Ngày Mai
|
|
Nó chạy đi , chạy thật nhanh , nó chỉ muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của Dương , nó muốn quên đi hình bóng của Dương cứ vật vờ trong đầu mình . Nó đóng mạnh cửa thay đồ vào mặc cho tiếng gõ cửa và tiếng gọi ý ới của mọi người , nó thay đồ rồi ngồi phịch vào 1 góc nhà . Nó vuốt khuôn mặt ướt đẫm nước mặt lên đến mái tóc mềm mượt của mình , tai nó ửng hồng lên khi nhớ lại câu nói của Dương : " Tao yêu mày nhiều lắm " . Nó không tin . Dương luôn là kẻ dối trá trong cuộc tình . Dương chẳng chịu nghiêm túc bao giờ . Và cũng chưa bao giờ nói lời yêu với ai . Vậy mà hôm nay , nó lại là người hứng chịu tất cả . Nó đau khổ . Nhưng nó bất chợt nhận ra 1 điều : Càng ngày nó càng muốn Dương gần bên mình hơn . - Dương ! Mày yêu tao thật chứ ?? - " Tút ! Số máy quý khách gọi hiện giờ ....." - Tiếng nói của cô gái ngày hôm đó cứ lập đi lập lại khi Dương gọi cho nó . Nó tắt máy . Dương chỉ biết gọi cho nó . Buồn . Dương ngồi lặng lẽ trên giường . Xung quanh là đám bạn trong đó có cả Minh . - Vậy là mày đã nói ra - Tú Linh ngồi im lặng tới giờ mới chịu lên tiếng . -......-Dương im lặng . Tay vẫn bấm số gọi cho nó . Quân nhìn thằng bạn mình như người không hồn mà đau xót . - Dương ! Nó không nghe đâu . Dừng lại đi . Dương không những không dừng lại mà vẫn cố bấm số điện thoại cảm ứng . Quân tức giận lao đến nắm lấy cổ áo Dương và xốc mạnh lên . - MÀY NGHE KHÔNG HẢ ? NÓ SẼ KHÔNG NGHE ĐÂU - Dương cúi gầm mặt xuống , không nói gì . Không gian trở nên trầm lặng , chán nản và u buồn hơn khi thiếu đi tiếng cười của Dương . Tay Dương vẫn bấm bấm liên thoát càng làm QUân tức điên lên . Giật mạnh cái điện thoại từ tay Dương , QUân ném mạnh xuống đất rồi đấm 1 cái thật mạnh vào mạt Dương khiến người Dương bật ra đằng sau ngã xuống chiếc đệm gần đấy . Mọi người hốt hoảng bật dậy ngăn Quân định lao đến Dương . - Mày điên rồi . Nó tắt máy . Nó không muốn gặp mày nữa hiểu chưa ? Việc gì mày phải tự hành hạ bản thân mình như thế . Mày có biết tụi tao nhìn mày như thế này cũng đau lắm mày biết không ? - Quân đẩy mạnh tất cả bọn ngã nhào , lao đến Dương với nắm đấm chắc nịch , bất chợt người Quân khựng lại . Đứng im . Xòe bàn tay của mình ra .... Quân mở to mắt kinh ngạc . Nước . Chẳng lẽ ....... Quân hướng con ngươi của mình về Dương , gây sự tò mò cho cả bọn . Quân ngồi bệp xuống đất , mặt cắt không còn một giọt máu . Thấn thần đảo mắt . Miệng lắp bắp nói lí nhí . - Dương .... Mày .... không phải mày ... đ....ang......kh..... - Nói đến đoạn , Quân dừng lại như dò hỏi Dương để xác định thêm lần nữa . Một giọt . Rồi hai giọt . Rồi ba , bốn giọt ...... Lặng lẽ rơi xuống bàn tay đang siết chặt của Dương . Kết thúc sự lặng thinh và cũng là sự bắt đầu của những tiếng nấc chan chứa đầy đau đớn , tuyệt vọng . - Mà....y ....không...... thể .....nào.........D...ương........ - Cả bọn tay chân run rẩy đứng mở to con mắt mình , chúng đầu không thể tin chuyện này . Dương mạnh mẽ , luôn tỏ ra lạnh lùng trước những cô gái . Có tài "sát gái " thì đỉnh tuyệt vời không ai sánh bằng . Vậy mà ngày hôm nay đây . Dương ngồi khóc . Khóc vì thất tình ? Khóc cho chính mình ? Hay khóc cho tình yêu trái ngang của mình ? Dương đã thất bại ư ? Không ! Đừng có tin điều đó là sự thật . Nó nói dối . Nó lảng tránh tình cảm của mình dành cho Dương . Nó vô cảm . Nó máu lạnh . Nhưng không có nghĩa nó không có tình yêu . Dương ! Không bao giờ là người thất bại trước một cuộc tình đầy trái ngang . Dương là người có nghị lực , có tương lai , có tất cả mọi thứ . Dương có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì nó , cho nó tất cả . Kể cả có phải bươn trải cuộc sống khó khăn để đánh đổi nó bên cạnh Dương . Dương quá yêu nó . Không cần vật chất chỉ cần tình yêu , Dương sẽ cho nó hạnh phúc cả đời . Vậy àm nó từ chối để giờ Dương ngồi đây , khóe mi ngập tràn vị nước mặn đậm , ánh mắt vô hồn như không thấy gì ngoài nó . Vẫn chảy , nước mắt vẫn tuôn như thác , nhưng đong đầy tình yêu . Dương tiếc nuối , nếu như Dương không nói thì bây giờ , Dương đâu biến thành 1 con người thế này . 1 con người . Khổ vì Yêu ........... Chương trình hôm nay thật chán , toàn những phim HQ thất tình xong tự tử không . Nó ngồi thu lu trên ghế bấm các kênh liên tục . Chuyển sang kênh phim truyện , bộ phim " Romeo và Juliet " được trình chiếu , bất chợt , nó lại nhớ đến Dương . Nó thắc mắc " Giờ Dương đang làm gì ? Hắn có sao không ? Mình..... nhớ hắn ư ? " . Nó nhắm mắt thư giãn . Đôi tay nó khẽ khàng đặt lên đôi môi mình . Nhớ lại nụ hôn sáng nay . Nó đỏ lửng mặt . Thật sự , khi Dương làm vậy . Quá nhanh cộng quá bất ngờ . Nó bối rối , loay hoay không biết xử lí tình huống ra sao . " Tao yêu mày nhiều lắm " . Không hiểu sao khi nghe câu nói đó xong , trong lòng nó lại vui mừng khôn xiết . Muốn Dương nói lại lần nữa , nhưng..... ranh giới của bạn bè ....không cho phép nó làm như vậy ." Liệu .... mình có thể vượt qua cái rào cảm đó không ?" Nó thầm nhủ . Mặt nó lại lần nửa đỏ ửng . Nó trằn trọc . Băn khoăn . Suy nghĩ . Cuối cùng nó đưa ra câu hỏi : " Chẳng lẽ mình ...... đã ...... yêu ......h...ắn ?" Đã 3 ngày nay , Dương không đi học , nó ngồi 1 mình thấy thật buồn thủi . Thiếu Dương như thiếu tất cả . Nhờ Dương , nó mới dễ dàng hòa nhập với bạn bè , với trường lớp . Vắng đi Dương , cả lớp ai nấy làm việc mình , mọi thứ trở nên trầm tĩnh . Đến thầy giáo vào lớp cũng chỉ giảng chứ không nói gì thêm như mọi ngày . Mọi thứ đều thay đổi . Ngay cả nó , nó luôn phải lẩn tránh những ánh mắt dò hỏi xen lẫn thất vọng của đám bạn . Kể cả Minh cũng vậy . Chúng không nói cho bất kì ai với bất cứ ai trong lớp về lý do Dương nghỉ học không có giấy xin phép . Nó nhớ Dương đến kì lạ . Nhớ lắm . Mong được gặp Dương . Kể từ hôm đó đến giờ , mỗi lần tỉnh dậy , nó lain liếc qua lịch thi đấu của Dương với Thiết Mạnh . Nó lo sốt sáng lên khi ngày thi đấu càng ngày càng đến gần mà Dương vẫn chưa đi học . Nó mệt mỏi nhưng vẫn cố lết những bước chân nặng nề đến lớp mong sao sẽ được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười , rạng rỡ của Dương . Rồi 1 hôm sát với ngày thi đấu , Minh bỗng ngồi bên nó nói đúng 1 câu rồi bỏ đi : - Dương ốm ! - Nó làm mặt ngơ như không quan tâm đến chuyện đó là lẽ thường tình . Thật tâm , nó rất lo lắng cho Dương , không biết Dương ốm có nặng lắm không . Tay nó nắm chặt lại . Cố tìm lời giả đáp câu hỏi đang lởn vởn quanh nó : " Có nên đến nhà hắn không ?" 8h45 , chuyến xe cuối cùng lăn bánh chạy đi . Nó đứng trước 1 căn biệt thự . À không ! Một tòa lâu đài cao và đồ sộ . Có một người đang chờ nó trong đấy . Mong nó . Đẩy cánh cửa gỗ cũ kĩ , cổ kính . Nó bước vào căn phòng đen tối , chỉ có một chút ánh sáng đêm nay được hắt qua ô cửa sổ to lớn . Bước đên bên đầu giường , một khuôn mặt điển trai , thu hút bất kì thứ gì bằng sắc đẹp tự nhiên không ai có được của chàng trai . Nó ngồi xuống . Nhăn mặt nhìn người đó khi nhận ra : Chỉ trong 3 ngày thôi mà người đó gầy đi bao nhiêu . Hốc hác . Thất thần . Nó run rẩy vuốt nhẹ tay mình vào má người ấy . Đôi vai bật liên tục . Tiếng nấc nghẹn ngào không cho nó chặn lại cảm xúc . Nó gục đầu bên ngực chàng trai , siết chặt người ấy lại . Cảm nhận sức nóng từ người đó phát ra . QUá nóng . Nó đứng dậy đi về phía vệ sinh rồi nhẹ nhàng lấy 1 chậu nước vừa vừa với 1 chiếc khăn mặt . Vắt chiếc khăn ướt lạnh , nó đắp lên trán người ấy . Cứ 20' lại bỏ ra 1 lần . Cả đêm , nó cứ lập đi lập lại nhiều lần như thế mà không biết mỏi là gì . Trong 20' đó , nó không chịu bỏ lỡ cơ hội nắm chặt tay người ấy , áp chặt vào má mình . Nói câu gì đó như cầu xin , van xin người đó tỉnh lại , khỏe mạnh như ngày xưa . Cứ mỗi lần làm thế , lại 1 lần nữa nước mắt nó lại rơi . 3 ngày rồi , Dương không gặp nó . Nhớ . Buồn . Mệt . Cơ thể Dương tê liệt không thể nhấc chân ra khỏi giường . Đám bạn đến , Dương không quan tâm. Người hầu đi ra đi lại như hội . Chưa bao giờ bọn họ lại thấy câun chủ mình bị ốm dù chỉ là nhẹ nhất . Cảm giác đau đớn trong bệnh tật lần đầu cho Dương sự mong mỏi nó đến bên cạnh mình . Chăm sóc . Ân cần . Nhẹ nhàng . Nó . Thật sự sẽ không biết lý do tại sao Dương lại nghỉ ?? Là vì Dương . Dương đã yêu cầu bọn bạn đừng nói với nó . Dương không muốn nó lo lắng chỉ vì chuyện vặt vẽo này . Nhưng Dương đã nhầm , Minh không làm chủ được bản thân . Với nó , tin đó là không thể ngờ được . Dương không khỏe . Nó biết trái tim mình mách bảo gì mà . Tối hôm đó , không hiểu sao cơn buồn ngủ cứ dầm dập đến với Dương đến nỗi hắn không cần biết việc gì đang xảy ra . Trong lúc mơ màng , Dương nhận thấy có 1 bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay mình hòa với dòng nước nóng hổi rơi không ngừng vào tay Dương . Hình ảnh người đó mờ mờ , nhòa nhạt . Đôi lúc người đó biến mất làm Dương không kịp với tới , hỏi thật rõ người đó là ai . Dương chỉ biết cứ cách 20' người đó lại đắp 1 chiếc khăn ướt lên trán đầm đìa mồ hôi của mình . Tay người đó vẫn trong tay Dương , Dương hạnh phúc . Vì hắn tin rằng .... Người đó chính là nó . Hôm sau Dương tỉnh lại thì nó đã bỏ đi . Đảo mắt khắp căn phòng , Dương thấy 1 quyển lịch nền trắng . Có 1 con số được khoanh bằng bút đỏ dạ . " 29 " Dương chợt nhớ ra ngay mai là ngày thi đấu . Vội vội vàng vàng vùng chăn dậy , Dương bước xuống nhà thấy ông quản đang đứng cạnh bàn ăn với vô vàn sơn hào hải vị . Ông lịch sự cúi đầu chào Dương rồi mỉm cười . - Sao hôm nay ông lại đến đây ? - Dạ ! Cậu đã sốt 3 ngày . Hơn nữa , chăm sóc cậu chủ là nhiệm vụ của tôi . Nếu cậu có mệnh hệ gì thì chắc chắn tôi là người đáng trách nhất . - Tôi nhớ là chỉ có tôi với các bạn tôi biết thôi mà . - Thật ra thì ... cậu Long đã bảo tôi . - LONG ! Sao Long biết ? - Vẻ mặt Dương xanh ngắt , nhớ lại chuyện tối qua Dương mới sững sờ - Ông ....hết việc rồi thì về đi . Tôi có việc bận rồi . - Nhưng cậu cả đã bảo tôi phải ..... - Tôi bảo về thì cứ về đi - Dương quát lên , ông quản gia điềm tĩnh bước ra ngoài và đóng sầm cửa vào . Tức là ngày hôm qua .... Long đã ngồi cả đêm chăm sóc mình ư? Mình tưởng đó chỉ là ...... Dương ngồi đăm chiêu suy nghĩ , đôi mắt không khỏi ánh lên vẻ vui mừng . Hạnh phúc . Dương đứng dậy đi vào phòng tập nhạc , lấy ra bài hát mà Dương cả nó đã cất công sáng tác . Cười thoáng qua . Dương cất cao giọng hát . Tối nó nhận được 1 tin nhắn . Từ Dương . Nó mở ra đọc . 1 dòng chữ to đùng hiện lên . " Ngày mai , 16h , Cung Văn Hóa Hữu Nghị Việt Xô " . Nó thở dài , ngày mai à ? Mình sẽ đến ? Chuyện của cả hai đứa ? Khoan ! Cả hai đứa ư ? Mình nghĩ cái gì thế này ? Đây là việc của riêng hắn mà . Long ơi ! Mày đúng là ngớ ngẩn thật rồi . 29. Đến rồi . Ngày thi đấu . Không có nó . Cũng hữu Nghị Việt Xô đông nghẹt người . Mọi nơi trên thế giới đổ dồn về nơi đây để xem phần thi đấu là chủ yếu . Cái FC của Dương là nổi trội nhất với những áo phông in hình Dương , đằng sau có in chữ màu đen tuyền " Ai shi Te ru " bằng tiếng Nhật thật to . Gào thét điên cuồng tên Dương gây sự chú ý khá lớn đến người đi đường . Các quán ăn , uống nước mọc lên như núi . Đi đến đâu là các gian hàng mang nhiều thứ trên đời lại xuất hiện . Mọi người đều mua cái băng dán đỏ buộc lên dầu in tên của những ca sĩ thi đấu ngày hôm đó . Nhưng số lớn là Dương và Thiết Mạnh . Đông đủ là thế , số lượng fan đến chóng mặt . Nhưng Dương chẳng cần , trong vô vàn người đó , chỉ có duy nhất 1 người mà Dương mong đợi . Không thể chờ đợi lâu hơn nữa , Dương chạy ra ngoài cổng thì bị cái đám FC đuổi theo tận đường . Hết chạy xuôi lại chạy ngược tránh né đám Fan CLUB . Mỏi quá , Dương chống tay vào đầu gối , thở hồng hộc . Thiết Mạnh đi qua liền tỏ ý châm chọc . - Sao ? Người yêu chưa đến à . Khổ quá nhỉ . Ha ha - Nói xong , Thiết Mạnh bỏ đi vì MC đã bắt đàu cuộc thi và người khởi đầu là Thiết Mạnh . Dương dựa người vào tường , rút cái điện thoại cảm ứng ra bấm số nó . " Tút ....Tút .... Số máy quý khách vừa gọi hiện không ...." Dương cụp máy xuống . Ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài sân khấu nơi Thiết Mạnh đang đọc Rap theo điệu nhạc làm không khí sôi động lên. Dương vẫn bấm cái điện thoại , thằng Linh thì gọi ý ới bảo sắp hết thời gian và đến lượt hắn . " Thật sự Long không đến sao ?" Dương bắt đầu hoảng sợ , tay chân không còn vững được nữa . Ngồi bịch xuống đất , khuôn mặt Dương tái mét lại . Linh nhào đến đỡ Dương , trấn an Dương và động viên Dương rất nhiều . Nhưng tất cả chỉ là vô ích , dìu Dương đến sân khấu là kịch rồi . Đã thế bước lên sân khấu , mặt Dương còn nghệch ra . Chẳng biết trời đất là gì nữa . Đám FC bắt đầu rì rào bàn tán . " Dương sao thế nhỉ ? Từ trước đến giờ đâu có bị trạng thía này đâu " " Ai làm cho Dương bị thế này thì quả thật là giỏi " vân vân là vân vân ........... Những lời bàn tán đó càng làm tim Dương đập nhanh hơn . Hết cỡ . Nhạc nổi lên nhưng Dương không thể cất tiếng hát được mà chỉ lí nhí trong miệng . - Bài ....h...a...t......n.....à...ày ...t...ôi.....m...muố....n.....d...nh...cho.... - Dương ngắt lời . Chần chừ vài giây . Đột nhiên , đôi chân Dương khụy xuống trước ánh mắt kinh ngạc xen lẫn xúc động . Tay Dương bám níu vào thanh đỡ đứng của chiếc míc . Mặt cúi gầm xuống đỏ phừng phừng . Thở không ra hơi . Mắt lờ đi , hình ảnh của mọi người trong mắt Dương cứ mờ dần . Chống tay xuống sàn , khẽ ngh thấy tiếng cười rúc rích của Thiết Mạnh . Dương không đủ tự tin . Hồi hộp quá sức có thể . Chết tiệt , Dương không thể vựng lên được . Nó không đến làm hắn tuyệt vọng đến vậy ? Vực dậy sau cơn sốt li bì ba ngày đã là một sự nỗ lực rất lớn . Hắn chấp nhận chịu thua ? Nếu như có nó ở đấy , hắn sẽ khiến nó thất vọng mất . Không được ... Gượng dậy nào Dương ! Mày phải đập chết tên Thiết Mạnh kia để cho nó chổng mắt lên nhìn đối đầu với hắn là một hành động ngu xuẩn . "CỐ LÊN " Tiếng nói đó vang xa vào khoảng không gian căng thẳng . Mọi người lập tức dồn sự chú ý của mình về người đó và có vẻ như là thất bại vì hình bóng người đó biến mất tăm . Dương vội ngẩng đầu lên thật cao . Hướng ánh mắt theo đường thẳng . Dương nhận ra giọng nói đó . Dương nhận ra nó . Dương biết là ai mà . Dương nhớ giọng nói đó . Bật cười một mình . Dương liếc về phía khán giả như rực sáng một tia hy vọng. Cười . Đám FC lờ đờ rồi ngất 1 lượt . Bống nhiên , có 1 khán giả từ đâu tới nói vọng lại với Dương : " Cố lên Dương ơi " , đám thanh niên đó hô to . Mấy bà già đứng xem nghệch mặt ra . Nhưng rồi cũng kêu to " Cố lên " . Cả những thành viên của trường Hoàng Văn Thụ hay các trường khác đến tham dự cũng hô to " Cố lên Dương ơi . Tụi em ủng hộ anh " . FC của Dương cũng đồng loạt hô lớn . Kể cả những người dự thi nữa , trong khi đó Thiết Mạnh chạy đi chạy lại quát tháo mọi người rằng không được ủng hộ hắn nhưng mọi người không nghe . Dương mỉm cười thầm hạnh phúc . Lấy lại tự tin và phong độ ngày thường . Đứng dậy , Dương giật cái Míc ra , đưa lên miệng và nói : - Cảm ơn mọi người đã động viên tôi .....- Dương ngập ngừng - .... Và đặc biệt.... là người đó ....... Im Lặng ........... - Cảm ơn cậu rất nhiều . Nếu không có cậu ở bên ... Chắc có lẽ là tớ chưa chắc đã có ngày hôm nay . Chỉ là 1 kẻ thất bại với tính cách mà cuộc sống này không thể ưng ý được . Nhưng đó là nhờ cậu , cậu đã thay đổi tớ . Cho tớ biết mọi điều xung quanh mình thú vị biết nhường nào . Tớ rất cảm ơn cậu . Ngốc à , đừng lẩn tránh nữa . Tớ biết cậu đang ở đây mà . Cười tươi - Bài hát này tôi cả người ấy đã cất công sáng tác . Người đó cần biết rằng : Thứ 1 , bài hát này tôi muốn dành tặng riêng chi người đó . Thứ 2 . Những lời nói của tôi đến với người đó đều là sự thật . Tôi không nói dối . Và điều cuối cùng , tôi muốn nói riêng với người đó rằng 1 điều mà từ trước đến giờ tôi không bao giờ dám nói ra . " TỚ YÊU CẬU NHIỀU LẮM " Lại cười . Nụ cười chua xót nhất Dương từng có . Âm nhạc lần nữa nổi lên thật nhẹ . Khúc dạo đầu , bản nhạc nghe du dương , êm đềm , nhẹ nhàng . khán giả say sưa , hòa mình với giai điệu của bài hát . Dương đưa míc lên , cất tiếng hát thật trong . Anh biết , cuộc sống không phải là tất cả đối với anh . Nó quá xa vời . Hạnh phúc ảo tưởng chỉ trong vô vọng . Em đến . Và chiếm đoạt trái tim anh . Lần đầu gặp em . Nụ cười hòa tan trong ánh nắng mùa thu . Giọt nước mắt ngừng rơi khi em bên anh . Làm anh nhớ em . Nhớ da diết . Anh phải làm sao để chứng minh với em rằng : Anh yêu em hơn cả chính bản thân mình . Nhưng chúng ta mãi là bạn bè . Em đâu biết . Tình yêu của anh dành cho em là thật lòng . Nhiều gấp vạn lần những vì sao tinh tú . Hay anh chỉ muốn ở cạnh , dõi theo em từng bước đi từng hành động từng nhịp tim như một bóng hình gắn liền với thể xác . Dù thế giới có sụp đổ , anh xin nguyện đưa thân mình làm lá chắn bảo vệ em đến khi mọi chuyện dừng lại . Nếu được , anh sẽ đưa em lên đỉnh cao của vũ trụ dù điều đó là quá xa vời mặc cho em rất thích . Anh không thể quên . Hình bóng em hằn sâu trong tâm trí , in đậm lên đôi mắt anh . Bất kể ở nơi đâu đến đâu anh vẫn chỉ nhìn thấy em thôi . Giấc mơ , lúc tỉnh anh cũng chỉ có em . Liệu em có nghĩ , em ra đi , bỏ anh lại . anh phải chịu cơn đau dằn xé từng giây phút . So với khoảng thời gian em bên anh thì cơn đau có thể là gấp đôi lần . Xin em đừng bỏ đi . Bỏ anh . Chẳng lẽ em đã giành giật được trái tim anh rồi chà đạp nó chỉ bằng một lời nói . Vậy hãy cho anh biết , trái tim anh giờ nơi đâu . Sao em lại một mình lặng lẽ cất giấu ? Anh không cần nó . Anh chỉ cần em quay về . Bên anh . Chỉ cần em trở lại , dù nó đang ở bất kì nơi đâu cũng hiện diện cạnh anh . Điều mà anh cần , chỉ có thể là em . Dương kết thúc trong tiếng vỗ tay dồn dập của khán giả . Chỉ kịp cúi đầu chào khán giả . Dương liền chạy xuống đến bên cánh cổng màu trắng đã bị gỉ màu . Ngó quanh tìm người đó . Nhưng mọi thứ đều không có kết quả . Dươnng hơi buồn nhưng lại hạnh phúc vì biết rằng người đó đã đến .
|
Dương đi học trở lại , ai ai cũng vui mừng và thán phục bài " diễn văn " của Dương lúc ở Cung . Dương chẳng quan tâm , bước vội lên lớp tìm nó . Nó ngồi đó . Đưa con mắt khó hiểu về Dương . Lại như xưa rồi . Dương vui mừng dịnh mở miệng thì có giọng nói khác vang lên . - Dương ơi ! Cho tớ nhờ cái này . Yến à !? Sao cô ta lại ở đây . Đôi mắt nó liếc nhìn Yến sắc bén 1 cách kinh khủng . Khuôn mặt tức giận . Đám bạn ngồi gần đấy nhận thấy ám khí quá nặng nên lặng lẽ đi ra khỏi lớp . Dương gật đầu đồng ý đi cùng Yến mắc dù hơi tiếc nuối tí . Dương vừa bước ra khỏi lớp thì bị Yến nắm chặt lấy bàn tay kéo đi . Nó nhìn thấy . Ám khí lại càng nặng thêm . Đám bạn không dám bước chân vào lớp nữa . Kể cả thầy định tạt qua cũng phải " té " lên phòng hội đồng . Nó đứng bật dậy bước theo 2 đứa nó miệng lẩm bầm : " Đồ chết tiệt " . Yến dẫn Dương đến 1 khoảng đất trống sau trường . Nó theo sau . Yến mỉm cười nhìn Dương rồi nói . - Tham quan lần này . Trường quyết định sẽ dồn 1 nữa học sinh lớp tớ sang bên xe lớp cậu đấy . - Cái gì ??? Dồn người á? - Dương hét lên . Yến vẫn mỉm cười . - Ừ , tớ sẽ là 1 trong những người được chuyển sang bên nên ....có gì không phải cậu chỉ bảo cho nhé . - Sao phải là tôi ? Tôi có ngồi cạnh cô đâu . Đi mà nhờ người khác - Dương tính bước đi . Thì bị Yến ôm chầm lấy phía sau . Đầu gục vào tấm lưng dài , đẹp của Dương . Quá bất ngờ , Dương cố gắng gỡ tay Yến ra . - Đừng !! Hãy để như thế này đi . Tớ thích lắm . Như vậy , tớ mới cảm thấy yên tâm . - Chuyện gì mà yên tâm ??? - Yên rằng cậu sẽ ...... -........... - Không có gì . Cảm ơn cậu nhiều - Yến đẩy Dương ra , cười thật tươi. Nếu Dương mà nhìn vào khuôn mặt Yến lúc này . Chắc không dám khẳng định Yến đang khóc hay đang cười mất . Nhưng nó thì biết . Tất cả từng câu nói của Yến nói ra đều cho nó biết điều rằng : Yến yêu Dương thật lòng . Điều đó càng không thể làm lung lay cái ý định giành lấy Dương của nó . Nó sẽ cố gắng . Nó không bao giờ bỏ cuộc . Vì giờ nó mới nhận ra . Nó yêu chính bản thân Dương chứ không phải vì mặt vật chất . Không phải vì vẻ bề ngoài . Vì theo nó . Đó là tình yêu chân thật . - " Long à . Khỏe không . Học hành thế nào . " - Vẫn bình thường ạ - Nó mỉm cười giả tạo , cố phát ra những tiếng cười giòn . - " Thế ngày mai đi tham quan à . Mộc châu đấy " - Dạ vâng ! 200 cây đó anh . - " Mày có bị say xe không đấy ?" - Không ! Làm gì có , em khỏe mạnh lắm mà . - " Ừ . Thế tiền đi tham quan là bao nhiêu vậy ? " - Thôi mà anh! Năm nay nhà trường bao hết nên khỏi phải đóng . - " Ừ . Cố gắng học giỏi nghen . Anh cúp máy đây " - Dạ !!!!!! - Nó dập máy . Rồi quay lại với công việc chuẩn bị quần áo . Chợt tay nó chạm vào 1 cái hộp gì đó . Nó cúi gập người để lôi cái hộp đó ra . Mở ra . Nó sững người . Thì ra món quà đợt trước Dương tặng vẫn còn ở đây . Mũ và giày . Nó mỉm cười . Nhét cả 2 vào Balo . Nó vỗ nhẹ và nói : " Đến lúc tao sử dụng chúng mày rồi đó " Sáng hôm sau , cả đám vác cái balo to đùng đi chơi . Nhưng trước hết là bọn nó phải bốc thăm chỗ ngồi . Ai dè đâu , Yến bốc đúng số ngồi cạnh Dương , nó thì ngồi hàng ghế cạnh và hơi chéo xuống tí . Lúc ngồi xuống , Yến hết đưa cho Dương ăn cái này cái nọ làm Dương rất bực bội . Không thèm nói chuyện với Yến nữa , Dương quay người về hướng khác nằm ngủ thì hình ảnh nó lại đập vào mắt. Bên cạnh nó là 1 chiếc ghế trống , Dương nghĩ thầm " Nếu không có Yến , có phải là mình đã được ngồi kia rồi không " Suốt cả dọc đường đến Mộc Châu ngày hôm đó , bọn lớp nó nhăn nhó mặt , cố tình lảng tránh những lời bắt chuyện , cười đùa của lớp Yến . Thi thoảng , họ mượn bọn lớp nó thứ gì đó thì bọn nó cũng đưa đấy nhưng đằng sau hành động là kèm theo 1 lời nói :" Dùng nhanh còn giả nữa " Rồi thản nhiên quay lại giấc ngủ , kệ cái bản mặt của những đứa lớp Yến nghệch ra . Nói thế thì ai mà dám dùng . Lý do bọn nó cư xử như thế cũng đơn giản thôi . Lớp Yến với lớp Thiết Mạnh có mối quan hệ cực cực cực kì thân thiết như hình với bóng nên bọn nó ghét là phải .Ông thầy ngồi trên mà cảm tưởng như ám khí vây quanh mình càng ngày càng nhiều hơn . Toát cả mồ hôi . Riêng Dương , chỉ có mỗi công việc là nhìn cái bản mặt ngộ nghỉnh của nó khi ngủ thôi chứ chẳng quan tâm đến việc khác . Nhưng Yến , cứ quấy rầy Dương từ lúc lên xe tới giờ . Cứ mời Dương ăn cái này rồi ăn cái nọ , Dương đã nói là không ăn và bắt đầu tỏ thái độ ra mặt rồi nhưng Yến vẫn cố mà dồn vào , không để yên cho Dương 1 giây . Dương bắt đầu bực dọc khi Yến chìa hộp cơm đầy ắp ra trước mặt . Biết là có kì đà cản mũi , Dương liền hét toáng lên làm gây sự chú ý của mọi người . - CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG ĐẤY ? ĐÃ BẢO LÀ TÔI KHÔNG ĂN RỒI ĐỪNG CÓ MÀ CHEN VÀO . PHÁ HOẠI NGƯỜI KHÁC LÀ CHUYÊN MÔN CỦA CÔ À . DỊCH XÊ TÔI RA . Yến giật bắn mình . Mắt nhìn Dương không chớp . Buông lỏng hộp cơm xuống đùi , Yến quay rồi gục đầu vào cửa sổ . Nó tỉnh giấc bởi tiếng hét của Dương , gỡ cái tai nghe ra khỏi . Nó dụi mắt để nhìn lại tình cảnh bây giò .Dương thì gằm ghè khó chịu , còn Yến , gục đầu vào lớp kính cứng ngoắc , đôi vai nấc lên từng hồi , nhưng không bật ra những tiếng kêu . Dương chẳng để tâm , chỉ hàm hè thôi chứ k nói thêm gì . Dương quay sang nó nhưng bị nó lườm nguýt cái , ý bảo :"Hãy xin lỗi mau , Không đừng trách " . Dương sợ tái mặt . Không muốn rách việc thêm hơn nữa ghét nhất nó giận . Nhẹ tay khều khều Yến , nói nhỏ nhẹ . - Sao thế ? nói có tí thôi mà cũng khóc à ? - Yến im lặng không nói gì . Kệ . Đột nhiên Dương với tay lấy hộp cơm từ tay Yến và nói . - Ngon quá ! Yến làm à ? Được đấy - Nghe tới đây , Yến liền quay phắt sang Dương , lau hàng nước mắt đi , Yến cười tươi nói . - Thật chứ ? - Đùa thôi - Dương trông như nửa trêu nủa thật nhưng tay vẫn cầm hộp cơm và ăn như bình thường . Yến biết . Dương đang đùa . - Nếu thích ! Ngày nào tớ cũng làm cho nhé ! - Ừ - Dương ăn no nê hộp cơm rồi cười khì khì với Yến . Lấy giấy Yến nhẹ nhàng đưa tay lên lau miệng cho Dương , Dương để im cho Yến lau . Hình ảnh ngày không thể thoát khỏi ánh mắt nó . Tức tối . Ghen . Nó nắm chặt lấy tay thành nắm dấm , ngọn lửa ghen bốc lên . Nó chua xót nhìn Yến và Dương . Nó ghét Dương !!! Xe dừng tại địa điểm tham quan thứ 1 ở Mộc Châu , chúng nó xuống xe , vươn vai ngáp cái thật dài rồi xếp hàng lần lượt đi vào trong . Địa điểm tham quan lần này chẳng có gì là thú vị cả . Có mỗi vườn cây Thông to , rộng lắm . Mỗi đứa phải cầm một cái bản đồ may ra còn đỡ bị lạc . Lớp tụi nó chia nhau ra chơi trốn tìm , trừ nó là không , chẳng hiểu sao từ khi lên xe tới giờ bọn lớp kia cứ bám ríu lấy lớp tụi nó . Lớp kia xin chơi cùng nhưng lớp nó từ chối . 43 đứa chơi cũng đủ chết rồi lại còn rước thêm 40 đứa vào có mà .... có mà chết không thấy xác cũng nên . Nhà trường đã thông báo rằng muốn chơi ở đâu cũng được miễn sao là 4h chiều phải tập họp đông đủ để về khách sạn . Lớp nó chơi đúng đến 4h thì tập hợp ra xe . Về khách sạn , chúng nó chia nhau ra , 8 đứa chung 1 phòng nhưng khá là rộng rãi , lớn , may là cũng đủ vừa cho mấy thằng nhóm Dương ở không thì tụi nó đòi về nhà mất . Chúng nó phân ra từng đôi tắm riêng . Dương , nó , Tú Linh tắm 1 mình . Hoàng Minh - Linh Vũ , Mạnh QUân - Trường An mỗi cặp tắm riêng . Tắm xong , chúng nó lần lượt xuống đi ăn cơm ở cửa hàng gần đấy . Đây là Hoạt động của nhà trường nên bắt bộc các học sinh phải tuân theo . Chuẩn bị bước vào quán cơm bình dân , cái nhóm Dương giãy nảy lên phản đối , năn nỉ ỉ ôi ông thầy đừng bắt vào nhưng ông thầy trừng mắt và dọa Dương . - Em không tập ! Long sẽ tưởng em khinh thường nó đấy . Nếu có ý , thì hãy nghe lời thầy . Dương tái mặt , quay lại bảo bọn kia rằng : - Thôi ....v...ào........đi....b...bẩn ...1...t..í....c...ũng.....đ..... Nói rồi , Dương nhăn nhó mặt mày bước vào . Các thầy cô nhìn cái mặt khắc khổ của Dương mà thấy nản lòng . Nhà giàu mắc cái bệnh thế đấy . Ngồi xuống cạnh nó , nó đưa đũa cho Dương , nhận lấy mà tay Dương run rẩy như thể bị ai giết vậy . Cả đám Dương cũng thế , Minh đến phát cáu vì Vũ nhưng vì biết Vũ từ nhỏ chưa bao giờ ăn cơm hàng nên Minh đành nhịn . Phải 15 phút sau , cả đám F.T.P mới thốt ra được món ăn cần gọi . Cả trường nhẫn nhịn chờ xem cái đám đó ăn cơm thế nào . Từ đầu , cả đám nước mắt giàn dụa , bịt mũi nhắm mặt cho qua . Nhấc chiếc đũa lên , gắp thức ăn được nửa chừng thì mặt đứa nào cũng đỏ hây hây như thể sắp chết không bằng . Cố gắng há mồm thật to để ăn hết miếng trứng dán trong sự cổ vũ nhiệt tình của lớp 10a1 lẫn 10a5 . Sau khi nhai xong , mặt chúng vẫn còn nhăn nhó khá kinh . Nhưng rồi , lông mày chúng dần dãn ra . Sau cùng , mắt cả đám mở to . Vũ quay qua Minh nói to . - Ngon quá ! Lần đầu được ăn đấy - Cả trường thở phào rồi bỗng sôi nổi hẳn lên , thật không ngờ cái nhóm Dương lại có đủ can đảm để ăn món bình dân như vậy . Cả trường vỗ tay rầm rộ . Minh vui mừng choàng tay qua vai Vũ nói nhỏ . - Tốt lắm ! Thế mới là Vũ của tớ chứ - Vũ phút chốc đỏ mặt ngay . Làm cả lớp 10a1 phải cười lớn . Trông thế mà bọn này ăn cũng khỏe phết . Ăn liền tù tì 4 bát cơm vẫn chưa thấy chán . Mãi đến bát thứ 6 mới chịu thua , thế là bọn chúng đi về phòng . Nó cởi giày trèo lên giường nằm ngủ trước , không cần quan tâm bọn kia làm gì thì làm . Nó đã quá mệt mỏi cho 1 chuyến đi dài . Chợt nó nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay , Yến vui vẻ bên Dương làm nó phát tức . Nếu như Yến không phải con gái thì nó đã nện cho cô nàng 1 trận từ lâu rồi . Liếc qua Dương đang ngồi bên chiếc Laptop giường cạnh bên giường nó . Có vẻ như Dương đang tán gái thì phải , thấy cười cười từ nãy đến giờ . Bọn kia thì đang chơi PS hay sao mà hò reo kinh khủng người . Mắt nó dần lờ đi , chẳng còn biết cái gì nữa . Nó chìm vào trong giấc ngủ . Dương chờ nó ngủ rồi , khẽ đặt chiếc Laptop xuống giường , tiến lại gần nó , kéo chiếc chăn đang đắp trên người nó lại tí nữa . Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé , xinh xắn của nó lần nữa , Dương cúi xuống hôn lên bên má phúng phính của nó . Đứng dậy và cũng đi ngủ theo . Sáng hôm sau , địa điểm tham quan của chúng nó thay đổi . Chúng lại từ Mộc Châu đến Nha Trang để tắm biển . Mới có tháng 3 thôi mà trời nóng nực kinh người , không chịu nổi . Ngoài ra đến Nha Trang bọn nó còn được đi núi nữa rồi mới tắm biển sau nhưng chúng mặc kệ . Khách sạn gần ngay biển dại gì không ra đấy . Ngày thứ 2 đi thăm quan , chúng leo núi lên thắp hương . Đi mệt phờ hơi , cũng chẳng thấy đích đâu , chỉ thấy 1 cái miếu rồi ghi 1 dòng chữ loằng ngoằng . Rồi có 1 ông sư đi đến rồi nói : " Nam Mô A Di Đà Phật " , và câu mở miệng của ông ta là : " Nhi Hảo " . Bọn chúng hiểu mỗi từ đấy . Thằng Thịnh " thìn " lại gần và nói : " Cháu chẳng hiểu ông nói gì cả ? Muốn chúng cháu thắp hương á ?" . Ông sư vẫn dùng tiếng Trung Quốc :" Tôi Bu chia , Nhi sây sờ ma ?" . Đến bó tay . Ngại quá . Chúng đành tính nước chuồn thì ông sư hét lên . - Này ! Thiếu chủ ở đằng này cơ mà - Bọn chúng há hốc mồm , từ nãy đến giờ ông biết nói TV mà không chịu nói cứ thích nói tiếng Tàu . Bọn chúng nuốt cục tức vào lòng và đến gần hỏi . - Hương có cần phải mua không ạ ? - Không vào trong đấy người ta sẽ thắp cho thiếu chủ - Ông sư nhẹ nhàng nói . Bọn chúng nô nức đi vào trong , thắp hương xong . Chúng kéo nhau xuống núi . Đường xấu cộng với lực đẩy của trái đất , bọn nó đi xuống như bay nhưng cũng khá nguy hiểm , có sơ hở gì là ngã như chơi . Đúng là như vậy thật . Dương đi trước với đám bạn , nó và Minh đi sau trao đổi về cái máy nghe nhạc . Dương nhảy phốc qua các bậc cuối cùng , thế là thoát khỏi những bậc thang quái dị . Nó còn đi khá xa so với Dương . Bỗng nhiên thằng Lâm"tặc" từ đâu ra vổ vai nó nhưng do chaỵ nhanh quá nên "vỗ" chuyển thành " đẩy " . Nó quá bất ngờ , biết là mình sắp "bay " . Nó chỉ kịp hét lên 1 tiếng rõ to làm Dương giật bắn mình quay lại . Mọi người bắt đầu đỏ dồn sự chú ý về nó . Nhìn thấy nó như vây , Dương chỉ kịp chạy lên đúng 1 bậc , vòng tay qua eo nó đỡ người nó . Nó cũng chỉ bám được vào đôi vai Dương rồi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa . Ruỳnh !!! Tiếng va đập mạnh vang lên . Mọi người hốt hoảng chạy lại nâng 2 đứa lên . Nó nhắm tịt mắt lại chờ cơn đau ập đến . Nhưng không , không những nó không đau mà nó còn thấy êm êm nữa . Mở mắt ra , nó thấy cánh tay chắc nịch của Dương đang đỡ ở phía sau đầu nó . Mặt Dương thở phù như vừa làm được 1 việc gì to lớn vậy . Nhưng trong đó cũng che dấu đi sự đau đớn tột cùng vì cú va đập mạnh . Nó đẩy Dương ra , ngồi dậy xem cánh tay Dương mặt hoảng loạn hỏi . - Có sao không ? Cánh tay ..... - Không sao đâu ! Đừng để ý nó làm gì - Dương giật cánh tay ra khỏi nó và đứng dậy đi về xe . Nó nhìn theo Dương . Thầm cảm ơn nếu không có Dương chắc nó đã tiêu đời từ lâu rồi . Nó cũng đi sau Dương vào xe . Sau khi nghe tin , Yến hốt hoảng chạy lên xe liền chộp lấy cánh tay Dương và hỏi dồn dập . - Dương có sao không? để Yến xem nào . - Không có mà ! Bỏ ra đi . - Đưa tớ xem tí thôi . - Bỏ ra đi - Dương quát Yến lần nữa . Dương ghét nhất là cứ hỏi kiểu như Yến . Biết là Dương đang cáu , Yến đành ngồi lẳng lặng về chỗ . Chờ Dương bớt giận rồi mới hỏi sau. Nhìn cảnh Yến quan tâm đến Dương như vậy , nó thầm so sánh mình với Yến . Yến quan tâm lo lắng cho Dương hết mực , còn nó thì chẳng được cái gì cả . Nó thấy mình thật vô dụng . Đột nhiên , 1 dòng nước mặn lăn trên má nó . Nó bàng hoàng mãi hồi lâu nó mới dám lấy tay quệt đi hàng nước đó . Nó khóc . Khóc vì cái gì ? Dương ? Hay vì mình . Nó chỉ biết là nó đang khóc. Còn nguyên do ...nó không biết . Tối hôm đó , nó chẳng đi ngủ sớm như ngày hôm qua mà ra bãi biển ngồi 1 mình . Ngọn gió từ biển buổi đêm thổi vào thật mạnh mẽ , tràn đầy sức sống . Nhưng người hưởng ngọn gió lại không giống nó . Buồn . Người đó đang buồn , buồn vì tình yêu lạc loài của mình . Buồn vì câu nói của "người ấy " nói ra . Buồn vì tất cả mọi thứ . Nhưng .... nó vẫn yêu . Vẫn yêu rất nhiều . Dù người ấy có đi đâu , bên ai . Nó ngồi xuống lớp cát mỏng manh , lặng lẽ ngắm nhìn từng ngọn sóng dữ dội về đêm . Từng ngôi sao trên trời . Từng hơi thở của biển lạnh . 1 bàn tay khẽ đặt lên vai nó làm nó giật mình quay ra . - Thầy . - Em làm gì vào nửa đêm vậy ? - Dạ.... em ngắm biển thôi mà - Nó cười gượng gạo . Thầy ngồi xuống bên cạnh nó thở dài . - Em vào trong đi . Lạnh lắm đấy . -.......... - Có tâm sự gì sao ? - Thầy hỏi câu này làm nó giật mình lần nữa nhưng vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh . - Dạ .... Không ạ ...... - Em nói dối ! Mỗi khi em nói dối là lông mày em hay hếch lên lắm . - Sao thầy biết ? - Á à thừa nhận rồi nghen . Tôi giỡn em có chút thôi mà . Nào có biết đâu . Nói đi ..có chuyện gì kể nào - Thầy cười phá lên khi nó bị giấu đầu hở đuôi . - ....... - Nói đi cho thầy biết . -........ - Nói đi ! Thầy bắt đầu khều khều ngưoif nó khi nhận ra mặt nó cứ đờ đờ . Cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng . - Thầy.... Yêu 1 người là như thế nào ? - Ui giời ! Tưởng chuyện gì . Là nhớ nhung , là hồi hộp , là hạnh phuc , là bình yên nơi đó . - Vậy .... còn người cùng giới . Liệu người đó có chấp nhận mình không ? - Có thể - Ông thầy nhún vai . - Vậy .......tình yêu đồng giới có ...bị vướng vào những khó khăn gì trong tình yêu không ? - Thật ra thì..... cũng có......nhưng em yêu....ai ??? - Ông thầy bỗng hét to , trố mắt nhìn nó như thể không tin vào tai mình . - E...m không thể nói được . - Thôi mà có gì mà không được cơ chứ . Nói đi . - Không được ! Thầy dừng có ép em - Nói rồi , nó đứng dậy đi vào trong khách sạn . Ông thầy vẫn ngồi đấy , nhìn nó đi khuất , ông thầy mới bĩu môi dưới nói . - Không cần nói ta cũng biết nhé - Thế là ông rút cái điện thoại của mình ra và bấm số liên tiếp . - A Lô ! Lâm đấy hả ? Thầy có thông tin mới đây ......
|
Sáng ngày thăm quan thứ 3 của trường . Hôm nay là buổi tuyệt vời nhất của bọn chúng , tha hồ mà diện những bộ áo bơi thật gợi cảm để gây sự chú ý tới Dương . Nô đùa trên biển với môn bóng chuyền , đấu võ ,.... Chỉ có 1 vài người là ngồi thừ lừ giữa những mảng cát trắng xóa ngắm từng hoạt động cử chỉ từng người và mặt nước biển đang lăn tăn gợn sóng . À không ! Không phải là vài người mà là 45 + 40 đứa nằm sõng soài trên chiếc võng màu xanh lá cây đậm . Đứa thì đọc truyện , đứa thì ngáp ngắn ngáp dài , đứa thì quay sang tán tỉnh nhau ,..... Cả trường thấy 2 lớp uể oải vậy cũng hơi buồn ...cười..... Chẳng hiểu sao , cái bọn lớp Yến từ lúc lên xe tới giờ cứ bám sắt vào lớp nó không rời . Rõ khổ . Thật ra , từ đầu có mỗi mình nó ngồi nghe nhạc , nhắm mắt ngủ . Rồi Dương lại gần và nằm ngủ theo nó . Đám bạn thấy thế cũng ùa ra , bảo là thiếu 2 đứa chán . Cả lớp cũng nản nên ra nằm cũng . Ai dè đâu , cả bọn lớp Yến kéo nô kéo nức đến nằm cùng . Bao nhiêu khách trong và ngoài nước định ra nằm nhưng chỗ chật kín hết . Yến ngồi trên chiếc võng nhìn ra ngoài biển . Bất chợt , cô nhớ tới câu chuyện tối hôm qua cô với đám bạn trò chuyện . 11h đêm , ngày hôm qua ......... - Yến ! Có chuyện gì àm mặt buồn vậy ? Cô bạn Ly thân thiết dồn dập hỏi Yến , nhưng đáp lại câu hỏi đó là cái lắc đầu . Cô bạn thứ 2 xen vào . - Thật ra là hôm nay , sau khi nghe tin Dương bị ngã , Yến hốt hoảng tới chỗ hắn nhưng hắn chỉ cáu kỉnh quát tháo Yến và yêu cầu Yến làm ơn đừng có mà đụng vào . - Trời ! Con người Dương là thế đó hả ? Yến ! Nói gì đi chứ . - ...... hức hức .....- Yến lấy tay lau mau dòng nước mát lăn trên má . Nhưng bị đám bạn gạt tay ra và nhìn thẳng vào mắt . - Nói đi chứ !!! - ....... - Nói gì đi !!!! - CÁC CẬU MUỐN TÔI PHẢI NÓI GÌ ĐÂY ! RẰNG TÔI LÀ 1 KẺ THẤT BẠI CHẮC ! - Yến bật dậy quát lớn trước sự ngỡ ngàng của đám bạn . Ngồi thụp xuống đất , Yến khóc hưng hức như 1 đứa trẻ . Đám bạn liền xúm lại gần , an ủi . - Thôi Yến ! Bọn tớ biết là cậu yêu Dương rất nhiều . Nhưng cậu không chủ động ....thì làm sao dành chiến thắng được . - Chủ động ? ý cậu là sao ? - Yến lập tức quay mặt đối diện với Ly . - Đúng ! Chủ động ! Nếu cậu cứ chờ Dương ngỏ lời trước mãi như thế . Sẽ chẳng bao giờ cậu dành được tình yêu của Dương cả . - Vậy là tớ phải ........ - Ừ .....ngày mai .....nhất định cậu phải phản công . Yến suy nghĩ miên man về câu nói của con bạn . Rồi lặng lẽ quay qua nhìn Dương lần nữa như để đính chính lại "quyết định " đúng đắn của mình . Bước chân xuống lớp cát mỏng manh , nóng rát . Yến tiến lại gần Dương . Thấy ánh mặt trời bị che khuất . Dương liền bỏ kính ra , thấy Yến đứng ngay trước mặt . Dương khẽ nhếch bên lông mày lên . Yến nở nụ cười thay cho lời chào . - Cậu có thể đi cùng tớ ra đây chút không ? Tớ có chuyện muốn nói riêng cậu . - Ở đâu ? - Cậu cứ đi theo tớ - Yến nói rồi quay đầu đi , Dương hếch đôi vai , cũng đứng dậy đi theo Yến . Nhưng theo Yến , nên đến 1 nơi thật xa để tránh những người còn lại theo dõi . Đang ngủ . Bỗng thằng Minh xán lại , lay nó dậy có vẻ nghiêm trọng lắm . - Có chuyện gì vậy ? - Mày đi mua hộ tao chai nước lọc cái . - Gọi người ra đây này . - Không ! xa lắm . Cần có người đi mua cơ . Tao định nhờ Dương ...nhưng mà......nó .... - Minh ngập ngừng phút chốc , nó cố mở to mắt ra nhìn Minh . - Làm sao ? - Nó đi cùng với Yến rồi . Tao không thể ....... - Hướng nào ? - Nó bỗng bật dậy , mắt trợn lên kinh hãi làm Minh sợ sệt chỉ về phía sau . Nó đứng liền , chạy nhanh theo ngón tay Minh chỉ . Nó chạy nhanh chưa từng thấy , đâm vào từng người 1 mà không kịp ngoảnh lại xin lỗi . Nhưng nó đâu biết , đó cũng là nằm trong kế hoạch "thâm độc" của bọn lớp nó . Cả đám tập trung lại , mỗi đứa cầm 1 cái đèn Pin phòng nhỡ đi vào hang tối hay gì gì đó còn có đèn Pin mà chiếu sáng . Chúng nó nhất trí , đến khoảng tối có khi 2 đứa nó mới về nên chúng sẽ "hù dọa " bọn này 1 phen hú vía . Kế hoạch hoàn hảo . Chúng sẽ tự tổ chức ăn mừng . Yến đưa Dương đến một nơi chỉ toản những tảng đá cao chót vót , dưới là mực nước biển chỉ tới chân , nếu rơi từ trên tảng đá đó mà xuống nước thì cũng chỉ bị xây xước tí . Yến đứng trước Dương chỉ cách vài mét , Dương đứng sau không biết làm gì chỉ gãi đầu gãi tai . Mãi gần 20 phút sau , Yến mới dám quay đầu lại đối diện và cất tiếng . - Dương....Từ lâu .....tớ đã có chuyện này nói với cậu ....... - Chuyện gì ? - Dương vẫn bình thản như thường . Đôi mắt dắn chặt vào từng cử động của cô nàng . - Chắc cậu.....chắc chắn sẽ biết 1 điều .....nếu ...... -............ - N...h....ưn....ng......KHÔNG CÓ LONG ! Rằng .......TỚ YÊU CẬU ........... Dương rùng mình trước câu nói hết sức bất ngờ của Yến . Dương không tin vào tai mình câu nói vừa nãy " Nếu như không có Long ! " " Tớ yêu cậu" . Vậy là Yến đã biết mọi chuyện ư ? Không thể nào ? Yến ...... nói gì vậy ? Dương đứng hình ngay tức khắc . Cổ hộng nghẹn lại không nói lên lời . Mắt trân trân nhìn Yến . Yến cũng vậy . Biết trước thể nào Dương cũng vậy , Yến liền phá tan cái không khí ảm đạm này . - Cậu ....khôn.....g cần nói ...tớ cũng biết , cậu sẽ từ chối tớ mà . Người cậu yêu ... đâu phải tớ ... Dương vẫn im lặng . Mặc cho tiếng nấc thảm thiết từ Yến . Bỗng , Yến luồn 2 tay mình vào eo Dương . Đầu Yến áp chặt vào bộ ngực Dương , cô nhắm thật chặt mắt . Dương bất ngờ chút xíu không kịp phản lại . Nhưng rồi , Dương cũng mặc Yến ôm mình chặt đến cỡ nào . Rồi , Yến cất lời trong tiếng nấc nghẹn ngào . - Cậu có thể ....ôm....tớ lần đầu và cũng là lần cuối cùng không ? Dương đứng ngẩn người , suy nghĩ về lời đề nghị của Yến . Chần chừ hồi lâu , cuối cùng , Dương cũng chịu đưa bàn tay mình ra ôm đôi vai Yến , sát vào người mình . Cả 2 siết chặt càng ngày càng gần hơn nữa . Yến cảm thấy lần đầu tiên trong đời mình được hạnh phúc và nhẹ lòng như bây giờ . Yến nhẹ nhàng đẩy Dương ra khỏi , mỉm cười lần nữa , Yến bảo . - Chúng ta.... là bạn tốt nhé - Yến đưa ngón tay út ra cho Dương móc kèo . - Ừ bạn tốt - Dương liền đưa tay đáp lại . 2 đứa lần nữa cười nhau trông rất vui vẻ và ấm áp . Nhưng điều tồi tệ nhất đã xảy ra . Nó chứng kiến toàn bộ câu chuyện . " 2 người họ ôm nhau ? Chẳng lẽ ...." . Nó cảm thấy khóe mắt mình bỗng cay xè , nước mắt dàn dụa 2 bên má . Nó vội vã lau đi nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn . - Tớ về trước đây ! - Ừ ! Cẩn thận nhé - Dương vẫy tay chào . Yến loáng cái đã lên tới mặt đất , nhưng cũng quay lại để chào tạm biệt Dương . Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết êm đềm . Yến cảm thấy thoải mái làm sao . Hít thở không khí trong lành , Yến nhảy chân sáo vui vẻ đi về . Nhưng chỉ mới đi được một đoạn , Yến đã phải khựng lại vì bắt gặp khuôn mặt ướt đẫm , đầm đìa nước mắt của nó đang đứng trân trân ở đó nhìn mình . Không nói . Không cảm xúc . Không cử động . Nó gần như bất động . Yến hơi sợ nhưng vẫn cố tiến lại gần bên nó , đưa bàn tay trắng muốt định chạm vào người nó , lập tức 1 cánh tay vùng Yến ra xe . Đôi mắt đổ ngầu , vằn lên những tia đỏ lừ hiện lên trông thật ghê rợn . Yến giật mình lùi lại 1 bước . Cố gắng tránh khỏi ánh mắt giận dữ màu đỏ đó . Chẳng nói gì ngoài việc ném cho Yến con mắt căm hận . Nó quay đầu bỏ chạy theo hướng rừng cấm . Nơi đó có rất nhiều con thú dữ dằn . Biết rất nguy hiểm , Yến lập tức hét lên : - LONG ! QUAY LẠI ĐI ! . Đang ở rất gần , Dương nghe được tiếng kêu thất thanh của Yến tới nó . Dương lập tức chạy lại bên Yến hỏi . - Chuyện gì xảy ra thế ? - Long ...Long.... cậu ...ấ y... đi về phía rừng cấm - Khuôn mặt Yến tái mét lại , tay chỉ về phía trước . Dương liền chạy theo nó , mặc những tiếng gọi quay lại của Yến . Dương vẫn cứ chạy theo . Nó có mệnh hệ gì , chắc Dương không thể sống nổi đến cuối đời mất . Nó cứ mải miết chạy , trong đầu nó bây giờ chỉ có hình ảnh của Yến và Dương . Lúc này , đôi chân hoàn toàn điều khiển nó . Đi tới đâu thì tới , nó chẳng cần biết trời đất là gì . Đột nhiên , chân nó vướng phải một cành cây to lớn khiến cả người nó ngã nhào xuống phía dưới , nó chỉ kịp hét lên . A A .......................................... Không dừng lại ở đó , cả người nó lao nhanh xuống 1 khoảng dốc khá dài gần đấy nhưng khá gồ ghề và nhiều tảng đá . Đến chỗ đỡ dốc , cả ngưoif nó mới dừng lại , nhưng trên người gây khá nhiều thương tích . Nó ngất đi . Nửa tiếng . Cũng đủ cho Dương có đủ manh mối để tìm nó ở đâu . Lần theo giác quan của mình , đến 1 đoạn dốc , Dương ngó quanh xem nó ở đâu , theo bản năng , Dương đưa con mắt về phía dưới thì thấy 1 thân hình nhỏ bé nằm thoi thóp ở đó . Dương hốt hoảng chạy xuống thật nhanh . Đỡ lấy thân hình bé nhỏ đó . Dương lập tức lấy khăn ướt ra và lau đi những vết bẩn trên khuôn mặt nó . Nhìn lại nó bây giờ , Dương đau xót cõi lòng . Ôm chặt người nó vào người , Dương nói như thầm thì vào bên tai nó . - Lỗi tại Dương hết ! Lỗi tại Dương ! Long mau tỉnh lại đi . Dương xin Long ....Mau tỉnh lại đi .... - Dương càng siết chặt nó hơn , cố gắng xoa dịu nỗi đau thể xác mà nó đang phải gánh chịu . Nhìn người ngơm nó lúc này , Dương liền bế xốc nó lên và đi tìm 1 con suối gần đấy . Thật may quá , không cân đi đâu xa , Dương liền chạy lại và giặt cái khăn tay thật ướt , sau đó vắt ráo nước . Lau khuôn mặt nó xong , Dương bắt đầu lau tay và cổ nó . Chợt nhớ tới cái điện thoại , Dương rút ra từ túi quần . Nhưng lúc nhìn vào màn hình , Dương mới biết : Mất sóng . Chán nản . Dương bế nó lại gần 1 gốc cây to gần bên con suối , Dương ngồi duổi chân ra , để cả người nó nằm gọn trong vòng tay mình . Ôm chặt nó vào lòng , tay Dương loay hoay với cái điện thoại , cứ đưa lên lại đưa xuống thử sóng . Có vẻ hy vọng chiếc điện thoại bắt được sóng là 0,09% thì phải , mệt mỏi , Dương càng ôm sát người nó vào . Do kiệt sực cả ngày hôm nay nên mắt Dương dần dính chặt lại . Yến vồn vã , chạy như điên về khách sạn khi hoàng hôn dần buông xuống . Hốt hoảng lao vào đại sảnh nơi tập trung lớp 10a1 ở đó . Khuôn mặt Yến lộ vẻ lo sợ đến tột cùng , lắp bắp mãi mới ra câu . - Có...ch...u..yện....không hay ...rồi .....Làm ơn ....cứu...... Dương tỉnh lại khi cảm thấy có 1 bàn tay mềm mại lướt trên khuôn mặt mình . Mở thật to mắt ra . Dương giật đầu lùi lại , nhận ra người trước mặt mình là Nó . Dụi mắt vào tay , Dương chợt nhận ra . Thời gian trôi qua quá nhanh chóng . Mới đây , trời còn sáng rực , vậy mà giờ đây đã đen ngòm cả bầu trời . - Dậy rồi à ? Còn đau nữa không ? - Ưm ! Đỡ rồi . Cảm ơn đã cứu . - Không có gì . Mấy giờ rồi . - 6h37 . - Vậy sao ? Đói chưa ? - Không có đói . - Ừ . Chúng chỉ hỏi thế thôi . Không cần có Chủ Ngữ . Rồi chúng lại chìm vào trong im lặng . Ngồi ngắm đám mây đen tối che khuất mặt trăng hôm đấy . Bỗng nhiên , 1 giọt nước rơi xuống vai Dương , nghĩ đó chỉ là nước trên cây nên mặc kệ . Ai ngờ , giọt mưa đó không chỉ rơi 1 hạt mà càng ngày càng nhiều nữa . Dương vội nắm tay nó đứng dậy và nói . - Mưa rồi ! Vào kia trú đi . Chúng nó dắt nhau đến 1 cái hang tối um , chỉ có 1 chút ánh sáng ở ngọn hải đăng chiếu lại . Mưa 1 lúc càng to , nó khẽ run lên , tay ôm chắc đầu gối , nép người mình vào sâu . Cắn răng không để phát ra tiếng kêu rên rỉ do lạnh . Biết là nó không thể chịu nổi cơn lạnh này , có khi lại còn bị ốm nặng thêm nữa . Dương chợt chạy lòng lúc nhớ lại hôm thi đấu nó đã dốc hết sức tranh giành chiếc Vương miện như thế nào . Càng nghĩ Dương lại càng thêm thương nó hơn . Dương bất ngờ quàng tay qua vai nó , xích người nó lại gần mình hơn . Nó mở to mắt trước cử chỉ cảm động của Dương . Mặt nó đỏ ửng lên làm nó quên đi cái lạnh giá khi cơn mưa đến . - Nép gần bên Dương đi ! Sẽ đỡ lạnh hơn đấy . - .......... - .......... - Cảm ơn Dương ! - Huh ? -........... -........... - Dương ..... Long muốn hỏi Dương 1 câu có được không ? - ......... -.......... - " Tớ yêu cậu nhiều lắm " . Câu đó ....D...D..ương.........n..ói là từ sâu tận bên trong trái tim Dương chứ ? -......... - Hãy trả lời Long đi !!! Nói đi Dương ! Long không chờ được nữa rồi . - Nó sẽ không còn ý nghĩa gì nếu như Long không yêu Dương như Dương yêu Long mãi mãi . -.....V....vậy....câu ....n..ói đó....là thật ? - Mãi mãi trong tim Dương ! Long hiểu chứ ?
|
"Hức" Nó đột nhiên òa khóc thảm hại như 1 đứa bé bị giành lấy kẹo mút . Đúng rồi , nó chỉ khác mỗi đứa trẻ là trái tim nó bị hắn giật mất thôi . Lúc nãy , nó chẳng biết làm việc gì ngoài việc là....Khóc cả . Nó khóc không phải vì buồn , không phải vì câu nói mà là vì Dương . Dương luôn gây sự bất ngờ đến cho nó . Không bao giờ nó có thể tưởng tượng được rằng . Dương lại Yêu nó . Từng lời Dương nói ra , nó có thể cảm nhận như không hề có 1 sự dối trá nào trong đó . Chỉ có sự yêu thương , quan tâm , che dấu nỗi buồn từng ngày mà hai đứa phải trải qua . Nó biết , Dương yêu nó rất rất rất nhiều . Đó mới là tình yêu . Nó nhắm chặt mắt , nước mặn lăn trên má nó ngày càng nhiều hơn . Dương bối rối lần đầu tiên thấy nó khóc nhiều đến vậy . Chỉ biết ôm chặt nó . Siết thật chặt . Nó cũng đáp lại cái ôm đó . Trong tiếng nấc nghẹn ngào của nó , Dương bỗng nghe loáng thoáng tiếng nói nhỏ nhẹ . - Dương....có...t..hể .....nói lại ....câu đó được không ? -........ - Dương không nói . - .............. - Nó gục đầu vào bộ ngực Dương . Nó không phát ra nhưng tiếng nấc nhưng Dương cảm nhận rõ được những dòng nước nóng hổi đang chạm nhẹ vào cơ thể mình . Siết chặt nó hơn nữa , Dương đưa đôi môi tuyệt đẹp ghé sát vào bên tai nó khẽ nói nhẹ nhàng và chân thật . - Dương yêu Long ! - Nó thoáng ngỡ ngàng nhưng ...... Niềm hạnh phúc lại dâng trào đến tột đỉnh . Nó ngẩng cao đầu , ánh mắt hạt dẻ chạm vào đôi mắt bồ câu . Tay nắm chặt vào cánh tay Dương , tay kia vòng qua eo . Miệng cười hiền hậu . - Long cũng .....yêu Dương !!! Dương trợn tròn mắt . Lắc đầu nguầy nguậy để cho mình tỉnh táo xem đây là giấc mơ hay hiện thực . Là hiện thực . Không phải giấc mơ . Dương khẽ cười khẩy . Nhìn sâu vào trong mắt nó và hỏi . - Long đang nói đùa đúng không ? - K...hh ông ...... Long....ưm ....... - Khuôn mặt nó đỏ bừng bừng như ngọn lửa cháy rực . Nó quay mặt đi chỗ khác , không để cho Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình lúc này . Lập tức , Dương liền đưa tay lên cằm nó và nâng khuôn mặt xinh đẹp của nó lên cao . Không nói 1 lời . Dương chậm rãi đặt lên môi nó 1 nụ hôn . Nhẹ nhàng , chậm rãi , từ tốn , nâng niu . Nó không phản kháng lại àm còn đáp lại nụ hôn đó . Dương trở nên an tâm hơn . Dứt khỏi nụ hôn đó mà 2 đứa tiếc mê tiếc mẩn . Nó quay đi vẫn che giấu cái bản mặt lúc nãy . Đỏ . Dương thì cười khúc khích . Ôm lấy nó từ đằng sau , Dương thì thầm bên tai . - Vậy là ...chúng ta đã là 1 cặp rồi đúng không ? - C..huyện đó ........ - Suỵt !!!! Dương đưa ngón tay lên môi nó rồi lại đặt nụ hôn lên làn môi nó lần nữa . Nhưng lần này , nó vôi vã đẩy Dương ra . - Dừng đi ! Như thế là đủ rồi . - Đủ làm sao được . Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà . - Ngưng ngay đi ! Không trách tôi đấm cho phát bây giờ . - Ok Ok ! Không làm nữa là được chứ gì - Dương mỉm cười , áp sát người mình và nó vào với nhau . Trong lúc chúng nó đang tám những chuyện trên trời dưới biển với nhau thì cách đó không xa . Tiếng gọi í ới của cả lớp cộng Yến vang lên mà chúng đâu để ý . Trời thì mưa tầm tã , mãi đến khi tằng Tú Linh quay đầu về phía con dốc . Linh mới bảo cả lớp xuống xem thử . Chúng nó đến bên 1 con suối thì thấy 1 cái cây khá là to . Xung quanh tối om . Chúng nó vẫn không ngừng cất tiếng gọi 2 đứa . Giật mình bởi giọng nói quen thuộc , 2 đứa chúng nó vội đứng dậy . Dương nắm tay nó dắt ra ngoài trời mưa , lấy thân mình che cho nó . - Này ! Tụi tao ở đây cơ mà ! - Dương vẫy gọi chúng , theo phản xạ chúng lập tức quay lại . Nhưng ngạc nhiên hơn nữa là ... Dương đang nắm chặt lấy tay nó . Cả lớp và Yến ồ lên tiếng . Chúng nó mở 1 cái ô to tướng đưa cho Dương và nói . - 2 đứa chúng mày đi chúng nhé . Về khách sạn rồi tao kể cái này và đương nhiên chúng mày cũng phải kể chuyện đêm nay cho tụi tao nghe . Dương và nó không nói gì . Chỉ gượng gạo cười . Cả đám dẫn nhau về khách sạn trước những con mắt ngạc nhiên của đám nhân viên . Đứa nào đứa nấy đều ướt nhẹp . Ông thầy yêu cầu mỗi nhóm về phòng và sẽ tập trung ở đại sảnh và giải thích rõ câu chuyện cho thầy nghe . Cả lớp lập tức tuân theo lời thầy . Vẫn phân chia như lúc đầu . Nó tắm trước , Dương tắm sau , Tú Linh rồi mới đến Minh - Vũ , QUân - An . Gặp nhau dưới đại sảnh , cả đám ngồi chật cứng chỗ . Sau khi nghe Dương kể , nó mới biết thì ra yến chỉ muốn làm bạn với Dương là cái thứ nhất . Và cũng chính Yến là người chạy đến báo tin cho cả bọn . Đáng lẽ , vụ này phải cảm ơn Yến mới đúng . Đến giờ nó mới hiểu ra . Cái thái độ cư xử của nó lúc buổi trưa với Yến thế là sai. Nó thầm trách mình đã quá hồ đồ . Nhưng cũng giúp nó hiểu ra . Yến là 1 người tốt . Hiểu được tâm lí người khác , không bao giờ ép buộc người khác phải làm theo ý mình cả . Nó vui mừng vì điều này . - Ể ! Chúng tôi đã kể hết rồi . Giờ thì 2 đứa phải kể chuyện gì đã xảy ra đi chứ . - Ơ......- Nó ấp a ấp úng. Tính nước chuồn khi bị cả lớp hỏi nhưng liền bị Dương kéo mạnh lại , vòng tay qua eo ôm nó . Nó cố gằng vùng vẫy , thoát khỏi bàn tay ma quái cuả hắn . Dương chỉ cười . - Thật không có chuyện mà . - Không có chuyện gì không có chuyện gì ! THằng Hưng " rừng" bĩu môi nhái lại giọng hắn , nhăn mặt nhìn 2 đứa - Không có chuyện gì mà mày nắm tay nó như đúng rồi ấy . - Ồ ! Đúng rồi - Cả lớp cười toáng loạn , nó liền đẩy bàn tay Dương ra khỏi mình . Nhưng Dương vẫn cố ôm ghì lấy nó , hất mặt nói . - Đúng ! Bọn tao giờ đây đã thành 1 đôi . Đừng có mà động vào Long ! Cẩn thận tao bụp đấy . - Right right !! Cả lớp lại cười phá lên khi nhìn thấy cái bản mặt thằng " Ngố " lúc đỏ bừng là thế nào . Phù ! Ngố vẫn hoàn ngố mà thôi . Nó tức điên lên . Bật dậy . Và nói với Dương . - Không nói nữa ! Tôi đi đây . Nó quay đầu bỏ mặc những tiếng van nài ỉ ôi của cả lớp . Mặc . Nó đi ra bờ biển ngắm cảnh còn thoáng hơn là ngồi với ông thầy " ma quái " với đám học trò"quái gở " . Vừa nhúng bàn chân thử độ nước , nó đã phải rùng mình vì cảm giác lành lạnh . Rụt chân lại , nó co giò chạy vào bờ . Đang chạy thì bỗng nó vấp phải một người . - Ái !!!!!! Yến hét lên - Nó giật mình quay lại . Yến ngã chổng vó ngồi dưới đất , quần áo bẩn hết cả . Nó vội vã đỡ yến dậy . - Yến có sao không vậy ? - Không có ! Còn cậu thì sao ? - Cũng không luôn ! Yến ra đây 1 mình không sợ à ? - Sợ gì . Tớ nhìn thấy cậu ra đây nên tớ ra cùng chứ . - ............ừm .............. Cả 2 cùng ngồi xuống ngắm sao . Chúng buôn đủ thứ chuyện trên đời . Qua cách nói chuyện, Yến có thể thấy rõ Long không phải người lạnh lùng , mọt sách như người ta thường đồn . Ngược lại , Long vui tính , hiền hậu , cũng hay giao tiếp ngoài xã hội , tính hơi nhút nhát và hơi khó bắt chuyện làm quen . Ngoài ra , cái tính của Long lại chẳng khác gì trẻ con cả . Long kể cho Yến bao nhiêu là truyện . Đa phần là truyện công chua và hoàng tử , vài truyện cười dân gian chứ nó chẳng biết về tình yêu cái mốc xì gì cả . Đúng là đến cách kể cũng trẻ con nốt . VD như :" Ngày xửa ngày xưa , có 1 công chúa nọ ở 1 tòa lâu đài to ơi là to ........!!?Ơ ..... Rồi công chúa gặp 1 chàng hoàng tử ...ơ....2 người yêu và lấy nhau .....Hết rồi "(!!?) Yến bây giờ mới hiểu tại sao Dương lại mê tít Long thò lò như vậy . Yến cười vì sự ngu dại trước kia của mình và Yến bỗng cảm thấy nuối tiếc cho từng giọt nước mắt rơi thành dòng sông dù biết thể nào mình cũng thất bại nhưng Yến lại cảm thấy vui vì Dương ....đã tìm được người thích hợp trong đời . Nó chính là hạnh phúc của Dương . Dương ơi ! Hãy nắm lấy nó nhé ! Đừng bao giờ để vụt mất . - Sao cậu lại gọi người giúp đỡ tớ . Chẳng phải tớ là tình địch của cậu ? - Hả ??À ...ừ......thật ra thì.....theo tớ nghĩ . Dù cậu có là ai ...... là kẻ thù trong tình yêu với Dương đi chẳng nữa . Cậu cũng là 1 người bạn chung trường chung khối . Cũng cắp sách đến trường như bao người . Tại sao tớ phải đối xử tốt với những người khác thì được mà cậu thì không ? Và tớ không bao giờ có ý định trả thù cậu bất cứ lúc nào . Hãy tin tớ . Giữa tớ và Dương , chỉ có tình bạn bè . - Tớ hiểu ! Qua hành động của cậu ngày hôm nay . Tớ thấy rõ 1 điều . Cậu không giống các cô gái khác . Cậu nghị lực hơn nhiều . - Cảm ơn cậu ! Chúng ta sẽ làm bạn của nhau chứ - Yến đưa bàn tay phải ra , mỉm cười nhìn nó . Nó nhìn Yến hồi lâu rồi cũng đưa tay bắt lại và mỉm cười . - Tất nhiên rồi . - Ê ! 2 người có chuyện gì vui vẻ thế ? - Dương từ đằng xa chạy tới . 2 đứa ngay lập tức đứng dậy . Yến nhún vai tỏ vẻ không có gì nhưng Dương bĩu môi nói . - Không có gì mà cười ghê quá ha ! Chuyện gì vậy . - Không có đâu ! 2 người nói chuyện đi nhé ! Tôi về trước đây . Nó nói rồi định quay đi nhưng Yến kịp túm cổ tay lại . - Bậy nào ! 2 người là người yêu của nhau lại để cho tớ chen vào . Vô duyên . Thôi 2 người ở lại đi . Tớ về phòng ngủ đây . Cũng muộn rồi - Yến liền chạy tít đi . Nó vội gọi lại nhưng bị Dương bịt mồm và xồng xộc lôi đi . Cuối cùng nó cũng chịu yên thân đi theo Dương , 2 đứa cứ đi loanh quoanh biển . Chẳng đứa nào nói với nhau câu nào cứ đi thôi . Chắc tụi nó vẫn còn ngượng về vụ tối nay . Trong khi đó , đằng xa xa , cả đám quỷ nhỏ và ông thầy đã chuẩn bị sẵn máy quay để chớp thời cơ còn vồ ra mà "tẩn" . Thế mà chờ mãi , muỗi thì đốt quanh người mà chúng nó vẫn chưa có động tỉnh gì . Hết chuyện . - Hắt xì ! - Cả lũ và Dương giật nảy mình . Nó hắt xì . Dương vội vã hỏi. - Ốm à ? Ốm thì vào khách sạn đi ! Đứng ở đây lại cảm bây giờ . - Không có . Có cái gì bay vào mũi nên hắt ra cho đỡ ngứa ý mà . Hì hì . Hú hồn . Tưởng cái mẻ gì hóa ra là hắt xì . Tốn công chuẩn bị vị trí vào chỗ . Còn Dương thì thở phảo nhẹ nhõm vì ít ra nó không bị cảm là Dương vui rồi . Dương liền choàng tay qua vai nó và kéo nó lại gần mình . Nó liền nhăn mặt khẩy tay Dương ra và nói . - Chỗ này khá đông người đấy . Long không thích đâu . - Nhưng giờ này ít người rồi mà . - Kể cả không có ai ! Tớ cũng không cho phép cậu như thế - Nó cường quyết phản đối . Dương xụ mặt xuống , mặt tỏ vẻ giận dỗi y trẻ con ( 2 đứa này hợp nhau ra phết . Trẻ con yêu trẻ con mà . Có biết gì đâu ) . - Dương ! Long vẫn thắc mắc 1 điều - Nó đi chậm lại để Dương có thể đuổi kịp theo sau . - Điều ?! - Tại sao năm lớp 8 ... Dương luôn thích trêu ghẹo Long vậy . Và còn học chung trường nữa . Mặc dù gia đình Dương đủ sức thi vào các trường danh tiếng nhất Việt Nam hay nước ngoài này . Nhưng Dương lại chọn ngôi trường Nguyễn Đình Chiểu nghèo nàn để học vậy . -.........................Thật ra . Long có nhớ . Lần đầu tiên Dương gặp Long là khi nào không . - Long nhớ ! Khi Long vào siêu thị VinCom cùng mẹ để đi mua vài thứ đồ dùng gia đình . Năm đó là lớp 7 . - Ừ ! Trông Long lúc đấy chẳng khác gì cậu bé học lớp 4 cả và cái đó chính là ấn tượng mạnh nhất đối với Dương . Nhưng trông cậu bé nhỏ nhắn , đáng yêu thế mà vừa đụng vào tí thôi mà Dương đã bị ăn "chưởng" rồi . Ha ha . - Đừng có nói tới chuyện đó nữa . Mặt nó hồng hào lập tức bị chuyển sang màu đỏ y như mặt trời vậy . Nhớ lại , hồi đó , lần đầu gặp Dương . Trông cậu chủ nhỏ la lớn om sòm mấy tên bán hàng cả lên chỉ vì 1 lý do đơn giản :"Không biết ta là ai hay sao mà dám bắt trả tiền bán hàng " . Sau câu nói đó còn nhiều câu chửi tục khác , nó chúa ghét những kẻ ngang nhiên vênh váo như tên "đại gia nhỏ " kia . Nhà giàu thì đã làm sao cơ chứ . Thế là không chịu được nữa , mấy ông bán hàng phải gọi cầu cứu Quản lí . Ông quản lí chạy ra , cười hề hề và dỗ ngọt . Tên Thiếu gia đó vênh cái mặt lên . Nói mãi hắn mới nghe và tha cho mấy ông bán hàng kia vè hất hàm nói trước toàn siêu thị rằng " Cứ nhìn thấy ta là phải tránh đường . Không thì đừng trách " . Nói rồi , hắn bước qua mặt mọi người . Ôi ! Đúng là ngựu non háu đá mà . Lúc đó , hắn ít nhất cũng phải cao 1m79. Nên người đi cứ phải ngước cái cổ lên nhìn hắn cao như cái sào . Do không để ý dưới chân mình có sinh vật bé nhỏ nên hắn vô tình dẫm phải chân......Ác quỷ ( Nó chứ ai ) . Nó kêu lên cái , tay nắm chặt vào vai mẹ . Chân kia nhảy lò cò , nhún nhẩy nãy giờ . Hắn quay lại , không những xin lỗi mà còn trừng mắt lên . - Đi đứng thế à ?! Thật bẩn cái giày tao quá - Ê ! Từ nãy giờ TAO đứng ở đây ....ưm.... - Nó chưa nói hết câu liền bị mẹ bịt miệng ngay lại . Hắn trợn trừng mắt , kinh ngạc nhìn nó . Thật không ngờ , đại thiếu gia của chúng ta lại bị 1 tên nhóc mắng lại trước mặt nhiều người thế này . - Nhóc lùn ! Tao nói cho nghe . Nếu muốn "cút" ra khỏi đây 1 cách yên bình thì câm cái mồm vào đi - Hắn khoanh tay trước ngực , hất mặt nói với nó . Tức giận trước cái thái độ láo xược của hắn , nó bỏ mẹ ra , nghiến chặt răng . - Tao mới là người đã mày ra khỏi đây thì có - Nói xong , nó phi đến , nhảy thẳng lên đầu hắn . . Quá bất ngờ , hắn chẳng làm gì được . Nó ngả người ra đằng sau , đến sát đất , nó thả đầu hắn ra , còn mình tiếp đất 1 cách nhẹ nhàng . Hắn ngã dúi , đầu bị đập xuống nền đá đau ê ẩm . Người xem thì vỗ tay đôm độp trước cách"hành xử " tên Đại gia nhỏ này . Bảo vệ chạy đến , cầm cây gậy sắt đuổi theo nó . May mắn là nó nắm được tay mẹ và chạy đi . Hắn ngồi dậy , xoa xoa đầu , mắt nhắm mắt mở . Hắn cố nhìn kĩ hình dáng bé nhỏ đó . " Nguyễn Đình Chiểu " à . Và Hắn - Đại gia nhỏ ngày nào giờ chính là nhân vật trong câu chuyện mà ta đang nói đến - Trần Đặng Khải Dương . - Thật ra ! Dương đã có cảm giác thích thích Long từ đầu gặp mặt rồi . Dương luôn mong muốn rằng chúng ta sẽ là những người bạn tốt của nhau . Nên Dương quyết định sẽ chuyển vè trường N.Đ.C để có thể cùng học với Long . Ai ngờ , đám bạn cũng đi theo luôn . - An , Quân , Linh , Vũ đó hả ? - Ừm ! Chúng bào không thể nào tách rời nhóm ra được nên mới theo Dương đến tận năm lớp 10 này . Nhưng nói chúng , Dương ngoài thích Long ra còn rất thích trêu ghẹo Long . Nhìn cái mặt phúng phính , nhăn nhó lại càng mũm mĩm của Long mà không tài nào Dương nhịn nổi cười . Dương quay ra , lấy tay véo 1 cái thật đau vào má nó . Nó kêu lên rồi đẩy tay Dương ra , trợn mắt nhìn Dương . - Mãi đến năm lớp 10 , Dương mới nhận ra tình cảm thật của mình . Nên , Dương đã quyết tâm rằng . Long đi đâu , Dương cũng sẽ đuổi theo đến đó . - Hờ hờ .... Tự tin quá nhỉ - Nó bật cười khanh khách . Dương chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm ghì nó trong tay . Xong , Dương hỏi . - Long này ! - Hửm ? - Dương hôn Long nhé !!!!? - Không . - Đi mà !! - Không ! - Ứ ừ ! Tí thôi . - Không !
|
Sáng hôm sau , chúng nó hâm hố hớn hở , tí tởn tí ông thầy đồng ý cho đi dã ngoại không cần trường buổi cuối cùng . Tính cũng mải chơi chẳng kém , ông thầy liền làm người xung phong dẫn đầu cả lớp mặc dù không biết nhiều địa danh bằng Dương . Nhưng cũng nhiệt tình nên chúng cũng chẳng nói gì . Bọn nó đi dến 1 ngôi chợ của Nha Trang . Mỗi đứa đều chọn lấy một món quà cho riêng mình và gia đình . Phần lớn là các món đặc sản , ít ai mua quần áo , dày dép . Lượn 1 vòng , nó quay lại hỏi Dương muốn mua gì nhưng đáp lại câu trả lời đó là cái lắc đầu ngầy nguậy . - Sao thế ? - Dương sợ ăn vào nhiều vi khuẩn . Bẩn lắm . Đã bao giờ ăn cái này đâu . - Tại sao không ăn được nhỉ . Nó cũng là món ăn đặc sản nổi tiếng của VN mà . Sao ? Khinh thường à - Nó nổi cáu vì câu nói lẳng lơ mà Dương nói . - Ấy không ! Chỉ là hồi bé được ăn những món không đơn giản như dân thường các cậu nên Dương không quen thôi mà . - Dân thường ? Hừ Đồ khinh người . Thì bây giờ tập ! Đừng có nói là không được nhé . - Không ! Nhưng...Nếu Long muốn . Dương có thể tập mà - Dương gãi đầu gãi tai cho qua chuyện . Nhìn nó mỉm cười cho mau qua chuyện . Nó phớt lờ câu nói và bỏ đi . - Tớ không ép . Đó là tùy cậu . Dương gọi í ới mong nó ở lại . Bác chủ hàng chờ lâu quá , toát cả mồ hôi đành nói . - Cháu có mua không nào ? - Dạ ! Có chứ ạ ! Cho cháu 5 bịch nhé - Giả tiền xong , Dương ba chân bốn cẳng đuổi theo nó . Mỉm cười tươi như hoa khi đã bắt kịp , Dương chìa cái bịch túi Nilong ra . Nhe hàm răng trắng toát . Nói - Cậu 2 phần 5 , tớ 2 phần 5 . - Tức là sao ? - Có 5 cái . Cậu 2 cái . Tớ 2 cái . Còn 1 cái . Bẻ nửa . - Chắc gì Dương đã ăn mà chắc chắn thế ? Hứ . - Thôi mà ! Tớ sẽ ăn hết phần của mình . Tớ hứa , đảm bảo 100% luôn . - Nếu thế thì bóc ra ăn đi - Nó khoanh tay trước ngực , hất hàm về phía Dương tỏ ý thức thách . Dương tức giận vì bị khinh thường , nhìn nó với con mắt tóe lửa . Bóc cái vỏ bánh dừa ra , Dương cắn mạnh 1 miếng . Nhai nhồm nhoàm . Nó nhìn Dương ăn mà cảm thấy thật tội lỗi . Mặt Dương nhăn nhó đến kì lạ . Sau 5' nhịn và cố nuốt nhưng không thành . Cuối cùng , sức chịu đựng của Dương cũng tới mức giới hạn . Dương chạy ra bụi cây gần đó , nôn ra tất cả những gì ăn được sáng nay . Nó hốt hoảng chạy đến , vuốt nhẹ vào lưng Dương . Miệng lắp bắp nói . - Cho Long xin lỗi . Cho Long xin lỗi nhiều . Dương ổn chưa . Nó nhanh tay rút chai nước khoáng trong balo ra , mở nắp đưa cho Dương . Nhận lấy chai nước , Dương tu ừng ực . Vèo cái đã hết sạch chai nước . Thở phào nhẹ nhõm , Dương liền gục đầu vào vai nó . Nó cho tay vào túi lấy ra cái khăn tay màu trắng toát đưa lên lau mặt cho Dương . Dương nhắm mắt lại , thở mạnh lần nửa . Lúc mở mắt ra , Dương chợt nắm chặt lấy tay nó , bật người dậy . - Ủa ? Long vẫn còn giữ cái khăn này ư ? - Ừ ...... Nhưng....sao........ - Lúc ở cái vòi nước . Dương có đưa cho Long , vậy mà nửa năm rồi . Long vẫn giữ nó ư ? Vậy à Dương cứ tưởng Long sẽ ...... - Dương chợt nở nụ cười nham hiểm đến chết người . Nó đỏ mặt , vội rụt tay lại . Nó chữa ngượng . - Đâu có ! Chẳng qua là Long thấy tiếc chiếc khăn hàng hiệu này thôi chứ không thì .....Long đã vứt nó đi từ lâu rồi -Dương nghe xong liền cười thầm . Quàng 2 tay qua vai nó , Dương nói nhỏ . - Long nói dối !! - Egh !!!! - Nó giật mình , lùi đầu lại . Mắt trân trân nhìn Dương . - Nói lại câu mà ngày hôm qua Long nói đi xem nào . - .......................................... - Nó im lặng . Cổ họng nó cứng nghẹn lại . Cái tên cáo già này ! Nó đẩy Dương ra khỏi người mình . Miệng hét lên . - Đồ Khùng ! Đừng bao giờ mong nghe rõ chưa ? - Rồi nó co giò chạy . Dương chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi cười tủm tỉm 1 mình . Đến tối , sau khi bọn nó tắm xong . Bắt đầu tập chung ở phòng ông thầy vì ông đã yêu cầu rằng bắt buộc tối nay ai cũng phải có mặt ở phòng ông . Chẳng biết ông có ý đồ gì đây . Chúng nó xô nhau vào phòng ông , chật cứng cả phòng . Lúc đến nơi , chúng ngạc nhiên vì ông thầy cũng mời Yến đến . Nở nụ cười hiền dịu , Yến mời cả lớp nó ngồi và tự mình xuống căng- tin lấy nước uống . Ổn định chỗ ngồi , ông thầy mới lên tiếng . - E hèm !!! Thầy có 1 bộ phim tình cảm lãng mạn của Việt Nam mà không biết xem cũng ai cả - Ông thầy cố gắng nhấn mạnh chữ Không - Nên thầy đã cố tình mời cả lớp đến đây ...để cùng thầy ...ứ ự ừ ư .....tạch ...... - Ông thầy cười hả hê . Bọn học trò kêu rầm rộ lên :"Bis Bis " . Thày ra hiệu cho cả lớp trật tự rồi lấy ra 1 cuộn băng . Chúng nó hồi hộp ngóng đợi . Đứa nào cũng xích vào cái màn hình nhìn cho rõ . Hình ảnh đầu tiên hiện lên . Có 2 bóng người lập lờ trong màn mưa dai dẳng , bắt đầu có những tiếng nức nở như là khóc lớn dần . Sau đó , 1 tiếng nói như giọng con trai cũng vang lên . - Nép gần bên Dương đi ! Sẽ đỡ lạnh hơn đấy . - .......... - .......... - Cảm ơn Dương ! - Huh ? -........... -........... - Dương ..... Long muốn hỏi Dương 1 câu có được không ? - ......... -.......... - " Tớ yêu cậu nhiều lắm " . Câu đó ....D...D..ương.........n..ói là từ sâu tận bên trong trái tim Dương chứ ? -......... - Hãy trả lời Long đi !!! - Nó sẽ không còn ý nghĩa gì nếu như Long không yêu Dương như Dương yêu Long mãi mãi . -.....V....vậy....câu ....n..ói đó....là thật ? - Mãi mãi trong tim Dương ! Long hiểu chứ ? Bọn con trai và Yến cười rầm rộ lên . Nhưng riêng nó thì không . Quai hàm nó rớt phịch xuống , mắt mở to như cái đĩa . Ngồi chổng vổng như người trên mây , đu đưa . Riêng Dương lại khá thích thú với cái trò này . Cười nhếch mép nham hiểm , Dương quay sang nó . Nó lập tức đứng dậy . - Phản đối ! Tắt ngay đi . Sao lại có chuyện này . - Chuyện gì ? Tắt sao ? Sao phải tắt . Ơ ! Phim lãng mạn của người ta mà lại bảo tắt . - Nhưng đó là ........ Umm........ Cả người nó ngã xuống , tay Dương khóa chặt lấy người nó . Nó cố vùng vẫy nhưng chỉ càng làm cho Dương thích thú hơn . Vùng vẫy hăng quá , người nó bắt đầu mệt lả , thở không ra hơi . Thấy nó không còn phản đối gay gắt được nữa , Dương mới yên tâm ôm chặt nó vào lòng và cùng mọi người hướng mắt lên màn hình . - Dương....có...t..hể .....nói lại ....câu đó được không ? -........ - Dương yêu Long ! - Long cũng .....yêu Dương !!! - Long đang nói đùa đúng không ? - K.hh ông ...... Long....ưm ....... Khuôn mặt nó đỏ bừng bừng như ngọn lửa cháy rực . Nó quay mặt đi chỗ khác , không để cho Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình lúc này . Lập tức , Dương liền đưa tay lên cằm nó và nâng khuôn mặt xinh đẹp của nó lên cao . Không nói 1 lời . Dương chậm rãi đặt lên môi nó 1 nụ hôn . Nhẹ nhàng , chậm rãi , từ tốn , nâng niu . Nó không phản kháng lại àm còn đáp lại nụ hôn đó . Dương trở nên an tâm hơn . Dứt khỏi nụ hôn đó mà 2 đứa tiếc mê tiếc mẩn . Nó quay đi vẫn che giấu cái bản mặt lúc nãy . Đỏ . Dương thì cười khúc khích . Ôm lấy nó từ đằng sau , Dương thì thầm bên tai . - Vậy là ...chúng ta đã là 1 cặp rồi đúng không ? - C..huyện đó ........ - Suỵt !!!! - Dương đưa ngón tay lên môi nó rồi lại đặt nụ hôn lên làn môi nó lần nữa . Nhưng lần này , nó vội vã đẩy Dương ra . - Dừng đi ! Như thế là đủ rồi . - Đủ làm sao được . Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà . - Ngưng ngay đi ! Không trách tôi đấm cho phát bây giờ . - Ok Ok ! Không làm nữa là được chứ gì - Dương mỉm cười , áp sát người mình và nó vào với nhau . Mặt nó đỏ ửng lên còn hơn cả núi lửa ấy . Mắt nó hơi ươn ướt vì lần đầu mình bị chơi khăm thế này . Té ra là ông thầy đã phát hiện bọn nó từ rất lâu nhưng ông bí mật đứng ở đằng xa và lấy máy quay trộm cảnh 2 bọn nó tỏ tình với nhau rồi giả vờ cất tiếng gọi 2 đứa . Cả lũ con trai và Yến hét lên , mặt đỏ ửng . Nhất là cảnh 2 đứa nó hôn nhau . Nó tức không thể nói được . Hơi thở của nó bắt đầu nóng và nhanh hơn bình thường . Đôi vai nó cũng hòa theo nhịp thở . Biết là nó chuẩn bị nổi đóa khi nhìn bản mặt khiếp sợ của đám bạn . Dương liền xoay người nó lại với mình , áp chặt đầu nó vào ngực mình và vuốt mái tóc nó . Miệng không ngớt hoạt động . - Thôi mà ! Xin lỗi ! Xin lỗi . Nín đi ! Đừng có khóc mà . Lớn rồi còn khóc nhè à ? Xấu lắm đấy . Thôi ! Nín đi rồi Dương thương - Cả lớp nghe xong , mặt tái mét vì nghĩ rằng thể nào nó cũng nổi đóa lên cho xem nhưng không , mà còn ngược lại , nó chỉ im lặng . 2 tay vòng qua eo Dương ôm chặt . Để im cho Dương dỗ dành mình thế nào cũng được . Dương càng ôm chặt nó hơn , và vẫn tiếp tục dỗ dành nó . Cả lớp nín thinh nhìn 2 đứa . Cuối cùng , ông thầy vẫn là người lên tiếng đầu tiên . - Vậy để giảm bớt căng thẳng chúng ta sẽ chơi 1 trò chơi . Đồng ý chứ ? - Trò chơi !!!!! - Cả lớp nhảy dựng lên . Hồi hộp cái trò chơi mà ông thầy vừa bày ra . 2 đứa bỏ nhau ra , chúng cũng cố gắng lắng nghe ông thầy nói về luật chơi . - Dễ thôi mà !!! Chúng ta sẽ lấy 1 chai nhỏ . Quay 1 vòng , đâu chai chỉ vào người nào thì người quay sẽ phải hôn người đo . Không kể nam hay nữ . - Thầy ơi ! Nhưng em không chơi - Yến giơ tay cao , mắt chơm chớp nhìn ông thầy . - Ok ! Vậy 2 thầy ta sẽ làm trọng tài được không !? - yeah !!!! - Nào ! Ai sẽ là người quay đầu tiên . - Em ạ ! - Mạnh Quân mạnh dạn giơ tay , thầy liền đưa cái chai ra giữa sàn và ra hiệu cho Mạnh Quân có thể quay . Đặt tay lên thân chai , Mạnh Quân xoay 1 vòng rõ dài mà còn mạnh nữa chứ . Cái chai dần dần chậm lại , chậm lại , cả lũ co rúm người vào khi thấy đầu chai chỉ vào mình . Và cuối cùng , nạn nhân chính là Trường An . Cả lớp cười vỡ bụng , An đỏ mặt . Giãy nảy không cho Quân động vào người . Nhưng đó chỉ là vài phút trước , Và bây giờ , Quân đã có thể chinh phục An bằng nó hôn sâu và ngọt ngào được rồi . Dứt khỏi nụ hôn , mặt An đã đỏ còn đỏ hơn . Ném cho Quân cái lườm rõ dài . Phải đến lúc Quân không chịu được , phải chạy đến năn nỉ An làm ơn đừng có nhìn mình bằng con mắt đấy và hứa sẽ không tự tiện hôn An nếu không có sự chấp thuận . - Nào ! Giờ thì đến ai đây . Minh à !!!? À ừ chấp thuận thôi - Tú Linh cười hả hê , chỉ tay về phía Minh . Minh mở to miệng nhìn Linh . Mặt ngơ như con nai vàng . Nhưng rồi cũng lấy hết cam đảm , xoay 1 vòng chai . Cái chai quay vù vù như cơn gió , cả lớp hồi hộp chờ đợi kết quả . Cái chai chậm dần , chậm dần . Và đầu cái chai không nút chỉ thẳng vào 1 người . Sao mà trùng hợp thế nhỉ . - Ơ !!! Sao lại là em ạ ( Hỏi chúa ) - Vũ đờ đẫn , lấy tay chỉ vào mình , làm bộ mặt tức giận . Cả lớp không giải thích nhiều , đẩy đẩy 2 đứa vào nhau . Mất đà , 2 đứa lao lại và ....Chụt ...... Minh và Vũ ngượng ngùng nhìn quanh , cả lớp lại được trận cười sằng sặc . Rồi lại cố ép 2 đứa ngồi gần lại . Chúng nó cũng không phản đối gì . Minh đưa tay nắm nhẹ tay Vũ . Vũ ngoảnh mặt đi chỗ khác che đi nụ cười tum tỉm trên môi . Yến vỗ tay bôm bốp , cô nàng đang nóng lòng chờ lượt tiếp theo sẽ là ai đây . - Kìa Long ! Đến lượt bạn rồi đấy . - Tớ !? - Nó lấy tay chỉ vào mình , mắt mở to ngạc nhiên - Cậu đùa đấy à ? - Ừ ! Nhưng "đùa" của tớ ở đây là "thật" đấy . Nào ! Hãy quay đi . - Còn nhiều người lắm mà sao phải chọn tớ ? - Thì ..... Ưu tiên cho những cặp đôi trong lớp trước mà . Quay đi nhanh lên . Các lượt khác đang chờ kia kìa . - Làm sao ? Cứ cho các cặp khác chơi trước đi . Mất thời gian quá . - Long !!!! ( Ám khí từ ông thầy ) . Có chơi không thì bảo . - Ơ em.......có....có....chơi ạ ....... - Nó sợ sệt quay nhanh cái chai , nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về ông thầy mà quên mất rằng mình đang sa vào bẫy của ông . - Long ! ....Long .....! Chai dừng rồi kìa - Nó bừng tỉnh , nó ấp a ấp úng . - À ...ừ..... ai thế ......người nào ...... - Nó ngẩng lên rồi lại nhìn xuống , nhưng nhìn đi nhìn lại . Nó vẫn cứ tưởng mình bị hoa mắt . Người đó không ai phải ai khác .Mà đó chính là .....Nó đờ người hồi lâu . Cuối cùng nó quay qua Yến . - Đây là giấc mơ hả ? Làm gì có chuyện này phải không ? - Ngay tức khắc , Yến chồm người dậy và nhéo cho nó 1 cái thật đau vào má . Nó kêu ầm ĩ . "Vậy là sự thật " . Cái tên cáo già đó đang ngồi kia cười nham hiểm và thâm độc đến cỡ nào . Nó cười cười như 1 đứa điên cười 1 mình vậy . Trong khi đó , cả lớp vỗ tay đồm độp cổ vũ nó . Dương thì chống 2 tay xuống dưới sàn gỗ , người tựa về sau , hất hàm chờ nó . Nó phản đối khá quyết liệt lấy lí do rằng chắc tại do cái chai này nó quay nhầm nên mới thế này ( !!? ) . Nhưng chúng nó khăng khăng bắt nó thực hiện trò chơi . Bị dồn vào tường , nó đành phải làm theo không thì 44 bàn tay để nào cũng in trên mặt nó cho coi . Nó tiến lại gần Dương , chậm rãi ngồi xuống . Từng cử chỉ của nó cái gì cũng nhẹ nhàng , uyển chuyển , chủ yếu là nó lấy cớ để rút ngắn thời gian . Nó 1 chân xuống sàn , chân kia vẫn giữ lấy thăng bằng cho người . Nó nhắm tịt mắt lại , môi từ từ kề gần sát vào môi Dương . Dương vẫn giữ thái độ bình thản như thường , chờ đợi nụ hôn của nó . Nhưng 1' trôi qua , mà đôi môi của nó vẫn chẳng tiến đâu xa hơn nữa , cả lớp thì cứ chờ dài cả cổ để xem cảnh hay . Cuối cùng , Dương lại làm người chủ động . Lật ngược nó lại cho ở tư thế nằm dưới , không để nó kịp phát ra nhưng tiếng kêu đau , Dương nhanh nhẹn dùng đôi môi mình quyện chặt lấy nó . Nó mơt to mắt . Chân giãy đành đạch nhưng bị bọn gần đấy túm chân và giữ chặt tay . Nụ hôn kéo dài hơn 1' thì Dương thả ra vì còn lấy sức thở . Đây có gọi là ép hôn được không . Nó thẫn thờ nhìn lên trần . Vẫn còn sốc về chuyện hồi nãy nên giờ nó cứ im re . Cười khẩy . Dương quay sang nó và bế sốc nó lên . Quay qua ông thầy nói nhanh : - Tụi em về phòng trước ! Mọi người cứ ở lại nhé . Rồi hắn mở cửa và chạy về phòng vù vù như gió . Nó hốt hoảng bảo hắn bỏ tay ra và để nó xuống tự đi nhưng Dương nào có nghe . Đặt nhẹ nó xuống giường , Dương mỉm cười đểu cáng . Và bỗng nhiên Dương cởi chiếc áo phông đắt tiền đang mặc trên người . Nó giật mình và tiếp sau đó là cái bản mặt xấu hổ lẫn thẹn thùng của nó . Nó gào điên lên . - Cậu làm gì vậy ? Mặc áo vào ngay ...... - Ơ ..... Sao phải mặc nhỉ .........Nóng mà ....... - Kể cả nóng cũng mặc vào đi . Ai lại cởi ra làm gì vậy ? - Nóng mà - Dương nói rồi vứt phịch cái áo sang 1 xó giường và leo lên ngủ 1 giấc ngon lành . Còn mỗi nó , nó cứ 1 lúc lại liếc qua Dương , ngắm nhìn thân hình quyến rũ và đầy nam tính của người yêu . Đặc biệt là đôi vai và tấm lưng dài trông thật đẹp mắt . Như thế này ai mà chẳng thèm thuồng chứ . Dương có bộ da trắng mịn , tấm lưng dài , đôi vai rộng , dáng người cao và hơi gầy . Nói chung , thân hình của Dương đẹp theo kiểu công tử , nhà giàu . Còn về góc độ to con thì Dương cũng không phải vì Dương rất ít khi tập tạ nên cơ bắp cũng không có gì là to lớn như mấy anh lực sĩ cho lắm . Nó chui vào trăn giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình . Suốt cả cái đêm đấy , nó không sao ngủ được . Vì vẩn mải nghĩ về Dương
|