[NamJin] Người Tình Ánh Trăng
|
|
Chương 5
Namjoon bước lên lầu, tìm thấy một hành lang khác, không quá lớn nhưng đủ rộng để anh thực hiện một vài động tác lộn ngược, và có cánh cửa gỗ ở góc xa xa.
Lúc đó là khoảng 11:54 tối, toàn bộ biệt thự chìm trong bóng đêm. Bằng cách nào đó, Namjoon đặt câu hỏi liệu Seokjin có chơi khăm hay không, chẳng hạn như, ai biết rằng phòng ngủ của Seokjin thực sự ở khu vực gia đình, không phải trên gác mái của khu vực phòng khách. Namjoon nghe thấy một giai điệu cổ điển đang được phát từ phía sau cánh cửa đóng kín - có cảm giác như anh đang đóng vai chính trong một bộ phim kinh dị vậy. Tuy vậy, anh vẫn bước đến đó, vặn nắm cửa, xoay nhẹ và thấy Seokjin ở bên trong phòng ngủ.
Namjoon mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy Seokjin ngồi trên tấm thảm màu hồng sẫm gần cửa sổ, cậu đang tập yoga.
Seokjin mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ bằng lụa, khiến người đẹp trông giống như một hồn ma thời Victoria. Seokjin trông thật lộng lẫy, đáng yêu và hấp dẫn. Với âm nhạc harpsichord cổ điển - đó là vở nhạc kịch Zip Goes A Million - được phát ra máy hát, khiến những rung cảm trong phim kinh dị ma quái biến thành rung cảm lâu đài ma cà rồng theo một cách mê hoặc và lãng mạn.
"Nghi thức nửa đêm à?" Namjoon vừa hỏi vừa đóng cửa lại.
"Em đang triệu hồi một con quỷ." Seokjin, nhắm mắt lại, thờ ơ trả lời khi hít một hơi thật sâu. "Không biết tại sao họ lại gửi anh đến."
Namjoon cười vui vẻ. "Đó là bởi vì anh là mong muốn sâu sắc nhất của em. Lòng tham lớn nhất của em."
Seokjin hít một hơi thật sâu, thở dài chậm rãi. "Namjoon, đừng làm phiền em. Hãy để em được yên.
Namjoon ném điện thoại di động lên nệm, bước đến gần Seokjin. Anh quỳ xuống để tặng cho người xinh đẹp một nụ hôn trên má. "Anh không thể ngủ được. Anh nhớ em."
Seokjin tặc lưỡi. "Thứ anh cần là quan hệ tình dục. Nhưng em sẽ không cho anh. Em không có tâm trạng."
"Tâm trạng gì?" Namjoon kéo Seokjin đứng dậy. "Không có lý do gì cả."
Không phải Namjoon bị ám bởi hồn ma ám ảnh dinh thự mà anh luôn cảm thấy rằng Seokjin có một sự quyến rũ và vẻ đẹp say đắm khiến anh mất trí. Nhưng bằng cách nào đó, chính Namjoon đã kiếm cớ thèm khát dục vọng. Anh bế Seokjin lên.
Seokjin giật mình với hành động bất ngờ, hơn thế nữa khi Namjoon đặt cậu xuống nệm và nằm lên trên. "Namjoon! Em không muốn. Không phải tối nay."
"Thật sao? Vậy tại sao em lại đưa cho anh bản đồ của căn biệt thự này?" Namjoon từ chối lắng nghe. Anh lấy một mảnh vải từ túi của mình. "Tâm trạng của anh rất tốt, vì vậy tốt hơn hết là em nên im lặng." Anh nhét mảnh vải vào miệng Seokjin.
Namjoon ghim chặt cơ thể Seokjin khi anh với lấy điện thoại di động trên nệm, mở ứng dụng video, đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ, nơi điện thoại di động có thể quay rõ nhất về anh và Seokjin.
"Nếu em nói video là thứ em cần để trả thù Jimin và mẹ em, anh ổn với điều đó. Nhưng, anh đang làm theo cách của anh. Em cần biết, nếu em nghĩ rằng em có thể hủy hoại sự nghiệp của anh với đoạn video này, thì em đã nhầm. Có thể em sẽ làm tan nát trái tim họ như em muốn, nhưng hủy hoại sự nghiệp của anh? Em có nhiều khả năng hủy hoại sự tỉnh táo của anh."
Để nói về đoạn video, sau khi làm tình với nhau trong xe, Seokjin bảo Namjoon ghi lại cảnh giường chiếu của họ. Họ đã ghi lại rất nhiều băng sex - Seokjin nói rằng cậu muốn Jimin đau lòng, cậu muốn cười trước mặt mẹ mình. Namjoon không phàn nàn, trên thực tế, anh rất thích làm điều đó. Nhưng đối với bản thân Seokjin, dù cậu cần những video như vậy, dường như trong một thời điểm và tình huống nhất định, cậu đã không ở trong tình trạng tốt khi thân mật.
Và dường như Namjoon không biết gì về sự đồng ý. Hoặc có thể anh biết, nhưng anh không quan tâm.
"Anh ở đây..." Namjoon thì thầm. "Bởi vì anh muốn em."
Seokjin lắc đầu và giãy giụa, cậu bắt đầu khóc.
Namjoon ghét nhìn thấy Seokjin khóc, nhưng một lần, anh muốn cảnh quay của video càng kịch tính càng tốt. Hoặc có thể đó là cái tôi ngu ngốc của anh. Rằng anh đang ích kỷ. Bởi vì anh chỉ có thể đợi Seokjin hoàn thành bài tập yoga, họ mới có thể âu yếm nhau trong nệm. Nhưng thay vì âu yếm bình tĩnh và yêu thương, Namjoon muốn thống trị Seokjin.
Seokjin cố gắng chống lại sự thống trị.
Namjoon xé bộ đồ ngủ của Seokjin, buộc cổ tay Seokjin bằng chiếc quần lót mà anh có được từ bữa sáng. "Hãy làm theo cách của anh." Namjoon vừa nói vừa cởi quần áo của chính mình. Và sau đó anh mạnh mẽ dang rộng đôi chân của Seokjin.
Seokjin kêu lên trong nước mắt khi Namjoon bắt đầu cuộc chơi.
.
.
"Hmmm." Jimin cắn môi dưới khi phát ra một tiếng rên rỉ.
Người đàn ông đưa ra một cú đánh khác và Jimin rùng mình vì sung sướng. "Thích không?"
Jimin gật đầu, kéo tay người đàn ông lại gần mình, cho anh một nụ hôn ướt át. "Em yêu anh... Leo, em yêu anh..."
"Em yêu anh?" Người đàn ông tên Leo vuốt tóc của Jimin. "Vậy tại sao em lại chạy theo Namjoon?"
"Tại sao ư?" Jimin chuyển sang đối mặt với Leo khi họ âu yếm nhau. "Em đã nói với anh rằng ba mẹ của Namjoon rất giàu có chưa?"
Jimin nói với Leo về gia đình của Namjoon. Rằng gia đình anh đang điều hành một doanh nghiệp bất động sản, và một trang trại. Nói với người đàn ông rằng mặc dù Namjoon có vẻ bận rộn với tư cách là nhà sản xuất âm nhạc, Namjoon cũng giúp quản lý công việc kinh doanh của ba mẹ và chắc chắn Namjoon sẽ là người kế thừa tài sản.
"Một tương lai đầy hứa hẹn như vậy."
"Đúng vậy." Jimin nhếch mép khi vuốt ve hàm thô ráp của người đàn ông. "Nếu em có thể kết hôn với Namjoon, em sẽ có tất cả."
"Nghe có vẻ như rất nhiều thương hiệu độc quyền và kỳ nghỉ đắt tiền." Leo quan tâm đến ý tưởng đào vàng.
Jimin gặp Leo lần đầu tiên khi mẹ của Seokjin tuyển dụng tài xế mới cho gia đình. Lúc đầu, họ chỉ nói chuyện vài lần rồi tình cờ khi người đàn ông chở Seokjin đến chỗ làm - chiếc xe của Jimin bị hỏng vào thời điểm đó. Kể từ đó, bắt đầu với những cuộc nói chuyện nhỏ mà họ tán tỉnh và nó trở nên dữ dội hơn nhiều. Họ nảy sinh tình cảm, kết thúc việc làm tình trong phòng ngủ của Jimin sau hai tuần quyến rũ nhau, một cách bí mật.
Tất cả đã xảy ra trước khi ba của Jimin giới thiệu cậu con trai mình với Namjoon và gia đình giàu có của anh.
Jimin nói với Leo về việc đính hôn. Leo không có nhiều lựa chọn nên ở lại hay buông tay. Người đàn ông nói rằng anh sẽ không ngại 'chia sẻ' và ở lại như một người yêu bí mật, miễn là Jimin sẽ luôn quay lại với anh. Họ quyết định giữ bí mật mối quan hệ này và tận hưởng những khoảnh khắc của họ nhiều nhất có thể.
"Nhưng mà... em có một vấn đề."
"Hửm?"
"Namjoon không muốn nói về hôn nhân. Anh ấy nói về việc theo đuổi ước mơ. Anh ấy thích sự nghiệp hơn..." Jimin thở dài. "Anh ấy nói ai biết rằng em có thể gặp ai đó tốt hơn... Nghe có vẻ không tốt."
Leo nhíu mày. "Em đang nói Namjoon hơi ngụ ý rằng anh ấy không yêu em?"
"Namjoon không bao giờ chạm vào em. Thậm chí không hôn em dù chỉ một lần. Em nghĩ là em biết tại sao..." Jimin tặc lưỡi.
"Tại sao?"
"Anh ấy có một thư ký trong Studio, tên là Jennie. Em bắt gặp Namjoon quyến rũ cô ấy, Namjoon luôn hành động mềm mỏng với cô ấy. Namjoon có lẽ thích Jennie, nhưng ba mẹ anh ấy không đồng ý vì Jennie không giàu."
Nói về địa vị xã hội, Jimin có cơ hội lớn để kết hôn với Namjoon, bởi vì kể từ khi ba cậu tái hôn với mẹ của Seokjin, họ sống trong biệt thự, cậu không còn là một người trung lưu bình thường nữa.
"Được rồi, vậy..." Leo lướt ngón tay lên môi Jimin. "Kế hoạch của en để giành được Namjoon trước Jennie là gì?"
"Em đang âm mưu gì đó, để khiến Namjoon phải kết hôn với em." Jimin liếm liếm khóe môi. "Đó là say rượu và ngủ chung."
"Hả?"
"Em sẽ làm cho Namjoon say và kéo anh ấy lên giường, làm cho sự việc có vẻ như anh ấy ép buộc em."
"Ý tưởng hay tuyệt." Leo cúi xuống hôn Jimin. "Chúng ta sẽ không để con cá vàng trượt khỏi lưỡi câu."
"Em không câu cá mà không có mồi, chắc chắn vậy." Jimin vừa nói vừa hôn Leo say đắm.
.
.
Namjoon di chuyển mạnh hơn, thô ráp và hoang dã. Anh giữ chặt đôi chân của Seokjin, anh rất thích biểu cảm của người đẹp lúc này - khóc và rên la cùng lúc khi anh hành động.
"Anh yêu em..." Namjoon thì thầm vào tai Seokjin. "Seokjin, anh yêu em..."
Namjoon tháo bỏ mảnh vải trên miệng cậu và hôn cậu với những nụ hôn ấm áp và yêu thương. Seokjin không trả lời, cậu đang cố gắng để thở. Không hiểu sao Seokjin không cảm thấy khoái cảm.
"Nước... lạnh..." Seokjin thở hổn hển, hơi thở nặng nề khi cậu vùi mặt vào ngực Namjoon.
"Nước lạnh?" Namjoon hơi nhúc nhích.
Seokjin rùng mình vì bản tính đàn ông của Namjoon co giật nhiều hơn. "Tủ lạnh..."
Namjoon nhìn xung quanh cho đến khi tầm nhìn của anh bắt gặp một chiếc tủ lạnh mini. "Được rồi, đợi một lát..." Anh mặc quần vào, trèo xuống giường, đi về phía tủ lạnh.
Phòng ngủ của Seokjin trong biệt thự khá khác biệt với căn hộ của Seokjin. Căn hộ của Seokjin đơn giản theo phong cách tối giản hiện đại. Trong khi đó, phòng ngủ của Seokjin trong biệt thự giống như một vũ trụ hoàn toàn tách biệt với biệt thự. Nội thất phòng ngủ được thiết kế theo phong cách sang trọng: giấy dán tường màu hoa hồng, rèm cửa màu xanh bạc hà, bộ chăn gra gối đệm màu hồng be, bàn màu trắng và đồ nội thất bằng gỗ cổ điển màu hồng mềm mại. Ngoài ra, mặc dù phòng ngủ nằm trên gác mái, nhưng nó khá rộng rãi với các phòng khác, chẳng hạn như phòng tắm, tủ quần áo không cửa ngăn, cửa sổ lớn, v.v.
Chiếc giường của Seokjin nằm trong góc thẳng hàng với cánh cửa, chỉ có một chiếc bàn cạnh giường và một chiếc đèn ngủ. Có không gian ở góc gần cửa sổ với kệ sách, bàn cà phê, ghế dài, ghế sofa một chỗ ngồi và thảm hồng sẫm. Có bàn học, kệ sách và những thứ khác, và tủ lạnh mini đặt ở giữa.
Namjoon lấy chai nước chanh bạc hà dâu tây nhỏ rồi quay trở lại nệm. "Đây, uống chút nước ngọt đi." Namjoon giúp Seokjin uống.
Seokjin nuốt một ngụm đồ uống giải khát trong sự khó chịu. "Đồ khốn kiếp." Cậu lầm bầm.
Namjoon mỉm cười. "Dù sao thì anh cũng yêu em." Anh đã đánh bại Seokjin trong ba hiệp liên tiếp mà không để người đẹp nghỉ ngơi.
Seokjin không trả lời. Cậu nằm xuống nhìn mặt trăng qua cửa sổ giếng trời. Phòng ngủ của Seokjin rất đặc biệt, nó có cửa sổ giếng trời, nơi cậu có thể nhìn thấy bầu trời tuyệt đẹp và quang đãng. Đặc biệt là để tận hưởng những đêm đầy sao.
Và chưa kể rằng trăng tròn rất đẹp.
Namjoon đặt chai nước còn một nửa xuống sàn và nằm xuống nệm, vòng tay qua eo Seokjin. "Mặt trăng. Nó sáng và đẹp, giống như em. Em là mặt trăng tuyệt đẹp của anh.
Có một khoảnh khắc im lặng.
"Đẹp..." Seokjin rúc vào ngực Namjoon hơn, cậu vẫn tiếp tục nhìn mặt trăng. "Nhưng anh biết đấy, mặt trăng không tạo ra ánh sáng của chính nó. Mặt trăng thực sự là ánh sáng mặt trời chiếu sáng mặt trăng. Ngoài ra anh cũng biết, mặt trăng tuy đẹp nhưng thực sự là bóng tối..."
Loại 'bóng tối' nào được ngụ ý ở đây? Namjoon không quan tâm. Bởi vì mỗi người đều có mặt tối của riêng mình. "Anh có thể làm gì? Anh rất yêu em." Namjoon hôn lên đỉnh đầu của Seokjin. "Chúng ta cùng nhau, sinh ra trên cùng một hành tinh, chúng ta sẽ có một mối tình lãng mạn kỳ diệu. Hãy tin vào điều đó. Chúng ta sẽ có một mối tình lãng mạn kỳ diệu."
"Anh đang trích dẫn câu nói của Sailormoon?" Seokjin nhíu mày khi ngước lên nhìn thấy Namjoon trong mắt. "Nó không phù hợp với anh."
Namjoon véo mũi Seokjin. "Em có muốn uống thêm một chút nước nữa không? Anh đột nhiên muốn uống."
Seokjin lắc đầu, Namjoon trèo xuống giường để lấy một lon bia lạnh cho mình. Namjoon đứng bên bàn, nơi đặt máy hát - đó là một máy thu âm hiện đại trong hình dạng máy hát retro cổ điển bằng gỗ cổ điển - khi anh uống ngụm bia. Anh nhìn kỹ những thứ đó trên bàn. Namjoon biết Seokjin rất thích những thứ cổ điển và âm nhạc harpsichord. Seokjin không thích thể loại nhạc hiphop.
Không phải là một vấn đề, nhưng...
Có một bức ảnh khung gỗ nào đó trên bàn. Bức ảnh của Seokjin và một anh chàng đẹp trai với nụ cười tươi sáng. Anh chàng chắc là Taehyung, bạn trai cũ của Seokjin. Seokjin cũng mỉm cười rạng rỡ trong bức ảnh. Với vẻ mặt như vậy của cả hai, Namjoon có thể nói rằng Seokjin đang hạnh phúc với Taehyung.
Thật tuyệt khi biết Seokjin từng hạnh phúc. Nhưng, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu?
Namjoon đặt lon bia lạnh còn một nửa xuống bàn, anh với lấy chiếc đĩa than để đánh lạc hướng tâm trí của mình. Anh chọn một bài, đó là nhạc nền gốc của A Walk to Remember: Dancing in the Moonlight của Toploader.
"Khiêu vũ với anh." Namjoon nói khi âm nhạc bắt đầu vang lên trong căn phòng.
Seokjin càu nhàu. "Namjoon, em đang khỏa thân."
"Đó có phải là vấn đề không?"
Seokjin trợn tròn mắt, để Namjoon đến gần lấy tấm chăn mỏng quấn lấy cơ thể Seokjin, và nhẹ nhàng kéo người đẹp đứng dậy. Namjoon đặt hai tay của Seokjin quanh cổ mình, anh giữ eo Seokjin. Anh dẫn dắt người đẹp di chuyển theo từng giai điệu du dương.
Lúc đầu rất khó xử. Nhưng rồi Seokjin cười khúc khích giữa điệu nhảy cẩu thả.
"Seokjin..." Namjoon cắn môi dưới và mỉm cười. "Anh yêu em." Anh vừa nói vừa vuốt má Seokjin.
.
.
Jungkook nhìn bầu trời qua cửa sổ đang mở. Cậu đang nói chuyện với mặt trăng.
"Tôi ở đây. Cuối cùng sau khi cố gắng gần gũi với họ để hòa nhập với gia đình họ theo nhiều cách, tôi ở đây..."
Cậu mỉm cười cay đắng khi xoay chiếc nhẫn của sợi dây chuyền trên cổ mình. Cậu tin rằng, với mặt trăng trên bầu trời đêm - mặc dù có nỗi sợ hãi, nhưng cũng có hy vọng.
|
Chương 6
Yoongi tặc lưỡi khi đặt khay lên bàn. Bánh mì kẹp, bánh chanh và earl grey cho bữa trà chiều trong ngôi nhà xinh xắn của mình.
"Tại sao cậu lại tặc lưỡi?" Seokjin nhướng mày trái khi lấy một chiếc bánh sandwich. "Cậu không vui cho tôi sao?"
"Cậu biết rằng tôi sợ. Tôi rất sợ cậu sẽ làm tổn thương chính mình.
"Tổn thương? Tôi giàu có như vậy. Điều gì có thể làm tổn thương tôi khi tôi không có gì phải lo lắng về tiền bạc?"
"Seokjin, cậu không thể mua một trái tim hoặc một tâm hồn tươi mới và khỏe mạnh bằng tiền của mình mỗi khi cậu bị ốm và tan vỡ. Một khi trái tim tan vỡ, tất cả sẽ kết thúc." Yoongi thở dài, cậu cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về việc người bạn thời thơ ấu của mình không quan tâm đến bất cứ điều gì miễn là cậu có thể cười trước khuôn mặt thất vọng của người mẹ. "Đây là tài liệu thừa kế?" Cậu hỏi khi lấy tập hồ sơ trên bàn.
Seokjin phớt lờ lời cảnh báo, cậu vui vẻ gật đầu khi thưởng thức chiếc bánh sandwich. "Tôi đã có bản sao của tài liệu. Bởi vì tôi là Kim Seokjin."
Yoongi cười cay đắng. "Không có gì phải lo lắng. Kết thúc cuộc trò chuyện này đi. Bây giờ chúng ta hãy thưởng thức những chiếc bánh ngọt và sandwich."
Seokjin nhún vai. "Tôi có thể làm tất cả vì thức ăn ngon, dù sao thì tôi cũng không thể tiếp tục nói chuyện như vậy khi bụng đói."
Cuộc trò chuyện vẫn diễn ra. Seokjin nói với Yoongi rằng biệt thự đã sẵn sàng chào đón bất kỳ ai dưới hình thức nhà nghỉ, cậu tuyển dụng một người tên là Hyosang để quản lý mọi thứ, bao gồm nhà nghỉ và kinh doanh căn hộ. Hyosang sẽ quản lý tất cả vì Seokjin sẽ tiến hành mọi thứ từ Hoa Kỳ.
"Hyosang?"
"Còn nhớ anh ấy không?"
Yoongi biết Hyosang một chút, người đàn ông này là bạn thân của Taehyung. Theo như cậu có thể nhớ về Hyosang, người đàn ông này không có vấn đề gì, có lẽ đó là lý do tại sao Seokjin tin tưởng anh ta.
"Tuần sau cậu thật sự sẽ trở về Hoa Kỳ sao?"
"Đúng vậy. Có lẽ tôi sẽ không quay lại Hàn Quốc nữa, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Nó phụ thuộc vào mẹ tôi." Seokjin trở nên ảm đạm trong nháy mắt khi nhắc đến mẹ mình, mặc dù cậu luôn nói rằng cậu muốn mẹ mình cảm thấy hối tiếc vì đã đối xử tệ với cậu. "Tôi sẽ hỏi mẹ tôi, tại sao bà ấy không yêu thương tôi như một người mẹ nên yêu thương đứa con của họ."
"Seokjin..."
"Tôi tự hỏi nếu tôi không phải là con ruột của bà ấy."
.
.
.
Đó là ngày cuối cùng của tháng Chín.
Seokjin không lấy quá nhiều thứ từ phòng ngủ của mình trong biệt thự - bởi vì tất cả các tài liệu quan trọng đều được lưu bên trong két sắt căn hộ của cậu. Cậu muốn rời khỏi phòng ngủ như cách nó vốn có. Chiếc máy hát của ba cậu, bức ảnh đóng khung bằng gỗ giữa cậu và Taehyung - cậu có cùng một bức ảnh trong ngôi nhà nhỏ của mình ở Seattle - cậu sẽ không mang theo tất cả những thứ đó. Tuy nhiên, cậu đã một lần rời bỏ tất cả những điều đó khi cậu học lấy bằng Thạc sĩ. Cậu không bận tâm nhiều như vậy.
Nhưng, một bức ảnh quý giá nhất định phải mang theo.
Seokjin mở ngăn kéo bàn học, trong đó có bức ảnh cậu 10 tuổi chụp cùng ba mẹ, với những cảm xúc mâu thuẫn, cậu quyết định mang nó theo bên mình. Và một vài bức ảnh gia đình khác.
Seokjin rời khỏi phòng ngủ gác mái, đi xuống lầu. Khi bước vào hành lang, cậu gặp dì Park, quản gia của ngôi nhà, dì vào làm trước cậu được sinh ra. Seokjin chào tạm biệt dì. Cậu đã nói với dì Park về kế hoạch nhà nghỉ và về Hyosang, cậu giao ngôi nhà cho dì quản lý.
"Con sẽ về nhà vào dịp Giáng sinh chứ?"
"Con không chắc. Điều này phụ thuộc vào mẹ con, liệu bà ấy có muốn con trở về hay không..." Seokjin mỉm cười và ôm lấy dì. "Dì ơi, cảm ơn dì rất nhiều vì thời gian qua. Dì có thể đến Seattle để gặp con, nếu dì muốn. Con sẽ luôn vui vẻ chào đón dì và bất cứ ai đi cùng với dì."
"Dì sẽ đến cùng với mẹ của con."
Seokjin chỉ cười thầm trong cay đắng khi bước vào phòng đọc sách.
Bây giờ là khoảng 08:29 sáng. Trước khi thu dọn đồ đạc, cậu đã ăn tối cùng mẹ trong im lặng. Chỉ có hai người họ. Ba dượng có một công việc quan trọng ở Đài Loan, Jimin có một buổi chụp hình ở Nhật Bản - ngoài ra, Jimin có căn hộ của riêng mình, cậu ấy không ở nhiều trong biệt thự. Sau khi họ ăn tối xong, mẹ nói rằng bà sẽ ở trong phòng đọc sách nếu Seokjin muốn gặp bà.
"Mẹ..."
Seokjin đặt chiếc túi ở góc, gần cửa. Không phải là cậu sẽ rời khỏi Hoa Kỳ ngay lập tức, bây giờ là tối thứ Sáu, chuyến bay của cậu sẽ diễn ra vào chiều thứ Ba. Cậu có thể rời đi hoặc ở lại. Điều đó phụ thuộc vào cách mẹ cậu sẽ trả lời cậu như thế nào.
"Con sẽ trở lại Hoa Kỳ, và con... có lẽ con sẽ không quay lại..." Seokjin dừng lại một chút, chờ mẹ phản ứng. Nhưng không có. "Trước khi đi, có một điều con muốn em giải thích. Tại sao mẹ bảo con trở về, rồi khi con về, mẹ lại đối xử với con như thể con không xứng đáng với tình thương của mẹ? Giống như, một trò đùa..."
Thật kỳ lạ, phải không? Người mẹ nói rằng bà muốn con trai trở lại Hàn Quốc, nhưng bà đã đối xử với con trai của mình bằng sự cay đắng và ít tình cảm như vậy.
Một khoảnh khắc im lặng khi người mẹ chỉ lặng lẽ nhâm nhi rượu, bà bước đến gần cửa sổ, nhìn lên màn đêm nhiều mây. Một khoảnh khắc im lặng và điều duy nhất quan trọng đối với Seokjin là câu trả lời của bà.
"Seokjin..." Mẹ cậu cuối cùng cũng lên tiếng. "Con không nghĩ rằng thật kỳ quặc khi một người đàn ông 44 tuổi kết hôn với một cô gái 15 tuổi sao?"
"Mẹ nói gì cơ?" Seokjin nhíu mày bối rối.
Đợi đã. 44 và 15?
Seokjin biết ba mẹ anh chênh lệch tuổi tác khá nhiều, mẹ cậu năm 20 tuổi đã kết hôn và sinh ra cậu.
"Ba con bằng tuổi ba mẹ của mẹ, ông ấy để mắt đến mẹ khi mẹ 14 tuổi. Sau đó ba con đã cưỡng bức mẹ khi mẹ 15 tuổi."
Cậu không tin rằng ba mình lại như thế. Đối với Seokjin, ba cậu là người hoàn hảo, một người cha tuyệt vời và yêu thương con cái.
"Mẹ đã ký một cuộc hôn nhân hợp pháp khi mẹ 20 tuổi, nhưng ông ấy bắt mẹ ký hợp đồng hôn nhân khi mẹ 15 tuổi, khi đó mẹ vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên."
Người mẹ kể cho con trai nghe, về câu chuyện. Người bóng tối. Bà nói với Seokjin rằng ba bà tức là ông ngoại cậu - là nhân viên của ba Seokjin. Ba mẹ bà có rất nhiều khoản nợ, trong đó có món nợ phải trả cho việc điều trị căn bệnh ung thư của mẹ bà - Seokjin không bao giờ có cơ hội biết ông bà ngoại mình vì họ đã chết trước khi Seokjin được sinh ra. Người mẹ nói với con trai rằng ba mẹ bà đã cố gắng thương lượng và yêu cầu người đàn ông - ba của Seokjin - đợi cho đến khi ba tốt nghiệp trung học. Nhưng, không, ông ấy từ chối, bà cùng với ba mẹ mình, đã phải ký một hợp đồng.
"Seungjun, ba con, ông ấy nói muốn cưới mẹ ngay lập tức, mẹ không có sức để chiến đấu..."
Seokjin cảm thấy như bị đấm vào mặt. Một cơn đau đầu đột ngột ập đến. "Đó không phải là sự thật..."
"Mẹ không thể chiến đấu. Mẹ đã cho ông ấy những gì ông ấy muốn, vì mẹ muốn trở thành đứa con hiếu thảo. Tuy nhiên, bà ngoại con chết, còn ông ngoại..." Bà dừng lại, không thể tiếp tục câu nói vì xúc động. Bà rót thêm rượu vào ly và chế nhạo. "Ba của con có một sở thích quái dị. Ông ấy rất phấn khích những buổi tình dục hàng đêm."
"Không thể nào."
"Mẹ đã bị tẩy não và thao túng để trở nên yếu đuối, tuân theo tất cả những gì ông ấy nói... mẹ phải làm theo bất cứ điều gì ông ấy muốn, đó là tình dục. Ông ấy cho mẹ rất nhiều quần áo đẹp và đắt tiền khiến mẹ bối rối. Sự nhầm lẫn giữa niềm tin, sự phụ thuộc và lạm dụng. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn giúp đỡ gia đình mẹ, để bảo vệ mẹ. Nhưng, ông ấy luôn ép mẹ vào những tình huống tình dục khó chịu và nguy hiểm hơn nhiều, mà không có sự đồng ý của mẹ. Ông ấy nói muốn bảo vệ, vậy mà ông ấy lại chụp ảnh và quay video để đe dọa..." Người mẹ nhấm nháp ly rượu của mình, ném ánh mắt vào Seokjin. "Con biết ông ấy nói những lời nào nhiều nhất với mẹ không?"
Seokjin không hiểu tại sao mẹ cậu lại có thể kể chuyện này một cách suôn sẻ như vậy. Seokjin không muốn trả lời và cũng không muốn biết câu trả lời.
"Đó là 'hãy mở rộng đôi chân của em - rộng hơn nữa', hồi đó, mẹ chưa đủ tuổi..."
Seokjin không biết phải phản ứng như thế nào cũng như không biết phải nói gì. Bà kể cho cậu nghe mọi thứ về cuộc hôn nhân đau khổ của mình một cách chi tiết.
Về cách ông đón bà từ trường, quẳng bà vào băng ghế sau và thực hiện những hành vi chủ để thỏa mãn khao khát dục vọng. Ông cười hỉ hả khi bà kêu lên đau đớn, chắc chắn tài xế cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, kêu la ấy
Về cách ông thắp một ngọn nến và đặt nó lên lưng bà. Ông cười mỗi khi bà khóc vì đau đớn khi ngọn nến nóng chảy nhỏ giọt trên da bà.
Về cách ông cởi quần áo bà trong phòng khách và đánh thật mạnh cho đến khi bà khóc.
Về cách ông đã làm nhiều điều thô bạo trên giường, hoang dã và bẩn thỉu, Seokjin không muốn tin. Hơn thế nữa khi mẹ nói với cậu rằng ba cậu chủ yếu làm điều đó sau giờ học, khi mẹ của Seokjin vẫn mặc đồng phục học sinh. Rồi ông bỏ mặc cô như một con đĩ rẻ tiền, và trở lại làm việc, hành động rất tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Người mẹ nói với cậu, về việc tiền bạc, quyền lực có thể bị lạm dụng và phá hoại như thế nào.
Seokjin không muốn tin. Ba cậu là một người tốt, luôn đối xử với cậu như một kho báu quý giá. Đến một lúc nào đó, cậu không thể tưởng tượng được cô gái 15 tuổi phải quan hệ tình dục với người đàn ông 44 tuổi mà không có sự đồng ý của cô gái ấy. Bản thân Seokjin đã trải qua lần quan hệ tình dục đầu tiên của mình khi cậu gần 29 tuổi, đó là với người đàn ông mà cậu chọn với sự đồng ý của chính mình - mặc dù đôi khi Namjoon cũng ép buộc cậu.
"Ông ấy có bác sĩ riêng cho mẹ uống thuốc tránh thai..." Bà dừng lại một lúc. "Khi mẹ chuẩn bị tốt nghiệp trung học, ông ấy muốn có con để trao quyền thừa kế. Đó là một thai kỳ mà mẹ không bao giờ muốn, nhưng mẹ phải..."
"Không." Seokjin nghẹn ngào vì lời nói của mình, cậu cố gắng không khóc. Cậu cảm thấy đầu mình như quay cuồng. Cậu vẫn còn bối rối. "Mẹ, xin mẹ hãy nói rằng con đã được nhận nuôi, bởi vì điều đó tốt hơn nhiều so với..."
Người mẹ nghiến răng nghiến lợi. "Con khiến mẹ chảy máu, tiếng khóc của con khiến mẹ rất đau đầu." Bà đập ly rượu xuống sàn, tiếp tục nói trong cơn giận dữ. "Mẹ không có sức mạnh để chiến đấu với những thứ như vậy vào thời điểm đó. Mẹ cảm thấy rất bẩn thỉu, và chán ghét chính bản thân mình. Đó là lý do tại sao bất cứ khi nào mẹ nhìn thấy con, mẹ đều cảm thấy tủi nhục, ngu ngốc và tuyệt vọng."
"Nhưng, ba rất tốt, yêu thương và quan tâm..."
"Chỉ là con chứ không phải mẹ. Bởi vì ông ấy chỉ coi mẹ như búp bê tình dục. Con cho rằng mẹ đang nói dối sao?" Người mẹ siết chặt lòng bàn tay. "Người cha của con đã quay rất nhiều video bẩn thỉu về mẹ. Mẹ đã phá hủy hầu hết nó khi ông ta chết, nhưng mẹ còn giữ một video để cho con xem."
Seokjin lắc đầu không tin. Cái quái gì vậy. Tại sao khi những video bẩn thỉu mà cậu quay với Namjoon lại cố tình chế giễu và làm tổn thương mẹ và em trai kế của cậu, hóa ra người mẹ có phiên bản của riêng mình, điều tồi tệ nhất là video này không có sự đồng ý trong đó.
"Con... nếu điều đó là điều mẹ muốn." Seokjin cắn môi dưới để kìm nén nỗi đau trong lòng. Trái tim cậu không muốn tin. "Mẹ có thể không yêu ba và ghét ông ta, nhưng một người mẹ nên yêu thương con của họ, không phải sao? Mặc dù mẹ đã nói mẹ không muốn mang thai, nhưng con là máu mủ của mẹ, mẹ phải thương con."
"Tình yêu?" Bà chế nhạo. "Mẹ chỉ có thể thấy rằng tình yêu là một điểm yếu. Nó có nghĩa là cho ai đó sức mạnh để làm tổn thương con."
Seokjin cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng. Mẹ cậu không hề muốn sinh cậu ra. Là thật ư? Nhưng...
"Nếu tình yêu là một điểm yếu và mẹ không thương con, tại sao mẹ lại quan tâm đến những người khác nhiều như thế? Mẹ làm từ thiện à? Jimin và ba cậu ấy..." Seokjin vẫn không thể hiểu. "Tại sao mẹ lại quyết định tái hôn."
Người mẹ cười nói. Bà nói rằng bà làm vậy không có gì đặc biệt, bà kể về việc ba của Jimin là người yêu thời trung học của mình như thế nào. Rằng họ không hẹn hò, nhưng đủ thân thiết với tư cách là bạn cùng lớp. Họ gặp lại nhau sau rất nhiều năm, cả hai đều độc thân. Người mẹ nói với con trai rằng đối với bà, crush không có nghĩa là tình yêu.
"Mẹ tốt với họ miễn sao họ không phải là con. Bởi vì khuôn mặt của con rất giống ba con. Đó là một nỗi đau."
"Bây giờ con đã biết..." Seokjin nắm chặt lòng bàn tay. "Mẹ thật sự ghét con..." Với cách mẹ trả lời mình, Seokjin cảm thấy rất chắc chắn và bị thuyết phục, điều đó có nghĩa là không sao nếu cậu ra đi và sẽ không trở về nhà thêm một lần nào nữa. "Mẹ, con rất xin lỗi vì là một gánh nặng, khiến mẹ phải chịu nhiều đau khổ. Con xin lỗi..." Giọng nói của Seokjin nứt ra và run rẩy. Cậu không thể cầm được nước mắt của mình nữa. Cậu bật khóc. "Cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã nuôi dạy con khôn lớn. Đây là lời tạm biệt..."
Bằng cách nào đó, Seokjin có thể hiểu được sự căm ghét đối với ba mình, với câu chuyện khủng khiếp như vậy, thà không biết sự thật có lẽ sẽ tốt hơn. Rằng mẹ cậu ghét cậu vì bà ghét người chồng quá cố của mình. Nhưng sẽ dễ chịu hơn nếu bà nói với cậu rằng cậu được nhận nuôi. Cậu không biết tại sao, nhưng là con ruột đồng thời bị ghét bỏ và phát hiện ra rằng ba mình là một con quái vật, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ trước mặt cậu.
Có nhiều lúc, Seokjin muốn lấy khẩu súng bên trong ngăn kéo của bàn cạnh giường ngủ trong nhà của mình ở Seattle bắn vào đầu mình. Chết tốt hơn sống nhưng cậu đã chết từ bên trong trái tim. Seokjin không muốn bất cứ điều gì khác ngoài cái chết, như vậy cậu sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
.
.
"Cảm ơn vì đã đến."
Jungkook cười toe toét khi đưa cho Yoongi một phong bì. Jungkook hỏi liệu cậu có thời gian rảnh để nói chuyện không và họ quyết định gặp nhau tại một quán cà phê.
"Jungkook... tôi hy vọng đây không phải là một vụ tống tiền..." Yoongi cẩn thận mở phong bì. "Tôi sẽ không để bất cứ ai tống tiền tôi."
"Tại sao đây lại là một vụ tống tiền?"
Yoongi xoa mặt khi nhìn thấy những gì bên trong phong bì, cậu không muốn can thiệp vào chuyện gia đình như vậy.
"Cậu phải giúp tôi." Jungkook vừa nói vừa thưởng thức macchiato caramel. "Cậu không có lựa chọn nào khác."
.
.
"Tình yêu? Đó không phải là cách con sống sót qua thế giới tàn khốc này, Seokjinnie." Mẹ cậu đá chiếc ghế sofa trước mặt mình. "Hãy mạnh mẽ lên ngay cả khi không có mẹ."
Đã năm phút kể từ khi Seokjin đóng sầm cửa và rời khỏi biệt thự.
Dì Park bước vào với cây chổi và đồ đạc dọn dẹp trên tay. "Bà ở trong biệt thự này bất chấp những cơn ác mộng khủng khiếp mà bà đã trải qua, bởi vì đây là nhà của Seokjin. Bà tin rằng Seokjin sẽ luôn trở về."
Jiae - mẹ Seokjin gục xuống chiếc ghế sofa khi nhìn dì quản gia quét những tấm kính nằm rải rác trên sàn nhà. Đó là nghĩa vụ đối với một người giúp việc nhà, nhưng có vẻ như dì Park muốn nói chuyện.
"Đừng tự dối mình, Jiae..."
Nói về dì Park, dì là người duy nhất đối xử tốt với Jiae ngay từ khi cô gái trẻ 15 tuổi chuyển đến và ở trong biệt thự. Dì biết tất cả nỗi đau và vết sẹo của Jiae bởi vì dì là người chăm sóc cho Jiae lúc bà còn trẻ. Khi Seungjun qua đời vì đau tim ở tuổi 61, Jiae cuối cùng cũng có thể được tự do và làm những gì mình muốn, bà sa thải tài xế cũ và những người mà bà không thích, đồng thời tuyển dụng nhân viên mới làm việc trong biệt thự. Jiae giữ dì Park ở lại, người dì ở lại mặc dù có rất nhiều nhân viên đến và đi.
Dì Park biết tất cả mọi thứ. Dì là người duy nhất mang lại cho Jiae sự an ủi khi mẹ bà qua đời và ba bà quyết định từ bỏ cuộc sống để bà một mình khi bà 18 tuổi. Dù Jiae muốn kết thúc cuộc đời để đoàn tụ cùng với ba mẹ, nhưng dì Park đã ở bên cạnh khuyên bà, tiếp thêm sức mạnh cho bà.
"Trước khi bà hỏi tôi có nghe lén không, thì tôi muốn nói vài điều với bà.
Jiae thư giãn dì Park nói chuyện với mình.
"Cách bà đánh lạc hướng nỗi đau bằng cách làm rất nhiều việc thiện, tôi tin rằng, bà là người tốt bụng trước khi những điều khủng khiếp đó xảy ra với bà. Những tổ chức từ thiện đó rất tốt, Seokjin cũng nói đúng, bà luôn đặt cậu ấy lên hàng đầu trước bất cứ điều gì..." Dì Park mỉm cười cay đắng. "Tôi biết, tôi có thể nói bà nửa muốn quan tâm Seokjin, nửa còn lại cần ai đó để đổ lỗi..."
"Im đi." Jiae hét lớn. "Đừng nói nhảm nữa."
"Tôi có nên nói với Seokjin về việc bà luôn đến Hoa Kỳ ba tháng một lần để bà có thể gần cậu ấy hơn một chút không? Để đảm bảo rằng Seokjin ăn uống tốt và sống tốt? Tôi có nên nói với Seokjin rằng kim chi tự làm 'có giới hạn' trong cửa hàng tiện lợi khu phố gần nhà Seokjin ở Seattle đều do bà làm không?"
Đúng vậy, Jiae đến Hoa Kỳ để gặp Seokjin nhưng chỉ đứng từ xa. Dù sao, mặc dù bà đã tái hôn, chồng bà luôn bận rộn với công việc ở nước ngoài trong hai hoặc ba tuần, con trai riêng Jimin chủ yếu sống trong căn hộ riêng của cậu. Đó là lý do tại sao bà có thể đi bất cứ nơi nào bà muốn, mà không cần ai quản.
Dì Park thở dài trong tuyệt vọng, gác cây chổi sang bên để lại gần Jiae. Dì quỳ xuống đối mặt với Jiae và ôm bà để gửi một chút sức mạnh.
"Bà chủ, bà đã tái hôn dù là bất kỳ lý do gì đi chăng nữa, biết tôi hạnh phúc thay cho bà. Tôi muốn hỏi tại sao bà không cố gắng hàn gắn mối quan hệ của bà với con trai? Bà đã khắc nghiệt và khó tính với Seokjin vì bà nghĩ tốt bụng và yêu thương là hai thứ phản bội đối với bản thân bà... Tôi không có ý phán xét và so sánh mọi thứ, nhưng, bà có thể tha thứ cho bản thân, ngừng giả vờ rằng bà không quan tâm, được không? Seungjun có lỗi. Ông ấy không phải là một người đàn ông tốt. Tôi không phủ nhận rằng những điều khó chịu mà ông ấy đã làm là đau thương, tôi sẽ không đổ lỗi cho bà về những vết sẹo đau đớn mà ông ấy để lại. Tôi hiểu sự căm ghét của bà đối với ông ấy. Nhưng, Seokjin cũng là một nạn nhân. Seokjin không có lỗi gì cả. Seokjin xứng đáng được yêu thương."
Jiae cảm thấy tê liệt. Những lời nói của dì Park đều không sai. Bà im lặng, nước mắt chảy xuống hai gò má.
"Hãy tha thứ cho chính mình, làm hòa với con trai của bà..." Dì Park lau những giọt nước mắt đó trên má Jiae. "Ngoài ra, có một điều tôi không biết tại sao bà lại muốn tác hợp cho Jimin và Namjoon?"
"Mơ hồ như thế này, đó không phải là cách bà bảo vệ con trai mình. Cả hai chúng ta đều biết, không có người đàn ông tốt nào khác như Taehyung để bảo vệ Seokjin. Đó là công việc của bà với tư cách là một người mẹ để bảo vệ con mình. Hãy rõ ràng, đừng mơ hồ. Nói với cậu ấy rằng cậu quan tâm, nói với Seokjin rằng bà yêu thương cậu ấy..." Dì Park siết chặt tay Jiae trong sự lo lắng rất nhiều. "Có lẽ đã quá muộn rồi. Đã quá muộn khi bà nhận thấy... nhưng bà phải bảo vệ con trai mình. Bà phải bảo vệ Seokjin..."
.
.
Trời mưa.
Mưa như trút nước.
Đầu và trái tim của Seokjin đầy những suy nghĩ và vết thương. Kể từ khi mẹ tái hôn, cậu muốn chuyển đến Hoa Kỳ, cậu chuyển đi một thời gian, thì mẹ cậu muốn cậu quay trở về. Seokjin đồng ý quay về, nhưng mẹ cậu lại đối xử tệ với cậu. Mẹ cậu đối xử với con riêng của mình tốt hơn nhiều. Sẽ thực sự ổn nếu bà đối xử với Jimin như con trai ruột của mình, nhưng Seokjin xứng đáng nhận được tình cảm tương tự như thế. Sau khi cậu đặt câu hỏi 'tại sao?' - câu trả lời hoàn toàn gây sốc.
Ba cậu là một con quái vật.
Seokjin lái xe trong cơn đau đớn, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn phía trước. Cậu cảm thấy đau khổ. Cậu muốn trả thù mẹ, nhưng với câu chuyện đen tối như vậy, làm sao cậu có thể làm tổn thương mẹ mình?
Vào lúc đó, cậu muốn nhìn thấy Taehyung. Cậu muốn nói chuyện với Taehyung. Nhưng cậu cũng muốn làm tổn thương ai đó, để có thể mỉm cười.
Cậu cần một người nào đó để làm tổn thương họ, để trả thù.
Namjoon.
Seokjin hét lên, nguyền rủa cả thế giới, trái tim cậu thắt lại. Cậu khóc, những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn của cậu.
Mưa xối xả hơn.
Cậu ở khá xa biệt thự nhưng vẫn chưa đến được con đường chính, vẫn còn rất nhiều cây cối ở hai bên đường. Cậu không nhận ra một chiếc Jeep Wrangler khổng lồ từ phía bên kia đường lao ra khi cậu đến ngã ba.
|
Chương 7
Lúc đó là khoảng 10:29 tối, mưa vừa tạnh. Namjoon không có việc ở studio, anh đang ở trong căn hộ của mình, kiểm tra email trên điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Namjoon nhíu chặt lông mày khi nghe thấy tiếng gõ nhẹ, không kiên nhẫn. Nhưng tại sao họ lại gõ trong khi có chuông? Namjoon đứng dậy, đi qua phòng khách để kiểm tra camera.
Seokjin? Người đẹp không nói rằng cậu sẽ đến thăm. Người đẹp nói rằng cậu muốn Namjoon đến căn hộ của mình vào buổi sáng để cùng nhau ăn một bữa sáng lãng mạn. Namjoon thực sự muốn hỏi Seokjin liệu anh có thể đến và ở lại đó một đêm hay không. Dù sao thì đó cũng là cuối tuần. Thực ra anh có thể đến bất cứ lúc nào, bởi vì anh biết mật khẩu, nhưng điều quan trọng là Seokjin có ở nhà hay không. Ai mà biết được lúc anh đến thì cậu lại đi vắng.
Namjoon mở cửa. "Seokjin? Em biết mật khẩu. Tại sao phải gõ cửa?"
Không phải là không được phép gõ cửa, nhưng điều đó có thể gây bất tiện cho những người hàng xóm đi ngang qua hành lang. Namjoon mở rộng cửa cho Seokjin bước vào, cậu chỉ lặng lẽ cởi giày.
"Em cần một ly." Seokjin nhìn xuống sàn nhà.
Namjoon nghiêng đầu nhận thấy Seokjin có vẻ rất nhợt nhạt, với đôi mắt mệt mỏi. Cậu vẫn mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean.
"Em muốn uống gì?" Namjoon vừa hỏi vừa vuốt tóc của Seokjin. Seokjin không nhìn thẳng vào mắt anh. "Uống sô cô la với phô mai?"
"Vodka."
Namjoon mỉm cười, bảo Seokjin đợi và xem tivi, anh đi vào nhà bếp để chuẩn bị đồ uống cho Seokjin thưởng thức. Anh nhanh chóng chuẩn bị một chén thịt bò khô, khoai tây chiên, phô mai và đặt chúng lên khay. Đối với đồ uống, thay vì Vodka, Namjoon chọn rượu vang, Haut-Brion cho đêm nay. Anh muốn Seokjin uống rượu vừa phải. Khi khay đã sẵn sàng, anh mang nó vào phòng khách, nhưng Seokjin không có ở đó.
Cửa phòng ngủ của anh được mở ra nhưng đèn đã tắt. Namjoon không biết tại sao Seokjin lại tắt đèn.
"Seokjin?"
Namjoon đặt cái khay xuống bàn trong phòng ngủ, anh nhìn thấy Seokjin ngồi tựa lưng vào giường, chiếc túi nhỏ vẫn đeo quanh bờ vai rộng. Phòng ngủ cũng không tối lắm vì ánh trăng chiếu vào, xuyên qua cửa sổ lớn được mở.
Đó là gần cuối mùa hè và sau cơn mưa, vì vậy không khí dễ chịu và sảng khoái.
"Em yêu, em không sao chứ?"
Seokjin không trả lời câu hỏi, cậu đờ đẫn nhìn vào bầu trời đêm. Cơn mưa như trút nước đã dừng lại cách đây một lúc trước khi Seokjin đến, bầu trời hiện ra mặt trăng tuyệt đẹp.
Namjoon ngồi trên mép nệm, anh cởi túi của Seokjin ra và đặt nó xuống sàn nhà. Sau đó, anh rót một ít rượu vào ly, đưa cho Seokjin. Nhưng Seokjin có vẻ không hứng thú. "Seokjin, em muốn uống Vodka nhưng đây là rượu vang. Uống đi và sau đó nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Lời nói của Namjoon giống như một câu thần chú. Seokjin cầm lấy ly rượu, uống nó một cách lặng lẽ.
"Có chuyện gì vậy?" Namjoon vuốt ve má Seokjin, rồi tới cổ và gáy.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, họ không nói chuyện cho đến khi Seokjin uống ly rượu thứ hai.
"Chúng ta 'làm' đi. Em muốn là người nằm phía trên." Seokjin vừa nói vừa đặt cái ly rỗng lên khay, thậm chí không thèm nhìn Namjoon.
"Hả?" Namjoon nhướng mày trái lên. Tại sao lại đột nhiên như vậy? Anh không bao giờ muốn nằm phía dưới, bởi vì anh luôn muốn thấy Seokjin bất lực và mong manh dưới cơ thể mình. "Em muốn phiêu lưu hơn? Em thật nghịch ngợm."
Seokjin không trả lời, cậu chỉ do dự và mơ hồ gật đầu.
.
.
Namjoon không biết tại sao Seokjin lại muốn cố gắng trở thành 'người dẫn đầu' khi họ làm tình với nhau. Chỉ là, có cảm giác như Seokjin muốn chứng minh điều gì đó, để nói với Namjoon rằng cậu không hề yếu đuối. Rằng cậu cũng biết cách lãnh đạo. Rằng cậu có quyền lựa chọn và có quyền nói những gì mình muốn. Rằng cậu không phải là một kẻ phục tùng bất lực mà phải tuân theo tất cả mọi thứ.
Điều này thực sự ổn, chỉ là, Seokjin có vẻ ốm yếu, cậu không di chuyển theo cách mà Namjoon muốn, vì vậy Namjoon đã thay đổi vị trí của họ trong nháy mắt. "Anh sẽ cho em thấy sức mạnh là gì. Em chỉ cần làm những gì em luôn làm, là mở rộng đôi chân của em."
Và chắc chắn Namjoon đã làm những gì anh luôn làm, vẫn thô bạo và hoang dã, để kiểm soát ở vị trí mạnh mẽ như vậy. Seokjin dường như không quan tâm đến những gì anh làm, cậu cầm lấy chai rượu và tu ừng ực như thể đó không phải là việc của bất kỳ ai. Namjoon giựt lấy chai rượu.
"Hãy tập trung vào. Nhìn anh." Namjoon nói như ra lệnh.
Seokjin không tuân theo mệnh lệnh đó. Cậu nhắm mắt lại, tay nắm chặt chiếc gối. Đây không phải là lần đầu tiên Seokjin không có tâm trạng tốt - mặc dù Seokjin là người đề nghị. Tuy nhiên, một lần, Namjoon dường như ổn với việc Seokjin không nghe theo khi họ ở trong căn hộ cũ của Namjoon.
Seokjin sẵn sàng đón nhận những nụ hôn ướt át và nồng nàn của Namjoon.
Namjoon di chuyển ngày càng nhanh hơn, Seokjin rùng mình với một tiếng rên rỉ yếu ớt.
"Đó là tất cả cho đêm nay, em yêu..." Namjoon hôn lên trán Seokjin.
Seokjin cựa quậy. Cậu thở hổn hển nặng nề, đôi mắt híp lại một nửa và khuôn mặt buồn ngủ. "Em..."
"Hửm?"
Namjoon vuốt ve má Seokin. Mặt cậu tái nhợt, mồ hôi túa ra. Đêm càng nóng hơn. Đối với Namjoon, cảm giác như ai đó bước qua anh từ ngôi mộ lạnh lẽo với sự căm ghét như vậy.
"Em yêu anh."
Ba từ kỳ diệu phát ra từ miệng Seokjin, qua đôi môi nhợt nhạt và lạnh lẽo.
Ánh trăng ẩn mình trong giấc mơ yên bình lặng lẽ khi cơn mưa đang tuôn ào ạt. Và rồi ánh trăng đánh thức giấc mơ tuổi trẻ của tình yêu. Ánh trăng hôn tạm biệt áng mây.
Cũng như một lời tạm biệt dành cho Namjoon...
|
Chương 8
Namjoon ngáp và xoa mặt khi anh từ từ mở đôi mắt nặng nề của mình, anh thức dậy bởi tiếng hót líu lo của những chú chim bên ngoài cửa sổ. Theo phản xạ, anh đưa tay qua bên cạnh để tìm người tình. Nhưng, không gian của tấm nệm ở phía bên trái anh trống rỗng. Anh bật dậy và nhìn xung quanh.
09:24 sáng. Anh ngủ một giấc ngon lành và không nhận thấy rằng Seokjin đã không còn ở đó bên cạnh anh nữa. Trước kia Seokjin thường đánh thức anh bằng những nụ hôn dịu dàng.
"Seokjin?"
Có lẽ Seokjin đang ở trong phòng tắm, vậy nên, anh mở cửa. Phòng tắm trống không, chiếc túi của cậu cũng biến mất, không còn dưới sàn nhà hay trên bàn cạnh giường ngủ nữa. Anh đi kiểm tra xung quanh, gian bếp, thậm chí vào căn hộ cũ của mình. Không có dấu vết của Seokjin. Tại sao Seokjin lại bỏ đi mà không nói với anh một lời? Hơn nữa, trước đoa Seokjin còn nói sẽ mời anh dùng bữa sáng lãng mạn.
Anh lấy điện thoại, cố gắng gọi cho Seokjin, nhưng anh không liên lạc được với cậu.
"Làm sao vậy chứ?" Anh lầm bầm.
Có điều gì đó kỳ lạ.
Tối hôm qua khi họ ở bên nhau, Seokjin không nói chuyện nhiều. Seokjin tránh giao tiếp bằng mắt. Cậu im lặng và chủ yếu là thư giãn, uống rượu. Seokjin khác xa với sự ngổ ngáo, giống như trước đây. Nhưng Seokjin đã nói điều đó. Seokjin có thể say rượu, nhưng cậu đã nói điều đó. Ba chữ kỳ diệu.
Em yêu anh.
Vậy tại sao cậu đột nhiên biến mất?
Có điều gì đó kỳ lạ.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Namjoon quyết định tắm để trấn tĩnh bản thân. Khi anh chuẩn bị bước vào phòng tắm, điện thoại của anh đổ chuông.
Đó là từ mẹ của Seokjin.
.
.
[Trước đó, trong đêm sau cơn mưa như trút nước...]
"Tôi sẽ đi cùng cậu vào thang máy để đảm bảo cậu được an toàn, sau đó tôi sẽ gọi một tài xế để đưa tôi trở lại xe của tôi."
"Anh thật tốt bụng, Hyosang..."
Hyosang chỉ mỉm cười. "Đây là chìa khóa của cậu. Luôn cẩn thận khi lái xe, được không?"
Chiếc Jeep Wrangler khổng lồ đến từ phía bên kia đường trong cơn mưa như trút nước là Hyosang, anh sống quanh khu phố cách biệt thự của Seokjin không xa. Không có tai nạn nào xảy ra, thật may mắn. Anh quyết định chở Seokjin đến căn hộ của Namjoon. Hyosang lái xe của Seokjin, anh để xe riêng của mình bên đường.
"Anh luôn đối xử tốt với tôi."
"Seokjin, như tôi đã nói rất nhiều lần trước đây. Tôi sẵn sàng chăm sóc cậu không phải vì Taehyung là bạn thân của tôi."
Có một sự im lặng trong giây lát, khi họ lặng lẽ bước qua bãi đậu xe yên tĩnh, vào thang máy.
"Tôi..." Seokjin cắn môi dưới. "Tôi nhớ anh đã từng nói, anh muốn kết hôn với tôi."
"Uhm..." Hyosang hắng giọng "Về điều đó... nếu cậu không ở bên Namjoon, tôi vẫn..."
"Hyosang..." Seokjin xuyên qua ánh mắt của mình để nhìn người đàn ông khi cửa thang máy mở ra. "Ngày mai... Anh có thể lấy giấy đăng ký kết hôn cho chúng ta được không?"
Hyosang không thể tin được. "Seokjin..."
"Tôi muốn có một gia đình yêu thương tôi vô điều kiện. Tôi muốn kết hôn với anh."
.
.
Namjoon cảm thấy đau đầu và tâm trạng anh rất tệ. Không lâu sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ của Seokjin nói rằng bà muốn nói về Seokjin, anh nhận được một cuộc điện thoại khác, từ mẹ của mình. Bà nói rằng ba anh muốn anh về nhà để nói chuyện nghiêm túc về Jimin.
"Sao lại như vậy? Tại sao Jimin lại hôn một chàng trai mà mẹ nhớ là tài xế của biệt thự nhà cậu ấy?" Mẹ của Namjoon hỏi rất nhiều câu hỏi.
"Một chàng trai trẻ tên Jungkook đã đến đây khi ba và mẹ con đang ăn sáng. Cậu ấy đưa ra những bức ảnh này." Ba của Namjoon nói khi ông ném lên một xấp ảnh. "Cậu ấy nói rằng Jimin đã lừa dối, nhưng cậu ấy cũng nói con không trung thực. Cậu ấy muốn con tránh xa con trai của Kim Jiae, Seokjin..."
"Con có điều gì muốn nói với ba mẹ, về Seokjin không?" Người mẹ có vẻ lo lắng. "Vâ mẹ biết rằng mẹ kế của Jimin có một cậu con trai tên là Seokjin, nhưng, chuyện gì đã xảy ra?"
Quá nhiều bất ngờ kể từ buổi sáng hôm đó. Lúc đầu, Seokjin lặng lẽ rời đi, tiếp theo là mẹ của Seokjin gọi điện cho anh, để hẹn gặp và nói chuyện. Và sau đó là ba mẹ anh đang thẩm vấn anh. Bây giờ là 10:59 sáng, anh không ăn bất cứ thứ gì cho bữa sáng cũng như giữa buổi.
"Seokjin, cậu ấy..." Namjoon cố gắng giải thích. Anh sợ nói với ba mẹ về những gì đã xảy ra giữa anh và Seokjin, bởi vì ba mẹ anh muốn anh kết hôn với Jimin. Anh sợ phải nói sự thật, và bây giờ, rõ ràng, những bức ảnh này có thể là cái cớ để anh thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt. Nhưng, anh cũng biết ơn những bức ảnh đó, tại sao Jungkook lại yêu cầu anh tránh xa Seokjin?
"Jungkook đã đưa ra lời cảnh báo cho ba mẹ. Cậu ấy yêu cầu ba nói với con đừng coi Seokjin như món đồ chơi." Ba của Namjoon dường như không hài lòng với bất cứ điều gì sẽ phát ra từ miệng của đứa con trai. "Con đã làm gì hả, Namjoon? Con đã làm gì mà để Jeon Jungkook đe dọa, cảnh báo ba mẹ?"
Namjoon nuốt ngụm nước bọt. Jungkook rõ ràng không đứng về phía anh để giúp anh.
.
.
Hyosang bước vào văn phòng đăng ký kết hôn để lấy giấy đăng ký như Seokjin đã yêu cầu. Anh biết rằng Seokjin không thực sự tự nguyện. Seokjin nói rằng cậu sẽ nói chuyện với Namjoon, yêu cầu anh buông tay. Hyosang biết Seokjin chắc hẳn có điều gì đó khó nói mà anh không biết. Tâm trí anh bảo anh rằng có điều gì đó không đúng nhưng trái tim anh không chịu lắng nghe. Anh sẽ không để cơ hội tuột khỏi tay mình.
.
.
"Tạm biệt chú, chú Lee..." Seokjin mỉm cười, nói với người quản lý căn hộ. Cậu xem ông như là ba ruột của mình.
Không. Ba ruột của cậu có thể tốt bụng nhưng ba cậu không phải là một người đàn ông tử tế. Ba cậu là một con quái vật khiến mẹ cậu ghét cậu.
"Đây không phải là lời tạm biệt, Seokjinnie. Con luôn có thể trở lại, bất cứ khi nào con muốn."
Họ nói chuyện một lúc, sau đó Seokjin rời khỏi căn hộ bằng taxi.
Trước đó vào buổi sáng, cậu thức dậy vào khoảng 07:14 với một cơn đau đầu nhẹ. Cậu lặng lẽ rời khỏi căn hộ của Namjoon. Cậu gọi một tài xế khác để đưa mình trở lại căn hộ để cậu lấy thêm một số thứ và tài liệu khác, sau đó cậu thay đổi khóa mật khẩu. Chuyến bay của cậu đến Hoa Kỳ sẽ diễn ra trong ba ngày nữa. Dù cậu không nhớ và không quan tâm đến việc nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra, nhưng cậu nhớ những gì mình đã nói khi ở cùng Hyosang trong bãi đậu xe.
Về hôn nhân. Và Hyosang... Hyosang vẫn giữ nguyên ý định của mình. Hyosang muốn chăm sóc cho cậu. Vậy là đủ.
Seokjin quyết định ở lại với Yoongi cho đến khi Hyosang tìm mình. Họ sẽ ký giấy kết hôn hợp pháp, sau đó sẽ cùng nhau đến Hoa Kỳ. Họ có thể ở đó vài tuần rồi Hyosang quay trở lại Hàn Quốc để quản lý nhà nghỉ, hoặc họ sẽ tuyển dụng một người mới.
Có rất nhiều thứ và các kế hoạch chạy quanh trong đầu cậu khi chiếc taxi đi đến nhà Yoongi.
Nhưng...
"Hừ."
Seokjin rít lên trong sự khó chịu, cậu biết mình không nên uống nhiều như vậy khi đến gặp Namjoon. Cậu đột nhiên cảm thấy bụng mình không tốt cho nên cậu vảo tài xế chở mình vào bệnh viện để kiểm tra tổng quát. Đó là vào khoảng thời gian ăn trưa, cậu phải đợi thêm một thời gian nữa mới có kết quả.
"Yoongs." Seokjin hít một hơi thật sâu và thở dài, tự hỏi tại sao cậu lại ngã bệnh khi sắp bắt đầu một cuộc sống mới ở Hoa Kỳ. "Tôi đang ở bệnh viện SHIM, cậu có thể tới đón tôi không?"
Seokjin đợi Yoongi đến và đón mình.
|
Chương 9
[Hồi tưởng - Kim Taehyung]
Đó là chiều thứ Sáu giữa mùa xuân - mùa mà tất cả những bông hoa đều nở rộ tuyệt đẹp. Taehyung học lớp 12. Vào ngày đó, cậu phải tham gia dự án bài tập ở một trường đại học để giao lưu với những sinh viên khác. Cậu thực sự không bận tâm. Cậu rất thích dự án và tham gia một cách vui vẻ.
Mọi thứ đều tốt. Nói về Taehyung, cậu thông minh và là kiểu học sinh gương mẫu. Nhưng, giống như những người khác, Taehyung có bí mật của riêng mình. Taehyung luôn đi đến một nơi nào đó yên tĩnh khi cậu bị đau đầu rồi sau đó cậu sẽ châm một điếu thuốc để làm dịu thần kinh của mình.
Chiều nay, giống như mọi buổi chiều khác.
Taehyung bỏ qua bữa trà chiều trong căng tin với các sinh viên khác, bởi vì đó là 'thời gian rảnh' trước khi họ có thể trở về nhà. Thay vào đó, cậu lên tầng thượng của thư viện. Nếu có ai thắc mắc tại sao giáo viên không bắt gặp cậu hút thuốc, đó là bởi vì cậu luôn mặc một chiếc áo dài tay để che đồng phục của mình, để mùi khói sẽ không phảng phất xung quanh rồi cậu sẽ xịt một ít nước hoa để làm bay biến mùi khói thuốc.
Những người bạn thân của cậu cũng không bận tâm.
Đó là chiều thứ Sáu giữa mùa xuân.
Tòa nhà thư viện trường đại học này có 5 tầng. Taehyung lén lút đi lên sân thượng thông qua cầu thang khẩn cấp. Cậu mặc áo dài tay, cầm theo điếu thuốc. Khi mở cửa sân thượng, cậu biết mình không đơn độc.
Có thể sẽ ổn nếu người kia chỉ ở đây để hít thở không khí trong lành hoặc thưởng thức đồ ăn nhẹ hoặc đọc sách. Điều khiến tim Taehyung đập nhanh là người này đứng ở rìa tường lan can.
Người đó nhắm mắt lại, đeo tai nghe nên cậu không phát giác ra Taehyung đang ở đây. Bằng cách nào đó, cậu gửi một rung cảm thống khổ và nó khiến Taehyung buồn. Taehyung không ngu ngốc, cậu nhận thấy thông điệp buồn bã ấy khi người này từ từ dịch chuyển ngày càng gần lan can.
Nỗ lực để tự tử.
Taehyung cất lại điếu thuốc vào túi, cậu cẩn thận, lặng lẽ đến gần chàng trai đó. Taehyung nắm lấy vòng eo thon thả, nhanh nhẹn kéo cơ thể cậu. Cả hai đều ngã trên sàn tầng thượng, chàng trai nằm lên người của Taehyung một cách an toàn. Nhờ chiếc ba lô ở phía sau, nên Taehyung không bị thương khi ngã xuống.
Chàng trai kia chắc chắn đã rất ngạc nhiên với hành động đột ngột này, cậu mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, khi Taehyung tháo tai nghe ra khỏi tai của cậu.
"Nếu cậu nhảy, tôi cũng sẽ nhảy." Taehyung thì thầm khi nhìn kỹ gương mặt kia.
Chàng trai quả thật xinh đẹp. Khuôn mặt xinh xắn mềm mại, đôi mắt long lanh, đôi môi hồng hào đầy đặn và đôi má ửng hồng. Thật là một vẻ đẹp thanh tao.
Taehyung nghĩ rằng người này sẽ hét lên và giận dữ với mình nhưng không. Thay vì nổi điên, cậu chỉ nhìn Taehyung bằng đôi mắt tròn xoe.
Ngay cả ánh mắt trống rỗng và nhiều mất mát của cậu cũng rất đáng yêu và mê hoặc.
"Tôi..." Cậu lầm bầm yếu ớt.
"Cậu làm sao?" Taehyung vẫn vòng tay ôm lấy cơ thể chàng trai kia. "Tôi có hai miếng sô cô la Ghirardelli vuông caramel muối biển trong túi. Và có quán cà phê gần đó. Chúng ta có thể nói chuyện..."
Một khoảng lặng im.
"Hoặc tôi đơn giản là mua cho cậu một cốc sô cô la nóng và ở lại với cậu, cho đến khi cậu cảm thấy tốt hơn."
Lại im lặng, nhưng sau đó chàng trai bắt đầu khóc.
"Được rồi, tôi sẽ đợi cho đến khi cậu khóc xong, sau đó chúng ta sẽ đến quán cà phê để uống sô cô la nóng và ăn bánh pho mát."
Taehyung không biết tại sao cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm khi chàng trai khóc trong vòng tay ấm áp của mình. Điều này có lẽ tốt hơn. Taehyung chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu khi họ ở đó, nằm yên, trên tầng thượng cùng nhau, dưới ánh nắng ấm áp và bầu trời xanh buổi chiều êm đềm.
.
.
Taehyung dành khoảng 40 phút để nằm trên tầng thượng cho đến khi chàng trai bắt đầu bình tĩnh lại. Cậu nhắn tin cho các sinh viên khác để họ không chờ mình. Khi chàng trai dường như đã đủ bình tĩnh, Taehyung giúp cậu đứng dậy và nắm bàn tay mềm mại. Cậu hướng dẫn chàng trai đi xuống lầu, họ bước vào quán cà phê.
"Sô cô la nóng và bánh pho mát." Taehyung mỉm cười khi đặt cái khay lên bàn nơi chàng trai thiên thần đang đợi mình. Cậu cũng mua một tách caramel macchiato và bánh chanh cho mình. "Cậu còn muốn gì nữa không?"
Chàng trai lắc đầu. Taehyung cảm thấy điều đó thật dễ thương.
Taehyung vẫn chưa hỏi tên, bởi vì họ đã không nói chuyện khi họ đang đi bộ từ tòa nhà thư viện đại học đến quán cà phê. Nhưng bằng cách nào đó, Taehyung khá thích thú với cuộc dạo chơi yên tĩnh này. Thật tuyệt khi có một chàng trai xinh đẹp tin tưởng mình mặc dù họ là những người xa lạ.
"Vậy..." Taehyung ngập ngừng khi ngồi vào chiếc ghế ở phía đối diện. "Tôi có thể giới thiệu bản thân không?" Cậu mỉm cười lộ ra hàm răng sáng, sáng như tính cách của cậu.
Chàng trai do dự gật đầu.
"Tôi là Taehyung. Kim Taehyung. Tôi đang học lớp 12 và đang ở trong trường đại học để thực hiện dự án bài tập ở trường."
Taehyung có thể nhận thấy rằng chàng trai hơi ngạc nhiên khi cậu nói mình đang học lớp 12 có lẽ vì cậu đang mặc áo dài tay để che đồng phục của mình.
"Còn cậu tên gì?"
Taehyung đợi một lúc cho đến khi chàng trai cuối cùng cũng mấp máy môi để trả lời.
"J-jin. Kim Seokjin..."
"Seokjin?"
Chàng trai tên Seokjin có thể lớn tuổi hơn. Taehyung đưa ra giả định, nhưng cậu không muốn hỏi điều này. Và cậu gọi tên Seokjin mà không có kính ngữ.
"Được rồi. Cảm ơn cậu đã cho tôi biết tên của cậu, Seokjinnie." Taehyung chờ đợi một phản ứng nhưng có vẻ như Seokjin vẫn ổn khi được gọi theo cách đó. Vì vậy, cậu bắt đầu thưởng thức món macchiato caramel. "Tôi sẽ không hỏi bất cứ điều gì nhưng nếu cậu muốn nói chuyện, tôi sẽ lắng nghe."
Seokjin im lặng, trông như lạc lõng trong tâm trí của chính mình. Họ chỉ ngồi đó trong góc của một quán cà phê, tận hưởng khoảnh khắc của riêng mình trong im lặng. Họ không nói chuyện, cho đến khi Taehyung trở lại với một khay đồ ăn khác với hai phần bánh mì kẹp thịt cừu, gà rán, khoai tây chiên, salad và trà chanh mật ong.
"Tôi không biết cậu thích gì. Xin lỗi vì đã không hỏi nhưng tôi đói nên tôi đã mua hai phần cho chúng ta."
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu..."
Taehyung cười vui vẻ. Cuối cùng Seokjin cũng lên tiếng. "Không có gì. Dù sao thì hôm nay cũng là thứ sáu..."
Sau đó họ thưởng thức bữa ăn, họ nói về chuyện trường học. Seokjin nói với Taehyung rằng cậu đang học năm thứ 2. Taehyung nói với Seokjin lý do tại sao cậu lại có mặt trên sân thượng. Seokjin nói rằng cậu không bận tâm nếu Taehyung muốn hút thuốc. Sau khi có thêm can đảm và niềm tin, Seokjin chia sẻ thêm một chút về lý do tại sao cậu ở trên sân thượng. Taehyung cảm thấy vui mừng vì Seokjin đã nhận được sự tin tưởng của mình và sẵn sàng chia sẻ câu chuyện.
"Gọi cho tôi." Taehyung viết số điện thoại của mình vào một tờ giấy rồi đưa nó cho Seokjin. "Bất cứ khi nào cậu cảm thấy muốn nói chuyện, hoặc bất cứ khi nào cậu chán nản, cậu có thể gọi cho tôi."
"Sẽ không phiền phức đối với cậu chứ?" Seokjin cắn môi dưới.
"Tại sao lại phiền phức chứ? Miễn là cậu gọi cho tôi vào ban đêm sau giờ học." Taehyung đã sửa lời nói của mình từ 'bất cứ khi nào' thành sau giờ học vì chắc chắn cậu không thể nhận điện thoại khi đang học trên lớp. "Vào thứ Sáu, chúng ta có thể gặp nhau trong quán cà phê, như thế này. Cậu có thể chọn địa điểm, tôi không ngại đâu."
"Cậu thật tốt bụng." Seokjin bỏ tờ giấy vào túi của mình. "Cảm ơn..." Và cậu mỉm cười.
Taehyung cảm thấy nụ cười đó thật đẹp. Seokjin là một chàng trai tỏa nắng.
.
.
"Đưa cho tôi bánh quy." Taehyung vừa nói vừa đóng gói thêm vài món quà.
"Cậu có thường xuyên làm điều này không?" Seokjin hỏi khi giúp Taehyung đóng gói những món quà. Đây là lần đầu tiên cậu giúp Taehyung làm điều đó. "Tổ chức từ thiện cho trẻ em khi có nhu cầu..."
"Thỉnh thoảng, khi tôi kiếm đủ tiền để chia sẻ."
"Kiếm tiền?" Seokjin nhíu mày. "Tôi nghĩ cậu có đủ tiền tiêu vặt để làm từ thiện như thế này. Cha mẹ của cậu rất giàu có, đúng không?"
"Ừ, ba mẹ tôi rất giàu có. Nhưng tôi thích tiền mà mình kiếm được từ việc bán ma túy."
"Cái gì?" Seokjin kêu lên, vẻ mặt như không thể tin được.
"Đùa thôi." Taehyung cười vui vẻ. "Tôi giúp ba mẹ chụp ảnh cho công việc kinh doanh thời trang của họ và quản lý một trang web."
Seokjin hít một hơi thật sâu và thở dài. "Thật nhẹ nhõm."
"Nghe có vẻ như cậu rất lo lắng nhỉ."
"Tất nhiên là tôi rất lo lắng." Seokjin bĩu môi. "Tôi không muốn cậu gặp rắc rối."
Taehyung mỉm cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cậu đã thực hiện một vài dự án tình nguyện thường xuyên, như đến thăm trại trẻ mồ côi, tổ chức bán bánh cho người vô gia cư. Cậu là một học sinh gương mẫu mà.
"Tôi thích làm từ thiện..." Taehyung nói thêm để giải thích. "Không chỉ phát quà, tôi còn muốn động viên những người kém may mắn cải thiện cuộc sống của họ..."
Taehyung giải thích thêm, về dự án giáo dục cho trẻ em trong trại mồ côi và kỹ năng đào tạo nấu ăn cho người vô gia cư. Nhưng Seokjin dường như đang vào một thế giới khác, không lắng nghe cậu nói.
"Seokjin, cậu không sao chứ?"
Seokjin hơi mỉm cười, cay đắng. "Mẹ tôi cũng thích dự án từ thiện, làm những điều tốt đẹp cho người khác... Nhưng không phải tôi..."
Taehyung hiểu. Người mẹ là lý do tại sao Seokjin lên sân thượng vào ngày hôm đó. Họ ở bên nhau gần ba tháng, Seokjin chia sẻ đủ để Taehyung hiểu được tình hình, để hiểu được cảm xúc của Seokjin.
"Cậu đã có tôi. Tôi sẽ chăm sóc cậu." Taehyung véo nhẹ má Seokjin. "Tôi sẽ tốt nghiệp trung học, và theo học cùng trường đại học với cậu. Chúng ta sẽ luôn thân thiết. Tôi sẽ chăm sóc cậu."
Seokjin cảm động suýt khóc. "Cảm ơn cậu rất nhiều..."
.
.
Taehyung phải thừa nhận rằng cậu đã yêu Seokjin kể từ khoảnh khắc Seokjin muốn nhảy lầu, khi cậu ôm Seokjin thật chặt vào buổi chiều hôm đó. Taehyung thừa nhận rằng cậu cảm thấy rất vui khi Seokjin trở nên tươi sáng và hạnh phúc hơn nhiều từ ngày này qua ngày khác, hơn thế nữa khi cuối cùng cậu cũng đỗ cùng một trường đại học Seokjin.
Taehyung thừa nhận rằng dù cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì cứu Seokjin, trở thành người mà Seokjin cần. Bởi vì Seokjin đã cho cậu cảm giác ấm áp này. Hầu hết các lần Taehyung phải thừa nhận rằng cậu luôn khao khát Seokjin nhưng cậu tự hứa với bản thân rằng cậu sẽ không chạm vào Seokjin nếu Seokjin không cho phép. Taehyung sẵn sàng chờ đợi, kiên nhẫn, chờ đến ngày cậu và Seokjin chính thức kết hôn.
Taehyung hai đứa em, một trai một gái, cậu muốn để cho các em phải quý mến Seokjin.
"Cậu có thích ngày này không?" Taehyung hỏi khi họ ở trong quán cà phê sau khi họ hoàn thành dự án từ thiện vào Chủ nhật.
"Cậu thực sự yêu trẻ con." Seokjin vừa nói vừa ăn bánh caramel. "Tôi rất thích ngày hôm nay, với cậu."
"Chỉ với tôi? Còn bọn trẻ thì sao?"
Seokjin nhún vai. "Tôi không thực sự thích trẻ em."
"Tại sao?" Taehyung dành rất nhiều lần và rất nhiều dự án từ thiện với Seokjin, nhưng dường như Seokjin vẫn còn một vài điều khác mà cậu giữ cho riêng mình.
"Tôi không biết. Ý tôi là với cách mẹ tôi đối xử với tôi, nó ảnh hưởng đến quan điểm của tôi về những đứa trẻ yêu thương, ngay cả những đứa trẻ trong trại mồ côi. Không phải là tôi không thích chúng, chỉ là..."
"Tôi hiểu. Cậu có thể cảm thấy khó khăn khi yêu trẻ con với cách mà mẹ cậu đối xử với cậu..." Taehyung có thể hiểu được sự cảm giác của Seokjin mặc dù cậu sinh ra đã giàu có, vẫn còn có mẹ, đó chính là vấn đề. "Nhưng cậu đủ tử tế để quan tâm, giúp tôi một tay vì đã làm từ thiện. Thế là đủ." Taehyung mỉm cười.
"Nhưng có lẽ... nếu cậu thuyết phục tôi rằng trẻ em là một niềm vui, có lẽ tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình... Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ chấp nhận rằng có con là một điều may mắn, nhưng cậu phải là người thuyết phục tôi, không phải ai khác."
"Ừm..." Taehyung dùng ngón tay cái lau kem trên môi của Seokjin và liếm nó. "Tôi sẽ thuyết phục cậu, khi thời điểm đến..." Cậu nháy mắt trêu chọc.
Seokjin đỏ mặt như đóa hoa nở rộ trong mùa hè ấm áp.
.
.
"Chúc mừng sinh nhật, Seokjinnie."
Đó là tháng mười hai, buổi tối. Kỷ niệm 6 tháng họ ở bên nhau như người yêu. Taehyung đưa cho Seokjin một hộp sô cô la khổng lồ và một bó hoa hồng xanh. Họ đang ở trong khu vườn của biệt thự, nhà của Seokjin.
"Hoa hồng xanh?" Seokjin nhíu mày.
"Bởi vì em là duy nhất, hoa hồng xanh tượng trưng cho tình yêu hoàn hảo và trọn vẹn."
Taehyung có thể nhận ra, tai Seokjin chuyển sang màu đỏ.
"Anh biết em yêu màu hồng, vì vậy..." Taehyung đưa cho Seokjin một túi giấy. "Bên trong là lọ nước hoa màu hồng."
"Tại sao anh lại ngọt ngào như vậy?"
Taehyung không trả lời câu hỏi, cậu vén tóc mái của Seokjin. "Hãy hạnh phúc. Hứa với anh nhé."
"Em rất vui vì có anh ở bên cạnh, Taehyung."
Seokjin hôn lên má Taehyung. Taehyung âu yếm khuôn mặt của Seokjin, tặng cậu những nụ hôn yêu thương ngọt ngào.
"Anh yêu em." Taehyung thì thầm giữa những nụ hôn ấm áp, cậu siết chặt vòng tay kéo Seokjin lại gần mình. "Anh sẽ chăm sóc em, mãi mãi."
"Em yêu anh..." Seokjin trả lời ba từ kỳ diệu đó, cảm thấy được yêu thương. "Em yêu anh rất nhiều..."
Hãy vui vẻ. Hứa với anh. Anh sẽ chăm sóc em.
Taehyung đã cho Seokjin một lý do để sống.
.
.
"Mẹ, con sẽ gặp Hyosang để thực hiện dự án đại học. Sau đó con sẽ đến thăm Seokjin trong biệt thự của cậu ấy. Cậu ấy bị sốt." Taehyung nói với mẹ mình khi họ ăn sáng cùng nhau.
"Con không nghĩ rằng con đến thăm Seokjin quá thường xuyên sao?" Người mẹ có vẻ không hài lòng. "Ba con đã cảnh báo con. Ba của Seokjin không phải là một người tốt."
"Điều đó không có nghĩa là Seokjin không tốt. Cậu ấy rất tốt bụng. Có lẽ con nên đưa Seokjin đến gặp mẹ."
"Mẹ không nghĩ đó là một ý kiến hay."
"Mẹ, con yêu cậu ấy."
"Mẹ cũng yêu con, con trai. Đó là lý do tại sao con nên chia tay cậu ấy vì lợi ích của riêng cậu. Và vì lợi ích của gia đình này."
"Nhưng..."
"Tae, tốt hơn hết là dừng lại trước khi con đi quá xa."
Taehyung ước gì ba mẹ mình, đặc biệt là mẹ cậu sẽ ủng hộ cậu. Bởi vì Taehyung muốn kết hôn với Seokjin.
.
.
"Anh sẽ đến đó trong năm phút nữa. Anh có mua bánh caramel cho em."
Taehyung kết thúc cuộc điện thoại khi cậu bỏ bánh và đồ uống thảo dược vào ba lô của mình. Cậu đi xe máy.
Đó là cuối tháng Chín. Seokjin thực hiện một cuộc gọi điện thoại vào sáng sớm. Cậu nói với Taehyung rằng mình sốt vào đêm hôm trước. Seokjin từ chối gặp bác sĩ. Taehyung biết, Seokjin có lẽ rất căng thẳng sau khi mẹ cậu nói rằng bà sẽ tái hôn. Cậu biết quá nhiều về cách mẹ của Seokjin đối xử với Seokjin.
Taehyung ước rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn. Hoặc không cậu sẽ bỏ trốn cùng với Seokjin. Hoa Kỳ là lựa chọn duy nhất, bởi vì Seokjin nói rằng cậu yêu thích Seattle rất nhiều.
"Anh đã nhờ dì Park gọi bác sĩ đến khám cho em rồi." Taehyung nói khi anh đã ở trong biệt thự, trong phòng ngủ trên gác mái. Phòng ngủ của Seokjin.
"Em không cần bác sĩ. Em cần anh, Taehyung."
"Anh ở đây. Nhưng em vẫn cần phải khám."
"Anh có thể ở lại không? Có rất nhiều phòng ở tầng dưới, anh có thể chọn bất cứ phòng nào anh muốn. Hoặc ở trong phòng ngủ cũ của em ở cánh phải của biệt thự."
Ở lại qua đêm? Để chăm sóc Seokjin? Taehyung rất thích, nhưng cậu cũng phải tôn trọng ba mẹ mình.
"Anh sẽ ở lại cho đến khi em ngủ. Ngày mai anh sẽ lại đến chăm sóc em."
Seokjin có vẻ không hài lòng nhưng cậu hiểu. "Hứa đi?"
"Anh hứa mà."
Taehyung cùng Seokjin ăn tối, đảm bảo rằng cậu đã uống thuốc. Taehyung ở lại cho đến khi Seokjin ngủ thiếp đi.
"Mau sớm khỏe lại nhé, và sống tốt, Seokjinnie..." Taehyung hôn lên trán Seokjin. "Anh sẽ đến vào ngày mai. Anh yêu em."
Rồi cậu phóng xe đi.
Đó là cuối tháng Chín. Thời tiết bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Taehyung rời khỏi biệt thự với lời hứa sẽ trở lại, để chăm sóc Seokjin.
Nhưng lời hứa đó vĩnh viễn không thành.
|