Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG 36 Lũc này phòng Phương chỉ còn có 1 cô y tá thường trực thôi. Tôi nói với anh Phong : – anh đứng đợi em ở cửa, em muốn một mình nói chuyện với Phương. anh Phong không nói gì,. Tôi lặng lẽ bước vào, cô y tá thì anh Phong gọi ra ngoài rồi. tôi ngồi xuống cạnh Phương. Khuôn mặt cậu ấy lúc này thật xanh, nhìn cậu ấy rất là tiều tuỵ. Tôi nắm lấy bàn tay băng bó của Phương, tôi đưa bàn tay ấy lên xoa xoa khuôn mặt của mình. Tôi tự nghĩ, trời ơi! chắc là Phương đau lắm, phải chi mình có thể chịu thay cho cậu ấy, Phương ơi! Sao cậu lại trở nên như thế này hu..hu . những giọt nước mắt luông ling của tôi chảy dài trên hai gò má. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gục đầu lên bàn tay ấy mà khóc nấc lên. Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường Phương, tôi mỉm cười nhìn Phương : – cậu nhất định không được chịu thua ! nhất định cậu phải tỉnh lại ! tiếng cánh cửa phòng bật mở, tôi gạt nước mắt, tiếng Tuấn vang lên : – a ! Gia Anh cậu đã đỡ chưa ? Tôi quay lại mỉm cười : – hi.., cậu mới về à ! Tuấn tiến lại gần tôi : – ừ ! mình mới về, lát nữa là mẹ mình sẽ vào đây… Tôi nhìn Phương hỏi Tuấn : – bác sĩ nói Phương thế nào rồi Tuấn ? Tuấn thở dài : – Phương đã bình phục rồi, nhưng việc nó có tỉnh lại hay không thì không thể biết được ! Tôi mỉm cười mà mắt đỏ hoe ; – vậy sao? Tôi vuốt nhẹ khuôn mặt của Phương : – cậu sẽ tỉnh lại mà! Tôi sẽ đợi cậu ! hãy nhớ điều đó. tôi quay mặt nói với Tuấn : – mình phải về rồi ! cậu phải giữ gìn sức khoẻ để còn đi học nữa chứ!, mình sẽ thường xuyên vào đây, hi….hi,….bye Tuấn mỉm cười : – yên tâm, bye… ** 1 tuần trôi qua !!! Tôi đang chép bài, thì Tuấn bên cạnh nói nhỏ : – lát nữa cậu có ghé qua chỗ Phương không ? Tôi mỉm cười ; – có! Lát mình có ghé qua! Có gì không ? Tuấn mỉm cười : – à! Cho mình đi chung xe với nha! Hôm nay xe mình bị hư rồi ! Tôi quay qua cười mỉa mai : – ô la la! Công tử như cậu mà cũng có ngày không có xe à ! Tuấn cười : – cái này do nó tự hư chứ mình có biết gì đâu !! Tuấn quay mặt lại, cậu ấy lấy hai tay gắn lên đầu y chang tai thỏ, rồi cậu ấy nhái giọng em bé : – em có biết gì đâu ? ^_^ trời ơi! Lúc đó phải nói nhìn mặt cậu ta tội thấy sợ luôn, làm tôi không thể nhịn cười được. từ ngày Phương nằm viện, còn anh Tiến thì đã đưa Thuỷ Linh qua mĩ phẩu thuật. lúc Thuỷ Linh tỉnh lại, đúng thật là anh ta chẳng nhận ra ai cả, phải khó khắn lắm tôi và Tiến mới thuyết phục được Thuỷ Linh qua mĩ đó. Còn tôi thì cứ đi học về, hoặc lúc nào rảnh tôi lại ghé qua chỗ Phương. Tôi hy vọng, có 1 ngày mình ghé qua, Phương sẽ tỉnh lại. đã lâu lắm rồi tôi chưa cười! nếu trong suốt thời gian qua không có Tuấn bên cạnh không biết tôi sẽ ra sao nữa. giờ tôi thật sự đã đỡ hơn và quen dần với mọi việc rồi. tôi lấy tay quệt lên mặt Tuấn : – trời ! thôi được rồi hi…hi, cho mình học bài đi, cậu nói chuyện nữa chắc mình cười riết mà không học luôn đó !! Tuấn cười, tay cậu ấy chỉ lên trời : – a!…..hay quá ! cuối cùng thiên thần của tôi cũng đã chịu mỉm cười rồi ! Tôi thụi Tuấn : – thôi ! học bài đi … chán quá ! đến tiết sinh hoạt, cô chủ nhiệm bước vào, đã lâu rồi tôi chưa nghe cái giọng vàng oanh mà chết người của cô. Cô nói oang oang : – chào các em ! cả lớp đều không chú ý gì mấy, như hiểu ý, cô chủ nhiệm đập bàn quát : – các em chú ý ! hôm nay cô có chuyện gấp cần thông báo cho các em ! cả lớp im lặng chờ xem cô ta nói gì. Hít thở một hơi dài lấy sức : – sắp tới khối 12 chúng ta sẽ tổ chức một cuộc viếng thăm làng hải Lang! mọi người nhao nhao cả lên : – woa !! sướng quá ! vui quá đi !! Tuấn tò mò : – làng Hải Lang là làng gì vậy Gia Anh ? Tôi vừa thu dọn sách vở vào cặp vừa nói : – làng Hải Lang là ngôi làng đã có từ rất lâu rồi, ở đó có rất nhiều lễ hội, và có rất nhiều di tích đã trải qua hàng thế kĩ…..nơi đó được gọi là cội nguồn của cuộc sống đó !! Tuấn trầm trồ : – trời ! tuyệt đến vậy sao ! Hương đâu ra bon chen vô : – chứ sao ? tuyệt lắm, lần này lại được đi chung với cả lớp mình thích chết đi được! nhỏ Lan xía vào : – chứ không phải cậu thích là được đi cùng lớp trưởng hả !! Hương đỏ mặt : – cái cậu này ! ai lại nói huỵch toẹt thế kia, ít ra cho tôi 500 sĩ diện chứ! trời ! tôi thật bó tay với mấy nhỏ này luôn, con gái có ai ghê gớm như mấy nhỏ này không chứ !! tôi thở dài : – rất tiếc ! nhưng mình sẽ không đi đâu ! Tuấn quay phắt qua liền : – cái gì ! why? Tôi lấy cái cặp từ học bàn ra khoác lên vai và sải bước ra về, kèm theo câu nói : – không tại sao cả ? Tuấn cũng lấy cặp và chạy ra về theo tôi. bước lên xe, cậu ấy lại hỏi : – Gia Anh ! bộ cậu không đi thật sao ? Tôi gật đầu, Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt của tôi : – sao thế ! có gì sao ? Tôi thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ : – mình không an tâm khi để Phương trong bệnh viện, vả lại giờ mình không có tâm trạng để đi chơi !! Tuấn nắm lấy tay tôi : – trời !! Phương đã có người chăm sóc vả lại mẹ mình vào đó thường xuyên. với lại chúng ta chỉ đi có 3 ngày thôi mà ! Tôi đẩy tay Tuấn ra : – nhưng mình vẫn lo ! Tuấn lay lay vai tôi : – đi đi mà ! mình xin cậu đó! Mình mới về nước, nên chẳng biết nơi nào cả, cậu đi chung coi như là hướng dẫn viên cho mình !! Tôi thở dài : – không ! mình mệt lắm ! Tuấn khẳng khái : – đừng lo ! cậu mà mệt thì mình sẽ cõng cậu, rồi ẵm cậu.. đi đi mà !! trời ! Tuấn cứ dai như đĩa. bực quá, tôi liền nói : – bây giờ nếu cậu lấy được mặt trăng xuống đậu trên vườn hoa sau nhà mình thì mình sẽ đi ! Tuấn chưng hửng. tôi tự nhủ, hứ ! lần này xem cậu ta còn cằn nhằn nữa không, lần này thì đừng mơ mà làm được nhé, thật là bực mình. Nhưng Tuấn quả quyết : – cậu hãy nhớ lấy lời cậu! Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng, thì Tuấn đã nói với anh Phong : – anh Phong cho em xuống! chiếc xe thắng, Tuấn bước xuống xe, tôi hỏi : – cậu đi đâu thế ! Tuấn mỉm cười : – cậu vào thăm Phương đi ! mình đi lấy mặt trăng cho cậu nè, cậu hãy nhớ lấy những điều cậu nói đó rồi cậu ta quay lên anh Phong : – anh Phong làm chứng nha ! Tôi định nói thì Tuấn đã chạy mất rồi, thật là khó hiểu. bất giác tôi mỉm cười, không biết vì sao nữa, hay vì những hành động ngốc ngếch cuả Tuấn, cậu ta vui thật. tôi nói với anh Phong ; – chúng ta đi tiếp thôi ! anh Phong cười hỏi : – thiếu gia có tin là cậu Tuấn làm được không ? Tôi nhìn ra cửa sổ, nói : – em không biết ! nhưng nhìn vẻ mặt cậu ấy thấy cậu ấy nhất quyết lắm ! anh Phong suy tư ; – tôi tin cậu ta sẽ làm được. ở cậu ta có một cái gì đó rất quyết tâm ! Tôi bật cười : – oh ! vậy em phải ráng chờ xem mà thôi !! Tôi tự nhủ, sao giờ Tuấn lại đáng yêu đến thế. Hay là cậu ấy đã rất dễ thương từ trước đến giờ mà tôi không nhận ra, hay là cái dễ thương của Phương đã che lấp của Tuấn. chẳng lẽ trong thời gian vừa qua trái tim của mình lại mở ra đón nhận Tuấn sao! Không thể nào ! sao mình lại có thể như vậy chứ ! Tuấn và Phương ơi ! thật ra hai cậu là ai mà lại khiến cuộc sống của tôi đảo lộn lên thế này, lại khiến trái tim tôi như chết đi và lại sống lại vậy ! thật là khó hiểu !
|
CHƯƠNG 37 trời đêm nay thật lạnh, dù tôi đã khoác thêm áo nhưng cái rét vẫn cứ nhâm nhập vào trong người tôi. đứng ngoài ban công, tôi nhìn ra phía cổng, hôm nay chẳng thấy ai chơi đùa ngoài phố, có lẽ do trời lạnh. Tôi ngắm sao và nhìn vào khoảng không lấp lánh, tôi nghĩ về những chuyện đã qua. bỗng cánh cửa phòng tôi bật mỡ, anh Phong từ tốn bước vào, cung kính : – xin chào thiếu gia! Xin mời cậu nhìn ra ngoài vườn ạ ! Tôi hơi bất ngờ, nhưng không hỏi vội, tôi bước những bước chân chậm rãi đến ban công phía bên kia, để nhìn ra ngoài vườn. khi vừa tới đó, tôi lấy tay kéo rèm ra để xem có chuyện gì. Ôi ! tôi như không tin vào mắt của mình nữa, ở giữa vườn hoa là một vòng tròn bán kính khoảng 2m, xung quanh nó được thắp nến lung linh, và hình như dưới đáy cái hồ hình vòng tròn đó là gương, vì nó phản chiếu, còn trên mặt là nước. từ trên lầu, tôi có thể nhìn rất rõ mặt trăng đang hiện diện trong cái hồ đó, vườn hoa đang khoe sắc dưới những ánh nến và ánh sao lung linh, lại có mặt trăng ở giữa nữa chớ, thật là một cảnh tuyệt đẹp. Tôi vôi chạy xuống vườn ngay. vừa tới nơi, tôi bắt gặp Tuấn đang ở gần cạnh cái hồ, người cậu ta ướt sũng, mặt mũi lấm lem. Tôi hỏi : – chuyện gì đây ! sao người cậu lại ra thế này !! Tuấn gãi…gãi đầu không nói gì, thì từ trên ban công, anh Phong nhìn xuống mỉm cười nói : – thưa thiếu gia ! cậu Tuấn đã ở đây suốt cả buổi chiều, nào là xách nước để đổ đầy cái hồ, rồi đào đất để đưa gương xuống, cậu ta còn tự tay thắp những ngọn nến nữa….thật khâm phục…. Tôi đưa mắt nhìn Tuấn : – thật vậy sao ? Tuấn vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu xuống vì hơi ngượng. còn tôi thì như sắp khóc, mắt đỏ hoe vì cảm động, thật không ngờ, một thiếu gia từ nhỏ đã không làm gì, vậy mà chỉ vì một lời hứa của tôi, cậu ấy lại làm như thế này. Trời đang rất lạnh, vậy mà Tuấn vẫn bộ đồ đi học mỏng manh với toàn thân ướt sũng…mắt tôi nhoè đi vì cảm động, tôi bước đến cạnh cậu ta, nắm lấy hai bàn tay của Tuấn mà xoa xoa, tôi nói như trách móc: – đồ ngốc ! trời lạnh thế này mà để người ướt như vậy sao hả ? ‘Tuấn mỉm cười : – không có gì! cậu vui là được rồi ! Tôi ôm chầm lấy Tuấn, như truyền hơi ấm của mình sáng cho cậu ta, tôi nói trong cơn nghẹn ngào : – cậu khờ quá Tuấn ơi!! cậu khờ quá…… Tuấn không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, tràn ngập trong lòng tôi bây giờ là một nỗi ấm áp khó mà tả được, dù biết là Tuấn khờ là thế, cậu ấy hành động ngốc nghếch như thế, nhưng sao tôi lại vui thế này, một niềm vui thật mạnh mẽ, giờ tôi thương cậu ấy biết bao, tôi như không muốn rời xa cậu ấy nữa. tôi nhận thấy, hình bóng của Tuấn đã dần lấn chiếm trái tim tôi. Tuấn khẽ nói giống như là cậu ta sợ tôi giận vậy : – cậu sẽ đi chứ !! Tôi đẩy cậu ta ra mỉm cười : – biết rồi ! mình sẽ đi cậu ngốc à! Tuấn nhảy cẩng lên : – yeah ! mình thành công rồi….. Tôi bật cười, cậu ta giổng như trẻ con vậy. nhưng sao cái trẻ con của cậu ta lại đáng yêu đến thế, lại cuốn hút một cách mảnh liệt như vậy. Tuấn nắm lấy tay tôi lay lay : – cậu nhớ đó! Tôi gật đầu, Tuấn đi về hướng cửa : – thôi ! bây giờ mình phải về rồi. hẹn cậu vào ngày mai. Bye Tôi mỉm cười, vẩy tay cậu ấy : – ừ !~ bye… Tôi đứng một mình, ngắm nhìn cái hồ mà do chính tay Tuấn tạo nên, tôi nhận ra tiếng bước chân anh Phong đi xuống. một chiếc áo len được khoác lên bờ vai của tôi, tiếng anh Phong ấm áp : – trời đang lạnh, thiếu gia hãy khoác thêm áo kẻo cảm ạ ! Tôi không nói gì, vẫn đứng ngắm nhìn những ánh sáng lung linh từ bể nước phát ra thật đẹp. bất giác tôi mỉm cười, tôi không biết vì sao mình lại cười nữa, hay là tôi đang hạnh phúc quá chắng. Tôi hỏi anh Phong : – anh ơi ! em sắp đi làng hải Lang rồi, lúc đó anh ở nhà một mình có buồn không ? trời ! tôi không biết vì sao mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế, chuyến đi chỉ có 3 ngày thôi mà, hay là tận sâu thẳm trong trái tim tôi đang lo sợ điều gì đó, điều gì sẽ xảy ra và khiến tôi rời xa anh Phong, và tôi sẽ không còn ở bên cạnh anh Phong nữa. không biết anh Phong nghĩ gì, nhưng anh ấy từ tốn trả lời : – không sao đâu thiếu gia ! cậu hãy làm những gì mà cậu thích, cậu hãy sống hạnh phúc và vui vẻ là tôi vui rồi ! Tôi quay lại nhìn vào sâu thẳm đôi mắt của anh ấy, anh Phong như tránh ánh nhìn của tôi, anh lặng lẽ lui lại và nói : – chào cậu chủ! cậu chủ hãy về phòng sớm ạ ! xin phép cậu ! Nói xong, anh ấy bước nhanh vào nhà ! tôi cảm thấy hình như mình đã vừa đánh mất một cái gì đó….. ** Ngày mai là tôi đã đi làng hải Lang rồi. chiều hôm nay tôi vào bệnh viện thăm Phương. Tuấn chắc giờ đang ở nhà lo chuẩn bị mọi thứ rồi, vì nhìn thấy sự ham muốn đi của cậu ấy là biết. bước đến cạnh giường, tôi ngồi xuống, tôi ngước nhìn khuôn mặt xinh xắn kia. Phương nằm đó không tỉnh lại cũng đã gần 2 tuần rồi. bàn tay tôi đưa nhẹ vuốt bờ má của Phương. Tôi nói nhẹ nhàng : – sao cậu không chịu tỉnh dậy ! cậu vẫn chưa ngủ đã sao, mình đã quá mệt mỏi khi mà ngày nào cũng nhìn cảnh cậu nằm thế này rồi….sao cậu không đứng lên.hic…hic… Đôi mắt tôi lại hơi đỏ, tôi nắm lấy đôi tay mịn màng của Phương : – cậu mà tỉnh lại thì cậu muốn gì mình cũng đều cho cậu cả. Chúng ta sẽ lại đi chơi ở ngọn đồi bồ công anh, cậu chịu không? Phương vẫn nằm đó chẳng hề động đậy, đôi mắt cậu ta vẫn không chịu hé mở dù chỉ 1 giây. Tôi đứng dậy, mỉm cười : – ngày mai là mình và Tuấn sẽ đi làng hải Lang 3 ngày. Mình có linh cảm là sẽ có chuyện gì xảy ra với mình trong chuyến đi này, nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy nếu mình đi mình sẽ đánh mất cậu. mình vừa sợ vừa lo, mình phải làm gì đây Phương. Mình rất sợ mất cậu ! gạt nước mắt, tôi lại thổn thức : – nhưng mình sẽ đi ! tạm biệt ! Tôi quay lưng bỏ đi. bỗng tôi giật mình vì hình như có cái gì đang động đậy trong bàn tay của tôi. trời ! chẳng lẽ là tay Phương đang ngọ nguậy, tôi quay lại, với niềm vui khôn tả. nhưng Phương vẫn nằm đó, tôi liền đi gọi bác sĩ tới kiểm tra. Qua một hồi kiểm tra, bác sĩ lắc đầu : – bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy là tỉnh lại cả! Tôi như chết sững đi vì câu nói ấy. chẳng lẽ cái động đậy ấy là do tôi ảo giác thấy sao. Phương ơi ! cậu làm mình như vừa chết thêm một lần nữa vậy, nỗi đau ấy như lại ngặm nhấm trái tim của mình lần nữa rồi! Đôi mắt nhoè đi vì nước mắt, tôi mỉm cười : – tạm biệt cậu ! Tôi lặng lẽ bước đi. Tuy bác sĩ nói thế, nhưng sao linh cảm nói cho tôi biết là lúc nãy Phương đã cố gắng níu tay tôi mà, tôi cảm thấy hình như là Phương không cho tôi đi. Tôi không biết là có phải hay không nữa, hay là do tôi suy nghĩ quá nhiều. Tôi đi bộ đến chỗ xe buýt, hôm nay tôi nói với anh Phong là muốn đi xe buýt về nhà, vừa ngắm cảnh trên phố, tôi vừa nghĩ đến những chuyện vu vơ. bỗng tôi nhận ra là trong nhà hàng đằng kia hình như là Tuấn đang nói chuyện với ai đó. người này sao quen quá, tôi nhìn kĩ lại, thì ôi trời ! là ông nội của tôi. Tâm trí tôi đầy sự ngỡ ngàng. Sao Tuấn lại gặp ông nội tôi, và hai người bọn họ có chuyện gì để nói chứ…mọi câu hỏi như đổ dồn về. Tôi định bước vào xem họ nói gì, thì ông nội tôi đã đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng và lên xe về, chỉ còn Tuấn ngồi đó. Tôi cũng bỏ đi, vừa đi tôi cứ vừa suy nghĩ là tại sao Tuấn và ông nội lại gặp nhau?. Tôi muốn chạy lại hỏi Tuấn, nhưng không thể. Làm sao tôi lại mở miệng được. lòng tôi dâng trào một nỗi bất an. chuyện gì xắp xảy ra đây !! ông nỗi có làm khó Tuấn không đây !
|
CHƯƠNG 38 Tôi mang theo cả nỗi tâm sự đó về nhà. thật khó mà hiểu nỗi mọi chuyện. thấy tôi ngồi bơ vờ trước ghế, anh Phong tiến lại gần hỏi : – có chuyện sao thưa thiếu gia ! Tôi quay lại nhìn anh Phong mỉm cười : – không có gì đâu anh ! à mà anh đã chuẩh bị hành lí cho em chưa ! anh Phong mỉm cười : – tôi đã chuẩn bị mọi thứ rồi ! Tôi gật đầu : – cám ơn anh ! bỗng reng….reng, chiếc điện thoại kêu vang, anh Phong bước đến, kính cẩn : – xin chào! Xin hỏi ai đó ạ ! – ……. anh Phong quay lại, chìa điện thoại về phía tôi : – của cậu Tuấn gọi cho cậu ạ ! Tôi bước lại, giọng nói miễn cưỡng : – alô ! giọng Tuấn đầy hứng khởi : – làm gì mà giọng cậu khó nghe thế ! có chuyện gì bực mình à ! Tôi thở dài : – không có gì ! mà có chuyện gì không Tuấn! Tuấn mỉm cười : – có gì đâu! Đang chuẩn bị hành lí nhớ tới cậu nên gọi điện đó mà! Tôi mỉa mai : – trời ! vậy là trên thế gian vẫn còn một con ma nhà họ rảnh chưa siêu thoát thì phải ? Tuấn phản ứng ngay : – trời ! dám nói xấu mình đó hả ! coi chừng đó nha! để ngày mai đi mình sẽ xử đẹp cậu luôn ! Tôi bật cười ! thật là ! đang tức giận vậy mà nói chuyện với cậu ấy, tự nhiên tôi lại cảm thấy vui vui, và không biết nỗi tức giận kia đi đâu rồi. tôi kết thúc cuộc nói chuyện : – thôi ! có gì mai nói tiếp, giờ mình đang bận ! Nói xong tôi cúp máy cái rụp. hình như là tôi vẫn còn giận Tuấn về cái chuyện cậu ấy gặp ông tôi mà không kể cho tôi nghe. nhất định khi có cơ hội, tôi sẽ hỏi rõ chuyện này, còn bây giờ thì phải lo tập chung cho chuyến đi ngày mai thôi ! ** đường vô làng hải Lang là một con đường nhỏ, xung quanh trồng toàn là hoa. Tuấn thì đi cạnh tôi miệng cứ luôn trầm trồ : – trời ! đẹp quá, vậy mà mình không biết đến nơi này sớm hơn ! Bên cạnh hai tụi tôi, thì có Trúc đi kè kè, lần này chỉ có mình Trúc được đi thôi, đáng lẽ đây là chuyến đi dành cho học sinh 12, nhưng vì ở trường Trúc là nữ hoàng của phái nữ, vả lại cô ta lại là cháu cưng của ngài hiệu trưởng mà! Nên lần này cô ta mới được đi, và không hiểu sao, cô ta lại đi chung ngay với lớp tôi nữa chứ, không biết là do tình cờ hay là cố tình đây. Trúc thì cứ như nhảy cẩng lên : – woa! Như con đường dẫn vào xứ sỡ thần tiên vậy ! Hương lúc nào cũng bon chen vô hết : – nè ! nghe nói lúc xưa ở đây không có con gái đó ! Lan đi cạnh Hương trố mắt ngạc nhiên : – trời ! thật vậy sao ? Hương liếc mắt về hướng tôi : – không tin đi hỏi cậu lớp trưởng đi ! Lan dõi mắt theo tôi như chờ một câu trả lời. tôi thở dài nói : – đúng vậy! cách đây khoảng gần 1000 năm thì ở đây hoàn toàn không có nữ, nên ngôi làng này mới được gọi là làng hải Lang! Trúc nắm lấy tay tôi lay lay : – trơi! thật vậy hả anh hoàng tử ! Tôi gật đầu, Tuấn vừa đi vừa nghe nãy giờ, rồi cậu ây chêm vô một câu : – hả ? vậy ai sinh con ở làng này ! cả đám đều cười ầm lên, Lan thì lấy tay đập vai Tuấn : – trời ! cái cậu này ! Tuấn mỉm cười ; – thì mình nói thiệt chứ bộ ! Tôi đành giải thích tiếp : – chuyện này cả sử sách đều không có ghi, nhưng ở làng hải Lang có một truyền thuyết là ở làng hải Lang có một ngôi đình, mà ở trên mái nhà của cái đình đó có lắp 7 viên pha lê. rồi vào một ngày kia, khi mặt trăng đã đậu ở giữa 7 viên pha lê đó, thì ở đâu từ trên trời xuất hiện một cặp phụng tiên, hai con phụng ấy nô giỡn với nhau, rồi một con phụng đã đánh rơi một cái lông. Có một chàng thanh niên nhìn thấy, anh ta liền chờ cho cặp phụng tiên đó đi khỏi, anh ta liền chạy lại lượm cái lông đó, nhưng thật không ngờ, khi anh ấy vừa chạm tay vào lông thì ngay lập tức anh ấy hoá thành một người thiếu nữ. đó chính là người con gái đầu tiên ở làng này, và người đó cũng được gọi là mẹ hải Lang. sau này, mọi người đã cất giữ cái lông ấy trong ngôi đình kia. chuyện này không biết có thật hay không nữa, mình chỉ nghe nói mà thôi ! Nghe xong, Trúc phán một câu : – nghe là biết chuyện xạo rồi Hương và Lan thì trầm trồ : – woa! lớp trưởng thật hiểu biết quá ! Tuấn không nói gì, cậu ấy chỉ lẳng lặng đi tiếp. chúng tôi ở lại những ngôi nhà cổ nhỏ, cứ 2 người một nhà. Còn thầy cô thì ở khu riêng. Tôi và Tuấn ở chung. vừa đặt vali xuống tôi than liền : – trời ! vác cái của nợ này tới đây mệt quá ! Tuấn thì cười khì khì : – thì lâu lâu đi vận động một tí, chứ ở nhà hoài coi chừng sinh bệnh ! Tôi mỉm cười : – vậy sao? Tôi và Tuấn đi về phòng của mình. vừa vào đến phòng là tôi xắp xếp lại đồ đạc và lo chuẩn bị đi tắm, nãy giờ ngồi trên xe và đi bộ nên người đầy bụi đường rồi. Đang tắm thì tiếng Tuấn đập cửa phòng : – Gia Anh ơi ! thu dọn xong chưa, chúng ta đi dạo coi ! Tôi lấy cái khắn tắm quấn ngang người, rồi ra lấy quần áo, đang thay đồ, tôi nói với ra : – chờ một lát, mình đang thay đồ ! Hôm nay tôi mặc quần lững tới qua đầu ngồi một tí, còn chiếc áo màu xanh ngọc hoà quyện với trắng, nhìn tôi y chang như thằng nhóc mới học cấp 2. phải nói là khuôn mặt của tôi là ngây thơ vô tội vạ đó nha !! hi hi ^_^ bước ra, tôi nhìn Tuấn : – cậu thay đồ nhanh thế ! Tuấn cười: – thì mình nóng lòng muốn đi xem nơi này như thế nào mà ! Tôi nhìn đồng hồ : – nhưng giờ đã 11h trưa rồi ! 1 lát nữa là họ đã mang cơm lên rồi, bộ tính không ăn trưa luôn hả ! Tuấn gãi đầu : – ủa !~ vậy sao ! hay là mình đi ăn ngoài đi ! Tôi lắc đầu lia lịa : – thôi tội quá ! ăn vô đau bụng rồi ai lo hả ? Đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa cộc…cộc…cộc : – dạ xin chào quý khách! bữa trưa được mang tới đây ạ ! Tôi nói với ra : – mang vào đi ! Tôi kéo Tuấn đi ra phòng ngoài : – thôi ăn trưa rồi đi đâu thì đi ! Tuấn gật đầu : – ừ ! cũng được ! một chiếc xe được làm bằng gỗ, xung quanh xe toàn là hoa. Trên xe chở thức ăn. người thanh niên phục vụ mang bộ đồ theo trang phục cổ xưa bước vào. Anh ta đẩy xe tới bàn ăn và bày chúng ra, trong khi tôi và Tuấn đã ngồi sẵn chờ đợi. Tuấn nhìn anh ấy hỏi : – tất cả nhân viên ở đây đều mặc đồ này hả anh ? người thanh niên kia gật đầu cung kính đáp : – dạ thưa vâng ạ ! đây là đồng phục của chúng tôi ! Tôi tò mò về cái truyền thuyết của làng này nên liền hỏi anh ta ; – anh là người làng này hả ? Anh ta mỉm cười : – tôi được sinh ra và lớn lên tại đây ! Tôi liếc mắt dò hỏi : – vậy cái câu chuyện truyền thuyết về chiếc lông thần kì của làng có thật không ? Anh ta hơi sựng lại trước câu hỏi của tôi, qua một lát, anh ta quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi : – ủa ! quý khách cũng biết truyền thuyết đó ư ! Tôi gật đầu, đang chờ câu trả lời,. thì anh ta thở dài : – tôi cũng không biết nữa. nhưng đến giờ, chiếc lông đó vẫn có thực và đang được trưng bày tại ngồi đình pha lê. Còn chuyện truyền thuyết đó có thật hay không thì tôi không rõ ! Tôi gật đầu : – à ! ra vậy sao Tôi và Tuấn nói chuyện qua loa rồi dùng bữa. anh ta vẫn đứng bên cạnh chúng tôi, Tuấn thấy vậy hỏi ; – ủa ? anh ở đây phục vụ chúng tôi luôn sao ? Anh ta mỉm cười : – vâng ạ ! tôi ở đây phục vụ quý khách cho đến khi các vị dùng bữa xong ạ ! Tôi liếc mắt hỏi Tuấn : – lát nữa cậu định đi đâu ? Tuấn ngơ ngác : – thì đi dạo vòng vòng chơi ! Tôi quay qua nhìn anh phục vụ : – à! Hôm nay ở làng có lễ hội gì không ? Anh ta mỉm cười : – quý khách thật là may mắn, quý khách đến ngay ngày tổ chức lễ hội Tân Lang. Tôi giật mình : – what ? lễ hội Tân Lang. trời ơi !…… Tuấn tò mò, bon chen vô hỏi : – ủa ! lễ Tân Lang là gì vậy ? Anh phục vụ từ tốn giải thích : – năm xưa ! khi làng không có con gái, thì cứ đến ngày này những người con trai giống thiếu nữ, sẽ hoá trang thành những người con gái, và tất cả mọi người đều đi dạo khắp làng, và nhiều người còn bày bán đủ thứ nhân ngày lễ hội. Tuấn tròn xoe mắt : – trời ! chắc vui lắm hả ? Anh ta gật đầu : – cực vui ! quý khách cử thử 1 lần là sẽ thích mà thôi ! Tuấn đưa mắt nhìn tôi : – Gia Anh ! tối nay chúng ta nhất định phải tham gia lễ hội đó! Tôi xua tay : – thôi tội quá Tuấn ơi ! cho mình xin ! mình không dám đâu ! Tuấn trợn tròn mắt : – why ? Tôi thở dài : – vì nếu người con trai nào tham gia lễ hội, đều phải mặc trang phục truyền thống của nước nào cũng được, nhưng là của nữ….mà mình lại không thích hoá trang thành con gái … Tuấn vỗ tay : – á ….. phải giả dạng thành con gái sao ? Tôi gật đầu, Tuấn quay qua nhìn anh phục vụ, anh ấy cũng gật đầu. tôi thầm nghĩ, rồi ! vậy là cậu ta chắc từ bỏ việc tham gia lễ hội rồi, mừng quá ! ai dè – woa ! hay quá ! vậy là có thể thấy Gia Anh trong trang phục nữ rồi…ha…ha Tôi bơ mõ nhìn Tuấn : – what ? Tuấn cười ranh mảnh : – sợ gì ! người ta xấu người ta mới sợ thôi, chứ hai chúng ta đẹp như tiên thì dù có mặc đồ con gái vô cũng đẹp thôi ! Tôi chấp hai tay lạy lạy Tuấn : – thôi cho mình xin ! chưa thấy ai chảnh như cậu đó… Tuấn không từ bỏ : – anh thấy hai tụi em như thế nào- Tuấn nói với anh phục vụ Anh ta mỉm cười: – đúng là bọn em đẹp như tiên. Lúc nãy, anh cứ tưởng là mình đang phục vụ cho diễn viên hay là đại minh tinh nào đó nữa… Tuấn lườm tôi : – đó! cậu thấy chưa…..vậy là đồng ý đi nghe … Tôi định nói, thì Tuấn nhảy vào không cho tôi nói : – đồng ý rồi, quyết định vậy đi, cứ thế mà làm. cậu ăn lẹ để người ta đi, nãy giờ anh ấy đứng mỏi chân rồi…..Hi HI… trời ! vậy là tôi lại bị kéo vào những trò này nữa rồi. không biết tối nay mình phải làm sao đây ! lỡ cải trang thành nữ rồi Tuấn có phát hiện ra mình là người mà đã nhảy với Phương không đây ? một loạt nghi vấn lại tràn về!
|
CHƯƠNG 39 – lẹ lên Gia Anh! cậu làm gì mà lâu thế ! nãy giờ cũng gần 1 tiếng rồi, bên ngòai người ta đã tham gia lễ hội đông đúc rồi kìa, đã 7h30 rồi nè – Tuấn đứng bên ngoài réo, trong khi tôi đang cải trang thành nữ cuối cùng tôi cũng tham gia lễ hội với cậu ấy. tối nay tôi quyết định, mình sẽ mặc KIMONO của nhật. vì dù sao cũng có nữa dòng máu nhật chảy trong người tôi. Đứng trước gương tôi thật sự không nhận ra mình nữa. Mái tóc dài ngang lưng, một chiếc cài được cài lên đầu với những hoa hồng quyến rũ. chắc tôi sinh ra là để làm con gái quá. Tôi mặc kimono thật quá vừa vặn. nhìn tôi y như một thiếu nữ 18. tôi hơi lo. Vì như vậy không biết có lộ tẩy không đây. Tôi nói với ra : – xong rồi ! mình ra liền. Tôi mở cửa. vừa thấy tôi, Tuấn liền A…. lên một tiếng. cậu ta hoàn toàn chết sững trước tôi. Tôi đưa mắt dò hỏi : – sao thế ! nhìn mình ghê lắm sao? Tuấn xua tay : – không ! trời ơi! cậu đẹp mê người! mình như muốn lấy cậu làm vợ ngay bây giờ đó ! Tôi đỏ mặt vì ngượng : – trời ! cậu cứ chọc mình không ? Tuấn cười : – thôi ! ta đi ra ngoài làng đi ! Hôm nay, Tuấn mặc chiếo áo của các cô gái thời xưa bên trung quốc. giống như trong phim kiếm hiệp mà tôi đã từng coi. nhìn cậu ấy thật tuyệt làm sao. phải nói là cậu ấy đẹp mê hồn, thường ngày cậu ta đã quyến rũ rồi, nhưng hôm nay lại càng chết người hơn. Chúng tôi vừa bước ra khỏi ngôi nhà, thì ôi thôi ! đi đâu ai cũng nhìn say đắm hết. Tuấn lấy tay thụi hông tôi : – nè! nhìn kìa, họ cứ nhìn cậu đắm đuối kìa Tôi khẽ cười : – không có đâu! họ nhìn cậu đó! Đúng là lễ hội có khác! mọi người đều đi chật cứng cả đường. mà con gái con trai chẳng biết mà phân biệt nữa. vì bây giờ con trai cũng mang đồ con gái, nên khó lòng mà nhận ra được. Đi được một quãng, bỗng tôi cảm thấy đau đầu ! và 1 loạt hình ảnh lại hiện ra trước mặt tôi giống như lúc trước! nhưng lần này lại là hai người con gái đang nô đùa nhau trong lễ hội, sao lần này lại khác mấy lần trước thế, tôi tự hỏi mình. Nhưng khi tập trung, tôi nhận ra. Ôi không! Đó chính là hai người con trai lúc trước đang cải trang thành nữ tham gia lễ hội! tôi nghe rất rõ Hoàng Phi gọi : – Cát An ! chờ mình đi với! Cát An chạy tung tăng trên dãy phố, và nói lại : – lẹ lên Hoàng Phi ! cậu đi chậm quá đấy! bỗng Tuấn đập vai tôi một cái : – Gia Anh ! có chuyện gì thế ? Tôi bừng tỉnh, lắc đầu tôi trả lời ngập ngùng : – à! Không có gì đâu! thật ra chuyện gì xảy ra đây! chẳng lẽ tới đây mà những hình ảnh kia vẫn cứ bám lấy tôi sao? thật là khó hiểu quá! Tuấn khều tôi : – Gia Anh ! cậu xem kìa, sao mọi người lại tập chung đi về hướng kia thế ! Tôi nhìn theo hướng chỉ của Tuấn, thì đúng là mọi người đang cùng nhau đi về hướng Tuấn chỉ thật. tôi lắc đầu : – mình cũng không biết nữa ? hay là ta đi theo họ xem ? Tuấn gật đầu : – ừ! Đi thôi cậu ấy nắm lấy tay tôi, chạy như bay về hướng đó. vừa đến đấy thì mọi người vây đông quá! làm tôi chẳng thấy gì hết, tôi đành hỏi một người đằng trước : – trong đó có chuyện gì hả cô ! giọng một người thanh niên vang lên : – tôi cũng không biết nữa. không hiểu vì sao hôm nay ngôi đình pha lê lại phát quang ! Thì ra đây một anh chàng tham gia lễ hội, bỗng anh ta khều một người đằng trước chắc là bạn anh ta, hai người đều trầm trồ ; – trời ơi! người đâu mà đẹp thế ! Tôi ngượng đỏ cả mặt, anh ta nắm lấy tay tôi lay lay : – em tên gì ? chúng ta làm quen nha ! Tôi ngập ngùng không biết trả lời ra sao, thì Tuấn từ đằng sau giựt lại tay tôi và nói : – đây là bạn gái của tôi ! anh đang làm cái trò gì đó ? Anh kia nhìn thấy vẽ hùng hổ của Tuấn, anh ta ngại quá bèn lũi đi mất. Tôi quay lại nhìn Tuấn : – mình là bạn gái của cậu từ khi nào thế ? Tuấn cười cười ; – thì mình thấy tên đó định làm quen nên mình cứu cậu đó mà ! Tôi cười ranh mảnh : – cứu mình mà khiến người ta sợ chạy mất dép luôn sao ? Tuấn đánh trống lãng : – thôi cậu xem đằng đó có chuyện gì đi ! Tôi đành cố gắng nhìn vào trong. Nhưng người đông quá, tôi chẳng thấy gì hết. bỗng tiếng nói của một ông nào đó vang lên : – chẳng có chuyện gì đâu, xin mời mọi người quay về tham gia lễ hội ! thế là nhiều tiếng thở dài vang lên, rồi từng tốp, từng tốp quay về dự lễ hội. cuối cùng chỉ còn tôi và Tuấn cùng mấy người ! Tuấn quan sát : – thì ra đây là ngôi đình pha lê mà trong truyền thuyết đã nhắc tới sao ! Tôi nghe mọi người xung quanh bàn tán : – thiệt là! tưởng tới đây có chuyện gì để xem, vậy mà …. người kia nói theo ; – hay là ta vào trong đó xem thử coi có chuyện gì ? người kia xua tay : – không vào được đâu! từ khi trưng bày chiếc lông trong đình, thì ngôi đình tự nhiên đóng hết các cửa lại, mở bằng cách nào cũng không được. Đến bây giờ vẫn chưa có ai vào đó được…. người kia đa nghi : – trời ! ghê vậy sao ? – nếu không tin, thì cô thử lại gần cửa đình đi rồi biết ! Cô gái đó bán tín bán nghi, sau một hồi phân vân, cô ta tiến lại phía của đình, vừa đụng tay vào cánh cửa, thì ngay lập tức cô ta la lên một tiếng : – á……. Cô kia chạy lại, mặt hốt hoảng : – sao ! có chuyện gì thế !! Cô gái đó nói gấp : – thôi đi thôi ! ở đây ghê quá ! Hai cô gái đó nắm tay nhau và đi về. Tuấn keo tay tôi : – thôi ! tụi mình về đi ! ở đây mình thấy hơi ớn lạnh thế nào đó! Nói xong, Tuấn kéo tôi đi. Tôi cảm thấy có cái gì đó ở trong ngôi đình đang gọi mình, nó không muốn tôi đi, hình như nó muốn tôi vào trong đó…. Tôi và Tuấn tham gia lễ hội tới cả 11 giờ đêm. đến khi vắng cả người, tôi với Tuấn mới đi về. Tuấn khều tay tôi : – tối nay vui quá xá luôn ! Tôi mỉm cười : – uh! không ngờ người ta lại bày bán đủ thứ, đếm không xuể… Tuấn đang cầm cây kẹo hồ lồ cười : – ừ ! mình và Gia Anh cả đêm đi dạo không biết đã ăn hết bao nhiêu là thứ rồi. tối nay về đau bụng là chết luôn !! Tôi xoa xoa cái bụng : – tội cái bụng mình ghê. Toàn món ăn ngon mà lạ, làm mình chẳng muốn bỏ cái nào hết, hi…hi trời đã về khuya, đường làng cũng vắng người. tôi cảm thấy hơi lạnh : – thôi ! ta mau về nhà thôi, mình cảm thấy lạnh quá… Tuấn cúi xuống và nói : – cậu leo lên lưng mình cõng cho đỡ lạnh … Tôi xua tay : – thôi ! người ta thấy thì kì lắm… Tuấn nhìn xung quanh : – giờ này làm gì có ai !leo lên đi…mình mỏi rồi nè.. Tôi đành leo lên lưng Tuấn. trời lạnh là thế, nhưng sao khuôn mặt của tôi đỏ bừng như vừa chạy cả 1000m, tim thì đập loạn xạ cả lên, sao tôi lại có cảm giác hồi hộp mà hạnh phúc thế này chứ. Đi một lúc Tuấn cười : – Gia Anh ! đúng là cậu ăn nhiều quá rồi…riêng cái bụng của cậu chắc cũng phải 30kg đó !! Tôi như nhảy dựng lên, tôi lấy tay khỏ đầu Tuấn, cười nói ; – cái gì? cậu đừng có nói tầm bậy nha, bụng mình mà như vậy thành ra mình như con cóc rồi chứ còn gì nữa !! Tuấn cười : – giờ cậu mới biết cậu là con cóc sao ? hình như là hơi muộn rồi đó ! Tôi tức quá, đấm lưng Tuấn bình bịch, Tuấn la lên : – a!… đau quá….không chơi bạo lực à nha !! Tôi nói mỉa mai : – đã quá trễ để cậu nói câu đó !! Càng ngày tôi nhận ra hình như tôi và Tuấn đã ngày càng thân thiết hơn. Đêm nay trời đầy sao, tôi lại đang ngồi trên lưng Tuấn. có một cảm giác hạnh phúc đang sưởi ấm và chữa lành những vết thương trong trái tim tôi. Tôi như chỉ muốn thời gian như dừng lại, chỉ muốn Tuấn cõng tôi suốt mà thôi. bất giác, tôi lại nhớ về những kỉ niệm với Phương, giọng nói mà đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe, rồi bàn tay ấm áp mà tôi đã lâu lắm rồi chưa được cầm. đêm nay sao mà giống cái đêm lần đầu tiên Phương đưa tôi về nhà, lúc mà cậu ấy dẫn tôi đi ăn ngoài phố và xem cậu ấy diễn. những giọt nước mắt lại lăn dài trên hai gò má của tôi. Nó chảy dài và chảy dài xuống lưng Tuấn. Tuấn thở dài : – sao thế ? sao có cái gì ướt ướt ở lưng mình vậy ? cậu tè dầm phải không ? Tôi bật cười, mà nụ cười ra nước mắt, tôi gục mặt xuống lưng Tuấn : – cậu cứ nói bậy không à !….. từ lúc đó cho tới lúc về nhà, Tuấn không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe những tiếng khóc thút thít của tôi trên lưng. tấm lưng cậu ấy như là chiếc khắn lau những giọt nước mắt của tôi. Không hiểu vì sao, trước mặt Tuấn, tôi lại cảm thấy tự nhiên và lại có thể bộc lộ tình cảm của mình. Tuấn ơi ! thật ra giữa cậu và mình là quan hệ như thế nào ?……câu hỏi này đến giờ tôi vẫn chưa trả lời được.
|
CHƯƠNG 40 Đêm nay sao mà tôi khó ngủ quá. cứ nhắm mắt lại thì lại thấy có cái gì đang gọi mình, nó cứ âm ĩ kéo dài cả một đêm. Gió thổ hiu hiu trong đêm khuya càng làm tôi thêm phần ớn lạnh. Trằn trọc một hồi, tôi quyết định đi theo tiếng gọi đó. Vì nếu không đi tìm hiểu thì làm sao mà biết chuyện gì xảy ra. Tôi nhẹ nhàng thức dậy, mở cửa. rồi rón rén bước thật khẽ trong đêm tối. bây giờ ngoài làng chẳng còn ai cả. tôi nghe văng vẳng trong đêm khuya – chủ nhân…… Tôi đi theo tiếng gọi một hồi, và tôi sững sờ dừng lại khi biết tiếng gọi đó xuất phát từ trong ngôi đình pha lê. Tôi hơi lo lắng cộng thêm phần sợ. tôi tự nhủ, giờ mình phải làm gì đây, đi tiếp hay là quay về. sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định đã tới đây thì phải làm cho rõ mọi chuyện mới được. tôi nhớ tỡi cái cảnh, buổi tối cô gái kia vừa đụng tay vào cánh cửa thì cô ta đã la thất thanh. Giờ tôi có nên lại đó không ?. tôi như không còn sự chọn lựa nào khác, vì đó là lối vào duy nhất. Tôi chậm rãi bước tới cánh cửa, khẽ đưa tay lên để đẩy cửa, tôi nhắm chặt mắt lại vì hơi sợ, sau một hồi chờ đợi mà chẳng thấy có chuyện gì xảy ra, tôi liền mở mắt. oh! Cánh cửa đã mở ra từ lúc nào, từ ngoài nhìn vào trong là một màu đen thôi, bên trong đình rất tối. chấn tĩnh lại, tôi bước vào trong đình, khi tôi vừa vào bên trong thì ngay lập tức cánh cửa đóng lại cái ầm…..tôi như bị giam trong đình rồi, tôi đành phải tiến về phía trước, vì bây giờ đã không còn đường lui nữa. vừa bước thêm một bước, thì ngay lập tức, toàn bộ ngôi đình đều phát sáng, một ánh sáng màu đỏ rực, tôi bàng hoàng cả người. Trời ơi! chuyện gì xảy ra thế này, giống như phim khoa học viễn tưởng quá. Thật không thể tin được. ở giữa ngôi đình là một viên đá hình pha lê rất to, viên đá ấy trong suốt, nên tôi có thể nhìn thấy ở giữa bên trong là chiếc lông thần kì, mà truyền thuyết đã nhắc tới. chiếc lông ấy phát quang, phản chiếu với pha lê, nên làm cả ngôi đình đều phát sáng. Tôi tiến lại gần viên đá pha lê ở giữa phòng. Khi đứng gần nó, phải nói là nó rất đẹp, tôi vừa đưa tay lên sờ viên đá thì viên đá lập tức vỡ vụn ra và chiếc lông bay thẳng ra ngoài, nó bay lên trên đỉnh ngôi đình, rồi từ chiếc lông bắn lên trời một tia sáng màu đỏ, và sau đó nó bay thẳng tới và đậu trên lưng của tôi. Vừa đậu một lát, chiếc lông đã chui thẳng vào người tôi. Tôi như chết sững ra vì sợ, trời ơi ! chuyện gì đang xảy ra thế này, sao chiếc lông ấy lại có thể vào bên trong người mình được chứ. Một lúc sau khi chiếc lông vào người tôi thì một loạt hình ảnh lại hiện ra, nhiều hình ảnh đến mức như là một kí ức của ai vậy. Sau khi thấy những hình ảnh đó, tôi chỉ kết luận một điều là người con trai tên Hoàng Phi đó rất giống Phương, còn Cát An thì lại hoàn toàn giống tôi như hai giọt nước. Tôi nhận thấy trời sắp sáng rồi, thôi mình nên về thôi, kẻo Tuấn lại biết. Tôi tiến về phía của đình thì đã thấy cửa đình đã mở ra rồi. tôi men theo đường làng đi về. một buổi tối mà sao xảy ra nhiều chuyện quá, tôi nằm trên giường mà không thể nào ngủ nỗi vì còn quá nhiều câu hỏi mà tôi chưa trả lời được. ** ở trên ngọn đồi âm u, trong ngôi nhà nhỏ kia. Ngươi mặc áo đen đang nằm trên giường ho sặc sụa. Minh Tử mang một chén thuốc đi tới và nói : – chủ nhân uống thuốc đi ạ!! hắn nheo mày : – thật không ngờ pháp lực của thằng đó cũng không bình thường, dám làm ta trọng thương đến thế này… Minh Tử mỉm cười : – nhưng hắn cũng khó lòng mà qua khỏi, bị ngàn lưỡi dao đánh trúng thì không chết cũng phải bị điên…. hắn cười gằn : – hi..hi, đó chỉ là một niềm vui nhỏ, còn tên Hoàng Phi thì bị trúng ám khí của ngươi và hắn lại không biết pháp lực thì cầm chắc cái chết trong tay, ha….ha hắn nhìn ra ngoài của sổ, và hắn lập tức tái mặt đi, hắn vùng dậy : – trời ơi ! cái quái gì vừa xảy ra thế này ? Minh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt lo lắng : – chuyện gì vậy thưa chủ nhân ? hắn chạy ra ngòai, Minh Tử cũng chạy theo. vừa ra đến nơi, hắn nhìn thật kĩ rôi thở dài : – thật không thể ngờ Cát An đã tìm thấy 1 chiếc lông của mình… Minh Tử quan sát, rồi ngạc nhiên hỏi ; – sao chủ nhân lại nói thế ? hắn nhìn lên bầu trời, vẽ mặt đăm chiêu : – Cát An có 7 chiếc lông lưu lạc khắp nơi, và mỗi chiếc lông đều chứa một phần kí ức của hắn. Tìm thấy lông đồng nghĩa với hắn đã tìm thấy kí ức, và khi hắn đã tìm thấy kí ức thì cũng là ngày hắn tái hợp……. Minh Tử vẽ mặt lo lắng : – vậy giờ chúng ta phải làm gì đây ? hắn thở dài và quay vào trong : – còn làm gì được nữa, chúng ta đâu thể đi khỏi nơi này, hôm trước là ngày phụng tiên, nên ngươi mới thoát ra ngoài được, còn bây giờ… chúng ta chỉ còn biết đợi và đợi mà thôi !!!……. ** – làm gì mà đôi mắt thâm quầng lại vậy Gia Anh –sáng thấy tôi với vẽ mặt như thế này nên Tuấn hỏi- Tôi ngáp lên ngáp xuống : – à ! thì mình không ngủ được đó mà…. Tuấn mỉm cười : – lạ giường hả ? Tôi khẽ gật đầu : – chắc vậy ? chỉ chờ có đó, Tuấn chạy lại ôm chầm lấy tôi mỉm cười : – vậy tối nay mình qua ngủ chung cho Gia Anh đỡ sợ nha… Tôi lấy chân đạp chân Tuấn một cái thật đau, rồi cười mỉa mai : – thôi tội quá ! ngủ với cậu chẳng khác nào sói đến thăm nhà cừu !!! Tuấn cười ha hả : – trời !mình mà là sói hả ? nghĩ sao vậy ? Tôi vừa đi về phía cửa vừa nói : – thì nghỉ như thế đó …. Tuấn chạy theo, miệng bô bô ; – chờ mình đi với coi !! làm gì mà đi nhanh như khỉ thể Hôm nay chúng tôi phải tập hợp tại vườn hoa của làng. Cô chủ nhiệm hôm qua đã dặn như vậy. vừa thấy bóng dáng tôi và Tuấn thì Hương và Lan đã tiến lại gần rồi. Hương mỉm cười : – hôm qua mấy cậu có tham gia lễ hội không ? Tuấn mỉm cười : – có ! thế còn các cậu ? Lan liếc về phía Hương : – thì cũng tại con nhỏ này nè, hôm qua tự nhiên nói nhức đầu, làm mình phải ở bên cạnh, nên có đi được đâu… Trúc ở đâu nhảy tới : – hi…chào buổi sáng !!! Tôi mỉm cười : – nhí nhảnh quá ha… Trúc lườm tôi : – nè ! mới sáng sớm đừng chọc em điên nha !!! Tuấn nhìn Trúc suy tư : – không ngờ hôm qua em mặc hanbok lại dễ thương đến thế !!! Trúc nhìn Tuấn nheo mắt : – ủa ? em có gặp anh sao ? anh mặc đồ gì sao em không thấy ? Tôi khẽ hỏi Tuấn : – ủa ? hôm qua chúng ta có gặp Trúc hả ? Tuấn mỉm cười : – cậu cứ lo ăn hàng nên có thấy gì đâu, Trúc mặc hanbok nỗi như thế mà… Trúc lay lay tay Tuấn : – hôm qua anh mặc đồ gì….. Tuấn cười ranh mảnh : – hôm qua em nhìn bọn anh chằm chằm mà không nhận ra sao ? Trúc đưa tay lên trán suy nghĩ : – có hả ta? Ai hà !! sao mình không nhớ ta Qua một hồi, Trúc vỗ tay, mặt hơi xanh : – trời ! đừng nói là bọn anh chính là hai người con gái mặc kimono và áo trung quốc cổ nha… Tôi gật đầu, mặt ngơ ngác : – có chuyện gì sao ? Hương và Lan tò mò : – họ mặc như thế nào hả Trúc !! Trúc trợn tròn mắt nhìn từ trên xuống dưới tôi và Tuấn : – trời ơi! thật không thể tin được…. Tôi mỉm cười ; – bộ kinh lắm hả ? Trúc bơ mỏ lắc đầu : – không ! phải nói là….rất đẹp nhưng vẫn còn thua em !!! Tuấn cười : – đúng là Trúc có khác…. tiếng cô chủ nhiệm vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi : – các em thân mến….bây giờ các em về chuẩn bị, 8h30 tập trung lại chúng ta khởi hành leo núi Ngân Giang…. mọi người vỗ tay hoan hô, vì ai nấy cũng háo hức muốn đi ngắm những cảnh hoang sơ, ở trên thành phố riết cũng chán rồi. hành trang của tôi cũng chẳng có gì nhiều…ngoài những thức ăn nhanh, còn nước uống và mấy thứ lặt vặt…. Đường lên núi Ngân Giang hơi khó đi, con đường mòn nhìn đầy cỏ, hai bên toàn là cây cối um tùm, đi một mình lạc là cái chắc… chúng tôi leo lên nữa chừng thì cô giáo nói : – ở trên đỉnh và lưng núi đều có khách sạn cả……vả lại lát chúng ta đi về bằng cáp treo, còn lúc leo là đi đường mòn để rèn luyện thể lực… cả đám đều mệt. cô nói : – chúng ta ngồi nghĩ, lát nữa đi tiếp, mọi người đừng đi luông tung, quanh đây toàn là rừng. rất dễ bị lạc lắm !! Tuấn nhìn xuống nói : – woa !khung cảnh dưới núi đẹp quá….. Tôi lau mồ hôi : – ừ! đẹp thật, trông thật yên bình làm sao ? bỗng tôi nhìn thấy một con thỏ màu trắng đang nằm trong bui cây kia, tôi chỉ Tuấn: – Tuấn ! cậu có thấy con thỏ đằng kia không ? Tuấn nhìn theo hướng chỉ của tôi, mặt ngơ ngác như con nai tơ : – đâu ! có thấy gì đâu ? Tôi chỉ thật kĩ : – đó ! nó đó ! nó nằm trong cái bụi kia kìa !! Tuấn gật đầu : – à…mình thấy rồi….mà sao? Có chuyện gì à…. Tôi nheo nheo mắt : – cậu đi bắt cho mình đi…. Tuấn cười : – trời…chỉ trỏ một hồi thì ra là bắt mình đi bắt thỏ…. Tôi lay lay tay Tuấn ; – đi mà….mình mỏi chân quá, chứ không mình cũng đi bắt rồi…. Tuấn gật đầu : – thôi được rồi…chờ mình một lát…. Tuấn vừa đi tới, con thỏ đã nhảy sáng bụi cây khác, Tuấn cứ đi tớ con thỏ lại nhảy một cái. Tôi liền chạy lại chỗ Tuấn nói : – cậu bên này, mình bên kia là nó hết chạy …. Tôi và Tuấn bắt đầu đi theo nó rồi hai đứa nhảy lại chụp, ôi thôi !chụp hụt mà còn mất đà tụt ngay xuống chỗ dốc nào đó, tôi la lên – a….. Lăn lăn một hồi, tôi và Tuấn té xuống một nơi toàn cỏ và cây cốii thì um tùm chẳng biết đường nào mà lần nữa….. Tôi gọi vang : – có ai không ? Tuấn gọi to : – có ai không? Cưú chúng tôi với…. Nhưng chẳng có ai lên tiếng ngoài những tiếng vọng lại của chúng tôi. khẳng định 100% là chúng tôi đã bị lạc rồi….. Tôi nhìn Tuấn : – giờ phải làm sao đây ? Tuấn nhìn xung quanh : – thì mò đường mà quay về làng chứ biết làm sao? Tôi cúi mặt ân hận : – cũng tại mình, chỉ tại mình ham vui….. Tuấn mỉm cười, xoa xoa đầu tôi : – ngốc ạ! Không lỗi tại ai hết, giờ việc quan trọng là tim đường đi về…. Tôi cười thật tươi : – ùh…. Tuấn nhìn thấy vậy bật cười ; – trời !trông cậu kìa, bị lạc mà cứ như là mình mới trúng số vậy…cười tươi như hoa…
|