Thằng Bạn Cảnh Sát Cơ Động Của Tôi Phần 2
|
|
Đó là 1 buổi tối khốn nạn, về Tân An gặp thằng Phương, hai đứa ăn cơm chiều mà cũng thành ăn cơm tối, tui chạy ko nhanh lắm nhưng cũng cỡ khoảng 45 – 60 phút
Tui nhìn nó ăn cơm mà nước mắt tui rưng rưng, tui làm nó bối rối khó xử rồi, cũng là tui nhanh chóng đập lấy cái khăn ướp lạnh trên bàn lau đi. các bạn biết tại sao tui nhìn nó bây giờ tui lại ko cầm điện nước mắt ko? Tui cứ nghĩ đến cái cảnh 1 ngày nào đó sức ép từ mọi phía ập đến tui sẽ ko còn ngồi đây ăn cơm với nó như vậy đc. Trong đầu tui thì lại muốn về Đà Lạt để sống , Tui muốn cùng em buôn bán hoa màu trồng rau củ quả phụ giúp gia đình, rồi có khi tui sẽ tìm việc tại 1 công ty ở thành phố đó để làm, đâu phải tui muốn đem đến điều bất hạnh nhất cho mình. Má tui đã hình dung ra con người thật của tui mà bả nói như tát nước vào mặt tui mấy bữa hôm, lúc nào bả cũng nói “bóng lãi cái. Bê đê, đừng có dỡ dỡ ương ương nha con, trai ra trai gái ra gái…”. Mặc dù bả chưa có bằng chứng cáo buột tui nhưng tui cũng hiểu là má tui ko bao giờ chấp nhận tui là gay và càng ko bao giờ bỏ qua nếu biết tui đã lôi kéo thằng P để chiếm đc tình cảm của nó trước và sau khi nó đã có vợ, con vợ nó thì dạo này lăn xăn đi tìm chồng, kêu réo điện thoại hết người này tới kia, má tui bả tức lên bả chửi tui nữa. Lẽ ra tui định ko nói lại cho thằng P biết là vợ nó như vậy vì tui sợ cái tính khó chịu của nó, nhưng mà ko nói thì nó ko biết là vợ nó đã nghi. Có 1 món đồ chơi “bíp bíp” và đồ “leng keng” của Thùy Dương mà nó cũng biết tui mua, tui cũng ko biết ai nói cho nó biết nữa, vì đâu có bao giờ thằng Phương nó nói cái gì của tui mua cho cha con nó đâu, chẳng lẽ chỉ có mấy món đồ chơi con nít mà nó cũng đặt dấu chấm hỏi sao? Mua quà tặng cho con bạn thân của mình có cái gì mà khiến nó phải nghĩ non nghĩ già cơ chứ, lẽ nào Thùy dương có thể trả lời là “chú Long mua sao”? Sao tui ko lường trước đc chuyện này cơ chứ? 1 đứa con nít giọng nghệu thì nói đc bao nhiêu từ cơ chứ? Tui muốn hỏi thằng P cho ra lẽ, chứ tui cứ thắc hoài cái chuyện này
Tui và nó ghé 1 quán caphe yên tĩnh ven con sông Vàm Cỏ Tây, tui cần phải nói chuyện hết cho nó biết
--có phải mày nói với vợ mày tao mua quà cho Thùy Dương phải ko?
--tao nói tao mua mà, chở nó đi chợ mua đồ nó thấy đồ chơi nó đòi nó khóc tao mua, tao chỉ nói vậy thôi à
--rồi sao nữa?
--thì chỉ có vậy thôi, mà sao vậy
Chuyện gì đang xảy ra vậy? tui ước gì lúc này có thể đọc đc suy nghĩ của con Lan, rất tiết tui chỉ là tui, tui chỉ biết viết ra suy nghĩ của chính tui mà hề biết những người khác đang làm gì, nếu có đọc đc suy nghĩ của ai thì người đó chỉ có thể là thằng Phương và em Lập
--lỡ như trước đó vợ mày vô tình hỏi Thùy Dương ai mua cho con , Thùy Dương trả lời chú Long thì sao Phương?
Thằng P nó châu cặp chân mày lại trầm nghĩ
--rồi có khi nào nó thắt mắc trong lòng tại sao tao mua mà mày cũng phải dấu ko Phương?
…
--tao cũng sơ ý thiệt chứ
--con gái ko xem thường nó đc đâu P, mày còn nhớ con Lụa ko? ngay cả cái chuyện tao mượn xuồng để dô sau rẫy bắp gần nhà mày mà nó cũng thắt mắc là tại sao ko bao giờ tao nói là mượn xuồng dô nhà mày? Mày thấy tụi con gái nó ghê hông? rồi con lụa nó nghi tao từ lúc đó đó, nó làm tao lúng túng , bây giờ cũng ko dám mượn xuồng, lúc nói mình đâu có nghĩ tới, ngày càng ko dấu đc ai đâu P, chính vì tụi mình có tịch nên mới xuất hiện những cái rục rịt như vậy đó,
Nó , ko nói gì hết nhưng tui đã hiểu rồi, tụi con gái thật là tinh ranh, nó ma mãnh hơn mình tưởng nhiều, cái lim trong bọc thế nào cũng bị lòi ra ko sớm thì muộn, các bạn có còn nhớ con Lụa nó nói gì ko? tình cờ nó đi rước tía nó nó thấy chiếc xuồng đậu sau rẫy bắp gần nhà thằng Phương thì nó đặt dấu hỏi là tại sao tui mượn xuồng mà ko khi nào nói là mượn xuồng dô nhà thằng P chơi? Làm sao tui dám nói chứ hả? lỡ như xiu xiu hai đứa con gái gặp nhau ngoài chợ nói ra nói dô có phải chết tui ko? vì tui có ghé nhà nó đâu, tui chỉ vào rẫy bắp “hái bắp” xong rồi về thôi mà. Biết làm sao bây giờ, đằng nào cũng bất an hết, có ai nghĩ đến cái chuyện nó nhận ra cái xuồng nhà nó đâu, ừ thì nhà nào mà ko có xuồng, cũng là 1 đoạn đường sông tròm xóm, thử nghĩ sâu xa hơn 1 chút là có đứa nào nó vô tình nhìn thấy 2 đứa chở nhau dô bụi lùm sau sân banh huyện thì coi như đó là 1 cây đinh trong bọc luôn chứ đừng nói là 1 cây kim, cái ngày mà người ta chắc chắn 100 % ko còn xa nữa đâu, tui muốn cho thằng P nó biết để nó chuẩn bị tâm lý và thà để nó biết trước tình cảnh đó còn hơn sau này có những hậu quả nghiêm trọng
--tao thì cứ nghĩ nó nghi tao quen con nào thôi, và chỉ là ghen bóng ghen gió vu vơ thôi, tao ko có nghĩ là mày là mục tiêu chú ý của nó đâu Long
--mày đừng có nghĩ như vậy nữa, con gái nó ma lanh lắm, ko ai lường trước đc đâu, tao cho mày biết để mày tính đi đó, để sau này mày ko phải ân hận, ko phải chịu áp lực nặng nề, gia đình mày tan nát, gia đình tao chữi rũa tao , lúc đó tụi mình chịu ko nổi đâu, thà bây giờ tao đau khổ 1 lần còn hơn mai mốt phải kéo theo cả chục người khác, trong đó có mày nữa, gai đình mày tan nát mày bị xa lánh, đồng nghiệp cơ quan xem thường, hãy nghĩ tới điều đó sớm đi P , mày có chuyện gì tao sống đâu có yên đâu
Trong lúc tui nói thì nó chống tay lên trán gục mặt nhìn bàn, điếu thuốc trên bàn tàn chày tới tận đầu lọc , lần đầu tiên nước mắt nó chảy ra, trong đời tui nhìn thấy nó khóc lần nào chưa nhĩ? Chưa đâu, ngay cả khi trốn học 2 đứa đi đánh bi da chơi điện tử về bị bác ba đánh mà quất nát cây chổi lông gà nó cũng chưa khóc nữa mà, tui thì lại sợ hãi năn nỉ xin lỗi bác ba để nó ko bị đánh nữa, tui phải nhận lỗi tại con rũ nó đi chứ nó ko có trốn. tại sao tui và nó phải đối mặt với những cản trở lớn như vậy? nó ko chảy nước mắt ròng ròng như tui nhưng cũng đã nhỏ giọt rưng tràn khóe mắt, nó cúi mặt nhìn cái bàn rồi quẹt nhanh đôi mắt, thằng P nó khóc đó. Tui rất thương nó mà biết làm cái gì bây giờ, ai đó hãy nói cho tui biết tui phải làm cái gì đi, bỏ nó ra đi chẳng thà đi tự tử còn thấy dễ chịu hơn.hix.hix
--mày nín đi Long ơi, tao thấy mày như vậy tao chịu cũng ko có nổi đâu
--tao căm thù cái xã hội này ..đụ mẹ nó…tao thù cái xã hội chó đẻ này
--nín đi…đưa điện thoại cho tao đi
Nó móc túi tui nó lấy mà cũng chẳng đợi tui móc ra nữa
--mày lưu tên thằng Lập là cái gì vậy
--làm gì..hic
--tao ko có làm cái gì nó đâu, mày nói đi
---em Lập
Tui chỉ biết nâng nấc mà khóc thôi, tại sao lại đau đớn như thế vậy chứ, tui viết mà tui còn ko bình tĩnh nổi, cả trăm ngàn lượt web chứ có ai hình dung cái nổi của người viết ta từng chữ trong nước mắt như bây giờ
--anh là Phương bạn của thằng Long đây
|
--em có nghe tiếng khóc của nó ko?....nó đang rất khổ đó em,,,ko phải, ý anh ko phải như vậy…anh muốn em giúp cho nó sống vui vẻ như lúc 2 anh em còn ở chung 1 căn nhà…em giúp anh đi…anh bất lực..anh vô dụng…anh chỉ biết có cái gia đình của anh mà anh bỏ mặc nó bơ vơ bấy lâu nay, anh Long của em đang mắc căn bệnh trầm cảm đó Lập, anh vô dụng lắm, anh đáng chết lắm, anh ko có làm cái gì cho nó dc hết
………
--nè…mày nói chuyện với thằng Lập đi Long
--anh nè
--tại sao anh Phương cũng khóc nữa vậy anh, có chuyện gì nghiêm trọng thế anh
--không có gì
--sao anh Phương ảnh nói như vậy thế anh?
…
--anh sao vậy anh? Anh trả lời cho em đi
Tui đẩy cái điện thoại ra khỏi lỗ tai tui, tui chỉ muốn khóc chứ ko muốn nói gì cả, thằng P nó cầm điện thoại áp vào lỗ tai cho tui nghe đó chứ
--em tranh thủ xuống Sài Gòn đưa anh Long về trểnh sống đi em, hảy giúp anh đi, anh bất lực lắm rồi, giúp anh mang lại niềm vui cho nó sống đi, ko có anh nó sẽ nghĩ quẫn nó Lập, anh ko có ở bên cạnh nó đc
Nó cuốn tròn nắm tay đấm xuống mặt bàn làm hai cái phin caphe bay xuống đất, 2 cái ly cũng ngã đổ trào nước đá ra bàn,
--đụ má đó
nó chửi ai đây, ai có lỗi, lỗi này từ đâu mà có, cái lỗi này là do chính cha mẹ đã sinh ra con là 1 thằng gay mà, tại sao ko ở vị trí của tui để thương xót 1 lần
Tui gục mặt khi đi vào khách sạn, tui đưa quăng cái giấy CMND cho thằng P nó giao dịch với chủ khách sạn, tui sợ người ta thấy 2 con mắt tui sưng đỏ vì khóc. Người ta hỏi nó thuê mấy ngày nhưng mấy bạn biết tui nghe nó trả lời sao hông?
--1 tiếng
Tui ngồi xuống cái giường bên cạnh thằng Phương, nó kéo nhẹ người tui ngã vào lòng nó --tao dắt mày dô KS ko phải vì tao muốn tình dục đâu Long…tao chỉ muốn có 1 chổ kín đáo, ko ai dòm ngó để an ủi mày thôi…lần đầu tao thấy mày khóc dữ dội như vậy đó, giờ mày cứ khóc đi, khóc hết buồn thì thôi, ko có tao mà mày khóc như vậy có ai mà an ủi
|
Tui hất những dòng nước đang chảy tạt vào mặt mình cho tỉnh táo, tui nhìn mình trong gương ,ai, là ai đã vẽ lên 2 con mắt tui 1 vệt thâm quầng? đúng là mắt mình sưng thiệt, khóc, khóc nhiều lắm, con trai mà khóc như mưa mà ko sợ người ta nói sao yếu ớt giống con gái quá, ừ, cứ việc chê bai tui đi, đến khi yêu ai đó rất sâu nặng rồi hãy đọc lại câu truyện tui kể để cảm thông cho 1 người đàn ông khóc hơn con gái như tui, Tui chỉnh lại chiếc cà vạt có hình logo cánh hạt xải cánh, rồi đây tui cũng như cánh hạt kia, cô đơn bay đi, bay bay mãi cho đến mõi cánh tìm 1 một nhành cây mà đậu, nhành tùng nhành bách ko đậu được lẽ nào phải đậu lên 1 cành hoa cát tường mong manh để mưu cầu hạnh phúc cho bản thân?
Ai gọi ĐT cho tui sớm quá nhỉ? Là thằng Tèo. Tui lau bàn tay vào cái khăn lông vắt trong toilet rồi nghe ĐT
--Alo
--anh Tư , em với thằng Tủn tới chợ Bình Tây rồi đó, bây giờ đi xe nào?
--mày bắt chuyến xe bus số 7 đó, nhờ anh Khôi chỉ ra trạm xe bus gần đó đón, khi nào lên xe nói với người ta tới chợ Gò Vấp xuống đi bộ theo đường Lê Quang Định…gặp cái hẽm “A” quẹo dô là thấy…
--dạ
--nghe tao dặn nè, tới nhà thọt tay dô cửa phía tay phải lấy chùm chìa khóa mở cửa dô đi, chiều tao mới về, ở nhà dọn dẹp cái phòng của tao lại, máy vi tính tao cho mày đó, còn những cái gì trong tủ tao khóa lại thì đừng có lục loại.
Tui nghe tiếng xù xì xung quanh
--thằng Tủn nó hỏi nó ở anh lấy tiền nó bao nhiêu kìa
--chuyện đó khỏi lo, tao nói chuyện với bà 7 rồi
Bà 7 là má nó dưới quê, bán bún riêu ngoài chợ, thằng Tủn học chung với thằng Tèo em tui, 2 đứa nó lên luyện thi nữa tháng cấp tốc, tui kêu nó tự luyện ở nhà đi nó hông chịu, 1, 2 đòi lên SG, sao giống tui hồi đó dưới quê mê Thành Phố lắm, cứ tưởng thành phố là 1 thiên đường náo nhiệt đông đúc và nhiều thú vui lắm, ừ thì TP đúng là vậy, nhưng những gì mà tui cần ko phải ở cái thành phố này, ngay cả những người tui yêu nhất họ cũng ko có ở cái thành phố này. Nơi tui muốn sống chính là mãnh đất quê hương, vì sao chắc tui ko cần phải nói các bạn cũng đã hiểu, và ko phải sự mong muốn đơn sơ mộc mạc nào cũng dễ dàng thực hiện đc. Tui quay lại cuộc nói chuyện với em tui
--bà 7 nói cái gì?
--bả kêu cho nó ở, giúp dùm bả chứ sao, bao nhiêu tiền bả gửi, nếu đậu cao đẳng hay trung cấp mai mốt nó ở đây nó học luôn
Tui biết bà 7 bả nghèo, cũng tròm xóm với nhau, con bả lại học chung với thằng Tèo, thôi thì dù sao cũng có bạn có bè nó, nếu chia tiền ra thì bà 7 ko đủ khả năng trả cho tui với cái ghánh bún riêu của bả, dân quê tui nghèo vậy đó, tui hiểu mà, nhà tui đc may mắn hơn người ta, tui ko phải làm ruộng làm rẫy, cũng chẳng biết mần cỏ vác lúa, vì nhà tui chỉ kinh doanh sĩ và lẽ, ừ nhà tui là tiểu thương, nhà tui ko có đất ruộng nhưng mà dư đất thổ cư, anh em ai cũng đc chia chắc đều hết, phần của tui thì tui đã bán trong năm ngoái rồi, nó còn nằm trong tài khoản MB (ngân hàng quân đội). trước khi cúp máy tui dặn thằng Tèo vài câu
--tụi bay lên đây học thì cho ra học nha, gái gú bê tha như dưới quê tao tống cổ ra khỏi nhà, mọi hành vi dắt gái dô phòng tao quất đều vi phạm chủ quyền và quyền tài phán của tao nha mậy
--sặc, anh nói giống người phát ngôn bộ ngoại giao quá ha..cái này nghe trên ti qui quài nà…
--hì iiii thôi tao đi làm à
|
-ê thằng quỹ, bộ tối hôm qua đi ịt dữ lắm hay sao mà 2 con mắt như hai cục than dạ mậy?
--ịt, cái đầu ông chứ ịt, tối qua mất ngủ
Tui hất cái mặt lên, tui kênh ông bảo vệ giữ xe rồi tui đi, còn nhớ thằng cha bảo vệ này hơm? Cũng từ chả mà ra hết đó, chả nói tục 1 cây luôn, cũng hợp với tui, tui mà chưa có bồ tui hốt ổng luôn rồi
--ê ê Long Long, lấy thẻ mậy
--đụ má
ời ơi, bữa nay còn kêu tui lấy thẻ nữa, tui mà mang dép chắc tui phan dô mặt ổng cái ình rồi, rất tiếc là tui mang giầy, nào giờ có lấy thẻ đâu nay bài đặt chọc tui, chả cười khằn khặc
--ủa Long, tao nghe người ta đồn mày sắp nghỉ hả?
--ừ, thiệt chứ đồn cái gì?
--sao dậy mậy?
--ngày nào dô công ty cũng gặp cái bản mặt ông tui ghét tui nghỉ chứ sao
--đừng có nói vậy coi
--cuối tuần đi nhậu nha,
--nhậu lần cuối hả? chia tay hả
--ờ, cũng có thể,
--mà sao đang làm ngon mày nghỉ vậy Long?
--tui ghét cái bản mặt ông, hỏi hoài vậy chời
--đụ má mày nhớ mày nói ghét tao nha, trưa mà nhờ tao mua dùm hộp cơm tao chém mày à
--hà..hà….nói chơi chứ ông chưa có chịu duyệt mà, ổng nói có chuyện riêng thì cứ nghĩ vài hôm
--trời, vậy mà tụi ở trỏng nó đồn mày nghĩ kìa
--ai rãnh rang thì cứ đồn
--ê, cái vụ đi chơi đĩ sao mậy?
--đụ má, có vợ rồi mà ổng còn ham hố vậy đó, đi chơi 1 mình đi ông nội, con sợ sida lắm
--tao nói vợ tao nó có bầu mà, chơi vợ đc tao đâu có nứng cặc sản đâu mậy
Đụ má mấy thằng trai straigt đứa nào cũng khốn nạn như nhau, tại tui chỉ giỏi cái miệng thôi chứ tui biết tui là gay mà, làm sao tui đi chơi đĩ chung với ổng đc, ổng hông biết tui là gay thì kệ ổng,cho ổng rũ đứa khác đi rũ tui cũng như ko
|
Hôm nay em Lập gọi cho tui nữa nè, viết lên cho vui nhé
--anh ơi, anh đang ở đâu vậy
--anh ở SG
--có anh Phương đó ko anh?
--anh P làm gì có ở đây hả em, mà sao hỏi anh P làm chi
--em có vài chuyện muốn hỏi anh thôi, em vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nữa
--biết để làm gì hả em?
--tại sao tối qua anh và anh P ai cũng khóc
--em ko cần phải biết làm chi đâu Lập, em chỉ cần biết nó ko ghét em nữa là đc rồi, nó cũng đã tác hợp cho anh và em rồi còn gì nữa, nó nói gì là có cái đó đó, nó ko có nuốt lời đâu
--nhưng mà…
--nhưng cái gì nữa? ko phải đây cũng là điều em mong muốn nhất sao? Đừng nghĩ ngợi gì hết
--dạ, mà em sẽ xuống rước anh lên hả?
--không, em cứ ở nhà, tự anh sẽ thu xếp lên, lúc này nhà anh có thêm 2 người nữa, em xuống ko tiện
--dạ
--em nhờ bố mua dùm anh 1 dàn gym nhé, bỏ lên xe cho bố chở về luôn, anh muốn đặt dàn ngay vườn hoa, chiều chiều anh em mình ra đó tập
--dạ
--anh, lúc trước mẹ nói biết bao lần mà anh lẫn tránh ko trả lời, sao bây giờ anh lại thay đổi nhanh như thế?
--anh đã nói em đừng có suy nghĩ nhiều nữa mà, hãy biết rằng anh sẽ lên đi
--anh lên anh ở rồi anh nhớ anh Phương anh buồn anh khóc, anh làm cho em buồn thêm
--lần trước lên anh có khóc gì đâu, em đừng có nghĩ như vậy
--em đúng là 1 thứ dư thừa thiệt chứ
--anh nói rồi em đừng nghĩ ngợi cái gì nữa hết, chờ anh lên vậy đi, và anh cũng đang chuẩn bị lên, nhiêu đó thôi
--anh lên đây mà trong lòng anh nhớ người ta hoài
--đượccccccccccccc rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii, em đừng có nói nữa
--anh đừng có nạc em, em ko phải ko nghe anh khóc đâu, cả anh P nữa, anh quyết định 1 việc mà khóc như vậy làm sao em vui đc
Chặc, tại sao hết người này tới người khi chỉ muốn làm cho tui căng thẳng stress ko vậy nè trời, mọi thứ đã như vậy rồi thì thôi đừng có ai nhắc tới nữa, tại sao cứ chọc vào cái nổi đau này hoài mới đc chứ?
--anh mệt mõi lắm rồi Lập ơi, đừng đòi hỏi cái gì ở anh hết, anh đã chọn 1 con đường cùng em để đi thì hãy gạt bỏ hết mọi thứ đi, hãy coi như ko có ai tên Phương đi , mình sẽ sống những ngày tháng bên nhau như lúc xưa
--em xin lỗi vì đã làm anh thêm căng thẳng,vì là hôm nay em chợt nhớ lại những ngày tháng như lúc xưa, những ngày mà anh ko còn 1 chút niềm vui, những ngày mà anh đứng ngắm thác pongour mà em kêu anh anh cũng ko có cảm giác, em đến gần kêu lại lần nữa thì anh mới giật mình
--em nói ko có cái gì sai hết đó, bây giờ là em giúp anh quên hẳn đi 1 mối tình mà ngay từ đầu anh ko nên theo đuổi, anh cần có em, và thời gian sẽ trả lời cho em, anh đã trãi qua biết bao nhiêu chuyện rồi, giờ là lúc em phải thông cảm cho anh, làm sao anh có thể quen đc thằng Phương ngay đc hả em? Em đừng có làm anh buồn nữa, đừng nhắc đến, mình ráng sống vui vẻ bên nhau đc rồi… em ha
|