Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG 41 Xung quanh chúng tôi giờ đây chỉ thấy toàn là cây. Tôi nhìn xung quanh hỏi Tuấn: – chúng ta đi hướng nào đây ? Tuấn nhìn lên chỗ chúng tôi vừa bị té xuống : – chúng ta cứ đi hướng ngược lại chắc là về làng đó Tôi gật đầu : – ùh! vậy thì chúng ta đi thôi ! đường mòn trên kia đã khó đi, giờ cái đường này còn khó đi hơn, chẳng thấy đường đâu hết, cứ phải dặm lên cỏ, leo qua cây mà đi, thật là mệt… đi một hồi, tôi ngồi bệch xuống gốc cây, tay lau mồ hôi, tôi gọi Tuấn : – Tuấn ! nghĩ một lát đã, mình mệt quá rồi ! Tuấn khẽ lắc đầu mỉm cười : – bó tay ! Tôi nhăn mặt : – đói quá, lại khát nữa…. Tuấn nhìn loanh quanh : – cậu đừng nhắc nữa, mình cũng đang đói và khát nà…. Tôi nhìn lên trời : – tức thiệt ! bao lô mình để ở trên đó rồi, chứ không giờ có đồ ăn rồi…. Tuấn mỉm cười : – cậu ngồi đây nghĩ đi, để mình đi xung quanh xem có suối không, rồi lấy nước cho cậu uống… Tôi gật đầu : – ùh! cẩn thận nha…. Tuấn cười : – cậu làm như mình là con nít không bằng…. Tôi xua tay : – thôi đi đi !! còn nhiều chuyện nữa !! Tôi ngồi một mình trên gốc cây, rừng ở đây rộng quá…, những tiếng chim hót cứ ríu rít bên tai, rồi những tiếng vượn khỉ hú nghe mà rợn cả da gà, đúng là cảnh núi rừng có khác. một lát Tuấn về, trên tay cậu ấy là những chiếc lá cột lại với nhau tạo ra cái cối đựng nước, Tuấn đưa cho tôi : – Gia Anh !cậu uống đi…. Đang khát tôi cầm lấy uống một hơi hết sạch. Tuấn lấy tay quệt mồ hôi trên trán, thấy vậy tôi hỏi nhỏ : – cậu có mệt không ? Tuấn lấy hai tay cầm cái áo giựt giựt cho mát, vừa nói vừa thở : – sao không mệt, mình đâu phải là thú đâu !! Không hiểu sao, vẽ mặt của cậu ấy khi quan tâm chăm sóc ai lại dễ thương đến thế, dù đang ở rừng sâu nhưng sao tôi không hề lo lắng và sợ hãi chẳng lẽ là do có Tuấn đi bên cạnh sao ? tôi cứ cầm cái lá mà nhìn Tuấn chằm chằm, cậu ấy có một sức cuốn hút lạ thường, sự cuốn hút của lòng quan tâm, tình cảm yêu thương. thấy vậy Tuấn nhìn tôi hỏi : – Gia Anh ! có chuyện gì à ? Tôi giật mình, lắc đầu lia lịa : – à !!không có gì cả…… Tuấn cười : – thiệt không đó ? không có chuyện gì sao mà mặt cậu đỏ như gấc rồi kìa !! Tôi lấy hai tay sờ lên mặt, biện minh : – thật mà !! chắc tại mệt quá nên mặt mình mới đỏ !! Tuấn kéo tay tôi : – thôi ! chúng ta đi lẹ đi, kẻo săp tới chiều rồi kìa …. Tôi đứng dậy : – ùh chuyện gì thế này ? sao tim mình lại đập loạn xạ cả lên và tại sao nước của cậu ấy đưa lại ngọt ngào đến thế, đó như là thứ nước ngon nhất mà từ trước tới nay mình được uống vậy ! mình cảm thấy hạnh phúc quá……trời ! sao mình không làm chủ được trái tim mình nữa rồi….. Mãi suy nghĩ, nên tôi không để ý và vấp phải một cục đá to tướng bên vệ đường, tôi lăn đùng ra : – a…. Tuấn giật mình quay lại, vẻ mặt hớt hải : – chuyện gì thế ? cậu có sao không? Tôi nhìn Tuấn mắt hơi đỏ : – đau quá, chắc mình bị trặc chân rồi…. Tuấn sờ sờ chân tôi, rồi cậu ta mỉm cười : – ừ ! đúng là trặc chân thật rồi, cậu ngồi im để mình nối lại cho… Tôi hơi sợ : – cậu cũng biết bẻ lại nữa sao ? Tuấn gật đầu mỉm cười : – khinh thường mình thế…. cậu ta xoa xoa một hồi, rồi nhanh như cắt, cậu ta bẻ một cái rốp, tôi la lên : – a…… Tuấn xoa đầu tôi : – xong rồi ! cậu còn la gì nữa… Tôi hơi ngượng : – đừng có xoa đầu người ta nữa chứ, làm như mình là con nít không bằng Tuấn đỡ tôi, rồi ân cần hỏi : – biết rồi! cậu đi được không ? Tôi nhìn xuống chân : – để mình thử xem … Tuấn vừa bỏ tay ra, tôi đi có một bước liền ngã xuống, tôi la lên ; – đau quá ! chắc mình không đi tiếp được rồi ! Tuấn nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng : – thôi bớt nhõng nhẽo đi, con trai gì mà ! cậu leo lên lưng mình cõng đi cho.. mặt tôi lại đỏ ửng lên, tôi ấp úng nói : – đường còn xa lắm, cậu có mệt không đó… Tuấn mỉm cười : – mình cõng khi nào cậu thấy đỡ đau thì cậu tự đi, khỏi lo đi Tôi đành phải leo lên lưng Tuấn lần nữa. mới đêm qua cậu ấy đã cõng tôi về nhà, giờ cậu ấy lại cõng tôi về làng. Tôi cảm thấy tội Tuấn quá, tôi hỏi an ủi : – khi nào mệt nói mình nha ! cấm dấu đó !! Tuấn cười : – biết rồi mà… giờ cảm giác hạnh phúc của đêm qua lại tràn ngập trái tim tôi. Tôi thấy mồ hồi chảy dài hai bên mai tóc của Tuấn. tôi hỏi nhỏ : – cậu mệt rồi phải không ? Tuấn lắc đầu : – chưa đâu !! Tôi không hỏi nữa, mà thay vào đó là tôi lấy tay áo của mình mà thấm mồ hôi cho Tuấn. Tuấn quay lại liếc nhìn tôi, tôi khẽ cười : – làm gì mà quay lại nhìn người ta ghê thế !! Tuấn mỉm cười lắc đầu : – không có gì… ngồi trên lưng Tuấn tôi nghe rõ tiếng tim của cậu ấy đập, tim cậu ấy đập rất nhanh, không biết vì hồi hộp hay là do mệt đây. Tôi khẽ hỏi nhỏ bên tai Tuấn : – sao tim cậu đập nhanh thế…. Tuấn không trả lời, tuy ở đằng sau nhưng tôi cảm nhận được hình như là cậu ấy đang đỏ mặt vì ngượng. một lúc sau, cậu ta nói : – cậu nặng quá, cõng cậu tất nhiên là mệt nên tim mới đập nhanh như thế đó… Tôi tự nhủ, đây có thể là lời nói dối tệ nhất thế gian này, nhưng tôi vẫn chấp nhận lời nói dối đó. Tôi mỉm cười : – vậy sao? vậy cậu bỏ mình xuống đi… Tuấn nói như lời tận đáy lòng của cậu ấy : – bỏ cậu xuống à! Không! Không bao giờ mình bỏ cậu đâu, mình nhất định sẽ giữ cậu trong tay…. Tôi nghe mà không biết nên nói gì nữa đây, tôi không hiểu vì sao Tuấn lại nói thế. một không gian yên lặng bắt đầu xen giữa hai chúng tôi. trời bắt đầu về chiều, tôi nhìn bầu trời đang chuyển sang ngã vàng : – hoàng hôn đẹp quá….. Tuấn không nói gì, tôi liền đập vai cậu ấy : – chúng ta ngồi xuống đây nghỉ một lát đi, dù gì cậu cũng cõng mình lâu lắm rồi !! Chúng tôi ngồi lên một cành cây cách mặt đất khoảng nửa mét, tôi ngồi đong đưa chân. Tôi lấy tay quệt mồ hôi cho Tuấn : – xem cậu kìa ! mệt người đầy mồ hôi rồi nè… Tuấn mỉm cười : – không sao đâu… Tôi chỉ tay lên bầu trời : – a ! đàn cò kìa.…. Woa ! thật đẹp, những ánh nắng hoàng hôn điểm vào đó là những cánh cò, thật là một bức tranh miền quê mà ở thành phố không thấy được…. Tuấn nhìn tôi tròn mắt : – trời ! cậu nói cứ như nhà văn thế….. Tôi chảnh lên : – thì ước mơ của mình là diễn viên kiêm đạo diễn kiêm luôn nhà văn đó nha !! Tuấn lắc đầu, tặc lưỡi : – cậu tham quá đó Gia Anh !!! Tôi cười hi…hi, bỗng từ đâu một con thằn lằn rớt xuống bên cạnh tôi, tôi hoảng hồn la lên một cái, rồi như phản xạ tự nhiên tôi quay qua ôm chặt lấy Tuấn. Tuấn hoàn toàn như hoá đá, con thằn làn bỏ đi, xong tôi vẫn giữ nguyên vị trí, vẫn đôi tay quàng qua hông Tuấn, khuôn mặt áp sát ngực cậu ấy. nhịp đập của trái tim cậu ấy sao mà mạnh mẽ thế, nó cứ buồng buồng bên tai tôi. Tôi cảm nhận được cả hơi thở của cậu ấy trên đầu tôi, mùi hương của cậu ấy sao mà cứ như níu giữ đôi tay tôi, làm nó không buông ra được. Tôi đỏ mặt, đẩy Tuấn ra và nói : – bọn mình về thôi !!kẻo trời tối bây giờ !! Tuấn cũng chẳng khác gì tôi, mặt cậu ấy đỏ hơn bao giờ hết. những hàng hoa của làng Hải Lang bắt đầu xuất hiện. tôi nhảy lên reo hò : – woa !bọn mình đã gần về tới làng rồi… Tuấn cũng mỉm cười : – đúng thiệt ! mừng cứ như là đi lạc lâu ngày giờ mới về tới nhà vậy… Tôi nắm tay Tuấn, miệng cười thật tươi : – chúng ta mau chạy nhanh về làng nào !! bỗng tôi vấp ngay một cành cây té xuống đất cái bịch. trời! số tôi sao mà đen thế, tôi quay lại nhìn Tuấn cười : – số mình đúng xui luôn !! Tuấn cười : – không phải là số xui mà do cậu hậu đậu đấy… Tôi đứng bật dậy, chanh chua : – what ?cậu dám nói mình hậu đậu hả? Tôi dí theo đánh Tuấn, Tuấn bỏ chạy, hai chúng tôi cứ nô đùa mà đâu biết rằng nguy hiểm đang nằm ngay phía trước. cái chết đang rình rập hai chúng tôi… Tôi và Tuấn đang chạy cùng nhau, rồi bỗng …. – A……………….!!!- cả hai chúng tôi đều la thất thanh-
|
CHƯƠNG 42 Tôi và Tuấn bị rơi xuống cái hố mà người ta đào để bẫy thú, cũng may mà hôm nay họ đã tháo trông gai ở dưới đó, chứ họ mà còn để lại chắc tôi và Tuấn đã đi gặp ông bà rồi. Tôi đưa tay phũi phũi cát dính ở sau quần, thở dài : – trời ! hôm nay hai chúng ta đen quá. Đi lạc gần về tới làng còn bị rớt xuống hố nữa chứ….. Tuấn xoa xoa hai tay, rồi đưa mắt nhìn tôi mỉm cười : – đúng là đi với cậu chỉ toàn gặp xui xẻo mà thôi !… Tôi quay qua lườm Tuấn, khuôn mặt ma Lanh : – ơ ! chưa chắc đâu à nha ! sợ cái xui từ cậu mà ra đó…. Tuấn lắc đầu cười : – người gì đâu…. Tôi đưa tay chặn họng : – người gì hả…. Tuấn bật cười, rồi nhìn xung quanh : – thôi cho mình xin !…. kiểu này chắc chúng ta chỉ chờ người ta tới bắt thú rồi họ kéo lên mà thôi. Chứ các hố cao như vậy thì leo lên là không được rồi… Tôi cười tươi rồi ngồi xuống nghĩ mệt, vì giờ chẳng còn việc gì để làm ngoài ngồi chơi. Tuấn lại ngồi cạnh tôi, cậu ấy thụi vô hông tôi một cái nhẹ, rồi mỉm cười : – hôm nay tuy lạc nhưng mình cảm thấy rất vui… Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy, để lộ hai hàng lông mi cong vuốt, cùng đôi chân mày mượt mà. bất giác tôi nhận thấy, sao cả ngày hôm nay Tuấn lại đẹp đến thế, mái tóc thẳng dài che mắt đã hơi ẩm vì mồ hồi, đôi môi đó như càng đỏ thêm vì mệt, làn da Tuấn ửng hồng khi tim đập nhanh. Tôi lấy tay đập đập lên trán mình, tự trách. Tuấn là con trai mà ! không được nhìn nữa…không được nhìn nữa… trời ơi ! cậu ấy sao cứ phải lấy đi ánh nhìn của mình kia chứ…. Nói vậy mà tôi vẫn lén liếc nhìn cậu ấy, tôi nhắm mắt lại thật chặt, đầu óc rối tung cả lên, trong đầu đấu tranh dữ dội, những tư tưởng của tôi cứ xung đột lẫn nhau, rồi sinh ra hàng tá câu hỏi. trời ! chuyện gì đang xảy ra thế này ? mình làm sao vậy chứ ? tỉnh lại coi…không được để ý đến cậu ấy nữa…không được…!!! thấy tôi như vậy, Tuấn lấy tay đặt lên trán tôi, giọng ân cần : – cậu đau ở đâu à ! sao trông sắc mặt kém thế… Tôi mở mắt ra, liền giật mình, lùi ra một khoảng xa trân trân nhìn Tuấn, làm cậu ta bật cười : – trời ! cậu làm gì mà ghê thế…cứ như mình là ác quỷ đó không bằng… Tôi quay đi chỗ khác để che giấu sự luông túng của mình : – không có….mình…mình… Đang trong khoảng khắc bối rối đó, tôi không còn để ý đến xung quanh nữa, thì bỗng : – á…. một con rắn không biết từ đâu ra đã cắn vào khuỷ chân tôi. Tuấn giật mình, chạy lại, vừa thấy con rắn, cậu ta đã lấy ngay cục đá gần đó mà đập chết nó. Tôi hơi choáng. Tuấn thì hỏi lia lịa : – Gia Anh ! cậu có sao không… Tôi mỉm cười nhợt nhạt mà đầu óc cứ quay cuồng cả lên : – không sao ! nhưng mình cảm thấy hơi đau đầu… Tuấn nhìn xuống vết cắn dưới chân tôi thì mặt cậu ấy xanh lại, đôi mắt hoảng sợ, giọng nói lo lắng : – chết ! cậu bị rắn độc cắn rồi… Tôi bàng hoàng, nhìn xung quanh cái hố bấn loạn : – trời ơi ! giờ không lên được, chẳng lẽ mình lại chết ở đây…không mình không muốn như thế đâu… Chưa kịp nói hết câu thì tôi bỗng có cảm giác tê tê ở chỗ cắn. nhìn xuống thì ôi không ! Tuấn đang hút máu độc từ chân tôi ra. Đôi mắt tôi hoàn toàn kinh ngạc, giọng nói tôi khan đi : – Tuấn ! cậu đang làm cái gì đó …. Tuấn cắm cúi hút máu độc, chỉ nói được võn vẹn có một câu : – ngồi im đi ! kẻo máu độc truyền đi nơi khác là nguy to đấy… Tim tôi như muốn ngừng đập ! tôi hoàn toàn không thể nói được lời nào. Khi tôi vừa bình tĩnh lại thì Tuấn đã hút xong. Đôi mắt đỏ hoe, tôi nắm lấy tay cậu ấy : – trời ! sao cậu khờ thế ! cậu có biết làm như vậy là sẽ chết không… Tuấn mỉm cười, đôi mắt cậu ta hơi nhíu lại : – không sao đâu mà,.,, vừa nói xong câu đó, Tuấn đã ngã lên đùi tôi. Khi Tuấn vừa ngã xuống, tôi cảm thấy như ngẹt thở, tim như muốn nổ tung ra…tôi nắm lấy vai cậu ấy lay lay : – Tuấn ơi !…câu đừng làm mình sợ chứ…Tuấn ơi…. Đôi mắt Tuấn bắt đầu thâm tím, nó như rất mệt và muốn nhắm lại nghĩ ngơi, nhưng không được..Tôi không thể cho nó nhắm lại, vì như vậy thì Tuấn sẽ không bao gìơ tỉnh lại nữa. Nước mắt tôi đã lăn dài trên hai gò má, sống mũi tôi cay xè..tôi lay Tuấn như một đứa trẻ không biết gì, nước mắt đầm đìa, giọng ngẹn ngào : – Tuấn ! cậu đừng làm mình sợ mà…tỉnh lại đi…mình xin cậu đó…. Tuấn bắt đầu nhúc nhích, cậu ta cố gắng dùng hết sức lực để ngồi dậy, đôi môi nhợt nhạt gượng cười : – đừng la lên như thế chứ…mình vẫn ổn mà…. Tôi lấy tay quệt nước mắt, cúi xuống thổn thức : – cậu làm mình sợ quá…. Khuôn mặt Tuấn bắt đầu xanh đi, Tuấn nhìn xung quanh rồi mỉm cười vu vơ : – Gia Anh ! nếu mình có chuyện gì cậu có buồn không? nước mắt tôi lại sắp trào ra, tôi cố kìm, giọng nói dứt khoát : – ai cho cậu nói như thế hả ? cậu sẽ không sao đâu mà…hu..hu…, nhưng sao cậu lại như thế chứ…tại sao phải làm như vậy hả ? Tuấn quay lại nhìn tôi, đôi mắt ấy buồn xa xăm : – vì trong lúc đó mình chỉ nghĩ là không để cậu bị tổn thương hay có chuyện gì, dù có mất đi tính mạng mình cũng chịu.. Trái tim tôi như muốn tan ra, lòng tôi đau đớn còn hơn cả cái chết. tôi cúi xuống khóc rưng rưng : – tại sao cậu lại tốt với mình như thế…mình đâu có đáng để cậu đối xử như vậy …hu..hu Đôi mắt Tuấn nghiêm lại thể hiện sự quyết tâm và thẳng thắn, bàn tay lạnh ấy nắm lấy tay tôi và để trước ngực của Tuấn, giọng ấm áp, Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của tôi : – Vì ở trong đây đã có cậu… Tôi như hoá đá trước câu nói này của Tuấn. trong khoảng khắc đó dù trái tim tôi đang tan nát nhưng sao lại dâng trào một cảm xúc yêu thương, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đang xâm chiếm trái tim tôi. Trong đầu tôi là hàng loạt câu hỏi. tại sao Tuấn lại nói như thế ? và tại sao mình lại hạnh phúc khi nghe câu nói này….chuyện gì đang xảy ra vậy chứ….đôi mắt tôi mở to đây kình ngạc, giọng ấp úng : – Tuấn !….cậu…cậu… Tuấn không nói gì, mà chỉ ôm chầm lấy tôi. Người tôi cứng đờ ra, mọi thứ như quay cuồng, đầu óc trống rỗng, tôi chẳng thể nghĩ gì và làm gì được nữa. Người cậu ấy thật lạnh, tiếng nói Tuấn dịu dàng bên tai tôi.: – cậu là ai mà tại sao cứ ngự trị trong trái tim tôi !….hãy sống thật vui…xin lỗi…. Chưa nói hết câu Tuấn đã gục mặt trên bờ vai tôi, người cậu ấy mềm ra, chẳng còn một tí sức lực nào. Tôi lay lay Tuấn mà trái tim như muốn ngừng đập, trời mưa như đang rơi trong mắt tôi : – Tuấn ơi ! mình xin cậu đó…tỉnh lại đi….làm ơn….. Nhưng không, Tuấn vẫn nằm trên đôi tay tôi, đôi mắt ấy đã nhắm lại, nó không hề mở lấy một giây. Tôi như lấy hết sức lực để gào lên : – có ai không ! cứu chúng tôi với…có ai không…. chẳng có ai ngoài tiếng nói của tôi vọng lại và bốn bề toàn là cát và đất đá, tôi ôm chặt lấy Tuấn như sợ cậu ấy đi vậy, nước mắt đã che mất tầm nhìn, mọi cảnh vật như nhoè đi. Tôi run lên từng hồi, sấm chớp bão buồng như đang dâng trào trong lòng tôi. Tay tôi đập vào má Tuấn như muốn gọi cậu ấy dậy vậy. Tôi tự nhủ, không sao ! Tuấn mệt rồi nên cậu ấy chỉ ngủ mà thôi, mình phải gọi cậu ấy dậy, phải gọi cậu ấy dậy. tôi như một dứa trẻ hoảng sợ khi vừa mất đi người thân duy nhất, nói không thành lời : – Tuấn ơi ! tỉnh dậy đi..tỉnh lại đi mà…. làm ơn đừng bỏ mình….mình không cho cậu đi đâu…đừng vậy mà..hu..hu Tôi ngước nhìn bầu trời, hai tay chấp lại : – ông trời ơi ! con xin ông, đừng để Tuấn bỏ con, nếu có chết xin hãy lấy mạng con mà thay cho cậu ấy….hu..hu..con xin ông mà… Nhưng vẫn chẳng có thay đổi gì, trong cơn tuyệt vọng cùng cực ấy thì những tiếng nói của mọi người vang lên : – a ! có con thú sập bẫy rồi kìa… Tôi quay mặt lên miệng hố mà la hết sức mình : – cứu tôi với…..tôi ở dưới này…. rồi tôi quay lại vuốt nhẹ mái tóc Tuấn mà ôm Tuấn vào lòng, đôi mắt tôi buồn xa xăm và thấm đầy nước mắt : – Tuấn ơi ! chúng ta được cứu rồi…cậu phải cố gắng lên, mình không cho cậu bỏ cuộc đâu….đừng bỏ mình…..cậu phải cố…hu…hu
|
CHƯƠNG 43 tại bệnh viện. tôi đang ngồi đợi ở ngoài, Tuấn đã đang được cấp cứu ở trong đó. Tôi ngồi chấp hai tay mà cắn răng. Sao mình lại cứ phải chịu cái cảnh như thế này chứ. từng người, từng người mình yêu quý sao lại cứ phải nằm ở trong kia, còn mình thì lại ngồi đợi ở đây. Tôi đã phải gánh chịu cái cảm giác lo âu và đầy hồi hộp này lúc Phương và Thuỷ Linh, giờ lại tới Tuấn thì trái tim nhỏ nhoi của tôi làm sao mà chịu nỗi chứ…tôi ngước nhìn ông trời, cầu nguyện : – con xin ông trời ! hãy để Tuấn sống, dù có trả bất cứ giá nào con cũng nguyện… vừa lúc đó, bác sĩ bước ra, tôi chạy lại ngay, đôi mắt đầy hy vọng. bác sĩ mỉm cười : – thật may ! chỉ còn khoảng một xíu nữa thôi là chất độc về tim thì khó lòng mà cứu được, may mà đã đưa đến kịp lúc… Tôi ngồi bệch xuống ghế, mặt bơ vờ thở phào nhẹ nhõm, đây như là một niềm vui rất lớn đối với tôi, nỗi lòng cũng đã dịu lại, tôi cảm thấy mình như vừa được sống lại vậy ** Bàn tay phu nhân đang nắm lấy bàn tay của Phương. Đôi mắt của bà trông thật mệt mỏi. bà ngồi xuống cạnh Phương, và mỉm cười : – Phương ơi ! thường ngày con luôn tươi cười ! nhưng sao giờ lại trở nên như thế này….hu…hu Phu nhân lấy khắn tay ra lau nước mắt, rồi ngậm ngùi nói tiếp : – nếu con cứ nằm như thế này thì chắc con sẽ không đến dự lễ cưới của anh con được rồi… Phu nhân ngước nhìn ra ngoài cửa sổ của bệnh viện, đôi mắt của bà thật buồn bã: – Tuấn bây giờ đang đi du lich với Gia Anh, đây là lần đầu tiên ta thấy nó quyết tâm như thế, ta tin chẳng bao lâu nữa thôi thì lễ cưới của nó và Gia Anh sẽ được tổ chức mà thôi…thật không ngờ đêm đó nó lại nghe được câu chuyện của gia tộc ta…. Phu nhân ngậm ngùi rồi thở dài : – sao anh con lại có một suy nghĩ táo bạo như thế chứ…nó làm mẹ, cha và ông đều phải lo lắng…ta lo lắm…dường như Tuấn đã vượt quá giới hạn của mình với Gia Anh rồi….nhất định ta phải tìm ra…nguyên do vì đâu mà anh con lại nói như thế… người Phương hinh như động đậy, sợi dây chuyền loé sáng lên rồi tắt, bất giác đôi chân mày của cậu ta nhíu lại, khuôn mặt lỗ vẽ đau đớn.…. ** một buổi sáng thật đẹp, cả đêm qua tôi ở bệnh viện để chăm sóc Tuấn. Tiếng cửa phòng bật mở, thì ra là Lan, hương và Trúc. Trên tay Lan là một bó hoa, cô ấy vừa mang vào đặt lên bàn rồi mỉm cười : – lớp trưởng ! cậu đã ở đây suốt đêm sao !! Đôi mắt hơi mệt, tôi mỉm cười : – ừ ! sao các cậu biết tin mà vô thăm… Hương chạy lại nắm lấy tay tôi, đôi mắt long Lanh : – thì nghe người trong làng thông báo lại, cô chủ nhiệm cũng đã biết nên cũng sắp vô thăm rồi, còn bọn mình nóng lòng nên vào trước đó mà.,… Trúc đi lại giường nhìn Tuấn, rồi lại quan sát khuôn mặt của tôi, Trúc lấy tay sờ lên đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ của tôi rồi thở dài : – thật là ! coi anh kìa ! vậy mà cũng không chợp mắt một lát, nhìn đôi mắt thâm quầng nè ! vậy còn chi là nhan sắc nữa hả ? Tôi nhìn Trúc mỉm cười, rồi quay lại lấy khắn lau mặt cho Tuấn, đôi mắt tôi không rời khỏi cậu ấy, giọng ngẹn ngào : – trong hoàn cảnh này thì anh làm sao mà ngủ được chứ…..cám ơn các bạn đã vào thăm…. Trúc không nói gì, chỉ khoang tay lại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, còn Lan thì đi cắm hoa. Hương vẫn ngồi cạnh tôi. Lúc này đây, tôi chẳng để ý gì khác ngoài Tuấn. tôi nhìn khuôn mặt tiều tuỵ ấy mà đôi mắt lại đỏ hoe. Tôi thầm nhủ. Tuấn ơi ! sao cậu lại khờ thế ! chậm một chút nữa là cậu đã bỏ mình đi rồi ! sao cậu lại tốt với mình như thế chứ…mình phải làm gì để đền đáp cậu đây… bỗng đôi mắt Tuấn mấp máy, tay Tuấn cử động nhè nhẹ. Tôi mỉm cười la lên : – Tuấn tỉnh lại rồi…hương ơi ! cậu mau đi gọi bác sĩ đi… ** Ông nội tôi vẫn khoanh hai tay ra sau lưng nhìn ra ngoài hoa viên. Đôi mắt của ông đăm chiêu suy nghĩ. khoảng 1 lâu sau, ông thở dài rồi quay lại bàn trà đạo của mình. Cửa phòng ông bật mở. Cha tôi bước vào, ông cúi chào ông nội rồi ngồi xuống hầu trà cùng ông : – cha cho gọi con… Ông tôi ngậm từng ngụm trà rồi ngậm ngùi : – ta đang có một chuyện rất quan trọng cần cho con biết.. cha tôi không nói gì, chỉ cúi đầu chờ ông nói tiếp. Ông đặt ly trà xuống, thở dài : – người mà hứa hôn với Gia Anh thật ra là một người con trai, vì cả nhà kia đều không có nữ… Khuôn mặt ba tôi lộ vẽ đầy bối rối, ông ngẩng mặt lên, đôi mắt hoang mang : – hoang đường…thật quá hoang đường… Ông tôi đứng dậy, quay lại Lan can để ngắm nhìn những cánh hoa ngoài hoa viên. Đôi mắt ông nhìn lên bầu trời sâu thẳm, trong lòng ông cũng đầy sự rối bời. giọng trầm lại : – ta nhất định không đồng ý chuyện hôn ước đó…nhất định…. Đôi mắt cha tôi buồn bã, ông cũng như ông tôi, sẽ không bao giờ đồng ý chuyện hôn ước này… Đôi chân mày ông tôi nhíu lại, lộ rõ sự giận dữ : – sao cậu ta lại có thể nói ra được chuyện đó chứ…! Hoang đường ! thật quá hoang đường ! ta sẽ không bao giờ tin chuyện này….nhất định…. Trong tâm trí của ông tôi thoáng nhớ lại cái cảnh ông cùng Tuấn ngồi tại nhà hàng bên đường mà tôi nhìn thấy…lúc đó! không phải ông trách Tuấn mà hình như là Tuấn đang nói chuyện gì đó rất quan trọng với ông !! ** Bác sĩ nói Tuấn đã hồi phục, ngày mai là có thê xuất viện được. Lúc nãy, cô chủ nhiệm cùng các bạn trong lớp đã tới thăm và họ cùng về với hương, Lan và Trúc rồi. tôi bây giờ đang gọt táo, Tuấn thì nằm dựa trên giường, nhìn tôi không chớp mắt. Tôi liếc nhìn cậu ấy mỉm cười ; – làm gì mà nhìn người ta ghê thế….mặt mình có dính gì à… Tuấn lắc đầu, đôi mắt ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn ấm áp như lúc gặp tôi. Giọng cậu ta nhẹ nhàng : – vì nhìn cậu gọt táo cứ như là người bạn gái đang chăm lo cho người yêu vậy. .. Tôi đỏ mặt, lưỡi dao xém chút xíu nữa là cứa vào tay. Giật mình quay lại, lườm Tuấn : – cậu mà nói vậy nữa thì mình không làm nữa giờ… Tuấn xua tay cười thật tươi : – thôi mà ! mình đang thèm đây….. Trong lòng tôi bây giờ thật hạnh phúc. Trái tim không hiểu vì sao lại cứ thấy vui vui. Đã lâu lắm rồi tôi chưa hạnh phúc như thế này. tôi chỉ muốn thời gian như dừng lại mà thôi, để tôi có thể tận hưởng những khoảng khắc yêu thương…..tôi liếc nhìn Tuấn mỉm cười. Cậu ấy như nhận ra, cậu ta chồm tới bên cạnh tôi, rồi thì thầm vào tai tôi : – cậu cười lén mình phải không…? Tôi đẩy cậu ấy ra, mặt ửng đỏ, miệng chối phắng : – làm gì có…cậu cứ tưởng bở… Tuấn bật ngược ra đằng sau, cậu ta xoa tay, mặt ngượng ngiụ : – á.. …đau.. Tôi giật mình, chạy lại mặt hốt hoảng hỏi rối rít : – trời ! cậu có sao không…mình hơi mạnh tay hả… Tuấn lấy tay cậu ấy cốc lên đầu tôi một cái, miệng cười ranh mảnh, đôi mắt thật hạnh phúc : – ha ha…cậu bị lừa rồi nhé… tức quá, tôi đánh lên tay Tuấn một cái kèm theo một câu rủa : – thằng quỷ…. ** trời đã về chiều, gió thổi những chiếc lá bay bay lững lờ giứa không trung. Ông nội Tuấn lặng lẽ đi tới trước ngôi tháp cổ. ông ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, rồi ông thở dài : – thật là ! dù đã trãi qua biết bao nhiêu năm rồi mà nơi đây vẫn không hề thay đổi chút nào… Ông nhìn toà tháp cổ cao sừng sững giữa khuôn viên đằng sau. Giọng ông buồn bã : – quả báo rồi chú ơi !…. Đôi mắt ông lại đăm chiêu nhìn bầu trời, hai tay ông run run : – cuộc hôn ước này sẽ đi về đâu đây…câu chuyện ấy có kết thúc tại đây không….chưa có gì thì đã có bất hạnh xảy ra rồi…ông trời ơi ! ông có mắt không thế…..trời ơi… tiếng bước chân sột soạt đằng sau, ông Tuấn quay mặt lại nhìn rồi giọng nhẹ nhàng : – Phương sao rồi con… Phu nhân đôi mắt buồn bã, khuôn mặt tiều tuỵ đi có lẽ vì lo lắng nhiều quá : – nó vẫn thế thưa cha…không hề có dấu hiệu cho thấy là tỉnh lại… Ông quay lại nhìn ngôi tháp cổ, thở dài : – con đừng lo lắng nữa…nó có số của nó ! chúng ta có lo thì cũng chẳng giúp ích được gì….còn Tuấn thì đâu rồi sao dạo này ta không thấy nó..! – nó hình như là đi dã ngoại với trường thưa cha ! Ông Tuấn mỉm cười : – ừ ! vậy là tốt….nhưng sao ta vẫn có một cảm giác bất an.. Phu nhân tiến lại cạnh ông, bà nắm lấy tay ông rồi giọng ân cần : – con cũng cảm thấy vậy..! con đang cố gắng điều tra về việc Tuấn và Gia Anh.. Ông quay qua nhìn phu nhân : – đừng làm gì quá lố..vì có những chuyện ta càng tìm hiểu sẽ càng đau khổ mà thôi… Nhìn thấy phu nhân lộ vẽ không hiểu, ông Tuấn quay lưng lại, giọng uy quyền : – sau này con sẽ hiểu ! trời đã có gió rồi..ta vào trong thôi…. Phu nhân dìu ông đi, đôi mắt bà vẫn ngoái lại ngước nhìn cái tháp cổ u ám kia. từ trong đó phát ra một luồng khí âm u đầy bí ẩn, tia sáng xanh vẫn toả sáng trên ngọn tháp. Ông chậm rãi nói : – tia sáng ấy có từ lúc nào vậy con ? Phu nhân quay đầu lại, nhìn về phía hành Lang : – dạ ! có cũng lâu lắm rồi thưa cha…còn vì sao mà nó phát sáng thì con vẫn không biết nữa… Ông bật cười, nụ cười như hiểu tất cả : – mọi chuyện đã bắt đầu từ lâu rồi sao ? hình như là ta đã quá chậm rồi ! hèn gì nó lại nói như thế.….
|
CHƯƠNG 44 chuyến dã ngoại kết thúc, tôi và Tuấn quay về thành phố. ngồi trên xe của mình, Tuấn đăm chiêu suy nghĩ. Đôi mắt đầy những nỗi lo lắng và nheo nheo lại như nghĩ lại chuyện quá khứ tại nhà hàng lúc ấy… – thưa ông ! thật ra có một chuyện chắc ông nhận ra là Gia Anh rất giống với thiếu gia Cát An năm xưa phải không… Ông nội tôi tái mặt, đôi tay ông run lên từng hồi, giọng ông ngắt quãng : – cậu…cậu…sao… Đôi mắt Tuấn đầy vẽ quyết tâm : – ông hãy đồng ý chuyện hôn nhân này ạ ! vì theo cháu nhận thấy thì phần kết của câu chuyện sẽ được kết thúc bởi người đã sinh ra nó, đó chính là thiếu gia Cát An…vậy bây giờ Gia Anh sẽ kết thúc câu chuyện ấy…. Ông tôi tức giận, đôi mắt sắc bén : – không bao giờ…ta sẽ không bao giờ đồng ý một chuyện hôn nhân hoang đường như thế…. Tuấn khẩn khiết : – cháu xin ông ! đã có người bị hại rồi…đó chính là em cháu, một người từ đâu tới nói là thiếu gia Cát An gì đó và đã sát hại em cháu….nếu chúng ta không mau tổ chức hôn lễ thì không biết còn chuyện gì xảy ra nữa….cháu xin ông… Ông tôi đứng dậy, quay lưng bỏ đi chỉ để lại một câu sắt đá : – sẽ chẳng bao giờ có chuyện kết hôn ở đây cả…. Tuấn khẽ thở dài khi nhớ tới những chuyện đó, đôi mắt cậu ta buồn hẳn đi, cậu ta lại quay đầu vô xe và… ngay tại nhà Tuấn, ngay sau ngày Phương gặp nạn.. – con đã biết tất cả rồi….cha, mẹ và ông khỏi cần dấu nữa…- Tuấn thẳng thắn nói… Phu nhân trợn tròn mắt, giọng lúng túng : – con biết chuyện gì chứ…. – Gia Anh rất giống một người bên nhà Dương Tử tên là Dương Tử Cát An, còn Phương thì lại rất giống người Hoàng Phi bên nhà ta… Cha Tuấn dò hỏi : – sao con lại biết….chuyện này….? – mọi người không cần biết…nhưng theo con, cuộc hôn nhân này vẫn phải tiếp tục và con vẫn sẽ là chồng chưa cưới của Gia Anh… Phu nhân buồn bã : – mọi chuyện không do ý ta đâu con à…. Tuấn cương quyết : – mọi người hãy chờ xem….nhất định con sẽ cưới được Gia Anh.. Ba Tuấn đăm chiêu : – sao con lại cứ phải nhất thiết lấy Gia Anh hả ? vốn dĩ nó là con trai mà…. Đôi mắt Tuấn sắc lại : – con không cần biết…theo hôn ước con phải lấy cậu ấy….giờ con không thể trốn tránh trách nhiệm…. Ông Tuấn thở dài, giờ ông mới lên tiếng : – con hãy làm những gì mình thích….nhưng nên nhớ..chuyện gì cũng có giới hạn, con đừng vượt qua khỏi nó….vì tới lúc ấy ta không biết là con sẽ chịu đựng được không….hãy đi đi… Quay về với hiện tại, cậu ấy thở dài : – thật ra mình có làm đúng không đây…..? Tuấn bâng qươ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hạnh phúc khi nhớ tới những chuyện xảy ra ở làng Hải Lang….môi cậu ấy mỉm cười : – Gia Anh ! mình đã vượt quá giới hạn của nó rồi…vì cậu mình có thể làm tất cả….? ** Tôi nằm xuống giường mình nghĩ lại mọi chuyện vừa qua….dù chỉ trong một thời gian ngắn nhưng sao lại làm tôi hạnh phúc và vui như thế này…tiếng gõ cửa cộc…cộc…, tôi nói với ra : – vào đi… bước chân quen thuộc, giọng nói ấm áp vang lên : – cậu chủ có cần dùng điểm tâm không ạ….! Tôi ngồi dậy mỉm cười : – thôi khỏi ! anh cứ đi làm chuyện của mình đi, khi cần gì em sẽ nói… anh Phong cúi đầu rồi quay lưng đi. trở về căn nhà này, tôi thật sự cảm thấy ấm áp và hạnh phúc quá…tôi tiến lại chốc tủ, lấy cây gậy có vòng tròn gai…cầm nó trên tay tôi lại nhớ về những chuyện của quá khứ…thật sự đã lâu rồi tôi chưa nghĩ về chúng, dường như tôi chỉ muốn quên đi những nỗi đau khổ trong quá khứ để có một cuộc sống vui vẻ mà thôi….tôi khẽ cười : – Thuỷ Linh và Minh Tiến ! không biết giờ hai anh như thế nào rồi… rồi không hiểu sao những giọt nước mắt lại âm thầm rơi khi mà Phương lại hiện ra trong ý nghĩ của tôi. Tôi thở dài : – cậu ác lắm….sao cậu cứ phải làm tôi đau khổ thế này chứ…cậu đã hứa là sẽ ở bên cạnh và bảo vệ tôi suốt đời mà…cậu là tên bội ước…đồ dối trá… nước mắt như không cầm được nữa, lăn dài trên hai gò má của tôi và rơi lã tả lên viên ngọc trên cây gậy….thật đau quá….Phương ! cậu thật nhẫn tâm…. Ngay tại bệnh viện, sợi dây chuyền Phương đang đeo bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, bàn tay ấy nhúc nhích…nhưng xung quanh chẳng có ai cả…vì cô y tá chăm sóc Phương đã ngủ quên….và đây có phải là cơ hội mà Phương sẽ tĩnh lại hay không…ít lâu sau tôi mới trả lời câu hỏi này được…. ** Phu nhân ngồi đầy vẽ lạnh lùng khác hẳn với người mà ngày đầu tiên tôi gặp đang ngồi chơi game…một người đàn ông đưa những bức ảnh ra cho phu nhân và nói : – đây là những gì tôi thu thập được trong thời gian vừa qua…. Phu nhân cầm lấy những tấm ảnh, đôi mắt của bà càng nhìn càng nheo lại, một sự tức giận và lo lắng đang ẩn chứa trong đôi mắt đó. Bà nói : – còn điều tra được gì nữa không ?…. người đàn ông đó cúi đầu : – theo như tôi biết được thì hai người bọn họ rất thân với nhau, mọi người đều nói bọn họ đang yêu nhau ạ… Phu nhân bặm môi xua tay : – anh đi được rồi….cứ tiếp tục theo dõi…..có chuyện gì thì hãy báo cho ta… người đàn ông đứng dậy, quay đầu chào : – vậy xin chào phu nhân… Khi người đàn ông đi khỏi, phu nhân đập tay lên những tấm hình, đôi mắt bà ta sắc lại : – thật không ngời hai đứa nó lại phim giả tình thật, hèn gì mà trông nó có vẽ quyết tâm đến thế…thì ra là như vầy đây ! không được…ta nhất quyết không thể để chuyện này tiếp tục tiến triển được nữa….phải chặn nó lại trước khi quá muộn…. cộc…cộc…, phu nhân nói lớn : – ai đó ! giọng cô quản gia kính cẩn : – thưa phu nhân ! Minh Tuấn thiếu gia đã về rồi ạ…. Phu nhân đứng dậy bước ra : – nói với nó là sang phòng ta ngay…… – vâng ! thưa phu nhân… ** Tôi cất cây gậy và đi xuống nhà dưới. Vừa thấy tôi bước xuống, anh Phong khẽ nói : – cậu chủ cần gì ạ…. Tôi mỉm cười, đôi mắt vẫn còn hơi sưng vì mới khóc xong : – anh chuẩn bị cho em ít điểm tâm, dùng xong em sẽ vào thăm Phương…. anh Phong cúi đầu : – vâng…. Đã 3 ngày tôi không gặp Phương, không biết cậu ấy bây giờ có chuyển biến gì mới không ? ** – con nói thật đi….có phải con đã thích Gia Anh rồi phải không…? Tuấn cười gượng gạo : – mẹ à ! làm sao mà có chuyện đó được chứ….chắc mẹ hiểu lầm rồi …. Phu nhân lấy những tấm hình lúc nãy ra để trên bàn, đôi mắt sắc như dao : – vậy chứ con giải thích sao về chuyện này !! tuần sững sờ nhìn những tấm hình, nào là cảnh cậu ấy cõng tôi, rồi hai đứa tôi đùa giỡn, ôm nhau cũng có….đôi mắt Tuấn trân trân nhìn phu nhân : – mẹ….mẹ….sao mẹ lại theo dõi con ? giọng nói bình thản : – không theo dõi, mẹ làm sao biết được những chuyện này….thật không ngờ…..Tuấn ! con hãy tĩnh lại đi…mẹ không thể chấp nhận chuyện này được… Tuấn quăng những tấm hình xuống bàn, đôi mắt cậu ấy đầy sự tức giận : – con đã nói với mẹ rồi ! con không hề thích Gia Anh, những tấm hình này chẳng nói lên gì cả….mẹ hãy tin con….. – vậy chứ sao con cứ nằng nặc đòi lấy nó…. – như mẹ đã nói đó chỉ là hôn ước thôi ! sau này chúng con vẫn lấy vợ bình thường mà….vậy thì tại sao con lại không lấy Gia Anh được chứ….? phu nhân lắc đầu : – mẹ không tin chỉ vì hôn ước mà con lại làm như thế…nhất định con đã thích nó rồi…. Khuôn mặt Tuấn trở nên lạnh như băng, đôi mắt vô cảm : – con đã nói rồi…nếu mẹ không tin thì con chẳng còn cách nào nữa…chính mẹ đã lôi con vào cái trò hôn ước này… Phu nhân hơi choáng vì khuôn mặt của Tuấn, bà lấy hơi : – nhưng mẹ không muốn con thích nó…. – con đã nói không là không…. Tuấn đứng dậy, quay lưng bỏ đi chỉ để lại câu nói lạnh lùng : – mẹ đã biết tính con rồi thì hãy đừng theo dõi nữa, con không hề có tình cảm và biết nương tay đâu….chào mẹ… Phu nhân trân trân nhìn Tuấn bước ra khỏi phòng. Bà cũng biết rất rõ tính tình của Tuấn, cậu ấy rất đáng sợ, những điều mà cậu ta không thích thì có ép buộc chỉ khiến Tuấn nổi điển mà thôi…..phu nhân cắn răng, đôi mắt bà đầy cương nghị, ta nhất định phải làm rõ chuyện này….ta không tin là Tuấn không thích Gia Anh, nếu không thích thì nó đã không phản ứng như vậy rồi….. ** Dùng điểm tâm xong, anh Phong đưa tôi đến bệnh viện thăm Phương. Đẩy cửa tôi bước vào. Phương vẫn nằm đó, chẳng hề động đậy chút nào. Tôi lặng lẽ tiến đến ngồi bên cạnh Phương, tôi nắm lấy bàn tay của cậu ấy khẽ lấy xoa lên má mình : – sao cậu lại ham ngủ thế….mau tĩnh dậy đi….tôi nhớ cậu lắm…. Phương nằm bất động, khuôn mặt lạnh như băng, chẳng có một tí cảm xúc nào. Tôi lấy tay vuốt nhẹ mái tóc ấy : – trước khi đi tôi đã nói với cậu rồi, rằng chuyến đi này tôi linh cảm có rất nhiều chuyện xảy ra, và quả đúng là có nhiều chuyện thật…..nhiều đến nỗi mà trái tim tôi như đang dần bị lắp đầy, cậu có hiểu không ….. Đôi mắt tôi lại bắt đầu đỏ hoe, tôi nhíu hai hàng lông mi ngăn không cho nước mắt chảy ra : – lúc đó tại sao cậu lại không ngăn tôi lại, chỉ cần cậu nói “ Gia Anh ! đừng đi “, thì tôi sẽ không đi….sao cậu lại cứ đẩy tôi đi thế hả….? Tôi nói như trách Phương, giọng tôi thổn thức : – cậu khờ lắm….cậu có biết làm như vậy thì tôi sẽ ….. sao cậu lại cứ làm tôi đau như thế này chứ….hu…hu Tôi gục mặt lên ngực Phương mà khóc, nước mắt tôi đã không thể kìm lại được nữa rồi, sống mũi tôi cay xè, tôi như muốn tan ra trong tim cậu ấy, nhưng Phương sẽ chẳng dang hai tay ra mà ôm tôi nữa. Cậu ấy chỉ biết nằm đó mà thôi, những giọt nước mắt tôi chảy dài theo người Phương, thấm lên cả áo, lan tới cả sợi dây chuyền mà cậu ấy đang đeo trên cổ….tôi đứng dậy lau nước mắt, rồi quay lưng đi, bước ra tới cửa, tôi ngoảnh lại, giọng nói ấm áp : – rất có thể khi tôi bước ra khỏi cảnh cửa này thì tôi sẽ không còn là tôi ngày trước bên cậu nữa, Phương ơi ! một lần nữa…xin cậu đó….hãy tỉnh lại đi mà…. Hai hàng nước mắt lại lăn dài trên làn da trắng như tuyết của tôi, những cọng lông mi dài mượt lại thấm đọng nước….vẫn chẳng có dấu hiệu gì, tôi đành đóng cửa lại và đi ra ngoài. Nhưng tôi đâu có biết rằng, khi tôi vừa khép cánh cửa lại cũng là lúc những giọt nước mắt cay đắng của Phương rơi xuống đất, và sợi dây chuyền một lần nữa lại loé sáng mảnh liệt như đang đợi chờ điều gì…..
|
CHƯƠNG 45 Tôi chạy ra khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầm đìa nước mắt, leo lên xe, tôi đóng rầm cửa lại và nói lớn : – chạy đi…. anh Phong ngồi bên cạnh thở dài, đôi mắt anh ấy nhìn tôi như đã hiểu chuyện gì. anh Phong nói với anh tài xế : – anh về trước đi, để tôi đưa cậu chủ đến chỗ này… Anh tài xế bước ra xe và đón taxi về nhà. anh Phong mở cửa, bước lên lái xe. Tôi quệt nước mắt chớp chớp : – anh định đưa em đi đâu đây….? anh Phong mỉm cười ra vẻ bí mật : – tới một nơi mà cậu chủ sẽ thích… Tôi không nói gì nữa mà thả hồn ra ngoài cửa sổ. tôi đang rất buồn nên cũng cần đi đâu đó để cảm thấy thoải mái hơn….những đường phố và các toà nhà lui dần về xa…anh Phong lái xe như bay trên xa lộ, gió và cát bắt đầu hiện ra, mùi của biển cả tôi nghe thoang thoảng đâu đây…thắng cái két….anh Phong dừng lại. Tôi bước xuống xe, thì choáng ngợp bởi gió và mùi của biển….anh Phong nắm lấy tay tôi và dẫn đến một quán ăn nhỏ bên bờ biển. Ngồi xuống, tôi mỉm cười : – đây là lần đầu tiên em thấy anh như vậy …. Đôi mắt anh ấy nheo nheo, miệng mỉm cười : – hôm nay tôi cảm thấy cậu chủ rất buồn, nên tôi dẫn cậu ra đây ngắm cảnh rồi ăn thật đã để quên chúng đi… Tôi hất hất mái tóc, vươn vai : – rồi ! bữa nay em sẽ ăn thật đã luôn… một bữa ăn thật vui, những thức ăn còn tươi của biển cả được chế biến tại đây làm cho tôi có một không khí khắc hẳn, tôi nhìn anh Phong, anh ấy cũng nhìn tôi. cầm con ghẹ trên tay tôi cười : – anh ăn đi nè….làm gì mà nhìn em ghê vậy….? anh Phong bật cười : – trời ! trong đĩa tôi đã quá nhiều rồi….bộ cậu chủ muốn tôi bội thực luôn sao…. Tôi không nói gì, chỉ cười khì..khì…Ăn xong, là trời cũng đã gần về chiều rồi….tôi và anh Phong đi dạo bên bờ biển ngắm cảnh. Trời hoàng hôn trên biển thật đẹp, mặt trời đỏ rực hoà quyện với màu xanh của biển cả. tiếng anh Phong lanh lảnh theo sóng : – cậu chủ thấy đỡ hơn chưa…. Tôi cúi xuống nhặt lấy mấy vỏ sò quăng ra biển mỉm cười : – nỗi buồn của em giờ cũng như những vỏ sò kia….sóng đã cuốn nó ra ngoài khơi rồi… anh Phong ngồi xuống để chân cho sóng vỗ về : – cậu chủ vẫn thế….khó lòng mà khiến ai ghét được…. Tôi ngồi xuống cạnh anh Phong, đôi mắt chớp chớp : – thường thôi….em nghe câu đó hoài à….. anh Phong bật cười : – oh ! vậy là tôi nói câu đó hơi thừa thì phải…. Tôi mỉm cười, đôi mắt ngắm nhìn ra ngoài khơi, lòng tôi bây giờ cũng dịu lại, nhiều lúc tôi tự hỏi nếu không có những người bạn như Tuấn, anh Phong thì mình sẽ như thế nào đây….? Tôi quay qua nhìn khuôn mặt anh Phong. dưới những ánh nắng hoàng hôn, mái tóc ấy như ngã vàng đi, sỗng mũi cao ấy như chiếc đinh của thần biển cả….. anh Phong quay lại khẽ cười : – mặt tôi có dính gì à….. Tôi hơi ngước nhìn lên phía mặt trời : – không…chỉ tại anh đẹp quá thôi…. anh Phong hơi ngượng, không biết anh ấy đỏ mặt hay do nắng đỏ : – cậu chủ cứ chọc tôi ! tôi làm gì sánh bằng cậu …. Tôi quay lại nheo nheo mắt, đôi môi tươi cười : – trời ! thì mỗi người một vẽ…. Tôi quay qua anh Phong : – cám ơn anh!….hôm nay em đã thấy đỡ hơn nhiều rồi.. Đôi mắt trầm tư, anh Phong mỉm cười vu vơ : – mọi chuyện đều có lý do của nó ! cậu chủ khỏi cần cám ơn… Tôi lúc lắc mái tóc : – lý do gì…? anh Phong ra vẻ bí mật : – một ngày nào đó cậu chủ sẽ biết…? một ngày thật vui vẻ bên cạnh anh Phong….tôi chỉ muốn ngày nào cũng thế, tôi đã quá mệt mõi khi mà hằng ngày cứ phải khóc, phải gánh lấy những nỗi buồn thật nặng….con người cũng có giới hạn của nó mà….. ** – từ ngày thằng Ken biến mất một cách khó hiểu thì ban nhạc chúng ta cũng bị công ty cắt hợp đồng luôn, giờ phải làm sao đây ?- Kai thở dài ngồi lặng lẽ trên ghế nói. chị Thu Hà tiến tới, đôi mắt vui vẻ, lấy hai tay chỉ lên trời : – các em đừng nhụt chí như thế chứ….chị nhất định sẽ tìm ra công ty khác, các em hãy chờ, nhất đinh chúng ta sẽ thành công mà…. Kai đi lại vỗ vai Chain (mấy tên này chỉ là biệt danh thui): – ùh ! chúng ta nhất định sẽ quay trở lại như xưa, không những thế mà còn nổi tiểng hơn nữa kìa….cậu hãy chờ xem…. Jang cầm cái quạt ve vẫy cho có gió : – giờ mà có thằng Ken thì mọi chuyện chắc đã không phức tạp như thế này rồi…. Jus ngồi đọc báo, đôi mắt cậu ta không rời khỏi những trang tạp chí, giọng thì lãnh đạm : – quen biết cậu ấy lâu là thế nhưng sao chúng ta chưa biết nhà Ken thì phải ? Chain quay qua mọi người, đôi mắt ngơ ngác : – ùh ! lần nào đến toà nhà như cung điện thì Ken nói là nhà cậu ta nằm tút lút sâu trong đó, cậu ta chỉ ở ké nhà họ thôi….chúng ta cũng không biết Ken học trường nào nữa…. Chị Thu Hà nghĩ lại thì gật đầu : – ùh! Các em nói chị mới thấy….hình như chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về Ken cho lắm…. Kai thở dài, nhìn bâng qươ : – vậy thật ra cậu ấy là người như thế nào đây ? ** Tôi và anh Phong vừa đi xe về tới thì tôi đã thấy chiếc xe quen thuộc của Tuấn đậu trước nhà mình….cậu ấy đang dựa thành xe hình như là đang đợi tôi về. anh Phong dừng lại, tôi bước xuống xe, mỉm cười : – có chuyện gì mà cậu lại tới đây ? Tuấn không nói gì, đôi mắt cậu ấy hơi đỏ và người thì thoáng có mùi rượu, hình như là cậu ta mới uống xong. Tuấn đi lại, nắm lấy tay tôi mà kéo vô xe cậu ấy, tôi chỉ kịp quay lại nói với anh Phong : – em đi đây một lát….có gì cứ gọi cho em… anh Phong không nói gì nhưng hình như trong ánh mắt anh ấy có phần hơi buồn thì phải.. Tuấn lái xe như bay lao về phía trước…tôi hơi sợ nên hỏi nhỏ : – Tuấn ! có chuyện gì sao…hình như là cậu say rồi thì phải …? Tuấn không nói gì, cậu ta vẫn chăm chú lái xe, tôi mỉm cười gượng gạo : – cậu chạy chậm lại đi…mình hơi sợ đó…. Đôi mắt Tuấn lạnh lùng, nhưng trong lời nói của cậu ấy vẫn có sự ấm áp như muốn trấn an tôi : – cậu khỏi lo….mình đưa cậu đến chỗ này…. Đi được một lúc thì tôi nhận ra đây là con đường dẫn lên ngọn đồi bồ công anh. Tuấn dừng xe, và mở cửa : – cậu xuống xe đi….. bước xuống xe. Tuấn đi lại nắm lấy tay tôi mà dẫn về phía trước.. đi bộ trên một con đường đầy cỏ, có những dòng điện lấp lánh một lúc thì chúng tôi dừng lại. Tôi thốt lên vì khung cảnh trước mặt : – a…. những ngọn đèn sáng lung linh khắp một vùng đất, một chiếc vòng tròn hình trái tim được thắp sáng bằng hàng trăm cây nến màu…xung quanh là một hàng cây treo đầy dây điện với những dòng chứ nhấp nháy “trong trái tim mình đã có cậu….! “ Tôi nhìn Tuấn, đôi mắt ngơ ngác : – chuyện gì đây ? Khuôn mặt cậu ta lúc này chững chạc hẳn ra giống như là có chuyện gì quan trọng lắm vậy, Tuấn bước đến nắm lấy tay tôi mà để trước ngực cậu ấy, nói dịu dàng và đầy chân tình : – trong trái tim mình đã có cậu… người tôi như chết đứng, tim đập loạn xạ cả lên, chân tay như rụng rời…đầu óc choáng váng. Đôi mắt đỏ hoe vì cảm động, thì ra cậu ấy làm những chuyện này vì mình sao ? tôi ngước nhìn lên khuôn mặt Tuấn, cậu ấy lúc này sao mà đẹp thế, đôi mắt thành khẩn lấp lánh như sao, đôi môi đỏ như chờ đợi chuyện gì….nhưng tôi không thể chấp nhận một chuyện trái luân lý như thế này được, tôi đẩy tay Tuấn ra và quay lưng lại : – không được ….chúng ta không thể như thế này….chuyện này không…không được… Tuấn chạy lại ôm chầm lấy tôi, cậu ta gục mặt lên bờ vai tôi nói nhẹ nhàng : – sao lại không được chứ….mọi chuyện đều có thể mà…chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ…chẳng lẽ suốt thời gian qua cậu lại không nhận ra tình cảm của mình sao ? Tôi lắc đầu, đôi mắt mơ hồ lung linh : – mình….mình…mình… Tuấn quay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi : – chúng ta kết hôn đi…. Tôi nhìn Tuấn mà như chẳng thấy cậu ấy đâu nữa, những giọt nước đã quá nhiều để che mất tầm nhìn của tôi… nghẹn ngào tôi nói : – mọi người sẽ không ai chấp nhận chuyện này….chúng ta không thể vượt quá giới hạn của nó Tuấn à…. Đôi mắt Tuấn cũng đã đỏ lắm rồi, nhưng cậu ấy cố gắng kìm lại, Tuấn tin tưởng: – chỉ cần cậu đồng ý thì mình sẽ thuyết phục được mọi người mà thôi….. Tôi trân trân nhìn Tuấn mà hàng nước mắt lại lăn dài sưởi ấm khuôn mặt giá băng của mình : – cậu…..cậu…. Tuấn gật đầu, khuôn mặt đầy hy vọng : – Gia Anh ! cậu hãy tin mình….. Tôi không nói gì nữa mà ôm chầm lấy cậu ấy bật khóc, đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ, tuyệt vọng mà chúng là những giọt nước của hạnh phúc và sự hy vọng vào một điều gì đó…. ** Máy đo nhịp tim của Phương bỗng hiện lên một đường thẳng chứng tỏ tim cậu ấy đã ngừng đập…cô ý tá bên cạnh hốt hoảng, chạy ra ngoài cửa gọi ầm lên : – bác sĩ….bác sĩ…. Phương ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu…người nhà của bệnh nhân được gọi đến. phu nhân đi loanh quanh chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu : – trời ơi ! sao bỗng nhiên nó lại trở nên như thế này chứ…. Cha Phương đi lại vỗ về vai phu nhân : – em đừng lo ! mọi chuyện rồi sẽ ổn mà….. Phu nhân ngồi xuống ghế chờ đợi, khuôn mặt vẫn không ngớt lo lắng. cô quản gia đi tới cúi đầu : – thưa phu nhân ! đã cố gắng liên lạc với đại thiếu gia nhưng vẫn không được ạ….. Cha Phương lắc đầu đăm chiêu : – không biết nó lại đi đâu nữa rồi….thật là,…. Phu nhân không nói gì, đôi mắt bà mơ hồ nhớ lại chuyện hồi chiều, nhưng giờ nó không quan trọng nữa, vì trong lòng bà giờ đây đầy nỗi lo lắng cho Phương mà thôi….bà im lặng đợi chờ…. ** Tuấn lái xe chở tôi về nhà…lâu lâu tôi lại nhìn cậu ấy mỉm cười, không hiểu sao giờ tôi lại cảm thấy vui và hạnh phúc như thế này….Tuấn lái xe mà cậu ấy bật cười : – hey ! không chơi trò cười lén nha… Tôi bĩu môi : – mình không có cười lén à… – vậy ai cứ nhìn mình mà lại cười thế ta….. Đôi mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thì không ngớt cười đầy vẻ hạnh phúc : – không phải mình à…. Tuấn không nói gì nữa mà chỉ lắc đầu mỉm cười. tới nhà tôi. Tôi đi xuống, đang định đi vào thì Tuấn gọi giật : – Gia Anh !….. Tôi quay lại đôi mắt nheo nheo : – sao….? Tuấn chạy lại nắm hai tay tôi, cậu ấy xoa xoa rồi mỉm cười : – chúng ta sẽ còn gặp rất nhiều khó khắn….cậu có đủ dũng cảm để cùng vượt qua với mình không… Tôi bật cười, lấy tay mình cú lên trán cậu ấy một cái rõ đau : – ngốc ạ ! nếu không có can đảm thì ngay từ đầu mình đã không leo lên xe cậu rồi… Tuấn cười thật tươi, cậu ta đi lại xe mình : – nhớ nha…. Tôi quay lưng đi vào thì Tuấn lại gọi : – Gia Anh !… Tôi thở dài, quay đầu lại ra vẽ giận dữ nhưng thật sự chẳng có sự nỗi nóng nào trong lời nói của mình : – chuyện gì nữa đây….? Tuấn nheo nheo mắt ranh mảnh : – ai hỏi thì cậu hãy nói lấy mình chỉ để thực hiện hôn ước chứ không yêu mình nha….! Tôi bĩu mỗi, lườm Tuấn : – hứ….đã có bao giờ mình nói yêu cậu đâu….đúng là tự cao mà….. Tuấn đi vào xe còn ngoái cổ ra nói : – không yêu mà lấy à…. Tôi xua tay, miệng như không ngăn nỗi nụ cười : – thôi tội quá ! cậu về đi….người gì đâu dai như đĩa…. Tuấn vẫy tay tạm biệt rồi lái xe đi về…. tôi thì vẫn đứng trước cổng nhìn xe cậu ấy về cho đến khi khuất hẳn…tôi mỉm cười : – đúng là một tên ngốc….. Tôi quay lưng đi vào nhà…! Tôi đâu có biết rằng, nãy giờ ở trên lầu một bóng người đã thấy mọi chuyện tôi và Tuấn lúc nãy. Người ấy thở dài, rồi rút từ trong túi áo một tờ giấy màu đen và niệm cái gì đó rồi tung ra ngoài cửa sổ. Tờ giấy ấy lập tức hoá thành một con hạc màu đen và bay đi mất…người đó chỉ để lại câu nói rồi quay lưng đi vào nhà : – xin lỗi cậu…. Tôi không thể ngờ sống dưới cùng một mái nhà với mình lại có một con người biết bùa phép giống như Thuỷ Linh . thật là hắn là ai ? và hắn đang làm chuyện gì thì sau này tôi mới biết…? một sự thật quá cay đắng….
|