Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG XXI Một buổi sáng mới lại bắt đầu. Nhưng hôm nay tôi đón ngày mới thật xa lạ, một nơi mà tôi chưa đến lần nào đến vậy mà sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Tôi đang nằm nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa mở ra. Phương và Tuấn đi tới nói: – Gia Anh !! Cậu đỡ chút nào chưa? Có cần nghỉ ngơi thêm không? Tôi vỗ ngực, đứng dậy: – Ha…ha!! Mình khỏe hoàn toàn rồi, hai cậu khỏi phải lo đi, mà hai cậu có biết Tiến đưa chúng ta đến đây làm gì không? Phương và Tuấn đều lắc đầu,nhưng Phương nói: – Cần gì phải biết, lát nữa anh ấy nói sẽ cho chúng ta biết mà. Đáng lẽ là chúng ta biết từ tối qua, nhưng do tại cậu xỉu nên sáng nay mới cho chúng ta biết. Tôi vừa nghe tới đó, thì Thiện chạy vào: – Nè!! Gia Anh khỏe lại rồi phải không? Nhanh lên Tiến nó dẫn chúng ta đi đâu nè!! Tôi ngồi dậy, kéo Phương và Tuấn chạy đi. Thiện la làng: – Mới tỉnh sao khoẻ dữ vậy? Phương, Tuấn nói: – Thôi !! Làm ơn bỏ tay ra coi, cần gì phải gấp dữ vậy không? Đúng là!! Người nhỏ mà sao khoẻ thế? Tôi cười : – Hi…hi!! Thôi chúng ta nhanh lên, kẻo Tiến đợi!! Chúng tôi đi đến đại sảnh thì thấy mọi người đều ở đó. Tôi chạy lại liền: – Anh Tiến …..! Tới đây làm gì thế? Tiến cười: – Tôi về nước mà chẳng có món quà gì. Mấy người cái gì cũng có, nên tặng cũng thừa, nên tôi sẽ tặng món quà tinh thần, dẫn mấy người đi xem bói!! Thấy sao? Tôi trợn tròn mắt, nhìn anh Thiện, rồi anh Hoàng, quay qua Lâm rồi qua Phương và Tuấn, thấy ai nấy mặt đều đờ ra. Không biết tên Tiến đó có bị gì không? Tôi ỉu xìu: – Trời, hoá ra, anh tới đây là xem bói hả? Tiến gật đầu, mỉm cười. Tôi đành phải nhe răng cười theo, vì còn biết làm gì hơn nữa chớ. Mọi người đều kêu: – Trời!!!!!!!!!! Đang trong không khí ảm đạm đó thì Thuỷ Linh bước ra cứ như bóng ma vậy. Cậu ta vẫn khoác áo choàng đen đó, hắn nói mà như không hề mở miệng: – Các cậu vào đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chúng tôi không hiểu gì, nhưng vẫn cứ đi theo Tiến và tên Thuỷ Linh đó. Thuỷ Linh dẫn chúng tôi tới cuối dãy hành lang. Nơi đó có một căn phòng trông rất cổ, hình như nó đã có từ lâu lắm rồi. Nó còn cổ hơn cả mấy phòng chúng tôi ngủ đêm qua. Bước đến cửa, Thuỷ Linh quỳ xuống trước cửa, cung kính: – Thưa bà!!! Con đã dẫn họ tới rồi ạ!! Từ bên trong, giọng nói của một bà cụ vọng ra: – Hãy để họ vào!! Thuỷ Linh nhìn chúng tôi rồi cười: – Các cậu vào đi!! Bà tôi đang đợi các cậu đó. Chúng tôi bước vào, cánh cửa phòng mở ra. Vừa vào đến phòng thì một loạt hình ảnh lại hiện ra như lúc đêm qua vậy. Lần này lại hai người con trai đó ngồi trong phòng, đang ngồi dưới sàn nhà, và hình như là đang nói chuyện với người khoác áo choàng đen. Họ nói gì tôi không biết. Rồi tôi nhìn thấy đằng sau bức tranh vị thiên sứ treo trên tường là một hộp đã được xây dính liền với tường, và đã bị khoá lại, và bị bức tranh che mất, nên đứng trong phòng thì không thể nhìn thấy được. Tôi vẫn lạc trong những hình ảnh đó, thì may sao Phương đập vai tôi một cái: – Nè!! Gia Anh làm sao thế, ngồi xuống kìa!! Tôi mới giật mình tỉnh lại, thì thấy mọi người đang nhìn tôi. Mọi người đều đã ngồi xuống sàn nhà. Tôi ngồi phịch xuống một cái. Tôi vừa ngồi xuống thì nghe Tiến nói: – Giới thiệu với mấy người, đây là bà bói rất nổi tiếng đó. Tôi phải cố công lắm mới xin được bà bói cho đó, mấy người phải cảm ơn món quà này của tôi đó nha. Thiện cười: – cái gì cũng được, nhưng ai sẽ bói trước đây!! Hoàng tức tốc chạy lại trước mặt bà cụ đó: – Bà ơi!!! Bà bói cho con trước nha!!! Tiến cười rồi nhìn mọi người: – Coi kìa!!! Chưa chi mà… Hoàng quay lại: – Để tao xem số tao như thế nào mày, im cho bà tập trung bói!!! Cả đám cười, bà cụ cũng mỉm cười: – Được rồi!!! Con đưa tay đây. Hoàng đưa tay ra, Tiến và Thiện chồm lên xem, thì Hoàng quay qua mắng: – Ngồi xuống mày, bộ chưa thấy tay tao lần nào hả? Hai người đó cười ha hả, rồi ngồi xuống. Tôi nhìn loanh quanh, thì thật bất ngờ, căn phòng được trang trí rất nhiều bức tranh vẽ, và tôi nhận ra ngay bức Thiên sứ mà tôi thấy lúc nãy. Căn phòng thoang thoảng mùi hương trầm, nó cho người ta cảm giác đây là nơi huyền bí vậy. Tôi đang mải miết nhìn xung quanh thì thấy bà cụ nhìn Hoàng thật lâu. Từ trong ánh mắt bà cụ tôi nhận thấy hình như bà đang rất ngạc nhiên về chuyện gì đó, rồi bà cụ mỉm cười, mà tôi không biết nụ cười nói lên vấn đề gì. Bà cụ chậm rãi nói: – Con sinh ra vốn tính phóng khoáng, và đã mang một nhiệm vụ rất lớn lao. Con hãy nhớ lời ta, người yêu thứ 45 của con mới chính là người yêu thật sự. Con hãy nhớ và trân trọng điều đó, hãy bớt phong lưu lại đi. Chúng tôi ai cũng bật cười. Không ngờ bà cụ giỏi thật, chỉ nhìn qua là đã biết anh ấy đào hoa rồi. Hoàng quay lại lườm bọn tôi một cái, rồi quay lại hỏi bà cụ: – Bà ơi!! Nhiệm vụ lớn lao là gì hả bà? Bà cụ khẽ nói: – Sau này có duyên, ta sẽ nói cho con. Giờ con nên biết thế thôi. Mọi chuyện đều có dự định của nó rồi. Hoàng đành phải lui ra sau. Rồi đến Tiến, Thiện, và Lâm. Tôi để ý thấy, trong câu nhận xét của bà cụ cho ai cũng đều nói có một nhiệm vụ lớn lao, nhưng hỏi bà cụ đều không nói. Đến lượt Tuấn, Tuấn vừa bước lên, bà cụ liền nói: – Số con là số Thiên linh, con sẽ gặp rất nhiều trắc trở, và việc con có vượt qua nó hay không chính là do bản thân con và người bên cạnh con lúc đó. Con đã có một mối tình trái ngang, nhưng ta nghĩ chắc con sẽ theo đuổi mối tình đó đến cùng. Và tình yêu là không thể miễn cưỡng, con hãy nhớ câu này và đừng làm tổn thương chính mình và cả người thân của mình. Nói tới đây, bà cụ liếc tôi và Phương. Tôi bất giác nhận ra, hình như trước mắt cụ già ấy, mọi chuyện của tôi và Phương và Tuấn đều không thể giấu được. Và điều bà cụ nói nãy giờ chẳng lẽ là ám chỉ bọn tôi. Tuấn lui về sau, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Tôi biết, Tuấn đang suy nghĩ về những lời của bà cụ kia. Tới lượt Phương, cậu ta đi tới, đặt tay lên cho bà cụ xem. Nhưng lần này bà không xem một tay trái nữa, mà bà nói Phương hãy đưa hai tay ra luôn. Nhìn hai tay của Phương bà cụ mỉm cười: – Thật không ngờ nó lại tiến triển nhanh đến thế! Phương thắcmắc: – Gì ạ!! Bà cụ lắc đầu: – Không!! Ở con ta không có gì để nói, nhưng ta nói cho con biết, con sắp được nhận một món quà từ chính người con yêu thương, và hãy nhớ trân trọng món quà đó. Vì nó sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai và quá khứ đó, không chỉ có mỗi mình con là chịu ảnh hưởng của nó thôi đâu. Tôi nhận thấy, sao những lời bà cụ nói thật khó hiểu quá, nhưng sao những lời nói này, tôi thấy quen quen, hình như tôi đã nghe ai nói những lời này từ rất lâu rồi. Tôi nhìn Phương, thì thấy sắc mặt cậu ta chẳng khác gì Tuấn, vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Tôi nhìn mọi người thì thấy ai cũng thế, hình như khi nghe những lời bà cụ nói về mình, đều bước xuống, mặt đăm chiêu, tư tưởng thì để nơi đâu đó. Tôi nãy giờ ngồi chót, nên không nhìn cho rõ mặt bà cụ cho lắm. Giờ khi bước tới gần, tôi nhận ra khuôn mặt đầy rẫy vết nhăn do năm tháng. Bà cụ cũng khoác một áo choàng đen như Thuỷ Linh. Bà cụ thấy tôi, bà liền mở ngay cái mũ choàng ra. Lần này tôi mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy. Mái tóc của bà cụ bạc trắng, phải nói là nó trắng đến mức đó hình như không phải là tóc mà là một thứ gì đó, tôi hơi bất ngờ hỏi: – Sao lần này bà lại mở mũ choàng ạ? Bà cụ cười, rồi kéo tôi ngồi xuống: – Vì đối với con ta sẽ khác, ta và con thật có duyên, con còn nhớ ta không? Tôi ngạc nhiên: – Con và bà đã gặp nhau rồi sao? Bà cụ cười: – Khi mà con vừa tròn ba tháng thì mẹ con đã dẫn con tới đây xem bói rồi. Tôi hoảng hốt: – Trời vậy bà chính là người đã xem cho con lúc đó. Bà cụ gật đầu, tôi quay qua nhìn mọi người, thì thấy họ chẳng động đậy gì. Mắt họ nhắm lại như đang ngủ vậy. Tôi quay lại bà cụ thì thấy bà cụ cười : – Mấy đứa đó giờ đang ở thế giới riêng của nó rồi, nó sẽ không nghe những gì ta nói, và sẽ không nhìn thấy ta đâu. Tôi hoảng hồn, định đứng dậy: – Chuyện gì đây, bà là ai, và tại sao lại làm thế? Bà trấn an: – Ta làm thế chỉ vì muốn tốt cho họ mà thôi. Tôi dịu lại: – Sao lại là tốt cho họ? Bà cụ thở dài: – Vì ta biết, ở con có những điều không nên cho mấy đứa đó biết sớm. Tôi hỏi: – Điều gì thưa bà? – Từ khi mẹ con đưa con tới đây là ta đã biết con chính là hoá thân của lưỡng phụng song uyên. – Lưỡng phụng song uyên?? Bà cụ gật đầu, tôi hỏi ngay: – Đó là gì thế ? Bà cụ chậm rãi nói: – Đó chính là cặp phụng tiên, yêu nhau vượt thời gian để đến với nhau, tạo nên câu chuyện Thiên sứ và đá Ngọc thạch. Tôi lần này tôi mới giật mình, trời ơi!! Cả câu chuyện đính ước bà ta cũng biết, vậy thật ra bà ta là ai, và những điều bà ta nói là thật sự ư!! Vậy mình chính là………
|
CHƯƠNG XXII Đang mải miết suy nghĩ như thế, bà cụ nắm lấy tay tôi rồi nói: – Theo như ta biết, thì số phận của con đã bắt đầu chuyển bánh rồi,và việc ta tiên đoán lúc trước sắp thành sự thật rồi!!! Tôi giật mình: – Bà tiên đoán Việc gì thế bà không nói gì, chỉ đua tay lên miệng cười, tôi thấy thế, như tỉnh dậy, tôi mới sực nhớ, chết chẳng lẽ ý mà cụ muốn nói đến, nụ hôn đầu tiên của mình, vì năm xưa mẹ mình dẫn mình đi xem bói, không phải bà ta đã phán câu đó sao.nếu mọi chuyện bà ta nói là sự thật, vậy Phương sẽ là……… Bà cụ đập tay tôi: – đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa con ạ, chuyện gì đến thì sẽ đến, muốn ngăn cản cũng không được Tôi mỉm cười, rồi hỏi: – bà ơi!!! Sao bà lại dám chắc con chính là lưỡng phụng gì đó? Bà cụ gật đầu cười: – ha..ha!!! khuôn mặt và thể chất của con đã nói lên điều đó!!, ta sống đến trừng tuổi này là chỉ để giúp phụng tiên tái hợp mà thôi, ta thì làm sao mà có thể lầm được!! Tôi như bàng hoàng: – vậy…..vậy bà là ai? Và tại sao bà lại làm thế!!! Bà cụ nhìn tôi âu yếm: – con hãy bớt nghi ngờ ta đi, con không cần biết ta, vì vẫn chưa đến lúc, ta tin, sẽ có một ngày con sẽ lấy lại được tiềm thức và quá khứ của mình, lúc đó con sẽ biết ta là ai. Tôi rút tay lại: – tiềm thức và quá khứ!!! Cháu không hiểu bỗng bà cụ đứng đậy, lần này tôi mới nhận ra, là trong tay bà ta đang cầm một cây gì đó, hình như nó được làm từ một thứ đá quý, trên cây đó có một vòng tròn, và vòng tròn đó thì có rất nhiều gai,bà cụ chỉ cây gậy đó vào đầu tôi rồi nói: – từ từ rồi con sẽ hiểu!! bây giờ con hãy lấy nó đi đi, ta đã giúp con giữ nó lâu lắm rồi, giờ vật cũ phải quay về chủ của nó thôi! tự nhiên, tôi thấy đầu óc quay cuồng, lại là những hình ảnh khác hiện ra, nhưng lần này tôi gần nhìn thấy được 2 mặt người con trai đó thì bị một cơn gió lốc hiện ra và cuốn tôi đi, làm tôi không còn thấy những hình ảnh đó nữa, trong lúc đó, tôi nghe bà cụ nói: – chết!!! ai đã dùng bùa pháp Phong ấn tiềm thức của phụng tiên!! Tôi thì giật mình tỉnh lại, thấy bà cụ đã nằm bệt xuống sàn nhà, mặt bà cụ xanh xao hẳn đi,bà hình như rất yếu, tôi chạy lại đỡ bà cụ, miệng hốt hoảng: – bà ơi!!! Bà làm sao thế, bà mới khoẻ mạnh mà!! Bà ơi!! Bà cụ, dần dần mở đôi mắt mờ nhạt của bà ra, giọng bà thều thào: – mau gọi Thuỷ Linh vào đây!! Tôi liền hét lên, nước mắt gần như chảy ra, không biết vì sao mà tôi lại cảm thấy đau lòng như thế, giống như người thân của mình đang hấp hối vậy: – Thuỷ Linh ơi!!! cậu mau vào đây, bà có chuyện rồi Cánh của bật ra, Thuỷ Linh hớt hãi chạy vào, quỳ xuống cạnh bà, đỡ lấy tay bà, Thuỷ Linh nói mà nước mắt cậu ấy cứ trào ra từng hồi: – bà ơi!!! Bà làm sao thế!!! Bà cụ không nói gì, chỉ cố gắng đưa cây gậy mà bà cụ đang cầm cho Thuỷ Linh, khi Thuỷ Linh vừa cầm cây gậy xong, thì bà cụ liền nắm lấy tay Thuỷ Linh, rồi từ hai bàn tay ấy, một luồng sáng màu xanh rực rỡ hiện ra lấp lánh, được một lúc, luồng sáng đó tắt thì cũng là lúc bà cụ nhắm mắt xuôi tay, tôi như không tin vào mắt mình nữa, bà cụ mới đây còn khoẻ mạnh, xem bói cho bọn tôi, vậy mà giờ đây lại có thể chết đột ngột thế này ư, tôi nấc lên: – bà ơi!!! Bà sao thế!!! Bà ơi Trong lòng tôi, dâng trào cảm giác đau thương, như vừa mất đi người thân trong gia đình vậy.tôi đang khóc như thế, nhưng tôi nhận ra bà cụ nằm trong tay của mình như dần nhẹ đi, tôi nhìn lại, thì thấy toàn thân bà cụ đang biên thành những hạt gì đó lấp lánh, rồi bay đi mất.tôi như bàng hoàng cả người, không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa, không biết mình đang ở đâu, có phải là hiện thực không, hay đang ở một nơi phép thuật nào đó. thấy tôi như vậy,Thuỷ Linh tiến lại gần và quỳ xuống và nói: – chào mừng cậu chủ đã về nhà!!! Tôi bàng hoàng cả người, miệng ấp úng: – chuyện gì thế này….tôi…tôi không hiểu Thuỷ Linh ngẩng đầu lên,cậu ta mỉm cười: – trước khi về tháp, bà tôi đã kịp truyền cho tôi là từ nay phải ở cạnh cậu chủ để bảo vệ cậu chủ mọi lúc mọi nơi, vì bây gìơ đã có kẻ xuất hiện ngăn cản cậu chủ tái hợp với tình yêu chuyển kiếp của mình, tôi xin lấy tính mạng nguyện ở bên cạnh cậu chủ suốt đời Nghe xong những lời đó, tôi thật sự không biết mình nên làm như thế nào đây,thật sự mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi hỏi nhẹ: – vậy cậu có thể nói rõ mọi chuyện vừa xảy ra là như thế nào không?,cậu hãy đứng dậy và nói rõ xem nào? Thuỷ Linh đứng dậy,rồi từ tốn nói: – thật ra lúc nãy bà tôi đang định dung gậy thần để khơi dậy tiềm thức và quá khứ của cậu chủ, nhưng thật không ngờ, đã có kẻ ngấm ngầm, dùng bùa triều hồi,bùa ấy đã ngăn chặn không cho cậu chủ tiếp xúc với tiềm thức của mình, và bùa chú ấy đã bắt bà tôi phải quay về nơi mà bà ấy xuất hiện, đó chính là toà tháp cổ trong dòng họ nhà chương. trước khi đi, bà tôi đã kịp truyền hết mọi sự hiểu biết, và nhiệm vụ về cậu mà bà tôi còn dang dỡ chưa thực hiện được, và nói rõ, cậu chính là “thất Ngọc phụng tiên” là chủ nhân của gia tộc nhà tôi, và tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cậu, mọi chuyện là thế ạ!!! Tôi không tin vào những điều mình vừa nghe nữa: – không …không thể nào, sao lại có những chuỵện hoang đường như thế, sao lại có chuyện phép tiên, rồi bùa chú gì ở đây, đây đâu phải là thời kì sơ khai nữa, giờ đã thế kỉ thứ 21 rồi mà…..tôi không tin……. Thuỷ Linh thấy thế liền chạy lại bên cạnh tôi nói: – nếu cậu chủ không tin, vậy cậu chủ hãy đi lấy vật mà cậu chủ đã nhờ gia tộc cuả tôi giữ hộ cả ngàn năm nay đi, nêu cậu chủ thật sự không phải, thì cậu chủ sẽ không lấy được nó, vì trên thế gian này sẽ không ai lấy nó ra được ngoài cậu chủ ra!! Tôi nói cứng rắn: – được rồi, vậy tôi sẽ cho cậu thấy mọi Việc chỉ là hiểu lầm, bây giờ cậu hãy nói vật đó ở đâu? Thuỷ Linh cung kính trả lời: – xin lỗi cậu chủ, vật đó ở đâu, thì chỉ có 1 mình cậu chủ biết mà thôi, cả gia tộc tôi trong suốt thời gian qua đều không hề biết Tôi hoàn toàn sốc trước câu trả lời của Thuỷ Linh, cậu ta không nói thì làm sao mà tôi biết được, đúng là làm khó mà, trong đầu tôi chợt loé lên suy nghĩ: – vậy thì tôi không phải cậu chủ của cậu rồi, vì tôi hoàn toàn không biết vật đó ở đâu cả!!! Tôi tưởng khi nghe thế, Thuỷ Linh sẽ buông tha cho tôi, nhưng thật không ngờ, cậu ta mỉm cười rồi nói: – thật ra cậu chủ đã biết vật đó ở đâu rồi, vì trước khi ra đi, bà tôi đang định dẫn cậu đi lấy vật đó, vì chính cậu chủ đã nói nơi cất giấu vật đó rồi!! lần này, tôi chối phắng ngay: – không thể nào, tôi không hề nói gì với bà về nơi dấu vật nào hết – thật ra, cậu chủ không nói, nhưng trong suy nghĩ của cậu chủ đã nói lên điều đó Tôi nhớ rõ ràng là tôi có biết nơi nào đâu, vậy mà sao tên Thuỷ Linh này lại cứ khắng khắng khẳng định là tôi biết chứ, tôi ngồi xuống suy nghĩ, trời, mình có biết gì đâu, tôi ngồi im, rồi tôi chợt nhớ lại những hình ảnh lúc mới vào đây, trong đó tôi có thấy đằng sau bức tranh Thiên sứ hình như có một cái hộp gì đó, chẳng lẽ là nó, tôi nhìn Thuỷ Linh, thấy Thuỷ Linh cười, rồi nói: – cậu chủ hãy đi lấy đi Tôi không biết có phải hay không, bèn đi tới trước bức tranh Thiên sứ, tôi nhẹ nhàng lấy bức tranh đó xuống, quả thật không sai, đằng sau nó là một chiêc hộp rất cổ, tôi vừa đụng tay vào chiếc hộp đó, thì cái hộp ấy bật sáng, và từ trong nó bật ra một chiếc dây chuyền bằng đá, đẹp lung linh, chiếc dây chuyền ấy tự động bay vào tay tôi, tôi đứng đờ ra như chú nai tơ ngơ ngác, cười mà như méo cả miệng, tôi quay lại nhìn Thuỷ Linh, thì anh ta cười và nói: – cậu chủ đích thị là hoá thân của “thất Ngọc phụng tiên rồi” Trời ơi!!! Sao chuyện gì thế này, sao lại có chuyện hoang đường này, tôi chẳng biết làm sao nữa, thì tôi nghe tiếng vỗ tay của Thuỷ Linh, khi tiếng vỗ tay kết thúc, thì mọi người trong phòng mở mắt ra, Thiện vừa tỉnh đã nói oang oang: – trời ơi!! chuyện gì thế này, sao cả đám lại nằm la liệt ở đây Thuỷ Linh nhanh nhảu trả lời: – tại bà tôi bói lâu quá nên mọi người ngủ quên đó mà Tiến dụi dụi mắt nói: – bà đâu rồi?? Thuỷ Linh chỉ ra phía sau ngọn đồi: – bà tôi gìơ đã về nhà rồi!! Phương và Tuấn chạy lại tôi liền: – Gia Anh !! bà nói gì với cậu nào, nói cho bọn tớ nghe thử đi!! Tôi liếc mắt: – thôi!! đừng có nhiều chuyện là không tốt đâu nha Hoàng và Lâm nói to: – bà nói về ai em đều biết, nhưng bà nói về em thì bọn anh không biết, thật quá bất công!! Tôi cười: – cuộc đời luôn thế đó anh ơi, hi….hi cả đám cùng cười vang, đâu có ai biết rằng tôi đã cất sợi dây chuyền, và mọi chuyện vừa rồi đâu, Tiến nói lớn: – thôi !@! mọi người!! chúng ta về thôi!! Tôi đang định đi về theo mọi người, thì thấy Thuỷ Linh đi lại bên cạnh tôi nói nhỏ: – cậu chủ hãy về đi, bắt đầu từ nay, tôi sẽ luôn ở bên cậu chủ Tôi không biết nói gì, chỉ cố gắng chạy nhanh thật nhanh để đi khỏi đây. lúc bước lên xe, tôi vẫn nghe Tiến nói: – Thuỷ Linh cậu ở lại bình an nha Thuỷ Linh cười: – không có gì đâu!! Mình sắp đi học rồi, mình sẽ không còn ở đây nữa đâu chiếc xe lăn bánh, mà trong đầu tôi vẫn còn lãng vãng những chuyện vừa rồi, tôi thật sự không biết nên tin hay không đây, Tuấn hỏi nhỏ: – Gia Anh!! cậu làm sao thế, sắc mặt cậu kém lắm đó Tôi cười: – không sao đâu Phương liếc mắt nói: – chắc đi mà trái tim để ở đâu rồi, người gì đâu mà đa tình thế mấy anh kia nghe thế, chen vào ngay: – hả!! mới có 1 đêm mà yêu ai hả Tôi đỏ mặt : – không có!!! Nói gì kì cục, em làm sao có thể……. tức quá, tôi liền thụi Phương một cái cho bõ tưc, lúc đó Phương cười : – đó !! vui lên đi, làm gì mà mặt mày ủ rũ vậy cả đám cùng cười, tôi cũng cười, nhưng trong lòng thật trĩu nặng tâm sự. tôi nhìn ra khung của bên ngoài, thật không ngờ cảnh vật ở đây ban ngày lại đẹp đến thế, tiếng chim ca ríu rít, muôn hoa đua nỡ, hai bên đường là những hàng cây đây những bông hoa đủ sắc màu, thật là trái ngược với ban đêm, nơi đây thật đẹp, nếu có thể sống cùng người mình yêu ở đây thì thật là tốt. tôi nghe Thiện gợi chuyện: – à !! Tiến chừng nào mày đi học!! Tiến cười: – không biết, nhưng khoảng 2 hoặc 3 ngày nữa Tiến khều tôi: – Gia Anh!! em chừng nào đi học Tôi nhìn chăm chăm: – chắc ngày mai em đi học Hoàng nhìn tôi cười: – hồi bữa nghe nói em đi thực hiện hôn ước nên học tại nhà đó, giờ sao lại về thế Tôi nghe Hoàng hỏi mà giật mình, tôi cảm nhận được, Phương và Tuấn cũng đang có cảm giác giống tôi, tôi biết mà, rỗi sẽ thế nào mấy anh chẳng hỏi về chuyện hôn ước của mình, những tháng ngày tới chắc sẽ mệt mỏi đây….
|
CHƯƠNG XXIII Tôi lấy lại tinh thần, thở một hơi dài rồi nói: – à!!! tại do em không hợp với nhà đó nên bị đuổi về rồi đó mà!! Thiện tò mò: – thế cô gái thực hiện hôn ước với em có đẹp không? Tôi cười rồi khẽ liếc sang Tuấn: – dạ!! cô ấy nhìn xinh lắm ạ Nói xong, tôi nhìn Tuấn rồi cười tủm tỉm, thấy vậy, Tuấn lén lấy chân của mình dặm lên chân của tôi một cái, rồi lườm tôi một cái rõ rệt. Tiến lại thắc mắc: – Gia Anh!! nhà họ Chương đó ở đâu em biết không? Tôi lắc đầu: – lúc đi tới đó em chẳng để ý nữa!! Lâm lên tiếng: – à đúng rồi, hai cậu bạn của Gia Anh ở đâu thế? Tôi nhìn Phương và Tuấn thì thấy sắc mặt của hai cậu ấy hơi luông túng, cuối cùng Phương nói: – dạ!! nhà bọn em ở quận Thanh Dã Thiện trầm trồ: – trời!! ở quận đó là nhà phải cực kỳ cao sang và có thế lực nha Tuấn cười: – không có gì đâu anh Đang nói chuyện tới đó thì bỗng điện thoại của Tuấn reo, Tuấn nhấc máy, hình như Tuấn nói chuyện với phu nhân, vì tôi nghe: – dạ!! chào mẹ – ….. – dạ con đang đi với Phương, dạ được rồi, con sẽ về ngay Tuấn cúp máy, rồi quay qua mọi người: – dạ!! ra tới thành phố mấy anh cho bọn em xuống là được rồi ạ!! Nói xong Tuấn quay qua Phương: – em và anh về nhà ngay, trong nhà xảy ra chuyện rồi!! Phương thắc mắc: – chuyện gì mà sắc mặt anh kém thế Tuấn nhìn tôi, rồi nói nhỏ với Phương: – chuyện liên quan đến toà tháp cổ đó!! Tôi và Phương như cùng cảm giác hơi bất an, và lo sợ về chuyện gì đó. Trên xe bây giờ chỉ còn tôi và mấy anh, tôi cảm thấy hình như có chuyện gì đang làm cho mình phải lo sợ, tôi thật sựu rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở toà tháp cổ nhà Tuấn.cứ suy nghĩ như thế, mà tới nhà ông lúc nào không hay, Lâm đập vai tôi: – chúng ta vào chào ông, rồi về nhà Tôi giật mình, nhìn loanh quanh thì đã thấy mình ở trước nhà ông,tôi đứng dậy nói với mấy anh: – mấy anh vào chào trước đi, em phải sang phòng em chuẩn bị một số thứ, để lát về luôn. mấy anh ấy gật đầu, rồi đi tới phòng của ông, tôi đi theo Dãy hành Lang quen thuộc,rồi tới phòng mình.vô đến phòng tôi đã gặp ngay anh Phong đang đứng đợi, tôi bất giác hỏi: – anh đợi từ đêm qua hả? anh Phong khẽ cười, với đôi mắt thâm quần đi, chắc hẳn là anh ấy lo lắng cho tôi lắm đây, tôi nắm lấy tay anh Phong xúc động nói: – cám ơn anh, nói thật không có anh chắc em khó lòng mà trụ nỗi cho tới bấy giờ Tôi bất giác cảm thấy, hình như tay anh Phong đang nóng lên, tôi cảm thấy nhịp đập từ tim anh ấy qua bàn tay kia, đang nhanh dần, anh Phong vẫn giọng nói dịu dàng đó: – cậu chủ đã quá lời, Việc bảo vệ chăm sóc cho cậu chủ chính là trách nhiệm của tôi Tôi mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc,rồi nói với anh Phong: – anh chuẩn bị đồ đạc, em qua chào ông rồi chúng ta về nhà anh Phong mỉm cười: – cậu chủ cứ đi chào lão gia, tôi chuẩn bị xong đâu vào đấy cả rồi Tôi nói anh Phong mang hành lý ra xe của tôi, ròi tôi bước sang phòng ông.không biết vì sao mà khi sang phòng ông tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này,những bước chân như nặng chịt. đứng trước của phòng ông mà tôi như chẳng muốn vào, đang định quay lưng đi, thì tôi thấy cửa phòng mở ra, và mấy anh đi ra, Tiến nói: – ủa Gia Anh!! em tới rồi hả, vào đi ông đang đợi em đó Tôi bước vào, rồi đóng của lại, tôi thấy ông đang ngồi quay lưng nhìn ra ngoài hoa Viên, tôi khẽ ngồi xuống chào: – dạ thưa ông, cháu tới để chào ông, cháu về ạ Ông không nói gì, chỉ một lúc sau, ông mới nói: – con về đi, nhưng con nên nhớ, bắt đầu từ nay con không được qua lại gì với nhà đó nữa Tôi khẽ một tiếng: – dạ!! rồi ông đưa tay ra ý muốn nói tôi đi đi, tôi bước đi mà trong lòng cảm thấy mệt mỏi quá. Tôi đang chuẩn bị bước lên xe về nhà, thì Tiến chạy ra đập vai tôi: – mai nhớ đi học nghe em!! Tôi cười: – em không biết! Tiến vừa vẩy tay vừa chạy về hướng xe của anh ấy: – không biết, nhưng ngày mai em phải đi học, vì anh quyết định ngày mai anh sẽ đi học Tôi nhìn theo rồi cười, tôi bước vào xe. chiếc xe của tôi lăn bánh, đã lâu lắm rồi tôi chưa ngồi vào nó.giờ quay về căn nhà của mình đúng là hơi buồn thật, những lúc trước khi ở nhà, tôi đâu có buồn gì đâu, trong nhà chỉ có tôi và anh Phong cùng 2 người giúp Việc, và người tài xế.rỗi bỗng một ngày,chuyện hôn ước gì đó xuất hiện, rồi Phương và Tuấn xuất hiện, họ đã làm đảo lộn của sống của tôi.tôi bây giờ đã không còn là tôi ngày trước nữa rồi,chẳng lẽ tôi đã biết đến hai chữ tình yêu.
|
CHƯƠNG XXIV Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, đã lâu lắm rồi mình chưa nhìn thấy những cảnh vật này, những hàng cây bên hai hàng phố, bầu trời hôm nay thật đẹp, chắc là hôm nay sẽ là một ngày tốt lành đây.anh Phong nói: – chắc cậu chủ đã lâu chưa về đây Tôi cười: – anh Phong cũng thế phải không nào!! anh Phong nói rồi đưa mắt nhìn bâng khuâng: – thật là, lúc ở đây thì ngày nào cũng thấy đâm ra chán, vậy mà xa nó mới có mấy tuần đã thấy nhớ rồi, nói thật, tôi rất nhớ những cảnh vật này, nhớ nhữg cảnh………. Đang nói anh Phong bỗng bỏ lững câu nói, làm tôi thắc mắc: – anh nói đi….em đang nghe mà!! Tôi có cảm giác là hình như anh Phong đang nhìn tôi, anh Phong dọng dịu dàng: – nhớ những cảnh cậu chủ nô đùa với hoa, và cậu chủ đi xe buýt về nhà, chạy tung tăng ngoài phố, rồi cậu chủ đạp xe đạp dạo quanh phố, mà trên xe đạp chở toàn là hoa làm người ta nhìn quá trời luôn, rồi cậu chủ còn giả dạng làm người bán hoa nữa,lúc đó tôi phải lén theo sau để bảo vệ cậu chủ.nhưng lúc đó quả thật rất vui,lúc đó tôi nhìn thấy cậu chủ cười suốt ngày!! thật vậy, những lời anh Phong nói quả thật làm tôi như muốn chảy cả nước mắt,lúc đó tôi sống rất hồn nhiên, vô tư lự,vậy mà từu khi rời khỏi đây, tôi đã khóc rất nhiều,tôi cũng nhìn ra ngaòi phố và nói nghẹn ngào như nước mắt sắp trào ra: – em cũng nhớ những cảnh đó lắm anh ơi, nhưng anh khỏi phải lo đi, em mà về đây đó hả, là anh thấy cảnh đó dài dài, lúc đó anh đừng có mà than mệt khi đi bảo vệ em nha anh Phong cười: – tôi không sợ, tôi chỉ muốn cậu chủ đừng bao giờ khóc nữa, mà cậu chủ hãy cứ cười đến nhà của tôi rồi, căn nhà được bao bưỏi xung quanh toàn là hoa, từ cổng cho tới nhà tôi sơn toàn là màu hồng thôi, đây như là tổ ấm mà tôi rất thích ở, vì ở đây được tạo nên từ sở thích của tôi mà. tôi vừa đến cổng thì 2 chị giúp Việc ra mở cổng: – xin chào mừng cậu chủ về nhà ạ Tôi vừa bước vào cổng, thì tôi đã thấy bong bóng nổ đùng đùng, rồi pháo hoa bắn lên quá trời, 2 chị giúp Việc cùng anh tài xế hát tặng tôi một bài hát chào mừng nữa, tôi cảm động quá, tự nhiên mắt đỏ hoe, tôi nói nghẹn ngào: – chuyện gì đây? chị Lan nói trước: – đã lâu rồi cậu chủ chưa về nhà, giờ phải chào đón cậu chủ thật là nào nhiệt lên, chúng tôi rất nhớ cậu chủ đó chị Huyền thì cười : – cậu chủ mà không về, thì chúng tôi mất Việc sao? Anh tài xế giựt tay chị Huyền một cái: – cái cô này….. mọi người cùng cười vang, nói thật khi về đến căn nhà này, tôi cảm thấy mọi Việc lúc trước cứ như một giấc mơ,giờ tôi không còn cảm thấy buồn phiền nưũa, mà thay vào đó là một sự ấm cúng cứ như từ một tổ ấm vậy, tôi thật là hạnh phúc khi mà có những người bạn như thế này. anh Phong nói: – cậu chủ vào phòng đi, đi đường chắc cậu chủ đã mệt rồi. Tôi gật đầu, rồi đi vào nhà,tôi bước vào căn phòng của mình, phòng của tôi nằm ở lầu 3, căn phòng có 2 cái ban công, ban công ở đằng trước thì nhìn thẳng ra trước cổng, còn ban công đằng sau là để tôi ra ngắm những vườn hoa đằng sau kia.vào đến phòng, tôi liền nằm bịch ra giường Gia Anh anh Phong khẽ nói; – cậu chủ cứ nghĩ, để tôi nói chị Lan chuẩn bị đồ ăn cho cậuchủ Tôi ngồi bật dậy: – trời!! anh nói em mới nhớ, từ sang tới giờ em có ăn gì đâu,không được rồi, thôi em phải xuống ăn cái gì đó thôi Tôi chạy nhanh xuống cầu thang, anh Phong nói với theo: – cậu chủ ơi, từ từ thôi, kẽo ngã, thiệt là, tính tình vẫn thế, cuối cùng cậu chủ đã như ngày nào rồi Tôi chạy nhanh xuống nhà bếp, thấy chị Lan lúi húi làm cái gì đó, tôi liền lại gần rồi: – hù………giật mình không chị Lan quay lại, mỉm cười: – nghe tiếng bạch bạch từ trên cầu thang là tôi biết của cậu chủ rồi, cậu chủ còn hù gì nữa Tôi cười: – vậy sao, vậy lần sau em phải đi nhón gót thôi, à mà chị có cái gì ăn không, em đói quá chị lan cười: – nhìn mặt cậu chủ là tôi biết liền, đây là món súp tôi chuẩn bị cho cậu chủ nè Tôi ăn những muỗn súp, tôi mới cảm thấy, đúng thực là mình đã về nhà rồi, tôi cảm thấy vui quá, nói: – món súp chị Lan nấu là ngon nhất trên đời chị Lan cười: – không biết đây là câu nói thứ bao nhiêu của cậu chủ rồi đó Tôi cười. ăn xong, tôi leo lên phòng đi ngủ liền.tôi cảm thấy hôm nay là một nàgy thật đẹp, ngày mà tôi cảm thấy thật là thỏai mái trong suốt thời gian mệt mỏi vừa qua, thật là cứ như một giấc mơ. – woa!!! –tôi ngáp một hơi dài Tôi tỉnh đậy, sáng nay đón một ngày mới ở nhà, tôi cảm thấy thật thoải mái quá.anh Phong đẩy cửa bước vào nói: – ngày hôm nay cậu chủ dậy lúc 6:45 trể 15 phút so với thường ngày. Tôi cười: – thì em mệt mà anh Phong cười hỏi: – vậy chứ hôm nay cậu chủ có quyết định đi học không Tôi định không đi, nhưng khi nghĩ tới hành động của tên Tiến ngày hôm qua, tôi khẽ cười, thật là, không đi học chắc tên ấy nỗi loạn quá, thôi mình đi học thôi. Tôi giật mình nói với anh Phong: – chết!! anh lo chuẩn bị để em đi học, sắp trễ rồi anh Phong liền nói: – vậy cậu chủ xuống nhà bếp ăn sáng đi, xe và sách vỡ tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ Tôi chạy lại ôm châm lấy anh Phong: – cám ơn anh rồi tôi chạy nhanh thật nhanh xuống nhà.vừa chạy tôi vừa gọi to: – chị Lan ơi!! nhanh lên em sắp trễ rồi chị Lan nói vọng lên: – xong rồi cậu chủ ơi!! một buổi sáng phải gấp rút như thế đó, đã từ lâu lắm rồi tôi mới mặc lại bộ đồng phục này, đúng là mặc bộ đồng phục tôi thật dễ thương.. ngồi trên xe, tôi hỏi anh Phong: – còn bao nhiêu phút nữa là cống trường đóng lại anh Phong nói: – còn đúng 10phút 45 giây Tôi hối : – anh Thanh ơi, lái xe nhanh ạ thật không ngờ, đúng 6:55 tôi đặt chân tại trường,vừa tới tôi đã thấy xe tên Tiến, tôi chạy hỏi: – giờ này sao không vào lớp mà còn đứng đây Tiến trả lời: – nếu mà Gia Anh không tới thì anh không đi học ngày hôm nay đâu Tui gật đầu: – bày đặt làm bộ Hai chúng tôi bước vào trường, tôi vừa bước đến đầu cổng thì đã thấy Tuấn đứng đợi trước đó, tôi phàn nàn: – gì nữa đây, cả cậu cũng….. Tuấn cười: – nhanh lên …..trễ giờ đó cả ba chúng tôi cùng bước vào trường, trời thật không thể ngờ….một sự xuất hiện của người này đã làm tôi dường như sắp xỉu đi, sao hắn lại có thể ở đây, sao mọi chuyện lại có thể như thế này…
|
CHƯƠNG XXV tôi la lên: – what???? Hạ Thuỷ Linh cậu làm gì ở đây? Thuỷ Linh nhìn tôi mỉm cười rồi tiến lại: – xin chào!! Không ngờ chúng ta lại có duyên đến thế Duyên gì ở đây trời, tôi nghĩ chắc chắn là Thuỷ Linh cố tình vào đây học, nhưng làm sao mà hắn biết tôi học ở chỗ này,tôi không biết hắn học chung là một điều tốt hay xấu đây,tôi tiến lại gần hắn nói nhỏ: – cậu làm gì ở đây, nói rõ coi nào!! Thuỷ Linh nhìn tôi, rồi khẽ cúi đầu: – thì tôi đến đây để bảo vệ cậu chủ, tôi phải luôn theo sát cậu chủ, không được để ai hảm hại cậu hắn lại gọi tôi là cậu chủ, nhìn vễ mặt của Thuỷ Linh thì chẳng có sự dối trá nào cả, nhưng sao tôi vẫn không thích mấy khi cậu ta học chung trường với mình, tôi nhìn Thuỷ Linh khẽ nói: – thôi!! Tôi không sao đâu..cậu hãy đừng học ở đây nữa!!! Thuỷ Linh không nghe tôi, mà quay lại chỗ Tiến và Tuấn: – chúng ta cùng đi vào trường nào Tiến nhìn tôi và Thuỷ Linh cười: – ô!! La la la, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây Thuỷ Linh à, thì ra cậu bảo xuống núi học là ở đây đó hả Thuỷ Linh liếc tôi rồi cười, tôi cảm thấy cái liếc ấy ẩn chứa một điều gì đó,giọng nói của Thuỷ Linh sao mà quen đến thế: – ừ!! Nhưng thật là một sự trùng hợp, mấy câu cũng học ở trường này à!! Tuấn cũng nhìn tôi,rồi mới nói: – ùh!! thật là trùng hợp Tiến chạy lại quàng tay qua vai tôi, rồi cười: – thôi!! Mình vào trường đi Tôi đang mãi suy nghĩ về giọng nói của Thuỷ Linh, nhưng Tiến quàng vai hơi chặt, nên tôi chẳng còn suy nghĩ được điều gì nữa.tôi cảm thấy có một ánh mắt không mấy thân thiện hướng về Tiến, tôi cảm nhận được, ở Tuấn đang có một điều gì đó, không hiểu sao, linh cảm của tôi nhạy đến thế, mà đối với mấy người này linh cảm của tôi lại càng nhạy hơn, có nhiều lúc tôi có cảm giác họ như là một phần của mình vậy. đây là lần đầu tiên tôi thấy Thuỷ Linh mở áo choàng ra, nhìn hắn cũng chẳng khác gì bọn tôi, phải nói là đẹp nhất nhì đó, hắn mở áo choàng ra, để lộ làn da trắng bóc, chắc đã lâu lắm rồi làn da đó mới hiện ra trước nắng như thế này,tôi thật không thể hiểu nỗi khuôn mặt Thanh tú kia sao lại phải dấu trong chiếc mũ choàng chứ, đôi mắt to như bầu trời,chiếc mũi như cột chống trời vậy, miệng thì như nước của biển cả, lúc nào cũng ướt ướt nhìn rất ư là dễ thương. nhìn hắn tôi nhận thấy hắn như mang vẻ đẹp từ Thiên nhiên, cả bốn chúng tôi đành phải cùng nhau bước vào trường, dù trong lòng tôi chẳng muốn chút nào, vì tôi biết nếu bốn chúng tôi bước vào đó, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, tôi học ở trường này từ nhỏ đến lớn nên tôi biết mà, 3 người kia mới chuyển vô nên đã làm gì biết, đã lâu lắm rồi tôi chưa đến trường, trường tôi có 5 khu, khu cấp1, khu cấp2, khu cấp3, và khu đại học, và cả khu dành cho giáo Viên. vừa đi qua cổng trường một xí là tôi đã nghe tiếng xì xào rồi, tôi nhìn xung quanh và nhận ra ngay khuôn mặt khả ái của Trúc, Trúc chính là hội trưởng của tất cả các clubfan, khi vừa nhìn thấy cô ta là tôi biết sắp xảy ra chuyện rồi, tôi hơi hoảng nhìn Tiến, Tuấn và Thuỷ Linh nói: – chết rồi!! chạy thôi, kẻo không kịp bây giờ Tuấn ngây ngô, nhìn tôi hỏi: – có chuyện gì thế!!sao cậu trông có vẽ hốt hoảng vậy Tiến nhìn xung quanh, rồi nói: – tại sao lại phải chạy chứ, có chuyện gì à Tôi vừa liếc qua một cái, thì thấy Trúc đang mỉm cười, một nụ cười thật nham hiểm, nụ cười ấy như của mụ phù thủy xấu xa vậy, từ trong giỏ xách của mình, Trúc lấy ra một cái pháo bông, tôi biết mà, tôi hối nhanh: – lẹ đi!! Không thôi là không kịp bây giờ Nhưng đã quá muộn, một tiếng đùng một cái,pháo bông bay thẳng lên trời, Tiến nhìn rồi trầm trồ: – trường này vui ghê, có chơi pháo bông nữa hả Thuỷ Linh nhìn mà không chớp mắt, hình như đây là lần đầu tiên cậu ta thấy pháo bông vậy, nói than phục: – đẹp ghê!! chắc mai mốt tôi mua về đốt thử quá trời ơi!! hoạ sắp ập xuống đầu rồi mà mấy người đó còn khen pháo bông nữa chớ, tôi đành phải núm cổ ba người đó mà chạy, Tiến la oai oái: – gì vậy Gia Anh, đi đâu mà vội vậy, bỏ ra coi Thuỷ Linh ấp úng: – từ từ!! để tôi tự đi, coi chừng té Nhưng ôi thôi, không kịp nữa rồi, từ trên trời những cánh hoa quen thuộc rơi lã tả như mưa, tiếng nhạc quen thuộc mà MAX CLUBFAN vẫn thường hay dùng,tứ đại hộ pháp xuất hiện, và ngay lập tức con Trúc đã thay ngay bộ đồ công chúa của mình,nó vẫn giọng điệu đó như lần đầu tiên gặp tôi: – xin chào hoàng tử!! đã lâu lắm rồi em không gặp anh, không ngờ hôm nay anh lại dẫn đến 3 chàng hoàng tử khác, rất cám ơn anh!! Tôi phải lắc đầu, dù không đi học đã lâu, vậy mà tính tình của Trúc vẫn không thay đổi, nó vẫn ngạo mạn như xưa, và rất thích chơi nổi như xưa, tôi thở dài nhìn Trúc nói: – chào công chúa!! Đã lâu không gặp mà em chẳng thay đổi gì cả, giờ em tính không tha cho 3 người này nữa sao Trúc đang định nói thì ánh mắt của cô ta lại hướng ra phía cổng trường, và bốn cô hộ pháp kia cũng đồng Thanh nói: – trời ơi!! dễ thương quá Tôi cùng Tiến và Tuấn và Thuỷ Linh đều ngạc nhiên, cùng quay về phía cổng, thì tôi như há mỏ, trời ơi!! Tôi lập tức quay qua Tuấn như chờ câu giải thích, Tuấn cười: – à!! Quên nói cho Gia Anh biết,ngày hôm qua, Phương đã xin chuyển trường về đây rồi!! Tiến nhìn Phương chăm chú, rồi tổng quát từ đầu xuống chân nói: – thật không ngờ thằng nhóc Phương lúc mặc đồng phục lại dễ thương đến thế, chắc nó cũng ngang cơ như mình rồi Tôi cũng phải công nhận, tuy Phương bình thường cũng đã dễ thương, nhưng khi mặc đồng phục lại càng ác hơn, nhưng vẫn thua tôi một bậc. Phương hình như là thấy bọn tôi, nên cậu ta lật đật chạy lại, cậu ta vừa tới thì đập Tuấn một cái: – anh Tuấn!! nói anh kêu em dậy vậy mà cuối cùng lại để em dậy trễ, xém chút nữa trễ học rồi Tôi đang định hỏi, thì Trúc đã lên tiếng lấn áp rồi: – hoàng tử!! giờ thế nào đây!! vẫn như cũ nhé!! một lời thôi, nói đi!! Phương ngơ ngác, nhìn Tuấn: – cái gì vậy anh!! mấy người này mặc đồ hoá trang hả!! bộ đầm đẹp quá Tuấn lắc đầu: – anh cũng như em!! Có biết cái gì đâu Tiến nhìn Trúc rồi nhăn mặt: – cô nói cái gì thì nói thẳng ra đi!! Cái gì mà hoàng tử công chúa ở đây!! Trúc lấy ngay cái quạt lông vũ mà cô ta vẫn thường dùng để đánh bại đối thủ, che miệng cười ha hả rồi nói: – trời ơi !! hoàng tử!! bộ anh chưa nói với mấy người này về luật lệ của trường ta hả cả đám nhìn tôi, tôi đành phải nhìn họ lắc đầu, tôi nhìn xung quanh thì đã thấy mấy đứa học sinh đang đứa núp đứa nhìn đằng xa, bọn nó đang len lén theo dõi cuộc chạm chán của chúng tôi. vì cũng đúng thôi, đã lâu tôi chưa đến trường mà. Trúc nhìn khắp bọn tôi, rồi cô ta nói: – nếu hoàng tử chưa nói thì để em nói cho!! thật ra khi mà ở trường này thì Gia Anh đã được tổng thể học sinh cấp 1, cấp2 và cấp 3 bầu chọn là hoàng tử của trường vượt qua 2687 những thí sinh khác.và em được bầu chọn là công chúa vượt qua 3569 thí sinh, em đã hợp nhất tất cả các CLUBFAN thành lập một tổ chức được gọi là MAX CLUBFAN. không biết đây là lần thứ mấy rồi mà em vẫn chưa mời được hoàng tử về cung điện của mình chơi, để cho các chị em tỉ muộn được diện kiến anh.nhưng hôm nay em nhất quyết mời anh về cho bằng được bỗng một cô hộ pháp quay đầu lại hỏi Trúc: – còn bốn người kia tính sao công chúa Trúc khẽ cười, rồi dùng ánh mắt nham hiểm dò xét bốn người kia, nói: – dẫn về hết!! người đẹp như thế làm sao mà MAX CLUBFAN chúng ta có thể bỏ qua chứ tữ đại hộ pháp đồng Thanh dạ một tiếng rồi rút trong túi áo ra một loai pháo bông mà họ vẫn dùng để triệu tập tứ đại hồng nữ.Phương ấp úng nhìn tôi: – – Gia Anh!! bọn họ đang làm gì thế Tôi thở dài, buồn chán: – bọn họ đang gọi thêm người để tới bắt chúng ta đó!! Tôi tức quá, quay qua Tiến và Tuấn,Thuỷ Linh nói : – đó!! Lúc nãy nói chạy thì không chạy!! giờ quân của họ bao vây tứ phía rồi sao mà chạy được nữa Tiến trấn an: – ô!! thật không ngờ ngôi trường này lại thú vị đến thế, phải xem coi tiếp theo như thế nào mới được, lúc nãy mà chạy là không có kịch vui để mà xem rồi Thuỷ Linh cũng hùa theo: – đúng vậy!! đâu phải lúc nào cũng có chuyện để xem từ đằng xa,16 người con gái chạy tới, mỗi một hộ pháp thống lĩnh bốn người!! tôi thật sự không biết họ làm gì có nhanh hay không, vậy mà Việc thay đồ họ làm nhanh dễ sợ và Việc triệu tập thì cực nhanh luôn.Trúc nói vang Thanh; – hoàng tử!! anh đầu hàng đi!! lần này anh chạy không thoát đâu Tôi đang tập trung thì cả đám bỗng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa ở gốc cây gần đó, một tên nói: – đố mày !! lần này hoàng tử sẽ ra sao? Tên thứ 2 cười khan: – tao cá 100 đô là lần này hoàng tử bị con cọp cái kia núm cổ rồi, chết là cái chắc Trúc la lên: – á! đứa nào đó vị hộ pháp thứ nhất tên là Quỳnh, liền ngay lập tức phóng phi tiêu một cái, hai cái phi tiêu găm ngay cổ áo của hai tên kia, Quỳnh trừng mắt nói: – lần sau mà để ta gặp hai người!! thì ta sẽ không dám chắc mấy cái phi tiêu đó có nằm chỗ đó nữa hay không 2 tên kia co giò chạy mất, 2 đứa đó đúng là ngu, núp mà mà núp ở chỗ đó, mấy đưa kia núp có thấy đâu, đúng là đáng kiếp, Tuấn nhìn tôi hỏi: – bộ mấy cô kia đều như cô phóng phi tiêu hả Tôi thở dài rồi chỉ: – cô mặc áo đỏ tên là Quỳnh là hộ pháp thứ nhất, nhỏ mặc áo xanh là Ngọc hộ pháp thứ 2, còn đứa áo hồng là Thanh hộ pháp thứ 3, con con nhỏ mặc áo tím chính là Vi . Phương hơi hoảng: – bốn cô ta có giỏi võ không Tôi nói chậm rãi: – bốn ả đó đều là huấn luyên viên võ thuật hay là võ sư rồi giọng Phương ngập ngùng: – vậy lần này chúng ta ra sao? Tôi khẽ lắc đầu: – tui thì có thể ứng phó được, còn không biết mấy người có bị bắt đi không đây Thuỷ Linh mỉm cười, tôi cảm thấy nụ cười của anh ta ẩn chưa đầy tự tin: – cậu đừng lo!! Có tôi ở đây Tiến cười: – thật là thú vị!! phải thử sức xem sao Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe hai người đó nói như thế,Trúc đứng đằng sau lấy tay đập cái quạt một cái, rồi ánh mắt như sắc lại: – tấn công!!! Quỳnh mở đầu bằng hàng loạt phi tiêu, toàn là có tấm thuốc mê không, tôi chưa kịp nói mấy người đó tránh thì ngay lập tức .Thuỷ Linh đã dùng ngay cái cặp của anh ta quay thành hình cánh quat thổi nát hêt tất cả cái phi tiêu của Quỳnh, tôi tròn mắt: – wooa!! dấu nghề hả!! Thuỷ Linh quay lại mỉm cười: – có gì đâu!! Đã là người bảo vệ thì chuyện này bình thường Tiến nheo mắt: – bảo vệ gì thế Tôi khẽ nháy mắt với Thuỷ Linh,Thuỷ Linh lắc đầu: – à !@! Không có gì Trúc cười : – thật không ngờ những anh chàng này cũng là cao thủ, tứ đại hộ pháp không giỡn nữa, hành dộng nhanh đi, vào lớp rồi, ở đây lâu thầy cô ra lại phiền.. tứ đại hộ pháp mỉm cười, Quỳnh lao vào cùng với bốn hồng nữ của mình, mình Thuỷ Linh đành phải đánh năm người, Thuỷ Linh nói lớn: – mấy người ỷ đông hiếp yếu hả? Quỳnh không thua: – chứ anh không phải con trai hay sao mà đánh nhau với tụi con gái bọn em.. Thuỷ Linh mỉm cười: – mấy cô mà là con gái sao, cọp cái thì có bọn tôi cười hi hi…., Ngọc tức quá liền xông vào thì bị ngay một cây bút lao tới, may mà cô ta né kịp, cô ta quay lại trừng mắt : – ai!!!!!!!!!! Tiến bước tới: – cô em sao lại lao vào cuộc đấu của họ chứ.. Tôi hơi hoảng hồn trước vẽ mặt của Tiến lúc này, vẽ mặt của anh ta đầy vẻ tự kiêu và ánh mắt có phần sát khí. Từ trong cặp của mình, Tiến lấy ra 8 cây bút bi, anh ta kẹp vào hai bàn tay của mình, rồi mỉm cười nham hiểm: – để anh dạy cho em biết thế nào là lễ độ nhá hỡi cô em yêu xinh đẹp.. Anh Tiến lao vào với tốc độ chết người, anh ta ra đòn chớp nhoáng, khiến cho Ngọc ngay lập tức lao vào thế bị động liền, ngay lập tức Vi lao vào yểm trợ cho Ngọc, thế là mình anh Tiến mà phải đánh nhau với Vi và Ngọc cùng 8 người hồng nữ, tôi nhìn thấy anh Tiến không hề nao núng trong Phương pháp phòng thủ và tấn công, anh ra quyền rất tự tin, đây là lần đầu tiên tôi mới biết anh Tiến biết võ, Tuấn hoảng hồn hỏi : – Gia Anh!! anh Tiến sao mà giỏi võ thế Tôi ngơ ngác vẫn cứ chăm chú nhìn: – mình cũng không biết nữa,!! Phương bỗng la lên: – rồi!! Thanh vào yểm trợ cho Quỳnh rồi Tôi liền quay qua quan sát Thuỷ Linh, thì nhận thấy, tình thế bây giờ của anh ta như anh Tiến vậy, 1 mình đấu với 10 người, tôi nhận ra Thuỷ Linh như đoán được đối thủ sắp đanh như thế nào mà anh ta có Phương án chuẩn bị, phản xạ anh ta cực nhạy, đánh 10 người mà anh ta như đang giỡn vậy Phương than: – trời!! mới ngày đầu đi học mà như đi đóng phim kiếm hiệp quá Tôi gật đầu; – đúng là mệt thiệt Tuấn cười: – không ngờ ngôi trường này lại vui đến thế Trúc quan sát một hồi, rồi mỉm cười : – thật không ngờ những anh bạn của hoàng tử lại cao tay ghê. Tôi nhìn Trúc, tự tin nói: – vậy là hôm nay xin lỗi em rồi,chắc em không thể mời được anh nhé Trúc đáp trả: – chưa đâu anh!! Hãy xem đây vừa nói xong, Trúc liền bắn pháo hoa lên trời, một bài nhạc vang lên, một bản nhạc mà tôi cảm thấy nó ẩn chứa điều gì đó,Trúc liền cầm quạt hô to: – thập diện mai phục Tôi quay qua nhìn Tiến và Thuỷ Linh thì thật không thể tin được, cả Phương và Tuấn đều la lên: – trời!!! kinh quá
|