4 năm đối với một đời người là quãng thời gian ngắn ngủi...
Nhưng 4 năm với tình yêu của hai con người lại là sự ly biệt chia phôi...
Thời gian cho ta khoảng cách...
Thì thời gian có cho ta phép nhiệm màu....
.....................................
4 năm xa quê hương, giờ đây, Bạch Hiền đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay, đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn không gian của đất mẹ thân yêu. Bây giờ, Bạch Hiền tự cho phép mình nguội lạnh trước tất cả...
- Xe tới rồi! Chúng ta đi thôi!–Mân Thạc vỗ nhẹ vai Bạch Hiền thúc giục.
Ngồi trên xe, Bạch Hiền im lặng không nói gì...
Một khuôn mặt lạnh thử thách với cuộc đời....
Một vẻ ngoài hoàn hảo khiến cho bất kì người nào đi ngang cũng phải ngoái đầu nhìn lại...
Một sự nghiệp đủ vững vàng để có thể sống cuộc sống của một hoàng tử....
Đó là Bạch Hiền của 4 năm sau...
Bạch Hiền cầm trên tay cuốn tạp chí thời trang số ra mới nhất, nhìn khuôn mặt mình ở trang bìa với dòng tít: "Ông hoàng của ngành thiết kế", Bạch Hiền tự cười một mình....
Danh vọng chỉ đem lại cho con người ta ngần ấy mà thôi....
Danh vọng chắc chắn không thể đem lại hạnh phúc–thứ duy nhất mà Bạch Hiềm khát khao những mãi mãi không có được....
... ...... ...... ...... ........
Trở về Trung Quốc được hơn 1 tuần, Bạch Hiền vẫn nhốt mình trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô, không đi đâu cả. Trong tim Bạch Hiền, nỗi đau 4 năm trước vẫn còn găm những nhát dao đau đớn, vẫn rỉ máu khôn nguôi, chỉ khác một điều là đã được bọc lại bằng nội tâm sâu kín. 4 năm qua, hầu như đêm nào Bạch Hiền cũng mơ thấy Xán Liệt–mơ thấy cái cảnh tượng hai người cùng nhau đi đến bục làm lễ, hạnh phúc, nụ cười chợt biến mất đi bởi sự xuất hiện của bóng đen u kịt và rồi Bạch Hiền lại khóc...khóc một mình.....
- Bạch Hiền ơi! Em làm gì trong phòng thế? Xuống ăn sáng đi!
Tiếng anh Chung Đại (tên thật của Chen) làm Bạch Hiền giật mình, trở về với thực tại. Bạch Hiền vội vã tới mở cửa, chào "người chị" thân yêu bằng một nụ cười:
- Chị cứ xuống đi! Em xuống liền!
- Này! Đã nói bao nhiêu lần là không được kêu người ta bằng chị! Muốn ăn đòn hả?–Chung Đại nổi khùng vòng tay ra lệnh.
- Em đùa tí ấy mà!
Bạch Hiền nhún vai đóng vội cửa phòng. Đến giờ Bạch Hiền vẫn không ngờ rằng anh Mân Thạc và anh Chung Đại là những con người thuộc về "thế giới thứ 3" như cậu và Xán Liệt vì trước giờ Bạch Hiền luôn nghĩ anh mình luôn "chuẩn men". Cậu vẫn nhớ như in cái đám cưới của 2 người họ cách đây hai năm, thực sự mà nói vẫn đề đồng tính bây giờ không còn hiếm nữa. Đôi khi trong cuộc sống có những điều ta cứ ngỡ không thể chấp nhận được nhưng lại là một quy luật bất biến và ta cần thích ứng. Từ nỗi đau 4 năm trước, Bạch Hiền đã học được điều này và Bạch Hiền cảm thấy mình cứng cỏi hơn nhiều....
Ít nhất là không còn tự mình kết kiễu đời mình như thời gian đầu sống ở Mỹ, khi mà cậu lâm vào tình trạng trầm cảm mức độ nặng, tinh thần bị hoảng loạn. Nghĩ lại quãng thời gian ấy, Bạch Hiền bất chợt rùng mình....
Nhưng có một sự thật rằng....
Chưa bao giờ.....
Chưa một giây một phút nào....
Bạch Hiền nguôi nỗi nhớ về Xán Liệt.....
Bạch Hiền thôi nghĩ về tình yêu đáng thương của cuộc đời mình............
Mà cũng đã lâu lắm rồi, Bạch Hiền không còn nghe tin tức gì về Phác Xán Liệt–cậu chủ nổi tiếng của tập đoàn Russ lẫy lừng ngày nào.
Cũng phải thôi!
Russ bây giờ đã là dĩ vãng. Tập đoàn lớn mạnh nhất tỉnh 4 năm về trước đã sụp đổ một cách nhanh chóng sau khi Bạch Hiền sang Mỹ được vài tháng. Nguyên nhân của sự phá sản quái lạ này vẫn còn là một bí ẩn, nhưng theo nhiều nguồn tin thì kẻ đứng đằng sau không ai khác chính là cựu phu nhân của Phác Chấn Song–nữ ca sĩ Hoàng Thoại Mỹ!
Bạch Hiền cũng từng rất shock khi nghe tin người đàn ông mất nhân tính Phác Chấn Song đột ngột qua đời trong một chuyến đi công tác dài ngày ở Hồng Kông. Nghe đâu là bị một băng nhóm nào đó thanh toán.
Đời là vậy!
Gieo nhân nào thì gặt quả ấy!
Ông ta đã gây dựng cho mình một cuộc đời đầy tội lỗi. Và cũng bị chính tội lỗi của mình quay lại kết thúc cuộc đời mình.
Thực lòng, Bạch Hiền không hận ông ta, mà thấy đáng thương. Đáng thương cho một con người đã quá coi trọng đồng tiền, coi trọng danh vọng và sự nghiệp để rồi phải đánh mất đi tất cả: tình yêu, gia đình và nhân cách!
Dù đã bí mật tìm kiếm thông tin về Xán Liệt, nhưng cho đến tận giờ phút này, khi Bạch Hiền đã trở về Trung Quốc, mọi tin tức về Xán Liệt đều vẫn là con số 0. Có người bảo Xán Liệt đã xuất ngoại, có người lại bảo Xán Liệt vẫn còn ở trong nước. Mọi thứ về Xán Liệt bây giờ chỉ là một làn khói rất mờ mà dù có cố gắng đến đâu khi chăng nữa thì Bạch Hiền cũng không thể nào nắm bắt được trong tay....
.............................................
- Hôm nay em đi chơi cùng Luge đi! Đừng có ở nhà nữa!–Mân Thạc vừa đưa miếng bánh mỳ lên miệng vừa nói.
- Không được rồi! Hôm nay em có hội thảo!–Luge nhăn mặt.
- Không sao! Em sẽ đi! Nhưng em chỉ muốn đi một mình thôi!–Bạch Hiền cười.
- Có ổn không? Hay là Chen đi cùng em nhé!
- Có gì mà ổn với không ổn hả anh? Mới có 4 năm xa Trung Quốc thôi mà! Những con đường ở đây em vẫn nhớ!
- Thôi được! Anh sẽ cho tài xế đưa em đi!
- Không cần thế đâu! Em chỉ muốn đi một mình thôi!
Mân Thạc thở dài. Tính khí em trai mình anh rất hiểu. Một khi nó đã không muốn điều gì thì không ai có thể cản trở.
Luge nhìn sang Bạch Hiền không nói gì. Cứ mỗi khi nhìn khi thấy khuôn mặt buồn buồn ấy của cậu bạn thân, Luge cứ thấy quặn lòng....
Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc Luge là ai?
Nhưng đó không phải là người lạ!
Luge chính là tên tiếng Anh của Lộc Hàm! Cậu bạn thuở còn thiếu thời của Bạch Hiền. Cậu bạn đã ra đi vì lỗi lầm bội bạc lại tình bạn...
Nhắc đến chuyện vì sao Bạch Hiền và Luge gặp nhau thì cũng là một sự tình cờ và cũng có thể gọi là duyên số.
Những tháng ngày đầu tiên khi Bạch Hiền đặt chân lên nước Mỹ, sống trong đau khổ và dằn vặt tột độ thì Lộc Hàm đột ngột xuất hiện. Xuất hiện một cách âm thầm. Thực lòng mà nói Lộc Hàm không dám đối diện với Bạch Hiền, lỗi lầm vẫn quấn chặt lòng Lộc Hàm khiến Lộc Hàm không đủ can đảm gặp trực tiếp Bạch Hiền.
Cho đến một ngày...Một ngày khi Bạch Hiền tròn 20 tuổi. Cái tuổi 20 đầy buồn bã và u uất, Lộc Hàm đến....Đến như một đứa bạn đáng thương cầu xin lời tha thứ. Và Bạch Hiền chấp nhận. Chưa bao giờ Bạch Hiền trách Lộc Hàm, nên không nên gọi đây là sự tha thứ. Chỉ là một sự xoay vần cho những giá trị từ lâu cứ ngỡ đã lệch lạc nay đã trờ về vị trí ban đầu. Một tình bạn sâu sắc thì sẽ vượt qua tất cả để tồn tại. Đã là bạn thì điều cần thiết nhất là phải hiểu nhau và biết tha thứ cho nhau. Một tình bạn đẹp không có nghĩa là một tình bạn hoàn hảo, không có giận hờn, trách móc và chia ly. Một tình bạn đẹp chỉ đơn giản là khi nó được trân trọng và giữ gìn mà thôi....
Luge hôm nay đã không còn là Luge của trước kia. Lộc Hàm giờ đã là một mỹ nam! Một mỹ nam đúng nghĩa với form chuẩn của một người mẫu. Và còn một sự thật rằng...
Chưa bao giờ Lộc Hàm chịu từ bỏ chuyện tình cảm với Thế Huân. 4 năm là quãng thời gian mà Lộc Hàm chuẩn bị cho mình những điều kiện cần thiết để có thể trở về Trung Quốc, chính thức theo đuổi tình yêu thời trung học mặc dù người cậu yêu cũng chính là kẻ buộc cậu phải rời quê hương để đến sống nơi đất khách. Nhưng với quan điểm rất rạch ròi của mình rằng: Trong tình yêu không có khác niệm ai có lỗi nên đã từ lâu Luge chẳng còn thù giận gì Thế Huân.
Cả Bạch Hiền, cả Luge đều là những con người sống hết mình vì tình yêu nhưng những gì cuộc đời đem đến cho họ tại sao cứ chỉ là phũ phàng và cay đắng?
Hay chăng đó mới chỉ là khởi đầu của con đường đi đến tương lai - một tương lai có dấu chân của hạnh phúc?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Bạch Hiền đặt từng bước chân thật nhẹ lên con đường cũ–con đường một thời vẫn là chốn đi về của Bạch Hiền sau mỗi ngày tan trường.
Và không biết trời xui đất khiến như thế nào, Bạch Hiền lại đưa mình tới con ngõ đó–con ngõ khởi đầu cho một tình yêu đầy khát khao mãnh liệt nhưng cũng lắm đau khổ của Bạch Hiền. Con ngõ là "ông mối" tình yêu, là nơi Bạch Hiền lần đầu tiên gặp Xán Liệt rồi cuốn đời mình vào dòng chảy cuộc sống cùng người con trai ấy. Bạch Hiền chợt thấy rùng mình. Cơn lũ kí ức lại ùa về làm Bạch Hiền tê dại, phá vỡ cái vỏ bọc lạnh lùng mà bấy lâu nay Bạch Hiền đã cố gắng tạo cho mình. Bạch Hiền lấy hai tay lên ôm vai, sự cô đơn lại trùm vây.....
Và như một vòng luân hồi, Bạch Hiền lại nghe cái thứ âm thanh bạo lực ấy–thứ âm thanh mà ngày trước đã làm "trỗi dậy" máu anh hùng trong Bạch Hiền, để rồi đưa Bạch Hiền đến với một tình yêu lầm lỗi...
Bụp bụp....
Những âm thanh càng lúc càng mạnh, tiếng la hét càng lúc càng lớn...Tất cả khẳng định rằng trong con ngõ kia đang diễn ra một trận đánh nhau. Nhưng bây giờ Bạch Hiền đã khác xưa, đã không còn là cậu bé hiền lành yếu đuối ngày nào, nỗi đau đã khiến con người Bạch Hiền dường như vô cảm với tất cả. Bạch Hiền lặng người lắng tai nghe...Nhưng rồi quay lưng đi... Bạch Hiền không muốn lại tự mình chạm vào nỗi đau của mình một lần nữa. Trong con ngõ đó, không thể là Xán Liệt...trong con ngõ đó, không thể là quá khứ được....
Nhưng suy nghĩ không quản lý được hành động. Bạch Hiền lại dừng bước, lại quay lưng, lại hướng mắt mình về phía con ngõ định mệnh đó....
Và Bạch Hiền lại bước....
Bước trong vô thức....
Bước trong sự điều khiển của dĩ vãng bất tử trong tim....
Và chuyện gì thế này nhỉ ????
Đúng là đang diễn ra một trận đánh nhau. Nhưng không phải của những thằng con trai...mà làn của những thằng nhóc lùn tịt, những thằng nhóc mà như người ta vẫn hay nói là "miệng còn hôi sữa"!
Bạch Hiền bật cười một mình. Thế đấy! Quá khứ vẫn chỉ mãi là quá khứ! ...
Để xem đang có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Nhìn cũng giống một kịch bản của quá khứ!
Một nhóm những thằng nhóc tụm lại đánh một thằng nhóc thế cô. Xem chừng là xích mích cũng ghê lắm. Bạch Hiền bước lại gần hơn. Xem chừng thằng nhóc bị đánh cũng đã yếu lắm rồi. Bất chợt Bạch Hiền lại liên tưởng đến Xán Liệt hồi đó. Sao mà giống thế cơ chứ???? Hay tại Bạch Hiền vẫn luôn bị ám ảnh bởi dĩ vãng xa xôi????
Nhưng dù gì vẫn không nên để trận đáng tiếp tục. Bạch Hiền nghĩ vậy. Và Bạch Hiền cất tiếng:
- Mấy cháu làm cái gì thế hả? Ai lại đi đánh bạn kiểu đó! Con trai không được làm như vậy!–Bạch Hiền vòng tay nghiêm mặt.
Lũ choai choai nghe tiếng người lạ bèn dừng tay quay lại nhìn. Và đúng 5 giây sau đồng loạt chúng nó co giò chạy biến đi để lại thằng nhóc bị đánh nằm lăn ra đất, mặt mày bầm tím! Bạch Hiền thoáng ngạc nhiên xong cũng vội hiểu ra. Đó chính là điểm khác nhau giữa con nít và người lớn. Chúng nó luôn biết sợ đúng lúc!
Bạch Hiền nhanh chóng chạy lại bế thằng nhóc bị đánh lên, một cảm giác rất lạ khi Bạch Hiền nhìn vào gương mặt nó....
- Cháu làm gì mà để bị tụi nó đánh thế? Ai lại đi gây sự với kẻ mạnh hơn mình!
- Tại chúng nó gây chuyện trước! Tụi nó chơi xấu!–Thằng nhóc nhăn mặt bực mình.
Bạch Hiền phì cười với cái vẻ người lớn của nó.
- Cháu đau lắm không? Nhà cháu ở đâu chú đưa cháu về!
Thằng nhỏ không nói gì, chỉ gục gặc đầu, chắc nó cũng đang đau và mệt lắm. Bạch Hiền bế hẳn nó lên rồi đi ra ngoài đặt vào xe. Không hiểu sao Bạch Hiền có một sự cảm tình đặc biệt với đứa trẻ này. Một thứ cảm xúc khó tả....
Theo lời chỉ dẫn của thằng nhóc, Bạch Hiền lái xe vào một khu đô thị lớn.
- Đó! Nhà cháu đó! Căn nhà có giàn hoa giấy!
Bạch Hiền đột ngột lạc tay lái khi nghe thằng nhóc nhắc đến cụm từ "giàn hoa giấy"! Nhưng cũng may Bạch Hiền nhanh chóng lấy lại tinh thần để chỉnh lại hướng dừng của xe.
Bạch Hiền bàng hoàng đưa mắt nhìn. Lại một lần nữa, nỗi đau trở về trong im lặng. Căn nhà này...đúng là....có một giàn hoa giấy màu đỏ tươi trước cổng! Một căn nhà có lối kiến trúc cực kì lạ mắt. Chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng! Bạch Hiền lắc đầu để bản thân không nghĩ đến những điều tiếp theo......Cậu đã đau lắm rồi! Đây chỉ là một sự trùng hợp, sự trùng hợp mà thôi!
Bạch Hiền mở cửa xe và bế thằng nhỏ ra. Nó có vẻ là rất đau, mặt mày sưng vù lên.
Bạch Hiền tiến lại cổng và bấm chuông, một lát sau, một người giúp việc già chạy ra, thấy mặt mày thằng nhóc bầm tím thì la ó lên:
- Trời ơi! Cậu chủ! Cậu chủ của tôi! Cậu làm sao thế này?????
- Tôi thấy cháu nó bị tụi bạn đánh! Xem chừng cũng khá nghiêm trọng!–Bạch Hiền nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào người phụ nữ này, mọi giác quan đều cho rằng, Bạch Hiền đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Bà giúp việc nhanh chóng mở cửa để Bạch Hiền bế thằng nhóc vào nhà. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng lo lắng của bà Bạch Hiền hiểu rằng bà rất thương thằng bé này. Bà cũng hết lời cảm ơn bạch Hiền đã đưa nó về. Bạch Hiền chỉ cười hiền.
- Cháu mới học lớp 1 thôi à?–Bạch Hiền hỏi vậy khi thấy bản tên trên bộ đồng phục đã đen đi vì đất cát của thằng nhỏ.
- Dạ!–thằng bé tinh nghịch gật đầu.
Nó mạnh mẽ thật! Dù chỉ mới rất nhỏ thôi nhưng cái cách mà nó đang thể hiện làm cho Bạch Hiền thấy đây là một thằng con trai có bản lĩnh.
- Mời cậu uống nước! Hôm nay may mà có cậu! Nếu không thì...–bà giúp việc lăn tăn bưng ly nước chạy ra, mặt mày phúc hậu.
Bạch Hiền gật đầu nhận lấy, lòng vẫn không nguôi thắc mắc về người phụ nữ quen thuộc này. Mọi thứ dường như đang thôi thúc Bạch Hiền trở về với ngày xưa....
Bạch Hiền ngồi nhìn bà giúp việc lấy bông băng thuốc đỏ ra chữa trị cho thằng nhỏ. Có vẻ như việc này đã trở thành chuyện bình thường đối với họ thì phải. Mấy thằng bé tuổi này thường thích thú với trò đánh nhau.
- Rõ khổ cậu ạ! Từ khi đi học đến giờ không biết bao nhiêu lần cậu chủ đánh nhau! Nhiều quá nên tôi cũng bất lực!–bà giúp việc than thở.
-Bà đừng có nói thế! Đánh nhau mới thể hiện bản lĩnh của đàn ông!
Câu nói đầy khí khái của thằng nhóc khiến Bạch Hiền và bà giúp việc bật cười.
- Ngồi yên cho tôi nhờ ông cụ non!–bà giúp việc mỉm cười, lắc đầu mắng yêu.
- À mà bà ơi! Chú này giống Dady bà nhỉ?
Câu hỏi đột ngột của thằng nhóc khiến Bạch Hiền khựng lại. Một câu hỏi khó hiểu. Nhưng lại khiến Bạch Hiền giật mình.
- Cậu đừng có để ý lời cậu chủ nói! Cậu còn nhỏ! Hay ăn nói lung tung!–bà giúp việc lúng túng.
Bạch Hiền không còn cười được nữa. Mọi thứ cứ như đang cố sức tạo ra một chuyện gì đó....Một chuyện gì đó mà linh tính mách bảo rằng sẽ khiến Bạch Hiền không thể chịu đựng được!
... ...... ...... ...... .....
Ngồi được một lát thì Bạch Hiền đứng dậy cáo từ. Bà giúp việc đon đả tiễn khách. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cổng chính. Một chiếc xe ô tô đen lù lù tiến vào. Bạch Hiền nheo mắt nhìn. Không hiểu sao ruột gan Bạch Hiền lại cứ nóng hổi hổi....
- A! May quá! Ông chủ và bà cũng đã về!–bà giúp việc reo lên.
Bạch Hiền vẫn đứng yên. Nhưng lòng thấy bất ổn....
Từ trong xe, một dáng người bước ra.
Một người đàn ông...
Rất cao...
Rất trẻ....
Rất đẹp...
Và khi thằng nhóc từ trong nhà chạy ù ra nhảy chồm lên cất tiếng gọi "Baba" đối với người đàn ông ấy thì Bạch Hiền cảm giác mình không còn có thể đứng vững được nữa....
Gương mặt ấy...
Hình bóng ánh....
Dáng người ấy....
Chính là tình yêu! Là niềm đau bấy lâu của Bạch Hiền!
Sao lại thế cơ chứ ???
Bạch Hiền thấy cơ thể mình vỡ vụn....
Mọi thứ chao đảo....
- Baba ơi! Hồi nãy con bị bạn đánh! Chính cái chú đẹp đẹp giống Dady đã cứu con đó!–thằng nhỏ vô tư chỉ tay về phía Bạch Hiền cười.
Và người đàn ông đó...
Cũng như chết đi cùng im lặng.... ...... .....
Ai thế kia?
4 năm cho một cuộc tình dang dở...
Bây giờ...
Vòng tròn tình ái lại quay ngược ....
Đưa mọi thứ về lại với nhau sao?
Phải!
Người đàn ông đó...
Không ai khác chính là Phác Xán Liệt!–Người anh cùng cha khác mẹ và cũng là người yêu dấu nhất cuộc đời của Bạch Hiền.
Mọi thứ dường như đứng yên...
Mặc cho dòng ký ức ùa về phá tan trái tim hai con người đau khổ...
Vài phút sau thì người phụ nữ trong xe cũng bước ra...
Một bà lão trung niên...
Và đó cũng không phải là người lạ...
Khi bà chính là Hoàng Thoại Mỹ. Nữ hoàng sắc đẹp một thời....
Bạch Hiền lấy tay chống vào thành cửa để không phải ngã quỵ xuống. Lúc còn ở Mỹ, biết bao nhiêu lần cậu tự nhủ sau này nếu như gặp lại Xán Liệt thì mình sẽ phải can đảm như thế nào, nhưng bây giờ đây, khi mà 4 năm đã trôi qua, khi tình yêu đã trở thành nỗi đau chôn dấu, hình bóng người con trai ấy, người con trai duy nhất bước qua cuộc đời Bạch Hiền vẫn khiến Bạch Hiền rung động xen lẫn đau xót đến như vậy.
Nhưng sao Xán Liệt vẫn đứng đó? Vẫn chẳng có chút biểu hiện gì? Vẫn chỉ nhìn Bạch Hiền???? Tại sao???? Chẳng lẽ anh ấy đã chấp nhận số phận rồi sao? Anh ấy đã thật sự nguôi ngoai tình yêu trong lòng rồi sao?????
Hàng loạt câu hỏi cứ đập vào tâm trí Bạch Hiền....Xán Liệt thì vẫn đứng đó....trong yên lặng và ngắm nhìn.....
Không hiểu sao Bạch Hiền vội vã bỏ chạy....
Bạch Hiền chạy thật nhanh ra khỏi cổng...Chạy nhanh như thể muốn trốn tránh...cũng như thể sự giận hờn....
Và Xán Liệt vẫn đứng đó...
Không đuổi theo....
- Con! Con...con....Bạch Hiền....đó là Bạch Hiền phải không???? Sao con không đuổi theo??????–bà Thoại Mỹ bây giờ mới lấy lại tinh thần vì bản thân bà cũng quá shock trước sự xuất hiện của Bạch Hiền.
- Mẹ bế Tiểu Phàm, dùm con!–Xán Liệt nói như người vô hồn, đưa Tiểu Phàm cho bà Mỹ rồi bước vào nhà và vào trong phòng đóng chặt cửa lại.....
Sẽ không ai có thể hiểu được những hành động của họ khi mà bản thân Bạch Hiền luôn bị sự chi phối cùa tình yêu, sự căn trở và nỗi đau đớn....
Bạch Hiền lái xe thật nhanh rồi dừng lại ở một con đường khuất...rồi Bạch Hiền lại khóc một mình....Xán Liệt đấy! Đó chính là Xán Liệt! Anh ấy vẫn vậy! Vẫn đẹp trai...vẫn phong độ....nhưng anh ấy đã quên mình mất rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngồi trong phòng một mình, Xán Liệt trầm ngâm. Mọi thứ cảm xúc đảo lộn lẫn nhau đang hành hạ cậu. 4 năm qua chưa bao giờ cậu dừng lại công việc tìm kiếm tung tích của Bạch Hiền nhưng đều vô vọng. Vậy sao bây giờ nhìn thấy cậu ấy đó, gần đến như thế mà vẫn không thể nào chạy tới nắm tay....Phải chăng nỗi đau chia ly vẫn còn hằng quá sâu tạo nên những thứ rào cản chặn ngang con đường hội ngộ. Xán Liệt đưa mắt nhìn xung quanh. Đâu đâu cũng là ảnh của Bạch Hiền. Cả căn phòng này đều có hình bóng Bạch Hiền. Đó cũng là lý do vì sao hồi nãy Tiểu Phàm nói rằng Bạch Hiền nhìn rất giống Dady nó. Bởi vì một lẽ, khi nó hỏi bố nó–tức Xán Liệt, người phụ nữ trong những tấm hình này là ai. Xán Liệt đã không ngần ngại mà nói rằng: "Đó chính là Dady con! Người con trai duy nhất của cuộc đời ba!"................
Thế đấy!
Yêu nhau quá sâu đậm....
Để rồi thời gian trôi qua đi, nỗi đau tình yêu vẫn mãi là ám ảnh khôn nguôi.....
Nhưng Xán Liệt vẫn phải cảm ơn rằng: rất may cũng có ngày Bạch Hiền trở về bên cậu....
..............................................................................
Ngày mai là Valentine....
Ngày lễ của tình nhân....
Bạch Hiền và Xán Liệt chưa bao giờ có một ngày lễ tình nhân của riêng mình...Và có lẽ mãi mãi cũng không bao giờ có....Bạch Hiền nghĩ vậy....
Bạch Hiền vừa mới biết rằng hóa ra bà Thoại Mỹ đã lập công ty mới, một tập đoàn còn lớn mạnh hơn cả Russ của ngày xưa. Nhưng điều đáng nói ở đây là tập đoàn này đều nằm dưới sự quản lý của Xán Liệt mặc dù chưa bao giờ cậu xuất hiện trực tiếp trong công ty để điều hành. Mọi thứ đều được thực hiện qua máy tính. Xán Liệt không muốn mình xuất hiện lại trên thương trường một lần nữa. Bởi vậy mà tung tích về cậu chỉ là một làn khói mờ mà thôi....
Đây là những ngày Bạch Hiền sống trong kỳ niệm và bị kỷ niệm dằn xé. Và việc gặp lại Xán Liệt càng làm cho nỗi đau tăng lên gấp bội.....
Nhưng Bạch Hiền sẽ không ngờ rằng....thời điểm để kết thúc mọi chuyện đã đến rồi....
===============================
Tiết lộ một bí mật ngày mai là chap cuối nhé. SE hay HE thì mai sẽ biết rõ. Nhiều bạn cmt mà t bận quá nên không rep hết được. Thông cảm nha. Sau fic này có thể t sẽ ngưng edit fic vì lí do cá nhân, nhưng chỉ là có thể thôi. Mai lại tâm tình tiếp. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé...