"Oh Junie."-Taeko tức giận dậm chân.-"Con mụ này, cứ đợi đấy, hắc bang là cái gì? Ông đây chính là bạch bang sư tổ, đè chết hắc bang các ngươi, hừ hừ, dám lấy con trai ra đe dọa ông. Được lắm."
Taeko chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa lầm bà lầm bầm chửi rủa. Jin ôm đĩa bánh, hai mắt trợn tròn nhìn bóng ông bố chập mạch lăng xăng chạy qua lại, anh húych vai ba ngồi ngay bên cạnh.
"Ba, bố sao đấy?"
ChanBi nhún vai, nhét quả dâu tây vào miệng nhai, một nửa mắt cũng không thèm liếc đến Taeko đang phát bệnh.
"Tuổi già thật đáng sợ."-Jin rùng mình.
"À."-Chanbi nhớ ra điều gì đó, khều Jin lại gần hỏi nhỏ.-"JungKook gì đó, con thấy tính cách được không?"
Jin nghiêm túc đặt đĩa bánh lên bàn, chỉ vào người đang phát khùng kia.-"Đồng dạng."
"Hử?"-Chanbi chớp chớp đôi mắt đẹp.
Jin thở dài.-"Ý của con là, JungKook so với bố rất giống nhau về phần tính cách, có phần ngông cuồng lại nóng như lửa rất hợp với khí chất lạnh lẽo kiêu ngạo của Taehyung nhà mình. JungKook có phần không coi ai ra gì cũng không nể mặt ai nhưng nội tâm sạch sẽ lắm, ai tiếp cận gần cũng thấy quý thằng nhỏ hết, bất quá càng thân nó càng sử dụng tay chân. Hai đứa chúng nó như nam châm hút chặt lấy nhau, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn, đối với JungKook con rất hợp ý."-Jin cười hi hi. Cứ nghĩ đến chuyện tương lai có em rể nào đó mà tâm địa độc ác chia rẽ tình anh em nhà họ Kim hay là phải nhìn sắc mặt nhau mà sống giống như tầng lớp thượng lưu hiện nay thì JungKook vẫn là sự lựa chọn tốt nhất của Jin khi chọn em rể, cái thằng phổi bò độc mồm nhưng có nghĩ cái gì trong bụng đâu, những người như JungKook mới là dễ sống cùng, chẳng bao giờ để bụng cái gì đây chính là điểm tốt của cậu.
"Vậy thì càng về sau càng thú vị rồi, lửa với lửa nếu cộng vào thì thành hỏa hoạn còn gì nữa."-Chanbi nhấp một ngụm trà, thâm trầm mỉm cười.
"Con không liên quan. Dù sao năm sau con cũng đi du học rồi, đợi đến khi NamJoon tốt nghiệp, con sẽ đưa em ấy cùng đi học với con, học xong thì con về Kim gia bên kia làm ăn, bà ngoại bên đó nấu ăn ngon lắm, lại là chủ của khu ẩm thực sầm uất nhất MMc. Chậc, nói chung là con đi ở rể, không có ở nhà mình đâu, cho nên, ba tự đi mà xử lí."-Jin nhún vai, anh đã tự vẽ ra cuộc đời xinh đẹp của mình, chỉ cần nghĩ tới bà ngoại chồng bên kia đang đứng bếp đợi mình thôi là anh đã thấy bụng cồn cào đói rồi, khụ khụ, không quên cháu trai của bà ngoại chồng tương lai nấu ăn cũng rất đẳng cấp.
"Có hai thằng con trai, cả hai thằng đều muốn ra ở rể là sao a? Bộ Kim gia đối với hai đứa không có sức hút à?"-Taeko nghe vậy nhanh chóng ngồi xuống.
"Đương nhiên đồ ăn có sức hút hơn."-Jin cười hì hì lấy điện thoại đang đổ chuông trên bàn.-"Con đi nghe điện."
Taeko bĩu môi nhìn con trai lớn đang tuổi yêu đương hớn ha hớn hở chỉ muốn sút cho mấy cái, ngứa cả mắt. Quay qua Kim phu nhân chẳng thèm quan tâm cái gì đang vắt chân ngồi xem TV lại càng nản hơn.
"Bi à, em để ý đến anh tí có được không?"
"Bên góc tường có chỗ trống, ra đấy ngồi tự chơi đi."-ChanBi phất tay, vẫn là không quan tâm.
"..."
________
"Alo."-Jin nhẹ nhàng nghe điện thoại.
"Muốn đi chơi không?"-Giọng trầm trầm nam tính bên kia khẽ vang.
"Huh? Có ăn?"-Hai mắt Jin đã biến thành hai cái đèn pha rồi.
"Jeon gia cướp người thành công nên mở tiệc."
"Anh là người Kim gia nha."-Jin bĩu mỏ.
"Lấy thân phận vợ của NamJoon này đến đấy là được rồi."-NamJoon ho ho nói vào điện thoại.-"Thế nhé, đúng 7 giờ em đón."
Không đợi Jin trả lời liền cúp máy, không sao, Jin quen rồi.
__________
Nằm trên phản gỗ của bố đặt ngoài vườn táo, JungKook ngoạc mồm ngáp một ngụm lớn, kê kê đầu lên 'chiếc gối', tìm vị trí thoải mái mà lim dim đôi mắt. Chủ nhân của chiếc gối êm ái kia tay cầm chiếc quạt phe phẩy quạt cho cậu, tay khác cầm quyển sách học bài. "Mao."-Con mèo béo màu trắng nằm trên bụng của JungKook ngáp một cái.
"Sữa, lại đây làm quen với bạn đi."-Taehyung giờ mới để ý đến Sữa, bế nó ra khỏi bụng của cậu, đặt nó sang bên đùi kia của mình, cạnh con Đậu.
"Đây là Đậu, biệt danh soái ca."-Taehyung rất phấn khởi giới thiệu, con Đậu cũng hào hứng giống chủ nhân, vẫy đuôi nhỏ.
"..."-Con Sữa nhìn cũng không thèm, nó lười biếng nhắm mắt lại, khò khè bắt đầu ngủ.
"Này, học kiểu ở đâu đấy hả?"-Taehyung phồng má, bóp bóp đầu của con Sữa.
"Cậu còn nhiễu, tớ bóp chết con Đậu."-JungKook lèm bèm ném con Đậu cùng con Sữa xuống đất, đầu đang gối trên đùi của Taehyung dịch chuyển lên bên trên một chút, nằm thẳng lên ngực hắn, còn lèo nhèo ôm lấy cái eo kia.
"Ghen với con Đậu đấy à?"-Taehyung bật cười, vuốt vuốt tóc cậu.
"Còn lâu."-JungKook xiết chặt tay hơn một chút.
"..."-Taehyung trầm ngâm một lúc mới ghé xuống tai cậu nói.-"Tớ chỉ yêu mình JungKook thôi."
Hơi thở nhẹ nhàng mơn man lên vành tai của cậu. Chẳng biết vì sao nghe thấy Taehyung nói yêu cậu, cậu lại có cảm giác như hắn sắp rời xa mình. Cậu khẽ mở mắt, hít sâu một hơi rồi ngồi dậy.
"Taehyung à, giữa bố và tớ, tớ sẽ không bao giờ bắt cậu lựa chọn đâu. Nếu cậu chọn tớ, tớ cũng sẽ không vui vẻ gì khi cậu phản bội gia đình của mình, sức nặng của hai chữ gia đình tớ là người hiểu nhất. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tớ rơi vào trong hoàn cảnh của cậu, giữa gia đình cùng tớ từ bé đến lớn và người mới yêu một tháng. Tớ cũng sẽ rất đắn đo, cho nên Taehyung à, tớ tin ở cậu, dù cậu lựa chọn thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ cậu."
Tình cảm tuy ngắn ngủi nhưng đối với cậu giống như vừa gặp liền nghiện sâu, bảo cậu từ bỏ cậu sẽ rất luyến tiếc, nhưng nếu đó là quyết định của Taehyung thì cậu sẽ tôn trọng thôi.
Hốc mắt cậu hồng hồng, hơi thở cũng khó khăn hơn, chớp chớp đôi mắt hoa đào, cậu cầm lấy bàn tay của hắn nói tiếp.-"Nếu cậu chọn gia đình thì mong cậu đừng quên tớ, chỉ cần trong suy nghĩ của cậu có hình bóng. À không, nhớ cái tên của tớ cũng được. Đấy là an ủi rồi. Tớ nói thật đấy, cậu không cần cảm thấy có lỗi đâu."
*Bang* Taehyung cầm quyển sách ném thẳng tay vào trán của JungKook.
"Này"-Cậu trợn trừng mắt, ôm trán đau mà tí thì khóc.
"Cậu mộng du à?"-Taehyung phì cười.-"Nói nhảm."
Hắn e hèm ngồi dậy kéo cậu lại sát với mình, hai chóp mũi chạm đến nhau luôn.
"Gì? Người ta đang nghiêm túc đấy nhé."-JungKook xoa xoa trán, bĩu môi lẩm bẩm.
*Chụt* Hắn bất ngờ nghiêng đầu hôn một cái thật kêu lên môi cậu.
"Kookie ngốc, tớ là ai cậu quên rồi à? Để tớ nhắc cho cậu nhớ nhé. Tớ. Kim Taehyung."
JungKook có hơi thẫn thờ. Đúng, hắn là người mà cậu đã từng ghen tị đến chết đi sống lại, hắn chính là người trên vạn người, à không, hắn không phải người bình thường,... sao cậu lại quên mất mình có người yêu thông minh nhất trường Bigstar nhỉ? Chắc tại hắn giả ngu bên cậu lâu quá, cậu tưởng hắn ngu thật. Aiz, tại sao cậu lại quên mất chuyện hắn là Kim Taehyung trong truyền thuyết thế này?
"Bản chất của tớ là con hổ, là chúa tể nhưng vì muốn được ở trong lòng cậu nên tớ mới sẵn sàng biến thành mèo nhỏ cho cậu chơi. JungKook, cậu có biết là lúc cậu lo cho tớ chính là lúc tớ suy nghĩ phải làm thế nào cho cậu thoải mái không hả? Chỉ cần bảo bối của tớ vui vẻ, ăn được ngủ được thì tớ mới yên tâm. Còn chuyện nhà tớ, cậu cứ kệ đi, tớ có chuyển sang Lào hay Campuchia sống thì bố cũng không bỏ được tớ đâu, tớ là ai? Chủ nhân Kim gia tương lai chứ còn ai. Cái đầu ngốc của cậu động não đi, bố tớ chẳng lẽ lại ném bay sự nghiệp của Kim gia chỉ vì Jeon gia sao? Còn lâu."
Mặt JungKook đen sì. Cậu trợn mắt.-"Cái gì là 'chỉ'? Jeon gia mà cậu dám bảo 'chỉ' sao? Trong mắt cậu Jeon gia bé tí thế à? Lại còn cái gì? Ai ngốc? Nói lại xem, ai ngốc?"
Taehyung biết mình quá lời liền cúi đầu.-"Tớ ngốc."
Lửa trong người cậu cũng giảm xuống một ít.-"Ngoan, Jeon thiếu gia thương, haha, ăn nhờ ở đậu nó khổ vậy đấy, chậc chậc."-Cậu xoa xoa đầu hắn, chẹp môi. Nghe được những lời này chắc Taehyung sẽ phát điên nhỉ? Lòng tự trọng ai chẳng có chứ. Dám nói cậu ngốc lại còn xem nhẹ Jeon gia, trừng trị thế này là nhẹ chán ý nhé.
"Thương thì hôn hôn đi."-Taehyung chu mỏ. Mày nhây à? Còn lâu mới là đối thủ của Taehyung nhé.
"..."-Cậu chưa kịp trả lời đã bị ai kia đỡ gáy nâng cằm triệt để ăn đậu hũ.
JungKook đúng là ngốc mà.