Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG XXVI thật không thể ngờ được mấy cô đó có thể làm được như thế này,8 cô hồng nữ vây thành hình bát trận, còn 2 hộ pháp thì vừa di chuyển vừa tấn công, tạo nên một vòng tròn kìm hảm làm cho đối Phương khó mà trống chả được,Tiến đang càng ngày càng lúng túng, Thuỷ Linh thì có thể đoán được nhưng cả 10 người cùng phối hợp, thì dù có đoán được cũng không kịp đưa ra Phương án ứng phó. Trúc cười ha hả: – thế nào hoàng tử!! giờ em có thể mời được anh rồi chứ Tôi vẫn quan sát, mắt vẫn không rời khỏi bọn họ,Phương hối : – chết rồi, anh Tiến và Thuỷ Linh nguy mất Tuấn nóng lòng: – giờ phải làm sao đây??? Gia Anh cậu có cách không Tôi suy nghĩ một hồi, rồi quay qua nói nhỏ với Phương và Tuấn: – các cậu hãy tới phòng bảo vệ gần đây nhất và thông báo là ở đây có đánh lộn là sẽ có thầy cô tới thì may ra ta mới chạy được Tuấn đăm chiêu: – nhưng bọn họ có để chúng ta đi không Tôi dục: – đừng lo, mình sẽ cản họ lại, nhanh lên, không thôi anh Tiến và Thuỷ Linh bị bắt bây giờ !!! Tuấn và Phương đang định đi, thì Trúc lấy tay đập quat quát: – muốn chạy hả? đừng có mơ vừa nói xong, Trúc đã phóng ngay hai cây phi tiêu, nhanh như chớp tôi liền phóng ra hai cây bút bi cản hai cây phi tiêu lại rồi nói: – công chúa!! Đã lâu rồi chúng ta chưa chạm trán nhỉ Trúc mỉm cười: – cuối cùng anh cũng chịu đánh rồi hả, đã bao nhiêu lần anh chỉ chạy trốn, giờ mới thấy anh xuất chiêu đó nha Phương vừa chạy vừa trố mắt: – trời!! cả Gia Anh mà cũng biết võ nữa sao Tôi dục: – nhanh lên!! Đi đi Tuấn đành kéo Phương đi, tôi nhìn Trúc thắc mắc: – đã 1 thời gian dài mà sao em vẫn chưa buông tha cho anh hả.. Trúc bật cười: – buông tha!! Hoàng tử anh nói hai từ này hình như là hơi nặng đó, em chỉ có ý muốn mời anh đến cung điện của em chơi thôi mà.. Tôi nhìn Trúc rồi chỉ ra xung quanh: – mời đến chơi!! Ha..ha!! ai mà chẳng biết thằng con trai nào mà đến cung điện của em thì chẳng toàn mạng mà trở về nữa kìa Trúc tỉnh bơ: – vậy sao!! Đó là một chuyện, còn hôm nay thì anh đã vào tròng rồi nhé hoàng tử!! Tôi cười nham hiểm: – chưa đâu em!! Tôi vừa nói xong thì tôi đã lấy 1 lọ bút bi ra phóng toàn thể về phía trận thập diện mai phục đang bao vây Tiến và Thuỷ Linh, như phản xạ tự nhiên Trúc cũng phóng phi tiêu ra đỡ nhưng khổ nỗi, phi tiêu của Trúc không đủ, tứ đại hộ pháp phải chống đỡ bút bi thì để lộ ra sơ hở, ngay lập tức Tiến và Thuỷ Linh đã nhân cơ hội đó mà nhảy ra khỏi vòng tròn mai phục, rồi chạy lại bên cạnh tôi, Tiến thở dốc: – trời!! đánh với mấy con nhỏ đó mệt quá, con gái gì mà đánh dã man còn hơn cả con trai !!! Thuỷ Linh thì cười: – vui thật!! không ngờ mấy cô ở trường này toàn là thứ dữ không.. mấy cô hộ pháp cùng hồng nữ đã lui về sau Trúc, Trúc nhìn tôi rồi vỗ tay: – hay lắm hoàng tử!! xem như anh đã giải vây cho bạn anh, nhưng lần này em muốn tận tay bắt anh cho bằng được thì đừng có trách là em vô tình nha!! Cô nàng nhanh như cắt,nhảy tới như một cơn vũ bảo, tôi đành phải nhảy ra ứng phó thôi.Trúc rút ra hai cái quạt đánh tới tấp, phải nói là đang nể thật, cô ta ra chiêu không hể để lộ một sơ hở nào, tốc độ thì chớp nhoáng làm cho đối thủ rất dễ hoa mắt và lạc vào bẫy . từ nhỏ tôi đã được huấn luyện là phải văn võ song toàn, không hiểu sao những anh em họ của tôi đâu có như thế đâu, vậy mà tại sao ông nội của tôi lại cứ bắt tôi học. tôi rất ít khi để lộ võ thuật của mình ra ngoài,vì nếu tôi dùng võ tôi rất dễ đánh thức dòng máu sát thủ của mình, đó là những lời mà sư phụ dạy võ cho tôi đã nói, ông là một người rất khó hiểu, sống ở một nơi như chỗ của bà Thuỷ Linh vậy. rất đẹp và hẻo lánh, sư phụ của tôi đang vẫn sống ở nơi đó, đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp ông từ khi tôi về đây. tôi đành phải rút hai cây thước ra mà đánh nhau với Trúc. Trúc rất dữ, không hề chịu lui bước, tôi đành phải nhảy lên cây để né đòn, cô ta không hề nao núng phóng ngay hai cái quạt bay vèo vèo xung quanh,như muốn chém đứt cây vậy. không nhường nữa, tôi lao xuống, dùng tốc độ của mình mà chế ngự tốc độ của cô ta, Trúc tuy nhanh nhưng vẫn còn chậm, tôi làm cho Trúc hình như hơi sợ, tôi vừa ra đòn vừa hỏi: – chịu thua đi em!! Nêu không thì đừng trách anh Trúc cương quyết: – never!! Anh đừng tự cao quá Trúc bấm gì đó ở hai cái quạt, ngay lập tức ở hai cái quạt bật ra 2 cái quạt khác, vậy là Trúc cầm 6 cái quat, lần này Trúc nõi gì đó ở những cái quạt hình như là sợi dây mảnh, cái thì bay cái thì xà xuống đất, phải nói là khó mà chống đỡ, Tiến la lên: – chết!! Gia Anh coi chừng tức quá, tôi đành phải rút dây nịch của mình ra, đây là chiêu thức rất ác, nhưng tôi không dùng với Trúc mà tôi chỉ dùng với những cái quạt của cô ấy mà thôi, tôi vừa nhảy vừa quật nát những cái quạt của cô ta, tôi phóng dây bay vèo vèo về phía Trúc, phải làm cho cô ấy nhảy ra đằng sau quay về với đám hộ pháp của mình,Trúc quệt mồ hôi: – hoàng tử!! không ngờ anh cũng là thứ dữ quá hen Tôi cười: – quá khen!! vừa lúc đó, Phương và Tuấn chạy tới,la lên: – thầy tới……. bọn tôi quay lại nhìn đằng xa, thì quả là thầy tới thật, Trúc la lên: – chết bằm!! thằng cha giám thị……. Trúc quay qua tôi mỉm cười: – anh được lắm hoàng tử Nói xong cô ta nói với đám bạn của mình: – thôi!! Rút!!!!kẻo gặp ổng lại rắc rồi to bọn họ vừa chạy thì tôi quay qua hối Tiến và Thuỷ Linh liền: – hai anh nhanh đi về khu đại học của mình đi…….không là chết đó Tiến cười: – ùh!! Em cũng về khu của mình đi Tôi kéo Phương và Tuấn chạy như bay, nói với lại: – cẩn thận nha Thuỷ Linh cũng với theo: – ùh!! Chúc may mắn Phương cười: – ngày đầu tiên đi học mà vui ghê Tuấn nheo nheo mắt, nhìn tôi: – vui gì!! Mém chết!!thôi tụi mình lên lớp thôi Gia Anh Tôi gật đầu, rồi nói với Phương: – cậu cũng về lớp của mình đi, trễ rồi đó Coi như xong chuyện, tôi và Tuấn chạy như bay lên lớp của mình, Phương cũng chạỵ như bay về lớp, thật là bắt đầu ngày mới không tốt lành chút nào…… không biết sau này còn xảy ra những chuyện gì nữa không đây!!!
|
CHƯƠNG XXVII Hôm nay lầ ngày đầu tiên đến lại lớp vậy mà lại đi trễ, chán thiệt!!!.bước đến cửa lớp, tôi cúi đầu chào: – thưa thầy em vào lớp ạ!! thầy nhìn tôi, mỉm cười : – ừ vào lớp đi hai em vừa nhìn thấy tôi và Tuấn đi học lại, thì lớp liền nhao nhao lên,nhất là mấy nhỏ con gái nhìn thấy mà phát ghét, người gì đâu mà không biết ngượng, cứ nhìn tôi và Tuấn chằm chằm. *** giờ ra chơi…………. Tuấn vẫn đang ngồi xem mấy cuốn sách, tôi đi lại nói nhỏ: – ê!!! hồi bữa ở tháp cổ có chuyện gì mà phu nhân lại gọi hai cậu về sớm thế miệng Tuấn nói mà đôi mắt vẫn vứ chăm chú đọc sách: – ùh!! chẳng có chuyện gì lớn lao cả, tự nhiên ở trên ngọn tháp lại toả ra một thứ ánh sáng màu xanh gì đó, đến gjờ vẫn chẳng thấy chuyện gì ! Tôi gât đầu: – à….. cậu ta chẳng chịu phản ứng gì hết,cứ ngồi im đọc sách, hình như hôm nay cậu ta có chuyện không vui,lúc thì nói chuyện với tôi nói không hết chuyện, vậy mà giờ ngồi im ru đọc sách, tôi hỏi thì trả lời như cổ máy . chán thiệt!!! Đang suy nghĩ nói gì tiếp đây, thì mấy nhỏ lớp tôi chạy lại, Hương đập vai tôi: – lâu lắm rồi mới thấy lớp trưởng đi học lại nha, cứ tưởng nghĩ luôn rồi chứ!!! Tôi mỉm cười: – có gì đâu!!mình bận đó mà Lan nheo nheo mắt hỏi nhỏ, rồi liếc Tuấn: – sắp tới đại hội khiêu vũ rồi, lớp trưởng có đi cùng với ai không? Hương bô bô: – lớp trưỏng ta đẹp như vậy thếu gì người theo, chắc là đi cùng bạn gái chứ gì? Tôi cuối xuống đọc sách, cười: – không!! Mình chưa có bạn gái cả đám đồng thanh: – what???? cậu chưa có bạn gái sao, thiệt không đó? Tôi gật đầu.Thư reo hò rồi vỗ tay: – woa!!! vậy là chúng ta có cơ hội rồi, yeah,…………… Trời!! thật là tôi chưa thấy ai trắng trợn như cô ta, người ta không có bạn gái mà mừng thấy ớn luôn,nhưng tôi mới sực nhớ lời Lan,vậy là sắp tới đại hội khiêu vũ sao???, tôi ngẩng đầu lên, nhìn Lan mỉm cười: – Lan ơi!! Nãy cậu nói sắp tới đại hội khiêu vũ, vậy chừng nào nó diễn ra!!! Lan cười: – do năm nay có lý do gì đó mà hội học sinh tổ chức hơi sớm, nên 3 ngày sau là diễn ra đại hội khiêu vũ rồi Tôi hoảng hồn: – 3 ngày………….? Hương cười: – ừ!!! Lúc đó cậu có đi không??? Tôi cuối xuống đọc sách: – không biết nữa!! hên xui Lan ngước mắt sáng nhìn Tuấn: – sao nói chuyện nãy giờ mà chẳng thấy Tuấn nói gì hết vây cà!! Tuấn gấp cuốn sách lại, rồi mỉm cười: – có gì đâu!! À mà mấy cậu nói đại hội khiêu vũ là gì thế? Thư nhảy tới liền, con gái gì đâu mà xớn xa xớn xác: – à quên!! cậu mới chuyển tới nên chắc không biết, hằng năm, cứ tới thời gian này là trường mình tổ chức đại hội khiêu vũ, do hội học sinh của các khu hợp tác cùng tổ chức. Lúc đó sân trường sẽ trang hoàng thành đại sân khấu để khiêu vũ và nghe nói có cả mời những nhóm nhạc trẽ hay ca sĩ trẻ nữa, và cuối bữa tiệc sẽ chọn ra hoàng tử và công chúa của bữa tiệc là đôi nhảy đẹp nhất Tuấn gật đầu : – à ra thế!! trường ta cũng vui dữ !! Tuấn khẽ bí mật đá lông nheo tôi, tôi cảm thấy hình như cậu ấy đang suy nghĩ gì đó về bữa khiêu vũ này rồi, thật là…………. Hôm nay đi học mệt quá, tôi cảm thấy ra về thật uể oải, Tuấn đi bên cạnh hỏi nhỏ tôi: – Gia Anh!! hôm đó cậu có đi không?? Tôi giả lơ: – hôm nào??? Tuấn gãi đầu bứt tóc, trông cậu ta cứ như là đang tỏ tình hay mời bạn gái đi chơi vây, thấy tội quá, tôi cười: – à !! bữa khiêu vũ đó hả? Tuấn gật đầu, tôi lắc lắc mái tóc và đi nhanh về phía cổng trường: – không biết nữa……..hên xui à Tuấn vội theo: – đi đi… Tôi quay đầu lại, tròn xoe mắt: – tại sao?? Tôi biết Tuấn đang có ý rủ tôi đi, nhưng sao cậu ấy lại ngại đến thế, mà dù tôi có đi thì tôi cũng đâu thể nhảy chung với cậu ta được, không hiểu sao tôi lại cứ bắt ép Tuấn phải nói điều khó nói này thế, Tuấn đỏ mặt: – mình muốn cậu đi với mình Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy hơi vui vui trước câu mời đi này của Tuấn, dù tôi biết là tôi sẽ không thể nhảy cùng cậu ấy, tôi đang định trả lời thì Tiến và Thuỷ Linh đã đi tới, nói oang oang: – hey!!! Ra rồi hả Tui và Tuấn quay đầu qua nhìn, tôi cười: – thế nào!! học hành ra sao rồi!! Tiến bước lại: – mệt quá!! Không ngờ anh và Thuỷ Linh lại học chung lớp Tôi giương đôi mắt ếch ra nhìn Thuỷ Linh, thấy anh ta cười: – ừ !! không ngờ trùng hợp thật Tôi không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa không đây, Tiến nhìn Tuấn hỏi: – đại hội khiêu vũ em có đi không? Tuấn cười với Tiến mà sao tôi cứ cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy lại đang hướng về phía mình: – có.!!! thế còn anh!!! Tiến cười kha khả, và vuốt mái tóc dài duỗi thẳng và hấp dầu của anh ấy: – tất nhiên rồi……..mới vào trường thì làm sao mà có thể bỏ qua một ngày vui như thế này kia chứ Tôi đụng tay Tiến hỏi: – làm sao anh biết sắp tới đại hội khiêu vũ chứ,anh mới vào trường mà!! Tiến nhìn xung quanh rồi mỉm cười một cách chết người: – mấy nhỏ trong lớp vừa thấy anh thì đã mon men lại làm quen rồi, nên bọn họ rủ anh đi chung trong đại hội khiêu vũ này đó mà!! Tôi à ừ, Thuỷ Linh nhìn ra cổng trường : – ủa!! lát nữa mấy cậu về bằng gì Tiến và Tuấn đều nói: – bằng xe Tôi xách lại cái cặp, chuẩn bị đi về, nói: – à!! Lát nữa em về bằng xe buýt – thôi!! Ai lại đi xe buýt, đi chung xe với mình về đi- tên Phương ở đâu ra xuất hiện nói xen vào Tiến kéo tay tôi lại, liếc Phương: – có đi chung thì phải đi chung với anh nè!!! Tôi gạt tay Tiến ra, mỉm cười: – thôi !!! em không thích đi xe, em chỉ muốn đi học bằng xe buýt thôi!!! Nói rồi, tôi vụt chạy đi mất, chứ không ở lại đó thì có mà trễ xe buýt mất, Tuấn gọi với theo: – Gia Anh!!! cậu không về chung thật sao? Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại: – thôi!!mình về đây, bye, anh Tiến,Thuỷ Linh và Phương về bình an nha!!! Tiến gãi đầu: – chán cái thằng này thiệt Lúc này tôi chạy xa rồi nên không nghe rõ Thuỷ Linh nói gì, nhưng lúc đó thấy cậu ta cười cười, rồi lắc đầu. đường đi ra trạm xe buýt thật đẹp, hai bên đường toàn là cây xanh y như là con đường dẫn vào xứ sỡ thần tiên vậy, nó cho tôi một cảm giác của một nơi nào đó trong sạch và thuần khiết tránh xa cái thành phố ô nhiễm và ngột ngạt kia.
|
CHƯƠNG XXVIII những ngày này trôi qua sao mà nhanh thế, mới đó mà đã tới ngày đại hội khiêu vũ rồi.ngày tổ chức đại hội thì cả trường được nghĩ, buổi tối diễn ra đại hội ai đi được thì đi. Sáng hôm nay được nghĩ học nên tôi ngồi ngủ ở nhà nè, tuy đã dậy rồi nhưng tôi vẫn muốn ngủ nướng thêm chút nữa. đang nằm suy nghĩ vẫn vơ thì anh Phong đẩy cửa bước vào: – chào cậu chủ!!! Theo lời cậu chủ dặn,tôi sẽ gọi cậu chủ dậy lúc 7h Tôi ngồi bừng dậy: – đã 7h rồi sao anh Phong gật đầu, tôi mới gãi gãi đầu tóc bù xù của mình mà than: – trời!! vậy mà em cứ tưởng mới có 6h thôi đó, vì nhìn trời vẫn còn sớm mà Tôi liền chạy ngay vào nhà tắm mà lo đánh răng rữa mặt, khi bước ra tôi thấy anh Phong đang đứng đó, anh Phong nhìn tôi cười rồi hỏi: – sáng nay cậu chủ được nghĩ học, vậy sao cậu chủ lại dặn tôi gọi cậu dậy lúc 7h Tôi đi đến ban công mở cửa ra hóng mát, nhìn về phía cổng ngắm những đứa trẻ ở ngoài phố nô đùa, tôi mỉm cười: – à!! chẳng qua là hôm nay em có linh cảm là một ngày sẽ bận rộn, nên dậy sớm là tốt nhất anh ạ!! anh Phong tiến lại gần: – vậy thì chắc vậy rồi! linh cảm của cậu chủ rất nhạy mà…..bây giờ, mời cậu chủ xuống dùng điểm tâm ạ Tôi bất giác cảm thấy hình như mình đã khác, không biết đã bao nhiêu lần tôi đứng trên ban công này,ngắm những đứa trẻ đang chơi ngoài phố, nhưng sao giờ đây trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả quá, cảm xúc đó vừa hơi luyến tiếc lại vừa như đang nhung nhớ một cái gì đó.tôi bâng qươ nhìn lên bầu trời, trời hôm nay thật đẹp, nắng ấm quá!! Tôi quay đầu lại nhìn anh Phong mỉm cười: – anh ơi!! Hôm nay em muốn đi bán hoa!! anh Phong hơi lặng đi một lúc, nhưng sau đó anh nỡ một nụ cười thật tươi: – nhưng thưa cậu chủ!! cậu chưa dùng điểm tâm mà!! Tôi bước tới cửa ra vào,đi xuống lầu, kèm theo câu nói : – vậy anh hãy đi chuẩn bị mọi thứ như cũ đi, ăn xong em muốn dùng xe đạp để cho mau tiêu!! Tôi bước xuống lầu, đã thấy chị Lan dọn sẵn bữa sáng, tôi ăn thật nhanh và chạy ngay ra ngoài vườn. Gió thổi hiu hiu, lay lay nhưng khóm hoa hồng, cúc,mẫu đơn..mới đẹp làm sao,hôm nay hoa đẹp quá,hoa như vừa chớm nỡ,Tôi muốn dang hai tay ra để ôm lấy tất cả những bông hoa trong vườn này vậy, tôi đi xung quanh vườn chọn những bông thật đẹp,tôi cắt thành hai giõ hoa, tôi xách mang lên trước nhà, vừa ra tới tôi thấy anh Phong đã dựng sẵn chiếc xe đạp màu hồng của tôi, nói thật, không hiểu sao tôi lại có sở thích này nữa, chiếc xe đạp được tôi trang tri rất đẹp, nguyên một màu hồng phấn, anh Phong nhìn hai giỏ hoa, anh tủm tỉm cười, tôi quay lại lườm anh, mỉm cưòi hỏi: – anh cười gì thế….nói em nghe với ?? anh Phong quay nói: – cậu chủ sao lần nào cậu cũng chọn toàn hoa hồng, và cũng chỉ là hồng phấn thôi vậy Tôi lấy tay sờ những cánh hoa, mỉm cười : – vì khi em nhìn chúng, em cảm thấy chúng rất đẹp, và không hiểu sao em chỉ kết mỗi một màu hồng phấn, kể cả chiếc xe này cũng thế anh Phong vừa lo gắn hai giỏ hoa vào xe, rồi hỏi: – tại sao cậu chủ lại thích đi bán hoa Tôi lấy cái mũ đội, rồi ngồi lên xe đạp chuẩn bị đi, tôi quay lại cười nói: – không biết nữa, nhưng em thấy nó hay hay thế nào đó!!! anh Phong vừa vẩy tay vừa nói: – tôi chưa bao giờ gặp một người bán hoa nào mà lại đẹp như cậu chủ… Tôi nhăn mặt: – anh cứ chọc em hoài…. Nói xong, tôi đạp xe ra khỏi cổng chạy theo con phố dẫn ra đường, nắng hôm nay như muốn hoà vào một màu hồng của những cánh hoa, đằng sau xe tôi chở đầy hoa hồng phấn làm ai đi đường cũng nhìn tôi hết, nhưng tôi không ngại, vì tôi cảm thấy sống thì phải làm những điều mình thích thì mới vui,suốt 15 năm qua tôi phải sống theo sở thích của ông và mọi người, nhưng giờ đã khác rồi,giờ tôi đã ở riêng và tôi có thể làm điều mình muốn, tôi thích lắm… Tôi thắng cái két, ngay trước tiệm bánh dâu tây.tôi nghĩ hôm nay nên bán hoa ở đây.tôi dựng xe gần tiệm bánh, rồi đứng xuống và nói Lanh lảnh: – ai mua hoa đi!! Hoa đẹp đây? một cô gái bước tới hỏi: – hoa bao nhiêu một cành!! Tôi mỉm cười: – 10000đ chị ta cười: – ừ!! lấy cho tôi một bó 10 bông Tôi lấy những cành hồng ra và gói lại cho chị ấy, tôi hỏi: – chị tặng ai à!! chị ấy tay lấy tiền trong bóp, cười nói: – à!! chị mang tặng cho mẹ chị, hôm nay là ngày sinh nhật của bà ấy Tôi đưa bó hoa cho chị ta: – chị quả là một đứa con hiếu thảo!! – không có gì đâu!! À mà em đẹp như vậy đi bán hoa uổng quá nhỉ Tôi lấy tay sờ những cánh hồng: – không sao!! Em thích mà Tôi ngồi bán được một lúc, chẳng ai lại mua, tôi nhìn loanh quanh rồi bần thần rồi trông vào tiệm bánh, ối trời ơi!! Ai thế kia, mình có hoa mắt không. Tôi lấy hai tay dụi dụi mắt nhưng vẫn thế. Phương và Tuấn đang ở trong tiệm bánh dâu tây, hồi hộp và tò mò xen lẫn,tôi định đi chỗ khác nhưng tò mò quá nên tôi len lén nghe họ đang nói gì, dù trong lòng rất sợ họ bắt gặp bộ dạng của mình như thế này Phương nhăn mặt nói: – em nghĩ Gia Anh không thích ăn sôcôla đâu Tuấn ngếch mặt lên hỏi: – chứ Gia Anh thích gì Phương ra vẽ suy nghĩ: – chắc Gia Anh thích dâu Tuấn cười: – vậy em mua dâu đi, còn anh mua sôcôla Tôi thật thắc mắc, không hiểu vì sao hôm nay họ lại mua bánh kem cho tôi,hôm nay đâu phải là ngày gì đâu. được một lát, Phương đi về Tuấn nói: – anh biết nhà Gia Anh thật chứ Tuấn lấy tờ giấy có gạch gạch gì đó nói: – đây là bản đồ mà anh Tiến cho chỉ đến chỗ nhà Gia Anh ở đó trời ơi!! Thì ra là tên Tiến đã cho họ biết nơi ở của mình, thiệt là!!, mà sao anh ấy lại biết nơi mình ở ta, anh ấy mới về nước mà,thật khó hiểu quá. Tôi nhanh quay mặt lại kéo cái mủ thấp xuống che mặt lại, Phương và Tuấn đẩy cửa bước ra, Phương tay xách hộp bánh kém dâu tây, tay kia che nắng nói: – anh Tuấn!! sao hôm nay mình không đi xe, lại đi xe búyt thế này mệt quá!! Tuấn quay lại cười: – à!! Mình đi xe buýt để gây bất ngờ cho Gia Anh đó mà!! Phương à ừ!! Tôi nhủ thầm, họ tới nhà giờ này làm gì mình có ở nhà, hi..hi, đang mỉm cười thì giọng một anh chàng đi dạo phố cùng bạn gái vang lên bên cạnh cuả tôi: – một bó hoa bao nhiêu đây cậu? Tôi hơi run, vì rất sợ Phương và Tuấn phát hiện ra giọng nói của mình, nên tôi hơi nhái giọng đi một xí: – à!! 10000 ngàn một cành!! người con trai mỉm cười, quay qua cô bạn gái: – em muốn bao nhiêu bông đây!! Cô gái mỉm cười, nhìn những bông hồng, rồi nói: – anh mua cho em 99 bông? – oke !! cậu gói cho tôi nhé!! Tôi gật đầu, đang gói thì bỗng tay tôi run đi khi nghe Phương hỏi Tuấn: – anh Tuấn!! ta mua bông cho Gia Anh đi, chắc Gia Anh sẽ vui lắm!! Tôi đưa bó hoa nhanh cho người con trai đó, thì đã thấy Phương và Tuấn đứng trước mặt rồi, tôi hơi bàng hoàng nhưng sau đó chấn tĩnh lại, tôi hơi hạ giọng: – mua hoa hả hai anh!! Tuấn nhìn hai giỏi hoa hỏi: – còn hoa nữa không ? Vì giờ trong giỏ đã gần hết hoa rồi, tôi thấy đây là cơ hội tốt, nên nói ngay: – dạ! hết hoa rồi anh ơi!! Phương thở dài: – xui thật!! Thôi còn bao nhiêu cứ gói hết lại. Tôi liền cầm lấy những cành cuối cùng, rồi gói lại, vừa đưa hoa cho Tuấn thì Phương nắm lấy tay tôi nhìn chăm chăm: – sao bàn tay này nhìn quen quá!! Tôi giật mình thụt tay lại,xua xua: – làm sao có thể… Tuấn ra vẽ đăm chiêu: – ừ!! cả cái dáng này cũng thấy quen quen…hình như ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không? trời!! tôi như đổ cả mồ hôi hột, tôi cười khan: – không có đâu!! Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ cả!! Phương chống tay lên cằm, tiến lại gần tôi: – mà sao cậu không ngưởng mặt lên, nhìn cậu hình như cũng được mà… vừa nói xong, Phương đưa tay lên toan lột cái mũ của tôi, sợ quá!! Tôi hất tay Phương ra, rồi nhanh chân leo lên xe chạy mất, bỏ lại đằng sau tiếng Tuấn gọi oai oái: – cậu gì ơi!! cậu chưa lấy tiền nè!!! Phương lắc đầu: – thật là một người kì lạ trời!! mém chút xíu nữa là chết rồi, họ mà phát hiện chắc mình chẳng biết dấu mặt đi đâu nữa, thôi giờ lo về nhà, không thôi họ tới mà không có mình thì nguy mất, tôi chạy như bay về nhà….. vừa ra tới ngã 3, thì đang xảy ra đánh lộn người ta đứng xem đông quá, làm kẹt xe dữ dội luôn, tôi nhìn đồng hồ la lên: – chết rồi!! 10 phút rồi, không biết Phương và Tuấn đã tới nhà mình chưa, chán quá trời ơi!! Đang bận gần chết mà sao lại kẹt xe lúc này chứ, phải gần 10 phút sau công an mới tới và giải toả đám người này, tôi nhìn đồng hồ lần nữa : – trời ơi!! 9h30, họ đến chưa ta!! Tôi vừa chạy như bay vừa suy nghĩ, chắc họ đi xe buýt nên chưa tới đâu, thôi mình lo về nhanh lên, tôi cúi người xuống, chạy nhanh trên con phố dẫn về nhà mình, gió thổi vù vù bên tai, vừa thấy cái cổng nhà mình nên tôi mừng, tôi xổ dốc thắng cái két…………. trước cổng, chẳng kịp nhìn vào nhà, tôi nói oang oang đang trong lúc dựng xe: – anh Phong ơi!! Mau lên, ra đây giúp em !! Tôi cảm thấy hơi rùng mình, có cái gì đó lạnh lạnh nơi sống lưng, tôi quay lại nhìn vào nhà, trời ơi!! Phương và Tuấn, cùng anh Tiến và Thuỷ Linh đang đứng trước nhà, giương những đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, tôi thì mặc đỏ như gấc, ngay lập tức tôi kéo cái mũ xuống, quay mặt đi, thì anh Phong nói: – cậu chủ đã về, nãy giờ cậu Tiến và bạn cậu chủ đợi đã lâu ạ!! trời !! lời nói của anh Phong lúc này như là lưỡi dao đưa tiễn tôi về thế giới bên kia rồi còn gì, hu…hu..hu…
|
CHƯƠNG XXIX tôi đành phải quay mặt lại, ngượng ngùng cuối xuống đất, nói nhỏ xí: – anh Phong cất xe cho em, em đi tắm đây !! vừa đang định đi vô cửa, thì Tiến cười ha hả: – Gia Anh!! em đang làm cái gì thế!! bạn bè tới mà em lại bỏ đi tắm sao? Tôi bước vào nhà, vẫn không quay mặt lại, chỉ nói với anh Phong: – anh Phong tiếp khách giúp em, lát em xuống!! Nãy giờ không thấy Phương lên tiếng, giờ cái mỏ của hắn lại tía lia : – Gia Anh khỏi tắm đi mà, người đầy hương hoa thế kia thì cần chi phải tắm!! ha..ha tức quá!! Tôi quay lại lườm hắn một cái, làm hắn phải bịt miệng lại, không dám nói nữa, tôi nói như giận dỗi: – mấy người vô nhà chơi!! Làm gì mà cứ đứng ngoài cửa như thế!! chờ tôi một lát!! Xí tôi xuống… Tôi bỏ lên nhà, không thèm nhìn mặt mấy người đó nữa. hôm nay thật là xui quá, về ngay cái lúc mấy người kia ở nhà, giờ họ đã thấy bộ dạng này của mình, lát nữa phải làm sao đây. Thôi!! mặc kệ, giờ vô tắm cái đã, dù gì thì mình cũng đã mệt rồi!! ** Tôi mặc chiếc quần sọt trắng tới gối, cùng chiếc áo thun màu tím, dù đơn giản nhưng vẫn làm nên sự dễ thương của mình. Bước xuống lầu, tôi thấy cả đám đang ngồi ở salông phòng khách, anh Phong thì đang đứng tiếp chuyện với bọn họ. nghe tiếng bước chân, anh Phong nhìn lên mỉm cười: – xin chào cậu chủ, mời cậu chủ ạ!! Tôi cười, rồi chạy lại cái ghế đối diện với Thuỷ Linh,Tuấn và Phương thì ngồi bên phải của tôi, còn anh Tiến thì ngồi bên trái, tôi ngẩng mặt nói yếu ớt: – anh Phong ơi!! Nói chị Lan làm cái gì cho em đi, đói quá!!! rồi tôi quay qua xung quanh: – à!! mấy cậu có muốn dùng gì không? Tiến cười: – thôi!! Phương và Tuấn cùng Thuỷ Linh cũng không. Tôi ngồi khoanh hai chân trên ghế, dương mắt lên nói: – sao..!! Hôm nay có chuyện gì mà rồng rủ đến nhà tôm thế!! Tiến cười: – trời!! sao lại nói nặng như thế hả em!! chẳng qua là hôm nay cả đám được nghĩ, buồn quá nên sáng thăm em đó mà!! Tôi quay qua Phương và Tuấn: – ủa!! mà hai cậu đi cùng anh Tiến và Thuỷ Linh hả!! Tuấn lắc đầu cười: – à không!! mình vừa gặp hai anh ấy trước cửa nhà Gia Anh !! bọn mình chỉ mới vừa tới thôi! Tôi tròn xoe mắt: – oh!! vậy làm sao mà hai cậu biết nhà mình ở đây!! Phương chỉ về phía anh Tiến: – anh Tiến cho đó!! Tôi quay qua nhìn anh Tiến, như đang chờ một câu giải thích, vì anh Tiến làm sao mà biết nơi tôi ở được. Như hiểu ý, anh ấy mỉm cười: – à!! Thiện nó cho đó!! Tôi vỗ tay: – biết ngay mà!! Tiến cười: – biết gì thế? Tôi xua tay: – dạ!! không có gì.. Thuỷ Linh nhìn xung quanh, rồi chỉ ra đằng sau: – sân sau nhà Gia Anh có gì không? Tôi mỉm cười: – à!! ở đằng sau có vườn hoa ạ!! Thuỷ Linh gật đầu, rồi ra vẽ đăm chiêu: – lúc nãy hình như em có chuyên gì gấp lắm hả!! sao vừa tới cổng đã nói oang oang rồi!! trời!! nãy giờ tưởng mọi người quên chuyện đó rồi chứ, ai dè Thuỷ Linh lại nhắc lại chuyện này. Tôi đỏ mặt: – à!! Không có gì đâu anh, chẳng qua là…là.. là em mới đi chơi về đó mà!! Phương tọt tọt bon chen: – ủa!! chứ không phải đi bán hoa sao? Tôi như đứng tim khi nghe câu hỏi đầy vẻ châm chọc cùa Phương, Tuấn biết ý, nên thụi Phương một cái: – Phương…… Tiến chồm tới bên Phương, hỏi dè dặt: – ủa!! bán hoa là sao hả Phương? nói rõ anh nghe coi!! Phương vừa liếc về phía tôi, vừa cười nói với Tiến: – à!! chẳng qua là lúc đi mua bánh kem, em có gặp một người bán hoa rất là giống Gia Anh, mà cũng lại chạy chiếc xe màu hồng như lúc nãy. Tiến nhìn về phía tôi, tôi chối phắng ngay: – no…!! làm gì có chuyện đó ? Phương vẫn không buông tha: – còn nữa! lúc đó em thấy tay của người đó giống tay Gia Anh lắm, rồi em hỏi tên thì hắn chạy mất!! mà cái dáng vẽ đạp xe đạp lại như Gia Anh mới ác chứ!! Nói xong, Phương cười một nụ cười thật nham hiểm hướng về phía tôi. trời! lúc này tôi cảm thấy Phương như một mụ phù thuỷ xấu xa, đang bày ra những bùa chú quái ác hảm hại chàng hoàng tử hiền lành. tức quá, tôi lườm Phương: – đã nói là không phải rồi mà!! Tiến đưa tay chống cằm, gật gật đầu: – vậy sao!! thật đáng nghi quá!! Khuôn mặt tôi đỏ lên vì ngượng, thấy vậy, Tuấn liền giải vây cho tôi: – không có đâu!! Gia Anh làm gì rảnh mà đi bán hoa!! Tôi như được mở đường, gật đầu ngay: – uh!! tất nhiên rồi, mình làm sao mà rảnh đi bán hoa!! Tuấn cười, rồi lấy ra từ đằng sau cái ghế, một cái giỏ có in hình cái bánh màu đỏ: – Gia Anh nè! lúc nãy trên đường tới đây mình và Phương có ghé qua tiệm bánh dâu tây, có mua cho Gia Anh hai cái bánh kem này!! Tôi đang đói, giờ lại gặp ngay bánh tôi thích, tôi cười toe toét: – hi..hi, sao cậu biết món mình thích là bánh kem thế ? Tuấn cười, tôi mở giỏ ra, ôi!!bánh dâu và sôcôla, đây là những bánh tôi thích ăn nhất, tôi la lên: – woa!! Toàn bánh mình thích không à..! Thuỷ Linh cười: – không ngờ Gia Anh lại là một chàng trai hảo ngọt như thế!! Tôi mở hộp bánh kem ra vừa ăn vừa nói: – hi…hi, ngon quá đi!! à mấy cậu ăn không? Phương cười, lần này nhìn cậu ấy cứ như Thiên sứ vậy, đúng là dù đang tức cậu ta, nhưng sao thấy Phương cười thì mọi sự giận dỗi, bực tức lại tan biến đi: – thôi!! Gia Anh ăn đi, à Gia Anh thấy bánh dâu và sôcôla Gia Anh thích bánh nào? Tôi nhìn Phương, rồi vẫn nhấm nháp từng miếng bánh: – hi..hi, bánh nào Gia Anh cũng thích hết!! Tuấn giọng hơi khan: – không!! Gia Anh nói đi, Gia Anh thích bánh nào thế? Phương gật đầu như ra vẽ đồng tình, bắt buộc tôi phải trả lời, đúng là một câu trả lời thật khó, tôi suy nghĩ: – không biết!! Khó mà chọn lựa quá!! Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, thì may mà Tiến lái sáng chuyện khác: – thôi!! chuyển qua chủ đề khác đi, à tối nay Gia Anh có đi tham dự đại hội khiêu vũ không? Tôi buông thỏng câu nói: – dạ không!! Em hơi mệt, chắc là không đi đâu? Phương nắm lấy tay tôi lay lay: – đi đi mà Gia Anh!! tối nay là nhóm nhạc mình diễn ở trường đó!! Tôi la lên, làm miếng bánh kem trong miệng bay luông tung, may mà không trúng ai, thật là xấu hổ (hi..hi ^_^): – cái gì!! Ban nhạc của Phương sẽ diễn vào tối nay ư!! Phương và anh Tiến cùng Thuỷ Linh đều gật đầu. lúc nãy thì còn lưỡng lự, giờ chắc tôi lại càng không thể đi, lỡ đến đó mà gặp lại mấy nhóc dễ thương kia thì chẳng phải quê lắm sao, rồi cái chuyện mình giả làm em của Phương nữa, trời!! không dám nghĩ nữa.Tôi nói thẳng thừng: – thôi kệ!! mình cũng không đi đâu!! Tiến và Tuấn đồng thanh: – thật sao? Tôi gật đâu, cả đám họ thở dài. biết là không thể thuyết phục được tôi. Nên họ không nói gì nữa. anh Phong bước ra giọng kính cẩn: – thưa cậu chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong mời cậu chủ và quý vị quan khách dùng bữa ạ!! Tôi đứng dậy, bước tới chỗ anh Phong và quay lại nói với mọi người: – mấy cậu dùng bữa với mình nha!! Tuấn và Phương đứng dậy, Tuấn nói buồn buồn: – xin lỗi Gia Anh, giờ mình phải về nhà rồi, lần sau mình sẽ ở chơi lâu hơn, bye nha!! Phương cũng đi theo Tuấn: – hôm nay Phương phải về sớm để tập dợt đợt cuối, để tối nay diễn, mà Gia Anh không đi thật sao!! Tôi mỉm cười: – ừ!! Xin lỗi Phương nha!! Phương cười: – không sao!! Mình không muốn ép buộc Gia Anh, hãy làm những gì cậu muốn, dù sao mình cũng ủng hộ cậu!! Tiến vỗ vai Phương: – sao em nói nghe giống triết học thế, sến chảy ra nước luôn nè!! Phương gãi gãi đầu. Không hiểu sao khi nghe những lời đó tôi thật sự rất vui, một niềm vui ấm áp lan toả trong trái tim tôi, tôi mỉm cười: – không có gì đâu, thôi 2 cậu về vui vẻ Tuấn kéo tay Phương: – ta về thôi em Phương đi ra, còn vẩy vẩy tay tôi nữa chứ, hi.,hi, cậu ấy thật dễ thương…
|
CHƯƠNG 30 Tôi ngồi ăn với Tiến và Thuỷ Linh, vừa đang húp những muỗng súp gà, tôi hỏi: – Thuỷ Linh!! anh dời xuống đây vậy hiện giờ anh đang ở đâu thế!! Thuỷ Linh mỉm cười: – à!! Anh đang ở nhà người quen… Tôi ậm ừ: – à!!…. Tiến uống xong miếng súp, rồi nhìn xung quanh nói: – nhà em trang trí cũng đẹp quá ha……ai trang trí thế? Nhà thiết kế hả? Tôi cười, mém chút xíu nữa là sặc rồi, hi..hi: – hi…hi!! Làm gì có, em đó, em vốn có khiếu mà!! Tiến lườm mắt, nhìn tôi đầy vẻ châm chọc: – thiệt không đó Gia Anh? Tôi vỗ ngực; – thiệt mà!! Em mà!! Thuỷ Linh nhận xét: – nhưng anh có cảm giác căn nhà này hình như được bao phủ bởi màu hồng thì phải, tuy có nhiều màu xen vào, nhưng vẫn không thể nào lấn nỗi màu hồng trong căn nhà này!! Tôi vỗ tay: – woa!! Thuỷ Linh giống như một nhà thiết kế chính quy vậy!! Tiến vỗ vai Thuỷ Linh, hếch mũi: – thấy anh chàng này như thế, chứ thật ra anh ấy giỏi lắm đó nghen, đầy tài năng đó!! Tôi cười, ra vẻ đầy nghi hoặc: – thật không đó!!! Thuỷ Linh xua tay, khuôn mặt đờ ra thấy rõ: – không có đâu, Tiến !!cậu thật là…. Nhìn mặt của anh ấy, tôi thấy ngốc ngốc thế nào ấy, không biết vì sao ở Thuỷ Linh tôi lại thấy một bóng dáng khác của Phương thế kia, hay là do tôi quá đa cảm chắng. Tôi cười: – làm gì mà anh phải cuống lên thế, thôi ăn tiếp đi kẻo thức ăn nguội bây giờ!! Tiến đang định nói gì đó, thì điện thoại anh ta reo lên. Tiến bắt máy: – dạ có chuyện gì thưa ba….. – …… – dạ!@! được rồi ạ!! dạ con về ngay!! vừa cúp máy, tôi hỏi: – có chuyện gì vậy anh Tiến? Tiến lo nhét điện thoại vô quần rồi nói: – à!! Ba anh nói về có chuyện gì đó, anh cũng không biết nữa Tiến quay qua Thuỷ Linh: – Thuỷ Linh ngồi chơi với Gia Anh nha, mình về trước đây!! vừa nói xong, Tiến bye tôi rồi quay ra cửa, Thuỷ Linh nói với theo: – à quên!! tối nay cậu có đi không? Tiến quay lại mỉm cười: – tất nhiên rồi, làm sao mà có thể bỏ qua một cuộc vui như thế chứ, à Gia Anh dù sao thì cũng hãy suy nghĩ về chuyện tối nay nhé!! Hy vọng là em sẽ tới Tôi chẳng nói gì, chỉ cười một cái thay cho câu trả lời. Ăn xong, tôi và Thuỷ Linh cùng ra vườn hoa dạo. tôi cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình thật hạnh phúc, không buồn phiền mà lại có những người bạn tốt, mà không hiểu sao xung quanh tôi toàn là người đẹp không mới ác chứ. mỗi người một vẽ, mà ai cũng như là Thiên Thần vậy, đẹp đến nỗi xa vời cả thực tế, lần đầu gặp Phương và Tuấn, tôi có cảm giác họ không phải là người mà là một vị Thiên sứ nào đó, đã bị giáng xuống trần vậy. Còn anh Tiến và Thuỷ Linh thì khỏi phải nói, vẻ đẹp của họ lộng lẫy đến nỗi khiến người ta như choáng ngợp vậy. Nhưng hình như ngày nào cũng gặp họ, nên tôi đã cảm nhận được họ cũng là người như mình rồi, hi…hj. Nhìn những bông hoa, Thuỷ Linh hỏi nhẹ nhàng: – cậu chủ!! Tối nay là đêm phụng tiên thoát trần, nên cậu chủ có thể lấy tiên khí mà khống chế bùa chú trong 2 giờ đồng hồ!! tôi ngạc nhiên, quay qua Thuỷ Linh: – what? Anh nói gì…em không hiểu? Thuỷ Linh nhìn tôi mỉm cười, tôi nhận ra có cái gì đó rất buồn trong đôi mắt lấp lánh kia: – tối nay tôi có thể kết hợp với tiên khí của cậu chủ, để khống chế bùa chú Phong ấn tiềm thức của cậu trong 2h đồng hồ. Tôi tròn xoe mắt: – em chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả? Thuỷ Linh nắm lấy vai tôi: – sao cậu chủ lại không hiểu chứ, chẳng phải là bà tôi đã chết vì cậu sao, chẳng phải cậu chủ đã nhìn thấy mọi chuyện sao? Tôi bất giác nhìn thấy hai mắt của anh ấy đỏ hoe, tôi nhận ra anh ta là một con người không muốn biểu đạt tình cảm ra bên ngoài. Tôi nhìn sâu vào anh mắt của Thuỷ Linh: – nhưng em có thể làm gì kia chứ!! Thuỷ Linh nhìn lên bầu trời, rồi anh ta nắm lấy tay tôi, giọng kiên quyết: – cậu chủ hãy cố gắng tìm lại tiềm thức của mình trong suôt cả ngàn năm qua!! Tôi hơi nheo nheo mắt: – được rồi!! nhưng anh hãy thả tay em ra, anh cầm hơi mạnh đó Thuỷ Linh buông tay với khuôn mặt đỏ bừng: – à!! Xin lỗi cậu chủ, tôi ….tôi Tôi xoa xoa tay cười; – không có gì đâu!! Tôi cảm thấy mình cần nên làm những gì anh ấy vừa nói, vì dù sao mình cũng phải nên có trách nhiệm trong cái chết của bà anh ta. Tôi mỉm cười: – anh Thuỷ Linh, lúc nãy anh nói anh có thể khống chế bùa trong 2h đồng hồ để làm gì? Thuỷ Linh tười cười, như đây là một niềm vui rất lớn vậy: – à!! Cái đó để cậu chủ đi dự đại hội khiêu vũ!! Tôi giật mình: – trời!! sao nói em đi tới đó làm chi vậy? Thuỷ Linh lắc đầu: – tôi cũng không biết, nhưng theo bói toán và sự truyền đạt của bà tôi, thì cậu chủ bằng mọi giá cũng phải khống chế được bùa Phong ấn và đi dự đại hội, vì nó sẽ tác động rất lớn đến số phận của cậu!! Tôi chống tay lên cằm: – thật khó hiểu quá… Thuỷ Linh mỉm cười: – tối nay cậu chủ hãy đến hoa viên của con phố này, lúc đó tôi sẽ hướng dẫn cho cậu.. Tôi nhìn Thuỷ Linh đầy những câu hỏi và nghi vấn: – tối nay sao!! Thuỷ Linh gật đầu. tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây, tại sao số phận của tôi sẽ lại thay đổi trong đại hội khiêu vũ này, rồi tại sao có người lại hảm hại tôi, lại dùng búa chú gì đó Phong ấn tiềm thức của tôi như bà và Thuỷ Linh thường nói… thật là khó hiểu, thôi!! tối nay chắc mọi chuyện sẽ rõ ràng, tới lúc đó hẳng tính vậy!!!
|