungkook nắm lấy tay V, như những năm tháng trước. Và lại một lần nữa, anh ấm áp nắm lấy bàn tay cậu. Một hành động vô cùng kín đáo và ngọt ngào.. Bước vào thang máy, cả hai lại rơi vào bầu không khí im lặng đáng sợ. Thế nhưng, Jungkook đang cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu nhìn bàn tay mình, bàn tay vẫn còn vương hơi ấm lúc nãy, gương mặt hơi đỏ lên, khuôn miệng cười mỉm, tâm trạng hệt như những người đang yêu. Taehyung vẫn vẻ mặt băng lãnh ấy, liếc nhìn cậu với một cái lắc đầu nhẹ. Vừa vào đến phòng khách kí túc, V đã bị 5 con người còn lại ôm chầm lấy, hỏi han đủ thứ đến phát mệt. Họ không ở lại bệnh viện cùng V được vì quản lí nghĩ rằng nếu Bangtan ở lại bệnh viện quá đông sẽ khiến các fan lo lắng nhiều hơn. Vì thế, Jungkook tình nguyện ở lại. Nói đến đây, mặt Jungkook đỏ lên, ngại ngùng cúi gằm xuống đất. Jin hyung liền véo yêu vào cái má phúng phính của thằng em trai đáng yêu này. Taehyung ngồi gác chân lên bàn, ngửa lưng ra phía sau, uể oải nói: - Em mệt rồi, đi ngủ đây! - Yah, chú mày còn chưa ăn gì mà. Anh đã nấu cháo rồi, để anh đi hâm nóng. - Em không đói! Đến là khó chịu với cái tính tình thất thường của Taehyung. Nhìn bóng lưng anh xa dần, khuất sau cánh cửa, tất cả các thành viên đều lắc đầu ngao ngán, rồi lại tiếp tục công việc của mình theo đúng quỹ đạo của nó. Jimin và Jungkook tập gym, J-Hope cùng Suga và RapMon sáng tác nhạc, còn Jin xem các chương trình dạy học nấu ăn trên TV, còn Taehyung chìm vào giấc ngủ. Lúc anh tỉnh dậy, trời đã tối đen. Nhìn lại đồng hồ, cũng đã 8h tối rồi, anh ngủ một mạch 10 tiếng cơ đấy. Anh đảo mắt nhìn xung quanh, chẳng thấy Jimin đâu, hẳn là sang chơi với Jungkook rồi. Anh đứng xuống đất, đầu hơi choáng váng vì đói và đau đầu. Cũng phải, từ sáng hôm qua đến giờ anh đã ăn được gì đâu. Cố gắng đi xuống nhà ăn, Taehyung nghe thấy tiếng Jungkook đang nói chuyện với ai đó. - Vâng ... vâng ... hiểu rồi ... vâng ... cảm ơn Jin hyung nhiều! Taehyung chẳng hiểu gì, bất thình lình kéo ghế ngồi xuống kế bên Jungkook làm cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên. Taehyung nằm dài xuống bàn, mắt nhắm nghiền lại, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh chẳng còn sức để mà trò chuyện với ai nữa rồi. Jungkook cố tình ngồi xa V ra một chút, chậm rãi hỏi: - Hyung mệt à, sao không vào nghỉ đi? - .... - Hay hyung đói bụng rồi? Taehyung liền gật đầu khi Jungkook vừa dứt lời, đôi mắt vẫn khép chặt lại với nhau. Trái tim cậu lỡ nhịp! Anh bây giờ trông thật giống 3 năm về trước: một Kim Tae Hyung luôn lười nói chuyện mỗi khi đói, hay mò xuống bếp ăn đêm với gương mặt ngái ngủ cùng mái tóc rối bù trông thật điển trai, toát lên vẻ nam thần trong sáng. Và trong khoảnh khắc này, Taehyung của ngày trước đang xuất hiện ở nơi đây. Cậu nhìn ngắm vài giây, rồi bắt tay vào nấu ăn. Cậu nấu cho anh một ít cháo thịt bằm kim chi, theo sự hướng dẫn của Jin lúc nãy. Taehyung ngồi ở phía sau, chống cằm nhìn cậu, đôi mắt anh hiện rõ ý cười tươi trẻ bên trong ấy. Trong đầu anh thoáng hiện lên một viễn cảnh ngọt ngào, nhưng lại chợt vụt tắt đi. " Kim TaeHyung, không được mềm lòng. Phải trêu chọc em ấy một chút, để trả giá cho những gì mà em ấy gây ra." Jungkook đem đến trước mặt V một bát cháo thơm nức mũi, hấp dẫn đến kì lạ. Anh từ tốn múc một muỗng đầy, ăn ngon lành, nhưng chẳng có vẻ gì thể hiện sự cảm kích hay xúc động. Cậu nhìn anh, vừa vui vừa buồn. Là cậu nấu không ngon sao? Nhưng không, nó ngon thật mà, chính Jin hyung đã chỉ cậu đấy! Vậy mà sao anh ăn xong liền đứng dậy ra sofa ngồi xem TV là thế nào? Jungkook buồn bã đem bát đi rửa. Bất chợt, cậu nghe một giọng nói cất lên, xua tan bầu không khí im lặng lúc bấy giờ. - Không hẳn là xuất sắc, nhưng thế này cũng tạm được! Cậu cười tươi như một đứa con nít, vừa cười vừa rửa bát. Phía bên này, cũng có một người đang xem TV cũng nhếch lên một nụ cười, nụ cười tỏa nắng trong đêm tối. Hôm nay, thanh âm trầm ấm ấy lại phát ra, nhưng kì lạ thay, nó không khiến cho trái tim của một người bình thường trở nên đau đớn, mà nó khiến một trái tim đang buồn bã trở nên tràn ngập sắc hồng! ❤
|
[VKook] Càng yêu càng đau! Chap 13 Seoul những ngày cuối tháng 12 ngày càng lạnh hơn, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, phủ trắng khắp các nẻo đường. Hôm nay là một ngày rảnh rỗi của BTS, vì đã lâu lắm rồi, họ mới được nghỉ ngơi thoải mái như thế này. Suốt cả ngày, Taehyung cứ khóa mình ở trong phòng, ngoài thằng bạn Jimin cùng phòng kêu khản cổ thì anh mới cho vào lấy đồ, còn những người khác, anh hoàn toàn không cho vào. Về phần Jungkook, dạo gần đây cậu ấy rất hay đi ra ngoài một mình, có khi gần khuya mới về đến kí túc. Hai người họ, rõ ràng mối quan hệ đã được cải thiện hơn trước, nhưng tại sao lại thành ra thế này? Buổi chiều, Taehyung cuối cùng cũng ra khỏi phòng với nụ cười tươi hình chữ nhật quen thuộc, huýt sáo đầy vui vẻ. Suga nhìn V với ánh mắt đầy sự nghi hoặc, tò mò, còn RapMon vẫn trưng cái bộ mặt không quan tâm ấy ra, vì thằng nhóc này cứ sớm nắng chiều mưa thế đấy. Taehyung ngồi phịch xuống ghế, giật bịch snack của Jin bên cạnh, ăn ngon lành. Jin hỏi với sự tò mò: - Em có bị làm sao không? - Đương nhiên là không rồi. Mà Jungkook đâu hả hyung? - Nó ra ngoài rồi. Nghe đến đây, mặt Taehyung tối sầm lại. Cả tuần nay hai người hiếm khi nói chuyện với nhau cũng vì sự biến mất bất thình lình của Jungkook. Thế nhưng, anh vẫn cất tiếng: - Đi ăn đi, em khao! Quán thịt nướng nổi tiếng ở khu Gangnam như náo nhiệt hơn bởi sự xuất hiện của BTS. Các fan đứng bên ngoài rất đông, chính vì thế, các chàng trai quyết định vào phòng VIP. Sau một hồi ăn uống no say, họ lại trở về kí túc xá, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Thế nhưng, ánh mắt Taehyung đột nhiên dừng lại ở chiếc xe màu đỏ bên đường. - Dừng xe, cho em xuống! Anh quản lí vội ngừng xe, V lao xuống đường như bay. Anh sững người với cảnh tượng trước mặt. Là Jungkook đang ngồi trên chiếc xe ấy, và ... một cô gái ở bên cạnh đang ôm lấy cậu. Cậu còn cười với cô nàng xinh đẹp ấy nữa! Taehyung đứng đó, cơ thể như bị đóng băng trong phút chốc, rồi bùng lên ngọn lửa trong lòng. Bất giác, một câu nói cất lên bên tai anh: "Tôi là sangnamja, là trai thẳng, không đời nào tôi chịu nằm dưới một thằng gay như anh!" Ánh mắt Taehyung hằn lên từng vệt đỏ trông thật đáng sợ. Các thành viên đứng đằng sau cũng chỉ biết im lặng đứng nhìn. Bất chợt, anh chạy đi. - Tae ...Taehyung à ... J-Hope cố gắng gọi với theo, nhưng kết quả là Taehyung đã biến mất dưới cái lạnh của Seoul rồi. ~~~~~~~~~~~~ - Jeon Jungkook, em đi hẹn hò sao? - Em không có. Tại sao Nam Joon hyung lại nghĩ như vậy? - Kookie à, thằng Taehyung nó bỏ đi rồi. Anh quản lí cùng Suga hyung và Jin hyung đang đi tìm nó. Anh thật sự thất vọng về em đấy. - Em không có. Em chỉ đi với người bạn học cũ của em thôi Jimin hyung! Em không có ai khác ngoài V hyung đâu. Nói rồi, Jungkook lao ra ngoài cửa. Cậu cứ chạy, chạy mãi, với bộ quần áo mỏng tang. Đã hơn 11h rồi nhưng vẫn chẳng thấy V đâu. Jungkook lo sợ, sợ rằng mình sẽ lạc mất anh một lần nữa. Anh có lạnh lùng với cậu cũng được, có chán ghét cậu cũng được, nhưng hãy để cậu được nhìn thấy anh hàng ngày như vậy là đủ rồi. Và ... trời bắt đầu đổ cơn mưa. Dưới mưa, nước mắt cậu hòa lẫn với nước mưa. Cơ thể cậu lạnh cóng, nhưng đôi chân vẫn chạy, chạy mãi, vì cậu muốn tìm được anh. Cậu sai rồi, chỉ vì muốn tạo cho anh một sự bất ngờ vào ngày sinh nhật sắp tới nên cậu mới nhờ cô bạn của mình cho ý kiến mà quên mất rằng mình đã bỏ rơi Kim Taehyung. - Taehyung, em sai rồi, làm ơn.... về đi! Jungkook ngồi thụp xuống dưới đất. Cậu kiệt sức rồi. Từng hạt mưa rơi xuống lạnh cắt da cắt thịt, như muốn đóng băng cả con người đang chịu đựng dưới làn mưa kia. Bất chợt, cơ thể cậu nhận được một hơi ấm nào đó. Là ai đó đang ôm lấy cậu vào lòng, thật chặt. Ngước đôi mắt mình lên, cậu nhìn thấy Taehyung của 3 năm trước, một Taehyung luôn lo lắng cho cậu. - Yah, em bị điên à, sao lại dầm mưa thế này? - Tìm được anh rồi ... Anh bế cậu lên, đưa cậu vào một mái hiên nào đó để trú mưa. Anh cởi áo khoác mình ra, khoác lên cho cậu. Nhìn cái thân hình nhỏ bé đang run bần bật vì lạnh kia, anh chợt chạnh lòng mà ôm lấy cậu đặt lên đùi mình, cho Jungkook ngồi vào lòng anh, để anh ôm, để anh sưởi ấm. Ôm cậu trong vòng tay, anh cất giọng trách móc: - Em đi hẹn hò xong rồi lại ra đây dầm mưa tìm tôi à? - Em ... không ... có! Jungkook lạnh đến môi răng run bần bật, phát âm thực sự rất khó khăn. Nhận thấy được điều đó, Taehyung không hỏi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy cậu. Jungkook nằm trong lòng anh, chỉ mong sao khoảnh khắc này đừng nhanh chóng qua đi, để cậu được gần bên anh thêm một chút nữa thôi. Một lát sau, anh quản lí cùng Suga và Jin tìm thấy hai người họ và đưa cả hai về lại kí túc. Jungkook nằm trong vòng tay anh đã say ngủ tự bao giờ. Vào đến kí túc xá, anh không nói không rằng đưa Jungkook vào phòng mình, thay đồ cho cậu rồi đặt cậu lên giường của Jimin. Anh khẽ thở dài, rồi đi ra ngoài. - Jungkook nó chỉ hẹn bạn ra ngoài chơi, hoàn toàn không có ý gì. Chú mày đừng trách em nó. - Em biết rồi. Jimin, hôm nay qua phòng Hoseok hyung ngủ đi nhé! Nói rồi, V lại quay lưng bước về phòng.
|
[VKook] Càng yêu càng đau! Sorry Readers Dạo gần đây au hoàn toàn không có một ý tưởng gì cho fic này T.T Nên au không chắc là mình có thể viết tiếp được hay không. Chap vừa rồi quá tệ, au biết điều đó. Hẳn các bạn phải rất thất vọng lắm nhỉ? Au Taetae thật sự rất biết ơn các bạn đọc đã theo dõi fanfic đầu tay của au *cúi đầu 90°*. Có thể lịch ra chap sẽ không được thường xuyên như trước, cũng swx không hay như trước nhưng các bạn hãy luôn yêu mến au nha :*
|
[VKook] Càng yêu càng đau! Chap 15 Đêm đó, Jungkook sốt cao, khiến cho Taehyung cũng chẳng ngủ được. Anh ôn nhu ngồi cạnh giường cậu, chăm sóc Jungkook như một đứa trẻ vừa lên ba. Anh ngồi trên ghế, tia nhìn ấm áp từ lâu mới hiện lên của anh chiếu thẳng vào cậu. Bất giác, bàn tay anh chạm lên mái tóc cậu, xoa nhẹ. Khẽ cong môi tạo thành nụ cười hình bán nguyệt, anh cúi xuống hôn lên vầng trán nóng hổi ấy. Anh lại tựa lưng vào ghế, nhìn vào chiếc điện thoại. Đã hơn 3h sáng rồi. Nhìn cậu như vậy, thật sự anh chẳng còn lòng dạ nào mà ngủ được nữa. Taehyung buồn chán, vì không muốn đánh thức Jungkook, anh đành im lặng ngồi nhìn cậu, trên tay cầm chai nước uống. Quả thật là "Idol sẽ chết nếu như rời xa chai nước"! Đêm khuya là lúc con người ta hay suy nghĩ nhiều nhất, quả thật là như vậy. Trong cơn mê man, cậu nằm trên giường gọi tên anh, hoặc nói những câu vụn vặt như "Cô ấy là bạn em ....", "Taehyung, xin đừng bỏ em ...", "Em sai rồi ...". Mỗi lần cậu giật mình như thế, anh liền theo bản năng mà nắm lấy tay cậu trấn an, đưa Jungkook quay lại giấc ngủ an lành. Ánh mắt Taehyung chợt đăm chiêu kì lạ, trong đầu anh hiện ra rất nhiều câu hỏi: Liệu anh có còn đủ can đảm để yêu cậu? Bao năm qua, anh luôn ám ảnh câu nói ấy, ám ảnh những lời nói cay độc phát ra từ miệng cậu. Anh sợ, anh sợ phải yêu thương, sợ mình sẽ bị tổn thương như lần đó. Anh đã suýt chút nữa tự vẫn trong nhà tắm khi đang trong tình trạng trầm cảm nghiêm trọng. Mỗi đêm, cậu lại hiện hữu trong giấc mơ của anh, cậu thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ. Trái tim anh ... đã có câu trả lời! Lúc Jungkook thức dậy đã là 9h sáng. Nhìn quanh một lúc, cậu mới nhận ra đây là phòng của Jimin và Taehyung. Cơn sốt đêm qua khiến cổ họng cậu khát khô, đầu đau như búa bổ. Toan tung chăn đi ra khỏi giường thì Taehyung đã xuất hiện từ trong nhà vệ sinh. - Tối qua em đã ngủ ở đây sao? - Ừ. Em còn bị sốt nữa. Sáng ra anh đã bị anh quản lí mắng cho một trận vì làm em bị sốt đấy! Thấy Taehyung có vẻ không vui, Jungkook thu cặp mắt của mình lại, tỏ vẻ hối lỗi trông thật đáng yêu. Cậu vừa ngước lên đã thấy anh đứng trước mặt, kề mặt mình vào sát mặt cậu. Bàn tay xinh đẹp của anh đặt ra sau gáy Jungkook, nhẹ nhàng đẩy cậu ra đằng trước. Taehyung áp trán mình vào trán cậu một cách bình tĩnh mà không biết người đối diện đang phát điên lên vì xấu hổ. " Anh lười dùng nhiệt kế, vì nó thật vướng víu. Dùng trán để biết em có sốt hay không chẳng phải là tốt nhất hay sao, vừa tiện lợi, vừa gần gũi !" Cậu bất chợt nhớ đến câu nói của anh mỗi lần cậu bị sốt, và cũng theo cách này, anh lại khiến cậu có cảm giác Kim Taehyung năm xưa đã trở về. Nhưng có điều, mỗi lần anh "đo" xong liền cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của cậu thật nhẹ nhàng. Jungkook chờ đợi... - Em đỡ sốt rồi đấy! Ngồi yên đấy, anh mang cháo cho em. Cậu như đang lơ lửng trên thiên đàng mà bị anh dùng một câu đã có thể đạp thẳng tâm hồn bay bổng của Jeon Jungkook xuống dưới đất. Cậu bĩu môi giận dỗi, rồi nhìn xuống phía dưới. Đồ của cậu đã bị ai thay rồi. - Kim Taehyung anh .... Jungkook không dám la lớn, nhưng bây giờ cậu đang ngượng đến chín mặt đây này. Hôm nay, cả bọn lại được nghỉ xả hơi. Trưa hôm ấy, khi đã chắc chắn Jungkook hết sốt, Taehyung mới chịu mở cửa cho cậu ra ngoài chơi với các anh. Suga hyung phòng kế bên nghe hết toàn bộ cuộc tranh cãi của hai đứa em, lúc Jungkook được "thả tự do", Suga đứng tựa vào tường, tặc lưỡi lắc đầu trêu Taehyung: - Đấy, thương người ta như vậy mà bày đặt làm màu. - Kệ em. Nói rồi, Taehyung cũng đi ra phòng khách. Đôi môi cậu khẽ mỉm cười. Suga nhìn cậu em mình như vậy cũng cảm thấy vui lây. Ngày mai, Giáng sinh, ngày mà anh quyết định sẽ nói ra câu trả lời của mình!
|