Khoảng Trống
|
|
14.
Đêm đang dần lắng lại. Tiếng xe cộ chạy trên đường phố chỉ còn là một vệt âm thanh rì rì mơ hồ ở phía xa. Bao quanh hai đứa chỉ có bóng tối mênh mang, lành lạnh gió và hơi nước lẫn tiếng xích đu kêu kèn kẹt. Vũ mở di động, chép miệng:
“Mười một giờ rưỡi. Còn mấy tiếng nữa mới có sao băng. Tao đặt đồng hồ, nhỡ ngủ quên còn biết đường dậy. Mày muốn ngủ một lát không, tao canh cho?”
Quân lắc đầu, rời khỏi xích đu:
“Đợi, tao xuống dưới nhà một lát”.
“Làm gì?”
“Đem đàn lên, nghe mày gẩy vài bài cho đỡ buồn”.
“Biết chỗ để đâu không?”
“Biết! Yên tâm!”
Vũ gật đầu đồng ý để Quân đi. Nó ngồi đợi vài phút thì Quân đã đem được cây ghi-ta lên đưa cho nó. Vũ gại gại mấy dây đàn, băn khoăn hỏi:
“Chơi bài gì bây giờ? Nối vòng tay lớn nhé?!”
“Bài đó tiệc tùng, sinh hoạt ở trường thì còn nuốt được”.
“Vậy, Love Story? Tao mới chơi được có vài bài thôi à”.
“Bài đó mày tập để tán bé Hân. Tao nghe chán rồi”
“A time for us?”
“Bài này mày cũng chơi cho bé Hân làm mòn cả tai tao rồi”.
“Vậy chứ mày muốn bài nào. À, phải rồi…nghe thử cái này xem”
Vũ bấm những nốt nhạc đầu tiên, Quân nghiêng tai lắng nghe, thoáng ngạc nhiên nói:
“Soundtrack của phim Brokeback Mountain!”
Ngón tay Vũ tiếp nhẹ nhàng khảy trên dây đàn:
“Mày có xem phim này?”.
“Xem được nửa chừng thì ngủ mất. Uhm, còn mày sao lại cũng xem hả?”
Vũ nhăn nhở cười:
“Mày quên mẹ tao với mẹ mày là hai nhân vật như thế nào rồi à. Tao bị mẫu hậu ngồi kè kè bên cạnh từ đầu phim đến cuối phim”.
“Cuối cùng thế nào”.
“Cuối cùng thì hết phim. Tao được giải thoát rồi đi tìm mấy cái soundtrack của nó về nghe, tiếp đó là kết đậm…”.
“Không phải, tao hỏi kết thúc phim. Hai gã đó sao”.
“Một chết. Một sống để tưởng nhớ người yêu. Đại khái thế”.
Quân thở dài, lặng im ngồi nghe Vũ đàn. Tiếng đàn miên man chảy từ bài này sang bài khác, trầm buồn, da diết. Vũ liếc ngang nhìn Quân, ngỡ ngàng thấy trên má thằng bạn long lanh một vệt ướt giống như đang khóc.
Vũ mấp máy môi muốn hỏi rồi lại thôi, làm như không biết, nó hướng mắt nhìn lên khoảng trời đen thăm thẳm lấp lánh đầy sao và bình thản gẩy đàn. Rất lâu sau, Quân mới cất lời tiếp tục câu chuyện:
“Mày với bé Hân sao rồi. Hòa chưa?!”
“Nguyễn y vân và vẫn y nguyên. Tao gọi, nhỏ không thèm nghe máy”.
“Muốn làm lành thì phải trực tiếp đến gặp người ta. Mày cứ ngồi lù lù ở đây thì đến mùa quýt sang năm cũng đừng hòng”.
Vũ đặt đàn xuống, bẻ khớp tay răng rắc:
“Tao đang nghĩ. Cơ bản là chẳng biết mình phạm phải cái tội ác gì nữa cơ”.
“Ha, cái thằng này. Mày không biết câu ‘phụ nữ luôn luôn đúng’ à? Nguyên cái vụ mày không biết mày mắc tội gì cũng là mắc tội rồi. Người ta là hotgirl đó, tưởng đùa được chắc. Cứ nghĩ đi, nghĩ đến lúc nào thấy người ta tay trong tay với đứa khác thì hối hận cũng không kịp”.
“Hừm, dọa tao hả. Hân mà là loại con gái dễ cặp với người khác thì tao cũng chả cần đâu. Mà sao chứ, tao gấp thì việc gì mày phải nôn nóng”.
Quân nhếch mép, cười không thành tiếng:
“Là tiếc cho mày thôi. Đeo đuổi bé Hân ròng rã cả năm, mới cặp được vài tháng đã đứt mà coi được à. Mày không tiếc chắc?!”
“Không đứt dễ thế đâu mà lo. Thỉnh thoảng, tao cũng phải hạ bớt oai phong của em ấy xuống. Kiêu quá khó chiều”.
Quân ấp hai tay lên mắt, giữ nguyên tư thế cả phút rồi xát thật mạnh, vừa dụi mắt vừa than:
“Mắt tao cay quá. Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ 15. Buồn ngủ thì ngủ đi. Đến giờ tao gọi”.
“Tao đợi cùng mày thôi. Ngồi một mình buồn lắm”.
“Tùy thôi. Mong là cái trận sao băng khốn kiếp này bõ công mình chờ đợi. Tao đang tự hỏi tại làm sao mà giang hồ xôn xao, xớn xác hết cả lên vì mấy cái cục bụi vũ trụ”.
“Sorry!”
Quân chợt lên tiếng, ngả cái đầu nặng trĩu lên vai nó. Đang đà nói hăng, Vũ phải khựng lại:
“Sorry cái gì?”
“Sorry vì bắt mày phải ngồi đây suốt đêm. Hoặc sorry vì nếu không có tao mày đã được ngồi ngắm sao băng với Hân rồi”.
“Điên à?”
“Uh”
Quân cười, dụi dụi đầu lên vai Vũ, vẻ đùa giỡn:
“Cho tao mượn vai mày một lát nhé. Buồn ngủ quá, chắc không chịu nổi nữa. Sorry!”
“Hừ, mày còn sorry gì nữa?!”
|
“Mày có xem phim này?”.
“Xem được nửa chừng thì ngủ mất. Uhm, còn mày sao lại cũng xem hả?”
Vũ nhăn nhở cười:
“Mày quên mẹ tao với mẹ mày là hai nhân vật như thế nào rồi à. Tao bị mẫu hậu ngồi kè kè bên cạnh từ đầu phim đến cuối phim”.
“Cuối cùng thế nào”.
“Cuối cùng thì hết phim. Tao được giải thoát rồi đi tìm mấy cái soundtrack của nó về nghe, tiếp đó là kết đậm…”.
“Không phải, tao hỏi kết thúc phim. Hai gã đó sao”.
“Một chết. Một sống để tưởng nhớ người yêu. Đại khái thế”.
Quân thở dài, lặng im ngồi nghe Vũ đàn. Tiếng đàn miên man chảy từ bài này sang bài khác, trầm buồn, da diết. Vũ liếc ngang nhìn Quân, ngỡ ngàng thấy trên má thằng bạn long lanh một vệt ướt giống như đang khóc.
Vũ mấp máy môi muốn hỏi rồi lại thôi, làm như không biết, nó hướng mắt nhìn lên khoảng trời đen thăm thẳm lấp lánh đầy sao và bình thản gẩy đàn. Rất lâu sau, Quân mới cất lời tiếp tục câu chuyện:
“Mày với bé Hân sao rồi. Hòa chưa?!”
“Nguyễn y vân và vẫn y nguyên. Tao gọi, nhỏ không thèm nghe máy”.
“Muốn làm lành thì phải trực tiếp đến gặp người ta. Mày cứ ngồi lù lù ở đây thì đến mùa quýt sang năm cũng đừng hòng”.
Vũ đặt đàn xuống, bẻ khớp tay răng rắc:
“Tao đang nghĩ. Cơ bản là chẳng biết mình phạm phải cái tội ác gì nữa cơ”.
“Ha, cái thằng này. Mày không biết câu ‘phụ nữ luôn luôn đúng’ à? Nguyên cái vụ mày không biết mày mắc tội gì cũng là mắc tội rồi. Người ta là hotgirl đó, tưởng đùa được chắc. Cứ nghĩ đi, nghĩ đến lúc nào thấy người ta tay trong tay với đứa khác thì hối hận cũng không kịp”.
“Hừm, dọa tao hả. Hân mà là loại con gái dễ cặp với người khác thì tao cũng chả cần đâu. Mà sao chứ, tao gấp thì việc gì mày phải nôn nóng”.
Quân nhếch mép, cười không thành tiếng:
“Là tiếc cho mày thôi. Đeo đuổi bé Hân ròng rã cả năm, mới cặp được vài tháng đã đứt mà coi được à. Mày không tiếc chắc?!”
“Không đứt dễ thế đâu mà lo. Thỉnh thoảng, tao cũng phải hạ bớt oai phong của em ấy xuống. Kiêu quá khó chiều”.
Quân ấp hai tay lên mắt, giữ nguyên tư thế cả phút rồi xát thật mạnh, vừa dụi mắt vừa than:
“Mắt tao cay quá. Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ 15. Buồn ngủ thì ngủ đi. Đến giờ tao gọi”.
“Tao đợi cùng mày thôi. Ngồi một mình buồn lắm”.
“Tùy thôi. Mong là cái trận sao băng khốn kiếp này bõ công mình chờ đợi. Tao đang tự hỏi tại làm sao mà giang hồ xôn xao, xớn xác hết cả lên vì mấy cái cục bụi vũ trụ”.
“Sorry!”
Quân chợt lên tiếng, ngả cái đầu nặng trĩu lên vai nó. Đang đà nói hăng, Vũ phải khựng lại:
“Sorry cái gì?”
“Sorry vì bắt mày phải ngồi đây suốt đêm. Hoặc sorry vì nếu không có tao mày đã được ngồi ngắm sao băng với Hân rồi”.
“Điên à?”
“Uh”
Quân cười, dụi dụi đầu lên vai Vũ, vẻ đùa giỡn:
“Cho tao mượn vai mày một lát nhé. Buồn ngủ quá, chắc không chịu nổi nữa. Sorry!”
“Hừ, mày còn sorry gì nữa?!”
“Sorry vì để mày phải đợi một mình”
Vũ bật cười:
“Muốn uýnh mày quá. Ngủ đi!”
Quân thở một hơi dài làm cổ Vũ thấy nhột nhột nhưng nó vẫn giữ yên cho thằng bạn thoải mái tựa đầu. Chỉ một lát sau, Vũ đã nghe Quân thở đều đều, khe khẽ. Bất giác, Vũ mìm cười, khó ngón tay trỏ lên trán bạn, lẩm bẩm:
“May cho mày là hôm nay tao ngủ trưa hơn bốn tiếng đồng hồ đấy, thằng quỷ”.
Quân ậm à, ậm ờ đáp lại, hình như tưởng nhầm vai nó là gối nên cố dụi đầu vào. Vũ để mặc cho đầu cậu dằn vặt xoay trở trên vai nó cho đến khi ngưng lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai giờ đêm, chuông báo thức điện thoại reo inh ỏi. Vũ choảng tỉnh khỏi cơn mơ màng, ngước lên nhìn bầu trời. Những vệt sao băng đầu tiên loang loáng vụt ngang màn đêm. Vũ hét lên, vỗ má Quân thật mạnh:
“Quân, dậy mau! Sao băng đến rồi!”
Đầu Quân vẫn rũ xuống, nặng trĩu một bên vai nó. Vũ nóng này đỡ hai vai thằng bạn, dựng thẳng cậu ngồi dậy, gấp gấp lay tỉnh:
“Quân, dậy mau. Sao băng! Sao băng đây này!”
Những đợt rung lắc mạnh mẽ của nó cuối cùng cũng làm Quân tỉnh dậy. Đôi mắt ngái ngủ, mơ màng nhìn nó không hiểu gì. Vũ lại phải hét lên:
“Sao băng! Nhìn lên trời đây này”.
Sao băng đang rơi xuống. Một trận mưa ánh sáng thần tiên đang diễn ra ngay trên đầu chúng nó. Quân ngước lên nhìn, không tỏ chút phấn khích nào. Vũ nhìn vẻ lơ mơ trên mặt Quân cực kỳ hết kiên nhân, hai tay càng xiết chặt vai cậu hơn:
“Tỉnh táo lại đi. Mày thức suốt đêm để đợi cảnh này mà. Nhìn lên trời mà xem! Sao băng của mày đấy!”
Quân lại ngẩng lên nhìn nhưng ánh mắt nhanh chóng hạ xuống khuôn mặt đang cực kỳ vui vẻ, phấn kích của Vũ, nhìn đăm đăm.
“Mày ước đi. Bây giờ, mày có thể ước hàng trăm, hàng ngàn điều ước một lúc đấy”.
Vũ vui vẻ nói, toét miệng cười với thằng bạn. Đáp lại nó, hai khóe môi Quân nhích lên như muốn mỉm cười, hơi vươn đầu về phía trước nhìn sát tận mặt Vũ. Và bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của nó, môi của Quân chạm tới môi Vũ, hôn nhẹ nhàng.
15.
Quân không đến lớp. Vũ thở ra nhẹ nhõm sau khi đảo mắt nhìn suốt lượt lớp học không thấy bóng dáng quen thuộc của cậu. Tâm trạng nó đang rất kỳ lạ, nửa hồi hộp mong chờ được nhìn thấy Quân, nửa khác lại mừng rỡ vì không phải giáp mặt cậu ngay bây giờ.
Quân chắc cũng vậy. Cậu ta thậm chí còn rời khỏi nhà Vũ từ lúc sáng sớm, trước khi nó kịp tỉnh dậy. Quả thật Vũ chưa sẵn sàng một chút nào.
Nó phải xử sao với Quân chứ hả? Vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?! Hay hỏi thẳng tại sao cậu lại…ờ, hôn nó. Mơ đi! Gọi điện cho Quân nó còn chưa dám làm nữa đây này.
Tạm gạt mớ suy nghĩ rối rắm sang một bên, nó rảo chân bước ngang qua dãy bàn một, thẳng tiến đến chỗ ngồi quen thuộc. Quái quỷ, nó đang tự kỷ ám thị hay thực sự là phân nửa đám bạn học chung lớp đang dán mắt vào nó với ánh nhìn bất thường? Mà thôi, ai thèm quan tâm chứ.
Vũ thả cặp sách xuống mặt bàn, nhíu mày nhìn bản mặt tươi như đười ươi của thằng bạn học nãy giờ vẫn ngồi soán chỗ của Quân ( chung bàn với nó).
“Ê, chào!”
Tên này mở lớn đôi mắt khỉ, nhe đủ mười chiếc răng khỉ ra, chào nó một cách trang trọng.
“Chào!”
Vũ lầm bầm đáp lễ. Trời đã nổi cơn gió độc nào mà thổi được một thằng vốn chí thú ngồi góc lớp lên thẳng bàn ba của nó thế này.
Tên đười ươi chắc đã tự thoả mãn với câu thoại ngắn ngủi của nó nên quay mặt xuống bàn dưới nháy nháy mắt với lại huýt sáo vẩn vơ.
Vũ coi như không biết, kéo ghế ngồi xuống rồi hai tay chống cằm, tư lự nhìn ra sân vận động thể chất phía bên dưới cửa sổ. Nó tự khép mình vào thế giới khác, đắm chìm trong những suy tư riêng.
Bộ não khốn khổ của nó đang lật đi lật lại lần-thứ-một- trăm-nghìn khoảnh khắc môi nó và Quân chạm vào nhau. Vũ đổ ra hàng đống thì giờ để thuyết phục bản thân tin rằng Quân làm vậy là do bất cẩn hoặc giả mớ ngủ nhầm lẫn nó với ái, nhưng rốt cuộc chỉ hoài công.
Mấy múi noron thần kinh não hoàn toàn mất kiểm soát, liên tục tái hiện nụ hôn của Quân: Đôi môi mềm mại, ấm áp của cậu. Hơi thở ngọt ngào, khe khẽ của cậu. Hàng mi khép hờ, mơ màng của cậu. Sống mũi thanh thanh của cậu. Gương mặt bình lặng trong bóng tối mờ mờ của cậu. Cách nào đó, nụ hôn của Quân đúng là đã làm nó ngu người đi mất rồi.
Vũ thở dài, khẽ liếc nhìn qua đuôi mắt thấy bản mặt khỉ đột phởn phơ, ngơ ngáo của thằng dân xóm góc lớp đang xoay ngang chuyển dọc cạnh mình. Vũ hẩy mạnh vào sườn hắn, nhắc nhở:
“Ê mày, đến giờ học rồi”.
“Ừ!”.
Tên này bình thản xác nhận, mỏ vênh lên, chúm chím huýt sáo. Quái đản cho đời, con khỉ dột này không định nhấc bàn toạ mà về chốn cũ nữa chắc. Vũ lại khều mạnh, rành rọt từng tiếng:
“Chuông reo vào lớp đến nơi rồi, mày!”
“Ừ!”, lông mày thằng này hơi nhướn lên. “Rồi sao?!”
Vũ chẳng buồn khách khí nữa, đốp luôn một câu:
“Thì mày làm ơn bê bản mặt đười ươi của mày quay về quê cũ chứ sao. Ngồi đây làm gì cho chật bàn tao”.
Không đợi Vũ nói hết câu, cái mặt khỉ đột sưng lên, hắn dài giọng:
|
“Xin lỗi mày à, vụ này thì phải xem lại. Đây đang ngồi chỗ của đây. Đếch có đi đâu hết á”.
“Không lằng nhằng! Biến!”
Vũ gắt lên thô bạo. Phải ngày khác, nó có thể tuỳ tiện cho ai ngồi cạnh cũng được. Hôm nay thì không! Tâm trạng đang không vui, phải thấy cái mặt khỉ ăn gừng này chườn ra thế chỗ cho Quân thì chịu sao thấu. Biến thẳng.
Thằng kia chẳng tỏ ý định muốn rời khỏi vị trí ban đầu, nó chỉ đứng phắt dậy, hất cằm:
“Muốn gì!”.
“Muốn mày biến về chỗ của mày!”
Vũ gầm gừ nói, cũng đứng bật dậy, đấu nhãn tưng bừng với thằng nửa bạn nửa kẻ địch này. Hai đứa chúng nó chắc đã uỵch nhau một trận nếu đúng lúc đó nhỏ Ngân không kịp thời xía cái mũi lớp trưởng của nhỏ vào, quát lớn:
“Chuyện gì đây?!”
Vũ quay phắt qua con bé:
“Bà bảo thằng này biến khỏi bàn tôi ngay. Chỗ nó, nó không ngồi, bon chen lên đây làm gì”.
Ngân chớp chớp mắt mấy cái, nhìn Vũ rồi tự động giơ tay giáng mạnh vào trán mình:
“Uý cha! Tôi quên báo ông. Từ giờ, Mạnh ngồi chung bàn với ông. Gắng mà sống hoà thuận với nhau đi”.
“Cái gì!”, Vũ thét lên be be. “Quên đi cho nhanh. Nó ngồi đây thì thằng Quân xếp đâu. Xuống đất chắc!”
Im lặng.
Ngân mở tròn hai mắt, hai dải lông mi cứng ngắc khỏi chớp cái nào luôn. Vũ ngờ ngợ thấy bản mặt tròn tròn nanh ác của bà chằn lớp trưởng đang dâng lên một thứ cảm xúc có thể gọi là bối rối. Giọng Ngân quả thật là rất… ngơ ngác:
“Ông…không biết gì hả?”
“Biết gì?”
Vũ sẵng giọng hỏi. Nó bắt đầu khó chịu với cái vẻ mập mờ của con bé. Ngân trút ra một tiếng thở mạnh:
“Quân chuyển lớp từ sáng nay rồi. Sang lớp 12 E, cùng lớp với cậu Khiên hay đi chung với bọn ông ấy”.
Cảm xúc đang tuột dần khỏi mặt nó nhanh như khi người ta trút bỏ bát nước. Nó đần độn nhìn Ngân, như không hiểu con bé vừa nói gì. Ngân lắc lắc đầu, khẽ giọng nói:
“Tôi tưởng Quân nói trước cho ông biết rồi. Lớp mình ai cũng bị shock hết cả. Hồi sáng, cô chủ nhiệm gặp tôi thông báo có vậy thôi rồi sắp xếp lại chỗ ngồi. Quân đi mà chẳng nói tiếng nào. Tệ quá hả?!”
Vũ gắng gượng mỉm cười. Nỗ lực thảm bại. Ánh mắt Ngân nhìn nó càng tăng thêm phần thương hại. Thằng Mạnh nghĩ nghĩ điều gì rồi nhún vai, vác túi chui xuống góc lớp ngồi như cũ. Chuông reo vào lớp. Nhỏ Ngân nhìn nó, mấp máy môi nhưng không nói gì, lẳng lặng rời đi.
Ánh mắt Vũ vẫn ngây dại đăm đăm nhìn vào khoảng không phía trước. Từng chút từng chút một, cơ thể nó dần dần tiếp nhận sự thật Quân đã chuyển đi. Chỗ cậu ngồi giờ chỉ còn là một khoảng trống trơ trụi.
16.
Mấy ngày sau, việc Quân đột ngột chuyển lớp không làm mọi người bận tâm nhiều nữa. Những đứa hiếu sự nhất đã thôi hẳn ý định dò hỏi Vũ chuyện tại sao Quân lại đi, hai đứa có cãi nhau không, Quân giờ thân hơn với Khiên à,…v.v.
Vũ cũng khoác lên mình bộ mặt bình thản, vô tư lự. Nó vẫn đến lớp, chăm chỉ chép bài, giúp bọn con gái trực nhật, chơi bời bóng bánh với tụi con trai, làm hoà và đưa đón Hân mỗi ngày.
Vũ tuyệt nhiên không nhắc đến Quân tiếng nào. Nghe bạn bè lào xào nhắc nhở các “hoạt động thường nhật của thằng bạn học cũ” nó chỉ hếch mặt lên lạnh lùng hoặc lảng qua chỗ khác ngồi. Quân thôi mà, có cũng được, không có cũng… chẳng sao.
Thái độ của Vũ được bạn bè ngầm hiểu là “còn ôm hận nhưng vẫn sống tốt”. Sau ba ngày thành kính phân ưu trước cú shock bị bạn đá sau lưng, nhỏ Ngân đã trở mặt nanh nọc như nguyên tác:
“Vũ!”
“Gì?”
“Tiết thể dục tới, đến phiên ông chuẩn bị dụng cụ”.
“Ù, thì sao?”
“Thầy bảo hôm nay nam nhi học ném tạ sắt mí lại tập tạ tay, nữ nhi thì học bóng chuyền”. Nhỏ Ngân cười duyên, chớp chớp mắt khoe vẻ sói già đội lốt cừu non. Nhìn nụ cười chói loá của con bé, Vũ chẳng sáng thêm chút nào, buột miệng phỏng vấn tiếp.
“Rồi sao?!”
“Leo lên phòng giáo cụ lấy đồ xuống. Bọn tôi sẽ ủng hộ, bê giúp ông mớ bóng chuyền, lưới với cọc. OK!”
“Ok cái con khỉ”.
Vũ cáu kỉnh vặc lại. Nhỏ Ngân cùng đám con gái ngồi quanh đó lăn ra cười. Phòng giáo cụ chắc chắn được sắp xếp bởi bàn tay của kẻ nào đó cực kỳ thù ghét học sinh,
Phòng đậu chót vót tận góc trong cùng của hành lang tầng bốn, xếp chung với thư viện mốc meo hiếm khi nào thấy học sinh mò đến và phòng rộng gấp đôi các phòng khác làm chỗ cho các em học sinh thân yêu chơi cầu lông hay sinh hoạt câu lạc bộ, học khiêu vũ, nhảy nhót (Ý tưởng thật điên khùng).
Nghĩ coi, đi bộ lên đó không cũng đủ mệt rồi, nói gì đến chuyện bưng bê mang vác nặng nề nữa. Con nhỏ lớp trưởng Ngân hiển nhiên đã gửi lương tâm vào bụng lang sói, thảy chùm chìa khoá lên mặt bàn Vũ:
“Đây, ông lên mở phòng trước đi. Tôi sẽ điều quân lên hỗ trợ liền”.
Biết là cãi không nổi, Vũ lầm bầm chửi thề trong bụng nhưng vẫn nhặt chùm chìa khoá, ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh.
“Cần giúp một tay không?”.
|
Vũ nghe thấy tiếng người hỏi phía sau lưng khi nó ì ạch kéo giật lùi một sọt đầy nhóc bi sắt, tạ tay, bóng chuyền lại thêm đủ thứ lưới với lại cột xếp lỉnh kỉnh phía trên. Nó cứng người lại trong vài giây, chầm chậm quay lại nhìn chủ nhân giọng nói đó, nhếch mép cười:
“Tình cờ chưa?!”
Đứng trước nó giờ là một thằng Quân đông cứng lại, nét mặt nhợt nhạt, môi run run khiếp hãi.Thoạt nhìn biết ngay Quân không ngờ đó là Vũ, cũng chẳng mong mỏi gì chuyện gặp lại nó. Vũ đứng thẳng dậy, tiến một bước về phía Quân, hừ giọng:
“Làm gì mà sợ hãi thế?! Tao ăn thịt mày chắc”.
Quân không đáp, ánh mắt vội vàng trượt qua bên phải, lảng tránh tia nhìn chằm chằm, khiêu khích của nó. Vũ lành lạnh cười:
“Bạn Khiên yêu dấu của mày đâu? Hôm nay, không tung tăng cùng nhau nữa hả?!”
Bờ vai Quân khẽ run lên, môi cậu mấp máy, biểu cảm không lời. Vũ coi như không nhìn thấy, làm bộ tịch dáo dác ngó trước nhìn sau:
“Không có thằng đó ngúc ngắc phía sau lưng, coi bộ mày cũng cô đơn quá. Sao thế? Hay nó kiếm được đứa khác ngồi chung xe máy đến trường nên cho mày out luôn rồi?!”
Thêm một bước nữa, Vũ đến sát bên Quân, mặt đối mặt. Nó tóm lấy cổ áo cậu, ngăn không cho Quân lùi lại:
“Đi đâu thế?”
“Buông ra!”
Quân bật kêu lên. Vũ nhướn mày, mai mỉa:
“Sợ gì? Sợ tao đánh mày chắc? Mày nghĩ mày có đáng không?!”
Vũ giơ tay lên, nắm tay co chặt lại, phác thành động tác hung hãn. Nó chờ đợi Quân phản ứng lại, cãi nó, chửi nó, chống lại nó nhưng tất cả những gì thằng bạn làm là nhắm nghiền mắt lại, nghiêng đầu chờ đợi cú đòn giáng xuống.
Vũ bặm môi lại, nhìn gương mặt nhợt nhạt, cam chịu của Quân, cơn giận dâng lên. Bốp! Trước cả nhận thức của nó, nắm tay Vũ đã vung thẳng vào mặt Quân, đấm cậu ngã nhào xuống hành lang. Vũ hét lên:
“Khốn nạn!”
Quân nằm xuội lơ trên sàn, một bên khoé môi bị dập, ri rỉ chảy máu. Vũ phập phồng thở, hơi uất xông lên mờ mắt. Nó ngồi thụp xuống, tóm lấy vai Quân kéo dậy. Vứt bỏ bộ mặt bình thản vờ vĩnh đã khoác lên mấy ngày nay. Giọng Vũ rít lên như tiếng rắn.
“Nói đi, tại sao?”.
Gương mặt Quân trơ trơ như đã, không nói. Cánh tay Vũ xiết vai Quân đau thấu xương, soi thẳng vào mắt cậu tia nhìn dữ dằn, bức bách. Nó nói qua kẽ răng cái ý nghĩa đã nung bỏng tâm trí nó lâu nay.
“Là thằng Khiên ép mày. Nó bắt mày chuyển lớp, đúng không”.
Quân chầm chậm lắc đầu:
“Không phải, tự tao muốn chuyển”.
“Tự mày muốn chuyển?”, Vũ riết róng lập lại. “Tự ý mày? Không phải thằng Khiên bắt ép mà lạ tự ý mày muốn chuyển. Đúng vậy không?”
“Đúng”.
Quân gật đầu, nhẹ nhàng gỡ tay nó khỏi vai mình rồi loạng choạng đứng dậy. Mười đầu ngón tay Vũ lại run bắn lên, toàn thân không còn sức sống. Nó mơ mơ hồ hồ nhìn Quân đã xoay lưng lại, dần dần đi về phía cầu thang.
“Khoan đã!”
Vũ bật lên, chạy ào tới nắm lấy cổ tay cậu giật lại.
“Mày chưa giải thích”.
“Tao không có gì để giải thích cả”.
Quân nói, cố giật tay khỏi Vũ.
“Có, mày có. Mày chuyển lớp mà không nói với tao một tiếng nào. Đối với mày, tao là thứ gì. Chẳng lẽ, không đáng một ký lô nào à?! Tao không phải thằng bạn nối khố của mày, thân nhất của mày hay sao”.
Quân quay lại, khoé môi bầm dập khẽ phác thành nụ cười:
“Mày còn hơn cả là bạn thân nữa”.
“Thế thì tại sao”, Vũ nóng nảy cắt ngang. “Tại sao mày lại đi? Hay là mày ngại chuyện đó? Tao không để ý đâu. Tao quên rồi”.
“Chuyện đó?”
Quân dường như không hiểu nó muốn nói điều gì, bất giác đưa mắt dò hỏi. Vũ chắt chắt lưỡi sốt ruột:
“Tao biết mày thấy ngại vì đã hôn tao. Chuyện đó không tính. Lúc đó mày đang ngủ dở, nhầm lẫn là thường. Tao hiểu mà”.
Quân bật cười khan một tiếng, điềm đạm nói với nó:
“Không phải!”
“Vậy thì cái gì?”
Quân không trả lời ngay, nghiên tai nghe ngóng:
“Chuông reo rồi!”
“Mặc xác chuông”, Vũ gắt lên. “Mày không nói cho rõ thì đừng hòng đi. Vì sao lại chuyển lớp”.
“Tao không nói được”.
“Tại sao? Tại tao à!”.
“Buông tay ra đi!”
“Tại tao phải không?”.
“Buông tay!”
“Nói đi, tao đã làm gì sai?”
“Không…”
“Tao đã làm gì sai?”
“Vũ…”
“Tao đã làm gì sai?”
“…”
“Tao đã làm gì sai?”
“Buông…”
“Tao đã làm gì sai? Nói đi. Tao đã làm gì sai?”
Vũ lặp đi lặp lại câu hỏi. Hai mắt nó, chẳng biết từ lúc nào, đã rơm rớm ướt. Bàn tay Quân thôi không vùng vẫy. Cậu đứng im lặng, đăm đăm nhìn nó hồi lâu. Ánh mắt Quân xuyên suốt người Vũ, phảng phất ngỡ ngàng, không tin là thật. Quân đã nhìn thấy nỗi tổn thương sâu sắc cậu gây ra cho nó.
“Mày không làm sai gì hết. Người sai là tao”.
Vũ chớp mắt:
“Mày sai chuyện gì?”
Quân cụp mắt xuống:
“Tao…”
Vũ nhìn chòng chọc vào miệng Quân, không nén được:
“Mày sao, nói đi chứ!”.
Im lặng một lúc, ánh mắt Quân bất ngờ hướng thẳng vào mắt Vũ, rành rọt buông từng tiếng một:
“Tao thích một người… con trai”.
Ngón tay Vũ trượt dần khỏi cổ tay Quân, buông thõng xuống bên người. Nó đờ đẫn nhìn cậu, không nói được câu nào.
“Thế đấy!”
Quân hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười, vẫy tay tỏ ý chào nó. Vũ đứng chết lặng tại chỗ, hầu như không nhận ra Quân đã bỏ đi. Tâm trí nó mụ mị, điên rồ mất rồi hay thực sự, Quân vừa nói người cậu thích là một đứa con trai?! Đó là lý do? Cậu chuyển lớp vì Khiên.
|
17.
“Sao thế, con không ăn được à?”
Mẹ Vũ hỏi, sắc mặt thoáng âu lo.
“Con không muốn ăn”.
Vũ gượng cười, đặt đũa xuống, nhìn mẹ với vẻ áy náy. Mẹ nó đã dành của buổi trời để nấu đủ mọi món nó thích nhưng Vũ cơ hồ như không nuốt nổi miếng nào. Suốt mấy ngày, nó trường kỳ nhịn đói, nhìn món gì cũng không muốn ăn, thứ ăn được vào bụng cũng tự động ói ra hét sạch.
Nó không sốt, không đau bụng, gan tạng, bao tử đều chẳng thủng chẳng rách chỗ nào, chỉ có vị giác là đắng ngắt, vô vị. Lưỡi của Vũ giờ cứ như một sinh vật chỉ còn thoi thóp thở, nằm lờ đờ trong khoang miệng.
Bác sỹ sau khi khám tổng quát cho nó, hạ bút phê một dòng “suy nhược thần kinh do căng thẳng” khiến cho mẹ nó đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên. Theo ý mẹ, một thằng con trai vô tâm vô tính như con trai quý báu của mình mà mắc stress tới độ suy nhược thần kinh thì đúng là chuyện hi hữu, khác thường.
Tất nhiên, mẹ răm rắp tuân theo chỉ thị của bậc lương y như từ mẫu, tìm đủ mọi cách vặn dây cót tinh thần cho nó. Đáp lại, Vũ cứ uể oải rồi lại uể oải, tình trạng đại để giống con gà mắc cúm vẫn quạc mỏ “I am …không sao” mà thôi.
“Không nghĩ được thì đừng cố nghĩ nữa”.
Mẹ khuyên giải, cố thuyết phục nó đụng thìa vào bát chè sen đã kỳ công nấu. Vũ cười gượng gạo:
“Con có nghĩ gì đâu. Mẹ lại tưởng tượng rồi”
“Tưởng tượng cái gì? Mày ăn không dược, ngủ không được, đầu óc thì lơ đãng, tối ngày chui rúc trong phòng, không ló mặt đi đâu. Thử nghĩ xem có giống mày thường ngày không hả?”
Vũ he he cười. Mẹ gườm nó:
“Cười hở mười cái răng. Người ta bảo tâm bệnh khó chữa. Có chuyện gì đừng có giấu ở trong lòng. Kể ra đây mẹ giúp cho. Tâm lý tuổi mới lớn, mẹ đây hiểu nhiều biết rộng hơn mày là cái chắc”.
“Tâm lý nhân vật truyện tranh, con còn tin mẹ được”, Vũ lè lưỡi trêu trọc. “Còn tâm lý tuổi mới lớn thì con xin phép được nghi ngờ”.
“Hỗn quá! Coi thường mẹ đấy hả”.
Mẹ vươn tay khỏ vào trán Vũ một cú, lên giọng:
“Không nói, tưởng mẹ không đoán được hả. Mẹ ra đời trước mày hơn hai mươi mấy năm, nhìn đời cũng nhiều hơn mày hai thập kỷ. Muốn giấu là giấu được chắc. Quanh đi quẩn lại vẫn chuyện cu Quân nó làm mặt lạnh với mày chứ gì? Thật là, đầu thì to óc bằng quả nho, cứ phải để mẹ nói toạc móng heo ra mới chịu”.
Nụ cười he hé trên môi Vũ tắt ngúm:
“Mẹ lại giở võ đoán mò ra rồi”.
Mẹ Vũ tì tay lên má, nghoẹo đầu nhìn qua vai, bĩu môi xì một tiếng, hàm ý “chán thế cơ chứ” đầy vẻ khinh thị.
“Con giai yêu quý, tay phải mẹ là biên tập viên, tay trái mẹ là tiểu thuyết gia kiêm nhà báo nghiệp dư đấy nhé. Tổng hợp thông tin là sở trường của mẹ mà. Hồi mới vào cấp 2, hai đứa chúng mày cãi nhau. Đứa nào bỏ cơm, nhốt mình trong phòng?”
Vũ hết cãi, ghé miệng gặm gặm mấy đầu ngón tay. Mẹ liếc mắt qua nó, lắc đầu:
“Trình của mày lùn lắm con ạ, chẳng giống mẹ chút nào. Mỗi chuyện cỏn con ấy cũng giải quyết không xong, lại còn tương tư thành bệnh nữa. Mất mặt quá!”
Vũ nhăn nhó gắt lên.
“Mẹ cứ nói linh tinh.Tương tư nỗi gì mà tương tư”.
“Thì không tương tư. Con trai mẹ vì mất bạn mà đau lòng phát ốm, được chưa? Mày cứ ngồi nhà ôm ấp cục tự ái cá nhân thì không sống thọ được đâu. Mỗi đứa chịu lùi một bước là huề rồi”.
Vũ cười không thành tiếng. Lúc này, dù nó có lùi một bước, ba bước, ba mươi bước cũng không huề với Quân được nữa. Sau lần gặp trước phòng giáo cụ, Quân đã đóng chặt mọi cánh cửa dẫn đến nó.
Cậu khóa sim, delete nick chat của Vũ ra khỏi danh sách bạn bè, chặn cả email và chỉ nhác thấy bóng Vũ là lập tức xoay người chạy theo hướng khác. Mỗi lần Vũ đi tìm Quân, nó đều thấy có Khiên kè kè bên cạnh, vây xung quanh là ba, bốn đứa bạn học khác.Vũ chưa lách chưa hết các vòng bảo vệ đó Quân đã biến mất dạng rồi.
Tất cả những gì nó có thể làm được là đứng từ xa thật xa nhìn Quân thân thiết với Khiên, cười đùa, nô giỡn với đám bạn học mới. Tính của Quân, nó hiểu hơn ai hết, cậu không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng. Quan hệ giữa nó và Quân vốn đã không còn lối thoát.
“E…HÈM!”
Tiếng mẹ Vũ tằng hắng to hơn voi đánh trống khiến nó giật mình tỉnh hồn trở lại. Vũ thầm tự rủa mình. Khỉ, chẳng biết mẹ ngồi nghía gương mặt lơ ngơ mơ màng của nó bao lâu rồi.
“Hồn để đi đâu thế. Nghe mẹ hỏi gì không đấy?”
Mặt Vũ nghệt ra. Đương nhiên là nó chẳng để lọt vào tai tiếng nào rồi. Vũ cười trừ:
“Gì ạ?”
“Mẹ đang hỏi tối ngày kia có muốn đi xem ca nhạc với mẹ không. Nghe thủng chưa!” Vũ gục gặc đầu:
“Dạ thủng rồi. Nhưng ca nhạc gì hả mẹ. Chèo, tuồng, hát bội là con không đi đâu đấy”.
Vũ nói chưa hết đã thấy nguyên hai vầng mặt trời đang rạng rỡ tỏa sáng qua đôi mắt mẹ.
“Chèo tuồng đâu ra. Band nhạc vô vàn yêu dấu của mẹ đã sang Việt Nam lưu diễn. Tối mai là đêm mở màn. Ôi, mơ ước hơn 20 năm giờ mới trở thành hiện thực”.
Vũ ngao ngán lắc đầu, cái nhóm kim đồng ngọc nữ mẹ nó say đắm hơn hai mươi lăm trước giờ chắc cũng nhăn nheo tàn tạ cả rồi, còn hứng thú gì mà đi xem nữa. Nghĩ vậy, nó cẩn thận ngậm chặt miệng lại, tránh phát ngôn bừa bãi, chọc giận mẹ một cách không cần thiết.
Nói cho ngay, tinh thần mẹ nó đang thăng hoa tới đỉnh cao hạnh phúc sánh ngang với khoảnh khắc con chiên ngoan đạo nhìn thấy cánh cổng thiên đường thì còn để tâm đâu mà nghe nó bình luận tầm xàm, bá láp.
|