Đồng Hồ Vĩnh Cửu
|
|
“Đây là những lời thực lòng nhất, và cũng là những điều sau cuối tôi muốn nói với khán giả. Tôi không phải là gay, chỉ đơn thuần, hay ngẫu nhiên, mà người tôi chọn yêu, và yêu suốt cuộc đời, lại là một người con trai.” Cả khán phòng như vỡ òa, vì trước đây, tôi chưa bao giờ công nhận tôi có một mối quan hệ nào là tình yêu nam-nam như trong phim, tôi chỉ nói bằng những kiểu rất lấp lửng và nước đôi để né tránh. Giờ thì, chẳng còn gì để né tránh nữa cả. Đằng, em yêu anh. Chẳng còn gì để né tránh nữa cả. Và em sẽ chịu nhận hết mọi vết thương, mọi nỗi đau, mọi lời nói của dư luận. Và em sẽ chịu nhận nó với tâm thái trơ cạn, cũng như bình thản nhất của mình, vì em yêu anh vô cùng. Em yêu anh, vô cùng, xin anh hãy nhớ. Tôi thốt lên. “Con xin lỗi mẹ, trăm vạn lần, con xin lỗi mẹ. Nhưng giá mà mẹ hiểu rằng con đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên người ấy. Giá mà mẹ hiểu, con cầu xin mẹ điều đó, dù chỉ một chút thôi. Con yêu mẹ vĩnh viễn, mẹ của con à.” Khán phòng ấy nhòa đi trước mắt tôi, mắt tôi ướt đẫm. Có rất nhiều tiếng ồn ào, có nhiều tiếng thổn thức. Tôi nói tiếp, không ngăn nổi sự run rẩy trong giọng mình. “Và người yêu dấu của em, xin anh hãy nhớ, dù có ra sao đi chăng nữa, dù điều gì xảy đến, thì niềm yêu này, của em, dành cho anh, vĩnh viễn không bao giờ có gì, hoặc có ai, có thể thay đổi được.” Tôi mỉm cười, Đằng như đang đứng trước tôi, và anh khẽ vuốt tóc tôi. Chúng tôi như những đứa trẻ vừa mười lăm tuổi, tôi vẫn kiêu hãnh như ngày nào, nhưng khi nhìn Đằng, thì tôi không còn kiêu hãnh nữa, tôi nhìn anh dịu dàng, bằng tất cả tấm lòng mình. Như anh đang cõng tôi trên lưng, và tôi tim tôi rạo rực, thổn thức biết mấy, khi đọc lời thoại Juliet. Và như, tôi thấy anh giữa biển sương mù London sáu năm xa cách, vẫn như thế, chỉ trưởng thành thêm trên nét mặt và vóc dáng, Đằng của tôi, Đằng của tôi, anh vẫn trầm tĩnh và yên ả như loài cây hoa tím mà tôi yêu hơn hết thảy mọi loài hoa. Và như, tôi đang run rẩy chạm vào anh, để được thuộc về anh, để là đứa trẻ của anh, chỉ của anh thôi, thuộc về duy nhất anh. Tôi là đứa trẻ vụng về của anh, dù bao nhiêu năm xa cách chăng nữa. Tôi nói với anh, vẫn đầy sự run rẩy. “Không một ai có thể, anh hãy nhớ lấy lời em, xóa đi ảnh hình anh trong tâm khảm em được, và sẽ Vĩnh Viễn như thế, dù em có chết đi, hay có ra sao.” Tôi nhớ buổi sáng hôm chúng tôi gặp lại, và lần đầu tiên thuộc về nhau, tôi đã nói. Em muốn là của anh. Đằng trả lời tôi, thuộc về anh nhé? Vâng. Như thế đó, chúng ta đã là của nhau rồi. Tôi lại nói, mạnh mẽ hơn, tràn lấp hơn, đầy khẳng định. “Và em, em đã thuộc về anh rồi, em thuộc về chỉ riêng anh thôi, điều này cũng là vĩnh tuyệt. Chúng ta, đã-thuộc-về-nhau-rồi. Và sẽ vĩnh viễn thuộc về nhau. Người yêu dấu, em muốn anh khắc ghi điều này. Cùng với nhau, ta sẽ chịu đựng mọi sóng gió.” Tôi cười như anh trước mặt tôi, chứ không phải rất nhiều phóng viên xa lạ. “Em yêu anh, ngàn lần khôn kể xiết, không lời nói nào diễn tả trọn được, nỗi yêu lớn lao này của em, dành cho anh.” Tôi muốn ôm lấy Đằng, như trong đêm Giáng sinh ấy, và tôi muốn được là của anh, tôi khát khao anh, cơ thể tôi vẫn chờ đợi bàn tay dịu dàng của anh, và đôi môi êm ả đầy nâng niu của anh, chạm vào chúng. Tôi như tan vào tình yêu anh, tình yêu dành cho anh. Tử Đằng của tôi. . . . Người quản lý gạt nước mắt cho tôi, rồi cô cầm tay tôi dắt vào nhà, tôi cảm thấy mình mất hẳn sức lực, như một đứa trẻ. Mẹ đang chờ tôi. Vì buổi họp báo này được quay trực tiếp nên hẳn cả nhà tôi đã xem truyền hình rồi. Mẹ tôi ngồi ở đấy, bên bàn khách, gục đầu vào tay. Tôi chẳng còn lời nào nữa, các chị tôi im lặng, và cha tôi cũng thế. Một sự im lặng đau đớn và nặng nề. Vì chẳng thể nói gì hơn, vả chăng, cũng đã đuối sức với nỗi đau của mình, tôi ngồi im lặng trước gia đình tôi, và mẹ của tôi. Mẹ yêu dấu của tôi. Không còn lời nào được thốt trong căn phòng rộng này. Và khi có một lời nào, thì đó sẽ là một cú pháo kích đầu tiên. Tôi biết như thế. Không, là tôi đã, những tưởng như thế. Đấy, không phải là một cú pháo kích. “Mẹ rất yêu con, Bảo Bối của mẹ. Con mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ nói sau, và con hãy nhớ, mẹ lúc nào cũng tha thiết yêu con.” “Chị cũng yêu em, các chị đều yêu em, rất nhiều, em trai ạ.” “Cha cũng thế, con trai, cha yêu con.” Đó, là lần đầu tiên cha tôi nói ra, dù rằng tôi biết người luôn yêu tôi. Nhưng lần này người nói, và nước mắt người đã chảy. Cả gia đình tôi, cả tôi, đều khóc. Nước mắt tôi, tưởng đã cạn kiệt vì bị trút quá nhiều, giờ đây đang vỡ òa. Và mẹ ôm tôi rất chặt. Tôi thực mệt mỏi, nhưng tôi yêu gia đình mình, yêu biết bao. Tôi ngả đầu vào vai mẹ mà khóc, cha tôi ôm cả mẹ và tôi, các chị đứng xung quanh.
|
Part 18: Đám cưới Tôi tắt ti vi. Thân hình lún sâu hơn vào lớp ghế nệm êm ái. Đầu tôi báo hiệu một cơn đau, và đôi tai đang ù đi. Tôi chẳng hiểu Bối đang làm gì. Tại sao lúc này em ấy lại chọn cách nói ra. Tôi không thể hiểu nổi nữa. Tôi biết Bối rất mạnh mẽ, em sẵn sàng bỏ tất cả thế giới vì tôi. Nhưng còn tôi, tôi có xứng đáng với tình yêu của em không? Tôi chưa bao giờ hỏi mình đã làm những gì mà em lại có thể yêu tôi đến thế. Tôi chỉ là thằng con trai tầm thường, không đem lại nụ cười hạnh phúc nào cho người tôi yêu. Tôi là một kẻ thất bại. Tôi nhút nhát. Tôi đớn hèn. “Chúng ta, đã thuộc về nhau rồi. Và sẽ vĩnh viễn thuộc về nhau. Người yêu dấu, em muốn anh khắc ghi điều này. Cùng với nhau, ta sẽ chịu đựng mọi sóng gió. Em yêu anh, ngàn lần khôn kể xiết, không lời nói nào diễn tả trọn được, nỗi yêu lớn lao này của em, dành cho anh” Đầu tôi nhức như muốn vỡ tung ra. Tôi còn có thể làm gì đây. Tôi còn có thể làm gì? Tôi nhìn bệnh án của mẹ tôi đặt trên bàn. Ung thư xương giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn. Mẹ tôi đang chết. Còn tình yêu của tôi cũng đang chết. Tôi nhớ đôi mắt đau đớn của anh Hai khi đưa cho tôi bệnh án và dòng nước mắt của bé Út. Cả ba chúng tôi đều không tin việc này là sự thật. Mẹ sắp rời bỏ chúng tôi. . Còn Bối, tôi biết nếu em thiếu tôi, em vẫn sẽ sống, như em đã từng sống. Tôi nhớ lại những ngày thơ bé, lần đầu tiên tôi đến trường. Chẳng phải là mẹ dắt tôi đi trên đường làng, mà là một buổi sáng rất sớm, mẹ chở tôi đi học. Mẹ mua cho tôi một hộp cơm, ngắm nhìn tôi ăn, nhẹ nhàng vén mái tóc tơ mềm của tôi. Tôi nhớ lần đầu gặp Bối. Vẻ đáng yêu ấy, vẻ kiêu kỳ, lãnh đạm, nhưng lại như là cần một ai đó để yêu thương che chở. Tôi nhớ lại từng cái chạm của Bối trên lưng tôi. Chúng nóng hổi, bỏng lửa, và trái tim tôi đập liên hồi. Lần đầu tôi tập xe đạp. Mẹ đã vịn chiếc xe cho tôi, đã ôm tôi khi tôi mất đà ngã xuống. Mẹ đã chạy với tôi, lướt qua những quãng đường dịu êm nhất trong cuộc sống. Bối thì khác. Tôi và Bối chưa từng có một thời gian nào hạnh phúc. Chúng tôi chỉ bên nhau đó, nhưng lại xa cách quá đỗi. Đến mức tôi không chịu nổi, đã có lần gần như muốn ôm siết lấy em ngay trong sân trường để nói yêu em. Tôi cũng từng ôm mẹ khi thông báo kết quả thi đậu vào Y. Giọt nước mắt rơi trên mặt mẹ tôi, và đôi vòng tay ôm tôi. Vòng ôm không chặt như ngày xưa, nhưng vẫn trần đầy tình yêu. Tôi đã làm gì được cho mẹ tôi và cho Bối Bối. Không gì cả. Tại sao tôi lại bắt họ phải chịu đựng việc này. Tại sao? Tại sao lúc nào những người tôi yêu thương cũng bị tôi làm tổn thương. Tại sao? Tại sao tôi chẳng thể nào mang lại cho họ niềm vui. Bối đã khóc rất nhiều vì tôi. Còn mẹ…từng vết chai trên bàn tay mẹ, từng nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ đều là vì chúng tôi. Mẹ đang chết. Còn Bối, tôi không thể phụ lòng em một lần nào nữa. “Con biết không Đằng….Hạnh phúc của các anh em con là hạnh phúc của mẹ. Vì vậy hãy sống sao cho thật hạnh phúc” Tôi hét lên. Tôi đi vòng vòng trong nhà. Tôi đi lên cầu thang. Và lại đi xuống, có đến trăm bận như vậy. Tôi không biết phải làm sao nữa. Chợt tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ của Bối trên cổ tay mình. Kim dài và kim ngắn chạm nhau sau một vòng quay bất tận. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không thể mất Bối một lần nào nữa. Tôi ngắm nhìn chiếc đồng hồ. Tôi biết dù đồng hồ này có hết pin, có ngừng chạy, nhưng chỉ khi nào thay pin sửa mạch là nó lại hoạt động. Vì hai chiếc kim ấy chỉ có một ước mong. Chạm vào. Chạm vào. Mãi mãi chạm vào. Con biết mẹ rất yêu con. Nên nếu đây là quyết định của con, mẹ sẽ ủng hộ phải không? “Đằng, cậu có nhà không?” Tiếng Cường vang lên. Tôi ra mở cửa ngay. Tôi muốn thông báo với Cường việc này. “Đằng! Mẹ cậu bị ung thư phải không?” Tôi gật đầu…Cường nhìn tôi, cậu có vẻ lo lắng. Hai bàn tay cậu nắm lại, khuôn mặt rịn mồ hôi. Tôi hỏi ngay: -Chuyện gì vậy? -Không có gì. Khi nãy tớ chạy nhanh quá thôi. Tôi gật đầu. Chợt Cường nhìn tôi. Cậu ấy nói rất rành mạch. -Tớ với Anh đang yêu nhau. Tôi ngỡ ngàng quá nên đứng sững lại. Tôi đã biết Cường có tình cảm với Anh từ lúc học cấp 3 nhưng rồi khi cậu ấy quen Hạ Y tôi không còn nhớ. -Tụi tớ biết chuyện của bác gái…Anh rất quý mẹ cậu, cậu biết đấy. -Tớ biết… -Tụi tớ định giúp cậu.
|
-Tớ đã quyết định. Tớ sẽ kiên trì với Bối tới cùng. Khuôn mặt Cường chợt như nhăn lại, tôi vẫn hay thấy biểu cảm của cậu ấy như thế khi cậu ấy khám bệnh, nó có nghĩa là cậu đang suy nghĩ rất nhiều. -Tớ đã rất nhức đầu và tớ cũng suy nghĩ rất kỹ. Mẹ sẽ chúc phúc cho bọn tớ, vì mẹ rất yêu tớ. Có lẽ mới đầu thì hơi khó khăn một chút. Nhưng tớ tin tụi tớ vui thì mẹ sẽ vui. -Nhưng mẹ cậu có qua được cú sốc, có qua được sự đau đớn mà tình yêu của cậu với Bối mang lại không? Cậu có thay đổi được định kiến xã hội đã ăn sâu vào não của mẹ cậu không? Mẹ cậu là người của thế hệ trước, mẹ cậu khác tớ, khác cậu, khác Anh, cậu không thể nào làm mẹ cậu thay đổi được những gì mà bác ấy tin chắc là đúng, mẹ cậu rất bảo thủ. Cậu nên nhớ bác ấy đang bị bệnh. Nỗi buồn sẽ giết chết bác ấy. Tôi im lặng. Cường nói đúng. -Tớ có một cách… Tôi nhìn Cường. Cậu ấy đã ngồi và đang cầm ly nước bằng hai tay, đôi mắt cậu nhìn sâu vào đáy ly. Chợt Cường nở một nụ cười: -Anh bảo cậu ấy rất quý mẹ cậu, cậu ấy muốn chăm sóc mẹ cậu lúc cuối đời như một cô con gái. Cậu ấy cũng bảo nếu mình đồng ý thì cậu ấy muốn cậu và cậu ấy sẽ làm đám cưới giả. -Đám cưới giả…? -Đúng vậy… -Cậu và Anh sẽ làm đám cưới giả. Cậu ấy sẽ chăm sóc mẹ cậu lúc cuối đời…Như thế thì gia đình cậu sẽ không phải mang tiếng gì hết…Mẹ cậu sẽ ra đi trong thanh thản và niềm vui. Tôi nhìn Cường. Cậu ấy là người bạn thân nhất trong cuộc đời của tôi. Những điều cậu ấy nói rất đúng. Nếu người đề xuất ý kiến này là Anh, có lẽ tôi sẽ từ chối. Nhưng tôi biết Cường sẽ không lừa gạt tôi. Tôi đã đọc bệnh án của mẹ. Bà chỉ còn sống hơn nửa năm. Nửa năm làm cho mẹ tôi hạnh phúc và quãng đời còn lại tôi sẽ dành trọn cho Bối. Cường uống cạn ly nước. -Chúng ta là bạn bè…Vì thế tớ rất tin tưởng để giao Phương Anh cho cậu. Cường cười nhẹ. Cậu đặt ly nước xuống bàn. Tôi khẽ gật đầu. -Nhưng trước khi đám cưới với Anh tớ muốn cậu đi dự đám cưới của tớ. Đám cưới của tớ với Bối. Tôi chẳng hiểu mình đã làm nên phép màu gì. Khi tôi thông báo việc này. Rất bí mật. Mọi người đều chúc mừng tôi. Tất nhiên chỉ có những người mà chúng tôi yêu mến lắm. Tôi và Bối nhắn tin với nhau suốt ngày, nhưng tôi không hề nói cho Bối việc mẹ tôi bị ung thư. Tôi muốn cảm giác hạnh phúc sẽ ở lại trong lòng Bối trọn vẹn. Bối hầu như ngày nào cũng bị săn lùng, việc để cậu ấy đến được nhà thờ, nơi mà hai chúng tôi đã trải qua đêm giáng sinh đầu tiên thật sự là một kỳ công. Nhờ có chị Lan, người quản lý của Bối, tôi mới có cơ hội gặp em một lát, khi Bối đi vào bệnh viện khám sức khỏe. Tôi trao vội cho Bối một nụ hôn. Em nhìn tôi mỉm cười mãn nguyện. -Các chị của em rất mong chờ đám cưới. Tôi gật đầu. Tôi không biết nên nói gì với em nữa. -Em đã liên lạc với Khiên. Cậu ấy và Daniel sẽ đến đám cưới của chúng ta. -Bố anh vẫn đang công tác ở Anh…Có lẽ không đến dự. Gia đình anh chắc sẽ có bé Út và anh hai… -Em chỉ cần có anh. Bối cười và đặt lên môi tôi một nụ hôn phớt. Em rời khỏi phòng rất nhanh. Tôi mỉm cười nhẹ. Và rồi như một giấc mơ. Ngày cưới của chúng tôi đã đến. Đêm hôm trước đó tôi về nhà gặp mẹ. Bà đơn giản lặng im nhìn tôi. Mẹ tôi chẳng nói gì. Tôi nhìn bà rồi bảo: -Con sẽ cưới Anh. Mẹ chỉ gật đầu. Rồi bà mỉm cười: -Anh đã nói với mẹ lúc sang. -Ngày mai tụi con sẽ đi chụp ảnh cưới. -Anh cũng đã nói…Nhưng mẹ muốn hỏi một chuyện. -Con hạnh phúc khi cưới Anh chứ?
|
Tôi chỉ mỉm cười nhẹ. Lòng tôi đang hân hoan vì ngày mai tôi sẽ đám cưới với Bối. Tôi và cậu sẽ sống với nhau suốt đời. Mẹ tôi cũng mỉm cười. Cả nhà thờ chỉ có khoảng hai chục người, nhưng ai cũng mỉm cười. Tôi đứng im, run lên vì đợi chờ và hồi hộp. Thật may mắn là nhà của Bối có quen biết với nhà thờ nên cha xứ đã cho chúng tôi mượn nơi này. Một đám cưới nhỏ chỉ có gia đình Bối và anh hai, bé Út, cùng những người bạn. Chị dâu và bé Út mỉm cười với tôi, trong khi anh hai khó khăn khi biểu hiện sự vui mừng hơn. Anh chỉ nhìn tôi tỏ ý khích lệ. Bố của Bối thì chơi một bản độc tấu Piano say mê, và hai trong ba chị của cậu ấy thì hát một khúc đồng ca chúc mừng đám cưới. Cường và Kiệt đứng yên lặng bên Khiên và Daniel đang nắm tay nhau. Khi tôi nhìn lướt qua họ, Khiên giơ một ngón tay cái lên, Daniel thì làm dấu chữ thập, Cường gật đầu nhè nhẹ, còn Tiểu Kiệt chỉ thầm nói, có lẽ là “Anh giỏi lắm”. Hạ Y nhìn Cường. Tôi nghĩ đôi mắt của cô có vẻ còn yêu cậu ấy. Tôi nhìn qua phía Anh, đang đứng sau lưng Cường, khuôn mặt tươi cười, bộ đồ đỏ nhung bó sát rất hợp với cô. Mẹ Bối ngồi một mình phía bên này dãy ghế, khuôn mặt bình thản, vẫn cười nhẹ. Cả thánh đường không trang trí hoa và nến, cũng chẳng có những đứa bé rắc hoa và thảm nhung. Nhưng có lẽ chính sự đơn giản ấy mới khiến chúng tôi cảm thấy thoải mái. Mọi người chúng tôi quen biết đang ở đây. Và họ đang chúc phúc cho chúng tôi. Rồi chị hai Bối dẫn cậu ấy xuất hiện. Bối trông như một thiên thần trong bộ veston toàn trắng. Cậu nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh và đôi môi mỉm cười. Tôi quay người lại, hơi bối rối, hít vào thật sâu. Mùi không khí của thánh đường này, mùi của hạnh phúc và hoan hỉ căng tràn trong lồng ngực của tôi. Chị hai cậu đưa cậu đến bên tôi. Chợt mẹ Bối đứng dậy, bà ôm lấy Bối và bật khóc. Bối vỗ nhẹ lên lưng bà. Mẹ Bối nắm lấy tay cậu và đặt vào bàn tay tôi. Tôi chỉ khẽ nghe bà thầm thì: -Hãy cho nó sự hạnh phúc. Tôi gật đầu và nắm lấy tay Bối. Tôi mỉm cười, hai chúng tôi bước về phía trước. Khi đi lướt qua Anh. Tôi thấy cô vỗ tay mừng, nhưng rất nhanh tôi thấy cô ấy ngoảnh mặt đi nhìn Cường. Bài đồng ca ngừng lại. Và bố của Bối đứng trên bục, nhìn chúng tôi. Có vẻ như ông đang muốn nói một cái gì long trọng. -Hôm nay chúng ta ở đây, dưới mái nhà của Chúa, dù chúng ta không có đạo…Cõ lẽ tôi không ngờ ngày hôm nay lại là đám cưới của con trai tôi với một người con trai khác… Tử Đằng, cậu rất giỏi, có thể chiếm được Bảo Bối của nhà tôi. Đám cưới này tuy không được pháp luật hay bất cứ điều gì bảo vệ, nhưng nó đã được ràng buộc bởi tình yêu của hai đứa dành cho nhau. Đằng này, Bối này, hai con nguyện sẽ bên nhau trọn đời chứ, dù có bệnh tật hay nghèo khó… Tôi nhìn sâu vào mắt Bối, cảm thấy một sự hạnh phúc tràn ra từ đôi mắt ánh chiều ấy. Và khi môi cậu mấp máy, tôi cũng thốt thành lời: -Chúng con đồng ý… -Vậy thì hai đứa trao nhẫn đi. Tôi lấy ra hộp nhẫn đã mua lâu rồi. Chiếc nhẫn có khắc tên tôi trao cho Bối, chiếc nhẫn khắc tên Bối đeo vào tay tôi. Hai chúng tôi cũng trao nhau hai chiếc đồng hồ đã từng vỡ mặt… Như thể nhìn vào nó, chúng tôi nhìn thấy ngàn phiến kỉ niệm rơi rơi. Tôi muốn nói với Bối mọi việc. Rằng Bối sẽ phải chờ tôi. Rằng tôi sẽ kết hôn giả với Anh, rằng mẹ tôi sắp qua đời. Tôi sẽ thành thực vô cùng. Chợt Phương Anh kêu lên một tiếng: -Có phóng viên. >.< Extra Những vết thương Bối Bối vốn là một đứa trẻ không ngoan, cậu hay cãi lời các chị, cậu hay vùng vằng với mẹ, và đôi khi cậu hờn trách cha cậu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Cậu luôn cho rằng mình là một kẻ lãnh đạm, nhưng thật ra cậu rất dễ hờn giận. Vì một điều đơn giản, cậu dễ tổn thương như tất thảy mọi đứa trẻ nhạy cảm trên đời này. Bối Bối sinh vào tháng mười một, là một Hổ Cáp chân chính, thế nên cậu có thói quen tích độc. Nọc độc cậu tích rồi, xả ra cho người ta cũng nhiều mà trút vào bản thân cậu chẳng ít. Bối rất hiếm khi kết thân với ai. Bởi cậu nghi ngờ hầu tất mọi người trên đời, cậu cực đoan trong nhiều vấn đề, cậu cho rằng người ta luôn có dụng ý xấu. Có thể nói Bối chưa bao giờ ngây thơ, hay là, trái lại, quá ngây thơ vì đã không trưởng thành nữa sau khi nhận thức rất sớm thế giới này. Cậu cho rằng cuộc đời là một nơi vô cùng bất hạnh, mặc dù gia đình cậu rất êm ấm, chẳng hiểu sao, một đứa trẻ như cậu, ngay từ thưở ấu thơ đã mang đầy những ưu phiền vô cớ chất trong hồn mình. Cậu buồn luôn luôn, cậu không cảm thấy hứng khởi với bất kỳ điều gì. Rất nhiều lần cậu muốn chết. Những lần ấy, cậu dùng dao rạch tay mình, và máu chảy vòng quanh, nhưng rồi cậu băng vết thương, lại đeo đồng hồ, chẳng ai biết cậu đã làm gì với cổ tay trái. Từ bé đến lớn, cổ tay cậu đầy những vết xước, sâu có, nông cũng có. Duy cậu không chết. Cậu vẫn cứ sống đấy, rất lãnh đạm với thế giới, và đầy cô đơn. Cậu rất mạnh mẽ, nhưng cũng yếu đuối. Cậu luôn tự giải quyết mọi vấn đề của mình, tuy nhiên bằng những cách gây tổn thương cho chính cậu nhiều hơn những điều tốt. Và khi cậu gặp Đằng, đó là lần đầu tiên cậu không thể dè chừng. Gương mặt ấy quá trầm tĩnh, lại đầy sự ủi an. Cậu cô đơn vô kể và cậu chấp nhận điều ấy từ rất lâu, nhưng khi đó, cậu đã sợ hãi nó. Cậu những muốn được ủi an, cậu đã luôn lo sợ và dè chừng với thế giới này, bởi cậu quá dễ bị thương, đấy là lần đầu tiên cậu muốn được che chở, khát vọng sâu kín nhất trong địa tầng dày đặc tăm tối của tâm hồn cậu, đã trỗi dậy. Cậu luôn muốn được vỗ về cơ mà. Nhưng cậu không bao giờ thừa nhận, cậu gói cất vẻ yếu ớt của mình tận sâu thẳm trái tim, cậu gói cất mọi cảm xúc run rẩy và tỏ ra bên ngoài bằng thái độ lạnh lùng dửng dưng, hay hơn thế, là xấc xược. Bởi cậu quá kiêu hãnh.
|
Vào mùa thu năm lớp mười, cậu yêu lần đầu tiên. Một tình yêu lớn lao dữ dội nhưng luôn bị nén ép và giấu kín, với người bạn tình cờ quen, Phạm Tử Đằng. Phạm Tử Đằng. Cái tên này, là của người cậu yêu tha thiết, yêu đến say đắm đê mê. Cậu luôn muốn được bảo vệ, ủi an, che chở và ôm lấy, chỉ bởi duy nhất người con trai này. Vào mùa thu năm lớp mười, cậu đã biết, suốt quãng đời còn lại của cậu, là dành để dấu yêu Phạm Tử Đằng. Suốt quãng đời còn lại cậu sống, dù người đó có ra sao, dù cậu có ra sao, cậu sẽ yêu, và chỉ yêu duy nhất người con trai này. Duy nhất. Và Vĩnh viễn là như vậy. Có một lần, vào trước dịp thi học kỳ, tình cờ, Tử Đằng đã biết thói quen của cậu khi đau đớn. Ấy là rạch cổ tay trái. Khi đó, cậu vẫn chưa nói cho Đằng biết, cậu yêu cậu ta nhiều đến bao nhiêu, cậu rất đau lòng về việc này, cậu không thể nói ra được, và cậu không hề nghĩ rằng cậu sẽ được đáp trả. Vì quá đau lòng, cậu buộc phải tổn thương da thịt mình, để nỗi đau thể xác ấy khỏa lấp đi nhung nhớ và thương yêu của cậu. Lúc ấy cậu đứng cạnh Tử Đằng trong thư viện, tay trái cậu giơ lên cao để với lấy một cuốn sách, khi Đằng nhìn lên, cậu ấy thấy những vết xước mờ phía dưới đồng hồ đeo tay của Bối Bối. Tử Đằng vốn rất tinh mắt, liền cầm lấy cổ tay Bối và gỡ đồng hồ ra, cậu ta làm nhanh đến đỗi Bối Bối không kịp phản ứng, cậu chỉ sững sờ. Và Tử Đằng, cậu ấy cũng rất nhạy cảm. Thực ra cậu ấy không nhạy với nỗi đau của nhân loại nói chung đến thế, nhưng vào lúc ấy, cậu nhận ra, cậu sẽ không cảm thấy quá đau nếu đó không phải tay Xuyên Bối. Cậu ấy thật sự đau đớn không cách gì tả được, chỉ bởi đấy là tay Bối. Đó là lần đầu tiên Tử Đằng nhận thức được, cậu muốn đối tốt với Bối Bối, nhưng còn đặc biệt hơn đối tốt với người khác nữa (Vì cậu luôn đối tốt với tất cả mọi người). Thế là cậu sững sờ, cả hai cậu đều ngỡ ngàng cùng một lúc, Bối Bối chợt tỉnh người, kéo tay lại, mặt cau, nhưng là như một câu hỏi, tại sao như vậy, mở to mắt nhìn Tử Đằng, vẻ đầy hoảng hốt. Và cậu hơi run rẩy nhẹ nữa. Thế rồi, bất chợt, Tử Đằng nắm lấy cổ tay ấy, và đặt môi mình lên những vết thương. Giây phút đó, lòng Bối Bối xốn xang đầy rúng động. “Tớ chỉ muốn cậu bớt đau thôi.” Và Tử Đằng mỉm cười nhẹ. Đó là lần đầu tiên Bối Bối cảm thấy được ủi an một cách dịu nhẹ nhất, lần đầu tiên trong đời. Cậu càng yêu tha thiết hơn con người này, người con trai đã hôn những vết thương của riêng mình cậu. Và dường như đã thấu hiểu nỗi đau vô hình của cậu. Bằng một cách nào đấy, của riêng cậu ta. part 19 Hạnh phúc rã rời written by Tĩnh Tuyết (a.k.a Tử) . . . Tôi ngẩn người ra trong khi cô quản lý kéo tay tôi chạy tuột đi, bởi cô đã quá quen với cách xử trí như thế này khi gặp phóng viên nhà báo. Tôi thì cứ luôn ngơ ngẩn như thế, đến tận lúc ngồi trong xe, tôi thấy Cường chạy về phía tôi, còn Tử Đằng lại được các chị tôi nắm tay kéo chạy đi. Khi Cường gõ cộc cộc vào kính xe tôi và tôi quay nó xuống, cậu nói rất nhanh. “Tử Đằng có việc muốn nói với cậu, cậu sẽ phải chia xa cậu ấy một thời gian không định trước là bao nhiêu…” Cô quản lý nói với tài xế của tôi. “Đi thôi, không còn kịp nữa rồi.” Và Cường không kịp kết thúc câu nói của mình, xe lao đi, tôi ngoái nhìn cậu ta với gương mặt bàng hoàng thảng thốt. Một lát sau khi tôi đã ở trong phòng mình, Tử Đằng gọi vào di động, tôi vội vã cầm lên. Tay tôi rất run, cố gắng lắm tôi mới bật được nắp điện thoại. “Anh muốn nói với em một chuyện, không, không phải một chuyện, rất nhiều chuyện. Chúng ta sẽ phải cách xa nhau…” “Em biết rồi.” Tôi hoang mang vô phương hoạch định, cảm giác chới với giữa những đợt sóng lớn, sóng sẽ xô tôi về đâu đây? “Em biết cái gì?” “Anh sẽ xa em. Nhưng tại sao?” “Chúng ta không thể gặp nhau nữa, mẹ anh bị ung thư, anh phải về với bà, anh phải đám cưới với Phương Anh. Và chúng ta sẽ xa nhau.” Tôi nhói tim, đưa điện thoại ra trước mắt mình, tôi nhìn nó trân trân, như thể nó là một sinh vật lạ tôi mới thấy lần đầu. Tôi nghe Tử Đằng thét xa xăm. “Em nghe anh nói hết đã. Xuyên Bối. Xuyên Bối!” Tôi nhấn end call
|