Độc Nhất Vô Nhị Thịnh Sủng
|
|
Độc Nhất Vô Nhị Thịnh Sủng
Tác giả: Ngụy Thụ Chân Công
Converter: Duyen Le
Editor : Mặc Dương @kkkyang2
Thể loại : Đam mỹ hiện đại, chủ công, thụ sủng công, ngọt sủng, ngụy phụ tử, niên hạ, công thụ đều khiết
Nhân vật chính: Hứa Lạc (công) x Hứa Thịnh (thụ)
Tổng tài lãnh khốc là hắn thế nhưng luôn phải để ý bảo bối làm gì, nghĩ gi, muốn gì...
Ai, nhân thiết bá đạo tan tành. Chỉ có thể nói, bảo bối nhà hắn không thể nào không sủng a... Nhận mệnh...
Thư kí 【 cuồng hãn 】: Báo cáo tổng tài, thiếu gia rời nhà đi ra ngoài!
Tổng tài 【 nhướng mày 】: Đi nơi nào?
Thư kí【 mặt kinh hách 】: Đi Gay bar đi...
Tổng tài 【 vẻ mặt dữ tợn, rít gào nói 】: Ha hả, đám kia dám động, có tôi khẩn trí như vậy, sẽ sạch sẽ chứ?!
Thư kí 【= =, run rẩy 】: Tổng tài không phải ngài giải thích với thiếu gia nói Gay bar là quái, ý tứ giống a di sao? Thiếu gia vẫn luôn rất hiếu kì, kết quả hôm nay liền rời nhà trốn đi chạy tới nhìn.
Tổng tài 【(┬_┬)】: Kia còn không đi nhanh nói cho tôi bảo bối của tôi đang ở đâu!!!
|
Chương 1: Tổng tài lãnh khốc 1 Hôm nay ánh nắng tươi sáng, thời tiết vừa đẹp, nhưng là Hứa Thịnh vẫn luôn luôn không có biểu tình gì trên mặt giờ đây lại lạnh xuống vài phần.
Hứa Thịnh vẫn luôn nhấp môi không nói lời nào, như là tự hỏi cái gì, hoặc là đang cân nhắc lợi hại.
Người đối diện cũng không có phát ra tiếng quấy rầy.
Hứa Thịnh người này, có thể nói là kỳ tài giới thương nghiệp, mười sáu tuổi tiếp quản xí nghiệp gia tộc. Trong lúc tất cả mọi người chờ thời điểm để chế giễu hắn, hắn lại dùng công trạng kinh người dọa choáng váng một đám người, thiên phú thương nghiệp của hắn rõ như ban ngày.
Đình chỉ tự hỏi, ánh mắt sắc bén mang theo xem kỹ đảo qua người ngồi đối diện, thấy bà vẻ mặt khẩn trương.
Mang theo ánh mắt xem kỹ từ trên người bà đảo qua, lệnh bà như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, tâm như nổi trống. Bà đối chính mình bình tĩnh nói.
Trầm mặc hồi lâu, Hứa Thịnh rốt cuộc mở miệng nói chuyện, "Bà là nói đứa trẻ kia là con trai của anh tôi, muốn tôi nhận nuôi tiểu hài tử đó?"
Ánh mắt chuyển hướng sang thiếu niên ngủ say ở trên sô pha, quán cà phê ánh đèn tông màu ấm, ái muội đánh vào lông mi mảnh dài nồng đậm, thiếu niên trên mặt trắng nõn non mịn, cánh môi hồng nhạt khẽ nhếch, như là kể ra cái gì.
"Đương nhiên là như vậy, nếu Hứa tiên sinh không tin, có thể đi làm xét nghiệm ADN." Lâm Ngữ tuy rằng khẩn trương, nhưng thời điểm nói chuyện vẫn là có vẻ thực trấn định.
Hôm nay tới tìm Hứa Thịnh cũng là bà cùng đường, thật sự không có cách nào. Nếu Hứa Thịnh không thừa nhận Lạc nhi, bà cũng chỉ có thể hảo tiếp tục nuôi nấng cậu.
Bà bất quá chính là nghĩ đến bà sau khi chết, Lạc nhi sẽ không phải một mình cô độc sinh hoạt.
Lâm Ngữ nói xong lúc sau lại lâm vào trầm mặc.
Khoảnh khắc Lâm Ngữ chuẩn bị từ bỏ, thời điểm đứng dậy rời đi, Hứa Thịnh lại đáp ứng rồi.
"Tôi đáp ứng bà, bất quá tôi không cho phép hai người về sau gặp lại." Nhìn Lâm Ngữ một bộ dáng khó xử, Hứa Thịnh bưng lên tách cà phê nhẹ nhấp một ngụm. Thứ thuộc về hắn, người khác như thế nào có thể tùy tiện xem, tùy tiện chạm vào.
"Được." Lâm Ngữ gian nan nói ra, ánh mắt ôn nhu nhìn thoáng qua thiếu niên, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi. Lạc nhi cháu trai yêu quý của dì a, con phải sống thật tốt.
Lâm Ngữ đi rồi, Hứa Thịnh lại có chút khó khăn. Thiếu niên vẫn còn ngủ say, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
...
Trầm mặc ba giây, khom lưng đem thiếu niên chặn ngang ôm lên.
Ở bên ngoài quán cà phê chờ lâu ngày, tài xế thấy Hứa Thịnh ôm thêm một người ra tới cũng không biểu hiện ra cái gì khác thường, chỉ là ở thời điểm Hứa Thịnh ôm thiếu niên lên xe, liếc mắt trộm ngắm một cái.
Thiếu niên ở trong lòng ngực hắn, có chút không thoải mái giật giật, Hứa Thịnh bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế làm thiếu niên ngủ đến thoải mái hơn chút.
Thiếu niên hô hấp ra nhiệt khí rơi tại trên cổ Hứa Thịnh, làm Hứa Thịnh thân thể nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó thả lỏng lại, đem thiếu niên di di đầu, dán vào ngực hắn.
Hắn lấy di động ra, biên tập soạn thảo gửi đi tin nhắn tốt.
Gửi tới... 【Tổng quản gia: Đi mua một ít đồ ăn vặt tiểu hài tử thích ăn cùng một vài món đồ chơi. 】
【Tổng quản gia: Tôi trở về trước, trong nhà phải tiến hành tổng vệ sinh. 】
【Tổng quản gia: Đem căn phòng gần phòng tôi nhất quét tước sạch sẽ một chút.】
Hứa Thịnh nghĩ lại tưởng tượng, lại thay đổi chú ý, vẫn là cùng cậu cùng nhau ngủ tương đối tốt.
【Tổng quản gia: Dừng lại việc dọn phòng, kêu đầu bếp hôm nay làm nhiều món ăn ngon một chút. Chú ý nhất định phải ăn ngon! 】
Một lần thu được quá nhiều tin tức quản gia tỏ vẻ đã chịu kinh hách, run run rẩy rẩy buông di động.
【Lý thiết kế: Tới nhà của tôi đợi lệnh.】
Đột nhiên thu được tin tức thủ tịch, thiết kế sư vẻ mặt mờ mịt.
Hứa Thịnh ngón tay nhanh chóng ở trên màn hình đụng vào này, không biết rốt cuộc cấp bao nhiêu người đã phát tin tức, thẳng đến trong lòng ngực truyền đến động tĩnh, Hứa Thịnh mới đình chỉ động tác.
Hắn đột nhiên mạc danh cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí không dám cúi đầu xem.
Đơn giản thiếu niên cũng không có tỉnh, chỉ là hướng trên người Hứa Thịnh cọ cọ, lại tiếp tục ngủ.
Hứa Thịnh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút mạc danh thất vọng.
Xe vững vàng chạy ở đường nhỏ trong núi, trong xe trừ bỏ tài xế vẻ mặt biểu tình gặp quỷ, không khí cũng tính là khá hòa hợp.
.Hoàn Chương 01.
|
Chương 2: Tổng tài lãnh khốc 2 Biệt thự Thiên Âu sừng sững bên trong một biển hoa màu tím, hoa oải hương bị gió thổi đến theo gió phiêu lãng, màu tím cuộn sóng kéo dài không dứt, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh màu tím.
Hứa Thịnh cũng không thích hoa oải hương cho lắm, cho nên hắn vẫn luôn sống ở biệt thự Hải Dương, lần này lại đột nhiên đến đây ở, người ngoài nhìn vào cũng biết có bao nhiêu ngụ ý. Hoa oải hương có ý nghĩa là chờ đợi tình yêu, lại vừa lúc cũng phù hợp hiện trạng hắn hiện tại, Hứa Thịnh không có người yêu, mặc kệ là bên ngoài có bao nhiêu người yêu thích, vẫn là tình nhân ngầm đều không có, thậm chí một cái ái muội với người nào đó cũng đều không có.
Chính là Hứa Thịnh phải đợi người nào? Hắn phải đợi chính là ai cho hắn tình yêu? Này hết thảy trừ bỏ bản thân Hứa Thịnh đều không thể hiểu hết, có lẽ ngay chính cả bản nhân hắn cũng còn không hoàn toàn biết rõ.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh màu tím, không thể tin được xoa nhẹ mắt, cậu không có nằm mơ đi?! Cậu là đi vào thiên đường sao?
Cậu muốn đi tới rừng hoa oải hương kia. Lại không ý thức được mình đang bị người ôm vào trong ngực, đột nhiên đứng lên, đầu đụng vào đỉnh xe, suýt nữa té ngã.
Trong mắt chậm rãi tích tụ ra nước mắt, nhưng chủ nhân của những giọt nước mắt ấy lại cắn môi, nhịn xuống không cho nước mắt chảy ra.
Đau quá!
Một đôi bàn tay to đột nhiên chạm lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa chỗ bị đụng đau.
Sửng sốt vài giây, Hứa Lạc lúc này mới phát hiện cậu đang bị một nam nhân xa lạ ôm vào trong ngực.
Cậu nghiêng đầu, hỏi nam nhân: "Anh là ai?"
Nhưng là theo động tác của cậu, trong mắt nguyên bản còn đang tích tụ nước mắt đều rớt xuống dưới, Hứa Lạc không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân, rất giống bị người khi dễ vô cùng giống nhau.
Nam nhân cười khẽ một tiếng, duỗi tay ôn nhu lau đi khóe mắt ướt nước mắt của cậu.
Tuy rằng là đang cười, lại làm Hứa Lạc không cảm giác được một chút ấm áp.
"Về sau cậu cùng tôi cùng nhau sinh hoạt." Thanh âm nam nhân lạnh nhạt ở bên tai Hứa Lạc vang lên, ngay sau đó nam nhân lại tiếp tục nói, "Cậu có thể kêu tôi ba ba."
...
"Dì nhỏ đâu?" Hứa Lạc kích động lôi kéo cổ áo nam nhân.
"Không có dì nhỏ." Nam nhân vừa dứt lời, ngay sau đó liền bạo phát một trận tiếng khóc.
Hứa Lạc khổ sở khóc lóc, cũng không có phát ra thanh âm bao lớn, chỉ là nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng là dáng vẻ này lại càng làm cho tâm người đau. Hứa Lạc khóc đến đột nhiên, làm Hứa Thịnh có chút chân tay luống cuống.
"Dừng xe!" Hứa Thịnh tâm tình cũng không phải thật sự tốt, cho nên ngữ khí lạnh nhạt tới cực hạn. "Ông xuống chờ trước đi."
Tài xế xuống xe sau, Hứa Thịnh bắt đầu đối Hứa Lạc tiến hành công tác tẩy não.
Hứa Thịnh tiến đến trước mặt Hứa Lạc, thân mật cùng cậu dán trán, Hứa Lạc không có cự tuyệt, làm Hứa Thịnh thật cao hứng, nhưng là hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì hiện tại không thích hợp mỉm cười.
"Về sau cùng tôi cùng nhau sinh hoạt, không tốt sao? Một biển hoa oải hương đều là vì cậu trồng, cùng tôi cùng nhau sinh hoạt, chúng đều sẽ thuộc về cậu." Hứa Thịnh ra tiếng dụ hoặc đến.
Hứa Lạc thích nhất không gì hơn hoa oải hương.
Là thích nhất, không gì sánh nổi.
Thấy Hứa Lạc đình chỉ khóc thút thít, Hứa Thịnh lại tiếp tục nói, "Cậu nghĩ cánh hoa trong biển tại đây tự sinh hoạt sao?"
Nhìn đến Hứa Lạc gật đầu, không có bất ngờ gì xảy ra, "Biển hoa cùng dì nhỏ, cậu chọn cái nào?"
... Bất quá hiển nhiên Hứa Thịnh xem nhẹ địa vị Lâm Ngữ ở trong lòng Hứa Lạc.
"Hoa oải hương có thể có nhiều, nhưng là dì nhỏ chỉ có một, tôi muốn dì nhỏ." Ngữ khí kiên định đến mức làm Hứa Thịnh kinh ngạc, Hứa Lạc có bao nhiêu thích hoa oải hương hắn đương nhiên biết, bất quá không nghĩ tới địa vị Lâm Ngữ ở trong lòng Hứa Lạc cư nhiên cao như vậy.
Lấy di động ra, ấn mở ghi âm, ấn truyền phát tin kiện.
Thanh âm quen thuộc từ di động truyền ra, "Lạc nhi, con trước tiên cùng Hứa Thịnh tiên sinh sinh hoạt một đoạn thời gian, dì nhỏ gần đây có việc, quá đoạn thời gian hết bận liền tới đón con, nghe lời."
Nước mắt chậm rãi tích tụ, chờ đợi lúc bộc phát ra.
Mắt thấy Hứa Lạc lại muốn khóc, Hứa Thịnh có chút đau đầu, hắn không am hiểu việc dỗ dành trẻ nhỏ.
Đôi môi phấn nộn bị cắn có chút đỏ lên, lông mi dính bọt nước tinh mịn.
Hứa Thịnh nhìn chằm chằm môi Hứa Lạc một hồi lâu, hẳn là sẽ hữu hiệu?
Hứa Lạc chớp chớp đôi mắt, không có phản ứng, Hứa Thịnh tiến tới, môi liền cùng cậu chia lìa khẽ tách ra.
"Khóc một lần tôi hôn một lần, hiểu chưa?" Hứa Thịnh nhéo cái cằm nhỏ tinh xảo của Hứa Lạc, sắc mặt lạnh nhạt, Hứa Lạc sợ tới mức liên tục gật đầu, nhưng là nước mắt lại ngăn không được vẫn tiếp tục chảy xuống.
...
Kỳ thật hắn thực ôn nhu a, chính là vì cái gì hắn giống như dọa đến Hứa Lạc.
Rõ ràng mỗi lần Hứa Lạc khóc, chỉ cần nữ nhân kia hôn cậu liền sẽ nín khóc, vì cái gì hắn lại không được...
.Hoàn Chương 02.
Hứa Lạc: Dọa đến tôi, mau đền tiền QAQ
Hứa Thịnh: Bảo bảo, tiền của ba ba không phải đều là của con sao?
|
Chương 3: Tổng tài lãnh khốc 3 Cả tòa biệt thự mọi người đều ra hoan nghênh Hứa Lạc đã đến, tất cả đứng thẳng thành hai hàng vẫn luôn kéo dài đến cửa biệt thự, cửa xe vừa mở ra đám người hầu đều khom lưng 90 độ cúi chào.
Cửa xe mở ra, Hứa Lạc lại bị trận thế trước mắt dọa, không chịu xuống xe.
Hứa Thịnh vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Hứa Lạc cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn xuống xe, chẳng qua không phải chính mình đi xuống xe mà là bị Hứa Thịnh ôm xuống xe.
...
Hứa Thịnh dọc theo đường đi đều cau mày, nghe từ bốn phía truyền đến thanh âm nhỏ vụn.
Xem ra hắn biểu hiện gần nhất đến thật là quá ôn nhu đi.
Đơn phượng nhãn thon dài tràn đầy lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên lại là tràn ngập ý vị trào phúng, hắn giống như một tòa băng sơn di động vô pháp hòa tan, làm người khác vô pháp tới gần.
Trưa hôm đó những người hầu ra nghênh đón Hứa Lạc lại khua môi múa mép tất cả đều bị đuổi việc, không đủ nghe lời cẩu dưỡng lãng phí lương thực sao? Đối với Hứa Thịnh chưa từng có nhân tình đáng nói.
Biệt thự hắc ám bao phủ chỉnh đống, màn đêm đen nhánh điểm xuyết sao trời, rất không xinh đẹp.
Hứa Thịnh khoác áo khoác đứng ở trên ban công, điểm một chi yên, hít sâu một ngụm, phun ra sương khói màu trắng, nhìn sương khói một chút tiêu tán, mà hồi ức cũng chợt tới.
Hứa gia đại thiếu gia Hứa Nghịch, người cũng giống như tên của gã đều mang ý nghĩa phản nghịch. Nguyên bản cha mẹ Hứa Nghịch cho rằng gã trưởng thành liền sẽ biến hảo, ai biết hướng đi con đường của gã cùng ý tưởng của bọn họ lại hoàn toàn tương phản.
Hứa Nghịch chẳng những không có biến tốt, ngược lại lại làm trầm trọng thêm, còn dính phải ma túy, làm vợ chồng Hứa gia vô cùng thất vọng.
Sau đó, Hứa Nghịch bị truyền thông tuôn ra dính phải ma túy, ngay khi đó lại tuôn ra thêm tin tức đùa bỡn nữ nhân của lão đại xã hội đen và bị lão đại xã hội đen trả thù. Danh dự công ty Hứa thị vì vậy mà càng bị xuống dốc không phanh, cổ phiếu thậm chí ngã đến đình bàn. Bất quá tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, tiểu thiếu gia Hứa Thịnh Hứa thị vẫn luôn không có tiếng tăm gì tựa như chúa cứu thế có phần giống nhau giáng xuống, không chỉ cứu vớt xí nghiệp Hứa thị kề bên hủy diệt, mà còn sáng tạo ra một cái lại một cái kỳ tích.
Ở lúc mọi người cảm thán vợ chồng Hứa thị có thời điểm mệnh tốt như vậy, lại truyền ra Hứa Nghịch lặng yên không một tiếng động chết ở phía dưới cầu vượt, thi thể có mùi thối mấy ngày mới bị kẻ lưu lạc ăn ngủ ngoài trời phát hiện.
Hai năm sau, cùng ngày giỗ Hứa Nghịch, vợ chồng Hứa thị bất hạnh phát sinh tai nạn xe cộ không may dẫn đến tử vong.
Năm ấy Hứa Thịnh vừa lúc tròn 18 tuổi, có thể kế thừa di sản cha mẹ.
...
Hứa Lạc nằm mơ thấy ác mộng, cậu mơ thấy cậu mặc áo ngủ lông xù xù thường lui tới chỗ ngủ giống nhau đúng giờ lên giường ngủ, nhưng là cùng thường lui tới bất đồng chính là hôm nay giường ngủ khá lớn, cậu lăn mấy cái vòng đều sẽ không ngã xuống đi, mà dì nhỏ vẫn luôn bồi cậu cũng biến thành một ba ba nam nhân.
Hứa Lạc tin tưởng vững chắc đây là cậu nằm mơ một giấc mộng quái dị. Cho nên Hứa Lạc ngày hôm sau buổi sáng mở mắt ra nhìn đến mặt Hứa Thịnh, trong lòng rất là thất vọng.
Rõ ràng là mộng a, như thế nào cậu còn không có tỉnh?
Hứa Thịnh buồn cười nhìn biểu tình trên mặt Hứa Lạc từ mơ hồ đến khiếp sợ, lại đến uể oải.
Hứa Lạc tự sa ngã đem đầu súc tiến trong chăn.
"Chào buổi sáng, bảo bối." Thanh âm lạnh nhạt ở bên tai Hứa Lạc vang lên, làm cậu phản xạ tính quấn chặt chăn.
Nhìn hành động Hứa Lạc, Hứa Thịnh không khỏi nghĩ mình đáng sợ như vậy sao?
Nghiêng đi mặt, nhìn đối với gương mặt chính mình mỉm cười trong gương. Mặc kệ khóe miệng như thế nào cong hướng lên trên, cũng vẫn là biên độ trào phúng, một bộ muốn đem người cự chi với bộ dáng chọc tức khinh bỉ khiêu khích người khác vô cùng giống nhau.
A, hắn quả nhiên không thích hợp mỉm cười.
Trên tay truyền đến một trận lôi kéo, cúi đầu liền thấy một đôi tay nhỏ không thuộc về hắn lôi kéo cổ tay áo hắn.
"Sớm." Thiếu niên sau khi nói xong, tựa hồ cảm thấy thực thẹn thùng, lại bắt tay súc tiến chăn, chỉ lộ ra một đôi sáng ngời thanh triệt con ngươi thật cẩn thận nhìn hắn.
...Muốn chết, bảo bối hảo đáng yêu a (((o(*゚▽゚*)o)))
.Hoàn Chương 03.
|
Chương 4: Tổng tài lãnh khốc 4 Lý Dễ đã ở trên sô pha ngồi cả đêm, từ đêm qua sau khi thu được điện thoại lão bản nhà mình, anh liền hoả tốc chạy tới biệt thự Hứa Thịnh, nhưng là lúc anh tới rồi cư nhiên bóng dáng Hứa Thịnh cũng chưa nhìn thấy một cái, điện thoại cũng gọi không được, rơi vào đường cùng Lý Dễ cũng chỉ ở phòng khách ngồi chờ tiếp đãi, nhưng là không nghĩ tới ngồi xuống chính là một buổi tối.
"Tút, tút, tút..."
"Uy." Vô số lần âm thanh tút tút, giọng nữ điềm đạm một lúc sau rốt cuộc bị giọng nam lạnh nhạt thay thế, Lý Dễ cảm thấy anh phải cảm động đến phát khóc.
"Tôi ở biệt thự chờ cậu cả đêm, người cậu đâu?"
"Ừm." Đối phương giống như nghĩ tới cái gì, thanh âm tạm dừng một giây lúc sau lại tiếp tục nói, "Đúng rồi, ngày hôm qua đã quên nói tôi ở gian biệt thự vùng ngoại ô kia, còn có anh hiện tại không cần tới nữa." Giọng nam lạnh nhạt không phụ trách nhiệm nói xong liền đem điện thoại cắt đứt, để lại cho Lý Dễ vẻ mặt bức mộng.
Lý Dễ nói cho chính mình phải bình tĩnh phải ưu nhã không cần táo bạo, nhưng là nghe điện thoại lúc sau cắt đứt truyền ra vội âm, Lý Dễ vẫn là nhịn không được phát ra một trận rít gào "A, Hứa Thịnh. Con mẹ nó!"
Mắng bản thân Hứa Thịnh, một lúc sau lại thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn, Lý Dễ tâm tình dần dần cũng bình phục mà tốt lên. Ai kêu Hứa Thịnh là áo cơm cha mẹ anh đâu, thật là hảo tưởng nghĩ sẽ đi làm ở công ty khác a!
Bất quá Hứa Thịnh không có việc gì bỗng dưng lại đi tòa biệt thự kia làm gì? Nhớ rõ hắn còn phun tào quá tòa biệt thự kia, nói cái loại địa phương này hẻo lánh dùng để kim ốc tàng kiều(1) nhất bất quá vô cùng thích hợp.
(1). Kim ốc tàng kiều nhắc đến một điển cố điển tích nổi tiếng vào thời Hán ở Trung Quốc vào năm 141 TCN - 130 TCN. Hiếu Vũ Trần hoàng hậu 《孝武陳皇后》, hay được biết đến với cái tên Trần A Kiều 《陳阿嬌》, là Hoàng Hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt - Hoàng Đế thứ 7 của triều đại Tây Hán. Với vai trò quan trọng trong việc lên ngôi của Hán Vũ Đế, Trần hoàng hậu trở thành một trong những Hoàng hậu nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc. Bà cũng là vị Hoàng hậu xuất thân hiển hách nhất dưới thời Hán và kể cả các thời sau. Về sau, do sự nổi lên của Vệ Tử Phu, Trần hoàng hậu bị phế truất với lý do mưu hại hoàng thất, không sinh được con, bà được xem là vị phế hậu nổi tiếng nhất trong lịch sử. Giai thoại giữa bà và Hán Vũ Đế trở thành một điển tích, được gọi là Kim ốc tàng Kiều《金屋藏嬌: nhà vàng cất giữ người đẹp.》
...Từ từ, kim ốc tàng kiều! Anh giống như đã biết rõ sự tình vì sao đến không được.
Bằng không luôn luôn làm việc nghiêm cẩn như Hứa Thịnh, như thế nào sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này, không phải có câu nói là nói như vậy sao, " Khi yêu chỉ số thông minh đều bị hạ thấp. "
Chính là Lý Dễ thật sự là tưởng tượng không ra bộ dáng Hứa Thịnh yêu đương, không biết như thế nào trong lòng cảm thấy một trận ác hàn.
...Không biết tin tức Hứa đại tổng tài yêu đương nếu bát quái có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hứa Thịnh không biết ý tưởng giờ phút này của Lý Dễ, nghĩ rằng anh cũng sẽ không để ý, ai muốn đi để ý cái mạch não kia cùng người địa cầu không ở một tuyến chỉ biết cả ngày thu thập chuyện bát quái bức ngốc.
Thực mau liền treo điện thoại, nhưng mà bất quá Hứa Thịnh lại lâm vào rối rắm. Hắn cau chặt ấn đường, nên cho bảo bối mặc cái gì? Hắn vừa rồi hình như hẳn là hỏi một chút ý kiến Lý Dễ, nhưng ý niệm vừa xuất hiện Hứa Thịnh liền tự động phủ định nó. Bảo bối của hắn như thế nào có thể để cho người khác biết?
Cảm thấy mỹ mãn nhìn Hứa Lạc ăn mặc, vì Hứa Lạc chọn lựa quần áo, sau đó vui sướng đi làm.
Vẫn luôn nhìn theo Hứa Thịnh. Sau khi hắn rời đi, Hứa Lạc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhấp nhấp miệng, tính trẻ con trên mặt mang theo một chút bất mãn, cậu vì cái gì mặc thành như vậy. Duỗi tay sờ sờ tai thỏ nửa rũ trên đầu, hiện tại kẻ có tiền đều thích cái giọng này sao. Thật đúng là ấu trĩ! Cậu mới sẽ không cảm thấy manh manh đát đâu!! Còn có dì nhỏ không phải là đem cậu bán đi chứ? QAQ
...
Hôm nay là ngày cuối tuần, cho nên Hứa Lạc cũng không phải đi học.
Hứa Lạc nhàm chán ngồi ở trước máy tính nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc, cậu cho tới nay trong miệng người khác đều là bé ngoan, trong mắt lão sư là học trò tốt, học sinh dở trong mắt thư ngốc. Cứ việc có đôi khi tính tình nhỏ cũng sẽ nháo, nhưng là thực mau liền không có việc gì, bởi vì cậu minh bạch trừ bỏ dì nhỏ thì sẽ không có ai để ý đến cảm thụ của cậu. "Khụ khụ."
Đột nhiên vang lên một trận ho khan, dọa Hứa Lạc nhảy dựng, nửa ngày mới phản ứng lại đó là âm thanh độc đáo nhắc nhở tin tức trên QQ, mà màn hình máy tính đặt icon chân chim cánh cụt đang không ngừng chớp động.
Chậm rãi di động tới con chuột, mở ra tin nhắn.
Mục Dương: Tiểu Lạc, muốn đi chơi không?
Nhìn Mục Dương nhắn tin tới, Hứa Lạc có chút bức mộng, cậu khi nào cùng Mục Dương quan hệ tốt như vậy?
Mục Dương là ủy viên ban thể dục, tuy rằng nói là ủy viên thể dục, nhưng thành tích của Mục Dương tuyệt đối là top mười trong lớp. Y cắt tóc húi cua, trên mặt luôn mang theo ánh mặt trời tràn ngập mỉm cười, rất được nữ sinh hoan nghênh.
Ngô, cậu đối Mục Dương ấn tượng chính là như vậy.
A, làn da Mục Dương là màu tiểu mạch, có rất nhiều lần Hứa Lạc đều suy nghĩ có phải hay không bởi vì làn da y là màu tiểu mạch, cho nên người khác mới cảm thấy ánh mặt trời của y.
Có thể là vẫn luôn không thấy Hứa Lạc nhắn lại, Mục Dương lại nhắn tiếp tới một tin nhắn.
Mục Dương: Thực hảo ngoạn, nếu cậu muốn tới Nam Thịnh phố 49 hào G thì đi tới tìm tớ nói trực tiếp.
...Đi G?
.Hoàn Chương 04.
|