"Khụ khụ...khụ!"
Làn khói nồng nặc tiến vào, Vương Nhất Bác ho đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, đứng dậy ném đầu lọc thuốc lá đi.
Thiếu niên đột ngột bị buông ra, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến cứ như vậy mà thả cậu đi rồi?
Nhưng đúng là đối phương không thèm nhìn cậu thêm cái nào, chỉ mặt không đổi sắc mà đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Vương Nhất Bác vội vàng bò xuống bàn, sau lưng tựa hồ còn sót lại dư vị run rẩy của ngón tay, cậu hốt hoảng xua đi ý nghĩ hiện lên trong đầu, hùng hùng hổ hổ mặc lại quần áo.
Lúc thiếu niên nhấc chân lên xỏ vào ống quần, sau lưng còn nhoi nhói lên một trận.
Cmn, khẳng định đổ máu.
Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại một người, nộ khí ngút trời của Vương Nhất Bác không có chỗ để xả, nếu cứ để yên như vậy mà ra về cậu quả thực không cam tâm.
Thiếu niên nổi giận đùng đùng xông đến trước phòng ngủ của Tiêu Chiến, vốn định dùng chân đạp bay cửa, nhưng chần chờ một lát cuối cùng vẫn là dùng tay đẩy ra.
Tiêu Chiến đang ngồi đưa lưng về phía cậu, người mặc áo choàng tắm, tay vốc lấy hai viên thuốc từ tủ đầu giường, trực tiếp nuốt vào.
"Anh uống thuốc gì thế?" Vương Nhất Bác đứng ngay bục cửa, nhíu mày hỏi.
"Lăn ra ngoài." Thanh âm lạnh như băng, Tiêu Chiến quay đầu lườm cậu một cái.
"Mẹ nó, anh vừa, vừa mới..."
Vốn dĩ Vương Nhất Bác muốn nói anh thiếu chút nữa đã cưỡng gian thôi, vậy mà còn dám hung dữ hả! Nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy sai sai.
Vương Nhất Bác đại khái chính là kiểu người vừa lành sẹo đã quên đau, cho nên liền ác liệt nói.
"Lão tử không đi!"
"Không đi? Thật sự muốn bị tôi dùng **** chơi đến chết?"
Tiêu Chiến quay người, bước từng bước về phía Vương Nhất Bác, vừa đi vừa chậm rãi cởi thắt lưng.
Nam nhân dùng thứ thanh âm trầm đục mê hoặc nói lời hạ lưu thô tục, nghe qua có cảm giác như đang cắn vào vành tai cậu mà thì thầm.
Vương Nhất Bác bất giác run chân, đỏ mặt 'xuỳ' một tiếng đầy khinh miệt, lầm bầm hô "Đồ phô dâm!", sau đó vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài, lúc đến phòng khách còn đá vào tủ một cái mới hậm hực rời đi.
Trong phòng ngủ, Tiêu Chiến hờ hững nhìn cánh cửa đã khép chặt, động tác trên tay vẫn tiếp tục, sau khi trút bỏ áo choàng liền bước thẳng vào nhà tắm.
.
Mười giờ rưỡi tối, bên trong gian phòng truyền đến tiếng gõ phím lộc cộc.
"Trời ơi, Bác ca, tối nay anh sung thế!"
Phương Dương ở phía bên kia bị một loạt thao tác quỷ khốc thần sầu của Vương Nhất Bác doạ sợ, kiếm sĩ bên trên giao diện trò chơi toàn thân máu me, một mình chọi năm quân địch.
Khung chat hệ thống của trò chơi nhất thời náo nhiệt không ngừng.
<Waaaa~ người anh em, cừ lắm!>
<Đỉnh đỉnh đỉnh, chết dưới tay đại thần tôi đây cũng cam tâm tình nguyện>
<Đại lão, xin nhận của tôi một lạy...>
......
Vương Nhất Bác không thèm để ý, lại lạnh mặt bắt đầu một ván mới, Phương Dương cảm thấy hôm nay đại ca của mình quá không bình thường.
"Bác ca, hôm nay đứa nào không biết sống chết dám chọc giận anh vậy?"
Chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, lát sau, đại ca đột nhiên lãnh lãnh đạm đạm hỏi tên tiểu đệ của mình một câu.
"Nhìn anh mày có ẻo lả lắm không?"
"???"
"Tuyệt đối không! Em mà có là thiếu nữ mộng mơ thì đại ca cũng không thể nào ẻo lả được!" Phương Dương vội vàng nịnh bợ.
Vương Nhất Bác híp mắt, vừa thoăn thoắt điều khiển nhân vật vừa hỏi.
"Vậy mày nhìn anh, mày có muốn phệch không?"
"Cái gì cái gì cái gì? Trời ơi anh hai à, anh làm ơn tha cho em đi!" Phương Dương bị doạ, nhân vật trong game trực tiếp lên bảng đếm số.
"Không không, ngàn vạn lần không! Em chỉ là một Beta quèn, làm sao có thể trèo lên người anh? Em sờ cái mông anh còn không tới nữa là!"
"Thôi cút đi!"
Vương Nhất Bác cảm thấy tức cười, nghĩ đến vừa rồi chính mình thiếu chút nữa là bị đâm, trong lòng còn rất ấm ức. Nhưng nhớ tới việc cuối cùng mình cũng không bị làm sao, Tiêu Chiến còn bày ra cái vẻ chơi tí đã chán.
Gai mắt cậu dữ vậy à?
Vương Nhất Bác cảm thấy cơn giận này của mình có chút không thích hợp.
Chẹp, không lẽ mình có bệnh?
Thiếu niên nổi nóng, lại ra tay đại sát tứ phương, mãi đến hai giờ sáng gian phòng mới an tĩnh trở lại.
Vương Nhất Bác mang theo tai nghe, nhíu mày ngồi uốn mình trên ghế xoay, mê man nằm mộng.
.
Cũng là vào một ngày mùa hè, Vương Nhất Bác mười ba tuổi kéo theo một rương hành lý cồng kềnh, thở hổn hển bò lên lầu năm.
Lúc cậu đi lên tới tầng bốn, cầu thang lại bị một người ngồi chắn mất.
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn chằm chằm, người nọ đang ngồi cúi đầu hút thuốc, khói vị gỗ thông vừa nồng vừa cay.
Thiếu niên nhíu nhíu mày "Làm ơn nhường đường."
Người ngồi dưới đất nghe vậy liền ngẩng đầu, khói trắng lồng vào nửa gương mặt, đôi mắt nheo nheo nhìn về phía cậu.
Vương Nhất Bác lại sửng sốt một hồi, cậu được người ta nhận nuôi hai lần, cũng đã nhìn qua vô số người đẹp, nhưng chưa bao giờ gặp ai có dung mạo ấn tượng như thế này.
Đẹp, lạnh, khuất sau làn khói trông còn có vẻ yêu dị.
Hơn nữa, ánh mắt hờ hững lạnh lùng kia càng làm cho đứa trẻ mới lớn như Vương Nhất Bác ngây người.
Nhưng đối phương cũng chỉ nhìn cậu một chút vậy thôi, sau đó liền đứng dậy nhường đường.
Thiếu niên xách theo rương hành lý nặng nề, cố gắng giả vờ bình tĩnh mà đi lướt qua.
"Ê, nhóc."
Vương Nhất Bác sững sờ quay đầu, thanh niên đứng ở bậc thang mặt mày lãnh đạm, sau đó cúi xuống nhặt một gói kẹo từ dưới đất lên, ném sang cho cậu.
Vương Nhất Bác vội vàng bắt lấy, lúc này mới phát hiện túi kẹo giắt ở bên hông balo của mình đã rớt mất từ lúc nào.
Lớn vậy rồi mà còn ăn kẹo, cậu thật sự có chút xấu hổ.
Nhưng người nọ cũng chỉ lười biếng nhìn cậu một cái, sau đó nhíu mày, xoay người ung dung đi xuống lầu.
Về sau Vương Nhất Bác mới biết được, thanh niên đẹp mắt này sống ở căn hộ phía đối diện.
Phòng ốc ở đây có chút cũ kĩ, hai phòng ngủ một phòng khách đơn sơ, cái này là do cha mẹ đời thứ hai của cậu để lại.
Nhắc tới cũng thấy khôi hài, Vương Nhất Bác bị vứt bỏ ba lần: sinh ra một lần, sau khi được nhận nuôi lại thêm hai lần nữa. Đương lúc thiếu niên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ra đường nhặt ve chai, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ pháp viện.
Đôi vợ chồng thu dưỡng xong lại vứt bỏ cậu xảy ra tai nạn bất ngờ, trước đó còn chưa giải trừ quan hệ nhận nuôi, cho nên Vương Nhất Bác tự nhiên có được một căn nhà, thành ra đứa cơ nhỡ như cậu bỗng dưng nhặt được của hời.
Vương Nhất Bác kỳ thực còn rất vui vẻ.
Bởi vì hiếm muộn cho nên đôi vợ chồng kia mới muốn nhận một đứa con nuôi, để sau về già có người chăm sóc. Lúc đó cậu lại là đứa trẻ lớn nhất trong cô nhi viện, về nhà cha mẹ nuôi chưa đầy hai năm, ăn cơm thì ít mà làm lụng thì nhiều.
Nhưng bấy giờ Vương Nhất Bác vừa dọn đến đây, trong nhà cái gì cũng không có, cho nên bèn chạy sang hàng xóm hỏi mượn xem sao, nào ngờ người ra mở cửa lại là thanh niên xinh đẹp ngồi ở cầu thang ban sáng.
Nhịp tim Vương Nhất Bác tăng nhanh một cách kỳ quái, giọng nói có chút khẩn trương.
"Anh...nhà anh có nồi không?"
Nói nhảm, mùi đồ ăn trong phòng đã thơm nức rồi, Vương Nhất Bác càng nghe càng thấy đói.
Đối phương lẳng lặng nhìn cậu, sau đó đứng dựa người vào khung cửa, nhàn nhạt nói "Ăn không hết cũng lãng phí, vào ăn chung đi."
"À? À...được được."
Cho nên, vừa có đồ ngon vừa có mỹ nhân bày ra trước mặt, Vương Nhất Bác mười ba tuổi cũng không thèm cân nhắc xem người hàng xóm này có phải là người xấu hay không.
Dù sao cậu cũng nghèo muốn chết, có gì để người ta lừa đâu, ăn chùa được ngu gì mà không ăn?
Hai năm sau đó, Vương Nhất Bác thường xuyên dày mặt chạy sang nhà Tiêu Chiến để ăn nhờ ở đậu. Thời gian đó thái độ của anh đối với cậu cũng không tốt lên bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không tệ.
Tuy bọn họ không thân thiết nhưng ngày nào vào giờ cơm Tiêu Chiến cũng để cửa chờ sẵn. Vương Nhất Bác có sở thích nhai kẹo rôm rốp, thế là trong nhà hàng xóm lại nhiều thêm một hũ kẹo.
Thiếu niên ở trong gian phòng nhàn nhạt mùi rượu mơ, cùng Tiêu Chiến sống qua một đoạn thời gian thanh nhàn an tĩnh.
Nhưng từ khi Vương Nhất Bác mười lăm tuổi phân hoá thành Alpha, người nọ bắt đầu không cho cậu sang ăn nhờ nữa.
Lúc ấy Vương Nhất Bác còn nghĩ, mặc dù Tiêu Chiến không nói rõ ra thuộc tính của mình, nhưng dựa vào bề ngoài xinh đẹp cùng mùi rượu mơ ngòn ngọt, cộng thêm việc đột nhiên giữ khoảng cách với một Alpha như cậu, vậy khẳng định chính là Omega.
Có lẽ đối phương sợ cậu vừa mới phân hoá sẽ không khống chế được tin tức tố, cho nên mới tìm cách tránh đi. Mặc dù Vương Nhất Bác có chút khổ sở nhưng cũng rất thông cảm.
Cậu thích Tiêu Chiến, từ năm mười ba tuổi liền thích.
Thiếu niên nghĩ thầm, nếu đã như vậy chi bằng dứt khoát chạy tới tỏ tình, biến người kia thành cục cưng Omega của riêng mình cậu càng sớm càng tốt.
Ngày đó, Vương Nhất Bác gõ cửa nhà Tiêu Chiến, tranh thủ lúc đối phương còn chưa kịp sập cửa lại liền đưa tay chắn ngang, nghiêm túc nói.
"Chiến ca, em...em thích anh! Anh đồng ý làm Omega của em không?"
Chỉ thấy trong mắt Tiêu Chiến nổi lên tầng tầng ý vị thâm trầm, sau đó 'bang' một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Mười lăm đến mười tám tuổi, Vương Nhất Bác kiên trì dây dưa Tiêu Chiến suốt ba năm, từ lúc còn tưởng rằng đối phương chê mình trẻ con nên mới cự tuyệt cho đến khi nhận ra đồ Omega già này rõ ràng là chướng mắt cậu!
Nhưng sau đêm nay, chân tướng thật sự mới phơi bày ra trước mắt.
Mẹ nó, người cậu ngày nhớ đêm mong hoá ra lại là một tên Alpha!