Chapter 13
" Nhất Bác à, mùa đông năm nay chỉ có mình mày thôi, đừng buồn !"
Vương Nhất Bác vừa lẩm bẩm vừa ngồi vo viên những cục tuyết tròn, đắp thành một chú người tuyết ngồi chễm chệ trên nền tuyết trắng. Vừa vo viên vừa kéo khoé miệng thành nụ cười méo xẹo, hệt khuôn mặt của người tuyết mà cậu làm ra, rồi ngồi nói chuyện với nó như hai người bạn
" Chẳng một ai lại mong muốn tình yêu của mình không được người khác đón nhận, đúng không? "
Câu nói của Tiêu Chiến lúc sáng cứ văng vẳng bên tai Vương Nhất Bác. Cậu đứng dậy phủi tay
" Đủ rồi, Vương Nhất Bác, mày nghĩ mày là ai chứ? để được anh ấy yêu mày còn thiếu nhiều lắm "
Nhếch mép tự chế diễu bản thân rồi lại cúi xuống nhìn chú người tuyết đơn độc. Dù chỉ là người tuyết, mà mặt mày nó trông cũng ủ rũ chẳng kém gì chủ nhân tạo ra mình. Nhìn rồi nhìn, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng mỉm cười mà buông câu lạnh ngắt không đầu không cuối
" Bảo trọng "
Chẳng biết là câu nói dành cho người tuyết kia, cho cậu hay là cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác xoay người bước đi để lại sau lưng một chú người tuyết đang nhìn theo bóng lưng của mình. Cơ hồ, chú người tuyết đó không còn là Vương Nhất Bác tự nặn bản thân mình nữa, bây giờ là cậu nặn thành Tiêu Chiến rồi. Cậu đi, để nó lại đơn độc một mình giữa Bắc Kinh rộng lớn, dòng người tấp nập qua lại mà nó chỉ nhìn theo đúng bóng lưng cậu rời xa
" VƯƠNG NHẤT BÁC !!!!! "
Tiếng hét chói tai giữa lòng thành Bắc Kinh.
Tiêu Chiến đuổi theo, thấy được chú người tuyết vừa mới được nặn, dấu vết còn mới, nơi tuyết được lấy để nặn cũng chưa được tuyết mới phủ kín lên. biết chắc rằng Vương Nhất Bác vẫn chưa đi xa, anh gào lên thảm thiết, tiếng kêu cào xé tâm can, vang vọng cả đất trời khiến người qua đường đều giật mình mà ngoái lại nhìn anh.
Vương Nhất Bác cách đó không xa, nghe tiếng gọi tên mình bước chân cũng sững lại. Là Tiêu Chiến sao? Anh tìm cậu?
" Chắc không phải đâu, anh ấy sao tìm mình được chứ. Nhất Bác à, tỉnh đi. Mày nhớ anh đến nỗi sinh ảo tưởng rồi !"
Nhất Bác sau một hồi lắng tai nghe, lại thấy không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, cũng chẳng có ai gọi cậu cả. Tự trấn an mình rồi lại kéo vali bước đi
" Vương Nhất Bác, Nhất Bác à, em đừng đi. Đừng đi nữa mà "
Lần này âm thanh rất gần, rất thật. Thật đến nỗi cậu không dám quay đầu lại nhìn. Sợ quay lại, thứ cậu nhìn được chỉ là chú người tuyết lạc lõng giữa đám đông. Vương Nhất Bác đứng im bất động.
Giữa làn tuyết trắng, hai người đàn ông trưởng thành một trước một sau chẳng ai nói với ai câu nào. Tiêu Chiến đứng chống tay lên đầu gối, thở hổn hển. Cũng chẳng dám tiến lên, anh tìm được cậu rồi, lại không đủ can đảm mà giữ cậu lại hay sao?
Lại là không gian tĩnh lặng, Vương Nhất Bác một lần nữa nghĩ bản thân mình thật sự bị sảng rồi. Vẫn chẳng dám tin là Tiêu Chiến sẽ chạy đi tìm cậu. Là do bản thân cậu yêu anh đến nỗi lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng anh gọi tên mình?
Vương Nhất Bác chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn xem là thật hay giả, cúi đầu định bước đi.
Tiêu Chiến lúc này mới hoảng hồn túm tay cậu lại làm cậu ngơ ngác
" Chiến ca?"
Lúc này Vương Nhất Bác mới thật sự tin là mình không bị ảo giác. Hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cánh tay cậu chân thực đến rõ rõ ràng ràng. Cả hình ảnh người kia đập vào mắt cậu nữa. Tiêu Chiến đang thở dốc vì chạy hết tốc lực với một quãng đường xa, vẫn cố dồn hết sức bình sinh mà giữ tay cậu lại
" Em...thật sự muốn đi như vậy sao? Đến nỗi dù anh có gọi thế nào cũng không muốn quay lại?"
Vương Nhất Bác nào phải muốn đi. Nếu thật sự muốn, cậu đã dứt khoát mà đi, đâu dây dưa la cà đến bây giờ? Cậu cuống cuồng giải thích
" Không phải đâu, Chiến ca..."
Chưa kịp giải thích được gì, Tiêu Chiến lại vội vã hỏi dồn dập. Vu Bân nói cậu không về Trùng Khánh, anh thậy sự muốn biết là cậu đã đi đâu
" Em định đi đâu chứ? Anh chưa cho phép mà em định đi đâu?"
Tiêu Chiến vừa tức giận, vừa bất lực. Vương Nhất Bác bây giờ vẫn cần sự cho phép của anh sao? Chợt nhớ ra Tiêu Chiến nói không cần mình nữa, giọng Nhất Bác trùng xuống
" Không phải... anh nói không cần em sao?"
" Cần, anh cần em. Cún con, anh không cho em đi đâu hết. Tuyệt đối không được xa anh. Đừng xa anh, được không "
Tiêu Chiến giật mạnh tay Vương Nhất Bác mà ghì chặt trong lòng, khóc rấm rức làm cậu đứng hình lắp bắp
" Chiến....c-a?"
Hơi men trong người làm Tiêu Chiến chẳng còn cố kị bất cứ điều gì, bao nhiêu suy nghĩ, kìm nén trong lòng anh đều tuôn ra sạch
" Đúng, anh không chấp nhận được việc em có người khác, nhưng càng không chấp nhận được em rời xa anh"
Vương Nhất Bác sững người. Anh nói vậy là ý gì? Cậu làm gì có người nào ngoài anh? mà anh không chấp nhận được là sao? Sao cậu chẳng hiểu gì cả?
~~ Vương ngốk nghếk a~~
" Người khác? Chiến ca anh nói gì vậy?"
Tiêu Chiến nấc lên, vừa mệt, vừa say, vừa khóc. Nói chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi
" Phòng tập... em... hôn... thấy rồi "
Vương Nhất Bác đẩy anh ra, nhìn ngắm kĩ khuôn mặt đang tưng tửng vì hơi men của Tiêu Chiến, vẫn chẳng hiểu anh đang nói gì
" Gì cơ? phòng... phòng tập? Hô....hôn?
Tiêu Chiến gật gật đầu, mặt xụ ra vẻ giận dỗi, lúc này Nhất Bác mới nhớ ra nụ hôn bất ngờ bị cướp mất trong phòng tập của mình. Cậu như đang ăn trộm thì bị bắt
" Anh... hôm đó anh thấy sao?"
Tiêu Chiến lại quay qua liếc cậu
" Anh không thấy thì em sẽ giấu?"
Giấm Trùng Khánh chảy ra, tan cả đám tuyết xung quanh. Vương Nhất Bác hốt hoảng giải thích
" Không. Không phải vậy đâu Chiến ca..."
" Không phải?"
Tiêu Chiến ngước khuôn mặt ngất ngây đỏ bừng lên nhìn Vương Nhất Bác. Ánh mắt cũng sáng lên. Anh đây là đang trông đợi điều gì nha?
Vương Nhất Bác vội vàng giải thích sự cố
" Anh hiểu lầm rồi, em thật sự không có chủ động mà..."
" Không chủ động? Nhưng em cũng đâu có phản đối "
Tiêu Chiến giận dỗi xoay người bỏ đi. Vương Nhất Bác lại vội vã đuổi theo
" Anh như vậy là sao chứ hả? lúc đó bất ngờ quá nên em... em..."
" Em để cho người ta làm gì thì làm?"
Mùi giấm càng lúc càng nặc lên, chua đến gắt gao, ánh mắt cũng làm Vương Nhất Bác toát ra mồ hôi lạnh, cậu rùng mình
" Không có, em có đẩy cô ấy ra mà.."
" Anh không thấy."
Tiêu Chiến chốt gọn lỏn, vẫn một mực đòi giận lẫy, không chịu nhượng bộ, phải cãi cho bằng được là anh giận cậu chẳng oan chút nào, mà quên mất hai người chỉ là anh em :>
Vương Nhất Bác không hiểu sao lại thấy bộ dạng này của Tiêu Chiến đáng yêu chết đi được, đang bị giận mà cậu lại thấy lòng mình nở hoa
" Chiến ca, anh là đang ghen sao?"
Tiêu Chiến quay ngoắt lại, lườm lườm tiểu sư tử của mình
" Sao anh phải ghen?"
Vương Nhất Bác vẫn nén cười, nếu thật là anh ghen thì cậu vui đến chết đi sống lại mất
" Thật không ghen?"
" Thật "
'Chối hay lắm, mặt không chút biểu cảm luôn. Đã thế em đây trêu anh đến cùng hí hí.'
Vương Nhất Bác giấu đi suy nghĩ xấu xa trong lòng, lại giả vờ như mình bị oan
" Được, vậy nói xem anh giận em cái gì?"
" Không giận "
" Không giận mà tránh mặt em?"
" Không tránh "
Tiêu Chiến cứ vừa đi vừa nói, Vương Nhất Bác nói gì anh đều phủ nhận hết trơn. Hết cách rồi, anh không nhận? được, không sao, Lão Vương em sẽ có cách bắt anh phải nhận
Vương Nhất Bác không đi theo nữa, đứng lại sau lưng Tiêu Chiến mà hét lớn
" Được, Chiến ca, anh không ghen, không giận. Vậy em sẽ về Trùng Khánh tìm cô gái kia, hôn tiếp."
Hũ giấm tràn lên não, Tiêu Chiến thấy khói xì xèo trên đầu, anh quay ngoắt lại trợn trừng mắt, tay chống nạnh, một vẻ đanh đá
" Em dám?"
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được cười, cậu ngoác miệng đến tận mang tai mà cười ngặt nghẽo. Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, lừ mắt
" em cười cái gì? không vui! "
" Anh không vui nhưng mà em vui. Anh ghen đáng yêu chết đi được hahaha"
" Đã nói anh không ghen"
" Tiêu Chiến à, anh thừa nhận đi, em sẽ nói cho anh nghe một bí mật "
" Thừa nhận gì?"
" Là anh yêu em?"
Tiêu Chiến trợn tròn mắt, cậu nhìn thấu hồng trần rồi sao? từ khi nào?
Anh chưa kịp thừa nhận, Vương Nhất Bác đã kéo anh vào lòng mình mà thì thầm
" Chiến ca, Đệ đệ yêu anh!!! "
" Em... em..."
" Em nói là em yêu anh Tiêu Chiến ! "
" Anh... anh..."
Tiêu Chiến bất ngờ quá, anh chẳng biết nói gì, hết em rồi lại anh, nửa ngày cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh. Vương Nhất Bác sốt ruột
" Anh làm sao? không yêu em sao?"
Tiêu Chiến lại gật đầu. Ý anh là có, mà kết hợp với câu hỏi của Vương Nhất Bác lại thành không làm cậu phát hoảng đẩy anh ra, tròn mắt mà lắp ba lắp bắp
" Hả?? Anh... anh không yêu em thật sao? Vậy... Vậy anh... anh như vậy là... là sao chứ ?"
Nhận ra đối phương hiểu sai ý mình, Tiêu Chiến kéo cậu lại mà hôn lên môi, chỉ hôn thoáng một chốc rồi nheo mắt cười
" Cún con ngốc, Anh sao có thể không yêu em"
Nói xong lại vòng tay qua cổ cậu, cúi người xuống mà hôn. Lần thứ hai Nhất Bác bị người khác hôn, vậy mà cảm giác lần này lại hoàn toàn khác biệt. Trái tim cậu đập liên hồi như muốn lật tung lồng ngực cậu ra mà nhảy nhót.
Tuyết vẫn rơi dày đặc, những bông tuyết xinh đẹp đã từng làm lạnh lẽo những trái tim đơn độc. giờ nó cũng làm nên một khung cảnh lãng mạn tác thành cho một cặp đôi. Cũng may tuyết rơi dày, cũng đã là nửa đêm. Thành phố Bắc Kinh cũng trở nên tĩnh mịch yên ắng. Hai người họ càng có không gian riêng tư để làm những điều đã ấp ủ trong tim từ rất lâu. Mùa đông năm nay, họ không còn lạnh nữa.