Chương 2
Jungkook tính tiền rồi đi về nhà. Mọi người luyến tiếc nhìn bóng lưng thiên thần.
Họ mong mình sẽ một lần nữa gặp lại thiên thần này.
Độc bước trên con đường rộng lớn, Jungkook chậm rãi từng bước, ánh mắt nhìn xung quang mình.
Tiếng cười đầy vui vẻ, tiếng nói chuyện rầm rì như ôm trong cả con đường. Một màu hồng đầy hạnh phúc.
Nhìn đến mình, Jungkook cười khổ. Một mình màu xám đi giữa hàng ngàn màu hồng, thật quá lạc lõng.
Những cặp đôi tình nhân trao cho nhau những ánh mắt đầy yêu thương, nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, như muốn hoà quyện cùng nhau vậy.
Lại nhìn xuống tay mình, trống rỗng. Jungkook thở dài, cậu nhớ Taehyung quá đi mất.
Nói nhớ thì nhớ, cậu đâu phải mặt dày mà tới chỗ của anh. Jungkook không thể quên được ngày hôm qua, cậu đã chia tay với anh rồi.
Không muốn nán lại nữa, Jungkook nhanh chóng bước về nhà.
Jeon gia, cậu đi vào. Vẫn một vẻ đẹp tráng lệ. Jeon gia dù qua bao thế hệ cũng đều giữ nguyên cách trang trí bằng màu đen trắng.
Jungkook cởi giày rồi bước lên phòng mình, không có tâm trạng nói chuyện với ai.
Mẹ cậu - bà Lee SeungRi cảm thấy kì lạ. Con trai bà hôm nay sao lại như thế? Chẳng phải thường ngày vẫn chào hỏi mọi người sao? Tại sao hôm nay lại ủ rủ như thế?
Liếc sang ba cậu - Jeon Jiyong (Cho tớ mạn phép đổi họ của anh Rồng) đang im lặng đọc sách, không thèm quan tâm đến ai.
"Anh, con mình hôm nay sao thế?"
Jiyong ngẩng đầu, tỏ vẻ không biết, rồi cúi xuống đọc tiếp.
SeungRi kêu một đám người mặc áo đen đi vào. Đây là những tên ám vệ bảo vệ cậu mà SeungRi đã chủ động lựa chọn những người mạnh nhất.
"Nói. Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra với Jungkook?"
"Thưa bà chủ, ông chủ, hôm qua cậu chủ mới chia tay thiếu gia Taehyung."
Nghe đến đây, cả Jiyong đang tập trung đến cuốn sách cũng phải kinh ngạc ngước lên.
"Gì cơ? Hai đứa nó chia tay?"
"Vâng."
SeungRi nhíu mày.
"Vậy Jungkook có phản ứng gì kì lạ không?"
"Dạ không"
"Hôm nay nó đi đâu?"
"Cậu chủ đi cafe ạ."
"Với ai?"
"Đi một mình."
Jiyong và SeungRi nhìn nhau, lập tức chạy lên phòng cậu.
Hai người đập cửa ầm ầm, thiếu điều muốn phá luôn cánh cửa.
Cánh cửa được mở ra, Jungkook khó chịu ló đầu ra ngoài.
"Bố mẹ không để cho con một không gian riêng tư được sao?"
Jiyong và SeungRi bối rối, cảm thấy xấu hổ với hành động mất hình tượng của mình.
"A... bố mẹ chỉ muốn nói chuyện với con thôi."
"Vậy nói đi."
"Chúng ta hãy tới phòng làm việc."
Phòng làm việc
Ba người ngồi xuống, Jungkook nói
"Bố mẹ nói đi."
"Hôm qua con với Taehyung chia tay?"
Jungkook gật đầu, khuôn mặt không hề tỏ vẻ đau lòng chút nào.
Hai người lo lắng. Không phải là đau lòng quá rồi hoá khùng luôn không? Tại sao lại thản nhiên một cách quá đáng thế chứ?
"Tại sao thế?"
"Chúng con không hợp nhau."
"Không hợp? Chẳng phải hai đứa là thanh mai trúc mã từ nhỏ sao? Bây giờ chỉ vì hai chữ "không hợp" mà lại thẳng tay làm mất tình yêu gắn bó của chính mình?"
Jungkook nhìn hành động quá khích của mẹ mình, không nói gì.
Jiyong nhận ra điều kì lạ, kéo SeungRi ngồi xuống, nói với Jungkook.
"Con về phòng đi. Nhớ chút nữa xuống ăn tối."
Jungkook gật đầu rồi rời đi.
"Tại sao anh lại để cho nó đi chứ?"
"Em không thấy Jungkook rất kì lạ sao?"
"Kì lạ?"
"Đúng vậy. Jungkook rất kì lạ."
SeungRi im lặng, suy nghĩ. Vẻ mặt bình tĩnh của cậu thật sự không ổn, nếu là trước kia thì chắc chắn Jungkook sẽ khóc rống lên để mọi người biết mình bị thất tình. Vậy mà giờ này lại im lặng đến bất thường.
Con trai của bà đã trưởng thành rồi? Nhưng khi Jungkook trưởng thành, bà lại thấy không yên chút nào. Lỡ mà cậu vẫn mãi như vậy, có khi gặp chuyện nhỏ chuyện lớn gì thì cũng chẳng thèm nói với ai. Chỉ giấu cho bản thân mình biết.
Jiyong biết vợ mình suy nghĩ điều gì, thở dài.
"Con đã trưởng thành rồi. Bây giờ trở đi thiên thần của chúng ta sẽ nhanh chóng biến mất để hoà nhập vào thế giới tối đen này thôi."
SeungRi bất lực, dựa người vào chồng mình.
"Chúng ta không có khả năng này đâu. Phải để cho Jungkook tự mình vực dậy khỏi cú ngã đau đớn này. Nhưng em lại sợ..."
"Sợ?"
"Anh không thấy biểu cảm của Jungkook sao, và cả cách nói chuyện của nó nữa. Trước kia thằng bé luôn cười vậy mà giờ này lại không thèm nhếch miệng luôn. Nó nổi tiếng lanh chanh, vậy mà nãy giờ lại nói từng câu ngắn đến bất ngờ."
Hai người nhìn nhau. Jungkook đã trưởng thành rồi. Không biết là nên vui hay nên buồn đây.