Sáng hôm sau 7.00 AM
Hôm nay cậu đi làm sớm hơn mọi người một chút để tranh thủ sắp xếp lại đồ đạc hôm qua đang làm dở
Lấy chìa khóa tra vào ổ Vương Nguyên mở cửa đi vào, mở xong cậu để chìa khóa vào balô. Chìa khóa của cửa tiệm thì chỉ có cậu và Chí Hoàng giữ. Bên trong thì tối thui nên cậu vội đưa tay bật công tắt đèn bên trái của cửa ra vào.
Đèn sáng, bỗng nhiên cậu "Áaaaaa.....~~" tiếng thét của cậu vang vọng khắp nơi trong cửa hàng. Làm mấy chú chim đang hót líu lo trên cành cây bay đi hết
Trước mắt Vương Nguyên bây giờ là một thân ảnh cao lớn đang nằm trên chiếc ghế sôpha đôi nhưng trên người chỉ mặc một chiếc quần nhỏ. Quần áo ngoài thì vắt trên cái ghế bên cạnh. Vương Nguyên che hai mắt mình lại mặt cậu thì đỏ bừng
Người trên sôpha bị tiếng thét của cậu phá giấc ngủ nên có chút khó chịu nhíu mày rậm lại xoa xoa hai bên thái dương, khi tỉnh táo lại một chút thì mới nhận ra người đó là Vương Nguyên, anh vội dãn mày rậm ra ánh mắt nhìn cậu đầy dịu dàng. Nếu đổi lại bây giờ là người khác thì anh đã đá bay họ rồi nhưng Vương Nguyên là người ngoại lệ "Chào buổi sáng" Tuấn Khải nở nụ cười với Vương Nguyên
Người đó không biết ngại mà còn chào hỏi cậu nữa chứ. "Anh...anh mặc đồ vô đi!" Mắt nhắm mắt mở mà đưa quần bộ quần áo vắt trên ghế đưa cho Tuấn Khải.
Bỗng có một đôi tay mạnh mẽ kéo cậu xuống, tư thế của hai người bây giờ là Vương Tuấn Khải nằm dưới còn cậu nằm trên người anh, mà tay Tuấn Khải thì để trên mông cậu. Mặt hai người thì đối diện nhau, mặt Vương Nguyên thì ửng hồng cậu cảm nhận được có vật cứng rắn đang chỉa vào bụng cậu và cậu biết đó là vật gì nên tay chân cậu bắt đầu quơ loạn muốn đứng dậy. Biết ý đồ của cậu Vương Tuấn khải vội đưa một tay nắm lấy hai tay cậu lại không cho kháng cự.
"Buông...buông tôi ra" Vương Nguyên lắp bắp mà rặn ra từng chữ.
Bốp...
Vương Tuấn Khải đánh vào mông Vương Nguyên một cái rõ đau làm cậu ứa nước mắt "Em im lặng chút" nói xong rồi Tuấn Khải lại xoa xoa chỗ anh mới đánh cậu
Bị đánh bất ngờ như thế Vương Nguyên liền im bật không dám hó hé gì. Giờ cậu chỉ muốn thoát khỏi người anh thôi, nếu một chút mà mọi người đến thì hiểu lầm mất nhưng mà làm cách nào để thoát đây...
"Em đến đây sớm là để gặp tôi sao?" Giọng nói dịu dàng của anh vang lên!
"Không... không phải... mà" giọng nói của cậu run run như muốn khóc...
Tay Vương Tuấn Khải rất tự nhiên bóp một bên mông cậu. Hơi thở nóng hổi của anh cứ thở đều đều bên tai cậu "Nó thật mềm!" Câu nói này của anh làm mặt cậu nóng bừng lên. Vương Tuấn Khải còn ác ý đánh nhẹ thêm vài cái lên mông nhỏ của Vương Nguyên...
"Hu~hu anh buông tôi ra"
"Đừng khóc tôi sẽ đau lòng mất!" Đưa hai tay nâng gương mặt đáng yêu của cậu lên mà dỗ dành, giọt nước mắt lăn dài trên má của Vương Nguyên làm anh đau lòng, lấy ngón cái gạt đi giọt lệ đó qua một bên. Anh không muốn thấy nước mắt của cậu, anh muốn cậu vui vẻ mà cười.
Đôi môi của Vương Tuấn Khải lần mò đến bên môi Vương Nguyên. Môi hai người chạm nhau làm Vương Nguyên bất ngờ mà mở to mắt lên. Chiếc lưỡi nóng ấm của anh liếm sơ lên môi cậu rồi đi vào muốn tìm kiếm lưỡi của cậu nhưng cậu cứ cắn chặt răng không cho anh xâm phạm. Thấy thế anh liền đổi sang cắn môi dưới của cậu. Vương Nguyên đau liền hé miệng nhỏ ra, anh lợi dụng thời cơ mà chen lưỡi vào. Tránh không được cậu liền để yên chịu trận dù có dẫy dụa thì cũng không thoát được...
Anh mút lưỡi của cậu khiến nó tê rần lên. Môi lưỡi hai người quấn quyêt bên nhau...
"Hey!" bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, làm cắt đứt đi không khí ngượng ngùng kia.
Giọng nói kia là của Lưu Chí Hoành. Y khá bất ngờ về tình huống hiện tại, không nghĩ tới sao hai người có thể tiến triển tới bước này chứ. Thôi vậy thì cũng tốt!" Haha... hai...hai người c...ứ tiếp... tục a..." Chí Hoành nói xong liền lui ra ngoài cửa.
"Ê! Đừng vào trong" Chí Hoành thấy Nhất Đình và Chí Luân đang tới gần có ý định đi vào liền ngăn cản lại
"Có chuyện gì vậy anh Hoành?" Chí Luân liền nhanh nhẩu hỏi
"Suỵt..." Chí Hoành đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu hiệu im lặng
Trong tiệm
Sau khi nghe tiếng Chí Hoành cậu liền lật đật đứng dậy vội đưa tay lên chùi đôi môi có phần hơi sưng đỏ của mình.
Còn về phần Vương Tuấn Khải thì anh không tỏ ra ngại ngùng gì mà rất tự nhiên mặc lại quần áo. Mặt hắn đầy thỏa mãn vì được hôn cậu, hắn vươn đầu lưỡi liếm quay khéo môi. Mặc xong xuôi hắn liền mở cửa thì đầu ra kêu mọi người vào...
"Chào cậu! Vương Nguyên" người đi vào đầu tiên là Chí Hoành. Y tỏ vẻ ra như không biết gì
"Chào Khải ca! Chào Nguyên ca" Nhất Đình và Chí Luân đồng thanh chào hỏi hai người
"Chào mọi người" Vương Nguyên cúi gầm mặt mà chào lại, cậu không còn mặt mũi nào mà đối diện vói Chí Hoành hết. Thật ngại a! Cái đồ điên Vương Tuấn Khải này...
"Hi! Mọi người" mặt Tuấn Khải cười tươi như được mùa
"Thôi mọi người làm việc đi" Chí Hoành nói
Mọi người giải tán ra làm việc. Vương Nguyên cúi mặt đi thì Tuấn Khải chặn đường. Cậu đi bên trái thì anh theo bên trái, đi bên phả thì theo bên phải... " Cho tôi qua" cậu nhỏ giọng đề nghị anh tránh đường nhưng anh nào có tránh mà còn vô sỉ còn bóp vào mông cậu một cái làm cậu giật mình kêu lên một tiếng. Mọi người liền đưa mắt lên nhìn cậu...
Thấy vậy Chí Hoành lên tiếng giải vây thêm lần nữa "Có khách kìa mọi người mau tư vấn cho khách hàng đi. Còn Vương Tuấn Khải thì theo tôi vào đây"
Trong phòng
"Tuấn Khải cậu thật là vô sỉ chưa gì mà đã hôn người ta. Làm như thế cậu ta sẽ sợ biết không? Không biết tôi có nên giúp cậu hay không đây...haiz..." nói xong Chí Hoành liền thở dài một hơi. Người gì đâu mà nôn nóng! Làm cậu ta sợ mà chạy đi là thôi, rồi lúc đó đừng trách y không giúp.
"Rồi! Rồi! Tôi sẽ không như thế nữa" anh thấy Chí Hoành nói cũng đúng nếu cậu ta chạy mất là xong. Có gì để sau này làm cũng được là, không nên gấp!
"Thôi tôi ra ngoài đây"
"Làm gì vậy?"
"Nói chuyện với cậu ấy"
"Ờ"
Chí Hoành ra ngoài rồi anh bắt đầu suy nghĩ lại chuyện hồi nãy. Anh không nghĩ Vương Nguyên lại đến sớm như thế, để cậu nhìn thấy anh như thế không biết cậu có sợ không? Cũng là do cái điều hòa trong phòng của tên Chí Hoành kia bị hư thì anh cũng không có ra ngoài sôpha ngủ đâu. Đang ngủ thì anh cảm thấy cả người nóng đổ đầy mồ hôi nên anh mới cởi ra quần áo mà ngủ vậy cho nó mát. Nhưng ai ngờ Vương Nguyên đến, cậu khiến anh kiềm chế không nổi. Cặp mông của cậu vừa mềm vừa co dãn sờ vào thật thích nó khiến anh phát ghiền, bây giờ nhìn lại bàn tay của mình anh vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại của nó.
Bên ngoài
"Vương Nguyên! Tôi có chuyện muốn nói với cậu"
"Tôi phải giao hàng cho khách nữa"
"Để đó đi"
"Dạ! Tôi đến liền" bỏ xuống cái áo cưới xuống Vương Nguyên đi đến chỗ Chí Hoành
Ngồi xuống ghế, đối diện với Chí Hoành mà cậu không dám ngẩng đầu lên. "Có gì không ạ"
"Chuyện hồi sáng, Vương Tuấn Khải không phải cố ý. Cậu ấy muốn tôi gửi lời xin lỗi đến cậu"
"Dạ!"
"Với lại Tuấn khải nói thích cậu"
"........."
Vương nguyên nghe xong câu này thì lại im bật, cậu không biết sẽ trả lời Chí Hoành như thế nào cho đúng
"Nói với hắn tôi không đồng ý" Vương Nguyên nói
Bà cậu nói với cậu trước 20 tuổi thì sẽ không được yêu đương gì hết, lúc đó cậu cũng hứa với bà là thuận theo...
Cứ suy nghĩ miên man như thế không biết khi nào mà Chí Hoành đã rời khỏi ghế đi vào trong phòng nói cái gì đó với Tuấn Khải, khiến gương mặt tươi cười lúc sáng của anh yểu xìu xuống mà nằm dài trên bàn trà. Cậu thấy anh vậy cũng tội nhưng cậu không thể thất hứa với bà được.
____________________________
Hôm sau
Đứng ở quầy tính tiền cho khách xong cậu liền dựa vào quầy nhắm mắt một lát nhưng mới nhắm mắt chút mà cảm giác bên má có chút lạnh. Mở mắt Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải đang áp lên má cậu lon coca "Cho em này" anh tươi cười đưa lon nước đến trước mặt cậu...
"Dạ! Cảm ơn anh" nhận lấy lon nước từ anh, cậu cầm trên tay mà cảm thấy ấm lòng. Từ trước tới giờ thì chỉ có bà quan tâm chăm sóc cho cậu nhưng hôm nay lại có người quan tâm chăm sóc như thế nó khiến cậu có cảm giác an toàn như đang ở trong lòng bà.
Mỗi ngày anh đều mang cho cậu nào là đồ ăn và thức uống. Thật là đánh trúng tâm lý của cậu, những món anh đem đến đều là những món cậu thích. Cho đến một ngày tự nhiên anh đem hoa hồng lại quỳ xuống giữa tiệm mà tỏ tình với cậu. Chí Hoành, Nhất Luân, Chí Đình và khách hàng trong tiệm và những người đi đường đều dừng lại chú ý lên anh và cậu...
Quỳ xuống một chân anh nâng bó hoa hồng để trước mặt cậu mà thốt ra một cậu đầy dịu dàng và lãng mạn" Em có muốn làm người yêu anh không?"
Cậu không biết bây giờ cậu nên làm gì, chỉ biêt im lặng. Đầu óc cậu rất là loạn nửa muốn đồng ý nửa không muốn đồng ý...
Thấy cậu im lặng như thế Chí Hoành liền lớn tiếng mà nói" Đồng ý đi" cậu nhìn về phía Chí Hoành như muốn Chí Hoành cho lời khuyên. Sau đó mọi người đều đồng thanh nói
"Em đồng ý" nhận lấy bó hoa trên tay anh. Cậu vui vẻ mà nhận lời. xin lỗi bà.
Nghe được câu trả lời Tuấn Khải liền đứng dậy ôm chặt cậu vào lòng. Anh muốn bảo vệ cậu suốt đời, muốn cậu làm vợ của anh. Sẽ không để cậu rơi một giọt nước mắt nào. Cậu là bảo vật trân quý của anh, cậu là người đầu tiên làm anh có cảm giác hạnh phúc và yên bình như thế.
"Anh yêu em" nói xong anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đầy đặn của cậu
"Em cũng yêu anh" Hôn xong cậu liền dựa vào ngực anh mà hít thở đều đều cảm nhận hơi ấm từ anh. Cậu cứ muốn như thế suốt đời, không lo không không nghĩ không phiền và luôn luôn bảo vệ cưng chìu cậu.