Fanfic Bác Chiến | Thiếu Nam Không Cô Đơn
|
|
6 - Đối chiến
THIẾU NAM KHÔNG CÔ ĐƠN THANH THIẾU BẠCH Chap 6 - Đối chiến Trưa hôm nay Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau livestream nói chuyện với fan, trùng hợp là hai người đều mặc đồ đen, chỉ khác kiểu dáng. Vương Nhất Bác mặc một bộ vest khiến cậu trông chững chạc hơn, còn Tiêu Chiến chỉ khoác một chiếc áo bóng chày đơn giản nên thoạt nhìn khoảng cách tuổi tác của hai người như được thu hẹp lại. Nhiều người cũng nhận ra dạo gần đây phong cách ăn mặc của hai người họ như bị tác động, ảnh hưởng lẫn nhau, người mới nhìn vào rất dễ nhầm lẫn. Khó khăn lắm mới tách ra khỏi đám đông người hâm mộ để đi đến một quán ăn BBQ, Tiêu Chiến bông đùa rằng muốn giảm cân, ngay lập tức người em gọi lên ba phần thịt bò, rất nhiều thịt bò, cậu bảo hai phần cho anh ăn để lấy sức mà giảm cân, quay phim xong gầy đến mức như vậy mà mà nói là muốn giảm cân. Như thường lệ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp nhau vừa nhìn nhau đã muốn cười, cười chưa dứt liền đánh nhau, nhìn thế nào cũng thấy giống như là hai đứa trẻ đang trêu đùa. Nhưng dẫu sao thì Tiêu Chiến cũng đã 27 tuổi, anh rất biết cách chăm sóc cho cậu em nhỏ của mình. "Chuyện stage của em sao rồi?" – Tiêu Chiến lén nhìn Nhất Bác, mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy không được thoải mái. "Không nhảy nữa." Tiêu Chiến "À" lên một tiếng, lén thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ, anh lén ngước lên nhìn Vương Nhất Bác. "Vốn dĩ chẳng có stage nào cả." – Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục ăn một cách thản nhiên, cũng không để ý đến sắc mặt đang dần thay đổi của Tiêu Chiến. "Không có?" "Không có!" "Là em lừa anh?" – Tiêu Chiến đột ngột cảm thấy tức giận, Vương Nhất Bác chưa bao giờ lừa dối anh bất cứ điều gì, mà anh cũng nguyện ý hoàn toàn tin tưởng cậu – "Sao phải lừa anh?" Vương Nhất Bác im lặng không nói. "Em thích Trình Tiêu à?" "Em không, nhưng anh thì có đúng không?" – Mặt Nhất Bác đanh lại, cậu nhìn thẳng vào anh như muốn anh nói rõ sự thật, dù sự thật không hề vui vẻ. "Vì vậy nên em cứ nhắc đến Trình Tiêu với anh phải không? Em làm vậy là có ý gì?" – Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của cậu, vốn dĩ bản thân anh cũng không biết là mình có thích cô gái ấy hay không, hay là vì thấy khuôn mặt ấy xinh đẹp nên thỉnh thoảng muốn ngắm nhìn một chút. "Không phải anh thích nghe lắm sao?" – Vương Nhất Bác mỉm cười, nụ cười này thật quá cứng nhắc, cứng nhắc đến nỗi khiến cho Tiêu Chiến thường ngày ôn hòa điềm tĩnh cũng phải tức giận đến đứng bật dậy, anh cố gắng để không hét lên. "Vương Nhất Bác!" Vương Nhất Bác từ chối trả lời, Tiêu Chiến bỏ ra về trước, cũng không muốn nhìn lại cậu vẫn còn đang ngồi ở đó. Một lát sau, Vương Nhất Bác gọi tính tiền thì được phục vụ nhắc là Tiêu Chiến đã thay cậu thanh toán hết, bỗng chốc trong lòng cậu thấy xót xa, và cả có lỗi. Dường như là rất giận, Tiêu Chiến không hề chủ động liên lạc với Vương Nhất Bác, ngoài mặt lúc tham gia chương trình hay trả lời phỏng vấn thì Tiêu Chiến vẫn giữ vẻ mặt hòa hoãn, thậm chí có chút vui vẻ khi nói về cậu, không ai nhìn ra được là anh đang giận cậu. Khi chỉ có một mình liền lộ ra vẻ mặt buồn chán, suy nghĩ mãi không ngừng tại sao Vương Nhất Bác lại đối xử với anh như vậy, cũng như việc cắt đứt liên lạc với cậu khiến anh cảm thấy rất khó chịu. 2 tuần sau, dường như là không nhịn nổi nữa, Tiêu Chiến hẹn Vương Nhất Bác ra nói chuyện, cậu liền ra vẻ thách thức nói - "Đàn ông động thủ không động khẩu, tỉ thí đi." – Không biết Vương Nhất Bác nghĩ gì, một mình cậu tự biên tự diễn nên tất cả chuyện này, mà Tiêu Chiến vốn không muốn so hơn thua với cậu cũng bị cuốn theo một màn này. Hạ Văn vốn đang bế quan cũng phải đi làm trọng tài cho họ. Vì cả hai người đều cùng học bắn cung tại trung tâm cùng lúc nên quyết định phương thức tỉ thí chính là bắn cung, mặc dù Tiêu Chiến trong phim có học qua vài động tác, nhưng Vương Nhất Bác tự tin mình có thể giành phần thắng. "Em có điều kiện, nếu em thắng, anh không được hẹn hò phụ nữ trong vòng 1 năm." – Vương Nhất Bác đưa ra điều kiện. "Nghĩa là hẹn hò với đàn ông thì được?" – Hạ Văn hỏi cậu. "Không, không được hẹn hò với ai hết, nam nữ gì cũng không được." "Vậy cũng được sao? Vô lý hết sức." – Tiêu Chiến dở khóc dở cười nói, Vương Nhất Bác làm như anh muốn có vợ lắm rồi, anh còn chưa muốn mua dây buộc mình đâu – "Nếu anh thắng em phải đồng ý với anh 1 điều kiện." "Điều kiện gì?" "Tạm thời chưa nghĩ ra." – Vậy mà Vương Nhất Bác vẫn đồng ý. Mỗi người bắn năm mũi tên, ai bắn được điểm cao hơn thì tính là thắng, số điểm của Vương Nhất Bác vậy mà nhiều hơn Tiêu Chiến hẳn 7 điểm. "Vương Nhất Bác có phải thời gian qua tranh thủ đi tập trước không?" – Hạ Văn cười cười, ai chả biết bình thường cậu bắn cung luôn đạt số điểm thấp hơn Tiêu Chiến, hôm nay đột nhiên điểm cao như vậy làm sao qua mắt được cô. "Đúng rồi, nói không sai." – Vương Nhất Bác mặt dày thừa nhận – "Hạ Văn thấy thế nào?" "Ấu trĩ hết sức. Nhưng mà Chiến ca nhớ thực hiện lời hứa nhé." – Hạ Văn cười to, hóa ra gọi cô đến bằng được chính là để xem một màn mà Vương Nhất Bác đã cất công dàn dựng, hiệu quả cũng không tồi. Tiêu Chiến lại tức giận rồi, anh phồng má để nhịn không phải mắng hai đứa em, một đứa lại tiếp tục lừa anh, một đứa thì cười trên nỗi đau của anh. "Vương Nhất Bác, từ nay về sau không cho phép em lừa anh nữa." – Tiêu Chiến cuối cùng cũng hét lên. "Được được, sau này không bao giờ lừa anh nữa."
|
7 - Võ quán Phong Lương
THIẾU NAM KHÔNG CÔ ĐƠN THANH THIẾU BẠCH Chap 7 – Võ quán Phong Lương Những ngày sau đó hai người đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra, không còn giận hờn vu vơ, trở lại khoảng thời gian tươi đẹp trước kia. Cùng với sự thành công của Trần Tình Lệnh, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở thành những gương mặt sáng giá đối với các nhãn hàng quảng cáo, gần đây nhất chính là hai người cùng nhau làm đại diện cho nhãn hàng nước hoa Avon. Quay một vài quảng cáo cho nhãn hàng, sau đó chụp một bộ ảnh, chủ đề lần này vẫn như mọi khi, chính là sexy man, thế nhưng khi nhìn trang phục, Tiêu Chiến không tránh khỏi mặt nhăn mày nhíu. Trang phục của hai người đều màu đỏ, áo được làm từ vải lụa mỏng, một chiếc hở vai một chiếc hở ngực, không phải hở bình thường mà gần như hở tới tận lưng eo. Quảng cáo nước hoa có cần táo bạo vậy không chứ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng mắt nhắm mắt mở chụp cho xong bộ ảnh, lúc chụp đúng thật ngại ngùng, nhưng kết quả ảnh cũng rất đẹp nên cũng tính là xứng đáng. Mỗi ngày lên mạng đều tràn ngập hình ảnh anh hở lưng em hở ngực, còn có bố cục có hơi ái muội làm Tiêu Chiến lần nào nhìn thấy cũng cảm thấy xấu hổ, Vương Nhất Bác còn được dịp trêu chọc anh, nói chuyện vài câu là lại gửi cho anh xem một tấm ảnh, đến mức Tiêu Chiến phải đe dọa nếu cậu còn thế nữa thì anh không trả lời tin nhắn nữa thì Nhất Bác mới thôi. Công việc ngày một nhiều, Tiêu Chiến sắp sửa nhận phim mới, lại là phim cổ trang, lần này anh đóng vai một vị vua tuy vẻ ngoài nhìn thư sinh nhưng thực ra võ công rất cao cường, khuôn mặt khi thì ra vẻ đăm chiêu, khi thì đắc ý khiến không một ai có thể đoán được tâm tình nhà vua. Vương Nhất Bác thì mới ra album, vẫn đang trong quá trình quảng bá. Bây giờ đang là cuối năm, là thời gian mà võ quán Phong Lương tổ chức kiểm tra sát hạch, như thường lệ vẫn là Hạ Văn đứng ra tổ chức, đây là dịp trọng đại của võ quán nên sư phụ và các sư huynh đều có mặt. Võ quán Phong Lương với hơn một trăm môn sinh được chia làm nhiều bảng thi đấu khác nhau, mà mỗi trận đấu đều phải được tất cả mọi người chứng kiến nên thời gian tổ chức kiểm tra sát hạch kéo dài tận 4-5 ngày. Năm nay Hạ Văn có mời Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến dự trong ngày đầu tiên, là ngày thi đấu đối kháng. Võ quán Phong Lương là một nơi rất rộng rãi, tất cả môn sinh phải ở nội trú, các sư đệ dưới Hạ Văn chỉ được ra ngoài một ngày duy nhất là chủ nhật, thời gian còn lại đều phải tuân thủ nghiêm ngặt lịch sinh hoạt của võ quán. Trang phục thi đấu của võ quán là quần áo taekwondo màu trắng sọc cổ đen, ngoài những lúc luyện tập ra thì các môn sinh mặc hán phục cách tân hoặc thiền phục, toàn bộ đều màu trắng. Tiêu Chiến tò mò hỏi tại sao thì được Hạ Văn giải thích - "Võ quán đông người, dùng một màu là tốt nhất." Võ phục của Hạ Văn và hai vị sư huynh đều có in hình một ngôi sao nho nhỏ màu bạc ngay bên dưới logo của võ quán, các sư đệ sư muội khác đều không có. Trang phục thường ngày của Hạ Văn cũng khác mọi người, cô không thích quần áo ống rộng dễ gây vướng víu nên cố tình may bó cổ tay và cổ chân lại, trong võ quán cũng chỉ có mình cô dám may quần áo khác biệt với mọi người như vậy. Khi Hạ Văn dẫn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vào phòng khách, cô gái đảm nhiệm việc pha trà bỗng kêu lên – "A! Vương Nhất Bác, anh chính là người khiến sư huynh bị phạt quỳ đúng không?" "Phạt quỳ là sao?" "Em bị phạt quỳ sao tiểu Văn?" "Anh biết đấy, võ quán của chúng em cũng có rất nhiều quy định, cũng gọi là gia quy." – Hạ Văn ảo não nói, tuy nhiều quy định là thế nhưng từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi phạm phải, cũng chỉ là phạm những lỗi nhỏ nhặt, không đáng phải quỳ. "Em phạm phải điều gì vậy?" "Lén uống rượu." – Hạ Văn day day thái dương – "Thật ra tụi em được uống rượu, nhưng trong gia quy có một điều, đó là tuyệt đối không được uống rượu nếu nó gây tác hại xấu đối với bản thân. Đại ca không được uống là do mỗi lần uống vào, dù chỉ một ít thì sẽ trèo lên nóc nhà đứng tấn, còn em không được uống là vì em bị đau dạ dày." "Là Lý Tử Tuyền ép rượu cậu, vì thế nên sư phụ mới phạt cậu đúng không, sư huynh." – Vương Nhất Bác cau mày, không nghĩ bữa tiệc tân gia của mình lại gây phiền phức cho Hạ Văn. "Sư phụ cũng thật là, đã phạt còn không nói phạt bao lâu, lại còn đưa ra ba mốc thời gian là 4 tiếng, 3 tiếng và 1 tiếng, bảo sư huynh muốn quỳ bao lâu thì quỳ. Tất nhiên sư huynh sẽ chọn quỳ 4 tiếng rồi." – Cô gái ấy vừa đưa trà lên cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vừa phân trần, ngẫm thế nào thì vẫn thấy uất ức thay cho tam sư huynh, rõ ràng sư huynh không muốn uống nhưng cô gái tên Lý Tử Tuyền đó cứ ép phải uống mới bằng lòng. "Phong An, không được nghị luận sư phụ." – Hạ Văn nghiêm giọng nói, cô gái tên Phong An xong việc liền bước ra khỏi phòng. ------------ Có thể các bạn khi đọc đến cuối chap sẽ cảm thấy có chút dang dở, vì sự thật là mình chưa viết hết những gì mình muốn, nhưng mà mệt quá nên mình kết thúc như vậy luôn, tình tiết tiếp theo để chương sau. Cám ơn các bạn đã ủng hộ, hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất.
|
8 - Lý Tử Tuyền
THIẾU NAM KHÔNG CÔ ĐƠN THANH THIẾU BẠCH Chap 8 – Lý Tử Tuyền Phòng khách của võ quán được trang trí rất đơn giản, từ ngoài đi vào có thể nhìn bức hoành phi đề tên Phong Lương võ quán nằm ở bên trên, vị trí trang trọng nhất, bên dưới là một bức tranh 'Kết nghĩa đào viên", ý muốn nói rằng tất cả mọi người đến với võ quán đều như anh em, phải đối xử với nhau chân thành như anh em một nhà. Bức tường bên phải được treo 5 bức thư pháp đề 5 chữ Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín. Còn lại, phần lớn đồ đạc được bày ở đây đều làm bằng gỗ, mùi hương của gỗ tỏa ra, cộng với mùi hoa bách hợp khiến người ta bước vào có cảm giác dễ chịu. Võ quán Phong Lương có số lượng môn sinh rất đông, năm nào cũng cử người tham gia các giải đấu lớn nhỏ, thu về kha khá huy chương, là võ quán có thành tích cao trong khu vực. Sư phụ của Hạ Văn phần lớn thời gian đều không xuất hiện, việc đứng lớp đã có Hạ Văn và hai sư huynh lo, tuy nhiên ông tuyệt đối không phải là một ông lão râu tóc bạc phơ, môn sinh trong võ quán đều xem ông như một ông bố hiền lành, thấu tình đạt lý. Hạ Văn nổi tiếng là ít nói và nghiêm khắc nên ít có ai dám cười nói trước mặt cô, mỗi khi Hạ Văn xuất hiện, các sư đệ sư muội đều bày ra một vẻ chăm chú tập luyện, nếu không sẽ bị phạt đứng tấn như chơi. Kiểm tra sát hạch hằng năm đều do Hạ Văn tổ chức, với tiếng tăm của Phong Lương, các đơn vị truyền thông nhiều lần ngỏ lời muốn đến ghi hình và phỏng vấn các môn sinh nhưng đều bị Hạ Văn từ chối. Bất kỳ vị khách nào đến vào dịp này đều phải được sự đồng ý của Hạ Văn, nhưng từ trước đến nay số người vào xem được không quá 5 người. "Sư huynh, có khách đang đợi ở ngoài sảnh." – Một sư đệ vào thông báo cho Hạ Văn. Bình thường nếu có ai muốn đến xem đều phải liên hệ từ trước, vì đây là dịp trọng đại của võ quán nên sáng sớm ngày hôm đó đã cho đóng cửa, không tiếp khách. Hôm nay thế mà lại có một vị khách bất ngờ. "Sao lại là cô?" Người trước mặt chính là Lý Tử Tuyền, gương mặt Hạ Văn bỗng chốc trầm xuống, không hiểu tại sao cô ta có thể đến được nơi này, mục đích của cô ta là gì. "À là cái người khiến sư huynh bị phạt quỳ đây mà." – Phong An la lên, nét mặt cau có đầy phòng bị, tiến lên đứng chắn trước mặt sư huynh. "Câm miệng, lùi xuống." – Hạ Văn không nhìn Phong An, nhưng cô gái tên Phong An này cũng biết mình đã chọc giận sư huynh, cô chỉ biết thầm cầu nguyện sẽ không bị phạt. "Tam sư huynh, đây là chị gái em, chị ấy biết hôm nay võ quán sẽ tổ chức kiểm tra sát hạch nên muốn tới, có điều đột ngột quá nên em chưa kịp nói cho sư huynh, thật xin lỗi." – Phong Huyền, một cậu con trai khá nhỏ tuổi lên tiếng. "Đã đến rồi thì cứ vào đi." – Hạ Văn vẫn nhìn chằm chằm Lý Tử Tuyền, ấn tượng đầu tiên khi gặp cô gái này đặc biệt xấu, là ca sĩ nhưng không biết giữ hình ảnh, trong show thực tế của Nhất Bác hành động không đúng mực, còn khiến người khác thêu dệt lên biết bao câu chuyện trên mạng xã hội. Chỉ cần nhìn thấy Lý Tử Tuyền là cô lại thấy đau đầu. Hạ Văn đi đến chiếc bục nơi cô vẫn hay ngồi quan sát các môn sinh tập luyện, ra chỉ thị. "Ngày hôm nay, không ai được phép chụp ảnh, quay phim, không được lên mạng thảo luận bất cứ điều gì, đặc biệt là về các vị khách mời. Ai vi phạm, cấm thi đấu một năm." – Tất cả mọi người đều hiểu rằng Hạ Văn muốn bảo vệ Vương Nhất Bác, người em kết nghĩa của cô, nếu tin tức Lý Tử Tuyền và Vương Nhất Bác cùng đến một nơi bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cậu gặp rắc rối. Hạ Văn nói xong liền đi thẳng vào phòng khách, bỏ mặc Lý Tử Tuyền và đám môn sinh ở lại ngoài đại sảnh. "Chiến đại, hôm nay quản em của anh cho tốt vào, cô học trò bé bỏng của nó lại xuất hiện rồi." – Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn còn ngồi trong phòng khách, không phải hai người ngoan ngoãn đặt đâu ngồi đấy, mà là sợ nếu bước ra khỏi nơi này sẽ bị lạc, Phong Lương không chỉ rộng lớn mà thật sự giống một mê cung. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sau khi nghe Hạ Văn nói vậy, một phần lấy làm khó hiểu vì không rõ Lý Tử Tuyền đến võ quán làm gì, phần còn lại ngạc nhiên tại sao phản ứng của cô lại tiêu cực như vậy. Hạ Văn bình thường đúng là yêu ghét thể hiện rõ ra mặt, nhưng cô chẳng bao giờ quan tâm đến người khác, xem ra cô thật sự không thích cô gái Lý Tử Tuyền này. --------------------- Hôm trước mình nói là Hạ Văn khó tính, thực ra ngoài khó tính thì nó còn "ác" nữa quý dị :))) --------------------- Nhân tiện thì, mọi người đọc truyện xong có cảm nghĩ gì về truyện của mình không, cho mình xin cái comment đi ạ, cảm giác bơ vơ quá đi mất.
|
9 - Giấm
THIẾU NAM KHÔNG CÔ ĐƠN THANH THIẾU BẠCH Chap 9 – Giấm Lý Tử Tuyền có một người em trai đang theo học Taekwondo ở võ quán Phong Lương, cậu tên Lý Tử Huyền, năm nay mới 15 tuổi. Tử Huyền đến Phong Lương được 5 năm, thời gian đầu cậu nhỏ không được về nhà, chỉ biết đi học rồi về luyện võ. Nhiều tháng không về nhà, Lý Tử Tuyền căn bản không biết mọi người trong võ quán đều đã gọi cậu là Phong Huyền. Lớp đệ tử như Phong Huyền, người chỉ dạy trực tiếp vẫn là Hạ Văn, khi nào cô không rảnh thì các sư huynh cấp thấp hơn sẽ đứng lớp, nhưng đa số thời gian vẫn là Hạ Văn. Ai trong võ quán cũng đều biết tam sư huynh là người không thích cười, không thích đùa giỡn, trên mặt luôn một kiểu u sầu khó hiểu, vì vậy nên mọi người cũng không dám tới gần. Ấn tượng của Phong Huyền về những lần cậu được nói chuyện với Hạ Văn đều là những lần xấu hổ tột cùng, một lần lúc mới vào võ quán, cậu đi học ham chơi bị cô giáo bắt phạt, là Hạ Văn đến đưa cậu về, một lần cậu bị ngũ sư huynh phạt đứng tấn, là Hạ Văn ra bảo cậu vào nghỉ ngơi. Nói chung trong mắt Phong Huyền, Hạ Văn tốt lắm, nhưng có tốt đến mấy thì cậu hay mọi người cũng không dám đến gần, sợ cô sẽ nổi giận. Lần này Lý Tử Tuyền chị của cậu đến bất ngờ, đã phạm vào quy tắc của võ quán, Phong Huyền đoán có lẽ trong lòng Hạ Văn đang cảm thấy tức giận, nhưng sư huynh không nói gì, có nghĩa là cậu sẽ không sao cả. Phong Huyền thầm cầu nguyện cho ngày hôm nay sẽ trôi qua suôn sẻ. Sư phụ, hai sư huynh và Hạ Văn ngồi ngay phía trước sàn đấu để tiện quan sát và chấm điểm từng môn sinh, những vị khách được sắp xếp ngồi phía bên trái sàn đấu, còn tất cả các môn sinh đều ngồi phía dưới để đợi tới lượt mình. Ngày đầu tiên là ngày thi đấu đối kháng, hai môn sinh sẽ đấu với nhau trong 3 phút, ai thắng sẽ được vào vòng trong, cuối cùng dựa vào xếp hạng để tính điểm. Vương Nhất Bác đến đây đã là lần thứ 2, lần đầu tiên là được Doãn Chính dẫn tới, nên mới quen biết Hạ Văn, lần này cậu đến cùng với Tiêu Chiến, trước khi Lý Tử Tuyền đến thì khách được mời đến hôm nay cũng chỉ có hai anh em cậu. Nhị sư huynh Đào Phi Nhiêu biết được khả năng học tập xuất sắc của Vương Nhất Bác nên có lần nói đùa rằng nếu cậu muốn học Taekwondo thì anh sẵn sàng dạy, Hạ Văn chỉ cười rồi nói, "Người ta bận lắm, chỉ có em rảnh để xin anh dạy cho thôi." Tiêu Chiến ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn, anh ngồi im quan sát đại sảnh nơi bọn họ đang ngồi, im lặng xem các môn sinh thi đấu và nghe sư phụ của Hạ Văn nhận xét. Tiêu Chiến không hổ có biệt danh là Tiêu Thỏ, ngay cả việc ngồi im thôi cũng khiến người khác cảm thấy thật dễ thương, thỉnh thoảng có vài môn sinh nhìn qua anh rồi cười khúc khích, sau đó nhìn thấy ánh mắt của tam sư huynh Hạ Văn thì lập tức im bặt. "Nhất Bác em xem đi, hóa ra tiểu Văn ở trước mặt các em nhỏ là bộ dáng bà la sát như vậy đấy." – Tiêu Chiến không nhịn được quay sang nói chuyện với Vương Nhất Bác, mà cậu thì đang xem một cách rất hào hứng, nhìn người ta thi đấu cậu cũng muốn vận động tay chân theo. "Nhất Bác..." "Lão Vương..." – Tiêu Chiến gọi trong vô vọng. "Hả, à anh, hì hì em tập trung xem quá nên không để ý, anh vừa rồi mới gọi gì em?" – Vương Nhất Bác lúc bình thường rất dính lấy Tiêu Chiến, cứ lấy cớ để nói chuyện với anh, bắt anh hùa theo những trò chơi trẻ con của cậu, đến mức anh phải chê cậu phiền. Thế mà vừa rồi cậu lại bơ anh. "Hừ, anh bảo Hạ Văn như bà la sát ấy." – Tiêu Chiến quay mặt đi không nhìn Vương Nhất Bác nữa. "Hì hì, Chiến ca quay lại đây đi." "Thầy Vương, cô Hạ Văn đó ở đây có chức vụ gì vậy ạ?" – Lý Tử Tuyền ngồi cạnh Nhất Bác hỏi. "Cô không biết Hạ Văn? Em trai cô học ở đây mà cô lại không biết?" – Vương Nhất Bác nhăn mày khó hiểu. "Em xa nhà nhiều năm rồi nên nhiều chuyện không rõ, mà Tử Huyền cũng không nói..." "Hạ Văn là người trực tiếp dạy dỗ em cô." – Tiêu Chiến. Tiêu Chiến biết Lý Tử Tuyền, từ đợt chương trình Sáng tạo 101 đã bị ghép đôi với Vương Nhất Bác, hình ảnh trong sáng dễ thương. Mặc dù vậy, anh cũng không quan tâm lắm, con gái bị ghép với Nhất Bác thì khỏi nói, nhiều vô kể. Nhưng đây là lần thứ 2 anh chính thức gặp Lý Tử Tuyền rồi, cũng nhận thức được sự việc không hề đơn giản. Với cá tính Nhất Bác sẽ không mời học trò về dự tiệc, lại còn lên chương trình thực tế, vậy mà Lý Tử Tuyền và Cao Thu Tử được mời đến, chắc chắn là đã có sự sắp xếp mà cậu không thể chối từ. Đã thế còn gây rắc rối cho Nhất Bác. Lần này gặp ở Phong Lương cứ cho là tình cờ đi, nhưng đây chắc chắn là cơ hội tốt cho cô ta, càng nghĩ anh càng thấy không thoải mái. "Thầy Vương, anh Chiến, lát nữa khi kết thúc kiểm tra chúng ta cùng đi ăn được không? Em biết một nhà hàng ở gần đây rất ngon." "Không." Tiêu Chiến vội nói, giọng nói vì vội vàng đáp lời nên có chút không thể khống chế âm lượng, anh lắp bắp – "À... ý tôi là vì có hẹn với Hạ Văn rồi nên e là không đi được." "Hẹn sao? Cũng hẹn đi ăn ạ? Nếu vậy em đi cùng có được không?" "Không được." – Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, vừa rồi nếu Tiêu Chiến không từ chối thì cậu cũng sẽ làm như vậy, Vương Nhất Bác không có nhu cầu kết thân với ai khác. Dường như hơi quê độ, Lý Tử Tuyền không nói gì thêm, từ đầu đến cuối cũng chỉ xem thi đấu, thỉnh thoảng lén nhìn sang Vương Nhất Bác, mà lần nào nhìn, cô cũng đều thấy cậu đang nói chuyện với Tiêu Chiến rất vui vẻ. Bên này thực chất cũng không vui vẻ từ đầu đến cuối, từ lúc Lý Tử Tuyền xuất hiện thì vẻ mặt của Tiêu Chiến đã không được tự nhiên, đến lúc cô bắt chuyện, mặt Tiêu Chiến đã đen đến mức không thể đen hơn. Mà mọi biểu cảm của anh Nhất Bác đều nhận ra, đều gom gọn vào trong đáy mắt. "Chiến ca, lát nữa anh thích ăn món gì?" – Vương Nhất Bác khều khều. "Ăn lẩu cay, lẩu thật cay." – Tiêu Chiến không thèm nhìn cậu. "Cay thật cay á? Cay như vậy làm sao em ăn nổi." – Vương Nhất Bác mếu. "Cũng không phải mình em không ăn được." "Anh không thương em hả? Mà anh cứ nhìn đi đâu đấy, nhìn qua đây." – Cậu vừa nói vừa ôm má anh, xoay mặt anh qua nhìn mình, môi trề ra tỏ vẻ như sắp tức giận. "Hạ Văn đang dạy học kìa." – Tiêu Chiến bất mãn nói, ngồi bên cạnh con gái thì thôi đi, còn phá không cho anh xem thi đấu. Vừa rồi là một trường hợp hi hữu trong buổi kiểm tra, một môn sinh thực hiện một động tác cơ bản nhưng lại sai rất nhiều lần, dẫn đến bị đối thủ đá trúng chân, đau đến mức nằm xuống kêu la. Hạ Văn ngứa mắt nên đích thân xuống dạy lại cho cậu ta động tác đúng. "Nếu mà anh dám bắt nạt em á, em sẽ bảo Hạ Văn đánh anh đó." "Nếu mà em còn tiếp tục bắt nạt anh á, anh sẽ bảo Hạ Văn đánh em đó." Món lẩu cuối ngày hôm đó của ba anh em đúng là lẩu cay, lại còn là loại cay nhất trong quán ăn. Một người vui vẻ, hai người khóc ròng. ------------- Có một số đoạn bạn sẽ thấy Tiêu Chiến được gọi là 'Chiến ca' và 'anh Chiến'. Thực ra mình hơi vướng chỗ 'Vương lão sư' và 'thầy Vương', mình muốn để Lý Tử Tuyền gọi Vương Nhất Bác là thầy, xưng em, chứ nếu mà gọi anh xưng em thì sai quá sai vì Bác nhỏ tuổi hơn. Nên mình quyết định để là Thầy Vương, chứ cứ lão sư ơi lão sư à nghe nó hơi kỳ. Rồi thì tự dưng 'thầy Vương', rồi lại 'Chiến ca' cũng không được, cái thì Hán Việt cái thì thuần Việt. Sau đó mình quyết định là mọi người gọi Tiêu Chiến là 'anh Chiến', riêng Vương Nhất Bác gọi là 'Chiến ca', nghe có chút cute hơn tý.
|
10 - Tất Kỳ
THIẾU NAM KHÔNG CÔ ĐƠN THANH THIẾU BẠCH Chap 10 - Tất Kỳ Tiêu Chiến vừa nhận một bộ phim cổ trang mới, vài ngày nữa sẽ bấm máy, anh tranh thủ mang kịch bản về nhà tập luyện trước. Đứng trước gương mấy tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến vẫn không sao luyện được vẻ âm hiểm, cười như không cười của một vị vua gian xảo. Từ trước đến giờ, nụ cười của Tiêu Chiến được đánh giá là ấm áp như ánh mặt trời, còn nụ cười của vị vua tên Tất Kỳ này, chính là nụ cười khiến người khác phải rét run. Tiêu Chiến vỗ bộp bộp lên mặt mình, ai bảo bình thường đều là cười khiến người khác động lòng như vậy chứ, bây giờ làm sao mà cười cho người ta sợ đây? Đang mải tập luyện, bỗng dưng có tin nhắn đến, là của Vương Nhất Bác. "Chiến ca, anh đang làm gì đấy? Đã ăn tối chưa?" "Anh chưa, đang tập kịch bản phim mới." "Anh biết mấy giờ rồi không, sao còn chưa ăn? Em đang ở gần đấy, anh xuống đi ăn cùng em đi." "Ừ đợi anh một lát." – Tiêu Chiến vội vàng thay đồ xuống dưới lầu, nếu để cho Nhất Bác biết anh cả buổi trưa cũng chưa ăn gì, chắc chắn là không xong với cậu. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi đến một quán vịt quay Bắc Kinh, Nhất Bác vừa quay One more try đã gọi cho Tiêu Chiến, cậu còn chưa kịp về nhà tắm rửa nên toàn thân vẫn đầy mồ hôi. "Chiến ca, hôm nay anh tập kịch bản mới à, có ổn không?" "Cũng ổn, nhưng có vài chỗ anh tập đi tập lại nhưng vẫn không được." – Tiêu Chiến rầu rĩ nói. "Chỗ nào cơ?" "Nhân vật của anh là một vị vua có hơi gian xảo, người ngoài nhìn thì thấy hắn đúng kiểu thư sinh, thực ra văn võ song toàn lại còn lạnh lùng gian xảo. Có điều nụ cười của hắn anh vẫn không thể nào tập được." Nhân vật của Tiêu Chiến là Tất Kỳ, từ nhỏ đã theo các tướng tài học tập binh pháp, 10 tuổi đã được vua cha cho phép nghị luận triều chính. Đến năm 25 tuổi, hoàng đế băng hà, triều đình đại loạn, một tay hắn cầm binh, chiêu mộ người tài ổn định đất nước, chính thức lên ngôi vua. Đây chính là một nhân vật có nghìn mặt, lúc hòa nhã, lúc nghiêm nghị, lúc âm hiểm gian xảo, thật giống như bị tâm thần phân liệt. "Anh có cần em luyện tập cùng không?" – Vương Nhất Bác đề nghị. "Tập cười nhếch mép như Lam Vong Cơ ấy à" – Tiêu Chiến cười phá lên, vì nụ cười nhếch mép đó mà trong mấy tuần liền trên weibo anh toàn là meme của cậu. "Hừ." – Vương Nhất Bác không thèm ngẩng mặt lên, để mặc anh cười một mình. "Không phải anh không muốn, nhưng mà dạo này em bận mà phải không? Với lại cũng không còn sớm nữa." "Sớm. Ăn xong em sẽ về nhà anh để tập." Giọng nói nghiêm nghị khác thường của cậu khiến anh không dám từ chối nữa, ai chả biết là Vương Nhất Bác thích bắt nạt anh, bắt nạt đến nghiện. Trước đây khi Tiêu Chiến đi học đại học đã được ba mẹ mua sẵn cho một căn nhà ở Trùng Khánh, đến khi gia nhập X-Nine thì vào kí túc xá ở chung với anh em, dạo gần đây quay phim đi sớm về khuya, sợ làm phiền đến mọi người nên anh lại dọn về nhà cũ ở. Vương Nhất Bác hôm nay quay One more try tại Trùng Khánh, ngày mai còn quay tiếp nên mới có thời gian đến thăm Tiêu Chiến, sau đó cùng anh tập kịch bản. Hai người đứng trước gương tập cười, nụ cười hòa nhã có phần giả tạo, hay sự chân thật khi đứng trước người Tất Kỳ yêu đã được tập luyện rất hoàn hảo, duy chỉ có nụ cười gian xảo có phần lạnh lùng thì vẫn chưa đạt. Tiêu Chiến cười mấy lần, ánh mắt đã dần có sự lạnh lùng, tuy nhiên bờ môi đẹp đẽ vẫn cho ra một nụ cười ngọt ngào, tính ra vẫn là thất bại. "Lão Tiêu, hay anh thử cười nhếch mép xem sao." Tiêu Chiến thử cười nhếch mép – "Cũng gần được rồi, nhưng mà vẫn có gì đó chưa tới." "Ánh mắt của anh cũng hơi khác lúc nãy rồi, nhưng vẫn giống như là bị gượng ép. Anh thử nghĩ xem, ánh mắt của một tên sát nhân thì như thế nào?" – Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ngồi bệt xuống đất, chống cằm suy nghĩ. "Sát nhân gì chứ? Tất Kỳ là vua một nước đó." "Để lên làm vua được chẳng phải hắn đã giết rất nhiều người sao?" Vương Nhất Bác nói không sai, Tất Kỳ trước khi làm vua đã phải dẹp loạn thế lực tạo phản, mới có thể chân chính bước lên ngôi vua, nói hắn máu lạnh giống như sát nhân cũng không sai. Tiêu Chiến thử cười lần nữa. "Không đúng rồi, mắt anh phải hơi nheo lại, giống như đang ngắm con mồi vậy." Vương Nhất Bác lấy tay kéo kéo mi mắt Tiêu Chiến, lúc này hai người đang ngồi xếp bằng, mặt đối mặt, cậu đưa tay lên mặt Tiêu Chiến nên cơ thể có hơi nhoài về phía trước khiến cho khoảng cách giữa hai người bị thu ngắn lại. Đột nhiên tay Nhất Bác hạ xuống khóe miệng, sau đó sờ nhẹ bên má Tiêu Chiến, mắt cậu dính chặt trên đôi môi của anh. Tiêu Chiến sợ đến ngây người, đột nhiên thế này, anh ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thế nhưng với khoảng cách gần thế này, Tiêu Chiến lại cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ có phần đứt quãng của Vương Nhất Bác. Ngay lúc này điện thoại Vương Nhất Bác reo, thành công đánh thức hai con người đang thất thần. Vương Nhất Bác vội vàng bước lại lấy điện thoại, là Trình Tiêu gọi đến. "Alo Trình Tiêu." "Em gọi để hỏi chân anh thế nào rồi, lúc chiều bị ván trượt đập vào có sao không? "Không sao, cũng không đau." "Vâng, thế thì được rồi, ngày mai quay hình sớm, anh nghỉ sớm đi nhé." "Được, chào em." Vốn là cả đội đều ở chung một khách sạn, nhưng từ trước đến nay cậu và Trình Tiêu hay bị gán ghép CP, gây ra không ít phiền phức, vậy cho nên bất kể có chuyện gì, Vương Nhất Bác và Trình Tiêu đều không gặp riêng nhau, mà cậu đối với bất kỳ bạn diễn nào cũng đều hành xử như vậy. Vương Nhất Bác tắt điện thoại, quay người lại nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng đó ngẩn người nhìn mình, lúc cậu đi lại gần, Tiêu Chiến mới giật mình quay đi. "Chiến ca, mai em phải tập trung sớm để quay tiếp." "À, ừ. Em về nghỉ sớm đi. Có cần anh đưa về không?" "Anh mà đưa về thì mai chúng ta lại rủ nhau lên hotsearch, em tự về được rồi." – Vương Nhất Bác cười, trêu Tiêu Chiến. "Vậy em về cẩn thận." "Anh ngủ sớm đi, đừng tập nữa." "Ngủ ngon." "Ngủ ngon."
|