VKook | Cha 35(Hoàn) Jungkook và Taehyung sống chung với nhau thấm thoát đã 2 năm.Cậu hiện giờ đang là một nhân viên văn phòng.Tuy anh đã gợi ý cho cậu rằng làm ở công ty anh sẽ có lợi hơn.Nhưng cậu không muốn dựa với anh quá nhiều,cậu muốn tự chính sức lực mình làm ra thành công. -"Anh à,tối nay anh muốn ăn gì?" -"Ăn gì cũng được,món nào em nấu anh đều ăn." -"Được,chút anh nhớ về sớm nhé." -"Anh sẽ về sớm mà." -"Vâng,tạm biệt anh!" -"Tạm biệt bảo bối!" Tắt máy,câu "tạm biệt bảo bối" của anh làm cậu có chút ngại ngùng.Dạo đây anh hay gọi cậu là bảo bối,nghe có chút không quen tai,cậu mỗi lần nghe đều đỏ mặt. -Jungkook,đi ăn với chúng tôi chứ? -Không,cảm ơn nhé.Hôm nay tôi có việc rồi,mọi người cứ đi. -Vậy chúng tôi đi nhé! -Vâng! Đồng nghiệp của cậu muốn rủ cậu đi ăn tối,nhưng lại từ chối vì đã có hẹn cùng anh.Nhanh tay sắp xếp tài liệu rồi còn về nhà nấu cơm.Cậu hôm nay có chuyện vui nên tình thần cũng vì thế mà phấn chấn hơn. Trên đường về nhà,cậu ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia,bỗng dưng tối nay cậu muốn uống cùng anh một đêm. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ -"Cạch" -Anh về rồi! Anh mỉm cười với cậu rồi treo áo lên móc,cất túi xách.Anh mở hờ hai cúc áo sơ mi,tay áo được vén lên gọn gàng.Ôm lấy người mình yêu từ phía sau,gác đầu lên vai cậu,tham lam mà hít lấy mùi hương trên người Jungkook.Anh cạ mũi vào cổ cậu làm cậu nhột không thôi. -Taehyung,nhột a! -Cả ngày bây giờ mới gặp em,anh nhớ em! -Mới gặp buổi trưa đây mà. -Nhưng anh vẫn nhớ em a. -Chỉ được cái dẻo miệng thôi.Em làm sắp xong rồi,anh vào bàn ngồi đi. Buông cậu ra,anh sắp chén đũa ra bàn rồi ngồi đợi thức ăn được đem lên.Cậu mang chiếc tạp dề trên người,mồ hôi chảy trên khuôn mặt cậu,nhìn cậu anh lại thấy giống như một người vợ thực thụ vậy. Các món ăn cũng được nấu xong,đem những đĩa thức ăn thơm phức kia ra bàn.Cởi chiếc tạp treo trên ghế,ngồi đối diện với anh.Khuôn mặt hạnh phúc của cậu khi nhìn những món ăn mà mình đã làm cho anh.Trong đó có món mà anh thích nhất. -Hôm nay em đã làm món mà anh thích đó.Anh ăn xem có ngon không? Cậu gắp một miếng thịt rồi đưa cho anh,nhận lấy miếng thịt đó,vừa mềm vừa thơm,hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng.Anh gật đầu mỉm cười tấm tắc khen. -Ngon lắm,em nấu đúng là số 1! -Chỉ giỏi nịnh thôi.Anh ăn nhiều một chút! Cậu cười tươi gắp đồ ăn vào bát của anh.Chợt nhớ lúc về mình có mua vài lon bia,liền chạy đến tủ lạnh đem ra cùng với hai ly đá. -Hôm nay sao lại uống bia? -Chỉ tại em vui,nên muốn uống cùng anh. -Được thôi. Rót bia ra ly,thứ nước vàng óng ánh cùng lớp bọt trắng làm cậu khát nước mà uống một ngụm. -A,đã thật! -Jungkookie,tửu lượng em không tốt,uống ít thôi. -Em say thì có anh. -Không nghe lời sẽ không bước xuống được giường! -A,em sẽ uống ít.Đừng làm như vậy. Nghe chất giọng của anh,cậu biết đó là không phải chuyện đùa.Cả hai cùng ăn cùng trò chuyện rất vui vẻ.Nhưng khi nhắc đến việc ở chung,gia đình và vợ chồng,khuôn mặt cậu có chút trầm xuống.Thật sự không phải bắt buộc anh,nhưng cậu nghĩ nếu sống chung mà chẳng có danh nghĩa gì cả,cậu có hơi buồn một chút. -Em sao vậy,không khỏe sao? -Không,chỉ là em đang suy nghĩ một chút chuyện. -Chuyện gì? -Kh...không có gì,anh mau ăn đi,nguội hết rồi a. Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cậu,anh cũng đủ hiểu cậu đang nghĩ gì.Cậu ngốc đó không bao giờ qua được mắt anh.Vẫn giả vờ như không hiểu gì cả,đem thức ăn cùng cơm cho vào miệng,còn cậu vẫn cứ ngồi nhìn anh,không buồn động vào đũa. _________________________________ -"Jungkook,tôi vừa nhìn thấy Taehyung đang đi cùng một cô gái." -"Yoongi,cậu nói cái gì?" -"Là tôi chứng kiến cảnh anh ta cùng một cô gái đi cùng nhau." -"Bây giờ anh ấy...đang ở đâu?" -"Công ti anh ta." -"Cảm ơn cậu." Jungkook không tin những gì vừa nghe,vội vàng thay đồ đến công ti của anh.Trước mặt là công ti rộng lớn của anh,cậu hồi hộp và lo sợ bước vào đại sảnh. -Cho hỏi,Kim Taehyung có ở đây không ạ? -Dạ vâng có,nhưng cậu đã hẹn trước chưa? -A..chưa,tôi chưa hẹn. -"Reng...reng...reng!" -"..." -"..." -Cậu có thể lên gặp giám đốc rồi. -Được,cảm ơn cô nhiều. Cậu bước vào thang máy rồi bấm nút tầng cao nhất.Nếu như cậu thấy cảnh đau lòng ấy thì sao?Đánh ghen?Bỏ đi,hay âm thầm mà chịu đựng?Cậu mong cảnh tượng ấy chỉ là một việc hiểu lầm,anh sẽ không bao giờ phản bội cậu!Chắc chắn là như vậy! Hồi hộp mà mở cửa phòng bước vào,một cái gõ cửa cũng không có.Nhưng...sự việc xảy ra không như cậu nghĩ.Trước mắt là cảnh hai người nam nữ đang ôm ấp nhau tình tứ,bước chân khựng lại,cậu suy nghĩ sai rồi.Anh...là chán cậu rồi,muốn tìm kiếm nữ nhân mà kết thân. -Jungkook? -Xin lỗi đã làm phiền hai người.Tôi...tôi về đây! Anh nhìn nữ nhân trước mặt ý muốn bảo ra ngoài,nữ nhân ấy cười thỏa mãn rời khỏi.Anh đứng dậy chạy theo cậu,nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn kéo vào lòng mình.Cậu ý thức được sự việc,không chịu ở trong lòng anh mà dãy dụa muốn thoát ra ngoài.Anh đã có nữ nhân bên ngoài,không nhất thiết phải bắt buộc miễn cưỡng ở bên cậu. -Buông em ra,em phải về! -Anh đã cho em về? -Ở lại sẽ cản trở việc tốt của hai người. -Việc tốt gì chứ? -Nếu như đã chán em,nói với em một tiếng.Em sẽ dọn đi,không bắt anh miễn cưỡng ở cùng! -Anh có nói chán em hay bảo em rời đi?Em nghe anh nói. -Anh rất muốn ở cùng em,nhưng cứ lo sợ sẽ bị người khác cướp mất.Chi bằng trở thành vợ của Kim Taehyung này,em chỉ ở cạnh anh thôi! -Còn nữ nhân kia thì sao,anh định bắt cá hai tay? -Anh là nhờ Yoongi và em của cậu ta diễn một chút,không ngờ em lại tin đến vậy. -Anh...đi chết đi!Anh lừa em,em ghét anh! -Thôi nào,bây giờ em đồng ý hay không thôi? -Tất nhiên...là đồng ý rồi... Cậu ngại ngùng trả lời vế sau nhỏ dần,anh mỉm cười rồi ôm chặt cậu vào lòng.Bây giờ thỏ nhỏ đã trở thành của riêng anh,vui sướng ôm cậu cả ngày đến khi tan làm. Chợt nhớ còn có món muốn đưa cho cậu.Lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen,bên trong là một chiếc nhẫn cưới được khắc tinh xảo.Nhân lúc cậu không để ý,nắm bàn tay mềm mại của cậu rồi đeo nhẫn vào ngón giữa. Cậu cảm nhận được thứ lạnh lạnh ở ngón tay,nhìn xuống thì đã thấy chiếc nhẫn yên vị trên bàn tay cậu.Đôi mắt long lanh khi nhìn thấy chiếc nhẫn của anh đeo cho mình,cậu nhón người lên hôn một cái vào môi anh. -Đồ đáng ghét,em yêu anh. -Từ hôm nay em là của anh,của riêng Kim Taehyung này thôi! ______________HOÀN_______________
|