Thầy Giáo Hot Boy
|
|
Chương 13: Để Em Đưa Thầy Về! "Hôm nay có gia sư đến dạy phải không mẹ?" "Ờ" Cậu ta dù không nhảy dựng lên, hay không la hét lên ầm ì, nhưng trong lòng hết sức vui sướng. Tâm can cậu đang hò hát hí hửng. Cậu nhanh chóng lên trên phòng để làm chuyện mà cậu cũng không biết mình tại sao lại làm vậy. "Mình nên mặc bộ nào ta?" Bảo Khang tự độc thoại một mình. Hết lấy bộ này mặc thử, tới bộ kia. Cậu dùng "đôi mắt nghệ sĩ" của mình ngắm mình trong gương. Hôm nay cậu ta thật khó tính trong việc lựa chọn đồ. Bình thường tay với ngay bộ nào thì măc bộ ấy, chẳng cần quan sát, suy tính. Cậu ta muốn mình đẹp hơn trong mắt Minh Huy? Cái vấn đề này thì có vẻ vô cùng nữ tính. Cuối cùng cũng chọn được một bộ phù hợp, cậu nhanh chóng đi tắm. Cũng như mọi khi, khoảng nửa tiếng là thời gian cậu dùng để tắm. Có khi còn ngủ quên trong đó luôn. Vừa hát vừa tắm là một thói quen vô cùng bình thường của cậu. Vừa bước ra, người cậu thật sáng chói tỏa nắng mặc dù trời đã gần tối. Hương thơm từ người cậu thật ngào ngạt, mái tóc còn ướt trông thật trẻ con. Cậu bưỡc xuống nhà ăn cơm với phong thái rất ư là lạc quan, ung dung, thảnh thơi. Minh Huy ở nhà cơm nước cũng đã xong. Anh ta mau chóng thay đồ để còn kịp giờ dạy. Anh ta vẫn trung thành với phong cách lịch lãm nhưng giản dị: áo phông trắng lẻ ca rô đen, quần Jean bó sát trông thật quyến rũ. Tướng anh ta phải nói là chuẩn không cần chỉnh. Người ta thường nói người đẹp vì lụa, còn trường hợp này là lụa đẹp vì người. Trông giống như một hot boy Hàn Quốc chính hiệu! -Con đi đâu thế?- Mẹ Minh Huy hỏi. Anh ta dừng lại, trong lòng do dự đưa ra câu trả lời ngập ngập ngừng ngừng: -Dạ...con...con ra ngoài có chút việc ạ! -Giờ này mà có việc gì thế con? Anh ta đứng hình, nhưng may mắn anh ta kịp thời nghĩ ra một lí do vô cùng thỏa đáng: -Dạ...con đi học Ngoại ngữ ở trung tâm mẹ ạ! Bà ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì thì ba anh từ đâu bước ra, lại gần anh ta, vỗ vai anh: -Tốt lắm con trai! Học để nắm vững hơn! -Dạ... Minh Huy cười, trong lòng vừa mừng vì đã thoát được cảnh lâm nguy chết người, vừa vảm thấy day dứt vì đã nói dối ba mẹ. Bên này, Bảo Khang cảm thấy thời gian trôi rất lâu. "Giờ này sao anh ta chưa đến nữa?"- Bảo Khang tự hỏi mình, rồi cứ đi ra đi vô phòng, không khỏi nhìn ra xuống phía dưới trước cổng nhà. Đang coi giờ thì tiếng chuông cửa làm cậu giật mình. "Chắc là anh ta"- Cậu ta chạy một hơi xuống mở cửa cho Minh Huy. -Sao tới trễ quá vậy?- Khang hỏi gấp. -Tại anh có chút chuyện? -Vào nhà đi thầy! À không...anh. Bảo Khang lẽo đẽo đi theo sau Minh Huy vào nhà. Cậu để ý tới vẻ ngoài của anh ta, trong lòng thốt lên rằng sao anh ấy đẹp trai quá. Còn Minh Huy thì lúc nãy đã nghe được mùi nước hoa phảng phất từ cậu, đúng mùi anh ta thích. -Ba mẹ em đâu hết rồi? -Ba mẹ em đi chơi hết rồi. -Chúng ta bắt đầu học thôi. Minh Huy cùng Bảo Khang say sưa được một lúc lâu. Khang hết sức chăm chú vào bài vở nhưng có đôi lúc lại lén nhìn trộm thầy Minh Huy đang giảng bài. -Này! Chỉ tập trung vào bài tập thôi, không được nhìn anh như thế đấy nhé! Anh biết anh đẹp trai rồi. Bảo Khang mắt chữ o, miệng chữ o ngơ ngơ nhìn Huy: -Vâng...thầy đẹp trai. Xong rồi hai người tiếp tục chuyện học. Được dăm ba phút: -Thầy...sao nhìn em chăm chăm vậy? Em biết em dễ thương, lần sau chỉ tập trung vào việc dạy thôi đấy nhé! Bảo Khang làm một hơi khiến Minh Huy hết đường biện minh. Quả thật Khang không vừa chút nào đâu. Cậu còn biết lấy "gậy ông đập lưng ông" nữa mà. Chẳng phải vái nội dung cậu vừa nói na ná giống lời Huy nói lúc nãy sao? Hai người cùng nhau mỉm cười rồi lại chăm chú vào việc học. -Chúng ta dừng lại tại đây! Lời nói bất thình lình của Huy làm Khang giật mình bất cẩn làm rơi cây viết. "Ây...da!" Sự cố hi hữu đã xảy ra. Một vây viết rơi hai người lượm nên "thành quả" là trán cả hai cùng sưng một cục rất ư là "nhỏ". -Em xin lỗi anh! -À...không sao! Bảo Khang dùng tay xoa trán Minh Huy. Hai người nhìn nhau cười đỏ mặt luôn. -Thôi anh về! -Để em tiễn. Bảo Khang đưa Minh Huy xuống dưới nhà: -Thầy...à mà anh...Hay để em đưa anh về nha? Minh Huy anh ta hết sức bất ngờ trước lời đề nghị của Bảo Khang. -Khờ quá! Thôi anh về! Bảo Khang đứng đó nhìn Minh Huy đi khỏi tầm ngắm một hồi lâu rồi mới đóng cửa trở vào nhà. Lúc này biểu cảm hết sức hạnh phúc chẳng hiểu vì sao.
|
Chương 14: Nếu em cố gắng, thầy sẽ thưởng cho em! "Ê còn hơn một tuần nữa là thi học kì một rồi". "Ừ! Lo quá đi mất!". "Tao cũng vậy nhưng phải cố gắng thôi thôi.". "Cố lên! Vì tương lai con em chúng ta!". Bảo Khang nhếch môi cố gắng đi qua đám đông, trong lòng thầm mỉa mai bọn chúng:"Cái gì mà tương lai con em chúng ta? Đúng là xàm đáo để." -Ê! Gần thi rồi đó, có tính ôn chưa?" Vừa vào tới lớp, cậu đã bị nhỏ bạn "tra khảo". -Chưa nữa! Khang vô cùng khó chịu. -Chưa thì chưa chứ làm gì nổi cáo với mình như vậy? -Cho...mình xin lỗi. -Cậu thật quá đáng! Cậu...sao mà khó hiểu quá vậy? Đúng là nắng mưa thất thường. Nói xong liền bỏ đi. Trông Khang dường như chẳng để ý tới. Giờ ra chơi... "Này Khang đi chơi bóng rổ không?" "Khang đi xuống căn tin chung nhe!" Khang lắc đầu khước từ mọi lời rủ rê của đám bạn. Bình thường dù không rủ Khang vẫn chơi bóng rổ hoặc xuống căn tin cùng tụi bạn nhưng hôm nay Khang bỗng trở nên "đổi sắc". Gương mặt đầy vẻ tự sự. Đúng là tâm lí của tuổi mới lớn: luôn che giấu đi lòng mình. Khang bước ra đằng sau trường. Xung quanh khá thoáng mát, khung cảnh không kém phần nên thơ với những nhành hoa mười giờ tươi thắm, rực rỡ. Hay những bãi cỏ nhân tạo xanh mướt tạo cảm giác nhẹ lòng. Đây chủ yếu là nơi dùng cho các hoạt động ngoại khóa nên bình thường hiếm có thầy cô hay học sinh nào ra đây. Khang ngồi bệt xuống bãi cỏ, vẻ trầm ngâm nhìn lên trời. Cứ thể cậu chẳng làm gì hết. Lâu lâu cậu lại ngân nga những giai điệu quen thuộc của bài Vì em cần anh, trông thật hồn nhiên, ngọt ngào nhưng không kém phần da diết, trữ tình. Đại loại lời bài hát có nội dung rằng:" Những lúc thấy nhớ anh em hay ngước lên bầu trời. Ját vang lên mấy câu khi trong con tim thật hạnh phúc...Cũng bởi vì trái tim em cần anh. Dẫu chỉ là những giấc mơ thật mỏng manh..." Hát tới đoạn này, cậu dừng lại đột ngột. Cậu chợt giật mình khi mà cậu vừa hát hình ảnh một người lại hiện ra trong tâm trí cậu, nó như hiện hữu trên bầu trời: thầy giáo Minh Huy. Cậu cũng không hiểu vì sao lại như vậy, mỉm cười xoa nhẹ đầu. "Em đang làm gì vậy?" Khang phản xạ rất nhanh. Cậu ta quay người lại và nhận ra đó chính là Minh Huy. Anh ta trông giống như một cái bóng ma, luôn làm vậu giật mình. -Anh đúng là sao này chết sẽ rất là linh. Mới nhắc mà... -Em nói gì?- Minh Huy nheo mày, bó tay, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Khang. -À...không có gì!- Khang lấy tay che cái miệng đang len lén cười. -Mai mốt ở trường gọi thầy, không được gọi bằng anh nghe chưa! -Sao mà rắc rối quá vậy? -Sao lại ở đây một mình vậy? -Em cảm thấy áp lực trong kì thi tới quá thầy ơi. Khang nói giọng nói vô cùng thảm hại, đầy lo lắng. Nếu nghe kĩ bạn sẽ có thể nghe được những cái run rẩy trong lời nói. Cuối cùng thì cậu cũng chịu tâm sự với người khác rồi. Minh Huy suy nghĩ điều gì đó hồi lâu. Trong thâm tâm cậu giờ đây đang muốn làm cái gì đó để động viên tinh thần của Khang. Cậu ngồi lại gần Khang, đặt tay lên vai cậu: -Có gì đâu mà sợ chứ? Chỉ cần cố gắng là được. Nếu có cố gắng, dù em đang thất bại với mọi người nhưng em đã chiến thắng bản thân mình rồi đó! Mọi người sẽ không chê trách khi em thất bại trên sự nỗ lực không ngừng đâu. Bảo Khang nhìn thầy Huy, trong lòng ngưỡng mộ khôn xiết: -Thầy quả là thánh nhân. Em sẽ ghi nhớ lời thầy. -Được vậy là tốt rồi. Mà nè... -Chuyện gì thầy? Minh Huy ngập ngừng: -Nếu mà em đạt kết quả cao thầy sẽ thưởng cho em! Bảo Khang không tin vào tai mình. Lần đầu tiên cậu nghe được lời này đó. Cậu hí hửng reo mừng, trong phút vui sướng, cậu đã gật đầu đầu quyết tâm: -Vậy thì tốt quá! Nhưng quà gì vậy thầy? Thầy Minh Huy gõ đầu Bảo Khang một cái nhưng rất nhẹ nhàng: -Bất cứ gì mà em muốn. Nhưng phải nằm trong khả năng của thầy đó! -Yeah! Vậy thì không còn gì hơn. Bảo Khang nhảy dựng lên, hò hét phấn khích. Trong lòng cậu đang nhen nhói niềm quyết tâm sẽ cố gắng hết mình để được món quà từ thầy Minh Huy. Còn Minh Huy thì đang lắc đầu trước sự hồn nhiên của một cậu học trò "đặc biệt" dù đang ở cái tuổi lớp mười hai.
|
Tuyệt vời ông mặt trời , cứ tưởng là tác giả bỏ truyện òi chứ
|
Chương 15: Cố lên! "Dạ thưa ba mẹ con mới về!" Bảo Khang chạy vô nhà, vội vã chào ba mẹ rồi nhanh chóng chạy lên phòng, mặc cho hai ông bà chẳng hiểu điều gì. "Con bị sao vậy?" "Con...!" Không có người đáp. Bà cảm thấy lo lắng, lên xem con mình có bị gì không. Khi lên tới phòng, bà hết sức bất ngờ trước hành động khác thường của con mình: Khang đang làm bài tập. Khang chăm chú làm bài tập đến nỗi mẹ mình vào phòng hồi nào mà cũng không hay. -Con! Sao mới về nhà mà lại vùi đầu vào học nữa vậy? Tắm rửa, nghỉ ngơi, ăn cơm rồi hãy học tiếp!- Bà lo lắng. -Dạ...Con không sao đâu mẹ. Mẹ đừng lo lắng!- Miệng thì trả lời nhưng mắt thì có thèm nhòm mẹ cậu đâu, cứ chăm chăm vào sách. -Sao học dữ vậy con? -Sắp tới thi rồi mẹ, con phải cố gắng. Bà thở dài, lòng vô cùng ngạc nhiên vì trước giờ dù có siêng năng, chăm chỉ thì con mình có bao giờ làm quá mức như vậy đâu. Bà cũng hết cách, phần vì lo cho sức khỏe con mình nên xuống nhà pha cho cậu một ly sữa nóng hổi. -Ông ơi! Con bảo sắp tới thi nên nó lao đầu vào việc học suốt. Không ăn uống, nghỉ ngơi gì hết. Cha Bảo Khang đang đọc báo: -Cũng tốt! Nó biết lo là mừng rồi nhưng bà khuyên nó học cũng có mức thôi, không khéo lại bệnh thì khổ thân. -Từ trước giờ nó đâu có vậy đâu.- Bà lo lắng. Trên này Bảo Khang mải miết học mà quên mất thời gian. Nhìn lại trên bàn học của cậu ta xem, toàn sách với vở nhưng ngặt nỗi lại không gọn gàng, ngăn nắp. Đây là dấu hiệu của những người thông minh. Từng con số, từng con chữ nối đuôi nhau đi vào đầu óc cậu. Lắm lúc cậu lại vỗ vỗ đầu, chẳng mấy mươi năm nữa cậu cũng sẽ hói đầu như các nhà khoa học nổi tiếng thôi. Đã mười giờ hai mươi rồi mà cậu vẫn chưa đi ngủ. Mười một giờ bốn mươi lăm rồi, gần như kiệt sức, cậu mới chịu lăn mình ra ngủ. Mới có bốn giờ hai mươi sáng mà ánh đèn học của cậu lại sáng lên. Học nữa à? Hôm nay đi đến trường, sắc thái của Bảo Khang vô cùng bơ phờ, xanh xao. Có lúc cậu còn ngáp, lại còn ngủ gật nữa. Nhưng Khang vẫn cố gắng nghe thầy cô giảng bài. -Cậu gáng khuyên cháu học hành ít lại giùm gia đình, chứ nó học nhiều bậy chắc đổ bệnh mất thôi.- Mẹ Bảo Khang lo lắng. -Dạ, con sẽ khuyên em. Chỉ là em nhà hơi bị áp lực trước kì thi thôi ạ. -Trông cậy hết vào cậu. "Cốc...cốc...cốc" Minh Huy gõ cửa phòng Bảo Khang. Lần một không có động tĩnh gì. Lần hai cũng như vậy. Lần này anh quyết định mở cửa đi vào thẳng. "Đùng". Minh Huy đập mạnh vào bàn: -Này! Học hành gì mà chú tâm thế? Anh gõ cửa hai lần mà không ra mở. Bảo Khang dừng bút, nhìn thầy Minh Huy: -Dạ...nhưng em sẽ cố gắng hết mình. Để có được món quà từ thầy không phải chuyện dễ. Xong rồi lại cầm bút lên, tiếp. Minh Huy không thể chịu nỗi: -Này! Học hành cũng phải vừa thôi chứ. Cứ học, học như em sẽ chẳng có ích gì đâu, nhiều khi còn phản tác dụng nữa đó! Nhỡ, em bị bệnh trong lúc này thì sao? Những lời xối xả như " mưa tuôn" của Minh Huy làm Bảo Khang phải sững sờ: -Nhưng...em đang cố gắng... Chưa để Bảo Khang nói hết, Minh Huy đã nói: -Anh sẽ ủng hộ em! Cố lên!- Anh ta dùng tay trái để thể hiện cái quyết tâm của mình. -Cảm ơn anh. Khang vảm thấy nhiệt huyết hơn bao giờ hết, cười híp cả mắt. Minh Huy ngồi xuống, chuẩn bị dạy: -Nhưng em định học thêm Toán với những cuốn sách Hóa như thế này à? Bảo Khang sực nhớ ra, mỉm cười lần nữa, lấy tập Toán ra. Không khí học hết sức nghiêm túc. Trước khi ra về, Minh Huy có đôi lời muốn nói với Bảo Khang:" Nhớ, không được học quá sức". Lời nói của anh ta tuy nhỏ nhẹ, ngắn gọn nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh phi thường. Nó giúp cho Bảo Khang nhận ra vấn đề, thực hiện đúng như vậy.
|
Chương 16: Thành Công Hay Thất Bại? Những ngày vừa qua, Bảo Khang thật sự chú tâm vào chuyện ôn thi. Ngay cả trên lớp hay ở nhà, cậu đều cố gắng nhưng không quá mức, như lời thầy đã dặn. Lúc nào cậu cũng ý thức rằng nếu muốn được nhận món quà từ thầy Minh Huy thì cần phải cố gắng. Cậu chợt nghĩ ra mình muốn thầy Huy tặng gì cho mình nếu mình đạt kết quả cao:" Mình sẽ nói thầy mình thích gì ta? Gấu bông? Áo khoác có biểu tượng Super Junior? Hay một cái đồng hồ cát? Không!". Cậu khẽ lắc đầu. Cậu chẳng hiểu mình đang muốn được tặng cái gì. Cậu muốn thứ đó phải thật đặc biệt, ý nghĩa. Và, cậu chợt nảy ra một ý tưởng trên cả tuyệt vời. Cậu thấy trong lòng mình rất hồi họp, muốn giấu ước muốn này với thầy đến tận phút cuối cùng, bởi lẽ Khang luôn thích cảm giác thật lãng mạng. "Chúc em thi tốt nhe! Good luck!" Khang chợt vui mừng khi nhận được lời chúc này từ anh ta, thầy Minh Huy, tuy chỉ là bằng tin nhắn. Có được nguồn động lực quý giá như thế này, cậu bớt run hơn bởi lẽ hôm nay cậu đi thi. Là đi thi đó! Nó quyết định xem ước muốn của cậu có thành hiện hiện thực không. Dù vậy nhưng cậu cũng có chút lo lắng. Bên này, thầy Minh Huy anh ta đang hết sức lo lắng cho cậu học trò của mình. Cứ đi đi lại lại, không khéo chóng hết cả mặt. Vì là tuần thi với lại không được phân công làm giám thị nên anh ta ở nhà nguyên tuần. Ở nhà nên thời gian gặp Bảo Khang là con số không. Không hiểu sao anh ta cứ nghĩ về Khang hoài, cứ cầm điện thoại lên là muốn nhắn tin với cậu ta nhưng anh ta không làm thế. Anh ta cũng muốn biết được mỗi ngày thi Khang thi như thế nào, nhưng cơ bản là phải chờ cho đến cuối tuần hỏi một lần luôn. Anh ta vẫn luôn tin rằng Khang sẽ làm được, sẽ mang về những kết quả không thể tốt hơn. Một tuần thi trôi qua, Khang dường như cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Giờ là lúc cậu ta nên nghỉ ngơi "bù" cho những ngày ôn vất vả, cật lực, để còn chuẩn bị cho học kì tiếp theo. Khang biết trước kết quả rồi, biết được kết quả như thế nào vì cậu đã "cân đo đong đếm" rất kĩ, nhưng lại giấu đi, ba mẹ hỏi cậu ta cứ bảo hãy đợi khi có kết quả chính thức thì tốt hơn. Chẳng thể đợi lâu hơn nữa, Minh Huy gọi cho Bảo Khang để "thăm dò tình hình". -Alô! Em nghe thưa thầy! Bên kia đầu dây: -Em thi có được không? Bảo Khang ậm ừ: -A...thì...Bây giờ em không thể nói trước được điều gì. Hãy đợi đến khi có kết quả chính thức nhe thầy. -Nói luôn đi. Em không thể dự đoán sao? -Dự đoán thì có thể nhưng không chính xác bằng. Minh Huy tỏ vẻ đầy nghi ngờ: -Hay là...kết quả không được tốt sao? Em thi không được à? -Em sẽ không trả lời đâu! Giọng cười đầy nham hiểm của Bảo Khang làm cho Minh Huy rối lòng, phân vân không biết cậu đang nghĩ gì. Đầu hàng cái tính "tinh nghịch bất chợt" này của Khang, Minh Huy đành nói: -Khi nào có kết quả chính thức thì em phải nói cho thầy liền nhe! Tạm biệt em. -Tạm biệt thầy. "Rốt cuộc em ấy thi có được không? Sao cứ thích tỏ vẻ bí mật như thế này?". Đã lên giừơng, đã đắp mền, tắt đèn rồi mà những bâng khuâng cứ như được nước lấn tới quảnh quanh trong suy nghĩ anh ta.Càng suy nghĩ, anh ta càng không ngủ được, trằn trọc...Anh ta đang thấy mình dạo gần đây đang có điều gì rất khác lạ, điều đó thật vô hình. Bảo Khang cũng thật là...Tự mang cho mình cái bí mật "khủng khiếp" mà chỉ có ba người muốn biết, làm họ ngủ không yên, mà cậu đâu ngờ rằng mình cũng không yên vì nó. Mất ngủ? Hay ngủ muộn? Nói gì thì nói nhưng cậu cũng đang lo sợ, sợ rằng dự đoán của mình sẽ sai, sẻ hỏng hết bao dự tính mà cậu đã dành hết "chất xám" vào nó.
|