Fanfic ChanBaek | Bất Bình Sơn
|
|
Chương 11
Chương 11 "Biên đội" Đội phó Lục Lương gõ cửa, đi tới vài bước, "Biên đội, xảy ra chuyện rồi." Biên Hiền nheo mắt, mặt biến sắc, hỏi, "Chuyện gì?" Lục Lương thấp giọng ở bên tay Biên Bá Hiền nói, "Sáng nay Hứa xử suýt bị ám sát, bây giờ muốn gọi ngài sang một chuyến." "Xảy ra chuyện gì? Bắt được người không? Hứa xử có bị thương không?" Biên Bá Hiền vừa nói vừa đi ra ngoài, vội vội vàng vàng không kịp để ý mấy tên mới bị y nói muốn thẩm vấn. "Không bị thương, không bắt được người, nhưng hiềm nghi của Phác đội đã được rửa sạch, Hứa xử giao phó, lập tức thả Phác đội ra, để mau chóng điều tra được kết quả, mấy người kia giao cho Phác đội tự mình thẩm vấn." Biên Bá Hiền nghe vậy liền dừng cước bộ, y quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng đang ngẩng đầu lên nhìn y. Máu chảy ướt đẫm phần tóc trước trán, bết dính trên mặt, lại càng làm lộ rõ ràng dung mạo của hắn. Đây là ánh mắt đa tình, đáy mắt lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao, cảnh sắc quyến luyến làm người ta chỉ vừa liếc mắt đã lập tức sa chân vào, nhưng đây cũng là ánh mắt kiên cường bất khuất, chứa đựng nhiệt thành dành cho quê hương đất nước, dày dạn phong sương mà đến chết vẫn không thay đổi. Đây là ánh mắt sư ca của cậu, hắn cười, ngân hà lưu chuyển, hắn không cười, hung tàn quả quyết. Y yêu bằng chết đôi mắt này. Lục Lương đặc biệt nhạy bén, lập tức cởi trói cho Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền tiến lên vài bước, muốn đỡ Phác Xán Liệt, lại bị hắn gạt ra. "Đừng xem thường sư ca của cậu" Phác Xán Liệt xoay cổ tay, khóe miệng hơi cong hàm chứa ý cười, "Mấy vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới, bị đánh ba mươi hiệp tôi vẫn chịu được." Biên Bá Hiền cười nhạo, vỗ vai Phác Xán Liệt, lúc đối phương nhe răng trợn mắt y không nhịn được liền cười thành tiếng. "Mới lấy lại tự do đừng có lớn lối như vậy, cẩn thận cho anh quay vào đó ngồi bây giờ." Phác Xán Liệt tiện tay vuốt tóc ra sau, hơi rũ mắt nhìn Biên Bá Hiền, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Hắn đưa lưng về phía Lục Lương, hướng Biên Bá Hiền dùng khẩu hình nói, "Cao tài sinh, cậu làm rất tốt." Một câu này, gần như khiến khóe mắt y đỏ lên. Y vốn không giỏi che giấu, nhưng cũng may đã học xong bài học sống chết trước mắt, tạm không phụ lòng mọi người kỳ vọng. Biên Bá Hiền vòng qua Phác Xán Liệt tới chỗ Lục Lương, giày lính đạp lên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, giống hệt nhịp tim của y lúc này vậy. "Đi thôi." Nói với Lục Lương xong y lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Anh tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng gặp Hứa xử, đừng có đem cái mùi máu tanh này chạy đến phòng làm việc đấy." Bị Biên Bá Hiền dạy bảo, Phác Xán Liệt cười đến tìm không ra đường mắt, hắn khoát tay ý bảo mình biết rồi, đợi y biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt hắn mới hoàn toàn biến mất. Hắn vào phòng thẩm vấn bên cạnh, tiến thêm một bước, chỉ tùy ý siết quả đấm một cái đã làm mấy người trong góc phòng sợ hãi lui về phía sau. "Thế nào, sợ tôi? Lúc bày mưu tính kế vu tội tôi tại sao không sợ, cho là tôi chết chắc rồi nhỉ?" Hắn vươn tay lau giọt máu rỉ ra trên trán, giữ nguyên tư thế này đi mấy bước tới góc tường, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này rất giả, nửa điểm vui vẻ cũng không có, lại tràn ngập ý tứ hung tàn. "Trương Tự Lâm đâu? Bảo đem mỏ hàn tới đây cho Liệt ca của cậu ta, giờ tôi thẩm vấn sao mà không có mặt cậu ta được." Trương Tự Lâm kỳ thực đã đứng ở cửa, hắn biết tình cảnh của mình hiện tại chính là đưa đầu tới hay rụt đầu vào đều chạm phải lưỡi dao, chi bằng trước mắt cứ khôn khéo một chút, cố gắng giảm ít tội xuống nhất có thể. Hắn ta nơm nớp lo sợ đi tới, theo chỉ thị của Phác Xán Liệt trói mấy người kia vào cột, bắt đầu lấy roi phục vụ từng người. "Mấy người các cậu dùng roi chán lắm, bao nhiêu ngày tôi ngồi yên cho đánh vậy mà cũng đánh không đến nơi đến chốn. Phải dùng nhiều lực hơn biết chưa." Giọng của Phác Xán Liệt xen giữa tiếng roi đứt quãng và tiếng kêu gào thảm thiết, "Nhưng tôi vẫn phải theo trình tự, thế này đi, tôi đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, cho người khác đỡ nói các cậu ý chí quá kém, nhận tội quá nhanh." Trương Tự Lâm thu roi đứng một bên không dám cử động, cả người đổ đầy mồ hôi. Phác Xán Liệt cầm kẹp gắp than, chọn một khối than cháy đỏ nhất. Vòng từ sau gáy tới xương quai xanh, than nóng tiếp xúc da thịt phát sinh âm thanh xì xèo, mùi khét lan tỏa, từ từ đốt rụi ý chí của những người còn lại. "Tặng sợi dây chuyền cho cậu, thích không?" Người nọ đau đớn gào thét, lúc này đã nói không nên lời, chỉ thở hồng hộc như sắp chết. Phác Xán Liệt bỏ kẹp gắp than xuống, ánh mắt hướng tới cái túi treo trên tường. "À đúng ha, mấy người các cậu nói xem nếu kim xuyên qua ngón tay thì cảm giác thế nào? Tôi tò mò quá, các cậu giúp tôi thử xem, tôi nên bắt đầu từ nhỏ nhất hay thô nhất?" "Tôi nhận tội!" Người nọ dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, Phác Xán Liệt ra hiệu cho Trương Tự Lâm đưa người đến phòng ghi chép, ánh mắt đảo qua những người còn lại. "Cậu ta đi rồi, còn các cậu?" Phác Xán Liệt lấy túi kim xuống, "Hiện ở đây cũng không có người khác, tôi khuyên các cậu biết rõ đâu là lợi đâu là hại, tôi không chết, các cậu nghĩ hắn có cơ hội sống tốt không? Khi trước hắn đồng ý cho các cậu vinh hoa phú quý, tính mạng các cậu và người nhà các cậu đều nằm trong tay hắn, nhưng hôm nay tất cả đang nằm trong tay tôi." ... Cùng thời điểm đó, không khí tại phòng làm việc Hứa xử hoàn toàn đối lập. Mọi người hỏi han ân cần, lòng đầy căm phẫn, Hứa Xương Hải liên tục thở dài, nói mình đổ oan Phác Xán Liệt. Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, hiềm nghi của Phác Xán Liệt nào có dễ dàng gỡ bỏ như vậy, ở đội 76 đã có trọng tội, chỉ bất quá thời sự bức nhân, không thể không thả hắn. Trương Tự Lâm gõ cửa bước vào, nói Phác Xán Liệt đã thẩm vấn xong đám người kia, bọn họ nhận tội, khai cả danh tính địa chỉ người đứng sau giật dây. Hứa Xương Hải hết sức vui vẻ, vung tay lên, giao phó Biên Bá Hiền lập tức dẫn theo đội 2 đi bắt tội phạm về quy án. Thời điểm Biên Bá Hiền tiếp nhận lời khai đi tới cổng đội 76, đội 2 của y đang chuẩn bị lên xe xuất phát, Phác Xán Liệt cũng đứng ở đó, hắn thay thường phục, phong thái so với trước hình như không quá khác nhau, chỉ là sắc mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười, giọng điệu ung dung. "Dư chỗ chứ?" "Anh lo xử lý vết thương của mình trước thì hơn, giao người cho tôi bắt anh không yên tâm à?" "Lát nữa xử lý cũng không thành vấn đề, cùng lắm phát sốt một trận để tôi còn có cơ hội nghỉ ngơi vài ngày nữa. Được rồi, đừng dùng mấy vết thương này viện cớ, tôi biết cậu không muốn để tôi đối mặt với chiến hữu phản bội." Biên Bá Hiền thở dài, Phác Xán Liệt lại nở nụ cười. "Tôi rất yên tâm về cậu, cậu giúp tôi ngăn cản tổn thương, bất quá tôi không muốn trốn tránh. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, để tôi truyền cho cậu ít kinh nghiệm, để không còn sợ đau nữa thì phải chịu đau nhiều lần, chỉ khi biết rõ bản thân đang ở đâu, mới thấy được người khác ở đâu, biết tiếp theo nên đi hướng nào." Biên Bá Hiền chăm chú lắng nghe, gật đầu rồi thở dài một hơi. "Anh nói đúng, cũng không đúng." Y ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình thản của hắn, một dòng máu nóng đột nhiên xông lên ót, "Tôi không muốn anh đối mặt với hắn, nhưng tôi hoàn toàn không phải lấy vết thương của anh làm cớ, mấy ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận một việc, tôi..." "Phác đội, Biên đội, xuất phát chưa?" "Ừ, đi." Phác Xán Liệt trả lời một câu, vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền, "Đi bắt người trước, buổi tối tôi mời cậu uống rượu, có chuyện gì trở về rồi nói." Biên Bá Hiền dõi theo bóng dáng hắn nhảy lên ghế phó lái chiếc xe đầu tiên, y cũng mở cửa một chiếc xe khác chui vào. Y ngồi ngốc mấy giây, bất thình lình giơ tay lên hung hăng vỗ mặt mình hai cái. Giương cung bạt kiếm, một mất một còn, đã chọn đảm đương chuyện này còn nghĩ tới yêu đương, muốn chết à. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật trôi tuột về phía sau, căng thẳng hồi hộp, không sinh mong muốn, chỉ sợ bỏ mạng. Làm sao có thể không sinh mong muốn? Người không hướng tới hôn nhân đại sự, quốc gia làm sao có thế hệ sau? Ở đội 76, chỉ có Phác Xán Liệt y mới nhìn rõ ràng nét mặt, cũng chỉ đặt mong muốn vào người này. Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền nắm tay vịn trên cửa xe, trong đầu đều là Phác Xán Liệt.
|
Chương 11
Chương 11 "Biên đội" Đội phó Lục Lương gõ cửa, đi tới vài bước, "Biên đội, xảy ra chuyện rồi." Biên Hiền nheo mắt, mặt biến sắc, hỏi, "Chuyện gì?" Lục Lương thấp giọng ở bên tay Biên Bá Hiền nói, "Sáng nay Hứa xử suýt bị ám sát, bây giờ muốn gọi ngài sang một chuyến." "Xảy ra chuyện gì? Bắt được người không? Hứa xử có bị thương không?" Biên Bá Hiền vừa nói vừa đi ra ngoài, vội vội vàng vàng không kịp để ý mấy tên mới bị y nói muốn thẩm vấn. "Không bị thương, không bắt được người, nhưng hiềm nghi của Phác đội đã được rửa sạch, Hứa xử giao phó, lập tức thả Phác đội ra, để mau chóng điều tra được kết quả, mấy người kia giao cho Phác đội tự mình thẩm vấn." Biên Bá Hiền nghe vậy liền dừng cước bộ, y quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng đang ngẩng đầu lên nhìn y. Máu chảy ướt đẫm phần tóc trước trán, bết dính trên mặt, lại càng làm lộ rõ ràng dung mạo của hắn. Đây là ánh mắt đa tình, đáy mắt lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao, cảnh sắc quyến luyến làm người ta chỉ vừa liếc mắt đã lập tức sa chân vào, nhưng đây cũng là ánh mắt kiên cường bất khuất, chứa đựng nhiệt thành dành cho quê hương đất nước, dày dạn phong sương mà đến chết vẫn không thay đổi. Đây là ánh mắt sư ca của cậu, hắn cười, ngân hà lưu chuyển, hắn không cười, hung tàn quả quyết. Y yêu bằng chết đôi mắt này. Lục Lương đặc biệt nhạy bén, lập tức cởi trói cho Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền tiến lên vài bước, muốn đỡ Phác Xán Liệt, lại bị hắn gạt ra. "Đừng xem thường sư ca của cậu" Phác Xán Liệt xoay cổ tay, khóe miệng hơi cong hàm chứa ý cười, "Mấy vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới, bị đánh ba mươi hiệp tôi vẫn chịu được." Biên Bá Hiền cười nhạo, vỗ vai Phác Xán Liệt, lúc đối phương nhe răng trợn mắt y không nhịn được liền cười thành tiếng. "Mới lấy lại tự do đừng có lớn lối như vậy, cẩn thận cho anh quay vào đó ngồi bây giờ." Phác Xán Liệt tiện tay vuốt tóc ra sau, hơi rũ mắt nhìn Biên Bá Hiền, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Hắn đưa lưng về phía Lục Lương, hướng Biên Bá Hiền dùng khẩu hình nói, "Cao tài sinh, cậu làm rất tốt." Một câu này, gần như khiến khóe mắt y đỏ lên. Y vốn không giỏi che giấu, nhưng cũng may đã học xong bài học sống chết trước mắt, tạm không phụ lòng mọi người kỳ vọng. Biên Bá Hiền vòng qua Phác Xán Liệt tới chỗ Lục Lương, giày lính đạp lên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, giống hệt nhịp tim của y lúc này vậy. "Đi thôi." Nói với Lục Lương xong y lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Anh tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng gặp Hứa xử, đừng có đem cái mùi máu tanh này chạy đến phòng làm việc đấy." Bị Biên Bá Hiền dạy bảo, Phác Xán Liệt cười đến tìm không ra đường mắt, hắn khoát tay ý bảo mình biết rồi, đợi y biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt hắn mới hoàn toàn biến mất. Hắn vào phòng thẩm vấn bên cạnh, tiến thêm một bước, chỉ tùy ý siết quả đấm một cái đã làm mấy người trong góc phòng sợ hãi lui về phía sau. "Thế nào, sợ tôi? Lúc bày mưu tính kế vu tội tôi tại sao không sợ, cho là tôi chết chắc rồi nhỉ?" Hắn vươn tay lau giọt máu rỉ ra trên trán, giữ nguyên tư thế này đi mấy bước tới góc tường, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này rất giả, nửa điểm vui vẻ cũng không có, lại tràn ngập ý tứ hung tàn. "Trương Tự Lâm đâu? Bảo đem mỏ hàn tới đây cho Liệt ca của cậu ta, giờ tôi thẩm vấn sao mà không có mặt cậu ta được." Trương Tự Lâm kỳ thực đã đứng ở cửa, hắn biết tình cảnh của mình hiện tại chính là đưa đầu tới hay rụt đầu vào đều chạm phải lưỡi dao, chi bằng trước mắt cứ khôn khéo một chút, cố gắng giảm ít tội xuống nhất có thể. Hắn ta nơm nớp lo sợ đi tới, theo chỉ thị của Phác Xán Liệt trói mấy người kia vào cột, bắt đầu lấy roi phục vụ từng người. "Mấy người các cậu dùng roi chán lắm, bao nhiêu ngày tôi ngồi yên cho đánh vậy mà cũng đánh không đến nơi đến chốn. Phải dùng nhiều lực hơn biết chưa." Giọng của Phác Xán Liệt xen giữa tiếng roi đứt quãng và tiếng kêu gào thảm thiết, "Nhưng tôi vẫn phải theo trình tự, thế này đi, tôi đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, cho người khác đỡ nói các cậu ý chí quá kém, nhận tội quá nhanh." Trương Tự Lâm thu roi đứng một bên không dám cử động, cả người đổ đầy mồ hôi. Phác Xán Liệt cầm kẹp gắp than, chọn một khối than cháy đỏ nhất. Vòng từ sau gáy tới xương quai xanh, than nóng tiếp xúc da thịt phát sinh âm thanh xì xèo, mùi khét lan tỏa, từ từ đốt rụi ý chí của những người còn lại. "Tặng sợi dây chuyền cho cậu, thích không?" Người nọ đau đớn gào thét, lúc này đã nói không nên lời, chỉ thở hồng hộc như sắp chết. Phác Xán Liệt bỏ kẹp gắp than xuống, ánh mắt hướng tới cái túi treo trên tường. "À đúng ha, mấy người các cậu nói xem nếu kim xuyên qua ngón tay thì cảm giác thế nào? Tôi tò mò quá, các cậu giúp tôi thử xem, tôi nên bắt đầu từ nhỏ nhất hay thô nhất?" "Tôi nhận tội!" Người nọ dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, Phác Xán Liệt ra hiệu cho Trương Tự Lâm đưa người đến phòng ghi chép, ánh mắt đảo qua những người còn lại. "Cậu ta đi rồi, còn các cậu?" Phác Xán Liệt lấy túi kim xuống, "Hiện ở đây cũng không có người khác, tôi khuyên các cậu biết rõ đâu là lợi đâu là hại, tôi không chết, các cậu nghĩ hắn có cơ hội sống tốt không? Khi trước hắn đồng ý cho các cậu vinh hoa phú quý, tính mạng các cậu và người nhà các cậu đều nằm trong tay hắn, nhưng hôm nay tất cả đang nằm trong tay tôi." ... Cùng thời điểm đó, không khí tại phòng làm việc Hứa xử hoàn toàn đối lập. Mọi người hỏi han ân cần, lòng đầy căm phẫn, Hứa Xương Hải liên tục thở dài, nói mình đổ oan Phác Xán Liệt. Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, hiềm nghi của Phác Xán Liệt nào có dễ dàng gỡ bỏ như vậy, ở đội 76 đã có trọng tội, chỉ bất quá thời sự bức nhân, không thể không thả hắn. Trương Tự Lâm gõ cửa bước vào, nói Phác Xán Liệt đã thẩm vấn xong đám người kia, bọn họ nhận tội, khai cả danh tính địa chỉ người đứng sau giật dây. Hứa Xương Hải hết sức vui vẻ, vung tay lên, giao phó Biên Bá Hiền lập tức dẫn theo đội 2 đi bắt tội phạm về quy án. Thời điểm Biên Bá Hiền tiếp nhận lời khai đi tới cổng đội 76, đội 2 của y đang chuẩn bị lên xe xuất phát, Phác Xán Liệt cũng đứng ở đó, hắn thay thường phục, phong thái so với trước hình như không quá khác nhau, chỉ là sắc mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười, giọng điệu ung dung. "Dư chỗ chứ?" "Anh lo xử lý vết thương của mình trước thì hơn, giao người cho tôi bắt anh không yên tâm à?" "Lát nữa xử lý cũng không thành vấn đề, cùng lắm phát sốt một trận để tôi còn có cơ hội nghỉ ngơi vài ngày nữa. Được rồi, đừng dùng mấy vết thương này viện cớ, tôi biết cậu không muốn để tôi đối mặt với chiến hữu phản bội." Biên Bá Hiền thở dài, Phác Xán Liệt lại nở nụ cười. "Tôi rất yên tâm về cậu, cậu giúp tôi ngăn cản tổn thương, bất quá tôi không muốn trốn tránh. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, để tôi truyền cho cậu ít kinh nghiệm, để không còn sợ đau nữa thì phải chịu đau nhiều lần, chỉ khi biết rõ bản thân đang ở đâu, mới thấy được người khác ở đâu, biết tiếp theo nên đi hướng nào." Biên Bá Hiền chăm chú lắng nghe, gật đầu rồi thở dài một hơi. "Anh nói đúng, cũng không đúng." Y ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình thản của hắn, một dòng máu nóng đột nhiên xông lên ót, "Tôi không muốn anh đối mặt với hắn, nhưng tôi hoàn toàn không phải lấy vết thương của anh làm cớ, mấy ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận một việc, tôi..." "Phác đội, Biên đội, xuất phát chưa?" "Ừ, đi." Phác Xán Liệt trả lời một câu, vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền, "Đi bắt người trước, buổi tối tôi mời cậu uống rượu, có chuyện gì trở về rồi nói." Biên Bá Hiền dõi theo bóng dáng hắn nhảy lên ghế phó lái chiếc xe đầu tiên, y cũng mở cửa một chiếc xe khác chui vào. Y ngồi ngốc mấy giây, bất thình lình giơ tay lên hung hăng vỗ mặt mình hai cái. Giương cung bạt kiếm, một mất một còn, đã chọn đảm đương chuyện này còn nghĩ tới yêu đương, muốn chết à. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật trôi tuột về phía sau, căng thẳng hồi hộp, không sinh mong muốn, chỉ sợ bỏ mạng. Làm sao có thể không sinh mong muốn? Người không hướng tới hôn nhân đại sự, quốc gia làm sao có thế hệ sau? Ở đội 76, chỉ có Phác Xán Liệt y mới nhìn rõ ràng nét mặt, cũng chỉ đặt mong muốn vào người này. Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền nắm tay vịn trên cửa xe, trong đầu đều là Phác Xán Liệt.
|
Chương 11
Chương 11 "Biên đội" Đội phó Lục Lương gõ cửa, đi tới vài bước, "Biên đội, xảy ra chuyện rồi." Biên Hiền nheo mắt, mặt biến sắc, hỏi, "Chuyện gì?" Lục Lương thấp giọng ở bên tay Biên Bá Hiền nói, "Sáng nay Hứa xử suýt bị ám sát, bây giờ muốn gọi ngài sang một chuyến." "Xảy ra chuyện gì? Bắt được người không? Hứa xử có bị thương không?" Biên Bá Hiền vừa nói vừa đi ra ngoài, vội vội vàng vàng không kịp để ý mấy tên mới bị y nói muốn thẩm vấn. "Không bị thương, không bắt được người, nhưng hiềm nghi của Phác đội đã được rửa sạch, Hứa xử giao phó, lập tức thả Phác đội ra, để mau chóng điều tra được kết quả, mấy người kia giao cho Phác đội tự mình thẩm vấn." Biên Bá Hiền nghe vậy liền dừng cước bộ, y quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng đang ngẩng đầu lên nhìn y. Máu chảy ướt đẫm phần tóc trước trán, bết dính trên mặt, lại càng làm lộ rõ ràng dung mạo của hắn. Đây là ánh mắt đa tình, đáy mắt lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao, cảnh sắc quyến luyến làm người ta chỉ vừa liếc mắt đã lập tức sa chân vào, nhưng đây cũng là ánh mắt kiên cường bất khuất, chứa đựng nhiệt thành dành cho quê hương đất nước, dày dạn phong sương mà đến chết vẫn không thay đổi. Đây là ánh mắt sư ca của cậu, hắn cười, ngân hà lưu chuyển, hắn không cười, hung tàn quả quyết. Y yêu bằng chết đôi mắt này. Lục Lương đặc biệt nhạy bén, lập tức cởi trói cho Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền tiến lên vài bước, muốn đỡ Phác Xán Liệt, lại bị hắn gạt ra. "Đừng xem thường sư ca của cậu" Phác Xán Liệt xoay cổ tay, khóe miệng hơi cong hàm chứa ý cười, "Mấy vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới, bị đánh ba mươi hiệp tôi vẫn chịu được." Biên Bá Hiền cười nhạo, vỗ vai Phác Xán Liệt, lúc đối phương nhe răng trợn mắt y không nhịn được liền cười thành tiếng. "Mới lấy lại tự do đừng có lớn lối như vậy, cẩn thận cho anh quay vào đó ngồi bây giờ." Phác Xán Liệt tiện tay vuốt tóc ra sau, hơi rũ mắt nhìn Biên Bá Hiền, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Hắn đưa lưng về phía Lục Lương, hướng Biên Bá Hiền dùng khẩu hình nói, "Cao tài sinh, cậu làm rất tốt." Một câu này, gần như khiến khóe mắt y đỏ lên. Y vốn không giỏi che giấu, nhưng cũng may đã học xong bài học sống chết trước mắt, tạm không phụ lòng mọi người kỳ vọng. Biên Bá Hiền vòng qua Phác Xán Liệt tới chỗ Lục Lương, giày lính đạp lên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, giống hệt nhịp tim của y lúc này vậy. "Đi thôi." Nói với Lục Lương xong y lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Anh tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng gặp Hứa xử, đừng có đem cái mùi máu tanh này chạy đến phòng làm việc đấy." Bị Biên Bá Hiền dạy bảo, Phác Xán Liệt cười đến tìm không ra đường mắt, hắn khoát tay ý bảo mình biết rồi, đợi y biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt hắn mới hoàn toàn biến mất. Hắn vào phòng thẩm vấn bên cạnh, tiến thêm một bước, chỉ tùy ý siết quả đấm một cái đã làm mấy người trong góc phòng sợ hãi lui về phía sau. "Thế nào, sợ tôi? Lúc bày mưu tính kế vu tội tôi tại sao không sợ, cho là tôi chết chắc rồi nhỉ?" Hắn vươn tay lau giọt máu rỉ ra trên trán, giữ nguyên tư thế này đi mấy bước tới góc tường, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này rất giả, nửa điểm vui vẻ cũng không có, lại tràn ngập ý tứ hung tàn. "Trương Tự Lâm đâu? Bảo đem mỏ hàn tới đây cho Liệt ca của cậu ta, giờ tôi thẩm vấn sao mà không có mặt cậu ta được." Trương Tự Lâm kỳ thực đã đứng ở cửa, hắn biết tình cảnh của mình hiện tại chính là đưa đầu tới hay rụt đầu vào đều chạm phải lưỡi dao, chi bằng trước mắt cứ khôn khéo một chút, cố gắng giảm ít tội xuống nhất có thể. Hắn ta nơm nớp lo sợ đi tới, theo chỉ thị của Phác Xán Liệt trói mấy người kia vào cột, bắt đầu lấy roi phục vụ từng người. "Mấy người các cậu dùng roi chán lắm, bao nhiêu ngày tôi ngồi yên cho đánh vậy mà cũng đánh không đến nơi đến chốn. Phải dùng nhiều lực hơn biết chưa." Giọng của Phác Xán Liệt xen giữa tiếng roi đứt quãng và tiếng kêu gào thảm thiết, "Nhưng tôi vẫn phải theo trình tự, thế này đi, tôi đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, cho người khác đỡ nói các cậu ý chí quá kém, nhận tội quá nhanh." Trương Tự Lâm thu roi đứng một bên không dám cử động, cả người đổ đầy mồ hôi. Phác Xán Liệt cầm kẹp gắp than, chọn một khối than cháy đỏ nhất. Vòng từ sau gáy tới xương quai xanh, than nóng tiếp xúc da thịt phát sinh âm thanh xì xèo, mùi khét lan tỏa, từ từ đốt rụi ý chí của những người còn lại. "Tặng sợi dây chuyền cho cậu, thích không?" Người nọ đau đớn gào thét, lúc này đã nói không nên lời, chỉ thở hồng hộc như sắp chết. Phác Xán Liệt bỏ kẹp gắp than xuống, ánh mắt hướng tới cái túi treo trên tường. "À đúng ha, mấy người các cậu nói xem nếu kim xuyên qua ngón tay thì cảm giác thế nào? Tôi tò mò quá, các cậu giúp tôi thử xem, tôi nên bắt đầu từ nhỏ nhất hay thô nhất?" "Tôi nhận tội!" Người nọ dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, Phác Xán Liệt ra hiệu cho Trương Tự Lâm đưa người đến phòng ghi chép, ánh mắt đảo qua những người còn lại. "Cậu ta đi rồi, còn các cậu?" Phác Xán Liệt lấy túi kim xuống, "Hiện ở đây cũng không có người khác, tôi khuyên các cậu biết rõ đâu là lợi đâu là hại, tôi không chết, các cậu nghĩ hắn có cơ hội sống tốt không? Khi trước hắn đồng ý cho các cậu vinh hoa phú quý, tính mạng các cậu và người nhà các cậu đều nằm trong tay hắn, nhưng hôm nay tất cả đang nằm trong tay tôi." ... Cùng thời điểm đó, không khí tại phòng làm việc Hứa xử hoàn toàn đối lập. Mọi người hỏi han ân cần, lòng đầy căm phẫn, Hứa Xương Hải liên tục thở dài, nói mình đổ oan Phác Xán Liệt. Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, hiềm nghi của Phác Xán Liệt nào có dễ dàng gỡ bỏ như vậy, ở đội 76 đã có trọng tội, chỉ bất quá thời sự bức nhân, không thể không thả hắn. Trương Tự Lâm gõ cửa bước vào, nói Phác Xán Liệt đã thẩm vấn xong đám người kia, bọn họ nhận tội, khai cả danh tính địa chỉ người đứng sau giật dây. Hứa Xương Hải hết sức vui vẻ, vung tay lên, giao phó Biên Bá Hiền lập tức dẫn theo đội 2 đi bắt tội phạm về quy án. Thời điểm Biên Bá Hiền tiếp nhận lời khai đi tới cổng đội 76, đội 2 của y đang chuẩn bị lên xe xuất phát, Phác Xán Liệt cũng đứng ở đó, hắn thay thường phục, phong thái so với trước hình như không quá khác nhau, chỉ là sắc mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười, giọng điệu ung dung. "Dư chỗ chứ?" "Anh lo xử lý vết thương của mình trước thì hơn, giao người cho tôi bắt anh không yên tâm à?" "Lát nữa xử lý cũng không thành vấn đề, cùng lắm phát sốt một trận để tôi còn có cơ hội nghỉ ngơi vài ngày nữa. Được rồi, đừng dùng mấy vết thương này viện cớ, tôi biết cậu không muốn để tôi đối mặt với chiến hữu phản bội." Biên Bá Hiền thở dài, Phác Xán Liệt lại nở nụ cười. "Tôi rất yên tâm về cậu, cậu giúp tôi ngăn cản tổn thương, bất quá tôi không muốn trốn tránh. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, để tôi truyền cho cậu ít kinh nghiệm, để không còn sợ đau nữa thì phải chịu đau nhiều lần, chỉ khi biết rõ bản thân đang ở đâu, mới thấy được người khác ở đâu, biết tiếp theo nên đi hướng nào." Biên Bá Hiền chăm chú lắng nghe, gật đầu rồi thở dài một hơi. "Anh nói đúng, cũng không đúng." Y ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình thản của hắn, một dòng máu nóng đột nhiên xông lên ót, "Tôi không muốn anh đối mặt với hắn, nhưng tôi hoàn toàn không phải lấy vết thương của anh làm cớ, mấy ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận một việc, tôi..." "Phác đội, Biên đội, xuất phát chưa?" "Ừ, đi." Phác Xán Liệt trả lời một câu, vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền, "Đi bắt người trước, buổi tối tôi mời cậu uống rượu, có chuyện gì trở về rồi nói." Biên Bá Hiền dõi theo bóng dáng hắn nhảy lên ghế phó lái chiếc xe đầu tiên, y cũng mở cửa một chiếc xe khác chui vào. Y ngồi ngốc mấy giây, bất thình lình giơ tay lên hung hăng vỗ mặt mình hai cái. Giương cung bạt kiếm, một mất một còn, đã chọn đảm đương chuyện này còn nghĩ tới yêu đương, muốn chết à. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật trôi tuột về phía sau, căng thẳng hồi hộp, không sinh mong muốn, chỉ sợ bỏ mạng. Làm sao có thể không sinh mong muốn? Người không hướng tới hôn nhân đại sự, quốc gia làm sao có thế hệ sau? Ở đội 76, chỉ có Phác Xán Liệt y mới nhìn rõ ràng nét mặt, cũng chỉ đặt mong muốn vào người này. Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền nắm tay vịn trên cửa xe, trong đầu đều là Phác Xán Liệt.
|
Chương 11
Chương 11 "Biên đội" Đội phó Lục Lương gõ cửa, đi tới vài bước, "Biên đội, xảy ra chuyện rồi." Biên Hiền nheo mắt, mặt biến sắc, hỏi, "Chuyện gì?" Lục Lương thấp giọng ở bên tay Biên Bá Hiền nói, "Sáng nay Hứa xử suýt bị ám sát, bây giờ muốn gọi ngài sang một chuyến." "Xảy ra chuyện gì? Bắt được người không? Hứa xử có bị thương không?" Biên Bá Hiền vừa nói vừa đi ra ngoài, vội vội vàng vàng không kịp để ý mấy tên mới bị y nói muốn thẩm vấn. "Không bị thương, không bắt được người, nhưng hiềm nghi của Phác đội đã được rửa sạch, Hứa xử giao phó, lập tức thả Phác đội ra, để mau chóng điều tra được kết quả, mấy người kia giao cho Phác đội tự mình thẩm vấn." Biên Bá Hiền nghe vậy liền dừng cước bộ, y quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng đang ngẩng đầu lên nhìn y. Máu chảy ướt đẫm phần tóc trước trán, bết dính trên mặt, lại càng làm lộ rõ ràng dung mạo của hắn. Đây là ánh mắt đa tình, đáy mắt lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao, cảnh sắc quyến luyến làm người ta chỉ vừa liếc mắt đã lập tức sa chân vào, nhưng đây cũng là ánh mắt kiên cường bất khuất, chứa đựng nhiệt thành dành cho quê hương đất nước, dày dạn phong sương mà đến chết vẫn không thay đổi. Đây là ánh mắt sư ca của cậu, hắn cười, ngân hà lưu chuyển, hắn không cười, hung tàn quả quyết. Y yêu bằng chết đôi mắt này. Lục Lương đặc biệt nhạy bén, lập tức cởi trói cho Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền tiến lên vài bước, muốn đỡ Phác Xán Liệt, lại bị hắn gạt ra. "Đừng xem thường sư ca của cậu" Phác Xán Liệt xoay cổ tay, khóe miệng hơi cong hàm chứa ý cười, "Mấy vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới, bị đánh ba mươi hiệp tôi vẫn chịu được." Biên Bá Hiền cười nhạo, vỗ vai Phác Xán Liệt, lúc đối phương nhe răng trợn mắt y không nhịn được liền cười thành tiếng. "Mới lấy lại tự do đừng có lớn lối như vậy, cẩn thận cho anh quay vào đó ngồi bây giờ." Phác Xán Liệt tiện tay vuốt tóc ra sau, hơi rũ mắt nhìn Biên Bá Hiền, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Hắn đưa lưng về phía Lục Lương, hướng Biên Bá Hiền dùng khẩu hình nói, "Cao tài sinh, cậu làm rất tốt." Một câu này, gần như khiến khóe mắt y đỏ lên. Y vốn không giỏi che giấu, nhưng cũng may đã học xong bài học sống chết trước mắt, tạm không phụ lòng mọi người kỳ vọng. Biên Bá Hiền vòng qua Phác Xán Liệt tới chỗ Lục Lương, giày lính đạp lên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, giống hệt nhịp tim của y lúc này vậy. "Đi thôi." Nói với Lục Lương xong y lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Anh tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng gặp Hứa xử, đừng có đem cái mùi máu tanh này chạy đến phòng làm việc đấy." Bị Biên Bá Hiền dạy bảo, Phác Xán Liệt cười đến tìm không ra đường mắt, hắn khoát tay ý bảo mình biết rồi, đợi y biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt hắn mới hoàn toàn biến mất. Hắn vào phòng thẩm vấn bên cạnh, tiến thêm một bước, chỉ tùy ý siết quả đấm một cái đã làm mấy người trong góc phòng sợ hãi lui về phía sau. "Thế nào, sợ tôi? Lúc bày mưu tính kế vu tội tôi tại sao không sợ, cho là tôi chết chắc rồi nhỉ?" Hắn vươn tay lau giọt máu rỉ ra trên trán, giữ nguyên tư thế này đi mấy bước tới góc tường, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này rất giả, nửa điểm vui vẻ cũng không có, lại tràn ngập ý tứ hung tàn. "Trương Tự Lâm đâu? Bảo đem mỏ hàn tới đây cho Liệt ca của cậu ta, giờ tôi thẩm vấn sao mà không có mặt cậu ta được." Trương Tự Lâm kỳ thực đã đứng ở cửa, hắn biết tình cảnh của mình hiện tại chính là đưa đầu tới hay rụt đầu vào đều chạm phải lưỡi dao, chi bằng trước mắt cứ khôn khéo một chút, cố gắng giảm ít tội xuống nhất có thể. Hắn ta nơm nớp lo sợ đi tới, theo chỉ thị của Phác Xán Liệt trói mấy người kia vào cột, bắt đầu lấy roi phục vụ từng người. "Mấy người các cậu dùng roi chán lắm, bao nhiêu ngày tôi ngồi yên cho đánh vậy mà cũng đánh không đến nơi đến chốn. Phải dùng nhiều lực hơn biết chưa." Giọng của Phác Xán Liệt xen giữa tiếng roi đứt quãng và tiếng kêu gào thảm thiết, "Nhưng tôi vẫn phải theo trình tự, thế này đi, tôi đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, cho người khác đỡ nói các cậu ý chí quá kém, nhận tội quá nhanh." Trương Tự Lâm thu roi đứng một bên không dám cử động, cả người đổ đầy mồ hôi. Phác Xán Liệt cầm kẹp gắp than, chọn một khối than cháy đỏ nhất. Vòng từ sau gáy tới xương quai xanh, than nóng tiếp xúc da thịt phát sinh âm thanh xì xèo, mùi khét lan tỏa, từ từ đốt rụi ý chí của những người còn lại. "Tặng sợi dây chuyền cho cậu, thích không?" Người nọ đau đớn gào thét, lúc này đã nói không nên lời, chỉ thở hồng hộc như sắp chết. Phác Xán Liệt bỏ kẹp gắp than xuống, ánh mắt hướng tới cái túi treo trên tường. "À đúng ha, mấy người các cậu nói xem nếu kim xuyên qua ngón tay thì cảm giác thế nào? Tôi tò mò quá, các cậu giúp tôi thử xem, tôi nên bắt đầu từ nhỏ nhất hay thô nhất?" "Tôi nhận tội!" Người nọ dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, Phác Xán Liệt ra hiệu cho Trương Tự Lâm đưa người đến phòng ghi chép, ánh mắt đảo qua những người còn lại. "Cậu ta đi rồi, còn các cậu?" Phác Xán Liệt lấy túi kim xuống, "Hiện ở đây cũng không có người khác, tôi khuyên các cậu biết rõ đâu là lợi đâu là hại, tôi không chết, các cậu nghĩ hắn có cơ hội sống tốt không? Khi trước hắn đồng ý cho các cậu vinh hoa phú quý, tính mạng các cậu và người nhà các cậu đều nằm trong tay hắn, nhưng hôm nay tất cả đang nằm trong tay tôi." ... Cùng thời điểm đó, không khí tại phòng làm việc Hứa xử hoàn toàn đối lập. Mọi người hỏi han ân cần, lòng đầy căm phẫn, Hứa Xương Hải liên tục thở dài, nói mình đổ oan Phác Xán Liệt. Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, hiềm nghi của Phác Xán Liệt nào có dễ dàng gỡ bỏ như vậy, ở đội 76 đã có trọng tội, chỉ bất quá thời sự bức nhân, không thể không thả hắn. Trương Tự Lâm gõ cửa bước vào, nói Phác Xán Liệt đã thẩm vấn xong đám người kia, bọn họ nhận tội, khai cả danh tính địa chỉ người đứng sau giật dây. Hứa Xương Hải hết sức vui vẻ, vung tay lên, giao phó Biên Bá Hiền lập tức dẫn theo đội 2 đi bắt tội phạm về quy án. Thời điểm Biên Bá Hiền tiếp nhận lời khai đi tới cổng đội 76, đội 2 của y đang chuẩn bị lên xe xuất phát, Phác Xán Liệt cũng đứng ở đó, hắn thay thường phục, phong thái so với trước hình như không quá khác nhau, chỉ là sắc mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười, giọng điệu ung dung. "Dư chỗ chứ?" "Anh lo xử lý vết thương của mình trước thì hơn, giao người cho tôi bắt anh không yên tâm à?" "Lát nữa xử lý cũng không thành vấn đề, cùng lắm phát sốt một trận để tôi còn có cơ hội nghỉ ngơi vài ngày nữa. Được rồi, đừng dùng mấy vết thương này viện cớ, tôi biết cậu không muốn để tôi đối mặt với chiến hữu phản bội." Biên Bá Hiền thở dài, Phác Xán Liệt lại nở nụ cười. "Tôi rất yên tâm về cậu, cậu giúp tôi ngăn cản tổn thương, bất quá tôi không muốn trốn tránh. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, để tôi truyền cho cậu ít kinh nghiệm, để không còn sợ đau nữa thì phải chịu đau nhiều lần, chỉ khi biết rõ bản thân đang ở đâu, mới thấy được người khác ở đâu, biết tiếp theo nên đi hướng nào." Biên Bá Hiền chăm chú lắng nghe, gật đầu rồi thở dài một hơi. "Anh nói đúng, cũng không đúng." Y ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình thản của hắn, một dòng máu nóng đột nhiên xông lên ót, "Tôi không muốn anh đối mặt với hắn, nhưng tôi hoàn toàn không phải lấy vết thương của anh làm cớ, mấy ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận một việc, tôi..." "Phác đội, Biên đội, xuất phát chưa?" "Ừ, đi." Phác Xán Liệt trả lời một câu, vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền, "Đi bắt người trước, buổi tối tôi mời cậu uống rượu, có chuyện gì trở về rồi nói." Biên Bá Hiền dõi theo bóng dáng hắn nhảy lên ghế phó lái chiếc xe đầu tiên, y cũng mở cửa một chiếc xe khác chui vào. Y ngồi ngốc mấy giây, bất thình lình giơ tay lên hung hăng vỗ mặt mình hai cái. Giương cung bạt kiếm, một mất một còn, đã chọn đảm đương chuyện này còn nghĩ tới yêu đương, muốn chết à. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật trôi tuột về phía sau, căng thẳng hồi hộp, không sinh mong muốn, chỉ sợ bỏ mạng. Làm sao có thể không sinh mong muốn? Người không hướng tới hôn nhân đại sự, quốc gia làm sao có thế hệ sau? Ở đội 76, chỉ có Phác Xán Liệt y mới nhìn rõ ràng nét mặt, cũng chỉ đặt mong muốn vào người này. Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền nắm tay vịn trên cửa xe, trong đầu đều là Phác Xán Liệt.
|
Chương 11
Chương 11 "Biên đội" Đội phó Lục Lương gõ cửa, đi tới vài bước, "Biên đội, xảy ra chuyện rồi." Biên Hiền nheo mắt, mặt biến sắc, hỏi, "Chuyện gì?" Lục Lương thấp giọng ở bên tay Biên Bá Hiền nói, "Sáng nay Hứa xử suýt bị ám sát, bây giờ muốn gọi ngài sang một chuyến." "Xảy ra chuyện gì? Bắt được người không? Hứa xử có bị thương không?" Biên Bá Hiền vừa nói vừa đi ra ngoài, vội vội vàng vàng không kịp để ý mấy tên mới bị y nói muốn thẩm vấn. "Không bị thương, không bắt được người, nhưng hiềm nghi của Phác đội đã được rửa sạch, Hứa xử giao phó, lập tức thả Phác đội ra, để mau chóng điều tra được kết quả, mấy người kia giao cho Phác đội tự mình thẩm vấn." Biên Bá Hiền nghe vậy liền dừng cước bộ, y quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng đang ngẩng đầu lên nhìn y. Máu chảy ướt đẫm phần tóc trước trán, bết dính trên mặt, lại càng làm lộ rõ ràng dung mạo của hắn. Đây là ánh mắt đa tình, đáy mắt lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao, cảnh sắc quyến luyến làm người ta chỉ vừa liếc mắt đã lập tức sa chân vào, nhưng đây cũng là ánh mắt kiên cường bất khuất, chứa đựng nhiệt thành dành cho quê hương đất nước, dày dạn phong sương mà đến chết vẫn không thay đổi. Đây là ánh mắt sư ca của cậu, hắn cười, ngân hà lưu chuyển, hắn không cười, hung tàn quả quyết. Y yêu bằng chết đôi mắt này. Lục Lương đặc biệt nhạy bén, lập tức cởi trói cho Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền tiến lên vài bước, muốn đỡ Phác Xán Liệt, lại bị hắn gạt ra. "Đừng xem thường sư ca của cậu" Phác Xán Liệt xoay cổ tay, khóe miệng hơi cong hàm chứa ý cười, "Mấy vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới, bị đánh ba mươi hiệp tôi vẫn chịu được." Biên Bá Hiền cười nhạo, vỗ vai Phác Xán Liệt, lúc đối phương nhe răng trợn mắt y không nhịn được liền cười thành tiếng. "Mới lấy lại tự do đừng có lớn lối như vậy, cẩn thận cho anh quay vào đó ngồi bây giờ." Phác Xán Liệt tiện tay vuốt tóc ra sau, hơi rũ mắt nhìn Biên Bá Hiền, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Hắn đưa lưng về phía Lục Lương, hướng Biên Bá Hiền dùng khẩu hình nói, "Cao tài sinh, cậu làm rất tốt." Một câu này, gần như khiến khóe mắt y đỏ lên. Y vốn không giỏi che giấu, nhưng cũng may đã học xong bài học sống chết trước mắt, tạm không phụ lòng mọi người kỳ vọng. Biên Bá Hiền vòng qua Phác Xán Liệt tới chỗ Lục Lương, giày lính đạp lên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, giống hệt nhịp tim của y lúc này vậy. "Đi thôi." Nói với Lục Lương xong y lại quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Anh tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng gặp Hứa xử, đừng có đem cái mùi máu tanh này chạy đến phòng làm việc đấy." Bị Biên Bá Hiền dạy bảo, Phác Xán Liệt cười đến tìm không ra đường mắt, hắn khoát tay ý bảo mình biết rồi, đợi y biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên mặt hắn mới hoàn toàn biến mất. Hắn vào phòng thẩm vấn bên cạnh, tiến thêm một bước, chỉ tùy ý siết quả đấm một cái đã làm mấy người trong góc phòng sợ hãi lui về phía sau. "Thế nào, sợ tôi? Lúc bày mưu tính kế vu tội tôi tại sao không sợ, cho là tôi chết chắc rồi nhỉ?" Hắn vươn tay lau giọt máu rỉ ra trên trán, giữ nguyên tư thế này đi mấy bước tới góc tường, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này rất giả, nửa điểm vui vẻ cũng không có, lại tràn ngập ý tứ hung tàn. "Trương Tự Lâm đâu? Bảo đem mỏ hàn tới đây cho Liệt ca của cậu ta, giờ tôi thẩm vấn sao mà không có mặt cậu ta được." Trương Tự Lâm kỳ thực đã đứng ở cửa, hắn biết tình cảnh của mình hiện tại chính là đưa đầu tới hay rụt đầu vào đều chạm phải lưỡi dao, chi bằng trước mắt cứ khôn khéo một chút, cố gắng giảm ít tội xuống nhất có thể. Hắn ta nơm nớp lo sợ đi tới, theo chỉ thị của Phác Xán Liệt trói mấy người kia vào cột, bắt đầu lấy roi phục vụ từng người. "Mấy người các cậu dùng roi chán lắm, bao nhiêu ngày tôi ngồi yên cho đánh vậy mà cũng đánh không đến nơi đến chốn. Phải dùng nhiều lực hơn biết chưa." Giọng của Phác Xán Liệt xen giữa tiếng roi đứt quãng và tiếng kêu gào thảm thiết, "Nhưng tôi vẫn phải theo trình tự, thế này đi, tôi đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, cho người khác đỡ nói các cậu ý chí quá kém, nhận tội quá nhanh." Trương Tự Lâm thu roi đứng một bên không dám cử động, cả người đổ đầy mồ hôi. Phác Xán Liệt cầm kẹp gắp than, chọn một khối than cháy đỏ nhất. Vòng từ sau gáy tới xương quai xanh, than nóng tiếp xúc da thịt phát sinh âm thanh xì xèo, mùi khét lan tỏa, từ từ đốt rụi ý chí của những người còn lại. "Tặng sợi dây chuyền cho cậu, thích không?" Người nọ đau đớn gào thét, lúc này đã nói không nên lời, chỉ thở hồng hộc như sắp chết. Phác Xán Liệt bỏ kẹp gắp than xuống, ánh mắt hướng tới cái túi treo trên tường. "À đúng ha, mấy người các cậu nói xem nếu kim xuyên qua ngón tay thì cảm giác thế nào? Tôi tò mò quá, các cậu giúp tôi thử xem, tôi nên bắt đầu từ nhỏ nhất hay thô nhất?" "Tôi nhận tội!" Người nọ dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, Phác Xán Liệt ra hiệu cho Trương Tự Lâm đưa người đến phòng ghi chép, ánh mắt đảo qua những người còn lại. "Cậu ta đi rồi, còn các cậu?" Phác Xán Liệt lấy túi kim xuống, "Hiện ở đây cũng không có người khác, tôi khuyên các cậu biết rõ đâu là lợi đâu là hại, tôi không chết, các cậu nghĩ hắn có cơ hội sống tốt không? Khi trước hắn đồng ý cho các cậu vinh hoa phú quý, tính mạng các cậu và người nhà các cậu đều nằm trong tay hắn, nhưng hôm nay tất cả đang nằm trong tay tôi." ... Cùng thời điểm đó, không khí tại phòng làm việc Hứa xử hoàn toàn đối lập. Mọi người hỏi han ân cần, lòng đầy căm phẫn, Hứa Xương Hải liên tục thở dài, nói mình đổ oan Phác Xán Liệt. Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, hiềm nghi của Phác Xán Liệt nào có dễ dàng gỡ bỏ như vậy, ở đội 76 đã có trọng tội, chỉ bất quá thời sự bức nhân, không thể không thả hắn. Trương Tự Lâm gõ cửa bước vào, nói Phác Xán Liệt đã thẩm vấn xong đám người kia, bọn họ nhận tội, khai cả danh tính địa chỉ người đứng sau giật dây. Hứa Xương Hải hết sức vui vẻ, vung tay lên, giao phó Biên Bá Hiền lập tức dẫn theo đội 2 đi bắt tội phạm về quy án. Thời điểm Biên Bá Hiền tiếp nhận lời khai đi tới cổng đội 76, đội 2 của y đang chuẩn bị lên xe xuất phát, Phác Xán Liệt cũng đứng ở đó, hắn thay thường phục, phong thái so với trước hình như không quá khác nhau, chỉ là sắc mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười, giọng điệu ung dung. "Dư chỗ chứ?" "Anh lo xử lý vết thương của mình trước thì hơn, giao người cho tôi bắt anh không yên tâm à?" "Lát nữa xử lý cũng không thành vấn đề, cùng lắm phát sốt một trận để tôi còn có cơ hội nghỉ ngơi vài ngày nữa. Được rồi, đừng dùng mấy vết thương này viện cớ, tôi biết cậu không muốn để tôi đối mặt với chiến hữu phản bội." Biên Bá Hiền thở dài, Phác Xán Liệt lại nở nụ cười. "Tôi rất yên tâm về cậu, cậu giúp tôi ngăn cản tổn thương, bất quá tôi không muốn trốn tránh. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, để tôi truyền cho cậu ít kinh nghiệm, để không còn sợ đau nữa thì phải chịu đau nhiều lần, chỉ khi biết rõ bản thân đang ở đâu, mới thấy được người khác ở đâu, biết tiếp theo nên đi hướng nào." Biên Bá Hiền chăm chú lắng nghe, gật đầu rồi thở dài một hơi. "Anh nói đúng, cũng không đúng." Y ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình thản của hắn, một dòng máu nóng đột nhiên xông lên ót, "Tôi không muốn anh đối mặt với hắn, nhưng tôi hoàn toàn không phải lấy vết thương của anh làm cớ, mấy ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận một việc, tôi..." "Phác đội, Biên đội, xuất phát chưa?" "Ừ, đi." Phác Xán Liệt trả lời một câu, vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền, "Đi bắt người trước, buổi tối tôi mời cậu uống rượu, có chuyện gì trở về rồi nói." Biên Bá Hiền dõi theo bóng dáng hắn nhảy lên ghế phó lái chiếc xe đầu tiên, y cũng mở cửa một chiếc xe khác chui vào. Y ngồi ngốc mấy giây, bất thình lình giơ tay lên hung hăng vỗ mặt mình hai cái. Giương cung bạt kiếm, một mất một còn, đã chọn đảm đương chuyện này còn nghĩ tới yêu đương, muốn chết à. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật trôi tuột về phía sau, căng thẳng hồi hộp, không sinh mong muốn, chỉ sợ bỏ mạng. Làm sao có thể không sinh mong muốn? Người không hướng tới hôn nhân đại sự, quốc gia làm sao có thế hệ sau? Ở đội 76, chỉ có Phác Xán Liệt y mới nhìn rõ ràng nét mặt, cũng chỉ đặt mong muốn vào người này. Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền nắm tay vịn trên cửa xe, trong đầu đều là Phác Xán Liệt.
|