Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG 46 ngồi trên phòng, tôi cảm thấy hơi trống trãi, nên lấy cây gậy có vòng gai ra xem, nhưng khi vừa cầm lấy thì mọi thứ xung quanh tôi như quay cuồng lên, đầu óc tôi như muốn nổ tung ra, một cảm giác đau đớn xuất hiện trong trái tim, tôi khẽ hỏi : – sao mình lại cảm thấy đau đớn và buồn như thế này, có chuyện gì xảy ra sao…? Beng….. viên ngọc trên cây gậy rơi xuống vỡ tan, từ trong đó phát ra một luồng sáng bay vù…vù…..mọi thứ như diễn ra qúa chớp nhoáng. Định thần lại được thì tôi thấy dưới đất vương vãi những mảnh vỡ của viên ngọc và một chiếc nhẫn màu trắng. Tôi giật mình : – Chuyện này… Qua một hồi lưỡng lự, tôi lượm chiếc nhẫn lên và đeo thử thì nó vừa y, cứ như là chiếc nhẫn đó được đúc theo tay tôi vậy! tại sao lại có chiếc nhẫn này ? vì sao nó lại vừa với mình… chuyện này là thế nào đây? Định tháo ra, nhưng không được, chiếc nhẫn như gim chặt vào tay tôi…đang còn mãi loay hoay với chiếc nhẫn thì những tiếng keng keng rơi xuống đất. Cây gậy đang vỡ vụn ra, những mảnh vỡ biến thành những hạt bụi và bay ra ngoài cửa sổ, chẳng để lại gì cả….tôi bàng hoàng chỉ biết đứng trân nhìn theo….trong lòng đầy nỗi lo lắng bất an : – sao cây gậy lại vỡ nát ra như thế, tất cả mọi chuyện này là gì chứ…? Sao mình…mình lại cảm thấy hồi hộp và lo lắng như thế này ? ** – alo !…- Tuấn đang nghe điện thoại.. – thưa đại thiếu gia hãy vào bệnh viện gấp, nhị thiếu gia không ổn rồi ạ ! Khuôn mặt Tuấn biến sắc, giọng nói gấp rút : – what ?! cô…cô.. – mong đại thiếu gia vào ngay ạ ! phu nhân cùng lão gia đang đợi ở phòng cấp cứu… Tuấn không nói gì nữa, mà cua xe ngay vào bệnh viện, đôi tay Tuấn nắm chặt lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng ! vừa chạy tới phòng cấp cứu Tuấn đã hỏi : – mẹ ! Phương sao rồi… Phu nhân không nói gì, bà chỉ khẽ thở dài rồi tiếp tục ngồi xuống chờ trước cửa phòng cấp cứu…còn ba Tuấn nhìn dò hỏi : – con làm gì mà nãy giờ không liên lạc được hả ? Tuấn hơi lúng túng, cậu ta chỉ trả lời qua loa : – dạ có một số chuyện cần giải quyết ! vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra. Phu nhân chạy tới ngay, đôi mắt mà bà đầy hy vọng : – con trai tôi sao rồi bác sĩ…? Ông ta thở dài : – Bệnh nhân đã có triệu chứng thái hoá thần kinh trung ương, điều này không những ảnh hưởng đến sự tỉnh lại mà con nguy hiểm cho tính mạng của bệnh nhân. Phu nhân bơ phờ, đôi mắt bà đầy vẻ kinh ngạc, bà ngồi phệch xuống ghế. Ba Tuấn tiến lại gặng hỏi : – vậy giờ nó thế nào ! – Hiện giờ thì tạm ổn, sau này như thế nào thì chúng ta cần phải chờ….cái này khó mà nói trước được. Mọi người đều bàng hoàng trước lời nhận xét của bác sĩ Phương được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, lão gia cùng Tuấn đã về, vì mai cha Tuấn còn khá nhiều việc cần giải quyết, Tuấn thì cần đi học, nên bây giờ chỉ còn mình phu nhân bên cạnh Phương. Đôi mắt mệt mỏi của người mẹ nhìn đứa con đau ốm của mình. Bà khẽ thở dài, hơi thở đầy những nỗi lo lắng và trầm uất: – sao con lại cứ phải làm ta như chết đi thế này…. Giọng bà hơi nghẹn lại khi nhớ tới những cảnh như ngẹt thở lúc nãy. Bỗng sợi dây chuyền của Phương một lần nữa phát sáng mảnh liệt, phu nhân giật mình : – cái gì…cái gì thế này….? Đôi mắt bà như không tin vào những gì mình đang nhìn thấy nữa, sợi dây chuyền kết lại thành một chiếc lông rồi lại duỗi ra bình thường trở lại. Một lúc sau, sợi dây chuyền không phát sáng nữa mà quay trở về bình thường. Phu nhân bàng hoàng, bà ta dụi dụi mắt : – lúc nãy có phải mình nhìn nhầm không….chuyện này…chuyện này…. ** một buổi sáng thức dậy thật mệt mỏi, tôi dường như thức trắng cả đêm không ngủ được vì những nỗi lo lắng và đau đớn không hiểu vì sao lại cứ xuất hiện trong tim, đến cả lúc ngủ tôi cũng thấy ác mộng, những hình ảnh về Phương cả đêm qua như hiện về dồn dập làm cho tôi linh cảm có chuyện gì không lành xảy ra với cậu ấy. anh Phong gõ cửa – Điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời cậu chủ xuống dùng ạ ! Tôi bước ra với khuôn mặt u ám, thấy vậy, anh Phong lo lắng khẽ hỏi : – có chuyện gì sao ? nhìn sắc mặt cậu chủ không được tốt cho lắm. Tôi thở dài : – không có gì ? Nhìn xuống tay tôi anh Phong hơi ngạc nhiên : – cậu chủ mới mua nhẫn à…! Nhìn lên tay tôi mới sực nhớ là chiếc nhẫn ngày hôm qua mình vẫn chưa gỡ được, tôi cười gượng gạo : – à…ừ…ừ ! em mới mua… Tôi bước nhanh xuống lầu để anh Phong không thấy những cử chỉ lúng túng và ngại ngùng của tôi ! thật khó mà nói cho anh ấy hiểu được những chuyện kì bí xảy ra tối qua, chính tôi còn không hiểu nữa ! điều này chắc chỉ chờ Thuỷ Linh về nước mà trả lời thôi ! Ngồi trên lớp mà tôi cứ thấp thỏm, lòng dạ bất an! Tuấn vừa ngồi xuống, tôi đã hỏi : – cậu sao thế ? Tuấn thở dài, đôi mắt mệt mỏi dường như cậu ta cũng đêm qua trằn trọc : – Phương tự nhiên xảy ra chuyện ! Tôi nghe như sét đánh ngang tai, điều tôi lo sợ cũng đã đến, giật mình tôi nói gấp rút : – cậu ấy….cậu ấy xảy ra chuyện gì sao ? – hệ thần kình trung ương bị thái hoá, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự tỉnh lại và cả tính mạng của Phương… Tôi bàng hoàng cả người, khuôn mặt đơ ra, từ trong tận đáy trái tim có một điều gì đó đã buồng nổ, nó dâng trào làm tôi không làm chủ được bản thân mình nữa. tôi đứng bật dậy chạy ra khỏi lớp như người vô hồn. Tuấn gọi giật : – Gia Anh!….Gia Anh! Tôi như chẳng thể nghe được tiếng gọi của Tuấn nữa, trong lòng tôi bây giờ thật sự không còn điều gì khác ngoài Phương, cậu ta đã khiến cho tâm trí tôi như đảo ngược hẳn lên, đôi mắt tôi đầy vẻ lo sợ, sợ một điều gì đó sẽ xảy ra, và Phương sẽ bỏ tôi đi mãi mãi… Tuấn đứng lại ở trong lớp nhìn theo dáng tôi chạy băng băng. Cậu ta thở dài, khuôn mặt buồn rười rượi ngồi xuống : – Gia Anh ! dù tôi có làm điều gì đi chăng nữa thì cậu vẫn chỉ hướng về Phương, tại sao ? tại sao chứ ? người hứa hôn với cậu là tôi mà….? Đôi mắt Tuấn ửng đỏ, sống mũi cậu ấy hơi cay. Tuấn cố khép hai hàng lông mi dài mượt xuống hai mí mắt ngăn không cho nước trong khoé trào ra, Tuấn khẽ cười : – Gia Anh ! cậu ác lắm ! Tôi đi nhanh đến bệnh viện, vào ngay phòng của Phương. vừa vào thì nghe cô ý tá bảo : – phu nhân vừa về! cậu vào thăm bệnh nhân sao ! Tôi gật đầu cười gượng : – vâng ! thế cậu ta như thế nào rồi hả chị ! Cô ý tá mỉm cười, rồi bước ra ngoài : – à ! bệnh nhân đã ổn rồi….cậu đừng nên lo lắng quá…. giờ trong phòng chỉ có tôi và Phương ! khẽ bước lại cạnh giường bệnh, tôi ngồi xuống nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy : – cậu….cậu…. Tôi không thể thốt lên thành lời được nữa, cậu ta đã khiến cho tôi quá nhiều lần như chết đi, khiến tôi phải đau đớn đến tột độ, làm cho cõi lòng tôi như vỡ vụn ra vậy. Mà không hiểu sao bây giờ tôi vẫn không thể dứt ra được, cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.Tôi bặm môi, gục mặt lên bàn tay của Phương : – cậu là một thằng tồi !…. Dù đã gồng hết sức bình sinh nhưng mưa vẫn cứ rơi lả tả trong đôi mắt mệt mỏi của tôi. Sự giận dỗi, sự lo lắng như trào ra qua những dòng nước. Giọt đắng ấy lăn dài trên hai gò má và rơi xuống ngay chiếc nhẫn tôi đang đeo trên tay mình. Gạt nước mắt, tôi lay lay tay Phương như một đứa trẻ : – cậu tỉnh lại đi chứ…sao cậu cứ phải dày vò tôi như thế này hả….? Phương không hề nhúc nhích, khuôn mặt vẫn xanh xao chẳng có một chút sự sống nhỏ nhoi nào. Không hiểu vì va chạm mạnh hay sao, mà chiếc nhẫn trên tay tôi rơi xuống và nó lăn ngay trên người Phương đi thẳng đến viên ngọc trên sợi dây chuyền. Khi chiếc nhẫn vừa đụng vào viên ngọc thì từ đâu một ánh hào quang toả ra, bao trùm lấy khắp người Phương. Tôi hoàn toàn bất động trước khung cảnh tràn ngập ánh sáng lung linh. Sợi dây chuyền uốn lại thành chiếc lông rồi chui thẳng vào người Phương, như chiếc lông ở làng Hải Lang đi vào người tôi. – chuyện gì….chuyện …gì …đây ? Một lúc sau, những luồng sáng ấy như ngấm vào người Phương, trên người cậu ấy chỉ còn lại chiếc nhẫn của tôi, còn sợi dây chuyền thì đã mất rồi. Tôi run lên từng hồi như không tin vào mắt mình nữa : – Phương….. cậu ấy vẫn không có gì là thay đổi cả, tôi cứ hy vọng có một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra ở đây, nhưng không! hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Trái tim tôi như đã quá tan nát vì Phương rồi. Ngồi bên cậu ấy một lúc, ngắm nhìn khuôn mặt Phương thật kĩ rồi tôi đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn và đeo vào tay, xong đâu đó tôi mỉm cười, nụ cười không có gì là vui vẻ mà toát lên nỗi đau khổ và dày vò vô cùng. – tôi phải đi đây ! Quay lưng đi mà nước mắt lại một lẫn nữa không thể ngăn được! đây chắc cũng là lần khóc cuối cùng mà tôi dành cho cậu ấy! Phương đã khiến tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không thể cứ lao đầu vào mãi được. Tạm biệt…..! ** Anh Tiến ngồi xe lăn đi tới phòng bệnh của Thuỷ Linh. Thấy bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy, Tiến hỏi nhỏ : – cậu ta vẫn chưa tỉnh lại sao …. Bác sĩ thở dài : – nội trong tuần này cậu ta sẽ tỉnh lại, nhưng não bị va đập mạnh nên không biết có để lại triệu chứng gì không…? Tiến không nói gì nữa, lặng lẽ tiến lại bên giường. Đôi mắt Thuỷ Linh nhắm lại mệt mỏi, bờ môi nhợt nhạt, khuôn mặt xanh xao, nhìn anh ta trông rất yếu. Tiến buồn bã : – thật không thể ngờ, qua đây chúng ta lại gặp tai nạn như thế này, bệnh chưa chữa được thì tôi đã phải đi xe lăn còn cậu lại hôn mê bất tỉnh…. Tiến quay xe đi ra ngoài bệnh viện, một người đàn ông đang đẩy xe cho anh ấy, Tiến mỉm cười vu vơ : – thư kí Hiên ! ông có thông báo chuyện này cho ai biết không ? Người đàn ông cỡ khoảng 40 tuổi, đôi mày hơi nhíu lại : – tôi đã làm đúng như lời thiếu gia dặn ạ ! – tốt ! chuyện tôi bị tai nạn nhất định không được tiết lộ…! Tiến ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt tuyệt đẹp ấy giờ đang vẫn vơ rong đuổi chốn nào, hàng lông mi dài cong vuốt cứ nhấp nháy như để ngắm nhìn những ánh bình minh. Trong lòng Tiến giờ rất xáo trộn. Anh ta suy nghĩ theo gió Sao mình lại có cảm giác này, một cảm giác bất an và đau đớn ! thật ra đã xảy ra chuyện gì, và vì sao cứ nhìn thấy Thuỷ Linh là lại có một cái gì đó rất thân thiết và gần gũi. Thuỷ Linh thật ra cậu là ai? Gia Anh ! em đã dấu anh chuyện gì sao ?…. từ trong bệnh viện, một không gian im lặng bao trùm căn phòng của Thuỷ Linh, anh ta chẳng thể nói được gì nhưng đôi môi ấy cứ mấp máy : – cậu chủ…..nhất định….phải đợi….phải đợi
|
CHƯƠNG 47 – con cần gặp chúng ta có chuyện gì- ông Tuấn đang đăm chiêu hỏi Tuấn. Phu nhân cùng cha Tuấn và ông đang ngồi trong phòng, vì khi từ trường về cậu ta đã nói với quản gia là cần gặp ngay 3 người bọn họ. Tuấn chững chạc hẳn ra giọng nói chắc như đinh đóng cột – mọi người hãy đồng ý chuyện hôn nhân của con và Gia Anh! nếu chúng ta không tổ chức hôn lễ sớm thì tai hoạ không biết sẽ giáng xuống ai nữa. Chẳng lẽ ông hoặc ba và mẹ muốn nhìn thấy cảnh Phương một lần nữa lâm nguy sao ? Khuôn mặt phu nhân tái lại, tay chân run lên từng hồi : – con….con….sao con lại dám nói như thế…? – nếu không xin hỏi mẹ, Phương đang yên đang lành thì tại sao lại ra nông nỗi như thế này chứ…! Cha Tuấn nghiêm nghị : – nhưng không thể căn cứ vào điều đó mà nói như thế được…! Tuấn cương quyết thuyết phục : – nếu không tin vào những chuyện hoang đường đó thì làm sao có những cuộc hôn nhân như thế này… Phu nhân tức giận: – con…con Đôi mắt ông sắc lại, giọng nói uy quyền : – thôi được! nếu như bên nhà Dương Tử đồng ý thì chuyện hôn nhân này coi như thông qua..! Phu nhân quay qua ông, đôi mắt tỏ vẽ không đồng ý ; – kìa cha…. Ông quay qua phu nhân hắng giọng : – mọi chuyện đều có số của nó con à! muốn ngăn cũng không ngăn được…ta cứ chờ thử xem… Phu nhân không nói gì nữa. Trong lòng bà đầy nõi lo lắng về mối quan hệ thật sự giữa tôi và Tuấn, điều bà lo ngại đó chính là hai chúng tôi thật sự đã có tình cảm với nhau không ? ** Phu nhân quay về phòng khuôn mặt bà vẫn không hết phần tức giận, bà đập bàn: – thật không thể ngờ được cha lại đồng ý chuyện này, giờ ta phải làm sao đây ? nếu bên nhà Dương Tử đồng ý thì …. Đôi mắt của phu nhân sắc lại, bà đang cố gắng tập chung hết suy nghĩ của mình để tìm ra những giải pháp mà có thể ngăn cản cuộc hôn nhân này, vì chính bà đã nhận ra tình cảm thật sự của Tuấn, không ai hiểu con bằng mẹ đó là điều mà phu nhân luôn tâm niệm. Bỗng nhìn thấy những tấm hình của tôi và Tuấn trên bàn thì đôi môi bà nở một nụ cười bí hiểm : – con à! Không phải con muốn gì là được đâu…! Phu nhân lấy điện thoại ra bấm số. – anh Minh hả ! làm giúp tôi chuyện này….. – vâng ! tôi đã hiểu…. Cúp máy, phu nhân lặng lẽ bước ra ngoài lan can ngắm hoa, đôi mắt bà cũng đầy vẻ mệt mỏi, bà thật sự không muốn đứa con trai của mình đi vào con đường lạc lối, con đường sẽ không thấy được bờ tương lai mà chỉ là một ngõ cụt đầy nguy hiểm. Phu nhân thở dài : – xin lỗi Tuấn ! Phương giờ đang đứng cạnh bờ vực sống chết, ta lại càng không thể để mất con trong lúc này….! ** ngồi trên lan can ngắm những khóm hoa mà lòng tôi cứ dâng dâng một nỗi buồn man mác. tiếng gõ cửa, côc…cộc.…, tôi chẳng buồn lên tiếng, cánh cửa phòng bật mở, khỏi cần quay lại tôi cũng biết là anh Phong. Tiếng bước chân ấy vẫn không hề thay đổi. Tôi thở dài : – có chuyện gì không anh Phong ….. anh Phong tiến đến bên cạnh tôi rồi mỉm cười tẻ nhạt, nụ cười ấy như ẩn chứa một điều gì. – từ lúc sáng tới giờ tôi nhận thấy hình như cậu chủ đang rất buồn thì phải…. Tôi mỉm cười vu vơ, một tay đỡ lấy đầu. Những làn gió thổi như đưa mùi hương trên tóc tôi lan toả xung quanh. – Chuyện gì cũng không dấu được anh. anh Phong bâng qươ nhìn lên bầu trời, một ánh mắt chất chứa niềm vui vì đang nghĩ tới chuyện gì đó : – dù là chuyện gì nhưng tôi tin cậu chủ sẽ vượt qua! Vì cậu chủ thật sự rất mạnh mẽ… Đôi mắt vô hồn của tôi quay qua nhìn anh Phong, những hàng lông mi dài mượt đang nhấp nháy như cố muốn đi sâu vào tâm trí anh ấy. – em không như anh nghĩ đâu….! anh Phong bật cười nheo nheo mắt : – nhưng tôi tin là thế….. Nói xong, anh ấy lẵng lặng quay lưng đi. Nhìn theo dáng của anh ấy mà tôi cứ như nhận ra chuyện gì. anh Phong đang chịu đựng một điều gì đó rất khó nói, Vì từ trước tới giờ tôi chưa thấy ánh mắt anh ấy như thế. Một ánh mắt buồn man mác. Tiếng Tuấn vang trong gió làm tôi giật mình. – Gia Anh!…………. Tôi nhìn xuống dưới đất thì thấy Tuấn đang đứng trước cổng, tôi mỉm cười nói vọng xuống như vơi đi một phần nỗi buồn. – chuyện gì thế… chị Lan ra mở cửa, Tuấn bước nhanh vào nhà rồi chạy ào ào lên phòng tôi. Vừa tới nơi, thì cậu ấy thở hồng hộc, nhìn bộ dạng Tuấn lúc này thật buồn cười. – làm gì mà chạy ghê thế ! có ai đua với cậu à…! Tuấn tiến lại ôm chầm lấy tôi. Mỉm cười tôi đẩy Tuấn ra nhăn mặt : – trời ơi ! thả ra coi, mình chẳng thở được nè… Tuấn bật cười, cậu ấy nắm lấy tay tôi xoa xoa : – bên nhà mình đồng ý rồi, giờ chỉ còn lo việc thuyết phục gia đình cậu mà thôi… Tôi tròn mắt, một sự ngạc nhiên gì đó đang xen lẩn trong tâm trí. Đáng lẽ tôi phải vui mới đúng, nhưng không hiểu sao tôi lại có một cảm giác sợ sệt như không muốn điều đó xảy ra. Tuấn nhìn tôi khuôn mặt khó hiểu : – cậu sao thế ! nhìn cậu không vui thì phải…? Tôi xua tay, khuôn mặt cười gượng gạo :. – không ! mình rất vui…. Tuấn nắm lấy tay tôi đưa lên má cậu ấy xoa xoa, đôi mắt khẽ nhắm lại, cậu ta mỉm cười hạnh phúc : – nhất định mình sẽ lấy cậu….. Tôi bặm môi, một điều gì đó bất an trong trái tim lại đến…. đứng sau cánh cửa một đôi mắt quan sát tôi và Tuấn. Người ấy thở dài mệt mỏi rồi bước nhẹ nhàng đi. Chỉ để lại một câu nói đầy buồn bã : – lịch sử sẽ lặp lại một lần nữa sao….? ** Minh Tử ngồi trước cửa sổ, cô ta buồn bã thở dài : – rất lâu rồi mình chưa ra khỏi đây, từ khi anh ấy đi khỏi chỗ này mình chẳng còn ai để chơi nữa…. người áo đen đâu ra lù lù bước đến bên cạnh Minh Tử, hắn mỉm cười: – lại nhớ tới hắn rồi hả…? Minh Tử giật mình quay lại, đôi mắt cô ta lúng túng : – dạ thưa không dám ạ ! hắn mỉm cười sau một thời gian rất lâu hắn chưa biết đến cười là gì cả – ngươi không cần phải làm thế….nếu nhớ thì hãy nói nhớ không có gì phải dấu cả, vì dù gì hắn cũng sắp quay về đây rồi… Minh Tử tròn xoe mắt, đôi môi không dấu được sự vui mừng : – người nói thật chứ…! Anh ấy thật sự sắp quay về đây rồi sao…! hắn gật đầu rồi nhìn ra khoảng không như hồi tưởng lại quá khứ – Minh Tử ! ngươi theo ta được bao lâu rồi ! Minh Tử ngồi bấm bấm rồi cười nói : – tính tới đây là vừa đúng 100 năm ạ ! hắn cười gằn : – 100 năm qua không biết thế giới bên ngoài đã có gì thay đổi không…. – lúc thuộc hạ ra ngoài ngăn cản bọn họ thì thấy nó đã thay đổi rất nhiều so vớ lúc trước hắn tặc lưỡi, ánh mắt có phần gì đó rất buồn – thế giới thay đổi, vậy sao con người lại không thay đổi chứ…? Sao hắn vẫn cứ chọn kẽ đó…. Minh Tử ngước nhìn người áo choàng đen, cô ta cũng biết giờ hắn đang rất đau lòng, bất giác, Minh Tử khẽ gọi : – tiểu thư…. hắn lập tức quay qua, khuôn mặt giận dữ : – im miệng ! ta đã nói với ngươi không bao giờ được gọi như thế nữa mà…! Minh Tử hốt hoảng, cô ta quỳ xuống : – xin chủ nhân tha lỗi, thuộc hạ lỡ lời ạ ! hắn nhìn Minh Tử rồi quay vô trong chỉ để lại câu nói : – người đó đã chết từ lâu rồi….ngươi hiểu chứ…? – vâng ạ! khuôn mặt hắn buồn bã, đôi mắt nheo nheo như nhớ về cái ngày rất lâu về trước. mình không phải cô ấy. Đúng! Cô ta đã chết từ lâu rồi, chết cách đây 100 năm về trước, chết trong cái ngày tàn nhẫn đó… bất giác một cái khung cảnh toàn màu đỏ hiện ra trong tâm trí tên áo choàng đen bí ẩn. ** – đây là…..đây là…- ông tôi giật mình khi nhận ra những bức ảnh của tôi và Tuấn nằm trên bàn của ông. Không biết ai đã làm điều đó, đặt những tấm hình này từ sớm. Ông tôi run lên từng hồi khi nhìn những tấm ảnh. Đôi mắt ông hoang mang tột độ! Ông đập bàn: – người đâu…? từ ở ngoài, một người trung niên đi vào cúi đầu : – lão gia có chuyện gì căn dặn ạ ! Cố nến tức giận ông nghiêm nghị nói : – ngươi hãy mau đi điều tra mọi việc liên quan đến Gia Anh và người hứa hôn với nó là Chương Minh Tuấn. Nội trong ngày mai phải báo cáo lại với ta…! – vâng ạ! người trung niên ấy lui ra ngoài. Ông tôi đi tới lan can ngắm những cành hoa dã lan trong hoa viên. Đôi mắt ông miên man suy nghĩ, những nếp nhắn như càng ngày càng nhiều hơn. ông thở dài : – sao lại có chuyện hoang đường như thế…..nhất định ta phải ngăn nó lại…. ** nhiều ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện. Việc Tuấn cầu hôn đã làm tôi hơi choáng nhưng một phần gì đó lại cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không bao lâu thì cuộc sống của tôi như bị đảo lộn lên bởi Phương. Tôi cố lê những bước chân mệt mõi xuống lầu. Màn đêm buông xuống mà tôi chẳng còn tâm trí gì để nhìn ngắm nó ! giờ trong lòng là nhiều cảm xúc khó tả. không hiểu sao khi nghe Tuấn nói nhà cậu ấy đồng ý thì tôi lại cảm thấy lo lo, chứ không hề có một niềm vui gì cả! nhiều lúc tôi tự hỏi mình thật ra mình có thích Tuấn hay không ? một câu hỏi mà tôi đã cố gắng trả lời nhưng thật không thể đưa ra đáp án được, hay là đáp án luôn bên cạnh mà chỉ vì tôi không muốn thừa nhận nó mà thôi ! Dẹp mọi chuyện qua một bên, bây giờ tôi phải dùng bữa tối. – ủa ! chị lan đâu ?- tôi nhìn xung quanh bếp thì chỉ có anh Phong, chẳng thấy chị lan, vì thường ngày công việc nấu ăn đều do chị ấy đảm nhiệm. anh Phong bưng ra một món súp nóng hổi rồi mỉm cười : – hôm nay cô ấy xin nghỉ phép vì mẹ cô ấy bị bệnh ạ ! Tôi gật đầu ậm ừ, nhìn trên bàn toàn những món ăn mà tôi thích, tôi nheo nheo mắt khuôn mặt có phần bớt u ám : – sao hôm nay anh lại nấu toàn những món em thích không thế ! anh Phong bưng ra món cua rang cuối cùng, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, đôi mắt thật hạnh phúc : – vì hôm nay tôi cảm thấy cậu chủ rất buồn nên muốn cậu chủ hãy ăn thật nhiều mà quên nó đi ! Tôi mỉm cười thật tươi, dù biết là anh Phong vẫn luôn quan tâm tới mình nhưng không hiểu sao trong hoàn cảnh này tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc…. Một bữa tối đã làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn cảm giác nặng nề bờ tâm sự nữa. Đứng trước cửa ngắm nhìn ánh đèn trong khu phố lấp lánh tôi cảm thấy thật cô đơn, sao cảm giác hiu quạnh lại xuất hiện trong tận đáy trái tim dù bên tôi luôn có anh Phong và Tuấn. – anh Phong…..!- tôi gọi vào theo vô cảm. anh Phong nhẹ nhàng bước ra, nụ cười luôn đi cùng dáng đi của anh ấy. – vâng ! có chuyện gì thưa cậu chủ ? Tôi quay qua, ánh mắt có phần lạnh lẽo và buồn bã. – anh hãy chuẩn bị xe, em muốn đi dạo một lát…. – vâng ! Hôm nay tôi không muốn đi bộ. Vì nếu đi bộ trong ánh đèn ban đêm như thế này thì chắc chắn cậu ấy sẽ quay về trong tâm trí tôi. Những kỉ niệm bên cậu ấy tôi đã giam giữ trong tận đáy trái tim mình rồi. Chiếc xe chở tôi đi xung quanh thành phố. Giờ trời đang chuyển về đông nên thật lạnh! Đi qua quãng đường Thời Đại! tôi nhìn ra ngoài khung cửa sổ thấy những khuôn hoa viên lại làm tôi chạnh lòng. Tôi thở dài nói một cách mệt mỏi : – anh dừng xe lại đi! anh Phong thắng xe lại, tôi mở cửa bước ra đi dạo xung quanh hoa viên nơi quảng trường Thời Đại. Những ánh đèn cùng những cặp tình nhân tình tứ đang đi dạo lại khiến cho trái tim tôi thêm phần cô đơn. Dù khoác trên người 3 lớp áo nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy lạnh, nỗi lạnh có phải do thời tiết hay là do xuất phát từ trong chính tôi. Ngồi xuống bậc thềm hoa. Tôi đảo mắt ngắm nhìn mọi thứ. Bỗng từ đâu một giọng hát quen thuộc vang lên! giọng hát mà đã rất lâu rồi tôi chưa nghe được, như quán tính, tôi quay đầu lại ngay với nỗi niềm khao khát. Đối diện bên kia đường là một màn hình thật lớn đặt ngay ngã ba quãng đường Thời Đại. Trên đó đang chiếu lại những ca khúc được yêu thích nhất trong năm. Và thật không ngờ được, bài hát mà Phương đã hát ở ngọn đồi Bồ Công Anh trong lúc say rượu đang được chiếu ở trên đó. Trên màn hình là đoạn video clip của nhóm nhạc Phương. Tôi như chết sững đi khi thấy Phương hát, thật quá bất ngờ. Trong suốt thời gian dài, Phương là người thực vật thì hình ảnh cậu ấy đi đứng, chạy nhảy đã quá xa vời, vậy mà giờ đây, cậu ấy lại xuất hiện, bằng một giọng hát khiến trái tim tôi như ngừng đập. Tôi chẳng thể nhận ra được xung quanh nữa, Phương đã đưa tôi vào thế giới riêng của cậu ấy. Tôi chỉ kịp mấp máy bờ môi, giọng nói run lên từng hồi : – hay….hay …hay quá ! Trời lạnh là thế, nhưng cũng không thể đóng băng được những giọt nước nóng ấm từ trong khoé trào ra, một niềm hạnh phúc thật quá to lớn.. “anh biết rằng em đã không là của anh, nhưng anh vẫn yêu vẫn đợi và anh vẫn cứ hy vọng. Ở Phương trời này anh luôn ước ao em sẽ quay về với anh, ước ao em sẽ nghe được tiếng hát của anh. Nếu em cảm nhận được nó em sẽ quay về chứ !!! và lúc đó chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, trái tim sẽ gần trái tim, tình yêu sẽ mãi bên ta nhé em…oh…oh” Giờ tôi thật sự mới hiểu hết những lời hát này. Bản tình ca ấy giống như là một lời tỏ tình mà cậu ấy đã nói từ rất lâu. Đôi mắt ấy dù trong màn hình nhưng lại thật buồn bã, cái buồn của sự cô đơn, của sự chờ đợi. tôi bước vài bước như người vô hồn. Như muốn đuổi theo cái bóng dáng ấy. – Phương …. Đôi mắt tôi đã quá đỏ, tôi không thể nhìn được gì nữa, màn hình như nhoè đi vì nước mắt. hàng lông mi đã quá nặng khi những dòng nước nóng ấm cứ trào ra và đọng lên nó. Tôi ngồi bịch xuống đất, khuôn mặt bơ phờ, đầm đìa nước măt. – sao mình lại không nhận ra sớm hơn chứ…..mình khờ quá….xin lỗi cậu…xin lỗi… Dù cố gắng kìm lại, gồng hết sức lực để khống chế nhưng đôi mắt vẫn không nghe lời, mưa vẫn cứ rơi rì rào trong cửa sổ tâm hồn. Tôi bật khóc nức nỡ như một đứa trẻ… anh Phong đứng dựa thành xe nhìn tôi mà không biết làm gì cả. Anh ấy không thể chạy lại ôm chầm lấy tôi hay là nói tôi đừng khóc nữa. Khuôn mặt anh đầy vẽ đau lòng, nhưng anh vẫn kìm nén, tâm trí của anh đang dùng hết sức lực để khống chế sức mạnh của trái tim. Anh quay mặt vô xe không dám nhìn tôi nữa, mà tự trách : – không được….không được nhìn cậu ta…nhất định mình không được nhìn….mình không thể để cậu ấy làm đảo loạn mọi kế hoạch được…. anh Phong bặm môi nhắm mắt, cố gắng xoá những giọt nước mắt của tôi ra khỏi tâm trí anh ấy.
|
CHƯƠNG 48 một buổi tối tràn đầy nước mắt, quay về nhà tôi cố gắng đi lên phòng thật nhanh, không muốn anh Phong thấy khuôn mặt sưng húp của mình. nằm trên giường mà những hình ảnh về Phương cứ hiện đi hiện lại. Tôi đã nói lúc ở trong bệnh viện thì lần khóc đó cũng là lần cuối cùng tôi dành cho cậu ấy, vậy mà không hiểu sao khi nghe lại giọng hát đó, khuôn mặt đó, thì tôi lại không cầm được nước mắt. tôi ngủ thiếp đi trong cơn mệt mỏi. trời đã về khuya, nhà nhà đều đã chìm vào những giấc ngủ say mê thì từ đâu, một cơn gió lạ thổi tới, cánh cửa của lan can bật mở. Một con vật kì dị bay vào. người không phải người, thú không phải thú, nó bay vèo vèo và đậu ngay bên giường, đôi mắt đỏ lòm nhìn chăm chú rồi lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt tôi, một giọng nói khàn đục vang lên : – ta sắp được giải thoát rồi phụng tiên! Tuy bây giờ ta chưa đủ sức để giết ngươi, nhưng sẽ không bao lâu nữa thôi, khi một phần sức mạnh còn lại của ta được giải thoát thì lúc đó sẽ là ngày chết của ngươi ha…ha Tiếng cười man rợ của quỷ dữ, sang sảng như một tên sát nhân nguy hiểm trong đêm tối. Một lúc sau, nó lẵng lặng bay đi… chiếc nhẫn trên tay tôi đột nhiên phát sáng luông linh. Ở bệnh viện, toàn thân của Phương cũng đang phát sáng. Hai luồng ánh sang này le lói ra ngoài không trung. Trên đỉnh tháp cổ thì đã có ánh sáng xanh từ lâu rồi, nhưng khi hai luồng sáng của tôi và Phương chạm nhau nơi tháp thì bổng toà tháp đó xoay vòng như rung chuyển cả đất trời và phát sáng dữ dội. Những ánh hào quang như toả khắp cả toà nhà họ Chương. Mọi người như bừng dậy, họ vừa chạy tới thì chỉ thấy hai lầu trên cùng phát quang. một lúc sau, ánh sáng đó biến mất. Phu nhân ngập ngừng, khuôn mặt kinh hoàng : – chuyện này.…. Tuấn thì không thể nói được lời nào, cậu ấy chỉ biết đứng trân trân nhìn những sự việc xảy ra quá bất ngờ. Ông Tuấn khẽ thở dài rồi quay vào trong : – Rồi ! nó lại đến nữa rồi….! Lúc ấy, ngay tại ngọn đồi xa xăm, tên áo choàng đen cũng đang quan sát thiên văn. Khi nhìn thấy những luồng sáng phát quang, đôi mắt hắn kinh ngạc tột độ, đưa tay lẩm nhẩm gì đó, rồi khuôn mắt đanh lại vẻ khó chịu, một sự lo lắng gì đó đang ẩn chứa đằng sau ánh mắt nguy hiểm của hắn. 7 chiếc lá bùa mà hắn dán xung quanh ngọn đồi, giờ lại cháy thêm một lá nữa. tổng cộng chỉ còn 5 chiếc lá bùa. Minh Tử chạy tới, khuôn mặt hốt hoảng : – chủ nhân ! có chuyện gì thế…? hắn lắc đầu, đôi mắt đăm chiêu : – hắn đã tìm thấy chiếc lông thứ hai rồi…. Minh Tử tròn xoe mắt, người đơ ra : – nhanh…nhanh thế sao…? hắn nhìn xung quanh, đôi mắt tập trung cao độ : – hắn nhất định không thể tự mình mà tìm thấy lông thần được, chắn chắn đã có ai giúp hắn…. Minh Tử thở dài, lắc đầu, giọng quả quyết : – nhưng làm sao có thể ! tên bảo vệ hắn lúc trước đã bị chủ nhân hạ sát rồi, còn Hoàng Phi thì đã bị thuộc hạ ám sát, vậy thì còn ai có thể giúp hắn được… Tên áo choàng đen gật đầu, khuôn mặt lo lắng : – vậy thì tại sao chứ…? Đang không biết như thế nào thì từ đâu, một luồng gió mạnh thổi vù vù, con quái thú với đôi cánh đen vĩ đại bay tới, khuôn mặt thật gớm giếc, hai chiếc ranh năng dài như hai cán dao lớn, đôi cánh dơi rất rộng. Nó bay là là trên không trung, nhìn tên áo choàng đen mỉm cười. Minh Tử hét lên, giọng run lên bần bật : – ngươi….ngươi… Tên áo choáng đen giật mình, khuôn mặt sợ sệt : – người ….người….người đã được giải thoát rồi sao ? Con quái thú đó cười gằn, tiếng cười thật đáng sợ : – khà…khà! Ngươi vẫn nhận ra ta sao ? hắn quỳ xuống, khép nép : – làm sao mà con không nhận ra người….. – ta không có nhiều thời gian, ta tới đây chỉ để nói cho ngươi biết một chuyện, phụng tiên có thể nhanh tìm thấy lông vũ chính là nhờ Thạch Bảo Chi Thiêng….. hắn tròn xoe mắt, khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ : – Thạch Bảo Chi Thiêng….? – đúng! Đó là sợi dây chuyền và quyền trượng minh chứng cho tình yêu của phụng tiên…, hai gia bảo đó cũng có tình yêu của nó, dây chuyền có chuyện gì thì quyền trượng cũng sẽ bị vạ lây. Đây chính là yếu tố đặc biệt tạo nên chúng. vì thế, khi dây chuyền còn nằm trong tay người mà phụng tiên yêu, và quyền trượng còn ở bên phụng tiên thì hai vật bảo đó sẽ kêu gọi tình yêu lẫn nhau, và cũng sẽ tiếp thêm sức mạnh cho tình yêu của phụng tiên. Tất nhiên, khi tình yêu của hắn ngày càng mạnh thêm thì những chiếc lông vũ tự khắc quay về bên chủ nhân của mình…. Tên áo choáng đen như không tin vào tai mình nữa, đôi mắt kinh hoàng cực độ : – có thể sao …. Một nụ cười thật kinh tởm lại hiện trên hàm răng nanh dài thoang, ánh mắt quỷ quyệt : – có thể chứ…bây giờ ngươi hãy mau đánh cắp Thạch Bảo Chi Thiêng về…đừng để nó bên cạnh phụng tiên nữa….và nên nhớ ! vật bảo chi thiêng đã thay đổi hình dạng, nó không còn là quyền trượng, cũng không còn là dây chuyền… hắn giật mình, giọng bối rối : – vậy làm sao có thể nhận ra được nó… Quái thú bay lên trời, tung cánh bỏ đi chỉ để lại câu nói : – đó là chuyện của ngươi… Tên áo choàng đen sững người đứng lại giữa ngọn đồi. Minh Tử nhẹ nhàng tiến lại, giọng lo lắng : – chủ nhân ! người….người ….người không sao chứ…. hắn thở dài, rồi ngước nhìn lên quãng trời bao la. Đôi mắt buồn vô tận. Minh Tử nhẹ nhàng khẽ hỏi : – tên đó….tên đó… hắn quay lại, nghiêm nghị nhìn Minh Tử : – ngươi đừng nên biết nhiều quá….! người đó rất đáng sợ…… Minh Tử tròn xoe mắt, lộ vẻ ngạc nhiên : – người ư…. ** một buổi sáng thức dậy thật mệt mỏi, tôi như ngủ chết mê chết mệt chẳng biết trăng sao gì nữa. Tiếng anh Phong vang lanh lảnh vào : – mời cậu chủ ra dùng điểm tâm ạ…! cố giụi giụi đôi mắt mệt mỏi, tôi nói vọng ra : – chờ em một lát một bàn ăn toàn những món ăn nhẹ, hôm nay mấy chị giúp việc vẫn chưa tới làm. Tôi lại một mình ngồi ăn sáng với anh Phong! một căn nhà rộng lớn tự nhiên có hai người nên cảm thấy trống trãi làm sao. Tôi nheo nheo mắt nhìn anh Phong : – anh nấu ăn ngon quá….! Ai mà lấy anh chắc hạnh phúc lắm đây… anh Phong khẽ cười, một nụ cười như ánh nắng ban mai, mang một niềm tươi sáng đến với người khác : – cám ơn ! vậy thì cậu chủ hãy ăn nhiều vào….. Tôi bật cười, đôi mắt nhấp nháy, những hàng lông mi như vươn dài xuống làn da trắng như tuyết : – trời ! em không muốn như sumo của nhật bản đâu…? không hiểu sao sáng nay tôi lại cảm thấy thật sảng khoái, rất có thể ngày hôm qua đã khóc một trận cho đã nên hôm nay mới vui như vậy, hay là một buổi sáng nhẹ nhàng, và anh Phong trò chuyện làm tôi vui. bước đến dãy hành lang, tôi đã thấy Tuấn. Nhìn cậu ta cứ như người mất hồn. Tôi chạy lại, đẩy vai : – ê ! làm gì mà cậu như người mất hồn vậy… Tuấn quay lại, mỉm cười, nhắn mũi ; – à ! do ngày hôm qua xảy ra chuyện lạ quá… Tôi tò mò, giọng nhỏ nhẹ : – chuyện gì thế ? – thì toà tháp cổ tự nhiên lại phát sáng nữa, làn này nó phát ra đến 3 màu lận…. Tôi giật mình, một linh cảm gì đó lại xuất hiện, tôi hỏi gặng : – thật vậy sao….? Tuấn gật đầu, nói như đinh đóng cột : – thật mà! Chính mắt mình nhìn thấy…. Tôi rơi vào những dòng suy nghĩ vu vơ thì một tiếng nói cắt ngang : – thật trùng hợp…lâu quá rồi không gặp anh nhỉ…. Tôi ngẩn mắt lên thì trúc đang đi xuống dãy hàng lang, hình như là cô ấy qua đây có chuyện gì đó, tôi gượng cười : – chào em….! Trúc nhìn từ đầu xuống chân tôi và Tuấn, rồi đưa tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ : – không biết lần này anh có giữ vững vương miện của mình hay là bị trút ngôi đây…? Tôi ngẩn người, khuôn mặt khó hiểu : – em nói gì ? anh không hiểu…? Trúc mỉm cười tự đắc : – anh không biết đang diễn ra cuộc bình chọn cho hoàng tử sao ? Tuấn tò mò, nhìn trúc hỏi nhỏ : – bình chọn hoàng tử…? Trúc lấy cây quạt quen thuộc ra, ve vẩy. Khuôn mặt vẫn kênh kiệu như thường ngày : – cuộc bình chọn này do tổng thể tất cả các hội học sinh tổ chức, và đã chọn được top 10 toàn trường rồi, giờ bắt đầu đang bỏ phiếu bình chọn người đăng quang. Bình chọn công chúa diễn ra tương tự… Chưa kịp nói gì, thì trúc đã giương đôi mắt nghi ngờ nhìn tôi và Tuấn : – tin đồn đó là thật sao ? Tuấn đăm chiêu, hai hàng lông mi nhấp nháy : – tin đồn gì…? Trúc lấy ra một tờ báo và giơ trước mặt. tôi đọc mà như muốn sững người. “cặp đôi hot nhất trong top 10 hoàng tử” một cái tựa đề cũng đủ làm dân cư trong trường phải nóng lòng mà xem rồi, những cảnh sau thì thật không thể nào nói nữa. Không biết ai đã chụp những tấm hình này, những tấm hình của tôi và Tuấn, đủ thứ trò thân mật. Tuấn giựt lấy tờ báo, đôi mắt giận dữ : – sao họ lại có thể làm như thế này chứ… Trúc che miệng cười, liếc mắt nhìn tôi : – ai mà biết ! trong trường thường có những tờ báo như thế này mà….à ! mà hai anh có phải như ngươi ta nói không ? cố nén tức giận, tôi khẽ hỏi ; – nói gì ? Trúc nhẹ nhàng bước đi về dãy phòng học của mình mà cười mỉa mai, giọng nói cố ý kéo dài như là chọc tức tôi : – chuyện tình giữa hoàng tử tuấn tú và chàng cận vệ đẹp trai….
|
CHƯƠNG 49 – thưa lão gia ! đây là toàn bộ những gì tôi điều tra được về mối quan hệ giữa bọn họ- người thân tín của ông tôi đang đưa ra những tấm hình, và những tờ báo cáo chi tiết.. Ông tôi cầm lấy đọc, càng đọc đôi mắt ông càng tức giận. ông đập bàn, đôi mắt như rực lửa : – làm sao…..làm sao mà nó có thể làm như thể được…. những nếp nhắn ông như nhiều hơn, ông đi tới trước lan can, đôi mắt đau khổ. Suy nghĩ một hồi, ông ra lệnh : – hãy mau gọi nó về đây…..? ta cần phải nói rõ ràng mọi chuyện mới được ! không thể để nó làm ô nhục gia tộc…. thế là vừa ra về, tôi đã được người của ông lập tức đưa ngay về nhà. Trong lòng là một linh cảm bất an. vừa bước vào phòng ông, tôi đã cảm thấy một bầu không khí nặng nề đang bào trùm. khẽ cúi đầu : – con đã đến thưa ông…! Ông quay lại, cầm lấy những tờ báo cáo và mấy tấm hình đưa cho tôi, đôi mắt nghiêm nghị : – con xem đi… vừa cầm lên xem thì tim tôi như muốn rớt ra ngoài, đôi mắt kinh hoàng. Toàn thân như mềm nhũn ra, trái tim đập liên hồi, một cảm giác lo sợ đang ập đến. Giọng ông bình thản nhưng ẩn chứa một sự đe doạ đến đáng sợ : – con đang làm cái trò gì thế hả ? ta đã nói là hãy cắt đứt mọi liên lạc với nhà đó rồi mà…. Tôi đang chịu một áp lực rất lớn, những thứ xung quanh như đè nén lên người, một sự nặng nề đang kéo lấy suy nghĩ của tôi. mấp máy bờ môi, tôi khẽ nói : – con….con…. Chưa kịp nói gì thì điện thoại của ông reo. khẽ nhìn vào số, đôi mắt ông hơi nhíu lại. Rồi quay qua tôi : – con hãy ở lại đây…? tối ta nói chuyện tiếp….! Tôi lui ra, thì ông bật máy: – ta cũng có chuyện cần nói ! vẫn chỗ cũ….! ** Tiến đã có thể đi lại được rồi ! càng ở bên Thuỷ Linh lòng anh lại mang một cảm giác rất quen thuộc gì đó! Nhìn vị bác sĩ, anh ta trông chờ : – không biết có ổn không ? Bác sĩ mỉm cười : – cậu đừng quá lo ! cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi…. Tiến nhìn Thuỷ Linh, lưỡng lự hồi lâu rồi anh quyết định : – thư kí Hiên ! Người đàn ông trung niên đi tới cúi đầu : – vâng thưa thiếu gia ! Tiến nheo nheo mắt, một điều nghi ngờ đang dày xéo trong lòng anh : – ông hãy mau về nước và điều tra một số chuyện cho tôi…. những chuyện mà Tiến nhờ thư kí Hiên điều tra là những chuyện sẽ thay đổi cả vận mệnh của anh ấy. Đã tới lúc, Tiến phải biết được một sự thật, sự thật sẽ thay đổi cả cục diện. Dặn dò xong, anh quay qua nhìn Thuỷ Linh, khuôn mặt đau khổ, đầy sự dằn vặt: – xin lỗi cậu ! nhưng tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện… ** – cậu cần gặp tôi có chuyện gì ?- ông đang đưa mắt hỏi Tuấn. cậu ấy nhìn thẳng vào ông, đôi mắt cương nghị : – xin ông hãy chấp thuận hôn ước ạ…! Ông tôi bật cười, trừng mắt nhìn Tuấn : – thật nực cười ! chuyện này thật hoang đường…! Tuấn cấm lấy tấm hình của Phương, đưa cho ông tôi. Đôi mắt lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của ông, từ trong sâu thẳm cậu ấy như đã hết cách. Nhưng tia hy vọng vẫn không chịu tắt : – ông nhận ra đây là ai chứ….! vừa cầm lấy tấm hình của Phương, tay ông như run lên bần bật, đôi mắt trắng dã kinh hoàng tột độ. – người này….người này…. Tuấn bình thản : – đó chính là em cháu ! tên là Chương Minh Phương ! và cũng là người một khuôn đúc ra với Chương Minh Hoàng Phi! – ông vẫn không hết bàng hoàng, một lúc sau Tuấn nói tiếp – chính vì thế, mà cháu xin ông hãy đồng ý hôn ước, lúc này Phương đang trở thành người thực vật không biết bao giờ tỉnh lại. Trải qua một quãng thời gian dài chắc chúng ta nên kết thúc mọi chuyện ở đây thôi…. Ông đập tấm hình xuống bàn, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ : – không bao giờ ! ta không thể để một chuyện hoang đường như thế xảy ra trong gia tộc được… Đôi mắt Tuấn buồn hẳn đi, giọng thành khẩn : – cháu xin ông ! xin ông hãy một lần nghĩ lại….nếu chúng ta không nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây…. Ông mỉm cười mỉa mai, giọng nói như lưỡi dao sắt đá mà phá vở hy vọng của người khác : – vậy tôi hỏi thật ! quan hệ của cậu và Gia Anh thật ra là sao….? Khuôn mặt Tuấn lộ vẻ bối rối, giọng ấp úng : – là….là sao ạ ? vừa nói xong, ông rút ra những tấm hình và bản báo cáo đưa cho Tuấn xem. Cầm trên tay mà khuôn mặt cậu ấy ngày càng biến sắc, ánh mắt ánh lên sự bàng hoàng. Giọng run hẳn đi : – chuyện này….chuyện này…. Ông thở dài, đôi mắt nguy hiểm nhìn Tuấn : – vậy mà dám nói là vì gia tộc. tôi thấy cậu vì mình thì có…. cố bình tĩnh, Tuấn cúi đầu : – chẳng qua là cháu và Gia Anh xem nhau như anh em nên mới thân thiết như thế, vì dù gì bọn cháu cũng phải gánh lấy nhiệm vụ thực hiện hôn ước giữa hai gia tộc. Chứ không hề có chuyện gì đâu ạ…! Ông tôi lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng : – làm sao mà tôi có thể biết được….dù sao thì cũng không thể có chuyện hoang đường như thế này… Nói xong, ông quay lưng bước đi thẳng thừng, để lại đôi mắt đày hy vọng của Tuấn. Bước vào xe, ông tôi vẫn còn đắn đo về việc Phương rất giống với người Hoàng Phi ấy. Đôi mắt ông suy nghĩ miên man. Một giọng trầm tư lo lắng vang lên : – chuyện này lại tái diễn nữa sao….? thật là….. Tuấn vẫn ngồi lặng ở cái ghế đó. Đôi mắt cậu ta đầy vẻ căm phẩn. những hàng lông mi như giận dữ mà thu nhỏ lại, làn da đỏ ửng lên. Ánh mắt như có lửa. Tuấn nói như nghiến răng chịu đựng : – tại sao ? tại sao chứ….? ** một con hạc màu đen đang bay theo gió, khẽ đậu vào cửa sổ. anh Phong bước đến, bắt lấy con hạc và như tập trung suy nghĩ. Đôi mắt anh nhắm lại thật chặt. một đều gì đó đang đi vào tâm trí anh. – chủ nhân muốn ta làm như thế thật sao ? Nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt anh đăm chiêu suy nghĩ. một điều gì đó rất nặng đã gánh lên đôi vai mệt mỏi của anh Phong. Tôi đứng bên lan can mà lòng dạ thấp thỏm không yên. Ánh mắt như nặng trĩu lại, hai khoé lại cảm thấy cay cay. Tôi thở dài : – chuyện gì đây ? sao ông lại biết những chuyện đó được chứ….? ngồi xuống thành lan can, tôi lấy tay sờ lên những cánh dã lan, lòng chạnh lại. Ngước nhìn lên bầu trời, tôi cũng cảm thấy nó đang tối dần, tối như nỗi lòng u ám của tôi. – giờ mình phải làm sao đây….? Đang mải miết suy nghĩ vẫn vơ, thì điện thoại reo lên. Tôi nhấc máy, giọng mệt mỏi như không còn chút hơi : – Tuấn hả ? có chuyện gì thế…? Giọng cậu ấy trong điện thoại thật gấp rút, giống đang đua nhanh với thời gian vậy : – Gia Anh ! ông cậu đang nghi ngờ về quan hệ của chúng ta…hình như là ông đã điều tra rồi… Tôi mỉm cười thật buồn bã, một nụ cười chẳng có gì là vui vẻ cả mà toát lên một sự đau khổ, như đau cho chính số phận của mình : – uh! Mình cũng đang bị ông chấp vấn về chuyện này… Tuấn giật mình, cậu hỏi ngay : – cậu…cậu có bị sao không ? Một sự ấm áp đang dâng trào trong lòng. Chắc là sự quan tâm của Tuấn đang tiếp thêm một niềm tin nào đó vào tim tôi – không ! tối về ông và mình mới nói chuyện…. Tuấn thở dài, như cậu ấy vừa trút được một gánh lo. – cậu hãy chối tất cả, dù ông có chứng cớ gì đi nữa thì cậu cứ nói là hai chúng ta thân thiết như anh em ! chứ không có gì, cả hai đều muốn kết thúc mọi chuyện ở hai gia tộc…. Tôi gật đầu, giọng bình thản : – mình biết rồi…..thôi chào cậu…. Đang định cúp máy thì tiếng Tuấn cắt ngang : – Gia Anh….!!! Tôi thở dài, đôi mắt hơi nhíu lại, hàng lông mi uốn cong tỏ vẻ khó chịu : – sao….? ngập ngừng hồi lâu, Tuấn nói nhỏ nhẹ, giống như là cậu ấy đang ngượng : – dù có chuyện gì xảy ra thì cậu đừng bỏ mình…. Nghe câu nói này của Tuấn tự nhiên trái tim tôi trở nên lúng túng. Một sự phân vân nào đó đang lấn chiếm xung quang. Đôi mắt nhấp nháy ngỡ ngàng. tự nhiên tôi cảm thấy cậu ấy khờ quá…một nét khờ khạo đáng yêu. Tiếng Tuấn dục : – Gia Anh ! cậu nói đi…..cậu có bỏ mình không…? Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh, sống mũi tự nhiên lại thấy the the. Nỗi lòng của tôi cũng giảm bớt khi đọc thấy những suy nghĩ đáng yêu của Tuấn. một niềm vui nho nhỏ đang dâng trào trong trái tim – được rồi ! mình hứa ! nếu có chuyện gì xảy ra mình sẽ không bỏ cậu… Tuấn mỉm cười hạnh phúc. sự lo lắng của cậu ấy cũng giảm bớt phần nào : – uh! Hãy tin mình…nhất định chúng ta sẽ ở bên nhau… Cúp máy, đôi môi tôi vẫn còn chưa phai nụ cười. tâm trạng tự nhiên thật thoải mái, tôi đã không còn phiền muộn gì nhiều vào buổi gặp với ông tối nay rồi….những kỉ niệm bên Tuấn lại chập chờn xuất hiện trước mặt. Một chàng trai thật ngốc nghếch, chỉ vì một câu nói của tôi vậy mà lại dám làm những việc mình chưa bao giờ làm, đào hố lấy nước, thắp hàng trăm cây nến. Dám đem cả tính mạng của mình ra mà cứu tôi…khẽ cười hạnh phúc: – sao cậu ấy lại khờ thế…? tự nhiên lòng tôi lại quặn đau, một sự xót xa cứ ẩn dấu trong trái tim mệt mỏi : – Tuấn ơi! Mình phải làm gì để đáp trả cậu đây….? Không hiểu sao lúc này, giọng hát của Phương lại văng vẳng xa xa. Nỗi nhớ da diết cứ gặm nhấm từng suy nghĩ. Gió thổi hiu hiu, thổi đi những giọt lệ u sầu vẫn vương. Tôi buột miệng : – từ nay mình chỉ có Tuấn thôi….! tạm biệt….cậu sẽ là kí ức đẹp của tôi….. ** Nói chuyện xong, Tuấn bước vào bệnh viện. Khẽ mở cửa bước vào. Phương vẫn nằm đó, chẳng có gì thay đổi. Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, nhìn Phương chăm chăm, ánh mắt khập khẽ buồn xa xăm : – em có biết anh đang mệt mỏi thế nào không….?- thở dài, Tuấn nhìn miên man ra cửa sổ- mọi người đều ngăn cản anh và Gia Anh !thế còn em thì sao…? Anh biết là em cũng có tình cảm với Gia Anh ! đã có nhiều lúc anh chỉ muốn em đừng bao giờ tỉnh lại, anh rất sợ….anh sợ vô cùng, sợ một ngày nào đó… Nói tới đó, tự nhiên hai hàng lông mi của Tuấn lại nặng xuống, ở khoé mắt lại hoe đỏ….nhìn Phương, Tuấn mỉm cười dịu dàng : – anh là một thằng anh tồi phải không ?. Chính anh cũng ghét anh lắm….xin lỗi em… Tuấn đứng dậy, thì tự nhiên đôi tay của Phương nhúc nhích, đôi môi đã đóng kín rất lâu giờ lại bật mở nhẹ nhàng. Một giọng yếu ớt vang lên : – Gia Anh…..Gia Anh….. Tuấn sững người, trái tim anh như muốn rớt ra ngoài, nhìn trân trân Phương thì đôi mắt cậu ấy đã bắt đầu hé mở sau những tháng ngày đắm chìm trong bóng tối. Tuấn chạy ào ra cửa, nói vội vàng : – bác sĩ…..bác sĩ….. Con quái thú đó đang núp ở một nơi sâu thẳm của đen tối. Nó cười khàn khàn : – chiếc lông thứ 2 đã tỉnh giấc rồi, lại thêm một phần kí ức của phụng tiên được giải thoát….trận chiến chắc sẽ thú vị lắm đây….ha…ha
|
CHƯƠNG 50 Tôi đang đứng cạnh cửa sổ để chờ được ông gọi. thì từ đâu, trời đất như quay cuồng, một luồng khí thật lạ nhập vào người. một loạt hình ảnh lại hiện về….cũng là hai người đó, nhưng lần này họ ở một nơi rất quen thuộc, nơi ấy hình như là tôi đã gặp ở đâu rồi…..Hoàng Phi làm gì ở một hang đá, có những tiếng rèn sắt, những tiếng keng…keng…nhưng đầu tôi đau quá… thật sự không thể nào tập chung được. Và tôi đã xỉu đi lúc nào không hay. Bàn tay thật ấm áp đặt lên trán, cảm thấy hơi nóng, tôi mở mắt, giọng yếu hẳn : – mẹ……! Bà nhìn tôi thật trìu mến, đôi môi mỉm cười : – con làm gì mà để thân thể ra nông nỗi này, bác sĩ bảo con bị suy nhược đấy…nhớ nghĩ ngơi thật nhiều vào…. Tôi ngồi dậy,cố gượng cười : – con ổn mà….! mẹ tôi đứng dậy, bà nhìn ra ngoài hoa viên, đôi mắt mệt mỏi : – mẹ xin lỗi ! chỉ vì chuyện của cha mẹ mà con lại phải chịu khổ…. Tôi tiến lại nắm lấy tay bà : – con không sao mà…..mọi chuyện đều ổn cả… mẹ tôi quay lại mỉm cười buồn : – con lúc nào cũng nói ổn nhưng mẹ thì cảm thấy không ổn chút nào…. Đang nói chuyện thì một người làm bước vào, giọng kính cẩn : – thưa thiếu gia ! lão gia cho gọi ạ…. Tôi thở dài. Cuối cùng cũng phải đi, tôi nhìn mẹ rồi nói như trấn an : – mẹ về phòng nghĩ đi…con đi gặp ông đây… mẹ tôi lo lắng, bà nhìn chăm chăm : – lần này ông gọi con về có chuyện gì à…? Tôi mỉm cười, ra vẻ bình thản : – không có gì đâu…..mẹ đừng quá lo.. bước đi mà lòng tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng. không biết lát nữa phải nên nói như thế nào đây, không biết ông có tin khi mà trong tay đầy những chứng cớ….cố lấy lại sức, tôi mạnh dạn bước vào phòng ông. vừa vào đã thấy ông ngồi suy ngẫm chuyện gì đó, có vẻ rất nghiêm trọng. tôi ngồi xuống, cúi đầu : – cháu tới rồi ạ… Ông quắc mắt nhìn tôi rồi thở dài : – con hãy mau chấm dứt mọi quan hệ với nhà đó….ta không muốn liên quan gì nữa…..! Dù biết là ông sẽ nói như thế nhưng sao khi thực sự nghe nó thì trái tim tôi lại nhói đau. Ánh mắt thật buồn bã, tôi nhìn ông hy vọng : – con chẳng có quan hệ gì với cậu ta hết……xin ông hãy tin con….. Hai chân mày ông hơi nhíu lại, rồi cầm ly trà lên, khuôn mặt lạnh lùng : – vậy con hãy qua mĩ du học…..đây chính là cơ hội để con chứng minh …. Bàng hoàng cả người, đôi mắt tôi mở hết cỡ nhìn ông. Đôi môi mấp máy như không nói lên lời ; – con…..con…. Ông đặt ly trà xuống bàn thật mạnh. Đôi mắt nghiêm khắc đến đáng sợ : – không nói gì nữa….! con hãy lo chuẩn bị, tuần sau con sẽ qua mĩ…ta đã xắp xếp xong mọi chuyện rồi…! lời ông như sét đánh ngang tai. người tôi đơ ra như không tin vào tai mình nữa. không gian bỗng trở nên ngột ngạt quá, tôi cảm thấy thật nghẹt thở. Đôi mắt vô hồn nhìn ông, tôi không biết mình đang làm gì và nghĩ gì. tâm trí thật trống rỗng. ông đứng dậy, đi tới lan can, dáng vẻ lạnh lùng đến đáng sợ : – con hãy đi đi….đây cũng là cơ hội tốt cho con…. mọi chuyện đều đã được sắp đặt, cả chuyện hôn ước cũng thế ! tôi như con rối bị điều khiển, không được ý kiến, không được phép làm gì, chỉ hoạt động theo ý muốn của người khác mà thôi…! Không hiểu sao? Lúc này dù rất đau đớn nhưng tôi không hề nhỏ lấy một giọt nước mắt, trở nên vô cảm đến đáng sợ ! chẳng lẽ tôi đã bị tổn thương đến nỗi không còn một chút gì cho chính mình nữa sao! như không đau vì đã quá đau, đau đến nỗi không còn cảm giác…. ** Mọi người được gọi đến ngay bệnh viện. Phu nhân lo lắng, nhìn Tuấn hỏi nhanh: – Phương !….nó… Tuấn mỉm cười, gật đầu như trấn an bà : – không sao đâu mẹ…lúc nãy con đã thấy Phương bắt đầu tỉnh mà…. Cha Tuấn thì ngồi im không nói gì, nhưng sự lo lắng vẫn cứ bao lấy xung quanh. Ông Tuấn thì lặng lẽ suy ngẫm về chuyện gì đó… khi nghe Phương bắt đầu tỉnh thì ông phải vui nhưng không hiểu sao, sự lo lắng, nỗi sợ lại dâng trào trong lòng…. Cánh cửa phòng bật mở. bác sĩ bước ra, mỉm cười : – bệnh nhân đã tỉnh, mọi chuyện đều ổn cả, sức khoẻ của cậu ấy chỉ cần tỉnh dưỡng một vài ngày thì có thể xuất viện được rồi…. Phu nhân như thở phào nhẹ nhỏm, bà chạy ngay vào phòng. Tuấn thì bước chậm rãi theo sau. Phương đang nằm trên giường, đôi mắt ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, ánh nắng, cây cỏ, mọi thứ…tất cả như quá tuyệt. phu nhân tiến lại, giọng nghẹn ngào : – Phương….! cậu ấy quay lại, đôi mắt nheo nheo, hai hàng lông mi đã lâu rồi không nhấp nháy : – mẹ…. Bà chạy lại nắm lấy tay Phương, đôi mắt hơi ướt : – con….con… Phương nắm lấy tay phu nhân xoa xoa, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng : – con xin lỗi…..giờ không sao nữa rồi….con ổn mà….. Tuấn bước vào, thì ánh mắt Phương loé lên. giọng vui mừng : – Tuấn…! cậu ấy chạy lại, nhìn Phương thật kĩ, rồi cười như gượng gạo : – chào mừng em đã quay về…. Phương chỉ tay vào khuôn mặt Tuấn, đôi môi bĩu cợt : – nhìn anh hình như đẹp ra thì phải….. Tuấn bật cười, nheo nheo mắt : – anh lúc nào cũng đẹp cả….em nói hơi thừa rồi…. tiếng cười như sưởi ấm cả căn phòng. Ông và cha Tuấn cũng bước vào, một sự sum họp gia đình tưởng như sẽ không bao giờ có. Nhưng giờ đây, cục diện đa biến chuyển, cuối cùng gió cũng đã đi tới nơi cần phải dừng rồi… ** Tôi ngồi thẩn thờ ngoài hoa viên mà không nhìn ra những cảnh vật xung quanh nữa. tay chân không còn một chút sức lực nào, giờ tôi thật sự rất mệt mỏi. tôi như muốn buông xuôi tất cả, chỉ muốn trốn tránh khỏi cái chốn thị phi này nhưng câu nói của Tuấn vẫn cứ văng vẳng bên tai : “- dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng đừng bỏ mình..!:” Nó như một sợi dây níu kéo tôi lại. đôi môi mỉm cười tẻ nhạt : – giờ mình phải làm sao đây….? nỗi lòng thật xáo trộn, dù cũng có phần thích cậu ấy nhưng tôi lại không đủ can đảm để dám đứng lên chấp nhận tình cảm của mình. Tuấn đang cố gắng làm tất cả mọi chuyện để hai gia đình đồng ý, vậy mà tôi lại ngồi đây nghĩ sẽ bỏ đi qua mĩ. Chẳng phái tôi đang quay lưng lại với chính mình, chà đạp lên tình cảm và những hy vọng của Tuấn sao. Lúc này, thì nỗi lòng tôi như dâng trào cảm xúc, một niềm hạnh phúc mong manh nào đó đã cho tôi thêm sức mạnh. Tự nhiên hai khoé mắt lại đỏ hoe, tôi lấy tay quệt lấy một giọt nước mắt mà mỉm cười : – mình đã biết khóc rồi sao…? Gió thổi nhè nhẹ như mang niềm tin đến bên tôi, những cánh hoa dã lan ngoài hoa viên đang khoe sắc mạnh mẽ…bỗng một tiếng nói cất lên : – chào cậu chủ…. Tôi lúng túng, quay lại gượng cười : – anh Phong! Sao anh lại ở đây…? Anh ta cúi đầu, rồi nhỏ nhẹ nói ; – lão gia nói tôi đến đây đưa cậu chủ về, và chuẩn bị mọi thứ để tuần sau sẽ qua mĩ….. Tôi không nói gì, khuôn mặt thoáng buồn. rồi bước đi cùng anh Phong. Giờ tôi phải chờ đợi, nội trong tuần này nhất định Tuấn sẽ có cách, tôi tin vào cậu ấy. Đây cũng là lời hứa của cậu ấy dành cho tôi. Tôi cảm thấy hình như anh Phong có phần hơi khác, nhìn anh ấy, đôi mắt tôi chập chờn, giọng ân cần : – anh có chuyện gì sao ? nhìn anh không khoẻ cho lắm….! anh Phong ngượng ngùng, có phần tránh né ánh mắt của tôi, rồi thở dài : – tôi không sao! cậu chủ đừng bận tâm…. Tôi cũng chẳng để ý nữa, nhưng thật sự trong lòng anh Phong giờ đang rất hỗn độn. Từ trong trái tim anh ấy đang che dấu hay đè nén chuyện gì đó….và chính anh cũng không biết mình đang che dấu và cố gắng lãng quên nó. Trong mắt anh chỉ có những mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng trước mắt tôi anh lại khó lòng mà quyết đoán dứt khoát được. điều này chính anh ấy cũng không hiểu. ** từ lúc Phương tỉnh lại cũng đã 3 ngày rồi. hôm nay cũng là lúc Phương xuất viện. cậu ấy đứng ở trong phòng, đôi mắt như ngóng chờ ai đó. Phu nhân nhìn Phương đăm chiêu, rồi quay xung quanh quan sát, giọng tò mò ; – con đợi ai à…. khẽ lắc đầu, cười buồn, Phương nói nhỏ nhẹ : – không có gì ạ….! Chúng ta đi thôi…. chỉ có phu nhân tới đón Phương về. Dạo gần đây Tuấn bỗng nhiên trở nên trầm mặc, suy tư. Người lúc nào cũng như mất hồn. còn ông và cha thì bận rộn nhiều chuyện. ngồi trên xe, ánh mắt Phương buồn bã. cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. mọi vật như thay đổi nhiều quá. Trong lòng Phương là một nỗi buồn miên man. cậu ấy không biết vì sao tôi lại không tới thăm. Mọi người vẫn giữ bí mật về mọi chuyện, nên Phương đâu có hay khi cậu ấy hôn mê thì nhiều chuyện đã xảy ra lắm rồi. Phương cũng rất muốn tìm gặp tôi, nhưng vẫn chưa có cơ hội. lúc hôn mê bất tỉnh thì Phương như bị giam trong một lồng kính đầy bóng tối, chính nước mắt và lời nói của tôi đã kéo Phương ra khỏi màn đêm u ám. Những lời nói mà cậu ấy nghe được trong suốt thời gian hôn mê, vẫn còn vương lại một chút gì đó. Nhưng Phương không biết đó chính là hiện thực hay là mơ ảo. Ở trong trái tim Phương giờ như có hai linh hồn, một phần kia của cậu ấy đang quay về, đang tìm lại một tình yêu đã bị chôn dấu …..bị vùi dập trong năm tháng – con vẫn chưa bình phục hẳn, mau về phòng nghỉ ngơi đi…- phu nhân dặn dò khi vừa về tới nhà…. Phương ngắm nhìn xung quanh, rồi nhìn phu nhân mỉm cười : – mẹ cứ đi làm việc của mẹ đi…con đi dạo một lát rồi sẽ về phòng. Bà nhìn Phương như hiểu tâm trạng của một đứa con vừa chết đi sống lại, gật đầu, phu nhân nheo nheo mắt ; – ừ….nhưng con đừng đi lâu quá…. Nói xong bà quay về phòng của mình. Phương lặng lẽ đi dạo xung quanh căn nhà. Đã lâu lắm rồi cậu ấy chưa thấy nó. Không hiểu sao, Phương lại đi tới căn phòng mà lúc trước tôi ở. Nhìn mọi vật vẫn như xưa, nhưng người đã không còn ở đây nữa. Phương bỗng mỉm cười vu vơ, khi nhớ lại những kỉ niệm về tôi, một chàng trai ngốc nghếch, nhiều chuyện…nhưng lại có một khả năng làm cho người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. cậu ấy lặng lẽ bước lên toà thư viện đối diện thì bỗng thấy Tuấn đang ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt buồn thăm thẳm, tay chân như hoá đá. cậu ấy tiến lại, mỉm cười: – anh làm gì mà ngồi một mình ở đây vậy….? Nghe tiếng nói, Tuấn giật mình tỉnh lại. ngước nhìn lên thì thấy Phương, tự nhiên ánh mắt Tuấn trùng xuống, hàng lông mi dài đậu trên khoé mắt. Giọng trầm tư vang lên : – em về rồi à….. Phương thấy lạ về thái độ của Tuấn, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh rồi ân cần hỏi : – anh có chuyện gì sao ? Tuấn không nói gì, chỉ im lặng đưa mắt về phía cửa sổ căn phòng của tôi. Từ trong ánh mắt ấy như nói lên tất cả, tình yêu và cả sự hy vọng. Phương như nhận ra, cậu ấy nói yếu hẳn đi : – anh nhớ Gia Anh phải không….? Tuấn hơi chựng lại trước câu hỏi của Phương. Nhưng rồi cậu ấy thở dài, nhìn Phương bằng ánh mắt da diết : – không những nhớ mà anh còn quyết định sẽ làm mọi chuyện để kết hôn với Gia Anh….. Đôi mắt Phương mở hết cở, sự ngạc nhiên đang chiểm lĩnh tâm trí cậu ấy, giọng bàng hoàng, Phương như không thốt nên lời : – anh….anh….. Tuấn gật đầu, ánh mắt chững chạc và nghiêm túc : – anh đã lỡ yêu Gia Anh rồi…. tự nhiên hai chân mày Phương nhíu lại, sự ngạc nhiên giờ đây đang hoà lẫn vào một nỗi đau. Phương quay mặt đi tránh ánh mắt của Tuấn. giọng lo lắng : – anh ….anh đang làm một chuyện điên rồ đấy…. Tuấn cười tẻ nhạt, nụ cười của sự đau khổ dằn vặt : – vậy thì em đừng làm chuyện như anh…em hãy sống cuộc sống của em đi…hãy làm ca sĩ, hãy làm mọi chuyện nhưng đừng làm chuyện điên rồ như anh…. từ trong lời nói, Tuấn như đang ám chỉ điều gì, một điều mà anh hằng lo sợ. một sự đau đớn đang dâng trào trong trái tim Phương. Cậu ấy quay lại nhìn Tuấn, ánh mắt quyết liệt . Định nói gì nhưng rồi cậu ta không nói nữa, mà đứng dậy bước đi về phòng chỉ để lại câu nói : – mỗi người có một cuộc sống riêng…..! Tuấn vẫn ngồi ở đó. Ánh mắt nhìn theo dáng đi của Phương. khẽ cúi đầu, nỗi lòng Tuấn như nặng xuống. Cậu ấy đã hiểu Phương đang nói gì, và hiểu cả tình cảm của Phương. Nhìn Tuấn lúc này thật buồn bã, dáng người mệt mỏi không còn một chút sức lực, giống như là trời vừa sụp lên đầu cậu ấy vậy. ** mấy bữa nay chẳng thấy liên lạc của Tuấn tôi lo lắm. không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không? Đi học cũng khống thấy, điện thoại liên lạc thì không được. tôi chẳng dám đặt chân đến ngôi nhà đó, sợ ánh mắt của mọi người, sợ tất cả. tôi chỉ biết lo lắng và chờ đợi mà thôi. Nhưng thời gian ở đây sẽ không còn lâu. bốn ngày nữa là tôi phải lên máy bay rồi, lòng dạ bồn chồn thấp thỏm không yên. Cộng thêm dạo này anh Phong cũng lạ. Anh thường tránh mặt tôi, chỉ khi nào tôi hỏi anh mới nói mà thôi, chứ anh không còn thân mật và san sẽ mọi chuyện với tôi như lúc trước nữa. tôi thở dài, ánh mắt mệt mỏi, nhìn bâng quơ ra ngoài phố : – tại sao mọi người lại kì lạ như thế…? bỗng tiếng điện thoại reo lên. Tôi mừng vô cùng, vì suốt 3 ngày qua tôi chỉ chờ tiếng chuống này thôi. vừa bốc máy, tôi đã nói như phát hoả : – mấy ngày qua cậu làm gì mà mình không liên lạc được hả…? Khuôn mặt Tuấn vẫn còn buồn. Đứng dậy cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn không rời hướng phòng tôi lúc trước : – mình bận một số chuyện…. Tôi thở phào nhẹ nhỏm, rồi nói như trách cứ : – nhưng cậu cũng phải liên lạc với mình chứ….cậu có biết là mình đã rất lo không hả…? một điều ấm áp gì đó đang le lói trong đôi mắt buồn sâu thẳm của Tuấn. – cậu lo cho mình….? Tôi bặm môi, ánh mắt vẫn còn giận dữ : – chứ sao ? tự nhiên đùng cái mất đứt liên lạc 3 ngày nay, có đá mới không lo cho cậu…. Đôi môi ấy bỗng mỉm cười hạnh phúc, một nụ cười cũng đủ xoa dịu nỗi lòng của Tuấn. – à! bốn ngày nữa là mình sẽ phải qua mĩ du học ? cậu hãy mau nghĩ cách đi… Tuấn giật mình, đôi mắt ngạc nhiên : – sao…sao ? – thì ông bắt mình đi….mình…mình đang lo lắm…. Tuấn nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang : – làm sao bây giờ….? tự nhiên một điều gì đó xuất hiện trong đầu. Tuấn đờ người ra, khuôn mặt bơ phờ. Tôi gọi giật : – mình cũng có biết làm sao đâu… – …… – Tuấn…! cậu có nghe mình nói không….? Tuấn….! Ánh mắt của cậu ấy bỗng sắc lại, giọng tự tin : – mình đã có cách rồi…cậu hãy chờ đi…. Tôi nheo nheo mắt, gượng hỏi : – nhanh thế…! Nói cho mình nghe với….! – từ từ rồi cậu sẽ biết… Tôi gật đầu : – lại nữa…lúc nào cũng ra vẻ bí mật… tự nhiên khuôn mặt Tuấn lộ vẻ căng thẳng, Tuấn hỏi nhẹ nhàng, lời nói đầy vẻ mệt mỏi : – Gia Anh….! cậu sẽ không rời xa mình chứ…. Tôi mỉm cười. hai hàng lông mi nhấp nháy : – rảnh lắm sao ? mà lúc nào cậu cũng hỏi câu này thế….! Tuấn dùng giằng, giọng nài nĩ : – cậu hãy nói đi…mình muốn nghe… – ừ….không rời xa cậu…! được chưa…. Tuấn mỉm cười, cậu ấy như lấy lại sự tự tin. Lần này tôi thấy giọng Tuấn vui vẻ hẳn : – cậu hãy chờ tin mình….bye Tôi chưa kịp nói chữ bye thì Tuấn đã cúp máy. Lắc đầu, khẽ nói nhỏ : – làm gì mà vội vậy…. Tuấn cầm điện thoại lên bấm số. Vừa nhấc máy, cậu ấy kính cẩn : – cháu xin gặp ông…! Có chuyện quan trọng lắm ạ….! Ông tôi giọng dứt khoát : – tôi không có gì để nói với cậu…. Nói xong, đang định cúp máy thì tiếng Tuấn gấp rút vang lên : – chuyện liên quan đến Hoàng Phi…..
|