Trao Đổi
|
|
– Oái
– Chuyện gì thế Nhật ? Mẹ Nhật hét lên khi nghe tiếng kêu hơi bị lớn của cậu con trai yêu quý
– Không sao đâu à ? Nhật đáp nhanh và quay nhìn vào gương … Cái quái gì thế này ? Trên cổ anh giờ có một vết thâm … hôm qua có cái gì đập vào đây đâu hay là muỗi cắn nhỉ …( Nhảm … BÀ con , thằng này chưa hôn ai nên mới liên tưởng thế ). Nhật lầm bầm với cái vết muỗi cắn đó rồi mặc quần áo đi học :
– Mẹ ! Nhật ngó đầu vào phòng ăn : Trưa mẹ mua thuốc diệt muỗi cho con nhé , phòng con lắm muỗi quá
– Ừ ! Con không ăn sáng sao ?
– Không ! Nhật trả lời khi nghe tiếng chân của Vân trên cầu thang … Việc anh toan tính hôn Vân hôm qua lỡ bị nhắc lại là khổ , lánh mặt anh ta lúc này là hay nhất…
————————-
– Chào buổi sáng !
– Chào … Phong đáp lại và trợn mắt trong vài giây : Qua đây mau .
Phong kéo tuột Nhật vào phòng sinh hoạt chung gần đó và hỏi :
– Cậu nghĩ gì mà khoe cái dấu vết kia ra hả ?
– Dấu vết gì ? Nhật cau mày hỏi rồi sờ lên cổ : Cái này là vết muỗi cắn đấy chứ .
Khỏi phải nói là Phong đã sốc đến mức nào trước kinh nghiệm tình trường của ông bạn thân ” Dấu hôn mà nó dám bảo là vết muỗi cắn … Thật muốn cho một đập quá ” . Cố giữ bình tĩnh Phong từ tốn giải thích
– Này , đó không phải là vết muỗi cắn đâu mà nó là một dấu hôn đấy
Nhật tròn mắt và hỏi lại
– Dấu hôn hả ?
– Phải ! Phong thấy hơi bực trước cái mặt ngu ngơ của Nhật
” Dấu hôn…Cái này… ” Giật mình , Nhật bỗng nhớ ra nụ hôn tối qua của Vân … Đúng rồi chính là anh ta đã để lại cái dấu vết này . Mặt anh đỏ bừng lên và đương nhiên điều đó không thoát khỏi mắt Phong
– Được rồi ! Nhật kéo cao cổ áo che dấu hôn và vội nói : Về lớp thôi
Biết bạn có ý lẩn tránh nhưng Phong cũng không phải vừa , cậu lao tới trước chặn đường rồi hỏi
-Chia sẻ với bạn bè đi , cô gái đó là ai ?
– Đừng lằng nhằng ! Nhật gắt : Tránh ra !
– Cậu không dọa được tôi đấu . Phong cười và ép Nhật sát vào tường : Là ai vậy ?
Rùng mình khi nhìn vào mắt Phong , Nhật bỗng phát hiện Phong có đôi mắt rất giống Vân… Điên rồ , điều đó khiến cho anh như thấy Vân đang đứng ngay trước mặt…
– Nói đi chứ ! Phong cười
Nhật cảm thấy thân thể như nóng lên , lạy chúa anh không thể thoát khỏi ảo ảnh trước mặt… Phong vẫn tủm tỉm cười và ghé mặt sát hơn
– Xê xa ra ! Nhật hét lên và xô mạnh Phong ra
– Ui da ! Sao cậu mạnh tay thế ?
– Cậu đừng có lại gần tôi . Nhật chỉ vào mặt Phong hét lên rồi bỏ chạy . Ngây người ra một lúc , Phong cười lớn …
———
– Ê, Nhật !
– Tôi bảo cậu tránh xa tôi ra cơ mà
– Tôi với cậu ngồi chung bàn thì tránh thế nào được
Đuối lí , đành nói :
– Vậy cậu đừng có nói chuyện với tôi
– tại sao ? Phong ngây thơ hỏi
– Chẳng tại sao hết . Nhật cắn bút nói :
– Chẹp ! Phong hạ giọng nói nhỏ : Chắc lại chuyện liên quan đến Vân phải không ?
Nhật trợn mắt nhìn Phong rồi lại quay ngoắt đi … Khỉ thật , quên mất mắt cậu ta giống với tên đó. Nhìn sang dãy bàn bên kia , một cô bạn có một cái kính để trong bàn , vươn người sang Nhật hạ giọng :
– Cho tôi mượn cái kính của bạn , được không ?
Cô nàng chỉ thiếu nước vỡ tim mà chết , không nói một câu đưa luôn cái kính cho Nhật
– cảm ơn , lát nữa tôi sẽ trả
Ôm miệng lắc đầu ( cố nhịn ^ _ ^ )
– Cho tôi luôn à
Gật đầu ( thêm một tay che miệng )
– Cảm ơn
Tình trạng của cô gái tội nghiệp
Nhật quay ngoắt đi không hề nhìn lại cảnh tượng phía sau
– Cậu kinh thật … Phong ái ngại nhìn thảm họa đang diễn ra phía sau lưng Nhật .Anh ta chẳng thèm quay lưng lại nhìn cố gái tôi nghiệp kia đang trong tình trạng mà chỉ hí hoáy với cái kính rồi giơ sang cho Phong ;
– Đeo vào !
– Gì ? Phong nhìn cái kính râm tối hù : Tôi có chói mắt đâu mà phải đeo
Nhật bực mình chồm lên ấn cái kính vào mặt Phong
– Nhiều lời , tôi bảo cậu đeo vào
– …
– Tốt , giờ thì tôi nhìn được rồi
– Còn tôi thì có nhìn được gì đâu ? Phong gắt gỏng tháo kính ra nhưng ngay lập tức Nhật lại ấn cái kính vào , đe dọa
– Nghe đây , ở trước mặt tôi thì cậu phải đeo cái này vào không đừng có trách
– Đâu ra cái luật lệ này vậy , tôi học chung với cậu suốt một năm sao bây giờ cậu giở chứng vậy hả ?
– Lôi thôi ! Nhật chúi mặt vào quyển sách : Giờ tôi không muốn thấy mặt cậu , vậy thôi
Phong nhếch mép cười rồi rời khỏi lớp
——————————-
– Alô !
– Chào ! Phong cười nói với người ở đầu dây bên kia : Anh đã giở trò gì với thằng bạn của tôi thế ?
– Cậu ta làm sao ?
– Cậu ta bắt tôi phải đeo một cặp kính đen kịt khi đứng trước mặt cậu ta
– Vậy sao ? Vân cười thích thú và nghe chất giọng không hài lòng ở bên kia
– Còn nữa anh nên dạy cậu ta vài điều đi , dấu hôn mà cậu ta lại kêu là vết muỗi cắn
– Muỗi cắn à ? Vân cười rũ rượi ; Tôi không ngờ đấy … Được , cảm ơn cậu nhé
– Chỉ nói suông thôi à ?
– vậy một cái hôn nhé ? Vân đùa và hôn khẽ lên điện thoại … Phong nhăn mặt cụp máy
Vừa nhét điện thoại vào túi thì nó lại reo lên : ” Có một tin nhắn ”
” Đừng giận , tôi chỉ đùa thôi Đây là quà đáp lễ cho tin tức vừa rồi ”
Có một file hình kèm theo … Nhật xoay máy và mở file hình
Tấm đầu tiên …
Tấm thứ hai ….
một lúc sau , máy điện thoại cảu Vân réo ầm lên . Nhấc mấy , anh chưa kịp mở miệng thì bên đã tuôn một tràng
– Này , anh gửi cho tôi hình gì vậy ?
– Ủa , cậu không thích hả ? Vân ngây ngô hỏi : Sao lại vậy ? Tôi đã lựa mẫu người cậu thích cơ mà … Hay cậu thấy mấy cái hình đó chưa đủ bốc …
– Anh … Phong cứng họng vì bận ngăn máu mũi
Bên kia vẫn vang lên cái giọng nghe muốn đập
– Được rồi , nếu cậu không thích thì trả lại cho tôi để tôi bán cho người khác. Hôm khác tôi sẽ kiếm cho cậu sau
|
– Đừng có kinh doanh trên thân thể người khác . Phong hét lên và cụp máy trước khi nghe thấy tiếng cười khiến cậu sôi máu
Vân rũ rượi cười đến mức va phải một người đang đứng phía sau
– xin lỗi !… A , là anh à ?
– Có chuyện gì mà em cười ghê thế ?
– Không , chỉ là tôi vừa có một bước tiến trong kế hoạch
Thạch nhìn Vân khó hiểu rồi để ý đến cái điện thoại
– Hình gì vậy ?
– À ! Vân giật mình lén ấn nút : Không có gì đâu
– Đưa tôi xem nào .
– …
– Đưa đây
Vân ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Thạch … Im lặng :
– Đây là người mà em nói hả ?
Gật đầu
– Cũng khá đấy ! Nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì tôi sẽ rút lui
– tính bỏ rơi tôi hả ? Vân ôm tay Thạch cười … Mặt Thạch biến sắc khi nhìn tấm hình tiếp theo , hét lên :
– tại sao cậu ta lại ở đây ?
Vân giật mình nhìn vào màn hình , Thạch đang chỉ vào tấm hình Nhật đang đứng cạnh một người có nụ cười tươi rói
– Tôi chưa nói với anh họ là bạn học sao ?
– Bạn học ? Thạch cau mày nhìn vào tấm hình trên máy rồi liệng máy vào tay Vân nói : Tôi hi vọng em và cậu ta không có âm mưu gì mờ ám nếu không thì tội cho cậu trai kia .
– ….
Vân nhìn Thạch lầm bầm bỏ đi rồi Xoay điện thoại trong tay , ngắm lại tấm hình khiến Thạch tức giận , anh nói :
– Anh lo cho cậu ta hay anh đang giận vậy ?…. Chậc … Chuyện này còn dài ….
– Hey , Nhật ! Cho tôi mượn con dao
Vân thoăn thoắt bước vào phòng Nhật và lấy con dao nhỏ đặt trên bàn
– Đang làm bài tập à ?
Nhật ậm ừ không nói, lấy tay ôm lấy cổ che đi cái dấu hôn chết tiệt kia… Cũng may là Vân không nhớ ra chứ nếu không thì anh sẽ bị chọc đến chết mất
“ Phù “
– Á ! Nhật nhảy dựng lên vì hơi thở ấm áp vừa rồi , xoa xoa cái tai Nhật đỏ mặt hỏi : Anh làm cái quái gì vậy ?
– Ai bảo tôi gọi mà cậu không thưa . Vân nhíu mày đáp : Ngồi xuống đi .
– Anh định làm gì ? ( Lùi sau 3 bước chuẩn bị chạy )
Vân túm lấy vai áo kéo Nhật ngồi vào ghế và chỉ lên cuốn vở :
– Làm gì ? Làm sai be bét thế này mà coi được à
Nhật ngớ người , hoá ra từ nãy giờ mình đang tưởng bở … Vân thấy kẻ kia cứ ngồi im nhìn vào sách nhưng hồn thì cứ bay tận đâu liền gõ cho một cái
– Làm lại đi.
Hoảng hồn vì tiếng quát , Nhật cắm cúi sửa lại bài … Vân im lặng đi vòng 2 bên xem xét và đương nhiên đã thấy cái anh ta cần thấy … Cười gian xảo anh ta chờ đến khi Nhật vừa hạ bút
– Xong rồi à ?
– Ừ ! Nhật vươn vai : Cảm ơn anh đã nhắc nhở
– Tôi lớn hơn cậu mà … Vân vẫn cười khiến Nhật không hề nghi ngờ : Phải rồi , cái vết bầm trên cổ cậu là sao thế ?
Toát mồ hôi , Nhật vỗ cái bốp lên dấu vết đó …” Anh ta đã thấy …” Nhìn cái nụ cười gian xảo kia , Nhật thấy run người lắp bắp nói :
– Chỉ là vết muỗi cắn thôi .
– Chà ! Vân nhẹ nhàng gỡ tay Nhật ra săm soi kĩ dấu vết : Con muỗi này to quá nhỉ…
– Hơ … Vâng ! Nhật bắt đầu lùi về sau
Vân vẫn mỉm chi cọp tiến về trước …Mẹ ơi , thật đen đủi Nhật đã hết đường lùi nên chỉ còn nước nhắm mắt chịu chết . Nhưng cái chết mà anh cảm nhận lúc này không hề đau đớn mà lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào …Anh mở mắt nhìn đôi môi chín mọng đó áp lên môi mình
– Lần sau đừng có nối dối đấy .Vân mỉm cười và lùi lại: Nếu cậu không muốn có cái vết đó thì đừng có hưởng ứng như đêm qua
Nhật đỏ bừng mặt và sau vài giây anh hét lên :
– Đêm qua anh giả vờ say hả ?
– Tôi đã nói với cậu là tôi không say nhưng cậu đâu có tin .
– Anh đã biến tôi thành một thằng ngốc
– Tôi thích những thằng ngốc . Vân cười đáp lại khiến Nhật tối mặt, anh hỏi :
– Anh luôn thích trêu trọc người khác à ?
– No ! Vân xua tay : Tôi rất nghiêm túc với mọi người nhưng với cậu thì khác
– Vì sao ? Nhật tiến sát lại để lắng nghe câu trả lời . Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
– Vì tôi rất thích gương mặt lúng túng của cậu … Rất dễ thương …
Vân đang tít mắt cười thì thấy mình bị xô xuống giường với 2 cổ tay bị giữ chặt . Gương mặt Nhật đanh lại nhưng Vân chẳng thấy sợ hãi mà vẫn cười nói :
– Cậu tính hôn tôi nữa hả ?
– Anh đoán xem . Nhật đáp lại lạnh băng , anh quyết không để mình bị lấn lướt nữa
Bị một người đẹp hơn mình nói mình dễ thương nên cha này đang cú
Vân tỉnh bơ nhìn vào mắt Nhật nói :
– Nếu cậu muốn thì để tôi làm cho chứ kĩ thuật hôn của cậu tệ lắm
– Tôi chưa hôn anh lần nào sao anh biết tôi hôn tệ ( Chắc các vị vẫn nhớ mọi lần trước đều là do Vân chủ động )
– Người nói một dấu hôn là vết muỗi cắn thì chắc chưa bao giờ chủ động hôn ai , phải không ?
Hình như Nhật đã nhớ ra kẻ đang nằm bên dưới anh là một con hồ ly tinh quái ( giờ mới nhớ ra à ? ) , đúng là từ trước đến nay Nhật chưa từng hôn ai vì có ai dám chạm vào anh đâu , mấy cô bạn gái cũ của anh thậm chí còn chưa dám cầm tay thì làm sao…
– Để tôi làm chứ ?
Vân nhấc người dậy nhưng ngay lập tức đã bị ấn xuống , Nhật cương quyết nói :
– Để tôi làm
– Ok ! Vân nhếch mép cười rồi ngoan ngoãn nằm im chờ đợi…Nhật nhíu mày nói :
– Anh nhắm mắt lại, được không ?
– Nếu điều đó làm cậu bớt lúng túng … Vân cười và khép mắt lại
“ Tinh thật …” Nhật lẩm bẩm … Nhìn người lúc mở mắt thì thấy khó hành động nhưng lúc nhắm lại thì cũng khó chẳng kém, Nhật càng cảm thấy lúng túng khi nhìn nụ cười trên môi Vân … Tiến lên thì khó mà lùi thì cũng khổ … Nếu mà bỏ chạy lúc này thế nào Vân cũng cười vào mặt anh cho mà xem…Đành liều vậy…
Tới đại đi cha , dây dưa mất thì giờ quá
Nhật nhắm mắt tiến tới … Mềm mại quá, lại ngọt nữa, cảm giác còn tuyệt hơn lúc được Vân hôn nữa. Môi Vân từ từ mở ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ cựa quậy chọc ghẹo lên môi Nhật …Cái nóng đột nhiên xuất hiện và thôi thúc Nhật , anh siết chặt lấy Vân để lưỡi mình chạm vào cái lưỡi đó, mềm và ướt , ngọt ngào, đầy quyến rũ đến đê mê . Nhật buông một bên tay để tháo áo của Vân , bàn tay anh chạy trên làn da mát lạnh và chạm phải một thứ gì đó cứng trên ngực… Vân rùng mình, nhăn mặt :
– Kh… Khoan …
Vân cố ẩn Nhật ra … Hé mắt , Nhật lần đầu thấy Vân có phản ứng như vậy: hơi thở gấp gáp và gương mặt đỏ bừng , trông anh ta lúc này thật yếu đuối … Vân nói trong tiếng thở …
– Bu… Buông… ra …
Nhật cảm thấy khoái trí khi thấy Vân như vậy, anh muốn thấy nhiều biểu hiện hơn nữa vừa được no con mắt vừa trả được thù ( thù dai dữ vậy ) . Nhật giữ chặt lấy Vân , bàn tay vuốt nhẹ cái núm trên ngực , thì thầm :
– Tôi sẽ trả anh tất cả
– Gì …? A..
Tiếng rên khẽ khiến Nhật thích thú , chỉ hôn nhẹ trên cổ thôi đã khiến anh ta phản ứng như vậy nếu thử ở chỗ khác thì sao ? Nhật chạy miệng xuống ngực …
– Kh… Không…
Vân ẩn đầu anh ra nói
– Đủ rồi , buông …tôi ra …
Hô, Con hồ ly xảo quyệt giờ sao lại biến thành một con thỏ vậy ? Nhật nhìn phản ứng này vừa thắc mắc lại vừa thích thú
– Buông tôi ra .
– Anh đang năn nỉ sao ?
Nhật đáp lại và hôn lên ngực Vân … Anh có cảm giác thân thể Vân như vừa nảy lên
– Anh nhạy cảm quá nhỉ
– Buông ra ! Nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận
Lời doạ nạt đó chẳng có tác dụng gì với Nhật khi mà trong mắt anh chỉ có đôi má màu đào kia… Vân đang mở miệng định nói thì đã bị ngón tay của Nhật bịt lại , ngón tay đó lướt qua bờ môi đi xuống cổ rồi nhanh cóng chạy xuống eo Vân …
– Eh … Vân luống cuống : Cậu dừng ngay …
– Anh sợ gì chứ ? Chúng ta đã từng… rồi mà
– Tôi không muốn … Dừng ngay …
Nhật mặc kệ , tiếp tục đưa lưỡi nghịch trên ngực Nhật …
“ Bốp “
Nhật bị đá về sau … Đau , Nhật ngó lên… Đôi mắt Vân long lanh như sắp vỡ ra , anh ta kéo lại áo gắt lên:
– Tôi về phòng .
Nhật ngây người giữa căn phòng … Tại sao Vân lại có phản ứng như vậy nhỉ ? Có phải do anh đã đi quá trớn không ? Nhật vò đầu … Căn phòng đối diện cũng chẳng khá hơn , Vân đỏ bừng mặt trước những dấu hôn trên người. Vài giây trước anh còn là người thắng thế sao giờ lại thành kẻ bỏ chạy, tại sao một kẻ chưa từng hôn ai cậu ta lại có nụ hôn mê hoặc như vậy ?….
Đêm nay trăng sáng có 2 kẻ thao thức vò đầu tự hỏi mai phải giáp mặt với đối phương như thế nào ?
———————
|
– Gì ! Thạch hét lên trong căn phòng vắng :em đá cậu ta ra và bỏ chạy
Vân ngước đôi mắt long lanh nhìn Thạch và gật đầu…Sững người trong vài giây, Thạch bỗng phá lên cười nói :
– Cậu ta cao tay thật
Xấu hổ vì bị chọc , Vân nói :
– Anh cười cái gì chứ ?
– Tôi chưa bao giờ thấy em lâm trận rồi bỏ chạy như vậy… Thạc vẫn không ngừng cười : Kẻ đi săn giờ đã biến thành vật bị săn …
Vân cau mày rồi rít lên :
– Nín, bằng không tôi sẽ cho anh câm luôn
Tiếng cười phát ra khe khẽ rồi ngừng hẳn , Thạch chăm chăm nhìn Vân rồi hỏi :
– Được rồi , nhưng tôi không hiểu tại sao em lại bỏ chạy không phải em luôn muốn làm thế với cậu ấy sao ?
– Chỉ là vì cách phản ứng đêm qua của cậu ấy …Vân thở dài cúi mặt xuống gối
Tò mò , Thạch tiến sát lại hơn hỏi nhỏ :
– Cậu ta đã làm gì ?
– Cậu ấy quá nghiêm túc …
– … Nghiêm túc không tốt sao ? Thạch nhìn Vân khó hiểu : Hay em muốn đùa chơi …
– Đương nhiên không . Vân vùng dậy : Chỉ là lúc đó ….Cậu ấy khiến tôi thấy sợ …
Thạch nhíu mày nhìn Vân … Im lặng một lúc , Vân ngước lên và nói nhanh một hơi :
– Tôi gần như không thể kiểm soát được mình trong tình huống đó , cậu ta rõ ràng chưa từng hôn ai vậy mà có thể làm cả cái chuyện đó… – Mặt Vân bất chợt đỏ bừng :… Rất thành thạo… Tôi có cảm giác như mình bị lừa …
– Chỉ có em lừa cậu ta thôi chứ cậu ta sao đủ trình độ để qua mặt em … Thạch cố nín cười
Vân cúi đầu lầm bầm nói tiếp :
-… Rõ ràng vài giây trước tôi còn là người trêu trọc cậu ấy vậy mà chỉ vài giây sau tôi đã trở thành người bị điều khiển …
– Và em đã phải van xin cậu ta dừng lại …
– Tôi không có van xin ( Rõ ràng là có mà không chịu nhận )
Gương mặt Thạch hiện rõ 2 từ “ Không tin” to tướng nhưng nếu cười bây giờ thì chỉ có tiêu… Vân đâu phải tay vừa
– Cười đi, trước khi tôi phải ngồi tù vì ngộ sát. Vân quay qua chỗ khác sau khi đã nhìn thấy 2 sắc đỏ trên mặt Thạch
– Cảm ơn em ! Thạch nói nhanh … Vân kiên nhẫn chờ cho tràng cười đó kết thúc mới mở miệng
– Tôi thích gương mặt lúc bị trêu của cậu ấy… Nó đáng yêu hơn nhiều khi cậu ấy nghiêm túc…
Thạch nghiêng đầu nhìn nụ cười của Vân, chẳng phải hỏi cũng biết anh ta đang nhớ về những vẻ mặt của Nhật khi bị trêu . Thạch hắng giọng :
– Em tính đổi qua làm seme hả ?
Vân trừng mắt nhìn Thạch
– Em không làm được đâu , đừng có cố …
– Biết rồi … Vân dài giọng : Nhưng tôi không muốn bị cậu ấy điều khiển nữa, anh có cách gì không ?
– Tôi chịu thôi ! Thạch nhún vai : Mà em đừng nghĩ ba cái chuyện sâu xa ấy vội nghĩ chuyện đêm nay trước đi.
– Đêm nay thì sao ?
– Em quên 2 người đang ở chung nhà à ?
Im lặng … Vài giây sau , Thạch phải nhăn mặt bịt tai vì tiếng hét cấp độ một , Vân hốt hoảng :
– Tôi quên mất… Phải làm sao đây ? Lỡ tối cậu ấy mà đến …?
– Cậu ta sẽ không làm được gì nếu em không đồng ý.
– Đó chính là điều tôi sợ đó … Vân hét lên : Tôi lo mình không kiểm soát được bản thân thôi…
Thạch lắc đầu, mỉm cười đã bao năm chơi với nhau nhưng anh chưa bao giờ thấy Vân rối loạn như lúc này… Cậu bé đó khá đây , mình chuẩn bị rút lui là vừa …
|
– Thạch ! Vân bất chợt tóm lấy áo anh : Tối nay tôi qua nhà anh ngủ được không ?
– Nhà tôi ! Thạch ngơ ngác nhưng chưa kịp trả lời thì… : Em đợi tí ! Alô
– Chào anh !
Thạch nhăn mặt vì giọng nói bên kia, anh ẩn nhẹ Vân qua một bên rồi đi ra chỗ khác:
– Cậu muốn gì ?
– Có phải Vân muốn đến nhà anh tối nay không ?
– Phải , thì sao ? Liên quan gì tới cậu …
– Anh không được cho anh ta tới đó .
– Tại sao tôi phải làm theo lời cậu nhỉ ?
– Anh cũng đã nghe chuyện của anh ta rồi phải không ? Đừng cản trở họ chứ… Hay anh thật sự có cảm tình với anh ta…
– …
– Vậy cứ thế nhé .
– Có chuyện gì thế ? Vân hỏi khi thấy Thạch bước lại với gương mặt kì lạ
– Không sao … Thạch xoa 2 tay vào nhau ngập ngừng nói : Tối nay , tôi không thể để em tới nhà được
– Người yêu của anh tối nay đến hả ?
Gật đầu …Vân nhăn nhó nói :
– Có người mới là quên ngay người cũ ha
– Đừng xỏ xiên nhau , Thạch cười nói : Em hạnh phúc rồi thì cũng phải để tôi vui vẻ chứ
– Hạnh phúc gì nữa , đau đầu muốn chết rồi đây
– Em có võ mà cứ cho cậu ta một đòn như đêm qua là được … Thạch xoa đầu Vân cười : Còn không thì cứ khoá trái phòng là xong
– Làm quái gì có khoá … Vân lầm bầm nhìn Thạch thu dọn đồ đạc rồi cũng đứng lên ra về
————————————————————-
Tra cái chìa khoá vào ổ , Nhật lầm bầm nhớ lại chuyện lúc ở trường
- Cậu tấn công anh ta thật hả ?
– Bé cái miệng thôi cậu muốn cả trường nghe chuyện của tôi hả ?
– Vậy sau đó thế nào ?
Nhật nhìn cái mặt háo hức của Phong mà thấy hối hận , anh không biết có đúng hay không khi kể cho Phong nghe chuyện này nhưng dù sao Phong cũng là bạn thân của anh … Hơn nữa, kinh nghiệm tình trường của cậu ta chắc đủ để giải thích cho anh về phản ứng của Vân đêm qua ( Chẹp , xem ra cái này mới là nguyên nhân chính …)
– Ờ thì…
– Anh ta đạp cậu ….ưm … Phong quờ quạng tay chân vì cái tay đang bịt trên miệng , giọng Nhật đầy đe doạ
– Tôi bảo cậu bé miệng cơ mà
Phong gật đầu từ từ gỡ tay Nhật ra và thở nói :
– Cậu quả thật rất tài đấy .
– Vì sao ? Nhật khó hiểu khi nhìn nụ cười của Phong
– Từ trước tới nay đây là đầu tiên anh ta phản ứng như vậy, cậu làm được điều đó không phải rất tài sao ?
Nhật cảm thấy vui vui trong lòng , tựa người vào lan can anh lẩm bẩm :
– Tôi không hiểu sao anh ta lại phản ứng như vậy , chúng tôi đã ngủ với nhau sao anh ta lại từ chối tôi nhỉ ?
Phong trợn mắt nhìn Nhật rồi hỏi :
– Cậu vừa nói gì ?
– Hả ? Cái gì ?
– Cậu vừa nói “ chúng tôi từng ngủ với nhau “ , phải không ?
Lại sơ ý thốt ra nữa rồi…. Nhật lầm bầm tự chửi mình , Phong lao đến ghé sát mặt Nhật hỏi :
– 2 người đã ngủ với nhau rồi sao ?
Nhật cảm thấy hơi lạ khi thấy Phong sốt sắng như vậy … Bực , không lẽ Phong cũng quan tâm đến Vân ư ? Anh gật đầu … Phong nhíu mày hỏi dồn :
– Bao giờ ?
– Ngay lần đầu gặp … Nhật bắt đầu bực : Lúc đó chúng tôi đã say nên … Mà cậu buông tôi ra.
Phong ngây ra nhìn Nhật một lúc … Và bắt đầu, người Phong rung lên từng hồi , cậu ta đưa tay ôm lấy miệng … Đám chim chóc trên cây bỗng đập cánh bay tán loạn vì một tràng cười …
– Ê , cậu bị sao mà cười như điên vậy hả ?
Phong ngừng cười, quay nhìn Nhật và bất chợt lao lên ôm lấy anh . Vò tan mái tóc của Nhật , Phong cười nói :
– Tôi thích cậu lắm đấy , Nhật .
– Gớm quá ! Nhật xô mạnh Phong ra : Tránh xa tôi ra . Cậu mà thích tôi thì tôi chỉ có nước treo cổ …
– Tôi thích cậu thật mà
– Thôi đi cha … Nhật rùng mình : Cha ăn phải cái gì mà nói năng kinh vậy ?
– Rồi cậu sẽ hiểu … Phong nháy mắt rồi nói : Thế đêm nay cậu có định tiếp tục không ?
Mặt Nhật đỏ bừng lên khi nhắc chuyện đêm nay …Ờ thì , nghĩ tới những phản ứng đêm qua của Vân thì anh cũng muốn tiếp tục đây . Không hiểu đêm đó mình hay anh ta là người chủ động nhỉ ? Nhật mơ màng … một hình ảnh bỗng xộc vào đá tan mọi ảo tưởng và khiến anh phải thay đổi ý định…
– Thôi . Nhật xua tay cho gam đỏ trên mặt mình hạ xuống : Tôi không muốn trở thành bao cát đâu
– Tưởng gì , tôi bày cho cậu cách này… Phong kéo Nhật sát lại gần mình và thì thầm
– Được không vậy ? Nhật nhăn mặt : Làm vậy tôi thấy mình giống mấy kẻ có ý đồ xấu xa quá .
– Không xấu đâu …Cứ thử đi … Phong nở nụ cười ma quỷ khiến Nhật thấy tin tưởng… Chuông reo :
– Chúng ta về lớp đi .
– Ok! … À này , Phong, cậu không phản đối gì khi tôi thích con trai sao ?
– Tình yêu là tự do chọn lựa . Phong cười và hạ giọng : Tôi sao có tư cách phản đối cậu khi mà tôi cũng yêu một người con trai
– Chà , là ai vậy ? Nhật bám sát phía sau hỏi
– Bí mật .
– Đồ keo kiệt …
Lang thang bụi đời mãi cũng chán, 11 giờ đêm rồi – Vân bắt đầu tính tới chuyện tìm chỗ ngủ qua đêm : Nhà Thạch thì khỏi nói, hay là về nhà nhưng cái tên đó chắc đã chuẩn bị cả rồi mình sẽ chẳng vào được đâu …
– Bé ơi …
Lại mấy thằng dê già này , siết chặt tay lại Vân quyết định không nghĩ nữa mà quay về nhà Nhật …Dù sao ở đó vẫn ít nguy hiểm hơn ở ngoài đường. :
– Anh về rồi à ?
Vân có hơi bối rối khi thấy Nhật đứng ngay ở cửa , liền hỏi :
– Ờ… Cô đâu ?
– Mẹ tôi… Nhật cũng hơi lúng túng : Mẹ tôi đã đi về quê rồi, ngày mai bà mới lên
5 giây im lặng … Vân vẫn đứng yên ngoài nhà hỏi:
– Vậy đêm nay chỉ có tôi và cậu ở nhà ?
Nhật cười gượng gạo thay cho câu trả lời … Vì chúa , Vân chỉ muốn lao ra khỏi nhà ngay lúc này , nhưng nghĩ đến cảnh màn trời chiếu đất và đặc biệt là mấy tên dê chúa thì …
– Anh vào nhà đi . Nhật thấy Vân cứ đứng im ngoài cửa nên nhắc khéo
– À … Ừ … Vân tháo vội đôi giày rồi bước nhanh về phòng
– Chờ đã ! Nhật tóm vội tay Vân giữ lại
– Chuyện gì ? Vân giật vội tay lại
– Anh ăn cơm chưa ?
– Cảm ơn , tôi ăn rồi . Vân đáp nhanh rồi bước lẹ , Nhật có cảm giác đã nhìn thấy mặt Vân đỏ lên
|
Vân đóng sầm cái cửa lại , cứ nghĩ ở nhà có thêm cô ấy thì sẽ không sao ? Ai dè … Thôi , lấy mấy cái ghế chặn cửa lại rồi đi ngủ cho khỏi nghĩ lung tung … Vân quăng cái cặp lên giường … Hình như cặp trúng phải cái gì đó đang nằm trên giường khiến nó kêu lên và động đậy … Vân cứng đơ người khi nghe tiếng kêu đó và nhìn cái khối trên giường chuyển động …Làm ơn hãy nói đây không phải là thật đi . Sao trên giường tôi lại có cái con đó …
Nhật thở dài nghĩ về chuyện đêm qua và những gì Phong đã nói… Cảm giác đêm qua quả là thú vị , anh cũng rất muốn được thử lại một lần nữa nhưng anh cũng không muốn thấy nước mắt trên gương mặt xinh xắn đó … Có lẽ nên chờ , phải không ? Nhưng như thế cũng hơi khó chịu … Đang suy nghĩ lung tung , anh bỗng cắm mặt xuống bàn vì tiếng la thất thanh phát ra từ căn phòng đối diện
– AAAAAAAAAAAAAAA
– Vân .
Nhật vừa mở cửa ra thì một bóng đen lao vào ôm chầm lấy anh… Tĩnh trí sau cú đụng người phía trước , đụng ghế phía sau anh mới bắt đầu xem xét tình hình… Vân đang run rẩy, 2 tay siết chặt lấy anh như đứa trẻ sợ xa mẹ trong đêm mưa bão…
– Có chuyện gì vậy ? Nhật lay nhẹ vai Vân hỏi
Vân nấc lên từng hồi , người không ngừng run nói:
– Phòng tôi … Phòng tôi có…
– Có cái gì ? Nhật choàng tay ôm lấy Vân để anh ta bình tĩnh lại nhưng Vân chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng kêu
“ Nghoao “
– AAAAAA … Vân lại hét lên và tiếp tục siết chặt lấy Nhật khi nghe tiếng kêu đó
– Con mèo …Nhật tròn mắt nhìn con mèo tam thể đang đứng ngoài cửa
– Làm ơn đuổi nó đi đi … đuổi nó đi …
Nhật tiếp tục nhìn con mèo ngoài cửa và quay nhìn cả kẻ đang bám dính lấy mình… Nhật cười vang làm con mèo giật mình kêu ầm ĩ và đương nhiên kẻ kia cũng sẽ hét lên không kém
– Đuổi nó đi … Tôi ghét nó…
– Được .. Được … Nhật cố kiểm soát cơn cười : Anh ngồi đây chờ tôi …
Sau vài phút giải quyết vụ rắc rối về con mèo , Nhật quay lại phòng nhìn kẻ mặt mày xanh lét kia
– Anh uống nước đi .
– Nó đâu ? Vân lấm lét nhìn Nhật
– Tôi thả nó đi rồi … Có lẽ tại ban sáng anh không đóng cửa sổ nên nó mới nhảy vào
Vân lầm bầm câu gì đó trong miệng mà Nhật nghe không rõ … Mỉm cười , anh không ngờ một người như Vân lại sợ mèo đến vậy ? Chắc phải có nguyên nhân gì đó
– Tôi ghét mèo . Vân lẩm bẩm để cho Nhật nghe rõ
– Tại sao ? Nhật cười : Chúng rất dễ thương mà
– Không dễ thương chút nào hết … Vân xù lông : Chúng kêu điếc cả tai khi về đêm , lông rụng đầy nhà khiến người ta phải dị ứng, chúng cào tan thành giường , sách vở chỉ để mài mấy cái vuốt , chỉ chạm nhẹ vào chúng thôi là chúng đã xù lông cắn người … Chúng không dễ thương , hiểu chưa ?
Vân túm áo Nhật lắc liên tục làm anh chóng cả mặt … Anh vội gật đầu thừa nhận những điều Vân nói thì mới được buông tha
– Anh cũng giống một con mèo lắm đấy
Nhật nói rất nhỏ nhưng hình như anh không hề biết tai của Vân vô cùng thính với những câu có liên quan tới mèo nên đã nghe hết không sót một từ . Nhật lại thêm một phen ôm chân mà nhảy
– Tôi đi ngủ đây .
– Con mèo đó đã nằm trên giường của anh, phải không ?
Câu nói đó vô cùng hiệu quả , Vân quay phắt lại … Tạm thời anh ta không muốn quay về cái phòng đã từng có mèo ghé chân… Vân thả người xuống giường nói :
– Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây .
– Anh ngủ trên giường thì tôi nằm ở đâu ?
– Cậu ngủ dưới đất
– Hay nhỉ . Nhật nhíu mày : Phòng này không có chăn nệm dư , anh bảo tôi ngủ đất để cảm lạnh à ?
– Tôi cho cậu cái chăn là được chứ gì ?
– Anh lớn hơn tôi thì anh nằm dưới đất đi , tôi sẽ khuyến mãi cho anh thêm gối nữa . Nhật nhận ra Vân đang ở thế yếu nên quyết làm tới
– …
– Còn không thì chúng ta ngủ chung
– Gì ? Vân bật dậy : Tôi ngủ chung với cậu á ?
– Này , tôi cứu anh chưa nhận được lời cảm ơn , anh đá tôi chưa nói lời xin lỗi … Vậy mà giờ anh còn tính yêu sách nữa à ?
Vân bực bội nhìn cái mặt đang kênh lên của Nhật lầm bầm :
– Được , ngủ thì ngủ ai sợ ai chứ … Leo lên giường Vân chui vào trong nằm vờ ngủ … một lúc sau , đèn phụt tắt và một bóng người khác cũng leo lên giường ….
“ soạt …soạt …”
– Này , cậu chạm vào đâu thế hả ?
– Oh , xin lỗi …Anh chưa ngủ à ?
– Đừng có táy máy kẻo tôi bẻ gãy tay cậu đấy
-…
– …
“ Soạt… soạt…”
– Này , Vân hét lên : Cậu cố ý hả ?
– Cái giường nhỏ xíu nên tôi chỉ vô ý chạm vào người anh thôi chứ ai cố ý đâu … Nhật cố phân trần
Vân mím môi , bật dậy vặn sáng cái đèn nói :
– Tôi với cậu cá cược nhé
– Cá cái gì ? Nhật cũng ngồi dậy
– Tôi sẽ đánh cậu . Vân mỉm cười tự tin : Nếu cậu né được tôi sẽ xuống đất ngủ còn không thì ngược lại
– Anh khôn dữ vậy , người thường như tôi sao đánh lại đai đen như anh
– Vậy cậu xuống đất đi … Vân nhếch mép cười
Nhật quay nhìn cái sàn lạnh cứng rồi quay lại nhìn Vân suy tính … Giường êm ái hơn , ấm áp hơn lại còn có cả mĩ nhân nữa cứ thử cá một lần xem sao ?
– Được … Nhưng anh nhẹ tay thôi đấy, tôi không muốn đi chỉnh hình đâu
– Ok … Ok
Vân toét miệng cười , mẩm chắc cái giường sẽ thuộc về mình… Ai có ngờ đâu tới nụ cười bí ẩn trên mặt Nhật
– Xong chưa !
|