Ai Nha, Bảo Bối !!!
|
|
|
Chương 27: Câu không nói ra chính là: Tớ thích cậu Ánh mặt trời rất ấm áp bao phủ khắp bầu trời, thành phố, và toàn bộ khuôn viên trường. Đi đến phòng ăn, ăn cơm xong, Quả Nhược tìm một băng ghế dài, lười biếng nằm trên đó. Tư thế này rất khó coi: hai chân dang rộng ra. Cô không để ý tới ánh mắt hài hước của người đi ngang qua, vẫn như cũ mở rộng chân ra. Quả Tri mới vừa đánh bóng rỗ xong, chuẩn bị đi ăn cơm, đụng phải Quả Nhược: "Đường tỷ?" "Chuyện gì?" "Chị dang chân rộng ra như vậy là chờ bạn trai sao?" Quả Tri hỏi thăm, Quả Nhược hung hăng trừng cậu một cái: "Em có thể quang minh chánh đại châm chọc chị, không cần quanh co như vậy đâu. Chị thích như vậy đó, ai nói nữ sinh bắt buộc phải khép chân lại?" Quả Tri ngồi xuống trên băng ghế dài bên cạnh, vỗ trái bóng rỗ ở giữa hai chân mình: "Đường tỷ, chị nói đúng. Ai nói nữ sinh bắt buộc phải khép chân lại, ai nói nam sinh nhất định chỉ có thể thích nữ sinh chứ." Quả Tri tự tiện cộng thêm những lời này, làm cho Quả Nhược vừa mới chuẩn bị nhắm mắt một chút lại mau chóng mở ra, nhìn Quả Tri, cô ngồi dậy. Quả Tri cố ý nói như vậy, cậu quan sát phản ứng của Đường tỷ. Cậu luôn muốn biết chị ấy có thể chấp nhận chuyện này không, cho nên cậu đánh liều nói ra. Quả Nhược ngồi dậy, nhìn Quả Tri: "Quả Tri!" "Em đây!" Quả Tri dừng lại động tác vỗ bóng rỗ, quay đầu nghiêm túc chờ đợi một câu nói. "Lúc bị thọt trên giường, cậu có khóc rống lên không?" Tâm tình của Quả Tri thấp thỏm chỉ để chờ đợi những lời này của Quả Nhược sao? "Đường tỷ, chị không phải là một người con gái đứng đắn!" Quả Nhược duỗi người: "Chị không quan tâm chuyện em thích nam hay là thích nữ, đó là chuyện của em. Chị cảm thấy chuyện đó tốt hay xấu có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của em không?" "Không thể ảnh hưởng, nhưng có thể khiến cho em cảm thấy thế giới này tốt đẹp hơn." "Chị cảm thấy cái thế giới rất tốt đẹp này đã bị em phá banh." Quả Nhược lại nằm xuống, tay chống đầu. Thời Tây xuất hiện trong tầm mắt của Quả Tri, độc chiếm con ngươi của cậu. Quả Tri không tự chủ, nheo mắt lại. Cậu không biết là ánh mặt trời hay là Thời Tây làm cậu bị chói mắt. Cậu nhìn Thời Tây: "Còn có thể tốt đẹp hơn!" Quả Nhược theo tầm mắt của Quả Tri thấy được nguyên do khiến Quả Tri trở nên vui vẻ, hạnh phúc. Thấy Thời Tây, nếu không phải là buồng tim của Quả Nhược lười đập nhanh, thì chắc chắn cô sẽ có phản ứng. Quả Tri đứng lên: "Em đi trước nha, Đường tỷ." Quả Tri ôm trái bóng rỗ chạy lại hướng Thời Tây, trong miệng kêu la tên Thời Tây. Thời Tây dừng lại, chờ Quả Tri chạy tới. "Thời Tây, tớ mời cậu ăn cơm." "Sao, muốn cảm ơn vì tôi đã thọt cậu?" Đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu nghe được cái chữ này. Quả Tri rất bất mãn cái chữ mang ý nghĩa thô tục này, oán giận nói: "Cái gì thọt thọt, tớ cũng không phải là tổ ong, không thể dùng từ văn minh hơn một chút sao? Ví dụ như ở trên giường phát sinh quan hệ thân thể chẳng hạn." "Ừ, cậu dùng từ rất văn minh." "Cậu đang châm chọc tớ sao?" "Thì ra là cậu đã hiểu." Bọn họ đi tới phòng ăn. Quả Tri vừa đi vừa vỗ trái bóng rỗ. Thỉnh thoảng cậu sẽ nghiêng đầu nói chuyện với Thời Tây, nhưng tầm mắt không có rời khỏi trái bóng rỗ lúc lên cao, lúc xuống thấp. Bọn họ đi tới, nhiều nữ sinh thay vì đi lướt qua, bọn nữ sinh sẽ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thời Tây, nhưng chẳng qua là chỉ nhìn hắn, cũng không phải là đang nhìn cả hai người. Quả Tri len lén liếc nhìn gò má của Thời Tây. Gương mặt đẹp trai hoàn hảo này đã từng dành riêng cho cậu, là bí mật của cậu, vậy mà bây giờ bị tất cả mọi người thấy được. Loại tình cảm muốn độc chiếm này là cái gì đây? Ba mình đã từng dạy qua, ông nói mình phải biết chia sẻ cái của mình có được cho mọi người. Là tình cảm khiến cho mình biến thành xấu xa, ích kỉ như vậy sao? Quả Tri có chút bất an, cậi không muốn trở thành ích kỷ, nhưng cũng không muốn chia sẻ Thời Tây cho ai khác. Ở trong phòng ăn, Quả Tri ngồi đối diện với Thời Tây, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Tớ rất ích kỉ, xấu xa có phải hay không?" "Chuyện gì nữa?" "Mới vừa rồi tớ không có rửa tay mà đã ăn cơm." Quả Tri mở hai bàn tay bẩn của mình ra, cho Thời Tây nhìn, nói tiếp: "Thêm nữa, mới vừa rồi có nữ sinh nhìn cậu, tớ, thực sự, tất nhiên, là, khó chịu, ghen tuông." Quả Tri nói ra từng chữ một, phảng phất một vấn đề rất nghiêm trọng. "Cái này không gọi xấu xa, ích kỉ, cái này gọi là ngu xuẩn." Quả Tri bĩu môi, hai chân đặt lên trên trái bóng rỗ, đẩy trái bóng lăn tới lăn lui. Thời Tây cũng không ăn quá nhiều. Khi hắn không cách nào viết tiếp tiểu thuyết, nội tâm sẽ có một khoảng trống vô cùng rộng lớn, bao nhiêu đó thức ăn cũng không cách nào lấp đầy trống chỗ này được. Quả Tri mở miệng to ra, bỏ thức ăn vào, nhìn thức ăn còn dư lại trong chén của Thời Tây: "Cậu là vĩ nhân, vì quốc gia mà tiết kiệm lương thực!" "Cậu khích lệ quá mức, nghe rất chói tai." Thời Tây tựa vào lưng ghế, hai tay đặt trong túi quần, nhìn bộ dáng lúc ăn của Quả Tri. Trong miệng Quả Tri chứa nhiều đồ ăn, phát ra âm thanh hàm hồ: "Đừng nhìn tớ ăn, cậu có thể nhìn bà chủ căn-tin đứng ở bên đó, cũng có thể nhìn những nữ sinh đang say mê nhìn cậu, hoặc là ngắm phong cảnh phía ngoài một chút." Bị người khác nhìn chằm chằm lúc đang ăn cơm như vậy, cậu đã có chút khó có thể nuốt trôi đồ ăn, huống chi là bị Thời Tây nhìn. Thời Tây vẫn như cũ duy trì tư thế nhìn Quả Tri: "Những người đó có quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi phải nhìn?" Bởi vì một câu nói này mà trong lòng Quả Tri dâng lên một chút rung động nho nhỏ. Màu đỏ nhàn nhạt leo lên hai gò má của cậu. Cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dùng chiếc đũa gấp thức ăn, nhưng cuối cùng lại không che giấu được mong đợi trên mặt: "Vậy, tớ và cậu có quan hệ như thế nào?" Tất cả tâm tình của Quả Tri đều được viết lên gương mặt của cậu, mà trên mặt của Thời Tây lại không xuất hiện bất kỳ tâm tình gì. Thời Tây nhìn Quả Tri, giọng nói nhàn nhạt: "Bây giờ là đang muốn tôi nói những lời tình cảm sao?" Một lời đâm xuyên, Quả Tri dùng sức cắm chiếc đũa cắm vào trong cơm, vặn mi: "Tớ lại xấu xa nữa rồi, lại dùng chiêu hạ lưu như vậy dụ cậu nói ra." Thời Tây đưa tay ra, cầm chiếc đũa lên, gắp đồ ăn trước mặt mình nhét vào trong miệng của Quả Tri: "Đừng lãng phí thời gian của tôi, ăn mau lên." Ăn cơm xong, bọn họ đi tới dãy phòng học. Quả Tri không biết mệt mỏi tiếp tục dùng sức vỗ vỗ trái bóng: "Thì ra là tình yêu xấu xa như vậy." Trái bóng rổ nhảy lên, bị Thời Tây đưa tay ra bắt lấy. Hắn vừa vỗ vỗ trái bóng vừa đi: "Cậu hy vọng tình yêu có nhiều mặt tốt đẹp sao? Nó sẽ làm cho cậu trở nên ích kỷ, tham lam, ghen tỵ, cho nên mới có thể gọi là tình yêu." Thời Tây nói quả thật không sai. Khi bạn thích một người, bạn sẽ ích kỷ, chỉ muốn đối phương đối xử tốt với một mình mình; bạn sẽ tham lam muốn chiếm đoạt tất cả của đối phương; bạn sẽ ghen tỵ với những người đứng gần đối phương hơn bạn. Bởi vì là thích, nên mới có những tâm tình này. "Cho nên tớ sẽ trở nên xấu xa bởi vì rất thích cậu sao?" Quả Tri hiểu ra, gật đầu một cái, không cảm giác chút nào nói ra lời tê dại da thịt này. "Cậu đang căng thẳng sao?" "Tớ không có căng thẳng! Cậu nói là tớ không thể nói thích cậu? Nhưng tớ chính là thích cậu. Tớ không nói cho cậu nghe, vậy tớ phải nói cho ai nghe đây?" "Câm miệng." "Tớ nên ngậm miệng hay là nói thích cậu đây? Làm sao bây giờ?" Quả Tri có chút kỳ quái nói lên vấn đề . "Cái gì mà làm sao bây giờ, đừng nói ra!" Thời Tây từ chối nhiệt tình của Quả Tri. "Nếu không nói ra thì cậu sẽ không biết tớ thích cậu đến nhường nào, vậy làm sao bây giờ?" "Lần này là cậu cố phải không?" "Bị phát hiện rồi!" Trên mặt Quả Tri xuất hiện nụ cười nghịch ngợm. Đến dãy phòng học của Quả Tri, bọn họ liền tách ra. Quả Tri đi chưa được hai bước, liền bị gọi lại. Cậu xoay người, Thời Tây ném trái bóng rỗ qua, Quả Tri đưa tay đỡ lấy trái bóng rỗ ôm vào trong ngực. Cậu ôm chặt trái bóng rỗ, trái bóng rỗ để ở ngực của cậu. Hai người cách nhau một đoạn ngắn khoảng cách, khóe miệng Quả Tri hơi cong, gò má xuất hiện má lúm đồng tiền, cậu nhìn Thời Tây, ba giây sau nói: "Lần này tớ chỉ suy nghĩ, không nói ra." Nói xong, cậu xoay người chạy đi. "Ngu ngốc!" Tình yêu quả nhiên rất xấu xa a, câu mà Quả Tri không nói ra, chính là: Tớ thích cậu.
|
Be Tri de thuong qua di a...
|
Chương 28: Cậu sẽ ghét tớ sao? Cho dù đã từng nói qua, là không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì, nhưng trong lòng vẫn mong muốn được chấp nhận, cho dù là một người. Quả Tri lấy máy chụp hình ở đầu giường ra. Cậu đứng gần cửa sổ, giơ máy chụp hình lên, thông qua nó nhìn ra bên ngoài. Cậu muốn cho Thời Tây thật thật nhiều tư liệu, muốn Thời Tây vĩnh viễn viết tiểu thuyết, muốn cho Thời Tây biết mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh của hắn. Hoa Cốc Vũ đi tới phòng ngủ của Quả Tri: "Quả Tri, tối nay tập thể bạn cùng phòng của tớ đi ra tiệm internet suốt đêm chơi liên minh huyền thoại, cậu có muốn đi hay không?" Cho là học sinh giỏi sẽ nói ra một đống đạo lý làm người, khuyên cản hành động này, ai ngờ Quả Tri quay đầu: "Tớ đi!" Hoa Cốc Vũ còn chưa kịp kinh ngạc, Quả Tri tiếp tục nghiêm túc nói: "Tớ muốn xem bọn thanh niên như các cậu hoang phí tuổi thanh xuân như thế nào." "Gương mặt nghiêm túc này của cậu rất dễ bị đánh nha." Quả Tri muốn đến tiệm Internet, chính là do cậu nghĩ không chừng ở đó có tư liệu đáng giá. Đi theo Hoa Cốc Vũ đến tiệm Internet, cậu đứng lại ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lập lòe ánh sáng trong đêm tối. Lời của ba lại xuất hiện ở trong đầu cậu. "Quả Tri, con không được giống như những đứa học sinh không có thể thống đó đi đến tiệm Internet." "Quả Tri, con không được ham mê chơi game." "Quả Tri, con không được bỏ bê việc học." "Quả Tri, con không được..." Quả Vân trói buộc tuổi thơ của Quả Tri, tư tưởng của Quả Tri, thân thể của Quả Tri, tình cảm của Quả Tri. Quả Tri giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết tuân theo những qui định, sống một cuộc sống nhàm chán. Quả Vân cho là Quả Tri bị trói buộc trong những thứ này sẽ trở thành một người giống như ông, khiến ông tự hào. Nhưng Quả Vân làm cách nào cũng sẽ không dự liệu được sự xuất hiện của Thời Tây. Chỉ cần hắn đứng trước mặt Quả Tri, những trói buộc trên người Quả Tri liền bị tan rã, dễ dàng như thế. Không phải là do Thời Tây dùng kéo cắt đi sợi dây trói buộc đó, mà là do Quả Tri tự mình tháo gỡ sợi dây đó. Thật ra thì đi chơi internet cũng không phải mất thể thống, cũng không phải là ham mê chơi game, cũng không phải là bỏ bê việc học. Quả Tri nghĩ như vậy, đi vào trong tiệm Internet. Bên trong ánh sáng cũng không yếu lắm, xung quanh là ánh sáng từ màn hình vi tính lóe ra. Tư thế của bọn họ ở đây cũng không sai biệt lắm, ngồi ở trên ghế, duỗi chân ra, biểu cảm đờ đẫn nhìn vào màn hình. Ngón tay của bọn họ nhanh nhảu gõ bàn phím, thỉnh thoảng không biết từ nơi nào sẽ truyền tới những lời thô tục. Quả Tri ngồi bên cạnh Hoa Cốc Vũ, nghiêm túc quan sát mọi người gần đây. Nhân vật trong game đứng tại chỗ không nhúc nhích, Hoa Cốc Vũ nói: "Cậu làm gì vậy, cậu cũng động đậy đi!" Quả Tri nhấc chân lên, vẫn như cũ nhìn những người khác ở lân cận đang chơi, Hoa Cốc Vũ phát điên kêu la: "Lão tử bảo cậu cho nhân vật trong game cử động chứ không phải kêu cậu, cậu rốt cuộc tới đây làm chi vậy?" "Tớ tới giúp Thời Tây tìm tư liệu!" "Dạ dạ dạ, cậu thích Thời Tây đến vậy sao?" "Thời Tây là tình yêu của tớ!" Quả Tri lớn tiếng nói, bị Hoa Cốc Vũ che miệng lại. Hắn nhìn bạn cùng phòng ngồi đối diện đang chăm chú chơi một chút, sau khi xác định bọn họ không nghe thấy mới vặn thấp âm lượng: "Không được nói ra lớn tiếng như vậy, sẽ bị bọn họ nghe thấy!" "Tại sao?" "Cậu còn chưa hiểu rõ sao? Không nên tin bất cứ người nào, đừng tưởng rằng tất cả mọi người có thể chấp nhận. Lúc Thời Tây không có ở đây, cậu phải tự bảo vệ mình. Ngay cả những người thường trò chuyện với cậu, sau khi biết được chuyện này cũng sẽ tránh xa, ghét bỏ cậu. Cậu có thể chịu được tổn thương này không? Quả Tri, nói ra những lời không nên nói chính là khuyết điểm của cậu, quá ngây thơ cũng là khuyết điểm của cậu. Cậu không biết chứ thật ra thì trên thế giới này có rất nhiều người đang rất hào hứng chờ đợi làm tổn thương cậu và tình cảm của cậu." Đây cũng không phải là lần đầu tiên Quả Tri nghe được những lời như thế. Trước kia Thôi Thừa Long cũng đã nói những lời tương tự. Ba mình cũng đã từng vì mình nói ra tình cảm trong lòng mà hung hăng đánh mình, lưu lại trên thân thể mình một vết sẹo. Nhưng Quả Tri vẫn như cũ không hiểu, tại sao không thể nói? Thời Tây nói cái này không có sai, mình cũng không có cảm giác mình bị mất thể diện, vậy tại sao mình không thể nói ra? Cậu trầm mặc, cúi đầu nhìn máy chụp hình, sau đó đem hình bên trong gửi cho Thời Tây thông qua máy vi tính. Một giây kế tiếp điện thoại của Quả Tri liền vang lên, Quả Tri cao hứng nhận điện thoại: "Thời Tây, cậu xem hình chưa? Như thế nào, những tư liệu này có thể giúp ích không?" Bên kia cũng không có trả lời vấn đề của Quả Tri, chẳng qua là hỏi: "Cậu đang ở đâu?" "Tớ ở tiệm int..." Lời của Quả Tri còn chưa nói hết, Quả Tri lần nữa bị Hoa Cốc Vũ che miệng, nhỏ giọng nói: "Tớ mới vừa nói cậu đừng nên nói những chuyện không nên nói!" Bên đầu điện thoại kia tiếp tục truyền tới âm thanh lạnh lùng: "Quả Tri, cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không?" Giọng điệu này ngay cả Quả Tri cũng kinh hãi, Hoa Cốc Vũ buông Quả Tri ra, lần nữa nhỏ giọng dặn dò: "Hãy nói dối đi, nói cậu ở phòng ngủ." "Nhưng tớ không thể nói dối với Thời Tây!" "Các cậu thương lượng thì cũng nên nhỏ tiếng lại. Bây giờ ai có thể nói cho tôi biết bây giờ mấy giờ rồi?" "1 giờ rưỡi." Quả Tri nuốt nước miếng nói. "Cậu cũng biết là 1 giờ rưỡi sao?" Vấn đề này làm cho Hoa Cốc Vũ và Quả Tri mồ hôi lạnh chảy ròng, nháy mắt lẫn nhau. Quả Tri không phải là người ngốc, cậu có thể nghe được trong giọng nói của Thời Tây có chất vấn kèm theo đáng sợ. Nếu không thể nói dối với Thời Tây, vậy, vậy, vậy thì cúp ngang điện thoại của hắn! Quả Tri cuống quít khép điện thoại di động lại, để lên trên bàn để máy vi tính. Cậu có chút khiếp đảm nhìn điện thoại di động, sợ nó lại vang lên. "Cậu thật ngu ngốc mà, gửi hình cho hắn làm gì? Lại để hắn phát hiện rồi." "Tớ, lúc gửi tớ không nghĩ tới chuyện này!" Mười phút sau... Hai người đều ở đây cố gắng quên đi giọng nói đáng sợ của Thời Tây trong điện thoại, tâm tình mới vừa bình tĩnh lại, hai người đột nhiên cảm thấy sau lưng hình như có một ánh mắt, ánh mắt này khiến cho bọn họ có cảm giác mùa đông đã tới. Quả Tri quay đầu lại, cao hứng kêu lên: "Thời Tây!" Ngay sau đó thấy sắc mặt của Thời Tây, cậu vặn giọng nói nhỏ lại: "Thời Tây!" Hoa Cốc Vũ đứng lên, lập tức phủ nhận: "Không phải là tôi dẫn Quả Tri tới. Tôi có khuyên cậu ấy ban đêm ở bên ngoài không an toàn, đừng đi, vậy mà cậu ấy một nực muốn đi theo tôi, bất chấp tôi đã cự tuyệt hàng vạn vạn lần." "Nhưng Hoa nhi, rõ ràng là cậu mời tớ đi mà, cậu nói muốn suốt đêm ở bên ngoài chơi liên minh huyền thoại." Quả Tri không có bán đứng Hoa Cốc Vũ, mà chẳng qua chỉ là đang nói sự thật. "Cậu ấy nói láo! Cậu ấy nói láo!" Thời Tây chỉ nhìn hai người, cũng không nói chuyện. Hai người cũng trốn tránh ánh mắt của Thời Tây. Một hồi, Thời Tây rốt cục mở miệng: "Cậu tiếp tục ở lại chỗ này hay là đi theo tôi?" Nói xong xoay người đi ra khỏi tiệm Internet, Quả Tri đi theo sau lưng Thời Tây. Hai người vừa đi ra liền bị đêm tối bao phủ. Thời Tây đi phía trước, Quả Tri đi phía sau bĩu môi: "Tớ chỉ là muốn giúp cậu tìm tư liệu." "Giúp tôi? Bây giờ cậu đã có gan đi đến tiệm Internet, sau này cậu lại muốn tiếp tục đi đến những nơi nguy hiểm, tiếp xúc với những người kỳ quái để tìm tư liệu sao? Thế giới này rốt cuộc đã dùng thứ gì để che khuất đi tầm mắt của cậu vậy? Cậu cảm giác mình vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện sao? Cậu cảm thấy thế giới này rất an toàn sao? Cậu cảm thấy sống trong thế giới này rất hạnh phúc sao?" Vấn đề của Thời Tây không có tình cảm, lại làm cho ngực Quả Tri có chút buồn bực, cậu cắn môi dưới, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Không phải là thế giới che kín đôi mắt của tớ, mà là cậu, Thời Tây. Tớ luôn cảm thấy nếu có cậu ở đây, tớ vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện gì, có cậu ở đây, thế giới cũng rất an toàn, có cậu ở đây, được sống trong thế giới này chính là hạnh phúc của tớ." Đây là những lời có vẻ như rất ngu ngốc, nhưng Quả Tri mặc cho nó ngu ngốc. Thời Tây dừng lại, thở dài: "Quả Tri, tôi phải làm gì với cậu bây giờ?" "Tớ biết tớ có rất nhiều khuyết điểm. Tớ phát ngôn mà không có suy nghĩ cẩn thận, tớ quá ngây thơ, tớ làm những chuyện khiến cho cậu phải lo lắng. Cậu sẽ vì vậy mà ghét tớ sao?" Quả Tri có chút bất an hỏi. Thời Tây xoay người, đứng trước mặt của Quả Tri, ngón tay của hắn thon dài sạch sẻ, vuốt vuốt tóc trên trán của Quả Tri. Ban đêm mờ tối, Quả Tri không thấy rõ biểu cảm của Thời Tây, nhưng có thể cảm giác được hơi thở của hắn. Giọng nói của hắn mang theo cám dỗ như thuốc phiện, dừng lại trên ngực của Quả Tri: "Tôi đã không quan tâm đến giới tính của cậu, vậy cậu nghĩ tôi sẽ để ý đến khuyết điểm của cậu sao?"
|
Chương 29. Cũng được Nghe được câu này, Quả Tri vô cùng kinh ngạc. Cậu quan sát khuôn mặt dễ nhìn kia của Thời Tây. Những lời của Thời Tây, xông vào trong đầu của cậu, làm rối loạn suy nghĩ của cậu; xông vào trong thân thể của cậu, làm rối loạn nhịp tim của cậu. Chẳng qua chỉ là mấy chữ tạo thành một câu nói, đơn giản như vậy cũng có thể làm lòng của Quả Tri rung động. Cậu ngây người đứng tại chỗ, hai tay buông duỗi xuống. Thời Tây có chút không nhịn được: "Rốt cuộc cậu có đi hay không?" Nói xong xoay người chuẩn bị đi thì bị Quả Tri nắm ống tay áo lại: "Cậu chờ tôi thong thả lấy lại sức." "Cậu là một tên ngu xuẩn sao?" "Tớ..." Thời Tây đi về phía trước, Quả Tri đi theo sau. Đi hai bước lại chạy hai bước mới có thể đuổi kịp Thời Tây. Cậu ở phía sau có chút oán trách, nhưng không phải oán trách Thời Tây, mà là tự oán trách mình: "Chân của cậu dài quá, chân tôi thì ngắn như vậy. Xem ra, nếu chạy vào thế giới của cậu, tớ sẽ kiệt sức mà chết mất. Sau này tớ phải lái xe đụng vào thế giới của cậu mới được." "Trong thế giới của tôi, mỗi lần dừng xe đều phải đóng lệ phí." "Bao nhiêu tiền?" Quả Tri hỏi. "Một lần dừng xe bằng 100 lần trên giường." "Đầu óc cậu đen tối quá!" Quả Tri hoảng sợ: "Vậy, chỉ cần tớ dừng một lần, cũng đủ chết trên giường của cậu rồi." "Vậy..." Thời Tây trả lời như vậy, Quả Tri còn cho rằng Thời Tây từ bi sẽ miễn phí dừng xe cho mình, ai ngờ Thời Tây nói tiếp: "Vậy thì làm dưới sàn nhà. Chết trên giường, mắc công phải thay tắm nệm mới, phiền phức lắm!" "Cậu, cậu..." Từ ngữ mắng chửi người khác của Quả Tri có giới hạn, hồi lâu cậu mới xuất ra một câu nói: "Cậu là người không đứng đắn!" Những lời này đối với Thời Tây mà nói không đau không nhột. Thấy Thời Tây không lên tiếng, Quả Tri lại cho rằng mình mắng Thời Tây, làm tổn thương lòng tự ái của hắn. Cậu không đành lòng, hỏi: "Này, vậy ở bãi đậu xe có hoạt động ưu đãi gì hay không?" Thời Tây dừng lại, vẫn như cũ không nói tiếng nào, Quả Tri đi tới bên cạnh Thời Tây, ghé đầu muốn nhìn rõ biểu cảm của Thời Tây có đang tức giận hay không. Trong bóng đêm mơ hồ, Thời Tây đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Quả Tri. Nhiệt độ cơ thể của Quả Tri đang tăng lên, không ngừng tăng lên cao. Quả Tri nóng đến đỏ mặt, bàn tay cũng nóng như đang chạm vào lửa. "Không được trả giá!" "À!" Đối mặt với ưu đãi như vậy, Quả Tri cũng không biết nên nói gì. Quả Tri nhìn chằm chằm đoạn đường phía trước mà Thời Tây đang bước đi. Cậu suy nghĩ, giá như con đường này dài thêm một chút nữa thì tốt biết mấy. Không chỉ vào lúc này, không chỉ đêm hôm nay, cậu có thể đi cả đời trên con đường này cùng Thời Tây. Trên đường đi, Quả Tri không ngừng ngáp. Cậu rất ít khi ngủ trễ như thế. Cơn buồn ngủ làm cho cậu mở mắt không nổi. Vừa vào cửa, Thời Tây liền ngồi trước máy laptop, còn Quả Tri rửa mặt sơ sơ, sau đó nằm vật xuống ở trên giường. Thời Tây quay đầu, nhìn Quả Tri nằm lỳ ở trên giường, bĩu môi, đứng lên đi đắp chăn cho Quả Tri. Thời Tây cúi đầu nhìn mặt của Quả Tri. Khóe miệng của Quả Tri mang theo chút mỉm cười. "Cái khuôn mặt gì đây?" Thời Tây đưa tay ra, cầm khuôn mặt tươi cười của Quả Tri. Thời Tây bóp mặt của Quả Tri, Quả Tri cau mày, phát ra tiếng kêu mơ hồ. Thời Tây buông tay ra, thô lỗ kéo tấm chăn lên đắp qua khỏi đầu của Quả Tri, sau đó lại tiếp tục ngồi trước máy laptop. Sáng sớm, Quả Tri tỉnh giấc. Cậu vuốt mặt ngồi dậy, nhìn Thời Tây đang ngủ say. Cậu thận trọng mặc quần áo tử tế vào, sau đó cầm máy chụp hình lên, nhẹ nhàng khép cửa, đi đến trường. Đi được nửa đường, cậu nhận được điện thoại của mẹ. "Mẹ, có chuyện gì sao?" "Không có gì, hỏi thăm con tuần này có về nhà hay không? Cô của con sinh em bé, muốn mời nhà chúng ta cùng ăn mừng, con cũng đã lâu không về nhà." "Thì ra là thế. Vậy thứ sáu con sẽ về." "Ừ~, chú ý an toàn đó!" "Dạ, gặp lại mẹ sau." Buổi chiều thứ sáu, cậu tạm biệt Thời Tây xong, liền đi xe lửa về nhà. Mẹ Quả Tri thấy cậu, không nhịn được một mực mỉm cười. Quả Vân vẫn nghiêm túc như cũ: "Con quen với cuộc sống đại học chưa?" "Dạ, ở trong trường đại học rất tốt." "Có theo kịp chương trình học không?" "Dạ, cũng tạm được." "Cái gì mà tạm được. Bình thường nghiêm túc học tập một chút, đừng nghĩ rằng vào được đại học rồi là có thể buông lỏng ăn chơi. Nếu không, đến lúc con ra ngoài xã hội sẽ thất bại." "Da, con biết rồi!" "Cũng đừng đi gây chuyện với bạn học, dù sao bây giờ ba mẹ cũng không có ở bên cạnh con." "Dạ!" Những điều Quả Vân dạy dỗ, Quả Tri cũng chưa từng chán ghét. Cậu đã quá quen thuộc, cậu nghe từ khi còn là một đứa trẻ cho đến tận bây giờ. Buổi tối, ba người ngồi trên bàn ăn cơm. Điện thoại trong túi quần của Quả Tri reo lên. Là Thời Tây gọi tới. "Thời Tây!" "Ừ, cậu để bút ở chỗ nào vậy?" "Tớ để trong ngăn tủ thứ hai ở đầu giường của cậu đó." "Ừ!" Thời Tây cúp điện thoại, Quả Tri khép điện thoại di động lại, không nhịn được biểu cảm trên mặt. Quả Vân cau mày nhìn mặt của Quả Tri: "Thời Tây là ai?" Quả Tri đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, sắc mặt cậu tái nhợt, hai chân bất an bắt chéo với nhau ở dưới bàn. Phải nói dối sao? Nhưng mình phải nói dối bao lâu nữa? Phải nói dối như thế nào đây? Quả Tri không thích nói dối, lại càng không thích nói dối trong hoàn cảnh này. Hồi lâu lại hồi lâu nữa, cậu rốt cục quyết định nói ra sự thật: "Ba à, con thật xin lỗi. Con cuối cùng vẫn thích nam sinh. Con thật xin lỗi, con không có biện pháp khống chế mình." Trong nhà bỗng trở nên rất yên tĩnh, sắc mặt Quả Vân tái xanh nhìn chằm chằm Quả Tri: "Con nói cái gì?" "Thời Tây, là người con thích, là nam sinh." Quả Tri không dám nhìn biểu cảm của Quả Vân. Thân thể của cậu căng thẳng, sợ, rất sợ chuyện cậu sắp phải đối mặt. Quả Vân để bát cơm xuống bàn, lấy một điếu thuốc ra hút, dùng sức trút khói thuốc qua lỗ mũi. Chu Tuệ nhìn Quả Tri: "Con, con đã nghĩ kĩ rồi sao?" "Dạ, con đã nghĩ rất kĩ rồi. Ba à, ba có thể đánh con, mắng con. Con, con cũng sẽ không thay đổi tình cảm của mình đâu." Quả Vân trước sau không lên tiếng. Ông cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, gạt tàn thuốc đi, thở dài: "Mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Lần trước đánh con, con cũng không có thay đổi. Lần này tiếp tục đánh con, con sẽ thay đổi sao? Nếu như con đã quyết định, ba còn có thể nói gì được nữa. Con thích Thời Tây, vậy sống chung với nó đi. Phận làm cha cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Quả Tri không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình: "Ba đồng ý sao? Còn mẹ, mẹ cũng đồng ý luôn sao?" "Ba con cũng đã đồng ý, mẹ còn có thể nói gì nữa đây?" Nội Tâm của Quả Tri bị một loại cảm giác kỳ diệu che lấp. Cậu nhào tới ôm lấy ba, mắt của cậu chảy ra một thứ chất lỏng xinh đẹp: "Con thật sự rất thích Thời Tây, cũng rất thích ba mẹ." Đột nhiên, tất cả hình ảnh biến mất. Quả Tri mở mắt ra, trước mắt chỉ có trần nhà và căn phòng đã quen thuộc. Cậu ngủ ở trên giường, nghiêng đầu bên cạnh là Thời Tây. Thì ra là một đêm đã trôi qua, cậu không có rời khỏi căn phòng của Thời Tây, cậu không có nhận điện thoại của mẹ, cậu không trở về nhà, tình cảm của cậu cũng không được công nhận. Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Những gì xảy ra trong giấc mơ đêm qua, chính là ước muốn của Quả Tri. Ước muốn của cậu, là được mọi người công nhận tình cảm của mình một cách dễ dàng như thế. Cậu dùng sức đá tấm chăn xuống, Thời Tây cau mày mở mắt ra: "Cậu làm gì thế?" Quả Tri quay đầu, mặt của cậu mang theo nụ cười, so với nắng sớm còn ấm áp hơn. Cậu chui vào trong ngực Thời Tây: "Không có gì, chỉ là mới vừa mơ một giấc mơ đẹp mà thôi." "Người điên!" Quả Tri vẫn như cũ tựa đầu vào trong ngực Thời Tây, trong chốc lát phát ra tiếng cười khúc khích. Thời Tây cau mày lần nữa: "Rốt cục cậu ăn gì để sống tới bây giờ vậy?" "Ai cần cậu lo!" Quả Tri lần nữa phát ra tiếng cười khúc khích. Cho dù biết đó chỉ là giấc mơ, nhưng Quả Tri không hề cảm thấy nuối tiếc. Chẳng qua là cảm thấy, cho dù là giấc mơ, cũng được.
|