Ngày hôm sau, Hứa Nguỵ Châu chạy tới công ty chuẩn bị tiếp chuyện ra album, Hoàng Cảnh Du cũng bay về Paris xử lý hết chuyện trong một tuần vừa qua, hết thảy đều như thường ngày, chỉ có điều thay đổi là người yêu mình chân chính trở về bên cạnh mình.
"Lương tỷ, xin chào!"
Lương Mạn ngơ ngác nhìn Hứa Nguỵ Châu, bật cười.
"Ai u! Tiểu thiếu gia gặp phải chuyện gì tốt rồi hả ? Mặt mày hớn hở vậy."
"Khà khà." Hứa Nguỵ Châu sửa sang lại đoạn tóc bị gió thổi loạn.
"Đúng rồi, vài ngày nữa album liền phát hành , vì lẽ đó tuần sau phải mở fanmeeting, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Có một đoạn vũ đạo nha!"
"Vũ đạo?"
"Ừ." Lương mạn sửa sang lại tài liệu trong tay đưa cho cậu "Đây là chương trình biểu diễn cùng một ít việc cần chú ý, nhìn kỹ đi, chờ một chút sẽ có thầy chuyên môn lại đây dạy cậu, phải cẩn thận học a!"
"Dạ...."
Hát, vũ đạo, đàn ghi ta. . . . . . Trời ạ, tuần sau. . . . . .
Hứa Nguỵ Châu nội tâm có chút lo lắng. . .
"Ngươi là Hứa Nguỵ Châu?"
Vốn đang nhắm mắt suy ngẫm, Hứa Nguỵ Châu nghe tiếng liền mở mắt ra, nhìn thấy một nam nhân đang chau mày.
Hứa Nguỵ Châu từ trên mặt đất đứng lên, "Ừ, là ta."
"Xin chào, ta là thầy vũ đạo." Người đàn ông mỉm cười, "Tên là Trần Vũ Hiên"*
*Bạn cùng khoá quân sự của YZ (xem lại c22) "Trần. . . Trần Vũ Hiên? Ngươi làm sao lại thành thầy vũ đạo rồi?"
Trần Vũ Hiên cười khẽ một tiếng, "Không nghĩ tới ngươi còn nhớ ta a, ta còn tưởng rằng ngươi quên ta rồi! Ban đầu bọn họ tìm ta, ta còn cự tuyệt, nhìn thấy tên của ngươi, ta liền tới."
"Ngươi nhảy tốt như vậy sao?" Hứa Nguỵ Châu trong lòng bắt đầu nghi vấn.
"Ngươi cho rằng ta giống Hoàng Cảnh Du sao! ? Còn nói ta tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản!"
"Ngươi đây còn nhớ, ngươi cũng quá thù dai đi! ?"
"Đúng rồi, nói đến Hoàng Cảnh Du, hai ngươi còn yêu nhau sao?"
"Ừ!" Hứa Nguỵ Châu một mặt hả hê "Anh ấy hiện tại ở Paris xử lý công chuyện."
"Không tệ a, tiểu tử này."
Trải qua hơn mười phút ôn chuyện, Hứa Nguỵ Châu mới nghĩ đến hắn là đến dạy vũ đạo , liền trước hết để cho Trần Vũ Hiên nhảy một lần.
Trần Vũ Hiên một thân ung dung, không chút nào áp lực, một hơi đem ba, bốn phút vũ đạo hoàn thành.
Hứa Nguỵ Châu ở bên cạnh nhìn thôi đã thấy mệt, cậu chưa từng tiếp xúc qua vũ đạo, hiện tại chỉ trong ba, bốn ngày học xong một điệu nhảy phức tạp như vậy, quên đi.
"A. . ."
"Làm sao vậy?"
"Thật phải nhảy phức tạp thế sao?"
"Đừng với bản thân không tự tin vậy chứ!"
"Đến đến đến, trước tiên bước ra, lại đá trở lại, giơ cái tay này lên. . . . . . . . .
Sau đó Trần Vũ Hiên làm một động tác, Hứa Nguỵ Châu cũng làm theo, một buổi sáng liền xong một nửa.
"Không nghĩ tới ta cũng có khiếu vũ đạo a! !"
"Ngươi cùng Hoàng Cảnh Du sống chung một chỗ, làm sao da mặt cũng thay đổi thành dày như hắn rồi?"
Hứa Nguỵ Châu trực tiếp đánh vào gáy Trần Vũ Hiên.
"Dám nói như thế hả! ?"
"Ngươi là ở bảo vệ chính mình, hay là đang giữ chồng ngươi a?"
"Ngươi . . ."
"Ong ong -" di động để lên bàn rung lên.
"Alo? Hoàng Cảnh Du? Làm sao anh biết số điện thoại em?" Hứa Nguỵ Châu trợn to hai mắt, rõ ràng đã đổi số, cũng không có nói với hắn.
"Ngốc! Anh có gì không thể tra chứ?" Hoàng Cảnh Du cưng chiều cười.
"Nha nha, anh có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao?"
"Anh. . ."
"Hoàng Cảnh Du! Vợ của ngươi đang ở chỗ ta!" Trần Vũ Hiên đột nhiên nói
Hoàng Cảnh Du thần kinh lập tức căng thẳng.
"Nam nhân kia là ai vậy! ?"
"Trần Vũ Hiên. . ."
"Cái gì! ? Hắn làm sao đi cùng với em a! ? Hai người có chuyện gì! ?" Vị vua giấm lại bắt đầu rồi.
"Hắn đang dạy em vũ đạo, em tuần sau. . ."
"Cái gì hả! ? Hứa Nguỵ Châu anh đúng là không thể rời em dù là một giây a! !"
"Ái chà chà, em tuần sau phải biểu diễn. . ."
"Lại còn muốn ở trước mặt nhiều người nhảy nhót! ?. . . . . .
Xong xong, không nói được rồi. . . Hứa Nguỵ Châu tàn nhẫn trừng mắt nhìn Trần Vũ Hiên.
"Hứa Nguỵ Châu, anh tối hôm nay sẽ trở lại, đưa địa chỉ nhà em cho anh! Trước tiên cúp máy đã."
"Được."
Cúp điện thoại xong, Hứa Nguỵ Châu trực tiếp đá vào mông Trần Vũ Hiên.
"Ngươi sao nhiều chuyện như vậy! ? Không thể để hắn an tâm làm việc a! ?"
"Chuyện này. . . Ta không phải đang giúp ngươi à! ?"
"Ngươi giúp ta chỗ nào! ?"
"Không phải cho hai ngươi tối hôm nay có thể. . ." Trần Vũ Hiên ánh mắt gian tà.
"Ta đánh chết ngươi!"
"Ca, ca, ta sai rồi!" Trần Vũ Hiên trên đất thở hổn hển, mệt chết ta, khiêu vũ cũng không mệt mỏi như vậy, bị Hứa Nguỵ Châu suýt chút nữa dằn vặt chết.
Hứa Nguỵ Châu lại đang tàn nhẫn xử lý Trần Vũ Hiên.
"Ai ô ô. . . Đau. . ."
Hứa Nguỵ Châu đánh Trần Vũ Hiên xong liền cầm điện thoại di động lên, đem số Hoàng Cảnh Du lưu lại thành tên " Vua giấm Đan Đông" .
Trần Vũ Hiên liếc nhìn Hứa Nguỵ Châu, nhìn thấy cậu đối diện điện thoại di động cười khúc khích, lại nhìn một chút điện thoại di động của hắn. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Cắt! Ngưng bộ dạng cô vợ nhỏ giùm cái!"
Hứa Nguỵ Châu đem nắm đấm đặt ở trước mặt hắn, đồng thời quơ quơ, mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Trần Vũ Hiên nhìn nắm đấm trước mặt, tỉnh táo cầm lấy một bình nước uống một hớp.
"Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi cái gì cũng chưa nghe thấy."
"Tốt nhất là như vậy." Hứa Nguỵ Châu đem địa chỉ nhà nhắn cho Hoàng Cảnh Du, tiếp theo một giây sau lại nghe thấy tiếng Trần Vũ Hiên cầu xin tha thứ.