Fanfic ChanBaek | Tổng Tài Mặt Lạnh Với Thư Kí Toàn Năng
|
|
Tổng Tài Mặt Lạnh Với Thư Kí Toàn Năng
Đăng bởi: Gin_Nao
Một câu chuyện hài hước về ngạo kiều vương thụ Biện Bạch Hiền và phúc hắc vương công Phác Xán Liệt. Ừm... có vài cảnh H nhẹ nhàng, dễ coi. Trong thời gian đọc fic, nếu bn có ngã từ ghế xuống đất hay ném máy tính/ điện thoại xuống đất thì con này hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Fic edit đầu tay, mong mn ủng hộ <3 Không sao chép dưới mọi hình thức. Iu #Gin
|
Chương 1~
"Alo, xin chào!" Chàng trai lễ phép chào hỏi người ở đầu kia điện thoại, giọng nói bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì. "Gì cơ ạ? Được, cháu biết rồi ạ." Chàng trai nhíu mày cúp điện thoại, lập tức cười một tiếng với vẻ khinh thường, "Để xem anh khó hầu hạ thế nào." Nhìn vào gương chỉnh lại cà-vạt, sửa sang lại cổ tay áo cho thật ngay ngắn, chàng trai nhìn chính mình trong gương tự tin nở một nụ cười, đi ra cửa đeo giày, chuẩn bị thật tốt rồi mới bước ra khỏi nhà. Bên trong tập đoàn Phác Thị, Phác Xán Liệt cau mày chôn mặt trong đống tài liệu. "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa cắt ngang sự chăm chú của anh, tâm trạng anh hơi ảm đạm, lạnh lùng ném cho người ngoài cửa một câu "Vào đi!" Trưởng phòng nhân sự nghe giọng nói lạnh lùng muốn giết người của Tổng giám đốc, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đem theo tâm trạng "Ta không vào địa ngục thì ai vào" bước vào phòng. "Tổng tổng... Tổng giám đốc." "Có việc gì nói đi!" Phác Xán Liệt không có kiên nhẫn nhìn người đứng khúm núm trước mặt, bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, "Đây là cái gì vậy?! Không phải tôi đã nói tôi chỉ uống cà phê mocha thôi sao? Thư ký Kim đâu?!" "Tổng giám đốc Phác, tôi đến đây là muốn nói về chuyện này, ngày hôm qua thư ký Kim đã nộp đơn xin từ chức rồi, cho nên Chủ tịch mới cố ý tìm cho cậu một thư ký mới." "Ông ấy cũng lợi hại ghê, ngay cả thư ký cũng tự mình tìm thay tôi." Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh cốc cà phê lên bàn. "Cái kia... thư ký mới sẽ đến ngay bây giờ, Tổng giám đốc Phác, không có việc gì tôi ra ngoài trước." Nói xong, Trưởng phòng nhân sự cắp đuôi bỏ chạy ra ngoài. "Liệt à, cậu nhìn xem đã hù họa người ta thành cái dạng gì rồi kìa." – Tuấn Miên vừa nhìn vị Trưởng phòng chạy trối chết kia, vừa cười ầm lên. Tuấn Miên, Trợ lý đắc lực của Phác Xán Liệt, một trong những nhân viên nòng cốt của Tập đoàn Phác Thị, tuổi trẻ tài cao, trong công việc thì là trợ lý trực tiếp, là cấp dưới của Phác Xán Liệt, còn ngoài công việc có mối quan hệ rất tốt với anh, là một trong số rất ít bạn bè thân thiết của anh. "Này, cậu còn cười, nghe thấy chưa, ngay cả thư ký, ông già cũng tìm thay tớ." "Cậu cũng đừng trách ông cụ, ai bảo cậu khó hầu hạ như vậy, nửa năm qua cậu đã thay đến 18 cô thư ký rồi! Nếu không phải bị cậu sa thải, thì cũng là bị cậu dọa cho chạy mất. Liệt, không phải tớ đã nói rồi sao, cậu đối xử với con gái thật chẳng dịu dàng gì cả." Phác Xán Liệt, vị Tổng giám đốc lạnh lùng có tiếng ở thành phố S, cũng là thanh niên trẻ tuổi tài cao, mới hai mươi mốt tuổi đã tiếp quản chức vị Tổng giám đốc, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã thành công tăng cổ phiếu của tập đoàn Phác Thị thêm hai mươi phần trăm nữa, có thể nói là kỳ tài trong giới thương mại thành phố S, trong khoảng thời gian ngắn ngủi danh tiếng đã vang khắp thành phố. Chỉ có điều anh cũng là người nổi danh với tốc độ đổi thư ký mới, nửa năm mười tám người, thiết lập thêm kỷ lục mới của thành phố S. "Sau khi đến đây không lo làm việc cho tốt, không phải nghĩ muốn chim sẻ hóa phượng hoàng thì cũng là không đủ năng lực làm việc, giữ bọn họ lại làm gì!" "Được rồi, được rồi, cậu làm cái gì cũng đều đúng, mặc kệ mấy người thư ký trước đây thế nào, người lần này là do đích thân ba cậu tìm, dù thế nào thì thời gian cũng phải dài một chút." Tuấn Miên tận tình khuyên bảo Phác Xán Liệt lại bị anh tạt cho một gáo nước lạnh, "Tuấn Miên, càng ngày cậu càng giống đàn bà rồi đấy!" "Cốc cốc cốc" - lại là một hồi tiếng đập cửa. "Vào đi." Cửa bị đẩy ra, một chàng trai mặc âu phục màu đen đi vào. "Xin chào, tôi là Biện Bạch Hiền, thư ký mới của ngài!"
|
Chương 2~
Sau khi nhìn thấy Bạch Hiền, Xán Liệt có dự cảm không tốt, nhưng nhìn phẩm cách khá ok khiến Xán Liệt đè nén lại mọi sự bực tức trong lòng. "Tuấn Miên, giúp tớ hướng dẫn cậu ta làm quen công việc, tớ đi ngoài một lát." "Được, Tổng giám đốc Phác." Dựa vào thời gian quen biết đã khá lâu, Tuấn Miên hiểu, Phác Xán Liệt nổi giận rồi: dám diễu võ giương oai trên đầu lão hổ chắc cũng chỉ có lão lão hổ, lão gia, ngài quả nhiên lợi hại. Nhìn Xán Liệt cả người đằng đằng sát khí đi ra ngoài, Bạch Hiền dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, Tổng giám đốc đang tức giận: Hừ, lại là kẻ chỉ biết đến đàn bà. Bạch Hiền âm thầm suy nghĩ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt. Ngoài cửa, Xán Liệt gọi điện thoại cho ba mình, "Alo! Ba, ý ba là sao? Tự nhiên tìm cho con một nam thư ký!" Bên kia điện thoại, lão gia đang cùng phu nhân đi nghỉ ở Maldives, "Tiểu tử thối, con trai thì sao?! Trước kia nhiều con gái như vậy cũng không khiến con vừa ý! Vừa hay lần này cho con thay đổi khẩu vị, sẽ hầu hạ con thật chu đáo." "Ba! Sao từ miệng ba nói ra lại biến chất như vậy!" "Tiểu tử nhà ngươi hãy tự thấy hài lòng đi, Bạch Hiền là do ba đoạt lấy từ công ty nhà người ta đấy, nếu không vì nể mặt mũi ba đây thì còn lâu người ta mới để Bạch Hiền đi! Ba nói cho con biết, lịch sự với cậu ấy một chút, lần này chỉ có thể để Bạch Hiền tự mình từ chức, không thể để con sa thải người ta! Nếu để ba biết con buộc cậu ấy phải từ chức hay gì đó, xem ta trở về có lột da con hay không!" Chủ tịch Phác nói xong liền mạnh mẽ cúp điện thoại, để lại đầu bên kia một Phác Xán Liệt tức giận đến nghiến răng. Biện Bạch Hiền phải không? Tôi đây sẽ "chăm sóc" cậu thật chu đáo. Ổn định lại cảm xúc, Phác Xán Liệt vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng như cũ quay trở về văn phòng. Lúc này Tuấn Miên đã dẫn Bạch Hiền đi làm quen với công việc xong rồi, cậu hiện đang ngồi ở bàn làm việc xem những vấn đề quan trọng mà thư ký tiền nhiệm để lại. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Bạch Hiền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt đang đi về phía mình. Lần đầu tiên gặp mặt đã không thân thiện như vậy, lại còn "Phân biệt giới tính" nữa, Bạch Hiền đối với vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này cũng không có ấn tượng tốt gì, nhưng vì công việc đã luyện thành thói quen nên vẫn khiến cậu nở một nụ cười chuyên nghiệp, đứng dậy chào một tiếng "Tổng giám đốc Phác". Bởi vì Phán Xán Liệt đang đứng trước mặt mình, xuất phát từ lễ tiết khiến Bạch Hiền cũng không thể ngồi xuống, chỉ có thể chờ Phác Xán Liệt rời đi. Nhưng Xán Liệt lại cố tình muốn đấu với cậu, đứng trước bàn làm việc của Bạch Hiền cẩn thận đánh giá nam thư ký do chính ba mình tìm tới này. Đôi mắt hạnh đào, môi đỏ, mũi cao và thẳng, cằm thon gầy, làn da trắng nõn, không thể không thừa nhận, Bạch Hiền rất đẹp. Tuy rằng mĩ từ này không thích hợp với con trai cho lắm, nhưng đối với cậu mà nói, cũng không còn từ nào chuẩn xác hơn để hình dung về cậu. Tuy rằng rất đẹp, nhưng không hề có một chút dịu dàng mềm yếu nào giống con gái, càng không có cái loại khí phách mạnh mẽ áp đảo như Phác Xán Liệt, khí vũ hiên ngang, không tồi, đây chính là đánh giá của Xán Liệt về Bạch Hiền. "Tổng giám đốc Phác, xin hỏi tôi có thể ngồi xuống làm việc được chưa ạ?" Bạch Hiền nhìn vào mắt Xán Liệt, không hề có chút sợ hãi, cũng không có nửa điểm muốn lấy lòng. Không kiêu ngạo, không nhún nhường, tốt lắm! "Đương nhiên." Phác Xán Liệt ý bảo Biện Bạch Hiền ngồi xuống,cậu lập tức thu hồi nụ cười bắt đầu ngồi xuống làm việc, lười nhác không muốn lưu lại dù chỉ một chút tươi cười với Xán Liệt: Hừ, để xem thủ đoạn của anh là gì ,giỏi phóng ngựa lại đây! Ồ, xem ra Bạch Hiền này cũng vô cùng thú vị, nếu như vậy, chúng ta cứ thử đấu với nhau xem. Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
|
Chương 3~
Nếu ba đã chiếu cố vị thư ký nam này như vậy, thì mình cũng phải cố gắng "chăm sóc" cậu ta cho thật tốt. Không thể để cho Biện Bạch Hiền sống yên ổn thoải mái - đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phác Xán Liệt. "Thư ký Biện, pha cho tôi một tách cà phê." Giọng nói Phác Xán Liệt vẫn cứ lạnh lùng như trước, nghe xong cũng không thấy điều gì khác thường. Chỉ có Tuấn Miên mới biết, Phác Xán Liệt nhất định là khó dễ Bạch Hiền, bước đầu tiên bắt đầu rồi. Quá nóng, quá ngọt, không đúng vị hoặc là chọn sai loại cà phê, Phác Xán Liệt có tài năng mượn cớ cà phê tìm được đủ loại lý do để làm khó dễ thư ký. Những thư ký trước đây Xán Liệt thấy không vừa ý khi pha cà phê đều bị sa thải, chỉ bởi lý do: ngay cả cà phê cũng không pha được thì còn có thể làm gì. "Vâng, thưa Tổng giám đốc." Biểu hiện của Bạch Hiền lại càng bình tĩnh hơn, thong thả đứng dậy, ung dung đi ra ngoài, vài phút sau lại thong thả bưng cà phê trở về. "Tổng giám đốc Phác, cà phê của ngài." Bạch Hiền đặt cà phê trên bàn Phác Xán Liệt, sau đó lại đeo lên mặt nụ cười chuyên nghiệp đứng ở một bên nhìn. Khá lắm Bạch Hiền, xem ra cậu biết Liệt cố tình làm khó dễ, cho nên dứt khoát đứng ở chỗ này chờ. Sự việc càng ngày càng thú vị, Tuấn Miên với dáng vẻ chờ xem kịch vui nhìn chằm chằm hai người trước mắt. Phác Xán Liệt không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm: độ ấm vừa vặn, không quá ngọt, cảm giác mềm mịn, hơn nữa còn là loại cà phê mình thích nhất. Gương mặt Xán Liệt chợt lóe lên một tia khiếp sợ, bị Tuấn Miên một mực đứng xem kịch thu hết vào đáy mắt, vẫn liên tục nhìn Bạch Hiền đang chăm chú kia, tự nhiên cũng thấy không tồi. "Hừ" đáy lòng Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Tổng giám đốc Phác, đây là cà phê Latte ngài yêu thích nhất, ngài không thích ngọt nên tôi không cho thêm đường, ngài yêu cầu cao với mùi vị, nên khi say cà phê tôi đặc biệt cẩn thận, về phần độ ấm thì... tôi tự mình thử qua nên là vừa đủ ấm." "Thư ký Biện giỏi ghê, cà phê pha cho cấp trên mà cũng dám nếm trước." Phác Xán Liệt mỉa mai ám chỉ Biện Bạch Hiền không phân biệt trên dưới, dám uống cà phê của sếp, Bạch Hiền cũng không hoảng mà thong thả nói tiếp, "Cà phê có ngon ngay không chỉ có tự mình thử mới biết, vì muốn pha cho Tổng giám đốc Phác một tách cà phê khiến ngài hài lòng, tôi mới cố ý nếm thử để cải thiện mùi vị chứ thật ra bình thường tôi không uống cà phê." "Vậy là còn muốn tôi đây phải cảm ơn cậu?" "Vì ngài phục vụ là chuyện nên làm, Tổng giám đốc Phác khách sáo rồi." Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Phác Xán Liệt, khóe miệng Bạch Hiền chợt hiện lên một nụ cười châm biếm rồi lập tức biến mất không thấy, thật khiến cho người ta tưởng là ảo giác. Xem ra Biện Bạch Hiền này đã chuẩn bị rất tốt rồi, hiểu rõ thói quen yêu thích của Xán Liệt, còn cố ý nói cho Liệt biết cà phê kia cậu đã uống qua, cái này Liệt còn chưa có kinh nghiệm xử lý, xem ra cả ngày đều không có gì tốt lành rồi. Tuy nhiên, có người có thể khắc chế được tên họ Phác này, dường như cũng không tồi. Tuấn Miên càng nghĩ càng vui mừng, cuối cùng rõ ràng cười ra tiếng, bị Phác Xán Liệt hung hăng trừng mắt lườm cho một cái. Bước đầu tiên không thành vậy thì đến bước thứ hai. Phác Xán Liệt lén dặn lễ tân của công ty đem đủ loại điện thoại của các cô gái chuyển cho Biện Bach Hiền. Tuy nói Xán Liệt nổi tiếng băng lãnh, nhưng vẫn có rất nhiều thiếu nữ vì tài sản của anh mà chạy đến, Tổng giám đốc không thể tùy tiện gặp, cho nên những người này cũng chỉ có thể nhờ bộ phận lễ tân chuyển điện thoại cho Phác Xán Liệt. Mà thân là thư ký, vì ông chủ ngăn cản những cuộc điện thoại rác kia là chuyện không thể thoái thác được, mà bọn họ cũng không phải kiêu ngạo gì chỉ là hơi ương ngạnh, những thư ký trước đây thường xuyên bởi vì chuyện chặn điện thoại này mà bị đám đàn bà kia chửi cho mất mặt. Điện thoại không ngừng reo, thế nhưng Bạch Hiền vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra có chút khó chịu nào. Lúc nhận điện thoại, giọng Bạch Hiền luôn rất nhỏ, cho nên Phác Xán Liệt cũng không thể nghe rõ cậu đang nói cái gì. Cuối cùng, không biết là tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ bao nhiêu, Phác Xàn Liệt không chịu đựng nổi nữa liền gọi điện thoại cho bộ phận lễ tân bảo bọn họ không nối máy lên đây nữa. Xán Liệt rất muốn biết Bạch Hiền đã giải quyết đám đàn bà đó như thế nào, nên đã bảo Tuấn Miên ghi âm lại các cuộc gọi, Phác Xán Liệt nghe đoạn ghi âm đó mà thiếu chút nữa gần như tự mình nổi điên. "Xin chào, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Phác, Tổng giám đốc hiện đang họp, cô có chuyện gì có thể nói với tôi." "Thư ký nam?!" "Đúng vậy, Tổng giám đốc Phác vì muốn để cho cô yên tâm nên cố ý sa thải toàn bộ nữ thư ký đổi thành tôi, Tổng giám đốc thường xuyên nhắc tới cô, còn nói khi nào có thời gian sẽ đi tìm cô. Hiện tại Tổng giám đốc thật sự không có cách nào nhận điện thoại, chờ ngài ấy họp xong tôi nhất định sẽ nói cho ngài ấy biết có cô tìm, tôi nghĩ ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui." "Vậy sao? Tôi sẽ chờ!" "Được, tạm biệt." Nội dung của tất cả các cuộc điện thoại tiếp theo đại khái đều giống nhau. Bạch Hiền, cậu được lắm, chẳng những giúp tôi chặn điện thoại, còn giúp tôi xoa dịu lòng người! Nhiều phụ nữ như vậy, đáng chết! Xem ra làm cho cậu biết khó mà lui là không có khả năng. Bạch Hiền, chúng ta cứ chờ xem đi!
|
Chương 4~
Chuyện Bạch Hiền chọc đến đám đàn bà kia khiến Phác Xán Liệt càng nghĩ càng giận, khuôn mặt vốn lạnh như băng giờ còn lộ ra vài phần đen thui, nhìn như muốn ăn thịt người bất cứ lúc nào. "Tổng giám đốc Phác, tập tài liệu này cần ngài ký tên." Bạch Hiền ôm một chồng tài liệu đi tới, trực tiếp xem nhẹ sự lạnh lùng của Phác Xán Liệt. "Tài liệu gì?" Xán Liệt vẫn không muốn buông tha Bạch Hiền, lần này tính xuống tay với đống tài liệu. "Là một ít hợp đồng hợp tác, vừa rồi tôi đã xem qua nội dung của những bản hợp đồng này, lời lẽ viết rất chặt chẽ, tất cả mọi chi tiết đều rất rõ ràng, công bằng, đối với công ty chúng ta mà nói là rất có lợi. Còn về phần này..." , Bạch Hiền chỉ ra một vài chỗ từ trong tập tài liệu cho Phác Xán Liệt xem, "Tuy rằng nhìn qua có lợi với công ty chúng ta, nhưng một vài chi tiết có vấn đề, rất mơ hồ, chỉ sợ đến lúc đó sẽ lộ ra thiếu sót, đề nghị Tổng giám đốc phái người bàn bạc lại một chút, để đảm bảo an toàn." Nếu lúc trước Phác Xán Liệt còn đang bất mãn với Bạch Hiền thì hiện tại anh thật sự có cảm giác cậu chính là một báu vật. Làm việc chín chắn, cẩn thận, có thứ tự, giải quyết công việc khéo léo, chặt chẽ, không thể không nói, Bạch Hiền thật sự là một nhân tài. Từ xưa đến nay, người muốn hoàn thành nghiệp lớn đều trọng dụng nhân tài, Phác Xán Liệt đương nhiên cũng không ngoại lệ. Dựa vào bản lĩnh của Bạch Hiền, thành kiến đối với cậu đã lập tức giảm đi một nửa. Nhưng cũng chỉ là một nửa thôi. "Well done!" "Cảm ơn Tổng giám đốc khen ngợi, nếu không còn gì dặn dò nữa tôi quay về làm việc tiếp." Bạch Hiền vừa mới bước ra hai bước đã quay đầu lại, "Tổng giám đốc Phác, thật ra mấy vị tiểu thư vừa rồi ngoại trừ được nuông chiều quá ra thì cũng không tồi, phương thức liên lạc của bọn họ tôi đều ghi lại rồi, nếu không thì tôi giúp ngài hẹn một người?" "Không cần!" Phác Xán Liệt rít từ kẽ răng ra hai chữ, cố nén cơn tức giận, khuôn mặt có chút dữ tợn: Biện Bạch Hiền! Không trừng phạt được cậu thì tôi đây cùng họ với cậu luôn! "Vâng thưa Tổng giám đốc." Bạch Hiền trong lúc xoay người nháy mắt trên mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt: ha ha, muốn đấu với tôi sao! "Alo, ba, ba tìm đâu ra cái tên lỳ lợm quái đản này vậy?!" Phác Xán Liệt ôm một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, đành phải tìm ba mình phàn nàn. "Tiểu tử, đừng hỏi ba tìm ở đâu ra nữa, thế nào, Biện Bạch Hiền cũng không tồi đấy chứ?" "Đâu chỉ là không tồi, rõ ràng là đặc biệt đến để khắc chế con! Không cần đợi ba từ Maldives trở về con đã bị cậu ta làm cho tức chết rồi!" Nghĩ đến cảnh Xán Liệt bị Bạch Hiền làm cho tức giận nghiến răng nghiến lợi là lại thấy buồn cười, Phác Xán Liệt lớn như vậy rồi mà chưa ai có thể giống như cậu, khiến anh nổi giận đến vậy! "Ha ha ha" lão gia ở bên kia điện thoại cười lớn một hồi, "Ba thật sự cảm thấy rất tốt, từ nhỏ tên tiểu tử nhà mày đã bày ra khuôn mặt đen thui, biểu cảm duy nhất trên mặt chính là vô cảm, nếu không phải DNA giống nhau, ba thật sự hoài nghi có phải đã ôm nhầm con người khác rồi hay không! Giờ thì tốt rồi, đã biết tức giận! Quả nhiên ba không nhìn lầm, Bạch Hiền thật sự là một nhân tài!" "Con cũng hoài nghi liệu mình có phải là con trai của ba không đấy! Mà thôi quên đi! Tạm biệt!" Phác Xán Liệt giận dữ cúp điện thoại, sau đó nổi giận đùng đùng đi về phía văn phòng, thương vong thảm hại. Mà đầu bên kia, lão gia cười đến vẻ mặt vô hại hôn lên mặt vợ mình! Hà hà! Có người thay mình quản lý con trai, cuộc sống thật là tươi đẹp! Lúc Xán Liệt mở cửa bước vào, Bạch Hiền đang định ra ngoài đi lấy nước, hai người mặt đối mặt, cậu chào một tiếng "Tổng giám đốc Phác", Phác Xán Liệt không trả lời, lập tức đi về phía bàn làm việc của mình. "Xùy, nhỏ mọn." Cậu hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài. Bạch Hiền lấy nước xong, trên đường trở về, không ít người nhìn cậu rồi xôn xao bàn tán, "Ai da, thấy chưa, là thư ký mới của Tổng giám đốc đó." "Nghe nói là người do Chủ tịch bổ nhiệm." "Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể khiến Chủ tịch đích thân đến tìm, không biết dựa vào quan hệ gì." "Xuỵt! Nói chuyện nhỏ giọng một chút, người ta nhìn thấy bây giờ." Người nọ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng âm lượng không hề giảm, thậm chí còn lớn hơn, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn Bạch Hiền. Cậu đi đến trước mặt bọn họ, khinh miệt cười, "Chẳng lẽ không ai dạy mấy người, muốn nói xấu thì phải nói sau lưng hả?" Mọi người rõ ràng đều không ngờ Bạch Hiền sẽ nói như vậy, tất cả cùng sững sờ chôn chân tại chỗ. "Còn nữa," – Bạch Hiền nói với đám người đang ngây ra, "Đừng chỉ đứng ở nơi này mà ghen tị, you can you up, mọi người đều biết sau câu nói này là gì rồi chứ!" Nói xong, Bạch Hiền tiêu sái thẳng bước đi không hề quay đầu lại. Ha ha, đừng đùa, Biện Bạch Hiền tôi cũng không phải là liễu yếu đào tơ gì. Muốn khiêu khích tôi ư? Không có cửa đâu!
|