Fanfic ChanBaek | Chứng Nhận Ngọt Ngào
|
|
Fanfic ChanBaek | Chứng Nhận Ngọt Ngào
Khẩu thị tâm phi công x Mềm dẻo khả ái thụ
Tác giả: c
Chuyển ngữ: Vịt Fanart: cosix.x
Tình trạng: HOÀN
Văn án: Tớ chỉ thích cậu. Tớ cũng chỉ thích cậu! Fic edit ĐÃ có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra ngoài, không chuyển ver
Chương 1 Không còn bao lâu nữa mùa hè sẽ đến, khắp nơi lũ ve sầu bắt đầu vỗ cánh không ngừng làm người người tâm phiền ý loạn.
Đường Cẩm Sâm hoàn toàn không bị tiếng động bên ngoài ảnh hưởng, đứng trên bục giảng tập trung viết bài, miệng tuôn ra vô số ngôn ngữ tri thức. Mà học sinh bên dưới từ lâu đã rơi vào trạng thái mơ màng, mắt chỉ chăm chú nhìn đồng hồ treo tường, hướng chung một nỗi căm hận với thói quen dạy quá giờ của thầy.
Đường Cẩm Sâm xoay người định tiếp tục bài giảng thì nhận ra ánh mắt u oán của đám học trò, thế là ngậm ngùi kết thúc tiết học.
"Tiết sau chuẩn bị cho thật tốt, chúng ta sẽ có bài kiểm tra." Đường Cẩm Sâm thu dọn giáo án, liếc mắt qua từng cái đầu đang gật gù. Lúc ra đến cửa lớp gặp Phác Xán Liệt, Đường Cẩm Sâm sắc mặt tối sầm, "Muộn, trốn học, cậu xem mình giống học sinh ở điểm nào?"
Phác Xán Liệt chẳng thèm nhìn người trước mặt, trực tiếp đi vào lớp, không nặng không nhẹ buông một câu: "Lại dạy quá giờ."
Đường Cẩm Sâm như là nghe được nên trừng mắt thật lớn, trong bụng thầm nghĩ trẻ con bây giờ quá khó giáo dục, sau đó lắc đầu bỏ đi.
Phác Xán Liệt mới vừa ngồi vào ghế, Trầm Hạc liền không nhịn được quay xuống tìm vui, "A Phác Xán Liệt, tiết của thầy Đường mà mày cũng dám trốn."
Phác Xán Liệt khinh miệt hừ lạnh không đáp.
Trầm Hạc thấy mình không được để ý, biết chuyện chẳng còn ý nghĩa nên quyết định đổi sang đề tài mới, "Không đi xe hả?"
"Ừ."
"Mày đúng là đồ điên, Biên ca còn lâu mới có hứng thú với tiểu tử xấu xa như mày."
Phác Xán Liệt tiện tay cầm quyển sách trên bàn ném tới, "Nói ai tiểu tử xấu xa."
"Ối, anh bạn nhỏ của mày đến kìa." Trầm Hạc nháy mắt nhắc nhở, sau đó làm ra bộ dạng cười nhạo xoay người.
Phác Xán Liệt vốn tâm đang phiền, nghe thấy tiếng bước chân người nọ thì càng phiền muộn hơn. Không đợi cậu tới gần, Phác Xán Liệt đánh phủ đầu trước, "Cách xa tôi ba bước."
Biên Bá Hiền lập tức dừng lại, rũ mắt nhìn Phác Xán Liệt, tuy có chút ủy khuất nhưng cậu vẫn cầm vở bài tập đưa tới, "Hôm qua tớ chép bài cho cậu rồi!"
Phác Xán Liệt không thèm liếc mắt, lạnh lùng nói, "Không cần.", lại sợ giọng mình quá nặng nề, hắn bổ sung thêm, "Tôi cũng đâu có đọc."
Biên Bá Hiền đối với thái độ này đã sớm thành quen, cậu đáp, "Xem như tớ luyện chữ!"
Cậu đem vở bài tập đặt lên bàn hắn, vốn còn định nói thêm mấy câu nhưng nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ vào học nên đành luyến tiếc quay về chỗ ngồi.
"Há há." Trầm Hạc lại quay xuống, "Đuổi theo ca ca hoài không kịp, đệ đệ trái lại thích mày thích phát điên."
Phác Xán Liệt liếc Trầm Hạc một cái, cũng lười phản ứng.
"Vậy thì mày đừng cho người ta hi vọng. Ngày hôm qua mày hộ tống cậu ta về nhà đúng không?", Trầm Hạc không nhìn thấy vẻ mặt của Phác Xán Liệt, tự nhiên nói tiếp, "Phác Xán Liệt mày đúng là cầm thú..."
Phác Xán Liệt đạp ghế Trầm Hạc, cái ghế bị đẩy một đoạn dài phát ra âm thanh chói tai làm mọi người trong lớp giật mình, đồng loạt hướng về phía bọn họ.
Trầm Hạc lúng túng xua tay, "Không có việc gì, bọn này giỡn tí ấy mà.", Sau đó quay về chân chó với Phác Xán Liệt, "Tao câm miệng được chưa. Liệt ca, xin đừng nóng giận, đừng nóng giận."
Trùng hợp chuông vào học vang lên, Trầm Hạc tức thời ngồi ngay ngắn.
Biên Bá Hiền ngày hôm nay có điểm không vui, nguyên nhân là Phác Xán Liệt trước sau như một đối với cậu tỏ ra mất kiên nhẫn.
"Anh tớ không thích cậu, cũng đừng mang bực tức ném lên người tớ." Biên Bá Hiền đương nhiên không dám nói với Phác Xán Liệt mấy lời này, có điều giận thì vẫn giận, buổi trưa còn cố ý không cùng hắn đi ăn cơm. Nói cho vui vậy thôi chứ mỗi lần đều là cậu mặt dày theo hắn.
Và rồi Biên Bá Hiền phát hiện, không có cậu, Phác Xán Liệt rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Sở dĩ ái tình vẫn là dựa vào chính mình chủ động!
Vậy nên cậu đơn phương tha thứ cho Phác Xán Liệt, lúc xế chiều liền chạy đến dính người.
Nguyên tắc tác chiến của Biên Bá Hiền khá mất tự trọng: Phác Xán Liệt lui về sau một bước, cậu lập tức đi tới hai bước, còn muốn ôm người không buông tay. Mặc kệ hắn nhiều lần bực mình, nhưng cũng chưa từng đẩy cậu ra, điểm này khiến cậu nghĩ có thể vì hắn luyến tiếc.
Phác Xán Liệt quả thực luyến tiếc, mỗi lần muốn đem Biên Bá Hiền ra trút giận đều bị dáng vẻ ủy khuất của cậu làm cho ỉu xìu. Cuối cùng hắn mang chuyện này quy tội cho Biên ca đã quá cưng chiều em trai.
Buổi chiều tan học, Biên Bá Hiền như thường ngày cùng Phác Xán Liệt và Trầm Hạc về nhà.
Trầm Hạc đột nhiên đề nghị, "Cơm nhà ăn mãi phát ngán, gần trường có một quán mới mở, chúng ta qua đó ăn thử, Bá Hiền cùng đi nha!"
Ngay lập tức bị Phác Xán Liệt bác bỏ, "Cậu ấy có lớp học piano."
Trầm Hạc nhịn không được nói một câu, "Từ bao giờ mày biết rõ lịch trình của người ta như vậy..."
Sau đó thấy Phác Xán Liệt trừng mắt, Trầm Hạc chột dạ vội vã khóa mồm.
Chỉ có Biên Bá Hiền lúc này cao hứng hẳn, "Tớ nói với thầy nghỉ một hôm là được, đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn."
Phác Xán Liệt rất muốn cự tuyệt, nhưng không chống đỡ nổi Trầm Hạc và Biên Bá Hiền, bị hai người lôi lôi kéo kéo đến một quán sủi cảo.
Biên Bá Hiền kéo ghế ngồi cạnh Phác Xán Liệt, hắn thở dài, đẩy thực đơn đưa qua chỗ cậu, "Chọn món đi."
Biên Bá Hiền cười hì hì, "Cậu ăn gì tớ ăn đó."
Phác Xán Liệt không thường ăn những thứ này nên tùy tiện gọi hai phần sủi cảo chiên. Trầm Hạc cũng chọn theo bọn họ, còn gọi thêm ba lon bia.
"Điên à?" Phác Xán Liệt liếc Trầm Hạc một cái.
"Người chưa đủ tuổi vẫn lái xe phân khối lớn bây giờ đòi ngăn cản người chưa đủ tuổi muốn uống bia?" Trầm Hạc kinh thường hất mặt, "Cậu dám nói mình không uống đi?"
Sủi cảo chiên và bia được phục vụ mang lên, Trầm Hạc vui vẻ rót bia vào từng ly, lúc rót cho Biên Bá Hiền thì bị Phác Xán Liệt gạt ra, "Cậu ấy không uống."
"Được rồi được rồi, mày không phải người yêu của Bá Hiền, quản nhiều như vậy làm gì?"
Phác Xán Liệt không đáp.
Biên Bá Hiền cười híp cả mắt, gương mặt này khiến Trầm Hạc đột nhiên trỗi lên cảm giác tội lỗi, giống như mình đang cố ép một đứa bé uống thứ nước chứa cồn vậy. Biên Bá Hiền cầm ly bia nhấp một miếng, mùi vị quá tệ, vừa đắng vừa cay, đúng là không nên uống vẫn hơn. Cậu vốn không không thích mấy thứ này, bất quá bây giờ nhìn Phác Xán Liệt uống hai ly, cậu mới ép mình ít nhất phải nuốt được hai ngụm.
"Bá Hiền cậu không sao chứ?", Trầm Hạc xem xét vẻ mặt của Biên Bá Hiền, lên tiếng nhắc nhở, "Mặt cậu đỏ hết cả rồi."
Phác Xán Liệt quay sang, đúng là đỏ thật, ngay cả cái cổ trắng ngần của cậu cũng bắt đầu phiếm hồng.
"Tớ không sao." Biên Bá Hiền vừa nhai sủi cảo vừa đáp, cậu chẳng qua cảm thấy hơi buồn bực.
"Đừng nói say rồi nha..." Trầm Hạc kinh ngạc nói, "Cũng không đúng, uống chưa hết một ly như cậu làm sao say được?!"
"Không có, tớ không say mà." Biên Bá Hiền nâng ly bia lên định uống thì bị Phác Xán Liệt giành lấy.
"Đừng uống nữa, để ý bao tử."
Trầm Hạc ngồi đối diện biết mình vừa vô tình ăn phải cơm chó, trong đầu thầm chửi một tiếng.
"No chưa?" Phác Xán Liệt hỏi.
Biên Bá Hiền đem miếng sủi cảo cuối cùng cho vào miệng rồi gật đầu.
"Ừ, tôi đưa cậu về." Phác Xán Liệt nhanh chóng trả tiền, sau đó kéo Biên Bá Hiền đi.
Từng cơn gió độ cuối xuân nhẹ nhàng lướt qua người, Biên Bá Hiền bây giờ mới cảm thấy thật dễ chịu. Phác Xán Liệt bước phía trước, cậu say mê nhìn, qua một lúc lâu thì cất tiếng gọi, "Đi chậm một chút, tớ theo không kịp."
"Tiêu hóa thức ăn."
"Đi chậm mới tiêu hóa được, đi nhanh sẽ... rối... rối loạn tiêu hóa."
Phác Xán Liệt dừng bước, xoay người về phía Biên Bá Hiền, thấy mặt cậu đỏ au, "Thật sự uống say à?"
"Ừ, say." Biên Bá Hiền cũng dừng lại, hướng hắn giang rộng cánh tay "Cậu cõng tớ được không?"
"Tự đi."
Biên Bá Hiền lắc đầu, "Cõng tớ."
Phác Xán Liệt bất chợt nghĩ rằng cậu chỉ đang giả vờ say xỉn, đôi mắt sáng thế cơ mà. Tuy nhiên cuối cùng vẫn đáp ứng, hắn hạ thấp người chờ cậu nhảy lên lưng.
Biên Bá Hiền trên lưng Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, cẩn thận quan sát ánh chiều tà chiếu vào vành tai người mình thương.
"Xán Liệt."
"Làm sao?"
"Cậu thích anh của tớ lắm đúng không?"
"..."
"Thích đến mức nào?"
Phác Xán Liệt không đáp.
Biên Bá Hiền gục đầu trên vai Phác Xán Liệt, nhỏ giọng thì thầm, "Tớ rất thích cậu, chắc chắn nhiều hơn cậu thích anh tớ, nhiều hơn... rất nhiều."
|
Chương 2
"Được rồi, tớ có thể tự về." Biên Bá Hiền hướng Phác Xán Liệt phất tay một cái, "Cậu về đi, nhớ cẩn thận!", theo thói quen còn bổ sung thêm dù cậu biết Phác Xán Liệt sẽ chẳng bao giờ làm vậy, "Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tớ!". Biên Bá Hiền chỉ vừa mới nhúc nhích chân, đột nhiên có người ở cách đó không xa gọi tên cậu. "Bá Hiền." Biên Bá Hiền nhắm chặt hai mắt, trong lòng suy nghĩ: Thôi xong. Cậu xoay người lại, nhìn gương mặt người đàn ông có nét giống mình, nhè nhẹ hô một tiếng, "Anh." Phác Xán Liệt hiển nhiên không nghĩ tới Biên tiên sinh sẽ xuất hiện ở đây, hắn kinh ngạc nhìn người nọ, người nọ vẫn đứng nơi đó, mặt không biến sắc trông về phía này. Biên Bá Hiền nhanh chân chạy đến bên cạnh anh trai, "Hôm nay không cần tăng ca ạ?" Biên tiên sinh không trả lời cậu, chỉ nhìn Phác Xán Liệt chằm chằm, "Tại sao cậu lại đến đây?" "Em..." Biên Bá Hiền vội lên tiếng ứng cứu, "Xán Liệt đưa em về!" Cũng không để anh trai kịp nói gì, Biên Bá Hiền một bên ôm tay anh kéo về nhà, một bên làm nũng, "Chúng ta mau về thôi, em đói quá!" Biên tiên sinh không có biện pháp, cứ thế đi theo. Biên Bá Hiền vừa về đến nhà liền chạy thẳng vào phòng, không may bị Biên tiên sinh nắm thóp gọi lại, "Không phải nói đói bụng sao?" Cậu chỉ cười ha hả đáp, "Đột nhiên em không đói nữa." "Bá Hiền!" "Dạ?" Biên tiên sinh rõ ràng có điều muốn nói, cuối cùng lại không nỡ nói ra. "Bỏ đi, em trở về phòng được rồi." Biên Bá Hiền cũng không mấy bận tâm, cậu vui vẻ về phòng, đóng cửa. Biên tiên sinh nới rộng cà vạt, ngồi trên sô pha ở phòng khách. Tình cảm của Phác Xán Liệt thật sự làm anh đau đầu, vừa nghĩ đến huyệt thái dương liền căng thẳng. Anh tìm không được hướng giải quyết, tâm tình càng lúc càng phiền loạn. Rành rành hai chiến tuyến khác nhau, đầu Bắc muốn trốn không kịp, đầu Nam Biên Bá Hiền lại như đỉa bám dai, sáng bảnh mắt chạy đến trường điều đầu tiên chính là phải đi tìm người đã. Với Biên Bá Hiền mà nói, trong đầu cậu chỉ có ba từ: Phác – Xán – Liệt. Đáng tiếc người nọ đang buồn bực về thái độ ngày hôm qua của Biên tiên sinh, bây giờ gặp ngay Biên Bá Hiền quấn lấy nên hắn không khỏi nhíu mày, cố nén một cước một quyền đang nhăm nhe tung vào mặt cậu. "Biên Bá Hiền cậu cách xa tôi một chút được không?" Tầng giọng đáng sợ đến mức Trầm Hạc đang ngủ gà ngủ gật phía trước cũng phải tỉnh dậy. "Đôi vợ chồng son này mới sáng sớm đã cãi nhau à?" Trầm Hạc thay Biên Bá Hiền tỏ vẻ bất bình, "Phác Xán Liệt mày thật hung dữ, uống phải hỏa dược hay sao vậy?" "Mẹ mày uống thì có." Ê ê, chơi vậy là chơi không được, dám động đến mẫu hậu người ta. "Phác Xán Liệt mày..." "Tớ làm gì sai mà cậu trút giận lên người tớ!" Biên Bá Hiền bên cạnh lộ ủy khuất, hôm qua giúp Phác Xán Liệt giải vây còn không nghĩ đến buồn bã, hiện tại mới nghe hắn quát lớn hai câu, trong ngực lại khó chịu vô cùng. Vốn định nói thêm, kết quả chưa mở miệng đã khóc trước. "Bá Hiền cậu..." Biên Bá Hiền cứ như thế nức nở rồi bỏ đi, Trầm Hạc đương nhiên bị dọa sợ. "Con mẹ nó Phác Xán Liệt mày có phải là người không?" "Tao..." Kỳ thực Phác Xán Liệt cũng đang luống cuống, thế nhưng hắn không thể quăng luôn mặt mũi này mà đi tìm Biên Bá Hiền xin lỗi. Nghĩ tới nghĩ lui, như vậy càng hay, Biên Bá Hiền giận dỗi không bám theo hắn, chuyện tốt quá còn gì. Khi Biên Bá Hiền trở lại chỗ ngồi, cậu đem đầu cúi thấp, dùng sức xóa sạch nước mắt trên mặt, thầm nghĩ bản thân quá mất thể diện cư nhiên giữa chốn đông người khóc lên. Vậy là cậu quyết định, ba ngày sắp tới không thèm để ý Phác Xán Liệt nữa. Tuy nhiên chưa đến ba giờ đồng hồ sau Biên Bá Hiền đã hối hận. Nếu Phác Xán Liệt cũng không thèm nói chuyện với cậu, cậu phải làm sao đây? Vậy là cuối cùng, cậu bất chấp, chờ tan xong sẽ đi tìm Phác Xán Liệt. Tuy nhiên ai ngờ lớp trưởng lại tìm gặp Biên Bá Hiền ngay khi chuông tan tiết vừa reo. Trầm Hạc nhìn Biên Bá Hiền theo lớp trưởng ra ngoài, cố sức vỗ vài cái đánh thức Phác Xán Liệt, châm ngòi thổi gió nói, "Này, anh bạn nhỏ nhà mày chạy theo người khác rồi, còn không mau đuổi theo." Phác Xán Liệt đưa tay chặn mặt Trầm Hạc, "Đừng quấy rầy tao." Trầm Hạc "hứ" một tiếng rồi xoay người, bố mày đếch thèm quan tâm nữa. Mấy ngày kế tiếp Biên Bá Hiền thực sự không tới tìm Phác Xán Liệt. Phải nói một chút, Phác Xác Liệt cảm thấy hết sức kì lạ, ngay cả thời gian trên lớp Biên Bá Hiền cũng gần như biến mất, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy kia lướt qua trong sân trường, hắn chắc chắn đã nghĩ cậu bỏ học rồi. "Phác Xán Liệt, đừng nói anh bạn nhỏ nhà mày vì muốn tránh mặt mày mà đến cơm cũng không ăn nhé." "Mày có thấy phiền hay không?" Trầm Hạc nói ba câu nhất định sẽ nhắc đến Biên Bá Hiền khiến Phác Xán Liệt phiền muốn chết, "Tốt tính quá tự mình hỏi thăm đi." "Người ta cũng không phải thích tao." Trầm Hạc cười nham hiểm, "Nếu không mày nói cậu ấy đừng thích mày, chuyển qua thích tao cho xong... Này Phác Xán Liệt mày điên hả!!!" Trầm Hạc đau lòng nhìn đôi giày mới của mình ướt nhẹp, sau đó căm phẫn trừng mắt với tên gây họa phía trước. Có trách phải trách bản thân không sợ chết, hết lần này đến lần khác chọc đúng chỗ hiểm. Trầm Hạc ngồi một góc vẫy vẫy nước còn đọng trong giày, nội tâm hung hăng chửi sạch ba đời nhà Phác Xán Liệt. "Trầm Hạc..." Đột nhiên bị gọi hồn làm cậu giật hết cả mình, nhìn lại, cũng may không phải tên khốn mặt than suốt ngày cau có đó. Biên Bá Hiền trên đường trở về phòng học thì bắt gặp Trầm Hạc, vốn chỉ định chào hỏi một tiếng, ai ngờ người kia nhảy thẳng vào miệng mà ngồi, "Mau! Bồi thường thiệt hại!" Biên Bá Hiền ngơ ngác, "... Hả?" "Tên khốn Phác Xán Liệt nhà cậu đổ nước lên giày tớ! Giày mới!!!" Trầm Hạc thẳng thắn kết tội, "Cậu nói có nên bồi thường hay không?" Thấy Biên Bá Hiền không phản ứng gì, Trầm Hạc vẻ mặt đau khổ, "Thiếu chút nữa quên mất quan hệ hai người đang không tốt. Thôi không sao, tớ đi tìm tên khốn kia đòi nợ được rồi." Lúc này Biên Bá Hiền kéo tay áo Trầm Hạc, giọng hơi khẩn trương, "Xán Liệt cậu ấy... còn giận tớ sao?" Trầm Hạc bị dọa đến há to miệng, cậu đưa tay đặt lên trán Biên Bá Hiền, "Bạn học Biên Bá Hiền, cậu ngã bệnh hả? Sao lại thành Phác Xán Liệt tức giận, là cậu giận cậu ấy mới đúng chứ." "Tớ đâu có giận..." Biên Bá Hiền bĩu môi. "Vậy mấy ngày nay cậu xảy ra chuyện gì?" Trầm Hạc nhịn không được tò mò, "Ở lớp cũng không thấy cậu, tớ và Phác Xán Liệt đều nói cậu chạy theo người khác." "Tớ không có!" Biên Bá Hiền vội vã xua tay, "Tớ đi luyện đàn!" "Luyện đàn?" "Đúng vậy." Biên Bá Hiền giải thích, "Hai tuần nữa không phải đến ngày kỷ niệm thành lập trường sao, từng lớp đều chuẩn bị tiết mục biểu diễn, lớp trưởng biết tớ học piano nên đề cử tớ đại diện lớp tham gia." "Cố lên! Biểu hiện tốt một chút!" "Ừ!" Biên Bá Hiền mắt lom lom nhìn Trầm Hạc, "Cậu có thể nói với Phác Xán Liệt giúp tớ không, nói tớ sắp tới không rảnh, không phải cố ý tránh mặt cậu ấy." "Tự cậu nói không phải tốt hơn à." "Tớ thật sự không rảnh." Biên Bá Hiền đùn đẩy nói. "Hiện tại rõ ràng rất rảnh mà, hí hí hí, nhanh." Bị Trầm Hạc giựt dây, bạn nhỏ Biên Bá Hiền có chút lo lắng, thế nhưng một mặt vẫn muốn tìm Phác Xán Liệt, vậy nên cậu hít một hơi, gom toàn bộ dũng khí bước đi. Phác Xán Liệt ngồi trên băng ghế đá xem điện thoại, mắt đột nhiên bị đôi tay che lại, hắn đưa tay nắm lấy tay người kia, đoán được ngay chủ nhân của nó. Biên Bá Hiền trẻ con tận lực đè thấp khí quản, "Đoán xem ta là ai nè!" "Đừng làm rộn." Quả nhiên chỉ có Biên Bá Hiền mới chơi trò này với hắn, lát sau một khuôn mặt tươi cười xuất hiện ở ngay trước mắt, Phác Xán Liệt nghe cậu cợt nhả hỏi, "Nói, có nhớ tớ hay không!" Phác Xán Liệt không trả lời, mà Biên Bá Hiền vốn cũng không dám hi vọng, hắn chưa đập thẳng vào mặt cậu hai từ "không có" đã là tốt lắm rồi. "Được được, không nhớ không nhớ. Nhưng tớ thì rất nhớ cậu." Biên Bá Hiền tiến tới vòng tay ôm lấy Phác Xán Liệt, "Tớ đây nhớ giúp phần của cậu, được không!"
|
Chương 3
Biên Bá Hiền tựa cằm trên vai Phác Xán Liệt, nhỏ giọng, "Tớ chỉ đến để nói cho cậu biết, bởi vì phải luyện đàn, hai tuần tới không thể giúp cậu chép bài được." Phác Xán Liệt không hề có ý định né tránh, "Đã không cần cậu chép rồi mà." "Tớ cam tâm tình nguyện!" Biên Bá Hiền có chút không vui, bĩu môi, "Tựa như chuyện tớ thích cậu, cậu không thể ngăn cản. Thích cậu chính là thích, đây là chuyện của tớ, cậu không có quyền can thiệp." Phác Xán Liệt thở dài, quả nhiên anh nào em nấy, quật cường y hệt nhau. "Cậu biết rõ tôi không thích cậu, còn bền chí thích tôi làm gì?" "Cậu biết rõ tớ thích cậu, vậy mà vẫn nói những lời tổn thương đấy sao?" Cảm thấy Phác Xán Liệt bắt đầu áy náy, Biên Bá Hiền vội xua tay, "Được rồi, tớ không đau lòng, thật sự!" Sau đó cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tớ phải tiếp tục luyện tập, buổi chiều còn có lớp." Cậu đi được hai bước thì quay lại, gọi Phác Xán Liệt, "Đưa tay cho tớ." Phác Xán Liệt nghe không hiểu, mặt ngơ ra, "Làm gì?" "Nắm một chút." Chiếm được tiện nghi, Biên Bá Hiền thừa dịp Phác Xán Liệt còn chưa phản ứng kịp đã nhanh chân bỏ chạy, thành thử cũng chẳng để ý tới người sau lưng kia vừa lơ đãng nhếch môi cười. Hai tuần thoáng cái đã trôi qua, Biên Bá Hiền lúc này khá khẩn trương, tuy rằng trước đây đã từng tham gia vài cuộc thi, quy mô so với trường học tuyệt đối lớn hơn, thế nhưng đây là trình diễn trước mặt bạn học, còn có... Phác Xán Liệt đã đồng ý đến xem. Sau khi bị kéo đến phòng trang điểm, Biên Bá Hiền ngồi một chỗ ngoan ngoãn cho thợ trang điểm "làm mặt", thỉnh thoảng nghe khen da đẹp, cậu cũng chỉ biết xấu hổ mỉm cười. Hôm nay cậu mặc âu phục do anh trai mình mua, bởi vì còn là học sinh, bình thường không cần theo bố và anh tham dự tiệc tối của doanh nghiệp nên không mấy khi mặc quần áo trang trọng thế này. Cậu vốn có mời anh trai đến xem cậu biểu diễn nhưng công việc anh quá bận rộn không đến được, có chút vừa thất vọng vừa vui vẻ, dù sao trong thâm tâm cậu cũng không mong hai người bọn họ đụng mặt nhau lắm. Trước khi lên sân khấu biểu diễn Biên Bá Hiền ở sau cánh gà âm thầm luyện tập thêm một lần, cậu không muốn xảy ra sai sót, cậu muốn Phác Xán Liệt ở dưới khán đài nhìn mình bằng ánh mắt khác. Có một buổi tiệc nhỏ sau chương trình văn nghệ, nhà trường hoan nghênh phụ huynh của học sinh đến tham dự, riêng học sinh xem biểu diễn xong có thể ra về. Đương nhiên không ít học sinh lợi dụng cơ hội này, tiệc tối cái thá gì mặc kệ, quan trọng phải lập nhóm lập hội tụ tập vui chơi. Năm ngoái, Trầm Hạc cùng một đám bạn học đi hát KTV đến hơn mười hai giờ khuya mới về nhà, cuối cùng bị đánh cho nhừ tử. Năm nay rút kinh nghiệm, Trầm Hạc muốn đàng hoàng dự tiệc, kết quả bị mấy người bạn lớp bên cạnh rủ cậu đi ăn thịt nướng. Mà đám bạn này đã chơi kiểu gì cũng đến khuya, Trầm Hạc tự tính đường lui, canh giờ tiệc tối kết thúc liền chuồn về nhà. Từ tiệm thịt nướng đi ra, Trầm Hạc đụng phải Phác Xán Liệt, cậu cao hứng xông lên ôm vai hắn: "Ăn xong tiệc tối rồi à? Không mang theo anh bạn nhỏ sao?" Phác Xán Liệt sửng sốt: "Tiệc tối gì?" Trầm Hạc như là không tin được: "Tiệc tối kỷ niệm thành lập trường đó ba... Ngày hôm nay mà... nhỉ?" Sợ mình xuất hiện ảo giác, Trầm Hạc quay đầu hỏi mấy người bạn lớp bên cạnh: "Ủa phải hôm nay không?" "Ừ." Bọn bạn gật đầu chắc nịch. "Tao nói này... Phác Xán Liệt con mẹ nó mày không đến hả?" "Không. Tụi bây cũng đâu có đến." Phác Xán Liệt vân đạm phong kinh [1] trả lời. [1] Vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên) ý chỉ không màng đến việc gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. "Xong, Biên Bá Hiền lại khóc cho xem." Trầm Hạc lắc đầu nhìn Phác Xán Liệt đầy ghét bỏ, "Cậu ấy sao phải thích tên khốn không có lương tâm như mày không biết? Biên Bá Hiền đúng là thảm!" Phác Xán Liệt bị Trầm Hạc nói đến phiền, giống như Biên Bá Hiền không có hắn thì không sống nổi vậy. Căn bản hắn không thích tham gia mấy bữa tiệc nhàm chán, năm nào chẳng trốn, cứ cho năm nay có Biên Bá Hiền biểu diễn đi, nhưng chỉ vì vậy mà hạ mình đi xem thì rõ ràng không đáng chút nào. Sở dĩ từ đầu đã định nhắn tin cho cậu ấy bảo mình không đến, ai ngờ được điện thoại hết pin. Ai nghĩ nhiều thì thiệt ráng chịu chứ hắn đâu phải cố ý. "Tao mặc kệ mày, suy cho cùng người mất uy tín cũng không phải tao." Trầm Hạc cảm giác mình càng ngày càng giống bà cô năm chục tuổi, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm một câu, "Tao nói thật, Xán Liệt, mày không thích thì đừng hành hạ trái tim cậu ấy nữa." Trầm Hạc nói xong bỏ đi, còn kịp trả lời câu hỏi mấy giờ của Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền ngồi trên bậc thang trước cửa hội trường cố gắng kiềm nén không cho mình rơi nước mắt. Lúc cậu hoàn thành màn trình diễn, xuống hậu đài vội vã chạy đi tìm Phác Xán Liệt, tìm thật lâu mà không thấy người, cậu nghĩ có khi hắn xem xong nên bỏ về, thẳng đến khi gọi mấy cuộc đều không được, cậu mới ý thức rằng khả năng ngay từ đầu hắn đã không đến. Biên Bá Hiền hiện tại vô cùng muốn khóc. Rõ ràng để trình diễn một cách hoàn hảo trước mặt hắn, cậu phải chăm chỉ luyện tập biết bao nhiêu... Tiệc tối kết thúc rồi, cửa hội trường đóng lại, nhân viên công tác đều ra về, riêng cậu vẫn ngồi ngốc một chỗ không đi. Cậu không phải muốn đợi Phác Xán Liệt xuất hiện, cậu chỉ đơn giản ở đây điên rồ chờ trời sáng. Phác Xán Liệt vốn nghĩ sẽ không tìm được Biên Bá Hiền, ai ngờ vừa chạy đến liền thấy thân ảnh gầy nhỏ kia, trong lòng không khỏi căng thẳng. "Biên Bá Hiền...?" Biên Bá Hiền ngẩng đầu, người này rõ ràng ăn vận sang trọng thế kia vậy mà Phác Xán Liệt nhìn kiểu nào cũng thấy cậu thật chật vật. Phác Xán Liệt đến gần định kéo Biên Bá Hiền đứng lên, ai ngờ bị cậu nhanh chóng nhào vào người. "Tớ không có khóc." Biên Bá Hiền khịt mũi. "Hửm...?" Phác Xán Liệt cứng đờ, không biết nên làm sao đáp lại. "Cậu không giữ lời, rõ ràng đã đồng ý với tớ." Biên Bá Hiền không nhớ trên mặt mình còn phấn trang điểm, cứ cọ cọ lên áo Phác Xán Liệt, "Cậu xấu xa, tớ không nên tiếp... Tớ lại cứ như vậy thích cậu." Vốn câu cú là không nên tiếp tục thích hắn, cuối cùng lời đến bên miệng phải nhanh chóng thay đổi. "Xin lỗi." Phác Xán Liệt thấp giọng nói. "Tớ muốn đàn cho cậu nghe." Biên Bá Hiền quay đầu nhìn thoáng qua cửa hội trường, "Nhưng đóng cửa rồi." "Để hôm khác." "Không được, nhất định phải là hôm nay." Phác Xán Liệt không có biện pháp, bước đến gần xem có cách nào mở được cửa hay không, kết quả phát hiện cửa sổ bên cạnh chỉ khép hờ, hắn nghiêng người, thò tay vào bên trong, cố gắng với tới cửa chính vặn chốt, ngay lập tức mở được. Vì trường không còn ai nên điện từ lâu đã bị ngắt, Biên Bá Hiền chỉ có thể ở trong bóng tối đàn một bản có tên 《Hôn lễ trong mơ》. "Chúng ta về thôi, tôi đi cùng cậu." "Tớ còn phải tẩy trang... Chị trang điểm ban đầu muốn giúp tớ, nhưng tớ phải đợi cậu nên vẫn chưa làm." Biên Bá Hiền vừa nói xong, Phác Xán Liệt liền áy náy, "Bây giờ tối lửa tắt đèn, cậu làm thế nào?" Biên Bá Hiền bật đèn pin từ điện thoại, đưa cho Phác Xán Liệt: "Cậu cầm giúp tớ, ai ui đừng chiếu vào mắt." Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền lấy lọ tẩy trang ra, sau đó đổ lên miếng bông trắng. Ánh sáng từ đèn pin điện thoại không đủ, Biên Bá Hiền nhìn qua gương cũng khó khăn, chỉ vuốt qua vuốt lại cho có. Phác Xán Liệt nhịn không được, lên tiếng, "Cầm, nhắm mắt." Hắn đem điện thoại nhét vào tay Biên Bá Hiền, cướp lấy bông tẩy trang, hắn vụng về giúp cậu. "Nâng điện thoại lên một chút." Biên Bá Hiền nghe lời, mặc cho hắn có hơi thô bạo dùng lực, cậu cũng không muốn kêu đau. "Nhắm chặt mắt vào đi, không thôi nước tẩy trang dính vào đấy." "Xong chưa?" Lát sau Biên Bá Hiền từ từ mở mắt, vừa vặn thấy ngay Phác Xán Liệt phóng đại trước mặt. "Chắc là.... được rồi." Phác Xán Liệt ném bông tẩy trang một đường vào thùng rác, "Đi thôi." "Chờ đã." Biên Bá Hiền gọi. "Làm sao?" "Cậu hôm nay thực sự quá đáng." Biên Bá Hiền dè dặt nói, "Tớ đây cũng muốn quá đáng một lần, vậy mới huề nhau." Phác Xán Liệt đơn giản nghĩ Biên Bá Hiền muốn đòi quà, nhanh chóng đồng ý. Ai ngờ được mục đích của Biên Bá Hiền lại to lớn hơn nhiều, cậu nắm lấy cổ áo hắn kéo nhẹ về phía mình, nhón chân, không nhanh không chậm đặt ở môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
|
Chương 4
Phác Xán Liệt ở trên giường lật qua lật lại hơn một giờ cũng không cách nào ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra hình ảnh Biên Bá Hiền ngồi ở bậc thang hội trường chờ hắn, chưa hết, trong vô thức đưa tay chạm môi mình, chỗ này vài tiếng trước bị cậu hôn, xúc cảm dường như còn quanh quẩn. Phác Xán Liệt trở mình lần nữa, cuối cùng cáu kỉnh ngồi bật dậy, rời giường. Lúc đang rót nước uống thì đèn phòng khách đột nhiên sáng trưng. "Trễ thế này sao còn chưa ngủ?" Phác tiên sinh mới vừa về đến nhà, sắc mặt thoạt nhìn hơi uể oải. "Ngủ không được." Phác Xán Liệt đáp. Anh trai hắn nhật lí vạn ky [1], mỗi ngày đều về trễ là loại chuyện không mấy kinh ngạc. Bất quá bình thường Phác tiên sinh về tới hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngày hôm nay chạm mặt thành thử thấy có chút khác thường. [1] Nhật lí vạn ky: chỉ người làm chủ có trăm công nghìn việc. "Ngủ không được cũng quay lại giường ngay đi, đừng nghĩ ngày mai là cuối tuần thì thoải mái thức khuya." "Biết rồi." Phác Xán Liệt đem cất ly nước, vốn định trở về phòng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "À, anh." Phác tiên sinh dò xét nét mặt, nhìn rõ em trai mình có chút phân vân bèn hỏi: "Việc gì?" Phác Xán Liệt tiến đến trước mặt anh trai, xoắn xuýt mãi mới mở miệng, "Nếu có người thích anh nhưng anh không thích người ta, anh sẽ làm thế nào?" Phác tiên sinh nghe xong, nhướng mày: "Nói chuyện yêu đương? Có người theo đuổi?" "Không..." Phác Xán Liệt vội phủ nhận, "Em tùy tiện hỏi thôi." "Ngồi xuống." Phác tiên sinh đẩy Phác Xán Liệt tới sô pha, sau đó cũng ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói, "Không thích thì trực tiếp từ chối, đừng để người ta mong chờ." "Nhưng... thẳng thắn quá sợ sẽ tổn thương cậu ấy. Có cách nào hạn chế gây tổn thương nhất không?" "Nếu như thực sự không thích, em thuận theo người ta không phải mới là gây ra tổn thương sao? Gọn gàng dứt khoát nói rõ chính là cách hạn chế gây tổn thương nhất." Phác tiên sinh hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, "Bất quá cứ xác định tình cảm của mình rồi hãy quyết định. Tỷ như em nói không muốn người ta tổn thương, đến tột cùng là vì cái gì phải hiểu rõ. Nếu như chỉ vì cảm thấy hổ thẹn thì không sao, còn nếu không chỉ có những thứ này, vậy cũng không cần bàn nữa." Phác Xán Liệt cái hiểu cái không, mấy lời này rõ ràng vượt xa IQ của hắn, mà Phác tiên sinh lại cảm thấy hôm nay nói chuyện đủ lâu rồi, cho nên không bận lòng nữa, đứng dậy bỏ đi. Sang tuần mới trở lại trường học, Phác Xán Liệt nhận ra có vài chuyện bất thường. Chẳng hạn như khi hắn trên đường quay về lớp, từ hành lang nhìn thấy hai nữ sinh lạ mặt bước vào phòng học của mình dáo dác như tìm ai, lúc bọn họ xoay người bắt gặp ánh mắt hắn, một giây sau bị dọa đến mặt mày biến sắc, mặc kệ cả đối phương mà bỏ chạy. Phác Xán Liệt không quá để tâm, tiến thẳng đến chỗ của mình nhưng chưa kịp ngồi xuống đã nghe Trầm Hạc ồn ào một trận, "Xong rồi xong rồi, Phác Xán Liệt." "Cái gì xong, mày không làm bài tập nên bị tịch thu điện thoại à?" "Chó má! Tao nói mày xong." Trầm Hạc giả vờ thần bí, hạ thấp người hướng Phác Xán Liệt ngoắc ngoắc, ý bảo hắn tới gần. Phác Xán Liệt vốn chưa hiểu gì nên cực kỳ phối hợp, sau đó hắn nghe được Trầm Hạc nói, "Anh bạn nhỏ nhà mày bị theo dõi!" Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn Trầm Hạc, ngồi thẳng, "Sao mày suốt ngày nói chuyện Biên Bá Hiền vậy?" "Ủa ngộ quá ba, chó cắn mày à, mỗi lần tao nhắc đến cậu ấy mày đều nổi điên là ý gì." Cho Phác Xán Liệt một ánh mắt sắc như đao xong, Trầm Hạc cũng nhanh chóng quay về chủ đề chính, "Anh bạn nhỏ nhà mày bởi vì kỷ niệm ngày thành lập trường thể hiện bản thân quá tốt, hiện tại mấy bài viết đứng top trên diễn đàn của trường đều nói về cậu ấy, đám người u mê xếp một hàng dài luôn." Phác Xán Liệt nghe Trầm Hạc nói như vậy đột nhiên nghĩ đến hai nữ sinh lúc nãy, chắc chắn là muốn đến để nhìn trộm Biên Bá Hiền. Mà thật ra trước đây Phác Xán Liệt dựa vào tướng mạo ưu việt và vóc dáng cao ráo cũng chiêu mộ được không ít hoa đào, chỉ là hắn tính tình lạnh lùng, hễ có nữ sinh nào lấy hết dũng khí theo đuổi, đều phải nhận lấy vẻ mặt như cái mông của hắn. Lâu dần người duy nhất cả gan bám dính Phác Xán Liệt chắc chỉ còn mỗi Biên Bá Hiền. Lần này đến phiên Biên Bá Hiền trở thành tâm điểm chú ý, tính cách so với Phác Xán Liệt mười phần bất đồng, chính là kiểu tiểu công tử ôn văn nhĩ nhã, tim đám nữ sinh kia chắc chắn giữ không xong. Lúc này đương sự Biên Bá Hiền vừa vặn đến chỗ Phác Xán Liệt, thoáng nghe Trầm Hạc nói chuyện của mình, cậu nhanh chóng tìm lời cắt đứt, tuyệt đối không được để Phác Xán Liệt hiểu lầm cậu! "Bá Hiền, mau nói cho tớ biết, hai ngày nay cậu ở trên Wechat tìm được bao nhiêu bạn tâm giao rồi?" Trầm Hạc bát quái trêu chọc. "Nghe nói còn có bạn học nam muốn xin Wechat của cậu? Há há, Phác Xán Liệt cậu nên cẩn thận là vừa..." "Không có!" Biên Bá Hiền gấp đến không kịp lấy hơi, kéo kéo tay áo Phác Xán Liệt giải thích, "Cậu đừng nghe Trầm Hạc nói bậy, tớ không..." "Ừ." Phác Xán Liệt nằm xuống bàn, gối đầu lên cánh tay muốn ngủ, "Không quan trọng." "Thái độ gì chua chát vậy trời..." Trầm Hạc một bên tỏ vẻ bất mãn, một bên lại không sợ chết còn thêm mắm dặm muối, "Bá Hiền, tớ khuyên cậu tốt nhất nên đi tìm người khác để thích đi, nếu khó quá cứ nói với tớ, tớ giúp cậu tìm người đẹp trai hơn Phác Xán Liệt..." "Đừng nói nữa!" Biên Bá Hiền thật sự muốn khóc, trong lòng chỉ mong Trầm Hạc mau im miệng. Cảm thấy tình hình biến chuyển đúng ý mình, Trầm Hạc thu đao, nhún vai một cái xoay đi. Phía này Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt buồn ngủ cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ có cách lấy giấy ghi chú ra, viết vào vài chữ sau đó dán lên sách ngữ văn của hắn, xong xuôi mới quay về chỗ chuẩn bị cho tiết học. Chuông vào học rất nhanh vang lên, Phác Xán Liệt chống người đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy mảnh giấy ghi chú Biên Bá Hiền để lại. 【Tớ chỉ thích cậu... T^T】 Phác Xán Liệt cầm mảnh giấy trong tay, giây tiếp theo vo thành một cục. Đang lúc giả vờ nghe giảng bài, Trầm Hạc gõ một cái xuống mặt bàn Phác Xán Liệt, lén lút đưa tới một quyển sách. Phác Xán Liệt liếc mắt, trong lòng thầm mắng Trầm Hạc bị điên. Trầm Hạc thấy người không phản ứng, tặc lưỡi một tiếng rồi thấp giọng, "Mở ra." Phác Xán Liệt khinh bỉ nhìn Trầm Hạc, cuối cùng vẫn lật vài trang. Thẳng đến khi một phong thư màu hồng nhạt xuất hiện. "Đây là cái gì?" "Rất rõ ràng." Trầm Hạc hơi nâng cằm, "Không thấy quen mắt sao, gương mặt vàng trong làng từ chối gái mà kỳ vậy." Tiếp theo đưa tay lật mặt phong thư lại, chỉ vào dòng chữ nắn nót. "To: Biên Bá Hiền! Thư tình gửi cho anh bạn nhỏ nhà mày đó." Trầm Hạc cố ý nhấn mạnh hai chữ "thư tình", nhưng Phác Xán Liệt sắc mặt không có chút nào biến đổi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Phác Xán Liệt siêu cấp đẹp trai ơi, mày mất ý thức về sự nguy hiểm rồi hả?" "Ý thức nguy hiểm là cái mẹ gì?" "Anh bạn nhỏ nhà mày được người ta đưa thư tỏ tình còn không nguy hiểm!" Trầm Hạc hoàn toàn suy sụp, "Nếu không phải tao tốt bụng giúp mày giữ..." May mắn lần này Phác Xán Liệt rất nhanh nắm được trọng tâm, "Mày làm sao có được cái này?" "Chủ nhân của bức thư này là bạn học cùng năm nhất sơ trung của tao, có gan viết thư tình lại không có gan đi gửi, vừa thấy tao ở bên ngoài liền chặn đầu." Trầm Hạc trong đầu nhổ nước bọt, "Còn tưởng tỏ tình với tao, mẹ nó hóa ra là nhờ tao đưa cho Bá Hiền." "Nhờ mày thì mày đưa đi, quăng cho tao làm gì?" "Da mặt tao mỏng, với cả Bá Hiền trên dưới đều chỉ nghe theo mày, nói không chừng giây trước tao đưa cho cậu ấy, giây sau cậu ấy liền đem đồ giao lại cho mày. Vậy còn không như tao trực tiếp đưa mày à." Trầm Hạc đem phong thư màu hồng kia kẹp vào sách của Phác Xán Liệt, không cho hắn cơ hội từ chối, bản thân ngáp một cái, chẳng màng thế sự xoay người nằm xuống ngủ. "..." Phác Xán Liệt theo bản năng hướng mắt đến chỗ Biên Bá Hiền, trùng hợp Biên Bá Hiền cũng quay đầu nhìn hắn, bốn mắt đối nhau một lúc, Biên Bá Hiến nở nụ cười rồi quay lại bục giảng. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm lưng Biên Bá Hiền, lần thứ hai trong ngày vo giấy thành một cục, ném thẳng vào thùng rác. Dù sao kết quả đều giống nhau. Cậu ấy chỉ thích mình.
|
Chương 4
Phác Xán Liệt ở trên giường lật qua lật lại hơn một giờ cũng không cách nào ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra hình ảnh Biên Bá Hiền ngồi ở bậc thang hội trường chờ hắn, chưa hết, trong vô thức đưa tay chạm môi mình, chỗ này vài tiếng trước bị cậu hôn, xúc cảm dường như còn quanh quẩn. Phác Xán Liệt trở mình lần nữa, cuối cùng cáu kỉnh ngồi bật dậy, rời giường. Lúc đang rót nước uống thì đèn phòng khách đột nhiên sáng trưng. "Trễ thế này sao còn chưa ngủ?" Phác tiên sinh mới vừa về đến nhà, sắc mặt thoạt nhìn hơi uể oải. "Ngủ không được." Phác Xán Liệt đáp. Anh trai hắn nhật lí vạn ky [1], mỗi ngày đều về trễ là loại chuyện không mấy kinh ngạc. Bất quá bình thường Phác tiên sinh về tới hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngày hôm nay chạm mặt thành thử thấy có chút khác thường. [1] Nhật lí vạn ky: chỉ người làm chủ có trăm công nghìn việc. "Ngủ không được cũng quay lại giường ngay đi, đừng nghĩ ngày mai là cuối tuần thì thoải mái thức khuya." "Biết rồi." Phác Xán Liệt đem cất ly nước, vốn định trở về phòng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "À, anh." Phác tiên sinh dò xét nét mặt, nhìn rõ em trai mình có chút phân vân bèn hỏi: "Việc gì?" Phác Xán Liệt tiến đến trước mặt anh trai, xoắn xuýt mãi mới mở miệng, "Nếu có người thích anh nhưng anh không thích người ta, anh sẽ làm thế nào?" Phác tiên sinh nghe xong, nhướng mày: "Nói chuyện yêu đương? Có người theo đuổi?" "Không..." Phác Xán Liệt vội phủ nhận, "Em tùy tiện hỏi thôi." "Ngồi xuống." Phác tiên sinh đẩy Phác Xán Liệt tới sô pha, sau đó cũng ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói, "Không thích thì trực tiếp từ chối, đừng để người ta mong chờ." "Nhưng... thẳng thắn quá sợ sẽ tổn thương cậu ấy. Có cách nào hạn chế gây tổn thương nhất không?" "Nếu như thực sự không thích, em thuận theo người ta không phải mới là gây ra tổn thương sao? Gọn gàng dứt khoát nói rõ chính là cách hạn chế gây tổn thương nhất." Phác tiên sinh hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, "Bất quá cứ xác định tình cảm của mình rồi hãy quyết định. Tỷ như em nói không muốn người ta tổn thương, đến tột cùng là vì cái gì phải hiểu rõ. Nếu như chỉ vì cảm thấy hổ thẹn thì không sao, còn nếu không chỉ có những thứ này, vậy cũng không cần bàn nữa." Phác Xán Liệt cái hiểu cái không, mấy lời này rõ ràng vượt xa IQ của hắn, mà Phác tiên sinh lại cảm thấy hôm nay nói chuyện đủ lâu rồi, cho nên không bận lòng nữa, đứng dậy bỏ đi. Sang tuần mới trở lại trường học, Phác Xán Liệt nhận ra có vài chuyện bất thường. Chẳng hạn như khi hắn trên đường quay về lớp, từ hành lang nhìn thấy hai nữ sinh lạ mặt bước vào phòng học của mình dáo dác như tìm ai, lúc bọn họ xoay người bắt gặp ánh mắt hắn, một giây sau bị dọa đến mặt mày biến sắc, mặc kệ cả đối phương mà bỏ chạy. Phác Xán Liệt không quá để tâm, tiến thẳng đến chỗ của mình nhưng chưa kịp ngồi xuống đã nghe Trầm Hạc ồn ào một trận, "Xong rồi xong rồi, Phác Xán Liệt." "Cái gì xong, mày không làm bài tập nên bị tịch thu điện thoại à?" "Chó má! Tao nói mày xong." Trầm Hạc giả vờ thần bí, hạ thấp người hướng Phác Xán Liệt ngoắc ngoắc, ý bảo hắn tới gần. Phác Xán Liệt vốn chưa hiểu gì nên cực kỳ phối hợp, sau đó hắn nghe được Trầm Hạc nói, "Anh bạn nhỏ nhà mày bị theo dõi!" Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn Trầm Hạc, ngồi thẳng, "Sao mày suốt ngày nói chuyện Biên Bá Hiền vậy?" "Ủa ngộ quá ba, chó cắn mày à, mỗi lần tao nhắc đến cậu ấy mày đều nổi điên là ý gì." Cho Phác Xán Liệt một ánh mắt sắc như đao xong, Trầm Hạc cũng nhanh chóng quay về chủ đề chính, "Anh bạn nhỏ nhà mày bởi vì kỷ niệm ngày thành lập trường thể hiện bản thân quá tốt, hiện tại mấy bài viết đứng top trên diễn đàn của trường đều nói về cậu ấy, đám người u mê xếp một hàng dài luôn." Phác Xán Liệt nghe Trầm Hạc nói như vậy đột nhiên nghĩ đến hai nữ sinh lúc nãy, chắc chắn là muốn đến để nhìn trộm Biên Bá Hiền. Mà thật ra trước đây Phác Xán Liệt dựa vào tướng mạo ưu việt và vóc dáng cao ráo cũng chiêu mộ được không ít hoa đào, chỉ là hắn tính tình lạnh lùng, hễ có nữ sinh nào lấy hết dũng khí theo đuổi, đều phải nhận lấy vẻ mặt như cái mông của hắn. Lâu dần người duy nhất cả gan bám dính Phác Xán Liệt chắc chỉ còn mỗi Biên Bá Hiền. Lần này đến phiên Biên Bá Hiền trở thành tâm điểm chú ý, tính cách so với Phác Xán Liệt mười phần bất đồng, chính là kiểu tiểu công tử ôn văn nhĩ nhã, tim đám nữ sinh kia chắc chắn giữ không xong. Lúc này đương sự Biên Bá Hiền vừa vặn đến chỗ Phác Xán Liệt, thoáng nghe Trầm Hạc nói chuyện của mình, cậu nhanh chóng tìm lời cắt đứt, tuyệt đối không được để Phác Xán Liệt hiểu lầm cậu! "Bá Hiền, mau nói cho tớ biết, hai ngày nay cậu ở trên Wechat tìm được bao nhiêu bạn tâm giao rồi?" Trầm Hạc bát quái trêu chọc. "Nghe nói còn có bạn học nam muốn xin Wechat của cậu? Há há, Phác Xán Liệt cậu nên cẩn thận là vừa..." "Không có!" Biên Bá Hiền gấp đến không kịp lấy hơi, kéo kéo tay áo Phác Xán Liệt giải thích, "Cậu đừng nghe Trầm Hạc nói bậy, tớ không..." "Ừ." Phác Xán Liệt nằm xuống bàn, gối đầu lên cánh tay muốn ngủ, "Không quan trọng." "Thái độ gì chua chát vậy trời..." Trầm Hạc một bên tỏ vẻ bất mãn, một bên lại không sợ chết còn thêm mắm dặm muối, "Bá Hiền, tớ khuyên cậu tốt nhất nên đi tìm người khác để thích đi, nếu khó quá cứ nói với tớ, tớ giúp cậu tìm người đẹp trai hơn Phác Xán Liệt..." "Đừng nói nữa!" Biên Bá Hiền thật sự muốn khóc, trong lòng chỉ mong Trầm Hạc mau im miệng. Cảm thấy tình hình biến chuyển đúng ý mình, Trầm Hạc thu đao, nhún vai một cái xoay đi. Phía này Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt buồn ngủ cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ có cách lấy giấy ghi chú ra, viết vào vài chữ sau đó dán lên sách ngữ văn của hắn, xong xuôi mới quay về chỗ chuẩn bị cho tiết học. Chuông vào học rất nhanh vang lên, Phác Xán Liệt chống người đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy mảnh giấy ghi chú Biên Bá Hiền để lại. 【Tớ chỉ thích cậu... T^T】 Phác Xán Liệt cầm mảnh giấy trong tay, giây tiếp theo vo thành một cục. Đang lúc giả vờ nghe giảng bài, Trầm Hạc gõ một cái xuống mặt bàn Phác Xán Liệt, lén lút đưa tới một quyển sách. Phác Xán Liệt liếc mắt, trong lòng thầm mắng Trầm Hạc bị điên. Trầm Hạc thấy người không phản ứng, tặc lưỡi một tiếng rồi thấp giọng, "Mở ra." Phác Xán Liệt khinh bỉ nhìn Trầm Hạc, cuối cùng vẫn lật vài trang. Thẳng đến khi một phong thư màu hồng nhạt xuất hiện. "Đây là cái gì?" "Rất rõ ràng." Trầm Hạc hơi nâng cằm, "Không thấy quen mắt sao, gương mặt vàng trong làng từ chối gái mà kỳ vậy." Tiếp theo đưa tay lật mặt phong thư lại, chỉ vào dòng chữ nắn nót. "To: Biên Bá Hiền! Thư tình gửi cho anh bạn nhỏ nhà mày đó." Trầm Hạc cố ý nhấn mạnh hai chữ "thư tình", nhưng Phác Xán Liệt sắc mặt không có chút nào biến đổi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Phác Xán Liệt siêu cấp đẹp trai ơi, mày mất ý thức về sự nguy hiểm rồi hả?" "Ý thức nguy hiểm là cái mẹ gì?" "Anh bạn nhỏ nhà mày được người ta đưa thư tỏ tình còn không nguy hiểm!" Trầm Hạc hoàn toàn suy sụp, "Nếu không phải tao tốt bụng giúp mày giữ..." May mắn lần này Phác Xán Liệt rất nhanh nắm được trọng tâm, "Mày làm sao có được cái này?" "Chủ nhân của bức thư này là bạn học cùng năm nhất sơ trung của tao, có gan viết thư tình lại không có gan đi gửi, vừa thấy tao ở bên ngoài liền chặn đầu." Trầm Hạc trong đầu nhổ nước bọt, "Còn tưởng tỏ tình với tao, mẹ nó hóa ra là nhờ tao đưa cho Bá Hiền." "Nhờ mày thì mày đưa đi, quăng cho tao làm gì?" "Da mặt tao mỏng, với cả Bá Hiền trên dưới đều chỉ nghe theo mày, nói không chừng giây trước tao đưa cho cậu ấy, giây sau cậu ấy liền đem đồ giao lại cho mày. Vậy còn không như tao trực tiếp đưa mày à." Trầm Hạc đem phong thư màu hồng kia kẹp vào sách của Phác Xán Liệt, không cho hắn cơ hội từ chối, bản thân ngáp một cái, chẳng màng thế sự xoay người nằm xuống ngủ. "..." Phác Xán Liệt theo bản năng hướng mắt đến chỗ Biên Bá Hiền, trùng hợp Biên Bá Hiền cũng quay đầu nhìn hắn, bốn mắt đối nhau một lúc, Biên Bá Hiến nở nụ cười rồi quay lại bục giảng. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm lưng Biên Bá Hiền, lần thứ hai trong ngày vo giấy thành một cục, ném thẳng vào thùng rác. Dù sao kết quả đều giống nhau. Cậu ấy chỉ thích mình.
|