Số Phận Phần 2
|
|
5 năm sau…..
Part 1
Chapitre 1 : Mưa đầu mùa
Cơn mưa đầu mùa mang theo hơi ấm của mùa xuân lại đến, mọi vật lại bắt đầu một tiến trình của sự sống mới, lại tuần hoàn theo đúng vòng quay mà chúa trời đã tạo ra . Vòng quay ấy mãi mãi tuân theo một quy luật, đông đi , xuân đến va…sự sống mới lại bắt đầu….
tất cả….
là
số phận.
Nhìn những hạt mưa ngoài hiên, Hechul khẽ thở dài, đã mấy hôm nay rồi trời cứ mưa như vậy, những cơn mưa phùn làm cho không khí trong cửa tiệm những ngày này thêm ảm đạm . Một phần vì mưa, một phần vì ngày này năm năm trước có một người đã mãi mãi ra đi….mãi mãi.
Đã 5 năm trôi qua, thời gian khiến cho con người ta thay đổi, Hechul nông nổi ngày nào giờ đã trở nên chững chạc hơn, trầm tính hơn. Mái tóc dài hoe đỏ bốc lửa giờ đã đã thay bằng mái tóc đen nhẹ nhàng và bí ẩn.
Tiến đến bên quầy ba nơi một người thanh niên đang cặm cụi ghi chép, cậu kéo ghế ngồi xuống , ngước mắt nhìn quanh khắp cửa tiệm.
“Anh Hyuk ! Junsu hôm nay không đến à ?”
Không rởi mắt khỏi quyển sổ trên mặt bàn, anh trả lời.
” Em biết rồi mà ! hôm nay là ngày giỗ của Jaejoong, Junsu có lẽ đã đi tảo mộ rồi, có lẽ chiều tối mới về ”
Tảo mộ, nhắc đến hai tiếng ấy không khỏi khiến cho hai anh em Hyuk chạnh lòng.
“Cũng đã 5 năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật đấy ”
“…”
“Anh cong nhớ không ? khi Jaejoong mới mất, Junsu đã khóc rất nhiều suốt mấy tháng liền không chịu ăn uống, không chịu ra khỏi nhà , lúc nào cũng ôm bức hình anh trai mình trong tay rồi khóc…..trông cậu ấy lúc đó …đã từng nghĩ cậu ấy sẽ đi theo Jaejoong mất…”
“….”
” Hôm nay hình như hắn cũng không đến ”
Hechul lại đảm mắt nhìn khắp quán một lượt, Hykyu rời cây bút trên tay và tháo cặp kính xuống rồi để nó ngay ngắn trên mặt bàn.
” Em nói Park Yoochun hả ? hôm nay có lẽ anh ta không đến đâu, có lẽ cũng đi viếng mộ Jaejoong rồi ”
” Tên đấy cũng lì thiệt, 5 năm qua ngày nào cũng đến tìm Junsu, có lẽ muốn chuộc lại tội lỗi mà gia đình anh ta đã gây ra cho Jaejoong. Cậu ấy chết một phần cũng là do gia đình ấy hại mà”
Nhắc đến đây, giọng nói Hechul có phần cay nghiệt.
” Mọi chuyện đã qua rồi …em đừng nhắc lại nữa”
” Nhắc đến Park Yoochun thì có lẽ giờ này Park Yoomin cũng đang ở đó …”
” Em quên rồi sao? cậu ấy đã đổi lại tên thành Kim Changmin rồi mà, cái tên Park Yoomin bây giờ người ta đã không còn nhắc đến nữa..”
” Ưm, hồi đó Junsu đã rất hận Yoo…à không Changmin…sau đó nguôi ngoai mới trở lại bình thường một chút nhưng vẫn căng thẳng lắm mặc dù Chanhmin sau khi Jaejoong mất cũng không khá hơn Junsu là mấy nếu không nói là rơi vào tình trạng tồi tệ hơn. Hồi đó báo chí chẳng có lần đưa cậu ta tự sát nhưng không thành còn gì”
Hyuk lại im lặng, sao nhắc đến sự sống chết anh lại thấy trong lòng trống trải quá. Sống hay chết chỉ cách nhau có một danh giới thôi, vượt qua danh giới ấy con người ta sẽ rơi vào cõi luôn hồi. Khẽ đẩy nhẹ vào tay Hechul, anh bước ra khỏi quầy.
“Hôm nay sao em lại nói nhiều thế? chuẩn bị đón khách đi, cũng đã 8 giờ rồi. Làm xong chiều chúng ta còn phải đi viếng mộ Jaejoong nữa”
Nói xong anh đi ra ngoài kiểm tra lại quán một lúc để chuẩn bị đón những con người hối hả bớt chút thời gian dừng chân lại nơi này.
Trong khu nghĩa trang lạnh lẽo đựoc bao quanh bởi những hàng cây đang đâm chồi , những chồi non xanh mướt tắm mình trong những hạt mưa xuân đầu mùa. Mưa dịu dàng, mưa nhẹ nhàng rơi trên thân cây xù xì, rơi trên con đường lát gạch ướt vì mưa đêm, mưa rơi trên những thảm cỏ và….mưa rơi trên vai áo người thanh niên.
Mái tóc ngắn thơ ngây khi xưa giờ đã dài chấm vai, gương mặt nhuốm màu u buồn nhìn vào bức hình người quá cố trên bia mộ. Đã năm năm rồi nhưng nỗi đau vẫn gào thét trong tim, nhức nhối. Chiếc nhẫn lồng trong sợi dây chuyền, chiếc nhẫn kỉ vật nằm trên bàn tay xương gầy . Và trên gương mặt ấy không biết là do mưa hay nước mắt mà từ bao giờ nhạt nòa trong buổi sáng mưa phùn…
Cảnh vật đang rực lên một sức sống mới nhưng trong tâm hồn kẻ đó sự cằn cỗi vẫn ngự trị. Tấm lưng gầy không còn run lên theo những tiếng nấc khi xưa nhưng giờ đây thật cô độc. Người đó vẫn đứng như thế trong màn mưa lạnh lẽo, trong cơn mưa đầu mùa.
Tiếng bước chân đều đều báo trước sự xuất hiện của một người khác không làm người đó dời mắt khỏi bia mộ. Đặt bó hoa ly trắng trước mộ , người mới đến sau khi chắp tay cúi lạy người đã khuất cũng đứng lặng lẽ bên cạnh người kia. Mái tóc vàng và khuân mặt bầu bĩnh hiện hữu một nỗi buồn. Hai người lặng lẽ đứng bên nhau trong nỗi đau , nỗi thương tiếc một người đã chết.
Mưa vẫn rơi, mưa rơi trên lá, mưa rơi trên con đường lát gạch nhỏ, mưa rơi trên thảm cỏ và mưa rơi …trên mái tóc, trên vai hai con người đã bị buồn thương chiếm hữu…..
Thời gian cứ thế lặng lẽ chôi qua, như đã đủ để thương nhớ, đủ để hồi tưởng , không nói với nhau câu naò, họ đưa mắt nhìn nhau rồi cúi chào tấm bia mộ một lần cuối trước khi ra về.
Con đường trong khu nghĩa trang thật tĩnh lặng, ngoài tiếng mưa rơi đều đều trên những tấm bia một và tiếng bước chân của hai con người mệt mỏi ấy thì cả không gian như chìm trong một màu u ám và lạnh lẽo.
” Đã 5 năm rồi nhỉ… ”
một người lên tiếng phá tan bầu không gian yên lặng đó
” lần nào em cũng là người đầu tiên đến trước, một mình đứng lặng lẽ dưới mưa suốt mấy tiếng đồng hồ .”
Người đó khẽ thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm lên bầu trời trước mặt.
” Changmin à ! lần sau…chúng ta…sẽ cùng đi đến đây viếng mộ anh ấy nhé !”
Cậu đưa đôi mắt nhìn người bên cạnh mình từ nãy đến giờ vẫn im lặng. Đôi mắt người đó thoáng chút ngỡ ngàng rồi sau đó nó nó ánh lên một niềm hạnh phúc, ấm áp lắm.
” vâng ! anh Junsu ”
Bầu không khí lạnh lẽo lúc trước giờ đã trở nên thật yên bình, họ lại bước đi bên nhau , hai con người sau năm năm giờ lại tiếp tục đi trên một con đường. Nhìn lên bầu trời phía trước, họ khẽ mỉm cười.
” Bọn em sẽ sống tốt , sẽ giống như một gia đình, một gia đình anh đã từng mơ ước….jaejoong à ! ở trên ấy , anh hãy dõi theo chúng em nhé !”
Mưa tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng, một sự sống mới lại bắt đầu, một niềm hy vọng mới lại bắt đầu, tiếp nối cho một ước nguyện còn dang dở, ước nguyện của một người đã …ra đi mãi mãi…
Nhưng…
|
Có thật mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu?….
Có thật tất cả đã kết thúc?…….
Khi mà….
Số phận vẫn đang bao quanh họ…..
Số phận lại bắt đầu trò chơi mới của nó….
Số phận …
Chapitre 2 : Trở về
vũ trường O , đã năm năm chôi qua nhưng vẻ náo nhiệt của nó vẫn không hề thay đổi, có chăng người ta ngàng càng t ìm đến với nó nhiều hơn mà thôi.
Trong không khí ồn ào náo nhiệt đó, một kẻ lạnh lùng bước vào trước sự nghênh đón kính cẩn của đám thuộc hạ và nhân viên phục vụ. Khuân mặt lạnh lùng với làn da trắng như tuyết càng làm tôn thêm vẻ điển trai đến giá buốt của hắn. Kim Kibum, tên sát thủ ngày nào giờ lại đứng ra quản lý vũ trường này.
5 năm trước, Jung Yunho đột nhiên biến mất, người ta không còn thấy hắn xuất hiện ở vũ trường O cũng như ở các sòng bạc lớn do hắn nắm giữ tại Seoul hay bất cứ một thành phố nào khác ở nước đại hàn dân quốc này. Có người nói hắn đã chết, có người nói hắn ẩn mình để cải tổ lại tổ chức của mình lại có người nói hắn đã chán làm mafia nên mai danh ẩn tích rồi. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của những người ngoài cuộc mà thôi. Những kẻ đến với vũ trường này vẫn coi Jung Yunho như một nhân vật mà họ sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời mình, một kẻ lạnh lùng ,tàn ác, khôn ngoan , xảo quyệt và vô cùng quyến rũ….một tên mafia quyến rũ.
Thời gan chôi qua, dường như người ta cũng đã bắt đầu quên cái ấy. Những người mới đến chỉ còn biết đến cái tên ấy như một câu chuyện trong giới xã hội đen ngày trước. Và cũng bởi chủ nhân mới của vũ trường này khiến cho mọi sự chú ý của họ đều dồn về đó cả. Nếu như ngày xưa các cô gái đến đây chỉ mong được nhìn thấy Jung Yunho thì bây giờ họ lại muốn đến để tận mắt nhìn thấy Kim Kibum, một người mà ngay cả thân thế của hắn cũng là một dấu chấm hỏi.
Tiến thẳng vào bên trong phòng điều hành, hắn ngồi xuống bên chiếc ghế dài chứ không phải là chiếc chế bành to mà trước đây Jung Yunho vẫn ngồi. Một tên đàn em mang đến cho hắn ly rươiụ đỏ, màu mà hắn thích nhất. Đưa ly rượu lên môi, hắn thích thú thưởng thức hương vị ngọt ngào đang lan tỏa trong vòm miệng, trên đầu lưỡi. Nhưng chưa kịp nuốt hết nó vào dạ dày thì một người đột nhiên xông vào rối hét toáng lên khiến cho bao nhiêu rượu trong miệng hắn phun ra hết.
” ANH KIBUM ƠI ! NGUY RỒI !CHUYỆN LỚN XẢY RA RỒI ! CHẾT CẢ LŨ RỒI !”
Vội vàng lấy khăn lau đi những giọt rượu ấm nồng trên mặt và trên áo, hắn quay ra nhìn chừng chừng kẻ mới vào.
“Eunhyuk! muốn chết hả ? cậu định làm tôi chết sặc hay sao? ‘…chỉnh chang lại quàn áo, hắn hắng giọng rồi hỏi ,” cói chuyện gì mà chết cả lũ vậy ?từ từ nói cho anh nghe phát “, hắn lại tiếp tục đưa ly rượu lên môi thưởng thức nốt.
Mặt Eunhyuk lúc này vẫn tái mét như lúc mới vào, cố gắng lấy lại hơi thở, nó tiếp tục.
” Người ấy …người ấy…về rồi ”
Lần này rượu trong miệng hắn bắn thẳng vào mặt thằng bé tội ngiệp, và mặt hắn cũng tái không kém gì thằng nhóc kia.
” Cái gì? sao mày không nói sớm hả em? về bao giờ? sao bảo mai mới về cơ mà ? đang ở đâu? ”
Hắn túm lấy cổ áo thằng bé lắc lia lịa.
” Về sáng nay, do kế hoạch thay đổi, đang ở biệt thự trắng và đang …”
Eunhyuk chưa kịp nói xong thì hắn đã vội vàng chạy ra ngoài.
” Chờ đã anh Bum, bây giờ mà đến là chết đấy..”
Không thèm đoái hoài đến lời cảnh báo của thằng em, hắn chạy như điên ra xe rồi vội vàng phóng đi. Rốt cuộc là có chuyện gì mà người đó lại về sớm như vậy? Trong lòng hắn bỗng dấy lên một cảm giác bất an.
Chiếc xe lao như bay đến biệt thự trắng, ngôi biệt thự của Jung Yunho ngày trước.
Xe dừng lại trước cổng, hắn sốt ruột đợi cho cánh cổng sắt nặng nề ấy mở ra rồi lại phóng xe sâu vào bên trong.
Thời gian trôi qua nhưng dường như mọi thứ vẫn không thay đổi trong cái khuân viên rộng lớn này, ngoài sự thiếu vắng chủ nhân của nó.
Hắn chạy như bay vào bên trong, bỏ mặc những nghi lễ mà bọn đàn em đang thi hành với hắn.Dừng lại trước một căn phòng, hắn thở lấy hơi nhìn bọn đàn em đang đứng khép nép ở trước cửa, mặt chúng nó lộ ra một vẻ vô cùng sợ hãi. Hắn đầy cửa bước vào nhưng mọi thứ diễn ra bên trong lại trái ngược với tất cả những gì mà hắn mường tượng ra trước đó.
” KHỐN KIẾP !CHƯA TÌM THẤY HẢ? TÌM NGAY CHO TAO! DÙ CÓ LẬT TUNG SEOUL NÀY CŨNG PHẢI TÌM CHO BẰNG ĐƯỢC! NẾU KHÔNG MANG MẠNG CHÚNG MÀY VỀ ĐÂY !”
Tiếng hét của người đang đứng giữa căn phong làm cho hắn khựng lại. Kẻ đó đập chiếc điện thoại lại rồi như nhận ra sự có mặt của hắn, người đó tiến lại gần với gương mặt vô cùng khủng khiếp. Eunhyuk lúc này cũng hớt hơ hớt hải chạy đến bên hắn, mặt lại tái đi khi nhìn thấy người mà cậu ta vẫn gọi là “người ấy” bằng lời lẽ kính cẩn.
” Em chào anh ạ ! anh mới về sao không nói trước để bọn em nghênh đón …”
Chưa nói hết câu thì hắn thấy cổ áo mình bị túm mạnh, và mặt kẻ đó chỉ cách mặt hắn có mấy cm.
” Làm gì mà bây giờ mới đến hả !??”
Hắn lúng túng không biết nói sao thì thằng nhóc đằng sau vội chen ngang.
” Dạ , anh ấy bận lo vài việc rồi báo cáo với anh ạ nên không biết là anh đã đổi lịch..anh…”
Eunhyuk định nói gì tiếp nhưng rồi đột nhiên im bặt khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của kẻ đó. Quay sang nhìn lại Kibum, kẻ đó thả hắn ra rồi ngồi phịch xuống ghế đưa taty ôm đầu. Không hiểu chuyện gì đnag xảy ra nhưng cả Kibum và Eunhyuk đều thở phào. Tiến lại gần kẻ đó, Kibum nhỏ nhẹ.
” Anh ơi ! có chuyện gì vậy ạ?”
Đưa đôi mắt lo âu nhìn hắn rồi lại đăm đăm nhìn xuống dưới đất, hắn lạnh lùng.
” người ấy đột nhiên biến mất ở sân bay, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy..”
“SAO CƠ ! CHỊ DÂU BIẾN MẤT ! MẤT BAO GIỜ ?!! MẤT Ở ĐÂU Ạ?”
Chưa kịp hỏi xong thì hắn nhận nguyên một quyển sách vào mặt.
” ăn nói linh tinh, không cử người đi tìm đi, còn đứng đấy mà hỏi à?”
Hắn gằn giọng rồi tức tối bỏ ra ngoài hét đám thuộc hạ. Eunhyuk tiến lại gần nhìn vết tím trên mặt Kibum rồi hỏi.
“Anh ơi ! chị dâu biến mất rồi. đi tìm đí, em nói mà anh không chịu nghe ”
” Mày nói bao giờ mà nói hử? không bảo trước để anh mày nhận ngay một quyển từ điển Pháp- việt vào mặt rồi đây này , còn không mau đi tìm đi”
Kibum nói xong rồi cũng bỏ ra ngoài để mặc cho Eunhyuk đứng nhăn nhở.
Khung cảnh Seoul về đêm vẫn thật ồn ào, sau khi từ biệt Junsu ở nghĩa trang, Changmn một mình đi dạo trên đường phố, đó là thói quen củ cậu từ sau khi Jaejoong mất. Đi dạo một mình và ngắm Seoul hoa lệ, Changmin đang cố gắng lấp đầy tâm hồn trống trải của mình., tâm hồn thương nhớ một người đã không thể nào còn gặp lại. Chiếc áo khoác vắt trên tay vì đã quá ẩm ướt vì mưa đàu mùa, đưa đôi mắt ảm đạm nhìn dòng người và xe trước mặt, Changmin như đang lạc vào một không gian lạnh lẽo. Chân cứ bước đi, mắt cứ dõi nhìn thành phố trong đêm, biết tìm đâu được niềm an ủi.
Đến ngã ba trước mặt, đèn đỏ đã bật sáng, những chiếc xe ô tô dừng lại ngơi nghỉ trong giây lát để tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cậu lặng lẽ đứng bên lề đường, không buồn cất bước đi. Nhìn sang bên kia đường, những con người hối hả cũng bắt đàu cất buớc, trong đám người đó liệu có ai như cậu, đang đi tìm lại cuộc đời mình, đang lạnh lẽo và trống trải như cậu kkhông?
|
Một đáng người cao gầy, một làn da trắng như tuyết đông, một đôi môi đỏ hồng , tất cả bất chợt kéo đôi mắt Changmin đang đi lang thang trong vô định dừng lại. Người đó đang ngắm nhìn thành phố này giống như cậu, maí tóc vàng che phủ phần gương mặt phía trên và cũng bởi người đó đang nhìn theo một hướng khác. Cậu vẫn chăm chú dõi theo từng cử động cảu bóng hình đó, nụ cười như mùa xuân ấm áp từ từ quay lịa phía cậu, toàn thân Changmin bôngc đông cứng, có tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình kkhông. Gương mặt ấy, nụ cười ấy, đã năm năm rồi luôn xuất hiện trong giấc mơ của cậu, luôn khiến cho con tim cậu không bao giờ ngừng thương nhớ và đau khổ khi phải chấp nhận sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nữa. Vậy mà giờ đây lại đang ở trước mặt cậu, sinh động và rõ nét. có phải là mơ không? có phải là do cậu đã quá mộng tưởng? Đôi chân vô thức bước xuống lòng đường mà không để ý thấy những chiếc xe sau phút giât ngắn ngủi nghỉ ngơi lại bắt đàu rú ga lao đến, đèn xanh bật rồi, Changmin không quan tâm, cậu cứ thế tiến về phía trước, vừa cố gắng tránh nh ững chiếc xe không mong muốn một vụ tai nạn, vừa đuổi theo dáng người đang bắt đầu hòa mình vào dòng người trước mặt.
“Đợi em với ! Jaejoong à!”
Changmin lao vào dòng người trước mặt mong sao tìm kiếm một hình bóng xưa, liệu có phải là mơ hay là ảo tưởng khi bóng người đó đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, đã cố tìm nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. Giữa dòng người hối hả đó, hai cánh tay buông thõng, cậu bất lực lặng lẽ bước đi, thầm tự nhủ đó chỉ là một hình ảnh do nỗi nhớ thương trong cậu tạo ra. Đêm dài, lòng người lại nặng trĩu.
Cách đó không xa, một người vẫn đang đưa đôi mắt háo hức ngắm nhìn thành phố náo nhiệt trong đêm, ngắm nhìn cảnh vật sau bao năm xa cách, liệu người đó có nhớ mình đã từng tồn tại ở đây? có nhớ những con người quen thuộc hay chỉ là một đứa con xa quê hương đã không còn một mảnh kí ức. Người đó lại tiếp tục cuộc du ngoạn của mình trong đêm, đâu biết rằng có một kẻ đang thương nhớ mình lặng lẽ bước đi theo hướng khác. Hai con đương khác nhau sau bao năm liệu có hòa lại làm một hay chỉ là một trò chơi mới do số phận tạo ra.
Trên con đường ngột ngạt của người và xe, đã 21h rồi nhưng sao đường phố vẫn chật cứng như thế. Lòng kIbum lúc này đang rối tung hết cả lên, vừa lái xe, mắt hắn vừa nhìn sang hai bên đường tìm kiếm một điều gì đó, chốc chốc lại ngó chiếc điện thoại xem có cuộc gọi nào từ phía bọn đàn em không. Đột nhiên đôi mắt hắn mở to rồi dừng lại ở một người đang dảo bước trên vỉa hè phía bên kia đường. Chiếc xe đang lao nhanh bỗng dột ngột giảm tốc độ sau vài giây , nó quay lại rồi lao sang bên kia đường, đứng chặn trước một người đang hồ hởi bước đi. Kibum vội vàng bước ra khỏi xe vừa đuổi vừa gọi với theo khiến người đó dừng lại.
” Chị ơi ! đợi đã ”
người đó quay lại nhìn hắn rồi bỗng chốc nở nụ cười, ấm áp như ngọn lửa hồng.
” Bum! Yaaaa….lâu không gặp, vẫn khỏe chứ? chà chà trông cậu bé ngày nào đã lớn thế này rồi cơ à?”
Hắn vội vàng nắm lấy tay người đó rồi kéo thẳng vào xe.
|
” Này! oái…từ từ đã nào, cho tôi nhìn cậu thêm một chút nữa đã”
” Hic, đợi ” chị ” nhìn thì anh ấy giết bọn em mất”
” Anh ấy??!!”
Như nhớ ra điều gì, người đó giật mình.
” Thôi chết rồi! Tôi quên mất, anh ấy….”
Ở biệt thự trắng lúc này , Sungmin lấm lét nhìn cái khuân mặt đăm đăm đang ngồi trên ghế, bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt đến khó chịu, bầu không khí này đã lâu lắm rồi nó không “được” cảm nhận thấy.
/ sao anh Kibum lâu về thế nhỉ? không khéo mình chết mất nếu cứ tiếp tục ngồi đây thế này. Mà chị dâu đi đâu được cơ chứ? hic hic hic…trước đây cứ mỗi lần biến mất là y như rằng “ông ấy” lại lên cơn điên….Kibum à, anh mau về đi…con lạy trời lạy phật…nam mô a..di đà phật…/
Không hiểu ông trời có nghe thấy lời thằng bé không mà vừa dứt lời cầu nguyện thì một tên đàn em hớt hơ hớt hải chạy vào .
“Anh….Thưa anh..anh Kibum về rồi ạ”
Hai gương mặt, một khó đăm đăm, một đang vô cùng lo lằng bỗng sáng lên. Cùng lúc đó sau cánh cửa hai người xuất hiện, người đi trước là Kibum, người đi sau là kẻ mà suốt cả ngày hôm nay tất cả bọn đàn em phải bới cả Seoul lên để tìm .
“Anh ! em tìm thấy chị rồi này”
Nói xong Kibum tránh sang một bên rồi tiến lại về phía Sungmin lúc này đang vô cùng vui sướng vì chút được gánh nặng. Nhưng có vẻ như cả hai tên ấy đều không lo lắng gìtheem nữa đến số phận của con mồi đang đứng trước con sư tử đang run lên vì giận dữa. Tên đàn em vừa vào báo cáo sợ xanh mặt, chắc mẩm người kia sẽ bị ông chủ của hắn cho một trận vì theo những gì hắn biết , ông chủ này vô cùng đáng sợ chứ không ngoài lạnh trong ấm như Kibum hay mặt lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh như Sungmin. Toàn thân hắn run bắn lên khi nhìn thấy cánh tay người đó đột nhiên vung mạnh lên, hai mắt hắn nhắm chặt lại, đầu cúi xuống thương hại kẻ sắp chịu đòn.
” Em đi đâu sao không bảo anh biết? làm cho anh lo chết đi được”
Một giọng nói đầy âu lo vang lên, tiếp theo là một giọng giận dỗi.
” Em chỉ muốn đi chơi một chút thôi mà.”
“Anh đã nói là anh sẽ đưa em đi cơ mà, sao cứ thích làm cho anh lo vậy hử?”
“Anh toàn nói dối, có bao giờ chịu đưa em đi đâu, lúc nào đi ra ngoài đường cũng mang theo một đống người phiền phức”
” Là vì anh muốn em được an toàn, thế hôm nay đi những đâu, đi bộ hả, nhìn này, quần áo bẩn hết rồi, để anh đưa em đi tắm nhé”
Chuyện gì đang xảy ra thế này, trái với những gì tên đàn em đang nghĩ, con sư tử đang âu yếm ôm con mồi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc mai bám trên mặt sang một bên rồi đi ra khỏi phòng trong khi Kibum và Sungmin vẫn hồ hởi nói chuyện với nhau như không có chuyện gì xảy ra, chuyện này đối với những đàn em thân cận của hắn là chuyện xảy ra như cơm bữa , lâu dần rồi cũng quen, chỉ cần tìm được ” bà ấy ” về cho ” ông ấy” của họ thì mọi chuyện lại êm xuôi. Mặt tên đó cứ thế đần ra mà không hiểu có chuyện gì đang diễn ra cả.
Trở về L’ESPOIR thì cũng đã muộn rồi, Hyuk à Heechul cũng đã về nhà, Junsu mệt mỏi cởi chiếc áo choàng ra rồi bắt đầu dọn dẹp lại một vài thứ để chuẩn bị cho ngày mai còn mở cửa. Quán cafe này, quán cafe mang tên một niềm hy vọng, quán cafe mà trước đây anh trai cậu đã từng mơ ước một ngày nào đó 3 anh em sẽ cũng nhau mở, cùng nhau kinh doanh giờ đây cậu đã thực hiện ước nguyện đó, chỉ có điều không có người ấy mà thôi.
Nhẹ nhàng lấy chiếc khăn bông lau đi từng mặt cửa kính, cậu muốn tự tay làm mọi việc, không nên lúc nào cũng phiền đến Heechul và Hyuk và cũng bởi làm như thế sẽ khiến cậu cảm thấy cuộc sống này còn có chút ý nghĩa, có chút vui để mà tồn tại.
Một quán cafe nhỏ mang phong cách châu âu hiện đại nằm trên thềm cao tách biệt với con đường ồn ào phía dưới, cách bố trí lạ mắt và độc đáo cùng hương vị cafe đặc biệt, L’espoir của cậu cùng với hai anh em Hyuk luôn luôn đón chào những người muốn tìm đến đây để dành cho mình một chút bình lặng thoát ra khỏi sự ồn ào , xô bồ của cuộc sống.
Miết chiếc khăn trên cửa kính, lòng Junsu cảm thấy ấm áp lắm, cậu đang thực hiện ước vọng của người anh trai quá cố và cũng để nuôi dưỡng niềm hy vọng của chính bản thân mình, hy vọng của sự tồn tại.
Bỗng nhiên có tiếng đập khẽ khẽ vào cửa khiến cho đôi tay Junsu dừng lại và kéo cái nhìn của cậu về phía cánh cửa phía trước. Đã muộn rồi mà ai còn đến đây thế? không lẽ là hai anh em chun và Hyuk? có thể họ để quên cái gì đấy nên quay lại lấy. Nghĩ thế, Junsu dừng công việc của mình lại rồi tiến ra mở cửa.
Nhưng trước mặt cậu lúc này không phải là Heechul hay Hyuk mà là một kẻ mà cậu vô cùng căm ghét, nhìn thấy cậu anh ta bỗng nở một nụ cười ấm áp.
” Cậu Junsu, tôi biết là cậu vẫn còn ở đây mà, tôi…”
|
Chưa kịp nói xong thì cánh cửa trước mặt anh vội vàng bị đóng lại, nhanh như cắt, người đó vội vàng lấy tay kéo nó ra.
“Anh cút đi ! đến đây làm gì? đã muộn rồi, tôi đóng cửa rồi !”
“A! không phải tôi đến đây để uống cafe, chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút thôi”
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả, đi đi nếu không tôi gọi cảnh sát bây giờ ”
Lời đe dọa cảu Junssu không hể khiên cho kẻ đó e ngại
“Nếu cậu muốn thì cứ gọi đi, tôi quen nhiều cảnh sát lắm hay là để tôi gọi hộ cậu nhé”
Người đó nhăn nhở cười trong khi Junssu mặt càng ngày càng đỏ lên vì giận, cậu lấy hết sức mình đạp kẻ đó ra khỏi cửa khiến anh ta ngã nhào xuống đất.
“Cậu Junsu, quân tử không động thủ, sao cậu mạnh chân thế?”
Anh ta lồm cồm bò dậy rồi đưa tay phủi phủi vết bẩn trên áo.
“Còn không đi thì tôi sẽ cho anh chết bây giờ đấy! ”
Hai người đang mải cãi nhau mà không để ý thấy có một dáng người đã lặng lẽ đứng đó từ lúc nào, khẽ cười khi chứng kiến hai ông anh mình chiến đấu, cậu lên tiếng.
“Anh!”
Lập tức hai người đó dừng lại rồi quay ra nhìn kẻ vừa đến, họ cùng đồng thanh.
“Changmin à!”
“Anh!”
Junsu vội vàng chạy xuống chỗ Changmin
“Changmin à! có chuyện gì mà đến đây muộn thế?
Cậu ngập ngừng, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống mặt đất, từ lúc nhìn thấy hình ảnh đó cậu như người mất hồn đi lang thang trên đường phố rồi không hiểu từ khi nào đã đứng trước L’espoir. Có lẽ nào cậu đang đi tìm hy vọng sao? thật điên rồ, người ấy đã chết rồi, làm sao có thể hy vọng được nữa cơ chứ. Nhìn thấy Changmin cứ đứng trầm ngâm không nói gì, có lẽ Junsu hiểu suy nghĩ trong lòng Changmin bời cả hai người đều có chung một tâm sự giống nhau, một nỗi buồn giống nhau. Khẽ vòng tay ôm lấy Changmin vào lòng,đột nhiên hai dòng nước mắt thi nhau chảy xuống má, cả người Changmin run lên từng hồi trong sự vỗ về của Junsu. Đứng đằng sau lòng Yoochun cũng quặn lại, anh cũng biết là Changmin đang nhớ đến Jaejoong.
Đêm buồn, ba tâm hồn lại cùng chung cảm xúc, cùng thương nhớ về một người đã mãi mãi đi xa.
CHAPITRE 3 JUNG JAEJOONG
Những ánh nắng sớm mai bắt đầu bao phủ lên ngôi biệt thự trắng nằm yên bình trong một khuân viên rộng lớn, đã bao năm rồi, nơi đây hương hoa ly vẫn thơm ngát nồng nàn như tình yêu một thời của kẻ si tình đến cuồng dại. Trở về đây sao bao năm xa cách, liệu cảm xúc có còn như xưa?
TRong phòng ăn lúc này, Kibum đang đưa đôi mắt vô cùng khó hiểu nhìn đàn anh của mình còn hắn thì vẫn chăm chú khuấy đều cái nồi trước mặt.
“Anh Yunho! Em muốn hỏi một chuyện ”
“Nói đi!”
Mắt hắn vẫn không rời khỏi cái nồi đang bốc khói nghi ngút.
“Sao đột nhiên anh lại về sớm như thế? có chuyện gì xảy ra ạ?”
” Không có chuyện gì, cậu ấy muốn về sớm nên tôi không có cách nào cả ”
“Chị dâu hả”
một cái muôi bay đên đập luôn vào mặt Kibum.
” Sao lại đánh em?!!!”
“Lần sau không được gọi cậu ấy như thế, Jaejoong không thích”
hắn lại quay lưng lại tiếp tục công việc của mình, mặc cho Bum nhăn nhó.
“Anh à, sao anh ngày càng thay đổi thế, lúc nào cũng chị…à quên …đại tẩu…a không anh Jaejoong, em và Eunhyuk vốn vẫn coi anh ấy như chị dâu của bọn em mà”
Hắn quay lại cười có vẻ thích thú.
“Tuy cậu ấy giống con gái thật nhưng gọi như thế cậu ấy không thích, còn nhớ đợt cậu ấy mới tỉnh lại, hai thằng nhóc chúng mày cứ nói dối cậu ấy là con gái làm cậu ấy tưởng thật, tin luôn….sau đó chúng mày sang Hàn …cuối cùng Jaejoong phát hiện ra làm anh mày hồi đó sống dở chết dở đấy”
“Như thế là chị ấy biết rồi ạ???”
Lại một cái thìa nữa bay đến may sao Kibum tránh kịp nhưng nó bay ra đằng sau đập trúng tủ lạnh rồi bay ngược lại trúng đầu Kibum.
“Anh…sau gáy là chỗ hiểm đấy, đừng có đập lung tung”
“Mày cứ nhắc đến hai chữ chị dâu làm Jaejoong nhớ lại chuuện cũ thì chết với anh !”
Nói xong hắn xúc từng thứ trong cái nồi đấy, để vào một chiếc bát thật đẹp rồi thích thú đặt một bông hoa ly bên cạch cái khay trước khi bê nó đi. lúc đó Eunhyuk cũng bước vào nhìn thấy hắn bưng khay thức ăn đi ra thì không khỏi ngạc nhiên liền chạy tới hỏi Kibum.
|