Fanfic Bác Chiến | Ngày Gặp Được Em
|
|
_[ Chương 9 ]_
Tiêu Chiến nằm dưới sàn, nghĩ về chuyện tương lai sau này, sẽ có thể không sống nổi nữa. Nhưng mà, mỗi lần bắt gặp ánh mắt cậu ấy khi yêu chiều nhìn Doãn Kì anh lại không chịu nổi muốn né tránh. Mỗi lần thấy cậu nở nụ cười vui vẻ với những người bạn thân, lòng anh chợt thấy ấm áp. Mỗi khi cậu như muốn nghiền nát cơ thể anh, chà đạp cơ thể anh, làm anh đau đến chết đi sống lại, anh đều muốn khóc trước mặt cậu, mà khóc rồi thì lại nhận lại sự khinh bỉ, sự chán ghét từ người ta. Lại đau lòng khi mà mỗi lần cậu ấy nhìn anh như kẻ trên người dưới, khinh thường tột cùng, ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng không có chút cảm xúc nào cả, như thể anh còn không bằng một sinh vật. Thật sự đau lòng, đau đến giày xéo tâm can, đau đến không thể hít thở nổi nữa. Thẫn thờ một khoảng thời gian dường như thật dài, anh khẽ xoay nhẹ người, tay chân, tất cả mọi nơi trên cơ thể đều rệu rã, gần như đau điếng, khiến anh nhăn mày không ít. Sau đó, vì quá kiệt sức, anh đã ngất xỉu trên nền đất lạnh lẽo không chút hơi ấm. Chớp mắt một chút thì là đã đến ngày hôm sau. Hôm nay, cả Doãn Kì lẫn Vương Nhất Bác đều phải bận rộn ở trường quay, không biết có thể về nhà được hay không. Vậy mà, khi liếc mắt ngang cánh cửa phòng vẫn chỉ luôn khép hờ vào đêm hôm qua, cậu lại muốn tiếp tục gây khó dễ cho con người đó. Cậu liền quay sang Doãn Kì và hỏi : _ Từ sáng em đã dậy sớm hơn anh, có nhìn thấy hắn ta xuống lần nào chưa?. _ Thưa anh, em không thấy ạ. _ Doãn Kì khó chịu trả lời, cậu ta thật sự không muốn Vương Nhất Bác nhắc đến người kia chút nào. Mở miệng ra là hắn, mở miệng ra là Tiêu Chiến. _ Em mau lên gọi hắn ta xuống. . . Doãn Kì nhíu mày một cái, cũng không dám từ chối mệnh lệnh, chỉ là hơi đắc ý cười cười một chút. Chẳng qua là cũng không cần phải cau có làm gì, bởi vì chính cậu ta sắp được ra tay với tên đó thêm một chút thôi mà. Vậy mà ngưng một chút, con người lạnh lùng kia lại quét mắt qua chỗ Doãn Kì đang đứng rồi cười như không cười, hạ giọng thấp đến cực điểm : _ Và cấm không được đụng đến anh ta một lần nào nữa. _ Nhưng trước đấy rõ ràng anh đã nói là em có quyền. . . _ Em từ trước đến nay không có quyền thương lượng với anh. Nói thế nào thì làm thế ấy. Mau lên, trễ giờ. Vương Nhất Bác vừa dứt lời thì Doãn Kì cũng đã tự bỏ đi rồi. Cậu ta thực sự tức tối, tức đến chết đi được. Tại sao Nhất Bác lại không cho cậu cái quyền hạn đó nữa chứ. Đừng nói là đã thích người ta rồi đi?. Từng bước giậm chân đi lên, nhìn đến cái cánh cửa phòng đó thôi, cũng đã đủ khiến cậu ta dấy lên đủ nỗi chán ghét và chướng mắt cùng cực. Cậu ta đến gần và đẩy mạnh cánh cửa ra. Bên trong phòng, nhờ ánh sáng từ cánh cửa sổ quên không kéo màn hắt vào, một cảnh tượng khiến Doãn Kì từ ghét bỏ cũng phải cảm thấy sợ sệt. Cậu ta liền hét lên một cách hốt hoảng : _ Aaaa. . . Anh Nhất Bác. . . Nhất Bác, anh mau lên đây. . . Hắn ta. . . Cùng lúc đó, từ bên dưới Nhất Bác cũng nghe ra được tiếng hét đến kinh sợ của Doãn Kì, cậu vội vàng chạy thật nhanh về phía căn phòng của người mà hắn căm hận nhất trên đời. Đứng trước cửa, thấy Doãn Kì cứ liên tục chỉ tay vào bên trong, cậu cũng theo đó mà nhìn vào trong. Cảnh tượng bên trong cũng khiến cậu phải bàng hoàng. Là Tiêu Chiến, nằm trên đất với nhiều vết thương chi chít trên người để lại do những lần bị hành hạ, máu từ miệng anh chảy ra liên tục. Đến ho cũng chỉ là ho được vài thanh âm nhỏ bị đứt quãng mà cứ vài phút là lại phun ra một ngụm máu to khiến người ta phải sợ hãi. Ánh mắt vẫn nhắm nghiền với vẻ bi ai, đôi tay trắng noãn liên tục cào cấu lên da thịt chính mình không biết đau, bị trầy xước khắp nơi, ở những chỗ vốn đã có vết thương, khi bị cào đến lại túa máu ra nhiều hơn. Một cảnh tượng, đến cả một người vốn khinh miệt Tiêu Chiến như Doãn Kì, cũng lấy làm xót xa, cũng thấy thương cho anh. Vậy mà Vương Nhất Bác vẫn như thế, vẫn lãnh khốc vô tình đứng yên một chỗ không động đậy, ánh mắt càng ngày càng sâu không thấy đáy, chỉ thấy được sự vô cảm tuyệt đối trong mắt anh. Thậm chí, khi Doãn Kì nhìn lên, còn thấy miệng cậu dường như đang vẽ nên một nụ cười, một cụ cười khiến người khác phải dè chừng, phải nể sợ, còn có một chút. . . dọa người. _ Cậu, mau cút khỏi cái nơi này. Dọn đồ rồi biến khỏi đây luôn cho tôi. Đi. Doãn Kì không một chút do dự, tiếc thương lần cuối cho Tiêu Chiến rồi lập tức đứng dậy chạy bán mạng về phòng dọn đồ, không dám ở lại chần chừ thêm giây phút nào nữa. Mà từ lúc Doãn Kì bỏ đi, mới thấy Vương Nhất Bác khẽ mở miệng cười, một nụ cười vô cùng mãn nguyện. Nhưng ngay sau đó, trên môi liền tắt ngấm nụ cười khi thấy Tiêu Chiến tự hành bản thân đến không ra cái dạng gì nữa rồi. Cậu rút điện thoại, mở danh bạ, ấn gọi một người quen thuộc, đợi đến khi người đó đồng ý nghe máy, rồi âm trầm lạnh lùng mở miệng không cần chào hỏi : _ Sở Liêu Dương, anh mau đến nhà tôi. Cho anh 5 phút, nếu không thấy, tôi cho san bằng công ty anh đang làm. _ Này này, cái tên tiểu tử. . ._ Sở Tổng Tài đang định nói thêm vài liền bị người ta dập máy không thương tiếc. Gì vậy?. Chưa bao giờ nghe thấy Vương Nhất Bác gọi điện đến nhờ anh khi nào, cùng lắm chỉ là tụ họp bạn bè. Vậy mà hôm nay lại còn ra lời đe dọa anh, vậy chắc chắn là chuyện không nhỏ đã xảy ra. Không chần chừ gì nữa, Sở Liêu Dương đã nhanh như gió, leo lên xe rồi phóng đến nhà Nhất Bác. Ngoài cái chức vị là tổng giám đốc ra, anh ta còn vô cùng thành thạo mọi thứ liên quan đến y học, chữa bệnh. Nên khi bạn bè trong số họ nhờ, anh ta cũng đều xuất hiện giúp đỡ cho dù bận đến cỡ nào.
|
_[ Chương 9 ]_
Tiêu Chiến nằm dưới sàn, nghĩ về chuyện tương lai sau này, sẽ có thể không sống nổi nữa. Nhưng mà, mỗi lần bắt gặp ánh mắt cậu ấy khi yêu chiều nhìn Doãn Kì anh lại không chịu nổi muốn né tránh. Mỗi lần thấy cậu nở nụ cười vui vẻ với những người bạn thân, lòng anh chợt thấy ấm áp. Mỗi khi cậu như muốn nghiền nát cơ thể anh, chà đạp cơ thể anh, làm anh đau đến chết đi sống lại, anh đều muốn khóc trước mặt cậu, mà khóc rồi thì lại nhận lại sự khinh bỉ, sự chán ghét từ người ta. Lại đau lòng khi mà mỗi lần cậu ấy nhìn anh như kẻ trên người dưới, khinh thường tột cùng, ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng không có chút cảm xúc nào cả, như thể anh còn không bằng một sinh vật. Thật sự đau lòng, đau đến giày xéo tâm can, đau đến không thể hít thở nổi nữa. Thẫn thờ một khoảng thời gian dường như thật dài, anh khẽ xoay nhẹ người, tay chân, tất cả mọi nơi trên cơ thể đều rệu rã, gần như đau điếng, khiến anh nhăn mày không ít. Sau đó, vì quá kiệt sức, anh đã ngất xỉu trên nền đất lạnh lẽo không chút hơi ấm. Chớp mắt một chút thì là đã đến ngày hôm sau. Hôm nay, cả Doãn Kì lẫn Vương Nhất Bác đều phải bận rộn ở trường quay, không biết có thể về nhà được hay không. Vậy mà, khi liếc mắt ngang cánh cửa phòng vẫn chỉ luôn khép hờ vào đêm hôm qua, cậu lại muốn tiếp tục gây khó dễ cho con người đó. Cậu liền quay sang Doãn Kì và hỏi : _ Từ sáng em đã dậy sớm hơn anh, có nhìn thấy hắn ta xuống lần nào chưa?. _ Thưa anh, em không thấy ạ. _ Doãn Kì khó chịu trả lời, cậu ta thật sự không muốn Vương Nhất Bác nhắc đến người kia chút nào. Mở miệng ra là hắn, mở miệng ra là Tiêu Chiến. _ Em mau lên gọi hắn ta xuống. . . Doãn Kì nhíu mày một cái, cũng không dám từ chối mệnh lệnh, chỉ là hơi đắc ý cười cười một chút. Chẳng qua là cũng không cần phải cau có làm gì, bởi vì chính cậu ta sắp được ra tay với tên đó thêm một chút thôi mà. Vậy mà ngưng một chút, con người lạnh lùng kia lại quét mắt qua chỗ Doãn Kì đang đứng rồi cười như không cười, hạ giọng thấp đến cực điểm : _ Và cấm không được đụng đến anh ta một lần nào nữa. _ Nhưng trước đấy rõ ràng anh đã nói là em có quyền. . . _ Em từ trước đến nay không có quyền thương lượng với anh. Nói thế nào thì làm thế ấy. Mau lên, trễ giờ. Vương Nhất Bác vừa dứt lời thì Doãn Kì cũng đã tự bỏ đi rồi. Cậu ta thực sự tức tối, tức đến chết đi được. Tại sao Nhất Bác lại không cho cậu cái quyền hạn đó nữa chứ. Đừng nói là đã thích người ta rồi đi?. Từng bước giậm chân đi lên, nhìn đến cái cánh cửa phòng đó thôi, cũng đã đủ khiến cậu ta dấy lên đủ nỗi chán ghét và chướng mắt cùng cực. Cậu ta đến gần và đẩy mạnh cánh cửa ra. Bên trong phòng, nhờ ánh sáng từ cánh cửa sổ quên không kéo màn hắt vào, một cảnh tượng khiến Doãn Kì từ ghét bỏ cũng phải cảm thấy sợ sệt. Cậu ta liền hét lên một cách hốt hoảng : _ Aaaa. . . Anh Nhất Bác. . . Nhất Bác, anh mau lên đây. . . Hắn ta. . . Cùng lúc đó, từ bên dưới Nhất Bác cũng nghe ra được tiếng hét đến kinh sợ của Doãn Kì, cậu vội vàng chạy thật nhanh về phía căn phòng của người mà hắn căm hận nhất trên đời. Đứng trước cửa, thấy Doãn Kì cứ liên tục chỉ tay vào bên trong, cậu cũng theo đó mà nhìn vào trong. Cảnh tượng bên trong cũng khiến cậu phải bàng hoàng. Là Tiêu Chiến, nằm trên đất với nhiều vết thương chi chít trên người để lại do những lần bị hành hạ, máu từ miệng anh chảy ra liên tục. Đến ho cũng chỉ là ho được vài thanh âm nhỏ bị đứt quãng mà cứ vài phút là lại phun ra một ngụm máu to khiến người ta phải sợ hãi. Ánh mắt vẫn nhắm nghiền với vẻ bi ai, đôi tay trắng noãn liên tục cào cấu lên da thịt chính mình không biết đau, bị trầy xước khắp nơi, ở những chỗ vốn đã có vết thương, khi bị cào đến lại túa máu ra nhiều hơn. Một cảnh tượng, đến cả một người vốn khinh miệt Tiêu Chiến như Doãn Kì, cũng lấy làm xót xa, cũng thấy thương cho anh. Vậy mà Vương Nhất Bác vẫn như thế, vẫn lãnh khốc vô tình đứng yên một chỗ không động đậy, ánh mắt càng ngày càng sâu không thấy đáy, chỉ thấy được sự vô cảm tuyệt đối trong mắt anh. Thậm chí, khi Doãn Kì nhìn lên, còn thấy miệng cậu dường như đang vẽ nên một nụ cười, một cụ cười khiến người khác phải dè chừng, phải nể sợ, còn có một chút. . . dọa người. _ Cậu, mau cút khỏi cái nơi này. Dọn đồ rồi biến khỏi đây luôn cho tôi. Đi. Doãn Kì không một chút do dự, tiếc thương lần cuối cho Tiêu Chiến rồi lập tức đứng dậy chạy bán mạng về phòng dọn đồ, không dám ở lại chần chừ thêm giây phút nào nữa. Mà từ lúc Doãn Kì bỏ đi, mới thấy Vương Nhất Bác khẽ mở miệng cười, một nụ cười vô cùng mãn nguyện. Nhưng ngay sau đó, trên môi liền tắt ngấm nụ cười khi thấy Tiêu Chiến tự hành bản thân đến không ra cái dạng gì nữa rồi. Cậu rút điện thoại, mở danh bạ, ấn gọi một người quen thuộc, đợi đến khi người đó đồng ý nghe máy, rồi âm trầm lạnh lùng mở miệng không cần chào hỏi : _ Sở Liêu Dương, anh mau đến nhà tôi. Cho anh 5 phút, nếu không thấy, tôi cho san bằng công ty anh đang làm. _ Này này, cái tên tiểu tử. . ._ Sở Tổng Tài đang định nói thêm vài liền bị người ta dập máy không thương tiếc. Gì vậy?. Chưa bao giờ nghe thấy Vương Nhất Bác gọi điện đến nhờ anh khi nào, cùng lắm chỉ là tụ họp bạn bè. Vậy mà hôm nay lại còn ra lời đe dọa anh, vậy chắc chắn là chuyện không nhỏ đã xảy ra. Không chần chừ gì nữa, Sở Liêu Dương đã nhanh như gió, leo lên xe rồi phóng đến nhà Nhất Bác. Ngoài cái chức vị là tổng giám đốc ra, anh ta còn vô cùng thành thạo mọi thứ liên quan đến y học, chữa bệnh. Nên khi bạn bè trong số họ nhờ, anh ta cũng đều xuất hiện giúp đỡ cho dù bận đến cỡ nào.
|
_[ Chương 10 ]_
Hiện tại, cũng đã quá thời gian cậu gia hạn, thế mà tên họ Sở chết tiệt kia vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Cứ đứng nhìn Tiêu Chiến vật vã đầm đìa mồ hôi thế này, tâm Nhất Bác nhất thời xao động, nhưng cũng vì vậy mà nhanh chóng bị cậu che lấp đi không dễ dàng phát hiện. Cậu thấy anh nằm trên nền đất lạnh lẽo, đột nhiên có ý định muốn bế anh lên giường, nhưng ngay lập tức bác bỏ cái ý định ngu xuẩn ấy. Cũng đã hại người ta thành cái dạng này, không thông thạo mà động đến cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, nên cậu nhẫn nhịn quay mặt đi nơi khác. Một lúc sau, cho đến khi nghe được ngoài cửa có tiếng động, ánh mắt đang lạnh lẽo kinh người cũng trở lại bình tĩnh, điềm nhiên như lúc đầu. Quả nhiên, người vào cửa không ai khác là tên mắc bệnh cuồng tự luyến điên khùng - Sở Liêu Dương. Anh ta chạy hồng hộc lên lầu, tiến về phía cửa phòng đang mở, thấy Vương Nhất Bác bên trong, liền muốn mở miệng quở trách. Nhưng có ai ngờ, chưa kịp mở miệng đã thấy cái cảnh sợ đến hồn vía bay tán loạn khắp nơi. Anh ta giật mình kinh hãi nhìn nhưng Nhất Bác vẫn điềm nhiên như không mà thốt ra vài chữ : _ Mau chóng chữa thương. Sở Liêu Dương quả thực vô cùng bất ngờ, nhưng cảm xúc đã nhanh chóng thay đổi, anh ta tức giận đến không nói nên lời, dùng điệu bộ thành thục nhẹ nhàng bế Tiêu Chiến trọng thương lên giường. Liêu Dương thực sự nổi nóng, máu dồn lên đỉnh đầu nhưng vì không muốn đang chữa thương mà tức giận thái quá, gây ồn ào với người bị thương, làm tình trạng nặng thêm thì khổ. Liêu Dương trước hết cởi phăng đi hết quần áo trên người Tiêu Chiến, sau đó đi lấy nước ấm cùng một cái khăn bông mềm, lau qua các vết thương khắp người và cơ thể của anh. Vừa lau, Liêu Dương vừa đè nén thanh âm tức giận thấp xuống, gằn giọng mà nhìn qua Vương Nhất Bác: _ Cậu, mau cút ra khỏi phòng cho anh. Vẻ mặt Sở Liêu Dương lúc này không còn vẻ đùa cợt, hài hước hằng ngày, mà vô cùng lạnh nhạt với đôi mắt sắc bén quét qua chỗ Vương Nhất Bác, muốn đuổi cậu đi rõ ràng từ trong lời nói cho đến ánh mắt. Mà rõ ràng là cậu cố ý thản nhiên như không nghe gì cả, vẫn ung dung đứng đó. Rõ ràng là muốn chọc điên Sở Liêu Dương, anh ta lại gằn giọng : _ Cậu mà không cút, thì anh không tiếp tục chữa cho người này. Sau khi nghe xong câu nói ấy, mặt cậu cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia sắc bén rồi nhanh chóng khôi phục, bỏ ra ngoài. Sở Liêu Dương đắc ý, không tiếp tục quan tâm tới cậu ta, mà chuyên chú vào việc trị thương cho con người ngu ngốc này tốt hơn. Thực ra, Sở Liêu Dương vốn biết Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ đưa ra lời phản bác ngay sau câu anh nói, vì đây là một con người ăn nói vô cùng sắc sảo, nhạy bén khó có ai qua mặt được. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, lại chỉ im lặng quắc mắt rồi quay người rời khỏi, trông không giống tác phong thường ngày của cậu ta. Sau khi rời khỏi, câu cuối cùng mà Vương Nhất Bác để lại cho anh ta chính là : " Một khi lời đã nói, thì phải giữ, anh làm không tốt, thì cũng đừng trách tôi. " Nghe thôi cũng đã rùng mình, khi anh đối mặt với tiểu tử này, cũng đã quen với cái điệu bộ ngang tàn này rồi. Không biết sợ ai là gì, cực kì cường ngạnh, mà cũng không hoàn toàn là những điểm xấu ấy. Vương Nhất Bác cậu ấy cũng gần gũi hơn đối với bạn bè thân thiết, giống như anh và đám người chức cao trọng vọng kia. Không phải quen nhau vì tiền bạc, lợi ích cá nhân, mà quen nhau vì hợp tính, vì là những người có thể cùng nhau chia sẻ, cùng nhau giúp đỡ vươn lên và cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Cũng không trách nỗi thằng nhóc ấy vì cũng là một thành viên mà tất cả bọn anh đều yêu quý nhất, vả lại cả đám người bọn anh chưa từng làm gì mà không suy nghĩ cả. Hoặc cũng có lẽ, Tiêu Chiến đã lỡ gây ra lỗi lầm gì đó mà cả cậu ấy còn không biết. Nghĩ thì nghĩ chứ cũng chăm sóc cho Tiêu Chiến cũng cực kì tốt. Mới một chút mà đã thấy sắc mặt hồng hào lên khá nhiều khiến Sở Liêu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đang làm thêm vài việc khiến cho Tiêu Chiến khỏe hơn thì nghe tiếng nói chuyện điện thoại từ bên ngoài : _ Tôi xin lỗi nhưng có vẻ là hôm nay không quay được nữa. Hủy đi. Ngày mai bắt đầu. _ Cậu nói cái gì vậy hả?. Từ sáng sớm đến giờ chúng tôi đã đợi cậu từ rất lâu vì nể cậu . Vậy mà bây giờ nói hủy liền hủy?. _ Đầu máy bên kia tỏ vẻ tức giận với lời nói của Vương Nhất Bác. _ Nhưng bây giờ tôi đây rất bận rộn, không thể đến trường quay lúc này. Hiểu?. _ Nhưng cậu Vương à, không thể được, chậm trễ một ngày là chậm trễ cả quá trình quay luôn đấy. _ Đầu máy bên kia cũng hòa hoãn đi không ít sau khi nghe thấy lời nói không mấy vui vẻ từ Vương Nhất Bác. Cậu nói một là một, không có hai. _ Tôi nói không, ông còn dám nói, tôi sẽ cho người dẹp cả trường quay, ngày mai cũng không cần đến nữa. _ Giọng điệu đã lạnh đi hẳn so với lúc ban đầu, rồi tự mình dập máy trước không cho đối phương nói thêm câu nào. Sau đó, cậu liền vặn nắm cửa, xoay người bước bào trong phòng rồi đóng lại. Thấy thế, Sở Liêu Dương kiêu ngạo hất mặt lên hỏi : _ Sao?. Sao không cút đi quay?. Ở đây ngoài anh ra không ai có phận sự bước vào. _ Anh có mơ đi không?. Đây là nhà tôi. _ Là cậu kêu anh đây khám chữa thương cho người này. Anh có thể làm cho cậu ta bây giờ trở lại hiện trạng ban đầu đấy. _ Sở Liêu Dương hất hàm khiêu khích. Nhìn trước mắt Vương Nhất Bác tối lại, Sở Liêu Dương biết mình đã chọc giận cậu ta rồi. Dường như cậu áp chế cảm xúc muốn đập Liêu Dương tại chỗ nhưng cũng không thể nào qua khỏi đôi mắt anh ta. Anh ta nhướng mày tiếp tục khiêu khích : _ Sao?. Hôm qua rõ ràng còn đánh đập cấu xé người ta đến tơi bời rồi cơ mà. Hôm nay lại muốn vì người ta mà xuống nước không chơi tay đôi với tôi như thường ngày sao?. _ Sở Liêu Dương, anh có thể đừng tiếp tục nói nữa được không?. Thật sự thì anh có thể giờ phút này đừng chọc tức tôi nữa mà cút ra ngoài hay không?. Đừng để tôi đây phải bạo lực thì anh mới biến. _ Vương Nhất Bác cố gắng kìm nén lại không bộc phát trước mặt anh ta, hạ thấp giọng đe dọa nhỏ hết mức có thể _ Sao vậy?. Sức kiềm chế của cậu đã giảm đi kể từ khi cậu gặp Tiêu Chiến sao?. Tôi nhớ cậu là người giỏi kiềm chế ngang ngửa Triệu Tổng đấy. _ Sở Liêu Dương cố ý không buông tha cho ai kia đã như bom hẹn giờ. Đã vậy còn lôi cả Triệu Ngụy Khước làm bia đỡ đạn. _ Anh im miệng, bằng không tôi sẽ cho anh lết từ đây về công ty, để cho nhân viên họ thay đổi cách nhìn mới với ông chủ của mình. Thế nào?. _ Đồ thứ bạn bè tồi tệ, khốn khiếp chết đi được. Coi như cậu thắng. _ Anh có bao giờ thắng được ai trong chúng ta chứ. Đùa như thật. _ Những lời lẽ tưởng như sâu cay mà hài hước của Sở Liêu Dương đã lại thành công khiến Vương Nhất Bác bật cười một cách triệt để khiến cho ai đó ôm một bụng tức tối đẩy cậu tránh ra rồi hừng hực khí thế bỏ xuống phòng khách. _ Cái thứ đáng chết như cậu, không hiểu sao anh lại đi kết bạn nữa. _ Cái thứ cuồng tự luyến như anh, không hiểu sao tôi lại đi kết bạn nữa. . . . Hết nói nổi rồi.
|
_[ Chương 11 ]_
Vương Nhất Bác cũng không có để tâm đến Sở Liêu Dương nữa, cậu cúi xuống nhìn Tiêu Chiến đang nằm trên giường với nét mặt đã hồng hào hơn trước nhưng quanh người vẫn là rất nhiều vết thương đã được băng bó kỹ càng. Cậu nhíu mày hỏi Liêu Dương : _ Bao giờ thì khỏi?. _ Khỏi làm gì cho sớm?. Để cậu tiếp tục đánh đập người ta sao?. _ Sở Liêu Dương luôn luôn không bỏ qua những lời khiêu khích của mình đối với con người ăn nói sắc bén kia. _ Bây giờ anh trả lời hay muốn tôi tống cổ anh đi?. _ Thử đi, rồi sau này cậu muốn mời anh cũng không có cửa đâu. Vương Nhất Bác lại nhịn. Cậu cũng không rõ lý do vì sao lại nhịn tên khốn này nữa. Rõ ràng là chữa bệnh cho Tiêu Chiến, người luôn luôn khiến cậu thấy chướng mắt. Nhưng từ đầu khi nghe tên Sở Liêu Dương ấy đề cập đến việc không chữa thương cho Tiêu Chiến nữa, cậu lại không muốn việc đó xảy ra, luôn cố gắng làm sao khiến cho anh ta vui lòng. Vậy nên, cậu dịu giọng một chút rồi nói : _ Bây giờ anh có thể về rồi. Tiêu Chiến để đây tôi lo được. _ Cậu lấy gì ra đảm bảo với anh đây?. Sau chuyện này thì làm sao để anh tin cậu?. _ Tôi không có gì. Nhưng chuyện là giữa chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết. _ Cậu vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Sở Liêu Dương không chút kiêng dè. _ Anh nói cho cậu biết, cậu không có quyền gây tổn thương cho Tiêu Chiến nữa. Chuyện hôm nay, anh chắc chắn sẽ nói cho những người còn lại biết. _ Muốn thì anh cứ việc, còn việc tôi có làm gì Tiêu Chiến hay không, anh không cần quan tâm. _ Vương Nhất Bác vẫn cực kì cao giọng và không quan tâm đến thái độ của Sở Liêu Dương _ Còn bây giờ thì mời anh ra ngoài, tôi không muốn lặp lại lần nữa. Sở Liêu Dương cũng biết, bây giờ còn tiếp tục gây chuyện với Vương Nhất Bác, cậu ấy sẽ không nể mặt mà tự tay tiễn anh ta đi cũng được, anh ta thực ra muốn ở lại cũng chỉ là để kiểm tra tổng quát lại cho Tiêu Chiến một chút rồi ra về, cũng chẳng lo lắm về việc Vương Nhất Bác có tổn hại đến Tiêu Chiến hay không. Vì kiểu gì khi cậu gây ra tội lỗi cũng sẽ bắt ép anh ta đến chữa thương cho bằng được nên bây giờ anh có ở lại hay rời đi cũng không có gì quan trọng. Sau khi Sở Liêu Dương rời khỏi, Vương Nhất Bác vẫn đứng bất động một chỗ, bộ dáng vẫn cao ngạo như thường lệ, nhìn xuống Tiêu Chiến đang nằm ngủ say sưa trên giường như một tiểu thiên thần xinh xắn. Nét mặt yên bình như chưa từng phải trải qua những chuyện đau khổ, thương tâm. Cậu chợt nhớ lại đêm hôm trước, là cậu đã bẻ muốn gãy tay, đạp muốn tắt thở người đang nằm trên giường kia. Anh ấy đau đớn hét lên một tiếng rồi nằm thẫn thờ ở đó cam chịu mặc cho cậu chà đạp. Mặc dù là hận đến mức muốn ném người ta đi khuất mắt rồi, là chỉ cần nhìn thấy mặt liền muốn dùng lời lẽ sâu cay, hành động bạo lực, nhưng sau mọi chuyện lại cảm thấy có chút ân hận, áy náy. . . Cũng có chút đau lòng. Vương Nhất Bác đến gần, ngồi xuống cạnh giường, nhìn gương mặt trắng trẻo của Tiêu Chiến, cậu mím môi lại, vẻ mặt đã trở nên nhu hòa hơn thường ngày mà chính cậu cũng không biết. Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến khẽ cựa người. Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy tránh chỗ để Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi quan sát nhất cử nhất động và biểu cảm của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chỉ xoay người thôi cũng đã thấy khổ sở vô cùng. Cả người đau nhức đến khó chịu, đầu đau đến chóng mặt muốn buồn nôn. Đôi mày nhíu lại đau đớn, không thể xoay người nữa lại liền bất lực nằm im một chỗ không động đậy. Vương Nhất Bác thu hết các hành động của Tiêu Chiến vào trong tầm mắt, cảm thấy rất buồn cười nhưng nén lại không bày tỏ. Cuối cùng, anh ấy cũng đưa tay lên che mắt tránh ánh nắng mặt trời. Vương Nhất Bác không nhịn được muốn trêu chọc con người này một chút : _ Tỉnh rồi thì mau chóng đi làm việc. Lười quá rồi đi. Nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp vừa không có mấy hơi ấm này, đương nhiên Tiêu Chiến biết là ai, còn cảm thấy rất quen thuộc, trái tim lập tức đập liên hồi, cảm giác sợ hãi dâng lên trong người. Anh liền rất nhanh muốn ngồi dậy tránh xa cậu hơn, nhưng vì cơ thể đau nhức mà chẳng làm gì được, liền chậm chạp đưa tay lấy chăn trùm kín mít cả người, đánh chết cũng không dám mở ra. Vừa ngủ dậy đã thấy khuôn mặt vừa yêu nghiệt vừa lạnh lùng ấy, chỉ cảm thấy hoảng loạn chứ không có vui vẻ gì. Anh liền mở miệng nhưng giọng nói lại yếu ớt như thỏ con bị bắt nạt : _ Cậu, cậu ra ngoài trước đi rồi tôi sẽ tự ra ngoài. _ Đây là nhà tôi, tôi muốn đi đâu cũng không đến lượt anh quyết định. _ Nhưng, tôi. . . _ Nhiều lời, mở chăn ra. _ Cậu không đi thì tôi không dám mở. _ Anh gan vậy sao?. Đừng nghĩ hiện tại anh bị thương, muốn nói gì thì liền tùy tiện nói như vậy. Vẫn ra lệnh như hằng ngày, tỏ vẻ uy hiếp như vậy, cao ngạo như vậy, thành công dọa Tiêu Chiến phải mở chăn ra, cúi đầu hoảng sợ không dám nhìn. Vương Nhất Bác thấy bộ dạng làm ra như bị bắt nạt vậy cảm thấy cũng có chút đáng yêu, nhưng nháy mắt liền lại cảm thấy nhàm chán và không ưa nổi, liền cau mày tiến lại gần nâng cằm Tiêu Chiến lên và phả vào tai anh vài thanh âm trầm khàn quyến rũ : _ Anh đừng nghĩ rằng anh bị thương, tôi sẽ không tiếp tục làm gì anh. Mơ đi, tôi vẫn chưa bao giờ vơi đi nỗi hận thù với anh.
|
_[ Chương 12 ]_
Tiêu Chiến ngồi co ro ở trên giường, hơi thở trầm khàn lành lạnh của ai kia phả lên gương mặt đã sắp chuyển hồng đến nơi rồi. Anh muốn nghiêng đầu né tránh nhưng cằm cũng đã bị Nhất Bác nắm lại, sức lực của người đang thương tích đầy mình như anh có muốn chống cự cũng không được nên đành ngồi yên. Vương Nhất Bác thấy mày anh nhăn lại khó chịu, lực tay tự động buông lỏng đi một ít, ánh mắt đã không còn sắc lạnh như lúc đầu, mở miệng hỏi : _ Đau?. _ Tôi không có. . . Sau khi đáp lời, Tiêu Chiến cũng cảm thấy kì lạ. Đáng ra hôm nay là ngày quay phim của Nhất Bác, cậu ấy không những không đi quay mà lại còn ngồi trong phòng này của anh. Cậu cũng chưa từng nói chuyện với anh một cách bình thường như bây giờ kể từ ngày mà đưa Doãn Kì về nhà. Mà nhắc đến Doãn Kì, lòng anh lại cảm thấy đau lên từng hồi. Anh liền ngẩng mặt e dè hỏi thử Nhất Bác : _ Hôm nay cậu không đi quay sao?. Còn Doãn Kì nữa, cậu không đưa em ấy đi sao?. _ Không quay. Đuổi đi rồi. Anh không lo cho anh đi. Giờ này còn có tâm tình đi hỏi chuyện người khác. _ Vẻ tức tối hiện rõ trên gương mặt cậu. Thế nào mà lại đi hỏi về nam nhân khác trước mặt cậu, lúc tỉnh dậy còn chưa nghĩ đến bản thân mình lấy một lần. Vương Nhất Bác nhắc làm anh chợt nhớ, nhìn lại thân thể mình, quấn đầy băng trắng, đau nhức không thôi. Tiêu Chiến cũng không rõ là ai đã làm việc này cho anh. Chắc chắn là không phải Vương Nhất Bác, mà cũng không còn ai khác ngoài cậu ấy trong căn nhà này. Vừa nghĩ ngợi vừa ngẩn người, một giọng nói trêu chọc vang lên từ bên ngoài : _ Tỉnh dậy rồi thì liền ngốc luôn sao?. Đến cả anh đây còn có tay nghề gì cậu cũng quên luôn rồi?. Anh đọc được ý nghĩ của cậu đấy. Giỏi không?. Ngẩng mặt lên, chính là Sở Liêu Dương. Mắt Tiêu Chiến sáng lên, không ngờ là lại được gặp lại người này, nhưng nhìn qua chỗ Vương Nhất Bác, thấy mặt cậu tối sầm thì không dám có thái độ vui vẻ quá mức, chỉ thầm mỉm cười trong lòng. _ Sao vậy, Tiêu Chiến?. Vừa rồi cảm thấy cậu khá là vui vẻ khi thấy anh. Sao bây giờ lại khép nép vậy?. Có phải tên đó lại làm gì cậu à?. Nghe Liêu Dương gọi đến tên mình, anh giật mình nhưng quan sát vẻ mặt của Nhất Bác, thấy vẻ mặt cậu ấy đã thêm một tầng ảm đạm, cậu ấy trừng mắt nhìn kẻ đang vô cùng tự nhiên ở trong nhà mình : _ Anh còn quay lại làm cái gì?. Là muốn chọc tôi điên phải không?. Khi không cút rồi còn quay lại?. _ Ờ thì, anh đây quên đồ. Quay lại lấy một chút rồi về. _ Anh ta nhìn Nhất Bác với vẻ giễu cợt rồi quay sang Tiêu Chiến mỉm cười _ Còn cậu, có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?. _ Dạ có rồi ạ. Tôi cảm ơn anh. _ Ừ mà này, nếu cậu ta còn làm gì nữa thì gọi điện bảo anh. Không cần Tiêu Chiến phải lên tiếng, một tiếng động mạnh vang lên khiến cả hai người đang trò chuyện cùng nhau phải giật mình. Nhìn qua thì thấy Vương Nhất Bác một tay đánh thật mạnh xuống bàn kiếng khiến nó nứt thành nhiều đường hỗn loạn. Cậu nhìn thẳng vào mặt Sở Liêu Dương, không một chút kiêng nể gằn giọng đè nén sự tức giận tột độ : _ Bây giờ, một là biến. Hai là, anh đừng trách tôi trở mặt với anh. Tôi lặp lại lần cuối, anh có quyền nói cho bất cứ ai nghe chuyện của tôi và anh ta. Nhưng muốn xen vào thì cũng đừng mơ tưởng. Sở Liêu Dương lạnh mặt, đưa ánh nhìn cảnh cáo đến trước mặt Vương Nhất Bác xoay người đi lấy đồ dùng cần thiết ban nãy để quên, rồi ung dung ra về. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn chưa rời khỏi giường, anh vừa đau mà vừa sợ sệt, cố gắng nhẹ nhàng từng bước đi xuống khỏi giường, tiến lại gần Nhất Bác. Anh nhẹ giọng nói : _ Tôi xin lỗi, cậu đừng tức giận nữa, thực lòng xin lỗi cậu. Đừng giận nữa, mau băng bó vết thương lại được không?. Dù rất đau, đau khắp toàn thân, đau cả ngực trái khi thấy cậu như vậy, nhưng vẫn là luôn không quan tâm đến bản thân, chỉ nghĩ đến người khác là giỏi. Dịu dàng cầm tay bị thương của Nhất Bác lên, anh ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn cậu. Cậu nhìn thấy liền có chút động lòng nhưng cũng nhanh chóng che giấu cảm xúc đi, lạnh mặt quay sang nơi khác né tránh ánh nhìn đáng yêu của người kia. Cậu cũng không phản đối, mặc anh muốn làm gì thì làm. Tiêu Chiến đẩy cậu ngồi xuống ghế, vẫn luôn luôn nhẹ tay với vết thương của cậu, tỉ mỉ rửa sạch rồi cẩn thận băng bó cho cậu. Cậu mím môi thật chặt, nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, rất lâu sau đó mới nói : _ Sau những chuyện tôi gây ra với anh, không cảm thấy hận tôi?. Câu hỏi khiến Tiêu Chiến đang chăm chỉ băng bó kỹ càng cũng phải ngớ người dừng mọi động tác lại, mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác. Đương nhiên là anh không hận, nhưng nếu Vương Nhất Bác phát hiện tình cảm của anh dành cho cậu, thì có thể tình trạng cũng tồi tệ hơn bây giờ. Anh mới cười nhẹ rồi nói : _ Không phải tôi đã gây nên đều gì đó thật đau đớn cho cậu sao?. Cậu hận tôi là đúng, làm sao tôi phải hận cậu, tôi chỉ là đang chịu đựng thôi. Cũng không cần phải lo cho tôi. Nghe xong lời nói ấy, cậu cũng muốn phản bác lại, định nói rằng là ai lo lắng cho anh. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đượm buồn của Tiêu Chiến, cậu lại im lặng không nói gì nữa. Tay không bị thương không nhịn được đưa lên xoa tóc Tiêu Chiến, bàn tay nhẹ nhàng, ôn hòa lướt qua lại trên tóc anh, tóc thật mềm mại, thật giống với tóc em bé. Hành động ấy thật sự khiến Tiêu Chiến ngẩn người không nói nên lời.
|