Số Phận Phần 1
|
|
Chap 1
Lão quét cái lưỡi dài lên khắp cơ thể cậu, lão ngấu nghiến đôi môi hồng xinh xắn, mơn man làn da trắng ngần và thích thú khi nghe cậu khẽ rên lên đau đớn khi lão tiến sâu vào cậu.
Mỗi lần làm chuyện đó là mỗi lần đau, mỗi lần nhục nhã và ê chề, nhưng đã quá lâu để còn có cảm giác, đã quá lâu để còn nhận thức được mình đang làm gì. Cậu vẫn nằm yên, đôi mắt lạnh lùng và bình thản, chỉ thỉnh thoảng khẽ nheo mắt vì đau ở nơi ấy.
Vuốt ve làn da trắng như ngọc, lão thì thầm
-Ngày mai ta phải sang Nhật có công chuyện, sẽ không được gặp cậu trong vài ngày, ta sẽ nhớ cậu lắm.
Cậu vẫn nằm yên, hơi thở vẫn đều đều trong giấc ngủ. Phải rồi, ngủ để cứ nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, cơn ác mộng kéo dài suốt ba năm, kéo dài suốt cùng sự nhục nhã.
-Cầm lấy số tiền này và đi mua những gì mình thích_Lão mở ví ra và dúi vào tay cậu cả một nắm tiền, tiện thể hôn lên bờ vai trắng mịn vẫn còn nham nhở những dấu hôn. Tiền bạc là cái nguyên nhân cậu ở đây, ở trong vòng tay lão và cam phận để cơ thể mình vần vũ theo men say của lão và cả của cậu. Hờ hững cậu cầm nó trong tay, khẽ mỉm cười ( nhiều đấy chứ).
Lão đi rồi, lần nào cũng thế, cứ một tuần lão lại về và đưa cậu đi, lâu lâu cậu cũng đã quen bởi lão là khách hàng duy nhất của cậu từ khi cậu bước chân vào vũng bùn lầy này. Bao lâu ư, có lẽ là 3 năm thì phải, cậu vẫn còn nhớ như in cái ngày đó,vì phải vay một số tiền lớn để điều trị cho đứa em bệnh tật, cậu đã phải bán mình để trả. Và lão là người đỡ đầu cho cậu, không oán trách , không phản kháng, bởi cậu hiểu phản kháng hay chạy trốn thì chỉ còn con đường chết. Nhưng….lão đối xử với cậu cũng không đến nỗi tệ.
Lão không cho bất cứ ai đến gần cậu, nhưng hàng ngày cậu vẫn cứ phải đến vũ trường, ngồi một chỗ và…hát …đôi khi còn phải nhảy. Đối với cái vũ trường ấy cậu là một báu vật ….nhưng chỉ duy nhất lão có quyền chạm vào cậu …những kẻ khác chỉ có thể nhìn ngắm và ao ước được một lần ôm thiền thần ấy trong tay
Phải rồi…thiên thần có đôi cánh nhuốm mùi tanh hôi của bùn lầy, đôi cánh không thể bay lên mà chỉ biết giãy giụa trong nước mắt.
Mệt mỏi trở về nhà, cậu trút bỏ mớ quần áo bẩn thỉu và đi vào nhà tắm. Để cho những dòng nước quấn trôi đi mọi mùi tanh hôi trên cơ thể, những vết hôn vẫn còn đỏ, những vết cằn vẫn còn sâu. Đưa tay ôm lấy bờ vai gầy guộc, cậu nhếch mép cười ,một nụ cười chua chát.
Cuộc đời này sao lại lắm trái ngang?
Junsu đã đi giao báo từ buổi sớm, căn nhà lạnh ngắt chỉ có tiếng nước vang lên đều đều. Cậu đi vào phòng khách và bật tv lên xem, nhưng mọi chương trình đều thật vô vị, cậu đành tắt tv đi và ngủ .
Cánh cửa phòng bật mở, một thằng nhóc gương mặt bầu bĩnh bước vào. Nó vất cái mũ lưỡi trai lên trên cái nóc tủ gần đó rồi ngồi xuống bên bậc thềm để tháo đôi giầy đã cũ ra để gọn gàng vào một góc . Chợt nhận ra anh mình đã về ,nó bước nhẹ nhàng để không làm cậu thức giấc. Ngắm nhìn anh mình ngủ say trên ghế, nó khẽ thở dài. Nó không hiểu công việc anh nó làm là gì mà đã 3 năm rồi khi nào anh nó cũng về nhà rất muộn, người nồng nặc mùi bia, có khi còn đi qua đêm không về. Nhiều lần nó có hỏi nhưng cậu chỉ trả lời qua quýt, đôi khi cáu gắt khi nó hỏi quá nhiều. Lâu rồi nó cũng không hỏi nữa, cứ coi như đó là chuyện thường ngày. Nó chịu khó đi làm thêm, kiếm thêm thu nhập để giúp đỡ cho anh nó phần nào. Mong sao có ngày hai anh em bớt khổ.
-Em về rồi ah, anh đã bảo là không phải đi làm thêm rồi cơ mà, không lẽ anh cho em thiếu tiền sao?Cậu đã tỉnh từ bao giờ, ngồi dựa đầu lên thành ghế và hỏi.
-Dạ …em…- nó ấp úng-…không ..không đâu anh a, em chỉ muốn đi làm cho năng động hơn thôi, em không muốn sau này cứ phụ thuộc vào anh mãi
-Em không cần phải làm gì cả ,cứ chịu khó đi học đi , anh đã không được học hành rồi ,em phải cố gắng thay phần anh chứ_cậu uể oải đứng dậy đi vào phòng ngủ còn Nó vẫn đứng đấy , nước mắt khẽ chảy dài trên mặt. Nó thương anh nó lắm …Nhưng tại sao anh lại luôn vô tình với em thế
8 năm trước
-Changmin ah…đứng đây đợi anh nhé …không được đi đâu đâu đấy ,anh đi mua một chút đồ rồi sẽ về ngay , thằng bé tóc đen dặn dò em nó
-Dạ ,anh đi nhanh mau về nhé,,, thằng bé nhỏ hơn khẽ lay tay anh nó
-Ừm ,anh chỉ đi một chút thôi….đừng đi đâu đấy nhé…nó lại dặn dò
-Changmin ah…em ở đâu…changmin…ah ..Cô ơi cô có thấy một thằng bé rất đáng yêu ,cao ngần này …mặc áo màu xanh đứng đây không ah?
-không thấy
-Chú ơi …chú có thấy…
-Không thấy…
NÓ ngồi bệt xuống lề đường đưa tay ôm mặt khóc ,nó đã chạy đi tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng bé nhỏ của đứa em tôi nghiệp ở đâu cả .Nó hối hận vô cùng ,giá như nó không bảo thằng bé đứng đấy chờ ,giá như nó dăt em nó theo.Tất cả chỉ là giá như.
Khẽ quệt đi dòng nước mắt, cậu hồi tuởng lại tuổi thơ của mình, nhớ về đứa em trai ngây thơ tội nghiệp, không biết giờ này nó ở đâu ,làm gì ,còn sống hay là đã….
-JAEJOONG ah ,em đi học đây ,anh ở nhà nhé _câu nói của JUNSU kéo cậu về thực tại.
-Ưh ,nhớ về sớm nhé
Cũng ngày hôm ấy cậu gặp Junsu đang ngồi thu lu trong một con hẻm nhỏ
– Bố mẹ em đâu sao em lại ngôi đây ?
-EM không biết…thằng bé run lên vì lạnh
-Em còn nhớ nhà em ở đâu không ..anh đưa em về
-Em không biết…nó cúi đầu
Nhói đau ,thằng bé này chắc chỉ hơn Changmin một tuổi là cùng ,nó cũng bị lạc mất gia đình.Đưa nó đến đồn cảnh sát mong cho họ sớm tìm thấy người nhà của thằng bé…Nhưng đã mấy ngày rồi,nó vẫn ngồi đấy ,không có ai đến tìm nó cả
-Em có muốn theo anh về nhà anh không? …cậu hỏi
Đôi mắt của nó bõng sáng lên ,nó gật đầu.Thế là nó trở thành em trai của cậu .cậu dành cho nó tình thương của một người anh
Rồi nó bị ốm ,không có tiền ,cậu đành đi vay lặng lãi ,thế là cậu đành bán thân để trả nợ ,tiền dành dụm được cậu lo cho JUNSU đi học …số còn lại ….cậu đợi tìm được Changmin về…Khi ấy ba anh em sẽ sống thật hạnh phúc
Có lẽ đấy là niềm tin duy nhất ,nghị lực duy nhất giúp cho cậu còn tồn tại đến giờ
chapitre2
Mấy tuần rồi lão không về ,cậu cảm thấy trong lòng có chút thoải mái ,không bị hành hạ,không bị giày vò ,không phải trở về nhà với những dấu hôn và những vết cắn rát đầy trên cơ thể
Nhưng….đều đặn …cậu vẫn phải đến vũ trường vào mỗi tối…ngồi một chỗ …lạnh lùng nhấp ngụm rượu
Mỗi lần như vậy ,anh lại ngồi bên cậu ,pha chế cho cậu những thức uống tuyệt vời như tình yêu sâu kín anh dành cho cậu
-KANGTA ah..anh có tin vào số phận không..? cậu mân mê ly côk tai anh mới pha xong cho cậu
không trả lời
Nhếch mép cười ,đầu cậu khẽ đung đưa theo tiếng nhạc
ANH chẳng thể nào giúp được gì cho cậu,chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cậu mỗi ngày ,pha cho cậu những ly cooktai độc nhất ,anh biết ,nếu anh chạm vào cậu ,anh sẽ không được yên, cậu cũng không được yên.Anh cũng chỉ biết đau lòng ,xót xa và căm tức khi cậu ngồi trong vòng tay lão, uống hết những cốc rượu mà lão đưa cho .Anh thấy mình thật hèn nhát. Từ khi gặp cậu ,đôi mắt ấy ,làn môi ấy ,nụ cuời ấy ,anh không sao có thể quên được ,anh yêu cậu nhưng chẳng thể nào mang lại hạnh phúc cho cậu được ,anh biết mình bé nhỏ.VỚI tư cách một đồng nghiệp trong cái chốn bẩn thỉu này,anh chỉ biết chia sẻ với cậu qua những tác phẳm của mình.tình yêu của anh cũng chất chứa trong đó
ANH đâu biết cậu cũng yêu anh nhiều lắm, nhưng …làm sao cậu có thể đến với anh được khi gông cùm vẫn còn ,và…khi tấm thân đã nhuốm màu nhơ nhuốc
Số phận thật trớ trêu
Tiếng nhạc vẫn đấy, những con nguời điên dại vẫn uốn éo theo những vũ điệu điên cuồng, hai con nguời ngồi lặng im chao cho nhau sự im lặng
-LEE SONG MAN CHẾT RỒI…HÌNH NHƯ LÀ BĂNG NHÓM THANH TRỪNG LẪN NHAU THÌ PHẢI ..
cái tin ấy lan truyền khắp trên báo chí ,lan truyền trong khắp giỡi xã hội đen
Cầm tờ báo trong tay ,anh như người điên chạy đi tìm cậu.Sau qquans ba, cậu đứng đó ,im lặng.
-JJ AH…anh gọi và từ từ tiến lại gần cậu
im lặng
-Em biết tin gì chưa ?
Ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh ,anh không hiểu gì cả
Bất chợt cậu lao đến ôm chầm lấy anh ,tiếng khóc hòa trong tiếng cười
-EM ĐƯỢC TỰ DO RỒI, EM ĐƯỢC TỰ DO RỒI….cậu gào lên trong sung sướng
Thật hay mơ đây ,cậu đang nằm trọn trong vòng tay anh ,anh không dám tin vào mắt mình nữa,nhẹ nhàng anh cũng vòng tay ôm lấy cậu ,nhấc bổng cậu lên quay thành một vòng tròn
-YAAAAAAA….anh biết rồi …anh biết rồi
Ngượng ngùng ,hai người buông nhau ra, cậu xấu hổ quay mặt đi ,anh cũng lúng túng
-Xin lỗi…vì em vui quá nên không kiềm chế được….cậu lungd túng
-Không sao…anh gãi đầu
Trời trở lạnh ,anh khoác lên mình cậu tấm áo
-Cảm ơn… cậu khẽ ngượng ngùng
IM LẶNG
Chưa bao giờ anh và cậu được ngồi bên nhau yên bình như thế ,cả hai ngồi ngắm bầu trời đêm
-Sau này em định làm gì…anh hỏi
mỉm cười ,cậu nhìn lên bầu trời và nói
-em sẽ mở một quán cafe nhỏ ,em và JUNSU sẽ cùng làm viêch thật chăm chỉ để kiếm sống.Em sẽ đi tìm CHANGMIN về,sau đó 3 anh em sẽ sông thật hạnh phúc
-Khi đấy nếu anh rảnh thì ghé qua chỗ em ,em còn cần anh dạy cho em nhiều về cách thức chế biến đồ uống đấy, cậu nhìn anh tinh nghịch
-Tất nhiên rồi ,nếu em không chê anh sẽ đến đấy làm nhân viên cho em suôt đời
Lúng túng ,cậu ngại ngùng quay đi ,anh cũng đỏ hết cả mặt
CHưa bao giờ cậu thấy cuộc sống lại yên bình như thế ,mơ tưởng về cuộc sống trước mặt ,cậu khẽ mỉm cười hạnh phúc .còn anh, anh ngồi đấy ngắm nhìn cậu say sưa kể về những dự định trong tương lai
gió khẽ thổi,dưới bầu trời đêm có hai người đang chìm trong niềm vui bất tận vì vừa mới tìm lại cho mình cảm xúc
NHƯNG…..cuộc đời đâu có đơn giản như thế
|
chapitre3
Đã hai hôm rồi khi cái tin LEE SONG MAN bị giết ,cái vũ trường ấy vẫn xập xình tiếng nhạc ,những con người điên dại vẫn uốn éo như trong men say ,trong men tình.Anh ngồi đấy chờ cậu đến.Hai hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều ,anh có nên nói những tình cảm trong lòng mình cho cậu biết không ?liệu cậu có yêu anh không ? anh lo sợ cậu sẽ lánh xa anh nếu biết anh yêu cậu .Nhưng anh đã quyết định nói cho cậu biết toàn bộ những điều xưa nay anh luôn giấu trong lòng ,anh sẽ cùng cậu và JUNSU mở một quán cafe nhỏ ,cùng nhau sống thật hạnh phúc .Nghĩ đến đây anh khẽ mỉm cười
Và…cậu kia rồi ,cậu tiến lại gần nơi anh làm việc ,cậu mỉm cười khi nhìn thấy anh vẫy tay với cậu…trông cậu hôm nay rạng ngời hơn bao giờ hết
-Anh đợi em lâu chưa? hôm nay em phải chuẩn bị một ít đồ cho JUNSU đi cắm trại với lớp
Khẽ mỉm cười anh kéo cậu ngồi xuống ,cậu hơi đỏ mặt ,sao hôm nay anh mạnh bạo thế ,cứ nắm lấy tay cậu mãi.
-JAEJOONG ah..anh có chuyện này muốn nói với em…chúng ta ra đằng sau nói chuyện được không ở đây ồn ào quá..anh nhìn sâu vào mất cậu
Lại đỏ mặt ,cậu chỉ im lặng gật đầu
-TẤT CẢ MỌI NGƯỜI NGHE ĐÂY…ÔNG CHỦ CỦA CHÚNG TÔI CÓ CHUYỆN CẦN NÓI… Một tiếng nói cất lên ,nhạc tắt, những điệu nhảy cuồng loạn cũng dừng lại
MỘT toán người xông vào ,họ xếp thành hàng chờ đón một nhân vật quan trọng
Hắn bước tới ,bọn người xung quanh cúi dạp đầu nghênh đón hắn
Anh khẽ nắm lấy tay cậu chấn an,còn cậu thì cũng như bao nhiêu con người đang có mặt trong vũ trường này đều đang không hiểu có chuỵên gì xảy ra
Hắn bước lên sân khấu đặt ở giữa phòng ,lanh lùng cầm lấy cấi micro
-XIN CHÀO TẤT CẢ….RẤT VUI VÌ Ở ĐÂY HÔM NAY VẪN ĐÔNG ĐỦ THẾ NÀY..TÔI CỨ NGHĨ SAU KHI LEE SONG MAN CHẾT THÌ SẼ CÓ RẤT IT NGƯỜI ĐẾN ĐÂY….KHÔNG SAO …TÔI SẼ NOI NGẮN GỌN THÔI…TỪ BÂY GIỜ …VŨ TRƯỜNG NÀY SẼ CHÍNH THỨC DO TÔI JUNG YUNHO LÀM CHỦ.ĐỂ ĐÓN CHÀO VIỆC NÀY TRONG VÒNG MỘT TUẦN TỚI VŨ TRƯỜNG SẼ MỞ CỬA MIÊN PHÍ ĐỐI VỚI TẤT CẢ..
Hắn vừa dứt lời thì hàng ngàn tiếng vỗ tay vang lên,tiếng reo hò ầm ĩ,nhạc lại cất lên ,những điêu nhảy ma quái lại đầu
Hắn bước xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người,những cô gái trầm trồ trước vẻ đẹp cảu hắn ,họ xúm lại nhìn ngắm,bàn tán và tiếc nuối thấy hắn đi qua
Chỉ là một sự thay đổi chủ thôi ,ai làm chủ cũng vậy ,anh nắm tay cậu toan kéo ra ngoài.Nhưng một toán người đã chặn trước mặt anh và cậu Hắn tiến lại gần
-Sao vội vàng thế /hai anh bạn trẻ ,hắn nhếch mép cười
ANH bước lên chắn phia trước mặt cậu
-Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ vũ trường này không cho khách về sao ? anh nhìn vào mặt hắn hỏi
lại nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thấy anh nắm tay cậu hắn nhếch mép
-Anh có thể đi nhưng cậu ta thì không được
kinh ngạc trước những gì hắn nói ,câu và anh nhìn nhau không hiểu
-Tại sao cậu ấy lại không được đi ?
vất điếu thuốc đang hút dở xuống dưới đất ,khẽ di di chân để làm tắt nó
-Bởi vì cậu ta là KIM JAEJOONG ,nếu là KIM JAEJOONG thì không được phép ra khỏi đây ,hắn nhìn cậu mỉa mai
-ANH đang nói cái quái gì thế ?anh có quyền gì mà không cho câu ấy đi ? Anh gằn giọng không giấu nổi tức giận
Rút từ túi áo ra một tờ giấy ,hắn giương lên trước mặt anh
-KIM JAEJOONG THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA LEE SONG MAN ,NAY LÃO GIÀ ĐÓ ĐÃ CHẾT…TRƯỚC KHI CHẾT HẮN TA ĐÃ BÁN LẠI TOÀN BỘ CƠ NGHIỆP CỦA HẮN TA CHO TÔI BAO GỒM CẢ KIM JAEJOONG
Bàng hoàng, cậu không còn tin vào tai mình nữa ,tại sao cho đến lúc này cậu vẫn chỉ là một món hàng đem đi đổi chác
-ĐỒ KHỐN CẬU ẤY KHÔNG PHẢI LÀ HÀNG HÓA MÀ CÁC NGƯỜI MUỐN ĐEM BÁN LÀ BÁN…anh gào lên ,xông vào hắn nhưng đã bị bọn tay chân chặn lại
Cậu vẫn đứng im như trời trồng ,xót xa,đau khổ .Hắn tiến lại gần ,đưa tay vuốt ve khuân mặt cậu.
-Đúng là hàng chất lượng có khác ,tôi hiểu vì sao LEE SON MAN phải đắn đo lắm mới kí cái tở giấy đó
BỐP…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ,cậu giáng cho hắn một cái tát nảy lửa
-ĐỒ KHỐN NẠN …CÁC NGƯỜI CÓ QUYỀN GÌ CHỨ….đôi mắt cậu nhìn hắn căm thù
ĐƯA tay xoa vết tát ,hắn nhếch mép mỉm cười
-Đánh hay lắm
bỗng nhiên hắn bế xốc cậu lên mặc cho cậu vùng vẫy
-THẢ CẬU ẤY RA……anh gào lên như điên dại
|
-XỬ LÝ NÔT CHỖ NÀY ĐI….hắn ra lệnh rồi bế cậu bước đi
-KHÔNG JAEJOONG AH…..
BỐP ….HỰ….anh nằm xuống ,trước khi ngất đi anh vẫn còn thấy gương mặt đẫm nước của cậu cố gắng cầu cứu anh
Hắn đưa cậu vào một căn phòng trong quán bar ,căn phòng mà trước đây cậu và LEE SONG MAN vẫn thường qua lại .Vất cậu lên giường một cách thô bạo ,hắn đi ra dặn dò đàn em của mình
-Đừng cho ai vào làm phiền tao lúc này
Hắn quay trở vào,cậu nhìn hắn một cách sợ hãi,nhanh chóng cậu nhảy ra khỏi giường ,lùi sát vào tường trong khi hắn cứ tiến đến
-Đừng có qua đây…giọng cậu run lên
Mặc kệ ,hắn vẫn cứ áp sát vào cậu
-TÔI BẢO ĐỪNG LẠI ĐÂY…Cậu gào lên
Nước mắt chảy dài ,đau đớn và sợ hãi
” Jaejoong huyng ah ,cái này em tặng huyng để phòng thân ,lúc nào huyng cũng phải mang theo bên người nhé ” câu nói của JUNSU thoảng qua trong đầu ,nhanh như cắt cậu rút tử trong túi áo ra một con dao nhỏ làm bằng bạc ,con dao JUNSU tặng cậu trong lần sinh nhật thứ 20
giơ con dao về phía hắn cậu gào lên
-NẾU ANH CÒN LẠI GẦN TÔI SẼ ĐÂM ĐẤY
Hắn chẳng hề e sợ ,vẫn cứ chầm chậm tiến lại -Đâm đi nếu cậu muốn.hắn thách thức,hắn chẳng hề sợ hãi trước một vũ khí tầm thường như thế
-ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY….cậu gào lên và kề con dao vào cổ mình…NẾU CÒN LẠI GẦN TÔI SẼ CHẾT CHO ANH XEM…nước mắt chảy dài trên mặt ,đôi mắt cậu tóe lên sự căm phẫn tột cùng
Hình như lời đe dọa của cậu có tác dụng, hắn ngừng lại ,nhìn cậu hắn tin là cậu không nói chơi
-ĐƯỢC RỒI BÌNH TĨNH ĐI ,ĐỪNG LÀM ĐIỀU DẠI DỘT..Hắn hốt hoảng
-ĐI RA KHỎI ĐÂY….MAU LÊN…cậu gào lên trong tiếng nấc
Hắn nhìn cậu bất lực rồi từ từ lùi ra cửa
cánh cửa đóng sầm lại cậu nghe tiếng hắn thét lên với mấy tên đàn em
-TRÔNG CHỪNG CẨN THẬN ,NẾU ĐỂ NÓ THOÁT THÌ TAO SẼ HỎI TỘI CHÚNG MÀY ĐẤY
Chỉ còn lại một mình trong phòng ,cậu ngồi bệt xuống đất ,bờ vai run lên từng hồi ,tiếng nấc không thể kìm nén cũng vang lên..to dần…to dần..cậu ôm mặt khóc như điên dại…sao số phận của cậu lại nghiệt ngã thế?tất cả ước mơ ,tất cả hoài bão trong một đêm biến thành cát bụi ,cậu vẫn chỉ là một món hàng không hơn không kém..tiếng khóc ai oán ấy liệu ông trời có nghe thấu không?
ngoài trời mưa bắt đầu rơi….
Đã một tuần nay ,đêm nào hắn cũng tới ,mang theo một chai rượu và hai cái ly ,hắn ngồi xuống chiếc ghế tựa ,rót rượu vào cả hai ly và lặng lẽ ngắm nhìn cậu đang lăm lăm con dao trong tay.Cậu vẫn nhìn hắn một cách đầy cảnh giác ,chỉ khi hắn bỏ đi cậu mới thở phào ngồi bệt xuống dưới đất.Đây không phải là một cách hay,cậu biết giới hạn chịu đựng của hắn có hạn,đến khi không còn đủ kiên nhẫn hắn sẽ giết cậu mất
Nhìn ra ngoài cửa sổ,cậu không biết giờ này JUNSU ra sao nữa,lớp thằng bé sắp đi cắm trại về rồi,hơn nữa một tuần nay không liên lạc gì với nó chắc nó sẽ lo lắng lắm .Rồi cậu nghĩ đến anh..liệu anh có làm sao không?hôm đó trước khi bị lôi đi cậu thấy anh đã bị đánh..lo lắng bồn chồn..cậu chỉ còn biết thở dài
-Anh ah,cứ cho nó một liều thuốc mê là ổn mà,nó sẽ không kháng cự được đâu,một tên đàn em lên tiếng khi thấy hán ngao ngán bước ra khỏi phòng cậu mà không thu được kết quả gì
BỐP…
Hắn giáng ngay một cái tát vào mặt tên đó
Tên đàn em sợ tái xanh cả mặt
-em xin lỗi ,em lỡ lời ,vừa nói hắn vừa tự vả vào mặt mình
Bực bội ,trong đời hắn chưa bao giờ có điều gì hắn muốn mà hắn lại không làm được,thế mà bây giờ hắn lại phải chịu thua một kẻ tự dí dao vào cổ mình đòi tự sát.Nực cười,hắn nốc cạn cốc rượu,tựa mình vào ghế,đôi mắt nhắm nghiền ,trong đầu hắn đang nhớ lại một điều gì đó
Hôm ấy,lần đầu tiên gặp cậu ,hắn không sao rời mắt khỏi cậu.Đôi mắt ấy,làn môi ấy, nước da trắng ngần ,khuân mặt khẽ phảng phất một nỗi buồn khó tả,tại sao không phải là của hắn chứ?Hắn cứ ngồi uống rượu ,kìm nén mình không lao đến giết chết LEE SONG MAN để chiếm lấy người đẹp.Những thứ hắn muốn chắc chắn hắn phải có được.Hắn tìm đủ mọi tội lỗi của LEE để tiến hành thanh trừng và hắn đã làm được,chẳng ai nghi ngờ hắn cả,mà có nghi ngờ cũng không thể làm gì được,thế lực của hắn quá mạnh.Nhưng,trong cái giây phút hân hoan vì sắp có được cậu ,hắn bị cậu giáng cho một cú đau đớn,trong mắt cậu,hắn là một kẻ đáng ghê tởm,ánh mắt cậu nhìn hắn phẫn uất và căm thù.Chiếm đoạt ư ,điều đó quá dễ dàng đối với hắn.Hắn không muốn như vậy,hắn muốn cậu tự nguyện trao thân cho hắn.Đấy mới là cái hắn cần
Tiếng cửa phòng bật mở ngay lập tức cậu lăm lăm con dao trong tay,đôi mắt ánh lên vẻ căm thù và sợ hãi .Nhưng sau cánh cửa ,khuân mặt anh hiện ra.Cậu không nằm mơ đấy chứ ? có đúng là anh không ?Nhanh như cắt anh lao đến ôm lấy cậu
|
-JAEJOONG AH ..em không sao chứ?hắn có làm gì em không ? buông câu ra anh nhìn cậu từ đầu đến chân xem cậu có bị thương không
-Em không sao cả.Làm sao anh vào được đây,nguy hiểm lắm anh có biết không ?cậu hốt hoảng nhìn ra phía cửa lo sợ sẽ có người đi vào
-Giờ không phải lúc nói chuyên đó ,đi theo anh ,nói rồi anh kéo cậu chạy đi
Vòng qua lối hành lang ,đi qua một nhà kho cũ ,chỉ có anh mới biết con đường đó do làm việc ở đây đã lâu năm
-Chúng ta sẽ đi đâu?cậu lo lắng trong khi vẫn theo anh chạy
-Sang NHẬT ,anh có người bà con bên đó ,họ sẽ giúp được chúng ta
Cậu bỗng đứng lại
-Không được,em không thể đi,còn JUNSU nữa,nó về mà không thấy em thì sao ,nhỡ đâu bọn chúng sẽ tìm được nó thì sao?
-Đừng lo ,anh dã nhờ người đi đón JUNSU rồi,cậu ấy sẽ sớm sang bên đó với chúng ta.nói rồi anh nắm tay cậu định kéo đi nhưng cậu vẫn đứng lại
-Không được,em còn phải đi tìm CHANGMIN ,nếu em đi thì làm sao tìm CHANGMIN đây
-NẾU EM Ở LẠI ,EM NGHĨ RĂNG HẮN SẼ ĐỂ CHO EM YÊN ỔN SAO?HẮN SẼ ĐỂ CHO EM ĐI TÌM CHANGMIN SAO?HẮN CŨNG GIỐNG NHƯ LEE SONG MAN SUỐT NGÀY GIAM LỎNG EM NHƯ THẾ, LIỆU EM CÓ THỂ TÌM ĐƯỢC CẬU ẤY KHÔNG?
Im lặng,anh nói đúng,nếu ở lại chưa chắc hắn sẽ tha cho cậu,có khi còn nguy hiểm đến cả anh và JUNSU nữa
Anh lại nắm tay cậu chạy đến chỗ đậu xe.Trong đêm tối có một chiếc xe lao như bay về phía bến cảng
Đến nơi ,hai người chạy như bay xuống bến .Nhưng con tàu đã không còn ở đó nữa
-Sao lại thế được ,mình đã đến sớm 10 phút rồi ,sao ở đây không còn con tàu nào hết vậy..anh lo lắng nhìn xung quanh
-ĐƯƠNG NHIÊN VÌ TAO ĐÃ CHO CHÚNG NÓ KHỞI HÀNH SỚM HƠN RỒI .tiếng nói cất lên như xuyên thủng màn đêm lạnh buốt
Giật mình cả hai người cùng quay lại hướng phát ra tiếng nói
Hắn đứng đó, cười ngạo nghễ,ánh mắt như muốn giết chết cặp tình nhân bỏ trốn.Cậu bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.Theo phản xạ anh kéo cậu chạy ngược lại ,cố gắng tìm cơ may tẩu thoát.Nhưng đã quá muộn,chạy lên trên bãi đất trống ,hai người hoàn toàn bị bao vây.Anh đứng chắn trước mặt cậu,không muốn một lần nữa cậu lại bị mang đi,dù có phải chết anh cũng phải bảo vệ cậu
Đám thuộc hạ dãn ra nhường lối cho đi cho hắn
Anh vẫn dang đôi tay che chắn cho cậu
Hắn nhếch mép cười khinh bỉ
-Mày nghĩ với sức của mày mà có thể chạy thoát được sao?HOANG ĐƯỜNG…hắn gằn giọng
-Khốn kiếp mày muốn làm gì tao cũng được nhưng hãy để cậu ấy đi..anh nhìn hắn căm thù
-Đi ư?Hắn cười khẩy?không ai được đi đâu hết.vốn đã định tha cho mày nhưng đã đến nước này đừng trách tao độc ác
Hắn phẩy tay,một toán 8 tên xông lên .ANH đẩy cậu ra xa một mình chống lại bọn chúng .Nhưng chúng quá đông,chống cự lại một lúc ,anh đã đuối sức ,nhận vào mình những trận đòn đau đớn
Cậu chỉ biết đứng đấy gào khóc ,bất lực không làm được gì
-KHÔNG KANGTA AH…..Cậu gào lên,nước mắt dàn dụa .Thấy vậy máu trong người hắn càng sôi lên
-ĐÁNH CHẾT NÓ CHO TAO…hắn thét lên
-CHẠY ĐI JAEJOONG….anh vừa chịu đòn vừa thét lên…ĐỪNG LO CHO ANH…CHẠY ĐI…
Cậu lắc đầu ,nước mắt vẫn chảy dài
Anh gục xuống,chúng vẫn tiếp tục đánh
-DỪNG LẠI ĐI…cậu lao vào mong che chắn cho anh nhưng chúng đã kéo cậu ra.Anh vẫn tiếp tục chịu đòn
Cậu lao đến cầm lấy cánh tay hắn van xin
-TÔI XIN ANH HÃY BẢO HỌ DỪNG LẠI ĐI..ĐỪNG ĐÁNH ANH ẤY NỮA
hắn vẫn im lặng,đôi mắt vẫn phát ra cái nhìn đáng sợ
-MẶC KỆ ANH ,EM CHẠY ĐI….anh cố nói vọng ra khi vẫn đang co mình hứng đòn
nước mắt dàn dụa ,cậu quỳ xuống lay mạnh cánh tay hắn
-TÔI XIN ANH,HÃY THẢ ANH ẤY RA…ANH MUỐN TÔI LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC..cậu nhìn hắn van nài
Khẽ quay mặt xuống nhìn cậu ,hắn ra lệnh cho đàn em dừng lại
Nhanh như cắt ,cậu lao đến ôm lấy thân hình bê bết máu của anh
-KANGTA AH /ANH KHÔNG SAO CHỨ?TRẢ LỜI EM ĐI…lấy tay ôm lấy khuân mặt bê bết máu của anh cậu cố gắng lay anh tỉnh lại
-J..A..E..J..OO..NG..AH..em..không…sao.c..h..ứ ?anh thều thào,cố mở mắt ra nhìn cậu
-Không ! em không sao cả…cậu lắc đầu,,đôi tay run lên..cậu ôm anh khóc nức nở ..đến giờ này mà anh vẫn lo lắng cho cậu sao
-ĐỦ RỒI…tiếng hắn vang lên lạnh lùng.hắn kéo cậu đứng dậy và lôi đi. Cậu cố ngoái lại nhìn anh,khuân mặt vẫn đẫm nước
Cố gắng đưa cánh tay bê bết máu ra nhằm giữ lại người yêu thương ,nhưng anh đã kiệt sức rồi .Cánh tay buông xuống ,anh ngất đi trong màn mưa lạnh lẽo
Những chiếc xe lần lượt rời khỏi bến tàu ,cậu cố ngoái lại nhìn anh lần cuối ,qua cửa sau,bóng dáng anh vẫn nằm đấy,xa dần…xa dần
Cậu ngồi một mình trong phòng , đã hai hôm nay cậu không ăn không uống bất cứ một thứ gì cả, đôi mắt vô hồn ,gương mặt tiều tụy,nước mắt đã chảy quá nhiều rồi. Nhưng mấy hôm nay hắn cũng không đến tìm cậu.Hôm đấy ,sau khi nhốt cậu vào phòng ,hắn cẩn thận dặn dò đần em trông chừng cậu rồi tìm một góc trong phòng trong quán bar uống rượu từ sáng đến tối.Cậu cũng không quan tâm lý do tại sao hắn để yên cho cậu đến tận bây giờ.Cậu đã quá mệt mỏi ,nếu như không nghĩ đến anh ,đến JUNSU ,đến đứa em thất lạc thì có lẽ cậu đã tự kết liễu cuộc sống của mình rồi
Tiếng mở cửa phòng khô khốc lại vang lên ,hắn bước vào,trên tay cầm một một bát súp nóng hổi.Cậu cũng chẳng thèm để ý tới sự hiện diện của hắn.Từ từ ,hắn tiến đến ngồi cạnh cậu,lấy tay khuấy đều bát súp, nhẹ nhàng hắn xúc một thìa đưa lên mặt cậu
-Ăn đi !tiếng hắn lạnh lùng
Cậu không trả lời
Hắn vẫn kiên nhẫn cầm thìa súp
Cậu chẳng thèm ngoái lại nhìn hắn ,chẳng thèm để ý tới sự quan tâm của hắn
Điên tiết hắn đập bát súp xuống sàn ,nắm lấy cổ cậu dí sát vào tường
-Định giở trò gì thế ? Muốn chết ah? hắn gào lên
Đôi mắt của cậu mở to nhìn hắn căm thù.Cái nhìn ấy làm hắn nhói đau.Cậu hận hắn đến thế sao?
khẽ nhếch mép cười nhạt,hắn buông cậu ra để mặc cho cậu ho sặc sụa vì ngộp thở.Hắn rút từ trong túi áo một cái phong bì lớn ,quẳng nó xuống giường.Hắn rút một điếu thuốc ra.Từng vòng tròn màu trắng đục bay lên,hắn nói một câu bâng quơ
-Nghe nói cậu có một đứa em trai thì phải ,thằng bé trông thật dễ thương
Choáng váng ,cậu lao đến mở tung cái phong bì ra.Trong đấy là ảnh chụp của JUNSU đang đi du lịch với lớp
-Thằng bé thật vô tư ,trong sáng ,miệng lúc nào cũng cười,trái ngược hẳn với anh trai nó.Hắn nói miệng vẫn phì phèo điếu thuốc
-ANH ĐÃ LÀM GÌ NÓ ?!!!! cậu lao đến túm lấy cổ áo của hắn
Nhẹ nhàng hắn gỡ tay cậu ra,miệng nở một nụ cười đểu giả
-Chẳng làm gì cả.Hắn trả lời khô khốc.Nhưng bây giờ tình hình an ninh phức tạp lắm ,những vụ bắt cóc tống tiền vẫn thường xảy ra đấy thôi ,nhiều trường hợp con tin còn bị giết chết ,nếu làm thật gọn gàng thì sẽ chẳng ai phát hiện ra cả
-ĐỒ KHỐN NẾU MÀY ĐỘNG VÀO MỘT SỢI TÓC CỦA NÓ TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY!!!! Cậu gào lên túm lấy cổ áo của hắn,đôi mắt long lên vì căm thù
Nụ cười biến mất ,hắn lạnh lùng gỡ tay cậu ra
-Nếu cậu không biết điều thì tôi đây sẽ cho thằng em yêu quý của cậu xuống mồ đấy
Cậu sợ hãi,phải hắn có thể làm thế lắm ,cái chết của LEE SONG MAN hắn còn làm sạch sẽ như vậy huống chi là một sinh viên không tên tuổi ,không danh tiếng như JUNSU
Hắn quay lưng định bỏ ra ngoài,nhưng dường như nhớ ra điều gì đó ,hắn khẽ quay đầu lại
-AH,mấy hôm nay cũng có một tên điên muốn chết vì tình cứ lao vào đây đòi cứu ngừơi.Hình như hắn lại đến rồi thì phải,đang làm ầm lên ở dưới kia kìa.Tâm trạng tôi không được tốt lắm,không khéo tặng cho hắn một phát đạn vào đầu cũng nên.Nói xong hắn quay đi
Hắn đang nói cái gì vậy?không lẽ….Mặt cậu bỗng tái mét
-MỞ CỬA RA …JUNG YUNHO!!!!NẾU MÀY LÀM GÌ ANH ẤY TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY…MỞ CỬA RA
Cậu gào lên ,lao tới đấm như điên vào cánh cửa trước mặt.Không có tiếng trả lời,hắn đã đi rồi
Hoảng sợ ,cậu ngồi bệt xuống dưới đất.”phải làm sao đây ?hắn giết anh ấy mất”suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh như muốn làm nổ tung đầu cậu
Quay lại nhìn lên giường,bộ quần áo hắn mua cho cậu vẫn còn ở đó.Lững thững đứng dậy,cậu tiến lại gần cầm nó lên
-KHỐN KIẾP…CHÚNG MÀY GIẤU JAEJOONG Ở ĐÂU …?TRẢ CẬU ẤY CHO TAO….anh vẫn gào lên trong khi hứng chịu trận mưa đòn.Chúng đánh anh nằm quằn quại dưới đất,máu từ miệng chảy ra loang lổ lên áo,lên nền gạch lạnh buốt
Hắn vẫn ngồi đó ung dung nhấp nháp ly rượu nhìn bọn đàn em đánh anh tơi tả
Anh vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt rực lửa căm thù
Thấy anh đã thấm đòn,hắn ra lệnh cho đàn em ngừng lại,từ từ tiến lại gần ngồi sát bên anh ,lấy tay nâng cằm anh dậy
-Mày ngoan cố thật đấy ,chỉ vì một thằng nhóc mà muốn chết sao?tao chưa thấy ai gan lì như mày.Hay là thế này,làm đàn em của tao đi ,muốn bao nhiêu tền bạc gái đẹp cũng có cả còn hơn là phải chịu đòn như thế này
PHỤT….
Anh nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn…Lũ đàn em vô cùng kinh ngạc.Lấy tay lau đi vết bẩn ,nụ cười đắc thắng biến mất trên gương mặt hắn
-RƯỢU MỜI KHÔNG UỐNG MUỐN UỐNG RƯỢU PHẠT AH….ĐÁNH CHẾT NÓ CHO TAO
Dứt lời,bọn đàn em lại lao vào đánh anh túi bụi ,quằn quại trong đau đớn ,anh mơ hồ nhận thấy gương mặt cậu hiện ra
-Chuyện gì thế?một giọng nói trầm vang lên .amh không mơ ,cậu đứng đó ,người dựa vào tường hỏi.Nhưng hôm nay trông cậu có cái gì đó khang khác
Miệng nở một nụ cười như mê hoặc ,cậu tiến lại gần ,anh vui sướng khi nhìn thấy cậu vẫn bình yên
-JAEJOONG AH!anh khẽ gọi
Nhưng trái với suy nghĩ của anh là cậu sẽ chạy đến ôm chầm lấy anh ,gương mặt đẫm lệ ,đôi tay run rẩy nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau cho anh, cậu nở một nụ cười mỉa mai và tiến đến bên hắn
-Yunni ah…có chuyện gì xảy ra ở đây vậy ?anh biết người ta rất ghét những cảnh máu me thế này rồi mà .cậu vuốt ve gương mặt hắn sau khi đã ngồi trọn trong lòng hắn
|
Đôi mắt hắn mở to ,hắn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.Anh cũng như chết lặng ,chuyện gì đang xảy ra thế này ,cậu đang ngồi âu yếm vuốt ve hắn trước mặt anh ,gương mặt chẳng hề hiện lên sự đau đớn tủi nhục
-JAEJOONG AH…anh vẫn tiếp tục gọi
Làm bộ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy anh trong phòng ,cậu ròi khỏi người hắn tiến lại gần anh.cậu hốt hoảng
-Trời ơi! Kangta! sao anh lại ra nông nỗi này,quay lại nhìn hắn có phần trách móc.Yunni ah!sao anh ai đánh anh ấy thế ,dù gì anh ấy cũng là bạn em mà
“Cậu ấy đang nói cái gì thế “? anh không còn tin vào tai mình nữa ” BẠN Ư” ?Anh cầm lấy tay cậu lay mạnh
-JAEJOONG AH ,EM LÀM SAO THẾ ?EM CÓ BỊ THUƠNG Ở ĐÂU KHÔNG?HẮN ĐÃ LÀM GÌ EM PHẢI KHÔNG?
Nhìn anh bằng con mắt ngạc nhiên ,cậu lắc đầu
-Không có! sao anh lại hỏi vậy? mà sao anh làm gì mà lại bị đánh thế này
Cậu điên rồi ,chắc chắn hắn đã ép buộc cậu.anh nắm tay câu chặt hơn
-ANH đến cứu em đây..đừng lo ! sẽ không ai làm gì em cả .đi với anh!Anh kéo cậu đứng dậy nhưng cậu đã gạt tay anh ra
-Anh làm gì thế?đi đâu cơ?
Anh sửng sốt nhìn cậu
-Em không đi đâu cả,ở đây rất tốt…hơn nữa..,cậu nói và tiến lại gần hắn,..Yunni rất yêu thương em ,hết lòng vì em,cậu vuốt ve khuân mặt hắn
Cậu điên rồi,anh lao đến lôi cậu ra khỏi lòng hắn
-EM LÀM SAO THẾ JAEJOONG?!!!
-Làm sao là làm sao cơ?anh không hiểu ah ,em nói là em yêu anh ấy,cậu trả lời một cách tỉnh bơ
-KHÔNG PHẢI ! EM YÊU ANH CƠ MÀ …Anh gào lên
gỡ tay anh ra,cậu mỉm cười mỉa mai
-Yêu anh á ? tôi đã bao giờ nói là tôi yêu anh chưa? lấy tay phủi bụi trên người anh,cậu tiếp tục cứa sâu những nhát dao của mình,yêu một kẻ không có gì trong tay như anh sao, tôi đâu có điên, quay lưng bỏ đi ,cậu tiếp tục mỉa mai ,Hãy nhìn anh xem ,trông anh thật thảm hại trong tay không có một chút sức mạnh nào hết thì làm sao lo cho tôi được chứ
cậu tiến lại gần và ngả người vào lòng hắn
-Anh làm sao so sánh được với anh ấy ,một JUNG YUNHO đầy quyền lực ,người sẽ mang cho tôi một cuộc sống giàu sang phú quý
Anh như chết lặng trước những gì cậu đang nói
-EM thay đổi rồi ,em yêu tiền đến thế sao?
-Phải! cậu trả lời một cách nhanh gọn ,từ trước đến nay anh vẫn biết tôi rất thích tiền mà .Cho nên ,làm sao tôi có thể yêu hạng người như anh được chứ
Từng câu nói của cậu như những nhát dao cứa sâu vào lòng anh, phải!chưa bao giờ cậu nói yêu anh cả ,chung quy đều do anh tự nhận mà thôi
Người anh rung lên vì những tràng cừơi
KHỤC…KHỤC..HA…HA …HA…anh cười vang lên trước sự ngạc nhiên của bọn chúng.Thì ra bao lâu nay chỉ một mình anh ngộ nhận, chỉ một mình anh yêu đơn phương ,sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ ?đi chạy theo bảo vệ một kẻ coi đồng tiền như tính mạng.Đau đớn ,chua xót ,anh tự thấy mình thật ngu ngốc
Bỗng ,anh dừng lại nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù
-ĐƯỢC LẮM KIM JAEJOONG, TÔI KHÔN NGỜ CẬU LẠI LÀ NGƯỜI BÁN DẺ BẢN THÂN CHỈ VÌ TIỀN BẠC ,COI NHƯ THẰNG KANGTA NÀY CÓ MẮT NHƯ MÙ ĐÃ NHÌN LẦM CẬU
Anh lao như điên ra khỏi cửa ,bọn chúng cũng không cản anh lại ,anh đâu biết rằng còn lại cậu ở đấy nước mắt bắt đầu tuôn rơi
-Phải ,cứ căm thù em đi ,có như vậy anh mới được an toàn
Thì ra, tất cả chỉ là một vở kịch, cậu đóng vai một kẻ trơ trẽn hoàn hảo ,cậu biết nếu cứ cho anh hy vọng anh sẽ lại đén tìm cậu ,sẽ lại bị bọn chúng đánh đập ,anh sẽ chết mất “Kangta ah,vì em không đáng đâu ,hãy cứ căm thù em đi ,như vậy sẽ anh sẽ sống tốt hơn ,sẽ không phải vướng bận gì nữa ”
Như cái xác không hồn,cậu lững thững đi về phòng
Hắn vẫn ngồi đó,im lặng từ đầu đến cuối chứng kiến màn kịch của cậu
-CHÚC MỪNG ĐẠI CA ,BÂY GIỜ ĐẠI CA ĐÃ CO ĐƯỢC NGƯỜI ĐẸP RÔI…một tên đàn em xun xoe nịnh hắn
BỐP…
Hắn dáng cho tên đó một cái tát như nảy lửa.Hắn đứng dậy quay đi.tức giận, tại sao cậu lại yêu anh như vậy ,cậu đồng ý hi sinh vì anh ,cam chịu đau khổ đẻ cho anh được an toàn .Tình yêu ấy mãi mãi không bao giờ hắn có thể có đựơc
Tiếng nhạc điên loạn ,ánh đèn xanh đỏ nhập nhòe ,vũ trường điên dại ấy hằng đêm vẫn rung lên cuốn theo mọi thứ phù phiếm
Hắn ngồi trong phòng ,xung quanh bọn đàn em hò nhau nâng cốc chúc mừng,mấy ả tiếp viên lại gần hắn ,mân mê gương mặt quyến rũ của hắn ,vuốt ve mái tóc nâu đỏ ,chúng khẽ đưa tay gỡ nhẹ khuy áo,hôn lên má ,lên cổ,đưa tay vuốt ve bộ thân hình vạm vỡ của hắn
Hắn vẫn ngồi yên ,tay vẫn cầm cốc rượu nốc vào miệng ,đôi mắt hắn nhìn vào vô định,cái nhìn hằn lên nỗi căm tức.Gương mặt cậu hiện ra nhạt nhòa nước mắt ,quỳ xuống dưới chân hắn van xin tha chết cho anh ,đôi tay cậu nâng niu gương mặt anh nhìn anh đau đớn.Rồi hắn lại nhớ ánh mắt cậu nhìn hắn ,chỉ có sự ghê tởm ,sợ hãi và căm thù.Tại sao chứ ,hắn đã chiều chuộng cậu,kiên nhẫn đợi chờ cậu ,nhưng tất cả chỉ vô ích ,trong mắt cậu hắn không hề tồn tại.Giới hạn chịu đựng của con người có hạn ,hắn cắn chặt môi ,đập tan cái ly xuống mặt bàn .Tất cả bọn chúng sợ hãi trước phản ứng bất thường của hắn.Hắn đứng dậy bỏ đi. Đêm nay mọi chuyện phải được giải quyết ,cái gì hắn muốn hắn phải có được .
Ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo ,ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt vô hồn của cậu
-LÁT NỮA ĐẠI CA SẼ ĐẾN MÀY ĐỪNG CÓ MÀ DỞ TRÒ, NHỚ TIẾP ĐÃI ĐẠI CA CHO CHU ĐÁO ĐẤY…tiếng một tên đàn em vang lên
Cậu không thèm để ý ,từ chiều đã có mấy người phục vụ đến sửa sang dọn dẹp lại căn phòng cho cậu,trang điểm cho cậu ,phủ lên mặt lớp phấn hồng ,làn môi mềm được quyét lên sắc đỏ ,chút nước hoa phủ lên người làm tăng thêm phần quyến rũ ,bộ quần áo vướng víu được thay bằng cái áo tắm bằng bông mềm mại,thấp thoáng làn da trắng như ngọc.Tất cả để chuẩn bị cho một đêm ái ân
Cậu mân mê con dao nhỏ bằng bạc ,món quà sinh nhật JUNSU đã giúp cậu mấy lần thoát nạn ,nhưng giờ đây có lẽ không cần nữa rồi .Sờ lên cổ,cậu khẽ tháo sợi dây chuyền nhỏ được lồng vào một chiếc nhẫn ,kỉ vật của cha mẹ cậu để lại,nắm hai đồ vật ấy trong tay ,cậu đưa lên trước mặt cầu nguyện
-CHANGMIN AH……
-AH…XIN LỖI QUÝ KHÁCH…QUÝ KHÁCH KHÔNG SAO CHỨ Ạ? tiếng cô tiếp viên ríu rit xin lỗi cậu thanh niên trẻ tuổi
-Không sao! cậu điềm đạm trấn an cô gái không quên nở một nụ cười chết người
Cô tiếp viên vội vã quay đi giấu gương mặt đang ửng đỏ
Mân mê cái nhẫn trong tay ,chàng thanh niên khẽ mỉm cười rồi lại lồng nó vào sợi dây chuyền đeo lên cổ
-XIN QUÝ KHÁCH THẮT CHẶT DÂY AN TOÀN ,MÁY BAY CHUẨN BỊ HẠ CÁNH..CẲM ƠN VÌ ĐÃ SỬ DỤNG DỊCH VỤ CỦA HÃNG HÀNG KHÔNG BOING
Gấp quyển sách đang đọc dở ,chàng thanh niên chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hạ cánh,sau bao nhiêu năm xa cách cuối cùng cậu cũng trở lại quê hương
Tiếng mở cửa khô khốc vang lên ,cậu đứng dậy cất sợi dây và con dao vào kệ bàn ,cuối cùng thì điều gì phải tới cũng đã tới
Hắn bước vào, trên tay cầm chai rượu và hai cái ly,dừng lại mở chai ,hắn rót rượu và ly rồi từ tiến lại gần cậu.chìa một ly ra trước mặt cậu
-UỐNG ĐI .hắn lạnh lùng ,đôi mắt nhìn cậu như thiêu đốt
cử động thật chậm rãi,cậu quay mặt lại nhìn hắn,hờ hững đón lấy ly rượu đỏ ,đưa lên môi uống cạn ,rượu đã hết ,chiếc ly vỡ tan trên sàn nhà .Tất cả cử động của cậu, hắn vẫn theo dõi chăm chú.Im lặng, cậu vẫn không nhìn hắn
Bỗng nhiên ,hắn lao đến ôm ghì lấy cậu ,ngấu nghiến làn môi hồng.Hắn ép sát người cậu vào hắn ,đặt lên môi cậu những nụ hôn thô bạo ,giữ chặt vòng eo bé nhỏ ,người cậu ngả về đằng sau để hắn trượt nụ hôn dài xuống cổ ,xuống ngực.Luồn tay tháo đai áo vướng víu,chiếc áo nằm gọn trên nền đất lạnh ,hắn bế xốc cậu lên đặt lên giường ,ngắm nhìn thân hình tuyệt mĩ trong ánh đèn mờ ,niềm khát khao bấy lâu nay của hắn đã thành hiên thực.Trút bỏ bộ quần áo vướng víu ,hắn từ từ leo lên người cậu,bắt đầu thỏa mãn ham muốn của mình.Hôn lên mắt,lên đôi má hồng ,dừng lại thật lâu bên khóe miệng,nụ hôn dài đến mức khiến cho cậu ngộp thở.Kéo nụ hôn dài xuống bờ vai rồi xuống ngực,bàn tay hắn vuốt ve cặp đùi thon,khắm phá những vùng bí ẩn. Cậu vẫn nằm đấy ,ánh mắt vô hồn ,để mặc cho hắn thỏa mãn ham muốn sở hữu cậu.Đột nhiên hắn lật người cậu nằm sấp xuống,nụ hôn bắt đầu trượt dài sống lưng ,hắn tiến sâu vào cậu,khẽ rên lên vì đau đớn,cậu cắn chặt tấm ga dải giường chịu đựng ,một dòng lệ chảy ra trong khóe mắt,phút chốc gương mặt anh hiện ra mỉm cười ,khép hàng mi cố gắng quên đi thực tại để mặc cho hắn thỏa mãn ham muốn ái ân.Trong căn phòng lạnh lẽo ấy,chỉ còn lại tiếng xác thịt chạm vào nhau
|