Thật Sự Chú Rất Yêu Ba
|
|
Ba tụi nhỏ quen ông bác sĩ nghĩa, 2 vợ chồng đều làm bệnh viện đa khoa hết. Vợ thì còn làm, ổng thì về hưu rồi, phòng mạch thì mở cũng lâu rồi, hồi đó khám ngoài giờ ko hà, giờ ổng về hưu về nai thì ở nhà khám. Ổng lấy cái túi ổng quấn tay tui, ổng bóp bóp cái bơm cho phình túi lên, xong coi cái quần què gì đó rồi tháo túi ra
-- huyết áp hơi thấp
Anh P hỏi
-- truyền 2 chai đc hông chú Nghĩa
-- đc ..chứ sao hông đc
-- em con bị tiêu chảy nhiều lắm
-- ừm...để chú truyền cho 2 chai đạm...tiêu chảy thì bị mất điện giải nhiều lắm
Ổng chỉ cái giường cho tui nằm, 1 lát sau ổng đem chai đạm lại...tui thấy ổng bún bể đầu 2 ống thủy tinh đc cái nước gì đó rồi ổng đúc ống chích dô ổng hút nước đó ra ổng chích pha dô chai nước biển
-- nước gì vậy chú
-- vitamin ko hà
Rổi ổng móc ngược cái chai treo lên cây sắt, 1 đầu kim ổng gim dô núp cao su của chai, lăn lăn bánh xe cho nước chảy xuống ống để thử...xong rồi lăn bánh xe khóa ống lại, ổng cầm cây kim ổng luồn dô mạch máu tui...iiiiiiiiiiii....hơi đau đau....xong ổng lăn bánh xe mở ống. Rồi ổng ịn miếng bông gòn...dán miếng băng keo..để nhẹ tay tui lên gối, giờ này ổng mới hỏi
-- thằng này em làm sao P -- dạ...em họ..anh em bạn dì
anh em bạn dì tứ là má tui với má ảnh là 2 chị em vậy đó, còn xạo hay dốc thì tự mọi người suy nghĩ
Anh P ngồi lên giường, tựa lưng vào tường canh tui...cũng chán...nhìn từng giọt nước nhiễu như thế biết mô tê nào mới hết 1 chai, còn 1 tay cũng coi ĐT đc, vẫn vuốt vuốt bấm bấm như ai, anh P thì cũng coi ĐT, ổng ngồi dưới chân tui cho nên ai coi gì tự người đó hiểu....bổng
-- Anh ( tui chìa tay ra hiệu)
Ba tụi nhỏ hiểu ý, xách chai nước biển và cầm dây cho tui..ổng dẫn tui vào 1 cái phòng, 1 cái phòng gồm có, 1 cái vòi hoa sen, 1 cái bồn cầu, tui chọn bồn cầu, ổng đứng tháp tùng kế bên
"Bẹt bẹt"
|
Tui ra giường nằm lại. Anh P máng chai nước biển rồi ngồi canh tui tiếp....bổng
-- anh -- hửm?
Tui xoay màn hình , giơ cái đt cho anh P coi
-- giống phòng mình ghê hông?
-- giờ này còn tơ tưởng tới chuyện đó hen
-- có đâu...ba cái hình nó gắn trên 4rum....thấy hấp dẫn coi thôi...có 2 cái gối..cái nệm...cái ghế nè...nhớ phòng mình quá
Anh P tranh thủ ko có bác sĩ nghĩa ở đây , sờ vào bụng tui vuốt ve
-- ráng điều trị hết bịnh đi...anh chở về nhà mình
Tui nói thều thào
-- anh coi ổng đâu òi
Anh P thò đầu ra khỏi vách tường dòm dòm, quay lại nói sì sầm
-- đang bán thuốc
-- anh ( tui sỉ sỉ ngón tay vào má mình)
Anh P thò đầu ra canh 1 cái nữa rồi mới chồm xuống hôn tui
-- bên này nữa. Tui lật mặt qua
Anh P hôn môi tui chớp nhoáng rồi trở lại vị trí ngồi coi như ko có gì xảy ra, ít phút sao, bác sĩ nghĩa đi lẹt xẹt dô, ổng cười túm tím, chỉ tay lên gốc tường
-- camera đặt đó đó....1 cái quay trong nhà..1 cái quay ra hành lang coi xe
-- màn hình ở đâu chú?
-- hứm.( Bác sĩ nghĩa hất mặt ra ngoài) laptop kìa
má ơi, hèn gì, bởi ta nói làm sao mà ổng cứ ngồi quầy thuốc,nảy dô thấy ổng đọc báo rõ ràng đâu có thấy phim quay gì hiện lên đâu. Rồi cái ổng bỏ đi, tui sì sầm
-- anh coi coi phải hông dợ
-- coi làm chi nữa...gắng camera thì phãi có màn hình chứ
Tui nhìn lên tường....máaaa...thiệt ớ...mấy bạn dô mà thấy cái camera tui con ớ, gắn ngay bàn thờ chúa Jesu , tuốt trên đỉnh lối ra gian nhà sau, bảo đãm ông bác sĩ thấy hết rồi nè....quê quá mờiiiiiiiiiiiiiiiiii
#527 | Tác giả : nusachiep - kenhtruyen.com
Độ đâu vào đc nữa chai nước biển, tui cục cựa nhăn nhó. Anh P hỏi
-- sao vậy em?
Tay tui sờ sờ vào bụng trái
-- em đau bụng quá hờ
Anh P chạm bàn tay vào
-- chỗ này hả?
-- ưm
Anh P xoa xoa ấn ấn, ảnh xoa rất dịu mà ko ngại camera gì ráo. Tới hồi chú Nghĩa đi vào, thấy vậy ổng khì cười
-- Cưng bồ ghê hen
Rồi ổng lật lật tay tui kiễm tra lại kim, lăn van bánh xe tăng hơn độ chảy nước,
-- chừng nào hết kêu chú nhen -- dạ. Tui đáp -- con là bồ của thằng Phương lâu chưa
Tui lĩnh lĩnh ánh mắt đi chỗ khác mà ko trả lời. Ổng nhoẽn miệng cười rồi nói
-- ngại cái gì...chìa mặt kêu người ta hun..dấu gì nữa
Đột nhiên tui thấy chột dạ ghê,trong lòng chỉ mong sao cho ổng biến đi sớm thôi, các mặt tếu tắc mủm mỉm đó sao tui thèm tát ghê
Anh P nói
-- chú lấy con chai dầu gió Phật Linh đi chú -- nó đau bụng hay gì -- dà -- nó tên gì Phương? -- tên Long chú -- chú đón trên giường thằng Long là phái yếu..con là vai phái mạnh
Anh P cao có
-- chú ơi chúuuuuuuuuuu
Tui trần tình , tuy là nói với anh Phương nhưng ngầm móc họng ông bác sĩ
-- bác sĩ bịnh viện Triều An tế nhị biết bao nhiêu, chi phí có mắc hơn 1 chút cũng thấy hài lòng...bịnh viện của mình toàn là chạy chức chạy bằng...trình độ ko có mà tâm lý cũng ko...hỏi sao mà người dân đỗ xô về các bv tuyến trên để điều trị....anh dô phòng mạch trên đó cũng khác với quê mình nữa
Ông bác sĩ xoay mặt nhìn anh P tìm đồng minh
-- nảy giờ chú có nói gì đâu Phương
Anh P vịnh bắp tay ổng đùn đẩy
-- thôi chú...lấy cho con chai dầu đi ( mặt ảnh nhăn nhó ) ...bịnh thường khó tánh vậy mà
Ông bác sĩ chỉ chỉ phân bua gở gạc
-- chú thấy con hun nó...con sờ mó bụng nó..ờ! Chú có nói gì hông? Chú nhắc là nhắc sợ mua thuốc ngòai ngoải người ta vô tình nhìn thấy
-- thôi chú ơi...để con la thằng Long ( nhăn mặt, nháy mắt)...đi đi chú ..( quay sang nhắc nhở tui)...còn em nữa, chú lớn rồi, nói chuyện nể nang chút i
-- em có nói gì đâu mà hông nể nang...em kể cho anh nghe sự khác biệt thôi
-- ở đâu cũng có người này người nọ, chưa chắc SG đều tốt
-- nhưng mà em thấy tốt hơn ỡ đây...bác sĩ ở đây làm em bực ( ngoảnh mặt)...truyền hết chai này nghỉ đi...em muốn đi phòng mạch khác....chở em xuống Tân An
-- ừmmm....anh chở
Tui lầm bầm đủ nghe 1 mình ên
-- phòng mạch như con cặc người ta cũng lắp camera
Lắp ở ngoài dòm chừng xe cho khách, ok , tui han nghinh, đằng này lắp trong nhà theo dõi bịnh nhân, lỡ ai ỉ i ngứa háng gải cặc gải lồn có phải là làm nhục người ta hông? Hay là sợ mất đồ, đéo có tôn trọng bịnh nhân gì ráo, quay cái gì? Quay cặc tui nè...khốn nạn
|
Đáng lí ra tui bực tui ko truyền 1 chai nữa đâu. Tại tui thấy ở đây nhất cử nhất động đều bị ghi hình, giống như mình bị theo dõi . Tui đòi đi về. Anh P ảnh thuyết phục tui, ảnh nói tui bị tiêu chảy mất điện giải. Ảnh nói chắc bác sĩ gắn để quan tâm bịnh nhân, có gì xử trí nhanh, với lại ảnh kể có vụ án kẻ gian giả bịnh nhân vào chôm chĩa gây hại cho bịnh nhân. Vì ở đây có tới 4 cái giường, và ảnh kể cho tui nghe có 1 vụ án hung thủ vào phòng mạch lợi dụng sơ hở giết bác sĩ nọ cướp tài sản . Tui nghĩ ảnh làm công an, với lại lời chồng mình nói hông lẽ ko nghe thì nghe ai? Thế rồi tui ngoan ngoãn nghe ảnh, hết chai này , bác sĩ truyền tiếp chai khác, ổng chỉ rút đầu kim gâm trên nút chai nọ gâm qua chai mới chứ dưới tay tui thì ổng vẫn giữ nguyên, vẫn xài lại cộng dây cũ
Sau khi truyền nốt chai thứ 2 thì nghỉ, bác sĩ rút kim ra , vẫn để miếng gạc và miếng băng keo lại cho tui cầm máu
Anh P loay hoay móc bóp
-- bao nhiêu chú nghĩa
-- ba trăm tám
Anh P chở tui tới quán cà phê sát bên cơ quan ảnh rồi hẹn thằng Duy giao thông ra nói chuyện 1 chút, thật ra là anh P nhờ nó hướng dẫn cho tui làm hồ sơ và học lấy bằng lái hạng B2, cho nên sẵn tiện cũng đã giờ nghĩ, anh P chở tui đi uống cà phê và bàn chuyện học bằng láy xe bốn bánh luôn, anh P thì có bằng lúc học cảnh sát rồi, xe đặc cảnh các loại là ảnh láy đc tuốt, lái đc xe đặc cảnh thì xe gì mà ảnh chạy ko đc, thằng Duy nó hỏi
-- Sao ko cho nó học lấy bằng C luôn đi Phương...mai mốt lái xe tải máy cày chở mì mía này nọ
Anh P nói phủi
-- thôi....ko cần lắm....lái nặng nề mất sức ...giằn giật dữ lắm...tính mua xe hơi nhà lái thôi
-- coi bộ thương hơn vợ luôn hen
Thằng Duy rít 1 hơi thuốc rồi trần tình
-- anh em cơ quan bây giờ sầm sì nói xấu mày nhiều lắm....tao cũng ko biết mày chọn con đường này có đúng đắn ko nữa ( nó xoay ngang) ..mày sống như vậy có vui sướng hông
-- vui sướng hay ko tùy thuộc vào quan niệm riêng của mỗi người....nếu là bạn ko thể chia sẻ thì hãy coi như ko biết ko hay..đôi khi bỏ ngoài tai cũng là 1 việc tốt...tao cũng ko muốn chối lia chối lịa như trc nữa...ai nói gì kệ ai
-- rồi mày ko muốn yêu em nào nữa hả? điều gì làm mày chán đến mức độ quay phắc với phụ nữ như vậy?
-- ko phải chán đâu...mà có những điều ko giải thích đc ( anh P chuyển giọng)...thôi..đừng nói chuyện này nữa ( quay sang tui ) ..em đưa giấy chứng minh cho thằng Duy đi Long..
Thằng Duy lật từng tờ hồ sơ còn bỏ trống thông tin, chỉ cho tui những chổ ký tên, anh P nhờ cậy
-- ráng giúp thằng Long thi đậu nha Duy
-- ừhm...1 chầu nhậu ra
-- chuyện nhỏ....ngồi kèm kèm chỉ cho nó chạy dùm tao
-- phải trả tiền xe nữa đó nha mậy ( cười hắc hắc)
-- gì cũng đc
-- hông sợ nó thích tao hả?
Anh P nói
-- thích đc thì thích đi....ai nói gì đâu
-- long...tao kèm tay lái cho mày mày đừng có yêu tao nha
Tui cười nhếch 1 bên mép, nghe nó rào đón trc mà tui đau cái hậu môn, tự tin thái hóa
#529 | Tác giả : nusachiep - kenhtruyen.com
Anh P vừa đi vừa bưng cái ty, 1 tay cầm muỗng quậy quậy ly sữa đi lại gần giường
-- Uống sữa nè em
Ước gì tui bịnh thiệt là lâu để anh P ở nhà như thế này. Tui nghĩ 2 vợ chồng ở nhà có rẫy ruộng làm cũng sống khõe ru rồi. 1 ngày xa ảnh giờ hành chánh sao uỗng quá. Mai mốt mấy bạn có " gia đình" như vậy mấy bạn sẽ hiểu. Muốn ở gần chồng lâu hơn ko phải là đòi hỏi vô lý đâu. Đc chồng cưng chiều chăm sóc thì còn hạnh phúc nào hơn. Ensure gold là loại sữa tốt dành cho người lớn biếng ăn như tui, hộp 500 gram , người khoẽ uống 1 ngày 1 ly cũng quá tốt. Tui vội buông ĐT, ngồi dậy và nhích ra mép giường, thả 2 chân xuống đất, nhận ly sữa anh P trao. Tui uống 2 tăng cạn sạch ly, liếm liếm môi mép chép chép, sữa ko ngọt mà béo béo mặn mặn, có điều hổng có ngon bằng tinh trùng của anh P. tui thấy tinh trùng của ảnh càng uống càng mê, và nó có thể nghiện cho người dùng
Tui trả ly ko cho anh P đem để trên bàn, rồi ảnh quay lại, vịnh 2 tay lên vai tui ...bốn mắt nhìn nhau. Anh P trìu mến hỏi
-- Anh đi làm trưa nay đc ko em?
Tui vội ôm chầm lấy bụng ảnh, xà đầu áp vào mang tay ảnh, tui lắc lắc đâu và nhũng nhẽo
-- hưm
Anh P quàng 2 tay qua vai tui , co lên vuốt vuốt cổ, giọng ngòn ngọt
-- Hổng cho anh đi làm hả Long?
Tui nhũng nhẽo
-- em còn đau....bịnh...ở nhà đi...hổng có anh em buồn quá hà....nằm 1 mình em nhớ anh lắm..( hức nấc 2 tiếng mà ko có giọt nước mắt nào)
-- ừ...thì anh nghỉ 1 buổi nữa
Anh P tháo tay tui ra rồi lại giường ngồi, chồm lấy bọc thuốc, lựa kiếm vĩ mesalazin rồi lặt ra 1 viên. đẩy nhẹ lưng tui
-- nằm xuống anh nhét đít cho
Tui vội nằm sấp xuống, anh P tuột lòi mông tui ra, tay banh tay nhét
-- Hứ ư. tui nẩy mông, rú lên 1 tiếng tương đối nhỏ
-- viên thuốc nhỏ xíu mà em
-- em đau....hư ư
-- xạo quá....nhũng nhẽo với anh thì có
Tui quay người như kim đồng hồ, gác gò má lên đùi anh P , đồng thời choàng tay ôm siết eo ảnh, giọng tui nhèo nhẹo
--anh ở nhà 1 bữa i..ummmm...ummmmm
-- ừừ. Anh P kéo âm thanh dài ra
Đột nhiên tui nhớ ba tui , hồi nhỏ mỗi lần tui bệnh ba quan tâm hơn lúc khoẽ....tui đòi ba tui mua cho tui chiếc xe hơi điều khiển từ xa như anh P,ba hứa tui mới chịu uống thuốc, nghĩ lại lúc nhỏ mình cũng tếu, chả nghĩ uống thuốc là vì mình đâu, vì nhà đông anh em, nên tui sớm mất đi sự cưng chiều, ko như những đứa trẽ con 1, con 2 của những cha mẹ khác. Tuy nhiên. Anh P là con trai 1 nhưng cũng hổng có như tui, thuốc đưa tới tay là ực ực uống gấp , còn tui thì nhìn nó ngao ngán 1 lúc thì mới uống đại. Cũng lâu quá rồi, có ai cưng tui đâu, cho tui nhũng nhẽo với anh P 1 chút đc hông?
#530 | Tác giả : suytu - kenhtruyen.com
Anh P đang ấp ủ cho tui thì
" cộc cộc cộc"
-- ba ơi ba..mở cửa cho con ba ơi -- ừ..ba ra liền
Anh P vội tót xuống giường ra mỡ cửa cho Thùy Dương
-- chú Long hết bịnh chưa ba
Tui vội ngồi bật dậy, mỉm cười với con. Anh P nói
-- chú Long hết bịnh rồi con
-- chú Long ơi...đi luộc khoai ăn
-- ừ...bà 6 đâu ồi con?
-- bà 6 đi dìa nhà bà 6 ồi
Hỗm thằng chuột nó đào cho tui cả bao khoai lang, làm biếng ăn ghê, nghe con đòi ăn thì đi luộc thôi, tui ẵm Thùy Dương đi theo
-- xuống phụ chú Long rữa khoai heng -- dạ
Tui ngoái đầu lại , ngoắc tay gọi anh P
-- đi ba..xuống rữa khoai chung
-- ừm
Anh P nhanh chân đi theo tui với con
|
Tui rữa khoai bỏ dô thao nước, anh P rữa lại bỏ qua 1 thao nước khác. Thùy Dương vớt bỏ dô nồi.
Thằng Đạt thấy vui cũng xấn lại tham gia, nó nhúm tay dô thao vẫy vùng làm nước văng tùm lum. Anh P rầy
-- connnnn....để ba rữa khoai luộc cho ăn
Thằng Đ vớt khoai dơ bỏ qua thao của Thùy Dương
-- ươiiiiiii sìiiiii
Anh P vội chùi tay dô quần, cầm tay thằng Đ lôi xích ra. Thằng Đ lại chồm tới cái thao, nó la hư hứ
-- mẹ bà nó ra....ngồi yên ko đc đâu
-- thôi anh ẵm nó ra đi...để em với Thùy Dương rữa cho
Anh P bồng nó lên, vỗ lốp bốp vào mông, rầy cưng
-- hứmmmmm....quậy quá con ơi ( ngoáy đầu) má ơi má
-- ơi ( tiếng ơi từ trong buồng)
-- ẵm thằng Đ dùm con má ơi
Má đi vội ra, chìa 2 tay
-- qua bà ẵm con
Má vịnh nắp nó , nó lẫy người ta
-- hưmmmm...khoai..khoai
-- khoai thằng cha mày chứ khoai ( anh P cầm cổ tay nó rung rung) coi nè..dơ dáy hông
Anh P ẵm nó đi lại cái bếp, gạt vòi mõ vịt lavalal mở nước rữa cho nó
-- sao quậy quá vậy con...lát khoai chính chú Long lậy cho ăn
-- ươmmmmmm . Thằng Đạt rung lẩy người đòi xuống
Anh P ko thả mà chìa qua cho má ẵm, nó vẫn thế và còn gào lớn lên nữa
-- thôi để cho con rữa luôn đi anh...cho nó nghịch đi...lát em tắm cho nó
Thằng Đạt vùng vẫy, quính mặt má bốp bốp, gào lên
-- haooooooo.....xuống....xuống....aooooooo
-- thằng cha mày. Má tui hục hặc thả nó xuống đất, nó vội chạy lại thay khoai, tui kéo cái thao nước 3 qua cho nó và nói
-- nè...con rữa với ba đi
Nó thọt 2 tay vô củ khoai bỏ qua thau Thùy Dương
Thùy Dương trừng mắt
-- mày có biết khoai còn dơ hông..hứkkk
Thùy Dương vớt khoai quăng ra. Thằng Đạt nó chồm tới, nó xô Thùy Dương bật lùi
-- má mày....mày giống ai dậy?
Thùy Dương vung tay định đánh
-- con....đừng đánh em
-- nó xô con kìa. Thùy Dương mêu mếu
-- con lấy cái thau khác đi...bỏ thau đó cho nó đi
-- lát mày ăn khoai đó đi nha...đừng có luộc cho tao với ba ăn
Thùy Dương hậm hực bỏ đi lấy thao khác, tui mắc cười quá đi
#532 | Tác giả : suytu - kenhtruyen.com
Anh P leo lên giường nằm với tui, ảnh nằm nghiêng, tay ôm , chân gác, kề cận 2 mái đầu bên nhau
-- Em coi cái gì dậy?
-- coi tào lao thôi mà
Anh P ghé mắt vào ĐT
-- lại cái vụ đó nữa hả?
-- dạ....thấy mắc mệt
Tui trở mình, xoay đối mặt lại với ảnh. Mắt với mắt sát dí nhìn nhau. 2 cái môi chạm vào nhau, tui chu lên hun chụt chụt vào. Mũi tui lấy lại luồng khí thải từ mũi ảnh để mót lại lượng oxy
Anh P áp lòng bàn tay lên gò má tui, vuốt vuốt bằng ngón tay cái
-- em bớt bịch chưa?
Tui lùi người thấp xuống tầm ngực ảnh rồi vụt mặt vào, đồng thời ôm lấy lưng ảnh, gật gật đầu, giọng tui nhũng nhẽo
-- em thấy thương anh quá hà...ko biết chừng nào anh mới đụ đc nữa....em thèm cảm giác đó quơơơơ
Anh P vỗ về lưng tui
-- thì ráng uống thuốc cho hết bịnh đi, anh cũng muốn lắm chứ...đụ rồi chỗ viêm lại loét ra ...chừng nào mới lành nổi
-- anh nắc gần gần đc hôn? Bác sĩ nói ổ viêm nằm cách hậu môn 14 cm lận, anh nắc chờ lại 1 khúc đc mà
Anh P khì cười
-- điên quá...xe đang chạy nhanh, thắng cũng nhào đầu hà....sao anh kiểm soát đc...với lại khi cặc anh đâm dô dứt khoắt là toàn bộ trực tràng sẽ co thắt cũng gây đau....em nói giỡn phải hông
Lúc lắc đầu trong lồng ngực ảnh
-- hổng có....em thấy khó chịu quá ...muốn đc anh đụ quá...thấy trong người nó sao sao ớ...
-- chắc là cơ thể tiết hóc môn gây đòi hỏi tình dục thôi...bú cu anh đi là hết hà
-- hổng phải...mấy lần trc cũng vậy...xong rồi thấy nó rưng rửng hậu môn với bùng bùng cái đầu sao sao ớ ( giọng nhẽo nhẹo hơn) giống như là bị ghiền mà bắt phải cay vậy đó ...hưuuuuuuuuuu
Anh P vỗ vành
-- thôi....ráng bữa 2 nữa coi sao...anh cũng ghiền chứ bộ mình em hở ( thò thò tay xuống hán) nghe em nói mà cu anh nứng rồi nè
Tui loi chòi chân làm lẩy
-- thì anh nắc gần gần đi
-- thôi mà....ai mà kiễm soát đc....sướng 1 lúc mà sao đó viêm nặng hơn em ko lo cho sức khoẽ sao? Để cho anh đụ lâu dài nữa chứ....vì sự nghiệp trăm năm đi em
-- vậy em bú cu anh
Tui ục nục lùi đầu xuống háng ảnh , lấy cu ra theo đường 1 bên ống quần tà lỏn. Tui cầm tui mút tui liếm say sưa. Tui bú hơn 20 phút mới có tinh để uống...ngon ghê
#533 | Tác giả : suytu - kenhtruyen.com
Tui thả cục xí ngầu dô cái chén 1 cái cộc, cục xí ngầu sau 1 hồi nhảy lăn tăn thì ra số 2, tui bốc con ngựa tui đi 2 nấc. Thằng Đạt đang ngồi cuộn chân thì chồm tới bốc lấy cái chén. Thùy Dương cầm tay em lôi ra, la hứ 1 tiếng
-- Chú Long đi xong tới tao ..rồi mới tới mày
Thùy Dương nhặt cục xí ngầu thả ra con số 4, bốc con ngựa của mình đi 4 nấc
Tui nói
-- tới con kìa Đạt
Thằng Đạt bắt chước thả xí ngầu, tui nhắc
-- số 2 ...đi đi con ( sờ vào con ngựa của thằng Đạt) ..nè đi đi
Thằng Đạt bốc con ngựa thả lên cả chục ô. Thùy Dương mắng
-- số 2 mày đi cái gì dữ dậy hả? Mày biết chơi hông ( bốc con ngựa của thằng Đ thả lại ô đúng)
Thằng Đ gầm lên
-- hưuuuuuuuuuu
Nó quậy nó bốc con ngựa của tui đặt tùm lum, tán luôn con ngựa của Thùy Dương bay ra ngoài
Thùy Dương nhặt con ngựa để đứng lại chỗ củ, mặt hậm hực, nhá tay
-- tao quính mày bây giờ muốn hông...mày ỉ ba thương rồi mày quậy hả?
Anh P đang nằm ghế xếp coi tivi, nhìn qua sòng cờ bạc nhoẽn miệng cười, nhắc nhở tui
-- Long...nhắc nhỡ con xưng hô chị em đàng hoàng...để nó quen miệng đó em
-- dạ ( quay sang Thùy Dương ) ..đừng kêu em bằng mày nữa nha con...chú Long nhắc quài mà con ko nghe chú ...ba la chú kìa...đừng nói với em bằng tao..kêu chị nha con
-- ba thấy nó phá hông ...mà ba còn la chú Long?
tui nói nhỏ nhẹ với con
-- Thôi con...em còn nhỏ mà...kệ em đi....cho em ngồi chơi chung cho vui...mai mốt em lớn như con rồi em mới hiểu...nhà mình ai cũng phải thương em con biết hông...ba với chú đều thương 2 đứa hết ớ...hồi trc ko có em con nói con nhớ mà...em về thì cả nhà mình phải vui chứ con
Thằng Đạt bèn đứng dậy trèo lên đùi tui ngồi...mặc dù nó còn nhát nói chứ tui thấy nó tiếp thu ngôn ngữ rất giỏi, nói gì nó hiểu nấy , kêu làm cái gì là làm trúng ý , có điều tính nó hơi quậy, đâu biết coi mặt xí ngầu, đi tầm bậy tầm bạ cho vui thôi, tui cũng kệ con, con ngồi chơi cho vui. Thùy Dương thì rõ ràng hơn, quay số nào đi số nấy, quậy là mắng, nhưng đc 1 cái là sửa ngựa cho em, thằng Đ nó nghĩ khác , nó tưởng quậy con ngựa của nó nó la phải òiiiiiiiii, con nít cũng tếu, ở nhà buồn biết làm gì đâu, rũ con cái chơi cờ cá ngựa cho đỡ buồn, ba tụi nhỏ chơi 1 chút chán đi coi tivi rồi đó, còn tui cũng chuẩn bị chán rồi đây, tui nằm dài xuống nền, 1 tay chống đầu nằm chơi, có khi làm biếng quay xí ngầu, kêu thằng Đạt quay dùm rồi chỉ nó đi dùm luôn
Đột nhiên anh P đứng phắc dậy , đi lại cửa sổ ngó đâu coi coi, thật ra tui cũng có nghe tiếng xe dô nhà mình đó
Anh P quay mặt lại nói
-- ba chở má dô kìa Long
Tui sững người, đến độ ko dám tin , từ khi tui về quê, bỏ đi ở trọ cho đến khi có nhà riêng và ngay cả khi theo anh P về nhà ảnh sống, ba tui chưa bao giờ dô lần nào. Tui bất ngờ đến độ đi vội ra cửa sổ coi có phải thật ko, tui thấy ba tui xách cái bọc gì bự lắm. Anh P rối rít nói với 2 đứa con
-- đi..đi xuống đón ông bà nội mới con
Thùy D bèn hỏi
-- ông bà nội mới nào ba?
-- ông 5, bà 5 ba má của chú Long đó con
Anh P ẵm thằng Đ lên. Thùy D cũng cầm tay ba đi theo
-- bộ anh nói em bịnh rồi hả anh?
-- ừh...anh nói em bị cảm sốt thôi..đi em
Tui đứng im như người bàng quan
-- anh nói làm chi đâu
-- thôi mà...đừng có giận ba lâu như vậy...điiiii
-- em ko còn cảm xúc với ba đâu...em quen rồi.....anh với con xuống đi
-- vậy em lại giường nằm đi...để anh dắt ba lên
Cũng đừng trách tui....tui đã từng mong ba dòm ngó tới đến độ chai lì cảm xúc rồi...có thể lúc tui ở trong rẩy...đc ba tới thăm hỏi coi cuộc sống ra sao chắc tui vui lắm...nhưng ngày tháng trôi qua chỉ có ba anh P tới thôi....ba ảnh tốt với tui lắm....còn ba ruột của mình lại ko hề đoái quài tới...sao giờ ba tới tui ko thấy vui nữa, nếu anh P ko nói tui bị bịnh thì liệu có ai tới ko?
|
Tui lại ghế xếp tui nằm. Vậy chứ tui nghe hết. Tui nghe anh P kêu con khoanh tay chào ông chào bà. Rồi nghe ảnh nói " má tới thăm tụi con đc rồi, quá cáp chi cho tốn tiền" , rồi nghe ảnh nhắc con cám ơn cám iếc gì nữa. Tui nằm 1 mình trên lầu chứ tui hổng có xuống. 1 lát lâu sau má và anh P lên lầu, ẵm theo thằng thằng Đạt vào phòng. Má lại má sờ trán tui nói
-- Bớt sốt chưa con? -- con bớt rồi má
Thật ra thì thân nhiệt tui ko có bị tăng , bởi vì ổ loét còn mới và điều trị liền. Ko thì dạng viêm kiểu này thường là gây sốt ngay. Sức đề của tui tốt. Tinh thần thoãi mái, cũng nhờ đc anh P âu yếm tận tụy chăm sóc, cũng là 1 sức mạnh tin thần to lớn . Tui thấy tui cũng ko có cần ba tui đâu. Tới cũng đc, ko tới cũng ko sao, bao nhiêu lâu ổng ko quan tâm tui cũng sống sung sướng bên anh P đó thôi. Ko thấy ổng nên tui tò mò hỏi thôi
-- ba đâu sao ko lên vậy má?
-- ba nói chuyện với ba má anh P...chắc lát ổng lên thôi
Anh P đong đưa cái bịch đồ khoe khoe
-- ba mua cho con đồ mặc quá chời luôn nè em
Tui bĩu môi
-- anh nằm mơ đi...làm hơn em ko phải con của ba dậy
Má tui bèn nói
-- ổng mua đó Long...má chỉ trả giá dùm ổng thôi...chứ chợ mình nó bán đồ quá nói thách
-- dậy hở . Giọng tui yếu lại
Nghe má nói cũng vui, giờ mới biết quan tâm tới anh P, thật ra thì tui cũng ko cần vật chất, nhưng sao thấy cũng mát dạ. Ít ra thì ba cũng nghĩ tới gia đình bé nhỏ của tui
Má sột soạt lấy từ trong bịch ra hộp sữa bột
-- ba mua cho con hộp sữa nữa nè con
Sau chốc ít cãm thấy mũi lòng , tui nói
-- anh P mua cho con nhiều lắm rồi...má cho ba mua làm chi tốn tiền
Tui nghĩ ko ra, điều gì đã khiến 2 người đàn ông từng là bạn mà 4,5 năm ròng ko muốn gặp nhau. Ba anh P bị tai biến, có 1 thời gian dài ba ko đi đâu đc ngoài việc tập tễnh trị liệu ở nhà. Hông lẽ bây giờ người chống nạn đi thăm người khoẽ? Tui yêu anh P thì có gì khiến cho ổng phải xấu hổ? Nếu trách tui tại sao thương ba anh P hơn ba ruột thì cũng nên nhìn lại . Ko phải tui ấm ức mà nói đâu. Dù ko có gì canh cánh trong lòng tui vẫn muốn sống làm con trong nhà anh P, chết thì làm ma nhà anh P, ko ai rinh tui đi đâu đc đâu. Tui cũng ko biết hôm nay ba tui tới đây thăm gia đình tui hay là bàn cái chuyện gì nữa
-- ổng tới có chuyện gì muốn bàn với ba con sao má
Má tui trách
-- sao con nói chuyện như thể ba con là người dưng vậy Long
Từ khi ổng đuổi con đi và chối bỏ anh P thì trong lòng con có người ba khác rồi
Anh P nghe thế can ngăn
-- Em...ba nhìn lại thì em phải mừng chứ
Đột nhiên má tui ôm mặt khóc
-- ko phải má thấy con giàu con có điều kiện rồi má tới nhờ vả đâu...nhiều lần con trách ba mà giống như con dằn mặt má vậy...má ko có ăn cái gì của tụi con đâu....nghèo má má cất cái chòi má ở cũng đc
Tui thấy má xúc động đến độ duy nghĩ sai lệch nên tui vội nói
-- con ko có nói má đâu...mà đừng có nghĩ vậy mà tội cho con...lúc con ở trong rẫy má còn tới thăm con, lúc con ở trọ má cũng gói gém thức ăn đưa lòn cho con..má còn chỉ con nấu nướng cho anh P ăn ( tui gạt nước mắt mình)..má thương con với anh P ko hết...con có nói gì má đâu
Anh P ngồi cạnh bên tui, vỗ về bắp tay
-- thôi mà em...gia đình mình đang vui ( anh P quay sang má)...má đừng xúc động má à....Long ngoài mặt vậy chứ trong lòng rất thương ba má...tụi con chỉ vướn mắt anh em trong nhà nên ko biết tính làm sao thôi...chứ con thì cũng có 1 căn nhà riêng ngoài thị trấn rồi...con hợp đồng cho người ta thuê 6 tháng....nếu đối đế gỡ ko ra thì con lấy nhà lại cho ba má ở cũng đc...tụi con bàn với nhau hết rồi....con ko cho má hay sớm chỉ sợ bên anh 2 ỉ lại rồi thúc đốc bán nhà làm tan tành tài sản hết...Long nó thương thằng Tèo lắm má à...ngoài miệng thì la lối đâm ra thằng Tèo nó ghét...tử tế giả tạo như anh hai chị ba rút cuộc là bòn rút làm tanh tành phần của thằng nhỏ
Anh P ảnh nói ko có sai đâu, cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, giờ ổng nói tiền đó ổng lo cho gia đình, nuôi thằng Tèo bao nhiêu kể ra hết, rõ ràng là ổng đầu tư cao su , mì thua lỗ rồi phủi trách nhiệm đáo hạng ngân hàng, đụng chuyện 2 vợ chồng róng mỏ lên cải thôi, phần của tui coi như là cức trâu hóa bùn rồi, anh P ảnh đề nghị chuyển tên qua cho tui sau khi ảnh trả nợ thì xúm nhau bêu rêu nghĩ xấu ảnh, nghĩ coi có tức hông? Cái bụng của mình nó thúi quắc rồi nên nghĩ bụng ai cũng thúi quắc, mai mốt tui gặp từng người tui chỉ dô mặt tui nói cho coi, tui nhớ hoài cái câu của anh P " thôi đi em ơi, anh ra sao chỉ cần 1 mình em hiểu là đc rồi, nói qua nói lại ko chừng tức tối lại có chuyện" , tui ngứa cái miệng lắm rồi, tui nói tui đứng tên thì cái nhà còn, ba má còn ở, tương lai thằng Tèo còn lấy đc, người khác đứng tên cái nhà mất đó ..chờ coi đi, tui tự xem mình là người ngoại tộc rồi, tui ko có cần đâu, mà chẳng phải tui cũng bị xem là người ngoại tộc rồi hay sao? Thử hồi lúc mà sang tên vay ngân hàng bàn với tui 1 tiếng coi tui có phản đối gay gắt hông? Má tui cũng vậy nữa, phải chồng minh mẫn tháo đáo thì phục tùng tui hổng nói, tính cái gì hổng ra cái gì hết mà cũng nghe theo Nhìn đi nhìn lại tui thấy nhà ko có ai tính đc như anh P hết, thấy mì ngon ăn cũng trồng mì, cây mì Cút thì ko mua, mắc 1 chút mà mau "ăn" củ, mua cây mì tào lao trồng lỗ 1 mẫu 30 triệu, 10 mẫu 300 triệu, đất có bao nhiêu thì trồng bao nhiêu đi, ko, đi mướn đất 1 mẫu 15 triệu, đã đời rồi nay trồng dưa, trồng dưa đem qua Lạng Sơn, cái Trung Quốc nó nói hổng mua, cái đem đi đổ, sau chở về? Ko đỗ sớm tới đèo Hải Vân thúi đổ cũng dậy, dưa nào ở trong thùng xe mà chịu nổi, ko nóng thúi cũng giằn dập hà, rồi cái đi trồng cao su, Cao su, campuchia , Lào, Trung Quốc giá rẽ mạt nhập qua ồ ạt cái đầu cạo mủ để dành nắn sextoy chơi, anh P tính toán "ăn chắc mặc bền" bao nhiêu thì anh 2 tui tệ hại bấy nhiêu, ở đời đừng có than " ôiiiiii...tại sao tui nghèo" chi nó mệt, tại vì tui hổng có năng lực, tui ko nhậy bén, tui tính toán ko bằng người ta...vậy thôi...thường thì mấy cái đó tỷ lệ thuận với thủ đoạn.
#535 | Tác giả : suytu - kenhtruyen.com
" đoạn phim" sướt mướt phút chốc trôi qua. 2 mẹ con gác lại xúc động mà hỏi han nhau
Má tui hỏi hai đứa nhỏ tối ngủ ở đâu, tui chỉ cho má tui cái nệm đang dựng đứng ở tường, có cộng dây ràn buộc giữ vào cửa sổ, tối thì hạ cái nệm đó xuống, căn mùng cho con ngủ, thật ra cái nệm đó rất là khai, ra thì thay mỗi ngày, còn 1 cái nệm nữa thì hơi mỏng, khai quá thì lấy nệm kia ra, nệm kia giặt phơi 1 nắng thì khô ngay, xếp làm tư làm 8 gì cũng đc, cửa sổ bên đó cũng ít mở nên tấp cái nệm buộc dô đó cũng ko sao. Tui cũng có sao nói vậy, bữa thì con đòi ngủ với nội , bữa thì con đòi ngủ với ba, có hôm thì 2 đứa tách ra, tùy theo con , nói chung thì 2 đứa có ngủ phòng này thì cũng đinh ninh là ba luôn ngủ gần, thật ra khuya ba đi mất tiêu gồi, sáng ba dậy sớm hơn nên con cũng chẳng hay tối qua ba ở đâu, tui thì cũng như anh P thôi, nằm coi tivi 1 chút có khi cũng liu riu, anh P khìu 1 cái là tui dậy tui đi lên giường tui ngủ, mới đây cho Thùy D ngủ riêng biệt 1 phòng luôn rồi, con lớn rồi, con sẽ nhạy cảm nghe nhìn nên ngủ chung lâu quá cũng ko nên, thằng Đ còn nhỏ thì ko sao, có điều thì phải ở chơi chờ con ngủ thì muốn đi đâu thì đi, nó chưa ngủ mà bỏ nó 1 mình nó cũng đi kiếm hà, cuộc sống gia đình tui là vậy. " sinh hoạt vợ chồng" lắm lúc phải gác lại, giả bộ đi công chuyện rồi dắt nhau dô đám mì cũng đc..hổng sao...ko thì dàn cãnh...chỡ anh P đi làm sớm....vậy đó...nói chung ko phải mình qua mặt đc ba má..tại tế nhị ba má cũng chẳng nói làm chi...tui nghĩ là vậy...lớn rồi...có con có cái đùm đề rồi...tự ý thức mà sống chan hòa phải đạo với nhau thôi...thành thật mà nói thì nếu con Lan học cao hiểu rộng, am hiểu tâm lý thì ko đến nổi mâu thuẩn gia đình tồn đọng. Dì 6 là 1 trợ thủ đắc lực vậy mà nó ko biết dung dưỡng, ngược lại chửi người ta, người ta nghèo người ta đi giúp việc , người ta cũng có lòng tự ái tự trọng của người ta, ỉ mình trả tiền rồi mình muốn nói cái gì mình nói, ai làm cho mình, dì 6 có thương Thùy Dương và gia đình anh P thì sức chịu đựng của dì cũng có giới hạng thôi. Tui nghĩ dì quá sức chịu đựng rồi mới nghĩ, tui đang nói tới đâu rồi, má tui đâu ồiiiiiiii
-- vải 1 kí bao nhiêu vậy má -- 50 con ơi...vải đầu mùa..má mua biếu ba má thằng P, con bịnh đừng ăn vải...thấy nhà thằng P cũng có nhiều trái cây...má cũng ko biết mua cái gì..biết con thích ăn sầu riêng mà bịnh ăn cũng ko đc...má mua trái đu đủ cho con nè
|