Em Ấy Không Ngoan!
|
|
Nó thì từ lúc chiều đã đói, huống chi cả tối không có lấy thứ gì bỏ bụng, vì thế cảm giác lo âu hay buồn phiền đều bị nó gạt phăng đi, rồi nhanh tay chém gọn tô phở đầy hấp dẫn trước mặt.
- Từ từ mà ăn! Nãy ai than không đói mà!
Vũ nhìn nó hì hụt hết nhai rùi lại húp, gì chứ điểm vô tư này là anh cảm thấy hài lòng nhất mỗi khi ở bên nó.
- Ông nói nữa là tôi cho ông ăn hết àk! Tôi ăn là ông nên mừng đi! Lát lại mất công năn nỉ đấy! - Rồi rồi, anh Vĩ cứ ăn! Em đây không dám phá! – vừa nói, anh vừa gấp vài miếng thịt sang cho nó – Mau ăn chóng lớn đi ha! Cho cái mỏ nó dài thêm ra!
Nhìn hành động của anh, lòng nó không khỏi ấm lên, chút hạnh phúc lại len lõi trong từng mạch đập. Anh đang chăm sóc nó kìa! Có đâu mà bỏ nó chứ!
Thời gian hai tháng không đủ, thì hai năm, bốn năm… thậm chí cho đến lúc nó quên anh đi, biết đâu có điều kì diệu xảy ra…
Khẽ mỉm cười, giờ nó mới thấy vị ngon của phở Việt Nam! Nhờ thế mà nó dọng dạc hô to lên.
- Cho thêm hai chén tái bò viên cô ơi! Vũ lia mắt nhìn nó chớp chớp. Nó thì cười híp mắt nhìn anh, vô tư nói. - Mấy miếng thịt của ông thì thấm vào đâu đâu! Tôi gọi thêm rồi đó, lát ông trả tiền luôn thể ha! - Cậu!… chẳng lớn nổi mà!
Chỉ biết… lắc đầu phì cười, chẳng phải cách đây vài giờ có người rươm rướm nước mắt đó sao? Vậy mà giờ như con nít, hí hửng vô tư cười nói…
Ừh! Thì trong khoảng thời gian còn lại, hãy cứ để đứa con nít ấy mang lại nụ cười, sự thoải mái cho kẻ già khó tính này đi. Biết đâu một mai, dù có muốn thì mãi mãi cũng không còn nữa…
Trái đất cứ xoay tròn
Thời gian lặng lẽ trôi
Nụ cười còn ở lại
Tình yêu có nhạt phai? …
|
Chap 24 Đứng bên khung cửa sổ trắng xóa, tấm màn với những họa tiết nhàn nhạt nhẹ bay lên theo từng cơn gió thoảng qua, phảng phất đâu đó hương hoa lài dịu nhẹ…
Giang chăm chú nhìn những bông hoa bé nhỏ đang khẽ lay động trước làn gió. Một vài con bướm đang lượn vòng quanh quẩn, chốc chốc lại đáp xuống vài nhịp không lâu rồi vỗ cánh bay đi, bỏ lại cánh hoa xinh đẹp nhưng trơ trọi giữa bạt ngàn sắc màu.
Những chú bướm xinh xắn ấy ngàn đời cũng không thể hiểu hoa kia muốn gì…
Không một bông hoa nào mà không héo tàn, mặc cho chúng rất đẹp, hữu sắc hữu hương, sức sống mãnh liệt nhưng… quy luật đã là quy luật.
Tình yêu cô dành cho người ấy là thật, là sâu đậm, là tất cả những gì con tim rung động… Thế nhưng nếu người ấy, người ấy không dành cho cô thì tự khắc tới một lúc nào đó người ấy cũng sẽ ra đi…
“Anh xin lỗi vì chưa thể nói điều gì với ba mẹ em hôm nay… Anh sẽ sang đón em, chúng mình cần nói chuyện Giang àk…”
Đúng như cô nghĩ, anh sẽ lên tiếng. Ít ra đó mới chính là con người của anh, mạnh mẽ và dứt khoát, không chút nhu nhược, trốn tránh. Đó là điểm đã từng làm cô say đắm, nhưng giờ thì nó lại khiến lòng cô quặn đau.
Tình yêu đã tới lúc phải dừng lại? …………
Buổi chiều trên đồi cỏ xanh, ánh hoàng hôn yếu ớt cón sót lại trên nền trời xa xăm khiến lòng người gợn lên một nỗi niềm man mác khó tả…
- Sao anh lại lặng thinh như vậy? Chẳng phải hẹn em ra đây là có chuyện muốn nói sao? – cô mỉm cười nhìn Vũ. - …… - Êh! Anh sao thế hả? Đứng nãy giờ mỏi chân rồi đấy nhé! Em đi về đây!
Giang giả vờ xoay lưng rời đi và đúng như cô nghĩ ngay lập tức tay cô đã bị giữ lại. Nụ cười thoáng qua trên đôi môi, đắng cay và chua xót… - Em không phải cũng có chuyện muốn nói sao? – giọng Vũ trầm, từ tốn mở lời – Em không giận khi hôm nay anh từ chối gặp ba mẹ chứ? - Giận ư?… Sao lại giận khi em biết lòng anh đang nghĩ gì… Thật ra, anh không từ chối thì em cũng sẽ không đồng ý… Lý do, có lẽ hai ta điều biết!
Vũ im lặng, hướng tầm nhìn về phía cuối chân trời.
- Anh không biết lí do là gì! Rõ ràng là anh yêu em, yêu em nhiều lắm! Đó là sự thật Giang àk!… Nhưng… anh lại không đủ tự tin để bước tiếp! - … Vì sao? - ……… - Vì em? Là em không làm anh cảm thấy đủ tự tin? Tình yêu hai năm qua em dành cho anh chưa đủ lớn? Hay… ai đó đã lay động trái tim anh? Đã từng ngày, từng ngày phá vỡ cái niềm tin đó, khiến anh xao động?
Cô nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế thứ cảm xúc đang muốn vỡ òa, nhưng lại không thể kìm nén những giọt nước mắt đang khẽ tuôn rơi, lăn dài trên khuôn mặt khả ái…
- Anh không muốn kết thúc tình yêu này! Nhưng anh lai không thể tiếp tục bước tiếp. Đó là những gì anh nhận thấy! Anh thật sự ích kỷ! - … Không đâu anh Vũ àk, hôm nay anh hẹn em ra đây đủ chứng minh rằng anh đã có câu trả lời cho riêng mình. Tất cả anh đều hiểu rõ hơn ai hết. Anh không muốn kết thúc tình yêu này bởi vì anh cảm thấy có lỗi với em, tội nghiệp em. Và… anh không thể bước tiếp là bởi vì có ai đó đang dần bước vào trái tim anh, khiến anh dao động.
Dứt lời, Giang nhận ngay một vòng tay ấm áp từ anh, cái ôm này vẫn dịu dàng, vẫn đầy xúc cảm như xưa, chỉ là giờ nó đã mang một ý nghĩa khác!
- …Em có hận anh không? Đã để tình yêu của chúng ta tan vỡ… tất cả là lỗi ở anh, anh không giữ được chính mình!
Ở trong vòng tay của anh, cô đau lòng nhưng cũng thương anh nhiều lắm, từng giọt nóng ấm cứ thi nhau rơi xuống, thấm ướt bờ vai anh. Thà là anh bỏ mặc cô, đối xử tàn nhẫn với cô cũng được, ít ra khi đó cô sẽ dũng cảm hơn mà từ bỏ, thế nhưng…
- Em sẽ hận nếu anh để tình yêu này trở thành sự thương hại… – rời khỏi vòng tay, cô nhìn sâu vào mắt anh – Hãy để tình yêu này là chút ngọt ngào ban đầu trong cuộc đời chúng ta được không anh? Chúng ta đều sẽ mệt mỏi nếu gắng gượng đi tiếp và chắc rằng cả em và anh đều không đủ tự tin. Vì thế hãy cho nhau cơ hội để dừng lại đi anh. - … Em không luyến tiếc sao? - Không! – cô mỉm cười lắc đầu rồi lại dựa vào vai anh – Em yêu anh, và… em biết anh cũng vậy. Đó là một tình yêu đẹp! Chúng ta có duyên trên đường tình, có thể gặp rồi yêu nhau. Nhưng số phận lại không cho chúng ta được đi hết con đường đó… - … Anh biết nói gì trước những lời này của em đây? Anh là người có lỗi, anh xin chịu lỗi trước em! Chắc hẳn em đã thất vọng lắm!
Gạt đi những giọt nước mắt lem luốc, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương chân thành, cô khẽ nắm lấy bàn tay anh, hai người dần bước đi trong ánh sáng mờ nhạt khi hoàng hôn sắp tàn…
|
- Thất vọng thì tất nhiên rồi! Nhưng nếu anh cứ thế mà lấy em thì khi đó em sẽ lại càng khinh anh hơn!… Anh không còn là của em, thì em có níu giữ cũng vô ích thôi! - Cảm ơn em nhiều lắm, em luôn là người hiểu anh nhất! Cảm ơn bao nhiêu thì anh cũng xin lỗi em bấy nhiêu vậy! Giang àk!
Hoàng hôn vừa dứt, những tia sáng cuối cùng đã không còn ngự trị, nhường chỗ cho màn đêm với muôn vàn vì sao lấp lánh hạnh phúc….
- Em nghĩ gì khi biết anh như vậy? - Trời!… Nghĩ gì là nghĩ gì? Em… chỉ ngạc nhiên thôi àk! Hihi… Thật ra, tình cảm phải xuất phát từ sự rung động nơi con tim, lí trí dù muốn cũng chẳng thể ngăn cản được! Yêu, đơn giản… là yêu thôi. Chỉ là chúng ta có dám đối mặt với nó hay không. - Ừhm… Hi vọng con tim đủ mạnh mẽ để đón nhận tình yêu ấy…
**********
Chủ nhật cuối tháng, đúng như lịch, nó và anh sẽ cùng nhau tổng vệ sinh nhà cửa. Nhưng hôm nay lại khác, nó mặc kệ anh tất bật làm mọi thứ. Nào là dọn lại phòng, rồi lau chùi bàn ghế, tủ tưởng v…vv… Trong khi nó vẫn thong thả ngồi nghịch máy tính chẳng buồn mảy may ngó ngàng đến.
Từ ngày biết Vũ sẽ đi xa rồi lại kết hôn, nó tuyệt nhiên thích chơi “tình câm” với Vũ. Không ở trường thì cũng đi làm, về tới nhà là lại rúc vào chăn ngủ. Trừ những lúc bất đắc dĩ phải chạm mặt, thì chỉ nói qua loa vài ba câu rồi nó lại tìm cách lảng đi.
Cả nhỏ bạn thân nhất cũng không hiểu nó đang nghĩ gì, Vũ sắp đi thì phải tranh thủ thời gian ở bên anh chứ? Sao lại tìm cách im lặng rồi tránh mặt thế kia? Gặng hỏi mãi nó cũng chỉ lấp lửng nói đang bận tìm nhà trọ mới, không rảnh mà quan tâm chuyện khác.
Nghĩ cũng có lý, dù sao anh sắp đi rồi, vỏn vẹn chỉ còn một tháng nữa thôi và khi đó nó sẽ không được ở đây nữa. Tất nhiên với tính của Vũ, anh sẽ không thẳng thừng đuổi nó đi, vì thế phải biết sĩ diện mà tự tìm chỗ ở mới trước vậy.
Đang ngồi chúi mắt vào màn hình thì Vũ từ đâu đi đến đứng bên cạnh nó, im lặng rồi giơ tay ấn vài nút thao tác nhanh tắt nguồn máy tính. Nó chưng hửng vài giây đến khi màn hình đen ngòm mới ngước mắt nhìn anh đầy oán hận.
- Ông làm trò gì zạ? - Trò gì là trò gì? – Vũ hất hàm hỏi lại – Chơi suốt từ sáng đến giờ còn chưa đã hả? Cậu nhìn coi mấy giờ rồi? Tôi bận dọn nhà, cậu đã không phụ thì thôi vậy mà cơm nước cũng không biết lo là sao? - Tôi có biết nấu đâu? Ai đói thì tự ra ngoài ăn đi! – gấp lại cái máy nó ngồi quay lưng không thèm nhìn anh.
Mặt Vũ xám xịt lại, anh tức giận ném cho nó ánh nhìn sắc hơn dao rồi quay lưng bỏ đi với câu nói.
- Tôi nói là nói cho cậu, chứ tôi không mong cậu nấu cho tôi ăn đâu! Nếu chán ghét như vậy cứ việc đi nơi nào cậu muốn, tôi không quản đâu!
Nghe câu này từ anh, nó ngỡ ngàng trong ít phút, cảm giác nhức nhối nơi lồng ngực rồi nghẹn ứ ở cổ. Ra là anh muốn đuổi nó đi, giờ thì đã ngỏ lời rồi đấy!
Không nói thêm lời nào, nó bất ngờ xô ghế ra đứng bật dậy khiến con Mun do nằm dưới chân ghế bị đẩy mạnh ra cũng hoảng hồn kêu rên vài tiếng, cụp đuôi chui tọt dưới gầm bàn, giương mắt ngơ ngác nhìn. Nó thì nổi cơn giận, uất ức hằm hằm đi vào chỗ ngủ, thu xếp đồ đạc.
Vũ trong phòng đang xếp gọn lại mớ quần áo của mình, nghe thấy bên ngoài là tiếng ầm ầm do nó tạo nên, có chút tò mò, anh đi ra xem nó đang diễn tiếp trò gì.
Nhìn nó đang lục tung mớ quần áo trong tủ, bày hết ra phía giường rồi nhanh tay xếp lại, lúc này gương mặt anh dãn ra, vẻ tức giận khi nãy cũng không cánh mà bay.
Nó thì vẫn chưa thể nuốt trôi cục tức ngay họng, tay thì đang xếp nhanh mớ đồ rồi quay lưng lục tìm cái ba lô, mặc kệ ai kia đang đứng nhìn. Rõ ràng là muốn đuổi nó đi. Lần này có năn nỉ thỉ nó cũng không thèm ở lại nữa.
Nhưng… khi cầm chiếc ba lô trên tay, quay lại tính bỏ mớ đồ vào nó mới trố mắt ngơ ngác vì đống đồ hoàn toàn bốc hơi không một dấu vết. Chưa đến năm giây để não bộ kịp thời phân tích, nó vọt vào phòng Vũ tìm nguyên nhân.
Cảnh tượng trước mắt khiến nó một lần nữa bị nghẹn họng, lưỡi thiếu điều cũng muốn líu lại. Anh… đang bỏ đồ của nó vào trong tủ của anh?
- Ực!… Ông… ông làm cái trò gì nữa zạ? Trả… trả đồ cho tôi đây! – nó nhìn anh rồi xông vào tính giựt lại mớ đồ. - Cậu coi vậy mà biết nghe lời nhỉ! Còn thông minh biết tôi đang làm gì luôn!
Vũ nói trong khi vẫn chất quần áo của nó vào tủ, anh đâu biết có một cái mặt ngốc đang nhìn anh vẫn chưa hiểu vấn đề cho đến khi không khí thập phần quái lạ anh mới ngoái đầu lại nhìn nó.
- Sao vậy? Làm gì mà nhìn tôi chăm chăm thế kia? Không đi ra xem đồ đạc còn gì nữa không mang vào đây cho tôi! - Sao lại bỏ quần áo của tui vào đó – nó giơ ngón tay chỉ vào tủ đồ. - Cậu hỏi lạ! Chứ tại sao cậu xếp quần áo? - Tôi… tôi, tôi xếp… là do ông đuổi tôi đi mà – nó cúi đầu nói lí nhí. - Tôi… – anh chỉ vào mình – …đuổi cậu? – rồi lại chỉ vào nó.
Nhìn bộ dạng nó rụt rè đứng mép cửa, cái mặt đỏ cả lên vì tức, ngẫm lại một chút như hiểu ra, anh liếc nó rồi nói.
- Con người cậu suy bụng ta ra bụng người cũng vừa thôi! Hở tí là bỏ đi! Tôi đuổi cậu hồi nào hả? - … Ơh, tại… tại vì…
|
- Tại cái gì mà tại – anh khẽ quát – Tôi sắp đi rồi, rảnh lúc nào thì dọn dẹp lúc đó, mai mốt một mình cậu bơi sao nổi! - Ông đi thì không phải tôi cũng phải dọn đi luôn hả? Nhà của ông mà… – nó nói nhưng vẫn còn thái độ e dè, âm thanh ngày một nhỏ đi, dường như khí thế của anh áp đảo nó quá rồi. - Haizz! Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu không ở đây thì ở đâu? Cứ xem như trông nhà giúp tôi trong hai năm đi, giờ cậu ra ngoài lại càng phức tạp, chung đụng với người ta rồi lại xảy ra xung đột nữa, tính cậu tôi hiểu quá mà! - …… - Cuối tháng tôi đi cậu hãy dọn qua đây mà ngủ, để phòng trống làm gì!
Mắt chớp chớp nhìn anh, nó dần dần hiểu ra vấn đề, nụ cười tươi xuất hiện trở lại trên gương mặt. Thôi không vấn đáp nữa, nó te te chạy ra chỗ giường xách cái gối với cái chăn rồi lại te te chạy tọt vào phòng anh.
- Ếh!!… Cậu làm gì vậy? – Vũ kịp lên tiếng ngăn cản trước khi nó kịp thả chiếc gối xuống nệm. - Thì ông dọn phòng mà, chẳng phải tôi sẽ ngủ ở đây luôn sao? – nó ngây ngô hỏi. - Cậu nhanh quá ha! Muốn ngủ ở đây thì đợi tôi đi rồi ngủ. Giờ xách gối ra kia! Mau! - Gì kì zậy? Quần áo dọn vô rồi mà, phải cho tôi theo nó chứ! - Không! Quần áo là quần áo! Giờ chỉ là dọn trước thôi!
Khôi Vĩ đang tính chu mỏ lên cãi lại thì chợt phía ngoài có người gọi cửa, là ba mẹ Vũ sang nhà. Nghe thấy, Vũ nhanh chóng chạy ra, nhưng trước khi rời phòng cũng không quên buông lời cảnh báo.
- Cho cậu năm phút mang chăn gối về chỗ cũ, đừng để tôi rút lại lời nói.
Nó bĩu môi nhìn anh đầy hậm hực rồi ngó tới ngó lui lại nhoẻn miệng cười, ôm chiếc gối đi về chỗ cũ.
Anh vẫn quan tâm, lo lắng cho nó lắm chứ!
………
- Hôm rày sao hai đứa tránh mặt ba mẹ vậy hả? Chờ hoài không thấy về nhà? – Bà Hiền vẻ mặt không vui nhìn anh. - Dạ… không phải như mẹ nghĩ đâu, chẳng qua tụi con bữa giờ rất bận nên không ghé được thôi!
Lời nói có chút ngập ngừng, trước ba mẹ mình anh thật sự chưa tìm được lời giải thích nào thỏa đáng.
- Chuyện đính hôn của hai đứa như thế nào? – Ba anh, người vẫn im lặng quan sát giờ mới lại đánh tiếng bằng câu nói thẳng thừng – Chẳng phải đã nói hãy quyết định rồi cho ba mẹ biết để còn sang nhà bên kia thưa chuyện sao?
Nét cương nghị trên gương mặt ông, cho thấy ông không phải là người dễ chịu, không thể đôi ba lời là mọi chuyện đều cho qua. Huy Vũ được thừa hưởng yếu tố này không ít, nhưng giờ trước sự uy nghiêm của ba, anh lại có phần chùn bước, e ngại.
- Dạ! Đúng là con có lỗi khi không sớm nói rõ với ba mẹ… Sự thật thì, con và Giang cả hai đã quyết định sẽ không có đính hôn nào hết!
Sau lời nói này, không khí lắng xuống đáng kể. Bà Hiền nhìn anh nhưng không nói, nhường lời lại cho ông. Vì bà biết, lời nói của ông có sức ảnh hưởng không nhỏ đối với anh.
- Không đính hôn là sao? Vấn đề là ở đứa nào? - Dạ! Là chúng con nhận thấy hôn nhân còn quá xa để tiến đến! Mong ba mẹ hiểu cho chúng con! - Là con hay là Giang cảm thấy quá xa để tiến đến hôn nhân? Hửm! - Dạ! Là con! – anh trả lời dứt khoát. Cứ ngỡ ba anh sẽ tiếp tục truy vấn nhưng thay vào đó, ánh mắt ông đăm chiêu nhìn thẳng vào Vũ, một lúc lâu sau, ông mới thở ra một hơi rồi nói. - … Ba mẹ không ép! Nhưng ba cũng nhắc cho con biết, Giang là đứa con gái tốt, ít đứa được như nó, bắt nó chờ con hai năm thì quả là thiệt thòi cho con gái người ta!… Nếu con cho rằng…
Lời chưa kịp dứt thì bỗng nhiên tiếng thủy tinh vỡ vang lên từ phía trong, cắt ngang câu nói của ông khiến cả hai ông bà đều ngạc nhiên nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra còn Vũ thì nhanh chóng đứng dậy nói.
- Chắc Vĩ làm bể đồ gì rồi, ba mẹ ngồi chút, con chạy vào coi sao!
Hốt hoảng chạy vào xem chuyện gì, anh thấy dưới đất là chiếc ly bị vỡ nát, nó thì đứng bên những mảnh vỡ ấy, nhìn anh ngỡ ngàng.
- Sao bất cẩn zậy? – Vũ nhíu mày nhìn – Có bị thương chỗ nào không? Đứng yên đó đi, để tôi lấy chỗi quét rồi hãy đi, coi chừng…
Lời chưa hết, Vũ đã thấy Vĩ nhảy nhào về phía anh, hai tay nó ôm chặt lấy má Vũ, vui mừng nói.
- Ông không đính hôn?… Vậy là không lấy bà Giang nữa hả? – mắt nó long lanh nhìn anh. - … Cậu dám nghe lỏm người lớn nói chuyện? - Ông trả lời tui đi, là thiệt hả Huy Vũ? – nó nôn nóng, lay mạnh anh. - Việc này…. - Bộ ông yêu tôi nên không lấy bà Giang hả???
|
Do xúc động, vui mừng quá mà nó quên điều tiết âm thanh, khiến Vũ hốt hoảng giơ tay bụm miệng nó lại rồi nói khẽ.
- Cậu điên àk? La chi lớn vậy? Ba mẹ tôi ngoài kia đó! - …Ưhm… ưhm..! – nó gật đầu lia lịa. - Hai đứa đang làm gì vậy?
Tiếng bà Hiền bất ngờ vang lên khiến anh và nó giật thót tim, Vũ vội vàng buông tay ra, cùng lúc Khôi Vĩ cũng theo quán tính mà lùi lại, nhưng Vũ chợt nhớ phía sau vẫn còn những mảnh thủy tinh vỡ nên một lần nữa đưa tay ra mà kéo Vĩ ngược trở lại.
Vũ một tay ôm lấy eo, một tay giữ chặt bờ vai Vĩ, nó thì hơi ngả người do bất ngờ nên vội bám chặt vào ngực áo của anh. Cả hai trưng ra một tư thế hết sức khó hiểu…
- Đã nói đứng im rồi! Mém xíu là đạp lên mảnh vỡ thấy chưa! – Vũ trách nhỏ. - Tại ông buông tay nên tui cũng giật mình mà! – cúi mặt, nó lí nhí nói.
Lườm nó đầy trách cứ, Vũ buông tay xoay người lại tính đáp lời bà Hiền thì ngay lập tức đụng phải ánh mắt của ba anh. Trong một khắc, Vũ thật sự bối rối chỉ biết né đi cái nhìn săm soi của ông.
- Dạ không có gì đâu mẹ! Vĩ làm vỡ cái ly thôi! - Ừh! Bất cẩn vậy cháu, coi chừng miểng đấy! Mau thu dọn lại đi! – Bà khẽ nhăn mặt. - Thôi được rồi, hai đứa mau dọn lai đi, Còn Vũ… chuyện vừa rồi để lúc khác hãy về nhà nói chuyện, giờ thì ba mẹ về!
Trước khi quay lưng rời đi, ông lướt nhanh qua gương mặt Vĩ, rồi lại nhìn về phía con trai mình với ánh mắt đầy vẻ thâm trầm…
Ít phút sau, chỉ đợi hai vị phụ huynh khuất dạng là Khôi Vĩ nhảy cẫng lên, nó nhanh chóng kéo Vũ vào rồi hỏi tới tấp.
- Sao sao? Thiệt là ông không lấy Giang nữa hả? Vì sao zạ?
Câu hỏi kèm theo một ánh mắt đầy hi vọng, mong chờ. Lẽ nào anh đã chấp nhận nó? Cho nó cơ hội nên mới không đính hôn?… Hay anh đã yêu nó luôn rồi?
Trong trí não của Vĩ, một mảng màu hồng về anh và nó hoàn toàn chiếm lĩnh mọi thứ.
- Sao cái gì? Chúng tôi không kết hôn cậu vui lắm àk? – Vũ bình thản ngồi xuống ghế. - Vui chứ sao không! Mà sao ông lại không đính hôn?… Đừng nói, đừng nói ông… ông vì tôi mà không đính hôn nha! - Nghĩ đi đâu thế hả? … – Vũ nghiêm mặt – Là thời gian không cho phép thôi, đợi hai năm nữa mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó! - Vậy… vậy còn tôi? Tôi thì sao? – nó nhăn nhó nhìn anh. - Cậu thì sao kệ cậu! Tôi đi rồi về lấy vợ hay không là do tôi, cậu không liên quan mà! - Chứ không phải…. – giọng nó yểu xìu. - Phải cái gì? Đừng nghĩ chuyện này do cậu nha! … Ha! Nghĩ quá rồi đấy Khôi Vĩ àk!
Vỗ nhẹ vai nó, anh đứng lên đi vào trong bỏ nó ngơ ngác ngồi một mình. Vừa rồi vui mừng, hi vọng bao nhiêu thì giờ nó hụt hẫng, trống rỗng bấy nhiêu! Tại sao anh lại quyết định như vậy? Quá nhiều cảm xúc bỗng nhiên bủa vây khiến nó nhất thời cảm thấy mất phương hướng…
|