Một Nửa Anh Em
|
|
- Chẳng biết giàu có đến đâu mà bày đặt ra vẻ! – Kiểu cách mang đầy vẻ khinh người.
- Anh trai, em đây tuy không thuộc hàng đại gia nhưng cũng dư sức lo cho bạn thân bữa sáng.
- Nhóc nhà tôi mỗi ngày đều được phát tiền cử đầy đủ, không có bỏ đói. Chẳng ai mượn cậu phải bao nuôi, để người ngoài nhìn vào tưởng nó bị gia đình bạc đãi!
- Chuyện ba mẹ cậu ấy thì tôi đây không biết, nhưng anh trai của cậu ấy cứ hay tỏ vẻ quan tâm khi có người ngoài còn bên trong thì lạnh nhạt vô tình đến đáng sợ! Thế nên thằng bạn thân này càng cần phải ga-lăng hơn để bù vào phần thiếu hụt của kẻ làm anh BẤT LỰC kia!!!
- Cái gì bất lực? Ax, cái tên nhóc này. Mà hai thằng con trai với nhau, việc quái gì phải ga-lăng?!
- Tôi thích thế đó, anh buồn hay gì?
- Mày…
- Thôi thôi, làm ơn dừng lại dùm đi!!! - Thoáng thấy sắp sửa có đánh nhau, Xuyên buộc phải chen vào ngăn hai con hổ và sư tử hiếu chiến này. – Hai người sao cứ gặp nhau là như chó với mèo vậy, cãi nhau một hồi trễ học luôn bây giờ, đi thôi Định!
- Vậy là cậu chọn người dưng bỏ người nhà đúng không? – Hiệp nhất quyết không buông tha, đẩy Xuyên vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
- Anh hai, em đi với bạn là được rồi, không cần anh phải nhọc công đâu, em đi học đây!
Xuyên dần đã học được tính dứt khoát, khi nhận định rõ ràng điều gì khả thi là quyết định ngay chứ không do dự như trước nữa. Hà cớ gì phải từ bỏ thói quen vốn dĩ đã thế để chọn một điều khác dẫu tốt hơn nhưng lại chẳng dễ chịu gì.
Khỏi phải nói, kẻ chiến thắng cảm thấy sung sướng đến mức nào. Anh chàng cao kều nhí nhảnh tung tăng vừa đi vừa huýt sáo, miệng cười ngoác lên đến tận mang tai. Hiển nhiên người đi đường chú ý quá xá nên kẻ đi cùng là Xuyên cũng không thể ngó lơ:
- Này, nãy giờ nhiều người dòm chắc tưởng ông vừa mới trốn viện ra đó!
Câu nói này vô cùng hữu hiệu để cắt đứt sợi dây diều bay lơ lững nãy giờ trong tâm trí Định, cậu chàng hiển nhiên hơi quê cơ, gãi gãi đầu cười nhẹ lại rồi đáp:
- Cám ơn Xuyên nhiều nha!
- Vì điều gì?
- Vì đã lựa chọn tui.
- Cái gì mà lựa chọn chứ! Có phải cuộc thi gì đâu, ông với anh hai tui lúc nào cũng làm quá sự việc lên. Có mỗi cái đến trường thôi mà cũng giành lộn. Người ngoài nhìn vào thể nào cũng ném đá tui vì bức xúc tại sao chẳng đẹp mà lại có giá đến thế đó! – Xuyên tự biết thân phận mà cảm thán.
- Trùi, Xuyên coi thường nhan sắc của mình quá đó. Xuyên có giá thiệt mà!
- Thôi đi ông, nghe mà rợn hết da bồ câu nè!
- Hahahaha…
Được một lúc, như ngẫm nghĩ ra điều gì đó, Xuyên tự dưng bật cười đầy thích thú.
- Gì mà tự nhiên cười vậy? – Định phản phất chút ý nghĩ có phải mình vừa lây chút bệnh “tàu bay giấy” cho cậu bạn nhỏ của mình không.
- Tại tui thấy ông với anh Hiệp cứ mỗi lần gặp nhau là lại cãi lộn. Làm tui liên tưởng đến những cặp đôi trong mấy bộ phim thần tượng Hàn Quốc với Đài Loan, lúc đầu rất ghét nhau nhưng sau từ từ thì yêu nhau đắm đuối. Có khi nào… - Xuyên vừa dàn dựng kịch bản vừa ánh mắt long lanh nhìn trời cao ra chiều vô cùng thích thú.
- Ê ê, đừng có nói nhảm nhí à nha! May mà tui chưa ăn sáng nên không có gì để ói đó, nghe mà nổi hết da đà điểu luôn! I dà…. – Định vừa đi theo chiều tưởng tượng của Xuyên vừa rùng mình đầy rợn óc.
- Thôi đi ông, phản ứng cứ như thể ta đây “chuẩn Sơn” lắm vậy á! – Xuyên trề môi khích bác.
- Nè, làm ơn đừng nghĩ ra mấy loại ý tưởng sởn gai óc đó dùm tui nữa nha. Tui không có sỡ thích với mấy tên vai u thịt bắp thế đâu, mà bình sinh tui cũng chúa ghét ai cao hơn mình nữa! – Định rất ấm ức vì vẫn chưa vượt qua chiều cao lý tưởng của Hiệp.
- Ừ, thì cứ coi như là vậy đi. Mà sao tui chưa thấy ông có bạn gái vậy? Hay là có rồi mà giấu đó? Nè, chỗ bạn bè thân thiết hoạn nạn có nhau, có “tình iu” thì phải thật thà thú nhận đi! Đừng để tui điều tra ra được là phạt nặng đó nhá!
- Xuyên thiệt nhảm nhí, tui làm gì có ai! Ế chảy nước ra…
- Trùi, nói ai tin. Ông vừa cao ráo, đẹp trai, face lại rất đỗi lừa tình, đá lông nheo một cái mà mấy em girl xếp hàng xin chết. Có mà ông lọc lừa kén chọn thì có!
- Không, có kén chọn gì đâu. Thật ra thì tui đã có đối tượng hướng đến rồi, nhưng người ta vẫn chưa hiểu được lòng tui. Nên đành ngậm ngùi… - Định thở dài đầy tâm trạng.
|
- Ai? Ai vậy? Nhỏ nào mà ngây thơ trong sáng dữ vậy, để tui đi khai thông giùm cho! – Xuyên vẫn cứ hay sốt sắng vào những vấn đề mà tưởng chừng vô hại và vô… liên quan đến mình như thế.
- Thôi đi, Xuyên chẳng giúp gì được đâu! Mà nè, chịu khó chút nha, giờ trường cũng gần, lên cấp 3 tui sẽ sắm xe đạp chở Xuyên đi học. Khi đủ 18 tuổi tui đi học bằng lái rồi sẽ xin mẹ mua xe máy cho tui, nhưng tui thích A Lắc (E-Blade) hơn, vì tiện lợi có bình xăng để ngay phía trước, khỏi mắc công bước xuống mở cốp xe mỗi khi đổ xăng. Với lại tui cũng ghét xài đồ đụng hàng với kẻ đó lắm!
Biết ngọn lửa lại sắp sửa bùng cháy, Xuyên chỉ biết mỉm cười rồi im lặng cho nó dập tắt từ từ. Xuyên chưa từng nghĩ sẽ lệ thuộc hay dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng khi nhận được sự chăm sóc và dự tính của người bạn thân chí cốt, lòng cậu chàng cũng thấy dâng lên niềm hạnh phúc êm đềm.
Khi về đến nhà, Xuyên lại phải tiếp tục đối mặt với một ngọn lửa khác còn “rực rỡ” gấp bội phần, bởi nó là ngọn lửa bị bỏ rơi. Trong giờ cơm, ba mẹ kêu Xuyên lên gọi Hiệp xuống. Cửa phòng khép hờ, cậu gõ cửa hai cái rồi đẩy nhẹ vào trong. Hiệp không mặc áo, chỉ độc nhất chiếc quần sort màu xanh rêu mỏng tan trên gối chút đỉnh. Dù không phải lần đầu tiên, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cơ thể của anh trai một cách trực diện, chẳng hiểu sao trong lòng cậu chàng lại dâng lên thứ cảm xúc khó tả thành lời.
- Anh hai xuống ăn cơm. – Xuyên đi thẳng vào mục đích chính khi bước vào.
Hiệp không nói gì, mặt quay đi chỗ khác như thể xem Xuyên như người vô hình. Cậu bé thở dài tỏ vẻ lúng túng khó xử, đành xuống nước hòa giải:
- Em xin lỗi chuyện hồi sáng. Vì ngày nào em với Định cũng đi học chung với nhau, giờ tự nhiên anh đòi chở em đi học, bỏ bạn ấy đi một mình coi sao được!
Lý do Xuyên đưa ra rất đỗi thuyết phục, nhưng ai kia dường như chẳng mấy bận tâm đến điều đó.
- Cậu ra ngoài đi, nói với ba mẹ lát tôi ăn sau! – Đây là câu trả lời cho bữa cơm chiều của Hiệp.
- Anh đừng như vậy mà, thời gian gần đây em thấy rất vui vì anh đã quan tâm em nhiều hơn, chính thức xem em như một thành viên trong gia đình. Nhưng em lớn rồi, có thể tự lo cho mình được, anh không cần phải…
- TÔI ĐÃ BẢO RA NGOÀI, SAO LÈM BÈM NHIỀU THẾ HẢ?!
Hiệp bỗng quát lớn, âm vực vang khắp nhà khiến ba mẹ dưới lầu cũng phải giật mình huống chi người đối diện tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Xuyên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng theo mệnh lệnh gắt gao, đóng cửa lại rồi chạy xuống lầu cùng lúc ba mẹ toan chạy lên xem có chuyện gì. Vẫn như từ trước đến giờ, Xuyên luôn biết cách dùng lý do hợp lý để ba không trách mắng anh trai, nhận phần lỗi về mình đã gây phiền phức.
Hiệp bước vào nhà tắm xả nước, dòng chảy từ vòi sen xối thẳng xuống đỉnh đầu giúp cậu xoa dịu đi cơn tức giận. Hiệp chẳng hiểu vì điều gì mình lại nổi điên lên như vậy nữa, rõ ràng Xuyên chẳng có lỗi gì đáng để cậu phải quát mắng lớn tiếng cậu bé đến thế. Lần nào cũng vậy, cứ sau mỗi điều lầm lỡ, cậu mới hối hận về những việc mình đã đối xử với đứa em trai cùng cha khác mẹ này.
Đúng là Hiệp đang tức tối, đang rất bức bối khó chịu trong lòng, không phải vì việc Xuyên từ chối cậu để đi cùng Định. Mà vì mớ cảm xúc hỗn độn diễn ra sau đó trong lòng anh chàng. Tại sao lại phải nhất định tranh giành việc đưa đón Xuyên trong khi từ trước đến nay cậu luôn là người chúa ghét phiền phức? Tại sao trong suốt buổi học trong đầu cậu lại cứ lởn vởn hình ảnh hai người nói cười vui vẻ với nhau rồi khó chịu khôn cùng? Những điều này hoàn toàn không thể và không nên tồn tại trong cảm xúc của một người anh dành cho em trai, nó vượt quá tầm kiểm soát của một người chưa từng rung động miền yêu đương ái tình như Hiệp. Có phải chăng, đó là lý do cậu muốn chối bỏ đi tất cả?!! Hết Tập 06
|
~♥Tập 07♥~
Hiệp và Xuyên quay trở về thời gian ban đầu, ít tiếp xúc, hầu như không nói chuyện với nhau câu nào ngoại trừ vài lời chào cho có lệ khi ba mẹ gần bên. Nói một cách chính xác thì chính Hiệp là người chủ động né tránh, không còn quan tâm để ý gì đến cậu em nữa.
Thời gian như được gió lốc cuốn đi, mỗi người cũng tất bật với việc riêng của mình nên không ai để ý đến những chuyện đó nữa. Ba đi công tác xa, mẹ cũng thường xuyên được mời tham gia vào các buổi dạy, Hiệp dần ít về nhà hơn lấy lý do bận tham gia vào các hoạt động xã hội do hội sinh viên thành lập, Xuyên cũng bù đầu với việc ôn luyện thi năm cuối cấp. Với sức học ổn định như từ trước đến giờ, không khó để cậu đạt điểm chuẩn cao đậu tiếp tục vào hệ công lập khối cấp 3 ở trường đang theo học. Như vậy có nghĩa dù đã chuyển cấp nhưng cậu vẫn chỉ di chuyển đến ngôi trường ngay sát cạnh bên, nơi mà Xuyên đã hướng đến từ trước bởi đó cũng từng là trường Hiệp học.
Cậu bạn thân chí cốt hiển nhiên cũng dễ dàng qua cửa vì luôn sát cánh bên quân sư trong những ngày ôn thi. Càng vui hơn khi công bố danh sách xếp lớp khối 10, cả hai lại chính thức được học chung một lớp. Khỏi phải nói cậu chàng mừng rỡ đến mức độ nào, miệng suốt ngày cứ ngoác lên tận mang tai. Dù thành tích cũng chẳng có gì lớn lao nhưng đậu vào hệ công lập cũng là một niềm tự hào, cậu công tử Hoàng Định cũng được ba mẹ thưởng một “bao lì xì” lớn. Định rũ Xuyên làm một chầu ăn mừng vì hai niềm vui đến cùng một lúc này…
- Dạo này tui thấy ông cứ cười suốt. Vui thì biết là vui rồi nhưng cũng phải tiết chế lại chút chứ! Làm lố quá người ta tưởng bị “bịn” đó! – Xuyên luôn giỏi trong việc dập tắt cơn khoái chí của thằng bạn thân.
- Hehe, làm sao không vui cho được! Như vậy là sau bao nhiêu tháng năm dài đằng đẳng, tui với Xuyên đã chính thức được ở gần bên nhau rồi… - Miệng bớt cười nhưng đôi mắt vẫn long lanh.
- Nói gì nghe ớn vậy cha nội? “Ở gần bên nhau”, cứ như là Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bao năm dài nay được tương ngộ vậy!
- Thì cũng gần như vậy còn gì, hồi trước khác lớp nhau muốn học nhóm cùng cũng hơi trật nhịp. Giờ thì đôi ta có thể học cùng, ăn cùng, ngủ cùng mọi lúc mọi nơi rồi! kakaka…
- Ê ê, nói năng cho đàng hoàng, cái gì mà ngủ cùng?
- Ừ thì chưa ngủ cùng, nhưng trước sau gì cũng sẽ có! – Nụ cười và ánh mắt đầy vẻ gian manh. Bó tay, tui thấy ông dạo này nặng lắm rồi đó, đừng có lâu năm mà giấu, đi khám đi kẻo thành ác tính lại lây bệnh sang cho tui thì khổ, tui còn yêu đời chưa muốn đi bán muối đâu!
- Chỗ bạn bè hoạn nạn có nhau mà Xuyên nỡ đối xử với tui như vậy sao? – Định thể hiện bộ mặt khổ sỡ đúng điệu, nhưng ngay sau đó liền chuyển hóa sang nét mặt hăm he đe dọa – Không cần nói nhiều, khi xếp chỗ ngồi phải ngồi chung bàn với tui, rõ chưa?!
- Tui thấy chuyện đó hơi khó. – Xuyên tỏ vẻ thở dài đầy tâm trạng dù không mấy thiết tha.
- Tại sao lại khó?
- Nhìn lại chiều cao của tui với ông đi, đứa thấp tè đứa cao nhòng mà đòi ngồi chung một chỗ. Nếu cùng ngồi những bàn gần đầu thì mấy đứa ngồi sau bị lưng ông che bảng hết, còn ngồi bàn chót chung với ông thì sao tui thấy chữ trên bảng được? Mắt tui bị cận mà!
- Sao Xuyên không đeo kính đi?
- Có đi đo độ lắp kính rồi, độ nhẹ nên chỉ đeo khi cần thiết thôi. Đeo ra ngoài thấy ngại ngại!
- Có gì đâu mà ngại? Giờ tụi học sinh đeo kính cả đống. – Định cũng muốn Xuyên đeo kính, nhìn trông sẽ thư sinh và ku-te hơn.
- Vậy ông cũng đeo đi rồi tui đeo. – Xuyên muốn tìm thêm người đồng cảnh ngộ.
- Tui có bị cận đâu đeo kính làm gì, mắc công người ta nói tui lưu manh giả danh trí thức nữa!
Trải qua cuộc bàn luận sôi nổi, rốt cục vẫn như quy luật sắp đặt, Xuyên và Định vẫn em ở đầu sông anh cuối sông. Xuyên mang tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp vì môi trường cấp 3 mới mẻ, nhưng hơn cả là niềm hân hoan bởi bước ngoặc lớn trong quãng đời học sinh của mình. Với môi trường mới, cậu được tham gia vào nhiều hoạt động ngoại khóa của đoàn viên hơn, các môn học thể dục cũng được nhà trường cho vào thể loại tự chọn. Vì Định đã nắm thành tích môn Judo từ cấp 2, nên dù biết Xuyên chọn Bơi lội anh chàng cũng không thay đổi được.
|
Mọi thứ đang trong chiều hướng tốt đẹp, Xuyên đã nghĩ mình có thể tạm hài lòng với những đang có hiện tại. Papa sau chuyến công tác xa trở về mang theo rất nhiều quà bản xứ, tất nhiên không quên phần thưởng dành cho cậu con trai bé nhỏ vì đã đạt thành tích rất tốt trong kì thi đậu cấp 3 vừa qua – đó là chiếc điện thoại di động Samsung Galaxy.Note II bắt mắt, để cậu thuận tiện liên lạc với gia đình và bạn bè trong những giờ ngoại khóa, tất nhiên khi ở trong lớp thì không được sử dụng (chỉ được xài lén thôi $.$).
Xuyên nhận được một món quà bất ngờ, một bữa tiệc ấm cúng vừa để chào đón papa trở về, vừa xem như chúc mừng cho thành tích của cậu. Có lẽ niềm vui đã trở nên vô cùng trọn vẹn, nếu như…
- Ủa, sao giờ này chưa thấy thằng Hiệp về nữa? – Ba bất chợt hỏi một thành viên còn chưa có mặt.
- Ờm, giờ này chắc nó cũng sắp về rồi đó! – Mẹ nhìn đồng hồ rồi đáp.
- Dù nó lên đại học rồi nhưng bà cũng phải nhớ để ý theo dõi nó, đừng dễ dãi cho nó muốn làm gì thì làm, ăn chơi lêu lỏng là không được đâu!
- Ừm, tôi biết rồi…
Được một lúc khi đồ ăn vừa dọn xong thì Hiệp về tới, nhưng anh chàng không đi một mình, mà còn dẫn thêm một người nữa – một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời trang, mái tóc uốn xoăn nhẹ cùng gương mặt được trang điểm kỹ càng, phần nào che đi vài vết tàn nhan chưa kịp phai nhạt. Cả hai cùng bước vào trong ánh nhìn thoáng chút ngạc nhiên của ba mẹ và cả Xuyên. Hiệp chủ động mở lời trước:
- Đây là Trang bạn gái của con, biết hôm nay ba vừa đi công tác về nên nhân tiện đưa cô ấy đến ra mắt ba mẹ!
- Cháu chào hai bác, đường đột đến nhà thế này thật không phải phép. Cháu có món quà biếu hai bác ạ!
– Cô nàng tỏ ra mình là một người rất biết lễ nghĩa, lại hoạt bát nhanh nhẹn.
- Đến chơi là tốt rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém hả cháu! – Mẹ Hiệp cũng đáp lại bằng câu thoại thường nghe trên phim.
- Dạ, không có gì quý giá đâu ạ! Gia đình cháu chuyên kinh doanh mặt hàng nội thất, sẵn tiện tìm một món lâu chưa xuất hàng để đem tặng thôi!!!
Chân mày của papa khẽ chau lại, mẹ cũng hơi ngớ người, Trang liếc sang thấy Hiệp cũng nháy mắt ra hiệu không hài lòng, cô nàng biết mình đã bị hố nên quê cơ đứng đơ vài giây. Nhưng với tính cách của một sinh viên ngành Marketting năng động, Trang nhanh chóng tìm cách giải quyết tình huống căng thẳng. Lúc này cô nàng mới chú ý đến một thành viên nữa đang lặng lẽ ngồi gần bàn ăn bới cơm, cô liền chủ động chào hỏi:
- Anh Hiệp? Cậu bé kia là ai vậy, hình như em chưa nghe anh nói đến!
- Ờ… đó là em trai anh, nó vừa vào học lớp 10 ở trường trước đây anh từng học! – Trong thanh âm của Hiệp có vẻ ngập ngừng.
- Ô, hóa ra là anh còn có một đứa em trai! Đúng là anh em nha, ai cũng đẹp trai cả. Nhưng cậu bé này trông thư sinh trắng trẻo nên nhìn dễ thương hơn anh nhiều! – Cô bạn gái của Hiệp nói một tràng sảng khoái, không cần giữ ý tứ gì. Sau đó bước tới gần Xuyên bắt tay đầy thân thiết. – Chào em, rất vui được biết em. Em tên gì, nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, em tên Xuyên. 15 tuổi!
- Tên dễ thương y như người vậy! Hi vọng sau này sẽ được em chiếu cố nhiều nhé!
- Dạ có gì mà chiếu cố chị? – Xuyên không hiểu vì sao bà chị này lại tỏ vẻ nhiệt tình với mình như vậy.
- Có chứ cưng, sau này ở chung một nhà khó tránh khỏi cảnh chị dâu em chồng. Hi vọng em không khó khăn với chị quá, chị là người thật thà, có gì thì nói huỵt tẹc ra nga. Chị thì không giỏi về nữ công gia chánh đâu, nên chắc chuyện bếp núc không thể đụng tới. Giá như em là con gái thì tốt quá, chị đỡ phải lo, thôi thì có gì mua đồ siêu thị làm sẵn vậy!
Ba mẹ và Hiệp vừa thảng thốt vừa ngậm bồ hòn không biết phản ứng thế nào trước cô bạn gái vô cùng “thùy mị nết na” này của anh chàng, Xuyên thì vẫn bình thản đáp lại:
- Không sao đâu ạ, vì ba mẹ cũng hay đi làm suốt nên từ nhỏ em cũng đã được mẹ dạy cho vài món. Em có thể tự lo phần nấu nướng được, chỉ sợ chị không hợp khẩu vị thôi!
- Thiệt hả? Úi chà thế thì may quá, chị có thể bớt lo rồi. Yên tâm đi cưng, chị tuy là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng rất dễ nuôi, món gì cũng ăn được hết miễn không khó nuốt quá là được rồi!
|
Thoáng thấy đồ ăn sắp sửa nguội lạnh đến nơi, ba tằn hắn bảo mọi người cùng tập trung vào bàn ăn dùng bữa. Xuyên lấy thêm chén đũa cho “chị dâu tương lai hên – xui”, bữa cơm trôi qua trong bầu không khí vui vẻ vì miệng thành viên mới cứ liên tục vừa ăn vừa giới thiệu về bản thân cũng như gia thế cô nàng.
Dù xét về tính cách, cô nàng cũng là một người hoạt náo, nghĩ gì nói nấy, trong người thế nào thì phơi bày ra hết chứ không tỏ vẻ tiểu thư e thẹn ngại ngùng ra dáng “gái nhà lành”. Nhưng cũng bởi phong thái và cách ứng xử có phần phô trương quá thể, cũng đủ để những người dày dạn kinh nghiệm như ba mẹ mường tượng ra trước tương lai của cô nàng nếu về làm dâu thì chỉ có cung phụng ngược chứ chẳng trông cậy được gì.
Hiệp là một người tuy có phần lông bông ít chú tâm vào những việc nhỏ nhặt, nhưng hiển nhiên cũng hiểu đạo lý bền vững gia đình. Vì thế sau một thời gian cả thèm chống chán, anh chàng cũng “say goodbye” cô bạn gái cá tính kia. Xuyên hoàn toàn không có động thái gì trong những mối quan hệ yêu đương của Hiệp, nói một cách chính xác thì cậu cũng chẳng có quyền hạn gì mà xen vào. Nhưng từ trong suy nghĩ của Xuyên, cậu hoàn toàn không có cảm giác vui mừng hồ hởi thay cho anh trai khi có bạn gái, trong cậu tồn tại một suy tưởng khác, hình như Hiệp đang cố tình vui đùa bởn cợt dễ dãi trong chuyện tình cảm. Dù không tự nhận hiểu hết về con người Hiệp, nhưng dù sao cũng đã sống cùng một nhà hơn 10 năm, thông qua cách dạy dỗ của ba và mẹ nuôi, cậu cũng có thể biết tính cách của anh trai mình không hề có hứng thú với những kiểu cô nàng thích xê xua ăn diện và rõ ràng mục đích yêu đương là vì Tiền.
Dường như Hiệp vẫn chưa chịu dừng lại, mỗi lúc càng một công khai hơn những mối quan hệ của mình, cụ thể là để Xuyên càng chú ý hơn nữa. Trong lúc đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng dưng Hiệp bước vào mà không gõ cửa, thật ra từ trước đến nay Hiệp chưa từng bước vào phòng Xuyên nên động tác đó cũng hoàn toàn không phải tất yếu...
- Có chuyện gì vậy anh? – Xuyên dùng câu hỏi thay cho sự ngạc nhiên của mình.
- Muốn cho cậu xem vài bức hình để tuyển chọn giúp tôi!
Nói xong, Hiệp bật Ipad, mở ra album hình trong thư mục cá nhân, có đến gần chục cô nàng với đủ các kiểu cách, dịu dàng có, cá tính có, gợi cảm có…
- Thế nào? Cậu thấy ai ổn nhất? Nhắm mắt bắt thăm mãi cũng chán, thôi thì để em trai chọn giúp một cô xem thử có hợp với tôi không!
- Anh hai! – Xuyên thở dài bật ra từ nhân xưng khó nhọc, mắt nhắm nghiền rồi quay sang đối diện nhìn Hiệp, như chẳng hề quan tâm đến những bức hình kia.
- Sao, chọn ai? – Anh chàng dường như vẫn rất chăm chú vào việc rỗi hơi đó.
- Cuối năm nay em sẽ xin ba và mẹ nuôi cho đăng ký học nội trú. Vì sắp tới ngoài buổi sáng học chính quy, buổi chiều em còn phải học tăng tiết phụ đạo các môn hệ số 2 cũng như chuyên ban nữa, tối lại hoạt động ngoại khóa và môn học tự chọn, ở lại trường sẽ tiện hơn. Vì thế thời gian sắp tới anh hãy thu xếp thời gian ở nhà nhiều hơn với ba và mẹ nuôi!
- Tại sao cậu lại học nội trú? Nhà chỉ cách trường có 5 phút đi bộ, việc gì phải nhọc công?! Hay còn lý do nào khác?
- Thời gian gần đây anh rất ít khi ở nhà, lại cứ quan hệ bừa bãi, ba mẹ thật sự rất phiền lòng. Anh nên sống bình thường lại như trước đi!
- Cậu có tư cách khuyên bảo tôi hả?!
Hiệp mỗi khi bực tức thường nói những câu dễ gây tổn thương người khác, và người thường chịu điều đó nhiều nhất luôn là Xuyên. Hiệp cũng thấy lúng túng khi lỡ miệng thốt ra những lời đó, dù tự trong thâm tâm cậu không hề muốn thế.
|