Fanfic Bác Chiến | Ngày Gặp Được Em
|
|
_[ Chương 6 ]_
Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị bỏ trốn với vẻ khó chịu thì một người khác trong đám người kia đã bước lên các bậc thang từ từ tiến lại chỗ anh đang đứng, đưa hai tay bế nhẹ Tiêu Chiến lên với vẻ mặt lạnh lẽo rồi quay xuống đám kia phun ra vài chữ : _ Tiếp tục chơi đi, tôi phải đi chăm sóc đứa ngốc này. _ Này, Triệu Tổng, anh mau bỏ tôi ra, chúng ta vốn không quen biết, làm gì mà có thể động chạm nhau như vậy?. _ Mau im miệng, còn dám nói, tôi còn dám quăng cậu từ độ cao thế này xuống. Miệng gọi tôi hai từ Triệu Tổng rồi tự phủ nhận rằng chúng ta không biết mặt nhau?. Lúc này, người chướng mắt nhất trước cái cảnh này không ai khác lại chính là Vương Nhất Bác. Gì đây, Tiêu Chiến hiện tại vốn là người của cậu, sao Triệu Ngụy Khước lại có thể ngang nhiên mà ôm ấp trước mặt cậu. Cùng là anh em cậu không muốn chấp nhặt, nhưng cậu đây là có thù hận với người mà Triệu Tổng đang bế trên tay, nên không ai được phép giúp anh ta cả. _ Này, Triệu Ngụy Khước, tôi thấy là anh mau đi xuống đây đi, đừng lo cho hắn ta. _ Vương Đại Minh Tinh, thành thật xin lỗi, đây là người em trai của tôi, người mà cái đám kia đều thân thiết với cậu ấy. _ Trước giờ tôi không biết trong nhóm chúng ta có mặt anh ta đấy. Mọi người giấu tôi à?. _ Không giấu gì cậu cả, nhưng trước giờ đã rất lâu không liên lạc được với cậu ấy, bây giờ lại tình cờ gặp trong nhà cậu, chẳng phải rất may mắn à?. _ Nhưng tôi và anh ta không phải là bạn bè của nhau, không bao giờ tôi muốn anh ta trở thành bạn của tôi. Lời vừa dứt của Vương Nhất Bác làm cho không khí trong phòng đã lạnh đi rất nhiều. Ai nấy điều giật mình trước lời nói đầy quyết đoán của cậu. Anh chàng mặt cười tươi như hoa ban nãy, mặt cũng đã khó coi đi không ít, anh ta nói : _ Vương Đại Minh Tinh, cậu không nể mặt anh em một chút à?. Đều thân quen cả rồi, bây giờ có thêm một người cậu có thể quen biết, thì cậu lại tỏ thái độ không muốn thân thiết với người ta, là thế nào?. _ Thân ư?. Xin lỗi anh em, cho dù các cậu có hận tôi đến thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. _ Vương Nhất Bác cười nhạt trả lời Chàng trai vừa nói chuyện với Vương Nhất Bác chính là Sở Liêu Dương, là tổng giám đốc của công ty giải trí Sở Dương, một anh chàng hào hoa phong nhã, vui vẻ và luôn gần gũi với mọi người. Không mấy khi tức giận, mà nghe Nhất Bác nói vậy, anh ta cũng muốn nổi điên lên được. _ Hai người các cậu có chuyện gì thì nói cho bọn tôi biết, đều là người thân cả thì phải nói để chúng tôi còn giúp. _ Tôi thấy là đủ rồi đấy. Là tôi muốn làm việc cho Nhất Bác, cậu ấy không ép gì tôi, mọi người đừng quan tâm nữa. Còn về Triệu Tổng, mời anh thả tôi xuống. _ Tiêu Chiến đanh giọng, ánh mắt tối sầm lại quét qua tất cả mọi người. Triệu Ngụy Khước cũng có phần yêu chiều với người bạn kiêm người em ngốc nghếch này của mình, nên buộc lòng phải thả xuống rồi khẽ thì thầm vào tai anh vài tiếng lạnh lẽo : _ Chuẩn bị giải thích mọi việc đi. Tiêu Chiến rùng mình. Thật ra anh có lý do để làm vậy. Nếu không anh sẽ lại bị hành hạ tới chết mất. Không ngờ những người bạn thân của anh cũng chính là bạn thân của Vương Nhất Bác. Thật sự là do duyên sắp đặt hay do xui xẻo đây. Anh lại khập khiễng bước lên trở về phòng của mình. Sau khi Tiêu Chiến trở về phòng, dưới phòng khách Vương Nhất Bác lại bị những ánh mắt dò xét làm cho khó chịu. Bầu không khí trầm lặng, yên tĩnh đến lạ thường. Và người phá vỡ sự im lặng này chính là Sở Liêu Dương. Anh ta cười thật tươi : _ Này, cậu không có gì để giải thích với bọn anh à?. _ Tôi thì có gì để nói chứ. Thế nào thì các anh cũng đã thấy rồi._ Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn con người cứ cười cười gây chướng mắt kia. _ Chẳng lẽ là cậu yêu thích người ta đến mức muốn bắt về nuôi a?. _ Sở Liêu Dương bày ra vẻ mặt nũng nịu đáng yêu khiến ai nấy có mặt đều cảm thấy khinh thường. _ Này ông anh kia, anh có thể giữ lại chút hình tượng cho mình không?. Anh lại làm ra mấy loại gớm ghiếc này rồi. Khinh bỉ._ Cô gái duy nhất trong đám lên tiếng. Cô gái này là một thiên kim tiểu thư nhà họ Giang - Giang Cẩn Đường. Một cô tiểu thư rất đơn giản, bình thường và hòa nhập với mọi người. Nhưng, cô ấy là một người vô cùng hung dữ với các anh em của cô ấy, là một con hổ vô cùng đáng sợ. Nhưng mà lại là một bông hoa xinh đẹp đã có chồng. Chồng cô là một nam nhân đang ngồi bên cạnh. Anh ta là tổng giám đốc công ty kinh doanh Ngoạn Vỹ - Ngoạn Giai Vỹ. Tổng giám đốc Ngoạn lên tiếng : _ Tiểu tử Vương nhà cậu cũng hiểu rõ tên điên này rồi, lúc nào cũng bày trò đến ớn da gà. Tôi thật muốn đem cậu ta ra biển cho cá mập nuốt đi. _ Này này mấy cô cậu, mấy người đừng có ăn hiếp anh nha, anh rất là mỏng manh yếu đuối đó a, đừng có mà giở thói bắt nạt. _ Liêu Dương lại bắt đầu diễn trò chọc cho mọi người cười. Thật đúng là một nhân tố gây cười cho cả đám. _ Đúng là con người như cậu, không bao giờ biết nghiêm túc là gì?. Đợi đó, anh sẽ dạy dỗ cậu lại thật nghiêm chỉnh. _ Lúc này, đến Triệu Ngụy Khước mặt lạnh như tiền cũng đã phải bật cười trước người như Liêu Dương, và tuyên bố sẽ dạy dỗ lại cậu ta thật tốt. _ A, tôi sợ quá, mọi người ăn hiếp tôi. Mọi người không thương tôi. Tôi đi chết đây. Thật là đáng buồn cho một người đẹp trai, một tài tử hào hoa thông minh như tôi. _ Thật đúng là cái tên điên này đã mất hết dây thần kinh xấu hổ và thay vào đó là những dây thần kinh tự luyến lên đến trời xanh rồi. _ Vương Nhất Bác đang nghiêm túc cũng phải bật cười trước sự hài hước đến đáng yêu của con người này.
|
_[ Chương 6 ]_
Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị bỏ trốn với vẻ khó chịu thì một người khác trong đám người kia đã bước lên các bậc thang từ từ tiến lại chỗ anh đang đứng, đưa hai tay bế nhẹ Tiêu Chiến lên với vẻ mặt lạnh lẽo rồi quay xuống đám kia phun ra vài chữ : _ Tiếp tục chơi đi, tôi phải đi chăm sóc đứa ngốc này. _ Này, Triệu Tổng, anh mau bỏ tôi ra, chúng ta vốn không quen biết, làm gì mà có thể động chạm nhau như vậy?. _ Mau im miệng, còn dám nói, tôi còn dám quăng cậu từ độ cao thế này xuống. Miệng gọi tôi hai từ Triệu Tổng rồi tự phủ nhận rằng chúng ta không biết mặt nhau?. Lúc này, người chướng mắt nhất trước cái cảnh này không ai khác lại chính là Vương Nhất Bác. Gì đây, Tiêu Chiến hiện tại vốn là người của cậu, sao Triệu Ngụy Khước lại có thể ngang nhiên mà ôm ấp trước mặt cậu. Cùng là anh em cậu không muốn chấp nhặt, nhưng cậu đây là có thù hận với người mà Triệu Tổng đang bế trên tay, nên không ai được phép giúp anh ta cả. _ Này, Triệu Ngụy Khước, tôi thấy là anh mau đi xuống đây đi, đừng lo cho hắn ta. _ Vương Đại Minh Tinh, thành thật xin lỗi, đây là người em trai của tôi, người mà cái đám kia đều thân thiết với cậu ấy. _ Trước giờ tôi không biết trong nhóm chúng ta có mặt anh ta đấy. Mọi người giấu tôi à?. _ Không giấu gì cậu cả, nhưng trước giờ đã rất lâu không liên lạc được với cậu ấy, bây giờ lại tình cờ gặp trong nhà cậu, chẳng phải rất may mắn à?. _ Nhưng tôi và anh ta không phải là bạn bè của nhau, không bao giờ tôi muốn anh ta trở thành bạn của tôi. Lời vừa dứt của Vương Nhất Bác làm cho không khí trong phòng đã lạnh đi rất nhiều. Ai nấy điều giật mình trước lời nói đầy quyết đoán của cậu. Anh chàng mặt cười tươi như hoa ban nãy, mặt cũng đã khó coi đi không ít, anh ta nói : _ Vương Đại Minh Tinh, cậu không nể mặt anh em một chút à?. Đều thân quen cả rồi, bây giờ có thêm một người cậu có thể quen biết, thì cậu lại tỏ thái độ không muốn thân thiết với người ta, là thế nào?. _ Thân ư?. Xin lỗi anh em, cho dù các cậu có hận tôi đến thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. _ Vương Nhất Bác cười nhạt trả lời Chàng trai vừa nói chuyện với Vương Nhất Bác chính là Sở Liêu Dương, là tổng giám đốc của công ty giải trí Sở Dương, một anh chàng hào hoa phong nhã, vui vẻ và luôn gần gũi với mọi người. Không mấy khi tức giận, mà nghe Nhất Bác nói vậy, anh ta cũng muốn nổi điên lên được. _ Hai người các cậu có chuyện gì thì nói cho bọn tôi biết, đều là người thân cả thì phải nói để chúng tôi còn giúp. _ Tôi thấy là đủ rồi đấy. Là tôi muốn làm việc cho Nhất Bác, cậu ấy không ép gì tôi, mọi người đừng quan tâm nữa. Còn về Triệu Tổng, mời anh thả tôi xuống. _ Tiêu Chiến đanh giọng, ánh mắt tối sầm lại quét qua tất cả mọi người. Triệu Ngụy Khước cũng có phần yêu chiều với người bạn kiêm người em ngốc nghếch này của mình, nên buộc lòng phải thả xuống rồi khẽ thì thầm vào tai anh vài tiếng lạnh lẽo : _ Chuẩn bị giải thích mọi việc đi. Tiêu Chiến rùng mình. Thật ra anh có lý do để làm vậy. Nếu không anh sẽ lại bị hành hạ tới chết mất. Không ngờ những người bạn thân của anh cũng chính là bạn thân của Vương Nhất Bác. Thật sự là do duyên sắp đặt hay do xui xẻo đây. Anh lại khập khiễng bước lên trở về phòng của mình. Sau khi Tiêu Chiến trở về phòng, dưới phòng khách Vương Nhất Bác lại bị những ánh mắt dò xét làm cho khó chịu. Bầu không khí trầm lặng, yên tĩnh đến lạ thường. Và người phá vỡ sự im lặng này chính là Sở Liêu Dương. Anh ta cười thật tươi : _ Này, cậu không có gì để giải thích với bọn anh à?. _ Tôi thì có gì để nói chứ. Thế nào thì các anh cũng đã thấy rồi._ Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn con người cứ cười cười gây chướng mắt kia. _ Chẳng lẽ là cậu yêu thích người ta đến mức muốn bắt về nuôi a?. _ Sở Liêu Dương bày ra vẻ mặt nũng nịu đáng yêu khiến ai nấy có mặt đều cảm thấy khinh thường. _ Này ông anh kia, anh có thể giữ lại chút hình tượng cho mình không?. Anh lại làm ra mấy loại gớm ghiếc này rồi. Khinh bỉ._ Cô gái duy nhất trong đám lên tiếng. Cô gái này là một thiên kim tiểu thư nhà họ Giang - Giang Cẩn Đường. Một cô tiểu thư rất đơn giản, bình thường và hòa nhập với mọi người. Nhưng, cô ấy là một người vô cùng hung dữ với các anh em của cô ấy, là một con hổ vô cùng đáng sợ. Nhưng mà lại là một bông hoa xinh đẹp đã có chồng. Chồng cô là một nam nhân đang ngồi bên cạnh. Anh ta là tổng giám đốc công ty kinh doanh Ngoạn Vỹ - Ngoạn Giai Vỹ. Tổng giám đốc Ngoạn lên tiếng : _ Tiểu tử Vương nhà cậu cũng hiểu rõ tên điên này rồi, lúc nào cũng bày trò đến ớn da gà. Tôi thật muốn đem cậu ta ra biển cho cá mập nuốt đi. _ Này này mấy cô cậu, mấy người đừng có ăn hiếp anh nha, anh rất là mỏng manh yếu đuối đó a, đừng có mà giở thói bắt nạt. _ Liêu Dương lại bắt đầu diễn trò chọc cho mọi người cười. Thật đúng là một nhân tố gây cười cho cả đám. _ Đúng là con người như cậu, không bao giờ biết nghiêm túc là gì?. Đợi đó, anh sẽ dạy dỗ cậu lại thật nghiêm chỉnh. _ Lúc này, đến Triệu Ngụy Khước mặt lạnh như tiền cũng đã phải bật cười trước người như Liêu Dương, và tuyên bố sẽ dạy dỗ lại cậu ta thật tốt. _ A, tôi sợ quá, mọi người ăn hiếp tôi. Mọi người không thương tôi. Tôi đi chết đây. Thật là đáng buồn cho một người đẹp trai, một tài tử hào hoa thông minh như tôi. _ Thật đúng là cái tên điên này đã mất hết dây thần kinh xấu hổ và thay vào đó là những dây thần kinh tự luyến lên đến trời xanh rồi. _ Vương Nhất Bác đang nghiêm túc cũng phải bật cười trước sự hài hước đến đáng yêu của con người này.
|
_[ Chương 6 ]_
Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị bỏ trốn với vẻ khó chịu thì một người khác trong đám người kia đã bước lên các bậc thang từ từ tiến lại chỗ anh đang đứng, đưa hai tay bế nhẹ Tiêu Chiến lên với vẻ mặt lạnh lẽo rồi quay xuống đám kia phun ra vài chữ : _ Tiếp tục chơi đi, tôi phải đi chăm sóc đứa ngốc này. _ Này, Triệu Tổng, anh mau bỏ tôi ra, chúng ta vốn không quen biết, làm gì mà có thể động chạm nhau như vậy?. _ Mau im miệng, còn dám nói, tôi còn dám quăng cậu từ độ cao thế này xuống. Miệng gọi tôi hai từ Triệu Tổng rồi tự phủ nhận rằng chúng ta không biết mặt nhau?. Lúc này, người chướng mắt nhất trước cái cảnh này không ai khác lại chính là Vương Nhất Bác. Gì đây, Tiêu Chiến hiện tại vốn là người của cậu, sao Triệu Ngụy Khước lại có thể ngang nhiên mà ôm ấp trước mặt cậu. Cùng là anh em cậu không muốn chấp nhặt, nhưng cậu đây là có thù hận với người mà Triệu Tổng đang bế trên tay, nên không ai được phép giúp anh ta cả. _ Này, Triệu Ngụy Khước, tôi thấy là anh mau đi xuống đây đi, đừng lo cho hắn ta. _ Vương Đại Minh Tinh, thành thật xin lỗi, đây là người em trai của tôi, người mà cái đám kia đều thân thiết với cậu ấy. _ Trước giờ tôi không biết trong nhóm chúng ta có mặt anh ta đấy. Mọi người giấu tôi à?. _ Không giấu gì cậu cả, nhưng trước giờ đã rất lâu không liên lạc được với cậu ấy, bây giờ lại tình cờ gặp trong nhà cậu, chẳng phải rất may mắn à?. _ Nhưng tôi và anh ta không phải là bạn bè của nhau, không bao giờ tôi muốn anh ta trở thành bạn của tôi. Lời vừa dứt của Vương Nhất Bác làm cho không khí trong phòng đã lạnh đi rất nhiều. Ai nấy điều giật mình trước lời nói đầy quyết đoán của cậu. Anh chàng mặt cười tươi như hoa ban nãy, mặt cũng đã khó coi đi không ít, anh ta nói : _ Vương Đại Minh Tinh, cậu không nể mặt anh em một chút à?. Đều thân quen cả rồi, bây giờ có thêm một người cậu có thể quen biết, thì cậu lại tỏ thái độ không muốn thân thiết với người ta, là thế nào?. _ Thân ư?. Xin lỗi anh em, cho dù các cậu có hận tôi đến thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. _ Vương Nhất Bác cười nhạt trả lời Chàng trai vừa nói chuyện với Vương Nhất Bác chính là Sở Liêu Dương, là tổng giám đốc của công ty giải trí Sở Dương, một anh chàng hào hoa phong nhã, vui vẻ và luôn gần gũi với mọi người. Không mấy khi tức giận, mà nghe Nhất Bác nói vậy, anh ta cũng muốn nổi điên lên được. _ Hai người các cậu có chuyện gì thì nói cho bọn tôi biết, đều là người thân cả thì phải nói để chúng tôi còn giúp. _ Tôi thấy là đủ rồi đấy. Là tôi muốn làm việc cho Nhất Bác, cậu ấy không ép gì tôi, mọi người đừng quan tâm nữa. Còn về Triệu Tổng, mời anh thả tôi xuống. _ Tiêu Chiến đanh giọng, ánh mắt tối sầm lại quét qua tất cả mọi người. Triệu Ngụy Khước cũng có phần yêu chiều với người bạn kiêm người em ngốc nghếch này của mình, nên buộc lòng phải thả xuống rồi khẽ thì thầm vào tai anh vài tiếng lạnh lẽo : _ Chuẩn bị giải thích mọi việc đi. Tiêu Chiến rùng mình. Thật ra anh có lý do để làm vậy. Nếu không anh sẽ lại bị hành hạ tới chết mất. Không ngờ những người bạn thân của anh cũng chính là bạn thân của Vương Nhất Bác. Thật sự là do duyên sắp đặt hay do xui xẻo đây. Anh lại khập khiễng bước lên trở về phòng của mình. Sau khi Tiêu Chiến trở về phòng, dưới phòng khách Vương Nhất Bác lại bị những ánh mắt dò xét làm cho khó chịu. Bầu không khí trầm lặng, yên tĩnh đến lạ thường. Và người phá vỡ sự im lặng này chính là Sở Liêu Dương. Anh ta cười thật tươi : _ Này, cậu không có gì để giải thích với bọn anh à?. _ Tôi thì có gì để nói chứ. Thế nào thì các anh cũng đã thấy rồi._ Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn con người cứ cười cười gây chướng mắt kia. _ Chẳng lẽ là cậu yêu thích người ta đến mức muốn bắt về nuôi a?. _ Sở Liêu Dương bày ra vẻ mặt nũng nịu đáng yêu khiến ai nấy có mặt đều cảm thấy khinh thường. _ Này ông anh kia, anh có thể giữ lại chút hình tượng cho mình không?. Anh lại làm ra mấy loại gớm ghiếc này rồi. Khinh bỉ._ Cô gái duy nhất trong đám lên tiếng. Cô gái này là một thiên kim tiểu thư nhà họ Giang - Giang Cẩn Đường. Một cô tiểu thư rất đơn giản, bình thường và hòa nhập với mọi người. Nhưng, cô ấy là một người vô cùng hung dữ với các anh em của cô ấy, là một con hổ vô cùng đáng sợ. Nhưng mà lại là một bông hoa xinh đẹp đã có chồng. Chồng cô là một nam nhân đang ngồi bên cạnh. Anh ta là tổng giám đốc công ty kinh doanh Ngoạn Vỹ - Ngoạn Giai Vỹ. Tổng giám đốc Ngoạn lên tiếng : _ Tiểu tử Vương nhà cậu cũng hiểu rõ tên điên này rồi, lúc nào cũng bày trò đến ớn da gà. Tôi thật muốn đem cậu ta ra biển cho cá mập nuốt đi. _ Này này mấy cô cậu, mấy người đừng có ăn hiếp anh nha, anh rất là mỏng manh yếu đuối đó a, đừng có mà giở thói bắt nạt. _ Liêu Dương lại bắt đầu diễn trò chọc cho mọi người cười. Thật đúng là một nhân tố gây cười cho cả đám. _ Đúng là con người như cậu, không bao giờ biết nghiêm túc là gì?. Đợi đó, anh sẽ dạy dỗ cậu lại thật nghiêm chỉnh. _ Lúc này, đến Triệu Ngụy Khước mặt lạnh như tiền cũng đã phải bật cười trước người như Liêu Dương, và tuyên bố sẽ dạy dỗ lại cậu ta thật tốt. _ A, tôi sợ quá, mọi người ăn hiếp tôi. Mọi người không thương tôi. Tôi đi chết đây. Thật là đáng buồn cho một người đẹp trai, một tài tử hào hoa thông minh như tôi. _ Thật đúng là cái tên điên này đã mất hết dây thần kinh xấu hổ và thay vào đó là những dây thần kinh tự luyến lên đến trời xanh rồi. _ Vương Nhất Bác đang nghiêm túc cũng phải bật cười trước sự hài hước đến đáng yêu của con người này.
|
_[ Chương 7 ]_
Mọi người đang vô cùng vui vẻ lại trở nên căng thẳng. Vấn đề thực sự cần giải quyết thì chưa được giải quyết. Thật ra tất cả mọi người đều nhận thấy rằng, lần này Vương Nhất Bác vô cùng kiên quyết với lời nói của mình, từng lời gây sát thương cũng cực kỳ cao, trong số bọn họ cũng chưa từng có ai thấy cậu ấy như vậy. Kỳ thực là không ai biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì mà lại thù hận người ta như vậy, mà lại đau đớn không muốn buông tha người ta như vậy. Nếu cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có thể làm bạn với nhau thì tất cả bọn họ đều tốt quá rồi. Nhưng nếu muốn thì trước hết phải tìm cách moi chuyện từ Nhất Bác và tìm cách giải hòa đã. Rồi thì người mở lời cho cuộc trò chuyện là nam nhân nhà họ Triệu. Triệu Ngụy Khước mang vẻ mặt điềm đạm, lãnh tĩnh, hướng ánh mắt về phía Nhất Bác rồi mở miệng : _ Anh nghĩ là cậu phải nói cho bọn anh biết, giữa cậu và Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì?. _ Được rồi, mong anh đừng nhắc đến tên anh ta khi nói chuyện với tôi._ Vương Nhất Bác chán nản gác tay lên trán đồng thời che đi đôi mắt tràn ngập bi thương của mình và tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện với ai nữa. _ Cậu không nói ra thì có chết cũng không ai rõ là cậu nổi khùng chuyện gì. Có trời cũng chẳng biết. _ Giang Cẩn Đường cũng phải bất mãn lên tiếng trước đứa bạn cố chấp như vậy. _ Anh nói cho cậu biết, cậu đừng thử thách giới hạn của bọn anh. Ở đây ngoài Ngụy Khước ra, bọn anh đều không phải là người có kiên nhẫn để dịu giọng thêm lần nào nữa. Cậu không nói thì bọn anh cũng có cách tìm ra. Bọn anh không thể trơ mắt nhìn hai người như thế được. _ Đến Ngoạn Giai Vỹ cũng đã mất kiên nhẫn đập bàn lớn tiếng. Triệu Ngụy Khước đều hiểu cảm giác của mọi người. Tất cả đều không muốn có mâu thuẫn xảy ra giữa những người bạn đã thân thiết với nhau từ rất lâu. Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, Ngụy Khước cũng biết là hận người ta đến nước nào rồi, khó có thể cứu vãn được nữa. _ Cũng không ai trách cậu, khi nào bình ổn thì nói._ Triệu Ngụy Khước bình thản cầm tách trà lên làm ra điệu bộ ưu nhã nói. _ Tôi sẽ không bao giờ nói đâu, trừ phi tôi thỏa mãn với việc mình làm. Các anh muốn giận hay hận tôi cũng được. Hiện tại tôi mệt rồi, các anh về đi. _ Trả lời một mạch, cậu liền dứt khoát đứng dậy rời đi không quan tâm đến những người ngồi kia nữa. Hôm nay vốn tưởng sẽ là ngày tụ họp vui vẻ, vậy mà lại là câu chuyện xoay quanh giữa con người đáng ghét kia và cậu. Không những thế, lại còn rất thân thiết với bạn bè của cậu. Lúc Nhất Bác đang bước về phòng của mình, thì Tiêu Chiến xuất hiện phía cửa. Cậu dùng đôi mắt âm lãnh nhìn con người kia, quanh người tỏa ra luồng khí lạnh bức người khiến Tiêu Chiến run sợ. _ Đừng nghĩ là người thân thiết của bạn tôi mà tôi sẵn lòng bỏ qua mọi việc cho anh. Cho dù có đầu thai chuyển kiếp, mối hận này tôi cũng sẽ không bao giờ quên. À quên, người ta cũng là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, ai nào dám động đến chứ. Nhưng mà, anh cũng yên tâm đi, tổng giám đốc như anh cũng sẽ bị tôi hành hạ cho đến khi tôi hết hứng thú thì đuổi anh ra ngoài mà thôi. Vương Nhất Bác cậu độc mồm độc miệng, miệng lưỡi sắc bén nói ra những lời mỉa mai, những lời khinh thường gây sát thương cực kỳ lớn cho người khác. Cậu nghĩ anh là một người hèn hạ, một người không xứng đáng có được tình cảm của bất cứ ai. Anh rất muốn khóc, nước mắt cũng đã muốn tuôn ra thành suối luôn rồi, nhưng trước con người cao lãnh ấy, anh lại chẳng dám thút thít, cũng chẳng dám phản bác lại lấy một lời. _ Đừng có làm ra cái vẻ mặt thỏ con nhút nhát khiến người ta muốn bảo vệ ấy, đừng có tỏ vẻ sợ sệt như vậy, người mưu mô và xảo trá như anh và gia đình anh, là những thứ xấu xa và tồi tệ nhất mà tôi từng được biết đấy, thưa anh. _ Đừng nói như vậy nữa được không?... Lời nói của anh vừa run rẩy lại vừa như hốt hoảng. Anh rất buồn phiền, rất chán nản. Bị miệt thị với những lời như vậy, đây là lần đầu tiên mà anh được nghe. Nhưng những hành động lọt vào mắt của Nhất Bác lại chính là những thứ vô cùng gây chướng mắt và đáng khinh. Thật sự rất ghét thể loại giả vờ như này. Cậu đi đến gần, đưa tay nâng cằm người con trai yếu đuối với sức lực bằng không kia, rồi ép mạnh anh ta vào tường, một cú va đập khiến anh nhăn mày đau đớn vô cùng. Đôi tay mạnh mẽ đầy uy lực ấy lại tiếp tục dời xuống cần cổ trắng noãn, không chút lưu tình siết chặt lại. Ánh mắt như vực sâu không đáy, không tìm được lấy một tia yêu thương hay ôn nhu nào. Thật sự rất tàn nhẫn. Cậu càng bình thản, lãnh tĩnh bao nhiêu, lực đạo trong tay lại càng mạnh mẽ, vô tình bấy nhiêu. _ Đừng. . . buông ra. . . . . . sẽ chết mất. . ._ Tiêu Chiến đau đớn muốn vùng ra khỏi bàn tay ác ma này nhưng không thể vì cậu ta quá mạnh còn anh lại trong thế bị động không thể làm gì được. Anh cảm thấy cổ họng mình như đắng ngắt, hít thở không thông, mặt mũi trắng bệch như người chết. Xong rồi, đã sắp được thoát khỏi chốn ngục tù này rồi, Tiêu Chiến liền nhắm mắt mỉm cười buông xuôi. _ Này, Nhất Bác, cậu là đang làm gì vậy hả?. _ Là Giang Cẩn Đường, cô tiểu thư này cùng với Ngoạn Giai Vỹ cảm thấy có chuyện không ổn nên mới quyết định ở lại lên gặp Nhất Bác một lần. Có ai ngờ, lại gặp cảnh tượng thất kinh hồn vía này đây. Đột nhiên bị làm phiền khiến tâm tình Vương Nhất Bác chẳng thấy thoải mái gì cả, cậu ấy mau chóng liếc mắt nhìn hai người kia rồi lập tức buông mạnh tay khỏi Tiêu Chiến rồi trở về phòng. Giang Cẩn Đường mau chóng chạy đến cạnh Tiêu Chiến, đỡ anh ngồi xuống đất, nhìn vẻ mặt thất thần như mới thoát khỏi tay thần chết, cả Cẩn Đường cùng Giai Vỹ đều đau lòng thay cho anh. Nhưng cả hai cũng chẳng thể trách Vương Nhất Bác, cậu ấy cũng có lý do, một lý do thương tâm không thể giãi bày dễ dàng. Một người lạnh lùng, ra tay tàn độc, lời nói tổn thương. . . Với một kẻ yếu đuối, đáng thương, lòng cũng đầy vết thương. . .
|
_[ Chương 8 ]_
Giang Cẩn Đường thấy Tiêu Chiến phải khổ sở như thế liền giục Ngoạn Giai Vỹ ôm anh về phòng. Đặt anh lên giường, Giai Vỹ chẹp miệng mấy cái rồi lắc đầu nói : _ Thằng nhóc Vương Nhất Bác kia cũng thật là, là muốn giết người ta đến nơi rồi hay sao?. Giang Cẩn Đường nghe thấy vậy liền đau lòng cho người anh đáng thương này. Nếu bọn họ vẫn tiếp tục để Tiêu Chiến ở lại đây, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện vô cùng không hay. Nhưng nếu đem anh đi, bọn họ sẽ được xem như là phản bội bạn bè cũng như là trở mặt với Vương Nhất Bác. Tình hình thật sự rất rối rắm, không ai biết giải quyết thế nào. Đang trong đống rối tung rối mù thì bọn họ nghe âm thanh yếu ớt của Tiêu Chiến vang lên : _ Giang Cẩn Đường, Ngoạn Giai Vỹ, nếu hai người lo cho tôi thì nên về đi. Nếu chống đối Vương Nhất Bác, không những tôi không được yên, mà còn thảm hại hơn cả bây giờ. Hai người cũng đã rõ tính cậu ta rồi, dù các cậu có mang tôi đến chân trời góc bể, cậu ta cũng sẽ có cách mang tôi về rồi đánh đập tôi thôi. _ Nhưng anh có biết bây giờ anh đang rất thảm hay không?. Ngoại trừ việc đưa anh đi, em đã không còn cách nào khác cứu anh nữa đâu. _ Giang Cẩn Đường lo lắng ngồi bên cạnh nắm lấy tay Tiêu Chiến, van nài anh. _ Xin lỗi em, nhưng không thể được rồi. Anh chỉ có thể ở lại đây. _ Cậu cùng cái cậu nhóc ấy cũng chẳng khác gì nhau đâu. Đều cố chấp như vậy. _Ngoạn Giai Vỹ kiêu kỳ hất mặt với Tiêu Chiến. Cả hai người bọn họ giống y như nhau chứ có khác gì, muốn khuyên cũng khó. _ Thôi được rồi, cả hai người đều về đi, tôi không muốn nói nữa. Tạm biệt. Nói rồi Tiêu Chiến quay mặt đi nơi khác. Đợi đến lúc hai người kia rời đi rồi, anh khẽ khàng đứng dậy, đi đến gần cửa ra vào, ấn công tắc tắt hết đèn trong phòng. Vừa đúng lúc, cánh cửa bật mở khiến Tiêu Chiến lòng hốt hoảng không ngừng, anh khẽ choáng váng run rẩy một chút, liền nhìn thấy trước cửa là hai nam nhân khiến anh phải sợ sệt vô cùng. Một là Doãn Kì, người còn lại là kẻ vô tình Vương Nhất Bác. Doãn Kì nhìn thấy dáng vẻ ấy liền bật cười ha hả, tiếng cười quỷ dị, xấu xa làm lòng anh chùng xuống, ngày càng sợ hãi hơn. Doãn Kì đến trước mặt anh, đưa tay vuốt ve quanh gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp vài vòng, rồi mới mở miệng hỏi : _ Chàng trai đáng yêu của tôi ơi, hôm nay trông anh có vẻ xinh đẹp và gợi tình đấy. Nhưng mà, trông anh có vẻ là dơ bẩn và bị thương đến chật vật, một chút hứng thú tôi cũng chẳng nổi lên được. Anh nghĩ, mình nên chịu phạt thế nào đây?. Tiêu Chiến thật sự hoảng loạn đến cùng cực, anh không muốn, không muốn cùng mấy cái người xấu xa này làm ra những loại chuyện xấu hổ. Anh thật sự rất ghét họ, vô cùng ghét. Muốn tổn thương anh, rồi còn muốn hạ nhục anh nữa, họ không còn tình người sao?. _ Sao?. Không trả lời tức là muốn hay sao?. Đói khát đến như vậy luôn rồi?. _ Xin. . . xin cậu. . . đừng mà. . . Doãn Kì vừa định động đến Tiêu Chiến một lần nữa, thì một lực đạo mạnh mẽ kéo cậu trở về, đập mạnh cả người vào tường. Doãn Kì hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Vương Nhất Bác từ phía sau, ánh mắt cậu lạnh lùng như muốn giết chết người. Cậu nhìn Doãn Kì nằm đó liền liếc mắt khinh bỉ, dám đụng đến người của cậu lần nữa, nghĩ cậu không nói thì cứ muốn lấn tới à?. Cậu còn chưa được hành hạ, mà đã có người muốn làm trước cậu sao?. _ Bước lại đây. Tiêu Chiến nghe thấy mệnh lệnh liền sợ sệt bước từng bước chậm rãi tới chỗ Vương Nhất Bác. Nhìn hành động ấy, cậu cảm thấy nực cười. Giả vờ sợ gì chứ, lúc hại gia đình người khác tan hoang, sao không một chút do dự và nhân từ?. Bây giờ bị đối xử lại như vậy, mới biết sợ là gì sao?. _ Nhanh. Cuối cùng thì, thân ảnh yếu ớt ấy cũng xuất hiện ở cự ly rất gần cậu. Cậu nâng cằm người ta lên, vuốt ve một chút, mân mê một chút, rồi chuyển dần xuống cổ, đến xương quai xanh, rồi tự tay cởi từng cúc áo của người ta xuống. Tiêu Chiến hoảng sợ hất tay Nhất Bác ra khỏi người mình rồi định trốn chạy. Nhưng nào ngờ, vừa mới bước một bước đã bị Nhất Bác nắm cổ áo giật ngược về, đập thẳng vào người cậu ta. Trên đỉnh đầu vang lên vài thanh âm trầm thấp : _ Còn giả vờ thanh cao cái gì?. Nói rồi liền đẩy anh thẳng xuống đất. Đã vậy còn dùng chân nghiến lên ngực anh, làm cho anh đau đớn khôn cùng. Anh dùng tay muốn đẩy chân cậu ra, nhưng không được, càng vùng vẫy, cậu lại càng nghiến chặt hơn. Cậu khom người xuống, lấy hai tay anh ra khỏi chân mình, cầm tay anh lên, nhẹ nhàng vuốt ve rồi bất chợt bẻ ngược ra sau. Anh hét lên đau đớn, tiếng hét thê lương đến tột cùng, như đang cận kề cái chết, như đang dưới địa ngục. _ Aaaaa. . . Aaa. . . . . Gần như là khi bàn tay muốn nứt ra, không thể nào thở được nữa, thì Vương Nhất Bác mới không động tay động chân nữa, mới chịu rời khỏi người anh. Cậu ấy liếc nhìn người thảm thương nằm trên sàn, mỉm cười lạnh lùng, ác nghiệt, rồi phủi tay bước về phòng, không một chút quan tâm, một chút tình cảm gì. Tiêu Chiến nằm đó, cả người trống rỗng, trước mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt rơi xuống cơ hồ như người đã chết tâm thật sự. Cả người cũng như bị tàn phế rồi, kể cả ngồi dậy cũng khó thì làm sao mà đứng cho được, hầu như là không thể. Vì sao, vì sao lại không giết anh chết, mà lại làm cho anh như là từ cõi chết lại bắt được hơi thở sống trở lại?. Tất cả mọi chuyện vì đâu mà lại thành ra như vậy?. . . .
|