Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG 51 Tiến đang ngồi trên chiếc ghế salon uống trà. Thì có tiếng gõ cửa. cộc….cộc….anh ấy nói vọng ra : – vào đi…! Thư kí Hiên bước vào, cúi đầu : – mọi việc đã điều tra rồi ạ… Tiến quay đầu lại thì thấy tập hồ sơ để trên bàn. khẽ lấy ra đọc thì anh không khỏi bàng hoàng. Những chuyện mà lâu này anh chưa từng nghe đến. thư kí Hiên ôn tồn nói : – căn cứ vào những gì điều tra được thì Hạ Thủy Linh chính là cháu 3 đời của gia tộc U Minh Hạ, một gia tộc được quyền bảo trợ của thiếu gia Cát An năm xưa, là người trong dòng dõi gia tộc Dương Tử ạ…! Ánh mắt Tiến đăm chiêu, giọng anh ngập ngừng ; – chỉ vậy thôi sao…? Khuôn mặt thư kí Hiên lộ vẻ ngại ngùng. Tiến như hiểu ý ra lệnh : – ông đã biết tính tôi mà, khi đã muốn điều tra thì sẽ đào cả chuyện từ xửa từ xưa nữa, vì thế ông cứ nói, không việc gì phải lo…. Rút từ trong túi áo ra một tấm hình cũ nát. Giọng thư kí hiên trầm xuống : – đây chính là thiếu gia Cát An ạ…. Tiến cầm lấy tấm hình, đôi mắt anh trợn tròn kinh hoàng tột độ, đôi môi lấp bấp không khỏi xúc động : – đây… Ông ta cúi đầu : – vâng ạ ! việc thiếu gia Cát An với thiếu gia Gia Anh giống nhau là sự thật 100%, chuyện này tôi đã điều tra rất kĩ, tấm hình này tìm thấy tại ngôi nhà mà lúc trước Thủy Linh ở. Người Tiến như hoá đá, chuyện này thật bất ngờ. ánh mắt anh bần thần nhìn ra khoảng không gian ngoài xa. Trong đầu anh là hàng ngàn câu hỏi. Giọng ông thư kí vẫn vang lên : – cái đêm Thủy Linh gặp nạn thì có người đã nhìn thấy cậu ấy và thiếu gia Gia Anh đi vào ngôi nhà bằng gỗ đằng sau hoa viên, gần nhà thiếu gia Gia Anh ạ ! Tiến quay lại, giọng lo lắng : – thế ông có cho người vào điều tra căn nhà đó không…! – vâng! Trong đó vương vãi là máu, mang đi xét nghiệm thì chính là máu của Thủy Linh, còn xung quanh là một vòng tròn bằng nến. Nói xong, thư kí hiên rút ra một quyến sổ nhỏ rồi nói tiếp : – qua tìm hiểu về Thủy Linh, tôi có thể kết luận, cậu ấy biết dùng thuật atusi…. Tiến tròn xoe mắt, hỏi lại : – atusi…? – vâng ạ ! một loại thuật mà người xưa thường dùng, nhưng giờ đã thất truyền, và người dùng thuật này không những phải có trí tuệ mà còn dũng mảnh phi thường. Ít nhất cũng phải ngang tầm với thiếu gia…! đến giờ tôi vẫn chưa nắm rõ về loại thuật này, nhưng không lâu nữa tôi sẽ báo cáo sau ạ….! Tiến đăm chiêu, đưa tay lên miệng cắn răng, ánh mắt vô hồn : – còn gì nữa không…? – thưa hết ạ ! Tiến nói bình thản, giọng lạnh lùng : – ông hãy tiếp tục điều tra, nên nhớ! lần này có lật cả 5 đời cũng phải tìm cho ra tất cả, mọi chuyện về Thủy Linh và cũng về Gia Anh nữa… người thư kí giật mình, ánh mắt ngơ ngác : – thiếu gia Gia Anh…..! Tiến gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi. Người thư kí lui ra. Trong phòng chỉ còn mình Tiến. Anh nhìn lại tấm hình. Đến giờ mà anh còn như không tin vào mắt mình nữa. hai người giống nhau như hai giọt nước, thật quá bất ngờ. một sự thật được chôn dấu lâu nay sao. Tiến cười mỉa mai : – Gia Anh ! em còn dấu anh chuyện gì nữa đây…? Quan hệ của em và Thủy Linh thật ra là gì….? ** anh Phong lén lút đang loay hoay gì đó trong phòng của tôi. Đôi mắt anh dáo dác nhìn xung quang, giống như là đang tìm vật gì. Giọng lo lắng, anh Phong tặc lưỡi : – thật ra nó là vật gì đây…? sao chủ nhân lại muốn ta lấy nó ? Qua một hồi lưỡng lự. anh Phong đành bí mật đặt một camera ngay trong phòng của tôi, để có thể quan sát mọi động tĩnh và cũng nhanh chóng tìm ra thạch bảo chi thiêng….mà phụng mệnh với chủ nhân của mình. ** – nói đi ! tôi không có nhiều thời gian…. – giọng lạnh lùng ông nói. Tuấn hít một hơi thật sâu, giọng trầm xuống : – người giống Hoàng Phi là em cháu đã tỉnh lại rồi ạ…. Hai chân mày ông hơi nhíu lại, xong, đặt ly trà xuống ông bình thản nói : – chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi chứ… Đôi mắt Tuấn đầy vẻ tự tin : – ông không sợ hai người bọn họ sẽ lại tái hợp sao ….? Từ trong ánh mắt ông tôi ánh lên vẻ giận dữ, nhưng đôi môi ông vẫn cười tẻ nhạt : – làm sao mà lại có chuyện đó được chứ….! Tuấn mỉm cười, nụ cười đầy bí ẩn : – vậy là ông vẫn chưa biết một điều rồi….khi Gia Anh ở nhà cháu thì cháu như nhận thấy có một điều gì đó bất thường từ họ…. Nói xong, Tuấn nhẹ nhàng lấy ra những tấm hình mà tôi và Phương đã chụp ở ngọn đồi bồ công anh, và nhiều nơi khác nữa. lúc ấy, cũng có Tuấn, nhưng chỉ chụp cho vui thôi ! không ngờ, ngày hôm nay Tuấn lại dùng nó để uy hiếp ông….! Cầm lấy những tấm hình mà đôi tay ông như bắt đầu run. Quăng những tấm hình xuống bàn, sự giận dữ của ông đã tràn ra ngoài : – làm sao…..không thể có chuyện này được… Tuấn bắt đầu cảm thấy mừng, ánh mắt vờ lo lắng : – vậy thì ông hãy chấp nhận chuyện hôn ước này ạ….. Ông quay lại, ánh mắt nổi lửa : – tại sao ? tại sao tôi lại phải đồng ý chuyện hôn ước ? Tuấn bắt đầu diễn giải, khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ : – chỉ có thế thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, vì Gia Anh chính thức là người của gia tộc họ Chương thì Phương không thể nào đụng đến nữa. lúc đó, mọi người đều phải giữ phép tắc riêng…. Ông bắt đầu ngập ngừng….như hiểu, Tuấn vội vàng nói ; – cháu làm mọi chuyện chỉ vì hai gia tộc, chứ cháu và Gia Anh không hề có một chút gì cả….cháu không muốn gia tộc họ Chương lại phải mang nỗi nhục thêm một lần nữa…. Tuấn đã rất đau khổ khi nói ra những lời nói như nhục mạ chính mình, nhưng cậu ấy chẳng còn cách nào khác, vì tôi, mà cậu ấy phải chà đạp lên chính mình. Ông đứng dậy quay lưng bước đi, không nói một lời nào cả. Tuấn vẫn ngồi lặng im ở đó. Gió thổi lay tóc cậu ấy, đôi mắt bỗng đỏ hoe dó gió thổi tóc bay vào, hay cậu ấy như đang khóc cho chính mình. Sống mũi Tuấn se se cay. Tuấn mỉm cười mà hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên gò má : – Gia Anh ơi ! mình đã thành công rồi….chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ ở bên nhau…..nhất định…. ** Khuôn mặt Phương đầy nỗi lo lắng, sự ngạc nhiên xen lẫn nỗi lo sợ. Phương nằm trên giường, cứ quay đi quay lại. những lời nói dáng vẻ của Tuấn cứ hiện ra. Phương thở dài : – làm sao bây giờ…chuyện anh ấy nói….. Đôi mắt Phương miên man nghĩ về tôi. Sự đấu tranh dằn vặt đang diễn ra trong cõi lòng của cậu ấy. cả đêm Phương như không ngủ được. cậu ấy đành đứng dậy đi lang thang xung quanh nhà. Ánh mắt lững lờ ngắm nhìn những ánh sao đêm. Bỗng từ xa xa Phương thấy những ánh sáng cứ chập chờn nhau. Hướng những ánh sáng ấy chính là nơi tòa tháp cổ. quá tò mò, cậu ấy đành bước tới cái nơi sau vườn ấy. Đúng như những gì cậu ấy nhìn thấy, 2 tầng trên cùng đang phát sáng. Và đâu đó, từ tầng thứ 3 trên cùng lại nhấp nháy, nó như muốn phát sáng thì có cái gì đó đã giữ lại. Phương đứng lặng im, ánh mắt tập trung quan sát, cậu ấy như quá sững sờ vì mọi chuyện trước mặt mình. Từ đâu, toàn bộ cánh cửa của các tầng tháp bật mở. một sức mạnh vô hình nào đó đang hút Phương vào tháp. Cậu ấy hốt hoảng, hét lên định bỏ chạy nhưng không được. không gian như cắt ra, Phương bay vào một thế giới khác. Một vị thiên sứ bay ra đỡ lấy Phương. Cậu ấy đã đến nơi mà tôi từng đến, và cũng găp người mà tôi đã từng gặp. Wet nhìn Phương mỉm cười : – chào mừng cậu đến với nơi này….! Phương ngớ người, đôi mắt ngắm nhìn cảnh rừng suối xung quanh. Giọng ấp úng : – đây….đây là….đây là…. Wet chỉ tay xung quanh, đôi cánh phấp phới : – đây là một nơi thiêng liêng trong tòa tháp cổ….hôm nay chúng tôi có chuyện nên mới phải dẫn cậu tới đây….! Phương trố mắt, giọng tò mò : – các người biết tôi sao ? Wet bật cười, những ngón tay đan vào nhau : – không những biết mà tôi còn rất thân với cậu nữa kìa…. Phương như suy tư, cậu ấy không thể nào biết người đang đứng nói chuyện với mình là ai. Ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. Wet đưa tay lên miệng : – cậu không cần nhớ đâu….bây giờ tôi chỉ có nhiệm vụ là trả lại vật cậu đã gởi ở đây…. Phương giật mình, giọng run lên : – tôi ….tôi có gởi gì ở đây sao ? – đúng vậy….cũng lâu lắm rồi…. Vừa nói xong, Wet lấy từ sau lưng ra một chiếc nhẫn màu trắng trong suốt như thủy tinh. Ánh mắt nheo nheo : – vật củ trở về với chủ củ…. Phương cầm lấy chiếc nhẫn, đôi tay run run : – đây….đây…. Wet mỉm cười, vẩy tay giọng nói ấm áp : – hãy giữ cho chặt….tạm biệt…. Những luồng sáng đi cũng như lúc nó đến, Phương như bị đẩy ra toàn bộ không gian đó. Và khi cậu ấy giật mình tỉnh lại, thì chỉ thấy trên tay mình cầm chiếc nhẫn mà thôi…. ** Đêm nay ông tôi không tài nào chợp mắt được. trong đầu ông vẫn là những câu nói của Tuấn. nhớ lại những kí ức, ông thật sự không muốn một câu chuyện lại tái diễn lần nữa. với gia tộc Dương Tử thì một lần đã quá đủ rồi….không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra nữa. Đứng ở dãy lan can, ánh mắt ông ngước nhìn lên bầu trời xa xôi, đôi mắt mệt mỏi : – chú đã không giữ lời hứa…. Một kí ức ông hằng chôn giấu đã hiện ra Người con trai đẹp tựa như một thiên thần, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của đứa trẻ. Đôi môi anh ta mỉm cười : – Tử Minh ! cháu có muốn chú dẫn đi chơi bên hồ hoàng giang không ? Đứa trẻ với đôi mắt tròn xoe, gật đầu cái rụp : – vâng ạ ! Bỗng đôi mắt của ông đã hoe hoe đỏ. Đôi mắt mệt nhọc vì năm tháng, vì bương trãi với cuộc đời. vậy mà giờ đây lại không tránh được xúc động khi những dòng kí ức tuổi thơ tràn về. Giọng nói ông khan khan : – không được ! nhất định ta không thể để chú ấy phạm một sai lầm lần nữa…. ** Một ngày nữa lại trôi qua, vậy là tôi chỉ còn 3 ngày nữa là phải lên chiếc máy bay. Đang ngồi gặm nhấm mệt mỏi từng thức ăn. Thì anh Phong tiến lại, giọng nói ngập ngừng, hình như anh ấy đang rất bức xúc và không khỏi ngạc nhiên : – thưa cậu chủ ! việc đi mĩ sẽ tạm hoãn và thay vào đó là việc thực hiện hôn ước như đã định….đây chính là lệnh của lão gia ạ ! Tôi nghe mà như không tin vào mình nữa. người bàng hoàng, hai khóe mắt hơi ướt, tôi mỉm cười hạnh phúc : – em biết mà ! nhất định cậu ấy sẽ có cách…. Tôi chạy đi lấy ngay điện thoại. giọng nói vui mừng : – Tuấn à….! Tuấn mỉm cười, hai hàng lông mi nhấp nháy : – mình biết là cậu sẽ gọi…hãy lấy mình nhé….! Tôi lấy tay che miệng, khuôn mặt đầy niềm vui. Khẽ lấy tay quệt nước mắt trào ra từ hai khóe. Giọng tôi run lên từng hồi : – ngốc ạ ! giờ còn hỏi câu đó sao ? Tuấn cười thật tươi, những niềm hạnh phúc bây giờ cứ vây kín xung quanh cậu ấy. Tuấn nhẹ nhàng nói : – nhưng mình vẫn muốn nghe…. Tôi ngước mắt nhìn lên trần nhà. Đôi mắt long lanh ướt như sao : – ừ….ừ…. ** 3 ngày sau…. Phu nhân thật sự không muốn chấp nhận chuyện này, vì chính bà cũng biết rất rõ tình cảm của Tuấn dàng cho tôi. Nhưng trước sự đồng ý của gia tộc Dương Tử, đến cả nằm mơ bà cũng không thể ngờ tới. cộng thêm sự đồng ý từ ông, bà đành phải nhượng bộ vậy. nhưng tận đáy lòng, bà vẫn cố gắng tìm ra mọi Phương án để ngăn cản chuyện hôn nhân này. Bận tối mày tối mặt cho chuyện cử hành hôn lễ. vì chúng tôi đã có hôn ước, nên bây giờ chỉ cần tổ chức hôn lễ mà thôi ! chứ không cần đính hôn nữa. mọi thứ trong nhà cũng được trang hoàng lại. phu nhân dặn dò cô quản gia : – thay những đèn ở dãy hàng lang….hôn lễ sẽ được tổ chức tại tòa nhà trung tâm. Chính vì thể mà nơi đó nên trưng bày thêm những lãng hoa mang màu dịu nhẹ, tạo trang thái tao nhã…. Cô quản gia vừa ghi ghi chép chép, lâu lâu lại nói : – vâng ạ ! Mấy ngày qua, Phương bận đi thăm những bạn bè mà cậu ấy lâu ngày chưa gặp. cậu ấy thực sự rất muốn đến gặp tôi, nhưng lại không biết đối diện với tôi như thế nào sau nhiều năm xa cách. Chính vì thế mà cậu ấy chưa đến gặp tôi. Trên tay Phương vẫn đang đeo chiếc nhẫn mà Wet trao trả, đến giờ cậu ấy vẫn không dám chắc đó là sự thật. Vừa về đến nhà, đã thấy mọi người như rất bận rộn, xung quanh nhà cũng hơi khác. Tò mò, Phương tiến lại một cô giúp việc, giọng nhẹ nhàng : – có chuyện xảy ra, mà nhìn mọi người bận rộn thế…. Cô ấy cúi đầu, đôi tay vẫn không rời công việc của mình : – nhị thiếu gia vẫn chưa biết gì sao ? đây là những công việc chuẩn bị cho hôn lễ của đại thiếu gia ạ…! Đôi mắt Phương mở hết cở, giọng ngạc nhiên : – what ? chuyện này…chuyện này….. Phương đi ngay. Vừa đến dãy hàng lang, đã gặp phu nhân cùng cô quản gia đang đứng ở đó. Phưương chạy lại, giọng run lên, đôi mắt chớp chớp : – mẹ ! chuyện hôn lễ của Tuấn là sao thế…? Phu nhân nhìn Phương, ánh nhìn thật mệt mỏi, cho cô quản gia lui ra, rồi bà khẽ thở dài : – đó chính là hôn ước đã định trước. Tuấn bây giờ sẽ kết hôn với Gia Anh như đã định…. Phương như không đứng vững nữa, hai tai ù đi, đôi mắt kinh hoàng. – sao…sao có thể…..chẳng phải Gia Anh đã quay về nhà Dương Tử rồi sao ? Phu nhân nhìn ra ngoài hoa viên, đôi mắt của bà cũng ánh lên sự ngạc nhiên : – nhưng thật không ngờ ! Tuấn lại thuyết phục được nhà Dương Tử về chuyện hôn ước này….đến cả ta cũng…. Phu nhân lắc đầu, rồi quay qua Phương. Bà nói nhẹ nhàng ; – nhưng giờ có con, ta cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào rồi….. Phương không nói gì, cậu ấy lẵng lặng quay lưng bỏ đi. Bây giờ, cậu ấy không thể nghe gì và nói gì được nữa. những câu hỏi đã choáng ngợp cả tâm trí của Phương, đôi mắt trở nên vô hồn. hai tay như bấm chặt vào nhau. Phương đi đến tìm Tuấn. – tại sao ? anh hãy giải thích về chuyện này đi chứ….- đôi mắt Phương giận dữ….
|
CHƯƠNG 52 Tuấn thở dài, cậu ấy biết rốt cuộc gì cuộc chạm trán này cũng xảy ra – anh xin lỗi….. Phương nói như gào lên. Đôi mắt cậu ấy bần thần trở nên hiu quạnh : – tại sao anh lại xin lỗi ? em chỉ cần anh nói rõ về mọi chuyện mà thôi…..anh hãy nói đi…. Tuấn nhìn Phương, ánh nhìn khẩn khiết. Hàng lông mi dài mượt như đậu xuống hai khóe mắt, khuôn mặt Tuấn lúc này trông thật buồn. – anh đã không cho em biết trước mọi chuyện….anh xin lỗi…chỉ vì anh quá yêu Gia Anh…. Phương chạy tới, nắm lấy cổ áo của Tuấn. Một nỗi đau đớn đang xày xéo trái tim mới sống lại : – tại sao….? tại sao…? tại sao anh phải làm như thế hả…? Tuấn ngẩng mặt lên nhìn Phương, đôi mắt đỏ hoe, nhưng từng câu từng chữ của cậu ấy lúc này thật mạnh mẽ : – vì anh…vì anh sợ em cướp mất Gia Anh…….. Phương không đứng vững nữa, người cậu ấy như thụt lùi về sau. Khuôn mặt đơ ra, nước mắt từ hai khóe lại chảy thành dòng. Phương mấp máy môi như không tin vào tai mình…. – anh….! anh…… Tuấn nhẹ nhàng nói, khuôn mặt đầy nỗi lo lắng mà cậu ấy hằng chôn dấu : – nhiều lúc, anh không muốn em tỉnh lại….vì anh rất sợ…anh sợ em sẽ đến và mang Gia Anh đi mất… Nói tới đây, Tuấn giật tay Phương ra, giọng như hét lên : – anh là một thằng tồi….một thằng ích kỉ…. Phương chạy tới đấm Tuấn một cái thật mạnh, giọng cậu ấy khàn cả đi : – em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…. Phương quay lưng bỏ đi. Tuấn bị té xuống đất, người cậu ấy đờ ra, toàn thân như hóa đá. Nhưng một giọng khẩn khiết vang lên : – từ trước tới giờ anh chưa xin ai….nhưng vì anh….em có thể từ bỏ được không…. Phương cười gằn…nụ cười như mỉa mai cho chính số phận của mình. Cười mà như nốt ngược nước mắt vào tim. Cố lấy lại giọng, Phương gượng nói : – anh là một thằng tồi….em sẽ không bao giờ trở thành một người như anh đâu…. Phương bước đi lạnh lùng. Những bước đi như chấm dứt mọi chuyện, như từ bỏ cả chính con người cậu ấy. Tuấn ngồi đấy, đôi mắt vô hồn không thể ngắm nhìn mọi thứ xung quanh được nữa, vì nó đã quá nhòe do những giọt lệ đắng. Tuấn cười, nụ cười chẳng khác gì Phương. Đau đớn tột cùng, đau còn hơn cả cái chết. – Gia Anh ! mình đã thắng rồi…. Cứ câu nói đó mà Tuấn gục mặt xuống đất khóc lúc nào không hay. Những giọt nước mắt của niềm vui, hay những giọt đắng cho cuộc tình quá nhiều hy sinh. Khi dấn thân vào chuyện tình cảm này, Tuấn đã hy sinh rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi như làm trái tim cậu ấy tổn thương rất lớn, một cái giá quá đắt. Phương lao đi ra ngoài hoa viên. Cậu ấy đứng ở đấy như gào lên : – tại sao….? tại sao……..? Phương lấy tay đấm lên cây đến rướm cả máu. Cứ mỗi cú đấm những hình ảnh về tôi lại hiện ra, những giọt nước mắt lại nhiều hơn. Giọng cậu ấy ngày càng khàn đi, Phương trượt dài xuống cây cột, đôi mắt đầy nước. – tại sao….? tại sao chứ…..? ** – chủ nhân….chủ nhân….- Thủy Linh mấp máy môi, đôi mắt bắt đầu hé mở. Tiến mỉm cười, bước đến bên cạnh Thủy Linh. – cậu tỉnh rồi à. Cả tuần qua cậu hôn mê bất tỉnh….làm tôi lo quá…. Đôi mắt mệt mỏi đưa đi khắp phòng, giọng nói thều thào : – đây là….. – chúng ta đang ở trong bệnh viện. tôi đưa cậu qua đây phẩu thuật thì gặp tai nạn….cũng may tất cả đều ổn cả…. Thủy Linh cố gắng ngồi dậy, đôi mắt tò mò : – qua đây….? đây là đâu…? Tiến bật cười, từ tồn nói ; – chúng ta đang ở bên mĩ…. Thủy Linh giật mình, cố gắng bước xuống giường, lời nói gấp gáp : – không được…tôi phải quay về bên chủ nhân ngay…. Tiến vội chạy tới đỡ lấy Thủy Linh, giọng lo lắng : – cậu vẫn chưa bình phục hẳn đâu….mau nằm lại giường đi…. Thủy Linh ho sặc sụa, đôi môi nhợt nhạt khẩn khiết : – tôi phải quay về ngay….nếu không mọi chuyện sẽ không ổn nữa… Tiến nheo nheo mắt, giọng tò mò : – chủ nhân….? Biết mình bị hớ, giọng Thủy Linh gượng gạo : – à…! không… Bác sĩ bước đến. đôi mắt quan sát : – để tôi kiểm tra cho bệnh nhân đã…. Tiến lui ra để bác sĩ khám cho Thủy Linh, khám một hồi, giọng ông ta vui mừng: – kì tích…đúng là kì tích…. Tiến tò mò, hỏi gặng : – có chuyện gì sao ? – chính vì vụ va chạm mạnh này mà hệ thần kinh trung ương đang có biểu hiện hồi phục, giờ đi làm một số xét nghiệm nữa là có thể kết luận được rồi…. Đôi mắt Tiến ánh lên sự vui sướng, giọng hồi hộp : – vậy là…. – đúng ! chắc bây giờ bệnh nhân đang dần hồi phục trí nhớ ….. Tiến chạy tới nhìn Thủy Linh, giọng hối hả : – cậu….cậu có nhận ra tôi không….? Thủy Linh nhìn Tiến thật kĩ, đôi môi mỉm cười : – không….tôi không biết cậu là ai hết…. Đôi mắt Tiến hơi nheo lại, sự hụt hẫng trỗi dậy, đang lúc đó thì tiếng Thủy Linh bật cười : – ngốc ạ !….tôi đâu có mù mà không biết cậu là ai đâu Tiến…. Tiến quay lại, trân trân nhìn Thủy Linh, rồi cũng bật cười theo cậu ấy. ** Hai bên gia đình đang gặp nhau tại nhà họ Chương. Hôm nay, là ngày chính thức ra mắt hai bên. Cũng lâu lắm rồi tôi chưa quay lại cái nhà này, một khoảng thời gian thật dài. Lúc tôi bị ông dẫn đi cũng là lúc tôi nghĩ sẽ không bao giờ đặt chân vào đây một lần nào nữa, vậy mà bây giờ, chính Tuấn đã đưa tôi quay về. Một cảm giác khó tả cứ lâng lâng xuất hiện trong lòng. Tiếng ông mạnh mẽ vang lên : – vậy là chúng ta quyết định 3 tuần nữa sẽ cử hành hôn lễ…. Ông Tuấn gật đầu, ánh mắt có phần sắc sảo : – được…tôi cũng nghĩ nên phải làm thôi…. Tôi nghe tới đó liền xin phép đi ra, để khoảng không gian đó cho người lớn nói chuyện. Tự nhiên một cảm giác nặng nề cứ bao lấy xung quanh, tôi cảm thấy thật ngột ngạt. vừa thấy tôi đi ra, Tuấn cũng bước nhẹ nhàng theo sau. Cậu ấy khẽ đi bên cạnh, tôi không quay đầu lại, giọng hơi chêu trọc : – không đi lên mà cứ theo sau làm chi vậy….? bộ sợ mình ăn thịt cậu à….! Nghe câu nói ấy, Tuấn chạy nhanh đến bên tôi, đôi tay nhẹ nhàng khẽ đan vào những ngón tay dài mềm mại chưa từng biết làm gì của tôi. Giọng ấm áp xen lẫn niềm vui sướng : – hôm nay mình cảm thấy vui quá…..! Tôi đỏ mặt, ánh mắt có phần ngại ngùng : – tay mình không phải muốn nắm lúc nào cũng được đâu nha…..! Tuấn cốc đầu tôi, giọng ma lanh : – sao hả….có ý kiến à…mai mốt mình lấy về thì chết ….. Tôi bỏ chạy, ánh mắt hạnh phúc rong đuổi cả không gian : – cho cậu bắt đó….bắt được mình rồi hãy nói….. Tuấn mỉm cười, chạy theo : – hãy đợi đấy…. Hai chúng tôi cứ thể mà đuổi nhau suốt dãy hàng lang. niềm hạnh phúc cứ vây lấy xung quanh, làm cho tôi như không thể nhận ra là đằng sau cây cột, Phương với đôi mắt quá đỏ, nhòe đi vì nước cứ trân trân nhìn hai chúng tôi. Sống mũi Phương cay như không thể thở được nữa, trái tim thì bị bóp ngẹt đến không thể đập được. Nỗi lòng cậu ấy tan nát ra từng mảnh vụn. Phương bặm môi đến rướm cả máu, giọng ngẹn ngào : – Gia Anh…..? Ngập ngừng một lúc, Phương chùi nước mắt, cố chèn ép chính bản thân mình, quay lưng lại, không muốn chứng kiến cái cảnh giết chết trái tim của cậu ấy thêm một giây phút nào nữa. Phương lẵng lặng bỏ đi như một cái xác vô hồn. Đối với cậu ấy bây giờ thì chẳng khác gì cái chết, đau đớn đến tột cùng. ** Con quái thú kì dị đang đậu trong một hang tối đầy bí ẩn. khẽ quan sát tinh tú trên bầu trời, ánh mắt thật ghê sợ như thú dữ ánh lên sự thỏa mãn : – cuối cùng mình cũng sắp được giải thoát….cứ cười đi phụng tiên, chính người đang dần dần giải thoát cho ta đó ha…ha Một nụ cười khàn đục vang trong đêm tối. Từ đâu xung quanh mặt trăng bỗng có những điểm sáng lạ thường, nhưng điểm này không hề bị mây đên che phủ. Giọng con quái thú ngập ngừng : – kì lạ….sao lại có những điểm sáng bảo vệ cho mặt trăng….chẳng lẽ…. Trong đầu nó là những chuyện của quá khứ rất lâu rồi, và nó đang dần dần muốn kiểm tra lại tiềm thức của mình về việc này. – không thể nào….chẳng lẽ suốt một khoảng thời gian dài đó mà phụng tiên vẫn được ngũ đại tinh linh che chở sao….không thể…không thể… Quái thú lắc đầu, một sự lo lắng đang dâng trào trong lòng nó : – làm sao có chuyện này được….cứ 30 năm tinh linh sẽ chuyển hóa thì tại sao phụng tiên lại có thể giữ tinh linh bên cạnh mình suốt một thời gian dài đằng đẵng như thế….không thể nào….chắc ta quá đa nghi mà thôi…. Nó cứ trấn an mình bằng câu nói đó. Đang mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì bỗng hắn giật mình. Vì từ Phương tây, hai vì sao bỗng xuất hiện, chiếu sáng cả một vùng trời như đẩy lùi cả mấy đen u ám. Đôi hàm ghê tởm của quái thú như cắn vào nhau . – nhanh thật….không thể ngờ hắn lại có thể đánh thức chiếc lông thứ 3 và thứ bốn nhanh thế…..nếu cứ thế này thì…. Cũng tại ngọn đồi, người áo choàng đen bí ẩn vẫn mãi miết quan sát thiên văn, khi nhìn thấy hiện tượng như thế. Ánh mắt lo lắng của hắn lại dâng lên : – chết thật….lại đến nữa sao…..? Minh Tử thắc mắc, giọng tò mò ; – thưa chủ nhân có chuyện gì thế ạ…. – hai chiếc lông nữa đã tỉnh rồi…. Minh Tử giật mình, đôi mắt mơ hồ ; – nhanh thế….. – thật không ngờ….nhưng theo ta quan sát được thì hình như hai chiếc lông này chưa quay về với phụng tiên, mà nó chỉ vừa tỉnh giấc thôi…. – vậy chúng ta phải làm gì bây giờ…. Tên áo choàng đen quay lưng đi vào, giọng lãnh đạm : – phải mau lấy thạch bảo chỉ thiêng về đây trước khi hắn đánh thức toàn bộ 7 chiếc lông…. Minh Tử lắc đầu, đôi mắt nhìn ra khoảng xa của ngọn đồi. trong đôi mắt của cô là hình bóng của một chàng trai, đó là người con trai đầu tiên Minh Tử tiếp xúc kể từ khi cùng tên áo choàng đen tự thân Phong ấn trong nơi này. Và một câu nói buột miệng mở ra : – Phong ơi ! chừng nào anh mới về……. ** – chào tất cả mọi người…..- Phương bất ngờ xuất hiện tại phòng tập của nhóm. Chị Thu Hà trợn tròn mắt, chạy lại ríu rít : – trời ơi! Ken ! em làm gì mà mấy tháng qua lặn mất tăm luôn thế….làm cả nhóm như rối cả lên…. Jang tiến về, đôi mắt quan sát ra vẻ ranh mảnh : – cậu ốm quá….bị bệnh hả….ung thư thời kì cuối sao….? Kai la lên, lao tới choàng lấy vai Phương ; – thằng Jang mở miệng là bệnh với chả lại tật….có Ken….là chúng ta chuẩn bị tái xuất giang hồ thôi…. Jus nhìn đồng hồ, đôi mắt hơi sắc lại : – lần nào cậu cũng đi trễ….nhưng lần này cậu thật quá…..cậu đã trễ gần 3 tháng rồi…. Phương mỉm cười mà đôi mắt hơi đỏ vì xúc động, giọng ngẹn ngào : – thật là ! lần nào gặp mình cậu cũng nhìn đồng hồ hả jus, bỏ tật đó đi…. Chị Thu Hà không biết bước lên bàn đứng từ lúc nào, vỗ tay ầm ầm, giọng la lớn : – nào….nào mấy ông tướng của tôi. Bây giờ có lại Ken…..chúng ta chuẩn bị tái xuất giang hồ…. Nói rồi, chị Thu Hà nhìn xuống, nhìn vào khuôn mặt hơi ửng đỏ và có phần hốc hác đi của Phương : – à….ca sĩ Ken còn hát được không đấy…. Phương háy mắt, giơ một đống bản thảo lên : – không những hát mà em còn chuẩn bị quà cho sự trở lại này là nguyên một dàn bài tự sáng tác nè….. Cả đám nhao nhao hẳn lên. Chain nhanh tay chụp lấy bản thảo : – trời….kiểu này chắc chúng ta phải tập cật lực rồi…. Thu Hà bật cười, rồi vổ tay tiếp : – để mừng sự kiện ngày hôm nay, chị khao mấy đứa nem nướng chịu không….? Cả đám đồng thanh như dàn hợp xướng : – a…..ngu sao không chịu…… Tận đáy lòng, Phương như cảm thấy thật sự an ủi. không hiểu sao, nếu cảm thấy hơi buồn thì cậu ấy lại tìm về căn nhà thứ hai này của mình, bên cạnh những người bạn vô tư lự, những người không biết tính toán. Sống chân thật hết mình với nhau, luôn mang cho Phương một cảm giác yêu bình đến khó tả…..nhưng sự trống trãi trong trái tim cậu ấy thì không có gì có thể lắp đầy được….. ** Thủy Linh đã chuyển về nhà của Tiến. Anh ấy đang đi dạo xung quanh vườn. Đôi mắt bâng qươ nhớ về tôi. Bây giờ, anh ấy đã hồi phục trí nhớ, và cái vòng tay tôi ấm áp như thế nào giờ vẫn còn đọng lại trong anh. Thủy Linh lắc đầu, giọng chèn ép : – cậu ấy là chủ nhân của mình….không được…. Một tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, giọng Tiến ấm áp : – cậu mới tỉnh dậy nên vào phòng nghỉ đi…. Thủy Linh quay đầu lại, đôi mắt chờ đợi : – chừng nào chúng ta về nước…. Tiến hơi nheo nheo mắt, đôi môi mỉm cười : – sao cậu nôn nóng thế….lâu lâu mới có dịp thì ta hãy ở đây chơi luôn…. Thủy Linh lắc đầu, khuôn mặt lo lắng buồn bã bất an : – không….!tôi không muốn ở lại đây….. Tiến bước đến, nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của Thủy Linh. giọng ẩn chứa điều gì : – cậu và Gia Anh thực ra là quan hệ gì….? Hai chân mày Thủy Linh hơi nhíu lại, đôi môi khẽ nói : – sao…? Tiến giật mình, quay lưng lại đi vào nhà chỉ để lại câu nói : – không có gì….tôi chỉ buột miệng hỏi thôi…. Những cơn gió như thổi nhẹ mái tóc đuôi gà của Tiến, anh ấy bây giờ không cột tóc lên nữa mà thả ra nhìn thật lãng tử. ở Tiến luôn có một vẻ đẹp chết người. Thủy Linh nhìn theo, tâm trí rơi vào mơ hồ : – cậu ta….? Một linh cảm gì đó mách bảo cho Thủy Linh biết là sắp xảy ra rất nhiều chuyện. và những chuyện này chắc chắn liên quan đến Tiến. Vì chính anh ấy cũng có một cảm giác gì đó rất quen thuộc và thân thiết với Tiến. Thủy Linh ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt lo lắng, những kí ức trở về như mang theo gánh nặng cho anh : – thật ra người đó là ai….? Trong đầu Thủy Linh như hiện lại cái cảnh của đêm hôm ấy. lúc mà anh cố gắng bảo vệ vòng ánh sáng của mặt trăng, thì từ đâu, một người mặc áo khoác đen hiện ra, giọng lạnh lùng : – người hãy bỏ cuộc đi….ngươi không thể cứ mãi giữ lấy ánh sáng được đâu…. Đôi mắt Thủy Linh nỗi lửa, giọng cương quyết : – đừng mơ…. Tên áo choàng đen mỉm cười, rồi tan biến đi mất. không biết từ đâu, một nguồn sáng không tấn công vào mặt trăng, mà lại đang chiếu thẳng vào ngôi nhà, và dần dần bao lấy Thủy Linh. đầu tiên, tay anh đau đớn đến tột cùng như bị một nhát nhao cắm vào vậy, tiếp theo là đến chân, rồi ngực, cứ thế mà người Thủy Linh cứ chảy đầy cả máu. Nhưng anh không hề động đậy, vì tôi, anh đang cố gắng giữ lấy mặt trăng, anh không thể rời khỏi quyền trượng dù chỉ một giây. Dù cho thân thể có cạn kiệt cả máu thì trước khi tôi quay về, Thủy Linh vẫn cố gắng gồng mình chịu đựng. tôi đã không thể nào biết được những nỗi khổ của anh, sự đau đớn như bị hành hạ, tra tấn dã man. Một cơn gió từ đâu thổi tới, gió như buồn với nỗi hiu quạnh của Thủy Linh. không hiểu sao anh cảm thấy thật trống trãi, ở đây, anh cách tôi cả nữa vòng trái đất. làm cho anh hụt hẫng và như không còn mục đính để sống, hay tiếp tục phấn đấu. Sinh ra và lớn lên, anh như được giáo huẩn để trở thành người bảo vệ, giờ xa chủ nhân tự nhiên anh không biết làm gì ? hay là đã xa một ai đó làm cho anh có cảm giác nhớ mong…… – mình nhất định phải nhanh quay về…nếu không chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm…..
|
CHƯƠNG 53 Tuấn đang ngồi trong phòng. Cậu ấy vươn vai thật mệt mỏi vì cả ngày đều bận rộn chuyện hôn lễ. Tiếng gõ cữa cộc….cộc….Tuấn nói vọng ra : – vào đi ! cửa không khóa…. Phương lặng lẽ tiến vào, khuôn mặt lạnh băng. Vừa thấy Phương, Tuấn như hơi xuống sắc, khuôn mặt có phần lúng túng. – có chuyện gì thế….?- Tuấn khẽ hỏi. Phương đứng trước cửa, đôi mắt có phần hơi sưng và mệt mỏi : – em đến đây chỉ để nói một câu…..chúc anh và Gia Anh hạnh phúc…. Vừa nói xong, Phương quay lưng toan bỏ đi thì Tuấn đứng bật giật, gọi lớn, bất ngờ pha lẫn bàng hoàng : – Phương…..!!…? Phương cười gằn, nụ cười như cho chính mình. Đã không biết bao lần Phương cười như thế, từ ngày cậu ấy tỉnh lại thì những nỗi đau khổ, sự đan xen tình cảm cứ quấn lấy trái tim mệt mỏi kia. Nghẹn ngào nói trong nỗi uất ức dằn vặt : – anh hợp với Gia Anh…..em sẽ không bao giờ làm một chuyện điên rồ như anh đâu…. Tuấn cúi đầu, khuôn mặt cậu ấy hơi buồn, cảm giác mình là người có lỗi cứ luôn đeo bám cậu ta : – cám ơn em….thật sự rất cám ơn em…… Phương nói nặng xuống. vì những giọt nước như ứa lại trong cổ họng làm cậu ta khó lòng mà nói nổi : – không cần cám ơn….chỉ cần anh đối xử tốt với Gia Anh là được….. Phương hít một hơi như lấy lại sức, vì nếu không như thế chắc nước tràn ngập cả cổ họng mà làm cậu ấy nghẹt thở đến chết mất. cậu ấy bặm môi cố dằn lòng. – đừng để em thấy anh làm Gia Anh khóc…. Phương lẵng lặng bỏ đi. Từ đằng sau, Tuấn nào có biết rằng, trái tim Phương giờ như đã chết. cậu ấy đã chịu đựng và đang cố gằng chịu đựng. Bây giờ, nhìn thấy tôi và Tuấn như thế, Phương cảm thấy sự ra đi của mình là tốt cho tôi lẫn cậu ấy, và cũng là điều hạnh phúc với Tuấn. Phương không muốn chứng kiến cái cảnh người mình yêu quý nhất phải đau khổ dằn vặt trong cái tình yêu chôn dấu này, cũng không muốn người anh duy nhất của mình phải tuyệt vọng. vì chúng tôi mà cậu ấy chấp nhận hy sinh chính mình. Tuấn đứng lặng đó, đôi mắt cậu ấy vẫn không hết bàng hoàng về hành động của Phương. Mới đây, chính Phương đã nói là “ mỗi người có một cuộc sống riêng”, vậy mà bây giờ, Phương lại chúc phúc cho Tuấn và tôi. Điều này thật quá bất ngờ. Ở sâu trong lòng, cảm giác bất an lo lắng của Tuấn dường như đã tan biến. Tuấn mỉm cười, mà đôi mắt đỏ hoe : – cám ơn em…..thật sự cám ơn em… ** Mấy ngày qua, nào là chuyện ra mắt hai họ, rồi chuẩn bị những thứ cho buổi hôn lễ làm tôi rất mệt . cũng may giờ được nghỉ ngơi. Tôi lại phải cắp sách đến trường. Đang vừa đi, vừa liếc nhìn xung quanh, một buổi sáng thật đẹp thì tôi như muốn té xỉu khi nhìn thấy một tấm vải có in hình mình đang treo lấp lới ở lầu trên cùng. Trúc đâu ra lù lù bên cạnh, giọng châm trọc : – không ngờ….một lần nữa anh lại đánh bại các đổi thủ của mình mà bước lên đăng quang…. Tôi thờ ơ, bước nhẹ về phía phòng học vờ như không nghe thấy trúc nói gì. Cô ta tức giận, chạy theo nói ríu rít : – tôi nói chuyện với anh sao anh không nói gì hả…..? Tôi quay sang, ánh mắt lạnh như băng : – tôi chẳng có chuyện gì để nói với cô cả…. Trúc hét lên : – bộ anh vẫn còn giận về chuyện tờ báo hả….? Tôi thở dài, người tỉnh bơ : – không… Nói xong, tôi bước nhanh đi, chẳng muốn dây dưa với cô chằn lửa đó chút nào. Tôi cũng phải điều tra xem cái tên mà chụp những tấm hình đó là kẻ nào. Phải xử hắn, chứ không chuyện này lại tái diễn thì cũng chẳng hay ho gì. Đang suy nghĩ như thế, tôi chợt nghe thoáng qua câu nói : – trời ơi ! Ken dễ thương quá à….! Giọng cô gái kia đầy sự vui sướng : – lâu lắm rồi mới thấy lại The Angel lên báo đó nha….. Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy, chỉ bước nhanh cho mau đến lớp. khi vừa đi ngang qua, ánh mắt tôi như hóa đá khi chỉ vừa liếc nhìn thấy hình của Phương. Tôi sựng lại, một lúc sau, tôi chạy theo hai người con gái đó. Giọng nhẹ nhàng : – bạn ơi ! có thể cho mình mượn tờ báo một lát được không…..? Hai cô ta quay lại, đôi mắt sáng như sao, miệng cười tíu tít : – ơh…..được chứ….. Hai cô thầm thì với nhau : – trời ơi ! Gia Anh đó….anh ấy đẹp quá…. tôi chẳng để ý gì mấy. Cầm tờ báo trên tay thì tôi như chết sững đi khi nhìn thấy đúng là hình của Phương. Trong báo có ghi The Angel sẽ quay lại sau gần 3 tháng. Một điều gì đó trong tôi như trỗi dậy mảnh liệt, và cái cảm giác như mách bảo điều gì. Không nói không rằng, tôi chạy như điên tới bệnh viện. vừa chạy qua, cũng là lúc Tuấn đi lên, nhưng cậu ấy chưa kịp gọi thì tôi đã đi mất rồi. Tuấn dương đôi mắt hững hờ nhìn theo từng bước chân của tôi. Khẽ lắc đầu, rồi cậu ấy nhẹ nhàng bước lên phòng học. vừa đi qua, cậu ấy lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô gái : – Gia Anh bị sao vậy kìa….tự nhiên đùng đùng chạy như bay….. Cô kia đưa tay suy nghĩ : – lạ thật….vừa nhìn thấy Ken thì mặt anh ấy biến sắc ghê lắm…. Tuấn cũng như tôi, thờ ơ với mọi chuyện nhưng khi nhìn vào tờ báo xem người mà làm tôi thay đổi như thế nào, thì cậu ấy như muốn đứng tim. Đôi mắt trân trân nhìn vào tấm hình của Phương, tim cậu ấy như muốn vỡ ra. Bây giờ thì Tuấn đã hiểu, một cảm giác lo lắng nặng nề đang vây kín lấy trái tim yếu đuối của Tuấn. cậu ấy như run lên từng hồi, người hoang mang. Ánh mắt Tuấn thững thờ vô hồn : – làm sao đây….? mình…..mình…… Tâm trí Tuấn giờ thật trống rỗng, cậu ấy hoàn toàn không thể suy nghĩ được chuyện gì, hai mắt vô hồn nhìn xung quanh. Vừa chạy tới bệnh viện, tôi lao ngay vào phòng bệnh của Phương. Nhìn vào cái giường quen thuộc, nhưng lần này Phương không hề nằm ở đó nữa. đôi mắt tôi hoang mang tột độ, vụt chạy ra ngoài hỏi cô y tá, giọng run lên, nói như không nên lời : – Chương Minh Phương nằm ở phòng 606 đâu rồi ạ….. Cô y tá suy nghĩ một hồi, rồi mỉm cười : – cậu ấy đã xuất viện cả 2 tuần nay rồi…. Tôi như muốn té xỉu, khuôn mặt đơ ra, hai hàng nước mắt như không cầm lại được nữa, tôi lay lay vai cô y tá mà nói trong tiếng nấc : – cô….cô….cô có chắc không….thật chứ…. Cô y tá hoang mang, ánh mắt sắc lại : – tôi gạt cậu làm gì….cậu ấy đã tỉnh lại và được gia đình đón về rồi… Tôi buông tay, ngước nhìn lên trần nhà, thở phào như vừa trút được gánh nặng. Đôi mắt tôi chớp chớp liên hồi, bây giờ tôi cảm thấy mình như đang ở trên một thiên đường, sự vui mừng hạnh phúc cứ vậy xung quanh. Từ đâu đây, tôi nghe như tiếng hát của Phương đang kêu gọi mình. Tôi chạy như bay đến nhà tìm Phương. Bây giờ tôi chẳng biết làm gì ngoài việc tìm cậu ấy nữa, trước mắt tôi chỉ có một con đường, đó là con đường gặp Phương. – Phương hả…..Gia Anh đã biết chuyện em tỉnh lại rồi….!- Tuấn đang gọi điện cho Phương, khuôn mặt cậu ấy lúc này thật ảm đạm. Phương hơi sựng lại trước câu nói của Tuấn. Nhưng cậu ấy biết rất rõ, trước sau gì tôi cũng biết. Suy nghĩ một hồi, Phương gượng cười : – có gì đâu…..em chẳng có gì nói với Gia Anh cả, nên anh khỏi lo….. Tuấn hình như hơi sock trước câu nói của Phương. Đôi mắt Tuấn đăm chiêu : – bây giờ em đang ở đâu thế….. Phương nhìn xung quanh, rồi nói gấp : – em phải vào phòng tập rồi….tạm biệt anh…. Tuấn cúp máy, đôi mắt bắt đầu lo lắng : – vậy Gia Anh đi đâu đây….? Phương bây giờ đâu có ở nhà…… Không suy nghĩ gì nữa, Tuấn quay về nhà. Tôi bước bộ vào con đường dẫn vào nhà họ Chương. Đây là con đường mà tôi như cảm thấy đẹp nhất. không hiểu sao, ngay lúc này, những kỉ niệm về Phương cứ tràn ngập khắp tâm hồn tôi. Cảnh ngắm sao, những câu hát, ngôn từ, rồi đến cả nụ hôn đầu tiên, những sự hờn trách vu vơ của cậu ấy, những bước chân khiêu vũ….từng cái….từng cái một….đang dâng trào xung quanh. Vừa bước tới trước cổng. tôi đã gặp ngay hai người bảo vệ. Họ cúi đầu chào : – xin hỏi thiểu gia có chuyện gì ạ….. Tôi nán lại, đôi mắt chờ đợi : – có Phương ở nhà không anh….? Hai người bảo vệ đang định trả lời, thì tiếng nói của Tuấn từ đâu vang lên : – cậu hãy vào nhà với mình…..chúng ta cần nói chuyện một lát…. Tôi quay lại, ánh mắt tỏ vẻ giận : – được…..! mình cũng đang có một số chuyện cần hỏi cậu….. Tôi và Tuấn đi đến ngay căn phòng mà lúc trước tôi thường ở. Tôi ngồi xuống thềm hoa, quay mặt đi chỗ khác, giọng tức tối : – sao cậu lại giấu mình…..? Tuấn cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt của tôi. Hai hàng lông mi của cậu ấy lúc này thật buồn trên khóe : – mình xin lỗi…… Tôi quay lại, đôi mắt có phần hơi ướt, nói như trách móc : – cậu biết là mình đã chờ Phương tỉnh lại như thế nào mà…..vậy sao cậu lại giấu mình….tại sao….? Nói tới đây, hai khóe của tôi đã quá nặng để giữ những giọt nước lại, nó chỉ còn cách cho nước chảy đi mà thôi. Tuấn rất đau lòng, trái tim cậu ấy quặng lại như bị ai bóp nghẹt đến không thể đập được. Tuấn nghẹn ngào : – mình xin lỗi….. Cậu ấy không biết là mình còn đang làm gì nữa mà, sự ích kỉ trong tình yêu đã chỉ dẫn tất cả. Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn, sự lừa dối sẽ không bao giờ dẫn đến một tình yêu bền vững được. Tôi quay mặt đi, giọng lạnh lùng đến dễ sợ, sự giận giữ suốt bao lâu nay tôi như trút hết lên Tuấn : – cậu không cần phải xin lỗi…..mình phải đi gặp Phương đây….. Đang định bước đi, thì Tuấn gọi giật : – Phương đi rồi….bây giờ nó không có ở nhà…. Tôi mỉm cười cay đắng, ngay lúc đó cũng là lúc tôi lấy tay quệt đi dòng nước nóng ấm trên khuôn mặt băng giá : – mình còn có thể tin cậu sao…..? Tuấn nắm lấy tay, kéo người tôi quay lại. khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt của Tuấn thì lòng tôi thật nhói đau. Ánh mắt của Tuấn lúc này thật chua chát, đôi mắt quá đỏ để chịu đựng, và hàng lông mi cũng không thể chịu nổi sức nặng từ những giọt nước tuôn rơi. Tuấn nói như không nên lời. – cậu nghĩ mình là người như thế sao….? Tôi không nói gì, mà quay đi tránh ánh mắt đau khổ của Tuấn. Tuấn nói như gào lên, sự tức giận cũng đang đè nén lên trái tim đau đớn đó : – mình….mình làm tất cả chỉ vì mình yêu cậu….. Khuôn mặt Tuấn đẫm nước, đôi mắt như được bao phủ bởi một trận mưa thật rì rào. Tuấn nói trong tiếng nấc…: – mình sợ mất cậu….sợ cậu lại bỏ rơi mình như lúc trước….mình đã rất sợ….sợ vô cùng….. Tuấn như ngã gục xuống. Gió thổi, tóc Tuấn bay nhè nhẹ theo làn gió. Nhìn cậu ấy thật đau khổ. Trái tim tôi cũng như muốn vỡ ra, nghe những lời nói này, tôi cảm thấy đau xót vô cùng, không ai khác, chính tôi đã phá nát trái tim của Tuấn. Tôi lẵng lặng không nói gì, vì bây giờ, tôi thật không thể nói được nữa, những lời nói ra cũng chỉ làm trái tim cậu ấy tan nát mà thôi. Tuấn lấy tay đấm vô ngực của mình, cậu ấy đấm thật mạnh, cậu ấy như muốn đập tung nó ra vậy – lỗi tất cả là do mình….mình…mình xin lỗi Tôi quay lại, lấy tay ngăn Tuấn, với đôi mắt mọng nước : – cậu làm gì thế…..? ngừng lại đi…..đừng như vậy mà….. Tuấn như ngã quỵ xuống, cậu ấy khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa tự trách mình : – xin lỗi cậu….xin lỗi….. Tôi ôm lấy Tuấn, khuôn mặt tôi cũng chẳng khác gì, đầm đìa nước mắt. tôi ngẹn ngào nói : – mình xin cậu….đừng làm tổn thương chính mình như thế….đừng như vậy mà….. ** – Ken ! em sao thế….sao không tập trung gì vậy….?- chị Thu Hà nhìn Phương dò xét…. Phương gượng cười lắc đầu : – em không sao…chỉ mệt thôi….em nghỉ một lát đã…. – ùh….nghỉ lẹ rồi vào…. Phương đi nhanh ra ngoài. trong lòng cậu ấy bây giờ thật xáo trộn, mọi thứ như rối tung cả lên. Khi nghe tôi đã biết cậu ấy tỉnh lại thì Phương như cảm thấy vừa vui lại vừa buồn. vui vì cuối cùng cũng gặp được tôi, nhưng buồn lần này là Phương đã quyết định sẽ từ bỏ chính tình yêu của mình. Cậu ấy không muốn lại thấy tôi chịu khổ, phải thấy tôi trong những đấu tranh tình cảm mà phá vỡ hạnh phúc đang có. Đôi mắt Phương ngước nhìn lên trời, giọng mệt mỏi : – giờ mình phải làm sao đây….? Trái tim Phương thật đau khi phải chèn ép tình cảm như rực lửa ấy. cậu ấy cố gắng gượng để không chạy ngay về nhà mà gặp tôi, Phương đang cố lẩn tránh, lẩn tránh tình yêu của chính mình. Dằn lòng lần nữa, Phương lấy hết can đảm : – lần này mình phải từ bỏ….chỉ có từ bỏ mới tốt cho tất cả mọi người….nhất định không được mềm lòng…. Nghĩ tới đó, thì điện thoại của Phương reo lên. Thấy số của Tuấn. Đang định bốc máy, nhưng không hiểu sao, Phương lại tắt máy và đi vào phòng tập. – sao Phương lại không nghe máy vậy ta….?- Tuấn nhìn vào điện thoại tự hỏi. Tôi ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn hy vọng : – sao thế….? được không….? Tuấn lắc đầu, rồi mỉm cười trấn an tôi : – để mình gọi lại lần nữa xem…. Dù gọi đi gọi lại nhưng Phương vẫn không bốc máy. Thấy Tuấn như bấm nát cái điện thoại, khuôn mặt tôi trùng xuống, ánh mắt bắt đầu đỏ hoe : – đừng gọi nữa….mình sẽ ngồi đây đợi….nhất định cậu ấy sẽ về…. Tuấn nhìn tôi, cậu ấy cũng như buồn hẳn đi, nỗi buồn của tôi như đang dần xâm chiếm tâm hồn của Tuấn. Cậu ấy chẳng biết làm gì, ngoài việc ngồi bên cạnh. Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt cứ ngóng ra dãy hàng lang, mong được thấy cái dáng vẻ quen thuộc, giọng nói ấy, nụ cười ấy. Tất cả, dù đang ở rất gần nhưng sao giờ lại thấy thật xa vời thế này. Thời gian cứ thế mà lẵng lặng trôi qua. Tuấn nhìn đồng hồ, giọng lo lắng : – Gia Anh ! cậu nên về đi, có gì mai hẳng tới, giờ đã là 7h tối rồi…. Tôi ngồi im, đôi mắt vẫn ngóng chờ dãy hàng lang không hề chớp, giọng nói chắc như đinh đóng cột : – không…..cậu ấy nhất định sẽ về….. Tuấn như tức giận, đứng dậy nhìn tôi nói lớn ; – cậu đã chờ từ sáng tới giờ rồi….nếu không về nghỉ thì đổ bệnh mất….coi như mình xin cậu đó… Tôi cúi đầu xuống thở dài, để dấu đi hai mắt đỏ hoe của mình. Suốt từ sáng, đôi chân tôi như hoàn toàn hóa đá, tôi ngồi cả ngày với một tia hy vọng là sẽ gặp Phương, nhưng sao lại khó thế này. Cố gắng lấy lại sức, tôi ngẩn mặt lên gượng cười : – mình không sao đâu….cậu về nghỉ đi…..đừng lo cho mình…. Tuấn cúi xuống, lay lay đôi vai của tôi : – làm sao mà mình không lo cho cậu được hả…..cậu hãy bình tỉnh lại đi….mai gặp cũng được mà….. Tôi ngẩn mặt lên, giọng tức tối đến ứa cả nước mắt : – không được….lỡ mai cũng như vậy thì sao….mình đã đợi quá lâu rồi….giờ mình không thể chờ đến ngày mai được nữa….không thể….. Vừa nói tới đó, cũng là lúc những tiếng bước chân cộp cộp ở dãy hàng lang vọng về. Cái dáng người mà tôi hằng mong ước hiện ra. không nói không rằng, tôi như quên mất sự tồn tại của Tuấn, khát vọng về tình yêu, sự chờ đợi bấy lâu nay như trỗi dậy. Tôi chạy lại ôm chầm lấy Phương. Tuấn đứng lặng ở đó, khuôn mặt buồn rười rượi, không nói gì nữa. cậu ấy lẵng lặng quay lưng đi. Trái tim Tuấn tan nát từng mảnh nhỏ, nỗi đau đến tận xương tủy. Đôi mắt tôi đọng nước, hai vòng tay tôi như xiết lại thật chặt, tôi sợ, nếu chỉ buỗng lõng một giây, chỉ một giây thôi thì Phương cũng đi mất. tôi nói ngẹn ngào : – cuối cùng cậu cũng về…… Người Phương như muốn ngã vào vòng tay ấy, nhưng lí trí của cậu ấy đang khống chế tình cảm của trái tim. Đôi mắt Phương nhắm nghiền, rồi cố gắng mở ra vô tình. Phương đẩy tôi ra, phũi phũi vai với một thái độ lạnh lẽo đến dễ sợ : – anh làm cái gì vậy….làm nhăn áo tôi hết bây giờ….. Tôi hoàn toàn sững sốt trước thái độ của Phương. Đôi mắt tôi mở to hết cở, toàn thân như hóa đá. Người tôi đơ ra chẳng thể làm gì được nữa. Phương thở dài tỏ vẻ mệt mỏi : – không có gì nữa thì tôi xin phép về phòng trước….tạm biệt…. Tôi quay lại, nắm lấy tay Phương. Giọng như sắp khóc : – cậu không biết hay là vờ như không biết hả…..cậu sao thế….cậu đã quên rồi sao…. Trái tim Phương như quặng lại khi nghe thấy những lời nói như thế, nhưng chính lý trí của cậu ấy không cho phép cậu ta mềm lòng. Nó đang đè nén tình cảm trái tim xuống tận cùng của vực thẳm. – không biết chuyện gì…..?anh sắp thực hiên hôn ước với anh tôi thì hãy lo chuyện của mình đi…. Tôi trân trân nhìn Phương, giọng hoảng loạn, đôi mắt bơ vơ nhìn thật tội : – chuyện hôn ước…là….là cậu hãy nghe tôi giải thích đã….. Phương giựt tay ra, nhìn trừng trừng vào đôi mắt mệt mỏi chờ cả ngày của tôi : – tại sao anh lại phải giả thích với tôi……tôi và anh có quan hệ gì đâu….tôi không phải là cái loại đó đâu nha……… Vừa nói, đôi môi Phương vừa cười như bĩu cợt. Cậu ấy đâu có biết rằng, nụ cười ấy như ngàn lưỡi dao đang đâm đừng nhát vào trái tim rướm máu của tôi. Mọi thứ xung quanh quay cuồng cả lên, làm tôi như không còn đứng vững nữa, đôi mắt nhòe đi đến nỗi không còn nhìn ra Phương. – cậu…..cậu đang nói gì thế…..tôi….tôi không hiểu….
|
Tôi đang vờ như không biết, tôi chỉ tự trấn an là Phương chỉ đùa mình cho vui thôi, cậu ấy không phải như vậy đâu, cậu ấy không phải hạng người đó đâu, một điều gì đó trong tim tôi vẫn đang hy vọng. Nhưng càng hỏi, trái tim tôi như càng tan nát. Phương đang cố gắng kìm chế những dòng cay đắng, nhìn thấy tôi như thế cậu ấy như chỉ muốn giết chết chính mình, nhưng vì tôi mà cậu ấy có thể từ bỏ tất cả, nên lần này, Phương đã chọn giải pháp sẽ từ bỏ chính tình yêu của mình. – tôi không phải như anh tôi….anh có khóc lóc kêu gào gì đó thì đi mà tìm anh tôi…đừng có lải nhải ở đây nữa, tôi mệt rồi…. Hai chân mày Phương như đang tỏ vẻ giận giữ, cậu ấy đang cố gắng chịu đựng. cậu ấy không thể mềm lòng lúc này được. Nhất định không thể. Dù đã cố gắng chèn ép bản thân, nhưng trước những dòng lệ cay đắng của tôi thì Phương như không thể thở nổi. cậu ấy còn đau hơn cả cái chết. Phương tỏ vẻ lạnh lùng : – anh về đi…từ đây tôi không muốn gặp anh nữa…. Nước mắt tôi trào ra như có thấm cả máu, tôi đau đến nỗi như chỉ muốn chết đi : – tại sao….? tại sao chứ….. Phương cố lấy lại sức, đôi mắt cậu ấy bắt đầu đỏ, hàng lông mi đang cố gắng khép lại, gánh lấy những giọt nước không cho chúng rơi xuống. cậu ấy không thể khóc lúc này được, nếu không mọi chuyện đổ bể mất. Phương nói thẳng thừng : – không tại sao cả….chẳng qua là tôi không muốn thấy loại người như anh….thật ghê tởm…. Tôi như muốn ngã quỵ xuống sàn nhà, tôi không còn đủ sức để đứng vững nữa, giọng nói run lên từng hồi : – cậu …..cậu đang nói cái gì thế…… Hai chử “ ghê tởm” của cậu ấy như giết chết tôi. Đôi mắt tôi khóc đau đến nỗi cạn cả nước, những ý nghĩ, hành động đều khổng thể làm được nữa, tôi chẳng khác gì một cái xác vô hồn chỉ biết khóc. Nước mắt tôi như thấm dần vào đất, thấm đến khi nào cạn mới thôi. Ước gì, giờ thần chết đến mà mang tôi đi, sống còn khổ hơn là chết. nỗi đau đớn ấy cứ gặm nhấm trái tim mới hạnh phúc vì biết Phương đã tĩnh, nhưng mọi thứ đã thay đổi, tất cả, tất cả. Phương hít một hơi như lấy lại sức, cậu ấy như đã dùng hết sức của mình để tiếp thêm sức mạnh cho lý trí chèn ép trái tim rồi. – anh yêu anh tôi sao…..? hai người thật quái dị….cả cái chuyện hôn ước cũng quái dị…..tôi ghê sợ tất cả…. Trái tim Phương như đang rướm máu, cậu ấy như đang hành hạ chính bản thân mình. mỗi một lời nói là lòng Phương như bị cắt ra từng khúc. Xong ! cậu ấy không dừng lại, cậu ấy như muốn giết chết tình yêu của mình. dù bên trong cậu ấy đang tan vỡ đến vô vọng. – anh về đi….và đừng bao giờ đến gặp tôi nữa…. Tôi đơ ra nhìn Phương, trời như vừa sụp xuống đầu, đất như sạt lỡ dưới chân tôi, khuôn mặt bơ phờ như bị bỏ rơi tột độ. Tôi cúi đầu xuống, tránh không cho Phương thấy những giọt nước cũng như những nỗi đau đang thấm dần xuống đất : – tôi khờ quá….vậy mà cũng đợi cậu….. Phương thật đau lòng khi nhìn thấy tôi như thế, bây giờ, cậu ấy chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy tôi, đôi mắt Phương lúc này cũng bắt đầu rướm nước, nhưng nhanh như cắt, Phương lấy tay quệt nó đi không cho tôi biết. Rồi cố gắng dồn ép chính bản thân nói : – loại người như anh mà cũng đòi đợi tôi à….. Tôi ngẩn mặt lên, đôi mắt đã không thể nhìn ra nữa, nó sưng lên vì khóc, đẫm nước vì lệ. tôi bặm môi đến chảy cả máu. Cắn răng chịu đựng tôi nói những lời đau khổ tột cùng : – tôi hiểu rồi….tạm biệt Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi mà tưởng chừng như không thể bước nỗi nữa. khi tôi vừa bước hết dãy hàng lang, cũng là lúc Phương ngã quỵ xuống đất. đã là con người thì ai cũng có giới hạn, cậu ấy đã chịu đựng quá sức rồi, cậu ấy không thể chịu đựng thêm được nữa. Đôi mắt ướt sũng, Phương cố gắng cắn răng không khóc thành tiếng. Nếu bây giờ tôi quay lại, chắc cậu ấy sẽ ngã vào người tôi mất, Phương đã vượt qua giới hạn của mình rồi. Trong tiếng nấc, Phương vẫn nói ngẹn ngào : – Gia Anh….xin tha lỗi cho tôi….. Phương như không còn đủ sức để đi nữa, cậu ấy thật quá mệt mỏi, bao nhiêu sức lực Phương đều lấy mà giết chết tình cảm của mình rồi…..Hai mắt Phương trùng xuống. Phương như nuốt ngược nước mắt vào trong. Người cậu ấy giờ như chỉ muốn tan ra, cậu ấy căm ghét chính bản thân mình, chính cậu ấy đã làm tổn thương đến người mà cậu ta hằng yêu quý. Bây giờ cậu ấy như muốn chết đi, chẳng còn thiết sống nữa….
|
CHƯƠNG 54 tôi bước đi thật mệt mỏi, người như chẳng còn một chút sức lực nào nữa. thật thế, chính trái tim cũng chẳng cho tôi lấy một động lực để tiến lên. Trước mắt tôi là một con đường u ám, dẫn vào một mê cung đến tuyệt vọng. Đôi mắt mệt mỏi như không nhìn ra một thứ gì, người chỉ muốn tan ra vì đau đớn. Bước đi, những bước đi ngày càng chậm dần, càng ngày càng mệt mỏi hơn. khi vừa ra khỏi cánh cổng nhà họ Chương, cũng là lúc đầu óc tôi quay cuồng hẳn lên. Mọi thứ như tạo thành một vòng xoáy, hút cả con người tôi vào đó. Người ngã quỵ xuống, đôi mắt tôi mông luông mơ hồ. trong lúc ấy, thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh : – cậu chủ…..cậu chủ…. Tôi chẳng thể nhìn rõ được khuôn mặt người đang đứng trước mặt mình, đôi mắt chậm chạp một hồi rồi rơi vào tĩnh lặng. Tôi nữa mê nữa tỉnh thì thấy anh Phong đang ngồi bên cạnh chườm đá cho tôi. Khẽ buột miệng, tôi hỏi nhỏ : – anh…. anh Phong khẽ lấy tay đăt người tôi nằm xuống, đôi mắt lo lắng : – cậu chủ đang bị sốt….cũng may tôi vừa qua nhà gia tộc chương thì vừa thấy cậu chủ đi ra…..lúc nãy, cậu chủ xỉu làm tôi….. Đang nói thì anh Phong bỏ lững câu nói, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát, tay thì vắt khắn thấm nước lau mồ hôi cho tôi. Nhìn anh Phong thật kĩ, hai hàng lông mi tôi như chẳng muốn mở ra nữa, nó chẳng muốn đỡ lấy những giọt nước nặng trĩu, vì nó đã gánh lấy quá nhìu, nó cũng mệt rồi….tôi nhẹ nhàng nói bơ vơ : – sao anh không nói nữa…..? anh Phong sựng lại, đôi mắt hơi nhìn xuống khuôn mặt buồn bã của tôi : – cậu chủ không sao chứ….? Tôi thở dài, lời nói mệt mỏi : – về chuyện gì….? Nhìn tôi một hồi, rồi đôi mắt anh Phong hơi nheo lại, giọng anh như trùng xuống. từ trong mắt anh, tôi như cảm thấy một sự đau lòng đang bị đè nén : – không ạ…..! chẳng có chuyện gì cả….tôi chỉ buột miệng thế thôi…. Tôi cũng chẳng còn đủ sức để hỏi nữa, người tôi bây giờ đã quá mệt mỏi, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Không hiểu sao, những lời nói của Phương, vẫn cứ ẩn dấu trong từng suy nghĩ của tôi. Đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe, tôi cố kìm nén, không thể khóc, tôi không thể khóc hơn được nữa. anh Phong nhìn thấy đôi mắt ấy, bỗng lòng anh se lại, trái tim đau đớn như ngàn dao cắt, chính anh cũng không biết vì sao mình lại trở nên như thế nữa. Buột miệng anh hỏi vu vơ : – cậu chủ….cậu….cậu…hãy khóc đi….đừng kìm nén nữa…..? Tôi quay lại trân trân nhìn anh Phong với đôi mắt mọng nước, khẽ mỉm cười đau đớn tôi cố gắng lấy lại sức: – anh sao thế…..em vẫn ổn mà…..! em…em….. anh Phong nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt anh như cũng se lại vì đau đớn. khuôn mặt anh đầy nỗi đau khổ, tự nhiên nhìn thấy anh lúc này, tôi cảm thấy mình như đang được sự che chở, và không hiểu sao, nước mắt lại không thể kiềm lại được, nó cứ rơi….cứ rơi….chảy thành dòng…lăn dài trên hai gò má….. Nhìn thấy tôi như vậy, đôi tay anh Phong như muốn đưa lên đỡ lấy bờ vai, lau những giọt đắng từ người mà anh rất yêu quý. Nhưng khi vừa đưa lên tới khuôn mặt tôi, bỗng anh Phong giựt tay lại, đứng dậy và nói vội vàng như lẩn tránh ánh mắt của tôi : – xin lỗi….tôi xin lỗi cậu chủ…. Nói xong, anh vụt chạy ra ngoài….tôi ngồi trên giường, khuôn mặt bơ phờ. Đôi tay run run lên theo từng tiếng nấc. tôi gào lên đau đớn, hất tung bay những cái gối, chắn mền như trút hên tức giận và mệt mỏi. – tại sao…..? sao cậu lại có thể nói như thế hả….? cậu là một thằng tồi…?… Không hiểu sao, càng la, càng hét thì nước mắt tôi lại càng chảy nhiều hơn, người tôi như chỉ muốn tan ra theo từng dòng ấy. đối với tôi, cuộc sống vừa có một chữ chấm hết, sự hy vong, niềm tin như sụp đổ hoàn toàn. anh Phong chạy ra ngoài cửa, nhưng khi vừa nghe thấy tiếng la hét của tôi, anh dừng lại, đôi mắt cũng rướm đỏ. Một không khí nặng nề đè nén trái tim anh đến nghẹt thở, anh đứng đấy, đôi mắt ngước nhìn ra cửa sổ dãy hành lang. – mình sao thế này…..? sao lại có thể….không được…nhất định phải hoàn thành xong mọi chuyện để rời khỏi đây…không thể ở lâu hơn được nữa….phải tránh xa cậu ấy càng nhanh càng tốt….. Nói rồi, anh khẽ nhìn vào phòng tôi, sỗng mũi hơi cay : – Gia Anh ! thật ra cậu là người như thế nào….? sao ai cũng phải quan tâm đến cậu như thế….? Những giọt nước mắt thầm dần xuống giường, sự đau đớn ấy như đã xâm chiếm hoàn toàn thân thể tôi. Bỗng chiếc nhẫn trên tay phát sáng lẽ loi, những ánh sáng chập chờn hiu quạnh. Phương đang ngồi trên cây đàn piano, cậu ấy cũng đang rất đau khổ, bây giờ Phương chỉ còn cách gải tỏa nỗi lòng của mình bằng những phím đàn mà thôi. Chiếc nhẫn trên tay Phương bỗng lóe sáng, cũng là những ánh sáng chập chờn, hiu quạnh. Hai chiếc nhẫn như có một sự liên thông với nhau qua một điều gì đó. Nhưng một điều tôi đã không chú ý đến, đó là hai chiếc nhân đang dần dần rạn nứt. ** Những ánh nắng của bình minh đang chiếu từ cửa sổ lan can vào phòng. Cả đêm qua tôi không thể nào ngủ được. mọi thứ thật hổn độn. nhẹ nhàng đứng dậy, tôi cuốn lấy một chiếc chắn rồi đi ra ban công hóng gió. Tôi như muốn tìm lại một cái gì đó tĩnh lặng ở cái thành phố bon chen đầy sự lừa dối này. Vừa đi ra tới cổng, tôi đã thấy Tuấn đứng ở dãy vỉa hè bên đường. người tựa vào thân cây, đôi mắt ngước nhìn lên cửa sổ ban công. Đôi mắt thâm quầng ấy chứng tỏ, Tuấn cả đêm không ngủ. những vỏ chai rượu vương vãi dưới gốc cây, những tàn thuốc thấm đầy dưới đế dày cậu ấy. hai mắt tôi như không còn tin vào mình nữa, trước mặt tôi là Tuấn, một con người hoàn toàn khác, nhìn thật thê thảm. T ự nhiên, trái tim tôi se lại, tôi tiến về phía ban công như muốn nhìn rõ Tuấn hơn. Đôi mắt tôi mờ đi vì mệt mỏi và mọng nước. tôi khẽ lấy tay che miệng, khuôn mặt đầy sự sửng sốt : – trời ơi….Tuấn…..Tuấn….. Với đôi mắt mờ quạng, những dấu vết mệt mỏi cả đêm không ngủ đang in hằn lên khuôn mặt của Tuấn. cậu ấy hình như chẳng một giây rời mắt khỏi ban công, cả đêm qua, cậu ấy như một người thầm lặng, quan sát một hình bóng nào đó đằng sau cánh cửa lan can kia. Vừa nhìn thấy tôi đang đi về phía ban công, Tuấn bỗng nở một nụ cười buồn, xua tay, nói lớn : – trời vẫn còn lạnh ! cậu mau vào trong đi…. Tôi như không thể thốt nên lời nữa, mới chỉ có một đêm mà bây giờ nhìn Tuấn thật thảm hại, như một tên đầu đường só chợ chứ không còn là một công tử hào hoa Phong nhã nữa. Cố trấn tĩnh lại mình, tôi quay lưng bước xuống nhà và băng qua bên đường, tiến về phía gốc cây Tuấn đang ngồi ở đây. Vừa bước tới đó, mùi rượu, thuốc lá đã nồng nặc không tan. Tôi đứng đấy nhìn Tuấn đau đớn: – sao cậu phải làm như thế ? Tuấn không nói gì, khuôn mặt hơi ngước lên nhìn tôi, ánh mắt mỉa mai xót xa : – có liên quan gì đến cậu sao …..? Đôi mắt lại bắt đầu đỏ, tôi cố gắng quay đi để không phải nhìn thấy cái cảnh này. Cắn răng tôi nghẹn ngào nói : – sao cậu lại nói thế….? Tuấn đứng bật dậy, cấm lấy chai rượu vừa đi vừa uống, chỉ nói oang oang : – cậu đi mà lo cho Phương đấy…..đừng lo cho một thằng tồi như tôi…. Tôi chạy theo, giựt lấy chai rượu, đôi mắt cương quyết : – tại sao cậu lại phải tự hành hạ mình như thế này chứ….dừng lại đi….. Tuấn đẩy tôi ra, ánh mắt rực đỏ, giọng khàn khàn : – tôi có ra sao thì cũng chẳng liên quan đến cậu cả, mặc kệ tôi đi…. Tôi té xuống đất, khuôn mặt ngơ ra, giọng mệt mỏi, đôi mắt bần thần vô hồn : – làm sao mà mình có thể mặc kệ được….sao cậu lại cứ phải làm mình đau lòng như thế này hả…. Tuấn cười gằn, trong người cậu ấy cũng là những nỗi đau giằng xé : – đau lòng……cậu đau lòng vì tôi sao…..? thật nực cười…..! Tuấn đang định bỏ đi thì tôi như lấy hết sức bình sinh mà hét lên, lúc ấy cũng là lúc hai hàng nước mắt của tôi lần nữa lại rơi : – Phương đã giết chết mình, chẳng lẽ cậu còn muốn giết mình lần nữa sao…..? Tuấn đứng lại, người rơi vào những nghi vấn, những câu hỏi và ngàn lý do. tôi vừa nói vừa nuốt nước mắt, khuôn mặt đẫm lệ : – cậu đúng là một thằng tồi, đã dấu thì tại sao lại để mình biết hả…..cậu tệ quá….. Tuấn chậm chạp quay lại, hai chân mày cậu ấy như nhíu vào nhau khi nhìn thấy tôi đứng đấy với khuôn mặt đẫm nước, người run lên theo từng tiếng nấc. không nói không rằng, Tuấn chạy tới, ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thật chặt thật ấm áp. Tôi chẳng biết làm gì khác, ngoài gục mặt lên bờ vai ấy mà khóc nức nỡ, khóc cho một mối tình trái ngang, khóc cho chính số phận của tôi, khóc cho cả đêm qua tôi đè nén. Cứ thế, cứ thế những giọt nước mắt ướt đẫm bờ vai của Tuấn. vuốt nhẹ mái tóc tôi, Tuấn nhẹ nhàng nói : – đừng buồn nữa…..mọi chuyện qua rồi……. Tôi cắn răng, lấy tay đánh vào ngực Tuấn như muốn đấm nát nó ra, tôi dùng sức mình như trút hết mọi sự giận dữ căng thẳng lên người Tuấn. Mưa như phủ kín trong đôi mắt mệt mỏi của tôi : – cậu tệ lắm…..tôi ghét cậu….tôi ghét cậu….. Tuấn dù đang rất đau, nhưng cậu ấy vẫn gồng mình chịu đựng, vì trong tận đáy lòng, để giải tỏa nỗi buồn cho tôi thì có đau hơn thế nữa, Tuấn cũng cam lòng. Ngày hôm nay thật tươi sáng, mọi thứ chắc sẽ thay đổi sau khi bình minh đến. Gió hôm nay đã thổi lồng lộng trước nắng mai, tôi bây giờ đã khác. Tôi đã quyết định rồi, không nên cứ đeo đuổi cái hạnh phúc không phải của mình. những giọt nước mắt này, chắc cũng là những giọt nước cuối cùng tôi rơi. Bắt đầu từ đây, tôi sẽ không đau khổ nữa mà hãy đón nhận một tình yêu mới. tạm biệt…tạm biệt…. tình yêu của tôi. Tạm biêt…. ** – mời vào…..!- Tiến đang ngồi đọc báo, nói vọng ra cửa. Thủy Linh bước vào, đôi mắt lướt nhìn xung quanh, rồi giọng lãnh đạm : – tôi có chuyện nói với cậu….. Tiến đặt tờ báo xuống, đôi mắt hơi nhướn lên : – có chuyện gì…..? cậu cứ nói….. Thủy Linh đi đến trước mặt Tiến, ánh mắt cương quyết : – tôi không thể nào đợi hơn được nữa….tôi phải về nước thôi…..! Tiến hơi chau mày, nhưng từ ánh mắt của Thủy Linh thì anh ấy có thể thấy rõ, khó mà có thể ngăn cản được nữa. anh ấy đứng dậy, thở dài rồi mỉm cười : – sao cậu lại vội vàng thế….. đôi mắt Thủy Linh hơi nhíu lại, xong lại tỏa ra một cái gì đó thật kiên cường : – vì tôi biết nếu bây giờ không về thì sẽ không còn cơ hội nào nữa…. Tiến bật cười, ánh mắt giễu cợt : – trời…..! cậu đang nói cái gì thế….! không còn cơ hội là sao…..? Giọng Thủy Linh chắc như đinh đóng cột : – tôi là một thầy bói nên tôi luôn có linh tính riêng của mình, có nói ra thì cậu cũng sẽ không hiểu đâu….nếu cậu không về thì tôi đành đi một mình vậy…. Vừa nói xong, Thủy Linh quay lưng bỏ đi lạnh lùng, Tiến gọi giật : – đã cùng qua tất nhiên là cùng về, nếu cậu đã muốn, vậy thì chúng ta về nước thôi… Thủy Linh không quay lại, đôi mắt chập chừng trùng xuống. suốt thời gian qua, không hiểu sao trong lòng anh luôn có một điều gì đó thật bất an, anh thở dài, rồi nhẹ nhàng bước đi về cánh cửa. Tiến đứng đấy, đôi mắt khó hiểu nhìn theo dáng vóc của Thủy Linh. anh ngập ngừng nói : – Thủy Linh ! thật là cậu muốn về nước là vì cái gì….chuyện gì đang xảy ra sao ….? Tiến đâu có biết rằng, mọi chuyện đang lặng lẽ chuyển dịch về phía trước, khi anh về nước thì đã quá muộn để hiểu hết mọi chuyện rồi. Nhấc máy điện thoại lên, Tiến lạnh lùng nói : – giờ tôi phải chuẩn bị về nước rồi….ông hãy cứ tiếp tục điều tra, có chuyện gì sang việt nam báo cáo lại với tôi….nên nhớ, phải cẩn thận, không được để lộ chuyện này. – vâng…..! Cúp máy, Tiến thở dài mệt mỏi, rồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ : – mọi chuyện sẽ thế nào đây…..Gia Anh ! Thủy Linh ! thật là hai người là ai….?
|